Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 740: Dọn dẹp đầm lầy

“Trần đạo hữu, bần đạo đã thuyết phục hơn phân nửa gia tộc tu tiên của Kế Châu, ngươi bên này phải đẩy nhanh tốc độ.”
Trần Vân Nguyệt mỉm cười, nói: “Diệp đạo hữu yên tâm là được, hơn phân nửa gia tộc tu tiên của Mộc Châu đều đã đến đây, qua vài ngày nữa có thể đến đông đủ.”
Vừa dứt lời, một nam tử trung niên mặt vuông đi đến, nhìn Diệp Như Thị một cái, muốn nói lại thôi.
“Có lời gì cứ nói đi! Diệp đạo hữu không phải người ngoài gì hết.”
Nam tử trung niên gật gật đầu, nói: “Tam thúc công, Đào Sơn Vương gia Vương Thanh Sơn dẫn người tới đây, bây giờ đã ở lại trong tộc, trước mắt còn có đại biểu hai gia tộc tu tiên chưa tới, nhắm chừng hai ngày này là có thể đến.”
“Đào Sơn Vương gia, nếu ta nhớ không lầm, Đào Sơn trước đó là bị đệ tử Thái Nhất tiên môn chiếm cứ, nói như vậy, sau lưng Vương gia là Thái Nhất tiên môn.”
“Có thể chiếm lĩnh ở Ngự Yêu quốc một khối linh địa, người nào không có bối cảnh? Hơn nữa, chúng ta cũng không phải muốn tiêu diệt gia tộc tu tiên khác, quản hắn xuất thân cái gì, nên như thế nào vẫn phải như thế đó.”
Diệp Như Thị gật gật đầu, nói: “Cũng đúng. Được rồi, hôm nay chơi tới đây thôi! Trần đạo hữu, tổ chức mừng thọ lại thông báo bần đạo.”
“Không thành vấn đề, Diệp đạo hữu an tâm ở lại Cửu Dương sơn chúng ta.”
Sau khi Diệp Như Thị rời khỏi, Trần Vân Nguyệt phân phó nam tử trung niên: “Ngươi đi dẫn Vương Thanh Sơn đến nơi đây, cứ nói lão phu muốn nói chuyện với hắn.”
Không lâu sau, Vương Thanh Sơn liền tới chỗ ở của Trần Vân Nguyệt.
Vương Thanh Sơn khom người thi lễ với Trần Vân Nguyệt, cung kính nói: “Vãn bối Vương Thanh Sơn bái kiến Trần tiền bối.”
Trần Vân Nguyệt đánh giá cao thấp Vương Thanh Sơn một lần, mặt lộ vẻ khen ngợi, ôn hoà nói: “Ngươi chính là Vương Thanh Sơn Vương tiểu hữu, không tệ.”
Vương Thanh Sơn vẻ mặt không thay đổi, trong lòng có chút sợ, không biết vì sao, hắn cảm giác ánh mắt Trần Vân Nguyệt nhìn hắn có chút cổ quái.
“Vương tiểu hữu, nghe nói ngươi là cao thủ số một quận Ngư Dương?”
“Tiền bối quá khen rồi, chỉ là một ít hư danh, so với tiền bối, vãn bối không tính là gì.”
Vương Thanh Sơn khiêm tốn nói.
Trần Vân Nguyệt nheo đôi mắt lại, cười mỉm hỏi: “Vương tiểu hữu, ngươi hôn phối chưa?”
Thư viện Sùng Dương và Thái Nhất tiên môn giao tình không tệ, Trần gia nếu muốn ngồi vững vị trí gia tộc số một Mộc Châu, một mặt dựa vào vũ lực là không được, sau lưng gia tộc tu tiên cá biệt cũng có tu sĩ Kết Đan chống lưng, bởi vậy, Trần gia cần thông gia với gia tộc tu tiên khác.
Trần Vân Nguyệt phái người thu thập tình báo gia tộc tu tiên khác của Mộc Châu, tổng hợp nhiều phương diện cân nhắc, hắn chọn Vương Thanh Sơn.
Nghe nói Vương gia làm một cái nhất kiệt nhị hùng tam tú tứ tử, Vương Thanh Sơn là nhất kiệt, là đối tượng Vương gia trọng điểm bồi dưỡng.
“Hôn phối? Vãn bối tâm hướng tiên đạo, không có hứng thú đối với nhi nữ tình trường, Trần tiền bối nếu là muốn thông gia với Vương gia chúng ta, Vương gia chúng ta còn có không ít tộc nhân ưu tú, Thu Minh là một đứa cháu nội cửu thúc thích nhất, chưa hôn phối, hắn đi chung với ta, Trần tiền bối có thể phái người đi mời.”
Trần Vân Nguyệt thân là tu sĩ Kết Đan, hạ thân phận hỏi Vương Thanh Sơn hôn phối hay chưa, Vương Thanh Sơn nếu trực tiếp từ chối, nhất định đắc tội Trần Vân Nguyệt, hắn một lòng hướng đạo, quả thật không muốn thành thân.
Ở trong mắt hắn, nhi nữ tình trường dễ dàng chậm trễ tu luyện, Uông Như Yên chính là ví dụ tốt nhất. Uông Như Yên gả vào Vương gia đã là Trúc Cơ tầng bốn, Vương Thanh Sơn chưa Trúc Cơ, Vương Thanh Sơn hôm nay là Trúc Cơ tầng sáu, Uông Như Yên chỉ là Trúc Cơ tầng tám, chỉ chênh lệch hai tiểu cảnh giới.
Muốn nói có vướng bận, đó là gia tộc, gia tộc là gốc rễ của hắn, không gia tộc thì không có hắn, hắn cùng gia tộc là quan hệ hỗ trợ lẫn nhau.
Vương Trường Sinh từng đáp ứng Vương Thanh Sơn, chờ Uông Như Yên tiến vào Kết Đan kỳ, sẽ toàn lực giúp Vương Thanh Sơn Kết Đan.
“Vương Thu Minh? Cửu thúc? Cửu thúc ngươi nói là Vương Trường Sinh Vương đạo hữu phải không?”
“Đúng vậy, Trần tiền bối quen biết cửu thúc?”
Trần Vân Nguyệt lắc lắc đầu, nói: “Không quen biết, từng nghe nói, ngươi trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi! Chuyện thông gia để nói sau!”
Hắn càng nhìn trúng hơn là Vương Thanh Sơn người này, mà không phải Vương gia, Vương Thanh Sơn là nhân tài mới xuất hiện của Vương gia, nếu giữ Vương Thanh Sơn làm rể hiền, đối với Trần gia ngày sau phát triển có lợi ích nhất định. Gia tộc tu tiên muốn thông gia với Trần gia không ít, cũng không phải nhất định cần là Vương gia.
Về tới chỗ ở, Vương Thanh Sơn nói sự việc cho Vương Thu Minh.
Vương Thu Minh cười khổ một trận, nói: “Thất bá, ngài không có hứng thú đối với nhi nữ tình trường, cũng đừng đẩy cháu ra chứ! Cháu tạm thời cũng không tính lập gia đình.”
Hắn luôn coi Vương Thanh Sơn là đối tượng học tập, Vương Thanh Sơn không lập gia đình, hắn cũng không muốn lập gia đình, về phần Vương Trường Sinh, cách hắn quá xa.
Vương Thu Minh đã là Trúc Cơ tầng ba, Vương gia ở Ngự Yêu quốc mua vật tư, do Vương Thanh Thuân, Vương Thu Linh cùng Vương Thu Minh hộ tống về Thanh Liên sơn trang.
Vương Thanh Sơn trừng mắt nhìn Vương Thu Minh một cái, khiển trách: “Nếu là Vương gia chúng ta thông gia với Trần gia, có lợi đối với gia tộc chúng ta phát triển, đối với cá nhân cháu mà nói cũng mới có lợi. Nếu không phải thấy tiểu tử ngươi rất thông minh, ta sẽ không đề cử ngươi với Trần tiền bối.”
Vương Thanh Sơn cũng không phải một mặt dựa vào vũ lực, hắn biết rõ tầm quan trọng của thông gia, nhưng hắn tiêu diêu tự tại quen rồi, không thích bị nhi nữ tình trường trói buộc.
Vương Thu Minh lộ ra một khuôn mặt mướp đắng, vốn tưởng sau khi Trúc Cơ, hôn nhân đại sự có thể tự mình làm chủ, không ngờ vẫn là trốn không thoát vận mệnh thông gia.
Hắn biết rõ, nếu hai gia tộc tu tiên muốn thông gia, hắn là nhân tuyển thích hợp nhất, lý do rất đơn giản, hắn là cháu nội Vương Trường Sinh.
“Xem dọa tiểu tử ngươi kìa, yên tâm đi! Ta thấy Trần tiền bối còn có nhân tuyển khác, không nhất định sẽ thông gia với Vương gia chúng ta, nói đến cùng, gia tộc chúng ta trụ cột quá mỏng, chỉ có một vị tu sĩ Kết Đan, ta càng để ý hơn là, Trần gia gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc mừng thọ, khẳng định có mục đích khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận