Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3017: Tử kim chân lôi (1)

Thanh Vân môn có truyền thừa hơn năm vạn năm. Thời kỳ cường thịnh có năm vị tu sĩ Hợp thể kỳ, môn đồ trên mười vạn. Sau vài lần trải qua đại nạn, Thanh Vân môn xuống dốc.

Cho đến hôm nay, Thanh Vân môn có ba vị Luyện hư tu sĩ, Trần Thanh Dương là đại trưởng lão của Thanh Vân môn, tu sĩ Luyện hư trung kỳ.

Một gian mật thất, Trần Thanh Dương đứng trước một toà pháp trận, một mặt tiểu kính ngân quang lập loè lơ lửn ở giữa không trung. Trên mặt kính là một thiếu phụ quần đỏ dáng người nổi bậc.

“Nhớ kỹ, ai thắng thì giúp người đó. Điều quan trọng nhất là lấy được Thiên hư ngọc thư.”

Trần Thanh Dương trầm trọng nói, giọng điệu nghiêm túc.

“Vâng, sư tổ, đệ tử nhất định sẽ mang Thiên hư ngọc thư về.”

Thiếu phụ quần đỏ đầy miệng đáp ứng.

Trần Thanh Dương gật gật đầu, bấm niệm pháp quyết. Tiểu kính màu bạc hoá thành nhiều điểm linh quang tán loạn rồi biến mất không thấy.

“Có được Thiên hư ngọc thư, lão phu có thể không nộp cho thế lực lớn sao? Cần gì e ngại Đặng gia truyền ra tin tức, thật ngu xuẩn.”

Trần Thanh Dương cười lạnh nói.



Thanh Hoàn giới, Thanh Vân cung.

Thanh Vân cung là môn phái tu tiên có thế lực mạnh nhất Thanh Hoàn giới. Có hai vị Hoá thần tu sĩ, phân biệt là Lưu Hồng Cơ và Trần Hồng.

Một gian mật thất, Trần Hồng đứng trước một toà pháp trận thật lớn, trên mặt lộ ra chút suy nghĩ.

Lưu Hồng Cơ ra ngoài du lịch, lúc nào cũng có thể phi thăng Huyền Dương giới. Trần Hồng toạ trấn Thanh Vân cung.

Nàng thật không ngờ, tiền bối linh giới chủ động liên hệ nàng, phái nàng hợp tắc cùng Đặng Thiên Hâm đoạt lại nửa trang Thiên hư ngọc thư.

Trần Hồng đương nhiên không dám từ chối, chỉ có thể đáp ứng.

“Thiên hư ngọc thư? Sư tổ ở Huyền Dương giới coi trọng Thiên hư ngọc thư như vây, xem ra cần phái nhân thủ ra ngoài tìm kiếm. Nếu có thể có được một trang Thiên hư ngọc thư đầy đủ, cơ hội phi thăng Huyền Dương giới sẽ càng cao.”

Trần Hồng lẩm bẩm, thần sắc kích động.

Nàng lấy ra một mặt la bàn thanh quang lập loè, phù văn chớp động, đánh vào một đạo pháp quyết rồi dặn dò: “Lý sư điệt, dặn dò phía dưới tìm kiếm một trang sách đặc thù, đao thương bất nhập, nước lửa khó xâm. Ai có được vật đó sẽ được trọng thưởng. Ngoài ra, ngươi tự mình đi Đặng gia một chuyến, mời Đặng Thiên Hâm đến, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hắn. Phái người tìm kiếm Lưu sư huynh, nói có chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của tông môn, bảo hắn mau trở lại.”

Nàng không dám cậy mạnh, Lưu Hồng Cơ đã là Hoá thần trung kỳ. Nếu hắn ra tay sẽ nắm chắc phần thắng hơn. Nhưng nàng cũng không biết Lưu Hồng Cơ còn ở Thanh Hoàn giới hay không. Dù sao Hoá thần trung kỳ có thể phi thăng Huyền Dương giới. Lưu Hồng Cơ đã ngây người ở hạ giới nhiều năm, chỉ hy vọng thuận lợi phi thăng Huyền Dương giới mà thôi.

“Vâng, Trần sư tổ.”

La bàn màu xanh truyền đến thanh âm người nam cung kính.

Thu hồi la bàn màu xanh, Trần Hồng nhíu chặt mày liễu, trên mặt lộ ra chút suy nghĩ, lẩm bẩm: “Vương Mạnh Bân, lôi tu. Ta chưa bao giờ nghe nói đến người này, chẳng lẽ là tu sĩ khổ tu cực ít lộ diện? Hay là từ mặt biên khác đến?”



Phía Đông Bắc Thanh Hoàn giới, Kim Châu đảo.

Trên đảo Kim Châu truyền đến một trận lôi thanh thật lớn, thỉnh thoảng xuất hiện từng đạo lôi điện màu vàng cắt ngang qua chân trời.

Một đoàn sương mù màu trắng che lấp hơn phân nửa đảo nhỏ. Nếu có tu sĩ đi qua nơi này, vận dụng thần sức tra xét tuyệt đối sẽ không phát hiện điều gì dị thường.

Một toà cao phong bất ngờ, Vương Mạnh Bân ngồi xếp bằng trên một toà pháp trận, quanh thân bị vô số hồ quang màu bạc bao vây. Giống như mặc một món lôi y vậy.

Hai tay hắn kết ấn, hai mắt nhắm nghiền. Hư không phụ cận mạnh mẽ xuất hiện từng đạo hồ quang màu bạc.

Một lát sau, Vương Mạnh Bân mở hai mắt, há mồm phun ra một đạo hồ quang màu vàng lớn bằng hai ngón tay, đánh lên trên mặt đất.

Một tiếng nổ, mặt đất nứt toạc ra một cái cự hố lớn hơn mười trượng. Bên trong một mảng khí nóng bức, khói đen cuồn cuộn.

Khoé miệng Vương Mạnh Bân hơi nhếch lên, dựng thẳng một ngón tay. Một đạo hồ quang màu vàng hiện lên, tản mát ra một luồng khí tức cuồng bạo.

Hắn tu luyện ở đây nhiều năm, luyện hoá một ít lôi điện thuộc tính kim, kết hợp với Tử tiêu chân lôi. Tạo thành một loại lôi điện mới là Tử kim chân lôi.

Dựa vào tài nghệ và lôi độn thuật, hiện tại có thêm Tử kim chân lôi. Hắn có thể đi lại tự nhiên ở Thanh Hoàn giới.

“Cuối cùng cũng thành công, cho dù Đặng Thiên Hâm có tìm ta gây phiền toái, ta cũng không e ngại.”

Vương Mạnh Bân lẩm bẩm, vẻ mặt tự tin.

Cổ tay hắn nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, Tử kim chân lôi biến mất không thấy.

Vương Mạnh Bân hoá thành một đạo độn quang màu bạc, bay về hướng xa xa.

Không qua bao lâu, hắn xuất hiện trên không một sơn cốc bốn phía thông suốt, bên trong sơn cốc có một toà trang viên cực rộng.

“Vương đạo hữu, ngươi đã xuất quan?”

Thanh âm vui sướng của cô gái chợt vang lên, Chung Vân Tú bay ra từ bên trong trang viên.

Khí tức của nàng mạnh mẽ hơn lúc trước không ít, nhưng vẫn là Hoá thần sơ kỳ như cũ.

“Ừm, Đặng gia mấy năm nay có gì dị thường không?”

Vương Mạnh Bân trầm giọng hỏi, hắn cũng không quên Đặng gia.

“Đặng gia mấy năm nay rất thành thật, không có gì dị thường. Về phần truyền tống trận đến giới diện như lời ngươi nói, ta đã phái người đi tìm kiếm nhưng không có tin tức.”

Chung Vân Tú lắc đầu nói, Vương Mạnh Bân bảo nàng lưu ý truyền tống trận đến giới diện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận