Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6022: Hỗn chiến (2)

Nơi bàn tay lửa màu vàng đi qua, tầng băng hòa tan.

Ninh Hào hừ lạnh một tiếng, đánh ra một quyền, hư không xé rách ra, xuất hiện lượng lớn vết rách, một nắm đấm khổng lồ màu trắng chợt lóe lên, nghênh đón.

Nắm đấm khổng lồ màu trắng cùng bàn tay lửa màu vàng va chạm, đồng quy vu tận.

Vu Vi Vi bay ra, vẻ mặt lạnh lùng.

“Ninh đạo hữu, ngươi dẫn theo nhiều tu sĩ Kim Tiên như vậy tới đây, đây là muốn tiêu diệt Hạo Nguyệt minh chúng ta?”

Vu Vi Vi mặt lạnh lùng nói.

“Bằng không thì sao? Chúng ta tới chúc thọ ngươi?”

Ninh Hào châm chọc nói.

“Cho rằng nhiều người có thể ăn chắc Hạo Nguyệt minh chúng ta?”

Vu Vi Vi cười khẩy nói.

Nàng phất phất tay, hơn trăm tu sĩ Chân Tiên từ Hạo Nguyệt đảo bay ra. Ninh Hào phất phất tay, đám người Vương Lập Hà lên đón đầu, tu sĩ Chân Tiên phân tán ra, đấu pháp chém giết.

Vừa dứt lời, hai cột sáng thô to từ Hạo Nguyệt đảo bay ra, lao thẳng đến đám người Ninh Hào.

Nước biển kịch liệt quay cuồng dâng trào, nhấc lên từng cơn sóng lớn ngập trời cao mấy vạn trượng, bổ về phía đám người Ninh Hào.

Đám người Ninh Hào không dám đón đỡ, đang muốn tránh đi, một tiếng thú rống đinh tai nhức óc vang lên, truyền khắp phạm vi mấy chục vạn dặm.

Nghe được thanh âm này, mấy người bọn Kỳ Đồng Quang cảm giác cả người vô lực, đứng cũng đứng không vững.

Ninh Hào hừ lạnh một tiếng, bấm pháp quyết, con thuyền bay màu vàng sáng lên hào quang vàng óng chói mắt, tránh được hai cột sáng thô to.

Một luồng lực lượng giam cầm mạnh mẽ theo đó hiện lên, giam cầm bọn họ.

Hai nắm đấm Ninh Hào nở rộ hào quang vàng óng, đánh ra xung quanh.

Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, hư không tan vỡ, ba cơn sóng lớn ngập trời vỗ tới trước mặt.

Tám người Vương Thanh Sơn phân tán ra, vẻ mặt đầy sự đề phòng.

Tay phải Vương Thanh Sơn hướng về nước biển phía dưới chém một cái, một đạo kiếm quang khổng lồ màu xanh quét ra, chém về phía nước biển bên dưới.

Nước biển tách thành hai nửa, truyền ra một tiếng kim loại giao kích trầm đục, kiếm quang khổng lồ tựa như đánh lên tường đồng vách sắt.

Một con vượn khổng lồ màu lam nhe răng trợn mắt từ đáy biển chui ra, xem khí tức của nó, hiển nhiên là Kim Tiên sơ kỳ.

“Rống!”

Con vượn khổng lồ màu lam vừa hiện thân, lập tức phát ra một tiếng rống giận dữ, truyền khắp phạm vi mấy chục vạn dặm, hư không xé rách ra, xuất hiện lượng lớn vết rách.

Nó phun ra một làn sóng âm màu lam, lao thẳng đến đám người Vương Thanh Sơn.

Đám người Vương Thanh Sơn nghe được thanh âm này, cảm giác màng tai đau đớn khó chịu nổi, bên tai vang ong ong, khí huyết cuồn cuộn.

Vương Thanh Sơn lật bàn tay phải, hào quang màu xanh lóe lên, Thanh Liên Kiếm xuất hiện trên tay, nhẹ nhàng vung cổ tay một cái, một tràng tiếng kiếm rít chói tai vang lên, một mảng lớn kiếm khí màu xanh sắc bén quét ra, chém sóng âm màu lam vỡ nát.

Kiếm khí màu xanh lục tục đánh lên trên thân con vượn khổng lồ màu lam, truyền ra một chuỗi tiếng “keng keng” trầm đục.

Chín cây phi đao lóe ra hào quang màu trắng bắn đến, ở nửa đường kết hợp một thể, hóa thành một lưỡi đao khổng lồ màu trắng, lao thẳng đến con vượn khổng lồ màu lam.

Nơi lưỡi đao khổng lồ màu trắng đi qua, hư không xuất hiện lượng lớn băng sương màu trắng.

Con vượn khổng lồ màu lam không hề sợ hãi, đánh ra một quyền, va chạm với lưỡi đao khổng lồ màu trắng, truyền ra một tiếng vang trầm, lưỡi đao khổng lồ màu trắng bay ngược đi, hóa thành chín cây phi đao hào quang màu trắng lóe ra.

“Chân linh!”

Bạch Tuyết Vi khẽ nhíu lông mày lá liễu.

Mặt biển quay cuồng, từng người khổng lồ màu lam hình thể thật lớn từ đáy biển chui ra, quanh thân chúng nó tràn đầy hơi nước, do vô số nước biển màu lam ngưng tụ thành, không phải thực thể, nhiều tới mấy trăm.

Người khổng lồ màu lam vung hai nắm đấm, công kích đám người Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn vung Thanh Liên Kiếm, hướng về hư không chém một phát, một đạo kiếm quang khổng lồ màu xanh quét ra, chém mười mấy người khổng lồ màu lam thành hai nửa, đều có một cây trận kỳ lóe lên hào quang màu lam bay ra.

Nhìn thấy trận kỳ màu lam, trong lòng Vương Thanh Sơn thầm kêu không tốt.

Hầu như cùng lúc đó, trong cơ thể mỗi một người khổng lồ màu lam đều bay ra một cây trận kỳ màu lam, ùn ùn hướng về bầu trời bay đi.

“Trận pháp! Không ổn, mau tránh đi.”

Kỳ Phi Vân nói, xem ra Hạo Nguyệt minh đã sớm chôn sẵn trận bàn ở đáy biển, bằng không không dễ dàng khởi động trận pháp như vậy.

Bọn họ đang muốn tránh đi, con vượn khổng lồ màu lam phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ, bọn họ cảm giác thân thể mềm nhũn.

Mấy trăm cây trận kỳ màu lam sau khi bay lên bầu trời, nhất thời nở rộ ra hào quang màu lam chói mắt, một màn nước màu lam khổng lồ hóa hiện ra, úp ngược đám người Vương Thanh Sơn ở bên trong.

Ninh Hào là Kim Tiên hậu kỳ, con vượn khổng lồ màu lam công kích không ảnh hưởng đến hắn, hắn đã sớm tránh được, Tương Trường Lâm cũng tránh được một kiếp.

Màn nước màu lam úp ngược sáu người bọn Vương Thanh Sơn ở bên trong, Long Lỗi, Lâm Thư Du, Trần Quang cùng Lãnh Hạo hiện ra, mặt đầy sát khí.

“Ra tay, diệt bọn hắn.”

Vu Vi Vi phân phó, sắc mặt lạnh lùng, triệu ra một cái chuông khổng lồ màu trắng, đánh vào một đạo pháp quyết.

Tiếng chuông “keng keng keng” vang lên, cái chuông khổng lồ màu trắng phun ra một làn sóng âm màu trắng, lao thẳng đến Ninh Hào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận