Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 18: Phát tài
Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm bộc phát tốc độ kinh hồn, nhanh chóng chạy xuống núi.
Hai đứa thở hổn hển, không dừng lại nghỉ lấy một giây, cứ thế chạy thẳng về nhà Khương Điềm Điềm! Khương Điềm Điềm lấm lét vội vã cài chốt cửa từ bên trong, lúc này Trần Thanh Phong đã mở bọc vải đen ra, nào phiếu nào tiền rơi rào rào xuống giường đất.
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Phong, Trần Thanh Phong nhếch môi, bàn tay run run vì kích động.
Khương Điềm Điềm cũng không khỏi kích động, mặt mũi đỏ bừng, đâu ngờ rằng có ngày cô sẽ hưng phấn khi thấy mấy đồng bạc này.
Khương Điềm Điềm nuốt nước bọt cái ực, nói: "Anh Tiểu Phong."
Trần Thanh Phong cũng cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc thì mới giữ được bình tĩnh, anh nhìn đống đồ trên giường đất, nói: "Anh đếm tiền, em đếm phiếu."
Hai người nhìn nhau rồi lập tức hành động.
Một mao hai mao ba mao...
Phiếu vải phiếu thịt phiếu lương thực...
Chẳng mấy chốc, Trần Thanh Phong ngẩng đầu lên nói: "Chỗ anh có ba mươi sáu đồng một mao tám xu."
Khương Điềm Điềm nói: "Năm tờ phiếu vải, trong đó hai tờ một thước, ba tờ 0. 5 thước; hai tờ phiếu dầu, trên phiếu viết là một lạng; ba tờ phiếu thịt, một tờ một cân còn hai tờ kia là nửa cân; bốn tờ phiếu công nghiệp; ngoài ra còn có mười hai tờ phiếu lương thực, không nhiều lắm, khoảng chừng hai lạng ba lạng năm lạng, tổng cộng là hai cân sáu lạng; cuối cùng còn có một tờ phiếu máy may."
Hai người lại im lặng đối mặt nhìn nhau, một lúc sau, Khương Điềm Điềm nói nhỏ: "Anh Tiểu Phong, chừng này, có nhiều không?"
Trần Thanh Phong lập tức gật đầu như giã tỏi: "Cực kỳ cực kỳ nhiều."
Anh thấy Khương Điềm Điềm không hiểu lắm thì cẩn thận giải thích: "Nếu như trong nhà không có công nhân thì tích góp ba mươi đồng là chuyện rất khó khăn. Giống như tiền riêng của anh vậy, chưa khi nào vượt quá năm mao. Đấy em cứ hiểu thế là được. Nhà có công nhân thì chút tiền như vậy cũng dễ tích góp. Có điều, số tiền này không đáng giá bằng phiếu đâu! Nhà người bình thường cũng không có nhiều phiếu vậy đâu, người trong thành phố cũng chưa chắc đã được như bọn mình lúc này. Đặc biệt là thứ này!"
Trần Thanh Phong rút một tờ ra giơ lên trước mặt, kích động nói: "Phiếu máy may, đây chính là phiếu máy may đấy! Một tờ phiếu này nhé, cầm vào thành phố là có thể bán được một trăm đồng đấy."
Khương Điềm Điềm không hiểu vì sao phiếu máy may lại quý giá đến thế, có điều cũng không ngăn được cô kích động theo, vui vẻ nói: "Thế nghĩa là chúng ta giàu rồi hả?"
Trần Thanh Phong nghiêm túc gật đầu: "Giàu rồi, phát tài thật rồi."
Khương Điềm Điềm: "Ha ha."
Sau khi vui vẻ, cô lại ra vẻ thần bí hỏi: "Chúng ta như thế này có coi là đen ăn đen không?"
Trần Thanh Phong cương quyết lắc đầu, nói: "Đương nhiên không phải, chúng ta thế này là hành hiệp trượng nghĩa. Cái hạng người bại hoại nguy hiểm mười thôn tám xã đó phải bị dạy dỗ! Hạng người đó làm chuyện xấu là cầu tài, chúng ta tịch thu tài vật của hắn là sự trừng phạt lớn nhất dành cho hắn!"
Khương Điềm Điềm: "Đúng!!!"
Nụ cười lại càng thêm rạng rỡ.
Vì vừa rồi chạy nhanh quá nên mặt cô ửng đỏ, bây giờ cười để lộ hàm răng trắng đều như thế lại rất đáng yêu.
Trần Thanh Phong không dời mắt được, anh nhìn gương mặt của cô mà chỉ muốn đến gần một chút, gần thêm chút nữa. Nhưng lại không nỡ để Điềm Điềm của anh phải chịu tủi. Bất kể là gì, có bao nhiêu tâm tư đi nữa thì cũng phải kết hôn! Anh là người đứng đắn đó.
Trần Thanh Phong e hèm, cố gắng lái sang chuyện khác để di dời sự chú ý.
Anh ra vẻ nghiêm túc, nói: "Mấy thứ này, em cứ cất cả đi."
Khương Điềm Điềm: "Ớ? Sao vậy ạ? Anh không lấy một ít đem về nhà sao?"
Trần Thanh Phong lắc đầu, nói: "Không đâu, cho em hết đấy, coi như tiền riêng của hai đứa chúng mình. Tụi mình hành hiệp trượng nghĩa nhưng cũng gặp nguy hiểm mà? Nếu anh đem về nhà thì khéo sẽ bị mẹ lấy mất. Nếu cha mẹ anh biết lai lịch của mấy thứ này, sợ đến tối ngủ không ngon giấc. Hơn nữa, ai biết mẹ anh có nói lại với người khác không. Càng nhiều người biết thì càng không an toàn, một khi có bóng gió thì sẽ rước lấy phiền toái. Em cất cả đi, tạm thời khoan dùng đã, để anh hỏi thăm xem đại đội Dương Liễu bên cạnh tình hình thế nào rồi ta lại quyết định tiếp."
Trần Thanh Phong là một người rất hiểu biết, chỉ một chốc đã nói hết rõ ràng.
Khương Điềm Điềm gật đầu, đáp: "Vâng ạ."
Rồi cô thấp giọng lẩm bẩm,"Lại phải làm chuột đào hốc rồi."
Trần Thanh Phong cười cười, chọc vào mặt cô: "Đồ của em đều giấu trong hốc hết à?"
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Đúng đó."
Cô cũng không có ý định giấu diếm Trần Thanh Phong, nói: "Chứ không thì biết cất ở đâu?"
Trần Thanh Phong: "Nói thế cũng đúng."
Nhưng anh còn nói: "Mà đừng giấu sâu quá, mấy phiếu hiếm như phiếu máy may thì em cứ giấu đi. Còn phiếu lương thực các kiểu thì đều có kỳ hạn cả. Chúng ta có thể dùng hết."
Khương Điềm Điềm vội cúi đầu nhìn, quả nhiên, thấy thời gian trên phiếu lương thực là đến tháng sáu năm nay. Phiếu lương thực này có hạn nửa năm.
Khương Điềm Điềm: "Thế thì, chúng ta đến công xã dùng nó ăn đi!"
Trần Thanh Phong vội bảo: "Đừng tới công xã, đợi mấy hôm nữa, bên mẹ anh chuẩn bị cũng xong xuôi rồi. Chúng ta lấy cớ mua sắm đồ dùng kết hôn để lên huyện đi. Tiêu sạch nó ở trong huyện! Cái gã ở đại đội Dương Liễu bị mất nhiều như thế, kiểu gì cũng nổi khùng đi tìm cho coi. Trong tay hắn có tiền có phiếu, thường xuyên đến ăn ở mấy tiệm ăn nhà nước, ai mà biết bọn họ có quen nhau hay không. Lỡ như trên phiếu của hắn ta có ký hiệu thì không phải chúng mình bị phát hiện à?"
Trần Thanh Phong tuy còn trẻ nhưng mà cũng trải sự đời lắm đó.
Chuyện như thế mà anh còn nói rõ ràng mạch lạc vậy mà.
Khương Điềm Điềm sùng bái nhìn Trần Thanh Phong, nói: "Anh Tiểu Phong à, anh lợi hại quá đi."
Trần Thanh Phong đắc ý: "Đương nhiên, anh là ai chứ!"
Anh đắc ý đủ rồi thì mới thu dọn tiền và phiếu, còn miếng vải đen vô dụng đó thì dùng để gói kỹ, hỏi: "Tạm thời cất ở đâu đây?"
Khương Điềm Điềm cũng không giấu anh, kéo ngăn tủ trong hốc tối ra, bên trong còn 70 đồng.
Trần Thanh Phong không ngờ cô đúng là giấu tiền thật, anh mỉm cười giơ tay xoa nhẹ đầu cô, nói: "Được lắm cô bé, thì ra em cũng có của đấy."
Khương Điềm Điềm lựa ra 30 đồng rồi đặt chung với 70 đồng, thế là có tròn 100 đồng chẵn. Lại đặt 2 xu tiền lẻ vào chỗ 6 đồng 1 mao 8 xu, thế là có được 6 đồng 2 mao. Rồi cô như nghĩ đến chuyện gì đó, lại lật giở trong túi áo, lấy 1 mao mà Trần Thanh Phong cho mình ra. 6 đồng 3 mao! Cô đặt mấy tờ phiếu không có kỳ hạn chung với 100 đồng, mấy tờ có kỳ hạn thì đặt chung với 6 đồng 3 mao, tiền lẻ giấu ở tường kép ngăn tủ phòng này, tiền chẵn thì giấu ở tường kép ngăn tủ phòng phía Tây.
Trần Thanh Phong: "Em không ở bên đó mà dám giấu đồ ở đó hả?"
Khương Điềm Điềm: "Thế thì anh lại không hiểu rồi, đây là điểm mù tâm lý của con người, là sự lựa chọn thông minh của em đấy."
Cô cười hì hì giấu đồ, sau đó phủi tay: "Anh đi hỏi thăm tin tức cũng nhớ cẩn thận nhé."
Trần Thanh Phong: "Chuyện này em yên tâm, anh vốn sợ chết mà."
Rồi anh cười nói: "Anh còn muốn đến huyện ăn bánh bao nhân thịt với em nữa."
Nhắc đến chuyện tới huyện, hai mắt Khương Điềm Điềm tỏa sáng, có điều sau đó cô lại cười hì hì: "Thế thì ăn bánh bao nhân thịt."
Nếu như tới huyện thì cô sẽ đi gửi thư giới thiệu.
Thật ra Khương Điềm Điềm nên sớm đến ngân hàng trong huyện để kiểm tra số tiền cha để lại cho cô mới phải. Nhưng mà, dù cô có cân nhắc thì cũng không vội vàng gì lắm. Còn lâu cô mới định để người ta liên tưởng hai chuyện cô đi huyện và thu hồi thư tín lại với nhau.
Nên là, không vội không vội.
Hai người giờ đã phát tài, lòng vui vẻ vô cùng.
Nói thế nào ấy nhỉ?
Hồi bần túng thì không có tiền để tiêu, bây giờ thì có tiền song tạm thời chưa được tiêu, hai cảm giác này hoàn toàn khác nhau. Nên lúc này cả hai đều tự tin vô cùng vui sướng, sống thì phải vui mừng như thế.
Hai người tay nắm tay ra khỏi cửa, nhưng vừa mở cửa sân thì gặp bà Trần đi về, có lẽ không ngờ hai đứa đột nhiên đi ra nên bà loạng choạng, suýt nữa thì té ngã. Rồi bà lại nhìn hai đứa, chỉ thấy trên mặt cả hai đều có vệt đỏ khả nghi.
Đầu bà Trần kêu ong một chú, cảm giác như có người cầm búa đập mình vậy!
Bà lo lắng nhìn hai đứa nó, từ trên mặt nhìn xuống áo quần tụi nó mặc, từ áo quần tụi nó mặc lại nhìn xuống bàn tay nắm lấy nhau.
Sắc mặt bà hết đen lại đỏ, hết đỏ lại đen, gần như rít lên qua khe cửa: "Tiểu Lục, sao con lại ở đây!!!"
Nói rồi, bà lại như nghĩ đến chuyện gì đó, vội vã nhìn xung quanh như kẻ gian, thấy không có ai thì mới yên tâm.
Trần Thanh Phong vui vẻ đáp: "Con khát nên về uống nước với Điềm Điềm!"
Bà trần đang sốt ruột cực kỳ, giờ nhìn cái vẻ mặt này của thằng con thì tức điên. Nhưng dù tức tới mấy bà cũng chỉ đành hạ giọng, nghiến răng nói: "Sau này. Con không được phép lén đến nhà con bé nữa. Nếu để người khác thấy... Nói chung là mẹ chỉ vì tốt cho hai đứa thôi!"
Trần Thanh Phong tức khắc hiểu được ý mẹ, anh nói ngay: "Mẹ, mẹ nghĩ lung tung gì thế! Bọn con thiệt chỉ có quan hệ đồng chí trong sáng! Mẹ như vậy là không được đâu."
Bà Trần: "Con còn già mồm à!"
Trần Thanh Phong: "Con còn oan hơn cả Đậu Nga nữa là, thế thì sao không được phản bác? Mẹ à, thói quen này của mẹ không tốt đâu, không cho người ta giải thích là sao!"
Bà Trần: "!!!"
Cuối cùng bà không nhịn được nữa, siết chặt quả đấm: "Tao đánh chết thằng ranh con này!"
Trần Thanh Phong: "Oái!"
Anh co cẳng bỏ chạy, kêu lên: "Điềm Điềm, anh đi trước đây!"
Trần Thanh Phong vèo một cái chuồn ra ngoài, bà Trần lập tức đuổi theo sát nút. Hai người không khác gì mèo đuổi chuột cả, một đuổi một trốn, chẳng mấy chốc đã biến mất tăm trước mặt Khương Điềm Điềm. Khương Điềm Điềm cắp sọt, cười cười đi vào rừng cây.
Chỉ có một mình cô thì cũng không lên núi đâu.
Vì hôm nay trì hoãn nhiều thời gian, hơn nữa chỉ có một mình Khương Điềm Điềm làm việc nên giữa trưa khi cô về, rau cho heo ăn thiếu rất nhiều. Khương Điềm Điềm chọc chọc ngón tay : "Chị Vương, lần sau chắc chắn em sẽ làm nhiều hơn."
Chị Vương: "Được rồi."
Công việc của họ có phân công, tuy Khương Điềm Điềm hay xin nghỉ đột xuất, đôi lúc làm cũng không đủ, nhưng chị Vương chưa bao giờ so đo với cô cả. Đương nhiên là vì có Trần Thanh Phong trợ giúp, nên số lần Khương Điềm Điềm làm không xong đã ít lại càng ít.
"Hôm nay Trần Tiểu Lục không làm việc giúp em à?"
Chị Vương nhìn ra cốt lõi ngay.
Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Thím Trần rượt đánh anh ấy, không biết chạy đi chỗ nào rồi."
Chợt Khương Điềm Điềm nghĩ đến mình ngày trước, mẹ cô thường hay đập đánh, những lúc đó cô thật sự rất sợ! Cô cảm thấy, trên đời này kẻ mà hay đi đập đánh người ta là kẻ có phẩm chất tồi tệ nhất. Cô cho rằng mình chắc chắn không thể tiếp xúc với những người như thế, không được có quan hệ gì với bọn họ cả. Nhưng giờ nhìn bà Trần đánh Trần Thanh Phong, cô lại không cảm nhận được chút đáng sợ nào, trái lại còn thấy hơi... buồn cười.
Cảm giác khó mà nói, nhưng Khương Điềm Điềm hiểu được, so với người đánh đập thực sự cuồng loạn dữ dội như mẹ cô; cái vụ "đánh" của bà Trần lại là một kiểu khác, kiểu gắn bó tình cảm.
Khó mà nói, chính là cảm giác như vậy.
Quả nhiên, con người đúng là phức tạp!
"Cũng không biết anh ấy có bị đánh không." Cô lẩm bẩm tự nhủ.
Chị Vương cười phì thành tiếng, nói: "Ai đánh gì được nó, nó lỉnh còn nhanh hơn thỏ, thím Trần đâu có đánh được."
Khương Điềm Điềm nhếch môi, đáp: "Nên mới nói, một nghề cho chín quan trọng biết bao."
Chị Vương không kiềm chế được lại cười phụt.
Thấy sắp đến giữa trưa, mưa cũng đã ngừng rơi, chị Vương hỏi: "Chiều nay Trần Tiểu Lục có tới không?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu: "Em cũng không biết nữa! Bọn em chưa bao giờ bàn bạc việc này. Có điều em đoán chắc chiều nay anh ấy không tới được đâu."
Chị Vương: "Đoán?"
Cô đắc ý hất cằm, nói: "Bọn em ăn ý hợp nhau lắm á."
Chị Vương: "... À."
Chị quả quyết: "Nếu chiều nay cậu ta không đến thì chúng ta lên núi hái rau nhé? Mưa mới rơi, nói không chừng sẽ có nấm đấy."
Khương Điềm Điềm hơi do dự, nhớ đến người của đại đội Dương Liễu nọ, cô chần chừ rồi đáp: "Nhưng sáng nay trời mới mưa, đường đâu có dễ đi ạ? Hơn nữa em cũng không phân biệt được nấm thường với nấm độc."
Chị Vương thở dài, bảo: "Càng đẹp càng độc, chúng ta đi chung, nếu em không biết thì cứ hỏi chị."
Rồi chị nói thêm: "Mấy hôm nay e là trên núi sẽ đông người, chúng ta mà không đi sớm thì nấm ở dưới sẽ bị hái mất, nếu muốn hái nấm là phải đi sâu vào trong nữa đấy."
Chị Vương là người rất dễ sống chung, tuy có mấy khi nói hơi độc miệng, nhưng chung quy vẫn không xấu. Không biết có phải nhờ món quà "vải đỏ" kia không mà chị cũng đối xử khá tốt với Khương Điềm Điềm.
"Được rồi, giờ không còn sớm nữa, sắp trưa rồi, về nhà nấu cơm thôi."
Chị Vương nói xong thì cũng nhanh chóng đi thu dọn, chuẩn bị về nhà. Chị Vương và Khương Điềm Điềm không giống nhau, mẹ chồng của chị ấy đã lớn tuổi, không đi làm được nên giờ ở nhà nấu nướng. Chị về nhà là có đồ ăn sẵn rồi.
Nhưng Khương Điềm Điềm về là phải tự nấu cơm, nên chị Vương mới giục Khương Điềm Điềm đi nhanh lên. Có người quan tâm, Khương Điềm Điềm cũng không khách khí nữa, cười hì hì vuốt lại áo với chị Vương, chậm rãi đi về nhà.
Nhưng vừa đi được không xa thì thấy Trần Thanh Phong đang chờ ở chỗ rẽ trên đường, anh vẫy tay với cô, tiến tới trước mặt Khương Điềm Điềm: "Để anh đưa em về."
Khương Điềm Điềm: "Vâng ạ."
Hai người đi cùng nhau, Trần Thanh Phong nói: "Anh đã hỏi thăm, tối qua đại đội Dương Liễu đã bắt ổ bạc rồi."
Khương Điềm Điềm: "Ớ?"
Cô dừng bước, nhìn sang Trần Thanh Phong.
Trần Thanh Phong: "Dương Thạch Đầu là cái tay lưu manh hôm qua em thấy đấy, nhà hắn ở ngay dưới chân núi đại đội Dương Liễu. Hôm qua nhà hắn mở sòng bạc, dân binh công xã đến kiểm tra. Nghe bảo hắn muốn tiền chứ không cần mạng, lúc chạy trốn còn vơ vét hết tiền giấy trên bàn, vọt thẳng lên núi. Dân binh công xã đuổi theo cũng cực lắm, có điều không tìm được đồ, cũng không tìm được nhân chứng vật chứng. Vì không tìm thấy tiền đánh bạc nên mấy tên có mặt cắn chết cũng không chịu nhận là đánh bạc."
Giọng anh rất bé: "Chắc chắn hắn giấu trên núi rồi, là túi tiền sáng qua chúng ta phát hiện ấy."
Khương Điềm Điềm: "Chúng ta lấy của giàu chia cho người nghèo như vậy là đúng quá rồi! Phải để cho bọn họ nếm mùi lợi hại, để bọn họ biết nếu làm chuyện này thì tới ông trời cũng không giúp được họ!"
Khương Điềm Điềm rất hùng hổ.
Trần Thanh Phong mỉm cười, gật đầu nói: "Còn không phải là thế à!"
Hai người trao đổi nội tình xong, anh lại dặn dò: "Mấy ngày tới chớ để lộ đấy."
Khương Điềm Điềm trao anh ánh mắt "anh yên tâm đi", rồi cả hai mỗi người một ngả ở đường hẹp.
Khương Điềm Điềm vừa bước vào sân thì thấy trong sân có một nhánh cây. Cô ngạc nhiên ồ một tiếng, giật mình nghĩ tới – là trao đổi cho miếng cháo cháy tối qua đây mà.
Cô không ôm nhánh cây vào phòng mà trái lại nằm phơi nắng trong sân. Xem ra không có vẻ gì là sắp mưa. Có lẽ vì do sáng nay chạy nước rút 1000 mét nên cô cũng không có tinh thần để nấu cơm. Có điều bao tử đã bắt đầu réo rồi, nhưng Khương Điềm Điềm vẫn lười biếng ngồi trên ghế trước cửa, ngước nhìn lên trời như một chú chim ngốc.
"Điềm Điềm có ở nhà không?"
Khương Điềm Điềm đang mải nhìn trời thì nhác thấy một người phụ nữ trung niên đứng ở cửa, mảnh vá trên áo quần không mười thì cũng tám, nước da xanh xao, thấy Khương Điềm Điềm ngồi ở giữa sân thì giật mình, nhưng ngay lập tức trưng ra bộ mặt tươi cười, nói: "Điềm Điềm có nhà đó à."
Người đàn bà kia nhoẻn miệng, nụ cười cứng ngắc lại giả dối, bà ta nói: "Cháu vẫn nhận ra thím chứ?"
Tuy là đội xuyên không hông có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng Khương Điềm Điềm cảm thấy, nếu đã hỏi cô câu này thì cô hoàn toàn có thể trả lời: "Không biết!"
Cô nằm một chỗ, lạnh lùng nhìn bà ta: "Bà thím này, thím có việc gì à?"
Người đàn bà thoáng có vẻ giận dữ, nhưng chẳng mấy chốc đã lại tươi cười: "Điềm Điềm không nhớ thím à, thím là thím tư của cháu đây! Họ hàng gãy xương thì vẫn còn gân, chúng ta..."
Khương Điềm Điềm ngắt lời bà ta, bực dọc nhìn: "Thím à, thím nhớ lộn hả? Tôi không có thím tư nào hết!"
Người đàn bà nghẹn lời, nụ cười biến mất, sắc mặt không tốt cho lắm: "Cha cháu là anh hai của thím, thế thì thím không phải là thím tư à? Chúng ta là..."
"Dừng!" Khương Điềm Điềm: "Ngày trước cha tôi chỉ có một mình, ông ấy ở rể nhà ông ngoại tôi, chuyện này đến đại đội bên kia cũng chứng minh được. Gì mà thím tư rồi anh hai rồi gãy xương còn gân, bà nói mấy câu này chắc thấy tôi là con gái nên tính ăn hiếp chứ gì?"
Khương Điềm Điềm cực kỳ nghiêm túc: "Trong cái thôn này tôi không còn người thân nào hết, bà tới đây bấu víu quan hệ là có ý đồ chứ gì!"
Đúng lúc này cô lại đứng lên, nói lớn: "Rốt cuộc bà là ai, muốn làm gì!"
Khương Điềm Điềm mồm mép lanh lợi làm người đàn bà kia không nói được gì. Bà ta nổi đóa nói: "Cái con bé chết tiệt này có biết nói chuyện không đấy hả! Dù cha mày có làm con thừa tự người ta thì cũng là người nhà họ Khương. Giờ cha mày không ở đây, mày ở một mình sao được? Theo tao về nhà mau!"
Bà ta tham lam nhìn lướt qua căn nhà, nói: "Đồ con nhóc không hiểu chuyện chết tiệt, nhà cửa đang yên lành lại đi cho cái kẻ kia, người nhà mình còn thiếu phòng kia kìa! Đúng là cái đồ không hiểu chuyện!"
Bà ta bước tới toan lôi Khương Điềm Điềm đi, nhưng Khương Điềm Điềm đã để ý sẵn đến hành động của bà ta nên mau chóng tránh đi, la lên với nhà bên cạnh: "Thím Vương ơi cứu cháu! Cứu cháu với!!!"
Khương Điềm Điềm giãy ra, lao ra khỏi sân chạy về phía nhà họ Trần.
Người đàn bà kia không ngờ cô lại như thế, đương khi ngẩn người chưa kịp đuổi theo thì đã thấy thím Vương dẫn hai câu con trai và con dâu, tay lăm lăm gây gộc đi tới: "Ai! Là ai!"
Khương Điềm Điềm cũng chạy chưa được bao xa, cô dừng bước nói lớn: "Cháu không quen bà thím này, bà ta đến định cướp nhà của cháu, còn muốn bắt cháu đi!"
Bà Vương nhận ra người đàn bà trước mặt, xì một tiếng nói: "Vợ ông Khương đây mà, bà là cái cọng hành gì mà chạy đến nhà người ta giở trò hả?"
"Đây là chuyện nhà chúng tôi, Khương Điềm Điềm là cháu gái tôi..."
"Không phải, cha cháu nói rồi, nhà bọn cháu không có ai khác nữa! Họ hàng thân thích đã chết hết rồi! Cháu không hề quen bà ta!!!" Khương Điềm Điềm gào lớn: "Bà từ đâu chui ra chơi trò bẩn thỉu này vậy? Đồ mặt dày!"
"Cái con khốn nạn này!" Người đàn bà không ngờ mình bị Khương Điềm Điềm mắng, thế là xông lên tính bắt người.
Bà Vương nháy mắt, hai anh con trai của bà lập tức xông tới cản: "Bà định làm gì!"
Đang trưa nên nhà nhà luôn có người, chẳng mấy chốc đã có người đi ra. Không biết là ai đã lanh lẹ báo tin cho nhà họ Trần nữa. Chỉ thấy cả nhà họ Trần lăm lăm đòn gánh gậy gộc trong tay, hùng hổ xông đến.
Khương Điềm Điềm tủi thân: "Thím ơi, bà ta muốn bắt cháu đi, còn nói phải đưa nhà cho bà ta!"
Nghe thấy thế, bà Trần nổi cơn thịnh nộ!
Dám ức hiếp con dâu của bà, lại còn muốn cướp nhà!
Đúng là ăn gan hùm mật hổ!
Nhưng bà không giống người nhà họ Vương, thực tình nhà bọn họ không muốn động thủ, chỉ là bảo vệ Khương Điềm Điềm thôi. Còn bà Trần thì không như thế! Bà hét một tiếng rồi xông thẳng lên, lập tức đẩy ngã người đàn bà kia, sau đó tát túi bụi vào mặt bà ta. Mấy cô con dâu nhà họ Trần cũng vội xông đến, ngay tới Tô Tiểu Mạch nhìn yếu đuối là thế mà đánh người không nương tay chút nào.
Người đàn bà vừa rồi còn hung dữ nay đã la oai oái như heo mổ.
Hình như người nhà họ Khương cũng lưu ý bên này nên chẳng mấy chốc đã chạy tới. Chỉ có điều, người vừa mới đến, còn chưa lên tiếng thì bà Trần đã lập tức ra lệnh, mấy cô con dâu vội lao tới kéo ngã bà Khương, bốp bốp "cửu âm bạch cốt trảo" một hồi, miệng nói tù tì: "Tôi biết ngay nhà họ Khương các người sốt ruột, muốn bắt nạt con dâu tôi hả, không nhìn xem tôi là ai."
Tuy bình thường bà Trần hay hung dữ rượt Trần Thanh Phong ngày ngày, nhưng nếu nói đánh nhau với người ta thật thì số lần cũng không nhiều đâu!
Mọi người toàn là người nhà quê, đều là phụ nữ đanh đá, tuy có gây gổ nhưng nếu đánh nhau thật thì cũng khá ít. Vì đánh người ta có mệnh hệ gì thì phải đền tiền đấy! Nên tính ra bà Trần cũng không phải là người hay động thủ.
Nhưng, ai mà không có vảy ngược chứ!
Giống như bà Trần đây, điều quan trọng nhất với bà bây giờ chính là cô con dâu Khương Điềm Điềm này.
Có cô con dâu này thì đồng nghĩa với việc anh con út nhà bà hết độc thân, mà bà còn có thêm nhà! Tuy nhà của Khương Điềm Điềm không to lắm, nhưng dẫu gì cũng có hai gian đàng hoàng!
Hai gian như thế, gộp lại vớ vẩn cũng được hai trăm đồng!
Hơn nữa đây là chuyện tiền bạc ư? Không hề!
Hai trăm đồng và căn nhà trị giá hai trăm đồng có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Xây nhà không chỉ tốn tiền mà còn phải đặt gỗ đặt gạch, cần cũng không ít, mà mấy thứ đó đâu phải nói có là có được. Mà cũng không phải qua loa là che được. Nghĩ đến đây, bà Trần lại tức giận, bà không quan tâm nhà họ Khương có những ai tới, coi như là người máy hết, cứ thế điên cuồng công kích!
Bà Trần đánh rất hăng say. Cùng là phụ nữ, Khương Điềm Điềm chưa kết hôn nên không tiện tới giúp, nhưng mấy người khác mà không giúp thì không được.
Hơn nữa, chị dâu hai và chị dâu ba cũng rất sẵn lòng giúp một tay!
Phải giúp!
Không thể để căn nhà này rơi vào tay người khác được!
Còn Tô Tiểu Mạch cũng thật lòng, cô còn nhớ, vào thời điểm quan trọng nhất ở đời trước, dù bà Trần có trách móc cô thì vẫn cho cô 50 đồng để chạy trốn. Mà lúc đó nhà họ Trần đã khó khăn rồi. Nên dù bà Trần có dữ dằn thế nào thì Tô Tiểu Mạch vẫn ghi nhớ điểm tốt của bà.
Lúc hoạn nạn mới thấu nhân tâm.
Cũng vì nguyên nhân này nên mấy người phụ nữ rất xông xáo, chẳng mấy chốc đã đánh cho đám người nhà họ Khương khóc kêu cha gọi mẹ! Đến lúc đại đội trưởng tới thì người nhà họ Khương đã bị đánh không khác gì gà rừng rút lông, Khương Điềm Điềm thấy đại đội trưởng đến, liền biết đây là cơ hội của cô.
Tuy cô không biết đánh nhau nhưng lại biết giả vờ. Đại đội trưởng còn chưa tới, Khương Điềm Điềm đã bắt đầu khóc lóc: "Hu hu! Đại đội trưởng ơi, hu hu hu, cháu có biết bọn họ đâu, thế mà họ đến đòi cướp nhà cháu. Hu hu hu, bà ấy còn muốn bắt cháu đi, cháu không biết có phải bà ấy muốn bán cháu đi không, cháu có quen gì bà ấy đâu! Cháu muốn đến công xã, cháu phải đến công xã tố cáo. Phải bắt hết đám người xấu này lại!"
Nước mắt rơi lã chã, cô khóc tới mức hai vai run rẩy: "Sao lại có thể có hạng người xấu xa như vậy! Bọn họ còn đóng giả làm người thân của cháu! Cha cháu đã nói hết rồi, họ hàng của cháu đều đã chết! Thế mà họ còn muốn lừa cháu! Hu hu hu!"
Khương Điềm Điềm úp mặt vào tay trông cực kỳ tủi thân, cái miệng nhỏ nhắn cũng liến thoắng: "Nếu không phải có thím Vương với thím nhà cháu đến thì cháu đã bị người ta bán đi rồi! Hu hu hu, người xấu nhiều quá!"
Tuy Trần Thanh Phong nhận ra cô giả vờ nhưng vẫn rất đau lòng, anh vội đi tới khoác vai cô, nói: "Điềm Điềm đừng khóc nữa, em còn có mọi người mà! Ai dám bắt nạt em thì tức là gây sự với nhà họ Trần. Bán em hả? Anh xem ai dám! Đã là thời buổi nào rồi mà còn bán người! Anh thấy bọn họ chính là hủ tục của xã hội cũ."
Khương Điềm Điềm vẫn khóc: "Em sợ lắm anh Tiểu Phong ơi, em sợ bọn họ quá! Bà thím kia như muốn giết người! Dữ dằn lắm, hu hu hu! Em thấy bọn họ cũng không có vương pháp! Cha em nói đúng, có những người hễ mà nổi lòng dạ độc ác thì đúng là có thể giết người! Một cô bé yếu đuối như em, nói không chừng lúc nào đó, bọn họ sẽ hại chết em mất. Em biết làm sao đây?"
Trần Thanh Phong có vẻ cực kỳ nổi nóng, dù vừa nãy không ra tay nhưng bây giờ lại cầm gậy lên, xông tới vung tay với người nhà họ Khương: "Này thì ức hiếp người ta, này thì ức hiếp Điềm Điềm! Này thì..."
"Kéo lại, mau kéo người lại!"
Đại đội trưởng vội gọi người tới, Lý Hướng Dương chuyên quản an ninh trật tự cũng không đứng ngoài nhìn được, ông hấp tấp đi lên ôm Trần Thanh Phong kéo ra: "Tiểu Lục, cháu bình tĩnh cái đã!"
Trần Thanh Phong bực dọc: "Nhà họ khinh người quá đáng!"
Lúc này nhà họ Khương cũng hét to kêu gào, nhưng mà đại đội trưởng đã quát lớn: "Câm miệng lại! Nhà các người có mặt mũi nào mà kêu hả! Đừng tưởng là tôi không biết tâm địa độc ác của các người, muốn bắt nạt con gái người ta hả? Có cần tôi lấy công văn cắt đứt quan hệ năm đó ra không? Ở ủy ban đại đội còn có một bản đấy! Lòng lang dạ sói không biết xấu hổ của cả nhà các người thật sự khiến đại đội Bội Thu chúng tôi không dám nhận người! Khương Điềm Điềm con bé có quan hệ gì với các người! Thấy con gái người ta có một mình nên muốn bắt nạt hả! Nay nghe cho rõ đây: dù Khương Điềm Điềm chỉ có một mình cũng không cho phép các người bắt nạt, bây giờ đã là xã hội mới rồi. Vứt bỏ ngay mấy ý tưởng bẩn thỉu của các người ngay đi. Nếu để tôi biết người nào trong nhà các người tìm Khương Điềm Điềm làm phiền, tôi sẽ đưa các người đến công xã tiếp thu giáo dục!"
Ông nhìn kế toán Trần, thấy ông ấy nhíu mày thì đại đội trưởng nói tiếp: "Thôn chúng ta không phải là cái chốn đê hèn thấy con gái người ta chỉ có một mình là muốn hút máu! Từ hôm nay trở đi, mọi người đến giám sát, chỉ cần có ai dám ức hiếp Khương Điềm Điềm thêm lần nữa, thì tôi nói được làm được! Tự tôi sẽ đưa đến công xã tiếp thu giáo dục, còn những người khác trong nhà thì đi gánh phân khai hoang đi!"
"Đại đội trưởng à, bọn tôi..."
"Cút hết cho tôi! Đỡ ở đây làm mất mặt xấu hổ!!!"
Cả nhà họ Khương bị đánh một trận no đòn, giờ lại bị đại đội trưởng quát vào mặt. Vào thời buổi bấy giờ ai ai cũng sợ đại đội trưởng, thậm chí ở nơi này mà nói thì có khi cũng là vua một cõi.
Song đại đội bọn họ khá tiên tiến, sẽ không có chuyện như vậy.
Có điều chỉ thế thôi cũng đủ khiến mọi người không dám chống lại đại đội trưởng, mấy người nhà họ Khương dìu nhau đứng lên. Hay bảo giữa các chị em dâu với nhau thích nhất là cạnh tranh, chi thứ hai của phòng lớn nhà họ Khương chính là kiểu như vậy. Từng vì chuyện không muốn để cha Điềm Điềm làm con thừa tự mà hai nhà lại càng ồn ào thề cạch mặt nhau cả đời.
Tuy nhiên, Vương Hồng Hoa mẹ chồng chi thứ hai lại rất không muốn gặp Khương Điềm Điềm, nhưng thấy cả một nhà lão đại bị ăn mệt thì vui chết đi được.
Bình thường cứ hay dựa dẫm vào con trai, giờ đã biết lợi hại chưa?
Bà ta vô cùng đắc ý, chỉ hận không thể giẫm đạp mấy cái nữa, tiếc là có đại đội trưởng ở đây nên bà đành nhẫn nhịn. Có điều, bà ta nhanh chóng đuổi theo phòng lớn, bây giờ không được nói không có nghĩa là lát nữa không thể nói!
"Bà đi theo bọn tôi làm gì!"
"Tôi cũng về nhà mà, sao gọi là đi theo được." Vương Hồng Hoa hùng hồn đáp.
Nhà họ Khương vốn thấy Khương Điềm Điềm chỉ có một thân một mình dễ chèn ép, nên mới bảo vợ ông tư đến, nhưng không ngờ sự việc lại không như mình nghĩ. Vì căn nhà đó mà cả nhà họ Trần nổi điên tới nơi rồi.
Bây giờ bọn họ trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc.
"Thím ơi, may mà có mọi người."
Giọng của Khương Điềm Điềm truyền tới, người nhà họ Khương ngoái đầu nhìn cô, đúng lúc này Khương Điềm Điềm chợt nhìn sang bọn họ, trong một tích tắc, khóe miệng cô nở nụ cười nham hiểm, ánh mắt xa xăm.
"Đáng đời!"
Con trai trưởng nhà họ Khương, theo lý thì cũng là bác cả của Khương Điềm Điềm, thế mà giờ ông ta bị nụ cười nham hiểm của Khương Điềm Điềm dọa sợ loạng choạng, kéo ngã cả cha mình, khiến mọi người cũng lảo đảo không vững, kết quả là thành xâu hồ lô ngã phịch xuống đường.
Mà dĩ nhiên cũng không phải chỉ mỗi ông cả Khương thấy nụ cười nham hiểm của Khương Điềm Điềm, cả nhà bọn họ ai cũng thấy.
Thậm chí tới bà Vương Hồng Hoa ở chi thứ hai cũng thấy, bà ta hoảng hốt, nhưng còn chưa phản ứng kịp thì đã bị người ở phòng lớn kéo ngã, ôm mắt cá chân gào rú. Có điều gào thì gào chứ trong lòng vẫn ớn lạnh.
Có thể nói, điệu cười kỳ dị của Khương Điềm Điềm đã dọa toàn bộ nhà họ Khương sợ tới mức suýt tí đã bĩnh ra quần. Sau này mỗi khi nhìn thấy Khương Điềm Điềm là trong tâm lại có bóng mờ. Mà cũng sau này Khương Điềm Điềm vẫn chờ bọn họ đến bới lông tìm vết đó, nhưng kết quả là không thấy bóng dáng một ai.
Bọn họ toàn né Khương Điềm Điềm mà đi!
Đương nhiên mấy chuyện này để về sau hẵng nói.
Một khúc nhạc đệm như vậy, người có tính toán đều phải mắng một câu "đáng đời".
Người nhà họ Khương – đầu sỏ vụ việc – rời đi, mọi người cũng dần giải tán. Còn người nhà họ Trần thì đỡ Khương Điềm Điềm đi vào nhà, Khương Điềm Điềm nói khẽ: "Cám ơn mọi người ạ."
Bà Trần: "Cám ơn cái gì! Là chuyện nên làm cả! Thím đã nói rồi, chắc chắn sẽ có bọn đầu trâu mặt ngựa ở đâu đó nhảy ra, không ngờ xuất hiện trước lại là người nhà họ Khương trông hiền lành. Đúng là chó cắn người không sủa, năm đó đưa con đi dễ như vậy, còn kiên quyết không chịu đón về, hạng lòng lang dạ sói như thế thì có giả vờ tới mấy cũng vô dụng."
Khương Điềm Điềm chớp đôi mắt to tròn, gật đầu.
Bà Trần: "Đợi thím bàn bạc với chị Vương, nhờ bọn họ để tâm giúp cháu. Cháu cứ yên tâm, chúng ta là người nhà mà, thím sẽ không để người khác bắt nạt cháu đâu."
Cô nghiêm túc đáp: "Cháu biết rồi, mọi người tốt quá."
Rồi cô kéo Trần Thanh Phong, nói: "Cháu cũng biết là anh Tiểu Phong của cháu chắc chắn sẽ bảo vệ cháu."
Trần Thanh Phong đau lòng: "Dọa em rồi hả?"
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, đoạn quay sang nói: "Mẹ, cái gì ta, mẹ cho con một đồng nhé?"
Bà Trần: "!!!"
Đang yên ổn sao tự dưng đòi tiền làm gì!
Cua nhanh quá!
Trần Thanh Phong: "Con muốn dẫn Điềm Điềm vào huyện đi một vòng coi như giải sầu, chuyện lần này, thật sự đã dọa em ấy rồi!"
Anh nói rất có lý, bà Trần thoáng do dự, nhưng nhìn gương mặt bé nhỏ buồn rầu của cô thì đành cắn răng: "Được rồi!"
Bà nói: "Con dẫn con bé đi giải sầu đi. Điềm Điềm đừng sợ, nếu có chuyện cháu cứ gọi người, thím sẽ nạo bà ta thành sợi khoai tây luôn!"
Khương Điềm Điềm thấp giọng nhẹ nhàng đáp: "Vâng ạ."
Người nhà họ Trần cũng không nán lại lâu, dặn dò mấy câu rồi cũng rời đi. Nhưng Trần Thanh Phong thì không đi, anh hùng hổ nói: "Điềm Điềm sợ lắm rồi, lại chưa ăn cơm nữa, để con nấu cơm giúp em ấy."
Bà Trần nhìn sang con trai với ánh mắt sắc lẻm lạnh buốt.
Trần Thanh Phong giơ tay: "Thật mà, con thề con chỉ muốn nấu cơm cho em ấy."
Cánh môi bà Trần mấp máy nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn anh với ánh mắt "mày liệu hồn đấy" rồi rời đi. Có điều lúc đi vẫn dặng dò Tô Tiểu Mạch, Điềm Điềm nghe bà ấy nói gì mà "phải nhớ quan tâm em dâu con nhiều hơn".
Mọi người đều đã rời đi, Trần Thanh Phong nhẹ nhàng ôm vai cô, nói nhỏ: "Có phải sợ lắm không?"
Khương Điềm Điềm liếc anh, đáp: "Anh nói chuyện hoang đường gì vậy? Em sợ cái gì? Em đã đoán được kiểu gì cũng có chuyện như vậy mà."
Cô tuy nhỏ tuổi nhưng không có ngu à nha, từ khi biết còn có họ hàng đằng nội là cô đoán gì cái nhà này cũng sẽ đem tới phiền toái cho cô. Chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Nếu không cô cũng không nhất thiết phải tặng nhà cho người ta.
Chỉ là hiện tại cũng không đúng dịp lắm.
Cô dùng nhà để đổi lấy thứ mình muốn và sự yên ổn, không chút sự cố, xong chuyện!
Khương Điềm Điềm vỗ vai Trần Thanh Phong, nói: "Không sao, em có mẹ anh bảo vệ rồi á."
Trần Thanh Phong gật đầu, cười bảo: "Quả nhiên vợ anh thông minh quá, đúng là rất hợp anh."
Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Em hợp với anh như thế, vậy anh đi nấu đồ ngon cho em nhé?"
Trần Thanh Phong: "Được."
Anh nhìn lương thực của Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm cười nói: "Nấu cháo bắp đi, đây là lương thực ngon nhất trong nhà em rồi."
Cô cảm khái: "Đã lâu lắm rồi em chưa được ăn gạo thóc bột mì."
Thảm quá đi.
Trần Thanh Phong: "Mai chúng ta tới huyện, đến tiệm cơm nhà nước ăn."
Điềm Điềm đáp: "Dạ vâng."
"Mua thêm ít quà vặt cho em ăn ngon luôn."
"Được được ạ."
Hai người ngồi sóng đôi, Điềm Điềm nhìn Trần Thanh Phong thoăn thoắt nấu cơm, nhướn mày nói: "Anh Tiểu Phong, anh biết nấu thật à."
Trần Thanh Phong: "Đương nhiên là anh biết rồi! Hồi học trung học anh ở lại trường. Bọn anh đều tự đem theo lương thực, có thể giao cho nhà ăn mà cũng có thể tự nấu nướng. Anh chọn vế sau."
Khương Điềm Điềm: "Ấy?"
Trần Thanh Phong: "Đầu bếp nhà ăn ở trường nấu dở lắm, còn hay cắt xén."
Khương Điềm Điềm bừng tỉnh: "Ồ."
Thấy Trần Thanh Phong đã làm xong xuôi, rồi còn cảm khái: "Nhà của em, đúng là cần gì cũng không có."
Chả trách ngày nào cô bé cũng ăn khoai nướng.
Vua chây lười nổi tiếng trong thôn nay lại ra sức nấu cơm, nói: "Em ăn uống như thế là không được, con người không thể không ăn cơm. Hay là..."
Anh nháy mắt nhìn Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm: "Hử?"
Trần Thanh Phong: "Anh đã nói rồi, chúng ta là đen ăn đen. À không, là lấy một đồng trong số tiền "cướp giàu chia nghèo" để thu mua."
Khương Điềm Điềm: "???"
"Mai chúng ta vào huyện mua một túi kẹo, dùng kẹo đổi lấy nấm, em thấy sao? Còn có thể đổi ít rau củ hành tỏi gì đó nữa, anh thấy trời cũng ấm dần rồi đấy, trái cây rừng trên núi cũng sắp chín rồi! Đợi mấy hôm nữa trong sông có tôm cá nhỏ, cũng có thể đổi luôn. Chúng ta cứ 'ra tay' với đám con nít trong thôn!" Trần Thanh Phong cười khà khà, không có vẻ gì là người tốt.
Khương Điềm Điềm vội đáp: "Được đó!"
Cô cũng không phân biệt được nấm, nếu có thể đổi như vậy thì cô sẵn sàng luôn. Dù gì cũng không ai muốn làm việc cả! Khương Điềm Điềm cảm thấy, dù mình có xuyên qua mười ngàn lần thì cũng không có truyền thống mỹ đức "hăng say lao động".
Không có đâu.
Có điều cô lại hỏi: "Liệu có vấn đề gì không? Nhỡ như bị người ta đoán được bọn mình cướp giàu chia nghèo thì sao?"
Làn mi rung nhẹ, ánh mắt Khương Điềm Điềm rất nghiêm túc.
Trần Thanh Phong: "Bọn Dương Thạch Đầu có nhiều tiền lắm, chúng ta có thấm vào đâu! Nhà ai mà không có chuyện này chuyện nọ, không ai để ý đâu. Hơn nữa chúng ta có thể ra tay với người quen trước."
Anh rất quả quyết: "Anh nghĩ bọn Đại Hổ Đại Nữu chắc chắn sẽ muốn số kẹo này."
Khương Điềm Điềm im lặng nhìn củi đốt trong sân, gật đầu: "Chắc là thế rồi."
Hai người không có chút xấu hổ khi định lừa tụi nhỏ, thay vào đó lại vô cùng mao hứng nghiên cứu nên đổi thế nào là thích hợp nhất.
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Không ngờ em lại là người giàu rồi."
Quả nhiên, từ trước đến nay cô đều là con nhà giàu!
Dù không có bụng mỡ thịt thừa.
Nhưng cũng là con nhà giàu đó!
Tóm lại là giàu!
Dù là những năm sáu mươi thì cô cũng có thể sống khá giả, hi hi!
Khương Điềm Điềm vui vẻ sung sướng, còn Trần Thanh Phong lại hạ quyết tâm sau khi hai con người nhỏ nói chuyện. Điềm Điềm nhà anh ngây thơ đáng yêu như vậy, dù siêu cấp thông minh siêu cấp sáng dạ thì vẫn có vẻ chưa sõi đời, trong mấy chuyện ăn uống này nọ càng không quá hiểu rõ.
Cô như thế, anh càng phải dùng hết sức chăm sóc kỹ mới được.
Dù gì cô vẫn chưa xuất giá, lúc cha tại thế cũng có thể sống tốt. Không lý nào mà giờ ở với anh lại không tốt được. Hơn nữa lúc mẹ kế cô còn ở đây, bà cũng chu đáo từng li từng tí với cô.
Mẹ kế ư, dù thân phận này không phải "tốt" gì, thế mà bà vẫn làm được.
Thân là người thích cô nhất trong thiên hạ này, sao anh có thể để cô chịu thiệt được?
Không thể.
Tuyệt đối không thể!
Bạn cần đăng nhập để bình luận