Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 72

Chương 72Chương 72
Nhà họ Trần ra riêng!
Tuy rằng người ta thường nói cha mẹ sẽ không hay để con cái ra riêng, nhưng mà bây giờ nhà họ Trần ra riêng, đối với mọi người mà nói cũng không hề giật mình.
Dù sao thì nhà họ Trần có tới hai gia đình phải đi học bên ngoài, mà bên ngoài thì sẽ gặp phải cái gì chứ?
Đương nhiên là có rất nhiều việc không thể nào về nhà, đặc biệt là học xa nữa, cho nên việc các gia đình đều ra riêng là chuyện có thể hiểu được.
Bây giờ cũng nên nhanh chóng quyết định mọi thứ cho rõ ràng.
Mà anh em ruột lẫn nhau cũng sẽ không vì vậy mà tình cảm xuống cấp. Mọi thứ đều tốt và vô cùng hợp lý.
Mọi người không quá quan trọng chuyện phòng ở, nhưng mà họ cũng có chút bất ngờ. Không nghĩ là gia đình ba và tư Trần ai cũng đều muốn cái phòng còn lại.
Tuy rằng hai trăm đồng tiền lúc đầu còn có cảm giác là hơi nhiều, nhưng mà nhà bọn họ ra riêng cũng đã có bảy trăm đồng tiền rồi, vì vậy tính ra cũng không mất mát gì.
Hơn nữa bây giờ tự mình bỏ tiền ra xây nhà thì giá sẽ cao hơn hai trăm đồng tiên rất nhiều. Cho nên tuy rằng căn phòng kia có chút cũ, nhưng vẫn còn xài được.
Chẳng qua vì hai gia đình đều muốn nên hai anh em đã thương lượng với nhau một chút, cuối cùng anh ba Trần và anh tư Trần liền đem phòng này nhường lại cho anh hai Trần.
Rốt cuộc thì dù sao con cái của anh hai Trần cũng đã lớn tuổi, mà con cái của anh ba Trần cũng như anh tư Trần vẫn còn khá nhỏ, bởi vậy nên không cần gấp gáp, mấy năm nay đi làm kiếm lời, việc xây nhà mới cũng là chuyện có thể, đủ trong khả năng của mấy gia đình họ.
Nhà anh tư thì Tứ Hổ cũng chỉ mới mười một tuổi thôi, còn gia đình của anh ba Trần tính toán này nọ thì mấy đứa con vẫn còn nhỏ, có đứa còn chưa đầy bốn tuổi nữa.
Tuy rằng theo thời gian thì cũng cần phải xây phòng, nhưng mà như vậy thì nhà anh hai Trân vẫn cần hơn họ rất nhiều. Cho nên lúc này đây việc ra riêng là chuyện hiển nhiên.
Mấy chuyện ra riêng ở như thế, nói tóm lại cũng có chút rắc rối, thứ nhất là phải phân chia tài sản, mà vấn đề thứ hai chính là bây giờ phải phân chia chăm sóc người già trong nhà như thế nào.
Tài sản được chia rõ ràng xong rồi thì bây giờ tính tới phân chăm sóc người già trong nhà.
Bởi vì Tiểu Ngũ và Tiểu Lục phải tách hộ khẩu ra để đi đến nơi khác, cũng không thể nào ở đây mà chăm sóc người lớn trong nhà được. Thành ra hai vợ chồng già đã đưa ra hai lựa chọn, một là một năm gửi về nhà hai mươi đồng tiền, lựa chọn thứ hai chính là một năm gửi về nhà một trăm năm mươi kí lương thực.
Đương nhiên việc này cũng không nhất định bắt buộc phải cứ làm theo quy định. Về sau cứ căn cứ theo tình hình sau này thì sẽ điều chỉnh lại cho hợp lý.
Bởi vì hai vợ chồng Trân Thanh Phong cùng Trần Thanh Bắc hết năm sẽ rời khỏi đại đội Tiền Tiến, tuy rằng lần này ra riêng cũng được phân chia một ít lương thực, nhưng mà hai gia đình cũng không thể nào đem đi hết được.
Cho nên liền quyết định sẽ để lại cho cha mẹ coi như nộp trước lương thực cho năm tới, còn dư lại bao nhiêu thì chuyển bán cho mấy anh em trong nhà hết.
Một kí so với giá thị trường thấp hơn một ít, tâm khoảng bảy đồng.
Gia đình anh hai, anh ba hay anh tư cũng mua không nhiều thì ít, sau đó họ chia ra gửi cho cha mẹ của mình để đó ăn. Rốt cuộc thì so ra một trăm năm mươi kí lương thực vẫn không đáng giá bằng hai mươi đồng tiền.
Cứ như vậy nhà họ Trần đã định xong mọi thứ, quyết định hay làm việc gì cũng rất nhanh chóng mau le.
Chị dâu hai Trân cũng ở trước mắt mọi người đưa tiền mua nhà cho Bà Trân, mà Bà Trần cũng ở trước mặt mọi người giao tiền chu cấp học tập cho mấy đứa cháu trong nhà, bà cảm thán nói: "Tất cả các loại tiền như tiên học phí, tiền tập sách, mẹ đều tính lại để hết trong ; đó rồi. Đây là căn cứ trên tiên học tập và học phí của Đại Nữu chỉ tiêu trong thời gian mà tính toán cho tụi con, chỉ cần tụi con không tiêu xài mua đồ dùng hoang phí mà mua hay dùng giống chị Đại Nữu thì nhiêu đó sẽ đủ. Nếu tụi con tính toán kỹ một chút thì còn có thể dư ra một ít ở trong đó. Tiền này bà cũng đã tính toán rõ ràng rành mạch cả rồi. Bà hiện tại đem tiên đưa trực tiếp cho các con, các con tự mình giữ hay là đưa cho cha mẹ cất giúp, tất cả đều nằm ở quyết định của các con, không ai dám cấm cản hay ý kiến gì cả."
Bà Trần nhìn hết một lượt mấy đứa cháu, sau đó lại đưa mắt nhìn cha mẹ của chúng: "Mặc kệ là sau này tiên này do ai giữ, thì nó là tiền dùng cho việc học, mẹ và cha các con đã tính toán cẩn thận chuẩn bị cho các con. Nếu mà mấy đứa tụi con mà dám lén phén sử dụng không đúng mục đích thì đừng trách cha mẹ không khách sao nhé, đây đều đã nói trước cả rồi!"
Ngoại trừ mấy chuyện này thì mỗi đứa trẻ đều nhận được thêm mấy chục đồng tiền nữa, mà bọn trẻ từ nhỏ tới giờ có bao giờ được cầm nhiều tiền như vậy đâu, một đám trẻ đều có chút hoang mang.
Chị dâu ba Trân nhanh chóng chạy lại nói: "Các con mau đưa tiền cho mẹ giữ, nếu lỡ đâu làm mất thì phải làm sao bây giời"
Nhị Nữu đã học lên cao hơn rồi nên không có được cho tiên, mà Tam Nữu cũng lớn rôi nên cũng không tính. Bây giờ có Lục Hổ và Tứ Nữu nhưng còn khá nhỏ.
Chị dâu ba Trần cũng nói thêm: "Mấy cái này tụi con cũng không thể nào tùy ý quyết định được."
Chị dâu tư Trần cũng nhanh nhảu nói: "Tứ Hổ, Ngũ Nữu, hai đứa cũng mau đưa tiền qua đây giao cho mẹ giữ giùm cho."
Tóm lại cha mẹ mấy bọn chúng cũng không yên tâm khi để con mình cầm nhiều tiền như vậy. Tiền vừa tới tay đang nóng hổi lại bị mẹ mình chưa gì đã cướp đi rồi. Mà Bà Trần cũng khẳng định là tiền này có thể để cho mấy người lớn bọn họ giữ rồi. Chứ để trong tay mấy đứa nhóc con nhà họ, trong lòng đúng là không thể nào yên tâm được.
Có điều dựa theo cách nói của Bà Trần, bọn họ cũng phải biết đây là tiền của ai, phải để cho bọn họ hiểu đây là tiền của chúng và dùng để làm gì.
Có như vậy thì bọn trẻ mới tự tin để học tập cũng như vậy dám can đảm theo đuổi việc học của mình. Dù sao bọn trẻ cũng biết mọi người trong nhà đều ủng hộ việc học hành đến nơi đến chốn của chúng.
Hết thảy tất cả mọi chuyện đều tiến hành rất là thuận lơi, mắt thấy còn hai ngày nữa thôi là đã đến tết rồi, Trần Thanh Bắc cũng nhanh chóng làm giấy tờ để đề nghị được chuyển công tác đến thủ đô đảm nhiệm công việc khác.
Chuyện này đối với nhà họ Trân cũng được xem như là một chuyện vui. Nhà bình thường khác mỗi lần tách ra riêng đều sẽ có chuyện làm cho gà bay chó sủa, đa phần cũng sẽ không như ý mong muốn của mấy thành viên trong nhà, chắc chắn sẽ không giống như nhà họ Trần đâu, nhà họ Trần ra riêng mà ai cũng vui vẻ đúng là không ai giống nhà họ được, rất khó nữa là đằng khác!
Cho nên lúc này mọi người trong thôn một lần nữa vô cùng ngưỡng mộ nhà họ Trần.
Nhà người ta con cái đều học hành giỏi giang, mà làm việc cũng tốt, đúng là gia đình đáng mơ ước của nhiều người.
Thật ra nhà họ Trần kiên nhẫn để cho con cháu học tập đàng hoàng là điều mà nhiều người không thể hiểu nổi. Con trai thì không nói đi, cái đó coi như là còn có thể hiểu được, có thể hiểu là do muốn gia đình con trai học nhiều để cải thiện sau này.
Nhưng mà để cho con gái cũng đi học thì có lợi ích gì chứ? Đã vậy còn cho học cao lên nữa.
Có điều mặc dù có nhiều người ở sau lưng nhà họ bàn tán các kiểu, nhưng cũng có một số nhà cảm thấy bình thường, dù sao học tập nhiều, có kiến thức vẫn tốt hơn nhiều.
Không nói đâu xa chỉ cần nói tới Trần Hồng là biết.
Nếu không phải bởi vì Trần Hồng học cao thì làm gì được như ngày hôm nay chứ! Đó đương nhiên là chuyện không thể xảy ra rồi.
Mà nhà họ Trân được tới như ngày hôm nay, không lẽ không có công lao của Trân Hồng góp vào sao? Đương nhiên là có rồi!
Cho nên có làm gì đi nữa thì việc học tập là việc chưa bao giờ lỗ cả.
Cho nên người ngoài có nói gì đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng tới người nhà họ Trần, chi cần không nói trước mặt họ khiến họ không thoải mái là được, có nói gì họ cũng sẽ không so đo đâu! So đo với mấy người đó chả khác gì kẻ ngốc cả.
Đêm ba mười tết vẫn như cũ, Tô Tiểu Mạch là người nấu chính.
Mấy chị em dâu sẽ hỗ trợ làm việc vặt, Khương Điềm Điềm ngồi kế bên xem thì bị người ta tới đuổi đi: "Đi... đi... đi. Em đừng có ở đây làm phiền mọi người làm việc."
Bà Trần lo lắng nhìn Khương Điềm Điềm nói: "Cái con bé này tránh qua một bên đi, lo mà ăn cơm, đừng có đứng ở đây."
Cái cô gái này trình độ phải nói đến ngay cả chiên trứng cũng không chiên được, mỗi lần làm là lẫn lộn giữa cái này với cái kia, càng làm càng hỏng.
Tô Tiểu Mạch ngẩng đầu nhìn người chị em dâu của mình, cô cũng lo lắng cho Khương Điềm Điềm sau này đi xa thì phải làm thế nào đây!
Cô cất giọng nói: "Chờ chị một chút, chị sẽ ghi ra công thức mấy món đơn giản rồi hướng dẫn em nấu sơ qua nhé."
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Vâng ạI"
Tô Tiểu Mạch buồn phiền nói: "Em thật khiến cho người khác phải lo lắng mài"
Khương Điềm Điềm: "??"
Trong bao nhiêu ánh mắt ghét bỏ của mọi người, cuối cùng cô đành phải đi lên trên, cô khó hiểu hỏi: "Bộ mình nấu cơm khó ăn đến vậy sao ta?"
Cô cảm thấy mình nấu ăn cũng đâu đến nỗi nào đâu nhi
Có điều khi nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt của mọi người thì chắc là cô phải xem lại rồi!
Khương Điềm Điềm: '..."
Trân Thanh Phong kéo tay cô vợ của mình lại nói: 'Mặc kệ đi, cho dù em làm món ăn gì thì anh cũng thích hết."
Khương Điềm Điềm: "!II"
Cô vui vẻ nói: "Vẫn là anh Tiểu Phong của em là tốt nhất."
"Con cũng sẽ ăn, chắc chắn sẽ ăn ạ!" Tiểu Thất cũng nhanh nhẹn lên tiếng, gương mặt béo của cậu bé cọ vào người Khương Điềm Điềm nói: 'Mẹ à, chỉ cần mẹ nấu gì con cũng sẽ ăn!"
Khương Điềm Điềm cười vui vẻ, ánh mắt cô lấp lánh nhìn con trai của mình nói: "Tiểu Thất của chúng ta thật là ngoan quá đi!"
Tiểu Thất: "Hì hì."
Cứ vậy mà cả nhà ba người ngồi cười đùa vui vẻ.
Trân Thanh Phong liền rủ rê hai mẹ con: "Chúng ta cùng nhau qua bên giường đất ngồi đi!"
Một nhà ba người cứ như vậy mà di chuyển đổi địa điểm mới, Trần Thanh Phong ngồi trên giường đất nói: "Giường này thật là nhỏ quá đi!"
Thật ra không tính là nhỏ, ai bảo nhà bọn họ nhiều người làm gì.
Trần Thanh Phong nhìn quanh liền nhìn thấy Tam Nữu, Tam Nữu đang ngồi nói chuyện to nhỏ với Tứ Nữu và Ngũ Nữu.
Trần Thanh Phong dường như đang nghĩ tới vấn đề gì đó, anh đột nhiên mở miệng gọi: "Tam Nữu này!"
Tam Nữu ngẩng đầu lên đáp: "Dạ, chú nhỏ gọi con!"
Trân Thanh Phong nhìn lần lượt từng đứa cháu gái của mình rồi nói: "Qua một khoảng thời gian nữa thôi là gia đình chú phải đi Thượng Hải rồi. Các con có muốn ngủ ở phòng chú thím không?”
Trong nháy mắt, cả phòng đều rơi vào im lặng đến cây kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Mấy đứa con trai đều đồng loạt lấy băng ghế ra ngồi hóng xem Trần Thanh Phong đang muốn làm gì! Không biết trong đầu anh lại nảy sinh ra kế gì nữa đây!
Tam Nữu nghe thấy vậy thì nhanh chóng trả lời: "Dạ muốn ạt!"
Bọn họ một nhà có tới sáu người, tuy nói bình thường vẫn có thể ngủ được, nhưng thiệt tình mà nói thì vẫn có chút chật. Khi ngủ cũng khó có thể xoay người, sợ đụng trúng chị em mình đang ngủ.
Trần Thanh Phong nghe cháu gái mình trả lời thì nói tiếp: "Chú có thể đem nhà của chú cho năm đứa cháu gái tụi con ở, chỉ cần đến lúc chú thím về thì trả lại cho chú thím là được. Nhưng mà như vậy cũng có điều kiện đó nhé!"
Lúc này Đại Nữu, Nhị Nữu cũng từ gian ngoài chạy vào trong hóng chuyện. Tuy rằng bản thân hai cô bé bây giờ đã ở ký túc xá của trường nhưng mà lâu lâu vẫn trở vê nhà như bình thường. Nếu như năm đứa con gái bọn chúng có một phòng ở cố định cho riêng bọn chúng thì như vậy còn gì bằng nữa!
Trân Thanh Phong cười nói: "Thường thì vào đầu mùa xuân trên núi sẽ bắt đầu có nấm mọc, mà chú và thím của tụi con rất thích ăn nấm khô. Một năm mấy đứa hái cho chú thím mười mấy kí nấm là được, tụi con thấy sao?"
Đãi ngộ như vậy mà điều kiện lại quá dễ dàng nữal
Một ký nấm khô ở trạm mua bán cũng không bao nhiêu tiền, nhưng mà chỉ cần nhiều đó lại đổi được phòng ở.
Tam Nữu nhanh chóng trả lời: "Cái này con đồng ý!"
Trân Thanh Phong liên quyết định: "Vậy được! Chúng ta cứ vậy mà quyết định đi"
Dừng một chút anh lại nói tiếp: "Ở thì ở nhưng cũng phải cẩn thận một chút, cái tủ trong phòng là đồ cưới của thím con. Xài cẩn thận đừng để bị hỏng là được rồi!"
"Dạ vâng ạt"
Mọi chuyện cứ như vậy là xong, Bà Trần lúc này thấp giọng nói: 'Đừng nhìn thấy Tiểu Lục cả ngày hành xử như đứa con nít, nhưng thật ra bản thân cũng rất yêu thương cháu mìnhI"
Trân Thanh Phong xích người lại gần Khương Điềm Điềm thì thâm: "Nhà mà không có người ở thì càng ẩm thấp, để cho bọn trẻ ở đó lại còn có thể hái nấm cho vợ chồng chúng ta, rồi còn có thể dọn dẹp nhà cửa cho chúng ta nữa, chuyện này lời chứ không lỗI"
Khương Điềm Điềm đối với mấy chuyện này không hề để ý làm gì!
Bởi vì năm nay nhà họ Trần có thêm chuyện tách ra ở riêng, nên mọi người trong nhà rất là bận rộn, đi đi lại lại không khác gì chuyển nhà, cứ như vậy chớp mắt cái đã hết năm cũ qua năm mới!
Qua ngày mười lăm tháng giêng thì vợ chồng nhà Trân Thanh Bắc và Trần Thanh Phong phải chuẩn bị dọn đi rồi, từng người ngồi trên đoàn tàu, gia đình thì đi Thượng Hải, gia đình thì đi thủ đôi!
Trước khi đi một ngày, Bà Trần đã lén đi qua phòng nhà Trân Thanh Phong, bà lặng lẽ đưa cho Khương Điềm Điêm một ít tiên!
Khương Điềm Điềm khó hiểu hỏi: "Mẹ à, đây là sao ạ?"
Bà Trân bình tĩnh giải thích cho con dâu mình: "..."
"Thời điểm bàn bạc ra riêng, mẹ đã rút ra sáu trăm đồng tiền trong tổng số tiền nhà chung. Sáu trăm đồng tiền này thì chia ra cho con và Tiểu Mạch mỗi người một nửa, đây là tiền riêng của cha mẹ cất riêng ra để cho các con phòng thân khi đi xa."
Khương Điềm Điềm: '??2"
Cô mở to hai mắt kinh ngạc, bản thân không thể tưởng tượng được nhìn Bà Trần.
Bà Trần lại nói tiếp: "Con còn vì cái nhà này trả giá ngân ấy năm rồi, mọi thứ cha mẹ đều nhìn thấy được!"
Bà lại nói tiếp: "Thành phố lớn ở bên ngoài so với cái vùng nông thôn này của chúng ta cũng không hề giống nhau. Mọi thứ ở đó đều cần dùng tới tiên, mẹ không biết ba trăm đồng tiên này có thể dùng để làm gì, nhưng mà các con cứ giữ đấy có nhiều còn hơn có ít."
Khương Điêm Điềm cảm động nước mắt lưng tròng.
Bà Trần lại nói tiếp: "Có gì đâu mà khóc lóc, con cái con bé này bản thân quá là hiền lành đi! Con cũng không nghĩ xa một chút à, mẹ đến mới cho nay con ba trăm đồng, mà bản thân con mấy năm nay vì cái nhà này mà sáng tạo ra nhiều thứ có giá trị như vậy.
"Mà bây giờ cũng không cần mọi người báo đáp, cũng không cần chia phòng nên bao nhiêu đây mẹ cho con tính ra cũng không đáng bao nhiêu cả." Khương Điềm Điềm lắc đầu, cô nhỏ giọng nói: "Mấy năm nay nhà mình cũng đối xử với con rất tốt."
Bà Trân bình tĩnh đáp: "Đó không phải là lẽ dĩ nhiên sao? Con là con dâu của cái nhà này mà, đó là việc nhà này nên làm thôi!
Bà xoa nhẹ đầu của Khương Điềm Điềm rồi dặn dò cô: "Ra bên ngoài rồi phải cẩn thận giữ mình một chút, không thể ai cũng tin tưởng được. Hai vợ chồng tụi con đều phải đi học, con trai còn nhỏ nữa, cho nên cũng cần phải để ý chăm sóc. Nghe nói ở thành phố lớn đó còn có mấy vụ bắt cóc nữa, các con càng phải chú ý tới Tiểu Thất. Không thể lơ là với con mình được!"
Khương Điềm Điềm dùng sức gật đầu: "Con biết rồi."
"Người trời nam kẻ biển bắc xa xôi như vậy, cũng không biết sẽ gặp phải những chuyện như thế nào. Mẹ cả đời này đi xa nhất cũng chỉ tới công xã mà thôi, bản thân cũng không biết dặn dò gì đặc biệt với tụi con. Cho nên các con ra ngoài càng phải cẩn thận mà bảo vệ bản thân mình nhét"
Khương Điềm Điềm biết được bản thân Bà Trần là vì các cô mà lo lắng, cô cười nói: "Mẹ à, mẹ cứ yên tâm về tụi con. Còn có anh Tiểu Phong bên cạnh con nữa mà!"
Bà Trần gật đầu đáp: "Đúng vậy, tuy rằng bình thường thằng nhóc này không đáng tin cậy một chút nào, nhưng mà con mẹ sinh ra mẹ biết. Có thằng bé ở với con, con cũng có chỗ dựa mà an tâm học hành. Hai đứa cố gắng nương dựa vào nhau mà sống."
Bà Trần lải nhải một hồi lâu, bà nghe được bên ngoài có tiếng động, liên nháy mắt với Khương Điềm Điềm sau đó lại nói: "Được rồi, các con tranh thủ ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi xe lửa lên huyện nữa, đừng để bản thân ngủ quên."
Khương Điềm Điềm dạ một tiếng, cô đem ba trăm đồng tiền nhét vào trong tay áo của mình. Trân Thanh Phong ôm con trai vào cửa liền nhìn thấy mẹ của mình đang ở đây, anh nhướng mày nói: "Hỏi sao nãy giờ không thấy mẹ ở đâu cả, chị hai đang đi tim ở ngoài đấy!" mẹ Bà Trần nghe vậy thì nói: 'Được đê đi mẹ đó." qua Khương Điềm Điềm cố gọi Bà Trần lại: 'Khoan đã mẹ ơi."
Cô lấy trong túi ra chìa khóa phòng đưa cho mẹ mình rồi nói: "Tụi con sắp đi rồi, mà phòng này để lại cho Tam Nữu ở, con gửi chìa khóa phòng để mẹ đưa cho bọn trẻ."
Bà Trần quay lại nhận chìa khóa: "Được rồi! Mấy đứa nghỉ ngơi đi!"
Bà vừa đi còn lẩm bẩm trong miệng: 'Mấy đứa này đúng là tốt bụng quá đi!"
Khương Điêm Điềm cười hì hì đáp: "Người một nhà với nhau cả mà mẹt"
Bà Trần vừa rời đi, Trân Thanh Phong nhỏ giọng hỏi: "Mẹ tìm em để nói chuyện gì vậy?
Khương Điềm Điềm hừ một tiếng đáp: "Em không nói cho anh biết đâu!"
Cô ôm lấy con trai nói: "Ai u Tiểu Thất ngoan ngoãn của mẹ, ngày mai chúng ta phải đi rồi, con có sợ không?"
Tiểu Thất rất ít khi ra ngoài, nơi xa nhất mà cậu bé từng đi chính là ở công xã nhà của bác lớn của cậu bé, có điều cậu bé dường như cũng không hề có chút sợ hãi, đôi mắt sáng lấp lánh của cậu bé nhìn thẳng vào mắt mẹ mình nói: "Con không sợi Đã có cha và mẹ đi cùng thì Tiểu Thất sẽ không sợ đâu ạI"
Cậu bé nắm chặt bàn tay lại thành một nấm đấm nhỏ rồi dùng sức múa may quay cuông.
Bộ dạng đáng yêu như vậy khiến cho Khương Điềm Điềm yêu thích không thôi, cô ôm lấy con trai dùng sức cắn cậu bé một cái: "Con trai của mẹ là ngoan nhất!"
Tiểu Thất được khen ngợi, trong lòng vui vẻ vô cùng, cu cậu đứng thẳng ưỡn ngực mình lên lộ ra bộ dạng người trưởng thành.
Cậu bé chớp to hai mắt, khuôn mặt đáng yêu mà lông mi được di truyền từ cha mẹ nên trông rất dài. Khương Điềm Điềm và Trân Thanh Phong vốn dĩ lớn lên đã đẹp rồi, hai người nhìn bề ngoài tươi trẻ năng động mang lại sức sống tươi mới cho người khác.
Mà hiện tại con trai của hai người thì tập hợp hết tất cả ưu điểm của cả cha và mẹ mình!
Có thể nói tương lai sẽ khiến bao cô gái gục ngã.
Khương Điềm Điềm lại hôn con trai mình mấy cái, cô cười hì hì nói: "Cha của con sẽ bảo vệ hai mẹ con chúng tail"
Trân Thanh Phong cười đáp: "Đó là đương nhiên rồi, nhiệm vụ của anh là chăm sóc và bảo vệ hai mẹ con em mà, ai bảo anh yêu hai người quá làm chỉ!"
Tiểu Thất phồng cái má bánh bao của mình lên vui vẻ nói: "Con biết cha thương con nhất mài"
Trân Thanh Phong trợn trắng mắt đáp: "Làm gì có, cha thương mẹ của con nhất! Con chỉ xếp thứ hai thôi, nhưng dù sao Tiểu Thất của chúng ta cũng rất quan trọng!"
Anh ôm lấy con trai của mình, dùng sức xoa đầu cu cậu, sau đó anh lại nói: "Con biết không? Nuôi con cực khổ lắm đấy, cho nên con phải chăm sóc bản thân con cho thật tốt, để cha con chúng ta còn có thể chăm sóc cho mẹ nữa!"
Tiểu Thất ngẩng đầu lên gương mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt!"
Trân Thanh Phong: "... Ha hả."
Con của anh đúng là thông minh tài giỏi mài
Trân Thanh Phong chọc chọc khuôn mặt trắng nõn của con trai rồi nói: "Con có chắc bản thân sẽ chịu cực được không đấy, sợ cực quá lại chịu không nổi rồi đổ bệnh."
Cu cậu trợn mắt lên nói lại: "Con vốn dĩ rất ngoan rồi mà, cha mẹ ăn cái gì con ăn cái đó, cha mẹ không bệnh sao con bệnh được."
Trân Thanh Phong ha hả cười đáp: "Dù sao nhà chúng ta từ trước tới giờ ăn uống ngon con cũng quen rồi."
Thật ra nhà họ Trần so với nhà người khác đúng là ăn uống rất ngon, bọn họ nhiều khi còn trộm cơm ăn thêm nữa mà, như vậy mà không tốt thì như nào mới tốt chứt
Anh bế con mình đưa lên đung đưa, anh vừa làm vừa nói: "Cái thằng nhóc con này con đừng có mà giả ngơ, nhà chúng ta ăn ngon hơn nhà người khác, con là đứa hiểu rõ nhất đấy, bao nhiêu đồ ngon đều vô bụng con cả mài!"
Tiểu Thất thích nhất là chơi cái trò này, cậu bé cười vui khanh khách, miệng còn không quên la to: "Không ạ! Con không biết gì cả, không nhớ gì hết luôn ạ!"
Trân Thanh Phong: '..."
Anh dừng lại nghiêm túc nhìn Khương Điềm Điềm đang ngồi bên cạnh nói: "Con trai nhà chúng ta đúng là sống nội tâm, không nhận biết mọi thứ xung quanh rồi."
Tiểu Thất la to: "Con không có như vậy, con là cậu bé hoạt bát đáng yêu nhé!"
Trân Thanh Phong bật cười: "Con nói ai là người hoạt bát đáng yêu chứ?"
Tiểu Thất bị Trần Thanh Phong ôm, thế là cậu bé lại lấy lòng Khương Điềm Điềm mà bỏ qua cho cha của mình: "Con đáng yêu hoạt bát và mẹ con cũng vậy, mẹ là người đáng yêu hoạt bát nhất trên đời!"
Khương Điềm Điềm mật ngọt chết ruồi, vui vẻ nói: "Nhìn đi con trai nhà chúng ta hiểu chuyện vô cùng!"
Trân Thanh Phong bật cười: "Mới nói con có như vậy thôi mà đã như vậy rồi..."
Tầm mắt anh dừng lại ở trên giường đất, anh cười hớn hở nói: "Vợ yêu này, mẹ của anh lại đây cho em tiên riêng có đúng không?”
Khương Điềm Điềm trừng lớn mắt hỏi: "Làm sao mà anh biết được vậy!" Trân Thanh Phong: '..."
Tầm mắt anh lại hướng về phía giường đất, bất đắc dĩ nói: "Em làm rơi rớt tiền ra nhiều như vậy sao anh không biết được!"
Khương Điềm Điềm quay đầu nhìn lại: “Ai u!"
Đúng là bị rớt ra rồi này, cô nhanh chóng lấy về, cô ngẩng đầu lên nói: "Đây là tiền riêng mẹ cho em, không thể cho anh biết được đâu!"
Trần Thanh Phong cười nói: "Được được, của em, anh không biết gì cả."
Khương Điềm Điềm lập tức đem tiên bỏ vào trong túi xách của mình, sau đó lại nói: "Tiền này là tiền riêng của em, em muốn để đó mua đồ ăn ngon để ăn với Tiểu Thất!"
Tiểu Thất vui vẻ la lên: "Oa con yêu mẹ nhất trên đời."
Khương Điềm Điềm cũng vui vẻ đáp lại: 'Mẹ cũng yêu Tiểu Thất của chúng ta nhất trên đời này."
Trần Thanh Phong tiến đến trước mặt Khương Điềm Điềm, anh dựa vào vai của cô mang theo nụ cười nói: "Vợ yêu ơi, em cũng yêu anh nữa đúng không? Anh cũng rất yêu em đó! Anh mua đồ ăn ngon cho em nè, sao em có thể quên anh được chứ! Xem ra anh quá đáng thương rồi! Không phải nhà chúng ta đã nói có thứ gì tốt thì cả nhà đều phải chia sẻ cho nhau sao?"
Khương Điềm Điềm liếc anh một cái.
Trân Thanh Phong ra vẻ tủi thân nói: "Cha thật là quá đáng thương rồi!"
Khương Điềm Điềm nhìn thấy bộ dạng của Trần Thanh Phong, cô nhịn không nổi nữa liền bật cười, cô chọc chọc vào mặt của anh rồi nói: "Anh đúng là phiền quát"
Cô dừng một chút sau đó lại nói tiếp: 'Có điều là dù sao em cũng sẽ lo cho anh, anh yên tâm!" Trân Thanh Phong vui vẻ ra mặt, anh đáp: "Anh biết vợ của anh là tốt nhất trên đời này mà."
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Đi... đi... đi... đi chỗ khác đi em muốn đếm tiền rồi."
Trần Thanh Phong thấy cô như vậy nhịn không được liền bật cười.
Khương Điềm Điềm đẩy anh một cái rồi nói: “Anh đi sửa soạn hành lý đi!"
Trần Thanh Phong nghe vậy thì nói: 'Không có gì để sửa soạn nữa rồi, mọi thứ đều đã chuẩn bị kỹ càng hết rồi."
Đồ đạc của nhà họ cũng không có nhiều, trên cơ bản đều đã soạn ra mang theo hết rồi, còn có một số đồ không cần thiết thì để ở nhà thôi, mấy thứ đó đợi tới nơi rồi mua vẫn được.
Trần Thanh Phong chọc chọc con của anh, đối với anh hiện tại như thế nào cũng được, chỉ có dư duy nhất đứa con trai này thôi!
Anh cảm thán nói: "Em nghĩ đi nếu không có nhóc con này thì khi chúng ta đi cũng bớt rất nhiêu chuyện đấy nhé! Giờ chỉ dư duy nhất đứa nhóc này thôi!"
Khương Điềm Điềm dùng chân đạp anh một cái rồi nói: "Dám ăn hiếp con trai của em à!"
Trân Thanh Phong: "... Hic hic."
Tiểu Thất võ tay cười hì hì.
Buổi tối hôm nay là buổi tối cuối cùng gia đình ở lại đây, cho nên gia đình nhỏ này khá là ồn ào, nhưng mà bởi vì buổi tối vui vẻ quá...
Buổi sáng cả nhà liên dậy muộn. Cũng may là nhà họ đặt vé xe lửa vào buổi chiều, nếu mà là buổi sáng thì coi như xong đời rồi.
Kế toán Trần mượn cái máy kéo trong thôn đến, Lý Hướng Dương lúc này nhìn nhà họ Trần, giọng điệu hâm mộ nói: "Nhà của hai người đúng là may mắn thật, sau này sẽ trở thành người thành phố rồi!"
Khương Điềm Điềm cười hì hì đáp: "Nói không chừng sau này dân quê như chúng ta tại lại có giá hơn ấy chứ! Mọi thứ rất khó nói mà đúng không? Vả lại cho dù có ở chỗ nào đi nữa, miễn sống tốt mới là điêu quan trọng! Trong thành phố cũng có người nghèo mà nông thôn cũng có người có tiền đấy thôi!"
Lý Hướng Dương cười nói: "Rốt cuộc là sinh viên rồi nên bây giờ nói cái gì cũng thấy hợp lý."
Khương Điềm Điềm phụt một tiếng, cô khẽ bật cười.
"Lạnh quá ạ!" Tiểu Thất chui tọt vào trong người của Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm liền lập tức lấy chăn quấn quanh cậu bé.
Máy kéo đang đi trong đường núi, ít người nên sẽ lạnh hơn bình thường rất nhiều, Khương Điềm Điềm nhìn thấy đường núi dài như vậy cô nhẹ giọng nói: "Chúng sắp phải rời khỏi đây rồi!"
Trân Thanh Phong cầm tay cô mỉm cười nói: "Ở đâu cũng đều giống nhau thôi, cho dù là ở đâu thì một nhà ba người chúng ta đều ở bên cạnh nhau mà."
Khương Điềm Điềm ừ một tiếng, cô dựa vào bả vai Trần Thanh Phong, Tiểu Thất cất giọng nói với cặp anh chị song sinh của mình: "Anh với chị này, hai người nhớ phải viết thư cho em đấy nhé!"
Cặp song sinh bây giờ cũng đã lớn rồi, hai người một người dựa vào lòng ngực của ba một người dựa vào lòng ngực của mẹ, nhưng vẫn rất ngay ngắn thẳng tắp, không giống như Tiểu Thất da dẻ mềm mại như bông.
Hai người nghe thấy vậy thì gật đầu, cùng nhau nói: "Được rồi, em cứ yên tâm."
Cả nhà Tô Tiểu Mạch bốn người này so với nhà Khương Điềm Điềm thì đi sớm hơn hai tiếng, mọi người cùng nhau vào trong huyện sớm một chút, dù sao tới sớm đỡ hơn tới trễ, mất công có chuyện gì trục trặc trên đường đi thì còn kịp thời xử lý.
Lúc này xe lửa chở gia đình Tô Tiểu Mạch đã lăn bánh, Tiểu Thất dụi dụi mắt nói: "Anh và chị đều đi cả rồi ạ!"
Trân Thanh Phong đeo trên vai một bao đồ, một tay ôm con trai còn một tay thì nắm lấy tay vợ của mình, anh giữ chặt tay Khương Điềm Điềm nói: "Chúng ta đợi một chút nữa cũng lên xe lửa ngồi nhé!"
Anh lại nói: "Bây giờ chúng ta đi ăn một chút gì đó đi!"
Khương Điềm Điềm kéo tay Trần Thanh Phong lại rồi nói: 'Chúng ta có thể không ăn được không ạ?'"
"Em nghe nói lên xe lửa cũng có đồ ăn, hơn nữa trên đó cũng không cần phiếu, chúng ta có thể đợi lên xe lửa rồi mua ăn cũng được. Còn không thì bây giờ chúng ta đi tiệm cơm quốc doanh đi, em sợ đợi cơm ở đó lâu quá lỡ xe đi sớm thì sao, cũng khó lòng biết trước được." Trần Thanh Phong võ đầu nói: "Xem anh nè, sao có thể thiếu mấy thứ này được chứ!"
Lúc này đang là buổi chiều, bây giờ mà đi tiệm cơm quốc doanh cũng chưa chắc có cơm ăn nữa.
Anh quay sang Khương Điềm Điềm hỏi: "Vậy em xem chúng ta còn nhiều phiếu cơm hay không!?"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Trước lúc đó cha mẹ và các anh chị cũng cho chúng ta một ít phiéu!"
Trân Thanh Phong suy nghĩ một hồi, cảm thấy bản thân nên tiết kiệm phiếu cơm một chút.
Một người mặc áo Tôn Trung Sơn vừa xuống xe lửa liền nghe được đoạn đối thoại của hai vợ chồng Trân Thanh Phong, hắn ta lặng lẽ đi tới đứng kế bên Trần Thanh Phong thấp giọng hỏi: "Này người anh em, cậu có phiếu gạo à?"
Trần Thanh Phong liếc nhìn người đàn ông này từ trên xuống dưới, anh khẽ nhấp môi một cái nhưng cũng không nói gì!
Người đàn ông đó dường như nhìn thấy tia hy vọng từ người Trần Thanh Phong liền lập tức nói: "Cậu xem đi, tôi đang đi công tác mà trong người cũng không chuẩn bị nhiều phiếu gạo cho lắm, đang lo không biết đủ để bản thân sử dụng hay không. Tôi thấy hình như gia đình cậu cũng sắp đi rồi, chi bằng nhường phiếu gạo lại cho tôi được không?”
Trân Thanh Phong nghe vậy thì đáp: "Phiếu gạo của chúng tôi có hạn tới nửa năm, chúng tôi sau khi đi rôi trở về vẫn có thể dùng được."
"Tôi biết, tôi biết chứ, thứ này giữ lại xài lâu được, có điều anh xem nhà anh cũng sắp đi rồi, mà bản thân cũng không cần dùng gấp nữa, dọc đường đi đem theo mấy thứ này cũng chỉ choáng chỗ hơn thôi, nói không chừng tới nơi cũng bị rách tung tóe ra rồi. Người anh em này, suy nghĩ một chút rồi nhường lại cho tôi đi, cậu yên tâm bán cho tôi không lỗ được đâu!"
Khuyên can mãi, Trân Thanh Phong cuối cùng cũng chịu trao đổi phiếu gạo với hắn ta.
Trao đổi xong xuôi, người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn cũng vui vẻ rạo rực rời đi, mà Trần Thanh Phong cũng khá là vui vẻ.
Khương Điềm Điềm vẻ mặt bí ẩn hỏi: "Anh cảm thấy làm vậy có thích hợp không?”
Trần Thanh Phong nghe vậy thì đáp: "Không thích hợp thì sao anh lại muốn đổi chứ! Em yên tâm đi không ai có thể lừa được chồng của em đâu!"
Nhà người khác có chuyện gì thì thường sẽ giấu con cái trong nhà, nhưng mà Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm thì theo suy nghĩ của họ việc này không cần thiết.
Có một số việc nhỏ để con trẻ biết cũng không sao, dù sao người lớn cũng phải tập tin trẻ nhỏ để chúng biết bản thân cần phải cẩn thận như thế nào! Đó cũng là một cách giáo dục con cái, mà bọn họ cũng lần đầu tiên làm cha mẹ, cũng không hiểu được người khác làm cha mẹ sẽ làm ra sao, nhưng mà riêng bọn họ cảm thấy bản thân vẫn nên giáo dục con trẻ bắt đầu bằng sự tin tưởng và sẻ chial Trẻ con phải tiếp xúc với những tình huống như vậy thì mới trở nên khôn khéo và nhanh nhạy được!
"Đợi một chút nữa lên xe lửa, chúng ta sẽ dùng tiên này mua đồ ăn." Trân Thanh Phong cười ha hả nói.
"Được ạ!I" Hai mẹ con đồng thanh trả lời.
Bọn họ tuy rằng lên sớm một chút, nhưng mà thời gian trôi qua cũng rất nhanh, một nhà ba người cứ như vậy lên xe lửa ngồi, Trân Thanh Phong lôi kéo nắm tay Khương Điềm Điềm đi đến chỗ giường nằm.
Trân Thanh Phong lôi tay cô lại rồi nói: "Chúng ta lần này ra ngoài khá là may mắn, có thể mua được cả giường nằm nữa, hai lần trước anh đi với anh Tiểu Lý, bọn anh đều chỉ được ngồi ghế cứng mà thôi. Mấy lần đó đi vô cùng cực khổ."
Tiểu Thất vỗ bụng nhỏ, nói: "Con đói bụng rồi ạ!"
Trần Thanh Phong đem hành lý của chính mình sắp xếp hợp lý, sau đó một nhà ba người tìm một vị trí thích hợp để ngồi, anh nói: "Theo đánh giá của anh thì không bao lâu người ta sẽ bán cơm chiều rồi. Hai mẹ con ăn tạm một ít đồ ăn lót dạ đi, chờ một lát nữa chúng ta sẽ ăn bữa chính!"
Tiểu Thất nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "Con đợi được."
Khương Điêm Điềm nghe vậy thì nói: "Nếu không bây giờ con ăn đỡ một quả trứng nhé?”
Tiểu Thất vẫn nghiêm túc nói: "Con vẫn có thể chờ ạ."
Cậu bé phải cố gắng đợi một lát để có thể ăn được nhiều đồ ăn ngon. Nếu bây giờ ăn trứng gà thì một lát nữa không ăn được bao nhiêu cả.
Cu cậu tuy rằng khá bối rối, nhưng cuối cùng vẫn quyết định là sẽ chờ đợi. Khương Điềm Điềm cuối cùng không nói nữa chỉ đáp: "Vậy được rồi, mẹ đợi với con"
Ở đây chỉ có mấy trạm xe, mà thời gian dừng lại cũng rất ngắn, nên chỉ dừng một lát xe sẽ tiếp tục di chuyển tới trạm tiếp theo.
Mùa đông trời thường tối rất là sớm, xe vừa khởi hành đi không bao lâu, mà chưa gì đã có cảm giác trời sập tối rồi.
Không bao lâu sau, nhân viên trên tàu lửa đã đẩy một chiếc xe con lại tới đây.
Tiểu Thất nghe được tiếng mở cửa truyền tới, Trân Thanh Phong liên nhanh chóng đứng lên hỗ trợ dùng sức kéo: "Cha ơi, cơm tới rồi sao?"
Trân Thanh Phong cười: "Đúng vậy, con đợi một chút."
Anh kéo cánh cửa rất nhanh đã chọn mua ba phần cơm cùng với ba phần thịt kho tàu, anh cất giọng nói: "Mau tới đây ăn cơm nè!"
Tuy rằng lâu lâu cũng có thể ăn được món ngon, nhưng mà bản thân cũng không thể ăn được quá nhiều. Tiểu Thất vừa nhìn thấy thì đôi mắt sáng lấp lánh, cu cậu nuốt nước miếng nói: "Con muốn ăn ạI"
Trân Thanh Phong cười nói: "Còn chờ cái gì nữa, con mau ăn đi!"
Một nhà ba người, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mấy phần cơm, Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Cơm này nhìn trông thật ngon."
Tiểu Thất cũng vui vẻ nói theo: "Đúng ạ, cơm này trông thật là ngon quá đi!"
Khương Điềm Điềm dặn dò con trai: 'Con ăn chậm một chút, cẩn thận không thôi lại bị nghẹn bây giời"
Tiểu Thất gật đầu đồng ý, cậu bé cầm lấy cái muỗng nhỏ xúc từng muỗng cơm ăn, cái miệng to ăn rất ngon lành.
Mùi thơm của cơm ngào ngạt mà thịt kho tàu cũng mềm mại ăn rất là ngon miệng, Khương Điêm Điềm cảm thấy đầu lưỡi của mình hôm nay được ăn thỏa mãn rồi.
Gia đình bọn họ ăn uống vô cùng vui vẻ, lúc này xe cũng ngừng lại ở trạm tiếp theo, mà nhà bọn họ cũng đang tập trung ăn uống nên không để ý cho lắm! Khi trạm dừng lại có hai cô gái thắt bím tóc mở cửa đi vào vì ngửi được mùi vị thịt kho †àu quá thơm.
Với cả chuyện gì người khác có thể nhận lầm nhưng mà mùi thịt kho tàu thì sẽ không bao giờ nhận lâm được đâu!
Hai cô gái nhìn về phía một nhà ba người đang ăn, đúng vậy, liếc mắt một cái là biết ngay ba người này là người một nhà.
Tiểu Thất dù sao cũng chỉ là một đứa bé bốn tuổi, ăn một hồi cũng ngẩng đầu lên nói: "Cha ơi, con ăn không hết nữa ạI"
Trần Thanh Phong cười nói: "Không có sao đâu, để đó cho cha ăn."
Anh nói xong rồi cũng vội lấy phần ăn của con trai đem qua ăn, loáng một cái đã ăn hết sạch, Khương Điềm Điềm lại một lần nữa cảm thán: "Anh đúng là có cái dạ dày không đáy mài"
Trân Thanh Phong vui tươi hớn hở nói: "Anh sẽ đem hộp cơm dọn dẹp cho gọn lại"
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Dạ vâng."
Cô ôm lấy con trai ngồi xuống hỏi: "Con có muốn uống một chút nước không?"
Tiểu Thất cũng thành thật trả lời: "Dạ muốn ạI"
Cậu bé nhỏ dựa người vào cái bàn nhỏ cạnh đó, cả người hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn mọi thứ xung quanh đang trôi đi, cậu bé nói lẩm bẩm: "Xe lửa ầm àm."
Khương Điềm Điềm đem nước lại cho con trai nói: "Nước tới đây rồi!"
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn về phía bóng đèn trong xe nói: "Có bóng đèn kìa mẹ."
Cái này lúc ở nhà cô và cậu bé đã từng thấy qua.
Khương Điềm Điềm nhìn thấy ánh mắt của con trai rồi cười đáp: "Đúng vậy, nhưng mà đợi một lát khi đi ngủ người ta sẽ tắt đèn, Tiểu Thất hôm nay muốn ngủ cùng với mẹ hay muốn ngủ cùng với cha nào?" "Con muốn ngủ cùng với mẹ ạI"
Cậu bé lại một lần nữa chôm người trên chiếc bàn nhỏ, nhìn thấy ngoài cửa sổ lúc này đã tối đen thui, không còn thấy gì cả, có điều đây là lần đầu tiên cậu nhóc nhà mình được đi xe lửa, bản thân vẫn còn rất hưng phấn, tâm tình vẫn còn tò mò rất nhiều!
Cậu bé lắc cái mông nhỏ của mình nói: "Bên ngoài tối đen luôn ạt"
Khương Điềm Điềm nhìn ra ngoài rồi nói: "Tiểu Thất của chúng ta đang xem cái gì ngoài đấy thế? Trời tối như vậy cũng không thể nhìn thấy được gì nữa rồi!"
Tiểu Thất vui vẻ nói: "Con vẫn có thể thấy ạ."
Lúc Trần Thanh Phong quay trở lại thì nhìn thấy hai mẹ con đang ngồi nói chuyện về bầu trời, đối diện là hai cô gái đang nhìn chằm chằm hai mẹ con, cũng đơn giản là ngồi nhìn thôi. Trân Thanh Phong cũng không nói gì, anh đi lại ôm lấy con trai rồi nói: "Con có muốn đi rửa tay hay không nè?"
Tiểu Thất nghe vậy thì lập tức trả lời: 'Con muốn ạ." Cu cậu còn bổ sung thêm: "Rửa tay sạch sẽ để còn đi ngủ nữa ạ.
Trần Thanh Phong cười nói: "Đi, để cha ôm con đi rửa tay."
Hai cha con cùng nhau đi ra ngoài, cô gái thắt bím tóc ở đối diện mỉm cười hỏi: "Đây chắc là chồng và con trai của chị đúng không ạ? Hai người kết hôn sớm quá nhi!”
Khương Điềm Điềm gật đầu, cười tủửm tỉm đáp: "Công nhận là chúng tôi kết hôn sớm thật, ở nông thôn chúng tôi hay kết hôn sớm lắm."
Thời buổi này người bình thường đa số không thích nói cho người khác biết họ là người ở dưới quê lên, nhưng người có thể bình tĩnh nói chuyện giống như Khương Điềm Điềm cũng rất ít.
Cô gái lớn hơn có chút ngạc nhiên, nhưng cũng cười cười nói: "Tôi còn tưởng hai người là thanh niên trí thức ấy chứ!" Khương Điềm Điềm lắc đầu đáp: "Chúng tôi không phải là thanh niên trí thức."
Cô cũng tò mò nhìn hai cô gái hỏi: "Các cô là thanh niên trí thức à?"
Hai người đều gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi mấy năm trước được phân tới khu vực này, lần này thi đậu đại học cho nên cũng có thể rời khỏi chỗ này rồi."
Khương Điềm Điềm cười cười, gật đầu: "Tính ra như vậy cũng thật tốt."
Thanh niên trí thức muốn trở về thành, Khương Điềm Điềm thật ra cũng rất hiểu nỗi lòng của họ. Nếu bản thân mỗi ngày có thể sống tốt một chút thì ai mà không muốn chứt
Bản thân cô cũng là một người lười nên cô cảm thấy người khác có suy nghĩ trốn thôn quê làm ruộng lên thành phố là chuyện bình thường.
Cũng đúng thôi, người trong thôn còn tranh nhau đòi lên thành phố thì nói chỉ người thành phố ở quê muốn được trở lại thành phố là đúng rồi.
"Nhà các cô chắc điều kiện cũng tốt nhỉ? Tôi nhìn thấy nhà ba người trông không giống người ở dưới quê tí nào!" Cô gái còn lại trong hai người mở miệng nói.
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đó rồi nói: "Có gì mà không giống đâu chứ ạ, ai ra ngoài đi xa mà lại không chuẩn bị tốt mọi thứ một chút có đúng không ạ?”
Đang nói chuyện thì Trân Thanh Phong đã ôm con trai quay trở lại, Tiểu Thất vô cùng hưng phấn nói: "Mẹ ơi, xe lửa này lung lay đấy ạ!"
Khương Điềm Điềm cười đáp: "Đúng rồi đúng rồi, con cũng không cần lo lắng đâu, chúng ta ở trong đây an toàn lắm!"
Cô ôm lấy con trai rồi nói tiếp: "Tiểu Thất đêm nay ngủ cùng với em, anh chăm con một lát giúp em để em đi rửa mặt."
Trân Thanh Phong gật đầu nói: "Em nhớ chú ý an toàn một chút nhé."
Trần Thanh Phong ôm con trai vào người rồi hỏi: "Con muốn đi chơi một lát không?”
"Dạ muốn!"
Dù sao bây giờ nam nữ vẫn nên chú ý một chút, ở đây có tới hai nữ thanh niên trí thức, cũng không phải người thân quen với nhà họ, cho nên không nên tiếp xúc nhiều làm gì.
Có điều cậu nhóc nhỏ tuổi cũng không quan tâm vì dù sao cậu bé còn nhỏ nên không tính làm gì, cu cậu đu lên trên ngồi ở giường trên, nhìn thấy đối diện có hai dì đang ngồi đó thì cất giọng thanh thúy hỏi: "Các dì ơi, các dì cũng đi học đại học sao ạ?"
Hai cái nữ thanh niên đều bật cười, nói: "Đúng vậy."
Tiểu Thất nghiêm trang gật đầu: "Con đây lớn lên cũng muốn thi đại học đó ạ."
"Con biết thi đại học là làm gì không? Việc này không dễ đâu nhé!"
Tiểu Thất kiêu ngạo nói: "Con đương nhiên là hiểu rồi ạ, cha mẹ con đều thi đậu đại học nên sau này con cũng sẽ đăng ký thi và đậu giống cha mẹ cho xem."
Nhắc tới cha mẹ thi đậu đại học, Tiểu Thất càng kiêu ngao nhếch cằm lên nói: "Cha mẹ đều rất giỏi nên con không thể thua kém cha mẹ được ạ."
Hai nữ thanh niên trí thức nghe vậy thì bật cười nói: "Con đúng là rất tự tin đấy!"
Tiểu Thất nghe vậy thì gật đầu đáp: "Đó là đương nhiên rồi ạ! Con là thiên tài mà."
Cu cậu cứ như vậy mà tự ngồi khen bản thân mình, sau đó lại nhìn hai người kia hỏi: "Dì ơi, sao hai dì lại để tóc dài ạ?"
Hai nữ thanh niên trí thức: ”...'
Câu hỏi của cậu bé khiến cho hai người không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ nói thẳng là vì đẹp? Tiểu Thất không đợi hai người trả lời cũng tự nói: "Mẹ của con để tóc ngắn, tóc ngắn đẹp hơn!"
Hai nữ thanh niên trí thức: ”...'
Tiểu Thất lại tiếp tục nói: "Là bởi vì không có người giúp hai dì cắt tóc hay sao ạ? Nhà của con đều là do cha giúp mẹ cắt tóc đấy ạ!" Cậu bé dùng ánh mắt đồng cảm nhìn hai nữ thanh niên trí thức nói: "Chắc là không có người nào giúp hai dì cắt tóc rồi."
Hai nữ thanh niên trí thức: ”...'
Tiểu Thất lại hỏi: "Vậy các dì có quần áo đẹp không ạ?"
Đúng lúc Khương Điêm Điềm trở lại, nhìn thấy hai nữ thanh niên trí thức đối diện bày ra vẻ mặt "Ai đó đến đem tôi đi đi."
Trần Thanh Phong đang ở tầng dưới sửa soạn lại đồ vật còn Tiểu Thất thì đang chơi đùal
Cậu bé không khóc cũng không quấy phá, nhưng lại ngồi nói nhảm cũng không khác gì đang tra tấn người ta.
Khương Điềm Điềm gọi cậu bé: "Tiểu Thất này con đừng quấy rầy các cô nữa!"
Cái đứa nhóc nhà bọn họ từ trước đến nay luôn là như vậy, luôn khiến người ta muốn đánh cậu nhóc vài roi cho hả cơn tức giận mà.
Tiểu Thất nghe thấy mẹ gọi liền nhìn vê phía Khương Điềm Điềm cười, cất giọng đáng yêu nói: "Con không có quấy rây mấy dì mà mẹ, con chỉ nói chuyện cho mấy dì đỡ buồn thôi ạt"
Cậu bé còn chỉ vào bản thân nói: "Chứ riêng con thì con rất vui rồi ạ.
Khương Điềm Điềm gật đầu nói: "Được rồi, được rồi, con lúc nào mà chả vui. Cô lại nói tiếp: 'Qua đây nào, mẹ con chúng ta đi ngủ thôi."
Tiểu Thất quay về phía hai nữ thanh niên trí thức, cười ngọt ngào nói: "Chúc các dì ngủ ngon ạt"
Nữ thanh niên trí thức liền nhanh chóng đáp lại, mong cậu bé mau ngủ giúp các cô: "Con cũng ngủ ngon nhé."
Thật không ngờ một đứa bé không khóc, không quấy phá vẫn có thể làm cho người khác mệt mỏi được.
Hai người cảm thấy cả người như bị rút hết năng lượng vậy.
"Mẹ ơi, tại sao chúng ta lại không ngủ cùng với cha được ạ?" Cu cậu lúc nào trong đầu cũng có mười vạn câu hỏi vì sao.
Khương Điềm Điềm vẫn rất kiên nhẫn trả lời: "Vì không đủ chỗ ngủ đấy! Con xem đi, chúng ta tới ba người mà giường lại nhỏ như vậy thì làm sao mà ngủ được đúng không?”
Cô ôm lấy con trai nói: "Được rồi Tiểu Thất ngoan, chúng ta nhắm mắt lại ngủ nhé!"
Cả một chặng đường Tiểu Thất cực kỳ hưng phấn, lần đầu tiên cậu nhóc được ra khỏi nhà mà lại đi xa như vậy, cho nên dọc đường đi cứ nói chuyện mãi không dứt, đặc biệt là vào ban ngày, cu cậu ghé người qua bên cửa sổ, bất cứ cái gì cũng khiến cho bản thân cậu bé tò mò.
Cái miệng nhỏ cứ không ngừng đặt câu hỏi.
"Mẹ ơi, cái này là cái gì?”
"Mẹ ơi, bên kia cái kia là cái gì?"
"Mẹ ơi, nơi này gọi là gì? Tại sao lại đặt tên này ạ?”
"Mẹ ơi..."
Hết câu hỏi này tới câu hỏi khác hỏi tới, hai ngày đi trên chuyến xe lửa, người bình thường có khi còn mệt mỏi chịu không nổi. Nhưng mà Khương Điềm Điềm và Tiểu Thất tinh thần vẫn phấn chấn bừng bừng. Mặc kệ là dọc đường đi Tiểu Thất có hỏi bao nhiêu câu hỏi thì Khương Điềm Điềm vẫn rất vui vẻ, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của con trai, nhiều khi một nhà ba người còn có thể cùng nhau thảo luận mấy câu hỏi đó nữa!
Sự kiên nhẫn đó khiến cho hai nữ thanh niên trí thức ở phía đối diện nể phục vô cùng, các cô cảm thấy bản thân không đủ kiên nhẫn được như vậy đâu, cho nên giờ không dám sinh con luôn.
Thật sự có con đã cực khổ thân xác mà nhìn gia đình họ các cô còn cảm thấy hại não nữal
Đến khi xe lửa chậm rãi dừng lại ở ga tàu hỏa Thượng Hải, Khương Điềm Điềm nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhộn nhịp, đâu đâu cũng là người, cô hít thở sâu một hơi rồi nói: "Chúng ta rốt cuộc cũng tới rồi, mười vạn câu hỏi vì sao cuối cùng cũng kết thúc rồi!"
Hai nữ thanh niên trí thức không nhịn được mà bật cười, nói: "Chúng tôi còn cho rằng cô rất thích ấy chúr!"
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Tôi cũng rất thích đấy! Nhưng mà cũng rất là mệt."
Cô lười biếng vươn vai một cái cảm thán: "Cuối cùng cũng đến nơi rồi!"
Thượng Hải ơi, gia đình bọn họ tới rồi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận