Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 35

Công việc buôn bán nhỏ của Tô Tiểu Mạch được thực hiện tới cuối tháng 6, cuối cùng cũng kết thúc.

Tổng cộng là ba tháng mười ngày.

Kinh doanh được 100 ngày.

Bởi vì tháng sáu không tốn nhiều tiền để nhập hàng, nên số tiền cô kiếm được lên tới 360 đồng, ngoài ra còn thừa hai cân thịt ba chỉ. Là người sống chung một nhà, nhưng Khương Điềm Điềm lại mù tịt về chuyện này.

Đương nhiên, mặc dù cô không hiểu gì, nhưng Trần Thanh Phong vẫn biết được đôi chút. Bởi vì Bà Trần còn đang trông mong thằng con trai út mua lương thực về.

Thật ra, bây giờ trong nhà người dân cũng không có nhiều lương thực. Đủ lương thực ăn một năm cũng chẳng được mấy nhà.

Tuy rằng trong nhà người dân không có nhiều, nhưng điều này không đồng nghĩa với chuyện chợ đen cũng không có.

Người ta kinh doanh những thứ này, năm nào cũng có hàng, bây giờ chính là thời điểm thích hợp để buôn bán.

Thật ra, Khương Điềm Điềm rất nể phục Tô Tiểu Mạch. Nếu bắt cô phải lam lũ cực khổ, toàn tâm toàn ý kiếm tiền cho người khác tiêu, cô chắc chắn sẽ không làm được.

Hơn nữa, bán hàng đâu có dễ dàng như vậy? Không thể tránh khỏi việc phải trốn đông trốn tây. Tình hình an ninh trong huyện cũng rất phức tạp, cô chỉ cần tới đó một lần đã có thể lĩnh hội.

Tô Tiểu Mạch buôn bán 100 ngày, kiếm được khoảng 720 đồng. Bà Trần lấy ra 20 đồng, lén đưa cho Tô Tiểu Mạch. Còn lại 700 đồng, bà lấy ra 600 đồng để mua lương thực, chỉ giữ lại 100 đồng.

Thời gian đi từ nhà tới công xã mất khoảng hai tiếng. Như vậy, một ngày Tô Tiểu Mạch sẽ phải đi bộ bốn tiếng, lại còn phải ngồi xe thêm hai tiếng.

Ở đây hầu như không trồng lúa nước, lúa mạch chỉ chiếm một phần nhỏ, còn lại đều là bắp. Lương thực chủ yếu của mỗi hộ gia đình là bắp. Phần lớn những thứ Trần Thanh Phong đã mua cũng là bắp. Nhưng mà, Bà Trần không hề ngại nhiều.

Người bình thường sao có thể làm được điều này?

Trần Thanh Phong không mua gạo trắng quý giá, những thứ anh mua phần lớn đều là hạt cao lương và bột bắp.

Cho nên, cô cảm thấy Tô Tiểu Mạch rất khó hiểu.

Lương thực thì có ai mà ngại nhiều chứ!

Đây cũng là những loại lương thực quen thuộc với bọn họ.

Mặc dù không biết Tô Tiểu Mạch đã phải trải qua những khó khăn gì, nhưng cô hiểu rằng, công việc này vô cùng gian nan.

Thời tiết nắng nóng, bánh bao và thịt khô của Tô Tiểu Mạch ế ẩm, thế là cô ấy đành phải kết thúc công việc buôn bán.

Khương Điềm Điềm nghe Bà Trần nhắc đi nhắc lại cả buổi tối, cô yên lặng giả bộ ngủ để nghe lén.

Nhưng cũng đúng lúc, hôn sự của Khương Điềm Điềm được quyết định vào ngày 6 tháng 6 âm lịch, tức là ngày 6 tháng 7 dương lịch. Tính cả hôm nay thì còn 6 ngày nữa, công việc trong nhà cũng vì vậy mà lu bù hết lên.

Cô ấy phải trả giá nhiều như vậy, nhưng sao lại sẵn sàng giao nộp hết.

Khương Điềm Điềm cảm thấy, đừng nói là một người bình thường, đến hai người hợp sức lại cũng không làm được việc này. Vậy mà cô ấy chẳng phàn nàn một câu nào.

Phải nói là đáng thương vô cùng.

Bà sợ thằng con trai mình làm ra chuyện không nên làm, như vậy sẽ rất khó coi! Tóm lại, bà không dám đánh cược vào nhân phẩm của con trai mình.

Tuy Khương Điềm Điềm chỉ có một thân một mình, nhưng không thiếu những hàng xóm láng giềng xúm vào giúp đỡ. Thím Vương hàng xóm và chị Vương chủ trang trại heo đều chủ động hứa ngày hôm đó sẽ tới giúp cô. Khương Điềm Điềm không chơi thân với nhiều 'chị em bạn dì' để nhờ họ hỗ trợ.

Kế toán Trần và Bà Trần cũng muốn để đến khi đó rồi tổ chức một thể cho tiện.

Nhưng sau khi nghĩ lại, cô thấy có khá nhiều thứ để mang theo.

Phần lớn người dân trong thôn đều có thói quen tổ chức đám cưới sau vụ thu hoạch. Lúc ấy nông nhàn, mọi người đều rảnh rỗi, trong nhà lại có lương thực, chính là thời điểm thích hợp nhất để kết hôn.

Ô cửa lớn phía tay trái là phòng của nhà anh ba Trần và nhà anh tư Trần, bên trái là nhà anh ba, bên phải là nhà anh tư, cũng đối diện nhau.

Nhà họ Trần có tổng cộng sáu gian phòng: ba cửa đại, mỗi cửa chia thành hai gian phòng. Đầu tiên là ô cửa lớn chính giữa, hai vợ chồng ông bà Trần ở trong gian phòng phía đông, một nhà sáu người của anh hai Trần ở chung trong gian phòng phía tây, hai bên đối diện nhau.

Vì phải chuyển nhà nên tủ đồ của cô cũng phải chuyển đi, còn có mấy thứ xoong nồi bát đĩa nữa. Dù sao cũng là nhà, nếu nhà chồng thiếu vật dụng gì thì cô có thể bổ sung.

Nhưng Trần Thanh Phong lúc nào cũng dính chặt lấy Khương Điềm Điềm, hai đứa chúng nó luôn ra vào cùng nhau không chút kiêng dè. Trong lòng Bà Trần thực sự không giấu nổi sự hoảng sợ!

Bọn họ sẵn sàng tới giúp đỡ, cô thực sự rất cảm động. Nhưng mà, bây giờ Khương Điềm Điềm mới nhận ra, hình như cô chẳng có gì để chuẩn bị cho việc kết hôn.

Những cô gái nhà nghèo trong thôn chỉ mang quần áo của mình về nhà chồng, ai có điều kiện hơn thì được cho thêm hai cái tủ, những gia đình khá giả hơn chút nữa thì thương xót con gái, sẽ chuẩn bị cả chăn đệm và tủ mới. Tất nhiên, trường hợp này rất hiếm.

Khương Điềm Điềm không biết mình có thể mang theo thứ gì.

Tội nghiệp Trần Thanh Phong - một thanh niên ngây thơ mới lớn, bị chính mẹ ruột của mình âm thầm chửi bói.

Khương Điềm Điềm không hiểu mấy chuyện này, nên cũng chẳng có ý kiến gì với những sắp xếp của trưởng bối. Bà Trần và chồng của bà đã đưa ra quyết định, như vậy là được rồi.

Dù sao thì sớm hay muộn cũng phải tổ chức, chi bằng thực hiện sớm hơn một chút, đỡ phải lo lắng nhiều. Cứ như vậy mà quyết định ngày tháng.

Cũng bởi vì điều này mà Bà Trần đã bàn bạc với kế toán Trần, quyết định tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt.

Còn ô cửa lớn phía tay phải thuộc về Trần Thanh Phong và Trần Thanh Bắc. Bởi vì Trần Thanh Bắc không ở nhà, nên phòng ở liền giao cho cô con dâu mới, bên trái là Trần Thanh Phong, bên Phải là Tô Tiểu Mạch.

Chị dâu và em trai chồng ở gần nhau thì có chút bất tiện, nên Đại Nữu Nhi của phòng số 2 liền chuyển sang ở chung với Tô Tiểu Mạch. Phòng số 2 là đông người nhất, một gia đình sáu người, quả thật là không đủ diện tích.

Trên thực tế, trong mấy tháng Tô Tiểu Mạch chuyển đến ngủ ở nhà Khương Điềm Điềm, chị dâu ba Trần luôn nung nấu ý định chiếm đoạt' gian phòng của Tô Tiểu Mạch cho ba đứa con gái nhà mình.

Nhưng khi cô ta đề xuất chuyện này với anh ba Trần, anh dứt khoát bỏ ngoài tai. Cô ta lại thử bày tỏ ý kiến, nhưng vừa mở miệng đã bị Bà Trần mắng cho té tát. Từ đó chị dâu ba Trần không dám nhắc lại nữa.

Thời điểm ông bà Trần xây nhà cũng đã có mấy đứa con rồi, nên lúc ấy mới dốc hết của cải để xây một căn nhà thật lớn, mục đích để thuận tiện cho việc lập gia đình của con cái trong tương lai.

Vì thế, đừng nghĩ rằng nhà họ Trần đông người như vậy mà chỉ có 6 gian phòng, bởi vì diện tích của mỗi phòng đều không nhỏ.

Có điều, trong phòng của Trần Thanh Phong chẳng có đồ đạc gì. Một thanh niên độc thân như anh chỉ có một chiếc tủ thấp, có thể chứa hai bộ quần áo.

Ngày xưa còn đi học thì lấy mặt tủ làm bàn học, sau này không học nữa thì mặt tủ chính là nơi để anh bày bừa những thứ linh tinh.

Bây giờ Khương Điềm Điềm sắp gả vào nhà chồng, cô cũng chuyển tủ đồ của mình tới.

Dù sao bà ta vẫn để lại cho Khương Điềm Điềm không ít đồ.

Từ Thúy Hoa và ba của cô, vốn dĩ đã không phải một cặp vợ chồng bình thường. Thời điểm bà ta rời đi, mặc dù có mang theo tiền, hình như còn cuỗm theo một ít lương thực và một số vật dụng hàng ngày như chăn đệm gì đó... nhưng cũng không thể nói người đàn bà này đuổi cùng giết tận.

Tuy rằng Khương Điềm Điềm không thích Từ Thúy Hoa cho lắm, nhưng cũng không thể hoàn toàn ghét bỏ mà nói bà ta là một mụ dì ghẻ cực kỳ độc ác.

Có thể thấy được, tám, chín phần là Từ Thúy Hoa đã mang theo khi rời đi.

Theo lý thuyết, trong nhà Khương Điềm Điềm không thể nào chỉ có một chiếc chăn dày. Chẳng lẽ từ trước đến giờ chỉ có mỗi mình cô sinh hoạt thôi sao?

Khương Điềm Điềm có một tấm chăn dày và một tấm chăn mỏng. Đúng lúc Tô Tiểu Mạch không cần phải buôn bán, cũng không có làm việc ngay, cô liền xin nghỉ phép mấy ngày, giúp Khương Điềm Điềm giặt giữ toàn bộ.

Vì thế, những thứ bọn họ chuẩn bị cho "cô", Khương Điềm Điềm sẽ không để lại trong căn nhà cũ kỹ này.

Nếu đến ngày cưới mới dọn đồ qua thì rất gấp gáp, cho nên Khương Điềm Điềm đã gọi Trần Thanh Phong tới để chuyển sang bên đấy trước.

Nhà họ Trần không có gì khác ngoài nhiều người, mấy ông anh trai của Trần Thanh Phong đặt cả hai chiếc tủ vào trong phòng anh.

Chiếc tủ gỗ của nhà họ Khương bên cao bên thấp, có chỗ nhô ra tương đối cao, nhưng nếu cắt đi thì sẽ không tránh khỏi rắc rối. Cũng may là tất cả đều thuận lợi.

Chẳng biết có phải ý trời hay không, nhưng theo lý thuyết, căn phòng này chỉ đủ để chứa một chiếc tủ.

Vậy mà hai cái tủ của Khương Điềm Điềm lại được đặt trong phòng của Trần Thanh Phong một cách vừa vặn, tuy có hơi chật chội nhưng nhìn cũng không tệ.

Hai bộ tủ đặt chung với nhau, có mới có cũ, xếp thành hình chữ L.

Nhưng như vậy cũng rất thuận tiện. Một góc của chiếc tủ mới được kê ngay sát giường ngủ, chỉ cần nhấc tay là có thể đặt lên mặt từ một món đồ. Còn căn hầm trong phòng Trần Thanh Phong lại ở ngay giữa hai ngăn tủ, chỉ cần đẩy ngăn tủ thấp ra là có thể mở cửa hàm.

Không có chút rắc rối nào.

Mặc dù cô chưa bao giờ được gặp mặt "ba mẹ" trong thế giới này, nhưng tấm lòng của bọn họ dành cho con gái, Khương Điềm Điềm đã sớm cảm nhận được.

Cô có thể không cần căn nhà này, bởi vì mọi người luôn soi mói tọc mạch, nhưng cô không thể bỏ lại chiếc tủ này.

Bất kể là chiếc tủ nào trong nhà, Khương Điềm Điềm cũng không đành lòng vứt bỏ.

Vì thế, lúc ấy bà đã sang tận huyện bên cạnh để tìm người thợ mộc có tay nghề giỏi nhất, ngay cả nguyên liệu cũng là loại gỗ tốt nhất.

Ngăn tủ bên phải rộng hơn, cao hơn, ngăn bên trái thấp hơn một chút, nhưng còn khá mới. Khương Điềm Điềm không có ký ức của nguyên chủ, nhưng cô đã nghe thím Vương kể lại, mẹ của Khương Điềm Điềm đã đóng chiếc tủ này nửa năm trước khi mất, bà còn nói, đây là của hồi môn của Khương Điềm Điềm.

Không thể phủ nhận, chiếc tủ của Khương Điềm Điềm vẫn còn rất tốt.

Trong lúc giặt giũ cho Khương Điềm Điềm, ngay cả Tô Tiểu Mạch cũng phải nghiêm túc cảm thán, vào mùa đông, chắc chắn Khương Điềm Điềm sẽ không thấy quá lạnh.

Bởi vì chăn bông của con bé rất rất dày. Mọi nhà chẳng ai có được chiếc chăn dày như vậy.

Hai tấm chăn, hai bộ đệm giường, những thứ này Khương Điềm Điềm đều có.

Ngoài ra còn có một chiếc áo khoác ngắn tay, hai chiếc áo khoác dài tay, một cái áo bông và một cái quần bông. Đây là toàn bộ gia tài của cô. Còn xoong nồi bát đĩa thì tính vào chuyện khác!

Có điều, mấy thứ nồi niêu xoong chảo này, hình như Từ Thúy Hoa không mang đi. Kể ra thì làm như vậy cũng đúng. Nếu phải rời đi, chắc chắn ai cũng muốn mang theo những thứ quan trọng. Ví dụ như số tiền 200 đồng, như chăn bông, hoặc là lương thực.

Nồi niêu và bát đĩa tuy rằng cũng rất quan trọng, nhưng nếu thật sự đem hết đi, thì cũng chẳng đáng mấy đồng mà chỉ tổ nặng thêm.

Từ Thủy Hoa đâu có ngốc.

Tóm lại, Khương Điềm Điềm sửa soạn được chiếc ghế băng dài, bốn chiếc ghế băng nhỏ và một cái bàn ǎn.

Ngoài ra còn có bốn cái bát sứ, bốn cái bát gỗ, sáu cái đĩa sứ, sáu cái đĩa gỗ, hai bát tô lớn và hai cái chậu.

Trong khoảng thời gian sống ở đây, Khương Điềm Điềm thực sự cảm thấy nhà mình chẳng có thứ gì ngoài bốn bức tường. Nhưng đến lúc thu dọn cô mới phát hiện ra, một căn nhà mà con người có thể sinh hoạt ở đó, không hề đơn sơ như cô đã nghĩ.

Những thứ đồ dùng này, trong nhà ngoài ngõ không phải ai cũng có.

Mặc dù những chiếc đĩa sứ và bát sứ này đều có vết xước, nhưng khi quan sát sắc mặt của Bà Trần, Khương Điềm Điềm liền hiểu rõ, chắc là vẫn... Ok!

Cũng đúng thôi, cô ăn cơm ở nhà họ Trần, mỗi bữa đều tự mang bát của mình sang. Hình như chén bát của nhà họ Trần cũng không phải loại tốt.

Khương Điềm Điềm chọn trong đống bát đĩa hai cái bát sứ không sứt mẻ không rạn nứt, giữ lại cho cô và anh Tiểu Phong uống nước. Ngoài ra còn chọn thêm một cái đĩa sứ và một cái đĩa gỗ lành lặn nhất.

Còn lại, Khương Điềm Điềm cũng chẳng ham hố gì, cô đưa hết cho Bà Trần mang ; về dùng.

Bà Trần nghe vậy liền mừng rỡ đến mức khoé miệng kéo đến mang tai, chỉ hận không thể ôm lấy cô mà xoay vòng tại chỗ. Tâm trạng vui vẻ sung sướng này, người bình thường không thể nào hiểu được đâu.

Mấy ngày nay, Bà Trần bận rộn tối mắt tối mũi. Khương Điềm Điềm không phải một người keo kiệt, càng không phải một người thích so đo tính toán.

Cô chẳng bao giờ câu nệ tiểu tiết, chỉ có mấy thứ cần dùng cô mới giữ lại, những thứ khác cô đều mặc kệ.

Tuy Khương Điềm Điềm không cần, nhưng Bà Trần lại cảm thấy những thứ này đều là đồ tốt trên cả tuyệt vời.

Thật ra, không phải chỉ có mỗi Bà Trần nghĩ thế, nếu những người khác nhìn thấy, chắc chắn cũng sẽ nói là đồ tốt.

Cho dù Khương Điềm Điềm là một người đặt đâu ngồi yên ở đó, khả năng thích ứng với mọi hoàn cảnh của cô phải nói là siêu nhanh, nhưng sự thật là cô không phải người của thời đại này, không biết đem mọi thứ của mình giữ chặt trong lòng, không thể coi một chiếc đĩa nứt mẻ, một chiếc mâm méo mó có lỗ thủng là bảo bối. Dù có nói thế nào đi chăng nữa, thì cô cũng không làm được.

Nhưng vế thứ hai thì giống y hệt Bà Trần. Chỉ cần bát đĩa chưa bị vỡ tan tành thành từng mảnh, thì chắc chắn nó vẫn còn tốt!

Vì vậy, lúc Khương Điềm Điềm bảo Bà Trần dọn đồ đi, bà không nghĩ rằng căn bản là cô chẳng coi trọng những thứ này, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này thực tâm muốn trở thành người một nhà với mình, nhưng trong lòng lại càng thương xót cô bé.

Đây cũng là lý do vì sao ai cũng muốn sinh con trai. Nếu không có con trai, mà là một đứa con gái, sẽ rất dễ dàng xảy ra chuyện như vậy. Nhiều kẻ vô đạo đức còn ác mồm ác miệng gọi đây là "ăn bám nhà".

Đúng là không có liêm sỉ.

Trong lòng Bà Trần không có ý này, nhưng vẫn thấy áp lực nên chẳng mấy vui vẻ.

Mấy ngày nay, ngày nào Bà Trần cũng tới tới lui lui, bà cũng chẳng thập thò giấu giếm, cho nên dường như cả thôn đều biết Bà Trần đã mang đi những thứ gì từ nhà Khương Điềm Điềm. Cứ như vậy, thì mọi người trong thôn sao có thể không ghen tỵ đến phát điên cơ chứ!

Căn nhà, chính là một căn nhà rất tuyệt vời!

Chỉ riêng điều này đã đủ để khiến cho họ phải ghen tị đến mất ăn mất ngủ!

Thế nhưng, dù có suy nghĩ đến một trăm triệu lần họ cũng không ngờ rằng, ngoại trừ căn nhà, thì còn rất nhiều đồ dùng khác nữa. Nhiều phụ nữ nông thôn không có văn hóa, không hiểu những đạo lý lớn. Họ càng nghèo thì càng quan tâm đến những thứ lặt vặt này.

Bà Trần ngày nào cũng đi đi về về, trong thôn có rất nhiều bà thím ghen tị đến mức cả đêm không ngủ được, hai mắt mở to như bóng đèn nhìn lên trần nhà.

Ngày hôm sau lại dùng hai con mắt quầng thâm để lườm con dâu như chồn lườm gà. Điều này khiến cho tất cả những cô con dâu trong thôn đều phải kẹp chặt cái đuôi để làm người, chỉ sợ một hành động không cẩn thận nào đó cũng có thể chọc giận mẹ chồng.

Không cần nói đến bọn họ, ngay cả mấy cô con dâu của nhà họ Trần cũng chẳng khác gì.

Mặc dù tâm trạng của Bà Trần đang rất tốt, nhưng bọn họ vẫn thấy sợ!

Cho nên, dạo này mấy cô con dâu đều rất chăm chỉ và cần mẫn.

Cũng có một số người tự cho là mình thông minh liền thắc mắc, vì sao Trần Thanh Phong không chủ động dọn đến nhà của Khương Điềm Điềm mà ở.

Tuy rằng nhà cũ của nhà họ Trần tốt hơn một chút so với nhà của Khương Điềm Điềm, nhưng nếu ở nhà họ Trần thì sẽ phải sống chung với cả nhà, hơn nữa chỉ có một gian phòng để ở.

Nhà của Khương Điềm Điềm lại có hai gian.

Mọi người đều cảm thấy Trần Thanh Phong đúng là một thằng ngốc, Khương Điềm Điềm cũng là một đứa ngốc.

Hai kẻ siêu ngốc lại là một cặp với nhau.

Nhưng có ngốc hay không, thì chỉ hai người bọn họ mới biết!

Dù sao Khương Điềm Điềm cũng không muốn sống một mình. Thực ra, căn nhà kia tuy đã được sửa sang lại, nhưng chỉ cần mưa to một chút thì tám phần là đi đời.

Hơn nữa, chỉ cần chạm nhẹ lên tường là tay sẽ dính bùn. Thật sự không thể sống ở đó một cách vui vẻ được.

Vả lại, tuy không có ký ức của nguyên chủ, nhưng sâu trong thâm tâm Khương Điềm Điềm vẫn cảm thấy, người nhà họ Khương cũng không quá quan tâm đến căn nhà này.

Bởi vì rõ ràng nhà bọn họ lén lút cất giấu không ít tiền, nhưng lại chẳng sửa chữa phòng ốc.

Cô đã xem xét kỹ mấy chiếc tủ trong nhà, cho dù là bộ tủ bên cao bên thấp trong phòng "ba mẹ" hay chiếc tủ mới trong phòng riêng của mình, thì đều có kỹ thuật cực kỳ công phu.

Hơn nữa, chiếc tủ trong phòng của cô còn được làm bằng gỗ đỏ.

Ở thời đại này, gỗ đỏ rất có giá trị đúng không? Vì thế, trong lòng Khương Điềm Điềm hiểu rõ, không phải nhà họ Khương không có tiền.

Rõ ràng là rất có tiền, họ sẵn sàng bỏ tiền ra đặt cái này rồi mua cái kia, nhưng lại không chịu sửa chữa phòng ở. Chắc là bọn họ không quá coi trọng căn nhà này.

Hoặc là lúc còn sống ba cô đã nghĩ rằng, sau khi ông chết thì chỉ còn mỗi mình con gái, chắc chắn sẽ không giữ nổi căn nhà, cho nên không cần phí tiền tu sửa làm gì.

Không có bất kỳ chứng cứ nào, nhưng Khương Điềm Điềm vẫn nghĩ như vậy.

Cũng bởi vì có tâm tư này, nên Khương Điềm Điềm càng không để ý đến căn nhà.

Tay bên phải Khương Điềm Điềm dọn một thứ đến nhà họ Trần, tay bên trái cũng dọn một thứ dọn đến nhà họ Trần. Bây giờ, người nào cũng nhìn chằm chằm nhà họ Trần, ai cũng muốn biết nhà bọn họ lại có thêm thứ gì tốt. Thực ra, những đồ vật quý giá của người dân thành phố, như là một chiếc radio hay một chiếc xe đạp, bọn họ thật sự không có.

Tuy nhiên, số người có được những thứ đó cũng không nhiều.

Đều là người nhà quê, bọn họ thấy Bà Trần có thể thu về nhiều đồ như vậy, ai cũng ghen tỵ tới mức hai mắt ứa ra máu.

Sau mấy ngày lăn lộn vật vã, nhà của Khương Điềm Điềm chẳng còn lại thứ gì, ngoại trừ hai con gà thì hầu như tất cả những thứ khác đều đã được chuyển đi.

Đối với hai con gà này, cô cũng định mang đến nhà họ Trần để nuôi. Nhưng bởi vì ngày nào chúng nó cũng đẻ trứng, nên Khương Điềm Điềm không thể tình nguyện mà đưa cho Bà Trần ngay lập tức. Cô sẽ kiên trì đến ngày cuối cùng.

Hai con gà của cô, không chỉ béo núc ních mà còn đẻ trứng rất to.

Bọn chúng còn thường xuyên đẻ trứng sinh đôi nữa.

Chú thích: Trứng sinh đôi: trứng có hai lòng đỏ.

Đây là điều mà gà mái của những gia đình khác không có cửa để so sánh.

Nếu hỏi Khương Điềm Điềm tiếc nuối nhất thứ gì, cô sẽ trả lời là hai con gà của mình.

Nhưng mà, không còn cách nào khác, cô không thể nuôi gà một mình. Cho nên, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tuy nhiên, dù có quy định rằng một nhà chỉ được nuôi hai con gà, nhưng hoàn cảnh của Khương Điềm Điềm lại có chút khác biệt. Cô còn nhỏ, chưa đủ tuổi để đăng ký gộp khẩu. Cho nên dù chỉ có một mình, nhưng cô vẫn nhận được một quyển sổ hộ khẩu. Những gia đình khác ở chung với nhau, cũng chỉ tính là một khẩu mà thôi.

Vì thế, Bà Trần có thể gian lận nuôi thêm hai con gà là nhờ vào tuổi tác của Khương Điềm Điềm.

Đương nhiên cũng là vì Khương Điềm Điềm chỉ có một mình. Nhà người ta gả con gái đi, sẽ chẳng có được chuyện tốt như này, bởi vì nhà ngoại sẽ giữ gà lại để nuôi.

Không nói tới những vấn đề khác, chỉ nói đến chuyện Khương Điềm Điềm là hộ một người, dân làng đều thật sự nhận ra lợi ích của việc cưới một cô gái mồ côi. Tâm tư của rất nhiều người đã bị lung lay. Có điều, lung lay đến mấy cũng vô dụng!

Trong thôn của bọn họ, chỉ có Khương Điềm Điềm là trường hợp duy nhất.

Còn những thôn khác, bọn họ lại không biết!

Tuy nhiên, thời gian gần đây, rất nhiều gia đình có con cái đến tuổi kết hôn. Bọn họ đều thăm dò xem các thôn bên cạnh có trường hợp nào giống như Khương Điềm Điềm hay không.

Đối với những người như vậy, Khương Điềm Điềm ít nhiều cũng hiểu được suy nghĩ của bọn họ, nhưng sau lưng lại phải phun ra một câu, đúng là không có liêm si!

Quả là như vậy, những người đó đều không có liêm sỉ.

Bọn họ chỉ nhìn thấy nhà họ Trần nhận được rất nhiều lợi ích từ nhà họ Khương, nhưng lại không nhìn thấy sự thật là nhà họ Trần chưa từng bạc đãi cô.

Bà Trần không chỉ may cho cô một chiếc váy mà còn may thêm một áo khoác ngắn tay màu xám xanh và một chiếc quần dài cùng màu. Ngoài ra, bà còn mua một đôi giày da nhỏ màu đen, làm từ da dê nguyên chất. Những thứ này thật sự tốn không ít tiền đâu.

Kể ra, Khương Điềm Điềm cũng khá may mắn. Vốn dĩ nhà họ Trần không có phiếu vải, nhưng tình cờ nửa tháng trước Tô Tiểu Mạch lại thu được một số phiếu các loại.

Thực ra ban đầu cô muốn nhận tiền trực tiếp, không muốn lấy phiếu. Mặc dù phiếu rất quý, nhưng ưu tiên hàng đầu vẫn là lương thực.

Tô Tiểu Mạch nằng nặc muốn lấy tiền, bởi vì có tiền mới có thể tới chợ đen mua lương thực. Nếu lấy phiếu thì phải đem đổi thành tiền, sau đó mới mua được lương thực.

Nói tóm lại là rất rắc rối.

Nguyên nhân chủ yếu khiến người trong huyện chịu trả tiền là do Tô Tiểu Mạch trực tiếp đòi tiền. Rất nhiều gia đình mà cả hai vợ chồng đều là công nhân trong thành, hàng tháng đều có thu nhập, thứ họ thiếu không phải là tiền, mà là phiếu!

Cho nên bọn họ cũng rất thích mua đồ của cô. Nửa tháng cuối mới bắt đầu thu phiếu, đây cũng là ý của Bà Trần.

Trong lòng bà rất băn khoăn khi lấy đồ của Khương Điềm Điềm. Tuy ban đầu cũng có ý định lợi dụng, nhưng khi thật sự lợi dụng, Bà Trần lại cảm thấy thật chột dạ và áy náy. Chỉ mong có thể đối xử với cô tốt hơn, bù đắp lại cho cô.

Khương Điềm Điềm cũng biết, Bà Trần may quần áo cho mình đã phải sử dụng rất nhiều tiền và phiếu, đáng giá hơn nhiều so với mấy thứ vật dụng linh tinh mà bà lấy đi.

Không chỉ vậy, Bà Trần còn mua cho Khương Điềm Điềm một cái khăn trùm đầu màu đỏ, thứ nhất là để chống nắng, thứ hai là để đội cho đẹp.

Đây là một trong số ít những cách mà mọi người ăn mặc ở thời đại này.

Đương nhiên, sự "xinh đẹp" này, Khương Điềm Điềm không khỏi hoài nghi.

Cô không cảm thấy như vậy là đẹp chút nào cả.

Có điều, đây là tấm lòng của mẹ chồng, Khương Điềm Điềm vẫn cảm nhận được. Hơn nữa, vải màu đỏ quý giá cỡ nào trong thời buổi này, cô cũng biết rõ. Nhưng Khương Điềm Điềm sẽ không quấn chiếc khăn này lên đầu, mà chỉ buộc ở cằm.

Hoặc là nó sẽ được cuốn thành một dải dài, làm thành dây buộc tóc, thắt nút nhỏ trên đỉnh đầu và rũ xuống.

Phong cách này trông rất thời thượng, không nói đến người dân nông thôn, ngay cả trên thành phố cũng ít người làm đẹp kiểu này. Nhiều năm sau sẽ trở thành phong cách retro.

Hôm nay không phải ngày Khương Điềm Điềm kết hôn, mà là ngày đi tới công xã chụp ảnh cưới của cô và Trần Thanh Phong.

Bởi vì ngày kết hôn cũng sẽ trang điểm như này, cho nên Khương Điềm Điềm không làm đẹp ngay ở trong thôn, tránh cho hôm đấy mọi người không có chút ngạc nhiên nào! Thay vào đó, lúc đi tới studio chụp ảnh, cô mới bắt đầu soi gương để buộc chắc "dây buộc tóc" và thay giày da nhỏ.

Cô gái nhỏ vốn xinh đẹp theo phong cách phương tây lại càng trở nên thu hút hơn.

Ngay cả thợ chụp ảnh cũng phải gật đầu khen đẹp.

Chi phí chụp ảnh thời này không hề rẻ, một bức ảnh tốn đến 2 đồng. Đa số người ta sẽ không chụp ảnh cưới, nhưng Bà Trần vẫn đưa cho họ 5 đồng để chụp hai bức ảnh.

Hôm nay Trần Thanh Phong mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình thời còn đi học, sơ mi trắng phối cùng quần lam, tuy rằng đã giặt đến phai màu nhưng vẫn có thể nhận ra, anh giữ gìn rất cẩn thận.

Hai người sóng vai ngồi trên ghế băng, đối diện với ống kính, đồng thời khoe ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, đúng thật là trai tài gái sắc.

"Nhìn tôi nào, đúng rồi, nhìn thẳng, mặt cười tươi lên! Tốt, tốt lắm! Cứ như vậy!... Tách!"

Thợ chụp ảnh gật đầu: "Hai người biểu hiện rất tốt."

Một số người đến chụp ảnh còn xụ mặt không kịp cười, trông rất căng thẳng. Tuy nhiên đôi bạn trẻ này chụp rất đẹp, dáng vẻ thoải mái, biểu cảm cũng rất tốt, mặc dù chưa xem thành phẩm, nhưng thợ chụp ảnh có thể khẳng định, ảnh này chắc chắn là đẹp.

"Được rồi, đứng lên hết đi."

Khương Điềm Điềm: "Chúng cháu còn muốn chụp nữa."

Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm, tuy rằng bây giờ đều là ảnh đen trắng, nhưng Khương Điềm không ngại đâu!

Màu sắc rực rỡ có cái đẹp của màu sắc rực rỡ, đen trắng có sự duyên dáng của đen trắng. Tuổi trẻ nhan sắc xinh đẹp tươi tắn không chụp mấy tấm ảnh, chẳng lẽ đợi đến lúc già khụ rồi mới đi chụp sao? Lúc ấy thì cô cũng hết xinh rồi còn đâu.

Tóm lại, Khương Điềm Điềm cảm thấy, số tiền này không thể tiết kiệm được.

"Anh Tiểu Phong, mau tới đây."

Hai người nắm tay nhau, đứng song song. Khương Điềm Điềm hơi nghiêng đầu ghé vào Trần Thanh Phong, thợ chụp ảnh lập tức thốt lên: "Tốt tốt, như vậy đẹp lắm! Nhìn thẳng, cười một cái! Một hai ba, tách."

Ngồi một tấm, đứng một tấm.

Khương Điềm Điềm hỏi: "Chúng cháu có thể chụp một tấm ở ngoài cửa được không?"

Thợ chụp ảnh thoáng sửng sốt, bởi vì chưa bao giờ hắn ta gặp phải yêu cầu như vậy.

Khương Điềm Điềm khẽ chớp đôi mắt to: "Cháu muốn chụp thêm mấy tấm nữa. Đến khi già rồi, nhìn lại tuổi trẻ của mình sẽ cảm thấy thật thú vị."

"Nhưng mà ánh sáng sẽ không được tốt lắm."

Khương Điềm Điềm trả lời: "Không sao đâu. Cháu chỉ muốn chụp ở những khung cảnh khác nhau thôi."

Cô chắp hai tay trước ngực: "Làm ơn chụp cho chúng cháu đi ạ."

Người thợ chụp ảnh thấy cô như vậy, nhớ tới đứa cháu gái nghịch ngợm nhà mình, do dự một hồi mới nói: "Được, vậy thì chụp."

Khương Điềm Điềm lập tức kéo Trần Thanh Phong: "Anh Tiểu Phong, đi thôi." Hai người đứng ở cửa, Trần Thanh Phong giữ cửa, còn Khương Điềm Điềm khoác tay anh, thuận thế dựa lên người anh. Ảnh chụp như vậy không thích hợp cho lắm, thợ chụp ảnh lại có chút do dự.

Khương Điềm Điềm: "Chúng cháu chụp ảnh cưới, tạo dáng như vậy có ổn không ạ?"

Nếu là ảnh chụp bình thường, quả thực có chút không thích hợp. Nhưng bọn họ lại đang chụp ảnh cưới, cũng coi như có ý nghĩa.

Ngoài ba tấm ảnh chụp chung, Khương Điềm Điềm còn chụp thêm hai tấm ảnh đơn nữa. Nhưng hai ảnh đơn thì không chụp trong nhà, một tấm chụp ngoài cửa, lấy toàn bộ studio làm bối cảnh, tấm còn lại chụp ở đối diện studio, có thể ngắm nhìn đường phố phía sau và một dãy cửa hàng buôn bán.

Có thể nói, nếu nhiều năm sau mới xem lại những tấm hình này, chắc hẳn sẽ cảm nhận được hơi thở của thời đại.

Khương Điềm Điềm vui vẻ chụp ảnh, Trần Thanh Phong thoả mãn ngắm nhìn Khương Điềm Điềm, cảm thấy nụ cười của cô đúng là ngọt như kẹo.

Không chỉ nụ cười ngọt ngào mà đôi mắt to long lanh sáng ngời của cô cũng khiến anh chẳng thể rời mắt. Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Anh Tiểu Phong, hàng năm cứ đến kỷ niệm ngày cưới, chúng ta lại đi chụp ảnh được không anh?"

Trần Thanh Phong liền gật đầu đáp: "Được chứ."

Hai người đều thích thú, Khương Điềm Điềm lấy ra mười đồng, chủ động trả tiền.

Lúc đưa tiền cho thợ chụp ảnh Khương Điềm Điềm còn hỏi: "Chú ơi, ở đây có bán khung ảnh không ạ?"

Nói cho cùng, không thể tuỳ tiện dán ảnh lên tường được đúng không? Khương Điềm Điềm thật sự muốn cất giữ chúng thật cẩn thận.

"Có, hai đồng một khung, cháu xem thử đi."

Khương Điềm Điềm líu lưỡi nói: "Đắt quá." Đây là sự thật, thợ chụp ảnh chỉ nói: "Đều có giá của nó cả."

Hai người bọn họ chụp năm tấm ảnh, nếu mỗi tấm đều mua khung ảnh, thì phải bỏ ra mười đồng, thế nhưng sẽ giữ gìn ảnh chụp được lâu hơn.

Cô phồng má lên, sau đó nhìn những mẫu trên tường, đột nhiên hỏi: "Loại này thì sao ạ?"

Thợ chụp ảnh ngẩng đầu lên nhìn, nói: "Cái này không phải khung ảnh, nó là khung đựng giấy khen, năm đồng một cái. Nhưng cũng có thể đựng ảnh chụp, một khung giấy khen sẽ xếp vừa tám bức ảnh."

Khương Điềm Điềm: "Có thể xếp tám bức ảnh lận sao!!!"

Cô khẽ chớp đôi mắt to, hùng hồn nói: "Vậy là còn thiếu ba bức ảnh nữa! Anh Tiểu Phong, chúng ta chụp thêm ba bức đi."

Kể từ khi mua lương thực, Khương Điềm Điềm chỉ còn khoảng 40 đồng trong tay, bao gồm cả việc bán một nửa con heo rừng để có được bằng đấy tiền. Nhưng mà đối với cô mà nói, tiền chỉ là phù du, cứ tiêu tiền đi rồi lại kiếm tiền về là được.

Cô thà chụp thêm ba tấm ảnh nữa, còn hơn là tốn nhiều tiền để mua khung ảnh.

Mặc dù số tiền ấy không nhỏ, nhưng cô vẫn đưa ra quyết định, cái gì nên tiêu thì phải tiêu!

Khương Điềm Điềm đưa ra đề nghị, Trần Thanh Phong liền đáp ứng, cả hai đều không phải là những người tiết kiệm, Trần Thanh Phong cười nói: "Được!"

Lần này, Khương Điềm Điềm không chụp một mình nữa. Cô kéo Trần Thanh Phong đi tới cửa sổ, mỗi người dựa vào một bên, cùng nghiêng người về một phía, Trần Thanh Phong cúi xuống nhìn Khương Điềm Điềm, còn Khương Điềm Điềm lại hơi ngẩng đầu lên nhìn Trần Thanh Phong. Ngón tay hai người ghép thành một hình trái tim, đặt giữa ô cửa sổ.

Thợ chụp ảnh không hiểu ý của Khương Điềm Điềm, nhưng nhìn cách bọn họ tạo dáng, liền cảm thấy chỉ cần là trai xinh gái đẹp thì đứng như nào cũng sẽ đẹp thôi! Hơn nữa, bối cảnh của tấm hình này thực sự rất thuận mắt.

Bức ảnh tiếp theo, Trần Thanh Phong ngồi trên ghế, Khương Điềm Điềm đứng phía sau tinh nghịch ôm cổ anh, lại còn thâm tình nhìn nhau.

Thời đại này, thật sự chẳng có ai chụp hình như vậy cả. Cho dù là ảnh kết hôn, cũng không táo bạo như thế.

Thợ chụp ảnh nhìn thấy tình cảm nồng nhiệt trong sáng của hai người họ, liền nói: "Ra ngoài đường hai đứa không thể làm như vậy đâu nhé."

Khương Điềm Điềm lập tức đáp: "Bọn cháu biết mà, đây chỉ là ảnh kết hôn thôi, bọn cháu đâu dám to gan như vậy! Bình thường cả hai chúng cháu đều rụt rè lám."

Trần Thanh Phong gật đầu: "Còn không phải là như thế sao? Chúng cháu đều là những người thành thật."

Ông chú chụp ảnh: "..." Tôi tin lời nói dối của các người!

Chụp xong hai tấm ảnh đôi, Khương Điềm Điềm liền nhắc nhở Trần Thanh Phong: "Anh ngồi yên ở chỗ này đừng cử động nhé, đừng cử động."

Cô lập tức đi về phía người thợ ảnh, nói: "Chú chụp cho anh ấy một tấm ảnh đơn với ạ."

Ông chú chụp ảnh cười đáp: "Được."

Thứ tình cảm chân thành và trong sáng ấy luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng.

Khương Điềm Điềm lại đưa thêm mười một đồng cho thợ ảnh, trả tiền cho ba bức ảnh và một cái khung gỗ.

"Ba ngày sau tới lấy ảnh."

Hai người cùng gật đầu. Đến tận khi ra khỏi cửa, Khương Điềm Điềm vẫn còn vui sướng: "Em nghĩ ảnh chụp của em sẽ rất đẹp."

Trần Thanh Phong gật đầu: "Đúng thế." Vừa rồi anh thực sự choáng váng, không ngờ rằng trên đời này lại có một cô gái xinh đẹp như vậy. Cô gái ấy không chỉ tốt bụng mà còn tâm đầu ý hợp với mình.

Anh lại dúi năm đồng vào tay Khương Điềm Điềm, nói: "Đây là tiền mẹ anh cho chúng ta chụp ảnh cưới."

Mặc dù chỉ có 5 đồng, hoàn toàn không thể so sánh được với 21 đồng tiền chụp ảnh, nhưng Trần Thanh Phong vẫn đưa số tiền này cho Khương Điềm Điềm.

Khương Điềm Điềm: "Vậy là em còn 28 đồng."

Trần Thanh Phong không thể nghiêm túc hơn: "Anh sẽ cố gắng lên núi hái thảo dược kiếm nhiều tiền hơn nữa.

Khương Điềm Điềm bật cười, gật đầu thật mạnh: "Vâng!"

Dường như nhớ tới điều gì đó, cô chợt nói: "Ở nhà em còn mấy cây linh chi rừng nữa."

Tuy rằng chỉ có một cây lớn, còn lại đều nhỏ như cây con của cây linh chi lớn đó, nhưng Khương Điềm Điềm nghĩ, chúng cũng có thể bán được một ít tiền, đúng không?

"Một lúc nào đó chúng ta hết tiền, sẽ đem linh chi bán đi."

Hiện tại, Khương Điềm Điềm chưa muốn bán, bởi vì vẫn chưa thiếu thốn đến mức ấy.

Mặc dù chỉ có 28 đồng, nhưng ở thời điểm này, số tiền đó cũng không hề nhỏ.

Khương Điềm Điềm: "Đi, chúng ta tới Cung Tiêu Xã mua đồ ăn đóng hộp đi."

Bọn họ không có phiếu gạo, tất nhiên sẽ không thể tới tiệm cơm quốc doanh. Hơn nữa, tiệm cơm quốc doanh chưa chắc đã nấu ăn ngon bằng Tô Tiểu Mạch đâu! Nhưng đồ ăn đóng hộp thì bọn họ có thể mua! Sau khi ăn hết còn có thể dùng những chiếc vỏ hộp đó để đựng đồ.

Hiện giờ, trong nhà Khương Điềm Điềm có bốn hu nước tương cay xè được làm từ nấm và thịt vụn. Tất cả đều được đựng trong những chiếc hộp này.

"Đi thôi đi thôi, bảo chị cả mua cho chúng ta." Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Được đó."

Hai người này đúng là lợi dụng người ta không chút do dự.

Dạo gần đây Trần Hồng cũng bận đến tối mắt tối mũi. Mẹ chồng cô bị bệnh, mà bà chỉ có duy nhất một đứa con trai, cô là con dâu mà không chăm sóc, thì ai sẽ là người quan tâm? Hai bà chị chồng không phải người khó gần, nhưng bọn họ đều đã có gia đình riêng. Hơn nữa, cũng chẳng có nhà ai chịu để cho con gái đã lấy chồng về nhà đẻ giúp đỡ cả.

Tuy rằng năm đó ba mẹ chồng ngăn cản không cho kết hôn, nhưng từ khi cô được gả vào, ván đã đóng thuyền, bọn họ đối xử với cô cũng không tồi.

Hai người già này đều có cảm tính, coi thường con gái nông thôn không phải là giả. Nhưng nếu đã thành người một nhà, nói nhiều đến mấy cũng vô dụng.

Ví dụ như lúc cô bảo rằng em trai út trong nhà kết hôn nhưng lại thiếu một ít phiếu, hơn một nửa số phiếu cô dùng để mua đồ đều do mẹ chồng đưa cho. Cứ như vậy, bà chưa từng nhiều lời một câu nào.

Cho nên cô biết rằng, trong tình huống này chỉ có mình cô phải bận rộn trong ngoài.

Bên này em trai út kết hôn, cần phải chuẩn bị giúp mẹ đẻ, bên kia mẹ chồng bị bệnh, trong nhà còn có ba đứa con đang đi học. Nếu chồng cô không phải một người đàn ông tốt, có thể giúp đỡ vợ mình, thì chắc chắn Trần Hồng sẽ càng thêm mỏi mệt.

Người khác đều cho rằng cô được gả vào một gia đình khá giả, nhưng họ lại không biết, lúc này cô đang khó khăn như thế nào.

"Chị Hồng, mẹ chồng chị còn ở bệnh viện sao?" Cô gái ở quầy bên cạnh là một nàng dâu trẻ vừa mới kết hôn năm ngoái, từ trước đến nay luôn rất đồng tình với Trần Hồng – người phụ nữ bị nhà ngoại hút máu, bị nhà chồng áp bức.

Trần Hồng xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Ừ, cơ thể của người già luôn yếu hơn lúc trẻ."

Thực tế là bệnh viện đang thiếu thuốc. Đôi khi, dù có tiền cũng không thể giải quyết được mọi chuyện.

"Chị gọi hai bà chị chồng quay về giúp đỡ đi. Còn chị sẽ lo liệu trong ngoài."

Trần Hồng là một người khôn khéo, sẽ không để cho người ngoài nói mình là một đứa con bất hiếu, cô nói: "Không thể như vậy được. Nhà chồng chị chỉ có mỗi Kiện Dân là con trai. Với tư cách là con dâu, chị không chăm sóc ba mẹ chồng, sao có thể đẩy trách nhiệm cho các chị chồng? Đây đều là những chuyện vợ chồng chị nên làm."

"Nàng dâu nhỏ kia bĩu môi không nói gì.

Quầy bên kia, chị Lưu có quan hệ khá tốt với Trần Hồng cũng hỏi: "Vậy mẹ chồng cậu còn phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng bao lâu? Bác sĩ không nói nên điều trị theo cách nào sao?

Trần Hồng thở dài một tiếng, nói: "Đến tuổi già, một loạt bệnh lão khoa được phát hiện ra: cao huyết áp, viêm phế quản, miễn dịch kém. Bác sĩ nói không phải bệnh nặng, mà là do các bệnh này phát tác cùng một lúc, nên mẹ chồng tớ không thể xuất viện ngay được. Nếu có bột linh chi, thì hiệu quả chữa bệnh sẽ tốt nhất. Nhưng bệnh viện không có hàng. Vả lại, muốn mua linh chi cũng đâu có dễ dàng. Cậu nói thử xem, cho dù bây giờ trong nhà có tiền, nhưng chúng ta phải đi đâu mới mua được linh chi?!"

Người ta nói núi sâu rừng già như núi Đông Bắc mới có linh chi. Nhưng bọn họ cách chỗ đấy rất xa.

Vừa nghe tới "linh chỉ, mấy người đó đều lắp bắp kinh hãi, tốn tiền quá đi mất.

Lại nhìn đến Trần Hồng, bọn họ thấy rất thương cảm.

"Chị!" Giọng nói lanh lảnh vang lên, Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm vui vẻ bước vào cửa.

Tuy rằng Khương Điềm Điềm đã tháo dây buộc tóc trên đầu xuống, nhưng váy áo và đôi giày da nhỏ của cô vẫn khiến cả Cung Tiêu Xã phải đồng loạt nhìn theo.

Ánh mắt này thực sự dính chặt trên người cô, không thể dứt ra được.

Đàn ông không bao giờ hiểu được sở thích ăn mặc và trang điểm của phụ nữ!

Không nói đến người khác, ngay cả Trần Hồng cũng sửng sốt vô cùng. Cô biết mẹ mình đã may cho em dâu sáu một chiếc váy, nhưng không ngờ rằng, bộ váy này có thể đẹp như vậy! Nhìn kiểu dáng cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng nó lại được diện trên làn da trắng nõn của Khương Điềm Điềm, kết hợp với kiểu tóc ngắn được uốn xoăn nhẹ, chiếc váy càng trở nên nổi bật.

Dường như cả người đều phát sáng!

Trần Thanh Phong dựa vào quầy hàng, mỉm cười: "Chị ơi, chị mua cho chúng em một hộp đào tươi được không? Chúng em đi chụp ảnh cả buổi sáng, khát khô cả miệng rồi đây này."

Mọi người xung quanh: "..."

Trời đất! Đúng là cái đồ mặt dày!

Ngược lại, Trần Hồng vốn đã quen với kiểu xin xỏ này của em út nhà mình rồi, vì vậy cô liền nói: "Được, em chờ chút."

Mọi người xung quanh: "..."

Chị gái nhà mình chẳng bao giờ tốt như thế cả.

'Nàng dâu nhỏ ở bên cạnh nhìn từ đầu đến chân Khương Điềm Điềm bằng ánh mắt ghen tỵ. Một con nhỏ nhà quê mà thôi, sao nó dám ăn mặc đẹp hơn cả người thành phố chứ.

Cô ta càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt, lên giọng nói: "Trời ơi, chị gái đang lo lắng buồn rầu về linh chi, em trai em dâu còn không biết xấu hổ mà chạy tới há miệng đòi ăn. Đúng là chưa thấy ai mặt dày như vậy!"

Trần Thanh Phong không thèm chấp cô ta, chỉ nghiêng đầu nói với Khương Điềm Điềm: "Có một số người ghen tỵ đến phát điên lên vì anh có một bà chị gái tốt."

Sau đó lại bâng quơ khinh thường: "Nhưng mà, ghen ty đến mấy cũng vô dụng thôi! Những chuyện như này, không ít người đã mang lòng đố kỵ từ lúc cha sinh mẹ đẻ."

"Mày, mày nói cái gì!"

"Nàng dâu nhỏ nghe vậy liền nổi giận.

Nhưng Trần Thanh Phong còn không thèm cho cô ta một ánh mắt, ai cần quan tâm cô ta là cái thá gì!

Không thể hiểu được.

Trần Hồng cầm hộp đào trở về, nói: "Này, lại làm sao vậy?"

Mặc dù chị Lưu cũng không thích 'nàng dâu nhỏ, nhưng vẫn kéo cô ta lại, nói: "Không có việc gì đâu!"

Chuyện riêng nhà người ta, bọn họ không thể xen mồm vào, bởi vì như vậy cũng quá vô duyên.

Trần Hồng đem hộp đào đưa cho Khương Điềm Điềm, hỏi: "Các em tới đây chụp ảnh sao?"

Khương Điềm Điềm gật đầu, cười hì hì: "Đúng thế. Chị cả, chị đang cần linh chi à?"

Trần Hồng sửng sốt, lập tức nói: "Sao hai đứa lại biết..."

Sau đó cô nhìn về phía đám người chị Lưu, nghĩ một chút liền hiểu được, chắc là bọn họ nói.

Trần Hồng đành cười với Khương Điềm Điềm, nói: "Chuyện này không liên quan đến các em. Thực ra mẹ chồng chị đang nằm viện, nhưng lại thiếu thuốc. Hai đứa cứ lo chuẩn bị đám cưới cho thật chu đáo, không cần bận tâm tới những chuyện như này."

Khương Điềm Điềm xinh xắn, giọng nói trong trẻo như chim oanh trong khe núi: "Em có thứ đó mà chị."

Trần Hồng: "Gì cơ???"

Khương Điềm Điềm cảm thấy, trên đời này không còn gì trùng hợp hơn.

Cho nên, nó thực sự là một định mệnh chăng?

"Em hái được khi đi lên núi cắt cỏ heo. Chị bảo anh rể về thôn với chúng em, em sẽ đưa cho."

Trần Hồng còn đang ngạc nhiên đến ngây người!

Cô đột nhiên nhớ tới lời mẹ mình nói, tính tình của Khương Điềm Điềm là như vậy, cô bé không tuỳ tiện coi người ngoài là người thân, nhưng cũng tuyệt đối không keo kiệt, điều này cũng khiến mẹ cô phải lo lắng muốn chết.

Trần Hồng còn cảm thấy đứa em dâu này thật sự quá đơn thuần, nếu không được bọn họ quan tâm, sợ rằng cô sẽ phải chịu thiệt dài dài.

Cô đã nghe nói qua rất nhiều lần, nhưng bây giờ mới thực sự cảm nhận được. Trần Hồng muốn nói cô không cần số linh chi này, nhưng khi nhìn vào đôi mắt to tròn trong veo của em dâu, cô lại chậm rãi trả lời: "Được."

Cô nói: "Trưa nay các em cứ vào nhà chị ăn cơm. Buổi chiều chị sẽ bảo anh rể về thôn lấy linh chi cùng hai đứa."

Khương Điềm Điềm: "Vâng ạ."

Trần Thanh Phong hỏi: "Chị ơi, chị có nấu món gì ngon không? Không phải sắp tới sẽ có tiệc cưới sao? Dạo này mẹ bắt đầu kiểm soát ăn uống rồi. Mấy ngày nay em mệt chết đi được."

Khương Điềm Điềm cũng gật đầu phụ hoạ: "Thật sự rất mệt." May mà cô còn có một ít đồ ăn vặt.

Trần Hồng: "..."

Thấy hai đứa em biểu hiện như vậy, cô ngây ngốc nhìn lên trời, nói: "Chờ chị đi mua thịt."

Trần Thanh Phong lập tức vui sướng: "Chị đúng là người tốt."

Khương Điềm Điềm được ăn nhiều thịt hơn Trần Thanh Phong, bởi vì trước giờ cô vẫn luôn có hai cái bánh bao.

Tuy nhiên có cái mà ăn là tốt lắm rồi.

Cô cũng thấy vui vẻ.

Mọi người xung quanh: "..."

Câu chuyện thay đổi quá nhanh, chúng ta cần phải từ từ suy ngẫm.

Bọn họ không bình tĩnh được, cũng chẳng ai quan tâm.

Trần Thanh Phong cầm chìa khoá của chị gái đi về nhà Trần Hồng.

Trên đường đi, hắn thấp giọng nói với Khương Điềm Điềm: "Anh nợ em quá nhiều."

Khương Điềm Điềm giẫm một chân lên giày của anh, nói đùa một câu: "Biết thế là tốt!"

"Ồ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận