Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 88
Tiếng chuông tan học vang lên, Tiểu Thất duỗi thẳng người một cái rồi nói: "Haiz lại một ngày nữa trôi qual"
Mấy bạn học ngồi xung quanh ởđi lại vây lấy cậu: "Tiểu Thất này, không phải cậu nói là có bưu kiện gì gửi đến nhà cậu sao? Khi nào cậu đến bưu cục lấy vậy? Chúng tớ sẽ đi cùng với cậu!"
Sự thật là mấy đứa trẻ con các cậu từ trước tới giờ vân chưa lần nào được đi tới bưu cục nhận hàng cho nên khá là tò mòiI
Tiểu Thất nghe vậy cũng vui vẻ đồng ý: "Được thôi, nhưng nếu đã đồng ý đi cùng với tớ rồi thì các cậu không được đổi ý đâu đấy nhé!"
Trước đó cậu đã nhận được điện thoại báo của cha mình, không biết sao trong lòng loáng thoáng cảm thấy có gì đó bất an. Vậy nên cứ để mấy người bạn của cậu đi cùng mình, như vậy lỡ có chuyện gì thì còn có người giúp đỡ. Dù sao thì ba người vẫn tốt hơn một mà.
"Được rồi bây giờ các cậu đi với tớ về nhà một chuyến, tớ phải lấy cái sổ hộ khẩu đã."
Các bạn nhỏ: "..."
Tiểu Thất đứng dậy nói: "Đi thôi!"
Một hàng sáu bảy bạn nhóc nhỏ cùng bước lên xe buýt, trong đó có một cậu bạn nhỏ cao ốm quay sang hỏi Tiểu Thất: "Tiểu Thất này, nhà cậu ở đâu vậy?"
Tiểu Thất nghe vậy thì nói: "Yên tâm đi, không xa lắm đâu, chúng ta chỉ cần ngồi xe buýt hai mươi phút là tới.
Các cậu bạn nghe vậy thì đều đồng thanh nói: "Nếu vậy thì đúng là gần thật."
Cậu bạn thân mập mạp của Tiểu Thất yên lặng nhìn mọi người, cậu đang thâm lau nước mắt, bởi vì xuống xe rồi còn phải đi bộ thêm mười lăm phút nữa mới tới. Nhưng mà đối với mấy bạn học tinh thần hăng hái này thì không tính là gì cả.
"Ôi trời, bạn học Trần Tiểu Thất, đây là nhà của cậu à?"
Tuy rằng các cậu bé học chung với nhau hai năm rồi, đã vậy còn có bạn tới nhà trẻ sớm hơn nữa nên cũng khá là thân với nhau, ai cũng nghĩ gia đình của bạn học Trần Tiểu Cận khá là có điều kiện. Nhưng mà khi trực tiếp nhìn thấy căn biệt thự nhà bạn mình thì các cậu vẫn kinh ngạc vô cùng.
Cậu bạn tốt mập mạp của Tiểu Thất lên tiếng: "Tiểu Thất nhà chúng ta là đại thiếu gia đấy."
Tiểu Thất quay sang nhìn bạn tốt: "Cậu nói vậy không thấy xấu hổ à? Cậu có khác gì nhà tớ đâu!"
Tiểu Thất dẫn bạn học của mình vào nhà rồi nói: "Các cậu ngồi đây đợi một chút đi, mập mạp này, cậu vào phòng bếp lấy nước ngọt có gas cho mọi người uống đi!"
Chỉ huy bạn tốt của mình xong thì Tiểu Thất cũng đi lên lầu, cậu bạn mập mạp không chỉ là bạn tốt của Tiểu Thất mà còn là hàng xóm của cậu nữa.
Tuy rằng hai cậu nhóc không phải biết nhau từ nhỏ. Nhưng mà cũng được coi là anh em keo sơn, cùng nhau vui vẻ cùng nhau chịu khổ.
Đã là bạn tốt thì đêu phải mặc chung một cái quần, hạt muối chia đôi hạt đường cắn nửa.
Mập mạp đối với gia đình của Tiểu Thất cũng rất là thân thuộc, không lâu sau cậu nhóc đã cầm nước ngọt có gas ra cho bạn bè cùng uống, mỗi người một lon.
"Cha mẹ của cậu ấy không có ở nhà, mà chúng ta lấy nước có gas uống như vậy có kỳ lắm không?" Các bạn học này năm nay cũng đã tám chín tuổi rồi, nhưng do cha mẹ trong nhà quản lý các bạn học rất kỹ, tính cách của các bạn cũng có phần trưởng thành hơn tuổi thật nên mới cảm thấy làm vậy thì khó xử quá. Cậu bạn mập mạp nghe vậy thì lắc đầu, còn vô cùng tùy ý nói: "Không có sao đâu, các cậu cứ tự nhiên đi!"
Làm hàng xóm của gia đình Tiểu Thất này cũng lâu rồi nên cậu bé cũng hiểu được nhà này đôi chút.
"Cha mẹ cậu ấy không nói gì đâu!"
Mấy bạn học nam nghe vậy cũng đều mở to hai mắt kinh ngạc nói: "Ôi sao mà cha mẹ bạn ấy tốt quá nhỉ?"
"Nhà của bạn học Trần Tiện Cẩn đúng là giàu có quá hai"
"Má ơi, đúng là làm người ta hâm mộ quá, cha mẹ vừa đẹp đã vậy còn là người nổi tiếng, trong nhà cậu ấy thì có tiền, mà cha mẹ cậu ấy cũng không quản cậu ấy nhiều. Chuyện tốt như vậy đúng là hiếm có khó tìm mà, đi đâu có thể tìm được những chuyện tốt đẹp như này chứ?"
"Đúng rồi đấy! À còn có ba mẹ của tớ cũng rất thích mẹ của Tiểu Thất, lần nào họp phụ huynh cũng sẽ hỏi tớ xem mẹ cậu ấy có đi họp không!? Còn đứa con trai là tớ thì không thèm quan tâm luôn mài”
Các cậu nhóc đang ngồi nói chuyện với nhau thì nhìn thấy Tiểu Thất đang đi bình bịch xuống lầu, cậu vừa đi vừa nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi, tranh thủ đi sớm một chút không thôi bưu cục đóng cửa mất."
"Đúng vậy, chúng ta đi thôi!"
Các cậu nhóc nhanh chóng uống hết nước có gas, sau đó cả nhóm cùng nhau đi đến bưu cục, đây là lần đầu tiên các cậu nhóc được đi đến bưu cục, vậy nên tới nơi ai cũng tò mò nhìn chỗ này một chút rồi lại nhìn chỗ kia một chút.
"Chú ơi, cháu tới đây lấy đồ người thân gửi về ạ!"
Tiểu Thất lấy hộ khẩu nhà mình tới kẹp với thư của cha cậu gửi cho cậu đưa cho nhân viên bưu cục, vị nhân viên công tác trực quầy cúi đầu nhìn xuống xem người đến nhận là ai, vừa nhìn thấy trước quầy là cậu nhóc con tiểu học.
Hắn ngẩn người một chút, sau đó khóe miệng không ngừng run rẩy nhận lấy đơn từ mà cậu nhóc đưa, anh nhân viên thẩm tra đối chiếu xem hai ba lần để xác nhận bản thân không lầm mới nói: "Chỉ có một mình cháu tới nhận à?"
Tiểu Thất lắc đầu đáp: 'Dạ không phải đâu ạ!"
Vừa nói Tiểu Thất vừa quay đầu ra sau lưng mình chỉ "Còn có bạn học của cháu tới giúp nữa ạI"
Anh nhân viên bưu cục đứng ở quầy công tác không nhịn được mà hỏi: "Người lớn nhà cháu đâu? Sau không đến nhận vậy?"
Tiểu Thất bày ra bộ dạng đáng thương nói: "Không phải người lớn nhà cháu đã gửi một đống đồ cho bưu điện rồi mới bảo cháu tới đây lấy đấy sao? Cho nên nhà cháu làm gì có ai nữa ạI"
Nhân viên công tác: ”...'
Nhìn tình hình này anh nhân viên nghĩ chắc phải tới hai mươi năm, à không, chắc thêm hai mươi năm nữa cũng sẽ không có trường hợp nào giống như trường hợp này đâu!
Khóe miệng nhân viên bưu cục run rẩy không ngừng, cuối cùng hắn đứng dậy nói: "Người lớn nhà cháu có suy nghĩ và cách làm thật là táo bạo!"
Thật ra người nhân viên này biết cậu bé không hề nói dối, dù sao thì gửi đồ qua bưu cục nếu mà muốn nhận hàng phải đem sổ hộ khẩu của chủ hộ, rồi giấy xác nhận này nọ đều là tên Trần Tiện Cẩn.
Cho nên có thể thấy được người gửi người nhận đều đúng, không hề có sai sót gì cả. Nhưng cũng bởi vì không hề có sai sót hay hiểu lầm gì cho nên người nhân viên mới chưa bao giờ gặp trường hợp nào như trường hợp này.
Tự đáy lòng người nhân viên bưu cục đưa ra kiến nghị: "Cậu bạn nhỏ này, tôi cảm thấy tốt nhất là em nên tìm thêm một người lớn đến đây đi. À không, nên là vài người lớn đi!"
Tiểu Thất nghe thấy vậy liền hỏi: "... Rất nhiêu sao ạ?" Cho nên mới nói chẳng ai hiểu cha bằng con.
Tiểu Thất đã quá hiểu cha của mình rồi mà.
Nhưng mà các bạn nhỏ của cậu nhóc thì không hiểu được nên vẫn ríu rít nói: "Chúng cháu có thể làm được mài"
"Đúng vậy, đừng nhìn thấy chúng cháu là trẻ con thì yếu ớt, mấy chuyện này chúng cháu vẫn làm được ạ."
Bọn họ cũng không phải là trẻ con nữa rồi.
Anh nhân viên bưu cục nở nụ cười nói: "Thật sự là rất nhiều đồ đó."
Người phát thư nở nụ cười, nói: "Rất nhiều."
"Không sao đâu ạ."
"Đúng vậy, không sao đâu ạ, chú cứ yên tâm. Tiểu Thất cứ để bọn tớ giúp cậu."
Tiểu Thất thở dài một hơi thật sâu rồi nói: "Cháu nghĩ chắc là cha mẹ cháu muốn để cháu tự xử lý!"
Người nhân viên bưu cục nghe vậy cũng cười nói: “Được thôi"
Hắn bổ sung thêm: "Vậy thì các cháu đợi một chút nhé!" Mấy cậu nhóc lập tức thăm dò nhìn ngó mọi thứ xung quanh, ngay sau đó các cậu liên nhìn thấy một cái bao, hai cái bao... rất nhiều cái bao, Các cậu nhóc lúc đầu còn tò mò sau đó từ từ chuyển thành đứng hình.
Cậu nhóc mập mạp đụng người Tiểu Thất nói: "Còn... còn nữa không vậy?"
Tiểu Thất nhìn chằm chằm đống đồ rồi nói: 'Chắc là còn nữa đấy."
Quả nhiên chờ người nhân viên bưu cục dọn ra hết tất cả mọi thứ thì mỉm cười nói: "Cậu nhóc này cháu lại đây ký nhận đi nhé. Tổng cộng có ba mươi lăm bao."
Các bạn bè của Trần Tiểu Thất yên lặng nhìn trời, ai cũng cảm thán: "Thật không hiểu nổi bậc cha mẹ nhà này! Chuyện như thế này mà bọn họ cũng có thể làm được saol" Mấy nhân viên bưu cục nhìn thấy khuôn mặt ngây dại của các bạn nhỏ ai nấy đều nhịn không được mà bật cười.
"Mình thật là khổ quá mài!" Tiểu Thất ngồi ở trên ghế thở dài không thôi.
Biểu cảm cậu như vậy càng chọc cho mọi người ở đây cười nhiều hơn, trong đó còn có một người trêu chọc cậu: "Cậu bạn nhỏ này, cháu có chắc bản thân sẽ làm được không đấy?"
Tiểu Thất nghe vậy thì bất lực nói: "Cái này không chỉ bạn nhỏ như cháu làm không được, mà người lớn cũng không làm được đâu!"
"Vậy bây giờ cháu tính làm thế nào đây?"
Tiểu Thất nằm liệt trên ghế, hơn nửa ngày cậu cũng chịu ngồi dậy nói: "Mập mạp này, cậu chạy ra ngoài thuê hai chiếc xe kéo lại đây cho tới"
Sau đó Tiểu Thất lại nhìn thoáng qua đống đồ rồi nhanh nhảu nói: "Thôi hai chiếc không đủ đâu, ba chiếc đi!"
Mập mạp: '... Được."
Cũng may ở bưu cục cũng có mấy chiếc xe kéo nhỏ dùng để chở đồ, bằng không mấy bọn nhóc chắc làm tới sang năm cũng không xong.
Mấy nhân viên bưu cục nhìn thấy một đám nhóc đang xúm lại bận rộn làm việc, dù hơi khó khăn nhưng vẫn rất đâu vào đấy và có trật tự trên dưới. Tuy rằng vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh của đống đồ nhưng vẫn rất chăm chỉ.
Có người đứng ra chỉ huy điêu động nên vẫn rất hăng hái.
Tiểu Thất phân phối công việc cho mọi người cùng làm, sau đó thì sắp xếp để xe kéo chở đồ về biệt thư nhà họ Trần, xong xuôi Tiểu Thất trả tiền cho người kéo xe.
Cũng may cậu còn một ít tiền lẻ trong người!
Cuộc sống của cậu đúng là vô cùng khó khăn mà. Hết thảy mọi chuyện đều rất có trật tự. Thật ra mấy việc này đối với người lớn thì không là chuyện gì lớn cả, nhưng mà đối với mấy cậu nhóc như các cậu lại là một chuyện gì đó rất to tát.
Dọc theo đường đi các cô cậu rất khẩn trương nhưng mà khi xong xuôi mọi việc thì cũng đã thả lỏng hơn nhiều.
"Cuối cùng cũng xong rồi!" Các cậu nhóc đều thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nhóc mập mạp thở dài nói: "Tiểu Thất còn phải đem mấy cái này phân ra tặng cho người ta nữa...
Tất cả mọi người đều bày ra bộ mặt khiếp sợ nhìn về phía Tiểu Thất, Tiểu Thất buồn bã nhìn trời mà than thở: "Chuyện này đối với chúng ta mà nói chỉ là mới bắt đầu mà thôi."
Mấy cậu nhóc đi theo Tiểu Thất hỗ trợ làm việc lúc này mới nói: "... Chúng tớ chỉ muốn đến bưu cục xem xem việc nhận đồ sẽ trông như thế nào thôi, vậy mà không nghĩ tới lại là chuyện lớn như vậy."
Lúc đầu bọn họ còn nghĩ rằng chuyện để Tiểu Thất tự mình đi mua đồ vật này nọ là chuyện khiến bọn họ cực kỳ hâm mội! Còn cảm thấy tự mình làm chủ mọi thứ thật tốt quá đi
Nhưng mà không ngờ tới việc tự mình làm chủ mọi thứ cũng không hẳn là tốt như các cậu nghĩ "Chúng tớ...'
Tiểu Thất quyết đoán nói: "Các cậu không được đi!"
Cậu nhóc cười nói: "Các cậu đã đồng ý sẽ giúp tớ làm việc rồi, ai mà đi thì người đó không phải là anh em chí cốt."
Cậu nhóc mập mạp ngồi xuống khóc không ra nước mắt: "Thật sự không nghĩ mọi thứ lại nhiều đến như vậy!" Tiểu Thất không hề quan tâm mà tiếp tục chỉ đạo: "Các cậu giúp tớ mở bao soạn đồ ra đi, tớ sẽ ghi danh sách những người cần phải tặng là ai?
Bọn họ không phải là người địa phương ở đây, vậy nên đều phải tặng cho những người có mối quan hệ tốt với nhà cậu. Những cô chú là khách quen của nhà bọn họ cũng phải tính vào, cha mẹ của bạn học cậu, còn có mấy người hàng xóm xung quanh nhà... À ngoài ra còn có đồng nghiệp của cha mẹ cậu nữa.
Tiểu Thất buồn bã nhìn trời, cậu đang cân nhắc xem bản thân có phải tự mình đến đài truyền hình tặng quà hay không nữa.
Thật đúng là quá khó... quá khó quá khó khăn rồi mài!
Đây là trời ban việc lớn đến cho Tiểu Thất, vậy mà cuối cùng mấy người bạn học của cậu là bọn họ lại phải ôm chung việc này vào người. Biết trước như vậy ngay từ đầu bọn họ đã không nên tò mò làm gì rồi!
Nhưng mà cũng may các cậu nhóc là người đứng về phía chính nghĩa, không có nửa đường bỏ bạn nên vẫn ở lại bận rộn làm việc giúp bạn mình, các cậu nhóc bận rộn làm việc tới tận khi trời tối.
Mấy ngày nay Kiến Dân đều ở biệt thự với Tiểu Thất, cậu vừa mở cửa vào nhà đã nhìn thấy một đám nhóc đang lăn lộn trông vô cùng buồn cười.
Tiểu Thất vừa nhìn thấy Kiến Dân liền la lên: "Anh trai! Cuối cùng anh cũng đã về rồi, anh nhìn xem này em bị cha mẹ hành cho chết đi sống lại rồi ạ.
Kiến Dân nghe vậy thì cười nói: "Em có tin anh đem mấy lời này đợi cha mẹ em về rồi mách với họ hay không?"
Tiểu Thất nghe vậy liên nhanh chóng sửa lại lỗi lâm: "Em sai rồi."
Kiến Dân cười nói: "Được rồi, bây giờ các em còn không trở về nhà thì cha mẹ các em sẽ lo lắng lắm đấy!"
Nhắc tới chuyện này mấy cậu nhóc liền bày ra bộ mặt hoảng hốt, còn không phải sao đến tận giờ này mà bọn họ còn không về nhà, đây không phải là đang tìm đường chết à?
Kiến Dân cười nói: 'Chờ anh một lát để anh lấy xe đưa các em về!"
Các cậu nhóc nghe vậy thì vô cùng hưng phấn, mấy đứa trẻ bọn họ trước giờ vẫn chưa được rồi trên xe ô tô bao giờ đâu!
Tuy rằng đã ngồi xe buýt công cộng rồi, nhưng mà xe buýt với xe ô tô là hai thứ hoàn toàn khác nhau! Lúc nãy các bạn nhỏ còn đang lo lắng cha mẹ ở nhà nhưng bây giờ đã hoàn toàn quên mất, chỉ hưng phấn chờ đợi được đi ô tô thôi."
Kiến Dân cũng là một đứa trẻ to xác nên cũng rất vui tuoi hón ho.
Lúc này Tiểu Thất lại quay sang chủ động hỏi bạn mình: 'Mập mạp này, các cậu thích ăn kẹo đường hay là thích ăn bánh bích quy vậy?”
Cậu nhóc mập mạp nghe vậy thì nói: "Cậu nhìn thấy hình thể của tớ là cậu biết dĩ nhiên là tớ thích ăn kẹo đường rồi! Miễn là ngọt nhiều thì tớ sẽ thích Tiểu Thất nghe vậy cũng cười rồi nói: "Được rồi mỗi người các cậu đến lấy một túi kẹo đường đi, cảm ơn các cậu hôm nay đã hỗ trợ tớ nhé!"
Kiến Dân nhìn vào mấy túi kẹo đường, mấy túi kẹo được đóng gói rất tỉnh xảo, ngoài ra cũng khá là to, cầm trên tay rất nặng tay. Trong lòng cậu cũng yên lặng gật đầu, cậu cảm thấy em trai của mình làm thế rất ổn.
"Chuyện này hình như không được ổn cho lắm..." Mấy cậu nhóc không ai dám lấy.
Tiểu Thất trợn trắng mắt nói: "Có cái gì mà không ổn? Ngày mai tan học các cậu phải tiếp tục tới giúp tớ làm việc nữa! Vậy nên tất cả đều cầm lấy đi, bằng không sao tớ dám để các cậu đến giúp đỡ tớ làm việc nữa chứ? Nhanh nhẹn lên đi, các cậu có phải là đàn ông không vậy?”
Các cậu nhóc nghe vậy thì nhanh chóng đi đến nhận lấy! Ai mà dám nhận mình không phải là đàn ông chứ?
Kiến Dân: "..."
Càng là nhóc con thì lại càng muốn làm người lớn, càng muốn biểu hiện cho người ngoài biết bản thân đủ trưởng thành, đã đủ để làm "đàn ông" rồi, nhưng lại không biết mấy người lớn nhìn thấy các cậu nhóc này trông rất dễ thương. Tiểu Thất thấy mấy người bạn của mình xong xuôi hết rồi mới quay sang nói với Kiến Dân: "Anh trai, anh nhớ đến lúc đưa các cậu ấy về nói giúp với cha mẹ các cậu ấy một tiếng nhé, không thôi các cậu ấy lại bị đánh đấy ạ!"
"Làm gì có chứ, Trân Tiểu Thất này ai nói với cậu bọn tôi vê nhà sẽ bị đánh? Bọn tôi còn lâu mới bị đấy nhé!"
"Đúng rồi đấy!"
Tiểu Thất: "Ha ha hả."
Cậu nhóc xua tay nói: "Được rồi, mau nhanh chóng về nhà đi, đợi ngày mai tan học lại đến giúp tớ làm việc nhé."
Tiểu Thất sửa sang lại đồ đạc trong bao, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Chú Nhạc Ninh, còn có chú Mười Bảy, ngoài ra còn có thêm..."
Bản thân là một cậu nhóc tám tuổi, Tiểu Thất thật sự không biết tại sao bản thân lại phải gánh vác cái công việc này chứ?
Nhưng mà dù vậy cậu nhóc cũng không nghĩ nhiều làm gì cho mệt dù sao làm mấy cái công việc này cũng đủ mệt rồi, ngày hôm sau Tiểu Thất nhanh chóng phân chia quà tặng sau đó cũng dẫn nhóm bạn mình đi phân phát quà tặng.
Người quen của Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong ai mà không quen biết Tiểu Thất chứ.
Giống như Nhạc Ninh hiện tại cũng đã được đến đài truyền hình làm việc rồi, Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm cũng là đồng nghiệp của hắn, Nhạc Ninh nhận được quà tặng liền vui vẻ ôm Tiểu Thất lên nói: "Ái chà, cháu trai đáng yêu của tôi ơi, cháu thật là đáng yêu quá đi!"
Tiểu Thất nghe vậy thì nói: "Chú mau thả cháu xuống nhanh lên đi ạ! Cháu không phải là trẻ con nữa đâu!"
Nhạc Ninh cười ha hả nói: "Ở trong mắt chúng ta thì cháu chính là trẻ con đấy! Có điều cha mẹ của cháu cũng thật là hết chỗ nói mà, đúng là biết cách hành hạ con cái."
Không chỉ có một mình Nhạc Ninh nghĩ vậy mà những người khác cũng có suy nghĩ giống vậy. Hai vợ chồng nhà Trân Thanh Phong quả thật là rất biết cách hành hạ con cái.
Nhạc Ninh nhìn quà trong tay thì nói: "Cái này chỉ tặng cho một mình chú thôi à? Quả nhiên chủ là người quan trọng nhất đúng không? Ha hai"
Tiểu Thất cũng không giãy giụa, cậu nhóc để mặc cho Nhạc Ninh ôm, cậu nhóc lôi ra một cuốn sổ nhỏ trong người nói: "Còn có người khác nữa ạI"
Nhạc Ninh thấy vậy thì nhìn sơ qua cái danh sách trong sổ tay nhỏ của Tiểu Thất, vừa nhìn thì hắn đã bật cười nói: "Ôi trời ạ, tính ra còn có rất nhiều người nữa.
Tiểu Thất phình khuôn mặt của mình lên nói: "Cháu còn cách nào nữa đâu. Cha mẹ cháu nói để cháu tự mình phân ra nên cháu cũng không thể nào để bỏ sót một ai được! Nếu lỡ như bỏ sót lại ai đó thì cha mẹ trở về sẽ nói cháu làm việc không tốt thì sao! Chú Nhạc Ninh này, chú có cảm thấy cha mẹ cháu đúng là quá tin tưởng cháu không ạ? Sao hai người họ có thể can đảm đặt một gánh nặng to lớn như thế này lên trên người cháu được nhỉ?"
Nhạc Ninh nghe vậy thì hết sức buồn cười, thiếu chút nữa hắn đã bật cười rồi, mà mấy người trong tổ tiết mục thì trực tiếp cười vang!
Tiểu Thất thấy vậy thì buồn bã nói: 'Mọi người còn dám cười cháu nữa à? Cháu cảm thấy mọi người đang cười nhạo cháu đấy, thật là quá đáng quá đi!"
Mọi người nghe vậy thì càng cười to hơn, các bạn nhỏ bây giờ đáng yêu như vậy sao?
Tiểu Thất nhìn thấy mấy người lớn xúm nhau lại cười vang trời thì buồn bã mà thở dài.
Người lớn bây giờ thật là không đáng tin cậy chút nào, cuộc sống của trẻ nhỏ càng ngày càng khó khăn rồi. Cậu nhóc đem hết tất cả những người mà mình biết trong vòng quan hệ của cha mẹ mà viết hết ra, thậm chí đến cả vợ chồng đồng nghiệp hay bạn học của cha mẹ cậu cũng ghi ra rất rõ ràng.
Phải nói là bạn học và đồng nghiệp của cha mẹ cậu rất nhiều nên không thể nào mà tặng người này mà không tặng người kia được.
Mấy ngày nay cậu nhóc này đã than vãn mấy trăm lần câu: "Cuộc sống của mình thật là quá khó khăn rồi mà!"
Cậu nhóc đi ra khỏi đài truyền hình thì mọi người ở đây ai cũng vui vẻ bàn tán với nhau, Tiểu Thất lúc còn nhỏ cũng thường xuyên đi với cha mẹ mình tới đây, khi đó cậu còn khá nhỏ nhưng cũng đã bộc lộ được bản thân là một đứa trẻ thông minh đáng yêu.
Mà hiện tại thì đúng là hơn trước kia rồi, đúng là cha mẹ như thế nào thì nuôi con như thế ấy!
Cậu nhóc nhỏ như thế này mà đã giỏi giang công việc xã hội, mới tí tuổi đã biết thay cha mẹ tặng quà cho người lớn rồi.
Nhạc Ninh cảm thán nói: "Anh nói xem sau này tôi mà sinh được đứa con trai giống như thằng bé thì chắc lúc ấy tôi vui tới quên trời quên đất mất. Haizz bản thân mình đúng là sai lầm. Đáng lẽ trước kia phải nhận Tiểu Thất làm con nuôi mới đúng! Như vậy thì chưa cần có con gấp mà vẫn có một đứa con trai nuôi tài giỏi."
Hắn nhìn chằm chằm Tiểu Thất nói: 'Nếu không thì như vầy đi, hay bây giờ con làm con nuôi của chú đi!"
Tiểu Thất: "Không được đâu ạI"
Cậu nhóc quyết đoán từ chối.
Tiểu Thất dẫn theo đồng bọn của mình đến đài truyền hình, còn vui vẻ để các cậu tham quan một vòng, đến lúc ra khỏi đài truyền hình, các bạn nhỏ lúc này mới cảm thấy một điều. Thật ra cha mẹ của các cậu chăm các cậu cũng rất tốt! Bởi vì cha mẹ của Tiểu Thất để Tiểu Thất tự mình làm người lớn nên cuộc sống của cậu ấy thật quá khó khăn rồi!
Thật sự quá khó khăn.
Tuy rằng bọn nhóc rất muốn tự do, nhưng mà chỉ dừng lại ở mức muốn bản thân tự do vui chơi thôi, còn giống Tiểu Thất thì bọn chúng thật sự không chịu nổi được đâu.
Cậu nhóc mập mạp lúc này mới nói: "Bây giờ các cậu đã biết vì sao mỗi lần nhắc tới chú Trần và dì Khương là biểu cảm khuôn mặt của tớ lại vi diệu rồi chứ?"
Có trời mới biết, cậu nhóc lúc đi theo Tiểu Thất vào trong trung tâm thương mại mua cái đồng hồ Thụy Sĩ với giá chín trăm đồng tiên đã phải khiếp sợ tới mức độ nào rồi.
Phải biết rằng tiền tiêu vặt một tháng của cậu nhóc chỉ có mười đồng tiền mà thôi.
Vậy nên Tiểu Thất mua cái đồng hồ với giá đó mà còn tự chọn, thế nhưng cha mẹ cậu cũng đồng ý luôn, đương nhiên nhóc mập phải chịu biết bao nhiêu là đả kích rồi đấy chứ!
Quá là kích động rồi!
Mấy cậu nhóc ở đây yên lặng gật đầu đồng tình với nhóc mập mạp, cuối cùng thì các cậu cũng đã có chút hiểu biết về gia đình này rồi.
"Tiểu Thất, sao cậu không để cho anh trai cậu xử lý mấy chuyện này đi?"
Tiểu Thất than thở nói: "Anh trai tớ bận tới nỗi thiếu điêu muốn phân thân ra làm việc thì tớ làm sao mà để cho anh ấy làm mấy chuyện này được đây? Vả lại nếu tớ dám đẩy mấy chuyện này qua cho anh ấy làm mà bị cha mẹ tớ biết được thì chắc chắn sau này tớ sẽ không được quyền đưa ra quyết định gì nữa đâu!"
Tuy rằng rất muốn đem mấy chuyện này đẩy cho người khác làm, nhưng mà nếu cậu thật sự không đứng ra làm thì cha mẹ cậu cũng đã nói qua rồi, sau này mọi chuyện xảy ra cha mẹ cậu sẽ quyết định thay cậu, cậu sẽ không được chủ động quyết định gì cả.
Tuy rằng không được đưa ra quyết định cũng không có gì là xấu! Nhưng mà do bản thân đã hưởng qua cảm giác được làm chủ rồi nên cậu lại không muốn từ bỏ cơ hội như vậy.
Mặc dù là rất mệt nhưng nó mang lại một cảm giác mệt khá là phong phú, người khác khó lòng mà hiểu được!
"Tớ tình nguyện làm mài" Tiểu Thất cất giọng nghiêm túc nói. Cậu nhóc còn cười cười nói thêm: "Được rồi, mọi chuyện đã được làm rất tốt, bây giờ để tớ dẫn các cậu đi ăn kemI Đi thôi nào!"
"Tiểu Thất này, cậu còn tiên luôn à?" Tiểu Thất cười nói: "Cái này là anh trai tớ tài trợ cho chúng ta, hì hì.'
Tuy rằng hôm trước cậu đã dùng hết tiền của mình để trả tiên thuê xe chở đồ ở bưu cục về nhà rồi, nhưng may mắn là cậu vẫn còn một người anh trai khá là giàu có.
Hiện tại bây giờ cũng đã vào tháng mười rồi, khá là lạnh buốt, nhưng mà khí hậu đối với trẻ con khác với người lớn bình thường rất là nhiều! Mấy đứa trẻ bọn họ không hề cảm thấy lạnh lẽo một chút nào cả. Mấy cậu nhóc nhanh chóng cùng nhau đi ăn keml
Kem là tình yêu bất diệt đối với bọn họ.
Mà lúc này Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm cũng đã đi xe lửa về tới Thượng Hải, hai người cùng nhau nắm tay xuống ga xe lửa.
Từ xa Kiến Dân đã nhìn thấy hai người bọn họ, cậu nhanh chóng đi tới nói: "Cậu, mợ hai người về rồi!"
Trân Thanh Phong cười hỏi: 'Mấy ngày nay vẫn ổn chứ hả?"
Kiến Dân cười đáp: "Mọi thứ vẫn trước sau như một rất tốt ạ! À đúng rồi, ở bên chỗ Tiểu Thất khá là náo nhiệt đó ạ."
Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm liếc nhau, bật cười sau đó vui vẻ hỏi: "Thằng bé không gặp rắc rối gì chứ?"
"Không có rắc rối gì hết ạ, thằng bé rất có chừng mực. Kiến Dân nghĩ đến bộ dạng người lớn của Tiểu Thất và đồng bọn của cậu bé thì nhịn không được mà bật cười.
Trân Thanh Phong gật đầu nói: Chỉ cân không trêu chọc hay làm mình làm mẩy lên thì mọi thứ cũng xem như là không có việc gì đáng lo ngại cải"
Hai vợ chồng cùng nhau lên xe: "Bà Hoa mấy ngày nay cũng nghỉ làm, trong nhà chắc chắn là không có gì ăn, thôi thì chúng ta đi ra ngoài ăn đi! Giờ vê nhà đón Tiểu Thất đi ăn đi"
Kiến Dân gật đầu đáp: "Dại"
Khương Điềm Điềm cảm thán nói: "Em nhớ con trai của mình quá đi, cũng không biết thằng nhóc đó có nhớ em không nữa.
Kiến Dân cười nói: "Chuyện này thì mợ yên tâm đi ạ, thằng bé mỗi ngày đều nhắc tới mợ suốt.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì bật cười: "Thằng bé chắc lại nhắc tới cậu mợ tại sao lại can đảm làm vậy chứ gì?"
Kiến Dân kinh ngạc nhìn về phía gương chiếu hậu nói: "Sao hai cậu mợ biết hay vậy ạ?
Cậu còn tưởng rằng hai người này không biết gì nữa chứ.
Khương Điềm Điềm hừ một tiếng nói: "Cái này là đang rèn luyện con cái đấy! Cái này có gì đâu mà không tốt chứ! Về sau cháu sẽ hiểu rõ mọi chuyện, đây là cách mở và anh Tiểu Phong giáo dục trẻ con.
Trân Thanh Phong cũng gật đầu nói: 'Đó là chuyện đương nhiên rồi, chúng ta là những bậc cha mẹ thông minh nhất, bọn họ người phàm nên không hiểu đâu." Kiến Dân: Thật ư? Hoàn toàn nghĩ vậy được sao? Không thể hiểu nổi mài
Nhưng mà cậu cũng đã quen với cái tính cách này của cậu mợ nhà mình rồi nên chủ động nói sang chuyện khác: "Thằng bé cũng đem quà qua cho mọi người ở bên đài truyên hình rồi ạ!"
Trần Thanh Phong gật đầu nói: "Làm việc như vậy cũng xem như khá tốt đấy, như vậy đến lúc vợ chồng chúng ta đi làm thì không cần phải khiêng bao lớn bao nhỏ theo làm gì rồi.
Kiến Dân, "... Thật đúng là hết nói nổi mà...
Trân Thanh Phong mỉm cười.
Khương Điềm Điềm cũng gật đầu nói: "Đúng là suy nghĩ lại em thấy anh nói cũng đúng đấy, sau này có chuyện gì cứ để con mình làm đi. Nếu có chuyện gì thằng bé sắp xếp không chu đáo thì người ta cũng sẽ không trách vợ chồng mình, dù sao bọn họ cũng sẽ biết rằng mấy chuyện này đều là do thằng nhóc nhỏ nhà mình đứng ra sắp xếp làm cho nên không liên quan gì tới vợ chồng mình."
Nếu sau này không còn thói quen tặng quà cho nhau vậy thì càng tốt.
Chỉ tiếc là hiện tại vẫn luôn coi trọng việc tặng quà cho nhau. Ra ngoài đi đâu đó nếu mà không đem qua về tặng thì người ta sẽ cảm thấy như vậy không thỏa đáng.
Hơn nữa cái việc có qua có lại này, anh tặng cho tôi, tôi tặng cho anh. Hai vợ chồng bọn họ không thể nào chỉ nhận quà mà lại không tặng lại thì kì, nhưng mà phiền quá đi mất thôi.
Dù sao bọn họ cũng đâu thiếu mấy món đồ đó nên không cần thiết phải tặng nhà họ.
Làm người thật quá khó khăn mà.
Xe vừa về tới nhà, hai vợ chông còn chưa kịp vào nhà đã nhìn thấy Tiểu Thất từ ngoài sân đi vào nhà, Khương Điêm Điềm mở cửa xe kêu một tiếng: "Tiểu Thất!" Tiểu Thất nghe được âm thanh quen thuộc liền lập tức quay đầu lại, nhìn thấy mẹ mình cậu nhóc chạy như bay ra: "Mel"
Khương Điềm Điềm cười ha hả, nói: "Ôi chao, con trai đáng yêu của mẹ, để mẹ nhìn xem nửa tháng rồi không thấy con thì con có cao lên được chút nào không đây!"
Cậu nhóc vui vẻ ôm lấy mẹ mình, khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ nói: "Con ăn cơm rất nghiêm túc cho nên chắc chắn là sẽ cao lên rồi."
Đừng nhìn ở bên ngoài cậu nhóc không khác gì một ông cụ non, nhưng mà ở nhà thì cậu chính là một cậu nhóc hoạt bát đáng yêu!
Nghĩ tới thì cũng đúng thôi, dựa theo tính cách của hai vợ chồng Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm thì làm sao có thể sinh được đứa trẻ nào trầm tính đâu. Chuyện đó là chuyện không có khả năng rồi.
Khương Điềm Điềm một lần nữa ôm lấy con trai mình, lấy tay dùng sức xoa đầu cậu bé.
Trân Thanh Phong cũng không khách sáo, đem con trai lôi ra ghế sau ngồi với hai vợ chồng mình, tuy rằng ghế phụ vẫn còn trống chỗ nhưng hai người vẫn lôi con trai ra sau ngồi ôm ấp không thôi, Trân Thanh Phong cười nói: "Để cha nhìn xem thằng nhóc nhà con cao thế nào. Mới mấy ngày thì làm sao mà cao được chứ?"
Tiểu Thất hừ một tiếng.
Trân Thanh Phong cười nói: "Còn dám hừ hừ cha mình nữa à, con là heo đúng không?”
Tiểu Thất liếc cha cậu một cái rồi nói: "Cha toàn kiếm chuyện để cho con làm không à."
Cậu nhóc phồng má lên nói tiếp: "Làm gì có nhà nào để cho con cái nhỏ nhà mình làm việc cực khổ như vậy chứ!"
Trân Thanh Phong mỉm cười nói: "Con nói bậy bạ gì vậy chứ, cái gì mà nhà ai sẽ làm thế là thế nào? Nhà ai không làm nhưng mà nhà chúng ta làm là được! Cha nghe nói con làm cũng khá tốt đúng không? Được rồi tới đây ngồi với cha một chút, kể cha nghe xem con tặng quà gì cho ai nào!"
Tiểu Thất liếc nhìn cha của mình một cái sau đó lại yên lặng lôi cuốn notebook của mình ra nói: "Cha tự mình xem đi!"
Sau đó cậu nhóc liền kéo Khương Điềm Điềm lại hỏi: "Mẹ ơi, Bắc Kinh có thú vị không ạ?”
Khương Điềm Điềm làm bộ nghĩ rồi sau đó mới nói: 'Khá là thú vị đấy, có cố cung nè, có nhiều chỗ đi chơi, nhiều đồ ăn ngon. Cha mẹ có đem vịt nướng về cho con nữa đấy, nhưng mà chắc chắn sẽ không còn ngon bằng lúc mới mua rồi. Mẹ cũng đã nói qua với bác năm của con rồi, đợi đến khi nào con được cho nghỉ đông thì cha mẹ sẽ cho con qua đó ở với anh trai chị gái con bên đó, hai anh chị ấy sẽ dẫn con đi khắp nơi chơi.
Tiểu Thất vui vẻ đáp: "Dạ được!"
Cậu nhóc khá là sốt ruột muốn đi, mong sao có thể sớm sớm được tới kỳ nghỉ đông.
Khương Điềm Điềm xoa đầu con trai nói: "Ngoan lắm!"
Trân Thanh Phong lúc này đang đọc nhanh như gió danh sách cũng như quà cáp của con trai, một hồi sau anh võ vai con trai mình nói: "Được lắm con trai, làm khá tốt đấy!"
Tiểu Thất ưỡn ngực nói: "Đó là đương nhiên rồi ạ, cha không nhìn xem con là con ai à?”
Khóe miệng của cậu nhóc cười tươi rạng rỡ.
Cả cái gia đình này giỏi nhất là chuyện tự khoe khoang về bản thân.
Trân Thanh Phong cũng gật đầu nói: "Không ngừng cố gắng đi nhé con trai."
Tiểu Thất nghe vậy thì nói: "Rất mệt đấy ạ. Trân Thanh Phong cười đáp: "Trên đời này làm gì có việc nào làm mà không mệt? Ăn cơm con có mệt không? Một nhưng sao con vẫn ăn? Mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ mà, sau này mấy việc như thế sẽ giao cho con làm nhé."
Trân Thanh Phong lười biếng dựa người ra sau nói: "Vợ này, sau này hai vợ chồng chúng ta bớt được một số việc rồi!"
Khương Điềm Điềm: "Hì hì."
Tiểu Thất: "..."
Kiến Dân: "..."
Trân Thanh Phong lại nói thêm: "Đúng rồi Kiến Dân, chuyện trước lúc đi cậu để con hỏi thăm, thế con hỏi thăm sao rồi?"
Kiến Dân nhìn vào kính chiếu hậu nói với cậu mình: "Con đã hỏi qua rồi ạ, con cũng đã ghi ra một cái bảng biểu rồi. Đợi tối về con đưa cho cậu luôn hay sao ạ?"
Trân Thanh Phong nghe vậy thì nói: 'Không cần đâu! Cứ để đó đi tạm thời chưa cần tới!"
Kiến Dân kinh ngạc nhướng đôi chân mày lên, nhưng rất nhanh cậu cũng thôi: "Dạ cháu biết rồi!"
Cậu không được xem là một người quá thông minh, tuy rằng ở chung với cậu mình một thời gian đã được học tập trao dồi được khá nhiều kinh nghiệm, nhưng mà để bản thân cậu có thể nhìn thấy rõ được mọi thứ thì cậu chưa tới mức độ đó.
Mà dựa trên tính cách của cậu và mợ nhà cậu đều là đi một bước tính ba bước, thành ra cậu cũng chỉ có thể chờ xem thôi, nhưng đó giờ cậu mợ của cậu chưa bao giờ tính sai.
Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Thế nên đối với một người là cấp dưới như cậu thì chỉ cần yên lặng làm việc là được. Tiểu Thất ríu rít nói: "Cha ơi, không phải cha muốn mua cửa hàng gì đó sao ạ? Bây giờ cha không muốn mua nữa à?"
Cậu nhóc khá là tò mò vê chuyện này, những chuyện ở trong nhà Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điêềm chưa bao giờ dối gạt con trai, tuy rằng cậu nhóc không biết trong nhà có bao nhiêu tiền, nhưng mà trong nhà khi muốn làm gì hay sắp sửa làm gì đó thì cậu nhóc cũng biết ít nhiều.
Giống như lúc này đây cậu nhóc cũng biết rằng cha mẹ cậu nhóc muốn mua một cửa hàng nào đó nên đã để anh trai cậu đi ra ngoài hỏi thăm rồi!
Chẳng qua không biết lí do tại sao bây giờ lại không muốn mua nữa thôi!
Mỗi năm gia đình Khương Điềm Điềm sẽ nhận được bốn mươi vạn tiền cho thuê, chẳng qua cứ hai năm là trung tâm thương mại sẽ bắt đầu ký hợp đồng mới. Mà ở phố ẩm thực thì lại là tháng tư sẽ kí một lần và lúc đó sẽ đi thu tiên thuê mặt bằng, hai bên không cùng một thời kỳ.
Cho nên cứ mỗi năm thì gia đình bọn họ sẽ cân nhắc chọn lựa mua thêm một chỗ mới để bổ sung vào "gia sản" nhà bọn họ.
Lúc này đây chính là thời điểm thêm trung tâm mới, tuy rằng tháng tư kế tiếp sẽ dùng tiền thuê mặt bằng người ta trả để hai vợ chồng bọn họ trả lại cho Tô Tiểu Mạch, nhưng mà hai vợ chồng bọn họ thấy tháng mười sắp tới bọn họ cũng sẽ nhận thêm một số tiền cho thuê mới.
Vậy nên hai vợ chồng lại nảy ra một suy nghĩ muốn mua thêm gì đó. Chẳng qua kế hoạch có chút thay đổi.
"Trẻ con không cần biết quá nhiều làm gì đâu. Khương Điềm Điềm búng ngón tay vào trán con trai mình một cái.
Tiểu Thất tỏ vẻ tủi thân nói: "Người lúc được giao cho làm việc thì bảo người ta lớn rôi phải biết làm việc này nọ trong nhà, nhưng mà tới lúc như thế này lại nói con mình là trẻ con. Cuộc sống của bọn trẻ chúng con bây giờ ngày càng khó khăn quá rồi ạ..." Khương Điềm Điềm nghe vậy thì bật cười.
Trân Thanh Phong liếc con trai một cái rồi nói: 'Được rồi, sau này chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng sẽ nói cho con biết, dù sao con cũng là người lớn trong nhà.
Tiểu Thất nghe vậy thì lại có chút chân chừ, thật ra cậu nhóc cũng muốn biết, nhưng mà lại sợ bản thân sẽ "sa vào vũng lầy", dù sao cha mẹ cậu là bậc cha mẹ không đáng tin nhất trong số các cha mẹ trên đời này.
Cậu nhóc cứ như vậy mà bối rối vô cùng, khuôn mặt nhăn nhó mãi đến khi xe chạy đến tiệm cơm, không biết cuối cùng cậu nhóc nghĩ được gì rồi, đợi mọi người đi đến ngồi hết xuống, cậu nhóc mới chịu mở miệng nói: "Con đây cũng muốn biết. Dù sao nếu con không biết thì sau này cha mẹ cũng sẽ bắt con làm luôn thôi, cho nên biết trước chuẩn bị tâm lý vẫn tốt hơn ạ.
Cuối cùng cậu nhóc cũng tự thông suốt rồi!
Dù thế nào thì cha mẹ cậu cũng sẽ không buông tha cho cậu đâu!
Vậy nên không bằng bây giờ cứ biết đi! Thỏa mãn tính tò mò của bản thân mình.
Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm liếc nhau một cái, hai vợ chồng cảm thán không thổi, trẻ nhỏ bây giờ đúng là tràn đầy năng lượng tích cực nhỉ.
À không ngoài ra còn tràn đầy tính tò mò nữa chứ! Cái gì cũng muốn biết, cái gì cũng muốn làm, tranh thủ muốn làm người lớn đây mài
Bọn trẻ cũng đâu biết càng biết nhiều thì càng trưởng thành, mà trưởng thành thì là người lớn! Mà đã làm người lớn thì thật sự rất mệt mỏi!
Người lớn cực khổ trẻ nhỏ không thể hiểu hết được đâu!
Nhà bọn họ còn đỡ, không cần vì tiền mà cực khổ, có thể mua được những thứ theo ý thích, có thể sống cuộc sống hưởng thụ, mỗi ngày trôi qua đều rất thoải mái.
Nhưng mà đại bộ phận những người lớn còn lại thì không như vậy được! Nhưng mà bây giờ có nói như thế nào mấy đứa trẻ cũng không thể hiểu hết được đâu, bọn trẻ bây giờ chỉ suy nghĩ nếu như được làm người lớn thì đó là điều gì đó rất tốt rồi!
Đúng là ngốc nghếch quá đi!
Trân Thanh Phong cũng chỉ cười nói: "Tạm thời nhà chúng ta sẽ không mua chỗ đó nữa, cha mẹ sẽ đem tiên của nhà chúng ta cho nhà bác năm mượn Lúc này không chỉ có Tiểu Thất mà đến ngay cả Kiến Dân cũng kinh ngạc.
Hai người một lớn một nhỏ đều nhìn chằm chằm Trần Thanh Phong. trong suy nghĩ của bọn họ, người có nhiều tiền nhất nhà họ Trần chính là Tô Tiểu Mạch. Mà suy nghĩ này thật ra cũng không sai chút nào, bởi vì Tô Tiểu Mạch chính là người mở ra xưởng quần áo.
Mà dựa theo tình hình hiện tại thì xưởng quần áo của Tô Tiểu Mạch làm việc rất tốt, phải nói là kiếm được rất nhiều tiền. Hơn nữa việc làm ăn của Tô Tiểu Mạch ở Hong Kong cũng đang rất tốt. Cho nên khi nghe chuyện nhà của bác năm muốn mượn tiền, hai người họ có chút hoang mang.
Trần Thanh Phong thấy hai người này chưa hiểu vấn đề nên nói tiếp: "Đều là chuyện nhỏ thôi, các con không cần quan tâm quá nhiều làm gì. Gần đây nhà bác năm của con muốn mở rộng công ty, mà mượn ngân hàng thì không đủ, cho nên nhà của chúng ta sẽ cho nhà bác năm mượn một ít trước! Chuyện này cũng là chuyện bình thường thôi, lúc chúng ta mua xe thì tiền đó cũng là tiền của bác năm cho chúng ta mượn đấy, nên giờ bác năm đang cần tiền thì không phải chúng ta nên ra tay giúp đỡ sao?"
Lúc này Tiểu Thất và Kiến Dân cũng đã hiểu được một ít rôi.
Trân Thanh Phong cười cười, anh liếc mắt nhìn Khương Điềm Điềm một cái.
Khương Điêm Điềm không nói gì cả cũng chỉ mỉm cười theo anh thôi.
Thật ra mọi chuyện cũng không đơn giản như những gì Trân Thanh Phong nói đâu! Dựa theo tính cách của Tô Tiểu Mạch thì chắc chắn sẽ không bao giờ tùy tiện đi mượn tiền người khác.
Nói cho chính xác là lúc đầu Tô Tiểu Mạch cũng không muốn mượn tiền của hai vợ chồng nhà bọn họ, hiện tại cô đã kiếm được rất nhiều tiền nên việc đi mượn tiền những chỗ khác là chuyện khá dễ dàng.
Mà chuyện cho mượn tiền là Khương Điềm Điềm chủ động nói ra với Tô Tiểu Mạch, dù sao Khương Điềm Điềm cũng chiếm hai mươi phần trăm cổ phần trong việc kinh doanh của Tô Tiểu Mạch, lúc trước cô bỏ ra một nghìn đồng tiền, tự nhiên có được hai mươi phần trăm cổ phần công ty Tô Tiểu Mạch, tuy rằng lúc đó Khương Điềm Điềm xem việc này là chuyện bình thường không có gì quan trọng.
So với mấy năm trước thì một nghìn đồng tiên cũng khá nhiều, nhưng mà do lúc đó mới khởi đầu nên Khương Điềm Điềm cũng không để ý lắm, tất cả đều do một mình Tô Tiểu Mạch làm.
Thời điểm Tô Tiểu Mạch tự mình đi nhập hàng ở nơi khác rồi bày bán lại cho người ta, so với việc có nhà máy như hiện tại thì khác nhau hoàn toàn.
Mà lúc đó Khương Điềm Điềm không làm gì cả, chỉ việc đưa tiên cho Tô Tiểu Mạch rồi được lợi nên Khương Điềm Điềm vẫn luôn có chút ngại ngùng trong lòng.
Cho nên lúc này khi biết việc làm ăn của Tô Tiểu Mạch xảy ra một chút vấn đề, cô mới muốn đứng ra hỗ trợ Tô Tiểu Mạch một chút.
Mà cho dù nếu không có những chuyện như thế này xảy ra thì Khương Điềm Điềm vẫn muốn đứng ra hỗ trợ Tô Tiểu Mạch! Dù sao thì Tô Tiểu Mạch đã đối xử với cô quá tốtI
Nhưng mà phải công nhận đúng là Tô Tiểu Mạch gặp chuyện xui xẻo không đáng có, đối với người ta chuyện có nhan sắc xinh đẹp là một chuyện vô cùng tốt, nhưng đối với một số người thì chuyện này chưa chắc đã tốt.
Nếu hỏi Khương Điềm Điềm rằng một người lớn lên xinh đẹp thì tốt hay không, Khương Điềm Điềm sẽ nói là tốt. Bản thân cô có thể đi tới được như ngày hôm nay, không nói đến vấn đề năng lực thì thật ra nhan sắc xinh đẹp cũng giúp cô khá nhiều thứ.
Nhưng mà nếu đem câu hỏi này đi hỏi Tô Tiểu Mạch thì chắc chắn Tô Tiểu Mạch sẽ trả lời là không. Đời trước cũng bởi vì nhan sắc của cô mà bản thân cô phải chịu nhiều cực khổ, cả đời cô luôn gặp đau khổ chỉ vì nhan sắc xinh đẹp của bản thân.
Bởi vì nhan sắc xinh đẹp như minh tinh của cô cùng với khí chất nhẹ nhàng như nước, thành ra thường xuyên có những người xấu xa đến tiếp cận cô.
Hiện tại đất nước ngày càng ổn định, an ninh hay chính trị gì cũng tốt hơn kiếp trước nên mới không có mấy chuyện như vậy xảy ra với cô.
Bây giờ cô làm việc kinh doanh ở khu vực Cảng Thành, bản thân ở bên đó nên chưa thể về nhà, mà ở bên đó tình hình xã hội khá hỗn loạn, bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp của mình nên liên có nhiều rắc rối đến với cô.
Giống như cái người đang hợp tác với cô ở Hong Kong cũng có ý đồ xấu với cô, nhưng mà người đó cũng là một người kinh doanh lăn lộn bên ngoài khá nhiều, gặp được nhiều người phụ nữ xinh đẹp, cũng biết được Tô Tiểu Mạch là một người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ cứng cỏi.
Bởi vậy cho nên không có biểu hiện lộ liễu quá mức, tên đó đợi hợp tác với Tô Tiểu Mạch thành công rồi mới bắt đầu giở trò xấu xa với cô.
Nếu Tô Tiểu Mạch không thuận theo tên đó thì tên đó sẽ lật lọng phá đám cô, mà hiện tại đã hợp tác nên tên đó cũng biết được việc kinh doanh của Tô Tiểu Mạch có mặt tốt mặt xấu ở đâu rồi, nếu tên đó thật sự muốn phá đám thì chắc chắn Tô Tiểu Mạch ở bên này sẽ phá sản.
Tên đó ở bên kia đang cố tình chèn ép Tô Tiểu Mạch, nhưng mà tên đó không nghĩ tới chuyện Tô Tiểu Mạch ở bên đây không chỉ là một người đơn giản như bản thân tên đó ngHĩ.
Tô Tiểu Mạch tình nguyện để bản thân mình phải phá sản, chắc chắn sẽ không làm theo những yêu cầu của tên đó đưa ra, đây là chuyện mà tên đó không hề nghĩ tói.
Thật ra Tiểu Mạch không muốn để cho vợ chồng Khương Điềm Điềm biết chuyện này, bản thân muốn tự mình giải quyết mọi chuyện.
Nhưng mà bởi vì lúc này Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đi đến thủ đô nên mới dần dần phát hiện ra tình hình của Tô Tiểu Mạch.
Lúc mới đầu thì Khương Điêm Điềm cũng không để ý cho lắm, nhưng ở một thời gian thì sao mà không nhận ra được chứ!
Tô Tiểu Mạch là một người khá là bận rộn thì sao có thể mỗi ngày đều chạy về nhà nấu cơm được, để ý sẽ thấy có gì đó không đúng Thường xuyên ở với nhau, có bị ngốc mới không thấy cô có vấn đề.
Chính vì lẽ đó cho nên Khương Điềm Điềm mới chủ động nói muốn đứng ra giúp đỡ Tô Tiểu Mạch.
Bản thân cô không giỏi trong việc kinh doanh cho lắm, nhưng mà đây lại là chuyện của người nhà cô, cô không giúp Tô Tiểu Mạch được mấy chuyện rắc rối trong kinh doanh nhưng cô có thể đứng ra hỗ trợ về mặt tài chánh cho Tô Tiểu Mạch.
Tuy nhiên mọi chuyện tình hình như thế nào thì cô và Trần Thanh Phong cũng không nói rõ cho Tiểu Thất và Kiến Dân biết! Có một số việc không cần để người ta biết quá nhiều, tránh cho họ khỏi phải lo lắng không cần thiết.
Mà hai cậu nhóc nhà này cũng là người rất biết vừa phải, không hề hỏi quá nhiều chuyện bên đó của bác năm nhà mình, thế nên buổi cơm chiều bọn họ cứ như vậy mà ăn uống vui vẻ.
Khương Điềm Điềm quay sang hỏi Trần Thanh Phong: "Nhà ta hiện tại có bao nhiêu tiền mặt ạ?"
Trân Thanh Phong suy nghĩ rồi nói: "Dựa trên tiên thuê nhà lần trước còn dư lại của phố ẩm thực thì chắc cũng phải còn hai vạn! Đợi mấy ngày nữa thì có thêm sáu vạn, tổng là tám vạn. Chúng ta đã đồng ý cho chị năm mượn hai mươi vạn, vẫn còn thiếu mười hai vạn nữa mới đủ.
Khương Điềm Điềm suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chúng ta có thể đem trung tâm thương mại ra thế chấp. Anh cảm thấy chúng ta có thể thế chấp được thêm mười hai vạn nữa không?”
Thật ra cái chuyện cho vay thế chấp này lúc Khương Điềm Điềm trước khi xuyên qua cũng đã thấy rất nhiều rồi. Nhưng mà ở hiện tại thì cô chưa thấy qua. Cũng bởi vì chưa thấy qua bao giờ nên Khương Điêm Điềm cũng không hề nghĩ tới.
Nhưng mà bởi vì Tô Tiểu Mạch đã đem xưởng may ra thế chấp rồi nên cô mới biết! Đã có tiên đề của Tô Tiểu Mạch đi trước nên Khương Điềm Điềm mới nghĩ chuyện này chắc chắn là có thể làm được.
Trân Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Khả năng cao là không đủ đâu, nhưng mà nếu như thế chấp thêm căn biệt thự này nữa thì có thể đủ."
Trân Thanh Phong không nghĩ tới chuyện thế chấp phố ẩm thực, anh không phải là một người làm việc sẽ bán hết nước hết cái, trong khả năng cho phép thì anh sẽ cố gắng để lại một ít gì đó cho gia đình để có ăn có uống.
Khương Điềm Điềm cũng suy nghĩ một chút rồi nói: 'Em có hai vạn năm trăm đồng tiền riêng, chúng ta để lại năm nghìn đồng tiền, nên chúng ta chỉ cần thế chấp với vay thêm mười vạn nữa là đủ."
Trân Thanh Phong nhướng mày lên nói: "Vợ này, em có nhiều tiền như vậy luôn à! Thật không ngờ em có thể tích góp được nhiều tiền riêng như vậy luôn đó!"
Khương Điềm Điềm cười hì hì, sau đó nghiêm túc nói: "Thật ra tiền này là mấy năm nay chị năm cho em đấy, mỗi tháng em đều có tiền, mà bình thường em cũng đâu làm gì tốn tiền đâu nên cứ tích góp như vậy. Hì hì. Mà hiện tại chị ấy gặp chuyện rồi nên cứ giúp chị ấy được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Khương Điềm Điềm cũng là bởi vì trong trường hợp bất đắc dĩ nên mới lấy số tiên này ra. "Em đầu tư có một ngàn đồng tiền mà lấy đi của chị ấy hai mươi phần trăm cổ phần công ty rồi, điều này vốn dĩ không hợp lý cho lắm, mấy năm nay em nhận được tiền trong việc kinh doanh của chị cũng hai ba vạn đồng tiền rồi. Làm người thì phải biết đủ chứ, chị ấy đối xử tốt với em như vậy em không thể nào thấy chị ấy khó khăn mà không giúp được, cứ để mặc chị ấy bị phá sản rồi sau này nhìn mặt chị ấy sao đây? Nếu chúng ta có thể giúp được chị ấy thì em sẵn lòng giúp đỡ.
Khương Điềm Điềm bộc bạch suy nghĩ.
Trần Thanh Phong nhìn cô nói: "Anh có thể hiểu được mà."
Trần Thanh Phong cười một cái rồi nói tiếp: "Thì ra trước kia em đã đầu tư hẳn một nghìn đồng tiền với chị Khương Điềm Điềm thở dài một cái rồi dựa vào đầu giường nói: "Lúc trước cha của em cho em một nghìn đồng tiền làm của riêng, cha còn dặn dò suốt là không được nói cho chồng tương lai biết, không thể để cho nhà chồng biết. Không ngờ tới vậy mà hôm nay không thể giấu được nữa rồi!"
Trân Thanh Phong nghe vậy thì bật cười, anh còn bổ sung thêm: "Anh đã sớm biết rồi."
Trần Thanh Phong còn giải thích thêm: "Anh đã sớm biết cha vợ có cho em một số tiền rồi, chỉ là không biết nhiều hay ít mà thôi! Nhưng mà lúc đó anh chỉ suy nghĩ số tiền chắc khoảng tám trăm đồng mà thôi.
Khương Điềm Điềm chớp mắt hỏi chồng: "Anh không tò mò tại sao cha em vì lí do gì mà lại cho em nhiều tiền như vậy à?"
Trân Thanh Phong thời trẻ cũng biết Khương Điềm Điềm vợ mình là một đại gia ngầm rồi.
Thời điểm đó có thể tích góp được nhiều tiền như vậy thì không phải ai cũng làm được.
Trân Thanh Phong kinh ngạc nhìn Khương Điềm Điềm nói: "... Anh vì cái gì mà phải tò mò chứ? Anh cũng biết lí do nhà em có tiền rồi thì tò mò làm gì!" Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Cái gì??? Cái gì"
Cô ngồi thẳng dậy nghiêm túc nhìn chằm chằm Trần Thanh Phong nói: "Anh nói cho em nghe một chút xem sao nào! Sao anh biết nhà em có tiên?"
Trần Thanh Phong nhanh chóng giải thích: "Anh không phải bởi vì biết nhà em có tiền mới thích em đâu! Trước kia anh cũng không biết nhà em có tiền đâu, nhưng mà khi chúng ta quen nhau sau này thấy em không khi nào thiếu tiền nên anh mới biết là nhà em có điều kiện thôi!"
Chắc chắn không phải bởi vì tiền nên anh mới thích Khương Điềm Điềm!
Anh không phải là một người ham mê vật chất như vậy đâu!
Trân Thanh Phong nghiêm túc giải thích: "Anh thích em là bởi vì con người em chứ không phải gia cảnh của eml"
Khương Điềm Điêm trợn trắng mắt nói: 'Em cũng không phải nghi ngờ tình cảm của anh! Em chỉ là thật sự không biết tại sao anh đoán được thôi! Bởi vì cho dù có nghĩ hoài thì em cũng nghĩ không ral"
Trân Thanh Phong: "..."
Khóe miệng Trân Thanh Phong run rẩy, anh đúng là không nghĩ tới vợ mình có thể ngây thơ như vậy.
Trần Thanh Phong hỏi lại lần nữa: "Em không biết thật à?"
Khương Điềm Điềm lấy tay đánh vào người Trần Thanh Phong nói: "Nếu mà em biết thì em hỏi anh làm gì chứ? Em còn không biết tại sao nhà em lại có nhiều tiền nữa mài"
Trân Thanh Phong cười nói: "Năm đó ông ngoại của em làm quản lý một nhà hàng, tuy nói công việc đó chỉ là làm thuê cho người ta, nhưng dựa theo tính cách của ông ngoại em thì tích góp được nhiều tiên thì cũng không phải chuyện gì khó đâu!"
Khương Điềm Điềm vẫn hoang mang như cũ: "Nếu ông ngoại của em làm quản lý nhà hàng thì tại sao nhà của em lúc đó vẫn thuộc tầng lớp bần nông chứ?"
Tuy rằng tin tức trong thôn không được phổ biến rộng rãi, nhưng bản thân cô cũng không phải là người điếc kẻ mù. Cô biết thời điểm mấy năm đó nhà cô khá là khó khăn!
Nếu dựa theo lý thuyết giống Trân Thanh Phong nói thì nhà cô cũng phải thuộc gia đình nông dân khá giả đúng không? Hoặc là phải tốt hơn như thế nữa kìa.
Trân Thanh Phong nhìn thấy Khương Điềm Điềm bày ra bộ dạng ngây thơ mà hoang mang như vậy thì đúng là cái gì cô cũng không biết thật rồi.
Nói thật ra thì anh hoàn toàn không nghĩ tới nhà bọn họ vậy mà giấu giếm không để cho cô biết tí gì cả, thành ra cái gì cô cũng không hiểu.
Trân Thanh Phong kéo người Khương Điềm Điềm lại, nghiêm túc giải thích những chuyện năm đó cho cô biết.
"Vậy em có biết vì sao mọi người trong thôn đều nói ông ngoại em là một người tàn nhẫn nhưng lại tài ba không?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu.
"Lúc trước ông ngoại em ở trong thành làm quản lý, mà cái thành đó có tới mấy nhà hàng nổi tiếng, mà ông ngoại em làm ở đó thì chắc chắn không phải là bần nông rồi."
"Còn bà ngoại em ở trong thành đó cũng nổi tiếng là người thêu thùa tài giỏi, nghe nói bà ngoại em là học trò ở mấy cửa hàng thêu Tô Châu! Chuyện này mọi người ở trong thôn chúng ta ai cũng biết! Nhưng mà sau này tình hình xã hội thay đổi, bà ngoại cùng với mẹ của em mở một cửa hàng thêu đồ rất rộng, khoảng gần mười mét vuông, sau đó lại lấy cái này hiến tặng cho người ta. Nhờ cái đó mà ông ngoại của em trở thành một phú ông. Nhưng mà cũng bởi vì bà ngoại em làm việc nhiều quá nên mắt bị mù, mà mắt của mẹ em cũng gặp phải vấn đề lớn. Từ lúc anh còn nhỏ đã nghe nói đến chuyện này rồi, người ta nói cả đời ông ngoại em kiếm nhiều tiền nhưng cuối cùng đều phải đổ vào tay bác sĩ để trị bệnh cho mẹ em, cuối cùng lại thành dã tràng xây cát biển đông." Khương Điêm Điềm nghe xong thì đột nhiên yên tĩnh lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận