Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 93
Người lớn chiến tranh thì bọn trẻ không cần phải quan tâm làm gì.
Mấy bọn nhỏ chỉ yên lặng đứng một bên xem xét, mà người lớn cũng mặc kệ không quan tâm tới bọn trẻ làm gì.
Dù vậy nhưng không phải đứa trẻ nào cũng như thế.
Mặc kệ bất cứ thời điểm nào đi nữa thì cũng sẽ có những trường hợp đặc biệt, giống như con trai của Trần Thanh Phong.
Tiểu Thất hết nhìn phải lại quay sang nhìn trái, liên tục gật đầu, đã vậy cu cậu còn hùng hổ nói: "Con cảm thấy mẹ và mấy bác gái nói rất đúng, các bác trai nhà mình đúng là không xứng thật.
Cu cậu bày ra bộ mặt khinh bỉ nhìn mấy bác trai từ trên xuống dưới: "Nếu con mà là con gái thì cũng sẽ không thích các bác trai đâu ạ."
Anh hai Trân nghe vậy thì cũng chỉ biết cười trừ, hắn kéo tay Tiểu Thất, ôm cậu nhóc vào trong lòng ngực của mình rồi nói: "Cái thằng nhóc con nhà con dám chê bai bác à."
Tiểu Thất nghe vậy lại cất giọng phản bác: "Ôi trời ạ, cháu đâu có nói gì sai đâu ạ, bác hai này, bác chờ một chút đi, bác nhìn xem nhà chúng ta sẽ chụp ảnh gia đình, mà nhìn bác làm gì giống đi chụp hình gia đình đâu chứ! Các bác nghĩ thử xem, nhà chúng ta cần phải chụp ảnh gia đình mà mấy bác gái như thế nào còn mấy bác trai thì như thế nào ạ? Ít nhất cũng phải sửa soạn đẹp đẽ lên một chút cho có tinh thân chứ."
Kế toán Trần mặc trên người một chiếc áo Tôn Trung Sơn, lưng ông thẳng tắp, nhìn bề ngoài trông rất là khí thế.
Thấy cháu trai đang nhìn mình, kế toán Trần cũng chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm. Không cần so sánh cũng tự thấy khác biệt rồi. Tiểu Thất chỉ vào kế toán Trần nói: "Đấy bác nhìn đi ạ."
Cái này không phải Tiểu Thất cố tình khen ông nội của mình, thật ra lúc kế toán Trần còn trẻ đã làm kế toán ở đại đội rồi, ông rất ít khi nào phải làm những công việc nặng nhọc, lại thêm một phần do bản thân ông là một người đọc sách lâu năm.
Nhìn ông bên ngoài toát ra vẻ đẹp của người tri thức, dù có già thì sức hút đó cũng không hề thay đổi.
Phải nói là sức hút của ông mỗi thời kỳ là mỗi thay đổi, càng lớn tuổi thì sức hút chỉ có tăng chứ không kém. Sau bao nhiêu năm tháng từ tri thức tới vẻ ngoài đã tạo cho ông một "khí chất" rất riêng.
Bây giờ quay lại nhìn xem mấy đứa con trai trong nhà họ Trần, từ lúc còn nhỏ đã phải ra ngoài cày cuốc ruộng đất, tuy hiện tại không còn làm việc nặng nhọc nữa nhưng bản thân cũng bị trước kia bào mòn rất nhiều, nên khó tránh khỏi việc nhìn có chút bần cùng không giống cha của mình.
Vả lại bọn họ cũng không hiểu được phải chăm sóc bản thân như thế nào.
Phải nói là đa số những người đàn ông trong cái thôn này ai cũng có vẻ ngoài giống bọn họ, chính là vẻ ngoài có chút khô khan.
Cho nên không thể trách bọn họ không biết chưng diện được.
Anh hai Trần chỉ cảm thán nói: "Tiểu Thất này, bây giờ cháu đã biết chê bai bác hai của mình rồi!"
Đúng là buồn bã quá đi, thêm một chút mất mát nữa. Trẻ nhỏ càng lớn càng không thương mình nữa rồi.
Tiểu Thất nghe vậy thì đáp: "Thật là, bác hai nói như vậy là sai rồi ạ, con không phải là đang nhắc nhở bác đẩy sao? Gia đình chúng ta sắp đi chụp ảnh chung rồi, mấy bác gái nhìn ai cũng tinh thân phấn chấn, không khác gì các vị phi tần ở trong cung, hay mấy diễn viên nổi tiếng, mà quay sang thấy các bác ai nấy mặt mày xám như tro tàn, không khác gì mấy người thái giám... A"
Câu nói này của cu cậu chưa kịp nói hết đã bị người ra tay ám sát rồi.
Tiểu Thất lập tức nhảy cẩng lên, khuôn mặt buồn bã nói: "Sao mọi người lại ăn hiếp trẻ nhỏ như vậy chứt"
Cái thằng nhóc này bị đánh là đúng rồi, dám nói người ta là thái giám à!
Ai là thái giám chứ!?
Ở đây ai cũng là đàn ông thực thụ hết đấy!
"Cái thằng nhóc nhà cháu dám nói mấy chuyện như vậy bị thế là đáng đời đấy nhé!"
Tiểu Thất cảm nhận được những ánh mắt vô cùng "thân ái" của mấy bác trai nhà mình, vậy mà cha của cu cậu cũng chỉ vui vẻ đứng một bên giống như xem kịch vui vây.
Đúng là người cha máu lạnh mài!
Tiểu Thất buồn bã nói: "Con không phải là đang nói mấy lời chân thật cho mấy bác biết sao ạ? Sự thật thì mất lòng mài"
Anh tư Trần cảm thán nói: "Nhưng mà mấy bác cũng không thể nào trang điểm được!"
Tiểu Thất ngẩng đầu lên nói: "Sao lại không thể được ạ!"
"Gì chứ?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía nhóc con Tiểu Thất, cu cậu cũng rất vui vẻ cười nói: 'Đều được mà ạ, đàn ông thì có gì mà không được trang điểm chứ ạ?”"
Mọi người có mặt trong nhà lập tức im lặng.
Mấy đứa nhóc lớn nhỏ trong nhà đều đồng loạt quay mặt sang nhìn cha của mình, bọn họ cảm thấy Tiểu Thất nhà bọn họ đúng là vô cùng can đảm mà, dám nói ra mấy lời như vậy. Tiểu Thất bình thản nói: "Chỉ cần trang điểm đơn giản một chút thôi mài! Đôi khi con đến đài truyền hình tìm cha mẹ thì sẽ luôn nhìn thấy mấy chú trong đài truyền trang điểm qua rồi!"Mọi người: "!II"
Tiểu Thất lại bổ sung: "Mà chúng ta cũng chỉ chụp ảnh gia đình thôi mà cho nên trang điểm một chút cũng là chuyện bình thường thôi ạ.
Mọi người: "!II"
Khương Điềm Điềm: "..."
Con trai à, mẹ thật sự rất nghi ngờ không biết là con đây đang hỗ trợ mọi người hay là lừa người ta nữa.
Thật sự là trong đài truyên hình đúng là có mấy người đàn ông trang điểm thật, nhưng đó là khi cần lên tiết mục biểu diễn.
Nếu để mặt mộc lên TV thì sẽ trông rất nhạt nhẽo, có hơi tái nhợt một chút trong sẽ không ăn ảnh. Người ta ở đây là vì cái nhìn của cả nước mới trang điểm, vì vậy mới làm đẹp, ăn diện.
Nhưng mà cái này là chụp ảnh gia đình thì cần chi phải trang điểm chứ Cô yên lặng nhìn một lượt tất cả những người đàn ông trong phòng, sau đó tâm mắt của cô và Trân Thanh Phong chạm phải nhau.
Trân Thanh Phong nhướng mày lên suy nghĩ gì đó rồi bât cuòi.
"Chúng ta không cần phải trang điểm đâu."
Anh nhìn thoáng qua con trai nhà mình, thật là cái thằng nhóc không thấy bị la là không chịu được mà. Đúng là chuyên gia gây sự.
"Để em giúp các anh chỉnh sửa lại lông mày một chút thôi là được, rồi chỉnh sửa tóc tai, chọn quần áo đẹp một tí! Dù sao thì người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân mà, như vậy thì so với trang điểm vẫn tốt hơn nhiều. Chứ đàn ông mà trang điểm thì cũng không được hay cho lắm đâu.
Nghe Trần Thanh Phong nói vậy thì mấy người anh của anh cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý: 'Đúng đấy, đúng đấy, cứ nghe theo ý của Tiểu Lục đi, dù sao Tiểu Lục cũng rành những thứ này hơn" Trần Thanh Phong cười đáp: "Mấy chuyện như thế này mấy anh không cần phải khen em đâu."
Anh đi lại gân phía Tô Tiểu Mạch, rất tự nhiên cầm lấy đồ trang điểm của cô, Tô Tiểu Mạch cũng chỉ yên lặng nhìn Trân Thanh Phong mà không nói gì.
Có điều Đại Hổ thấy vậy thì vô cùng cảnh giác nói: "Chú ơi, cháu thấy chú cũng không được rành mấy cái này cho lắm đâu ạ."
Trân Thanh Phong cười ha hả: "Dù sao thì chú đây cũng là người dẫn chương trình nên bình thường trước khi mấy tiết mục diễn ra, chú của cháu cũng đã biết sửa soạn một chút rồi đấy nhé."
"A thì ra là chú cũng có trang điểm à? Đúng là trẻ nhỏ không hiểu biết gì cả nên cái gì nói được thì nói, mà không nên nói thì vẫn nói nhỉ.
Trần Thanh Phong mỉm cười, cất giọng nói nhẹ nhàng: "Đại Hổ à, cháu mau lại đây đi."
Đại Hổ: "..."
Trân Thanh Phong lạnh giọng: "Lại đây!"
Đại Hổ cả người run run, cậu đi đến ngồi ở trước mặt Trân Thanh Phong, Trân Thanh Phong bề ngoài thì mỉm cười vui vẻ nhưng bên trong lại không hề như vậy: "Được rồi, tới đây đi, chú đây sẽ làm cho cháu trở nên xuất sắc nhất."
Đại Hổ mếu máo nói: "Chú ơi, cháu sai rồi..."
Trân Thanh Phong miệng mỉm cười, lại nói: "Trật tự một chút đi."
Trần Thanh Phong quả quyết bắt đầu xuống tay với cháu của mình, Đại Hổ chỉ có thể khóc trong vô vọng: "Hu hu hu."
Trân Thanh Phong nhướng mày, nói: "Yên tâm đi, chú sẽ biến cháu thành một thằng nhãi con chất lượng." Đại Hổ nức nở lên tiếng: "Chú ơi, thật ra cháu chỉ muốn làm một người bình thường thôi ạ. Không cần phải ô dề lắm đâu chút"
Trân Thanh Phong cười khẩy nói: "Cháu đang nằm mơ đấy à?"
Ánh mắt của anh hai Trần nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nhảy múa của Trần Thanh Phong, thấy nét trang điểm trên mặt của Đại Hổ mà cảm thán: "Tiểu Lục phải công nhận là tay nghề của em rất tốt đấy!"
Trân Thanh Phong mỉm cười: "Đó là chuyện đương nhiên rồi ạ, nếu anh hai cũng thích như vậy thì đợi một lát em làm xong cho Đại Hổ sẽ làm cho anhl"
Thoạt nhìn động tác của Trần Thanh Phong khá là linh hoạt, so với Tô Tiểu Mạch thì Trân Thanh Phong còn làm nhanh hơn.
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Anh Tiểu Phong của em đúng là giỏi quá đi, cho dù làm gì cũng có thể làm tốt nhất có thể"
Mọi người đều yên lặng quay đầu lại nhìn cô, Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Mọi người có hâm mộ em cũng không được gì đâu nên đừng nhìn em như thế chứ.'
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì miễn cưỡng nói: "Sự thật thì mọi người không hề hâm mộ em đâu."
Em suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.
Tiểu Thất đi đến gần mẹ mình nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, con thấy tay nghề của cha cũng rất tốt ấy chứ."
Khương Điềm Điêm nghe vậy cũng đắc ý nói: "Con không nghe ông bà xưa chúng ta từng nói gì à? Người đàn ông tốt là người đàn ông có thể kẻ chân mày cho vợ. Mặc dù cha của con không sống ở thời xưa, nhưng mà mấy việc đó cha con đều có thể làm được.
Tiểu Thất vui vẻ nói: "Cha ơi, cha đúng là tài giỏi quá mà."
Trân Thanh Phong: 'Ha ha. Tiểu Thất yên lặng lui về phía sau một bước, cậu không trêu cha của mình nữa, cu cậu có thể trêu chọc bác hai, bác ba, bác tư hay cả bác năm, nhưng mà cu cậu lại không dám trêu chọc cha của cậu.
Cha của cu cậu là một người đàn ông rất biết cách khủng bố.
Tiểu Thất thụt lùi về sau ngồi, mà mấy người cháu khác trong nhà cũng chỉ yên lặng ngồi xem, bọn họ cảm thấy bản thân thật may mắn vì lúc nãy không hùa theo Đại Hồ.
Bằng không thì cái người ngồi ở vị trị đó lúc này là bọn họ rồi. Nhưng không ngờ là sau khi Đại Hổ được sửa sang một chút, Bà Trần lại quay sang xem rồi vỗ tay khen: "Đúng là đẹp trai lên một chút rồi đấy!"
Đại Hổ: '???"
Những người khác: "222"
Mọi người quay lại xem kỹ một lần nữa thì đúng là giống như những gì Bà Trân nói, tuy rằng phấn có hơi dày một chút nhưng phải đến gần mới nhìn thấy được.
Còn nếu như đứng ở khoảng cách xa thì phải nói là không ai có thể nhìn thấy được, thế nên trông khá là đẹp trai và hào phóng.
So với trước nhìn mạnh mẽ hơn một chút.
Khương Điềm Điềm vuốt cằm cảm thán: "Em cảm thấy tay nghề này của anh Tiểu Phong nếu chụp ảnh khẳng định sẽ rất đẹp."
Dù sao thì khi lên ảnh người ta sẽ không nhìn thấy rõ phấn đầu.
Bà Trần lập tức tranh thủ nói tới: "Được rồi cứ như vậy đi, Nhị Hổ với mấy đứa còn lại cũng vậy mau đến đây xếp hàng đi, để cho chú của tụi con có thể trang điểm cho tụi con một lát.
Nhị Hổ: "Không đâu ạ..."
Bà Trần gào lên một tiếng hung dữ: "Nhanh tay nhanh chân lên." Nhị Hổ nghe vậy cũng nhanh chóng chạy tới trước mặt Trần Thanh Phong không dám chậm trễ hơn một giây nào nữa.
Tiểu Thất yên lặng ngồi nhìn xem anh trai lớn của mình, sau đó lại quay sang anh hai nhỏ, sau đó lại tiếp tục nhìn tiếp...
Cu cậu chỉ cảm thấy vẻ mặt của mấy người bọn họ đều là sống không còn chút luyến tiếc gì cả.
Đột nhiên cu cậu vui tưới hớn hở bật cười lớn.
Tiểu Thất cất giọng vui vẻ nói: "Con còn nhỏ lắm nên không cần phải trang điểm đâu ạ? Mấy người anh trai của Tiểu Thất chỉ có thể ở trong lòng gửi gắm cho cu cậu một nghìn lời chúc "yêu thương” mà thôi.
Tiểu Thất lập tức cất giọng lên nói: "Bà nội ơi, mấy anh chị trừng mắt với con kìa....
Bà Trần: "Ail2"
Bà bày ra bộ mặt hung hăng, đi quanh vài vòng nhìn mấy người cháu của mình, mọi người thấy vậy liền lập tức cúi đầu lại như chim cút.
Bà Trân vẫn hung hăng lườm mấy người cháu trai của mình: "Em trai của các cháu là đang giúp các cháu đó, nếu dám để bà đây biết ai đang khi dễ cháu trai bà, bà liên đánh gãy chân đứa đó."
Mấy người cháu trai còn lại cũng chỉ biết cười khổ mà thôi, bọn họ ngơ ngác ngồi nhìn anh hai Đại Hổ của mình, nhìn gương mặt của anh hai nhà mình không thể nào giả hơn được nữa, như vậy mà còn gọi là họa bì nữaà?Cho nên một lát nữa bọn họ cũng sẽ như thế này sao? Số phận chúng sẽ trôi theo như vậy sao?
Nhìn ngang nhìn dọc anh hai của bọn họ không khác gì một tên mặt trắng yếu đuối cải
Cuộc sống của bọn chúng quá là khó khăn rồi... I
Bà Trân ngắm nghía cháu trai mình: "Đúng là đẹp hơn rất nhiều, mẹ thích cách trang điểm này, các cháu với mấy đứa con sửa soạn một tí để Tiểu Lục trang điểm cho, không thể nào để cho nhà chúng ta mất mặt được!"
Vừa rồi mấy người lớn bọn họ còn vui vẻ khi thấy con trai mình gặp nạn nhưng mà khi nghe thấy mẹ chồng mình nói như vậy thì bọn họ cảm thấy số phận của họ cũng toang rồi.
Cho nên không biết mẹ của bọn họ có phải là mẹ ruột đẻ ra họ hay không nữa đây! Sao mẹ lại bắt con trai mình trang điểm chứ? Đàn ông mà sao lại trang điểm chứ Trần Thanh Bắc nuốt một ngụm nước miếng, hắn cảm thấy có chút rối rắm, bản thân có ý định thuyết phục mẹ già nhà mình: "Mẹ à, con cảm thấy mấy người đàn ông tụi con không cần phải..."
Còn chưa nói xong đã bị Bà Trần đánh gãy, bà không thèm để ý, nói: 'Đàn ông thì có làm sao chứ? Đàn ông thì không được phép sửa soạn một chút à?"
Ngày thường mấy đứa tụi con ở nhà xấu xí như thế nào mẹ cũng không quan tâm làm gì, nhưng mà lần này chúng ta chụp ảnh gia đình. Đây là thời khắc quan trọng mà mấy người tụi con lại dám lôi thôi lếch thếch à? Vậy cũng coi cho được à? Thế nên tất cả đều phải trang điểm cho mẹ, khó có hôm Tiểu Lục vì nhà chúng ta mà bắt tay hành nghề. Đây là em trai các con muốn các con được nở mày nở mặt, dù sao chụp hình gia đình này thì ảnh cũng phải treo lên cho người ta nhìn đấy.
Nghĩ đến đây, Bà Trần lại khá vui vẻ, bà bắt đầu đi qua đi lại trong phòng khách nhìn vê phía mấy bức tường thì thầm: "Để mẹ xem nên tìm chỗ nào thích hợp để treo ảnh nhà mình."
Trần Thanh Bắc: "..."
Trang điểm không quan trọng, nhưng mà còn muốn phóng to ảnh hơn để người khác đều thấy được sao?
Trần Thanh Bắc cảm thấy trước mắt tối sâm.
Ngoài ra anh hai Trân, anh ba Trần và anh tư Trần cũng cảm thấy tối tăm mặt mày, nguyên phòng mấy người đàn ông không có ai là vui vẻ, khác xa với mấy người phụ nữ trong nhà.
Mấy người đàn ông trong phòng từ lớn đến nhỏ mặt ai cũng nhăn như ăn phải khổ qua.
Bà Trần hơi hơi híp mắt: "Biểu cảm của tụi con đây là như thế nào vậy?"
Tuy rằng Trần Thanh Phong cũng nằm sâu trong đó, nhưng mà bản thân anh da mặt dày dặn rồi nên không cảm thấy sao, quan trọng là người được trang điểm không phải là anh.
Trân Thanh Phong mở miệng giúp đỡ: "Mẹ à không phải đâu, bọn họ vui vẻ lắm đấy ạ.
Anh nhìn về phía sô pha nói: "Chúng ta có thể treo ở phía trên sô pha, chỉ cần vừa vào là có thể thấy được ảnh gia đình chúng ta ạ."
Bà Trân nghe vậy cũng vui vẻ đồng ý: "Đúng đấy, ý kiến này của con khá tốt đấy, đúng là Tiểu Lục nhà chúng ta rất có mắt nhìn."
Trân Thanh Phong mỉm cười.
Những người khác: "..." Cái tên Tiểu Lục này đúng là thiếu đạo đức mài
"Mẹ ơi con nghĩ chúng ta vẫn nên chụp ảnh gia đình to to chút đúng không ạ?" Khương Điềm Điềm vui vẻ đề nghị.
Đúng là một nhà ba người này từ lớn tới nhỏ không ai tốt tính cả. Đúng là muốn hại chết người ta mà. Nhưng mà dù sao đây cũng là suy nghĩ của mấy người đàn ông trong nhà, cái ý tưởng này của mấy người phụ nữ cũng chưa nghĩ đến nữa.
Bà Trân nghe vậy cũng gật đầu đồng ý: "Được rồi, con nói hợp lý đẩy, chúng ta chụp ảnh gia đình thì phải phóng cho to lên một chút nhìn mới đẹp."
Bà Trân càng nói càng hưng phấn: "Càng nói mẹ càng thấy mình thông minh quá rồi." Khương Điềm Điềm vui vẻ nịnh nọt mẹ mình: "Mẹ của con có lúc nào mà không thông minh đâu.
Bà Trần nghe vậy thì cười tít mắt: "Ôi cái con bé này đáo để quá đi" Khương Điềm Điềm cười ha hả, nói: "Nhà chúng ta mà đi chụp ảnh thì khẳng định là sẽ nổi bật nhất ở đó luôn Tô Tiểu Mạch nghe vậy cũng gật đầu cảm thán: "Sao lại không nổi bật được chứ."
Ai nấy trong nhà cũng đều trang điểm, chắc chắn sẽ không giống nhà người khác rồi!
Thật ra cô cũng cảm thấy một điều rằng nhà bọn họ bây giờ tự trang đểm chụp hình như vậy cũng tốt!
Đợi sau này lớn tuổi thêm một chút, khi nhìn lại bức hình chụp ảnh chung này chắc chắn sẽ cảm thấy hôm nay những gì họ làm rất là đúng đắn. Nhiều khi sẽ phải cảm ơn nhà ba người Tiểu Lục tám chín phần nữa ấy chú!
Dù sao đây cũng là khoảnh khắc rất vui vẻ, rất tốt.
Hiện tại có thể cảm thấy việc này hơi kì cục một chút, nhưng đợi khoảng mười năm sau hoặc hai mươi năm sau, đến lúc đó xem ảnh lại thì sẽ thấy thời trẻ mình cũng khá là có sức hút cho mà xem.
Thế cho nên dù thấy mấy người đàn ông trong gia đình này bày ra khuôn mặt buồn bã, nhưng mà ít nhiều gì cũng phải biết suy tính xa một chút chứ không phải sao?
Người ta chụp ảnh đẹp trai cho không phải tốt sao? Người ta trang điểm, người ta chụp hình bọn họ còn chưa nói, mấy người bọn họ còn dám ý kiến nữa.
Hul
Dù sao thì ngay cả Khương Điềm Điềm và Tô Tiểu Mạch đều cảm thấy mấy người đàn ông này đúng là không biết gì cả.
Tô Tiểu Mạch nhìn một hàng mấy người đàn ông đang ngồi đợi tới lượt trang điểm thì nói: 'Dù sao một chiếc xe cũng không thể nào chở hết được hay là chúng ta đi trước đi?”
Tô Tiểu Mạch vừa nói xong Khương Điềm Điêềm cũng lập tức đồng ý, cô nhanh nhảu nói thêm: "Như vậy cũng tốt đấy ạ, chúng ta đi qua chỗ của chị cả đi ạ, bên chỗ chị cả cũng cần phải trang điểm nữa! Chúng ta không thể nào xinh đẹp như minh tinh rồi lại bỏ mặc gia đình chị ấy lôi thôi lếch thếch được đúng không ạ? Thế nên tất cả cũng cần phải trang điểm.
Bà Trân nghe vậy cũng rất đồng tình: "Đúng đúng đúng, phải trang điểm cho gia đình con bé nữa.
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì nói: "Nhưng mà đồ trang điểm của con chỉ có một bộ thôi...
Khương Điềm Điêm nghe vậy thì mỉm cười nói: "Chúng ta có thể lấy những đồ ở đây không cần xài đem đi trước, đợi mọi người làm xong xuôi rồi chúng ta lấy đồ còn lại bổ sung vào tiếp.
Khương Điềm Điềm cảm thấy bản thân mình quá là thông minh rồi, đúng là đứa bé thông minh nhất trên đời này.
Tô Tiểu Mạch quay sang hỏi ý kiến của Bà Trần: "Mẹ, mẹ thấy sao ạ?" Bà Trần cũng gật đầu đồng ý: "Được rồi cứ làm theo ý của Điềm Điềm đi!"
Bà thu dọn đồ đạc xong xuôi liền quay đầu nhìn về phía chồng mình dặn dò: "Ông chúng nó này, chúng tôi đi trước đây, mấy việc bên đây ông đứng ra sắp xếp nhé. Đừng để cho bọn nhỏ muốn làm gì thì làm đấy."
Trần kế toán gật đầu: "Được thôi."
Bà Trần lại dặn dò Trân Thanh Phong: "Cũng phải trang điểm cho cha của con đấy có nhớ chưa?"
Trần Thanh Phong nhiệt tình dào dạt nói: "Con biết rồi a."
Tuy rằng bản thân anh ôm trong mình việc cao cả nhưng mà Trần Thanh Phong cũng không hề cảm thấy mỏi mệt, ngược lại còn mỉm cười vui vẻ nói: 'Cơ hội hiếm có như vậy phải biết nắm bắt."
Anh nhìn về phía mấy người phụ nữ trong nhà từ người mẹ già đáng kính của anh, đến đứa cháu gái Lục Nữu, đặc biệt là vợ của anh ai ai cũng xinh đẹp ngời ngời.
Trần Thanh Phong cất giọng dặn dò: "Mọi người đi đường nhớ cẩn thận đấy nhé, mọi người đẹp như vậy con có chút không an tâm.
Cái lời nói đây mật ngọt như thế này vừa nói ra làm cho mấy người phụ nữ ai nấy cũng tươi cười xán lạn.
Quả nhiên mặc kệ con người ta ở thời điểm nào, bao nhiêu tuổi thì cũng đều yêu thích cái đẹp, ai cũng thích được khen ngợi.
Khương Điềm Điềm trêu chọc: "Anh Tiểu Phong, anh cứ yên tâm đi, mọi việc đã có em ở đây rồi.
Trân Thanh Phong võ vỗ người cô, nói: "Đi đường nhớ cẩn thận đấy nhé.
Khương Điềm Điềm cũng vui vẻ gật đầu: "Dạit"
Lý Hướng Dương đem máy kéo tới đây, vừa dừng xe lại nhìn thấy người nhà họ Trân mà suýt chút nữa bị té lật mặt, xém một chút nữa là té xuống mương, hắn không thể tin được mà nhìn mấy người phụ nữ nhà họ Trần.
Già trẻ lớn bé đều sửa soạn từ trên xuống dưới. Đến ngay cả Bà Trân cũng được chăm chút, đánh phấn trắng bợt.
Hắn xoa xoa đôi mắt của mình, thật sự là đang nghi ngờ bản thân không biết có phải đang nằm mơ hay không, không phải chỉ đến hỗ trợ chở người vào trong trấn thôi sao?
Sao nhìn chả khác nào giống mấy nữ yêu tinh vậy?
Hắn lắp ba lắp bắp nói: 'Mọi người sao lại... Tô Tiểu Mạch cười nhẹ một cái nói: "Chú Lý, nhờ chú giúp đỡ cho ạ."
Lý Hướng Dương: " À ùI"
Hắn lại dụi mắt mình một lần nữa, hắn cảm thấy bản thân mình đang chịu một cú sốc rất lớn, vẫn chưa thể nói chuyện bình thường được: "Mọi người... mọi người sao lại thế này? Tính làm gì đây ạ?"
Bà Trần kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, vui vẻ nói: "Nhà của chúng tôi muốn đi chụp ảnh gia đình thôi! Thế nào? Thấy tôi đây nhìn ổn không?”
Lý Hướng Dương cẩn thận đánh giá Bà Trân một chút, phải nói là bà hiện tại so với trước nhìn tốt hơn rất nhiều.
Vẻ mặt nhìn trắng bợt sạch sẽ, mà ở cái vùng này mấy người phụ nữ ai mà chả phải xuống ruộng, xuống mương làm việc mệt mỏi, sao có thể trắng nõn như thế này được chứ! Ai ai cũng đen nhẻm cải
Cho nên da dẻ mấy người phụ nữ độ tuổi về già đa phần đều sẽ đen sạm đi rất nhiều!
Nhưng mà lần này nhìn thấy Bà Trần đúng là tốt hơn rất nhiều.
So với mấy bà già lớn tuổi trong thôn này thì đúng là tốt hơn nhiều, tươi tắn hơn hẳn.
"Nhìn chị nhà mình đây đúng là rất tươi trẻ nhé, so với trước kia không còn giống nữa rồi" Lý Hướng Dương cũng không phải là một người thích nói mấy lời dễ nghe, bị nghẹn nửa ngày cuối cùng cũng miễn cưỡng nói được một câu như vậy. Bà Trân cũng coi như đó là một lời khen.
Khương Điềm Điềm cũng cười nói: "Mẹ của cháu da có hơi sạm một chút, nhưng mà bản chất bên trong mẹ là người có làn da trắng, nếu như bản chất không tốt thì làm sao có thể sinh ra được anh Tiểu Phong đẹp trai như vậy được chứ ạ.
Cho nên có thể thấy được trước kia lúc mẹ chồng cháu còn trẻ thì chắc chắn vẻ ngoài sẽ rất xuất sắc. Đương nhiên không phải da sạm là xấu đâu, cái nào cũng có mặt tốt của nó. Bằng không sẽ không có nhiều người bây giờ chuộng việc có làn da nâu sạm, điều đó chứng tỏ da nâu sạm cũng là một loại sắc đẹp.
Nhưng mà mẹ như vậy lại gặp mấy cô con dâu da trắng như tụi cháu thì nếu lỡ làn da nâu sạm của mẹ đứng ở giữa đám con dâu da trắng thì cũng có chút kì lạ.
Cho nên mọi người mới trang điểm cho mẹ trắng một chút. Dù sao thì mẹ chồng của cháu mặc dù là da trắng hay da nâu thì cháu đều thấy đẹp như nhau ạ!
Chỉ có mấy cô con dâu bọn cháu da trắng thì còn được chứ da nâu thì thôi rồi ạ.
"Cho nên bây giờ chỉ có thể để mẹ của tụi cháu chịu thiệt thòi một chút. Nhưng mà nếu để mẹ của cháu thay đổi phong cách một tí thì cháu thấy cũng rất tốt mà ạ. Mẹ thấy con nói đúng không mẹ?"
Bà Trần được cô con dâu khen lấy khen để như thế này, thiếu điều muốn bay lên mây. Cả người bà lúc này lâng lâng vui vẻ vô cùng.
"Cái con bé này nói bậy bạ cũng nói trúng được nữa.
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Con chỉ là đứa con dâu ngoài ăn nói thành thật ra cũng không làm gì được nữa đầu."
Bà Trân vỗ vào tay của Khương Điềm Điềm nói: 'Mẹ hiểu được, mẹ cũng biết con là người như thế nào mà cho nên ngay từ lần đầu tiên gặp con mẹ đã rất thích con. Mẹ cũng là một người sống khá thành thật, vừa thấy con cũng đã chấm con rồi. Mẹ cũng không phải người khác mà ghen tuông với con, mẹ phải công nhận một điều, trong mấy cô con dâu thì con chính là con bé đặc biệt nhất."
Khương Điềm Điềm: "HÌì hì!"
Cô ôm lấy tay của Bà Trần nói: 'Mẹ con chúng ta chỉ cần đi con đường của chính chúng ta là được rồi ạ, không cần quan tâm người ta nói gì mẹ ha.
Bà Trân cũng gật đầu hưởng ứng: "Đúng vậy đấy" Tô Tiểu Mạch thở dài than thở: " Tụi con đâu có cần đồ ăn vặt đâu ạ. Thế nên cũng không cần phải ghen tuông đâu mẹ. Cái đó không cần thiết chút nào.
"Đúng đúng đúng, không cần thiết."
Nhà họ Trần người đã quen với vị vua nịnh nọt Khương Điềm Điềm, nhiều năm như vậy rồi, bọn họ cũng đã nhìn thấy riết rồi quen thôi, không còn cảm thấy xa lạ với cái cách nói chuyện này của cô nữa rồi.
Cho dù hiện tại bọn họ không còn sống chung với cô nữa, nhưng mà tính cách của cô thì bọn họ cũng không hề cảm thấy bất ngờ khi cô nói như vậy.
Tuy rằng bọn họ đã quen với tính cách của Khương Điềm Điêm nhưng mà Lý Hướng Dương lại không hề quen, hắn trợn trừng hai mắt nhìn chăm chằm vào Khương Điềm Điềm, hắn cảm thấy bản thân lại sắp rơi vào giấc mộng nữa rồi.
Mặc dù năm xưa hắn cũng đã nghe nhắc tới tài ăn nói của cô bé này rôi nhưng mà...
Nhưng mà giữa việc "nghe nói" cùng với việc "tận mắt chứng kiến" thì hoàn toàn không giống nhau chút nào.
Lý Hướng Dương: ...'
Khó trách người lớn trong nhà này không thể nào ghét cô được, cái trình độ ăn nói này người bình thường không thể nào sánh được với cô đâu.
Nhưng mà sao vợ của kế toán Trần lại trở thành một người ham hư vinh như vậy chứ? Lại còn để cho con dâu dụ dỗ dược? Nhưng mà khi nghĩ lại thì vợ của ông Trân đúng là thích khoác lác, mà cái tính cách này của bà không phải mới đây mới cói
Mà dù sao thì nhà bọn họ cũng có cái để khoác lác mà.
Nhà bọn họ có cơ sở để khoác lác, còn nhà người khác thì làm sao, có cái gì đâu để mà khoác lác chứ."Được rồi, chúng ta nhanh lên xe đi, chúng ta còn phải đến chỗ của Đại Nha nữa. Bà Trần nhìn thời gian thấy cũng không còn sớm nữa nên nhanh chóng thúc giục. Lý Hướng Dương cũng hoàn hồn lại nói: "Được rồi, mọi người mau lên xe đi."
Thật ra Tô Tiểu Mạch và Khương Điềm Điềm ai cũng biết lái xe cả, tính ra thì những người phụ nữ trong nhà họ Trần ngoài Tô Tiểu Mạch và Khương Điềm Điềm thì còn có Đại Nữu cũng biết lái xe.
Nhưng mà hiện tại mấy người bọn họ ai cũng mặc váy nếu điều khiển xe thì đúng là không được thuận tiện cho lám.
Mà mấy người đàn ông ở đây cũng chưa sửa soạn xong nữa, cho nên cũng chỉ có thể tìm người tới hỗ trợ thôi.
Mọi người đều mặc áo bông dày leo lên trên xe ngồi chờ, Lý Hướng Dương còn đứng dưới nói chuyện mấy câu với Bà Trần: "Chị mình này, nhà chị đúng là đông nhân khẩu thật, thôn chúng ta có gia đình chị là đông nhất đấy.
Hắn giơ một ngón tay cái lên hướng về phía Trần đại nuong.
Bà Trần cười tít cả mắt: "Ôi cái người này đúng là biết ăn nói mà, chú cứ lái xe cho tốt vào, đến lúc đó chúng tôi sẽ không khiến chú thất vọng đâu."
Lý Hướng Dương khẽ bật cười.
"Chờ thêm mấy ngày nữa nhà của tôi cũng sẽ đi chụp ảnh chung với nhau mới được. Càng lớn tuổi người ta càng thích đoàn viên hơn lúc còn trẻ. Bà Trần cũng vui vẻ nói: "Nên để nhà của chúng tôi đây đi chụp hình gia đình trước sau đó để chú nhìn thấy mà làm theo."
"Được."
Xong xuôi hai người lên xe bắt đầu đi, Khương Điềm Điềm dọc đường đi không hề nói gì cả, lúc này Tô Tiểu Mạch quay sang hỏi cô: "Sao em không nói gì hết vậy?'
Khương Điềm Điềm thản nhiên đáp: "Em không muốn gió lùa vào đau bụng đâu ạ.
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì bật cười: "Mẹ rất là vui đấy Khương Điềm Điềm vui vẻ đáp lại: "Đó là đương nhiên rồi ạ, sao mà không vui được chứ, em cũng rất vui mà chị."
Bọn họ nói lời chào tạm biệt với Lý Hướng Dương, mới vừa đi tới hàng hiên đã gặp phải người từ trên lầu đi xuống: "Ôi trời ạI"
Trần Hồng vừa nhìn thấy mẹ của mình cùng với mấy cô em dâu và cháu gái thì hoảng sợ la lên: "Sao mọi người lại thành ra như vậy thế ạ?"
Khương Điềm Điềm cười tươi trả lời: "Đương nhiên là vì đẹp đấy chị ạ! Chị cả, chị đi đâu vậy?”
Trân Hồng nghe em dâu hỏi cũng vui vẻ trả lời: "Chị cũng chỉ ở trên lâu làm này nọ thôi, vừa tới cửa thì thấy mọi người tới nên chạy nhanh ra đây đón mọi người.
Khương Điềm Điềm giải thích lý do mà mọi người tới đây: "Mọi người tới đây là để trang điểm cho chị đấy."
Trân Hồng nghe vậy thì dừng chân lại nhìn về phía mọi người, Khương Điềm Điềm vui vẻ hỏi: "Chị nhìn xem, chị thấy mọi người có đẹp hay không ạ?"
Trân Hồng thành thật nói: "Đẹp!"
Thật sự là rất đẹp!
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì cười: "Hì hì, đương nhiên là đẹp rồi ạ! Được rồi, bây giờ hãy để tụi em trang điểm cho chị."
Trân Hồng giật nảy mình, mà đến ngay cả cha mẹ chồng của Trần Hồng và những người khác cũng giật mình.
Phải công nhận mấy người phụ nữ vì đẹp mà có thể bất chấp tất cả.
"Bên ngoài rất lạnh đấy ạ. Kiến Dân nhìn về phía của sổ bên ngoài đã bị tuyết đóng băng lại, vậy mà mọi người lại có thể mặc váy được, đúng là quá đỉnh rồi.
Khương Điềm Điềm cũng gật đầu nói: "Đúng là lạnh thật sự đấy. Nhưng mà mọi người cũng mặc váy mùa đông mà, với bên trong cũng có mặc thêm quân áo nữa cho nên cũng không sao cải"
Bọn họ bên trong có quần áo dày mặc, bên ngoài thì có áo khoác lông vũ cho nên cũng khá tốt, không có lạnh giống như mọi người nghĩ.
Kiến Dân nhanh nhảu nói: "Để cháu đi pha trà cho mọi người.
Sau đó Kiến Dân lại dừng lại một chút, nhìn ngó rồi hỏi: "Ông ngoại và mấy cậu đâu rồi ạ?"
Bà Trần thuận miệng đáp: "Bọn họ ở nhà trang điểm rồi! Mấy người chúng ta tới đây trước."
"Phụt!" Trần Hồng đang uống nước trà nghe thấy vậy thì bị sốc mà phun hết nước ra.
Trân Hồng bày ra vẻ mặt khó tin hỏi lại: 'Cha của chúng ta không có bị gì đúng không ạ?”
Cha chồng của Trần Hồng liên tiếp xoa xoa tay của mình, ông cảm thấy tự nhiên bây giờ tinh thần lại sục sôi lên rồi, ông thông gia đã lớn tuổi rồi còn trang Thật sự là muốn nhìn thử quá đi!!! điểm...
Ông tò mò vô cùng nên cũng cực kỳ vui tưới hớn hở hỏi: "Vậy là mấy người đàn ông trong nhà cũng hóa trang à?”
Ông vừa nói vừa quay sang nhìn mấy người con trai với cháu trai nhà mình, ông buồn cười hỏi: "Mấy cái đứa này thì lại không cần trang điểm gì bởi vì nhìn cũng khá là đẹp trai rồi."
Mấy người đàn ông và cháu trai trong nhà: "!"
Mấy người bọn họ vừa mới hết giật mình xong thì đã nghe được Bà Trần tuyên bố một câu đáng sợ: "Đợi một lát nữa mấy đứa cũng nên trang điểm một chút đi."
Cha con bọn họ: "."
Trần Hồng nhìn mấy người đàn ông trong nhà mình, thấy họ tội nghiệp quá đành phải ra tay cứu giúp: "Mẹ à, con thấy... Cũng không cần thiết đâu ạ!"
Bà Trần lắc đầu nói: "Sao lại không cần chứ Chúng ta đều đẹp mà mấy đứa tụi con lại không ra gì, vậy cũng coi được à? Chúng ta đều là người một nhà nên phải đâu ra đó đàng hoàng, tất cả đều phải đẹp.
"Đúng vậy, tất cả đều phải đẹp ạ.
Cha con bọn họ và Trần Hồng: "..."
Bà Trần nắm lấy tay của bà thông gia nhà mình nói: "Bà thông gia này, bà thấy tôi bây giờ so với trước có phải đẹp hơn không?"
Bà thông gia gật đầu: "Xác thật là đẹp hơn thật."
Bà Trần lại quay sang nói tiếp: "ÐĐấy các con xem di!"
Cha con bọn họ: ..."
Mẹ với bà nội này, sao hai người không đứng ra giúp đỡ tụi con đi chứ Tô Tiểu Mạch và Khương Điềm Điềm không hề quan tâm tới nội tâm đang gào thét của mấy người đàn ông trong nhà này, hai người đã trực tiếp kéo Trần Hồng sang một bên trang điểm cho cô rồi.
Phải nói là cái việc trang điểm này thì thẩm mỹ của người trang điểm cũng rất quan trọng, mà cho dù là Tô Tiểu Mạch hay Khương Điềm Điềm thì thẩm mỹ của hai người này đều rất tốt.
Trần Hồng dưới bàn tay trang điểm của hai người này rất nhanh đã thay đổi rất nhiều, cô so với mấy cô con dâu trong nhà cũng trắng hơn một chút cho nên nhìn cũng khá là có nét đẹp quan trọng.
Như vậy thì không cần phải đánh phấn quá nhiều, nhìn vẫn thấy cô trắng tự nhiên.
Tô Tiểu Mạch nhìn Trân Hồng nói: "Em cảm thấy chị cứ để tóc của chị xõa ra là đã đẹp lắm rồi, không cần làm gì nữa đâu ạ." Còn Khương Điềm Điềm thì đang bận đứng trước tủ quần áo của Trân Hồng tìm đồ, cô chưa bao giờ xem bản thân mình là người ngoài chút nào, Khương Điềm Điềm lẩm bẩm: "Ôi không chị cả ơi, sao quần áo của chị nhìn già dặn quá vậy?"
Nghe Khương Điềm Điềm nói vậy thì Trân Hồng liên tức giận đến mức muốn nổ tung.
Cô từ trước tới giờ đều tự xưng bản thân là người đi đầu xu hướng thời trang ở đây, Khương Điềm Điềm nói vậy là chết cô rồi Cô chống hai tay lên bảo: "Cái gì mà già dặn chứ con bé này? Quần áo của chị là thời thượng nhất ở..."
"Thời thượng cái gì chứ! Chị xem em đi, chị thấy em với chị ai đẹp hơn ạ?" Khương Điềm Điềm không hề khách sáo mà nói thẳng ra.
Trân Hồng ăn ngay nói thật: "Thì em đẹp, nhưng mà như vậy thì liên quan gì tới quần áo chứ? Là do em lớn lên đẹp sẵn rồi nên bây giờ có mặc áo rách cũng thấy đẹp nữa! Sao có thể so sánh với người khác được chứ?"
Khương Điềm Điềm cũng rất thành thật nói: "Em cũng công nhận là do em lớn lên xinh đẹp thật, nhưng mà thẩm mỹ của em cũng tốt nữa! Chị xem đi có biết bao nhiêu người học theo cách ăn mặc của em đấy thôi.
Chỉ cần mỗi lần cô làm MC chương trình mặc bộ quần áo nào thì đảm bảo bộ quần áo đó sẽ trở thành trend.
Trân Hồng lại chống chế: "Cái đó là hiệu ứng danh nhân Khương Điềm Điềm cũng kiên nhẫn nói: "Em mặc kệ chị, dù sao đi nữa thì chị cũng phải nghe lời eml"
Trần Hồng bó tay đành phải để mặc cô: "... Được rồi, em thích làm gì thì cứ làm đi"
Tô Tiểu Mạch ngồi nhìn hai cái con người này tranh cãi qua lại, nhịn không được cũng phải bật cười.
"Chị cả này, chị cũng không thể không có lập trường như vậy."
Trân Hồng miễn cưỡng nói: "Không phải tại con bé quá kiên trì sao?" Khương Điềm Điềm tìm kiếm một hồi thì bất lực nói: 'Quân áo nhà chị không có cái nào làm em ưng ý được ca."
Khương Điềm Điềm vỗ đầu một cái, cô nói: " y không đúng, em nhớ rõ em với chị năm đều gửi quần áo qua bưu điện cho chị rồi mà.
Trần Hồng nghe vậy thì bảo: "Ở dưới ngăn tủ, em tìm thử đi."
Rất nhanh Trần Hồng cũng đã được trang điểm xong xuôi, nhìn cô có nét đẹp tự nhiên với làn tóc xoăn sóng uốn lượn, sau một hồi trang điểm nhìn gương mặt của cô hài hòa hơn rất nhiều, cô mặc trên mình một chiếc vày dài màu nhẹ nhàng.
Khương Điềm Điềm nhìn Trần Hồng từ trên xuống dưới rồi nói: "Chị mang đôi giày cao này đi, đảm bảo chị sẽ phát hiện bản thân mình xinh đẹp ngời ngời cho mà xem."
Trần Hồng đúng là không nghĩ tới rằng bản thân cô lại có thể đẹp được như vậy, cô nhìn ngắm mình trong gương, hết ngó trái rồi lại nhìn phải, hoang mang hỏi: "Đây là chị sao?”
"Chả lẽ không phải chị ạ? Chị thấy sao? Đẹp không ạ?"
"Đẹp lắm!"
Trân Hồng ở bên đây trang điểm xong xuôi thì Trần Thanh Phong cũng đã đem mấy người đàn ông trong nhà mình tới đây luôn, kế toán Trân được sửa sang lông mày lại rất chỉnh tê, trên mặt cũng được trang điểm sơ qua rồi, nhìn đầu tóc của ông cũng đã được tút tát lại một ít.
Cha mẹ chồng Trần Hồng không thể nào tưởng tượng được mấy người đàn ông trong nhà họ Trần sau khi được trang điểm qua một loạt, tất cả đều... Cái này không thể nói là xấu được, nhìn bọn họ giống như những người trên màn ảnh TV vậy, khá là có nét đặc biệt.
Một nhóm người lớn tuổi trang điểm, tuy rằng không quá xấu, nhưng mà chỉ cần đến gần một chút là có thể nhìn thấy phấn trên mặt bọn họ. Đúng là làm cho người ta phải trợn mắt há hốc mồm không biết phải nói gì mà.
Cha mẹ chồng của Trần Hồng vô cùng quyết đoán nói: "Đợi chút nữa cha mẹ cũng sẽ đi xem mấy đứa chụp ảnh gia đình, không thể bỏ qua cơ hội xem chuyện vui này được.
Chuyện náo nhiệt như thế này không phải lúc nào cũng có.
Hai ông ông bà già bọn họ cảm thấy bản thân phải nắm bắt cơ hội này mới được. Đúng là con người sống càng lâu thì cái gì cũng có thể chứng kiến qua được mà.
Mấy người trong nhà họ Trần cũng vui vẻ gật đầu: "Được."
Mấy người đàn ông ngồi bên cạnh thì thầm to nhỏ với nhau: "Chẳng lẽ hai bác đang xem chúng ta là khi đúng không?”
Trân Thanh Phong liền phản bác: 'Mấy anh đem mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ấy bỏ đi mau đi, cho dù có là khỉ đi chẳng nữa thì chúng ta cũng là những con khỉ xinh đẹp.
Nghe xong mấy lời này đúng là rất muốn đánh người.
Mấy người anh trai của Trần Thanh Phong nhìn anh với ánh mắt chẳng khác gì tội nhân truy nã vậy, nếu không phải cái thằng nhóc này gợi chuyện thì bọn họ cũng sẽ không phải trông như thế này rồi.
Thật là... thảm quá đi mất!
Mà Kiến Dân và những người khác cũng bị Trân Thanh Phong kéo sang một góc, ngồi xuống bắt đầu khoa tay múa chân trên mặt bọn họ rồi, rất nhanh bọn họ đã bắt đầu cơn "ác mộng" này, mấy cái chuyện này đúng là bắt bọn họ đi đầu thai thành người khác vậy.
Cũng rất nhanh Trần Thanh Phong đã thu xếp xong xuôi cho cha con bọn họ.
Cứ như vậy mà đại gia đình bọn họ kéo nhau như vũ bảo đi đến tiệm chụp ảnh. Tuy nói hiện tại đang trong tết, các nhà máy đều không làm việc, người trên đường cũng không có nhiều. Nhưng mà cũng không phải là không có ai.
Phàm là ai đi ngang nhìn thấy bọn họ đều nhìn chằm chằm không rời mắt.
Làm sao mà không tò mò cho được đây?
Phụ nữ trang điểm vốn dĩ đã rất ít người rồi, huống chỉ là đàn ông trang điểm.
Tóm lại là người ta tò mò muốn nhìn xem bọn họ đang làm gì!
Khoảng cách càng gần thì càng nhìn thấy rõ mấy người đàn ông này trang điểm, nhưng mà nếu đứng nhìn xa xa thì sẽ không nhìn thấy rõ ràng, cho nên người ta sẽ cảm thấy mấy người này vẻ ngoài khá giống nhau thôi.
Mặc kệ là nam hay là nữ đều có vẻ ngoài rất xinh đẹp.
Điển hình như Khương Điêềm Điềm cùng Trần Thanh Phong, hai cái con người này là những người đã quen với việc được người khác nhìn ngắm nên cũng không hề quan tâm tới ánh mắt của người ta làm gì.
Nhưng mà những người khác thì không phải như vậy, bọn họ bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, lâu lâu còn có người đi theo sau lưng nhìn nữa.
Ai nấy cũng cảm thấy có chút hồi hộp lo lắng, đi đứng cũng không thoải mái.
Khương Điềm Điềm thấy vậy thì an ủi người nhà: "Mọi người không cần phải lo lắng đâu ạ Bà Trân cầm lấy tay của Khương Điềm Điềm nói: "Điềm Điềm này, đúng là mẹ có chút hồi hộp lo lắng thật day."
Khương Điềm Điềm mỉm cười an ủi: "Mẹ à, có gì đâu mà phải hồi hộp lo lắng ạ? Nếu như mẹ xấu xí thì người ta cũng sẽ không nhìn mẹ hoài như vậy đâu! Tất cả cũng bởi vì mẹ xinh đẹp đấy ạ.
Bà Trân nghe vậy thấy hợp lý nên cũng gật gù nói: "Con nói cũng có lý."
Khương Điềm Điềm võ vỗ vào tay mẹ mình nói: "Đến nơi rồi ạ.
Trong trấn này cũng chỉ có một tiệm chụp ảnh mà thôi, trước kia là của nhà nước nhưng bây giờ đã thuộc quyền sở hữu của tư nhân rồi.
Trước kai ở đây cũng đã từng chụp hình cưới cho vợ chồng Trân Thanh Phong, mà hiện tại bọn họ lại một lần nữa tới đây chụp hình gia đình.
Người chụp ảnh vẫn như cũ cho nên cũng vẫn nhớ rõ vợ chồng Trần Thanh Phong.
Phải nói là mấy năm đó lúc vợ chồng Trân Thanh Phong chưa có rời quê lên thành phố lập nghiệp, cứ một khoảng thời gian thì hai người bọn họ sẽ tới đây chụp ành.
Cứ mỗi năm sẽ chụp một lần hoặc hơn.
Nhà giàu như vậy không phải muốn quên là quên, mà cũng không phải có nhiều nhà như bọn họ, cho nên tuy rằng ông lão chụp ảnh cũng đã bảy mươi tuổi rồi, nhưng trí nhớ vẫn rất tốt, vẫn còn nhớ rõ vợ chồng bọn họ.
Lâu lâu rảnh rỗi xem TV cũng sẽ nhìn thấy vợ chông bọn họ nên cũng biết được hai người họ bây giờ không còn là người giàu bình thường nữa rồi.
"Ông ơi, tụi cháu đến đây để chụp ảnh ạI"
Ngày hôm qua Tô Tiểu Mạch đã đến đây nói trước một tiếng rồi cho nên ông lão cũng không biết cô và vợ chồng Trần Thanh Phong là người cùng một nhà.
Bây giờ nhìn thấy bọn họ đến, tất nhiên cũng rất vui vẻ chào đón: "Là các cháu đó à, mau vào trong đây đi!"
Ông quay sang nói với cháu trai của mình: "Này cháu nhìn đi, cháu còn nhớ rõ bọn họ không?”
Nhà giàu vốn dĩ đã rất ít rồi nói chi là nhà giàu mà còn có tiếng nữa.
Người cháu trai của ông lão cũng vui vẻ nói: "Nhớ chứ ạ, nhớ rõ nữa là đằng khác, anh trai Trần và chị dâu đây mà."
Trần Thanh Phong gật đầu chào: "Ông ơi, lần này bọn cháu tới là để chụp ảnh gia đình đấy ạ, mong mọi người giúp đỡ chụp cho nhà cháu tấm ảnh đẹp một chút. Chúng ta cũng đã quen biết từ lâu nên cháu cũng đã chuẩn bị sớm rồi ạ, ai nấy đều đã trang điểm sơ qua rồi, ông thấy thế nào ạ? Ổn đúng không ạ?"
Hai ông cháu nghe vậy cũng sôi nổi gật đầu: "Đúng là nhìn khá tốt đấy."
Tuy rằng nội tâm cũng có chút khiếp sợ, nhưng mà gia đình Trần Thanh Phong bọn họ đúng là rất chu đáo, bởi vì nhiều khi chụp ảnh thì mấy người chụp ảnh như bọn họ cũng sẽ trang điểm cho đàn ông, thế nên khi thấy mấy người trong nhà Trần Thanh Phong như vậy, bọn họ cũng không hề cảm thấy bất ngờ gì.
"Tay nghề trang điểm này đúng là khá tốt đấy!"
Trần Thanh Phong vui vẻ nói: "Ông đúng là có mắt nhìn thật đấy ạ, mấy người đàn ông này đều là do một tay cháu trang điểm cho đó ạ, thế nên mới nói cháu đúng là thiên tài mà! Mặc kệ là làm chuyện gì thì chỉ cần vừa học sơ qua cũng đã biết làm rồi ạ."
Những người khác: "...'
Nói chuyện bình thường thì nói được rồi, có cần phải tự khen bản thân mình như vậy không, khoác lác kinh thế không biết.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu chụp hình đi!" Bà Trân đã không chờ được lâu thêm nữa rồi.
Mọi người liền lập tức nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị bố trí chỗ chụp, người cháu bắt đầu lấy ra một cái ghế dài lại.
Người lớn tuổi nhất là kế toán Trần và Bà Trần thì ngồi ở giữa, ngồi hai bên là vợ chồng của Trần Hồng và vợ chồng của anh hai Trần, sau đó mấy người con thì ngồi tiếp bên cạnh, nhích qua một chút thì chính là vợ chồng của anh ba Trần cùng với vợ chồng của anh tư Trần, cứ như vậy mà sắp xếp, còn lại là vợ chông của Trần Thanh Bắc và Trần Thanh Phong ngồi phía bên ngoài Mà những người cháu đời thứ ba thì đứng ở phía sau lưng người lớn, trong số mấy người cháu thì chỉ có Nhị Hổ là đã kết hôn. Vợ của cậu khuôn mặt đỏ bừng có chút thẹn thùng, cô luôn nắm chặt lấy tay của Nhị Hổ, trông hai người rất dễ thương, còn những người còn lại thì bày ra vẻ mặt "ta đây vẫn còn độc thân", chả biết là vui hay buồn trong lòng nữa.
Bộ dạng này bị Bà Trân xem thường vô cùng, thế là tất cả mọi người đều ngồi ngay ngắn vào đúng vị trí của mình.
Đến những đứa nhỏ nhất trong nhà chính là cặp song sinh của vợ chồng Tô Tiểu Mạch, còn có Lục Hổ của nhà anh ba Trần cùng với Tiểu Thất nhà Khương Điềm Điềm, mấy đứa nhỏ tương đối lùn, nếu đứng phía sau sẽ không nhìn thấy được, cho nên được lên phía trước ngồi xổm xuống, nhìn như vậy trông khá là hài hòa.
Phải nói bản thân ông làm người chụp hình bao nhiêu năm rồi, đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy được một gia đình đông con cháu như thế này.
Nhà của ông con cháu khá là ít, nhìn gia đình bọn họ như vậy đúng là có chút hâm mộ.
"Mọi người đứng gân lại với nhau một chút nhé, hướng người về phía chính giữa một tí" ve Mọi người nghe vậy liền lập tức xoay người mình lại.
"Đúng rồi, đúng rồi chính là như vậy đấy."
Trần Thanh Phong lúc này mới cất giọng nói: "Ông ơi, ông chụp nhiều ảnh một chút giúp cháu xong rồi rửa hết ra nhé ạ."
"Được rồi, tôi biết rồi." Một tấm ảnh cũng đã nhiều tiền rồi, vậy mà còn rửa nhiều tấm, biết bao nhiêu là tiền, ai mà không vui cho được chứ.
Cả gia đình nhà họ Trần đều rất ngay ngắn chỉnh tê, mang theo một chút hồi hộp trên mặt, ông lão chụp ảnh thấy vậy thì cười bảo: "Mọi người không cần hồi hộp lo lắng quá đâu, mọi người cười lên một chút nhé. Được rồi bây giờ nói theo tôi chữ kim chỉ nhé!"
Ông hô lớn tiếng một chút: "Một hai ba cùng nhau nói kim chỉ nhé!" Cái việc như thế này, mọi người chưa làm qua bao giờ nên chưa có kinh nghiệm cho lắm, Tiểu Thất tò mò hỏi thẳng ra: "Tại sao chúng ta phải kêu kim chỉ ạ? Chúng ta không thể kêu cải trắng dưa chuột cà chua sao ạ?"
Ông lão nghe vậy thì cười nói: "Không được đâu! Chỉ có thể kêu 'kim chỉ thôi!"
Tiểu Thất cũng ngoan ngoãn đáp: "Dạ vâng."
Nhưng mà cu cậu vẫn cảm thán một câu: 'Đều là rau củ giống như nhau mà đúng là chênh lệch quá rồi ạ!"
Trần Thanh Phong lườm con trai mình một cái: "Con trai à, con có thể im lặng được rồi đấy.
Tiểu Thất nhún nhún vai, ngoan ngoãn bày ra gương mặt tươi cười.
Cái đứa nhỏ này trời sinh khuôn mặt đáng yêu, đến lúc cười thì càng cười ngọt ngào chết người, làm người ta cũng không còn cách nào để đánh mắng.
Đúng là con người lớn lên có nhan sắc luôn có nhiều lợi ích mà.
"Mọi người ơi, mọi người mau nhìn về phía tôi nhé."
Ông lão nhìn gương mặt tươi cười của gia đình này thì nói to: "Một hai ba, kim chiiiiil"
Trong nháy mắt ngay khi mọi người nói thì ông bấm máy!
Dễ dàng bắt được khoảng khắc tươi cười xán lạn của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận