Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 21
Mặc dù ban đầu không có chút do dự, nhưng sau khi thưởng thức bánh bao của Tô Tiểu Mạch, 100% kiên định của Khương Điềm Điềm liền biến thành 10000% luôn.
Ba cô con dâu nhà họ Trần đi lên núi lượm nấm, giữa trưa đều cầm theo lương khô, cho nên chầu này, toàn bộ do Tô Tiểu Mạch làm. Để chứng minh khả năng của mình với mẹ chồng, Tô Tiểu Mạch dùng bột bắp thô chia đều thành từng bánh nhỏ, bên trong là nhân nấm.
Chuẩn bị nguyên liệu chuẩn thì làm gì cũng sẽ không dở. Càng là đồ bình thường như thế này thì càng có khả năng ăn được thứ ngon trong đó.
Bữa cơm trưa nay, mặc dù vẫn là mấy nguyên liệu bình thường nhưng mọi người lại ăn no căng bụng.
Không thể không nói, tay nghề Tô Tiểu Mạch, đúng là quá tuyệt vời.
Cho dù là bánh kếp hay bánh có nhân thì đều được xưng là cực phẩm. Ngay cả mẹ Trần cũng cảm khái, làm sao bánh ngô nhân nấm lại có thể ăn ngon đến thế này.
Khương Điềm Điềm không ăn nhiều lắm, cũng chỉ có 3 cái thôi, cô ôm bụng, cảm thấy cuộc sống thật là quá tốt đẹp.
Bà Trần: "Được, được hết."
Dù sao tương lai cũng sẽ là người một nhà, bà so đo tính toán làm gì chứ?
Khương Điềm Điềm gãi gãi đầu: "Đúng rồi ha, buổi sáng em qua thì phiền lắm."
Bà Trần: "Thím không phải loại người như vậy đâu."
Bà Trần: "Được."
Chừng này đúng là không nhiều. Nếu Khương Điềm Điềm ăn một mình thì cũng có thể dùng hơn một tháng, miễn cưỡng ăn "cơm chan nước lã" thì có thể góp thành hai tháng. Nhưng nếu chiếu theo sức ăn trưa của Khương Điềm Điềm thì mấy thứ này còn không đủ cho cô ăn một tháng ấy chứ.
"Thím ơi, đợi tý nữa thím về với cháu nhé, cháu đem lương thực hết sang đây."
Khương Điềm Điềm đúng là không phải người biết giấu của riêng, chủ yếu, đồ nhà bọn họ thật quá ít. Nếu như cô giấu lại một chút, phỏng chừng có thể không cầm ra được cái gì. Khương Điềm Điềm quả quyết lục hạt bắp và khoai lang còn lại dưới hầm nhỏ, lại cầm chút bột bắp dư của mình ra.
Trần Thanh Phong gặm bánh ngô, ngẩng đầu: "Buổi sáng em cũng tới à?"
Khương Điềm Điềm chưa bao giờ quả quyết thế cả, quả nhiên nữ chính đúng là nữ chính, người ta bật chế độ hack là mạnh hơn so với cô nhiều.
Bọn họ đã quyết định xong, Khương Điềm Điềm dẫn bà Trần và Trần Thanh Phong đi qua lấy lương thực. Khương Điềm Điềm nghĩ linh tinh: "Lương thực nhà cháu không nhiều lắm, cũng không biết có đủ cho cháu ăn không! Thím, thím cũng đừng chê cháu thiếu đồ nha."
Mặc dù bột bắp nhà bọn họ rất mịn, có thể xem là đồ tốt, nhưng mà đúng là thiếu thốn. Có điều dù xem như vậy, bà cũng không làm khó dễ Khương Điềm Điềm, chỉ bảo: "Được, mấy cái này cũng không ít, một cô nhóc như cháu ăn không được bao nhiêu."
Có điều cô nhanh chóng đáp: "Vậy buổi sáng em không đến nữa, trưa với tối sang ăn cơm, được không?"
Những lười này ít nhiều đã an ủi được Khương Điềm Điềm phần nào.
Cô tròn xoe hai mắt trông đến là chân thành: "Nhà cháu chỉ có ít thứ này thôi."
Bà Trần nhìn, thật là có phần ưu sầu.
Khương Điềm Điềm còn nói: "Cháu cũng không có cách nào mới bán tóc đi. Có điều không biết có phải ông trời thấy cháu đáng thương hay không mà để cháu tìm được tiền để dành cha giấu. Mặc dù chỉ mấy đồng không nhiều, nhưng cũng có thể tiếp tế cho mấy ngày."
Bà Trần nhảy mí mắt lên một cái, hỏi: "Lúc cô ta ra đi còn cầm cả tiền hả?"
Như thế này thì an toàn hơn không ít đâu.
Bà Trần ngẫm nghĩ: "Lúc Từ Thúy Hoa đi, hình như có vác một bọc quần áo không nhỏ, nhất định là lương thực bị cô ta cầm đi một ít rồi."
Bà Trần: "Cái đồ thiếu lương tâm đạo đức kia! Ả cũng không thấy ngại cơ! Cầm bao nhiêu tiền như vậy còn muốn tuyên dương mình tốt! Thím nhất định phải vạch cái bộ mặt xảo trá này ra mới được."
Dù Khương Điềm Điềm ít hiểu biết, nhưng nhìn cũng rõ là đồ nhà mình hoàn toàn không thể ăn được tới vụ thu, bàn tay cô xoay xoay, thấp giọng nói: "Cháu cũng không biết nhà mình còn lại nhiều đồ hay không. Cha không giao cho cháu. Mà mẹ kế thì lại vội đi..."
Mẹ Trần tức cành hông, không phải vì chiếm lợi của Khương Điềm Điềm mà là cảm thấy con nhóc bị mẹ kế lừa, các mẹ già nông thôn ấy, một khi đã chửi người thì vô cùng khó nghe, bà mắng một hồi lâu, cuối cùng nói: "Không được, chuyện này thím phải cho mọi người trong thôn biết hết, không thể để ả cầm tiền mà còn giả danh người tốt được."
"Mặt ngoài thì không giày vò con ghẻ, sau lưng cuỗm tiền trong nhà đi hết, đúng là giả vờ giả vịt!"
Bà Trần tức giận khó thở!
Khương Điềm Điềm nhỏ giọng: "Bà ấy thật đáng ghét, đã cầm tiền còn muốn lấy lương thực."
"Gì!!! Hai trăm!!!" Bà Trần kinh ngạc trợn to mắt, thằng năm nhà bà mỗi tháng đều gửi tiền lương về, thì bà cũng chỉ gom được 300 đồng! Từ Thúy Hoa lấy đi 200???
Nghĩ lại thì cũng có khả năng.
Mấy năm trước, ông ngoại Khương Điềm Điềm làm nhân viên thu chi trong thành phố, tay nghề thêu thùa của bà ngoại và mẹ đã mất của con bé cũng tương đối khá. Mặc dù về sau người trong nhà mắc bệnh, theo thời gian ngày càng lụn bại, nhưng thuyền hỏng thì vẫn còn ba lạng đinh. Thế thì nói trong nhà còn chút tiền, cũng không khiến người khác bất ngờ.
Khương Điềm Điềm cũng không giấu giếm giúp Từ Thúy Hoa: "Đúng vậy, bà lấy đi hết số tiền mà nhà cháu tích lũy nhiều năm qua."
Khương Điềm Điềm cũng không giấu thay Từ Thúy Hoa, không phải cầm tiền đi à, thế mà còn muốn nói mình liêm khiết á! Hơn nữa cô cũng vì bản thân thôi, hiện tại tiền nhà họ bị Từ Thúy Hoa lấy mất, lương thực đưa tới nhà họ Trần, bên này ngoài phòng ở thì không có gì hết, nghèo rớt mồng tơi.
Khương Điềm Điềm chọt chọt tay vào nhau: "Bà ấy cầm 200 đồng tiền của nhà bọn cháu đi, lúc đó cháu bệnh, không ngăn được bà..."
Bà Trần: "Đúng là cái đồ mất lương tâm, cũng không biết để lại cho con một ít, còn ở trong thôn nói cái gì mà bản thân tuy là mẹ kế nhưng là người tốt, ngay cả nhà cũng không cần. Chỉ hy vọng rời đi tái hôn! Nói dễ nghe thế, hóa ra là cầm tiền với lương thực đi hết! Cái thứ thất đức xấu xa."
Vừa nói thế, bà Trần không ngồi yên được nữa, đứng dậy ngay xách theo lương thực đi mất.
Bà phải đi tìm mấy chị em của mình trò truyện mới được.
Bà Trần đi khỏi, Khương Điềm Điềm thở dài một cái, nhỏ giọng bảo: "Thật ra em luôn cảm thấy cha mình sẽ có chuẩn bị gì đó. Nhưng đào cũng gần sâu ba thước rồi mà chưa tìm được gì cả."
Lời này không hề giả.
Khương Điềm Điềm thật sự nghĩ như vậy đó, cô cảm thấy cha mình cũng có thể tích 1000 đồng trong huyện cho cô, từ đó đã đủ thấy không phải người không có chuẩn bị. Nhưng mà rõ ràng là người có chuẩn bị, thì làm sao có khả năng không dự trữ lương thực. Suy cho cùng, đôi khi có tiền cũng không mua được lương thực. Cho nên Khương Điềm Điềm vẫn thấy rất kỳ lạ.
Trần Thanh Phong ngồi cạnh Khương Điềm Điềm hỏi: "Em cảm thấy cha có thể đã chuẩn bị lương thực cho mình à?"
Khương Điềm Điềm ưỡn ngực: "Đương nhiên, cha em không phải loại người không có sự chuẩn bị thế đâu."
Trần Thanh Phong: "Em tìm hết cả nhà rồi chứ?"
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Đã tìm hết mà không có."
Khương Điềm Điềm giương mắt, lông mi dài chớp chớp, cô giòn giã đáp: "Được."
Sau vụ thu hoạch cũng không có việc gì, mỗi gia đình đều có lương thực, tình hình chung là các nhà đều chọn thời cơ như vậy để kết hôn. Gặp phải lúc mùa màng tươi tốt, mùa thu có thể được 6,7 nhà kết hôn ấy chứ.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Trần Thanh Phong mới phản ứng lại, anh giữ tay cô nói: "Chúng mình, chúng mình đợi thu hoạch vụ thu xong thì kết hôn liền được không?"
Mối tình đầu của thiếu nam thiếu nữ, chính là ngây thơ thuần khiết lại sến sụa buồn nôn như vậy đó.
Khương Điềm Điềm cũng đỏ mặt, cô cúi thấp đầu, tay gảy gảy cúc áo mình, con tim đập nhanh đầy căng thẳng.
Cô nhìn Trần Thanh Phong chằm chằm, sắc mặt anh ửng đỏ. Anh chàng hồi hộp niết vạt áo mình, vội nói: "Anh thích em."
Cô quả quyết bảo: "Anh lười lắm, tự kiếm sống còn không biết có đủ cơm cho mình ăn không."
Trần Thanh Phong: "..."
Khóe miệng anh hơi co giật, nói: "Em đúng là quá hiểu anh."
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Bằng không thì sao có thể nói là trời đất tác thành? Chắc chắn do hiểu nhau rồi. Chính anh cũng là tộc người ăn bám, thì còn muốn dắt em cùng nhau đi rỉa à?"
Trần Thanh Phong: "Tộc người ăn bám?"
Không biết vì sao mà anh cảm thấy cái miêu tả này thật có lý quá chừng.
Có điều, anh nói kiên quyết: "Đó là lúc anh chưa có vợ, đợi anh có vợ mà em, anh sẽ không như vậy đâu! Nếu không thì ai nuôi Điềm Điềm Điềm đáng yêu nhà chúng ta chứ?"
Khương Điềm Điềm vểnh khóe môi, Trần Thanh Phong không kiềm được mà đột nhiên tiến tới gần trán cô, hôn một cái thật nhanh.
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu, nghiêm túc: "Không tin!"
Trần Thanh Phong kéo bàn tay nhỏ của cô, nói: "Cho dù cha không để lại cái gì cho em, thì không phải em còn anh à? Không lẽ em không tin anh?"
Khương Điềm Điềm ôi một tiếng nặng nề, đầu cô lập tức hạ cái *bịch* tựa lên đầu vai Trần Thanh Phong: "Cũng chỉ có thể như vậy thôi."
Anh động viên bảo: "Không sao, trước tiên em cứ ăn ở nhà anh đi. Còn những chuyện khác thì chúng ta từ từ nói, có khi lúc không chú ý lại tìm được thật."
Trần Thanh Phong cười, anh xoa đầu tóc xoăn của Khương Điềm Điềm, anh rất thích dáng vẻ đáng yêu lông xù này của cô.
Cô rũ đầu nói: "Nếu có thì em còn phải ăn nhiều bữa khoai lang nướng như vậy à? Em cảm thấy cả người mình đều là khoai lang."
Mặc dù có hơi ngại ngùng, nhưng với chuyện này cô lại rất quyết đoán.
Trần Thanh Phong cũng rất vui, anh nhẹ nhàng tiến lên, trán đối trán với cô bảo: "Em tốt quá."
Khương Điềm Điềm căng thẳng siết chặt tay, có hơi ngượng ngùng đẩy anh ra, mắt nhìn lên nhìn xuống, liếc ngang ngó dọc nhưng không nhìn Trần Thanh Phong.
Trần Thanh Phong cười: "Em nhìn anh chút đi, anh đẹp trai thế này mà."
Khương Điềm Điềm: "Em không thèm... A??"
Cô đột nhiên ngừng lời, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà.
Trần Thanh Phong nhìn theo tầm mắt cô hỏi: "Sao thế?"
Hình như cũng đâu có cái gì lạ đâu.
Anh di chuyển tới chỗ Khương Điềm Điềm và nhìn lại, lúc này mới thấy có một mảnh vải không dài.
Hai người liếc nhau, Trần Thanh Phong quả quyết: "Anh trèo lên xem thử coi."
Bọn họ tìm ghế chồng lên nhau, cũng may là Trần Thanh Phong tương đối cao, anh đứng trên bốn cái ghế, miễn cưỡng vừa đủ đến nóc nhà. Khương Điềm Điềm vội đỡ anh, Trần Thanh Phong cố gắng đưa tay, dùng sức kéo một cái.
Quả nhiên, cảm giác được có sức nặng.
Anh hít một hơi sâu, dùng lực mạnh hơn.
Lần ra tay này đã thấy một cái túi bị lôi ra, túi rơi xuống một cái *bịch*, suýt nữa nện vào người Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm.
Hai đứa đưa mắt nhìn nhau, Trần Thanh Phong nhanh tay mở cái túi, là một túi hạt bắp.
Bốn mắt dại ra, Khương Điềm Điềm tằng hắng một cái, thì thầm: "Quả, quả nhiên là có lương thực."
Cô giương mắt nhìn Trần Thanh Phong, cắn môi nói: "Cha em đúng là có chuẩn bị đường lui."
Trần Thanh Phong: "..."
Ông cha vợ này của anh, là một người có thủ đoạn đấy!
Trần Thanh Phong xắn tay áo: "Em chờ anh, anh lại lên xem thử coi."
Bốn cái ghế như vậy là không được rồi.
Trần Thanh Phong nhanh chóng vác bàn ăn nhà Khương Điềm Điềm chuyển lên giường, sau đó bỏ từng cái ghế lên trên, lần này quả nhiên cao thêm được không ít. Trần Thanh Phong cũng có thể dễ dàng thấy được cái gì bị giấu trên mái nhà thủng.
Ngoài cái túi bọn họ kéo xuống này, bên trên còn đặt 4,5 túi khác. Trần Thanh Phong đưa tay thay đổi vị trí túi, anh chuyển từng cái xuống dưới, hai người kiểm tra kỹ càng.
Hai túi hạt bắp lớn, một túi bột bắp lớn, ngoài ra còn có một túi gạo nhỏ và một túi bột mì nhỏ. Khó mà nghĩ ra được, tại thời điểm thế này mà nhà họ Khương lại có nhiều thứ như thế.
Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đưa mắt nhìn nhau, hai người bị chấn động rồi.
Khương Điềm Điềm đột nhiên đứng dậy, bóp cổ Trần Thanh Phong lay lay: "Không được nói với ai, anh biết chưa?"
Trần Thanh Phong bật cười đảm bảo: "Không nói không nói."
Khương Điềm Điềm ngồi trên giường, nhìn mấy "bảo bối" này nói nhỏ: "Sao mà em có hơi mơ màng rồi."
Trần Thanh Phong: "Không sao, em giấu đồ cho kỹ, từ từ ăn."
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn anh, Trần Thanh Phong hỏi: "Nhìn cái gì?"
Khương Điềm Điềm gãi đầu nói: "Tại sao anh không nói, cầm hết đồ sang nhà anh?"
Trần Thanh Phong mở to hai mắt: "Em nhìn anh đi, nhìn kỹ vào. Em cảm thấy anh là thằng ngốc to xác à? Họa có mà điên anh mới kêu em làm như vậy. Tại sao anh phải cầm đồ sang nhà mình cơ chứ! Nhà anh cũng đâu phải chỉ có mỗi anh, một hai ba bốn năm, anh nuôi cả đám à!"
Anh ra sức xoa đầu Khương Điềm Điềm nói: "Đây đều là đồ của em! Là cha để lại cho em phòng thân, nếu anh còn muốn chiếm lợi của em nữa thì anh còn là người không? Hơn nữa, đặt bên chỗ em, anh còn có thể thỉnh thoảng ăn bữa ngon."
Khương Điềm Điềm: "..."
Trần Thanh Phong: "Hơ hơ."
Khương Điềm Điềm hỏi: "Đồ hôm nay em cho mẹ anh có thể ăn được bao lâu?"
Thật ra cô vẫn chưa có tính.
Trần Thanh Phong: "Hơn một tháng đấy."
Khương Điềm Điềm chỉ vào hai túi hạt bắp khác, nói: "Thêm nó nữa thì sao."
Trần Thanh Phong: "Có thể tới mùa thu đó, gần tới vụ thu hoạch cũng được."
Khương Điềm Điềm rất quyết đoán: "Thế thì cầm cả hai túi này sang, bột bắp với gạo bột mì thì tiếp tục giấu."
Trần Thanh Phong chăm chú nhìn Khương Điềm Điềm nói: "Thật là em tin tưởng anh vậy à, không sợ nhà anh nuốt lời sao?"
Khương Điềm Điềm: "Không sợ!"
Cô hất đầu lên: "Thím còn muốn nhà của em mà, cũng sẽ không đổi ý đâu."
Chút lương thực này cũng không thể đáng tiền hơn phòng ở. Chỉ cần có chút đầu óc là sẽ biết nên lựa chọn như thế nào.
Cô cười tủm tỉm: "Em nắm chắc rồi, hơn nữa em cũng không bảo hôm nay cho. Hôm nay em cũng đã nói trong nhà không có lương thực, đột nhiên lại lòi ra hai cái túi, còn không khiến người ta nghi ngờ à? Khiến mẹ anh nghĩ thế nào đây? Cứ để đó trước đã, ngày kia hoặc ngày mốt anh giúp em chuyển sang nhé, cứ nói là em dùng tiền còn dư đổi lương thực."
Trần Thanh Phong: "Cứ thế đi."
Khương Điềm Điềm bật cười nhẹ nhàng.
Cô nuốt nước bọt, nói: "Quá tốt rồi, không ngờ là nhà em thật sự có lương thực."
Trần Thanh Phong cũng cảm khái tận đáy lòng: "Cha em thật đúng là người lợi hại."
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Đúng thế."
Cô rũ đầu suy nghĩ, cha không nhắn nhủ chuyện lương thực trong thư, có lẽ nguyên chủ biết chỗ này có lương thực. Có điều cô chỉ là thứ hàng "dởm" xuyên qua, cho nên mới không biết gì mà thôi.
Khương Điềm Điềm thở dài.
Trần Thanh Phong hạ giọng hỏi: "Sao thế?"
Khương Điềm Điềm cũng không thể nói rõ mình làm sao nữa, có điều, trong lòng có cảm giác khó diễn tả thành lời. Khương Điềm Điềm này thật là hạnh phúc quá!
Cha mẹ thật sự suy nghĩ cho cô ấy, muốn ra sức giúp cô trù tính hết thảy, có điều Khương Điềm Điềm lại giày vò bản thân đến chết. Có điều lòng cô cũng có thể hiểu được.
Nguyên chủ chỉ mới mười bảy tuổi thôi, cha mẹ đều không còn trên đời, người thân nào cũng không có.
Thậm chí đến cả mẹ kế cũng muốn rời đi, có lẽ cô ấy thật sự rất sợ hãi phải không?
Khương Điềm Điềm thật sự đã nhận được tình thương của người thân, cho nên mới sinh ra tình cảm vô cùng tiêu cực với việc họ ra đi, bản thân cũng đánh mất ý chí sống. Cho dù cha Khương để lại nhiều đồ và chuẩn bị nhiều hơn, chủ cơ thể này cũng không có dũng khí để tự sống một mình.
Đã từng cảm nhận sự chăm lo từng li từng tý, thì càng không có can đảm đơn độc một mình.
Mà cô, từ bé cô đã không có người nào thật lòng với mình, trái lại cô có khả năng đối phó được cuộc sống như vậy.
Thậm chí cô còn cảm thấy xuyên qua đúng là một chuyện tốt, dẫu cho có một mình, dẫu không có đồ ăn ngon đồ dùng tốt và cũng không có nhà ổn, nhưng lại thoải mái tự do, không cần cân nhắc đến cảm giác của người khác.
Khiến cô bỗng thật nhẹ nhõm.
"Điềm Điềm?"
Trần Thanh Phong thấy cô ngây người nãy giờ, nhỏ giọng hỏi: "Có phải em nhớ cha rồi không?"
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Ừa."
Cô nhỏ giọng nói: "Thật đáng tiếc, ông ấy đã không còn đây."
Trần Thanh Phong trấn an vuốt vuốt tóc cô: "Không sao, sau này có anh mà!"
Anh cười nhẹ nhàng, rất chói mắt: "Mặc dù anh không được lợi hại như cha em, chuẩn bị cho em nhiều đồ ăn ngon như vậy. Nhưng anh cũng sẽ cố gắng."
Khương Điềm Điềm giương mắt nhìn anh: "Ờ."
Trần Thanh Phong: "Thật mà, anh sẽ cố gắng."
Mắt anh rất sáng, Khương Điềm Điềm nhìn vào đôi mắt đó, cảm thấy long lanh nước, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt mặt anh một cái, nói: "Anh phải đảm bảo đó."
Trần Thanh Phong nắm chặt bàn tay cô, nghiêm túc: "Được!"
Khương Điềm Điềm cũng chóng lên tinh thần: "Thế thì bây giờ anh giúp em thu dọn chút nha."
Cô thật vui vẻ: "Gạo với bột mì mỗi thứ lấy một ít bỏ bên ngoài, sáng mai em muốn nấu cho mình ít cháo."
Lại nghĩ nghĩ, thật là vui đó.
Cô nói: "Sáng mai anh cùng tới ăn nhé."
Trần Thanh Phong nhìn bộ dạng hoàn toàn không có ngăn cách của cô, đáp: "Bé Điềm, sao mà em ngây thơ vậy thế!"
Khương Điềm Điềm: "Em không phải nhỏ nhít gì đâu nhá!!!"
Cô lấy tay lắc lắc Trần Thanh Phong, anh bật cười nói: "Đây là cha để lại cho em, anh không thể ăn! Nếu không cha sẽ báo mộng tới tìm anh gây phiền đấy."
Khương Điềm Điềm: "Anh nghĩ nhiều quá rồi."
Trần Thanh Phong nghiêm trang: "Em nghĩ lại xem, đêm hôm khuya khoắt, cha em nhảy nhảy nhót nhót tới trước mặt anh, bóp cổ anh lay lay, hỏi, Trần Thanh Phong, làm sao mày có thể để một đứa con gái nuôi. Mày dựa vào đâu mà đòi ăn lương thực Điềm Điềm nhà ta, mày đáng chết, đáng chết, đáng chết..."
Khương Điềm Điềm bật cười phì, cả người lăn lên giường, run run bả vai: "Anh cũng buồn cười quá đi."
Trần Thanh Phong: "Thế nên anh không thể ăn đồ của em được! Em chờ đó, đợi anh kiếm tiền sẽ mua cho em ăn!"
Khương Điềm Điềm không tin đâu, cô lầm bầm: "Anh lười thế mà kiếm tiền kiểu gì?"
Trần Thanh Phong ưỡn ngực, trông càng đứng đắn hơn.
"Em xem thường anh quá, sao anh lại không thể kiếm tiền? Anh vốn chỉ lười kiếm thôi, không phải là không muốn kiếm tiền."
Khương Điềm Điềm ồ một tiếng thật dài, làm bộ quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, cười hì hì: "Vậy anh nói thử xem, anh muốn làm gì? Chắc không phải anh muốn tới chợ đen nhỉ?"
Vừa nói thế, Khương Điềm Điềm lập tức sốt ruột, nói: "Anh đừng đi, nguy hiểm quá."
Anh Tiểu Phong nhà bọn họ cũng không phải nữ chính có vầng hào quang nha.
Dẫu sao thì tạm thời cũng không lo ăn uống, hà cớ gì phải mạo hiểm.
Cô không có mục tiêu như vật đó!
Không chỉ không có mục tiêu, mà còn muốn kéo chân sau của Trần Thanh Phong.
Dù gì thì một loại nào nuôi trăm loại người, không phải ai cũng cần có mục tiêu cả.
"Anh kiềm chế chút đi nha!"
Trần Thanh Phong: "Anh không thèm đi chợ đêm đâu, em coi anh là đồ ngốc à! Anh đi lên núi!"
Khương Điềm Điềm: "Không ngờ được đó, tay chân anh lèo khoèo vầy mà còn có thể đi săn!"
Trần Thanh Phong: "Anh không biết săn."
Khương Điềm Điềm: "Ơ ơ ơ."
Trần Thanh Phong giải thích: "Anh đi hái thuốc, sau đó bán cho trạm thu mua. Dù không phải rất nhiều, nhưng cũng có một ít."
Khương Điềm Điềm trợn tròn mắt: "Ôi, anh còn biết về thảo dược à?"
Thật là không ngờ đó.
Trần Thanh Phong: "Vốn hồi lúc anh học cấp hai, vợ của thầy làm bác sĩ Đông y. Anh thường xuyên đến nhà ông ấy cho nên cũng biết được đôi chút. Chữa bệnh cứu người anh không biết, nhưng mấy thứ thảo dược đơn giản thì anh biết."
Khương Điềm Điềm: "Được đó anh trai, anh có năng lực đấy."
Trần Thanh Phong: "Vốn không lười được mà? Cũng không có ý gì, nhưng sau này anh lại có cô vợ phải nuôi. Tóm lại, không thể để em đói được."
Khương Điềm Điềm bật cười khúc khích, tay ôm cổ anh: "Anh thật tốt quá."
Lỗ tai Trần Thanh Phong chợt đỏ vô cùng. Anh tằng hắng một cái nói: "Buông anh ra đi, anh lấy đồ."
Nói thì nói thế nhưng mặt càng đỏ cực kỳ.
Khương Điềm Điềm: "Ồ ồ ồ."
Trần Thanh Phong lập tức cất kỹ đồ lại, có điều bắp thì không để lên trên, mà khóa vào trong ngăn tủ.
"Gà đẻ trứng thì em giữ lại ăn sáng. Ngoài ra mấy thằng nhóc có tặng nấm tới thì em cũng nhận như thường. Đừng xem là đến nhà anh ăn, thật ra cơm nước nhà anh cũng như vậy thôi, mẹ tiết kiệm lắm, chưa chắc đã được ăn ngon đâu. Em giữ lại thỉnh thoảng còn có thể cải thiện sinh hoạt. Hơn nữa, về sau chúng mình kết hôn, em sẽ không thể kêu tụi nó làm mấy việc này, tốt hơn là bây giờ tiết kiệm một ít và cất đi. Sau này lén làm bữa ngon."
Trần Thanh Phong không phân lớn nhỏ.
Khương Điềm Điềm cảm khái tận đáy lòng: "Mai mốt em có sinh con thì nhất định phải đẻ một đứa con gái."
Trần Thanh Phong nhíu mày.
Khương Điềm Điềm nói: "Đẻ thằng con trai cũng giống như anh là vô phương cứu chữa luôn, em vẫn nên sinh một đứa con gái thôi."
Trần Thanh Phong nhếch miệng, chậm rãi đáp: "Hóa ra em đã muốn sinh con với anh rồi à."
Khương Điềm Điềm liếc nhìn anh, ánh mắt bắt đầu trốn tránh: "Còn, còn lâu nhá, em chỉ tùy tiện nói thế thôi."
Trần Thanh Phong vui vẻ: "Nói cho em biết chứ chúng mình có thần giao cách cảm đó. Thật ra anh cũng muốn sinh một đứa con gái."
Khương Điềm Điềm: "A?"
Thời này, dù là nam hay nữ thì 10 người đã có 9 người trọng nam khinh nữ. Trần Thanh Phong thế mà không phải à?
Khương Điềm Điềm bối rối nhìn anh.
Trần Thanh Phong: "Em cũng nói đó, nếu là con trai, có vợ quên mẹ, hai đứa bọn mình còn có thể dựa vào ai đây! Em xem cha mẹ anh chính là ví dụ điển hình đấy! Mấy anh em nhà anh có gia đình, bao giờ nghĩ cho riêng mình, cho dù là thành thật đến mấy, không hạn như anh hai làm con trai trưởng, anh ấy cũng sẽ chuẩn bị nhiều trù tính cho con nhà mình. Nhưng chị cả anh thì lại khác hẳn. Em thấy đó, bây giờ thứ tốt nhất cha mẹ anh có, còn không phải của chị cho à? Không có chị cả, cha mẹ có thể ăn được thứ gì tốt? Cho nên mới nói, sinh đứa con gái rất quan trọng. Chúng mình có đứa con gái, cố gắng bồi dưỡng. Em nghĩ mà coi, anh với em lớn lên tốt thế này, con gái sao mà xấu được? Hai đứa mình mưu mẹo như thế, con gái sao có thể là đứa ngu ngốc? Tương lai nó vừa đẹp mà lại còn thông minh, sao mà gả tới cho mối không tốt được? Nó gả chỗ tốt thì gà chó cũng được nhờ. Thời nay con gái trèo cao còn dễ dàng hơn là con trai nữa."
Khương Điềm Điềm dùng sức đấm vào người Trần Thanh Phong: "Anh nói ai là gà chó cơ! Anh nói ai!"
Trần Thanh Phong: "Anh anh anh, là anh hết."
Khương Điềm Điềm: "Nghe còn tạm được!"
Trần Thanh Phong: "Hì hì."
Hai đứa dựa vào nhau, đồng thanh: "Ngày tháng dựa vào người khác, thật an nhàn vui vẻ!"
Rồi lại trăm miệng một lời: "Sinh con gái!"
Trần Thanh Phong quyết định, phải "cố gắng" chút, kiếm nhiều tiền tý cho cô vợ trẻ nhà mình. Bọn họ kiên trì mấy năm là tương lai có thể trông chờ vào con cái rồi.
Thế nhưng không ngờ rằng, bên này anh chỉ mới nghĩ thế, bên kia chị dâu năm đã được cha mẹ đồng ý, lại còn định làm buôn bán nhỏ nữa kìa.
Trần Thanh Phong biết được tin tức này thì còn có hơi hoài nghi.
Phải biết rằng, dù là cha mẹ hay chị dâu năm, thoạt nhìn đều không giống loại người sẽ mạo hiểm. Nhưng sự thật chính là, bọn họ dám thật đó!
Tô Tiểu Mạch đương nhiên dám, lòng chị không xem đó là chuyện lớn gì. Đầu cơ trục lợi gì cơ chứ, cô hiểu rằng, thêm tầm 10 năm nữa thì sẽ hoàn toàn biến mất. Thế nên cô ấy không có cảm giác đây là tội lỗi gì cả. Hơn nữa, nếu vẫn còn cỡ 10 năm nữa mới được làm buôn bán nhỏ. Như vậy cô ấy đã có con rồi thì nên làm gì đây!
Cô ấy không muốn con mình phải trải qua cuộc sống khổ cực, nhưng cô ấy cũng không muốn mình giống như mấy người phụ nữ trong thôn, hôm sinh con còn phải làm việc, thậm chí có người còn phải sinh con trên ruộng. Tô Tiểu Mạch không muốn.
Kiếp trước cô ấy đã mất con, từ đó không hoài thai nữa, cho nên đứa bé này rất quan trọng đối với cô ấy. Cô ấy không dám nghĩ đến chuyện, sẽ có một ngày thật sự đi vào quỹ đạo như đời trước, nên làm thế nào đây. Vậy nên cô ấy nhất định phải chuẩn bị sớm.
Dù cắt sản lượng lương thực sắp tới, hay cô ấy có thai đi chăng nữa.
Muốn thay đổi cuộc sống thì bản thân phải cố gắng.
Tô Tiểu Mạch rất kiên trì, mẹ Trần dù không thể nào thích cô ấy, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Tô Tiểu Mạch nói cũng có lý. Thật ra bà Trần đã có rất nhiều cháu trai cháu gái, bà không cần bắt buộc con dâu phải sinh con.
Tình huống giống vậy, nếu Khương Điềm Điềm đến nhà họ hai năm vẫn chưa sinh em bé, mẹ Trần cảm thấy, mình sẽ không phản ứng lớn thế đâu. Dù sao con trai con dâu cũng ở bên cạnh. Không sớm thì muộn thôi mà.
Nhưng thằng năm với con Tiểu Mạch khác hẳn.
Thằng năm nhà họ ở bộ đội, liều mạng đổi lấy tiền, ai cũng thấy làm lính tốt và vẻ vang, nhưng lại không thấy được nguy cơ trong đó. Một ngày nào đó nếu người có chuyện gì, mẹ Trần không dám nghĩ đến chuyện ngay cả người lo ma chay cũng không có à!
Cho nên bà gấp lắm!
Người ngoài không biết, nhưng bà Trần thì hiểu được. Con rể bà cũng bởi bị thương mà phải xuất ngũ.
Hồi đó mặc dù con gái bà đi học không tệ, lớn lên trông cũng được, thế mà gái quê lại muốn gả tới thành phố, dẫu sao cũng không hề dễ dàng. Điều kiện gia đình con rể rất tốt, ông thông gia là cán bộ công đoàn xưởng, bà thông gia cũng làm ở Cung Tiêu Xã. Nhà thế mà chỉ có duy nhất một đứa con.
Cho dù Trần Hồng và con rể là bạn học cấp ba, hai đứa sớm quen biết nhau, tâm đầu ý hợp, nhưng không phải bên đó cũng bằng lòng. Sau này cũng không biết thằng rể nghĩ thế nào mà không chịu đi làm việc người trong nhà đã bố trí cho, mà lại đi làm lính.
Bởi nó khăng khăng muốn đi bộ đội, lén ghi danh, hai người mới vượt qua được vấn đề mấu chốt, nhanh chóng thành hôn. Con gái bà tốt số, vừa kết hôn xong là mang thai ngay, sau đó sinh đôi hai thằng cu. Thế mới đứng vững gót chân ở nhà chồng.
Ai mà ngờ mới hai năm con rể đã bị thương nặng. Hồi đó con gái bà đã mang bầu lần thứ hai, vậy mà vẫn khăng khăng xin nghỉ phép đến đơn vị đóng quân, mang con theo sang bên kia chăm sóc hơn mấy tháng. Cuối cùng sinh non vì mệt.
Sau khi vết thương con rể tốt lên thì cũng xuất ngũ, được phân công tới xưởng làm phó chủ nhiệm đơn vị hậu cần.
Người ngoài ai cũng thấy cuộc sống Trần Hồng quá mỹ mãn, ba con trai, điều kiện nhà chồng tốt, ông xã còn quan tâm. Thế nhưng mẹ Trần biết rằng nó cũng đã từng phải chịu khổ. Điều càng khiến bà lưu tâm chính là, sau khi con rể bị thương trở về, vợ chồng hai đứa cũng không còn mang thai lần thứ ba nữa.
Mẹ Trần sợ, vô cùng sợ. Người ta không biết làm lính nguy hiểm, bà làm sao không biết được? Phải là biết quá rõ luôn ấy chứ! Cho nên bà mới sốt ruột, lo lắng kêu Tô Tiểu Mạch sinh một thằng cu. Dẫu thế nào thì thằng năm cũng phải có hậu duệ!
Như vợ thằng ba không có con trai tự nghĩ vớ nghĩ vẩn cả ngày, đó là chuyện của nó, mẹ Trần tự nhận bản thân cũng chưa từng thúc giục chút nào cả. Bà không quan tâm mấy thằng con trai khác có con trai hay không, nhưng nhà thằng năm phải tranh thủ có một đứa.
Cho nên lần này Tô Tiểu Mạch muốn kiếm tiền sớm chút, tích lũy một ít cho tương lai con cái, chính là chọt trúng nỗi lòng mẹ Trần.
Vừa hay "biu" một cái, ngay chính giữa luôn!
Đừng thấy nhà họ Trần trông có vẻ là kế toán Trần làm chủ, thật ra nếu thật sự đụng trúng lúc mẹ Trần hung hăng quấy nhiễu, kế toán Trần không thể chơi lại bà nhà mình. Chỉ biết nhún nhường thôi.
Thế nên chuyện này, dưới sự ăn ý của mẹ Trần và Tô Tiểu Mạch, cứ thế mà đã thành công.
Mẹ Trần có tâm sự, bà hiểu rằng chuyện này vẫn chưa thể nói cho cả nhà biết được, mấy đứa con dâu trông cũng không đáng tin cậy. Tô Tiểu Mạch đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ đến mức như kẻ thù rồi. Nhưng mà mấy đứa còn lại thì không phải đâu, nhỡ đâu về nhà nói lỡ mồm là tiêu.
Sợ nhất chuyện này bị truyền ra bên ngoài.
Thế nên mẹ Trần cảm thấy, tạm thời không thể cho mọi người biết.
Nhưng chỉ có mình Tô Tiểu Mạch cũng không được. Bởi vậy mẹ Trần mới chọn trúng thằng dởm nhất nhà mình, Trần Tiểu Lục.
Thật sự là, nhìn tên ranh này mới thích hợp đi đầu cơ trục lợi làm sao.
Trần Thanh Phong đúng là không thể ngờ, vợ còn không nỡ để anh mạo hiểm, mà mẹ già thì lại đẩy anh lên tuyến đầu.
Đúng là đắng lòng quá đi!
Anh uất ức trông mong nhìn mẹ: "Mẹ, con không làm được đâu, con thật không được mà! Mẹ nhìn con sợ thế này là biết con không làm được rồi."
Mẹ Trần trừng mắt: "Sao mà không được! Không phải con rất quen thuộc với công xã à?"
Quen thuộc, đúng là rất quen thuộc, dù sao cũng học cấp hai ở công xã mà, lại thường xuyên chạy sang nhà chị cả.
Nhưng..."Điềm Điềm nhà con cũng không nỡ để con làm cái này."
Trần Thanh Phong càng thêm tủi thân, vẻ mặt nhìn như "không lẽ mẹ là mẹ kế", bà Trần tức không chịu nổi, tóm lấy đế giày quất cho anh vài cái,"Mày nói mình là thằng nhóc con à, nếu mày là thằng nhóc con thì còn chọc mẹ tức điên à. Kêu mày làm chút việc đứng đắn mà khó như vậy sao."
Trần Thanh Phong: "Nhưng mà nguy hiểm đó! Hơn nữa mọi người nghĩ xem, con một người đàn ông, dáng vẻ lại xuất sắc thế này thì càng lộ liễu!"
Anh không ngừng tránh né, bảo: "Mẹ mẹ mẹ, mẹ nghe con nói cái đã, con có biện pháp thật mà. Trước tiên mẹ đừng đánh nữa mà."
Mẹ Trần hít một hơi sâu, nói: "Được, mày nói đi, mày có cách gì hả! Nếu mày nói càn với mẹ thì mẹ sẽ đánh mày thành bánh thịt luôn."
Trần Thanh Phong: "... Thật đúng là mẹ kế! Á á á, nhẹ chút nhẹ chút mẹ ơi! Con câm mồm đây."
Người nói nhăng nói cuội đúng là khá dễ bị đánh!
Trần Thanh Phong: "Việc này con không nói đùa đâu, nói chứ vốn chuyện bán đồ thì nữ sẽ có ưu thế hơn nam. Mẹ muốn bán, đặc biệt là đồ ăn, chắc chắn đi tới cổng một số nhà máy lớn sẽ tốt hơn. Nhưng mọi người nghĩ mà xem, một thằng đàn ông lại gần người khác dễ hơn hay là phụ nữ thì dễ hơn? Nghĩ xa hơn nữa, nếu mọi người phụ trách bắt kẻ đầu cơ trục lợi thì mẹ sẽ thấy nghi ngờ đàn ông hay là phụ nữ hơn?"
Mẹ Trần gật đầu, bà đáp: "Mày nói cũng hơi có lý đấy, nhưng để chị dâu năm mày đi một mình thì mẹ không an tâm!"
Thật ra từ đầu Tô Tiểu Mạch đã muốn làm một mình, nhưng mẹ Trần lo lắng.
Trần Thanh Phong: "Có gì mà lo lắng cơ chứ? Con thấy chị dâu cũng vô cùng lợi hại đấy. Mẹ, mẹ đúng là nghĩ nhiều quá rồi, cọp cái ai mà dám bắt nạt! Hơn nữa con, một thằng em chồng lại đi tới đi lui với chị, người ta mà thấy rồi nói xấu thì làm sao đây? Chỗ anh năm con có thể không lo. Dù sau anh ấy cũng biết con không thích kiểu tính cách của chị dâu năm. Nhưng lỡ Điềm Điềm nhà con hiểu lầm thì sao?"
Tô Tiểu Mạch bước chân vào phòng, đúng thật là vào không được mà ra cũng không xong!
Ai thèm bị em nhìn trúng chứ!
Ai mà thèm!
Chồng chị còn tốt hơn em gấp một vạn lần!
Tô Tiểu Mạch thật sự rất giận!
Mẹ Trần lại *bôm bốp* cho Trần Thanh Phong vài đòn: "Mày cứ câm mồm vào cho mẹ!"
Trần Thanh Phong: "Nói thật lòng luôn khó nghe."
Mẹ Trần: "Tiểu Mạch con vào đây."
Tô Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, đi vào.
Tô Tiểu Mạch: "Con thật sự có thể tự làm."
Trần Thanh Phong chỉ liếc nhìn chị một cái rồi rất quả quyết bảo: "Em nghĩ được mấy điều, hai người góp ý một chút."
Anh kéo ghế ngồi xuống, nói: "Định làm thật thì hãy chuẩn bị cho chu đáo trước đã. Nếu không hai người cũng đừng làm nữa, đã muốn kinh doanh phải cẩn thận mới phát triển được lâu dài. Đừng rước phiền toái về cho nhà mình."
Tô Tiểu Mạch: "Em nói đúng."
Mặc dù cô ấy đã có chủ định, nhưng vẫn muốn nghe thử coi chú em út chồng nói thế nào. Dù sao đầu óc anh cũng khá nhanh nhạy.
"Đầu tiên, ngày mai chị sang công xã một chuyến, lúc về lan truyền ra bên ngoài, nói rằng chị cứu được một bà thím tới thăm người thân."
"Sau đó thì sao?" Mẹ Trần không hiểu lắm.
Trần Thanh Phong: "Ôi mẹ yêu dấu của con, may mà mẹ rảnh rỗi ở trong thôn, nếu không đi ra ngoài có thể bị người đùa bỡn xoay vòng vòng đó. Nào tới đây, con trai sẽ giảng bài cho mẹ, dạy mẹ cách nói dối như thế nào, nói dối làm sao để có thể không bị ai nhìn ra, mười phân vẹn mười. Không phải chúng ta nói cứu người à? Sau đó đương nhiên là có người tới nhà báo đáp rồi."
Mẹ Trần: "Ơ?"
Trần Thanh Phong bắt đầu nói nhảm với ý tứ sâu xa: "Chị dâu năm tới công xã cứu được một thím đi thăm người thân, thím bị thương chân, phải nghỉ ngơi một hai tháng, vậy thì không thể đi làm rồi! Thế mà bà lại là công nhân trong huyện! Nhớ ơn cứu mạng của chị năm nên thím định mời chị đến làm thế chỗ giúp. Bởi bà muốn trao cơ hội này cho ân nhân là chị dâu năm, cho nên không tuyên dương chị, sợ truyền ra ngoài họ hàng nghèo trong nhà sẽ tới cửa nhận việc làm thế này để kiếm chác chút đỉnh. Thế nên chúng ta cũng không nói là nhà ai, phải giấu diếm thật kỹ. Nhưng mặc dù đây là công việc không chỗ nào chê, nhưng cũng có một khuyết điểm, chính là bên đó không có chỗ ở. Hơn nữa còn không bao ăn uống, bởi thế chị dâu năm cũng không còn cách nào mà phải mang cơm tới huyện mỗi ngày."
Trần Thanh Phong bịa chuyện nói dối thật trôi chảy.
Mẹ Trần lại hết hồn: "Trong huyện!!!"
Trần Thanh Phong kinh ngạc: "Hai người định bán ở công xã sao? Điên rồi à? Thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu. Hơn nữa đại đội chúng ta cũng không phải không có người sang công xã, mà công xã 2,3 cái nhà máy như thế, một mai để lộ phải làm sao đây? Nhưng nếu chúng ta bịa xa một tý, việc buôn bán sẽ ở xa hơn và an toàn hơn nhiều! Đại đội mình có người đến huyện, mà dù có đi thì cũng không biết tìm ở đâu nữa. Vả lại nói dối thế này mà mẹ không bịa xa chút, thì người ta biết rồi làm sao? Chúng ta nói trong huyện, lại không nói tên với người bên ngoài, huyện thành lớn thế chắc sẽ không tìm được. Đương nhiên, chị dâu năm lâu lâu cũng có thể bán một ít ở công xã, nhưng không được nhiều. Sức mua công xã cũng kém, chị tới mấy xưởng lớn trong huyện vẫn hơn. Ngoài ra, nếu chị muốn bán bánh bao thì không thể làm trong nhà, mũi mấy chị dâu đều tinh như trộm, chưa được vài hôm họ đã có thể phát hiện ra rồi. Trông các chị cũng không phải người đáng tin cậy đâu. Chị tạm thời cũng đừng rêu rao. Nếu không thì có khi đến con chuột trong đại đội Bội Thu cũng biết mất. Dẫu sao giờ chị cũng vừa hay đang ở nhà Điềm Điềm, thế thì sang bên đấy làm luôn đi. Bánh bao này cũng không phải loại thịt chưng, hương vị cũng không lớn đến thế. Không vào nhà người thì không cảm nhận được. Mùi hương có lan ra thì cũng không hề gì."
Tô Tiểu Mạch gật đầu: "Em sáu nói rất có lý."
Quán ăn cô ấy tự mở hồi đó ở Sơn Thành, cũng bởi nằm trong nội thành nên chuyện làm ăn mới tốt, nếu như ở thị trấn nhỏ nào đó thì chắc chắn đã trở thành chuyện khác rồi.
"Mỗi ngày chị cho Điềm Điềm nhà em hai cái bánh bao, em ấy không chỉ bao che cho chị, củi lửa còn thoải mái sử dụng. Chị thấy sao? Thích hợp nhỉ." Trần Thanh Phong cười hì hì: "Hơn nữa em có thể nhập hàng giúp chị. Giúp chị gánh vác chút chuyện lại còn phải mạo hiểm nhập hàng. Đương nhiên, nếu chị cảm thấy không an tâm với em, sợ em tham thịt của chị hoặc tiền thì tự mình làm, em chỉ mong không phải làm gì đây."
Anh chủ động nhắc đến chuyện chia sẻ một chút việc, hoàn toàn là để cho bữa sáng nhà Điềm Điềm có thể phong phú hơn chút.
Đàn ông của gia đình phải tiết kiệm, nghĩ cách cho vợ ăn ngon!
Đàn ông ôi! Khổ quá đi!
Tô Tiểu Mạch lại không cảm thấy có gì không ổn cả, chiếm dụng nhà người ta, lại còn muốn người ta hỗ trợ cho, vốn không thể keo kiệt không cho cái gì được.
Hơn nữa chị còn rất thích con bé Khương Điềm Điềm này.
Đối với chị, Khương Điềm Điềm cùng lắm chỉ là một đứa nhóc mà thôi.
Cô ấy bảo: "Chị thấy được đó."
Còn chú út muốn giúp nhập hàng, Tô Tiểu Mạch hiển nhiên càng thêm vui vẻ: "Chuyện nhập hàng cũng làm phiền em nhé."
Trần Thanh Phong: "Không phiền, cũng để Điềm Điềm nhà em được ăn ngon thôi mà."
Tô Tiểu Mạch nở nụ cười.
Không hiểu sao lại cảm thấy, đôi tình nhân này thật đúng là xứng đôi vừa lứa.
"Em thật tốt với con bé."
Trần Thanh Phong: "Đương nhiên, em nói chị nghe nè, em chính là người tận tâm lại còn si tình. Đến vợ mà em đối xử không tốt, lẽ nào lại đối tốt với người ngoài? Đó mới là một thằng ngu đấy."
Trần Thanh Phong dương dương tự đắc.
Tô Tiểu Mạch: "..."
Em cũng đừng nói nữa, mẹ đang ở kế bên đấy.
Cô ấy lén liếc nhìn mẹ chồng, kết quả là chỉ thấy mẹ chồng không hề nghe thấy. Bà còn đang ngẩn người đây!
Mẹ Trần còn chưa kịp phản ứng, hai đứa đã bàn bạc xong rồi.
Bà vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ đi đi về về là phải tốn một mao tiền xe.
"Tiền xe đi rồi về cũng không ít đâu." Mẹ Trần tự lẩm bẩm, đau lòng muốn chết.
Trần Thanh Phong: "Tiền này để đổi lấy an toàn, mẹ nghĩ kỹ lại xem, đáng giá tới cỡ nào."
Mẹ Trần nhe răng: "... Được thôi."
Mặc dù rất muốn kiếm tiền, nhưng cũng phải cẩn thật thì tốt hơn.
"Vậy có khi bán không được thì sao? Cũng đã tung lời nói dóc này ra rồi." Mẹ Trần nhắc tới.
Trần Thanh Phong: "Vậy thì cứ nói, người thân nhà đó vẫn biết được, nằng nặc đòi làm thay, đoạt mất công việc. Dù sao chị dâu cũng là người ngoài, đánh không lại họ hàng nhà đấy."
Mẹ Trần: "..."
Bà hơi dịu đi, lại hỏi: "Thế nếu nói chúng ta làm một hai tháng, mà còn muốn tiếp tục thì sao?"
Trần Thanh Phong: "Vậy cứ bảo gãy xương còn chưa bình phục được, vẫn phải tiếp tục làm thay."
Mẹ Trần: "..."
Bà hít một hơi thật sâu: "Cái thằng ranh này, mày nói cho mẹ biết mau, bình thường rốt cuộc mày bịa được bao nhiêu lời nói dối với mẹ rồi hả!"
Trần Thanh Phong: Oan quá đi!!!
Anh kêu: "Mẹ, con đây chính là thật lòng giúp nghĩ cách đó! Sao mà mẹ có thể nghi ngờ con!"
Mẹ Trần: "... Mẹ trông mày cũng không phải loại người đàng hoàng đứng đắn gì."
Trần Thanh Phong: "Con đúng là oan thấu trời xanh! Hầy! Mẹ đúng là giỏi đổ oan cho người khác! Con tủi thân!"
Mẹ Trần: "Hừ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận