Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 46

Phương Bắc chỗ bọn họ ở rất ít có gió xoáy. Thời tiết mưa to gió lớn như vậy cũng ít khi thấy.

Sau một đêm mưa không ngừng nghỉ. Tối qua Khương Điềm Điềm "mệt" đến nửa đêm, thật sự mệt mỏi, cũng chẳng dậy sớm nổi.

Chẳng qua hôm nay dậy trễ cũng không ai hỏi nhiều, bên ngoài mưa to gió lớn trời âm u, mây đen bao phủ khắp nơi, ngược lại không biết bây giờ là giờ nào nữa rồi.

Lúc Khương Điềm Điềm tỉnh lại thấy Trần Thanh Phong chưa dậy, nhưng anh cũng đã lờ mờ tỉnh, cứ như vậy mà nhìn cô.

Khương Điềm Điềm dịu dàng lên tiếng: "Anh dậy rồi sao không gọi em?"

Giọng Trần Thanh Phong mang theo chút lười biếng vì vừa mới tỉnh: "Anh cũng mới tỉnh, hơn nữa thời tiết như vậy em dậy sớm như thế làm gì?"

Một trận mưa mang theo gió lạnh ùa vào phòng, tuy mưa không tạnh nhưng Khương Điềm Điềm cũng đã cảm nhận được hơi lạnh, cô thấp giọng nói: "Lạnh quá đi mất."

Trần Thanh Phong: "Em nằm trong chăn đi, anh đi lấy quần áo cho em."

Khương Điềm Điềm: "Nếu anh cảm thấy lạnh thì nhớ đổi đồ dày hơn đấy."

Trần Thanh Phong gật đầu: "Còn không phải sao?"

Khương Điềm Điềm mặc áo bông và quần bông có một lớp bông mỏng, vừa thay xong đã cảm thấy thoải mái hơn. Mắt thấy Trần Thanh Phong lại mặc một cái áo sơ mi mỏng manh, Khương Điềm Điềm nhíu mày: "Không có đồ nào dày hơn sao? Có lạnh hay không?"

Mặc xong quần áo, Khương Điềm Điềm kéo màn trúc ra, ngoài cửa sổ còn đang mưa lớn, Khương Điềm Điềm thò đầu ra nhìn nói: "Vẫn còn rất lớn."

Khương Điềm Điềm: "Anh lấy bộ áo bông mỏng kia cho em đi."

Chẳng qua Khương Điềm Điềm chần chờ một chút nói: "Chuồng heo."

Khương Điềm Điềm vui mừng vì mình không cần lạnh run đi lấy quần áo, lập tức quay sang nói với chồng mình: "Được ạ."

Nhưng hai người ra ngoài cũng yên tâm một chút, dù sao bây giờ tuy mưa to nhưng không có mưa đá. Nhà bọn họ cũng không có dù che mưa, hai người khoác áo tơi đi vào nhà chính, đã thấy mấy người con dâu đều ở đây.

Trần Thanh Phong lập tức tìm được, dù sao nhà ai cũng giống nhau, có hai bộ để thay đổi cũng không tệ rồi. Bởi vì chỉ có ít đồ nên không hề khó tìm chút nào.

Trần Thanh Phong không lấy bộ tay ngắn cô mặc hôm qua, ngược lại đi tới mở tủ ra hỏi: "Em mặc bộ nào?"

Trần Thanh Phong mỉm cười gật đầu, hôn một cái lên mặt cô nói: "Yên tâm đi."

Trần Thanh Phong: "Không sao, đợi lát anh qua đó xem giúp em. Em cũng không cần đi."

Trần Thanh Phong ngược lại vui tươi hớn hở: "Còn nóng mà, vẫn chưa tới lúc mặc đồ dày."

Trời mưa tầm tã như vậy, anh cũng sẽ không để vợ mình ra ngoài chịu khổ.

Thời tiết như vậy, đương nhiên cũng không cần làm việc.

Việc của cô luôn không giống người khác.

Khương Điềm Điềm: "???"

Sau đó hơi ngượng ngùng nói: "Là tụi con dậy trễ."

Khương Điềm Điềm tiến đến giường đất, chị dâu hai Trần thấy cô đã mặc áo bông mỏng, liền bật cười: "Lạnh như vậy sao? Em mặc cũng nhiều quá." Khương Điềm Điềm: "Dậy quá sớm nên lạnh ạ."

Bà Trần thấy hai người đã tới, nói: "Đợi lát nữa ăn cơm."

Khương Điềm Điềm lúc này mới phản ứng lại: "Cha với bọn họ đâu rồi?"

Khương Điềm Điềm gật đầu.

Nói tới mấy cái này, Bà Trần có phần không hài lòng: "Mưa to mà mưa đá, đêm hôm khuya khoắt nhà người ta đều ở nhà nghỉ ngơi. Chỉ có mấy đứa con nhà mình thành thật, còn đi làm giúp người ta. Nếu không phải cha con là kế toán trong đội mới không phải giúp! Đêm hôm khuya khoắt đi lại dễ dàng sao?"

Bà Trần: "Cha con đi thôn trên rồi, đừng thấy là ngày mưa thì sẽ được thảnh thơi nghỉ ngơi, trong thôn cũng bận lắm! Mấy người lão nhị đều đang ngủ. Tối qua dậy đi giúp thanh niên trí thức sửa sang lại chỗ ở, dù sao hôm nay không cần đi làm, mẹ để bọn họ ngủ thêm một lát."

Hình như trong nhà chỉ phụ nữ thôi!

Khương Điềm Điềm kinh ngạc nhướng mày: "Mọi người còn chưa ăn sao?"

Thật ra mặc áo sơ mi phối áo hở cổ thích hợp nhất, nhưng bây giờ mọi người không có mặc áo lông. Áo hở cổ càng không thể có, cho nên Khương Điềm Điềm trực tiếp mặc như vậy. Dù sao cô cũng không cảm thấy mặc cái này nóng nực.

Ấm áp lại càng tốt.

Hôm nay đến phiên chị dâu ba Trần nấu cơm, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, cô ấy liền chủ động đi xuống nấu cơm.

Bà Trần ngược lại lắc đầu, bà nói: "Không liên quan đến tụi con, hôm nay không đi làm, trong nhà ăn hai bữa cơm."

Chẳng qua quét mắt nhìn mọi người một vòng đều không ngoài ý muốn, Khương Điềm Điềm cảm thấy chắc trước kia cũng như vậy, cô dứt khoát không nói gì.

Sao lại đổi thành ăn hai bữa chứ?

Ăn ít nhưng ăn nhiều bữa mới đúng.

Khương Điềm Điềm vô cùng kinh ngạc.

"Tối qua các anh ra ngoài giúp làm việc sao?"

Bà Trần thấy cô hoàn toàn không biết, nói: "Còn không phải sao! Nửa đêm hôm qua chỗ ở của thanh niên trí thức bị sụp. Đại đội trưởng và cha con lập tức chạy qua. Mấy người lão nhị đều dậy đi hỗ trợ! Cũng chỉ có Tiểu Lục lười, hoàn toàn không dậy."

Trần Thanh Phong cũng không cảm thấy xấu hổ, nói: "Bên đây con cũng đâu nghe thấy?"

Bà Trần liếc nhìn con trai một cái: "Ha ha!" Con do bà đẻ ra, chả lẽ bà còn không biết đức hạnh của anh là gì sao?

Chỉ cần không gõ đến cửa, nó cũng sẽ không chủ động đi hỗ trợ. Cho dù hỗ trợ cũng sẽ không hỗ trợ không công. Đây là con trai út của bà.

"Vậy có nghiêm trọng lắm không?" Khương Điềm Điềm nghĩ tới nhà sụp, vẫn cảm thấy rất sợ.

Bà Trần: "Người thì không sao, cũng may hôm qua mưa đá quá lớn, người không ngủ say. Cho nên bọn họ phản ứng kịp thời, người không sao nhưng nhà không có cách ở tiếp nữa. Hôm qua đều tập hợp ở gian ngoài đại đội."

Nói đến cái này, Bà Trần nói: "Điềm nha đầu, về nhà ở của con, mẹ có chuyện này muốn bàn bạc với con một chút."

Chị dâu tư Trần: "Em cũng đi."

Chị dâu hai Trần: "Đi gian ngoài xem vợ lão tam nấu cơm thế nào rồi."

Mấy cô con dâu nhà họ Trần đều ở trong phòng, nghe chú út nói như thế liền giả vờ không nghe thấy.

Trần Thanh Phong: "Tuy bọn họ nói đưa lương thực, nhưng mà mẹ, giờ không lưu hành làm những chuyện đầu cơ trục lợi này. Ai biết những thanh niên trí thức đó có lòng dạ gì. Đừng hòng dùng chuyện này lừa nhà mình. Cho dù chúng ta tính cho bọn họ ở, cũng phải tính đến điểm chu toàn. Mẹ đừng quên, trong thôn phải thu xếp vô điều kiện cho những thanh niên trí thức này, lại cho bọn họ lương thực tìm chỗ ở, nếu một khi bọn họ kiện chúng ta, sợ đại đội và nhà mình gặp phiền toái. Nhưng nếu lấy danh nghĩa trong đội trả lương thực ra thuê nhà mình, như vậy không chừng người trong đội còn cho rằng cha tham thế nào đâu. Ít nhiều cũng phải suy nghĩ cho nhà mình. Chuyện này trong ngoài đều không có kết quả tốt. Mẹ nói xem sao cha con cả ngày chỉ làm mấy chuyện này! Có phải đầu óc ông già này hồ đồ rồi không?"

Thế nên mười hai nam thanh niên trí thức đều không có chỗ ở.

Có ai nghĩ được, ba gian phòng này hư thành như vậy, vừa sập xuống thì đã xong đời.

Trần Thanh Phong: "Làm gì có chuyện tốt như thế? Không thể nào cho mượn không công như vậy. Mẹ, nhà đó của mẹ, không phải là của cha, mẹ cứ giữ vững! Đừng nghe lời cha con."

Bà Trần bật cười: "Lời này con nói đúng. Lúc ấy mẹ nên gọi cha con trở về cho dù cha con làm ở trong thôn. Bọn họ cũng không để cho chúng ta đưa không như vậy. Vậy sao bọn họ có đồ tốt lại không cho người khác? Cũng không có nên ức hiếp người như vậy! Đêm hôm khuya khoắt để con trai mẹ đi giúp dọn nhà, bây giờ lại muốn dùng nhà mình? Lợi dụng chưa đủ sao? Mẹ cũng không khách khí với bọn họ! Đã trách bọn họ một trận! Sau đó đại đội trưởng ra mặt, nói lấy danh nghĩa đại đội đi thuê."

"Sau đó bọn họ sẽ phụ cấp công điểm cho chúng ta, nhưng mẹ đã từ chối cái này. Ai không biết bây giờ đại đội còn thiếu công điểm của nhà mình! Muốn để chúng ta làm việc không cho lương thực ư? Chính là nằm mơ, mẹ lại từ chối! Sau đó, trong nhóm thanh niên trí thức có thằng nhóc lại có chút đầu óc, bọn họ nói trực tiếp cho nhà mình lương thực."

Dùng một lát, Bà Trần nói: "Đây không phải khiến mẹ có phần do dự sao? Vợ của con mặc kệ rồi, Tiểu Lục, đầu óc con nhanh nhẹn. Con nghĩ giúp mẹ thử xem."

Trần Thanh Phong: "Vậy bây giờ bọn họ ở đâu?"

Bà Trần: "Đều ở đại đội, tối hôm qua ở đại đội chịu đựng một đêm, nếu không đại đội có thể sốt ruột sao? Cũng may đều là nam, cũng không cần lo lắng phát sinh quan hệ nam nữ gì."

Chỗ thanh niên trí thức ở chính là một căn nhà cũ bỏ hoang trong thôn, lúc đó thành phần người nhà kia không tốt, nghe nói bên công xã đã ầm ĩ lên. Vì thế đã cuốn đồ bỏ chạy. Cũng bởi vì thành phần quá xấu, nên sau khi bọn họ chạy đi nhà đã bị trong thôn thu hồi lại. Sau này làm chỗ ở cho nhóm thanh niên trí thức.

Chỉ có điều, tuy nhà này là người địa chủ, nhưng thật ra cũng không hẳn giàu có, nhà thì rách nát. Căn phòng hai người già và con trai ở còn được, nhưng phòng mấy đứa con gái trong nhà thì rách tả tơi.

Sau khi nơi này trở thành chỗ ở của thanh niên trí thức, nam thanh niên trí thức nhường hai gian phòng tốt cho đồng chí nữ, nam thanh niên trí thức đều ở tại ba gian phòng kém một chút.

Bà Trần: "Không phải là chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức bị sụp sao, nhất thời cũng không cách nào sửa lại. Cho nên cha con nghĩ căn nhà trống kia của chúng ta vẫn để trống, không bằng mượn cho thanh niên trí thức dùng..."

Thật ra cô cũng không muốn ôm chuyện này.

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Đúng vậy, mẹ quyết định là được, về sau không cần hỏi con. Hơn nữa, mẹ hỏi con thì con cũng không hiểu. Tuổi con còn nhỏ."

Bà Trần nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn, giọng dịu dàng hơn nhiều: "Vậy được, mẹ sẽ quyết định."

Tuy không biết chuyện gì, nhưng Khương Điềm Điềm cũng không thích quản mấy thứ này.

Khương Điềm Điềm cười híp mắt: "Mẹ, sao lại là nhà của con, chúng ta không phải đã viết thỏa thuận chuyển nhượng rồi sao? Con cũng cho mẹ rồi, tự mẹ quyết định đi, không cần hỏi con đâu!"

Trần Thanh Phong: "Trong thôn mở cuộc họp! Mỗi chủ hộ đều đi họp. Chỗ ở của thanh niên trí thức sụp là chuyện của toàn bộ thôn, không phải chuyện riêng của đại đội, cũng không phải chuyện nhà mình. Mỗi chủ hộ biểu quyết một chút, rút thăm dẫn người về nhà ở, hoặc mỗi nhà ra hai sức lao động, đội mưa che lại nhà cho điểm thanh niên trí thức. Dù sao nhà mình cũng không dính vào chuyện này, hơn nữa chúng ta cũng không cần phải đưa không. Quan hệ giữa chúng ta và thanh niên trí thức cũng không tốt. Nếu trong thôn ai cảm thấy nhà mình nên đưa, vậy thì hắn nên dẫn hết tất cả thanh niên trí thức về nhà."

"Có mấy lời phải nói rõ. Chúng ta không muốn cho đại đội mượn nhà chút nào! Nếu đại đội một hai phải mượn, cha con cũng ở đại đội mười mấy năm, cũng không thể can tình cạn nghĩa. Anh em ruột còn tính rõ, phải nói lương thực tính thế nào! Đương nhiên, cũng phải nói rõ chúng ta cũng không phải vì muốn đồ. Dù sao, nếu để không thì chúng ta trồng khoai lang và khoai tây trong sân, thu hoạch cũng được mấy chục cân chứ ít gì?"

Bà Trần: "Đúng đúng đúng!"

Bà Trần lập tức nói: "Mẹ đi đại đội một chuyến."

Trần Thanh Phong: "Nếu mọi người đều đồng ý thì ấn dấu tay. Các chủ hộ, còn có thanh niên trí thức đều không được bỏ sót. Chúng ta có thể lãnh đồ từ đại đội ra, không thể lấy từ trên tay bọn họ. Dĩ nhiên, nên nhắc nhở vẫn nên nhắc nhở. Nếu bọn họ vẫn chăm chăm cái nhà, chúng ta sẽ không khách khí nữa." Bà Trần: "Được!"

Trần Thanh Phong tiếp tục nói: "Mẹ, mẹ phải đòi lương thực, đừng muốn những thứ nặng như bắp, khoai lang, khoai tây, chúng ta đều không cần. Mấy thứ đó đặc biệt nặng cân, không được bao nhiêu đã rất nặng, giống như chúng ta không chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Nếu chúng ta nói ở một tháng phải trả năm mươi cân lương thực, đây không phải là công phu sư tử ngoạm sao? Nhưng nếu chúng ta nói ở một tháng chỉ trả mười cân ớt. Có phải chứng tỏ chúng ta rất nhân nghĩa không? Mười cân ớt có thể sánh bằng giá năm mươi cân khoai lang."

Bà Trần liên tiếp gật đầu: "Được, mẹ đi liền. À đúng rồi, Tiểu Lục, con đừng đi chuồng heo, sẵn tiện mẹ đi một chuyến xem tình hình ra sao! Hỏi lại trong đội định làm thế nào!"

"Được."

Bà Trần rất nhanh đã ra ngoài, Trần Thanh Phong vừa đầu lại, thì thấy Khương Điềm Điềm quay vui mừng nhìn về phía anh.

Khương Điềm Điềm: "Anh biết bọn họ căn bản không muốn dầm mưa đi xây nhà, cũng sẽ không muốn thanh niên trí thức ở nhà mình."

Trần Thanh Phong nhướn mày: "Anh không biết nhé. Cái này cần phải để bọn họ chọn."

Khương Điềm Điềm phụt một tiếng bật cười.

"Nói là chọn, em cũng phải cho người ta cơ hội chứ! Dù sao bọn họ không phải kẻ điên, mưa lớn thế này ra ngoài làm việc, lại nói xây nhà cũng không phải một hai ngày là xong."

Khương Điềm Điềm thấp giọng: "Vì sao không trực tiếp cho bọn họ dùng? Sau khi bọn họ xây xong chỗ ở của thanh niên trí thức thì phải dọn đi...

Trần Thanh Phong: "Cho một bao gạo nhận một mối thù. Khi bắt đầu em hà khắc với bọn họ, hơi đối tốt với bọn họ một chút, bọn họ có thể nhớ rõ em tốt, nếu bắt đầu em đã cho không, sau đó cho ít đi, bọn họ đều sẽ trở mặt. Vả lại, bây giờ cuộc sống cũng khó khăn, sao nhà mình phải trợ giúp người khác không công! Ai nấy đều nhìn thấy công điểm nhà mình nhiều, cũng không nhìn xem nhà mình bao nhiêu người! Mỗi ngày ăn hết bao nhiêu? Nếu thật sự có tiền như vậy, sao đám cháu trai cháu gái đều giống con khỉ ốm? Trong nhà cũng không có ai trắng trẻo mập mạp."

Khương Điềm Điềm: "Anh Tiểu Phong, anh nói rất đúng!"

Trần Thanh Phong mỉm cười: "Đương nhiên, anh thông minh mà!"

Khương Điềm Điềm nghiêm túc: "Anh Tiểu Phong vừa thông minh vừa đẹp trai, sao em lại may mắn có thể gặp được anh chứ."

Trần Thanh Phong nắm tay Khương Điềm Điềm: "Điềm Điềm chúng ta vừa thông minh vừa lanh lợi lại xinh đẹp, anh cũng phải tu mười kiếp mới có thể gặp được em!"

Hai người nhìn nhau liếc mắt đưa tình, Tô Tiểu Mạch: "..."

Cô ấy lặng lẽ ra ngoài, cảm thấy có chút chịu không được bọn họ khen nhau.

Chị dâu hai Trần: "Vợ Tiểu Lục cái gì cũng tốt, chỉ hay khoe mẽ y chang như chú ấy, chị thật sự đỡ không nổi."

Tô Tiểu Mạch yên lặng vươn tay mình, kéo ống tay áo.

Chị dâu hai Trần, chị dâu ba Trần, chị dâu tư Trần: "???"

Tô Tiểu Mạch: "Em nổi da gà khó chịu quá."

"Phốc!" Mấy người đều bật cười.

Thật là khó có được, mấy người họ lại có lúc có cái nhìn giống nhau.

Mà lúc này, trong phòng chỉ có hai người, Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm trực tiếp bò lên giường đất, ngồi trên giường đất ấm áp, quả nhiên thoải mái rất nhiều!

Trần Thanh Phong thấp giọng nói bên tai Khương Điềm Điềm: "Chuyện ngôi nhà, cha anh không hồ đồ đâu. Tuy rằng lòng dạ ông ấy tốt hơn anh, nhưng không phải không biết cân nhắc. Đoán chừng ngại từ chối trước mặt thanh niên trí thức, mới cùng mẹ anh hát xướng đó."

Khương Điềm Điềm: "!!!"

"Mẹ anh có thể xử lý tốt!"

Quả nhiên, mắt thấy bữa cơm đầu tiên trong nhà đã chín, bọn nhỏ đều đã bu lại. Bà Trần cũng đã về.

Bà Trần khoác áo tơi nhưng đi rất nhanh: "Ăn cơm thôi! đói bụng rồi."

Trong nhà ăn quen ba bữa cơm, đột nhiên ăn hai bữa, thức dậy sớm như Bà Trần có thể không thấy đói bụng sao? Chẳng qua, cho dù là đói, Bà Trần cũng không cảm thấy gì. Tiết kiệm một bữa cũng tốt.

"Cha con không về ăn cơm sao?"

"Ông ấy đi đến chỗ thanh niên trí thức rồi, lát nữa sẽ trở về, chúng ta ăn trước."

Dù sao đều là cơm phần, không cần nhất định phải chờ. Hơn nữa, ai biết khi nào ông ấy mới trở về.

Thật ra tối qua mưa to cộng thêm mưa đá, không chỉ có riêng chỗ ở của thanh niên trí thức sụp, hai phần ba nhà trong thôn đều mưa dột, có thể hoàn toàn không chịu ảnh hưởng giống nhà họ Trần thật sự rất ít.

Tuy nói hôm nay ăn cơm muộn, nhưng Khương Điềm Điềm dậy cũng không tính lâu, cho nên vẫn chưa có cảm giác rõ ràng, cô cúi đầu húp cháo, dạ dày ấm lên mới bắt đầu ăn bánh bột ngô. Trưa hôm nay xào cải bẹ, ngoại trừ một món cải bẹ, còn có khoai tây sợi xào ót.

Khoan hãy nói, hai món này đều là món Khương Điềm Điềm thích ăn.

Nhưng nói tiếp, sau khi xuyên qua, cô cũng không có món không thích ăn. Có thể ăn no đã rất tốt rồi!

"Buổi chiều không có việc gì, các con đều về phòng nghi một chút đi! Dù sao hôm nay không có việc gì cũng đừng ra cửa!" Bà Trần thở dài một tiếng, nói: "Mưa này cũng không có vẻ tạnh, càng ngày càng lón!"

"May mà chúng ta đã thu hoạch đất phần trăm trước, tối qua còn có mưa đá! Nghe nói sáng nay chị em dâu nhà họ Khương đều ở nhà gào thét."

Nói đến cái này, khuôn mặt Bà Trần tràn đầy sảng khoái: "Ai bảo miệng bọn họ bỉ ổi, quả nhiên không ai trừng trị bọn họ thì ông trời cũng phải trừng phạt bọn họ!"

Đừng tưởng bà không biết hai bà già kia cùng vợ nhà họ Tô làm gì sau lưng. Bà còn chưa xuất công phu ra thu thập bọn họ! Kết quả, thật là ông trời cũng nhìn không vừa mắt!

Chẳng qua, tuy bà Tô bỉ ổi, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột Tô Tiểu Mạch, cho nên Bà Trần không trực tiếp nhắc đến bà ta.

Chị dâu hai Trần: "Tối qua mưa to gió lớn, ớt và cà tím ở đất phần trăm chắc giữ không được rồi? Đáng đời! Ai bảo miệng bọn họ bỉ ổi, thật là đáng đời."

Bà Trần: "Nào giữ được gì? Mẹ còn đặc biệt qua xem, toàn bộ là một đống hỗn độn! Cà tím ớt cay chẳng còn mấy cái! Cũng không biết tối qua gió gì quét nữa, ngay cả cành ớt đều bị cuốn đi, cuốn đến sân nhà ai, người ta còn giao ra sao! Nhặt xong đồ, cành cũng đốt đi, đến cái rắm cũng không còn!"

Nếu chỉ riêng mưa to thì còn được, nhưng ai mà ngờ vừa mưa đá vừa gió to, nào còn thứ gì.

"Ò đúng rồi, Điềm Điềm, trước khi mưa tạnh con không cần đi chuồng heo đâu! Trong thôn quyết định rồi, mỗi ngày chị Vương của con qua cho ăn một lần là được, người làm còn không kịp. Ai còn lo cho heo."

Khương Điềm Điềm: "Ồ, nhưng mà cho ăn gì?"

Cỏ heo trong chuồng cũng không còn nhiều, đoán chừng ăn không được mấy lần.

"Chắc đủ mà, mưa to này dù lợi hại đi nữa cũng không mưa thêm mấy ngày nữa?" Tuy Bà Trần nói không cảm thấy hôm nay mưa có thể tạnh là một chuyện. Nhưng Khương Điềm Điềm biết mưa này sẽ không tạnh.

Chỉ là cô cũng không có nói ra.

Khương Điềm Điềm cúi đầu tiếp tục ăn cơm, thì nghe Bà Trần nói: "Trong thôn ra năm cân ớt, mười lăm cân đậu phộng có vỏ để thuê nhà cũ Điềm Điềm ở, mẹ nghĩ để đó vẫn là để đó, có thể đổi chút lương thực cũng tốt! Dù sao bọn họ chỉ thuê ở một tháng mà thôi."

Nghe thấy còn có thể đổi lấy đồ, trên mặt mọi người đều lộ rõ vui mừng.

Bà Trần: "Phải nhớ điểm tốt của em dâu các con!"

"Biết rồi mẹ." Mọi người đều đồng loạt nói. Cho dù không biết nói lời dễ nghe, lúc này cũng biết vội vàng đáp lại.

"Cha con cũng thật là, sao còn chưa về!" Bà Trần lẩm bẩm: "Thật khiến người khác không yên tâm mà."

Khương Điềm Điềm nghe mẹ chồng nói liền gật đầu, cảm thấy lời này không sai.

Bà Trần lại lẩm bẩm một hồi lâu, mỗi năm lúc này bọn họ đều quen làm việc, đột nhiên không cần đi làm, trong lúc nhất thời cũng không biết làm gì!

Đây lại không giống ngày thường có thể đi ra ngoài tản bộ tán gẫu, bị mưa to vây ở trong nhà, nhất thời cũng thật buồn bực.

Chẳng qua người cũng không nên nhắc mãi, Bà Trần còn đang nhắc tới, kế toán Trần đã vội vã trở lại.

Nửa đêm tối qua ông đã ra ngoài, bây giờ mới về. Dù sao tuổi cũng đã lớn, lại không phải loại làm quen việc chân tay. Giằng co lâu như vậy, hiện tại sắc mặt của ông tái nhợt, nhìn qua không có miếng máu nào. Bà Trần vội vàng rót cho ông một chén canh gừng.

Mấy ngày nay thời tiết không tốt, bà đã đoán trước lão già này là cán bộ thôn nhất định sẽ phải ra ngoài làm việc. Cho nên sáng sớm đã nấu xong canh gừng.

Kế toán Trần uống mấy miếng canh gừng nóng hổi, lại ăn xong cơm. Người còn chưa trở lại bình thường.

"Lát nữa ông còn ra ngoài sao?"

Kế toán Trần lắc đầu: "Không đi nữa."

Cả gia đình đều tập hợp ở trong phòng này, dẫn đến căn phòng này có vẻ nhỏ cực kỳ.

Bà Trần: "Các con đều đi gian ngoài chơi đi, đừng ở chỗ này quấy rối."

Mấy đứa trẻ nghe lời rời đi.

Khương Điềm Điềm lại lần nữa cảm khái, mấy năm này việc trách mắng trẻ con đều ít hơn mấy chục năm sau.

"Cha, cha nói xem hôm nay khi nào trời mới trong xanh trở lại." Anh hai Trần lo đến chau lông mày lại, muốn nghe ý kiến cha già một chút.

Kế toán Trần: "Chút ánh sáng cũng không có, tạnh gì mà tạnh. Hôm nay đoán chững cũng như thế, xem ngày mai thôi!"

"Mưa liên tục như vậy, bắp trong đất có lẽ đã uống nước no rồi." Bà Trần chỉ cảm thấy coi như còn có tin tốt.

Khương Điềm Điềm ngồi bên cạnh, im lặng không nói lời nào.

Bên cạnh kế toán Trần lại nói: "Nhà bên kia cũng dột mưa một chút, may mà không nghiêm trọng, mùa xuân nhà mình đã sửa qua, bây giờ chỉ là mưa nhỏ. Nếu thật sự không được nữa, cũng có thể lên nóc nhà xử lý một chút."

Điềm Điềm nghĩ thầm: May mà mình kết hôn rồi, nếu không còn phải đối mặt với ngôi nhà dột mưa.

"Mấy nam nữ thanh niên trí thức này cũng không yên tĩnh, tôi đoán đợi mưa tạnh bọn họ còn làm ầm ĩ nữa cho mà xem!"

Bà Trần: "Ầm ĩ chuyện gì?"

Kế toán Trần: "Chính là tối hôm qua hai nhóm nam thanh niên trí thức và nữ thanh niên trí thức cãi nhau."

Thật ra chuyện này cũng là vì trời mưa, ba gian phòng nam thanh niên trí thức ở đều sụp, muốn nữ thanh niên trí thức dồn vào một gian phòng, nam thanh niên trí thức bọn họ ở một gian, qua một đêm xong hẵng nói. Ai biết những nữ thanh niên trí thức đó lại không bằng lòng.

Nữ thanh niên trí thức trong nhóm cũ cảm thấy lúc đầu các nam thanh niên trí thức bằng lòng nhường phòng đó cho nhóm nữ thanh niên trí thức mới tới thì đó là chuyện của mấy người, hơn nữa, bình thường các người cũng không giúp chúng tôi làm việc gì.

Mà nữ thanh niên trí thức mới tới dưới sự dẫn dắt của Trì Hiểu Hồng cũng không muốn nhường phòng của mình, bọn họ cảm thấy đây là nơi của bọn họ, không đuổi được bọn họ ra ngoài.

Hai phòng nữ thanh niên trí thức ai cũng không nhường, trong lòng của nam thanh niên trí thức đều rét lạnh.

Hiện trường lập tức nổ ra một trận cãi vả. Tóm lại cãi đến thật sự khó coi, tuy hôm nay thái độ Bà Trần không phải rất tốt, nhưng tóm lại là đồng ý để bọn họ ở, điều này làm cho đám nam thanh niên trí thức này cảm động không thôi. Đều ở sau lưng nói thật ra Bà Trần chính là ngoài lạnh trong nóng.

Bà Trần trợn mắt há hốc mồm: "???"

Người nhà họ Trần: "????"

Nói xong chuyện về nhóm thanh niên trí thức, thì không thể thiếu nói tới chuyện trong thôn, tóm lại đều là chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy hỗn loạn.

Dĩ nhiên, nếu không hỗn loạn thì kế toán Trần tới bây giờ mới trở về sao?

Mắt dưới của ông cũng đã thâm quầng.

Bà Trần thấy ông mệt mỏi, nói: "Để cha con ngủ trưa đi, các con cũng trở về nghỉ ngơi đi."

Chẳng qua rất nhanh, Bà Trần trừng mắt: "Trời còn chưa lạnh đến nỗi đốt giường đất, nếu để biết mẹ các con lén đốt lửa, buổi chiều cũng đừng ăn cơm!"

"Biết rồi ạ."

Cũng đã trưa rồi, nhưng mưa gió một chút cũng không nhỏ.

"Chúng ta cũng về phòng ngủ đi, thời tiết này không ngủ cũng có lỗi với cơ hội ông trời cho chúng ta." Trần Thanh Phong làm nhảm.

Khương Điềm Điềm cười hì hì kéo ống tay áo anh nói: "Ngủ đơn thuần sao?"

Trần Thanh Phong hơi híp mắt, thấp giọng: "Nếu em không muốn ngủ đơn thuần, cũng được! Anh theo hầu bất cứ lúc nào."

Khương Điềm Điềm: "Em rất trong sáng, không biết anh đang nói gì cả."

Trần Thanh Phong: "Đợi lát về phòng anh sẽ cho em biết."

Khương Điềm Điềm: "Trời ơi, em sợ quá đi."

Cặp vợ chồng trẻ dính nhau như sam, nhanh chóng cất bước về phòng.

Tô Tiểu Mạch đi sau hai người, bất đắc dĩ lắc đầu.

Chẳng qua Tô Tiểu Mạch cảm thấy bọn họ mới cưới cũng có phần tương đối tốt, bây giờ Đại Nữu Nhi không qua đây ở, cho nên cô ấy được ở một mình.

Dù sao phòng có một người tự tại hơn rất nhiều. Lúc đầu em chồng và chị dâu ở đối diện không tốt, nên Đại Nữu Nhi ở chung với Tô Tiểu Mạch.

Bây giờ Trần Thanh Phong vừa mới kết hôn, Bà Trần lo lắng bọn họ ồn ào quá để trẻ con nghe thấy không tốt. Cho nên dứt khoát không để Đại Nữu Nhi ở chỗ Tô Tiểu Mạch nữa.

Như vậy cũng để cho Tô Tiểu Mạch chút không gian riêng tư.

Cô ấy ngồi trên giường đất, nhìn mưa ngoài cửa sổ thầm nói: trận mưa này thật đúng là không biết mưa tới khi nào!

Ngày mai mưa sẽ tạnh sao?

Cô ấy không dám nghĩ lạc quan như vậy, ít nhất, kiếp trước mưa to như thác nước xối bảy tám ngày, sau đó lại mưa nhỏ sáu bảy ngày. Một trận mưa kéo dài tới tận nửa tháng.

Chuyện không khác dự tính của Tô Tiểu Mạch là mấy, tuy ngày đầu tiên mưa đá không giống kiếp trước, nhưng mưa to liên tiếp như trút nước căn bản không thay đổi. Ngày thứ nhất ngày thứ hai, mọi người còn không có cảm giác gì quá lớn, cũng có không ít người vui vẻ.

Tuy nói mưa dột, nhưng tóm lại là tốt cho hoa màu.

Chỉ tiếc, khoai tây nhổ hơi sớm, nhớ tới cái này, bọn họ ít nhiều đều oán trách nhà họ Trần dẫn đầu. Cà tím ớt cay giữ lại thì thôi, thật ra khoai tây có thể chờ một chút.

Chỉ có điều, khi mưa lớn kéo dài đến ngày thứ tư và chưa có dấu hiệu tạnh. Người trong thôn đã hoàn toàn luống cuống.

Đây không riêng gì chuyện trong nhà không có nước không có củi, mà vấn đề là hoa màu đó!

Mưa như vậy thì hoa màu cũng phải xong đời!

Nhà họ Lý đầu thôn, bà Lý đang nhóm lửa nấu cơm, vô tình nhắc tới: "Cũng may mấy hôm trước Tiểu Lục cho nhà mình chút củi, nếu không hôm nhà mình qua cũng không có củi khô."

Bà quay đầu nhìn thoáng qua, dư lại cũng không nhiều lắm. Nếu bữa nào cũng nấu cơm chỉ có thể kéo dài một ngày rưỡi.

Ông Lý: "Thằng nhóc đó ấy mà, không có lợi sẽ không dậy sớm, chẳng phải nó muốn mua một tấm da dê của mình cho vợ nó làm áo và giày da sao? Nếu không bà cứ đợi nó cần mẫn như vậy thì có đợi đến năm sau cũng đừng hòng thấy."

"Ông quan tâm lý do làm gì, người ta cũng không phải không trả tiền!" Bà Lý nói thầm một câu, lại nhìn ra ngoài cửa: "Cũng không biết mưa này khi nào mới tạnh, chúng ta dùng tiết kiệm một chút, một bữa nấu nhiều thêm chút đi."

Ông Lý gật đầu: "Ừ."

Ông nhìn bên ngoài mưa to, chân mày nhăn lại có thể kẹp chết con ruồi: "Nhưng đừng giống mấy năm trước."

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng ông Lý lập tức sợ hãi.

Bà Lý sợ hết hồn, vội vàng nói: "Không đến nỗi, nhất định không đến nỗi!"

Nói thì nói như vậy, nhưng lại lo lắng. Bà nói: "Ông trời phù hộ, mau tạnh mưa đi."

Nhà ông Lý lo lắng như nào, nhà bên cạnh cũng y như vậy.

Đa số mọi người đều thấy củi và lu nước trong nhà đã sắp thấy đáy mà phiền lòng. Nhà ai cũng trữ một ít củi, nhưng nếu mưa liên tiếp, củi trong sân cũng sẽ bị ngâm đến châm không cháy nữa.

Về phần nước, lúc này những người lười biếng bắt đầu ảo não không thôi. Lúc một số người cần mẫn đi gánh nước, bọn họ còn ở nhà chê cười người khác làm ra vẻ, nhưng ai mà biết! Mưa này lớn hơn mưa lúc đầu! Mà lu nước trong nhà cũng thấy đáy rồi.

Cho dù bọn họ đi gánh nước, trở về cũng không có củi nấu sôi. Mà nước trong giếng qua mấy trận mưa, tuy rằng có che đậy, đoán chừng cũng không tốt đến đâu.

Đương nhiên, cũng có một số nhà vui mừng vì đã chuẩn bị đầy đủ. Vui vì nhà mình chuẩn bị đầy đủ, cũng vui mình đã thu hoạch xong đất phần trăm như nhà họ Trần. Nếu không đã giống nhà họ Tô và nhà họ Khương, ngay cả sức để khóc cũng không có.

Đất phần trăm không nhiều nhưng dù sao cũng là đồ của mình!

Mà nhóm nam thanh niên trí thức ở nhà cũ Khương Điềm Điềm, lúc này bọn họ cũng vui mừng vì mình đã dọn tới đây. Mưa đã liên tiếp bốn ngày, vẫn chưa có dấu hiệu tạnh, cho dù phòng cũ không sụp, bọn họ ở đó mấy ngày đoán chừng cũng ngập thành sông rồi. Bên kia dột mưa, nghiêm trọng hơn nhà này rất nhiều.

Vốn nghĩ thu hoạch vụ thu xong sửa chữa nóc nhà một chút, nhưng xem ra bây giờ hoàn toàn không cần sửa nữa, toàn bộ phòng đều tạm biệt rồi.

Đương nhiên, phòng ở bên này cũng dột mưa, nhưng tới ngày thứ ba, bọn họ chịu không được nữa, thừa dịp mưa ít đi, lên che nóc nhà một chút, tuy nói bình thường bọn họ làm không được việc. Nhưng thật ra có chút vận may, không ngờ mò mẫm một hồi đã thật sự che kín chỗ mưa dột.

Hơn nữa, cũng may bên này cái gì cũng không có, cho nên việc đầu tiên bọn họ dọn qua đây là đi gánh nước, lại lấy một nửa củi ở chỗ thanh niên trí thức về, hoàn toàn chia nhà với những nữ thanh niên trí thức đó! Cái này vốn dĩ là của bọn họ. Mà bây giờ xem ra, quyết định này thật sự quá tốt!

Bọn họ đi gánh nước vào ngày mưa to hôm sau, dù sao cũng đỡ hơn bây giờ đi gánh nước.

Thấy như vậy, ngược lại biểu hiện ngày tháng họ sống cũng không tệ lắm, tuy nói củi lửa không nhiều, nhưng là mấy người đàn ông bọn họ cũng không tắm rửa, chỉ là nấu chút cơm chút nước, cho nên cũng đủ dùng. Mà phòng ở cũng không còn dột, ngày tháng như vậy quả thực như thần tiên.

Phải biết, nếu là trước đây, bọn họ vừa phải hứng nước mưa vừa phải đi hỗ trợ nữ đồng chí sửa nóc nhà, vì thể hiện trước mặt nữ đồng chí, nấu cơm còn giúp đỡ, tóm lại luống cuống tay chân.

Bây giờ chưng một nồi bánh bột ngô một người một cái, cũng không cần chăm sóc nữ đồng chí nấu ăn hay gì đó, càng không cần nói cái gì vệ sinh, trời mưa to núp ở trong phòng ngắm mưa, ai da má ơi, đúng thật là năm tháng yên bình!

"Đột nhiên tôi cảm thấy có lẽ phòng sụp là ông trời giúp chúng ta." Không biết là ai nói một câu như vậy.

Có người phụ họa: "Cũng đúng, năm trước tôi đã xuống thôn, ngày mưa như vậy thoải mái nằm ở trong phòng, không cần lo mưa dột, cuộc sống như vậy đúng là lần đầu tiên trải qua."

"Tốt thì tốt, nhưng mà cũng không biết hoa màu thế nào rồi..."

Nhắc đến cái này, mọi người đều hơi im lặng, nếu hoa màu không tốt thì phải chịu đói!

Hồi lâu sau, có người mở miệng: "Hy vọng tạnh mưa sóm."

Vài người đều lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng mưa tạnh sóm.

Chẳng qua, hình như ông trời hoàn toàn không nghe thấy, mưa vẫn to như cũ, sau đó liên tiếp ngày thứ năm ngày thứ sáu tới ngày thứ bảy, mưa to liên tiếp bảy ngày.

Cho dù nhà chuẩn bị đầy đủ cỡ nào, lúc này cũng nghèo rớt mồng tơi, tâm trạng mọi người đều không tốt lắm.

Chẳng qua cái này không bao gồm nhà họ Trần. Nhà bọn họ lại đầy đủ hơn nhà người khác một chút.

Nhưng tuy vậy cũng rất áp lực.

Mưa to liên tiếp bảy ngày, ai cũng không dám nói lương thực còn có dạng gì.

"Nếu tiếp tục như vậy thì sống làm sao!" Bà Trần buồn rầu nhìn mưa to bên ngoài không có dấu hiệu tạnh.

"Mẹ, bất kể mẹ lo lắng hay buồn rầu, thời gian cũng trôi từng ngày. Vẫn phải giữ vững tinh thần. Bây giờ phát cáu chỉ làm chính mình không thoải mái, không bằng không nghĩ nhiều nữa. Nên làm gì thì làm, mấy ngày nay coi như đang nghỉ ngơi là được!"

Khương Điềm Điềm an ủi Bà Trần, tiếp tục nói: "Vả lại mưa này đã bảy ngày, sao còn có thể không tạnh! Nói không chừng ngày mai sẽ tạnh đó!"

Bà Trần vỗ tay Khương Điềm Điềm nói: "Mẹ hiểu mà."

Theo lý thì biết, nhưng trong lòng vẫn buồn đến luống cuống!

Bà nói: "Mẹ tiếc hoa màu, nếu tiếp tục như vậy, con nói xem mọi người vào mùa đông đào đâu ra lương thực."

"Động tác đại đội chúng ta nhanh, đã thu được một số, cũng không còn bao nhiêu! Con nghĩ! Đợi mưa tạnh, còn phải làm việc một trận nữa! Bây giờ không phải chúng ta đang nghỉ ngơi dưỡng sức sao?" Khương Điềm Điềm lại trấn an Bà Trần lần nữa.

Bà Trần suy nghĩ, quyết tâm nói: "Con nói rất đúng!"

Bà nhìn ngoài cửa sổ, nói tiếp: "Mẹ không tin, mưa này còn có thể không ngừng!"

Bà nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đợi mưa tạnh, còn nhiều việc phải làm."

Khương Điềm Điềm: "Không phải sao?"

Mấy chị em dâu âm thầm cảm khái, cái khác không nói, lúc Khương Điềm Điềm nói đạo lý, vô cùng dễ nghe! Hơn nữa, cũng đặc biệt biết nịnh, mẹ chồng lúc nãy còn không có tinh thần gì, bây giờ cũng đã dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực.

Khoan hãy nói, không biết có phải ảo giác của bọn họ hay không, vậy mà thật sự cảm thấy hình như mưa nhỏ đi một chút.

Khương Điềm Điềm ngoài người về phía cửa sổ, nhìn chốc lát mới nói: "Thật sự nhỏ rồi."

Cùng với mưa nhỏ đi, mọi người đều vui tươi hơn một chút.

Mà mưa to nhỏ dần đến ngày hôm sau rốt cuộc cũng đã tạnh.

Khương Điềm Điềm: "!!!"

Đây cùng tiểu thuyết không giống nhau.

Nhưng vẫn hên xui không chắc được!

Vất vả trời mới trong lại cũng coi như cho mọi người một ít đường sống. Phải biết rằng, theo nguyên tác mà nói, phải mưa nhỏ nhiều ngày, hoàn toàn úng chết không ít hoa màu. Cũng vì vậy, trời còn mưa mà đại đội trưởng đã tổ chức nhân công đội mưa thu hoa màu.

Mà hiện tại, ít nhất không có chuyện này.

Khương Điềm Điềm nói thầm ông trời phù hộ, cũng đi theo đám người Bà Trần ra cửa.

Lúc này, nhất định mọi người đều chạy ra ruộng trước, thật ra Khương Điềm Điềm không hiểu cày cấy, nhưng vẫn đi theo, muốn đi xem tình hình. Dù sao, đây cũng là khẩu phần lương thực của mọi người.

Chỉ là chưa đi tới, đã nghe được phía trước truyền đến tiếng khóc thảm thương, Điềm Điềm sợ hết hồn, suýt nữa té ngã.

Trần Thanh Phong vội vàng tiến lên đỡ lấy cô, sau đó kéo tay cô nói: "Trong ruộng chắc không phải rất tốt, dù sao em cũng không hiểu, đừng đi xem nữa."

Đi xem rồi bị ảnh hưởng bởi cảm xúc mọi người, đoán chừng cũng sẽ không tốt lắm.

Khương Điềm Điềm chần chừ một chút, gật đầu: "Ừ."

Hai người không đi cùng đại đội, ngược lại là hướng nhà đi.

Khương Điềm Điềm nhỏ giọng: "Thật ra, có thể giúp một chút là một chút."

Trần Thanh Phong gật đầu: "Cái này em không cần lo lắng, bọn họ đều là người thành thạo, đương nhiên càng hiểu."

Nghĩ như vậy cũng đúng.

Hai người về đến nhà, trong sân đã không có người, ngay cả trẻ con đều ra ngoài.

Dù sao, ở nhà nhiều ngày như vậy, đối với trẻ con mà nói cũng ngộp đến phát sợ.

Khương Điềm Điềm nhìn trời trong xanh, cũng đã sắp giữa trưa, cô nói: "Em đoán chắc một lát bọn họ cũng chưa về, em đi nấu cơm."

Trần Thanh Phong lập tức nắm tay Khương Điềm Điềm nói: "Không!" Anh mỉm cười: "Anh cảm thấy, chúng ta nấu xong, còn không biết khi nào bọn họ có thể trở về ăn.

Khương Điềm Điềm nghe Trần Thanh Phong nịnh hót liền bật cười ha ha.

Trần Thanh Phong nhướng mày: "Sao nào? Anh không yêu em sao? Mấy ngày gần đây."

Khương Điềm Điềm vội vàng che miệng anh lại, đỏ mặt: "Anh im miệng cho em."

Giọng Trần Thanh Phong trong ấm áp lộ ra vẻ trong suốt, anh cười: "Cô gái nhỏ lại xấu hổ rồi."

Khương Điềm Điềm trừng mắt liếc anh một cái, mang theo một chút hờn dỗi, cô chu miệng, đột nhiên hình như nghĩ tới cái gì, Khương Điềm Điềm nói: "Anh tiểu Phong, mọi người đều đi ra ruộng, chúng ta đi ra sông đi? Chắc sẽ có cá đó?"

Trần Thanh Phong vỗ đầu: "Đúng vậy, em xem, anh lại quên cái này! Chúng ta có thể đi ra sông bắt cá!"

Trần Thanh Phong lập tức nói: "Đi đi đi.

Hai người vội vàng chuẩn bị thùng bắt cá, hùng hổ chạy về phía bờ sông!

Trần Thanh Phong còn hết sức nói có sách mách có chứng.

"Bất kể lúc nào, nếu muốn sống tốt gặt hái nhiều, đều phải nghĩ nhiều hơn người khác một bước, đi nhiều hơn một bước! Bây giờ chúng ta chính là đi nhiều một bước như vậy!"

Khương Điềm Điềm: "Đúng vậy, anh giỏi quá! Nếu anh bắt không được cá, em sẽ cười nhạo anh!" Trần Thanh Phong: "Sao có thể? Không thể nào."

Khoan hãy nói, hai người quả thật đi sớm hơn người khác một bước, bờ sông căn bản không có người. Thì ra bờ sông khô cằn hôm nào bây giờ đã mênh mông, xem ra vô cùng rộng lớn.

Trần Thanh Phong: "Anh hạ cái sọt cá xuống đã."

Động tác anh rất nhanh: "Tuy rằng kỹ thuật anh không tốt, nhưng anh có thể hạ thêm mấy cái sọt."

Nói tới đây, hình như anh lại nghĩ tới cái gì, nghiêm túc nói: "Cũng may, chỉ là kỹ thuật này không tốt!"

Anh chớp mắt nói với Khương Điềm Điềm: "Kỹ thuật khác của anh vẫn rất tốt, đúng không?" Khương Điềm Điềm nhặt một cục đá nhỏ lên, trực tiếp ném qua: "Anh đáng ghét quá!"

Trần Thanh Phong nhanh chóng trốn, cười hì hì: "Kỹ thuật của anh tốt thật mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận