Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 32

Khương Điềm vốn định gặp Tô Tiểu Mạch để nói chuyện của Dương Thạch Đầu.

Tuy rằng, trong nguyên tác Vương Thạch Đầu là trợ thủ của Tô Tiểu Mạch, nhưng sách là vật chết người là vật sống, nhìn vào những chuyện lung tung lộn xộn này, Khương Điềm cảm thấy con người hắn ta cũng không đáng tin cậy như trong nguyên tác miêu tả.

Tiểu thuyết là tiểu thuyết, người là người, mặc dù Tô Tiểu Mạch đã từng là nhân vật trong đó, nhưng đó là nội dung trong tiểu thuyết, còn đây là người sống sờ sờ, Tô Tiểu Mạch lại là chị dâu tương lai của cô, cô không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị mắc lừa.

Mỗi khi Khương Điềm Điềm một mình lên núi, cô chưa bao giờ leo cao, chỉ hái rau ở sườn núi, dù sao an toàn vẫn là trên hết!

Biết đâu được con lợn rừng kia vẫn còn đồng bọn ẩn nấp trên đó.

Khi cô hái xong rau dại, trên đường trở về liền thấy mọi người trong đại đội đang vội vội vàng vàng, tay Dương Quế Hoa còn đang xách theo một cái kẻng đang gõ bang bang.

Khương Điềm Điềm tò mò hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Dương Quế Hoa liếc mắt nhìn thấy Khương Điềm Điềm, nói: "Cô có nhìn thấy Trì Hiểu Hồng Không?"

Khương Điềm Điềm: "Hả!"

Khương Điềm Điềm nhanh chóng đem tình huống lúc đó kể lại kỹ càng tỷ mỉ cho Dương Quế Hoa nghe. Cô ấy vừa nghe xong buồn bực nói: "Thật là buồn bực chết người mà! Cô ấy làm sao có có thể nhìn trúng loại người như vậy chứ!"

Cô cũng nhanh chóng trả lời lại: "Buổi chiều nay, tôi cũng không rõ lúc đó là mấy giờ nữa. Cô ta làm sao vậy?"

Cô nói nhanh: "Tôi đoán cô ta đến đại đội Dương Liễu tìm Dương Thạch Đầu đấy!"

Vừa nghe cô nói như vậy ánh mắt Dương Quế Hoa sáng lên, lập tức hỏi: "Cô thấy cô ta lúc nào? Thấy ở đâu? Có biết cô ta đi đâu không?

Mà hiện tại vừa lúc bọn họ mới đạt được danh hiệu đại đội tiên tiến.

Khương Điềm Điềm: "Hả?"

Tuy Dương Quế Hoa nói như vậy rồi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò Khương Điềm Điềm: "Cô về nhà đi không cần phải xen vào chuyện này nữa!."

Dương Quế Hoa hỏi liên tiếp ba vấn đề. Bộ dạng gấp gáp của đối phương làm Khương Điềm Điềm bị doạ sợ.

Cô thành thật gật đầu, nói: "Chiều nay có thấy."

Cô hoảng sợ, nói: "Mất tích?"

Khương Điềm Điềm và Dương Quế Hoa chia ra đường ai nấy đi, cô bước đi mỗi lúc một nhanh hơn, tuy cô và Trì Hiểu Hồng không có quan hệ gì, nhưng Khương Điềm Điềm vẫn không thể nào yên tâm được. Dù sao cô vẫn cảm thấy Dương Thạch Đầu không phải là người đơn giản.

Dương Quế Hoa nói một cách nghiêm túc: "Cô ta mất tích rồi."

Cô nhanh chóng đưa rau dại đi đến chuồng heo rồi mới đi về nhà.

Dương Quế Hoa nhanh chóng đi về phía Dương Đại Đội, buổi chiều làm việc đang yên đang lành tự nhiên lại nói có người mất tích, thật là doạ người mà. Tuy rằng những thanh niên trí thức làm việc không giỏi, nhưng cũng không thể để chuyện này xảy ra được. Nếu cô ta thật sự xảy ra chuyện gì, vậy chẳng phải đại đội bọn họ sẽ bị liên luỵ theo sao?

Không thể phủ nhận bây giờ Dương Quế Hoa cảm thấy chuyện này rất nhức đầu.

"Đừng lo lắng, anh cảm thấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Trì Hiểu Hồng cũng không giống với người khác, nếu nói cô ấy và Dương Thạch Đầu không quen biết thì còn có khả năng sẽ xảy nguy hiểm, nhưng nhìn bọn họ có vẻ như đang qua lại với nhau."

Có thể nói cô không định dối gạt anh, mà là không gặp phải chuyện lớn, nên cô đã quên không nói cho anh biết.

Nhưng Khương Điềm Điềm cũng không phải loại người tự làm rối mình, cô chỉ có chút lo lắng, rất nhanh liền thả lỏng tâm trạng.

Hai người lấy ra một băng ghế nhỏ ngồi ngay ngoài sân, Khương Điềm Điềm kể lại cho anh những chuyện mới xảy ra lúc nãy.

Mặc dù có lẽ anh không nên nói ra, nhưng nếu họ đã biết được chuyện này, thì hẳn là nên nói với chị ấy một tiếng.

Khương Điềm Điềm vừa đi đến cửa đã nhìn thấy Trần Thanh Phong đang đứng chờ cô. Trần Thanh Phong: "Sao lại về muộn như vậy?"

Cho nên Tam Nữu Nhi biểu hiện càng thêm tích cực, cho dù là không có kẹo thì bé cũng không nản chí, ngược lại càng thêm tích cực và cố gắng hơn. Khương Điềm Điềm: "Có chuyện gì vậy?"

Mặc dù không phải lần nào Khương Điềm Điềm cũng sẽ cho nó kẹo, nhưng mười lần thì phải có đến sáu bảy lần sẽ được ăn kẹo!

"Chú út, thím út bên ngoài có xe ô tô tới!" Có lẽ là bởi vì Khương Điềm Điềm hay cho bọn nhỏ kẹo, cho nên Tam Nữu Nhi tuy nhỏ bé, nhưng bây giờ đã trở thành thần báo bên tai Khương Điềm Điềm, chỉ cần phát sinh bất cứ chuyện gì, nó cũng sẽ chạy tới báo cho cô biết.

Khương Điềm Điềm cũng không có nhiều chuyện dối gạt Trần Thanh Phong, trừ chuyện một ngàn đồng tiền là cha cô dặn dò, còn những chuyện khác Khương Điềm Điềm cảm thấy cũng không có gì phải giấu giếm.

"Đúng vậy! Trì Hiểu Hồng và Dương Thạch Đầu đang quen nhau, hẳn là sẽ không có chuyện gì."

Cô đung đưa chân nhỏ hỏi: "Đúng rồi, anh có nói với chị dâu năm chuyện của Dương Thạch Đầu và chị ba của hắn không?"

Trần Thanh Phong: "Nói rồi."

Nhưng mà chỉ cần Trần Thanh Phong hỏi tới, cô cũng sẽ không giấu giếm mà kể hết cho anh nghe. Trần Thanh Phong nhìn bộ dạng Khương Điềm Điềm có chút lo lắng, liền xoa đầu an ủi cô.

Tóm lại cũng không thể yêu cầu một cô gái mới mười bảy tuổi có một ý chí sắt đá được.

Trần Thanh Phong cười: "Em như vậy rất tốt."

Khương Điềm Điềm phồng má nói: "Có phải em rất vô dụng hay không, cái gì cũng sợ, cái gì cũng lo lắng."

Có xe ô tô nhỏ?

Thời đại này chỉ cần có một cái xe đạp nhỏ thì cũng ngang ngửa với việc sở hữu một chiếc xe máy xịn, xe ô tô nhỏ lại càng là một đồ vật cực kỳ quý giá, chắc phải ngang với xe Maserati ở thời hiện đại rồi.

Khương Điềm Điềm vội hỏi: "Có chuyện gì vậy? Ô tô ở đâu?"

Nghe giọng điệu này chắc là muốn lôi kéo Trần Thanh Phong đi xem náo nhiệt.

Tam Nữu Nhi: "Xe ô tô chở người về!"

Khương Điềm Điềm nhìn Tam Nữu Nhi cũng có vẻ không biết rõ lắm, bèn nói: "Đi, đi xem một chút!"

Hai người bọn họ vừa ra khỏi cửa, thì thấy một đám người cũng đang tiến về phía chiếc xe, hoá ra bọn họ không phải là người duy nhất, những người khác cũng muốn ra ngoài xem. Họ vội vàng bước về phía chiếc ô tô nhỏ, chưa kịp đến nơi thì đã nhìn thấy ở đó có vài người.

Cầm đầu là hai người đội mũ rộng vành, còn có Trì Hiểu Hồng, đại đội trưởng, Lý Hướng Dương và Dương Quế Hoa.

Ngoại trừ vợ chồng kế toán Trần đang ở trấn trên chưa trở về, còn lại những người khác, cơ bản những ai nên đến đều đến.

Trần Thanh Phong nhìn hai đồng chí công an và Trì Hiểu Hồng đang đứng đằng xa, anh đè vai Nhị Cẩu Tử đang đứng run cầm cập lại, hạ giọng nói nhỏ: "Cậu chột dạ thành bộ dạng như này là sợ người khác không nhìn ra được trong lòng cậu đang có quỷ đúng không? Mau về nhà đi thôi."

Nhị Cẩu Tử nghe giọng liền biết là Trần Thanh Phong, hán quay đầu lại cũng không dám nổi giận, nhỏ giọng mắng: "Anh, anh... Anh định làm gì?"

Trần Thanh Phong lập tức giữ hắn lại, miệng hét lớn: "Này, đang làm gì vậy? Làm sao thế? Trời còn chưa tối mà đã uống thành ra như này rồi?"

Đáng lẽ Nhị Cẩu Tử cũng đứng lẫn với mọi người nhìn mấy anh công an, hắn đột nhiên cảm giác được đằng sau có người vỗ vào vai mình, Nhị Cẩu Tử giật mình sợ đến suýt tè ra quần, cả người hắn run lên vội vàng muốn bỏ chạy.

Trần Thanh Phong lơ đãng nhìn mọi người đang sôi nổi thảo luận, liếc mắt một cái liền thấy Nhị Cẩu Tử đang run rẩy ẩn núp ở trong đám người, ánh mắt hắn loé lên rồi nhanh chóng rời khỏi đám đông.

Công an đã dẹp được bao nhiêu tổ chức đánh bạc lớn nhỏ, vậy mà cũng không bắt được hắn, thật không ngờ Trì Hiểu Hồng này lại làm được.

Cô kích động nói: "Trì Hiểu Hồng lợi hại như vậy sao?"

Quả nhiên là không thể tin vào tiểu thuyết được, là cô đã trách oan Trì Hiểu Hồng, không ngờ cô ấy lại là người hiện ngang lẫm liệt như vậy!

Chị Vương cũng cảm thán nói: "Tuy rằng người này có chút lười biếng, suốt ngày dụ dỗ đám con trai làm việc thay cô ta, thật không ngờ cũng có tinh thần trọng nghĩa khí như vậy!"

Chị Vương nói không hề nhỏ, đương nhiên những người khác cũng nghe thấy được. Mà bọn họ cũng không cần chị Vương phải nói, mấy người trong số bọn họ cũng có nhà ở gần đây. Bọn họ cũng như chị Vương đã ra đây từ sớm, cũng biết được là đã xảy ra chuyện gì, anh một lời, tôi một câu, cả đám tụ lại sôi nổi bàn luận.

Bọn họ vốn tưởng rằng Trì Hiểu Hồng không phải loại người gì tốt đẹp, nhưng bây giờ lại cảm thấy cô ấy dũng cảm như một đấu sĩ.

Cô gái này không những đẹp người mà tính cách cũng rất tốt.

Khương Điềm Điềm cũng nhanh chóng tham gia vào cuộc thảo luận sôi nổi, cô nhìn lại Trì Hiểu Hồng, cũng cảm thấy người này quả nhiên cũng có chút lợi hại. Nguyên bản Trì Hiểu Hồng không được lòng mọi người trong Phong Thu đại đội, nhưng hôm nay đột nhiên lại trở thành đại anh hùng trong miệng của mọi người.

Khương Điềm Điềm thấy cô ta đứng ngẩng cao đầu, cả người đứng thẳng, giống như một cây hoa hồng đang nở rộ.

Khương Điềm Điềm: "Sao cô ấy có thể làm được chứ?

Khương Điềm Điềm: "???"

Chị Vương gật đầu: "Đúng vậy! Vừa rồi đồng chí công an nói với đại đội trưởng chúng ta, chị nghe thấy được, nói là đồng chí Trì Hiểu Hồng không sợ vất vả cũng không sợ khó khăn, càng không sợ trả thù, dũng cảm đấu tranh chống lại thế lực gian ác."

Cô bị sốc nặng!

Chị Vương trưng ra vẻ mặt một lời khó nói hết: "Hai đồng chí công an kia đặc biệt hộ tống Trì Hiểu Hồng trở về. Nghe nói cô ấy mật báo Dương Thạch Đầu tổ chức đánh bạc ở Dương Liễu đại đội, còn dẫn công an đi bắt cả người lẫn tang vật." Khương Điềm Điềm: "Cái gì!!!"

Cô xích đến gần chị Vương, khoảng cách từ nhà chị ấy tới đây rất gần, chắc là đã biết được chuyện gì đó nên mới tới từ sớm.

Khương Điềm Điềm: "Có chuyện gì xảy ra ở đây thế?"

Nhị Cẩu Tử: "Anh đỡ tôi dậy với."

Khoé miệng Trần Thanh Phong giật giật, nói: "Mặt mũi của cậu cũng lớn thật đấy!"

Nhị Cẩu Tử đáng thương cầu xin anh: "Anh đỡ tôi đi một đoạn là được, chân tôi đang run... Chỉ đi với tôi một đoạn thôi, tôi cũng không làm gì anh, chỉ là tôi nhìn thấy công an liền khẩn trương."

Đây đúng thật là điển hình của việc làm chuyện xấu nên bị doạ sợ!

Tuy rằng ở trong thôn lúc hai người gặp mặt cũng có đấu khẩu vài câu, nhưng chung quy cũng là người cùng một thôn, lại lớn lên cùng nhau, vậy nên Trần Thanh Phong cuối cùng cũng đồng ý, anh đỡ hắn ta dậy rồi nói: "Đi thôi!"

Trần Thanh Phong cảm thấy nếu anh không đỡ hắn ta đi, nói không chừng tên này sẽ sợ đến tè luôn ra đây mát.

Đến lúc đó thì thật là mất mặt!

"Cậu nói cậu chỉ là trộm cắp vặt đồ ở công xã mang ra chợ đen bán, không liên quan gì đến đường dây đánh bạc của Dương Thạch Đầu, vậy mà lại sợ thành ra cái dạng này sao?" Trần Thanh Phong làu bàu mắng.

Nhị Cẩu Tử lập tức che miệng Trần Thanh Phong lại, nói: "Ông nội, con xin ông đấy, nói nhỏ chút, lén lút bán đồ cũng bị bắt bỏ tù đấy!"

Trần Thanh Phong tiếp tục làu bàu: "Cậu nhát gan như vậy, sao còn dám trộm đồ vật đem bán. ."

"Tôi nào dám chứ! Nếu như tôi cũng có thể giống như cậu, được cả nhà nuôi dưỡng thì còn nói làm gì chứ! Nhà tôi có bốn người. Cha mẹ tôi đều đã lớn tuổi, em trai của tôi thì bé như con chuột nhắt. Anh nói xem nếu tôi không mạo hiểm thì cả nhà biết sống như thế nào chứ!"

Nếu như còn có cách khác, chẳng lẽ hắn lại tình nguyện đi làm chuyện phạm pháp sao? Lá gan của hắn rất nhỏ, hắn cũng sợ muốn chết đây này!

Trần Thanh Phong: "Được rồi, cậu mau về nhà đi!"

Khi đã đi khuất khỏi đám người, Trần Thanh Phong nói: "Thôi, cậu tự về nhà đi, tôi phải đi đây."

Nhị Cẩu Tử túm chặt lấy Trần Thanh Phong nói "Cậu đừng đi, ở lại nói chuyện với tôi một lát được không?"

Trần Thanh Phong cười lạnh: "Cậu được một tấc lại muốn tiến một thước đúng không?"

Anh xăn tay áo lên nói: "Cậu đừng tưởng rằng tôi là người ôn hoà nho nhã thư sinh, thì sẽ không biết đánh người."

Nhị Cẩu Tử suýt nữa phun ra, đầu đầy vạch đen: "Da mặt anh sao lại có thể dày như vậy chứ! Làm gì có ai lại tự khen mình như thế."

Trần Thanh Phong: "Tôi thấy vui vẻ là được, hơn nữa đây là lời nói thật, sao lại không thể nói chứ!"

Nhị Cẩu Tử: "..."

Thật đúng là không thể chịu nổi mà!

Hắn đã nói mà, đấy là lý do vì sao hắn không thích cái tên Trần Thanh Phong này.

Ngoài việc ganh tỵ với anh ta vì gia đình có anh có chị, không cần phải vì cuộc sống mà bôn ba vất vả, thì còn vì một nguyên nhân khác, chính là hắn không thể chịu nổi trình độ mặt dày của anh.

Thật là, sao lại có người như thế này chứ.

Thật là chướng mắt.

Tuy rằng ánh mắt đã biểu lộ thập phần ghét bỏ, nhưng hắn lại vẫn không buông tay: "Từ từ đã, nói chuyện với tôi một chút."

Hắn giơ tay trái gãi gãi đầu nói: "Chết tiệt! Thật đúng là cây kim sau mông con ong độc ngang với lòng dạ đàn bà!"

Trần Thanh Phong nhướng mày.

Không cần Trần Thanh Phong hỏi gì, Nhị Cẩu Tử đã bộ bộ nói: "Tôi thật là xui xẻo đến tám đời mà, anh nói xem, tôi chỉ đi buôn bán chút đồ, làm sao lại dính đến chuyện này chứ, tôi thật đau lòng mà..."

Khương Điềm Điềm vây xem một hồi lâu, mãi đến khi kế toán Trần và Bà Trần, còn có Tô Tiểu Mạch trở về thôn, nhìn thấy tình cảnh này cả ba người đều hoảng sợ, kế toán Trần là cán bộ trong thôn, thấy vậy liền chạy tới hỏi: "Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"

Mọi người lại sôi nổi thảo luận.

Bà Trần tuy rằng tò mò, nhưng vẫn hiểu được trên người bọn họ đang giữ đồ vật quý giá.

Mẹ chồng nàng dâu ba người nhanh chóng trở về nhà, trong nhà vắng vẻ không có ai, đừng nói trong nhà, người cả thôn gần như đã đi qua bên kia xem náo nhiệt hết rồi. Dù sao chuyện như vậy cũng không mấy khi xảy ra.

Hơn nữa, Dương Thạch Đầu cũng được xem như người nổi tiếng trong thôn này.

Vị trí hai thôn nằm sát cạnh nhau, đương nhiên bọn họ hiểu hắn nhiều hơn so với những người ở thôn khác.

Bà Trần vừa về đến nhà liền nhanh chóng đem đồ vật vào hầm khoá lại, bà ấy cảm thấy mình cũng nên thu dọn đồ đạc cất vào trước, nhưng trong lòng bà vô cùng nóng ruột, chuyện náo nhiệt như vậy làm sao có thể thiếu bà được chứ!

Bà nhất định phải có mặt ở đó.

Chẳng qua, Bà Trần chưa kịp ra khỏi cửa thì Trần Thanh Phong đã trở lại. Trần Thanh Phong thần thần bí bí nói: "Mọi người muốn biết chuyện gì đã xảy ra không?"

Bà Trần: "!!!"

Trần Thanh Phong: "Có người không sợ nguy hiểm diệt trừ ung nhọt của xã hội chủ nghĩa!"

Khương Điềm Điềm lên tinh thần hỏi: "Chuyện không phải như mọi người vẫn nói sao?"

Trần Thanh Phong quyết đoán lắc đầu: "Không phải, anh mới nghe được tin tức chuyện không phải là như vậy."

Tại sao Nhị Cẩu Tử lại phải sợ hãi như vậy chứ, còn không phải bởi vì lúc ấy hắn cũng ở hiện trường sao?

Nhị Cẩu Tử cũng không phải trực tiếp bán đồ mà là người khác bán. Còn hắn chỉ là chân chạy việc. Dương Thạch Đầu bên kia thường xuyên tụ tập với một đám người đánh bạc, có một vài người chơi đỏ mắt cho nên tương đối kích động.

Vợ của Dương Thạch Đầu nhân tiện bán một ít đồ ăn vặt, cho nên lâu lâu hắn cũng sẽ đi lên thị trấn lấy hàng hoá.

Hôm nay, vừa vặn lại là ngày Nhị Cẩu Tử đi đưa hàng.

Bởi vì hai đại đội cách nhau không xa, cho nên Nhị Cẩu Tử cũng đã sớm nghe được thanh danh của Dương Thạch Đầu, lá gan của hắn vốn nhỏ như lỗ kim, nhưng đúng lúc hôm nay không có ai đi giao hàng, nên hắn đành phải đi thôi.

Khi hắn vừa đưa hàng xong, định rời đi thì gặp Trì Hiểu Hồng đang hùng hổ bước tới.

Hắn cũng biết Dương Thạch Đầu và Trì Hiểu Hồng đang qua lại, nên cũng không ngăn trở cô ta.

Nhị Cẩu Tử là người của đại đội Phong Thu, hắn đương nhiên cũng biết Trì Hiểu Hồng, bởi vậy liền nhanh chóng núp vào một góc khuất.

Dương Thạch Đầu đang ở trong phòng bốc phét, thổi phồng năng lực của mình, nhân tiện cũng nhắc tới Trì Hiểu Hồng, đừng thấy cô ta là con nhà thành phố, hoá ra kiến thức cũng cực kì hạn hẹp. Hắn chỉ tuỳ tiện đưa cho cô ta một chiếc kẹp tóc mua ở cung tiêu xã rồi nói phét là mua ở thành phố, thế mà cô ta cũng tin sái cổ!

Thật tình cờ hôm nay có người từ trên huyện xuống chơi đánh bài. Nghe nói những lần trước Dương Thạch Đầu có thể chạy thoát được đều do người này mật báo. Dương Thạch Đầu đối với người này vô cùng cung kính, đây là bạn học của Trì Hiểu Hồng.

Đương nhiên, mỗi lần hắn tới đánh bạc Dương Thạch Đầu sẽ không lấy tiền, không những thế còn phải bỏ phong bì cho hắn đem đi!

Cho dù Nhị Cẩu Tử có ngốc đến cỡ nào, thì cũng hiểu được đây là biến tướng của việc "đút lót."

Tóm lại, hai tên cặn bã ở trong phòng thay nhau chế giễu Trì Hiểu Hồng kiến thức hạn hẹp, nói cô ta ngực to não bé, cùng những lời vô cùng khó nghe. Trong phòng đều là đàn ông, cho đù đã có vợ hay chưa thì cũng hiểu được mấy chuyện này, bọn họ cười vang cả phòng, những tràng cười cứ vậy mà nối liền không dúrt.

Khi bọn họ đang nói đến sung sướng, thì Nhị Cẩu Tử thấy Trì Hiểu Hồng mặt đen như đáy nồi, tay bóp nát chiếc kẹp!

Không biết tại sao trong lòng Nhị cẩu Tử có một dự cảm không lành.

Đừng tưởng hắn là côn đồ trong thôn, thật ra lá gan nhỏ như con chuột nhắt, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay cũng đủ làm hắn sợ. Nhưng thật ra cũng rất trùng hợp, bởi vì lão đại của bọn họ lại thích loại người nhát gan cẩn thận như hắn, cho nên mới giữ hắn lại để chạy việc.

Nhị Cẩu Tử cảm thấy linh cảm của mình không sai, cảm thấy nếu để Trì Hiểu Hồng bắt gặp, chuyện này sợ là không xong rồi.

Nhưng hắn lại phát hiện Trì Hiểu Hồng không vào nhà, mà lại xoay người rời khỏi đây rồi đi về phía thị trấn.

Hắn ta vội vàng đi theo Trì Hiểu Hồng đi vào thị trấn, thấy cô ta đến cục công an, hắn ta đột nhiên cảm thấy lạnh toát cả người giống như mùa đông gặp ngày tuyết lớn, hắn ta quả thật muốn phát điên, nhanh chóng chạy đến mật báo cho lão đại. Hắn chạy một mạch về thôn, trong lòng không dám tưởng tượng đại đội Dương Liễu bên kia thành ra cái dạng gì rồi.

Nhưng mà cũng không cần phải nói.

Xe công an đã đưa Trì Hiểu Hồng về rồi còn nói gì nữa!

Dương Thạch Đầu, còn có cả người thanh niên đeo mắt kính bên đại đội Dương Liễu bên kia chắc chắn là xong đời rồi.

Quả nhiên, đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với đàn bà!

Đừng thấy Nhị Cẩu Tử và Trần Thanh Phong quan hệ không tốt, nhưng thật ra hắn lại rất tin tưởng Trần Thanh Phong, cái gì cũng chia sẻ với anh. Đại khái là bị nghẹn đến sắp hỏng rồi, nói ra cũng có thể nhẹ nhàng một chút.

Nhị Cẩu Tử nói với Trần Thanh Phong.

Trần Thanh Phong lại nói với bọn họ.

Trần Thanh Phong đương nhiên hiểu được ba người nhà đang đứng trước mặt anh tương đối tin cậy, mẹ anh tuy rằng là một bà lão thích bát quái, nhưng cũng không ngu ngốc chút nào. Mọi việc bà làm đều có chừng có mực.

Tóm lại, chuyện này kể cho ba người bọn họ nghe, chắc chắn sẽ làm cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm.

Khương Điềm Điềm: "Cho nên, tất cả chuyện này chỉ vì một chiếc kẹp tóc thôi sao?"

Trần Thanh Phong không nhịn được mà bật cười.

Anh gật đầu nói: "Còn không phải sao! Trì Hiểu Hồng này thật đúng là một con cọp cái!

Khương Điềm Điềm trong lòng xúc động gật đầu. Cô nghĩ lại cũng không cảm thấy Trì Hiểu Hồng là bùa may mắn của mình, mà là của Tô Tiểu Mạch mới đúng, bởi vì cô ta vừa ra tay đã giúp Tô Tiểu Mạch giải quyết hai cái tai hoạ ngầm.

Chỉ nghĩ tới thôi cũng cảm thấy rất tuyệt!

Khương Điềm nghe Trần Thanh Phong nói xong, cô xác định Dương Thạch Đầu cùng tay đeo mắt kính khẳng định là muốn đối phó với Tô Tiểu Mạch.

Trong sách, thời điểm khi Tô Tiểu Mạch đi thị sát gặp tên đeo mắt kính bị hắn nhận ra được, cho nên mới có hàng loạt chuyện xảy ra sau đó. Mà bây giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy Tô Tiểu Mạch, càng đừng nói tới chuyện có nhận ra chị ấy hay không. Cho nên cũng không có chuyện tiếp sau đó.

Nhưng mà cũng chẳng cần phải nói tới những chuyện kế tiếp.

Tên này sợ là cũng không được yên ổn trong thời gian tới nữa rồi!

Hắn cũng được xem như một thành viên trong băng đảng của Dương Thạch Đầu, lại còn đảm nhiệm nhiệm vụ cấp báo cho Vương Thạch Đầu, chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ. Về cơ bản là không thoát tội được!

Khương Điềm Điềm: "Thật là vận mệnh!"

Bà Trần: "Mẹ đã nói mà, nhìn Trì Hiểu Hồng đó cũng không phải là dạng thanh niên có tính cách hiên ngang lẫm liệt như vậy."

Tô Tiểu Mạch cũng không nói gì, cô không quan tâm đến những chuyện này, nghe qua để biết vậy thôi. Cô đang lo lắng trời ấm dần lên rồi thịt sẽ nhanh bị hỏng.

"Mẹ, không phải lúc trước con đã nói xây một cái lò nung đất, có thể sấy khô cũng có thể nướng thịt trong sân nhà chúng ta hay sao? Mẹ xem ngày mai có thể bắt đầu không?"

Bà Trần: "Không vấn đề gì, nhưng thứ đó làm như thế nào? Mẹ không hiểu lắm!" Tô Tiểu Mạch: "Mẹ, thật ra làm cái này cũng không khó, để con nói cho mẹ nghe..."

Lúc nãy là thời gian buôn chuyên, nhưng bây giờ là thời gian nghiêm túc tính chuyện làm ăn! Trần Thanh Phong cho Khương Điềm Điềm một cái ánh mắt, hai người nắm tay nhau cùng đi ra ngoài, bọn họ không muốn dính vào những chuyện này!

Thời tiết càng ngày càng ấm áp, cho dù là trời tối cũng không thấy lạnh. Hai người cùng nhau đi tản bộ trong thôn, Khương Điềm Điềm thấp giọng nói: "Anh Phong, nếu như anh có đến chợ đen mua đồ thì cũng phải để ý."

Trần Thanh Phong bật cười: "Anh không phải người ngốc."

Chợ đen trong trấn anh sẽ không đi.

Cho dù đến địa phương khác cũng sẽ trang bị cho giống với người ở đó.

Anh cũng không phải là loại người ngại mình sống quá lâu.

Hai người đi dạo một vòng, vừa lúc nhìn thấy xe cảnh sát đã rời khỏi thôn, nhưng mọi người vẫn chưa giải tán, có một vài bà tám trong thôn vẫn đứng buôn chuyện, vây quanh Trì Hiểu Hồng nói đến khí thế ngất trời.

Mà vẻ mặt Trì Hiểu Hồng cao ngạo, mơ hồ còn có thể nhìn ra vài phần đắc ý.

Khương Điềm Điềm lại lần nữa cảm khái: "Cô ấy cũng thật lợi hại."

Trần Thanh Phong bật cười, giữ chặt tay cô, nói: "Đi thôi, chúng ta cũng đừng sán lại gần."

Tuy rằng anh cũng rất thích tám chuyện, nhưng lại không thấy hứng thú với mấy chuyện này, dù sao chuyện bát quái lớn nhất anh cũng biết rồi, còn tò mò cái gì nữa!

"Anh định hai ngày nữa sẽ ra khỏi nhà."

Khương Điềm Điềm: "!!!"

Cô nghi hoặc nhìn về phía Trần Thanh Phong, hỏi: "Làm gì?"

Trần Thanh Phong: "Mua lương thực, mẹ muốn giao cho anh đi mua chút lương thực. Chúng ta phải đi mua đậu phộng, bọn họ muốn mua số lượng lớn như vậy, không nên mua ở cùng một chỗ, sẽ làm cho người khác chú ý đến mình.

Khương Điềm Điềm gật đầu, bật cười.

Cô nói: "Theo như em thấy, hiện tại cho dù anh có lật trời, người trong thôn cũng không để ý đâu, hứng thú của bọn họ đã đặt hết vào chuyện của Trì Hiểu Hồng rồi."

Trần Thanh Phong: "Anh không chỉ đề phòng bọn họ, còn đề phòng cả người ngoài thôn nữa, cẩn thận chèo thuyền được vạn năm."

Anh ngẩng đầu nhìn trời nói: "Năm ngoái vào giờ này nước mưa rất nhiều, nhưng năm nay lại không được nhiều lắm."

Trước đó cũng mưa được hai trận, nhưng mưa xuân chỉ có hai trận làm sao mà đủ được?

"Cuộc sống thật vất vả, mới tốt hơn được một chút, chúng ta đều dựa vào ông trời mà kiếm ăn, nhưng ông trời đúng là làm khó người nông dân rồi." Khương Điềm Điềm cười nói: "Mặc kệ thế nào cũng sẽ tốt hơn mấy năm về trước."

Tuy rằng Khương Điềm Điềm không biết mấy năm trước là dạng gì, nhưng cô nghe nói lúc ấy rất nhiều người chết đói. Còn có người ăn cả đất và vỏ cây, tình cảnh rất khổ sở.

Khương Điềm Điềm: "Mặc kệ hoàn cảnh tốt hay không tốt, dù sao bọn họ cũng phải sống."

"Đúng vậy, em nói rất có đạo lý."

Sắc trời dần tối đen, hai người tay trong tay đi dạo. Khương Điềm Điềm lại nói: "Nếu anh có vào thành phố, nhớ mua cho em một gói kẹo, em đem đổi củi lửa với sai bọn nhóc làm việc vặt, tất cả đều phải dùng Thật ra Khương Điềm Điềm không ăn kẹo bao giờ.

Tuy rằng, trước khi cô xuyên qua có mấy thói quen xa xỉ, nhưng bây giờ đã không còn nữa.

Đừng nói về thói quen xa xỉ, bây giờ chỉ cần được ăn một cái trứng gà, cô cũng thấy rất quý rồi!

Nhưng thật ra vẫn còn một số sở thích mà Khương Điềm Điềm không thay đổi. Cũng giống như thói quen không thích ăn kẹo. Mặc dù nhìn thấy kẹo cô vẫn rất vui vẻ, chỉ là không thích ăn, cũng không thèm ngọt.

"Được."

Quả nhiên, ngày hôm sau Bà Trần mang theo hai đứa con trai ở trong sân xây bếp lò, loại bếp này không giống với bếp mấy nhà khác. Có người nhìn thấy liền tò mò hỏi, Bà Trần cũng rất nhiệt tình giới thiệu đây là bếp lò.

Nhưng thực tế cũng không hẳn là bếp lò, cái bọn họ đang làm tương đương với một cái lò nướng lớn thì đúng hơn.

Dân quê đúng là chưa dùng qua, cũng có một vài người thợ già tò mò lại đây xem thử, chỉ chỉ trỏ trỏ, trong lòng bọn họ cũng không quá tin tưởng. Thứ này không giống như lời bà ấy nói! Nhìn hình thù kỳ quái, chả giống bếp tí nào.

Cho nên cái bếp lò này cũng không làm cho mọi người quá hứng thú, những người hiếu kỳ qua xem thử, sau khi nhìn thấy cũng không nghĩ nhiều.

Chủ đề mà gần đây mọi người bàn luận nhiều nhất chỉ có chuyện của Trì Hiểu Hồng.

Đại khái là bởi vì Trì Hiểu Hồng tố cáo Dương Thạch Đầu, cho nên mọi người trong thôn đều rất yêu thích cô ta, mấy tên choai choai lúc trước thích cô ta, bây giờ lại càng tích cực theo đuổi, bởi vì theo như bọn họ thấy, nữ thần mặc dù kiêu ngạo nhưng lại rất xinh đẹp, lại còn có tinh thần chính nghĩa.

Một cô gái tốt như vậy tìm ở đâu ra chứ!

Vô tình chung giá trị của Trì Hiểu Hồng tăng cao vùn vut!

Nhưng Bà Trần lại nhìn ra bản chất vấn đề, nói: "Nếu cưới người con gái như vậy về nhà cũng không tốt lắm."

Chẳng phải chỉ là không tốt lắm thôi sao?

Trì Hiểu Hồng cũng không phải là cô gái bình thường. Nhưng chuyện này cũng chẳng có quan hệ gì với Khương Điềm Điềm cả!

Bây giờ cô đang ở vào thời kỳ đỉnh cao của tuổi trẻ, xuân phong đắc ý, cô chẳng có gì là không hài lòng cá.

Khương Điềm Điềm còn muốn có thêm một bộ quần áo mới.

Tuy cô cảm thấy cái ăn càng quan trọng hơn, nhưng đã là cô gái trẻ tuổi, ai lại không thích quần áo xinh đẹp chứ! Thứ mà lúc trước cô có tiền cũng không mua được, vì cô không có phiếu mua vải, nhưng bây giờ nhà họ Trần đã chuẩn bị cho cô hết rồi.

Bà Trần còn lo sợ rằng tay nghề của bà không tốt, nên đã đi tìm vợ của đại đội trưởng để nhờ bà ấy hỗ trợ.

Tay nghề của vợ đại đội trưởng là tốt nhất trong thôn, bà ấy nhận của Bà Trần một gói kẹo và một gói bánh ngọt, dùng thời gian năm ngày may cho Khương Điềm Điềm một bộ váy màu đỏ, tuy rằng bộ váy màu đỏ này không may theo kiểu quá thịnh hành, nhưng ở trong thôn cũng được xem như là độc nhất vô nhị rồi.

Nghe nói quần áo đã làm xong, Bà Trần và Khương Điềm Điềm liền đi tới nhà đại đội trưởng để mặc thử.

Thật ra dù là vợ của đại đội trưởng hay Bà Trần, đều đã khá lớn tuổi, không hiểu biết về những kiểu dáng quần áo đang thịnh hành, may quần áo đa phần cũng là những kiểu dáng phổ thông, nhưng chỉ cần như vậy ở thời đại này đã là đẹp lắm rồi.

Khương Điềm Điềm tò mò nhìn về phía chiếc váy đang đặt ở trên giường, mấy cô con dâu cũng không đi làm việc, túm tụm lại một chỗ nhìn chiếc váy mà đỏ mát.

Cũng cùng là mẹ chồng sao lại có chênh lệch lớn như thế chứ!

Lúc bọn họ gả về nhà chồng cũng chẳng được mẹ chồng yêu thương như vậy đâu!

"Điềm nha đầu, chào thím Vương đi." Bà Trần nói.

Khương Điềm Điềm lập tức ngọt giọng chào hỏi: "Cháu chào thím Vương."

Cô tự nhiên hào phóng hỏi: "Cháu có thể xem thử váy mới không?"

Dì Vương cười nói: "Đương nhiên là có thể! Cháu xem xem có chỗ nào không vừa ý không, để bác giúp cháu sửa lại luôn."

"Dạ!" Khương Điềm Điềm giũ váy ra xem, ý của Bà Trần là may vừa miếng vải này, cho nên thím Vương cũng không cắt đi quá nhiều. Dáng người Khương Điềm Điềm nhỏ nhắn, may váy cũng không tốn nhiều vải.

Váy dài đến cẳng chân, phần eo được chít ôm sát, cổ áo là kiểu cổ sơ mi.

Mắt Khương Điềm Điềm sáng rực lên, vui vẻ khen: "Đẹp! Rất đẹp là đằng khác luôn ạ!"

Kiểu dáng này cho dù có năm mươi năm nữa cũng không quá lỗi thời.

Phong cách phục cổ này thật sự rất phù hợp với cô.

Tuy rằng Khương Điềm Điềm cũng không giỏi may vá, nhưng cô cũng có thể nhìn ra được đường may của chiếc váy này rất tinh tế, tay nghề kim chỉ rất tốt.

Tuy bây giờ mọi người cũng đã có thể dùng máy khâu để may quần áo, nhưng Khương Điềm Điềm vẫn thích loại quần áo được làm thủ công như thế này hơn.

Váy được làm hoàn toàn bằng tay, quý giá hơn biết bao nhiêu!

Cô lập tức nói: "Cháu sẽ thay ngay bây giờ!"

Thím Vương dẫn Khương Điềm Điềm vào buồng trong thay đồ, Khương Điềm Điềm nhanh nhẹn mặc thử váy mới, cảm giác váy hơi rộng, nhưng cũng không phải là rộng thùng thình, nếu dựa theo số đo quần áo hiện đại mà tính, chắc có lẽ rộng hơn chừng nửa phân.

Nhưng nó thật sự rất đẹp.

Cho dù không cần sửa gì, cứ để nguyên như vậy cũng được.

Cô lập tức đi ra cửa buồng, thăm dò nói: "Cháu thay xong rồi!"

Bà Trần lập tức nói: "Điềm nha đầu, mau ra đây cho bác xem nào.

Khương Điềm Điềm ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi bước ra ngoài, mặc dù mọi người đều thích màu đỏ, nhưng không phải ai cũng mặc được màu nổi như vậy, màu này chỉ thích hợp với người có nước da trắng, vừa hay Khương Điềm Điềm lại rất phù hợp.

Tóc cắt ngắn ngang vai kết hợp với bộ váy màu đỏ nhìn thật là đẹp, làm người ta ngắm không rời mắt.

Cô làm bộ đi một vòng hỏi: "Cháu có đẹp không?" Bà Trần và thím Vương đều gật đầu, ngắm không rời mắt.

Hai bà lão chăm chú nhìn Khương Điềm Điềm Bà Trần nói: "Điềm nha đầu, bộ váy này rất thích hợp với cháu, không có ai có thể mặc đẹp hơn cháu đâu."

Khương Điềm Điềm lập tức bật cười, nói: "Bởi vì cháu lớn lên xinh đẹp sao!"

Thím Vương cùng hai người con dâu ở bên cạnh: "..."

Bà Trần cũng cảm thấy lời cô nói không có gì sai, bà tán đồng nói: "Cháu nói đúng lắm, lớn lên đẹp rất có lợi, mặc gì cũng đẹp. Bác xem người trong cả thôn này không ai mặc đẹp bằng cháu đâu."

Khương Điềm Điềm phản bác: "Không phải, đừng nói là người trong thôn, kể cả người trên trấn cũng không ai mặc đẹp bằng cháu."

"Đúng đúng đúng!"

Thím Vương cùng hai người con dâu lại hoá đá tập hai: "..."

Khương Điềm Điềm cười khanh khách nói: "Thật ra cũng không phải không có người mặc đẹp hơn cháu, chỉ là cháu còn trẻ nên có lợi thế hơn thôi, nếu là bác và thím trẻ ra chục tuổi thì cháu tính là cái gì, đệ nhất đương nhiên là bác rồi! Cho dù là bây giờ đừng nói trong thôn chúng ta, tính cả trên thị trấn cũng chỉ có bác là đẹp lão nhất, không chỉ là đẹp lão nhất, người còn là lão nhân đáng kính nhất nữa. Bác được đích thân huyện trưởng trao phần thưởng, người khác có thể so được với bác sao!"

Bà Trần: "Cháu nói lời này cũng là lời nói thật, lúc bác còn trẻ cũng rất đẹp. Cháu cứ nhìn Tiểu Lục, nó lớn lên giống bác lúc trẻ đấy."

Bà kéo tay Khương Điềm Điềm nói: "Nhưng mà xem ra bác cũng không lỗ, tuy rằng phải vì mấy đứa con làm lụng vất vả, nhưng kể ra cũng rất đáng giá!"

Khương Điềm Điềm lắc đầu: "Nào có, bác cũng không thể dồn hết tâm tư vào mấy anh em anh Phong được. Kỳ thật bọn họ cũng rất tốt, không để bác phải quá nhọc lòng, thật ra bọn họ càng muốn chăm sóc bác thật tốt. Làm gì có đứa con nào không mong ba mẹ mình sống tốt chứ? Cháu và anh Phong cũng đã bàn bạc, đợi sau này sẽ để dành tiền dẫn hai bác đến nhà hàng quốc doanh nổi tiếng để ăn cơm, còn phải mua cho bác thật nhiều quần áo đẹp."

Bà Trần nghe vậy rất đắc ý cười nói: "Đứa nhỏ này lại nói bừa rồi!"

"Không phải nói bừa đâu, anh Phong nói thật mà!"

Khương Điềm Điềm quay đầu nhìn về phía thím Vương: "Thím Vương, thím nói xem có đúng không?" Thím Vương lúc này mới kịp phản ứng lại, cũng nói theo: "Đúng đúng!"

Bà vừa nói vừa nhìn Bà Trần, trong lòng có chút ghen tỵ.

Mấy đứa nhỏ nhà bà ấy mồm mép đứa nào cũng ngọt như đường.

Đúng là như vậy đấy, Khương Điềm Điềm lại mở miệng nói: "Thím Vương, tay nghề của thím thật tốt, nếu ai bảo cháu đổi cái này lấy đồ ở huyện thành thì cháu cũng không đổi đâu."

Khoé miệng thím Vương cũng mỉm cười khiêm tốn, nói: "Đồ của thím sao có thể so sánh với những trang phục trong huyện thành chứ!"

Khương Điềm Điềm đúng lý hợp tình nói: "Sao lại không thể so chứ, thím không thể nói như vậy được, cháu cảm thấy đồ may bằng tay tốt hơn nhiều, cháu thấy dùng máy khâu may đồ nhìn thật không có hồn. Từng đường kim mũi chỉ đều giống nhau như đúc. Một cái hai cái thậm chí cả trăm cái cũng đều như nhau. May bằng tay thì không giống như vậy, mỗi đường kim mũi chỉ đều mang theo tâm ý của người làm, hơn nữa còn là độc nhất vô nhị. Cho dù màu sắc kiểu dáng giống nhau đi chăng nữa, nhưng cũng không thể giống đến từng đường kim mũi chỉ được. Mà đã không giống nhau thì chính là độc nhất vô nhị, có cô gái nào lại không thích mình trở thành độc nhất vô nhị chứ! Vậy cho nên cho dù có người đưa quần áo của bách hoá lớn nhất trong huyện đổi với cháu, cháu cũng sẽ không đổi đâu."

Thím Vương càng nghe càng khoái chí, toét miệng cười rộng đến tận mang tai.

"Cháu đó, miệng thật là ngọt mà."

"Cho dù là cháu có muốn làm thì có học chừng hai ba mươi năm nữa cũng học không được trình độ như của thím Vương đâu. Thím thật là lợi hại."

Ánh mắt cô hâm mộ nhìn hai người con dâu của thím Vương: "Các chị thật là may mắn, tay nghề của thím Vương tốt như vậy, hai người có thể từ từ học, mưa dầm thấm đất, lâu dần nhất định cũng học được một thân bản lĩnh cho mà xem."

Hai người con dâu của thím Vương: "..."

Mấy lời nói ngượng ngùng này bọn họ cũng không biết đối đáp làm sao cho phải!

Khương Điềm Điềm: "Cháu cảm thấy mấy người trẻ tuổi như chúng cháu thật không thể nào so được với hai người. Bất kể là so về nấu nướng hay nữ công cũng không thể nào bằng được, cháu có cảm giác, thế hệ sau ngày càng không bằng thế hệ trước, qua mấy năm nữa thôi, hai người sẽ càng được kính trọng, vật lấy hiếm làm quý mà."

"Điềm nha đầu này nói chuyện thật dễ nghe, miệng rất ngọt. Muốn nói về nữ công, nếu tôi tự nhận mình thứ hai thì cũng không ai dám nhận thứ nhất." Thím Vương cũng tự thổi phồng, bà nói: "Trong thôn này tay nghề may vá của thím là giỏi nhất đấy!"

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Nhìn chiếc váy này là biết, cái này rất đẹp, cháu thật không nỡ cởi ra."

Bà Trần cười: "Không nỡ cởi cũng phải cởi ra, cái này là để dành đến lúc kết hôn mặc."

Khương Điềm Điềm không chút thẹn thùng nói: "Dạ!"

Cô nói: "Bây giờ con sẽ cởi ra ngay."

Khương Điềm Điềm nhanh chóng đi thay quần áo, gấp lại cẩn thận rồi nói: "Bác, mang về nhà chúng ta dùng xà bông thơm giặt lại một chút."

Bà Trần và thím Vương nghi hoặc nhìn cô, trăm miệng một lời hỏi: "Quần áo mới còn tốt như vậy sao phải giặt?"

Khương Điềm Điềm: "Giặt xong sẽ thơm ngào ngạt."

Cô đương nhiên sẽ không nói lý do thật sự là vì vệ sinh.

Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm nói: "Nhà chúng ta có xà phòng thơm, chúng ta lấy xà phòng thơm giặt."

Bà Trần: "Đúng đúng đúng."

Thím Vương: "Cháu thật thông minh."

Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm: "Đây là đồ cưới của cháu, đương nhiên phải đối xử với nó thật tốt rồi. Bằng không thì không phải là có lỗi với tấm vải tốt của bác, cũng phải xin lỗi tay nghề may vá đệ nhất của thím Vương rồi!"

Bà Trần và thím Vương: "Đúng đúng đúng!"

Thím Vương nhìn Khương Điềm Điềm ánh mắt nhu hoà như nước, bà nói: "Chị dâu, chị thật tốt số. Điềm nha đầu thật là một cô bé lanh lợi, vừa đẹp người miệng lại ngọt, vừa nghe tâm tình liền dễ chịu, đâu giống như hai đứa nhà tôi, cả ngày y như hai cái hũ nút."

Bà ta trừng mắt nhìn hai đứa con dâu, cảm thán, không so thì thôi, càng so càng thêm buồn.

Nhìn con dâu nhà người ta chẳng khác gì tiểu tiên nữ!

Con dâu nhà mình nhìn như hai đứa dọn nhà vệ sinh. Thật không muốn ngó ngàng tới!

Thím Vương nói: "Hai đứa nói xem, chỉ cần hai đứa có thể dễ thương bằng một nửa Khương Điềm Điềm thôi thì mẹ đỡ nhọc lòng biết bao nhiêu!"

Khương Điềm Điềm lập tức nói: "Thím, người cũng không thể nói như vậy, mỗi người đều có ưu điểm của mình, thím xem hai chị dâu vừa nhìn đã biết là người chăm chỉ chịu khó."

Hai chị dâu nhà họ Vương tuy rằng được khích lệ, nhưng trong lòng cũng không thấy thoải mái!

Cô cười tủm tỉm: "Lại nói, cho dù chị dâu là hũ nút thì cũng là chuyện bình thường thôi, sẽ không làm thím đau đầu, cũng giống nhà cháu, chuyện gì bác gái cũng có thể làm thành thạo, chúng cháu là bề dưới cũng không cần phải để ý quá nhiều chuyện, thật là hạnh phúc."

Khương Điềm Điềm đang ngồi bên cạnh Bà Trần, thuận thế dựa đầu vào vai bà.

Miệng Bà Trần cười càng thêm vui vẻ, mặt mày tươi roi rói.

Thím Vương hâm mộ nhìn Bà Trần: "Nha đầu này thật là tri kỷ. Đúng rồi, các người xem, mải nói chuyện mà tôi quên mất, nhà tôi có khoai lang khô, mọi người nếm thử xem, nhà tôi đã phơi tốt lắm, vị cũng không tệ đâu."

"Không cần, không cần đâu..."

Thím Vương: "Hai ta cũng đừng khách sáo."

Bà đi lấy khoai lang khô ra mời khách, khoai màu vàng óng thoạt nhìn rất ngon.

Tuy rằng khoảng thời gian trước đó Khương Điềm Điềm đã ăn nhiều khoai lang, nhưng cũng đã lâu rồi chưa ăn lại, cho nên cô cảm thấy mùi vị cũng không tệ lám.

Cô không chút khách khí nếm một miếng, hơi hơi nhíu mày: "Ăn ngon, vị ngọt đậm đà, phơi rất tốt."

Không biết có phải là do ăn đồ nhà người khác hay không mà bọn họ cảm thấy đặc biệt thơm ngon.

Ăn đồ nhà người khác nhất định là ngon hơn ăn đồ nhà mình!

Thím Vương nhìn biểu tình thoả mãn của bọn họ, lại càng thêm đắc ý: "Nếu thích thì ăn nhiều thêm chút! Mang một chút về làm đồ ăn vặt."

Khương Điềm Điềm cảm động: "Cảm ơn thím, người thật là vừa đẹp vừa nhiệt tình, lại vừa lương thiện."

Hai người con dâu của thím Vương: "..."

Cô dâu mới nhà họ Trần này không phải là do hồ ly tinh biến thành chứ.

Hai người con dâu nhà thím Vương không hẹn mà có cùng suy nghĩ: Sao miệng của Khương Điềm Điềm này lại ngọt được như vậy?

Thật là cái miệng nịnh hót mà!

Thím Vương: "Đúng rồi, hôn kỳ của Tiểu Lục nhà chị với Điềm nha đầu đã định rồi chứ?"

Bà Trần nhìn Khương Điềm Điềm, nói: "Chúng ta đã xem mấy ngày tốt, định vào ngày mùng sáu tháng sáu sẽ cử hành."

Thím Vương bấm tay tính toán: "Vậy là còn bảy tháng nữa?"

Bà Trần gật đầu: "Đúng vậy!"

Bà mỉm cười nói: "Tôi muốn sớm đón Điềm nha đầu về, cô gái tốt như vậy không nhanh chân sẽ bị người khác cướp mất!"

Khương Điềm Điềm phồng má, đôi mắt cong cong: "Bảo đảm không bị người khác cướp đi!" Tiếng nói của cô trong vắt, không hề lộ ra chút xấu hổ nào: "Tình cảm của cháu và anh phong rất tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận