Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 86

Chương 86Chương 86
Đương nhiên lần này Khương Điềm Điềm tới thủ đô không phải là để đi du lịch.
Cô đến đây mục đích chính là muốn tìm người nhà của mình ở kiếp trước, tuy rằng cha của cô không ở bên này, nhưng mà đây là nơi mẹ của cô được sinh ra và lớn lên. Cô dựa theo số tuổi của mẹ mình mà tới đây, tính ra thì bây giờ có thể mẹ cô đã được mười tuổi rồi.
Trên thực tế khi cô xuyên vào một quyển sách, hơn nữa quyển sách này cũng không hẳn giống hoàn toàn so với thế giới hiện thực lúc đó cô đang sống, cho nên khả năng cao là cô sẽ không tìm được người nhà của mình đâu.
Dù biết là như vậy nhưng Khương Điềm Điềm vẫn muốn thử một lần, có lẽ phải thử qua một lần như vậy thì cô mới có thể hoàn toàn hết hy vọng.
Trân Thanh Phong đang nghiên cứu bản đồ ở đây, xem một hồi thì anh quay sang Khương Điềm Điềm nói: 'Hôm nay chúng ta đi đến chỗ này đi, em cảm thấy sao?"
Khương Điềm Điềm không trả lời.
Trân Thanh Phong nghiêng đầu nhìn về phía Khương Điềm Điềm, thấy cô đang ngẩn ngơ, anh liền đưa tay về phía cô rồi nói: "Triệu hồi hồn về!"
Khương Điềm Điềm a một tiếng, nhìn vê phía Trân Thanh Phong, Trần Thanh Phong mỉm cười hỏi vợ mình: "Em đang nghĩ gì mà nhập tâm dữ vậy? Em có muốn đến đây không?"
Khương Điềm Điêm chần chờ một chút sau đó lại nói: "Dạ được, chúng ta đi thôi."
Trân Thanh Phong vẫn không chắc chắn nên bổ sung: "Nếu như em không muốn thì chúng ta sẽ đi chỗ khác cũng được. Sau đó anh lại nở nụ cười mềm mại nói: "Chúng ta có thể đi cố cung hoặc mấy chỗ khác cũng được." Bọn họ kết hôn cũng nhiều năm rồi nên có thể nói là rất hiểu biết lẫn nhau. Trân Thanh Phong nhận biết được kể từ lúc Khương Điềm Điềm nhắc tới việc muốn đi thủ đô, thì nhìn cô có chút gì đó không được ổn cho lắm, nhưng mà không ổn chỗ nào thì lại rất là khó nói.
Tóm lại Trân Thanh Phong có cảm giác vợ của mình có chút hồi hộp thì phải!
Và đương nhiên là sự hồi hộp khẩn trương đó không phải tập trung nhằm vào Tô Tiểu Mạch và Trần Thanh Bắc. Phải nói là không hề liên quan tới anh hay hai người kia. Thế nên cuối cùng là vì cái gì thì anh cũng không nắm được.
Nhưng mà cho dù Trần Thanh Phong không hiểu rõ nguyên nhân, có sự là gì thì anh cũng không muốn phải làm khó Khương Điềm Điềm nói cho mình biết. Đối với anh chỉ cần cô muốn thì anh sẽ chiều theo ý côi!
Đàn ông tốt là người đàn ông yên lặng vào đúng thời điểm, chứ không phải lúc nào cũng nói hay hỏi han mới được cho là tốt.
Trần Thanh Phong cảm thấy bản thân đúng là một người đàn ông quá tốt.
"Chúng ta còn có rất nhiều nơi để đi, dù sao ở đây cũng không thiếu chỗ nên em có muốn đi đến nơi nào không? Hay là hôm nay chúng ta không đi đâu cả, cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày nhé?" Trần Thanh Phong dịu dàng lại hòa nhã nói gì cũng mang theo sự dịu dàng, phải công nhận cái người này tính tình cũng tốt thật.
Khương Điềm Điềm giương mắt nhìn vê phía Trần Thanh Phong, Trần Thanh Phong thấy cô nhìn mình liền nhướng mắt hỏi: "Hả? Em làm sao vậy?”
Khương Điềm Điềm nhẹ giọng nói: "Em muốn tìm một Cô cẩn thận suy nghĩ rồi mới nói ra vấn đề mà mình đang muốn làm.
Trân Thanh Phong nghe vậy thì hỏi lại vợ: Em muốn tìm người à? Em muốn tìm aï? Để anh đi tìm anh năm tới hỗ trợ chúng ta tìm người đó.
Bọn họ ở đây lạ nước lạ cái nên chắc chắn sẽ không dễ dàng gì mà tìm được, nhưng mà nếu để Trần Thanh Bắc ra tay thì mọi chuyện lại khác. Khương Điềm Điềm lại nhỏ giọng nói: "Sao anh không hỏi kỹ xem em muốn tìm ai? Anh không tò mò à?”
Trân Thanh Phong duỗi tay xoa nhẹ đầu của Khương Điềm Điềm, sau đó lại cười nói: "Đương nhiên là anh tò mò rồi, nhưng mà nếu như em đã không nói thì anh cũng không nhất thiết phải hỏi ra cho bằng được! Em là vợ của anh, anh đương nhiên phải tin tưởng em chứ! Mặc kệ là em muốn tìm ai hay tìm cái gì, chỉ cần em muốn thì anh đều ủng hộ và hỗ trợi Đợi đến lúc thích hợp em muốn nói thì tự nhiên sẽ nói ra thôi. Còn nếu như em không muốn nói thì anh cũng không hỏi và cũng không trách em vì điều đó đâu!"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nở nụ cười: "Anh Tiểu Phong, anh thật là một người chồng tốt!"
Trân Thanh Phong nghiêm túc nói thêm: "Bây giờ em mới biết anh tốt à? Đó giờ anh đều tốt như vậy mà, em không biết sao?"
Khương Điềm Điềm bật cười nói: "Đương nhiên là em biết chứ."
Có một người chồng như Trân Thanh Phong luôn luôn chăm sóc, Khương Điềm Điềm cảm thấy bản thân mình thật là quá may mắn rồi.
Cô dựa vào bả vai của Trân Thanh Phong, suy nghĩ đắn đo một chút sau đó mới cẩn thận nói: "Thật ra em chỉ muốn đến tìm mẹ em, xem bà ấy hiện tại sống như thế nào thôi!"
Nói ra vẫn tốt hơn nên thôi cô cứ nói luôn cho rồi.
Gì cơ???"
Trân Thanh Phong: '..."
Không phải mẹ của Khương Điềm Điềm đã chết hơn hai mươi năm rồi sao? Trần Thanh Phong nhìn Khương Điềm Điềm một cách khó hiểu, anh cảm thấy bản thân vẫn chưa hiểu tình huống hiện tại cho lắm. Đây là chuyện như thế nào vậy?
Chẳng lẽ mẹ của cô vẫn còn sống à? Không đúng!
Lúc đó tuy rằng anh còn khá nhỏ, nhưng mà đối với chuyện đó thì vẫn còn rất ấn tượng Lúc ấy mẹ của Khương Điềm Điềm bị bệnh nguy kịch, căn bệnh cứ như vậy mà kéo dài thật lâu, mãi sau rồi bà cũng qua đời. Trước khi qua đời mắt bà ấy còn bị mù nữa. À không Cũng không hẳn là mù hoàn toàn.
Cái đó là bởi vì trước kia bà hay thêu thùa, mắt bị xảy ra vấn đề sau này bệnh thì tình trạng ấy ngày càng tệ hơn dẫn tới việc không còn thấy gì nữa, chỉ có thể nhìn thấy được bóng dáng mờ mờ thôi. Như vậy chả khác nào bị mù cả.
Trong thôn bọn họ lúc đó cũng không hề có một người mù nào cả, cho nên đối với mẹ của Khương Điềm Điềm trẻ con bọn họ thời đó có ấn tượng rất sâu sắc.
"Mẹ của em không phải đã mất sớm rồi sao?" Trân Thanh Phong vô cùng cẩn thận hỏi Khương Điềm Điềm.
Chẳng lẽ người mẹ đó của Khương Điềm Điềm không phải là mẹ ruột của cô à?
Trân Thanh Phong cảm thấy một người thông minh như anh cũng bắt đầu hơi khó hiểu rồi, có thể thấy được chuyện này đúng là loạn vô cùng.
Khương Điềm Điềm vừa thấy biểu cảm của Trần Thanh Phong liên biết anh đã hiểu lầm, cô đánh anh một cái rồi nói: "Em không nói cái đó!"
Trân Thanh Phong lại càng khó hiểu nói: "Đó là cái nào?"
Anh càng ngày càng không hiểu gì rồi.
Khương Điềm Điềm cân nhắc suy nghĩ một chút, cô không thể nào nói với anh rằng bản thân cô là người xuyên không tới đây, nếu mà nói ra không biết có ai dám tin mấy lời đó hay không, ai mà tin cho được chứ! Nhưng mà để bản thân nói ra bí mật lớn như vậy thì cô cũng không dám nói ra đâu.
Mặc dù người trước mặt là Trân Thanh Phong, cô cũng không dám nói! Nhưng mà Khương Điềm Điềm lựa chọn nói nửa thật nửa giả.
Cô cắn cắn môi, nói: "Thời gian gần đây em rất hay nằm mol" Trân Thanh Phong: "Rồi sao nữa?" Anh nghiêm túc nghe cô nói. Khương Điềm Điềm cảm thấy lần này cô đã dùng hết tất cả sự chân thành của mình ra để diễn rồi: "Em mơ thấy đời sau của mình."
Trân Thanh Phong: "Gì chứ?"
Nãy giờ Trần Thanh Phong vẫn luôn cố lắng tai để nghe, không nghĩ tới bản thân lại nghe cô kể về một chuyện vô cùng hão huyền như vậy.
Tuy rằng lúc còn nhỏ bọn họ đã từng nghe rất nhiều thể loại chuyện mà quỷ xa xưa, cái gì mà chuyện hồ ly biến thành người vô cùng xinh đẹp, rồi cái gì mà Hoàng Bì tới cửa báo ơn!
Nhưng mà đó không phải là chuyện xưa sao? Cho nên dù nghe là vậy nhưng bọn họ cũng không mấy tin tưởng những chuyện như thế.
Dù vậy Trần Thanh Phong cũng không bày ra bộ dạng không tin tưởng mà vẫn vô cùng nghiêm túc lắng nghe, anh còn hỏi lại: "Sau đó thì sao hả em?”
Khương Điềm Điềm bày ra ánh mắt vô tội nhìn anh, biểu cảm cũng có chút rối rắm, nhưng mà cô cũng nói: "Em mơ thấy bản thân mình sinh ra ở năm 2002. ba của em tên Khương Tư Thành, ở một cái thôn nhỏ gọi là Hà Bắc, mẹ em tên là Tô Ngọc Hoa, bà ấy là người thủ đô, hình như bà ấy ở ngoại ô của thủ đô. Bọn họ..."
"Em chờ một chút!" Khương Điềm Điềm vừa tính nói tiếp thì Trân Thanh Phong đã đánh gãy lời nói của cô, Trần Thanh Phong nhìn chằm chằm Khương Điềm Điềm hỏi từng câu từng chữ: "Em nói em sinh ra vào năm bao nhiêu chứ?"
Khương Điềm Điềm ngây thơ nói lại: "2002 ấy anhI"
Sự thật là cô sinh năm 2000 lận!
Trân Thanh Phong lại nói: 'Em nói em sinh năm 2002. Cho nên tính ra khoảng cách từ giờ tới đó có... Mười chín năm? Ý em muốn nói cho anh biết là em chỉ còn có thể sống được mười chín năm thôi sao?"
Nếu Khương Điềm Điềm nói mấy người đó là cha mẹ của cô thì đồng nghĩa với việc con người trước tiên hẳn là phải chết rồi mới được đầu thai, còn không thì sao có thể chứ!
Anh không tin trên đời này có hai Điềm Điềm đâu. Dựa theo logic như vậy thì ai cũng hiểu được, suy ra một vấn đề đó chính là Điềm Điềm vợ của anh sẽ chết vào năm 2002 sao?
Trân Thanh Phong suy nghĩ hết một lượt những khả năng, chỉ trong nháy mắt sắc mặt của anh đã đen như đáy nồi, trông vô cùng khó coi, Trần Thanh Phong quay sang nhìn Khương Điềm Điềm nói: "Anh sẽ không tin tưởng vào mấy chuyện ma quỷ như vậy đâu!"
Anh không thể nào cho phép bản thân mình tin tưởng rằng Điềm Điềm nhà mình chỉ còn sống được mười chín năm đâu!
"Chuyện này không có khả năng."
Trần Thanh Phong không đề cập tới vấn đề này thì Khương Điềm Điềm cũng không có nghĩ tới, nhưng mà khi Khương Điêm Điềm nhắc tới thì lúc này cô mới suy nghĩ lại.
Khương Điềm Điềm trong lúc nhất thời cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó cô cũng nói: "Nhưng mọi chuyện không nhất định... Lỡ là sự thật thì sao?" Trân Thanh Phong hít một hơi thật sâu, cả nửa ngày sau anh mới nói: "Được rồi... em nói tiếp đi"
Khương Điềm Điềm vô cùng cẩn thận nhìn nhìn Trân Thanh Phong, sau đó cô lại từ từ nói tiếp: "Cho nên em muốn tới đây tìm thử một lần xem, rốt cuộc thì những gì em mơ được có giống như vậy hay không."
Trân Thanh Phong trâm mặc một hồi lâu.
Khương Điềm Điềm nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của Trần Thanh Phong nói: "Anh Tiểu Phong này, anh với em đi tìm hiểu thử có được không? Em thật sự rất muốn biết có phải mọi thứ giống trong giấc mơ hay không!?" Trân Thanh Phong nhìn cô rồi lại nói ra từng câu từng chữ: "Nhất định là không cót"
Khương Điềm Điềm vẫn cố nói: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà gì hết, chắc chắn sẽ không có!" Trần Thanh Phong nói xong cũng bất ngờ ôm chặt lấy Khương Điềm Điềm, đầu anh rúc vào trong tóc cô, Trân Thanh Phong thì thầm: "Anh sẽ không tin em sẽ rời xa anh. Đời này em phải ở bên cạnh anh cả đời mới được!
"Chúng ta phải ở bên nhau suốt đời, chúng ta sẽ cùng nhau sống tới đầu tóc bạc phơ. Chúng ta chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi. Anh sẽ không tin vào giấc mơ đó của em đâu, càng không tin trên đời này có chuyện ma quỷ như vậy được."
Đuôi mắt Khương Điềm Điềm cong lên, lòng cô cũng ấm áp vô cùng.
Lúc này bản thân cô lại cảm thấy có chút hối hận, cô hối hận sao lại đem chuyện này ra nói nửa thật nửa giả như vậy cho anh nghe làm gì, cô thật sự không có nghĩ tới Trần Thanh Phong sẽ vì chuyện của cô mà lo lắng nhiều như thế.
Nhưng mà sau đó cô lại cảm thấy rất vui, vì anh đã lo lắng cho cô.
Cô càng xem đó là việc đương nhiên, anh thích cô như vậy nên anh lo lắng cho cô là đúng rồi. Cô nhẹ nhàng vỗ võ bả vai của Trân Thanh Phong để an ủi anh: "Anh Tiểu Phong, anh đừng khó chịu như vậy nữa mà.
Trân Thanh Phong hừ một cái rồi nói: "Chuyện như vậy sao anh không khó chịu chứ!" Anh còn phản bác một câu: "Điêm Điềm này, em hứa với anh một câu đi, em hứa với anh là chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, ở bên nhau thật lâu, em không được nghĩ tới mấy cái đó nữa có được hay không? Cái gì mơ hay không mơ, tất cả đều là giả dối. Thường khi mơ thì bên ngoài sẽ ngược lại, cho nên em không cần để trong lòng có được hay không?”
Trân Thanh Phong quan tâm lo lắng cho Khương Điềm Điềm như vậy, Khương Điềm Điềm cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Cô hỏi anh: "Anh Tiểu Phong, anh sợ à?"
"Đó là điều đương nhiên rồi!" Trân Thanh Phong bày ra vẻ mặt vô cùng hợp lý nói: "Em nói chuyện này với anh, sao anh có thể không sợ chứ? Anh không thể sống nếu như không có em bên cạnh!"
Trân Thanh Phong chưa bao giờ dám nghĩ tới việc một ngày nào đó trên đời này không còn Khương Điềm Điềm nữa, vậy thì mỗi ngày trôi qua với anh sẽ khổ sở cỡ nào.
Thật sự trên đời này sẽ có những thứ con người không thể quyết định được. Nhưng mà Trân Thanh Phong hiểu được một điều, chỉ cần trên đời này có Khương Điềm Điềm thì đối với anh những chuyện không thể quyết định được hay khó khăn gì cũng không sao, không quan trọng, miễn là có cô thì dù cho có chuyện gì anh không làm được nhưng anh vẫn có một người vợ thật tốt luôn ở cạnh anhI
"Chúng ta không đi tìm họ nữa có được hay không?”
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Em muốn tìm."
Trân Thanh Phong nhãn mặt lại nhìn cô chằm chằm.
Khương Điềm Điềm duỗi tay ôm lấy Trần Thanh Phong, lần này cô cũng nghiêm túc nói: "Chúng ta phải tìm thủ một lần, em muốn xác định chuyện này chỉ là giấc mơ hay không mà thôi. Bằng không thì em sẽ luôn nghĩ về nó."
Trân Thanh Phong không nói gì cả, nhưng thái độ vẫn có chút không tán thành.
Khương Điềm Điềm nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay Trân Thanh Phong rồi nói: "Anh Tiểu Phong à, em biết chắc chắn em nói mấy lời này sẽ vô cùng đáng ghét, làm anh không vui mà bản thân em cũng không vui nữa. Nhưng mà con người em từ trước tới giờ chưa bao giờ biết trốn tránh vấn đề nào cả. Bản thân biết có chuyện như vậy thì em làm sao mà cho qua không rồi để trong lòng được chứ? Cho nên thay vì mỗi ngày trôi qua đều nghĩ tới vấn đề đó, thôi thì anh để cho em tìm thử đi. Mặc kệ là có tìm được người đó hay không thì tóm lại bản thân em cũng sẽ không còn nghĩ tới nữa, như vậy không phải tốt hơn sao ạ?" Đôi mắt to của Khương Điềm Điềm vẫn luôn nhìn chằm chằm Trần Thanh Phong, Trần Thanh Phong nửa ngày trôi qua cũng không nói gì thêm.
Khương Điềm Điềm lại kiên nhẫn vô cùng: "Anh Tiểu Phong..."
Trần Thanh Phong nhìn Khương Điềm Điềm thật lâu, thật ra anh cũng hiểu được nếu anh trong trường hợp của cô, anh cũng sẽ không buông bỏ được.
Mà từ trước giờ anh cũng chưa lần nào từ chối lời đề nghị của cô. Mặc kệ là đề nghị gì vô lý tới đâu anh cũng chưa bao giờ từ chối.
Trần Thanh Phong nhìn Khương Điềm Điềm, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cô vô cùng khẩn thiết, rốt cuộc thì cũng chịu không được nữa anh mới nói: "Được rồi, anh đồng ý với yêu cầu của em."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì lập tức vui vẻ hẳn lên, cô ôm chặt lấy Trần Thanh Phong rồi nói: 'Em biết người đối xử tốt với em nhất vẫn luôn là anh mà."
Trần Thanh Phong hừ một tiếng nói: "Em là cái đồ đáng ghét.
Khương Điềm Điềm làm nũng: “Anh cũng đi cùng với em đi."
Trân Thanh Phong mặt không cảm xúc: 'Ha ha ha. Khương Điềm Điềm lại ôm cánh tay anh lắc lắc nói: "Đi mà có được hay không hả anh!?"
Cuối cùng Trần Thanh Phong cũng nói: "Được rồi, đi thì di!"
Trần Thanh Phong nắm chặt tay Khương Điềm Điềm: "Anh lúc nào chả muốn ở bên cạnh em chứ, anh phải ở đó để chăm sóc em nữa! Bằng không với một con người tính tình hay xúc động như em, ai mà biết em sẽ làm ra chuyện gì chứ!"
Khương Điềm Điềm nghe chồng mình nói vậy liền bật cười: "Anh nói mấy lời này là sao chứ, em có thể làm được chuyện động trời gì đây hả? Em là một cô gái tay trói gà còn không chặt được nữa thì có thể làm ra cái gì đâu!"
"Cũng có thể do em suy nghĩ nhiều, chắc trên đời này căn bản là không tồn tại người gọi là mẹ hay cha của em trong giấc mơ đó." Dù sao thì đây cũng là thế giới trong sách, còn đó là thế giới hiện thực ngoài đời. Vậy nên căn bản sẽ không giống nhau.
Khương Điềm Điềm thật ra cũng chỉ suy nghĩ một chút thôi, tự nhiên suy nghĩ rồi muốn đến nhìn thử xem sao. Nhưng bản thân cô không hề nghĩ tới việc này, bản thân cô cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng Trần Thanh Phong lại vô cùng lo lắng, cô ôm lấy tay anh vừa lắc lư cánh tay Trần Thanh Phong vừa nói: "Mà mặc kệ nó, dù có thật hay không thì em cũng chỉ muốn đến nhìn thử một chút thôi. Có lẽ căn bản là không có thật hoặc có lẽ là có đi chăng nữa. Vậy nên mặc kệ là có hay không có gì đó, mọi thứ cũng không quan trọng! Cho dù có thể nào thì em cũng không thể coi bọn họ là cha mẹ của em được, đó là chuyện chắc chắn rồi. Có lẽ trên đời này sẽ có thay đổi biến hóa khác thường nên trùng hợp cũng có thể. Anh thấy em nói có đúng hay không?”
Trân Thanh Phong xoa đầu Khương Điềm Điềm, anh không nói gì thêm mà cứ thế xoa đầu cô, một lát sau đầu cô đã thành công rối như ổ gà.
Khương Điềm Điềm: "..."
Trân Thanh Phong thấy đầu tóc cô như vậy cuối cùng cũng cảm thấy bản thân dần bớt áp lực rồi mới nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi tìm như thế nào đây?"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Tô Ngọc Hoa ở thủ đô thì gần nên trước tiên đi tìm ở Tô Ngọc Hoa đi ạ?" Cô suy nghĩ rồi nói: 'Nhà của Tô Ngọc Hoa có một cái nhà mái, ba của cô tên là Tô Đại Tràng còn mẹ tên là Quan Ninh. Nhà ở tại..."
Khương Điềm Điềm càng nói kỹ càng tỉ mỉ, Trân Thanh Phong càng cảm thấy lo lắng, bởi vì như vậy càng chứng minh cho việc đó có thể là sự thật.
Tuy rằng Khương Điêm Điêềm nói mọi chuyện cũng có thể sẽ thay đổi không giống như bọn họ nghĩ, nhưng mà Trần Thanh Phong lại cảm thấy, nếu thật sự có người như vậy thì đúng là vô cùng đáng sợ.
Anh không thể giống Khương Điềm Điềm vô cùng lạc quan tin vào mọi thứ sẽ tốt đẹp, anh chỉ biết lo lắng, nếu thật sự như vậy thì Điềm Điêềm của anh sẽ chết vào năm 2002.
Khương Điềm Điềm biết Trân Thanh Phong thật sự rất lo lắng về chuyện này, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng theo.
Thậm chí cô còn cảm thấy hối hận, bản thân sao lại nói ra chứ, rối rắm lo lắng mấy chuyện như thế này có ý nghĩa gì đâu! Nhưng mà vẫn phải thử đi xem sao!
Bởi vì Khương Điềm Điềm nhớ rất rõ địa chỉ nơi đến nên hai người liền ngồi xe đi đến cái địa chỉ đấy! Thật ra đó là địa chỉ nhà máy của ông ngoại của cô ở trước khi ông mất, nhà của bọn họ sau này giàu có cũng từ nhà máy này mà ra.
Khương Điềm Điềm dẫn Trần Thanh Phong tới chỗ này, cho dù nơi đây khác biệt vô cùng lớn hơn so với lúc cô còn ở hiện tại, nhưng mà Khương Điềm Điềm vẫn tìm thấy được nó rất dễ dàng.
Sao lại không dễ tìm được cơ chứ?
Thôn này chỉ có đúng một cái xưởng may mà thôi, sao có thể khó tìm được đây?
Khương Điềm Điềm cùng Trần Thanh Phong liếc mắt nhìn nhau, Trần Thanh Phong nhìn thấy đúng là nơi này có xưởng may thì sắc mặt càng thêm trắng bệt khó coi, Khương Điềm Điềm thấy anh như vậy thì vô cùng đau lòng, cô cầm chặt tay anh nhỏ giọng nói: "Em, em, chúng ta..."
Điều cô không nghĩ tới là bản thân thật sự có thể tìm được nơi này.
Rõ ràng là xuyên sách nhưng cô vẫn có thể tìm được địa điểm tôn tại của bản thân ở đời trước. Khương Điềm Điềm càng cảm thấy bản thân đúng là quá rảnh rỗi rồi, tự nhiên đang êm đẹp giờ lại khiến bản thân rơi vào chuyện khó xử như thế này!
Thật là rảnh quá không có việc gì làm là sẽ đi kiếm việc cho mình mà.
Khương Điềm Điềm gục đầu xuống, cả người bày ra bộ dạng ăn năn hối lỗi, bản thân đã sai quá rồi.
Trần Thanh Phong thấy vợ mình như vậy liền duỗi tay ôm lấy cô nói: "Em làm gì vậy, anh đâu có trách em đâu, cái này đâu phải lỗi tại em.
Khương Điềm Điềm ủ rũ nói: "Cũng do em không tốt nên mới làm cho anh mới lo lắng như vậy Trân Thanh Phong nghe vậy thì dịu dàng nói: "Làm gì có chuyện đó được, thật ra anh cũng rất vui vì em luôn tin tưởng chia sẻ mọi thứ cho anh biết, anh cảm thấy có như vậy thì trên đời này sẽ không có gì có thể ngăn cách được chúng ta! Em bằng lòng nói cho anh biết, anh cảm thấy rất vui, bởi vì như vậy đồng nghĩa với việc em không xem anh là người ngoài."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì phản bác: "Trước nay em cũng không có xem anh là người ngoài bao giờ, em không phải là người như vậy."
Cô nhìn Trần Thanh Phong, nói: "Từ ngày mà em nhìn thấy anh thì em đã bị trúng tiếng sét ái tình rồi, lúc đó em đã biết bản thân rất thích anh!"
Trân Thanh Phong nhướng mày, sau đó liên nhìn cô một lúc thật lâu.
Khương Điềm Điềm nói cũng nói rồi, cô quay sang hỏi Trần Thanh Phong: "Vậy còn anh thì sao?"
Trân Thanh Phong mỉm cười.
Khương Điềm Điềm không đồng ý anh chỉ cười mà không nói, cô lắc lắc người Trân Thanh Phong nói: "Anh nói mau lên, em đều đã nói hết với anh rồi còn đâu, em là trúng tiếng sét ái tình với anh đấy, còn anh thì sao? Lúc ấy anh có thích em hay không vậy?”
Trân Thanh Phong cười mà không nói gì cả.
Khương Điểm Điềm ôm lấy mặt Trân Thanh Phong, cô hỏi: "Trân Thanh Phong anh đây là có ý gì hả? Muốn cãi nhau với em đúng không? Anh nói đi mau lên, anh phải nói rõ ràng cho em biết."
Tuy rằng thoạt nhìn cô đang làm nũững như vậy đấy nhưng thật ra Trần Thanh Phong liếc mắt cũng biết, mục đích của cô là cố ý làm như vậy để dời đi sự chú ý để hai người không còn nói tới chuyện lúc nãy nữa. Trân Thanh Phong vui vẻ ôm lấy vợ mình rồi cười nói: "Anh có thích em hay không đây là chuyện không phải em đã biết rồi hay sao?"
Anh cất giọng nhỏ mà trầm ấm vô cùng, lời nói mang theo tình cảm vô cùng sâu đậm: "Anh thích em như vậy thì em phải dùng tâm mình mà cảm thụ ra là thích anh bao nhiêu chứ."
Khương Điềm Điềm cũng kiên quyết nói: "Nhưng mà em muốn nghe anh nói trực tiếp cơ."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì cười nói: “Anh không phải là tên ngốc bị mù, mà em lại đáng yêu như vậy anh đương nhiên phải rất thích em rồi. Nhưng mà có chuyện này anh không thể nói dối."
Khương Điềm Điềm: "Dạ?"
Cô hơi khó hiểu nhìn Trần Thanh Phong, cô cũng nhanh nhảu hỏi: "Là chuyện gì, anh nói mau điU”
Trân Thanh Phong nghiêm túc nói: "Thời điểm lúc đó anh không có nhìn trúng eml"
Khương Điềm Điềm: "... Hả?"
Trân Thanh Phong: "Anh thích em sớm hơn trước đó nữa kia."
Khương Điềm Điềm: '..."
Lúc đầu cô nghe Trần Thanh Phong nói vậy, khuôn mặt còn đang chuẩn bị hỏi thế rốt cuộc thì lúc đó anh nhìn trúng ai, nhưng mà nghe tới câu sau thì trong nháy mắt cô bị đứng hình, cô ngây thơ nhìn Trân Thanh Phong nói: "Anh... nói gì cơ?"
Trần Thanh Phong mỉm cười đáp: "Ngày đó ở Thôn Ủy Hội, em là người đứng ra thay anh nói chuyện, lúc đó anh đã ngay lập tức nhìn trúng em rồi! Anh cảm thấy đôi mắt của em lấp lánh như ngôi sao nhỏ vậy!"
Khương Điềm Điềm nghe xong thì cả khuôn mặt đều đỏ lên, mắt thường còn có thể nhìn thấy được cô ngại tới mức độ nào. Nhưng mà cho dù là đỏ mặt thì cô cũng là Điềm Điềm hào phóng, cô ngửa đầu lên nói: "Thì ra lúc đó anh đã thích em rồi."
Trân Thanh Phong nghĩ nghĩ, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc nói: "Đúng rồi, nhưng mà thời điểm đó anh cũng có chút ngốc nghếch, do bản thân trước giờ chưa từng yêu đương, không biết như vậy được gọi là thích, chỉ biết lúc đó mắt em rất đẹp thôi. Sau đó chúng ta mới bắt đầu tiếp xúc thân với nhau... Lúc ấy anh còn cảm thấy rất may mắn."
Trần Thanh Phong mỉm cười rồi nói tiếp: "Sau này anh mới bắt đầu thông suốt, hiểu ra bản thân muốn cưới em, đúng là lúc ấy may mắn mà nhận ra kịp.
Trần Thanh Phong nắm chặt tay của Khương Điểm Điềm, anh vô cùng nghiêm túc nói với cô: "Anh rất thích em, cho nên Điềm Điềm à, em không thể nào được rời xa anhl"
Khương Điềm Điềm ngại ngùng gật đầu, Trần Thanh Phong thấy vậy cũng vui vẻ mỉm cười, cảm thấy mọi thứ đến với mình đúng là quá mỹ mãn rồi.
"Chúng ta hiện tại đi qua đó hỏi một chút nhỉ?"
Khương Điềm Điềm chỉ chỉ vào phía cửa của xưởng may!
Tới thì cũng đã tới rồi!
Trân Thanh Phong cũng gật đầu đáp: "Đi thôi. Chúng ta mau đi qua đó."
Hai người đi vào cổng lớn, người bảo vệ canh cửa tò mò nhìn hai người trước mặt mình hỏi: "Hai người tìm ai?" Hai người này hình như có hơi quen quen, hơn nữa nhìn quần áo bên ngoài cũng thấy khá là lịch sự, đẹp đẽ, nhìn chung thì không thấy có ý đồ xấu gì.
Khương Điềm Điềm mỉm cười rồi hỏi bảo vệ: "Tôi muốn hỏi một chút, nhà máy này là nhà máy của ông chủ có tên là Tô Đại Tráng đúng không ạ?"
Người canh cổng nghe vậy thì nói: "Cô muốn tìm ông chủ của chúng tôi à?" Khương Điềm Điềm nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Ông chủ của nhà máy này đúng là Tô Đại Tráng sao ạ?" Cô tiếp tục truy hỏi: "Có phải ông ấy có một cô con gái tên là Tô Ngọc Hoa hay không ạ?”
Người bảo vệ khó hiểu nhìn Khương Điềm Điềm, cũng may ông cũng là người thành thật không xem bọn họ là người xấu nên cũng vui vẻ nói: "Ông chủ của chúng tôi không có con gái!"
Khương Điêềm Điềm: ..."
Cô mở to hai mắt nhìn sau đó lại nhìn về phía Trân Thanh Phong.
Trần Thanh Phong nhướng mày: "Ông chủ nhà anh không có con gái à? Vậy là chắc chúng tôi tìm nhầm người rồi."
Trân Thanh Phong cũng vui vẻ nói: "Chúng tôi là người từ nơi khác tới đây, muốn tới tìm một người bạn quen biết. Nhưng mà chắc là tìm nhầm người rồi, có thể là trùng tên thôi.
Người bảo vệ gác cổng nghe vậy thì cười nói: "Vậy là hai người đến đây tay không rồi! Ông chủ của chúng tôi... Kìa ông chủ của chúng tôi ra tới kìal"
Mọi chuyện cũng thật khéo, vừa nhắc tới Tô Đại Tráng thì ông ấy lập tức đi ra, vẻ mặt khó hiểu hỏi: 'Có chuyện gì vậy?"
Tâm mắt của Tô Đại Tráng dừng lại trên người Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm, có hơi tò mò một chút, nhưng mà rất nhanh sau đó liền nghĩ tới cái gì, ông ấy mở to hai mắt nói: "Này, này, hai người, hai người có phải là MC trên truyên hình hay không vậy? Là hai người dẫn chương trình gì đó đấy?"
Trân Thanh Phong mỉm cười đáp: "Đúng vậy, vậy mà bác cũng nhận ra được hai cháu ạ? Thật ra hai người chúng cháu tới tìm người, nhưng mà nhìn ra thì chắc có lẽ là đã tìm nhầm..."
Tô Đại Tráng nghe vậy thì nói: "Vậy sao? Hai người tìm ai ở đây vậy? Tôi cũng là người sống lâu trong cái thôn này, nhà của chúng tôi cũng ở trong thôn, hai người muốn hỏi thăm ai, coi chừng có khả năng là tôi biết đấy. Nếu rảnh thì vào trong uống một ngụm trà đi!"
Những người làm trong đài truyền hình, trở thành người của công chúng luôn có mặt lợi là như vậy, chỉ cần ra ngoài thì đa số đều được người ta tin tưởng.
Trân Thanh Phong cũng vui vẻ nói: "Vậy thì hai cháu làm phiền tới bác rồi ạ."
"Không phiền, không phiền chút nào đâu, hiện tại tôi cũng khá rảnh!" Tô Đại Tráng vui vẻ dẫn hai người vào trong, vừa đi vừa nói: "Mau vào trong này đi!"
Nhà máy may này cũng không quá lớn, tuy rằng Tô Đại Tráng là xưởng trưởng, bản thân cũng có văn phòng riêng, nhưng mô hình kinh doanh cũng chỉ bình thường thôi, không được gọi là một quy mô lớn.
Khương Điềm Điềm nhìn thấy trên bàn có ảnh chụp gia đình liên tò mò đi qua nhìn, cô mỉm cười hỏi: "Đây là hình gia đình của bác ạ?"
"Đúng vậy, đó là vợ của tôi cùng với con trai tôi đấy! Tôi già tới từng tuổi này rồi mới có con, nếu không phải vì thằng bé thì cũng không cố gắng tới giờ. Để tôi đi chậm trà cho hai người. Tô Đại Tráng bắt đầu nấu nước. Khương Điềm Điềm nhìn ảnh chụp, mỉm cười nói: "Nhà ba người nhìn rất phúc hậu đấy ạ!"
Tô Đại Tráng nghe lời này mặt mày hớn hở nói: "Hahaha, thật ra cũng có nhiều người cũng đã nói như vậy đấy."
Khương Điềm Điềm cười cười: "Vậy thì thật tốt."
Từ lúc Khương Điềm Điềm nhìn thấy Tô Đại Tráng, cô liền nhận ra đây chính là ông ngoại của mình.
Tuy rằng hồi trước cô còn rất nhỏ, cũng đã quên mất không biết ông ngoại mình qua đời là khi nào, nhưng con người mà, cho dù có như thế nào thì vẻ ngoài cũng không thể thay đổi được, cô cũng nhìn qua ảnh chụp rồi, chính xác là gương mặt phúc hậu này.
Một chút cũng không thay đổi.
Nhưng mà cũng không quá giống. Trên thực tế thì hiện tại ông ngoại của cô cũng chỉ mới ba mươi tuổi mà thôi, so với cô hiện tại thì chỉ lớn hơn vài tuổi.
Nhưng mà người trước mặt này lại không phải, nhìn ông năm nay chắc cũng năm mươi tuổi rồi! Cho nên nếu nói người trước mặt này với ông ngoại cô là cùng một người thì Khương Điềm Điềm sẽ không tin đâu.
Ngoài ra còn có bà ngoại của cô cũng vậy.
Bà ngoại của cô mất lúc mẹ cô còn rất nhỏ, chắc cũng không tới bốn mươi tuổi thì bà đã mất rồi, nhưng mà nhìn người trong ảnh thì so ra tuổi tác cũng ngang ngửa tuổi của người trước mặt này thôi.
Cô nhìn ảnh chụp của đứa trẻ, thật ra nhìn đứa trẻ này lớn lên có nét giống với mẹ cô. Nếu mẹ cô cũng là nam thì tám chín phần cũng sẽ giống đứa trẻ trong ảnh này.
"Con trai của bác năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
"Thằng bé mười tuổi rồi! Tôi với vợ mình phải tới năm bốn mươi hai tuổi mới có thằng bé. Cũng may đứa trẻ này cũng là người rất hiểu chuyện!" Tô Đại Tráng nhắc tới người nhà mình thì cũng rất vui vẻ mà kể lại, nói hơn nửa ngày ông mới nhớ ra quay sang hỏi hai vợ chồng Khương Điềm Điềm: "À đúng rồi, quên mất không hỏi hai người tới đây tìm ai?"
Khương Điềm Điềm nhìn về phía Trần Thanh Phong, Trân Thanh Phong cũng cất giọng nói: "Chúng cháu đến tìm người tên Tô Đại Tráng, nhưng mà đến khi nhìn thấy bác thì mới biết là chúng cháu tìm lầm người, chắc là trùng tên thôi."
Tô Đại Tráng nghe vậy thì cũng hiểu ra, ông ấy cười nói: "Thì ra là vậy, cực khổ cho hai người phải lặn lội tới tận đây. Dù sao cái tên này cũng khá là đại trà, thành ra việc tìm nhầm người cũng đúng thôi."
Khương Điềm Điềm cười cười, Trân Thanh Phong nhìn lướt qua biểu cảm của Khương Điềm Điềm rồi nói: "Dạ đúng vậy, cảm ơn bác đã tiếp đãi, chúng cháu cũng không thể ở đây lâu được, thế nên thôi không làm phiền bác nữa chúng cháu về trước đây ạI"
Tô Đại Tráng cũng vui vẻ gật đầu: "Được rồi, hai người về cẩn thận nhé!" Ông chủ động tiễn hai người ra tới tận bên ngoài mới nói: 'Nếu có nhớ ra người ấy ở đâu trong thôn này thì cứ tới tìm tôi! Tôi sẽ dân hai người vào thôn tìm."
Trần Thanh Phong cười đáp: "Dạ vâng, cảm ơn bác rất nhiều."
Hai người nói chuyện với Tổ Đại Tráng thêm vài câu nữa thì cũng chào tạm biệt ra vê. Trên đường trở về, Trân Thanh Phong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh quay sang Khương Điềm Điềm nói: "Anh thật sự lo lắng nhà bọn họ có cô con gái tên Tô Ngọc Hoa, cũng may nhà họ không cói!"
Thật ra từ lúc Trân Thanh Phong đi đến chỗ này không biết tại sao tim anh đã bắt đầu đập rất nhanh, hiện tại biết chắc chắn trên đời này không có người như vậy, tâm tình căng thẳng mới được giải phóng, chỉ trong nháy mắt cả người thoải mái hơn hẳn.
Tuy rằng bản thân cô bình thường là người không để ý gì nhiều, nhưng mà lần này đem theo Trần Thanh Phong đến đây, cô cảm thấy tự trách bản thân rất nhiều.
Nếu không phải cô nói ra mọi chuyện, Trần Thanh Phong cũng sẽ không quá lo lắng mà đi theo cô đâu.
Hơn nữa nếu xuyên không rồi thì cần gì phải tìm hiểu chuyện kiếp trước nữa chứ!
Khương Điềm Điềm là người tương đối lạc quan, bình thường sẽ ít khi nào tự trách về bản thân, nhưng mà lần này cô thực sự thấy bản thân thật đáng trách.
Nhưng cuối cùng cũng may mọi chuyện nhìn thì giống nhau nhưng mà lại khác nhau hoàn toàn.
Quả nhiên cô của kiếp trước và cô của bây giờ không cùng một không gian.
Nơi này tuy rằng cũng có những người này nhưng cũng chỉ giống chứ không giống hoàn toàn. Hơn nữa biết mẹ của cô ở đời trước không tồn tại ở đây, điều này cũng giúp Khương Điềm Điềm thật sự yên tâm.
Có lẽ là do bản thân cô nghĩ quá nhiều rồi, nhưng mà lần này đến đây cô cảm thấy ông ngoại của cô đúng là nên có con trai.
Giống như lúc cô còn ở hiện tại, bởi vì ông ngoại của cô không có con trai nên ông mới lo lắng cháu trai sẽ tranh đoạt tài sản với con gái của mình, thời điểm đó ông ngoại cô mới trọng dụng con rể.
Nhưng mà đâu ai mà ngờ tới, chính vì điều đó mà dẫn sói về nhài
Cho nên Khương Điềm Điềm thà nhìn thấy cảnh tượng như thế này con hơn để ông bà ngoại mình giống như đời trước.
Thời điểm lúc cô còn ở thế giới của mình, khi nhìn thấy hình chụp của gia đình ông bà ngoại rồi, tuy rằng bọn họ có tiền nhưng mà nhìn trong hình thấy sắc mặt ai cũng rất tối tăm u ám.
Hình ảnh lúc đó so với hình ảnh bây giờ hoàn toàn khác nhau, tuy rằng hiện tại đã già đi không ít, nhưng mà trong hình bọn họ rất hạnh phúc, tràn đầy sức sống, xem ra đối với sinh hoạt hằng ngày vẫn rất tốt.
Khương Điềm Điềm có thể khẳng định bọn họ ở hiện tại sống tốt hơn đời trước rất nhiều.
Khương Điềm Điềm nhẹ nhàng dựa vào bả vai Trân Thanh Phong, cô nói: "Cuối cùng em cũng đã yên tâm rồi.
Trân Thanh Phong nghe vậy thì đáp: "Anh mới là người cảm thấy nên yên tâm đây! Từ nãy đến giờ anh bị em làm cho sợ hết cả hồn luôn rồi!"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì bật cười khanh khách, cô đan tay của mình vào tay anh: "Sau này em sẽ không nói mấy chuyện như vậy để cho anh phải lo lắng nữa đâu!"
Trân Thanh Phong lắc lắc đầu nói: "Không được, em nhất định phải nói với anhI Em nói với anh rồi sau đó hai chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt." Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Phong, anh duỗi tay điểm vào chóp mũi của cô: "Nhưng mà mấy cái giấc mơ đó đúng là làm anh sợ hãi thật đấy! Chỉ mong là em sẽ không mơ những giấc mơ như vậy nữa."
Khương Điềm Điềm mỉm cười ừ một tiếng, cô cũng nói: "Em sẽ không bao giờ muốn mơ thấy những giấc mơ như vậy nữa đâu!"
Tâm tình của hai vợ chồng lúc này cũng khá tốt, hai người bắt xe vào trong nội thành thủ đô, Trân Thanh Phong nắm tay Khương Điềm Điềm nói: "Chúng ta đi mua cái gì ngon ăn đi!"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nhanh nhảu đáp: "Em muốn ăn vịt nướng" Trần Thanh Phong gật đầu đáp: "Được rồi, vậy thì chúng ta đi ăn vịt nướng."
Tuy rằng bọn họ đi đến Bắc Kinh nhưng cả hai cũng không muốn làm phiền vợ chồng Trần Thanh Bắc. Dù sao cũng là đến đây đi chơi cho nên đi riêng hai người vẫn tiện hơn rất nhiều.
Thành ra chỉ trừ buổi tối phải về đó ăn cơm thì các buổi ăn còn lại hai người đều tự giải quyết.
Cũng là vì chuyện đã giải quyết xong, không còn lo lắng nữa nên tâm tình của hai người khá là vui, ăn uống gì cũng rất thoải mái, bởi thế khi ăn cũng có cảm giác ngon hon.
Khương Điềm Điềm ăn thịt vịt ở đây thấy rất ngon liền nói: "Đợi khi chúng ta đi về thì mua cái này đem về cho con trai ăn đi anh, cái này đúng là ăn ngon thật.
Trân Thanh Phong nghe vậy thì nói: 'Chúng ta đến lúc về phải ngồi xe lửa hết hai ngày, tới nơi làm gì ngon được như lúc đầu nữa chứ eml"
Khương Điềm Điềm vẫn nói: "Cho thằng bé nếm thử hương vị thôi cũng được anh ạ!" Cô ngửa đầu cố chấp nói: "Em vẫn muốn để cho con trai ăn thử cơ."
Trần Thanh Phong cũng bất lực nói: "Được rồi, được rồi sao cũng được, em thích là được, nếu muốn cho con trai ăn thì đợi tới khi chúng ta về sẽ đến đây mua." Khương Điềm Điềm lập tức gật đầu, cười hì hì nói: "Em cũng đồng ý với con trai sẽ mua đồ ăn ngon cho thằng bé rồi, chiều tối chúng ta đi dạo xem coi có gì ngon để ăn không!"
Trân Thanh Phong mỉm cười nhìn cô rồi nhẹ nhàng đáp: "Được thôi!"
Hai người đều không hề nhắc lại giấc mơ của Khương Điềm Điềm, bọn họ không ai muốn nhắc tới, dù sao giấc mơ đó vẫn đúng với sự thật, bởi vì vẫn có người giống như đúc trong giấc mơ, vẫn có cái nhà máy đó tồn tại ở hiện thực.
Tuy rằng không đúng chính xác một trăm phần trăm, nhưng mà có nhiều điểm giống nhau như vậy cũng là một chuyện vô cùng khủng bố rồi.
Dù sao thì mọi thứ cũng không còn quan trọng nữa. Rốt cuộc trên đời này ít nhiều gì cũng sẽ có những chuyện khó giải thích giống như vậy thôi, mà người bình thường không thể nào hiểu hết được.
Tóm lại thì giống như bây giờ là tốt nhất, mọi thứ đều ổn là được.
Mà qua chuyện lần này, Trân Thanh Phong có suy nghĩ bản thân anh phải đối xử với Điềm Điềm tốt hơn mới được, dù sao thì cuộc đời của một người không thể biết được họ sẽ sống trong bao lâu!
Cho nên mỗi ngày còn sống thì phải biết hưởng thụ, để mỗi một ngày trôi qua đều sẽ tốt đẹp. Như vậy thì trong tương lai nếu có một ngày một trong hai người bọn họ không còn nữa thì người còn lại sẽ không có cảm giác hối hận vì đã cố gắng vì người kia.
Trần Thanh Phong nhìn Khương Điểm Điềm nói: 'Vợ ơi, từ giờ về sau anh sẽ đối xử với em thật tốt!"
Khương Điềm Điềm liếc nhìn Trần Thanh Phong đáp: "Ý anh như vậy là sao? Vậy là trước kia anh không đối xử với em một cách tốt nhất đúng không?"
Nói tới đây, bản thân cô cũng không nhịn được mà bật cười: 'Ôi trời, nhìn em giống mấy người chuyên vạch lá tìm sâu, kiếm chuyện để cãi nhau ghê ấy chứ! Cái gì cũng nói được!"
Trân Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Không phải đâu, Điềm Điềm nhà chúng ta không phải là người như vậy!"
Khương Điềm Điềm cũng mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Thật ra anh đối xử với em đã rất tốt rồi, mà em đối với anh cũng rất tốt! Anh xem có ai giống vợ chồng nhà mình cưới nhau mười năm rồi mà vẫn ngọt ngào giống như mới cưới một ngày vậy không, cho nên chúng ta vẫn luôn đối xử tốt với nhau mài! Hì hì!"
Cô cúi đầu mở cái bánh ra, sau đó nghiêm túc gắp thịt vịt bỏ vào giữa cái bánh, rồi cuốn lại cẩn thận đưa tới trước miệng Trần Thanh Phong, nói: "Đây, cho anh nếm thử vịt nướng vị tình yêu này!"
Trân Thanh Phong cúi đầu ăn hết cái bánh mà cô cuốn, anh cũng vô cùng nghiêm túc nói: "Đúng là vị này rất ngon, rất ngọt!"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì bật cười, cô vui vẻ nói: "Thế thì tốt quá rồi ạI" Trần Thanh Phong cũng bắt chước giống cô: "Anh cũng cuốn cho em một cái vị giống như vậy nhé!"
Hai vợ chồng cứ làm qua làm lại như thế, anh cuốn cho em một cuốn, em cuốn cho anh một cuốn, ăn uống vô cùng vui vẻ.
"Chúng ta mua một con về để tối ăn với cơm nữa nha anh!" Khương Điềm Điềm nhắc Trần Thanh Phong.
Trân Thanh Phong cũng vui vẻ đồng ý: "Được thôi."
Hai người ở bên ngoài đi chơi cả một ngày, Trân Thanh Phong nắm tay Khương Điềm Điềm đi về phía khu nhà của hai vợ chồng Tô Tiểu Mạch. Cũng rất trùng hợp vừa về tới thì hai người nhìn thấy Trần Thanh Bắc cũng vừa tan làm vê.
Ba người cùng nhau đi về nhà, Trần Thanh Bắc ngồi trên ghế sô pha nói: "Mấy cái người mà tụi em hỏi nhờ anh tìm giúp ấy, anh có xem qua rồi có khi nào hai em nhớ nhầm người không?” Khương Điềm Điềm: "Dạ?"
Cô vẫn chưa hiểu Trần Thanh Bắc nói gì, sau đó liền nhớ ra cô nhờ Trần Thanh Bắc tìm giúp xem ở thời đại này có cha của cô là Khương Tư Thành ở đây hay không!
Lúc này nhớ tới rôi cô mới hỏi: "Sao vậy?"
Trân Thanh Bắc cũng thành thật nói: "Em đưa cái địa chỉ của người đó cho anh, anh đến chỗ làm tìm hồ sơ coi có người đó hay không thì không phát hiện có người như vậy tồn tại. Còn cái người Tô Ngọc Hoa em muốn tìm cũng không có nốt, mà Tô Đại Tráng thì có nhưng cũng chỉ có một đứa con trai tên Tô Diệu Tổ thôi. Tô Đại Tráng xem hồ sơ thì lớn hơn hai em hai mươi tuổi lận."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì gật đầu đáp: 'Dạ, em biết rồi ạ.
Chuyện nhà Tô Đại Tráng thì hai vợ chồng cô đã trực tiếp đến đó xác nhận rồi.
"Còn cái người tên Khương Tư Thành mà em đưa địa chỉ cũng không đúng người em tìm" Trân Thanh Bắc bổ sung: "Dựa trên địa chỉ của em thì có, cũng là người nhà đó nhưng mà người đó cũng chỉ có một cô con gái lớn, mà hai năm trước cũng đã cưới chồng rồi. Nên hai người tên Khương Tư Thành và Khương Tư Mộng anh tìm không có."
Khương Điêềm Điềm: '..."
Điều đó có nghĩa là cha của cô và cô của cô đều không tôn tại ở đây hay sao?
Dù sao thì đến ngay cả mẹ của cô còn không tồn tại, mà cô cũng cảm thấy mẹ cô như vậy rồi thì cha cô như vậy cũng là điều bình thường thôi.
Cái này chỉ chắc chắn một điều là thế giới của cô và bọn họ không phải là một.
"Em biết rồi ạ, em cảm ơn anh năm nhiều lắm!" Khương Điềm Điềm cũng rất vui vẻ cảm ơn, cô cũng nói: 'Nếu đã không có thì kệ đi ạ, anh không cần quan tâm nhiều làm gì nữa đâu ạ?
Trần Thanh Bắc khó hiểu nhìn Khương Điềm Điềm, sau đó lại quay sang nhìn em trai mình, Trân Thanh Phong cũng chỉ cười ha hả nói: "Anh năm, cảm ơn anh nhiều nhé!"
Trân Thanh Bắc khó hiểu nói: "Hai người tìm mấy người này..."
Trần Thanh Phong cũng chỉ nói: "Chắc là tụi em nghĩ sai rồi, nếu đã không tồn tại mấy người này thì càng tốt chứ sao!"
Trân Thanh Phong vui vẻ nói tiếp: "Vì để chúc mừng những người này không hề tồn tại, hôm nay em đã mua vịt nướng về để ăn mừng."
Khương Điềm Điềm: "..."Trân Thanh Bắc: "..."
Tô Tiểu Mạch từ nhà bếp đi ra nói: "Hôm nay chị cũng vừa mua một con về đấy" Trân Thanh Phong nghe vậy thì cũng không cảm thấy lạ gì, anh càng cười ha hả nói: 'Cái đó không quan trọng đâu ạ, chúng ta ăn cả hai cũng được mài"
Phải công nhận là lời này nói ra đúng thật, hai anh em bọn họ cái gì cũng có thể ăn được hết!
Trân Thanh Bắc gật đầu đáp: "Tiểu Lục nói đúng đấy em!"
Khương Điềm Điềm cũng vui vẻ nói: "Em thích ăn vịt nướng, càng thích đồ ăn của chị năm nấu. Chị năm này, tay nghề nấu nướng của chị tốt như vậy, sao chị không suy xét mở một tiệm cơm đi ạ! Nếu như chị mà đứng ra làm đầu bếp thì đảm bảo là cái tiệm đó sẽ siêu nổi tiếng, chắc chắn sẽ lên tâm năm sao luôn đấy chứ ạt"
Tô Tiểu Mạch cười nói: "Cũng chỉ có em cảm thấy chị nấu ăn ngon thôi!"
Cô nhìn lướt qua Trân Thanh Bắc nói: "Còn người khác thì không nghĩ như vậy đâu.
Trân Thanh Bắc nghe vậy thì lập tức nói: "Đương nhiên là anh cũng cảm thấy em nấu ăn rất ngon mài"
Tô Tiểu Mạch liền bật cười, cô vui vẻ đáp lại: "Vậy anh cảm thấy em nấu món nào là ngon nhất?" "Món nào anh cũng thấy ngon!"
Trần Thanh Bắc là người ít nói, nhưng cũng là người nói chuyện rất thành thật, mà đặc biệt mấy chuyện nói cho vợ mình vui thì càng nói rất thành thật. Cho nên tình. cảm của hắn và Tô Tiểu Mạch cũng rất tốt.
"Vợ của anh nấu ăn thì cái gì mà không ngon chứ! Ngày nào cũng ăn nhưng mà lúc nào cũng thèm món của Tiểu Mạch đến chảy cả nước miếng, vậy nên mỗi ngày được ăn đồ ăn của em là một điều vô cùng hạnh phúc."
Khương Điềm Điềm thấy thế thì trả lời: "... Cho dù có ngon chảy nước miếng thì anh năm cũng không được khoe khoang như vậy đâu ạ."
Trần Thanh Bắc lắc đầu nói: "Em đây cả ngày tranh vợ với anh, anh có được cơ hội thì dại gì mà không khoe chứ?”
Khương Điềm Điềm hừ một tiếng rồi nói: "Hừ, đúng là đàn ông mài"
Cô duõi tay ra ôm lấy Trần Thanh Phong nói: "Anh Tiểu Phong này, anh xem anh năm của anh kìa, anh ấy dám khoe khoang như vậy đấy! Anh mau đứng ra giúp em đi"
Trần Thanh Phong có chút khó khăn nói: "... Anh anh, anh đánh không lại anh ấy đâu!"
Phụt một tiếng, cả nhà đều bất ngờ. Sau đó ai cũng bật cười!
Tâm trạng của Khương Điềm Điềm cũng được thả lỏng đi rất nhiều.
Quả nhiên có một số việc phải để tự mình xác nhận, có như vậy con người ta mới thật sự yên tâm.
Mọi thứ được như vậy... thật sự là quá tốt rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận