Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 78
Tiểu Thất cảm thấy về nhà thật tốt.
Mọi người ở đây ai cũng thích cậu, cho nên cậu bé ở đây giống như cá gặp nước vậy.
Đương nhiên rồi không đâu bằng quê nhà mà. Tuy ở Thượng Hải không phải không tốt, nhưng mà lúc gia đình cậu nhóc ở bên đó với bây giờ, ở đây thì cảm giác không giống nhau.
Ở Thượng Hải thì cha và mẹ còn có cậu nữa, một nhà ba người hết thảy đều phải đi học. Còn có rất nhiều chuyện phải làm, mà nhiều chuyện cậu cũng phải tự mình làm.
Nhưng mà khi về đây thì lại không giống như vậy nữa.
Cu cậu về tới quê rồi sáng sớm đi rửa mặt còn có người muốn giúp cậu rửa nữa mà.
Dù sao thì Tiểu Thất cảm thấy về nhà là tốt nhất, không đầu bằng ở đây!
Vì thế mà cu cậu lại bắt đầu dở chứng bướng bỉnh của mình lên, Lục Hổ lớn hơn Tiểu Thất một giờ sinh nên miễn cưỡng làm anh trai của cậu, nhưng cậu bé trước sau như một là một cậu nhóc điềm tĩnh như gà, không hề có dáng vẻ hoạt bát năng động giống Tiểu Thất, một phần là do sinh non nên thể chất cũng có chút không tốt. Thành ra từ trước tới giờ vẫn luôn được chăm sóc rất kỹ càng, cộng thêm tính tình trầm tĩnh thành ra trông cậu bé có chút yếu đuối.
Nhưng cho dù như vậy thì cậu bé vẫn là anh trai của Tiểu Thất.
Mà phận làm anh trai thì không thể nào mặc kệ em trai được.
Cậu bé mặc bên ngoài một chiếc áo bông rất dày, cất giọng nhỏ nhẹ nói: "Tiểu Thất, chúng ta không thể ra ngoài được đâu, hiện tại bên ngoài đang rất lạnh."
Trời lạnh thế này thì chắc chắn phải ở trong nhà mới đúng. Tiểu Thất nghe vậy thì cố thuyết phục anh trai Lục Hổ của mình: "Chúng ta chỉ ra ngoài lùa gà một tí thôi ạ! Giáo viên của em đã nói chúng ta tuy còn nhỏ nhưng cũng phải biết giúp đỡ mọi người làm việc nhà nữa! Có như vậy thì chúng ta mới là đứa bé ngoan.
Tiểu Thất nói ra lời lẽ vô cùng hợp lý, nhưng sự thật ra lùa gà là để chơi chứ không phải giúp gì ai trong nhà cả, người lớn đối với mấy lời này thì biết tỏng hết rồi, cho nên Tiểu Thất mới quyết định lén ra chuồng gà chơi.
Bản thân mình tự lén ra đó chơi thì không nói đi, bây giờ còn dám lôi kéo thêm "đồng minh" đi cùng nữa.
Lục Hổ bây giờ cũng còn khá nhỏ, chưa có được đọc sách quá nhiều, cho nên cậu bé cũng không biết là có phải giáo viên đã nói như vậy hay không, nhưng mà cậu bé chỉ biết một điều, cha và mẹ kể cả ông bà nội cứ vào mùa đông sẽ không cho cậu đi ra khỏi cửa, trời lạnh như vậy thì cậu sẽ bị bệnh.
Mà bản thân cậu bé cũng biết được bản thân bị bệnh sẽ rất khó chịu.
Lục Hổ lại nói nữa: "Nhưng mà như vậy sẽ bị cảm đấy, bởi vì trời rất lạnh."
Tiểu Thất kiêu ngạo nâng cằm lên nói: "Thân thể của em rất khỏe mạnh đó ạI"
Nói xong câu đó cu cậu lại quay sang đánh giá Lục Hổ, nghĩ đến việc mọi người trong nhà nói cho cậu biết về sức khỏe của anh trai mình, cu cậu cũng biết anh trai Lục Hổ của mình thân thể không được tốt.
Tiểu Thất phình đôi má của mình lên vỗ vỗ bả vai của anh trai mình rồi nói: "Anh ở trong phòng chờ em đi!"
Lục Hổ nghe vậy thì nói: "Chúng ta có thể không đi ra ngoài không được sao?"
Cậu bé nhỏ giọng hỏi lại lần nữa.
Tiểu Thất quả quyết đáp: "Không được ạ!"
Cu cậu hất tóc vung đầu nói: "Em muốn trở thành một người đàn ông chinh phục sao trời mênh mông ở ngoài kia." Lục Hổ sùng bái nhìn Tiểu Thất nói: "Em đúng là lợi hại quá đi!"
Tiểu Thất cực kỳ đắc ý nói: "Đó là chuyện đương nhiên rồi ạ."
Cu cậu đeo một cặp bao tay lên sau đó cũng lấy cái mũ đội lên đầu, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi hết rồi, cu cậu liền lập tức kéo cửa đi ra ngoài, bước chân ngắn của cậu cứ như vậy mà lao nhanh về phía cửa.
Cũng không thể trách tại sao Tiểu Thất lại muốn đi ra ngoài như vậy, bởi vì ở Thượng Hải cả một quãng thời gian lâu, mà ở bên đó trên cơ bản là sẽ không bao giờ nhìn thấy tuyết.
Cho nên khi vê đây nhìn thấy bông tuyết rơi đầy đất tung bay ngoài trời, chân mình còn được đạp hết bông tuyết này tới bông tuyết khác, hỏi sao mà cu cậu không thích cho được.
Tiểu Thất cảm thấy việc đạp tuyết là chuyện cực kỳ thú vị, từ tối hôm qua trời đã bắt đầu rơi thêm tuyết nữa rồi nên cu cậu hôm qua đã chuẩn bị tỉnh thân cho hôm nay được vui chơi thỏa thích, thành ra làm gì có chuyện cu cậu ngồi yên một chỗ nhìn tuyết rơi được.
Cậu nhóc chạy hồng hộc ra bên ngoài chỉ làm duy nhất một việc đó chính là đạp tuyết tạo thành một lỗ thủng vậy thôi đấy!
Còn cái gì mà lùa gà đã sớm bị cậu nhóc quăng ra sau đầu rồi.
Tiểu Thất chạy trong chốc lát sẽ khẽ quay đầu lại nhìn tới bên cửa, nhìn phía ngoài cửa thì ôi thôi bên ngoài còn nhiều tuyết hơn ở trong sân lớn nhà cậu nữa.
Lục Hổ: "II"
Lục Hổ nhìn thấy Tiểu Thất như vậy liền chạy bịch bịch vào nhà chính nói: "Bà nội ơi, Tiểu Thất chạy ra ngoài rồi."
Bà Trần: "Cháu nói gì chứ?"
Bà còn chưa kịp phản ứng lại thì Khương Điềm Điềm đã hiểu ra vấn đề, cô nhanh nhảu đáp lại: "Cái thằng nhãi ranh này chắc lại chạy ra ngoài chơi tuyết nữa rồi.
Lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ.
Cô lại nói tiếp: "Để con ra ngoài đem thằng nhóc này trở về đã ạ?
Khương Điềm Điềm nhanh chóng đi ra sân hét to lên: "Trân Tiểu Thất, con còn muốn nghịch ngợm tới bao giờ nữa hả?"
Đừng nhìn thấy cu cậu là nhóc con nhỏ nhắn nhưng trong đầu lại tâm lý hơn rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi!
Tiểu Thất là đứa trẻ như vậy cho nên cu cậu cũng hiểu được rất nhiều thứ.
Thành ra lúc ba người bọn họ ở Thượng Hải, cậu nhóc không hề dám tùy tiện chạy nhảy ra ngoài đường.
Bởi vì ở đó cũng chỉ có gia đình ba người bọn họ mà thôi, mà bên ngoài đều là người xa lạ, nếu lỡ không may gặp phải người xấu thì sẽ bị bế đi ngay.
Cho nên mặc kệ chơi cái gì đi nữa thì cu cậu cũng chỉ chơi trong sân nhà mình mà thôi.
Nhưng mà khi về đây thì lại không giống như ở Thượng Hải, cậu nhóc biết trong thôn rất ít khi có người ngoài đến, hơn nữa trong thôn nhiều người, mà mọi người đều nhận ra nhau.
Cậu bé nếu có chuyện gì chỉ cần hô to một tiếng thì lập tức người nhà sẽ chạy ra ngay! Thành ra Tiểu Thất rất an tâm khi chạy ra ngoài chơi.
Nhưng mà cu cậu đây lại yên tâm quá sớm rồi, đời không như là mình nghĩ.
Sự thật là sẽ không có người bên ngoài thôn vào đây, nhưng mà người trong nhà cũng sẽ không tùy ý để cu cậu chạy ra ngoài vào cái tiết trời đông giá rét như thế này đâu!
Khương Điềm Điềm đuổi theo ra tới ngoài cửa, cô chống nạnh lên nói: "Trân Tiểu Thất, ai cho phép con dám ra ngoài cửa chơi vậy hả? Không nói cho người lớn biết, còn dám tự ý chạy ra ngoài chơi, con cũng là gan lớn quá rồi đúng không?"
Tiểu Thất chớp to mắt làm nũng nói: "Mẹ ơi, con ngoan lắm ý, chỉ có lần này thôi ạ, sau này con có ra ngoài chơi chắc chắn sẽ nói với mẹ một tiếng."
Khương Điềm Điềm không hề dao động trước sự làm nũng của con trai mình, ha ha, cái chiêu này cô đã quá quen rồi.
Cô bày ra vẻ mặt lạnh nhạt nói: 'Con chỉ được mỗi cái miệng là ngoan thôi, con nghĩ mẹ không biết à?"
Lời nói lúc nào cũng ngọt ngào dễ nghe nhưng trên thực tế lại hoàn toàn đi ngược lại những gì bản thân nói.
Khương Điềm Điềm cúi người xuống nói: "Mẹ sẽ cho con biết tay."
Cô cúi người xuống dùng tay nặn tuyết thành một quả cầu nhỏ, sau đó liền ném vê phía con trai mình.
Tiểu Thất: "0"
Cu cậu thấy vậy thì cười hớn hở nói: "Mẹ ơi, mẹ muốn chơi ném tuyết hả mẹ?"
Khương Điềm Điềm: "... Còn lâu nhé!"
Nói là vậy nhưng sau đó cô lại nặn thêm một quả cầu tuyết ném về phía con trai.
Tiểu Thất cũng lập tức đánh trả, Khương Điềm Điềm thét chói tai: "Con còn dám ném trả lại mẹ nữa à? Hãy xem chiều gió xoáy vô địch của ta đây!"
Rõ ràng cô còn nói không có, vậy mà một lát sau liên nghe được tiếng la hét của hai mẹ con ở bên ngoài.
Mọi người trong nhà: ”...'
Cuối cùng là cô ra bắt con vào nhà hay là ra đó chơi cùng con thế?
Hai mẹ con ở bên ngoài chơi ném tuyết, không lâu sau đó thì mấy đứa trẻ trong nhà cũng bị hấp dẫn chạy hết ra ngoài. Lại một lúc sau có thêm mấy đứa trẻ nhà hàng xóm sang nhập bọn chơi cùng, cuối cùng không biết thế nào lại thành một đám kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Tiểu Thất lộc cộc chạy trốn, bông tuyết lâu lâu lại bay về phía cậu nằm chễm chệ trên áo bông cậu nhóc, Tiểu Thất thấy vậy cũng cười hớn hở, khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ.
Đang tranh thủ chạy trốn thì phía xa xa nhìn thấy được vài hình bóng quen thuộc.
Tiểu Thất liền nhanh chóng đi về phía bóng dáng quen thuộc đó, nhìn xa xa không biết cu cậu suy nghĩ cái gì rồi lại hét lên: "A, anh trai à, chị gái đã về rồi" Sau đó cũng chạy rất nhanh về phía nhóm người kêu lên: "Con chào bác năm"
Ba mẹ con Tô Tiểu Mạch đi vào trong thôn chưa được bao lâu thì đã nghe thấy phía bên đây có âm thanh vô cùng ồn ào.
Sau đó đi lại liền nhìn thấy, quả nhiên ở đây đang rất vui vẻ náo nhiệt, người lớn lớn bé bé đều có đủ, đã vậy còn chơi rất là nhiệt tình.
Tiểu Thất đắp một quả cầu tuyết lại rồi lại bắt đầu chạy tới chạy lui nhìn chẳng khác gì một chú chim cánh cụt.
"Hai anh chị mau tới đây giúp Tiểu Thất với nào ạ!"
Tiểu Thất gọi hai người thất thanh, cặp song sinh nghe thấy vậy liên nhìn về phía Tô Tiểu Mạch, Tô Tiểu Mạch cười nói: "Các con muốn đi thì cứ đi đi."
Sao lại không đi cơ chứ? Không cần nghĩ nhiều cũng biết là hai cô cậu nhóc nhỏ đều muốn phi thẳng qua bên đó rôi.
Anh em song sinh không nói nhiều chỉ trực tiếp chạy vê phía trước gia nhập cuộc chiến đẫm tuyết.
Tô Tiểu Mạch nhìn trong đó chỉ có duy nhất một người lớn nhất chính là Khương Điềm Điềm, cô chỉ biết lắc đầu cười bất đắc dĩ, cái cô gái này trước sau như một không hề lớn lên tí nào. Nhưng mà lúc này Khương Điềm Điềm cũng không đùa giỡn với đám trẻ con nữa, vừa nhìn thấy Tô Tiểu Mạch trở về cô đã nhanh chóng chạy tới tiếp đón: "Chị năm, mọi người về đây sao không nói trước cho tụi em một tiếng để tụi em chạy ra đón mọi người.
Khương Điềm Điềm nhanh chóng chạy về phía Tô Tiểu Mạch, đón lấy đống hành lý trên tay của cô, Tô Tiểu Mạch cũng không chịu đưa cho cô mà nói: "Không cần đâu, chị cầm được."
Chị em chị dâu hai người cứ như vậy mà đi vào trong nhà, Khương Điềm Điềm lớn tiếng kêu to lên: "Mẹ ơi, mẹ ra xem ai đã về rồi này."
Bà Trần đẩy cửa ra: "Tiểu Mạch sao?"
Bà vui vẻ lên tiếng: "Con đã về rồi! Mau vào bên trong nhanh lên, trời lạnh lắm.
Tô Tiểu Mạch về cũng đem theo hai bao to đầy đồ, cô mỉm cười bước vào cửa rồi nói: "Thưa mẹ con mới về."
Sau đó cô cũng bảo sung thêm: "Bây giờ đang là cuối năm thời buổi khá loạn, cho nên công việc của anh Thanh Bắc ở bên kia tương đối nhiều, phải đến cuối năm anh ấy mới về được ạ. Con với hai đứa nhỏ mới suy nghĩ bây giờ ở nhà không làm gì cả, không bằng về nhà sớm một chút, ít nhiều gì cũng có thể giúp đỡ mọi người dọn dẹp, thế nên mới cùng nhau về trước ạ.
Tô Tiểu Mạch chào hỏi hết mọi người trong nhà rồi quay sang hỏi Khương Điềm Điềm: "Điềm Điềm em trở về lúc nào đấy?"
Khương Điềm Điềm cười hì hì đáp: "Tụi em vê đây được ba ngày rồi ạ.
Cô cười tủm tỉm nói tiếp: "Chúng em thông minh hơn chị nữa đấy nhé, trước khi về tụi em đã viết thư gửi vê nhà thông báo một tiếng rồi, nên lúc xuống ga thì có anh hai đến giúp tụi em, không giống như chị đâu, không nói ai tiếng nào tự mình xách biết bao nhiêu là đồ như vậy, chị có mệt lắm không?”
Tô Tiểu Mạch cười nói: 'Không sao chị còn ổn!" Khương Điềm Điềm nhìn trái nhìn phải một chút, nhìn thấy Tô Tiểu Mạch không hề có biểu hiện của sự mệt mỏi nên mới cảm thấy yên tâm.
"Tiểu Mạch tới đây uống chút nước đi nào. Chị dâu hai Trân bưng một chén nước tới rồi nói: "Đây là trà gừng đường đỏ, em uống một chút đi cho ấm bụng."
Tô Tiểu Mạch nhận lấy chén nước rồi cười nói: "Cảm ơn chị hai."
Chị dâu hai Trần cười đáp: "Đều là người một nhà với nhau cần gì phải màu mè như vậy chứ.
Cô ấy lại nói tiếp: "Cái này chị cũng không phải cố ý nấu cho em đâu, đây là do lúc nãy thấy mấy đứa trẻ ra ngoài trước chơi. Sợ bọn trẻ bị lạnh nên chị mới đi nấu trước, trùng hợp là em vừa đi về luôn, đúng là kịp lúc vừa nấu xong."
Tô Tiểu Mạch chỉ cười nhẹ một cái rồi cúi đầu uống trà gừng đường đỏ.
"Cha không có ở nhà sao ạ?"
Bà Trân nghe vậy thì nói: 'Cha con ông ấy đang ở đại đội đấy, cha con bao đời nay như vậy rồi các con cũng hiểu mà, cả ngày chỉ biết đi đến đó thôi, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng khi ở đó."
"Mẹ ơi, mẹ cũng không thể nói như vậy đâu, cha của chúng ta đây là vì nhân dân mà phục vụ đấy chứ!" Lời này của Khương Điêềm Điềm nói ra đúng là làm cho Bà Trân không còn gì để nói.
Khương Điềm Điềm cũng đang cầm trong tay một chén trà gừng đường đỏ, cô cũng vừa mới đi chơi ném tuyết trở về nên rất thản nhiên mong muốn có một chén để uống.
Khương Điềm Điềm vừa uống vừa nhấm nháp hương vị của trà gừng, vừa uống vừa hỏi han tình hình của Tô Tiểu Mạch: "Chị năm này, trên đường chị trở vê có mưa tuyết không? Đường còn đi được không chị?"
Tô Tiểu Mạch cũng ung dung ngồi tiếp lời cô: "Không tốt lắm đâu, nhưng dù vậy thì vẫn còn có thể đi được." Tô Tiểu Mạch là người có thể chịu khổ được nên mấy chuyện này đối với cô là bình thường, giống như bây giờ nhìn chung vẫn ổn hơn năm rồi, cho nên tính ra cô cảm thấy như vậy đã tốt hơn rất nhiều rồi.
"Haizzz, cũng không biết khi nào thì anh Tiểu Phong mới trở vê nữa!" Khương Điềm Điềm sợ đường không dễ đi sẽ khiến cho Tiểu Thất gặp khó khăn.
Tô Tiểu Mạch quay sang hỏi: "Em tính vào trong huyện bán đồ à?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu nói: "Dạ không ạ, anh ấy đi thành phố ấy chị, chứ không phải đi buôn bán ạ.
Cô phồng má của mình lên nói: “Anh ấy mấy ngày nay đều đi thành phố để hỏi thăm chuyện này nọ."
Nhắc tới chuyện này thì sắc mặt của mọi người trong nhà liền trở nên khó coi, rốt cuộc thì không ai nghĩ lại gặp phải mấy người như vậy!
Hơn nữa bây giờ Tiểu Tam nhà Trần Hồng cũng mới chỉ là một đứa con nít choai choai. Không biết cái cô gái kia trong đầu chứa cái gì hay là do não bị hư rồi nữa.
Tô Tiểu Mạch nhìn thấy mọi người trong nhà đều bày ra vẻ mặt khó coi, liền nghiêm túc hỏi: "Trong nhà có chuyện gì sao?"
Bà Trân chân chờ một chút cuối cùng cũng nói: "Là nhà của Đại Nha có một chút chuyện."
Bà cũng không có ý dối gạt gì con dâu nên cũng kể đầu đuôi mọi chuyện, mà càng nói càng khiến bà bực bội, càng nói càng làm bà tức giận.
Tô Tiểu Mạch nghe xong thì cũng nhăn chặt mày lại nói: "Cũng có loại chuyện vô lý như vậy sao?"
Cái loại chuyện bức hôn là chuyện mà cô ghét nhất từ trước tới giờ.
Khương Điềm Điềm nói thêm vào: "Chị năm này, chị có biết mấy người đó là nhà của ai không?" Tô Tiểu Mạch trong lòng tự nhiên cảnh giác, cô phản xạ có điều kiện lập tức hỏi lại: "Nhà ai2"
Khương Điềm Điềm liên nhanh nhảu kê khai mọi thứ: "Cái cô giáo viên đó tên là Tưởng Quyên, mà chú của cô ta chính là cái người tên Tưởng Thiếu Tuấn trước kia đã tới nhà chúng ta đấy. Đợt nhà chúng ta ở cửa thôn đã cứu người chính là anh ta đấy, chị nhớ không?”
Tô Tiểu Mạch nghe tới đây nháy mắt liền khó coi, khuôn mặt cô hiện tại đen như đáy nồi.
"Trước kia đáng lẽ ra không nên cứu tên đó làm gì! Chỉ cần cái tên đó còn tôn tại là y như rằng sẽ đi hại nhà người ta thôi!" Tô Tiểu Mạch tức giận nói. Khương Điềm Điềm trong lòng cũng vô cùng xúc động nói theo: "Đúng vậy đấy ạ, cái tên đó đúng là cái đồ thiếu đạo đức."
Tô Tiểu Mạch hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Tiểu Lục đi thành phố là để hỏi thăm xử lý mấy chuyện này sao?"
Khương Điêm Điềm gật đầu xác nhận: 'Dạ đúng rồi ạt"
Đối với chuyện này thật ra Khương Điêm Điêm cũng không hề lo lắng giống mấy người khác, suy nghĩ một lát cô lại nói tiếp: "Anh Tiểu Phong nói anh ấy có thể hỗ trợ nhà chị cả được, nên em cảm thấy chúng ta cũng không phải quá lo lắng làm gì?
Dù vậy biểu cảm của Tô Tiểu Mạch cũng không tốt lên chút nào, cô cắn chặt răng nói: "Quả nhiên trên đời này có một số người phải để cho họ hoàn toàn biến mất mới được, bằng không chỉ cần để họ tồn tại thì sẽ luôn khiến chúng ta gặp tai họa.
Đại khái là do giọng điệu của Tô Tiểu Mạch có chút tàn nhẫn khiến cho mấy người phụ nữ trong nhà bị cô dọa cho hoảng sợ.
Cái chữ "biến mất" của cô không phải là có ý đó chứ? Bà Trần tuy rằng cũng rất hận mấy người đó nhưng bà cũng kéo tay Tô Tiểu Mạch lại nói: "Tiểu Mạch này, con cũng đừng có làm gì bậy bạ nha Không biết vì sao mấy lời này nếu là người khác nói ra thì Bà Trân cũng không cần tâm làm gì. quan Mà bà cũng chả cảm thấy sợ hãi, nhưng mà chỉ cần mấy lời này đi qua miệng của Tô Tiểu Mạch thôi thì trong lòng Bà Trần liền cảm thấy thấp thỏm, bà hiểu rõ cô con dâu này của bà là một người tài ba, chỉ cần Tô Tiểu Mạch nói thì cô có thể làm được.
Tuy rằng Tô Tiểu Mạch không làm gì trước mặt họ cả, mà trước kia cũng không có biểu hiện gì.
Nhưng mà mấy năm nay Bà Trân cảm giác được Tô Tiểu Mạch không phải là một người hiền lành yếu đuối đâu.
"Mấy chuyện như thế này nhà chúng ta từ từ nghĩ cách, Tiểu Lục cũng nói bên đó toàn là người có tiếng tăm cho nên không thể làm liều! Thành ra chúng ta cũng không thể nào làm gì quá đáng được!" Bà Trần ôn tôn thuyết phục.
Tô Tiểu Mạch cười lạnh lùng, cô chậm rãi nói: "Con hiểu được nhưng mà..."
Cô cúi đầu xuống, sau đó không biết suy nghĩ gì lại ngẩng đầu lên nói: "Mẹ à, chuyện này con cũng không thể nào đứng ngoài nhìn được."
Bà Trần vỗ tay cô nói: 'Mẹ biết con là vì người trong nhà nhưng mà làm gì thì làm cũng đừng quá xúc động, vẫn nên cẩn thận một chút."
Tô Tiểu Mạch cười đáp: "Con biết rồi ạI"
"Mẹ ơi, mẹ ơi, con đói bụng quá!" Tiểu Thất từ bên ngoài chạy bình bịch vào nhà sau đó cất giọng kêu to.
Khuôn mặt cu cậu đỏ bừng, không biết là đã chịu lạnh tới cỡ nào rồi mà vẫn chạy vù vù như vậy.
Bà Trần nghe cháu trai nói vậy thì bảo: "Được rồi, Nhị Nữu con đi ra ngoài gọi mấy đứa em của con vào trong đi! Để cho tụi nhỏ uống trà nóng làm ấm bụng một chút rồi còn ăn cơm trưa nữa."
"Dạ vâng."
Khương Điềm Điềm nhéo khuôn mặt của con trai mình nói: "Mau tới đây uống với mẹ này.
Cô ẫm con trai đặt ở trên giường đất rồi đưa chén trà gừng cho cu cậu, còn dặn dò: "Con cẩn thận một chút đừng để đổ ra ngoài sẽ bị bỏng đấy."
Tiểu Thất gật đầu đáp: "Con biết rồi ạ!"
Cu cậu vẫn còn nhớ rõ chuyện bản thân lén chạy ra ngoài chơi! Cho nên lúc này phải thật ngoan ngoãn sợ mọi người nhớ lại lôi chuyện cũ ra nói!
Cu cậu uống xong chén trà gừng nóng hổi, sau đấy liền cất giọng nói: "Mẹ ơi, con uống xong rồi."
Tiểu Thất vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình rồi nói: "Con uống no rồi ạ, nếu không tiêu hóa thì không thể nào ăn cơm được.
Khương Điềm Điêm nghe vậy thì cười nói: "Dù như vậy thì cũng không cho con ra ngoài chạy nhảy nữa đâu."
Không được ra ngoài nữa à?
Nghe thấy vậy thì cu cậu liền hụt hãng!
Khương Điêm Điềm điểm nhẹ lên chóp mũi của con trai nói: "Con cởi giày leo lên giường đất chơi đi!"
Nhóc con này bày ra ánh mắt thèm thuồng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngoài cửa Sổ tuyết vẫn trắng xóa, cu cậu lẩm bẩm: "Tuyết rơi thật là tốt quá đi!"
Khương Điềm Điềm nhìn con trai nói: "Không phải là mẹ không cho con ra ngoài chơi, mỗi ngày con ra ngoài chơi một lát thì được, nhưng cũng không thể nào để con suốt ngày ở bên ngoài được. Bên ngoài trời lạnh như vậy, nếu như con ở ngoài đó suốt rất dễ bị cảm lạnh. Mọi người đã lớn như thế này rồi còn không thể ở ngoài suốt được nói chỉ con vẫn còn là con nít. Con thấy mẹ nói có đúng không?"
Tiểu Thất chớp mắt, lông mi của cậu thật dài, cu cậu nhấp nháy nhấp nháy nói: "Con biết mà, mẹ cứ yên tâm, con rất nghe lời cho nên sẽ không ra ngoài nữa đâu.
Cu cậu đưa tay ra ôm lấy cổ của Khương Điềm Điềm nói: "Mẹ ơi, ở ngoài lạnh lắm. Chúng ta cùng nhau lại giường đất ngồi đi!"
Khương Điềm Điềm cười vui vẻ nói: "Con trai của mẹ thật ngoan quá đi!"
Tuy rằng đã ra riêng rồi, nhưng bởi vì ba người nhà Tiểu Thất đã trở về, còn có ba mẹ con Tô Tiểu Mạch nữa, cho nên mấy ngày nay mọi người đều ở phòng lớn ăn cơm. Mà mặt khác mấy nhà còn lại cũng không chiếm thêm lợi lộc gì, lâu lâu hai nhà này mới về nên vẫn chia lương thực đều raI
Mà gia đình Khương Điềm Điềm còn đưa cho họ "tiền cơm", mà chị dâu hai Trần nhận lấy tiên đó cũng có hơi ngại ngùng.
Nhưng mà với chuyện trong nhà thì gia đình Khương Điềm Điềm lại rất kiên quyết, tuy rằng biết mọi người trong nhà sẽ không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Nhưng mà nhà bọn họ ở lại đây tới hơn một tháng trời, cho nên tóm lại không thể nào ăn không đồ của người ta được dù là người nhà đi chăng nữa.
Trước kia không ra riêng thì không nói tới, còn giờ đã ra riêng thì có một số thứ không cần người khác nói bản thần cũng phải rõ ràng."Cha các con đã về rồi, chúng ta có thể ăn cơm được rồi!" Bà Trần nói một tiếng sau đó để cho mọi người cùng nhau dọn cơm.
Kế toán Trần nhìn thấy con dâu thứ năm của mình về rồi liên hỏi: "Ngũ Hổ và Lục Nữu đã về rồi à?"
Vừa nói xong thì ông đã nhìn thấy hai đứa cháu trai cháu gái của mình, điều này khiến cho ông vui vẻ hơn hẳn: "Mau lại đây cho ông nhìn một chút!
y da, đã cao lớn hơn rồi này!" Cặp song sinh cũng vui vẻ cười nói: "Tụi cháu mỗi ngày đều rèn luyện thân thể, mẹ nói phải chăm tập luyện thì mới cao lớn được a Kế toán Trần gật đầu đồng ý, ông quay lại nhìn nhìn xung quanh không thấy cha của hai đứa trẻ liền hỏi: "Tiểu Ngũ không về cùng à?"
Bà Trân nghe vậy thì đáp: "Đúng vậy, Tiểu Mạch nói phải tới cuối năm nay thằng bé mới về được, Tiểu Mạch đem tụi nhỏ về đây trước."
Tô Tiểu Mạch tuy rằng lúc nãy vì chuyện của Tưởng Thiếu Tuấn mà mặt mày có chút khó coi, nhưng mà bây giờ cũng đã ổn hơn không ít, cô cười nói: "Cái này cũng là do có chính sách mới ra đấy ạ. Nhà nước cho phép buôn bán tiểu ngạch, thật ra ở thủ đô của tụi con đang ở thì ý định này đã được ban hành một tháng rồi ạ!"
Nghe Tô Tiểu Mạch nói tới chuyện này mọi người cũng bắt đầu yên lặng nghe cô nói, dù sao thì chuyện này đối với họ không phải là chuyện nhỏ, nó hoàn toàn là chuyện làm ăn kiếm ra tiền của nhà họ.
"Thủ đô đã bắt đầu thực hiện một tháng trước, nhìn chung thì mọi thứ đang trong tình huống kiểm soát và người dân thực hiện rất tốt. Nhưng mà tuy nói rất tốt là vậy đấy, nhưng đây cũng là một hành trình mới bắt đầu cho cả nước, ngoài ra hiện tại có một số thanh niên trí thức trở về thành lại không được sắp xếp nhận công tác, khiến cho người ta không yên tâm cho lắm, cho nên tóm lại thì vẫn cần phải tập trung điều hành. Tuy rằng Thanh Bắc không phải là người chịu trách nhiệm chính, nhưng anh cũng đang ở Cục Công An, thành ra cũng tương đối bận rộn.
Tô Tiểu Mạch giải thích mọi thứ kỹ càng tỉ mỉ cho mọi người, ai nấy cũng gật đầu hiểu rõ vấn đề rồi.
Bà Trần lại hỏi: "Thật sự ở thủ đô của tụi con đang ở đã cho phép người ta tự buôn bán rồi sao?"
Tô Tiểu Mạch gật đầu xác nhận: "Đã được cho phép rồi ạ, lúc mới đưa ra thông báo thì số người mở ra buôn bán còn khá ít, nhưng mà sau một thời gian thì mọi thứ đã khác rồi ạ! Bọn con đi trên phố lớn bây giờ đã có thể mua được bút viết, khoai lang nướng hay là hồ lô đường cùng mấy thứ linh tinh khác rồi. Đoán không chừng đợi tới mùa xuân thì chắc nhiều người sẽ mở bán không ít đồ nữa.
Mọi người trong nhà nghe thấy vậy đều bày ra nét mặt vui mừng, kế toán Trần trâm ngâm một chút cũng gật đầu nói: "Đây đúng là chuyện tốt, nhưng mà cũng không biết phía dưới khu chúng ta như thế nào thôi!"
Tô Tiểu Mạch cười đáp: "Thật ra riêng con cảm thấy nhà chúng ta không cần quá lo lắng đâu ạ, dù gì thì ở thủ đô cũng đã bắt đầu mở bán rồi, hơn nữa còn rất phát triển nữa, song song đó cũng không có rắc rối gì cả. Cho nên đây đúng là chuyện tốt thật, nếu không thì sao mấy thanh niên trí thức lại kéo nhau về thành hết như vậy chứ ạt! Trong khi ở các đơn vị không hề an bài công tác gì cho bọn họ, vậy mục đích về là gì thì ai cũng hiểu rồi! Nói thẳng ra là bọn họ muốn kinh doanh buôn bán kiếm tiền nên mới về thành. Nói chung tất cả cũng là vì muốn cải thiện chất lượng cuộc sống thôi, nên cũng không ai ý kiến gì cả, như vậy thì chúng ta ở đây cũng không sao đâu ạ?”
Mọi người nghe cô nói vậy thì đồng loạt gật đầu đồng ý.
Người ngoài làm sao mà nghĩ đến được, bọn họ cũng không biết rõ mọi thứ, nhưng mà nhà họ Trần lại hiểu được rất rõ, cái công việc buôn bán này thật sự mà nói là kiếm được rất nhiều tiền.
Giống như nhà bọn họ hiện tại là đã ra riêng rồi, ngày thường thì làm xà phòng bán, mùa đông thì trông giá bán, cứ dựa vào việc này, một năm lén lút đi bán như vậy mà thu về trong nhà cũng hơn hai trăm đồng.
Đây là việc mà không ai có thể tưởng tượng ra được đâu! Chuyện tốt như vậy chả khác nào là đang giúp bọn họ phát tài.
"Theo ý con nghĩ thì cái việc cho phép giao dịch buôn bán tiểu ngạch này đúng là chuyện tốt thật sự, nhà của chúng ta không biết có được xem là được quyền giao dịch tiểu ngạch không thôi!" Chị dâu ba Trần cảm thấy cái việc buôn bán đồ này của nhà họ không liên quan tới tiểu ngạch cho lắm.
Bán buôn nhỏ lẻ kiếm ít tiên như ngoài kia mới được gọi là tiểu ngạch còn nhà họ...
Thật sự là nhà họ kiếm được không ít tiền đâu!
Khương Điềm Điềm nghe chị dâu ba Trần nói vậy thì bật cười đáp: "Chị ba này, chị nói vậy thì hơi quá rồi! Chúng ta làm kiếm được có nhiêu đó tiên thì cũng không được gọi là đại ngạch đâu! Những người bán các mặt hàng như đồ trang sức còn có thể miễn cưỡng được xem là đại ngạch, chị nói xem chúng ta bán một ít đồ ăn, với có bao nhiều xà phòng đâu mà ai lại đi gọi là đại ngạch được cơ chứ! Mà nói chứ bây giờ người ta còn giới hạn, còn phân chia đại ngạch tiểu ngạch các kiểu, em đoán không chừng đợi một thời gian nữa chắc người ta muốn mua máy bay cũng có thể mua được ấy chứ!"
"Ây da, em tôi ơi, em có cần phải nói quá lên như vậy hay khôngI!!"
Khương Điềm Điềm nghiêm túc nói: "Sao chị nghĩ em nói quá chứ? Lúc đầu ở trên cũng đâu cho phép người ta vê thành đâu, nhưng mà bây giờ chị nhìn đi, hiện tại không phải mọi người đã lục đục trở vê thành rồi sao?"
Cho nên sau này những món đồ mình nghĩ không mua được thì chưa chắc đã không mua được đâu, chỉ sợ không có tiền mua thua thôi chứ không sợ không mua được ạ."
Khương Điềm Điềm cảm thấy là do mọi người không dám nghĩ tới thôi, những thứ không nghĩ tới không có nghĩa là nó không xảy ra.
Thật ra cẩn thận suy nghĩ kỹ thì việc sở hữu những "suy nghĩ kỳ lạ lớn lao" đó nói không chừng tương lai xa lại có thể xảy ra.
Ít nhất thì cô cũng là người xuyên không tới đây, cho nên thật sự mà nói trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ral Bởi vậy cô mới nói chỉ là một chuyện buôn bán nhỏ nhoi thôi cũng không làm được gì đâu.
Khương Điềm Điềm nói tiếp: "Em với anh Tiểu Phong có tính toán là sau khi trở lại Thượng Hải sẽ mở một cửa hàng nhỏ!"
Bọn họ vẫn còn là sinh viên, cho nên tâm tư cũng không hoàn toàn đặt nặng vào việc kinh doanh buôn bán cho lắm, tuy rằng ai cũng biết kiếm tiền rất quan trọng, nhưng mà đi học nó cũng có cái thú vui của đi học.
Bọn họ là những sinh viên đầu tiên trong việc khôi phục lại trường đại học, Khương Điềm Điềm cảm thấy chính bản thân mình không thể nào bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy được.
Đương nhiên cũng không thể nào bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền được, cho nên cái nào tới thì mình vui vẻ đón nhận, miễn sao mà biết giới hạn là được."Thật trùng hợp, bọn chị cũng có suy tính như vậy? Tô Tiểu Mạch cũng cất giọng nói.
Tất nhiên trong nhà bây giờ lại có hai gia đình đã suy nghĩ đến việc kinh doanh buôn bán, dẫn đến mấy gia đình còn lại cũng bắt đầu dao động: "Chúng ta có thật là được làm vậy không?”
Tô Tiểu Mạch nghĩ nghĩ rồi nói: "Tụi em đều ở thành phố lớn nên khi chính sách được đưa ra người ta thực hiện rất nhanh, cho nên sẽ không có vấn đề gì đâu. Nhưng mà ở đây thì em cảm thấy nếu mọi người muốn mở cửa hàng ra buôn bán thì tốt nhất vẫn nên đợi một thời gian nữa. Có người bắt đầu làm thì mọi người hãy làm, như vậy sẽ tốt hơn mà cũng thích hợp hơn rất nhiều.
Tuy rằng cô biết sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà người với người tính cách sẽ không giống nhau. Cho nên phàm việc gì an toàn thì mình ưu tiên, để người ta đi trước mình theo sau thì cũng là tốt cho mình mà thôi!
"Mở cửa hàng bán buôn à? Chuyện này đúng là chưa có nghĩ tới. Anh chị ở đây bán xà phòng và giá đậu cũng khá là thuận lợi, kinh doanh cũng có thu nhập ổn định. Dấu hai Trần tiếp một câu nói vào. "Việc này em khẳng định là không có vấn đề gì đâu!"
Mọi người trong nhà cùng nhau ngồi thảo luận vấn đề này một chút, mà Khương Điềm Điềm cứ không ngừng nói mạnh miệng, hùng hồn, có khả năng mọi người đều có suy nghĩ giống nhau, đúng là thím nhỏ và chú nhỏ vô cùng giống nhau, chuyện gì cũng có thể suy diễn được nhiều hơn so với người khác.
Nhưng mà ngược lại với mọi người thì Tô Tiểu Mạch cũng gật đầu đồng ý: "Điềm Điềm nói ra cũng rất hợp lý ấy chứt"
Này! Mấy người lớn này đi thành phố học một thời gian sao lại bắt đầu có suy nghĩ táo bạo rồi vậy?
Nhưng mà bản thân có thể nói khoác như vậy cũng làm cho lòng người dậy sóng không ít.
Một buổi cơm trưa cứ như vậy mà trôi qua vô cùng vui vẻ, tuy là nhìn chung thì vui vẻ đấy nhưng mà Khương Điềm Điềm vẫn nhìn ra Tô Tiểu Mạch có chút không tập trung.
Tô Tiểu Mạch thật ra từ nãy giờ cũng không nói gì nhiều cả. Thật ra trên đời này có thể đồng cảm với hoàn cảnh của người khác một ít thôi, bởi vì bản thân không rơi vào trong trường hợp của họ nên khó mà có thể hiểu hết được, cho nên cô cũng không thể nào hiểu được mối thù của Tô Tiểu Mạch.
Cho nên trong lòng của Tô Tiểu Mạch có hoảng hốt, lo lắng như thế nào thì cũng không ai biết được.
Khương Điềm Điềm cất giọng gọi Tô Tiểu Mạch: "Chị năm này."
Cô nắm lấy tay của Tô Tiểu Mạch rồi nói: "Chị cũng đừng suy nghĩ nhiều quá nhé!" Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì hiểu lầm, cô cho rằng Khương Điềm Điềm đang nói tới chuyện buôn bán trong nhà, thành ra cô cũng không gạt tay Khương Điềm Điềm ra mà nói: "Chị đang suy nghĩ đến chuyện của chị cả."
Cô cũng vô cùng thành thật mà nói ra: "Chị suy nghĩ làm cách nào để dọn dẹp gọn gàng dòng họ bên đó một cách hoàn toàn.”
Mấy người trong nhà họ Trần nghe cô nói như vậy thì vô cùng hoảng sợ, kế toán Trần cũng nhíu mày lại nói: "Cái con bé này nói bậy bạ gì vậy! Chuyện này đã có chúng ta ở đây xử lý rồi, con không cần phải nghĩ nghiêm trọng như vậy đâu."
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì nói: "Thật ra..."
Chưa kịp nói thì kế toán Trần đã nói thêm: "Làm gì cũng phải nghĩ tới pháp luật.
Tô Tiểu Mạch đột nhiên sững người lại, sau đó như người mộng tỉnh giấc.
Đúng vậy, đời trước lúc cô xảy ra chuyện như vậy là bởi vì lúc đó mọi thứ còn đang rất là hỗn loạn, cho nên mấy người bên Tưởng Thiếu Tuấn mới dám hành động bừa bãi, nhưng mà hiện tại thì không giống như vậy nữa rồi.
Hiện tại chính sách pháp luật nhà nước ngày càng tốt lên, cái gì cũng được làm sáng tỏ rõ ràng, cho nên nếu như nhà Tưởng Thiếu Tuấn muốn làm gì bậy bạ thì cũng không dám làm gì quá liều lĩnh.
Thành ra trên căn bản không thể đánh đồng giống như trước kia được.
Cô suy nghĩ một hồi thật kỹ, hít thật sâu một hơi rồi đáp: "Con hiểu mà."
"Mọi người không cần phải bận tâm quá nhiều đâu, con tin anh Tiểu Phong có thể xử lý tốt mọi chuyện mà.
Khương Điềm Điềm vô cùng nghiêm túc nói: "Anh ấy nói cái gì thì cũng có cơ sở của nó nên mọi chuyện nhất định sẽ thuận lợi.
Khương Điềm Điềm đối với Trần Thanh Phong có một loại sùng bái nhất định.
Mà Tô Tiểu Mạch đối với lời nói của Khương Điềm Điềm lại vô cùng tin tưởng.
Bản thân Tô Tiểu Mạch cảm thấy Khương Điềm Điềm là một người chuyên mang lại may mắn, chỉ cần cô muốn thế nào thì mọi chuyện sẽ như thế đấy.
Tô Tiểu Mạch thở dài một cái rồi nói: "Điềm Điềm này, em nghĩ nhà bọn họ sẽ gặp chuyện xui xẻo sao?" Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Em tin chắc chắn sẽ như vậy!"
Lúc này Tô Tiểu Mạch lại vô cùng tin tưởng bọn họ sẽ gặp quả báo thật.
Tô Tiểu Mạch thở phào nhẹ nhõm nói: "Em nói nhà bọn họ gặp xui xẻo thì chắc chắn nhà bọn họ sẽ gặp xui xẻo."
Khương Điềm Điềm sửng sốt xong lại bật cười nói: "Chị năm này, chị đối với em như vậy có phải là quá tin tưởng không? Chị cảm thấy em nói gì cũng đúng à? Nếu vậy thì em sẽ nói tương lai chị chính là một người phụ nữ giàu có nhất vùng."
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì hoang mang nhìn Khương Điềm Điềm, hơn nửa ngày sau cô mới nói: "Em thật sự cảm thấy... chị sẽ được như vậy sao?" rồi ạ."
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Đương nhiên Mọi người trong nhà: "."
Thật không ngờ là có thể khoác lác được như vậy luôn!
Thật không ngời
Tô Tiểu Mạch liền chụp lấy tay của Khương Điềm Điềm nghiêm túc nói: "Cảm ơn em rất nhiều!"
Khương Điềm Điềm: '??2"
Tô Tiểu Mạch lại nói thêm: "Chị sẽ cố gắng phấn đấu hơn để được như vậy!"
Khương Điềm Điềm: "2?2"
Ủa? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Dù vậy thì cũng không biết Trần Thanh Phong "có khả năng" hay không thì mọi người không biết, nhưng công nhận là một lời của Khương Điềm Điềm vừa nói ra thì đúng như sự thật, lúc ban đêm khi Trân Thanh Phong trở về biểu cảm của anh vô cùng nhẹ nhàng.
Anh ra ngoài nói chuyện với vợ chồng kế toán Trần một lát, sau đó mới quay lại phòng mình.
Bởi vì mọi người đều đã trở lại rôi cho nên người lớn để mấy đứa trẻ qua một bên ngồi, còn Tô Tiểu Mạch thì ngồi bên ở giường đất bên ngoài.
Trân Thanh Phong khách khí chào hỏi Tô Tiểu Mạch: "Chị năm đã trở về rồi sao ạ?
Tô Tiểu Mạch dừng lại hành động trên tay, đứng lên hỏi thăm: "Chuyện thế nào rồi?"
Trân Thanh Phong nghe vậy thì đáp: "Không có vấn đề gì cả, mọi chuyện vẫn ổn ạt"
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì không nói gì cả chỉ nhìn chằm chằm Trần Thanh Phong mà thôi.
Trân Thanh Phong cười như không cười, hỏi: "Chị năm này, chị muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra là được, không cần nhìn em như vậy đâu!"
Tô Tiểu Mạch cũng thành thật nói: "Chị chỉ muốn biết là em có thể làm nhà bên đó gặp chuyện xui xẻo được hay không?"
Trân Thanh Phong nhướng mày đáp: "Nếu không khiến bọn họ gặp chuyện thì sao em phải vội chứ? Chị nghĩ em vội vậy là để chơi với bọn họ à?”
Trân Thanh Phong sắc mặt lạnh nhạt, ngay sau đó anh cũng chậm rãi nói: "Chị năm, em không biết vì cái gì mà em cảm giác chị đối với mấy người nhà bọn họ hình như có vẻ rất hận thì phải."
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì hơi giật mình một chút, nhưng rất nhanh cô cũng bình tĩnh lại nói: "Bởi vì bọn họ có dính dáng tới mấy người nhà họ Tô, thậm chí còn giúp đỡ người họ Tô phát triển, chỉ cần có như vậy thì chị sẽ hận họ. Tô Tiểu Đường bởi vì cậy bản thân có quan hệ với nhà họ Tưởng nên ở trong thôn mới kiêu ngạo như vậy, thành ra nhà họ Tô cũng vì như vậy mà mỗi ngày trôi qua rất tốt. Dựa vào cái gì chứ?”
Với cái lý do như thế này thì nói cho mấy người như chị dâu hai Trần, dấu ba Trần hoặc mấy người phụ nữ trong nhà nghe còn được, nhưng đẳng này với Trần Thanh Phong thì anh không tin tưởng nổi.
Trần Thanh Phong bình tĩnh nói: "Đối với người nhà họ Tô thì chị dư sức xử lý họ.
Tô Tiểu Mạch nói từng câu từng chữ: "Bọn họ ghê tởm biết bao nhiêu còn dám đến tìm chị để nhận có quan hệ huyết thống nữa chứ, chị hận bọn họ thấu xương, nhưng lại không thể tự mình làm gì bọn họ được cả! Hơn nữa chị cũng hiểu được, bọn họ là người một nhà chỉ cần không có người giúp đỡ thì cả đời bọn họ cũng chỉ sống ở dưới bùn lây mà thôi! Cho nên chỉ cần giúp đỡ bọn họ thì chị sẽ căm hận thôi. Vả lại..."
Tô Tiểu Mạch lạnh nhạt cười một cái rồi nói: "Năm đó chị vào trong thành bán buôn, đã từng nhìn thấy bọn họ khi dễ người khác, chị còn thiếu chút nữa bị bọn họ khi dễ, cho nên đối với mấy người có nhân phẩm thiếu đạo đức như vậy thì chị càng cực kỳ căm hận bọn họ."
Thật ra nếu nói như vậy, cho dù xảy ra rồi thì cũng không thể nào giải thích được sự căm hận của Tô Tiểu Mach.
Nhưng mà Trân Thanh Phong cũng không nhất định phải hỏi mọi thứ cho rõ ràng ra làm gì, mấy chuyện này đối với anh cũng có liên quan gì đâu! Đơn giản hôm nay thuận tiện thì anh hỏi thôi.
Trần Thanh Phong nghe xong cũng nói: "Em tìm được nhược điểm nhà bọn họ cho nên nhà bọn họ rất nhanh thôi cũng không còn như vậy nữa, vậy thì hơi đâu làm mấy chuyện khác.
Tô Tiểu Mạch kinh ngạc nhướng mày hỏi lại: "Nhanh như vậy sao?"
Trần Thanh Phong thản nhiên nói: "Em tìm người giúp, thời buổi loạn lạc cho nên ruồi nhặng bay tứ tung nên muốn biết mấy chuyện này thì dễ lắm."
Anh cười cười sau đó xoay người trở vê phòng, quay sang chỗ hiên nhà thì nhìn thấy Khương Điềm Điềm đang dựa cả người vào cạnh cửa để nghe lén. Trân Thanh Phong: '..."
Khương Điềm Điềm thấy Trân Thanh Phong xuất hiện liền vui vẻ nói: "Anh Tiểu Phong anh đã vê rồi.
Dù bản thân bị phát hiện nghe lén nhưng cô cũng không hề có chút ngại ngùng gì cả, ngược lại còn ôm lấy cánh tay của Trần Thanh Phong mà nói nhỏ với anh: "Anh làm việc cũng nhanh quá đi thôi, chưa gì đã trực tiếp làm xong rồi sao?"
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Lúc em nghe lén cũng hiểu được chút chút rồi!"
Trân Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Cuối cùng thì ngày mai anh cũng có thể ngủ đủ giấc rồi."
Anh từ Thượng Hải về đây được ba ngày mà không có một ngày nào được nghỉ ngơi thoải mái cả, bôn ba bên ngoài liên tiếp mấy ngày cũng may là có chút tác dụng.
Khương Điềm Điềm nhỏ giọng hỏi: "Anh Tiểu Phong này, anh tìm tới ai để giúp vậy?
Trần Thanh Phong cười bí ẩn nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ."
Khương Điêm Điềm chu miệng nói: "Anh nói đi!"
Cô làm nũng nói: "Anh nói cho em biết đi, em sẽ không nói cho người khác biết đâu.
Mặc kệ là hiện tại bản thân bao nhiêu tuổi rồi, nhưng bởi vì cuộc sống luôn được mọi người yêu thương chăm sóc, cho nên Khương Điềm Điềm lúc nào cũng mang trên mình một dáng vẻ ngây thơ, đã vậy tính cách bình thường cũng có chút trẻ con nữa.
Trân Thanh Phong làm bộ không trả lời.
Khương Điềm Điềm ưỡn người về phía Trần Thanh
Phong triển chiêu "cửu âm bạch cốt trảo", cô nũng nịu nói: "Nếu mà anh không nói cho em biết, em sẽ chọt cho anh ngứa chết luôn! Anh đã biết sợ chưa hả?"
Không nói thêm cô liền trực tiếp xuống tay, Trân Thanh Phong bị cô chọt như vậy thì cứ liên tục cười né tránh, anh chịu không nổi nữa liên nói: "Được rồi anh thua, anh thua, anh nói là được chứ gì! Chính là Trì Hiểu Hồng."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì sửng sốt lặp lại: "Trì Hiểu Hồng? Cô ta không phải là em họ của nhà đó hay sao?"
Trân Thanh Phong nghe vậy thì cười nói: "Càng là người thân thì càng nắm được yếu điểm của nhau thôi! Như vậy không phải càng tốt sao?"
Khương Điềm Điềm và đầu hỏi tiếp: "Trì Hiểu Hồng đồng ý giúp đỡ anh luôn à?"
Bản thân cô cảm thấy Trì Hiểu Hồng đồng ý giúp đỡ Trân Thanh Phong đúng là chuyện khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng mà chỉ cần nghĩ tới quan hệ của Trì Hiểu Hồng với hai anh họ Lữ Kỳ cùng Tưởng Thiếu Tuấn của cô ta đúng là có chút kỳ lạ thật.
Năm đó rõ ràng cha của Tưởng Thiếu Tuấn còn có thể qua bên Cách Ủy Hội để làm việc, mà công việc chỉ đơn giản nhẹ nhàng thôi, ngay cả Lữ Kỳ cũng có thể được làm công việc nhẹ nhàng trong huyện không cần phải đi ra ngoài làm nặng nhọc.
Nhưng chẳng hiểu sao Trì Hiểu Hồng lại không giống như vậy, bản thân cô ta thậm chí phải xuống nông thôn làm việc mà không được phân làm công tác gì cả.
Sau này bản thân cô ta được điều đi cũng phải dựa vào chính năng lực của cô 1a.
Rõ ràng là anh em họ nhưng cô ta hoàn toàn không được nhà họ Tưởng giúp đỡ gì cả."Có phải cô ta với nhà họ Tưởng có mâu thuẫn gì đúng không ạ?"
Trân Thanh Phong mỉm cười đáp: "Đúng vậy."
Anh chậm rãi nói: "Trì Hiểu Hồng là con người lạnh nhạt còn ích kỷ, tính tình thì xảo quyết chỉ biết nghĩ cho bản thân. Đồng thời lại còn ngu ngốc mà hay bốc đồng, có thù tất báo. Cô ta có thể quay đầu đề bạt giúp Dương Thạch Đầu, vậy thì có thể nhìn ra vấn đề rồi. Cô ta không đối phó với người nhà họ Tưởng là bởi vì cô ta biết được bản thân mình không có đủ năng lực để làm cho bọn họ rớt đài. Nhưng mà hiện tại cho cô ta một cơ hội thôi thì cô ta sẽ không do dự mà cắn chết mấy người đó."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Cho nên cuối cùng thì nhà họ Tưởng sẽ gặp chuyện như thế nào với cô ta?"
"Tưởng Thiếu Tuấn có quan hệ với vô ta, cũng đã đồng ý sẽ cưới cô ta nhưng cuối cùng lại bỏ rơi cô ta.
Khương Điềm Điềm: "!II"
Cô có chút hoang mang hỏi lại: "Ủa nhưng mà bọn họ là anh em họ mà?”
Trần Thanh Phong nghe vậy thì cười nói: "Trì Hiểu Hồng không phải là con gái ruột của mẹ cô ta sinh ra! Cô ta là con gái của vợ trước để lại."
Khương Điềm Điểm nghe vậy thì thắc mắc hỏi: "... Mấy anh cũng biết chuyện này sao?”
Trần Thanh Phong thản nhiên nói: "Anh muốn hợp tác với Trì Hiểu Hồng, dù sao thì cũng phải biết rõ cô ta là người như thế nào chứ."
Khương Điêềm Điềm không rõ cho lắm, Trân Thanh Phong rốt cuộc muốn hợp tác làm gì với Trì Hiểu Hồng nhỉ?
Nhưng mà cô cũng không muốn hỏi anh rốt cuộc muốn hợp tác làm gì với cô ta nữa. Dù sao thì mấy chuyện này đều có người xử lý, cô không cần phải bận tâm nhiều làm gì, nghĩ nhiều dễ bị già lắm.
Khương Điềm Điềm cũng không phải là một người thích lo lắng quá nhiều.
Dù sao thì cô vẫn còn là một "học sinh" đang vê nhà nghỉ đông, cho nên không cần phải lo nghĩ nhiều việc, chỉ cần tập trung nghỉ ngơi thôi!
Chứ nếu như không chơi không nghỉ ngơi thì sao được gọi là nghỉ đông chứ? Vậy nên Khương Điềm Điêm không muốn lãng phí thời gian nghĩ ngợi lung tung.
Cho dù có một ngày nào đó nếu như cô bị chồng của mình chê là "người vợ già nua'" thì Khương Điềm Điềm cũng không có lo lắng nhiều đâu, tới đó rồi tính.
Dù sao cô cũng nằm trong nhóm sinh viên đầu tiên của thời kỳ này, sau bao năm tháng bị đóng cửa việc học tập, đã vậy còn là sinh viên trường Phục Đán, cho nên sau khi tốt nghiệp thì tương lai sau này cũng rất là đáng mơ ước đấy.
Cô cũng có công tác tốt mà còn có gương mặt xinh đẹp nữa.
Cho nên ai nỡ lòng nào muốn ly hôn với cô chứ?
Mà cho dù sau này có một ngày vợ chồng bọn họ không còn tình cảm với nhau nữa, vậy thì bản thân Khương Điêm Điêm cũng cảm thấy tự bản thân cô vẫn có thể tìm kiếm được một chàng trai trẻ khác tốt hơn.
Hoặc là cô cũng có thể nuôi dưỡng thêm mấy người trai trẻ giống như Trần Thanh Phong. Dù sao thì tóm lại sẽ không cần phải lo lắng nhiều chi cho mệt mỏi đầu óc.
Đương nhiên mấy cái suy nghĩ đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Bản thân cô thích anh Tiểu Phong như vậy, mà anh Tiểu
Phong cũng rất thích cô nữa.
Hai người bọn họ còn lâu mới chia lìa nhau được.
Bọn họ sinh ra là dành cho nhau rồi!
Khương Điềm Điềm cảm thấy nếu những gì cô suy nghĩ cũng sẽ thành sự thật giống như Tô Tiểu Mạch nghĩ, thế thì bản thân cô mong muốn mình sẽ mãi ở bên cạnh anh Tiểu Phong thôi.
Bọn họ là duyên trời định phải là một đôi của nhau, là cặp vợ chồng phù hợp nhất trên đời này rồi, cho nên chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, sống đến khi đầu râu tóc bạc. Cho nên chỉ cần cô mù quáng tin tưởng như vậy thì Khương Điềm Điềm cảm thấy sẽ thành hiện thực thôi.
Cuộc sống mà phải suy nghĩ thoáng lên một chút thì mọi thứ mới tốt lên được.
Bởi vậy nên mấy cái chuyện nhỏ như vậy thì cứ để người ta xử lý thôi, mình tin tưởng là được.
Quả nhiên không tới mấy ngày sau thì vợ của đại đội trưởng đã đến nhà bọn họ hỏi thăm rồi, đang nói chuyện thì bà đột nhiên hỏi tới: 'Mọi người còn nhớ rõ cái cô Trì Hiểu Hồng trước kia công tác ở đại đội của chúng ta không?"
Khương Điềm Điềm cùng Tô Tiểu Mạch nghe thấy mấy lời này liền đột nhiên ngẩng đầu lên, Khương Điềm Điềm nhanh chóng chạy lại gần gật đầu đáp: "Dạ tụi con nhớ rõ lắm chứ. Bộ có chuyện gì sao ạ?"
Vợ của Đại đội trưởng liền kể tiếp: "Có còn nhớ năm đó cô ta chuyển tới đại đội Dương Liễu không? Nghe nói đám người cô ta đều trở về thành hết cả rồi."
Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm hỏi lại: "Cô ta trở vê thành rồi sao ạ? Con còn đang cho rằng cô ta sớm phải về đó rồi ấy chứ ạI"
"Làm gì có, cô ta mãi vẫn không đi đấy chứ! Có còn nhớ cô ta cùng với Dương Thạch Đầu ở đại đội Dương Liễu kết hôn không? Cho nên người ở đó trên cơ bản là không cho cô ta về. Mà lúc này đây không biết cô ta làm cái gì mà lại trở nên lợi hại như vậy, bản thân có thể tự mình xử lý Dương Thạch Đầu một cách nhẹ nhàng, đã vậy bản thân cô ta cũng được đem về thành làm việc.
Ông Vương nhà chúng tôi theo chân của mấy người đại đội trưởng trong đại đội nghe ngóng, hình như cô ta có quan hệ gì mới được như vậy, ông ta còn nghe nói hình như họ khá là hối hận vì đã đem Trì Hiểu Hồng đến đại đội đó làm việc, làm ảnh hưởng tới đại đội bên đó! Còn nghe bảo là bởi vì Trì Hiểu Hồng muốn trở về thành mà đã gây chuyện rất nhiều.
"Chuyện gì vậy ạ?” "Cụ thể là chuyện gì thì tôi cũng không rõ lắm, khả năng cao là có quan hệ với đám người lừa đảo lần đó, đã vậy còn có quan hệ gì với lãnh đạo lớn trong thành nữal"
Khương Điềm Điềm: "II"
Dám khẳng định lãnh đạo lớn mà người ta nói tới chính là Tưởng Thiếu Tuấn.
Đột nhiên Khương Điềm Điềm lại nghĩ tới năm đó mới vừa tiếp xúc với Trì Hiểu Hồng, bản thân cô lúc đó đã phát hiện Trì Hiểu Hồng có chút hơi bắt chước Tổ Tiểu MachI
Hiện tại xem ra đúng là như vậy rồi, chỉ cần giống nữ chính thì sẽ hưởng được chút may mắn mà.
Mà bản thân Tô Tiểu Mạch hận Tưởng Thiếu Tuấn như vậy cũng chưa thể làm gì được Tưởng Thiếu Tuấn. Vậy mà Trì Hiểu Hồng ăn nhiều quả báo lại muốn trả thù trước rồi.
Tuy rằng trong chuyện này chắc chắn có sự ra tay của anh Tiểu Phong, nhưng mà cuối cùng kết quả lại là một mình Trì Hiểu Hồng lãnh hết.
Khương Điềm Điềm tự đáy lòng mình cảm thán: "Trì Hiểu Hồng cũng không phải là một người đơn giản đâu."
Tất cả những người phụ nữ ngồi ở đây nghe vậy thì đều đồng ý gật đầu, trong lòng cảm thán không thôi.
Trì Hiểu Hồng đương nhiên là người không đơn giản rồi!
Cô ta năm đó hốt được Dương Thạch Đầu, ăn cho đã còn tổng Dương Thạch Đâu vào tù ăn cơm hết ba năm, Dương Thạch Đầu sau khi ra tù cũng không dám trả thù Trì Hiểu Hồng, đã vậy còn làm nhiều chuyện cho cô ta nữa thì phải biết con người cô ta ghê gớm như thế nào rồi.
Nhưng mà hiện tại lại không thể ngờ tới được mọi chuyện lại như thế này.
Cô ta lại một lần nữa tiễn Dương Thạch Đầu vào trong đẩy lần nữa. Không biết Trì Hiểu Hồng có phải là kiếp nạn của Dương Thạch Đầu hay không nữa.
"Phụ nữ mà độc ác lên rồi thì đến cả đàn ông cũng theo không kịp nữa.
Mọi người lại một lần nữa đồng ý với câu nói này.
Khương Điềm Điềm chống cằm nói: "Con cảm thấy qua chuyện này bản thân được mở mang tâm mắt rất nhiều."
Những người khác lại sôi nổi gật đầu liên tục: "Đúng vậy... đúng vậy đó!"
Tô Tiểu Mạch không biết nghĩ tới cái gì, cô lại bắt đầu rơi vào suy tư, hơi híp mắt lại nhìn về phía xa xăm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận