Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 40

Thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt cũng sắp đến cuối tháng bảy.

Khương Điềm Điềm cảm thấy chuyện mình kết hôn mới chỉ là hôm qua, nhưng không nghĩ tới đã trôi qua hơn nửa tháng.

Có điều, thời gian trôi qua từng ngày luôn là vui sướng.

Ừm, chỉ là buổi tối hơi mệt.

Ở không, không phải hơi mệt, là rất mệt! Nếu Trần Thanh Phong mỗi ngày đừng có cái đó cái kia, cô cũng không có mệt như vậy đâu.

Dù rất mệt nhưng cô cũng rất vui vẻ, bởi vì có một số chuyện tuy rằng mệt nhưng rất sung sướng! Dĩ nhiên là số lần không thể quá nhiều.

Nhưng tối qua Khương Điềm Điềm rất kiên định "Từ chối" nguyện vọng giao lưu của Trần Thanh Phong, lên dây cót để chuẩn bị tinh thần.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô xuống bếp. Cô đợi tới đợi lui, cuối cùng cũng đợi tới cơ hội thể hiện tài năng này.

Người trong thôn bọn họ nhà bình thường đều nấu một bữa, buổi trưa nấu một bữa, buổi tối và sáng hôm sau đều hâm nóng đồ ăn còn thừa lại. Mùa đông càng không cần phải hâm mà cứ trực tiếp ăn luôn.

Ai bảo nhà bọn họ nhiều người như vậy, nấu một bữa cũng chỉ ăn được một bữa. Đâu còn có bữa thứ hai, nào có thức ăn còn dư lại? Không cần nghĩ tới chuyện tốt như vậy! Món chính bên này của bọn họ cơ bản đều là bánh bột ngô, người làm việc một cái cũng không đủ.

Khương Điềm Điềm cảm thấy cô phân ra rất rõ ràng.

Đây cũng không phải do nhà bọn họ chú trọng phương diện ăn uống, mà là không có cách nào khác.

Thật ra cô cũng không phải là người như vậy.

Cho nên từ trước đến nay nhà họ Trần đều là một bữa là một bữa.

Thật ra Khương Điềm Điềm đã sớm muốn bộc lộ tài năng.

Trẻ con thì đang tuổi phát triển, dù thế nào cũng không thể ăn nửa cái? Tóm lại nhà họ Trần nấu một nồi bánh bột ngô, được một bữa thì hết veo ngay.

Tuy rằng cô không làm việc được, nhưng không phải là không thể, cũng không phải lười!

Nhưng làm loại chuyện này, nếu đón lấy cũng không xong. Cho nên Khương Điềm Điềm cảm thấy mình vẫn đừng chủ động. Nhưng bây giờ người ta cũng đã nhắc đến, ai cũng phải làm! Cô cũng không còn lý do trốn tránh lao động.

Nhưng nhà họ Trần thì không như vậy.

Trần Thanh Phong: "... Anh cảm thấy, mẹ sẽ không đưa trứng cho em đâu."

Kể từ khi kết hôn, mỗi ngày Trần Thanh Phong đều không ngừng làm chuyện kia, giờ đột nhiên ngừng lại khiến cả người đều ỉu xìu. Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không quấn quít chặt lấy cô, ngược lại cùng Điềm Điềm nằm trên giường đất, suy nghĩ cơm nước ngày mai nên ăn gì.

Khương Điềm Điềm: "Cũng đúng."

Thay vì làm hai nồi, vậy bữa sau chưng tiếp cũng chẳng có gì khác nhau.

"Không cần thay đổi món chính, vẫn là bánh bột ngô. Anh cảm thấy em nấu canh trứng gà thế nào?" Khương Điềm Điềm nghiêng mắt nhìn Trần Thanh Phong.

Khương Điềm Điềm nghe Trần Thanh Phong nói xong liền kiên quyết từ chối nói: "Em là loại người có thiên phú, sao lại có thể giống như người thường?"

Đôi mắt anh mang ý cười: "Khô hoặc nhỏ đều có, em cắt thêm một cái củ cải muối là được. Buổi sáng không cần quá phức tạp."

Khương Điềm Điềm cũng rất thả lỏng: "Được rồi, cơm sáng nghĩ xong rồi. Tới giúp em nghĩ thử cơm trưa ăn gì đi."

Cô suy nghĩ một lúc, vui mừng vỗ tay một cái: "Em biết rồi, hay là buổi sáng nấu cháo, em có thể bỏ chút táo đỏ vào! Vừa dinh dưỡng lại ngon."

Trần Thanh Phong: "... Cũng đúng"

Người ở thời đại này rất coi trọng trứng gà.

Khương Điềm Điềm nhếch khóe miệng, vui vẻ đáp: "Đó là đương nhiên, em là ai chứ! Em là tay thiện nghệ nấu ăn. Đừng thấy em không giỏi như chị dâu năm, nhưng phương hướng chúng em không giống nhau. Em là kết hợp đồng thời thiên phú và sáng tạo."

Trần Thanh Phong bật cười, nói: "Mặc kệ Điềm Điềm chúng ta nấu gì nhất định đều rất ngon cho mà xem." Anh tiến đến trước mặt cô, hôn một cái lên môi cô, nói: "Em là giỏi nhất."

Khương Điềm Điềm lăn qua lăn lại trên giường đất, nói: "Thật là quá ảnh hưởng em phát huy!"

Trần Thanh Phong: "Được."

Một ngày ba bữa cơm, còn có thể để cô phát huy hết sở trường.

Trần Thanh Phong nghiêng nghiêng đầu, nói: "Em muốn ăn gì? Muốn ăn gì thì nấu cái đó."

Khương Điềm Điềm: "Ha ha, nói như nhà anh cái gì cũng có."

Cơm sáng của mọi người đều ăn tương đối đơn giản.

Anh nhìn cô vợ trẻ hồi lâu, cuối cùng ở một tiếng.

Trần Thanh Phong: "..."

Trần Thanh Phong: "Vậy em muốn nấu cái gì?" Khương Điềm Điềm nhếch miệng nói: "Táo trộn củ cải muối!"

Trần Thanh Phong nghĩ đến táo trộn củ cải muối sáng mai, nhấp môi rồi khẽ gật đầu: "Thật là sáng tạo."

"Buổi trưa... buổi trưa, em biết rồi! Buổi trưa xào hạt bắp với táo, anh thấy sao?" Khương Điềm Điềm cảm thấy mình thật sự rất có thiên phú, nhân hạt thông và hạt bắp là thứ cô thích ăn nhất! Tuy không có nhân hạt thông, nhưng có thể đổi thành táo! Táo nhà bọn họ lại khá nhiều.

Trần Thanh Phong: "..."

Anh nuốt một ít nước miếng, nhìn Khương Điềm Điềm: "Em nói thật chứ?"

Khương Điềm Điềm không vui, sưng mặt lên: "Em nói còn thật hơn trân châu!"

Đây là ý gì, cô trừng mắt tròn xoe, không thể nào vui nôi!

Trần Thanh Phong hít sâu một hơi, mỉm cười: "Anh cảm thấy... cũng khá tốt!"

Khương Điềm Điềm vui vẻ, nói: "Em biết nhất định Anh Tiểu Phong cảm thấy tốt. Một món thì không đủ đâu, chúng ta làm thêm một món nữa, để em suy nghĩ..."

Trần Thanh Phong gian khổ cầu sinh: "Thật ra xào rau cải trắng bình thường là được rồi."

Trần Thanh Phong bật cười, anh đẩy nhanh động tác, Khương Điềm Điềm bật dậy theo sức tay của anh, ngây ngô dụi mắt, nói: "Em phải nấu cơm." Trần Thanh Phong gật đầu: "Đúng vậy, em phải nấu cơm."

Cô duỗi tay, nũng nịu nói: "Anh kéo em lên."

Trần Thanh Phong oan ức: "Em cố ý đánh anh." Khương Điềm Điềm mềm mại nói: "Không phải."

Cô liền đánh một cái tát qua nói: "A."

Cuối cùng Khương Điềm Điềm cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô dụi mắt, vừa mở mắt, thì nhìn thấy một khuôn mặt lớn gần trong gang tác.

Dựa vào cách nghĩ như vậy, Trần Thanh Phong rất quyết đoán đánh thức cô: "Rời giường nấu bữa sáng thôi."

Trần Thanh Phong: "Cái này thì có!!!"

Thay vì ăn một chút đồ kỳ quái, anh càng bằng lòng ăn cải trắng xào cay, tối thiểu đây là đồ ăn bình thường. Những thứ khác chỉ nghe thôi đã thấy lạ rồi!

Khương Điềm Điềm: "Ngày mai anh xem là được." Hai người bàn bạc xong xuôi, Khương Điềm Điềm đạp Trần Thanh Phong một cái, nói: "Trải chăn, ngủ thôi."

Trần Thanh Phong thấy khuôn mặt tươi cười của cô, ánh mắt lóe lên, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Được."

Khó được một ngày ngủ chay, Trần Thanh Phong dậy cũng rất sớm, anh vén rèm nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, sắc trời đã sáng rồi. Lại vừa quay đầu lại, thì thấy Khương Điềm Điềm ngủ chổng vó như heo con.

Anh ghé sát vào, thổi một hơi bên tai cô.

Khương Điềm Điềm: "Đừng thổi nữa mà.

Trần Thanh Phong nở nụ cười, chạm vào khuôn mặt nhỏ như đậu hũ của cô nói: "Nữ đầu bếp, dậy nấu bữa sáng thôi."

Thật ra anh cũng có thể chủ động đi làm xong trước, nhưng thấy Khương Điềm Điềm hưng phấn như vậy, Trần Thanh Phong cảm thấy nếu mình làm giúp thật, có thể nha đầu này sẽ không cảm kích mà còn tức giận cho xem.

"A đúng rồi, nhà mình còn ớt không? Nếu cái gì cũng không có, em sẽ nấu cải trắng xào cay."

Trần Thanh Phong lặng lẽ cầu nguyện: Hy vọng không có!

"Anh đừng khuyên em nữa, em đã nói không thể làm qua loa rồi mà." Cô nằm úp sấp trên giường đất, hai cái đùi lúc ẩn lúc hiện, suy nghĩ xem còn có món ăn nào tương đối đặc biệt: "Nếu món chính là cải trắng, vậy thì... Thôi đi, không nghĩ nữa, dù sao ngày mai em còn phải lên núi cắt cỏ heo, xem thử trên núi có quả dại nào khác hay không, nói không chừng kiếm được thứ gì đó để cùng nhau kết hợp ra một món ăn ngon."

Anh nói: "Dù sao cũng không cần quá phức tạp, thật sự rất chậm trễ thời gian, anh thấy..."

Trần Thanh Phong: "Đó là đương nhiên!"

Khương Điềm Điềm nghiêm chỉnh nói: "Vậy sao được! Em mới không phải loại người làm qua loa cho có lệ đâu. Nếu đã nấu thì em sẽ phải nấu đến tốt nhất! Ỏ đúng rồi, ngày mai anh phải giúp em, em sợ mình làm không kịp."

Khương Điềm Điềm hít một hơi thật sâu, lập tức vén cái chăn mỏng lên, xoa mặt một cái nói: "Em phải dậy rồi."

Mùa hè ấm áp, luôn không giống mùa đông, không có cảm giác không rời nổi giường. Khương Điềm Điềm đi vào trong viện rửa mặt, làm xong tất cả, quả thực tinh thần rất tốt, cô đi vào nhà chính gian giữa, cửa nhà chính đã mở, có thể thấy được Bà Trần đã dậy rồi.

Khương Điềm Điềm vén tay áo lên, nói: "Anh Tiểu Phong, giúp em lấy một ít nước."

Rất nhanh cô đã lấy hai xâu táo đã phơi khô để vào trong chậu: "Giúp em rửa một chút."

Trần Thanh Phong: "Ừm."

Khương Điềm Điềm lại múc bốn gáo mì, thêm ít nước, bắt đầu nhào bột.

Đừng tưởng rằng cái gì cô cũng không biết! Thật ra cô rất biết rất biết đó! Mỗi ngày lúc người khác nấu cơm cô đều tới học lén. Hì hì!

"Táo rửa xong rồi."

Khương Điềm Điềm: "Cắt một chút, hai ba miếng đều được."

Khương Điềm Điềm chỉ huy Trần Thanh Phong.

Trần Thanh Phong ló đầu nhìn, thấy bột mì dính đầy trên tay cô, trông do do không có hình dáng gì.

Trần Thanh Phong: "..."

Khương Điềm Điềm: "Nhanh lên đi."

Trần Thanh Phong: "Được rồi."

"Em cảm thấy trong bánh bột ngô cũng có thể để táo vào!"

Trần Thanh Phong: "

Khương Điềm Điềm dùng sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng gỡ bột bắp dính trên tay xuống, sau đó nắm một vốc táo khô Trần Thanh Phong đã cắt xong rải vào trong.

Lúc Tô Tiểu Mạch vào cửa thì thấy một màn này, cô nhướn mày nói: "Chị tới giúp em."

Khương Điềm Điềm: "Không cần đâu không cần đâu, chị nhìn em đi! Em thật sự biết mà!"

Mỗi người phụ trách công việc bếp núc một ngày, Khương Điềm Điềm cũng không chiếm tiện nghi của người khác đâu.

Cô để từng cái bánh bột ngô hình tròn dẹp vỗ vào trong nồi. Làm xong tất cả, mệt đến trán lấm tấm mồ hôi: "Thật sự rất mệt."

Trần Thanh Phong: "Vậy em nghỉ một lát, để anh làm cho."

Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn mặt anh, cười hì hì: "Chúng ta cùng nhau làm."

Trần Thanh Phong: "Vậy anh giúp em rửa của cải muối rồi cắt."

Khương Điềm Điềm: "Bây giờ anh rửa một ít tóa đỏ tươi đi."

Cô rửa ớt khô, bóp nát để vào giữa táo và củ cải tiếp tục trộn.

Tô Tiểu Mạch: ... Thật sự muốn chết sao?

Đúng là trực giác của cô rất chuẩn. Cảm giác càng không xong.

Lúc này mọi người cũng lục tục dậy rồi, trong nhà giống như có hai cái nồi sắt, một lớn một nhỏ, lớn hợp với Bà Trần, nhỏ thì hợp với chị dâu hai Trần, toàn bộ đều ở nhà chính.

Mặt khác hai bên phòng đều không có nồi, chỉ có bếp lò.

Cho nên mỗi ngày nấu cơm đều ở bên này.

Lúc chị dâu hai Trần đi ra, thì thấy chú sáu và Điềm nha đầu đều đang bận rộn.

Cô ấy vén tay áo hỏi: "Cần chị giúp gì không?"

Khương Điềm Điềm lập tức lắc đầu: "Không cần không cần, mọi người đều đi rửa mặt, đợi một lát nồi sôi là có thể ăn. Tay nghề của em mọi người yên tâm."

Chị dâu hai Trần thấy cô chịu khó như vậy, mặt mày đều là ý cười: "Được rồi."

Nha đầu này đúng là cô gái tốt!

Cô ấy đang muốn ra cửa, thấy Tô Tiểu Mạch đứng ở cửa biểu tình một lời khó nói hết, nghi ngờ nhìn cô một cái, nói: "Vợ chú năm, em đang làm gì vậy?"

Tô Tiểu Mạch rối rắm nhìn Khương Điềm Điềm một cái, lại nhìn về phía "người ngây thơ" là chị dâu hai Trần, lắc đầu, dường như lạnh như băng phun ra ba chữ: "Không có gì."

Chị dâu hai Trần thấy dáng vẻ này của cô, nói thầm một câu "gì vậy trời", sau đó đi tới lu nước sau viện múc nước.

"Điềm Điềm, cháo xong rồi."

Cháo dằm nấu vẫn là tương đối nhanh. Khương Điềm Điềm ôi một tiếng: "Vậy để ở trong chậu, đợi mẹ tới chia đi."

Cô trộn rau xong, vui vẻ nói: "Anh Tiểu Phong, anh thử một miếng xem mùi vị thế nào."

Trần Thanh Phong nhìn củ cải mặn trộn táo, chân mày giật giật, kiên quyết nói: "Điềm Điềm, mọi người đều dậy rồi, nếu như anh nếm, bọn họ sẽ nói anh ăn vụng! Anh tin em trộn nhất định rất ngon. Trực tiếp bưng lên là được."

Khương Điềm Điềm: "Cũng đúng."

Tô Tiểu Mạch vểnh tai lên, trong lòng điên cuồng gào thét: Không phải, em không phải, em là kẻ lừa đảo, là em không dám ăn thì có!

Trần Thanh Phong để thức ăn vào hai cái đĩa lớn, sau đó bưng ra ngoài, để lên bàn, vui vẻ nói: "Thật là đẹp."

Màu đỏ ở trong đó thật sự rất đẹp!

Lúc này, Bà Trần cũng từ bên ngoài trở vào, sáng sớm bà dậy không có việc gì làm, sau khi cho gà ăn thì đi lượm củi, bởi vì tuổi cũng đã lớn cho nên ngủ cũng ít. Người cũng không chịu ngồi yên.

Bà Trần mang củi chất ở trong sân, sau đó rửa tay nói: "Điềm Điềm nấu xong cơm sáng chưa?"

Khương Điềm Điềm từ trong phòng bếp thò đầu ra nói: "Mẹ, con nấu xong rồi! Bảo đảm mọi người sẽ thích!"

Người nhà họ Trần đều là lần đầu ăn đồ ăn Khương Điềm Điềm nấu, chẳng qua xét thấy Khương Điềm Điềm vẫn luôn nói khoác mình có bao nhiêu lợi hại, có bao nhiêu khả năng, cho nên mọi người cũng rất chờ mong bữa cơm sáng này!

Anh hai Trần vui tươi hớn hở: "Lần này có thể thử tay nghề của em dâu, sáng sớm đã nghe thấy tiếng em dâu nấu cơm bên ngoài phòng rồi.

Chị dâu hai Trần: "Tay nghề của Điềm nha đầu nhất định rất tốt, em nói đi giúp đỡ em ấy còn không cần đó." Chị dâu ba Trần: "Ha ha!" Tôi mặc kệ được hay không, dù sao cũng thêm một người làm việc.

Anh ba Trần: "Ôi, hồng hồng xanh xanh, nhìn cũng ngon đó."

Anh chỉ là nhìn thoáng qua từ xa, vẫn chưa nhìn ra màu đỏ bên trong là táo đỏ.

Anh tư Trần: "Tới tới, xong chưa, anh cũng đã đói rồi."

Chị dâu tư Trần: "Chỉ có anh biết ăn, mẹ tới đây đi."

Tô Tiểu Mạch núp bên cửa, nhìn đám người không biết gì, giờ phút này hận mình không thể biến thành con chim cút.

Đại khái mấy người con trai con dâu biểu hiện rất thân thiết, nụ cười của Bà Trần càng xán lạn thêm vài phần, hỏi: "Cha con đâu?"

Kế toán Trần lúc này cũng ra cửa, ông nói: "Ăn cơm rồi sao?"

Thật ra ông sớm đã dậy rồi, nhưng con trai và con dâu ở bên ngoài nấu cơm, sao ông có thể ra ngoài được!

Cho nên bây giờ mới ra. Đúng lúc bánh bột ngô cũng ra khỏi nồi.

Khương Điềm Điềm: "Vừa vặn có thể ăn cơm rồi!"

Người một nhà tất cả lớn nhỏ cuối cùng cũng ngồi bên bàn, nhưng liếc mắt nhìn qua một cái, tập thể lại im lặng.

Củ cải mặn... Ô... giờ bọn họ mới nhận ra, sáng mỗi ngày đều ăn! Nhưng mà... Ai có thể nói cho bọn họ, sao lại có táo ở trong?

Đây là cái gì, cách ăn mới lạ sao?

Bà Trần cũng ngớ ra một lát, lại thấy một chậu cháo dằm, trong đó cũng có màu đỏ của táo. Đương nhiên, nó khác với táo trong rau trộn, chính là một bên là táo khô một bên là táo tươi.

Tuy rằng cái này nhìn hơi kỳ lạ, nhưng cũng không thể nói kỳ lạ thì sẽ không ngon!

Bà Trần quả quyết nói: "Nào, xới cơm đi."

Tuy nói là cháo dằm, nhưng cũng không đặc như bọn họ nghĩ mà cũng hơi lỏng, một người một chén, bà xới cơm xong vừa lúc Trần Thanh Phong bưng bánh bột ngô lên. Ơ... Bánh bột ngô đỏ đỏ vàng vàng.

Khóe miệng Bà Trần run rẩy một lát, nói: "Được rồi, một người một cái."

Nói thì nói như thế, trẻ con không tính là một người!

Bà chia cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa nửa cái.

Như hai đứa mới hơn hai tuổi cũng chỉ chia một phần ba cái.

Sáng ngày thường, mọi người được chia lương thực đều lập tức lâm vào chiến đấu, bởi vì trước đó đã bị cơn đói hành qua một đêm! Nhưng hôm nay mọi người đều giống như hơi ngây ra, cả đám nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, không cách nào hạ đũa. Thật sự mấy món này hơi lạ!

Bà Trần: "Nhìn cái gì mà nhìn, mau chóng ăn di!"

Trần Thanh Phong mỉm cười: "Mọi người mau nếm thử tay nghề Điềm Điềm nhà chúng ta, Điềm Điềm biết hôm nay đến phiên em ấy nấu cơm, tối hôm qua bàn bạc rất lâu với em phải nấu món gì, chỉ muốn để mọi người ăn vui vẻ, chúng em bàn bạc đến nửa đêm đó. Trước nay Điềm Điềm chúng ta chưa nấu qua cơm nước nhiều người ăn như vậy, sáng sớm đã vội vàng dậy bận bịu rồi! Mau thử đi, chị dâu ba, mau hạ đũa đi! Em biết chị vẫn luôn mong đợi Điềm Điềm chúng ta, tới tới tới, đừng khách sáo nữa!"

Đôi mắt Khương Điềm Điềm đầy mong đợi, lấp lánh nhìn mọi người, cười híp mắt: "Mọi người mau ăn đi, không cần ngại nữa."

Thật ra chúng ta cũng không phải ngại.

"Nào nào." Trần Thanh Phong mời gọi: "Mọi người đều ăn, em thử bánh bột ngô Điềm Điềm chưng, cái này có cho thêm táo đó.

Anh cảm thấy cái này dù kỳ lạ thế nào cũng sẽ không khó ăn, quả nhiên cắn một miếng, bánh bột ngô cũng mang một chút vị ngọt, anh cúi đầu nhìn, thì ra mình cắn trúng táo, chẳng trách.

Anh phun hạt táo ra, trong mắt đều là khen ngợi thật sâu: "Ngon lắm!" Khương Điềm Điềm lập tức cười cong mắt: "Em biết mà, nhất định ăn rất ngon."

Cô cười tủm tỉm, vui vẻ cúi đầu ăn một miếng cháo dằm, sau đó vui vẻ nói: "Anh xem, em đã nói em có thiên phú. Cháo này ăn rất ngon."

So sánh với cháo bình thường, sau khi bỏ táo vào cũng tăng thêm một chút vị ngọt, gần như ăn không thể nào biết. Nhưng là vẫn có.

"Có một chút vị ngọt."

Nghe thấy lời này, mấy đứa trẻ lập tức động thủ, Tam Nữu Nhi là đứa tham ăn, nó lớn tiếng nói: "Thím nhỏ nấu cháo ăn ngon lắm."

Sau đó lại cắn bánh bột ngô: "Ăn ngon!" ngon, ǎn ngon ăn Đại khái là bọn họ đều dẫn theo một thủ lĩnh nhỏ, những người khác nháy mắt khôi phục bình thường, cúi đầu ăn. Khoan hãy nói, thật sự khá ngon đó!

Tuy rằng bánh bột ngô này không được đẹp mắt, nhưng ăn cũng không kém.

"Ăn rau đi! Mau mau, chị dâu ba, chị ăn đi!" Trần Thanh Phong nhiệt tình mời dẫu ba Trần.

Chị dâu ba Trần nghĩ đến bánh bột ngô và cháo dằm, tuy rằng thoạt nhìn kì lạ, nhưng mùi vị cũng không quá khó ăn, cũng tạm được.

Cô nghĩ, món này đại khái cũng như vậy đi.

Chị dâu ba Trần vươn đũa, gắp một miếng củ cải mặn vào trong miệng: "Ồ..."

Loại mùi vị này!!!

Mùi vị mặn mặn cay cay!

Tuy rằng vị cay không rõ, nhưng chị dâu ba Trần vẫn cảm thấy, cô không thích loại vị này."Ngon không?" Anh ba Trần nhìn vợ một cái, vui tươi hớn hở, gắp một viên táo, để vào chén chị dâu ba Trần nói: "Tới, lại nếm thử cái này."

Chị dâu ba Trần: "

Cô nhìn người đàn ông của mình, không tin được anh lại hãm hại mình như thế.

Anh ba Trần buồn bực thấy cô trừng mắt liền gãi đầu, cười nói: "Không cần quá cảm động."

Chị dâu ba Trần: "..."

Tôi cảm động cái rắm!

Anh ba Trần lại gắp một viên táo, nói: "Nào, thích thì ăn nhiều một chút."

Chị dâu ba Trần hít một hơi thật sâu, nhưng nhiều mắt nhìn như vậy, cô ta chỉ có thể tủi thân đặt quả táo vào miệng... Ừm, vừa mặn vừa cay, vừa giòn vừa ngọt, một viên táo có vị kỳ lạ.

Đang ăn chị dâu ba Trần cảm thấy một cỗ buồn nôn xộc thẳng lên não.

Cô ta miễn cưỡng ăn xong một viên, ngẩng đầu nhìn về phía anh ba Trần muốn nói lại thôi.

Anh ba Trần ho khan một tiếng, hơi ngượng ngùng: "Em không cần cảm động quá, em là vợ của anh, anh không tốt với em... thì tốt với ai."

Lão Lục đều biết dỗ vợ như vậy.

Chị dâu ba Trần: "..."

Không phải, ý em không phải vậy, anh đây không phải tốt với em!"Được rồi được rồi, anh lại gắp cho em miếng nữa."

Anh ba Trần tiếp tục. Trong lòng vui rạo rực, vợ của anh rất cảm động đó, thật là đắc ý! Quả nhiên phụ nữ đều thích ăn loại đồ ngọt như táo này.

"Cho em nữa."

Mấy người nhà họ Trần kia thấy lão tam như vậy lại ngang nhiên dỗ vợ vui vẻ, lại liếc mắt nhìn sang vợ của mình, ánh mắt ngơ ngác, tất cả đều tràn đầy hâm mộ.

Anh hai Trần: "Nào, cho em."

Chị dâu hai Trần: "2"

Anh tư Trần cũng không cam lòng yếu thế không nói hai lời, gắp một miếng để ở trong chén chị dâu tư.

Chị dâu hai Trần và chị dâu tư Trần thử một miếng, vẻ mặt lập tức cứng đờ, đây là biểu tình kỳ lạ một lời khó nói hết đó!

Tô Tiểu Mạch: Vô cùng may mắn, người đàn ông của cô không có ở nhà!

Ngược lại người vẫn luôn khoe mẽ Trần Thanh Phong vẫn không nhúc nhích, anh như mọc mắt ở trong chén, vùi đầu ăn cháo, ăn xong rồi lại bắt đầu điên cuồng ăn bánh bột ngô.

Khương Điềm Điềm: "Em nếm thử.

Cô vươn đũa, Trần Thanh Phong vội vàng gắp một miếng củ cải cho cô, sợ cô đi gắp táo: "Đây."

Tuy nói mùi vị củ cải đoán chừng cũng kỳ lạ, nhưng là mặn cay, chắc cũng có thể ăn đi. Nhưng táo thì khó nói.

Khương Điềm Điềm nếm thử một miếng, trong mặn mang theo một ít cay: "Ăn cũng ngon mà."

Bên đây ăn cay không nhiều lắm, cho nên đã lâu Khương Điềm Điềm không có ăn cay.

Đột nhiên ăn một ít còn cảm thấy có mùi vị.

"Mọi người mau nếm thử đi."

Mọi người lao nhao vươn đũa, tò mò nếm thử một miếng.

Có người gắp táo, có người gắp củ cải, chẳng qua, ...

Mặc kệ là cái nào, đối với người đã ăn quen mùi vị vốn có mà nói, đều có chút một lời khó nói hết, ăn củ cải còn đỡ, ăn táo thật sự sợ hãi.

Đại Hổ: "Oẹ..."

Bà Trần trừng mắt: "Không được lãng phí thức ǎn."

Đại Hổ cố nhịn nuốt xuống, chỉ phun ra hạt táo.

Hu hu hu, muốn khóc.

"Ăn ngon không?" Khương Điềm Điềm vui mừng, vẻ mặt "Mong đợi khen ngợi."

Người nhà họ Trần: "A..."

Lướt nhanh cho xong bữa thôi chứ còn có thể làm gì được nữa.

"Con ăn xong rồi." Tô Tiểu Mạch hai ba miếng ăn xong bánh bột ngô trong tay nói: "Con đi ra ruộng đây."

Tuy rằng nấu cơm là việc mấy người con dâu thay phiên nhau làm, nhưng việc rửa chén là việc của bọn trẻ. Tô Tiểu Mạch đi thật nhanh, như là có người đuổi theo ở phía sau.

Khương Điềm Điềm: "Hôm nay chị dâu năm ăn rất nhanh đó."

Bà Trần: "... Ha ha."

Khương Điềm Điềm vui tươi hớn hở: "Mọi người cứ việc ăn, trưa hôm nay con còn chuẩn bị cho mọi người những món ngon khác, tối hôm qua con đều nghĩ kỹ rồi. Bảo đảm mọi người chưa ăn qua Bà Trần hít một hơi thật sâu, nói: "Điểm nha đầu, thật ra chúng ta không cần ăn rất đặc biệt, bình thường là được."

Khương Điềm Điềm lập tức nói: "Như vậy sao được ạ, đồ bình thường bày ra không đủ tiêu chuẩn, trình độ của con thì mọi người yên tâm đi."

Không, chúng ta không yên tâm!

Bà Trần định nói cái gì, nhưng đã thấy Khương Điềm Điềm đứng lên: "Con ăn xong rồi, hôm nay con đi làm việc sớm hơn chút, đi vài vòng trong núi xem có thứ gì để nấu hay không."

Trần Thanh Phong: "Anh đi cùng với em."

Hai vợ chồng son rất nhanh đã về phòng khóa cửa phòng, sau đó tay trong tay cùng ra cửa.

Chị dâu hai Trần nhìn hai mâm đồ ăn không động qua nhiều, khó khăn nói: "Mẹ. ."

Bà Trần: "Không được lãng phí, để mẹ ăn!"

Người nhà họ Trần: "!!!"

Bọn họ không thể tin mà nhìn Bà Trần, không dám tin đồ khó ăn như vậy mà bà vẫn còn muốn ăn.

Bà Trần tự mình gắp một miếng củ cải, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, không ăn món này cũng đừng mơ làm cái khác!"

Người nhà họ Trần: "..."

Từ trên xuống dưới đều lắc đầu cười khổ.

Chị dâu tư đặt ra câu hỏi: "Thím ấy thật sự cảm thấy mình nấu rất ngon sao?"

Chị dâu hai nghĩ đến dáng vẻ tự tin của Khương Điềm Điềm vào buổi sáng, yên lặng gật đầu: "Chị cảm thấy đúng vậy."

Nhà họ Trần lại lâm vào im lặng.

Trong khi cả nhà im lặng như vậy, Khương Điềm Điềm bên này đang tán gẫu với chị Vương ở chuồng heo, cô nói: "Sáng nay đến phiên em nấu cơm, em nấu khá ngon đó!"

Chị Vương cười đáp: "Mấy ngày trước chị dâu ba nhà em còn oán trách em với người khác bảo là em không làm việc đó. Giờ đã đến phiên em rồi?"

Theo cô ấy thấy, chị dâu ba Trần kia cũng hẹp hòi, Khương Điềm Điềm vào cửa mới hơn nửa tháng, hơi chậm chạp chút có sao đâu. Bà Trần cũng chưa nói gì, cô ấy là chị dâu nhảy ra nói cũng chẳng coi được.

Suy cho cùng, trên cô ta còn có chị dâu, thế mà người ta còn chưa nói gì.

"Hừ! Chị dâu ba thật quá đáng! Sao lại có thể nói xấu sau lưng em! Sáng nay chị ta ăn nhiều nhất, còn đặt biệt khen táo ngon! Em còn chưa nỡ ăn!" Khương Điềm Điềm chu môi.

Táo để ở trong bánh bột ngô ăn khá đồ ăn nhất định cũng không kém. ngon, để ở trong Cô tốt bụng để lại cho bọn họ.

Không nghĩ tới chị dâu ba còn nói xấu sau lưng cô."Quá đáng lắm." Khương Điềm Điềm quở trách: "Nếu không phải em tự mình làm, em đã sớm gắp hết đồ ăn. Đây không phải nghĩ tới lần đầu tiên em nấu cơm sao? Em để lại đồ ngon cho họ, còn không nỡ gắp đồ ăn đó."

Chị Vương đồng tình nhìn Khương Điềm Điềm, nói: "Em cái con bé này quá là ngây thơ. Nhường làm gì, sau này không cần như thế. Cũng không phải nói cô ta vào cửa sớm là em phải nhường bọn họ."

Khương Điềm Điềm suy nghĩ một lát, gật đầu: "Rất có lý."

Cô nói: "Em đi lên núi cắt cỏ heo đây."

Chị Vương: "Được."

Bây giờ có heo đều giao cho Khương Điềm Điềm, mỗi ngày ngoại trừ công việc cho heo ăn, còn phải dọn chuồng heo một lần. Lúc đầu không phải làm như vậy. Nhưng bây giờ có dịch heo, chị Vương một chút cũng không dám chủ quan. Đại đội bọn họ coi như nuôi khá nhiều heo, thật sự không chịu nổi biến động nhỏ.

Khương Điềm Điềm công sọt tre nhỏ đi lên núi, đi ngang qua ruộng, vẫy tay: "Mẹ, con đi lên núi đây."

Bà Trần còn đắm chìm trong thức ăn hắc ám buổi sáng, vừa nghe đến động tĩnh của cô, phản xạ có điều kiện nghĩ đến mấy miếng táo khó ăn kia.

Bà nếm một miếng, thật sự muốn chết.

Bà Trần chạy nhanh từ trong ruộng ra nói: "Trưa hôm nay cũng đừng rắc táo nữa."

Khương Điềm Điềm chớp mắt: "Nhưng mà thêm táo vào sẽ ăn ngon hơn mà mẹ.

Bà Trần: "Mẹ biết, nhưng thứ này tết còn có thể coi như quà biếu mang ra cửa, tiết kiệm một chút, ngày tháng trôi qua cũng dễ hơn, con nói đúng không?"

Khương Điềm Điềm suy nghĩ một lát, gật đầu: "Cũng đúng, nhưng mà."

Cô đưa ngón tay, nói: "Mẹ, có thể cho con mấy quả táo tươi hay không? Trưa hôm nay con có một món muốn dùng táo tươi."

Bà Trần giật mình một cái, vội nói: "Không!"

Thấy ánh mắt Khương Điềm Điềm nghi hoặc, bà cũng cảm thấy mình phản ứng hơi quá.

Bà lộ ra nụ cười miễn cưỡng, nói: "Cái đó... cái đó mẹ cũng cần, con có thể đổi món khác không?"

Khương Điềm Điềm suy nghĩ một chút: "Vậy được rồi."

Cô rầu rĩ thở dài một tiếng, ngược lại nói: "Con đổi một cái khác vậy."

Bà Trần cuối cùng yên tâm, bà mỉm cười: "Được, vậy con đi đi."

Khương Điềm Điềm: "Dạ."

Khương Điềm Điềm đi vào trong núi, suy nghĩ cái gì có thể thay thế táo xào chung với bắp xào.

Đến mùa hè, trẻ nhỏ trong núi tương đối nhiều, từng đám chạy vào trong núi, bọn chúng kéo nhau đi bắt khỉ. Tuy nói thứ kia giống đánh ruồi bọ, nhưng là trên người vẫn có chút thịt, đặc biệt là chỗ sống lưng, là một miếng thịt nạc rắn chắc.

Tuy rằng nhỏ như ngón tay út, nhưng tóm lại vẫn là thit.

Trẻ con những năm này nào thấy qua thịt gì, bởi thế đây chính là một mỹ vị hiếm có.

Dù sao thứ này có rất nhiều, mọi người cũng không khách khí, bắt đầu săn lùng rồi bắt nó khắp núi. Giống như mấy nhóc con nhà họ Trần cũng trà trộn ở trong đó.

Kể từ khi gặp được lợn rừng cùng ong mật, Khương Điềm Điềm cũng cẩn thận mỗi khi lên trên núi.

Tuy rằng cô cũng được chia nửa bình mật ong ở chỗ Tô Tiểu Mạch làm phí thiệt hại, nhưng Khương Điềm Điềm thật sự không muốn chiếm tiện nghi này. Bởi vì ong mật quá doạ người.

Cô không đi về phía đỉnh núi, bắt đầu cắt cỏ heo. Bắp bắp, không có cái gì để kết hợp với bắp cả.

"A, mình đã quên ngâm bắp."

Khương Điềm Điềm ở xa nhìn thấy Nhị Nữu Nhi, liền cất giọng gọi cô bé: "Nhị Nữu Nhi, con về nhà giúp thím ngâm một gáo bắp nhé..."

Nhị Nữu Nhi nghe lời đáp: "Dạ."

Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm: "Đợi trưa thím về làm đồ ăn ngon cho con."

Vẻ mặt Nhị Nữu Nhi ảm đạm đau khổ chạy đi.

Món táo buổi sáng thím sáu nấu thật sự là quá khó ăn.

Nhưng bà nội lại không cho tụi nó nói.

Hu hu!

"Ơ?" Khương Điềm Điềm đang cắt cỏ heo, đột nhiên nhìn thấy mấy quả nho xanh nhỏ. Cô biết thường thì tháng tám hoặc tới tháng chín mới có loại quả này, bây giờ mới cuối tháng bảy, nho này nhất định là chưa chín hẳn.

Nhưng thật sự chờ đến khi chín rồi thì cũng không biết sẽ rơi vào tay ai. Khương Điềm Điềm không chút do dự hái nho xanh xuống. Cũng không phải rất nhiều, chưa tới hai mươi cái.

Khương Điềm Điềm: "Ha ha! Quả nhiên ông trời cũng giúp mình, có đồ xào với bắp rồi!"

Khương Điềm Điềm vui vẻ, sau đó lại tiếp tục công việc dang dở.

Bắp xào nho thật là một món ăn vừa ngon lại độc đáo.

Ngẫm lại thì cái gì kết hợp cùng với cải trắng mới tốt bây giờ? Ớt cay không tệ, nhưng quá bình thường, không thể nói lên trình độ của cô, vẫn là suy nghĩ một chút xem có thứ khác không. Thật ra mùi vị cải trắng ngâm dấm cũng không tệ.

Nhưng trong nhà lại không có dấm!

Bây giờ đúng là lúc đồ gia vị bán chạy vô cùng, lọ dấm nhà họ Trần, Bà Trần cũng dùng rất cẩn thận. Tuy Khương Điềm Điềm là cô gái rộng rãi, nhưng mấy ngày nay mỗi ngày đều ở phòng bếp học trộm, ít nhiều cũng đã nhìn ra.

Cô lại không phải kẻ ngốc.

Nếu muốn làm cải trắng ngâm dấm, không có dấm nhất định không được.

Nhưng cái gì có thể thay thế cho vị chua chua chứ? Khương Điềm Điềm vò đầu bứt tóc.

"Thím nhỏ, cho thím ăn sơn tra này."

Nhị Hổ thịch thịch thịch chạy tới, đưa đồ ăn Khương Điềm Điềm. ngon cho Trẻ con nhà bọn họ thích nhất là thời tiết ấm áp, bất kể thế nào, trong núi đều có thể nhặt được một chút đồ ăn. Bây giờ còn kém một chút, đợi thêm mấy ngày vào thu, quả dại trong núi cũng sẽ nhiều hơn. Nhưng lúc đó phải giành với người lớn. Nhị Hổ ngây ngô đưa sơn tra cho Khương Điềm Điềm, nói: "Cho thím ăn."

Khương Điềm Điềm xoa đầu nó: "Sao cháu lại tốt như vậy!"

Đã lâu cô cũng chưa cho bọn chúng kẹo, không nghĩ tới đứa nhỏ này còn nghĩ tới mình. Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Nhưng mà thím không có đường đổi với cháu đâu."

Nhị Hổ: "Không cần đổi ạ."

Khương Điềm Điềm cười cong mắt, cô thật có sức hấp dẫn đó.

Trẻ nhỏ đều rất thích cô.

Chíp chíp chíp.

Khương Điềm Điềm cảm thấy trong lòng cực kì thoải mái.

"Mình quả nhiên là người gặp người thích hoa gặp hoa no."

Cô cúi đầu cắn một miếng sơn tra, mếu máo nói: "Chua quá."

Sơn tra dại sao có thể không chua chứ.

Dẫu sao cái này cũng giống nho, thật ra cũng chưa đến lúc chín, chẳng qua trẻ nhỏ đợi không được đến lúc chín nên vừa thấy đã hái luôn.

Khương Điềm Điềm nắm sơn tra trong tay, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ: "Đúng vậy, sơn tra cũng chua. Món dấm ngâm cải trắng cứ trực tiếp lấy sơn tra thay thế là được."

Khương Điềm Điềm cảm thấy tuy rằng cô không phải nữ chính, nhưng là ông trời vẫn rất ưu đãi cô. Nhìn xem, thật là nghĩ cái gì thì có cái đó, nhất định cũng không trì hoãn, ngày thường lên núi cũng không có thuận lợi như vậy.

Quả nhiên mình cũng không phải người bình thường.

Hì hì.

Khương Điềm Điềm trong lòng vui vẻ.

Rất nhanh cô đã làm xong việc, chào hỏi chị Vương xong liền lập tức trở về nhà. Cũng may là đồ ăn nhà họ Trần chỉ quan tâm đến số lượng. Không cần trái một món phải một món, hai món là đủ rồi. Nếu nhiều hơn thì mới mệt chết người.

Khương Điềm Điềm rất nhanh đã bắt đầu bận rộn.

Trần Thanh Phong tìm không thấy Khương Điềm Điềm ở chuồng heo, cũng lập tức về nhà, vợ anh mệt như vậy, anh nên giúp đỡ.

"Vợ ơi, nhớ anh không."

Anh vươn tay ôm cô, Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Anh tránh ra đi, em còn phải làm đồ ăn nhanh lên.

Nếu không cha mẹ trở về còn chưa làm xong, rất khó coi! Em chính là người cần mẫn."

Trần Thanh Phong mỉm cười: "Bọn họ cũng không nói em cái gì, nếu nói thì đã có anh giúp em! Em muốn làm... Đây là gì?"

Trần Thanh Phong nhìn sơn tra và nho, đột nhiên sinh ra một cảm giác không tốt.

Khương Điềm Điềm: "Nho xào bắp, sơn tra xào cải trắng, thế nào? Đủ đặc biệt chứ?"

Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm ăn qua các nhà hàng tiêu chuẩn năm sao mà nói, mấy món trộn này cũng không đáng sợ. Nói không chừng còn có thể sáng tạo ra mùi vị khác, dù sao cô chính là người được ông trời ưu ái, khẩu vị cũng rất tuyệt diệu, những món mà cô nấu đương nhiên cũng là mỹ vị tuyệt đỉnh rồi.

"Anh yên tâm, nhất định ăn ngon."

Trần Thanh Phong: Không, anh không yên tâm! Anh thật sự một chút cũng không yên tâm.

Anh hơi hối hận, anh thường xuyên thổi phồng Điềm Điềm, bây giờ cô vợ nhỏ thật sự đắm chìm trong tài nấu nướng có một không hai của mình rồi.

"Anh..."

"Anh mau phụ em." Khương Điềm Điềm rất nhanh bận rộn lên.

Mau nhìn cô đi!

Tuy rằng cô từ một thế hệ người giàu xuyên đến những năm sáu mươi.

Tuy rằng lúc trước cô xuyên qua mới là một học sinh trung học, tuy cô chưa từng nấu qua cơm, tuy tay cô gánh không gánh nổi, vác không vác được.

Nhưng có một số người chính là thích ứng trong mọi hoàn cảnh như vậy, chính là rất có thiên phú như vậy.

Mặc kệ là làm việc hay là việc nhà, cô đều có thể một tay nắm vững. Thật sự một chút cũng không có như xe xích!

Khương Điềm Điềm cảm thấy mình thật sự rất giỏi! Cô nói: "Em cảm thấy mình thật là một người tài giỏi."

Trần Thanh Phong: "Ừ, em siêu tài giỏi."

Khương Điềm Điềm nhấp miệng vui vẻ cười: "Em biết anh Tiểu Phong thích em nhất, luôn sẽ khen ngợi em.

Trần Thanh Phong: "Đó là bởi vì Điềm Điềm chúng ta vốn dĩ tốt nhất."

Khương Điềm Điềm: "Hi hi."

Trần Thanh Phong nhìn Khương Điềm Điềm mân mê đồ vật thần kỳ, yên lặng nói với chính mình, là đàn ông thật sự thì phải ăn đồ ăn kỳ lạ do vợ mình nấu, cái này thường thường đều không thể chịu được.

Lại nói!!!

Cũng không phải một mình anh!

Đúng rồi, không phải một mình anh.

Dù sao mọi người đều cùng nhau ăn, không sao, thật sự không sao.

Đại khái là ôm tâm trạng quỷ dị như vậy, Trần Thanh Phong thấy Khương Điềm Điềm làm hai món ăn thần kỳ chưa hề thấy qua.

Mà lúc này, Bà Trần đang đắc ý thấp giọng nói khoác cùng mấy con dâu khác: "Buổi trưa Điềm Điềm còn muốn lấy táo nấu ăn, mẹ đã khuyên nó lại rồi."

"Mẹ thật sáng suốt." Tô Tiểu Mạch gần như vội vã thốt lên.

Lời này cô thật sự phát ra từ đáy lòng.

Buổi sáng cô chỉ ăn một miếng, đã cảm thấy mùi vị quái đản đến nỗi nuốt không trôi.

Cũng không biết những người khác ăn táo thảm hại thế nào.

Dấu hai và dấu ba cùng chị dâu tư Trần nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mạch, lòng nghĩ thầm: Cô đúng là cái đứa nịnh nọt, không nghĩ tới cô bây giờ cũng có bộ dáng này.

Bà Trần: "Cũng không biết buổi trưa nấu gì..."

Đoàn người cùng nhau vào sân, thì thấy Trần Thanh Phong đang bưng thức ăn, mà mấy người đàn ông nhà họ Trần về sớm một chút, đều đứng dại ra trong sân, giống như mấy cái cây mọc ở đây.

Bà Trần nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Đồ ăn còn chưa nấu xong sao?"

"Mấy cái cây" nhà họ Trần còn đang ngây ra.

Bà Trần: "Tụi con câm rồi sao?"

Trần Thanh Phong từ trong nhà đi ra, mỉm cười: "Mẹ, đồ ăn đều làm xong rồi, bánh bột ngô lập tức ra nồi, mẹ đợi Điềm Điềm nấu canh nữa."

Bà Trần thầm nghĩ, như này không phải khá tốt sao? Mấy đứa này lại ngây ra làm gì.

Bà nói: "Được rồi được rồi, nhanh rửa tay ăn cơm."

Lúc này Khương Điềm Điềm cũng bưng một chậu canh ra tới, cười tủm tỉm: "Có thể ăn cơm rồi!"

Bà Trần: "Được rồi!"

Bà vừa quay đầu lại, thấy mấy cô con dâu cũng ngây như chim ngốc.

"Các con xảy ra chuyện gì! Mau lên."

Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Đồ ăn hôm nay em làm, mọi người nhất định phải nếm thử. Nhìn đi, nhìn bề ngoài cũng rất đặt biệt rồi."

Lúc này Bà Trần cũng mơ hồ cảm giác được cái gì, bà quay đầu nhìn về phía bàn ăn, vừa nhìn đã lảo đảo.

Tô Tiểu Mạch lập tức đỡ lấy Bà Trần.

"Mẹ, mẹ không sao chứ?"

Bà Trần dụi mắt, xác nhận mình không nhìn lầm, lại nhìn gương mặt tươi cười xán lạn của Khương Điềm Điềm, nói lắp: "Con nấu cái này... là gì?"

Khương Điềm Điềm ưỡn ngực, đắc ý nói: "Sơn tra cải trắng! Nho xào bắp! Còn có canh dưa chuột với ớt."

Bà Trần: "..."

Bà sai rồi, thật sự sai rồi.

Đáng lẽ bà không nên tin tài nghệ nấu nướng của cô!

Bà thật sự một chút cũng không nên tin tưởng.

Giờ phút này, Bà Trần hóa thân thành Tường Lâm tẩu, dĩ nhiên bà còn chưa biết ai là Tường Lâm tẩu. Nhưng là, bà nhìn một bàn đồ ăn này, cảm giác mình đột nhiên cảm thấy mấy món này biến thành một đám trẻ con, dùng sức lấy búa nhỏ đục nào não của bà, từng phát... bây giờ đầu cũng ong ong hết cả lên.

Nếu thuyết phục mình nói thứ này là ăn ngon, Bà Trần cảm thấy mình cũng không thể tin tưởng.

Bà nhìn đồ ăn trên bàn, lại nhìn khuôn mặt "mong khen ngợi" của Khương Điềm Điềm, thiếu chút nữa thở không nổi.

Nó còn mong khen ngợi?

Cho nên nói, nó thật sự cảm thấy tài nấu nướng của mình rất tốt sao?

Lúc này Bà Trần lâm vào thật sâu trầm mặc, hoàn toàn không hiểu được, cô gái này sao lại tự tin như vậy.

"Mẹ, mẹ nhìn bề ngoài cái này, ngay cả đồ ăn tiệm cơm quốc doanh làm ra cũng sẽ không đẹp như vậy."

"Nhìn kết hợp này, người bình thường có thể nghĩ ra được sao? Cũng chỉ có Điềm Điềm nhà chúng ta thôi."

"Mọi người có thể ăn đồ ăn Điềm Điềm làm thì nên mừng thầm đi! Người khác một chút cũng hưởng thụ không được."

Kể từ khi thuyết phục chính mình, Trần Thanh Phong tiếp tục lâm vào việc thổi phồng vợ mình, đến nỗi không thể tự thoát ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận