Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 57

Chương 57Chương 57
Nhắm mắt một cái thì ngày mới liền trôi qua, đừng nghĩ Trần Thanh Bắc được nghỉ một tháng là rất lâu, nhưng trên thực tế thời gian thoắt cái đã trôi qua nhanh lúc nào không biết.
Chưa gì đã đến ngày hai mươi tháng giêng, Trần Thanh Bắc lúc này phải khởi hành quay trở về quân đội.
Tuy rằng hắn đi rồi, nhưng hắn vẫn để lại cho nhà mình không ít thịt".
Thật ra nhìn thôn của bọn họ thời gian gần đây cũng không có chuyện gì quan trọng xảy ra, nhưng mà ở thôn bên cạnh thì lại rất náo nhiệt!
Bên đại đội Dương Liễu mỗi ngày đều có người đóng phim ra ra vào vào; còn ở bên đại đội Hà Hoa thì do mọi người qua bên đại đội Dương Liễu xem đóng phim thế là bị trộm vào nhà, có hơn hai mươi hộ gia đình bị mất trộm, tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.
Còn có trong thôn họ mới xảy ra vụ tai nạn xe cộ, cứu được một người đàn ông, vậy mà không nghĩ tới người đàn ông đó là anh họ của Trì Hiểu Hồng. Nghe nói người này rất có địa vị, không chỉ làm lãnh đạo ở trong Cách Ủy Hội ở thành phố Y của tỉnh H, mà còn có dòng họ bà con làm phó lãnh đạo ở huyện Y cũng trong Cách Ủy Hội...
Đúng là trên đời luôn có chuyện khiến người ta không ngờ tới mà. Người trong thôn cứ tụm năm tụm bảy là sẽ kể về chuyện này. Tóm lại thì ở bên ngoài mọi chuyện rất là đặc sắc.
Nếu vậy thì không phải là không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà nhà họ Trần thì lại không có hứng thú để quan tâm tới mấy chuyện đói
Trân Thanh Bắc đã ở nhà một tháng rồi, mọi người đã quen với sự hiện diện của hắn, hiện tại hắn đi rồi, ai cũng cảm thấy thiếu thiếu gì đó, mấy anh em trong nhà cũng yên tĩnh hơn nhiều. Quan trọng nhất là cha mẹ trong nhà và vợ của hắn, ai nấy cũng đều không có tinh thần.
Từ kế toán Trần, Bà Trần rồi ngay cả Tô Tiểu Mạch ai nấy đều rất là uể oải.
Bởi vì vậy nên không khí trong nhà rất trầm, chỉ cần không đúng ý Bà Trần một chút thôi thì bà cũng phát hỏa lên, cho nên mọi người ai ai cũng cực kỳ khép nép, không dám thở mạnh, sợ gây chuyện với Bà Trần.
Trân Thanh Phong thấy vậy cũng muốn chi phối bà một tí, nghĩ nhiều thì buồn nhiều thôi, anh chủ động lại đến hỏi thăm ý kiến của Bà Trần: "Mẹ, lần trước nói muốn mua lương thực, bây giờ mẹ tính mẹ sao ạ?"
Mấy năm trước, nhà họ dùng một ít để làm việc buôn bán nhỏ, đa phần đều là lương thực tồn lại của nhà họ. Chứ nếu mua bằng lương thực người ta bán thì phí hao tổn rất cao, cho nên lúc đó bán buôn với nguồn vốn sẵn có thì họ đã rất lời rồi.
Vì không tốn quá nhiều tiền cho nguyên vật liệu, nên chỉ trong mấy ngày buôn bán họ đã kiếm được ba trăm đồng tiền. Thành ra Bà Trần lần đó trở thành một người có rất nhiều tiền.
Nói đến chuyện lương thực đang tồn lại trong nhà, Bà Trân nghe con trai hỏi cũng đồng ý nói: "Vậy giờ con đi ra ngoài hỏi thăm tình hình một chút đi, xem xem giá lương thực hiện tại như thế nào rồi! Chúng ta sẽ đem tiền đi mua thêm lương thực."
Có đôi khi có tiên nhiều như vậy nhưng cũng không bằng việc có lương thực.
Trần Thanh Phong nghe vậy liền nói: "Con đã hỏi thăm thử rồi, hiện tại giá vẫn khá là cao, nhưng mà nếu so với năm trước thì nó cũng đã hạ xuống rồi! Lương thực chính yếu thì tầm giá sáu bảy phân, còn lương thực phụ thì tâm bốn năm phân thôi."
Bà Trần nghe vậy thì lập tức ngồi thẳng dậy, bà nhìn về phía chồng của mình.
Kế toán Trần suy nghĩ một hồi rồi bảo: "Con hỏi thăm là hiện tại giá đã giảm thật rồi à?"
Trần Thanh Phong gật đầu xác nhận: "Dạ đúng vậy, thêm nữa con cảm thấy như vầy, cha, mẹ mặc kệ lời lúc nào, chỉ cần giá hạ xuống cũng xem như lời rồi, con cũng không phải là thần tiên nên không thể nào đoán biết được đến bao giờ nó sẽ giảm xuống nữa, sao bây giờ chúng ta không tranh thủ đi mà còn đợi gì nữa a!"
Mấy lời của anh nói thật sự rất hợp lý. Kế toán Trần gật đầu nói: "Vậy con lấy hai trăm đồng ra rồi đem đi đổi lương thực đi."
Ông lại nghĩ nghĩ một hồi rồi bổ sung thêm: "Lấy một trăm đồng tiền đổi lương thực phụ, năm mươi đồng đổi lấy gạo còn năm mươi đồng thì đổi lấy bột mì."
Trần Thanh Phong bật cười nói: "Cha, mấy cái này không phải chúng ta muốn đổi nhiều là đổi mà đổi ít thì đổi được đâu ạ, cũng phải xem xem người ta có muốn đổi với chúng ta hay không. Hiện tại lương thực đang rất khan hiếm, cho dù bây giờ muốn mua thì cũng sẽ không mua được nhiều đậu. Trước tiên cứ tính nhiêu đó đi rồi đến lúc đó con sẽ xem tình hình như thế nào con sẽ mua."
Nghe Trần Thanh Phong nói như vậy kế toán Trần gật đầu đồng ý: "Được rồi cứ vậy đi!"
Bọn họ thương lượng với nhau một hồi, Bà Trần liếc mắt về phía Trân Thanh Phong nói: "Ra ngoài con nhớ cẩn thận một chút, đừng để bản thân gặp nguy hiểm."
Trân Thanh Phong cười đáp: "Con một mình đem theo nhiêu đó tiên sao mà ổn được, nên con với chị năm cùng đi với nhau! Dù sao hai người đi cùng vẫn tốt hơn là một mình conl”
Nhà bọn họ cũng có chị năm là người có tư duy nhanh nhạy, còn những người khác thì sao? Đương nhiên là không biết gì rồi!
Bà Trân nghe vậy cũng gật đầu đáp: "Vậy cũng được."
Thương lượng với nhau ổn thỏa rồi, mọi người liền bắt tay vào làm việc. Chuyện này ngoài trừ Trần Thanh Phong cùng nhau bàn bạc với cha mẹ mình thì những người khác cũng không nhiều lời ý kiến làm gì. Không nói tới chuyện này thì nay đã là tết rồi.
Nhà họ chọn ra vài kí thịt để chế biến cho gia đình ăn, cũng coi như nhà bọn họ trải qua mùa tết ấm cúng hơn nhiều nhà khác rồi.
Nhiều người ở trong thôn còn không có lương thực phụ để ăn nữa, nói đúng ra nhiều nhà chẳng còn bao nhiêu lương thực nữa rồi.
Nhưng mà vào trong năm rồi thì mọi người trong nhà cũng dần giảm lượng cơm họ nấu lại. Vì sao ư? Bởi vì nhìn một phát ai cũng biết vừa sang năm mới mọi người trong nhà họ Trần ai nấy cũng tăng lên vài cân.
Người ta ai cũng gây gò ốm yếu nhìn chả khác nào những thây ma đang đi ngoài đường, còn họ thì lại béo lên. Vậy sao người ta chấp nhận được cơ chứ!
Mặc kệ kế toán Trần có nói gì thì Bà Trần cũng quả quyết giảm lượng cơm của mọi người trong nhà xuống, bà là một người thông minh, bà biết làm thế nào khiến cho người ta nhìn vào không sinh lòng đố ky với gia đình bà.
Trân Thanh Phong cùng với Tô Tiểu Mạch đều không phụ sự mong đợi của mọi người, họ vào trong thành lăn lộn mấy ngày liền đem hai trăm đồng tiên đổi thành lương thực.
Đừng nhìn nhà họ Trần ba bốn tháng trước tiêu pha lương thực, nhưng thật ra Bà Trần vẫn giữ trong tay rất nhiều tiền.
Mỗi tháng Trần Thanh Bắc sẽ gửi về nhà ba mươi lăm đồng tiền, rồi nhà họ còn bán buôn này kia, chưa nói bình thường họ cũng làm việc rất siêng năng nên họ còn dư lại khá nhiều tiền.
Mặc dù nhà bọn họ nhiều công điểm, nhưng mà suy cho cùng nhà họ cũng có rất nhiều người, không chỉ riêng lương thực mà đến ngay cả kim chỉ hay dâu muối gì cũng cần phải trả bằng tiền. Cho nên mỗi năm bà đều sẽ nhận tiên của Trần Thanh Bắc gửi bưu điện về cho bà. Nhưng mà năm trước bà cũng không đòi hắn gửi tiên vê nữa.
Đơn giản vì trong tay Bà Trần đã nắm giữ hơn sáu trăm đồng tiền rồi!
Đây chính là số tiền khổng lồ, những nhà bình thường chắc chắn sẽ không thể nào có được ngân ấy tiền.
Có đôi khi đêm hôm khuya khoắt hai vợ chồng họ cực kỳ cảm thán, trách không được tại sao người ta hay đầu cơ trục lợi, nếu mà nhà họ biết như vậy thì đã sớm bán buôn rồi chứ không phải đợi tới tận bây giờ mới làm.
Họ phải công nhận việc buôn bán đem lại lợi nhuận rất cao. Tuy nói tiền trong nhà đa số đều xuất phát từ tiền lương của kế toán Trần và Trần Thanh Bắc. Nhưng mà cũng nhờ có nhiều lương thực tích trữ nên họ mới có thể dư giả ra chút tiền, dùng số tiền đó để bán buôn có tiên, hiện tại lương thực nhà họ đủ ăn cho đến mùa hè năm saul
Vậy nên khi trong tay có lương thì trong lòng cũng không có gì lo sợ cả. Bởi vì như vậy nên hai vợ chồng kế toán Trần và Bà Trần luôn nắm chắc mọi thứ trong tay.
Thật sự ra tính tình của Bà Trần cũng là một người thích khoe khoang, làm người mà ai chả thích khoe khoang cơ chứ?
Nhưng mà ở thời điểm hiện tại vẫn nên khiêm tốn một chút, bọn họ bây giờ không cần để người ta biết nhà bọn họ như thế nào đâu.
Giống như trong nhà có hầm thì cũng chỉ có mấy người con trai của bà đào hầm mới biết được trong hầm có gì. Đến ngay cả mấy cô con dâu trong nhà chỉ biết trong nhà có lương thực chứ cũng không rõ là có cụ thể ít nhiều bao nhiêu cả.
Không phải hai vợ chồng bà không tin tưởng con cái mình, nhưng bà biết rõ tính tình của mấy cô con dâu trong nhà này, chưa kể ở cái thời điểm này, lỡ bọn họ lỡ miệng ăn nói linh tinh đồn ra ngoài thì sao? Làm sao có thể tin nổi đây? Cho nên những việc này hai vợ chồng bà thống nhất không tiết lộ rộng rãi ra làm gì. Muốn nói cuộc sống này trôi qua rất nhanh cũng đâu có sai, ngày hôm trước bọn họ còn đang ăn tết Nguyên Đán, thoắt một cái đã tới tháng ba, lại sắp bắt đầu mùa trồng trọt mới.
Mà lợn giống năm nay cũng đã được bắt đi rồi, năm nay mục tiêu của công xã vẫn giống như năm rồi là hai mươi con heo.
Nhưng mà năm nay Khương Điềm Điềm đã thay đổi công việc mới, cô giờ cũng không còn là một người chăn nuôi heo nữa rồi!
Con dâu trong nhà cũng bắt đầu đi lại khó khăn, nên họ muốn đổi một công việc nhẹ nhàng hơn cho cô, vậy là họ nhìn trúng vị trí chăn nuôi heo của Khương Điềm Điềm.
Nhưng mà dù sao đại đội trưởng và kế toán Trần là hai người cùng hội cùng thuyền. Cho nên cũng sẽ không vì chuyện này mà làm ảnh hưởng sự thân thiết của nhau.
Tuy rằng đại đội trưởng lấy vị trí làm việc hiện tại của Khương Điềm Điềm đem đưa cho con dâu mình, nhưng ông cũng đưa vị trí làm việc của con gái mình lại cho Khương Điêm Điềm, dù sao bây giờ con gái ông cũng đã đi cưới chồng rồi, mà con dâu của ông cũng không biết chữ.
Tính ra làm người ghi công điểm thì vẫn sướng hơn là làm chăn nuôi heo.
Nếu không phải bởi vì con dâu không biết viết chữ thì ông cũng sẽ không đưa vị trí này ra cho người ngoài đâu. Nhưng mà như vậy cũng không sao, vẹn cả đôi đường hai nhà đều vui vẻ. Khương Điềm Điềm chính thức tạm biệt chuồng heo để đi đến đại đội làm việc.
Mà cô con dâu cả Hương Diệp của đại đội trưởng cũng rất vui vẻ đi làm việc ở chuồng heo, ai mà không biết làm việc ở chuồng heo thì mỗi năm sẽ lấy được không ít nội tạng heo Hơn nữa Hương Diệp cũng hay lên núi làm theo này kia, cô có thể lên núi chặt cỏ cho heo ăn, sẵn thuận tiện sẽ hái được không ít rau dại về nữa. Nhà cô ăn thịt gà giờ có thêm mấy cái này tính ra cũng rất tốt. Tóm lại là so với làm cái nghề ghi điểm thì bản Thân Hương Diệp thích làm cái nghề này hơn, dù sao công điểm cũng như nhau, chỉ là ghi công điểm sạch sẽ hơn một chút thôi.
Bản thân Hương Diệp không có hứng thú với nó.
Mọi người ai nấy cũng rất vui mừng!
Có điều tuy Khương Điềm Điềm chuyển qua ghi công điểm, kế toán Trần lại dặn dò cô rất kỹ: "Con trăm lần không thể thiên vị Tiểu Lục khi làm việc được, đây là năm đầu tiên con làm việc, sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào con! Cho nên con không thể phạm sai lầm được."
Khương Điêm Điềm nghiêm túc đáp: "Cha yên tâm, con sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất."
Kế toán Trần: '..."
Đều là con mình mà sao ông cảm thấy...
Sau ông lại quay sang Trần Thanh Phong nói: "Con cũng nghiêm túc làm việc một chút đi, vợ của con cũng sẽ không thể nào ghi công điểm gian dối được đâu, chưa kể nếu con làm việc không tốt mà có công điểm, người khác nhìn vào chắc chắn sẽ không hài lòng. Vậy nên con phải tập trung làm việc cho đàng hoàng vào. Bây giờ không thể giống như trước kia làm việc lười biếng được! Con đã biết chưa hả?" Trần Thanh Phong: "Dạ con hiểu rồi."
Khương Điềm Điềm cất giọng trong trẻo nói: "Cha, cha cứ yên tâm, anh Tiểu Phong chắc chắn sẽ không để cha thất vọng đâu ạ."
Tuy rằng Khương Điềm Điềm đã nói chuyện rất lỗi lạc trước mặt kế toán Trân, nhưng cô lại lặng lẽ kéo Trân Thanh Phong sang một góc phòng, bàn tay nhỏ nhắn của cô vuốt ve lấy mặt anh nói: "Anh Tiểu Phong này, chúng ta cũng không cần thiết phải làm việc quá nhiều đâu! Không có công điểm cũng được, lúc cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi thôi, lười biếng một chút cũng được không sao đâu." Trân Thanh Phong ánh mắt sáng như sao trên bầu trời, anh vui vẻ nhìn cô, anh biết cô đau lòng cho anh, sợ anh làm việc quá nhiều.
Bà Trần không cẩn thận đi ngang qua: Bà vậy mà lại nghe được thứ không nên nghe.
Bởi bà nói đâu có sai, hai cái đứa này là chắc chắn do ông trời tác hợp với nhau mà. Tất cả các mặt đều giống nhaul
Tuy rằng nói lười biếng là chuyện không tốt, nhưng mà nghĩ tới cảnh con dấu mình bảo vệ chăm sóc cho con trai mình, thì phận là mẹ chồng như bà trong lòng sẽ vui hơn rất nhiều.
Loại cảm giác này khiến bà không biết phải nói như thế nào nữa. Dù xét về lý thì hai đứa con của bà làm vậy là không đúng, nhưng xét về tình, làm vợ chồng của nhau bà thấy chúng làm vậy bà lại thấy vui.
Thật là khó xử quá đi!
"Khu!" Bà đang nhấn mạnh sự tồn tại của bản thân mình, sau đó lại khoan thai rời đi.
Khương Điềm Điềm nghe thấy âm thanh liền lảo đảo nhanh chóng chui vào trong ngực Trần Thanh Phong, cô hoảng hốt nói: "Anh anh à, bị người khác nghe thấy rồi kìa."
Trân Thanh Phong ôm lấy cô nói: "Không sao đâu, nghe thấy được hay không không quan trọng mà.”
Sau đó anh quay lại nhìn ngó xung quanh, nói: "Là mẹ của anh!"
Khương Điêm Điềm nghe vậy thì thở phào, cuối cùng cũng yên tâm nói: "May quá, vậy thì không sao!"
"Đúng rồi anh Tiểu Phong, vụ cày bừa năm nay khi nào bắt đầu vậy ạ?" Khương Điềm Điềm đối với việc này không có hiểu biết cho lắm.
Trân Thanh Phong suy nghĩ rồi nói: "Chắc tâm khoảng cuối tháng!" Vẻ mặt anh đau khổ nói: "Mùa đông năm nay tương đối lạnh, phải nói là lạnh muốn đóng băng luôn ấy chứ, cho nên chắc là năm nay cày bừa sẽ khó khăn hơn rất nhiều."
"Em nhớ năm trước vào khoảng thời gian này đã bắt đầu cày bừa rồi, tính ra sớm hơn năm nay."
Đối với chuyện này Khương Điềm Điềm lại nhớ rất rõ, vì sao cô lại nhớ rõ như vậy ư? Bởi vì năm trước là thời điểm cô vừa xuyên tới đây!
Cho nên mới cảm nhận được thời tiết đúng là thay đổi thất thường mà, năm trước khoảng thời gian này cũng không có lạnh như vậy đâu, nhưng mà năm nay lại lạnh như vậy.
Lúc đó cô không cần mặc áo bông dày cộm như hôm nay!
Có điều nếu suy nghĩ kỹ một chút, thời gian trôi qua cũng thật nhanh mà, ba năm trước cô vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường đọc sách chăm chỉ!
Nhưng mà hiện tại cô đã xuyên đến đây được một năm rồi, đã dần trở thành một cô nông thôn của thập niên bảy mươi lúc nào không hay.
Khương Điềm Điềm cảm thán nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh."
Trân Thanh Phong cũng không biết gì, thấy cô trâm tư, anh cũng lâm vào trâm tư không biết nghĩ cái gì. Khương Điềm Điềm đẩy đẩy người của anh hỏi: "Anh nghĩ gì đấy?"
Trân Thanh Phong hoàn hồn, anh đáp: "Anh vừa rồi suy nghĩ, thật ra năm trước mùa màng thất thu, tính ra đều nằm trong dự liệu cả rồi. Năm trước thời tiết cực kỳ ấm áp, mà đáng lễ ra thời tiết lúc đó không nên như vậy, nó tới sớm hơn rất nhiều. Thực tế thì phải đến tháng tư thời tiết mới ấm áp. Nhưng mà năm trước chỉ mới tháng ba thì thời tiết đã ấm áp lên rồi, so với bình thường là sớm hơn một tháng, sau đó lại bị thiếu nước rồi lại có mưa to. Ông trời chả khác nào một đứa trẻ vậy, đổi tới đổi lui nắng mưa thất thường. Em coi đó mọi thứ thay đổi chóng mặt như vậy thì đồng ruộng sao có thể chịu nổi chứ!" Khương Điềm Điềm nhấp môi, cô còn tính nói cho anh biết là năm nay sẽ không bằng năm rồi, nhưng mà cô suy nghĩ lại thì không biết sao lại không thể nói được, rốt cuộc dù sao cốt truyện cũng sẽ có lúc thay đổi, cho nên không có gì là chắc chắn cả.
Loại chuyện như thế này ai dám khẳng định chắc chắn chúr!
Mà cho dù là khẳng định những gì cô nói là đúng đi, người ta cũng sẽ bảo cô miệng quạ đen ăn nói xui xẻo cho xem.
Khương Điềm Điềm chớp chớp mắt, lông mi run run, hỏi: "Anh Tiểu Phong, thế anh nghĩ năm nay sẽ như thế nào ạ?"
Trần Thanh Phong liếc mắt nhìn Khương Điềm Điềm một cái, anh thở dài thật sâu nói: "Anh cảm thấy năm nay cũng không khá giả hơn chút nào đâu!"
Khương Điềm Điềm: "!II"
Trân Thanh Phong nói tiếp: "Nhưng mà anh cũng không thể nào nói trực tiếp suy nghĩ của mình cho ai, anh mà đem mấy suy nghĩ này ra nói cho người ta họ lại bảo anh miệng quạ đen ăn nói xui xẻo rồi mắng anh chết thì sao!"
Anh gãi gãi đầu nói: "Tuy rằng anh đầy một bụng nhiều chuyện như vậy nhưng anh cũng không quan tâm lắm, dù sao chuyện này mà nói cho cha nghe, đảm bảo cha sẽ đánh anh cho xem."
Khương Điềm Điềm: "!II"
Cô nuốt một ngụm nước bọt rồi suy nghĩ, sao cô có cảm giác... người đàn ông của cô còn giống người xuyên không hơn là cô nữa chứ?
Cô nhẹ giọng nói: "Cái kia... Sao anh lại nghĩ như vậy ạ?" Khương Điềm Điềm thật cẩn thận mở đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Phong.
Trân Thanh Phong khuôn mặt thản nhiên nói: "Năm trước khí hậu khác thường như vậy, kết quả dẫn tới việc chúng ta bị thất thu, lương thực cũng không tốt. Rồi bây giờ em xem đi, thời tiết năm nay cũng thất thường không khác gì năm rồi cả. Năm rồi thì thời tiết ấm áp quá sớm, năm nay thời tiết lại không hề ấm áp tí nào, cũng đã hơn một năm rồi mài Dù sao cũng tháng ba rồi mà bây giờ em xem xem, em nhìn anh này, không chỉ riêng anh mà tất cả chúng ta vẫn còn phải mặc áo bông, không dám cởi ra dù chỉ một chút! Mà buổi tối càng lạnh lẽo hơn nữa! Khí hậu khác thường như vậy làm sao không khiến người ta lo lắng cho được? Anh sợ là năm nay sẽ đi theo vết xe đổ giống như năm trước. Tuy nói bản thân anh không có kinh nghiệm trồng trọt, suy nghĩ này cũng chưa chắc đã đúng. Nhưng mà em cũng biết đó, có đôi khi có một số chuyện chỉ cân động não phân tích một chút thì sẽ nhìn ra vấn đề thôi."
Nên đây cũng là lí do tại sao anh muốn nhà mình vẫn nên tiếp tục trữ thêm lương thực.
Nhà bọn họ cùng nhà người khác không giống nhau, nhà người khác ít người, chỉ cần cố gắng tích góp đồ ăn thì cũng đủ để nhà người ta ăn được rất lâu rồi.
Còn nhà bọn họ không giống vậy.
Trong nhà có trên dưới hai mươi miệng ăn, khẩu miệng ăn như vậy không đơn giản tích góp một hai ngày là có dư được đâu.
"Dù sao có nhiều lương thực dự trữ lại vẫn an toàn hon."
Khương Điềm Điềm gật đầu: 'Em cũng cảm thấy nên như vậy."
Đôi mắt Khương Điềm Điềm sáng lấp lánh nhìn về phía Trân Thanh Phong, đây rõ ràng là sự sùng bái dành riêng cho anh, cô thật tình công nhận Trần Thanh Phong là một người đầu óc nhanh nhạy, tư duy của anh cũng vượt mức người thường nữa.
Anh so với những người ở đây không giống nhau, giống như cô, cô là người xuyên sách, cô biết rõ cốt truyện, mà Tô Tiểu Mạch lại là người trọng sinh, cô ấy cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới bởi vì cô ấy đã trải qua hoàn cảnh đó rồi.
Cho nên phải nói là hai người bọn họ "đã biết trước", nhưng nếu họ không có được ký ức hay không biết trước mọi chuyện thì chắc chắn họ sẽ không suy nghĩ ra được sắp tới sản lượng lương thực sẽ giảm như thế nào đâu.
Vậy mà Trần Thanh Phong lại suy đoán ra được, anh rõ ràng không rành trong việc làm nông, nhưng anh lại có thể căn cứ vào sự thay đổi của thời tiết mà phán đoán cho tương lai.
Vậy nên có thể thấy được anh là người có tư duy cao rộng cỡ nào. Mà hơn nữa, trong lòng cô hiểu rõ Trân Thanh Phong suy đoán đúng hết rồi.
Nhưng nếu như anh phán đoán sai đi chăng nữa hoặc có sự việc gì đó khiến cốt truyện thay đổi thì ở cái thập niên bảy mươi này việc dự trữ lương thực là việc có lợi chứ không có hại.
Cho nên mặc kệ là trường hợp như thế nào xảy ra thì anh vẫn là người khôn khéo và có tư duy cao xa.
Anh hiện tại chỉ ở trong cái thôn quê như thế này mà đã có kiến thức như vậy rồi, nếu như anh ở nơi tốt hơn thì chắc chắn sẽ được cung cấp nhiều kiến thức hơn.
Khương Điềm Điềm tin chắc anh sẽ cất cánh bay cao, bay rất xa. Anh ở thời đại này mà tư duy đã tân tiến như vậy rồi, nếu như anh ở thời đại giống như cô, hoặc anh chỉ cần ở những năm chín mươi, cô càng tin anh sẽ trở thành một người có vị trí rất cao, đồng thời sẽ tỏa sáng rất là rực rỡ cho xem.
Cô vẫn còn rúc ở trong lòng Trần Thanh Phong, thấp giọng nói: "Anh Tiểu Phong này, sao anh có thể thông mình tài trí như vậy được chứ? Em chưa từng gặp qua người nào thông minh như anh luôn ấy! Anh đúng là thiên hạ đệ nhất thông minh mà."
Trần Thanh Phong nhếch khóe miệng lên nói: "Không cần sùng bái anh làm gì!"
Khương Điềm Điềm làm nũng đáp lại: "Không sao, không sao, em cần phải sùng bái một người như anh chứ!"
Cũng may hai người này đang ở trong nhà họ Trân đây, chứ nếu như đang ở ngoài, mà để người bình thường nghe được chắc không khỏi đón nhận những ánh mắt ghê gớm cho mà xem.
Có điều hai người này thật ra cũng rất biết lựa chọn chỗ nói chuyện, dù sao da mặt họ cũng không quá dày đâu.
Khương Điềm Điềm càng dựa sát vào người Trân Thanh Phong, ánh mắt cô ỷ lại, kèm theo sùng bái nhìn anh nói: "Em cảm thấy anh là một người rất có năng lực, chắc chắn trong tương lai anh Tiểu Phong của em sẽ là người làm được việc lớn cho mà xem" ' Trân Thanh Phong bật cười, anh nói: "Đó là đương nhiên rồi, anh là người bình thường sao? Khẳng định không phải rồi!"
Anh xoa xoa đầu của Khương Điềm Điềm nói: "Chờ anh kiếm được thật nhiều tiên, anh sẽ mua cho em thật nhiều quần áo xinh đẹp, rồi mua cho em nhiều đồ ăn ngon nữa."
Khương Điềm Điềm cười hì hì đáp: "Dạ vâng”
Thật ra ở thời đại này ai cũng có cùng một suy nghĩ, đơn giản chỉ cần có tiền thì sẽ được ăn no mặc ấm, chỉ cần như vậy là đã đủ hạnh phúc lắm rồi.
Cho nên họ cũng chả cần đòi hỏi gì thêm đối với họ, ăn no mặc ấm là quá đủ, đòi hỏi nhiêu thêm là điều quá khó.
Nhưng mà đâu đó vẫn có người không có cái suy nghĩ như vậy, tóm lại sẽ có một số người không giống nhau.
Điển hình như Tưởng Thiếu Tuấn.
Người này không phải là ai xa lạ, mà là người "siêu cấp gian ác" trong miệng Tô Tiểu Mạch.
Mà đối với người biết rõ hoàn cảnh đau khổ của Tô Tiểu Mạch như Khương Điềm Điềm thì những gì Tô Tiểu Mạch hình dung về Tưởng Thiếu Tuấn là hoàn toàn đúng, không hề làm quả tí nào.
Tưởng Thiếu Tuấn chính là loại người không bởi vì chuyện cơm no áo ấm mà đắn đo quá nhiều. Ăn gì, mặc gì? Mấy cái đó trên cơ bản hắn ta không thiếu. Cho nên cái hắn ta nghĩ đến nó cao siêu hơn rất nhiều.
Tuổi còn trẻ mà có thể trở thành lãnh đạo ở Cách Ủy Hội, mặc kệ phía trên còn có người của bộ đội nữa, nhưng những người cấp cao hay cấp thấp hơn hắn ta cũng đều đối xử với hắn như một người cao hơn họ rất nhiều.
Cho dù sau lưng hắn ta mắng chửi hắn ta là tiểu nhân ác độc. Nhưng mà Tưởng Thiếu Tuấn vẫn mặc kệ, trái lại còn cực kì đắc ý, cho dù bọn họ có căm ghét hắn như thế nào đi chăng nữa, nhưng họ cũng không làm gì được hắn, thậm chí còn phải nhìn xem sắc mặt của hắn mà cư xử thì sao hắn lại không vui được chứ?
Quyền cao chức trọng sẽ đem tới cho con người ta nhiều chỗ đứng tốt, Tưởng Thiếu Tuấn cảm nhận rất rõ ràng ý nghĩa của nó.
"Còn bao xa nữa thì tới?"
"Dạ sắp vào tới trong thôn rồi thưa chủ nhiệm."
Xe nhanh chóng chạy vào đại đội Tiền Tiến, đi ngang qua mỗi nơi trong thôn, họ đều liếc mắt quan sát một vòng, Tưởng Thiếu Tuấn khuôn mặt lạnh lùng nhìn mọi thứ xung quanh.
Một người nam trung niên ngồi kế bên Tưởng Thiếu Tuấn lập tức mở miệng nói: "Em họ, thật ra em không cần phải tự mình tới đây làm gì! Nếu không phải do đường xá trong thôn không tốt thì sẽ không dẫn tới chuyện bị lật xe đâu! Bọn họ cứu em là việc hiển nhiên mà. Cần gì một người như em phải tới cảm ơn họ chứ? Bọn họ xứng đáng nhận lời cảm ơn của em sao?"
Người nói chuyện là anh họ của Tưởng Thiếu Tuấn, tên là Lữ Kỳ.
Tưởng Thiếu Tuấn mim cười đáp: "Em là người đúng sai rõ ràng! Nếu họ đã giúp đỡ em thì em sẽ cho họ biết, khi giúp đỡ em thì họ sẽ nhận được những gì! Tưởng Thiếu Tuấn em cũng không thiếu dăm ba quả dưa hay táo đồ đâu. Em cũng đâu thể nào để người ngoài đồn bản thân là người có ơn không báo, vong ơn phụ nghĩa được chứ!" Lữ Kỳ bật cười một tiếng, nói: "Ai dám nói em chứ, ai dám nói như vậy, anh đây sẽ cho tên đó ngồi xổm rào tre!"
Tưởng Thiếu Tuấn nhấp môi, sau đó hắn cũng không nói gì thêm.
Phải công nhận đường xá trong thôn không quá tốt, đi được một lát thì xe không còn cách nào đi vào thêm được nữa. Lữ Kỳ sắc mặt khó coi thêm vài phần, hẳn ta mắng: "Cái thôn này sao lại ở trong cái nơi khi họ cò gáy như thế này chứ?"
Tưởng Thiếu Tuấn cúi đầu xuống, nói: "Được rồi, dù sao tới cũng tới rồi, không cần phải oán giận làm gì."
Tuy rằng tháng ba lạnh lẽo, nhưng mà so với mùa đông cũng khác nhau rất nhiều, trong thôn đã có không ít người ra ngoài đường rồi, họ chợt nghe thấy có tiếng xe chạy vào trong thôn, ai nấy cũng cực kỳ tò mò mở to mắt nhìn, bọn họ đó giờ làm gì đã được gặp mấy loại xe như vậy cơ chứ!
Quanh năm suốt tháng đều ở trong thôn, tới xe lửa còn chưa từng ngồi qua một lần. Cho nên khi nhìn thấy Tưởng Thiếu Tuấn đi về phía bọn họ, ai ai cũng mở to mắt ra nhìn, ánh mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
Mà Lữ Kỳ là người sung sướng nhất, hắn thích người khác nhìn mình bằng ánh mắt đó. Hắn nhanh chóng mở cửa xe bước xuống hỏi: 'Đại đội trưởng của mấy người đang ở chỗ nào vậy?"
Tuy rằng Lữ Kỳ khá vênh váo tự đắc, nhưng mà người trong thôn đã quá quen với ánh mắt xem thường người thành phố nhìn họ, nên họ cũng không để trong lòng làm gì, một cậu nhóc nhanh chân chạy tới nói: ”...'
"Các chú đi qua rồi ạ, chạy qua giao lộ vừa rồi thì chính là tới đại đội rồi ạ."
Lữ Kỳ cảm thấy không vui, khuôn mặt tối sầm lại, từ nãy giờ Tưởng Thiếu Tuấn cũng không lên tiếng nói chuyện mà cứ để mặc anh họ mình làm gì thì làm.
Lữ Kỳ nhìn cậu nhóc một hồi xong nói với cậu: "Được rồi nhóc con lên xe dẫn đường đi." Cậu nhóc sửng sốt sau đó lại kích động, liên tục xoa tay vào nhau, cậu nhanh chân chạy nhanh về phía chiếc xe đang đỗ, hưng phấn đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, tay cậu cũng không dám chạm vào chiếc xe.
Xe quành ngược trở lại, sau đó hướng về phía đại đội mà chạy.
Người già trong thôn thấy vậy liền cảm thán nói: "..."
"Mấy người này không giống như mấy công tử thiếu gia vào làng đâu! Thằng nhóc Đại Thành là đang dẫn đường cho quỷ đấy chứ!"
"Phụt... !"
Mọi người thật ra cũng biết là lời của cụ già này không có ác ý cho nên ai nấy cũng đều bật cười.
"Nhưng mà không biết họ là ai nữa?"
"Ai mà biết được đâu, cũng có thể là lãnh đạo ở trên xuống."
"Cũng không biết người đó chức cao như thế nào hạ?"
Nếu là lãnh đạo ở công xã xuống đây thì cũng chỉ đi xe đạp xuống thôi, cho nên mấy người này ít nhất cũng phải ở trong huyện!
Phải từ huyện trở lên mới có thể có mấy loại xe như thế này, cũng chỉ có trong huyện mới bày ra vẻ như thế này.
Mấy người trong thôn họ còn chưa bắt đầu cày bừa cho vụ mùa này, cũng không có chuyện quan trọng gì, tự nhiên có người làm lớn như vậy ghé thăm, mọi người trong thôn hết sức hưng phấn.
Không lâu sau đã có tin tức truyên tới.
Phải nói mấy người nhà Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm xã giao rất tốt, chưa kể hê quan của Bà Trần và bà Vương cũng rất tốt!
Bình thường quan hệ của họ đã rất tốt rồi, nhưng mà so với hiện tại thì phải nói là thân hơn trước rất nhiều, so với chị em ruột cũng không khác bao nhiêu. Bà Trần bởi vì được bà Vương giới thiệu cho cô con dâu tốt như vậy nên bà vẫn luôn biết ơn bà Vương. Chưa nói vụ thu đất phần trăm cũng có liên quan tới bà Vương, bà ấy xử lý rất quyết đoán nên Bà Trần càng bội phục bà ấy hơn.
Tóm lại là đôi bên rất hợp ý nhaul
Quan hệ từ đó cũng rất tốt.
Bà Vương nắm được tin tức liền vội vàng chạy vào nhà họ Trần, vừa vào cửa liền nói: "Bà chị của tôi ơi."
Bà Trần nghe giọng là biết ngay đó là bà Vương: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"
Bà Vương vào thẳng chủ đề: "Mọi người biết tin gì chưa? Trong thôn chúng ta vừa đón một chiếc ô tô tới đấy. Không biết là lãnh đạo ở đâu tới nữa, nghe nói là chạy thẳng tới đại đội của chúng ta...
Bà Trần nghe vậy thì bất ngờ: "Ây da ông trời ơi, sao giờ này lại có lãnh đạo tới chứt"
Hai người phụ nữ già mỗi người một câu ngồi nói chuyện với nhau.
Khương Điềm Điềm xuất hiện đúng lúc hai người đang nói chuyện khí thế ngập trời, Khương Điêm Điêm chen vào nói: "Sao họ lại tới vào giờ này ạ? Tới giữa trưa thế này thì họ ăn cơm ở đâu đây nhỉ?"
Bà Trần nghe vậy thì nói: "Chúng ta cũng không cần phải quan tâm mấy cái đó làm gì."
Bà bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm với bà Vương: "Dù sao mấy người lãnh đạo đó cũng không có thời gian ở lại đây lâu đâu!"
Bà Vương đang muốn nói chuyện, liên nhìn thấy anh hai Trần vội vàng chạy vào, anh thở hồng hộc, nhìn còn tưởng là mới từ dưới nước chui lên, mồ hôi nhễ nhại: "Mẹ, mẹ, mẹ, chuyện là cha của chúng ta... cha của chúng ta nhờ nói lại với mẹ, giữ trưa hôm nay... giữa trưa lãnh đạo muốn tới nhà chúng ta ăn cơm."
Bà Trần: "II" Khương Điềm Điềm thắc mắc hỏi: "Anh hai này, vì sao họ lại muốn tới nhà chúng ta ăn cơm vậy chứ ạ?”
Anh hai Trần thở không nổi nữa, đang muốn lấy hơi thở một tí, mà thấy tâm mắt của mọi người đang chỉa về phía anh để đợi câu trả lời, nên đành phải ngừng thở mà nói: "Anh nghe nói cái gì mà do lần trước cậu năm nhà chúng ta chính là người cứu mạng người lãnh đạo trong đó. Nên lần này... lân này người đó đến thôn chúng ta chủ yếu là để cảm ơn nhà chúng tai"
Khương Điềm Điềm: "Để em đi coi thử xem sao!"
Mấy người trong nhà: "Này này này..." Mọi người lúc này lập tức kích động, rốt cuộc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ kích động cũng không sai, nhưng mà Khương Điềm Điềm lại khá bình tĩnh, cô chạy nhanh hỏi: "Chị năm đâu rồi ạ?"
Không thể nào để cho Tô Tiểu Mạch gặp được cái tên đó! Bằng không sẽ có chuyện lớn xảy raI
Cô dám đảm bảo nếu để Tô Tiểu Mạch và cái tên Tưởng Thiếu Tuấn đó gặp nhau sẽ dấy lên một hồi chuyện không nên xảy ra.
Bởi vì cái tên đó là quỷ háo sắc, mà tên đó lại để ý đến chị năm của côi!
Khương Điềm Điềm không hiểu được, vận mệnh sao lại thần kỳ đến vậy cơ chứ, rõ ràng Tô Tiểu Mạch không có vào quân đội, vậy mà bọn họ vẫn bởi vì ơn cứu mạng mà dính dáng tới nhau.
"Chị năm đâu rồi ạ?" Khương Điềm Điềm hỏi lại lần nữa.
Bà Trần nghe vậy thì như biết gì đó bà nói nhanh: "Đúng đúng đúng, mau nhanh đi kêu Tiểu Mạch nấu cơm đi! Tiểu Mạch nấu cơm rất ngon!"
Mắt thấy nhà họ Trần vội vàng như vậy, bà Vương cũng không tiện ở lại, nên bà cất giọng nói: "Vậy thôi chị tranh thủ sắp xếp đi ạ, em không làm phiền nhà mình nữa, hôm khác em lại tới."
Nói xong bà cũng không luyến tiếc gì mà nhanh chóng rời đi. Khương Điềm Điềm nhìn thấy Bà Trần sốt ruột xoay vòng vòng, cô liền nắm chặt lấy tay Bà Trần, cất giọng rất nhanh, nhưng cực kỳ nghiêm túc nói: "Mẹ, không thể để chị năm nấu cơm được!"
Cô giữ chặt Bà Trần, rồi kéo bà vào trong phòng nói khẽ, chỉ có hai người nghe được.
Cô nhìn vào mắt Bà Trần, cất giọng nghiêm túc nói: "Con biết chị năm nấu cơm ngon, nhưng mà bởi vì chị năm nấu cơm ngon, nên chúng ta càng không thể nào để cho chị năm nấu cơm! Không chỉ không để cho chị năm nấu cơm, mà chúng ta càng không được nấu đồ ăn gì quá tốt, chỉ cần nấu đồ cực kì bình thường là được rồi. Mẹ muốn để người ta biết nhà mình có đồ ăn tốt hay sao ạ? Trong thôn chúng ta có rất nhiều nhà không có điều kiện tốt như chúng ta! Mà ở cái thời điểm này mà nhà chúng ta chiêu đãi đồ ăn ngon như vậy thì sao mà được ạ? Con người sợ nổi danh heo thì sợ mập, nếu để người ngoài thấy được, con sợ nhà mình sau này chuốc thêm phiền phức không đáng cóI"
Cô ngập ngừng một lát rồi lại nghiêm túc nói: "Mẹ thử nghĩ kỹ xem, ở đại đội Liên Hoa mấy ngày trước có hơn hai mươi nhà bị bọn trộm đột nhập. Nhìn sơ qua cũng có thể biết được chắc chắn không phải một hai tên ăn trộm có thể làm được chuyện như vậy, nếu lỡ nhà chúng ta bị họ để ý đến thì sao đây ạ? Nếu thật sự bị bọn trộm để ý thì sắp tới nhà chúng ta phải ăn gì đây ạ? Nói không chừng người khác còn nói do nhà chúng ta có đồ tốt nhiều nên chọc cho bọn trộm ngứa mắt đến trộm là đúng!"
Nói đến đây, cô âm thâm quan sát biểu cảm của Bà Trần, thấy có chút khả quan nên liền nói tiếp: "Con cảm thấy nhà chúng ta nên lùi một bước sẽ tốt hơn, để người ngoài biết nhà chúng ta cũng không có thứ gì tốt để đỡ phải ghen ty rồi. Còn nếu như để người ta biết tay nghề của chị năm tốt như vậy, lỡ người ta muốn tới học thì sao đây ạ!? Tay nghề của chị năm là tốt nhất trong nhà, cũng là để làm đồ ăn bán kiếm tiền, tay nghề chính của gia đình mình sao có thể để người khác học được ạ?"
Khương Điềm Điềm vắt hết óc mới có thể trong thời gian ngắn nhất nghĩ đến mấy vấn đề này, chính bản thân cô biết được, cái lý luận cùn này của cô có rất nhiều sơ hở. Nhưng mà hiện giờ cô không còn biện pháp nào cả, bây giờ cô nghĩ càng nhiều thì càng không biết phải làm sao cả.
Nên cũng chỉ có thể nói được nhiêu đó thôi.
Tóm lại không thể để cho Tô Tiểu Mạch bị cái tên háo sắc đó chú ý tới được, cũng không thể để tên đó chú ý đến nhà họ Trần của họ.
Cũng may cô chỉ cần thuyết phục Bà Trần là mọi chuyện sẽ khác, mà Khương Điêm Điềm hiểu được, Tô Tiểu Mạch từng nói dối là nhà cô ấy xuất thân từ đầu bếp trong hoàng cung, cho nên cô ấy học trộm tay nghề của người nhà họ Tô rất nhiều.
Chuyện này là do cô đọc truyện mà biết được. Tuy rằng trong nhà họ Trân không ai biết nhưng mà Bà Trần lại rất tin tưởng chuyện này là có thật.
Và sự thật là như vậy, lời Khương Điềm Điềm vừa nói, bà đã suy nghĩ kĩ lại rồi.
"Đúng đúng đúng, không thể để Tiểu Mạch nấu ăn được." Nếu để việc này truyền ra ngoài, người nhà họ Tô biết được sẽ tới gây chuyện, như vậy liền không tốt cho nhà họI
Tuy rằng bản thân bà không sợ người nhà họ Tô, nhưng mà tóm lại nhà họ cũng không hoàn toàn đúng. Nên hà cớ gì phải rước phiền toái vào nhà.
"Vẫn là con suy nghĩ chu đáo hơn mẹ!" Bà Trần ; đi ra ngoài bắt đầu chỉ huy: "Chị dâu hai Trần, con tới nấu cơm đi. Con dù sao cũng là con dâu trưởng trong nhà, cho nên mấy chuyện quan trọng như thế không thể để Tiểu Mạch làm được, con bé còn trẻ, đối với mấy chuyện này không có nhiều kinh nghiệm đâu, vẫn là để con làm thì tốt hơn!"
Chị dâu hai Trân vừa nghe thấy vậy thì cực kì sửng sốt, nhưng thật nhanh sau đó cô kích động nói: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ làm thật tốt."
Bây giờ cô mới biết được, mặc kệ bình thường như thế nào thì đến thời khắc mấu chết trưởng thứ sẽ không giống nhau. Ở trong lòng người lớn trong nhà thì vào mấy trường hợp quan trọng như thế này vẫn nhớ đến cô. Chính cô sẽ đảm đương việc lớn trong nhà, cô vẫn có tác dụng đấy chứ.
Chị dâu hai Trân trong một năm gần đây đều để ý thấy Bà Trần tương đối cưng chiều Khương Điềm Điềm, cũng rất là coi trọng Tô Tiểu Mạch, trong lòng cô nhiều khi cũng có chút bất an, nhưng mà ở thời điểm này cô mới nhận ra một điều!
Mặc kệ ngày thường như thế nào đi chăng nữa, nhưng đến thời khắc quan trọng vẫn coi trọng cô là cô an tâm rồi.
Thời khắc quan trọng thế này mẹ chồng cô mới công nhận năng lực của cô!
"Mẹ, bây giờ con làm liền đây ạt"
Bà Trần: "Được rồi, chúng ta làm bốn món thôi! Con chịu cực làm nhiều lên một chút!"
Chị dâu hai Trân: "Vậy thịt dê của nhà mình..."
Bà Trân nghe vậy liên lập tức nói: 'Không được làm thịt, mấy người các con có biết nghĩ hay không, hôm nay nhà chúng ta làm thịt thì ngày mai cả thôn sẽ biết nhà chúng ta có đồ ăn ngon thì sao? Mấy đứa các con không sợ người khác tới nhà chúng ta tống tiền à?"
Khương Điềm Điềm ở một bên cũng cổ vũ ý kiến của mẹ chồng: "Mấy người ở trong thành tới thì làm gì còn lạ với thịt nữa đâu ạt! Nói không chừng đã sớm ăn tới chán ngán rồi, dễ gì mà lạ lãm với mấy món ăn liên quan tới thịt chứ ạ! Em nghĩ lãnh đạo người ta không lạ gì cá thịt đâu!”
"Đúng đúng đúng, lãnh đạo người ta sẽ không thiếu cá thịt để ăn đâu." Mắt thấy bên này cuối cùng cũng ổn định, Khương Điềm Điềm nói: "Con đi tìm chị năm bàn chút chuyện đây ạ."
"Tiểu Mạch đã lên núi rồi, con đừng đi tìm con bé một mình, cùng đi với Tiểu Lục đi cho an toàn." Bà Trân nghe vậy thì nhắc nhở cô một câu. Khương Điềm Điềm nghe vậy thì đáp: "Dạ con biết rồi ạ." Tô Tiểu Mạch là con người không thể ở không được, không có việc gì thì sẽ liền đi lên núi kiếm đồ.
Khương Điềm Điềm cuối cùng cũng yên tâm thở phào, cô cảm thấy may mắn Tô Tiểu Mạch là người cần mẫn.
Bằng không là gặp được tên đó rồi.
Khương Điềm Điềm chạy nhanh về phòng, Trân Thanh Phong đang giúp cô sao chép sách, thấy cô liền hỏi: "Vừa rồi bên ngoài có chuyện gì vậy? Anh nghe thấy tiếng cãi cọ ồn ào."
Khương Điềm Điềm liên nhanh chân chạy tới kể cho anh nghe mọi chuyện, sau đó cô lại nói: "Chúng ta lên núi tìm chị năm đi ạ, chị năm là người xem cái ác như kẻ thù, em sợ chị ấy biểu hiện rõ ràng quá, đến lúc đó em sợ đưa tới phiền toái gì đó."
Cô cũng không thể nào nói thẳng tên đó là thiên địch của Tô Tiểu Mạch được!
Trân Thanh Phong nghe vậy liên nói: "Được rồi, để anh đi cùng với em."
Hai người nhanh chóng nắm tay nhau đi ra cửa.
Khương Điêm Điềm vừa đi vừa nói: "Anh nói xem, sao anh năm không có việc gì lại đi cứu người, cứu người là việc đúng, nhưng sao lại cứu trúng người xấu chứ, làm cho chị năm tức giận theo."
Trân Thanh Phong nhướng mày: "Cái cô bé Khương Điềm Điêềm này, chuyện cũng đã xảy ra rồi còn có thể thay đổi được sao?"
Anh xoa bóp khuôn mặt của Khương Điềm Điềm, nói: "Nhìn dáng vẻ này của em, xem ra em cũng không thích người này nhỉ?"
Khương Điềm Điềm gật đầu xác nhận: "Đúng vậy đó a."
Tô Tiểu Mạch cũng không phải là dạng nữ chính ngu ngốc, nhưng bởi vì cô là người tốt bụng quá cho nên mới chuốc lấy phiên phức vào người, bởi vì nguyên nhân đó thành ra Khương Điềm Điềm cô mới không thích cái tên đó. “Chúng ta đi nhanh lên đi ạt"
Khương Điềm Điềm với Trân Thanh Phong cùng nhau lên núi tìm Tô Tiểu Mạch, mà ở bên kia kế toán Trân cùng với đại đội trưởng còn có nhóm người Tưởng Thiếu Tuấn đang đi hướng về phía nhà họ Trần, ở đây lái xe là chuyện không thể, chỉ có thể đi bộ thôi.
Ngoại trừ Tưởng Thiếu Tuấn cùng Lữ Kỳ, còn có thêm một người tài xế.
Tài xế ôm theo hai hộp quà to đi sau lưng hai người họ.
Đại đội trưởng vừa đi vừa giới thiệu: "Năm nay trời lạnh hơn mùa xuân vừa rồi nhưng vẫn chưa bắt đầu cày bừa. Có điều cũng có một số việc đã bắt đầu làm rồi! Điển hình như chăn nuôi heo thì heo con cũng đã bắt đầu chăm nuôi rồi! Năm trước tuy có dịch heo nhưng chỗ chúng tôi cũng không có thiệt gì vê heo cal"
Nói đến việc này, đại đội trưởng rất là kiêu ngạo.
Tưởng Thiếu Tuấn nghe vậy thì bình tĩnh cười, anh cũng không có thêm biểu cảm khác lạ gì. Lữ Kỳ tuy lớn tuổi hơn Tưởng Thiếu Tuấn nhưng mà hắn ta cũng không có sự trầm ổn giống như em họ của mình. Hắn ta ngược lại mang theo vài phần kiêu ngạo đắc ý. Hắn đưa mắt nhìn hết một vòng các phòng, sau đó bĩu môi ghét bỏ.
Đại đội trưởng cùng với kế toán Trần đều để ý đến biểu cảm của hai người họ. ý Kế toán Trần đột nhiên nói: "À đúng rồi, chúng tôi nghe nói cậu ở đây là anh họ của thanh niên trí thức tên Trì Hiểu Hồng trong thôn chúng tôi. Thật là trùng hợp, Trì Hiểu hồng vừa rồi khi hết năm liên đi đến đại đội Dương Liễu, cậu có muốn chúng tôi đến đại đội Dương Liễu gọi cô ấy giúp cậu không?"
Lữ Kỳ nhìn về phía Tưởng Thiếu Tuấn.
Tưởng Thiếu Tuấn bình tĩnh đáp: "Không cần đâu! Chúng tôi đã gặp nhau rồi."
Hắn nhàn nhạt mỉm cười: "Lúc trước tôi có về nhà ăn tết lúc đó nghe nói em ấy bị thương, trong lòng có chút không yên tâm, cho nên cũng có tới xem qua. Kết quả thật sự không nghĩ tới trời xui đất khiến thế nào. Em ấy không có việc gì, nhưng mà xe của chúng tôi lại bị lật. Lúc này lại thành em ấy đến thăm tôi." Biểu cảm của hắn bất đắc dĩ cười cười, cảm thán nói: "..."
"Mọi người nghĩ xem đây là lí do gì cơ chứ." "Đại nạn không chết tất là do trời cao chiếu cố." Đại đội trưởng thuận miệng nói, ông chỉ vê phía xa xa, ông nói: "Kìa chúng ta sắp tới rồi, mau đi nhanh lên thôi."
Từ rất xa Tưởng Thiếu Tuấn liền nhìn thấy trong nhà rất nhiều chỗ được làm từ đá. Trong thôn mặc kệ như thế nào, nhà nào nhà nấy đều xây phòng bằng bùn đất, riêng chỉ có nhà của kế toán Trần là xây bằng đá.
Nhìn chung tổng thể cả căn nhà trông rất hợp quy tắc. Ánh mắt anh lóe lên một tia sáng, lời nói mang đậm ý nghĩa sâu xa nói: "Nhà của kế toán Trần đúng là có điều kiện nhỉ!"
Kế toán Trần bình thường là một người khiêm tốn và ít nói, nhưng mà nghe người lạ khen nhà mình như vậy ông cũng có một chút khoe khoang nhỏ: "Chắc cậu không biết rồi, cũng là do trong nhà có nhiều con trai mà thôi. Mà nhiều người thì sức làm việc lớn, nhà tôi chính là như vậy đấy! Thanh niên trai tráng nên lao động nhiều, mỗi năm cũng đổi được khá nhiều công điểm."
Đại đội trưởng và kế toán Trần là bạn bè lớn lên từ nhỏ với nhau nên làm việc rất ăn ý.
Đại đội trưởng nghe vậy thì cười nói thêm vô: "Ông đừng có mà khoác lác! Nhà ông trai tráng làm việc nhiều thì con nít trong nhà cũng nhiều! Tới chín đứa nhỏ lận, không có đứa nào tới tuổi làm việc cả, mà lại là thời điểm ăn nhiều mau lớn nữa."
"Mà nếu nói đến năm rồi cũng đúng là vì do sản lượng thu hoạch giảm đi rất nhiều thôi."
Kế toán Trần nghe vậy thì cười ha hả.
Đoàn người vừa đặt chân vào cửa, Bà Trần đã chạy nhanh ra cửa đón tiếp: "Rất vui khi mọi người đồng ý tới nhà chúng tôi, mời các vị vào đây ngồi đi a. Tưởng Thiếu Tuấn khiêm tốn cười đáp: "Ở đây cũng không có lãnh đạo nào đâu ạ, nếu không phải bởi vì hai người con trai của bác đã cứu tôi thì tôi đã phải bỏ cái mạng nhỏ mình giữa đường rồi. Nên ở đây không có lãnh đạo cùng dân chúng, cũng chỉ có tôi với ân nhân cứu mạng thôi."
"Lời nói này của cậu vậy cũng là không đúng rồi, đây dù sao cũng là việc thường tình thôi! Ai mà có thể thấy chết không cứu được chứ?"
Tuy rằng Tưởng Thiếu Tuấn nói chuyện bình thường rất khiêm tốn, nhưng mà Bà Trân cũng không dám thả lòng mình quá, bà sợ có gì sai sót người ta trở mặt lúc nào không hay.
Mấy người trong nhà cũng không hiểu biết mấy về người này, họ cũng chỉ nghe ba chồng và Trần Thanh Bắc nói người này làm ở Cách Ủy Hội, là một người khá hung ác.
Tuy rằng bọn họ trẻ tuổi không biết nhiều, cũng không đi nhiều, nhưng dù sao bọn họ cũng lớn tuổi, ăn không biết bao nhiêu muối rồi, đi ra ngoài đường cũng nhiều, cho nên bình thường sinh hoạt cư xử với người khác cũng khá là thông minh.
Những cô con dâu trong nhà cũng cảm thấy người này khá là khiêm tốn, nhưng bọn họ dù vậy vẫn hiểu rõ một điều...
Chó cắn người là chó không sủal
Những người càng ở địa vị cao mà càng khiêm tốn thì làm gì dễ đối phó với họ được cơ chứ.
"Mau vào trong ngồi đi."
Tưởng Thiếu Tuấn quay đầu lại nói: 'Đây là một chút quà nho nhỏ, mong gia đình mình nhận cho ạ.”
Kế toán Trần cùng Bà Trần thấy vậy liền nói: "Không được không được, chỗ chúng tôi sao có thể nhận món quà này của cậu được! Cảm ơn là được rồi, chứ tặng đồ như thế này cho chúng tôi thì người khác nhìn vào sẽ nói nhà chúng tôi như thế nào chứ? Người khác sẽ nói chúng tôi thành cái thể thống gì đây? Cái này chúng tôi không thể nhận được đâu."
Tưởng Thiếu Tuấn lại cười nói: "Mọi người nếu không cần, chính là xem tôi như người ngoài rồi! Chẳng lẽ tánh mạng của tôi còn không đáng giá bằng mấy đồ vật này sao? Dù sao cũng chỉ là một vài món quà nhỏ thôi, cho dù bây giờ chúng ta không bàn tới vấn đề ơn cứu mạng đi thì mọi người cứ coi như tôi là thân thích đến nhà mình tặng quà thôi, chẳng lẽ người nhà gửi quà mọi người cũng không nhận sao?"
Bà Trân vẫn nói: "Biết là vậy nhưng mà mấy món này quý hóa quá."
Bà cúi đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy mấy gói đồ được để trong hộp tinh xảo, trên nắp hộp còn khắc họa rất nhiều thứ đẹp mắt, mấy cái này không phải muốn là có được đâu!
Tưởng Thiếu Tuấn lại kiên nhẫn nói: "Bác gái à, nếu như không nhận mấy cái này chính là không nể mặt của tôi đấy ạ!"
Anh nhìn trái phải cười cười hỏi: "Tôi lúc ấy có hơi mơ màng nên đã không còn nhớ rõ. Có điều là có nghe nói qua hai anh em nhà này đã cứu tôi mà đúng không? Không biết bọn họ có ở đây không? Tôi muốn gặp họ một lần, trực tiếp nói lời cảm ơn họ."
Bà Trân nghe vậy liên đáp: "Đó là đứa con thứ năm và thứ sáu trong nhà. Tiểu Ngũ thì đã quay về doanh trại, còn Tiểu Lục thì lên núi rồi, một lát sẽ trở về thôi."
Vừa dứt lời đã nghe được tiếng của Trần Thanh Phong bước vào cửa.
Trân Thanh Phong vui tươi hớn hở đi tới nói: "Nhà mình lại có khách tới ạ?"
Kế toán Trần thấy con trai về liền nói: "Đây là Tiểu Lục con trai của tôi, con nhớ rõ vị này không? Đây là anh họ của Trì Hiểu Hồng đấy."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì lập tức bước nhanh về phía Tưởng Thiếu Tuấn, cầm tay hắn nhiệt tình chào hỏi: "À thì ra là lãnh đạo tới đây!"
Anh hứng thú bừng bừng nói: "Sức khoẻ của ngài đã tốt lên chưa vậy? Quả nhiên đúng là lãnh đạo so với người bình thường không giống nhau."
Bị thương nặng như vậy mà mới có mấy ngày đã khoẻ lên lại rồi. Đến cả thân thể so với người bình thường cũng khác hẳn. Trách không được có thể đảm nhiệm vị trí lãnh đạo."
Tưởng Thiếu Tuấn Trần Thanh Phong cầm lấy tay Tưởng Thiếu Tuấn không buông, nhìn chằm chằm đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, rồi nói tiếp: "Mọi người nhìn này, trông vị lãnh đạo của chúng ta hiên ngang vô cùng, nhìn cũng rất tuấn tú lịch sự nữa.”
Tưởng Thiếu Tuấn muốn bỏ tay của mình ra khỏi tay Trần Thanh Phong, nhưng mà một người kéo một người rút, cho nên mãi vẫn không rút ra được.
Khóe miệng hắn cứ run rẩy không thôi: "..."
May thay Trân Thanh Phong nói xong cũng rất nhanh đã buông tay hắn ta ra. Tay của Trần Thanh Phong cứ như vậy sờ lên quần áo của Tưởng Thiếu Tuấn cảm thán nói: 'Ây da, mọi người nhìn quần áo ngài ấy mặc này, chất liệu thật là tốt quá đi, đây là vải nỉ có đúng không? Trong thôn của chúng ta không có ai mặc loại vải này cả, thoạt nhìn có vẻ rất là ấm đó nhat"
Tưởng Thiếu Tuấn: "..."
Trân Thanh Phong tâm mắt lại dừng ở người tài xế đang ôm cái hộp, gương mặt càng thêm tươi cười xán lạn nói: 'Ây da, ngài xem đây này, tới cảm ơn là được rồi sao lại còn đem theo quà làm gì? Đem theo nhiều như vậy làm gì cơ chứ!"
Tưởng Thiếu Tuấn: "..."
Những người khác: ”...'
Bạn cần đăng nhập để bình luận