Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 96
Cũng bởi vì hai người có thương lượng với nhau nên cuộc sống của gia đình họ mới có thể ngày càng tốt đẹp hon. Khương Điêềm Điềm: "Em cảm giác thời điểm em gả cho anh cũng không có được long trọng như bây giờ."
Trần Thanh Phong nhìn về phía cô, nắm lấy tay cô, âu yếm nói: "Cho nên hiện tại anh mới muốn bù đắp cho em đây. Nếu như em thích, chúng ta mỗi một năm đều sẽ tổ chức một cái yến hội để kỷ niệm ngày kết hôn của vợ chồng mình."
Khương Điềm Điềm phụt một tiếng bật cười: "Anh lại nói nhiều đến mức hàm hồ rồi, nếu như em với anh năm nào cũng tổ chức yến hội như thế, thì người ngoài tám chín phần sẽ cho rằng chúng ta có tật xấu đó!"
Trần Thanh Phong bật cười: "Từ lúc nào mà em bắt đầu để ý đến cảm xúc của người khác thế?"
Người ngoài nghĩ như thế nào, dù chỉ một chút cũng không quan trọng với anh.
Khương Điềm Điềm bật cười, đôi mắt cong cong, tươi cười ngọt ngào: "Nói thật ra thì mỗi năm tổ chức một cái yến hội, anh không cảm thấy mệt mỏi sao?"
Cô dựa vào bả vai Trần Thanh Phong, nói tiếp: "Em cũng chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi! Chứ trong lòng em là rõ ràng nhất! Lúc ấy em và anh kết hôn thì hôn lễ đã là long trọng nhất ở thời điểm đó rồi."
Trân Thanh Phong cong cong khóe miệng, gật đầu: "Chuyện đó là lẽ đương nhiên, anh đối với vợ của mình làm sao có điểm nào không tốt được chứ?"
Anh cưỡi xe đạp chở cô bé nhỏ ngồi phía sau, cái hình ảnh ấy đến hiện tại vẫn còn hiện ra một cách rõ ràng ở trước mặt anh.
Anh rũ mắt nhìn về phía khuôn mặt của Khương Điềm Điềm, tuy rằng bọn họ kết hôn đã hai mươi năm, nhưng dường như cô không có chút gì biến hóa, quá lắm thì người ngoài cũng chỉ có thể nghĩ cô chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vẫn còn rất tràn trề sức sống.
Trân Thanh Phong liền xoay qua phía chiếc kính chiếu hậu nhìn thoáng qua gương mặt của mình.
"Anh nhìn cái gì thế?" Khương Điềm Điềm tò mò hỏi. Trần Thanh Phong điềm đạm đáp: "Anh nhìn xem bản thân mình có còn đẹp trai hay không?"
Anh đang lái xe, chỉ có thể buông bàn tay đang nắm tay Khương Điềm Điềm ra, lại đưa tay lên sờ soạng gương mặt của chính mình, vu vơ hỏi: "Em có cảm thấy anh còn rất đẹp trai đúng không? Một chút cũng không có dấu hiệu già nua nhỉ?"
Vợ của anh chẳng già đi chút nào, nếu như anh thật sự già đi như vậy thì sao còn xứng với cô nữa. Khương Điềm Điềm bật cười thành tiếng, đưa tay đánh anh một cái: “Anh tập trung lái xe cho em đi!"
Trân Thanh Phong nhướng mày nhìn cô, giống như đang đợi câu trả lời.
Khương Điềm Điềm chọc anh: "Không tập trung lái xe mà anh cứ miên man suy nghĩ cái quỷ gì đâu không à! Anh không đẹp trai thì ai đẹp?”
Anh Tiểu Phong của em vẫn luôn là người đàn ông đẹp trai nhất, trên người không chỉ có khí chất thành thục của một doanh nhân, mà lại còn có sự tươi trẻ như gió xuân của độ tuổi thiếu niên phơi phới. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến người khác thúc ngựa ba ngày cũng đuổi theo không kịp."
Trân Thanh Phong liền cao hứng lên, đắc ý dào dạt nói: "Em nói những lời này cũng đúng đấy, thật ra anh cũng chẳng phải người tầm thường đâu."
Xe rất nhanh đã về đến nhà, Trần Thanh Phong tung ta tung tăng chạy xuống xe trước: "Em đừng có nhúc nhích, để anh mở cửa xe cho em.
Khương Điềm Điềm cười ngọt ngào: "Dạ được."
Anh lập tức xuống xe vòng qua vị trí ghế phụ, nghiêng người mở cửa xe ra, một tay thì che trên đỉnh đầu của Khương Điềm Điềm, tay còn lại làm dấu mời, ôn tồn nói: "Thân mời Khương Điềm Điềm tiểu thư." Khương Điềm Điềm nén cười, dương dương tự đắc xuống xe, lại đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào trong bàn tay to lớn của Trần Thanh Phong, hai người tay cầm †ay cùng nhau đi vào trong nhà.
Bà Trân cùng Bà Hoa đang ở trong sân ngắm hoa thì chứng kiến cảnh tượng này.
Bà Trần bị con trai cùng con dâu làm cho nổi da gà đầy mình, bà run môi nói: "Hai cái đứa này, đã bao nhiêu tuổi rồi còn làm ra mấy chuyện sởn gai ốc như thế chứ?"
Mỗi năm trôi qua, bà đều nghĩ rằng hai đứa trẻ này sẽ càng ngày càng trưởng thành hơn? Nhưng lúc này sống chung với hai người họ rồi, bà mới hiểu căn bản không phải. Hai người kia vẫn là trước sau như một, một chút cũng không thay đổi, vẫn ân ân ái ái bất chấp thời gian, địa điểm.
Bà Hoa cũng mỉm cười: "Như vậy càng tốt chứ, tình cảm ngọt ngào như vậy, đến tôi là người ngoài nhìn vào cũng ngưỡng mộ."
Về chuyện này, Bà Trân cũng tán thành, bà mỉm cười: "Chị nói cũng đúng."
"Ủa? Mẹ à, sao mẹ lại trốn ở bên trong vườn hoa? Nếu mẹ không nói lời nào con còn không biết mẹ đang ở đây đấy! Mẹ đang làm gì thế? Đừng nói với con là từng tuổi này còn muốn chơi trốn tìm?" ttt tươi cười nói Bà Trần khóe miệng run rẩy, cảm thấy đôi tay ngứa ngáy vô cùng, thật sự rất muốn đánh người, bà lãnh khốc nói: "Con là đang muốn tìm cái chết đúng không?”
Trân Thanh Phong quyết đoán nói: "Sao có thể đi tìm cái chết chứ ạ?"
Anh vui tươi hớn hở tiến lên thêm vài bước, lúc này mới cười nói: 'Mẹ! Vậy mẹ đang làm gì ở đây? Đang chăm sóc vườn hoa à? Việc nặng nhọc như này sao mẹ lại phải làm chứ! Mỗi năm, con sẽ mướn thợ làm vườn chuyên nghiệp đến cắt tỉa vườn hoa một lần. Vậy mà mẹ cũng muốn cướp chén cơm của người ta sao?"
Bà Trần rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bà vén tay áo: "Mẹ đánh chết mày cái thằng nhãi ranh, là gan của mày cũng lớn quá rồi đó, đến cả mẹ mày cũng dám đùa giốn... Tiếp chiêu!!!"
Bà Trân không chút do dự xông lên, Trần Thanh Phong bay nhanh ra khỏi vườn hoa, vừa chạy trốn vừa nói: "Mẹ bình tĩnh lại đi! Mẹ cũng lớn tuổi như vậy rồi, sao tính tình vẫn dễ súc động như vậy cơ chứ? Mẹ không được đánh con đâu! A a al Con chính là đứa con trai vừa đẹp trai, vừa tài giỏi của mẹ, mẹ sao nỡ lòng đánh con vậy ạ."
Bà Trân trong cơn giận dữ hóa thành con rồng lửa hung hãn, phẫn nộ kêu gào: "Mày còn dám nói mẹ lớn tuổi!"
Tội càng thêm tội, không thể nào buông tha được.
Hai mẹ con ở trong sân người rượt đuổi, người bỏ chạy. Khương Điềm Điềm đứng ở một bên cười đến không ngậm được mồm, cũng không có ý định tiến lên ngăn cân.
Nhưng thật ra kế toán Trần đã nghe được động tĩnh bên ngoài nên cũng từ trong phòng ra tới sân, mắt thấy vợ và con trai ông đang rượt đuổi nhau thì cũng quay người đi vào phòng, hoàn toàn không để tâm tới nữa. Trần Thanh Phong duỗi tay cầu cứu: "Cha ơi... Cha đừng vội bỏ đi mài Cứu con với."
Kế toán Trần làm bộ như không nghe thấy gì cả, đứng nhìn anh một lúc, sau đó nở nụ cười rồi xoay người bỏ đi.
Trân Thanh Phong mặt mày nhăn nhó: 'Không một ai thương con, mọi người đều không cứu con.
Bà Trần đã đuổi kịp Trần Thanh Phong, cứ thế mà vỗ lên lưng anh mấy bạt tay: "Xem con có còn dám trêu đùa mẹ mình nữa hay không."
Trân Thanh Phong kêu gào: "Đau quá mẹ ơi... Dù sao con cũng là con trai của mẹ, mẹ nương tay đánh nhẹ một chút đi ạ, sao có thể mỗi bạt tay đều như Thiết Sa Chưỡng như thế ạ?"
Bà Trần vốn dĩ định kết thúc, nhưng lại nghe được ba chữ "Thiết Sa Chưởng” làm cho kích động, bà càng dùng sức đánh mạnh hơn.
Khương Điềm Điềm cuối cùng cũng cười đủ rồi, cô liền tiến lên giải cứu cho chồng của mình, cô chạy nhanh đến giữ chặt Bà Trần lại, vẻ mặt lo lắng nói: "Mẹ ơi, mẹ muốn đánh thì đánh con đi! Không cần đánh anh Tiểu Phong đâu ạ, tuy rằng anh Tiểu Phong miệng mồm độc địa làm cho người nghe đều xấu hổ, nhưng con rất thích anh ấy như vậy, mẹ đừng có đánh chết anh ấy mà me."
Trân Thanh Phong: '..."
Bà Trần: "..."
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Anh Tiểu Phong của con miệng mồm chanh chua thiên hạ độc nhất vô nhị đó me."
Trân Thanh Phong cong cong khóe môi: "Em dám nói anh như vậy sao?!" Anh duỗi tay giữ chặt lấy Khương Điềm Điềm, dự định sẽ trừng phạt cô một chút.
Khương Điềm Điềm nhanh chóng né tránh: 'Á... mẹ ơi, cứu conl"
Hiện trường tức khắc lâm vào hỗn loạn, người này đuổi theo, người kia bỏ chạy, lung tung rối loạn hết cả lên.
Bà Hoa nhìn bọn họ nháo nhào như vậy, nhịn không được mà cười tới mức ngửa tới ngửa lui. Cái đại gia đình này thật đúng là mang lại cho người ta cảm giác vui vẻ mà.
Sao có thể không vui vẻ được chứ! Một lần náo loạn là náo loạn cả buổi chiều.
Chờ đến lúc chạng vạng, Tiểu Thất trở về liên nhìn thấy cả ba người đều nằm liệt trên sô pha, vẻ mặt như được viết lên ba chữ "Tôi siêu mệt".
Cậu dựa vào tay vịn trên sô pha, tò mò hỏi: "Cả nhà làm sao vậy? Đừng nói với con là mọi người ở nhà phá đồ đạc nha ạ, chứ sao lại để bản thân mệt đến thảm như vậy thế?"
Khương Điềm Điềm giơ chân đá cậu một cái: "Con nói ai phá đồ đạc hả?" Tiểu Thất cười ha ha: "Mẹ à, mẹ xem lại mẹ đi, hung dữ như thế làm chỉ ạ? Con cũng đâu có nói mẹ giống Husky phá đồ đạc đâu."
Khương Điềm Điềm lạnh nhạt liếc mắt một cái: 'Đừng cho là mẹ không biết con đang nghĩ gì nhé!"
Tiểu Thất cười khoái chí, nhưng cũng không dám tiếp tục khiêu chiến với mẹ của mình nữa, nhưng cũng vô cùng cao hứng ngồi kể cho mẹ mình nghe những chuyện thú vị của mình.
Bạn học của Trần Tiểu Thất cũng nói làm hướng dẫn viên du lịch thật mệt. Đặc biệt là đối với đoàn người tới tận ba mươi người này.
Tuy rằng mọi người đều là người trong nhà, bọn họ cũng vô cùng hợp tác, nhưng nói thật thì vẫn rất là mệt.
Cũng may một điều là hai người bọn họ là thiếu niên sức lực tràn đầy, bằng không đã sớm mệt lã người rồi nằm la liệt mất thôi.
Tiểu Thất đắc ý nói: "Giữa trưa hôm nay con dẫn cả nhà đi ăn cơm. Chủ quán cơm còn đặc biệt đến tìm con, hỏi con là sao lại cho đoàn khách du lịch ăn uống thức ăn quý giá như vậy? Đoàn du lịch này sao lại xa hoa như vậy? Mọi người không biết được đâu, những người đi theo chúng con đều là người rất điềm tĩnh, nhưng cũng vẫn không nhịn được mà bật cười.
Khương Điềm Điềm không nhịn nổi nữa, cô cũng bật cười. Cô nhanh chóng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Con mới nói với ông ấy đây đều là thân thích của con. Vậy mà ông ấy lại không tin, dùng ánh mắt hàm ý nhìn con. Kiểu như nghĩ rằng con chưa đến tuổi lao động, sợ bị phạt nên mới giấu giếm. Con thật sự rất là khó khăn trăm bề đó cha mẹ à."
Khương Điềm Điềm cười lăn lộn ngã nhào trên ghế sô pha, những người khác cũng đều cười sặc sụa.
Cười đủ rồi, Bà Trần mới phát hiện ra điều bất thường, bà ấy hỏi: "Sao chỉ có mình còn về nhà vậy? Lục Hổ đâu?"
Tiểu Thất ngoan ngoãn đáp: "Dạ, anh ấy ở trong sân mà không có vào nhà! Nha Nha muốn hái hoa đấy ạ.
Trân Thanh Phong sâu kín nói: "Sao mọi người ai cũng thích mê, thích một cái vườn hoa nhà chúng ta thế nhỉ?"
Lời này vừa nói ra, anh liền phải tiếp nhận ánh mặt hình viên đạn bay tới của Bà Trần.
Nhưng ngay sau đó, Bà Trần lại lập tức phản ứng lại: "Ủa mà sao Nha Nha nó lại ở bên đây thế nhỉ?"
Lúc này không phải tất cả những người còn lại trong gia đình đều phải ở bên khách sạn hay sao?
Tiểu Thất đắc ý nói: "Điều đó chỉ có thể chứng minh là con vô cùng có sức hấp dẫn ở mọi phương diện đó mà. Tuy rằng con và cháu ấy chỉ mới tiếp xúc có một ít thời gian, mà hiện tại trong lòng cháu ấy thì con đã chính thức trở thành thiên hạ đệ nhất nam thần rồi. Bà nội có phải cũng cảm thấy cháu nội của bà đẹp trai nhất thế giới không ạ?"
Khương Điềm Điềm khóe miệng run rẩy: "..."
Trân Thanh Phong ghét bỏ trợn trắng mắt: "..."
Bà Trân: "Ha ha ha."
Tiểu Thất tiếp tục nói: "Bé Nha Nha chỉ ở Thượng Hải có mấy ngày thôi, đương nhiên cháu ấy chắc chắn sẽ muốn ở bên cạnh nam thần chơi đùa rồi ạ, bởi thế nên cháu ấy mới quyết định dính lấy con chẳng chịu buông. Con cũng đã suy nghĩ rất kỹ rồi, dù sao con cũng là một nam thần, không thể nào không thỏa mãn tâm nguyện của một đứa bé đáng yêu như thế! Đâm ra đành phải mang Nha Nha về đây đấy ạ.
Khương Điêm Điềm nhịn không được liền cầm cái gối ném về phía Tiểu Thất: "Con nói thật cho mẹ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào hả?”
Tiểu Thất: "Dạit" Tuy rằng là đang khoe khoang, nhưng nghĩ lại cũng khổ không nói nên lời, bèn chân thật nói: "Con nói thật mà, là cháu ấy ôm chân của con khóc mãi chẳng chịu buông, một hai cứ muốn đi theo con."
Nói cách khác thì cậu nhóc cũng thật sự chẳng còn cách nào khác nữa.
Trên đời này người khó đối phó nhất chính là em bé.
"Nếu đã dẫn về nhà, sao không mang Nha Nha vào trong, lại để con bé ở ngoài sân làm gì thế?"
"Con bé nghịch ngợm như vậy, con tất nhiên là phải để cháu ấy ở ngoài sân cho Lục Hổ trông coi rồi ạ, không ấy cha mẹ lại mắng con thì sao? Tiểu Thất vô cùng đắc ý khi nói ra điều này.
Khương Điêềm Điềm: ..."
Cô trợn trắng mắt nhìn về phía Tiểu Thất, Tiểu Thất vừa thấy biểu cảm hung dữ của mẹ mình, vội đứng lên gấp gáp nói: "Đợi con chút, con sẽ mang cháu ấy vào nhà ngay.
Bà Trần tặc lưỡi: "Con gái của Tam Nữu giống y hệt như mẹ nó lúc còn nhỏ. Tính tình cũng gan dạ không kém, mới còn bé như thế đã chẳng biết sợ hãi tí nào mà cứ đi theo người ta.
Khương Điềm Điềm cười nói: "Đúng là hơi giống đó ạ.
Bọn họ còn đang nói chuyện, Tiểu Thất đã bế theo cô bé từ bên ngoài vào, thân hình nhỏ nhắn, đáng yêu, bởi vì mới hai tuổi nên khi bị bế lên thì tay chân hơi loạn xạ.
Bà Trần thấy thế thì vội vội vàng vàng nói: "Con mau thả Nha Nha xuống đi.
Cô bé hoàn toàn không cảm thấy việc bị bế lên vừa rồi rất khó chịu hay gì cả, cho nên khi vừa được thả xuống, cô bé đã lắc lắc cánh tay ngắn cũn của mình, ánh mắt mờ mịt nhìn Bà Trần, dịu dàng kêu: "Bà cổ." Bà Trần: "Nha Nha lại đây. Nha Nha đêm nay ngủ cùng với bà cố có được không?”
Nha Nha đưa tay vuốt ve bím tóc của mình, lắc đầu nói: "Nha Nha muốn ngủ cùng anh trai ạ. Cô bé dường như biết bản thân nói sai rồi, bèn sửa lại: 'Muốn ngủ cùng cậu ạ.'
Như thể để khẳng định ý muốn của mình, cô bé còn đưa tay chỉ về hướng Tiểu Thất: 'Là cậu Tiểu Thất ạ”"
Bà Trân vội khuyên can: "Cậu Tiểu Thất của con cũng chỉ là một đứa bé trai mới lớn, sao có thể chăm sóc cho con được chứ."
Con sang ngủ với bà cố bên này nhé, bà cố cho con thức ăn ngon.
Nha Nha chớp chớp đôi mắt to: 'Ăn cái gì ạ?" Cô bé mấp máy cái miệng nhỏ, nghiêm túc nói: "Bà cố cho con ăn cái gì ạ?"
Bà Trân chân chờ một chút rồi quay sang nhìn Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm cũng lập tức mở miệng: "Tủ lạnh có một ít bánh ngọt, bánh kem dâu tây chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon đó. Bà Trần lập tức gật đầu: "Đúng vậy, bà cố sẽ lấy bánh đó cho con ăn có chịu không?"
Nha Nha lập tức cao hứng lên, vỗ tay cười: 'Nha Nha muốn ngủ cùng với bà cố, Nha Nha muốn ăn bánh kem lắm."
Cô bé biết cái gì là tủ lạnh, vội vàng nắm tay Bà Trần kéo về phía cái tủ lạnh để lấy bánh kem.
Bà Trần: "Con bé này, không phải con mới vừa ăn cơm nước no nê mới đến đây sao?"
Nha Nha không chút khách khí mà vỗ cái bụng nhỏ của mình, kiêu ngạo nói: "Nha Nha lại đói bụng nữa rồi bà cố."
Bà Trần: "..."
Tiểu Thất cảm thấy cậu nên chủ động tiến lên giúp đỡ cho bà nội một chút, dịu dàng nói: "Nha Nha ngoan!
Chờ một lát...'
Nha Nha lập tức cắt lời: "Bà cố là tốt nhất, Nha Nha thích bà cố nhất..."
Cái gì mà nam thần ở đây chứ, ở trước bánh kem dâu tây thì cũng không đáng một xu.
Tiểu Thất buồn bã nhìn trời, cảm khái nói: "Con như thế mà lại bị một đứa bé hai tuổi lừa mới đau chứ.
Khương Điềm Điềm bật cười thích thú, mở miệng châm chọc: "Con căn bản còn không quan trọng bằng bánh dâu tây nữa kìa."
Dừng lại một chút, cô lại nói tiếp: "Mẹ cảm thấy con không chỉ không quan trọng bằng bánh kem dâu, mà so với táo hay chuối cũng thua xa luôn đấy... Cho nên ở trước mặt thức ăn ngon thì nam thần như con không một xu."
Trong ánh mắt của Trân Thanh Phong mang ý cười, nói: "Con có phải là đang lầm tưởng Nha Nha thích con là vì con đẹp trai chứ không phải vì con luôn dẫn mọi người đi ăn cơm không?”
Tiểu Thất nghe lời cha nói y như sét đánh ngang tai, mấy lời này giống như đánh thức người trong mộng.
Tiểu Thất bắt lấy Lục Hổ, nói: "Anh Sáu, anh nói thật cho em nghe xem, dù sao anh cũng là cậu ruột của Nha Nha, sự thật có phải tàn khốc như cha mẹ của em nói không?”
Tiểu Lục Hổ nhe hàm răng cười ngốc nghếch, không cần nói gì thì mọi người cũng hiểu ý cậu là gì rồi.
Tiểu Thất cảm thán: "Trời cao ơi... không ngờ một chàng trai hoàn hảo như tôi lại bị một đứa bé hai tuổi lừa gạt tình cảm!"
Tiểu Thất bên này trổ hết kỹ năng diễn xuất của mình ra! Nha Nha bên kia thì khó hiểu nhìn cậu Tiểu Thất, mờ mịt hỏi: "Cậu Tiểu Thất làm gì vậy ạ?" Cô bé bỗng dưng cảnh giác hỏi: "Cậu Tiểu Thất cũng muốn tranh ăn cái bánh gì đó với cháu sao ạ?”
Khương Điềm Điềm nói hộ cô bé: "Bánh kem đâu."
Nha Nha lập tức nói: "Đúng vậy, chính là bánh kem dâu. Đừng nghĩ cô bé chỉ mới hai tuổi mà lầm to, cô bé ăn nói rất rõ ràng lại vô cùng lanh lợi, trí nhớ cũng khá tốt.
Cô bé nắm lấy vạt áo của mình, bày ra bộ dạng rối rắm: "Cậu Tiểu Thất có thể không tranh giành bánh kem dâu với Nha Nha có được không?”
Tiểu Thất: "... Tất nhiên là cậu sẽ không tranh giành để ăn một ngụm bánh kem của cháu rồi."
Khương Điềm Điềm cảm thấy thích thú, cô quay sang hỏi: "Nha Nha à, con nhìn thử xem, ông chú của con với cậu Tiểu Thất thì con thấy ai tốt hơn?"
Cô chỉ về phía Trân Thanh Phong, sau đó lại chỉ chỉ Tiểu Thất.
Nha Nha nhìn sang mỗi người một chút, quyết đoán nói: "Cậu Tiểu Thất là tốt nhất ạ”"
Tiểu Thất nhếch khóe miệng lên vô cùng đắc ý.
Khương Điềm Điềm mỉm cười, sau đẩy lập tức đứng dậy, cô mang đôi dép lê đi vào bếp, lộ ra đôi chân khá mảnh khảnh, một lúc sau cô mang ra một hũ sữa chua đào, đặt vào trong lòng bàn tay của Trần Thanh Phong.
Làm xong tất cả, Khương Điềm Điềm lại hỏi: "Hiện tại ông chú của con với cậu Tiểu Thất con thấy ai tốt hơn? Nha nha phải cẩn thận lựa chọn đó! Ông chú của con có sữa chua đào rất ngon đấy."
Trân Thanh Phong lập tức phối hợp với Khương Điềm Điềm, anh lay lay hũ sữa chua đào trong suốt, khiến cho phần thịt quả bên trong bị dao động qua lại, làm người nhìn thèm nhỏ dãi.
"Ai là tốt nhất hả Nha Nha?” Nha Nha lập tức nói: "Ông chú là tốt nhất!"
Tiểu Thất: "..."
Nha Nha tiến lên, cười tửm tỉm: "Ông chú à! Nha Nha ngoan lắm."
Trân Thanh Phong bật cười: "... Thật đúng là lợn con hạm ăn."
Anh đưa tay xoa xoa đầu Nha Nha, mái tóc bị vò cho rối bù.
Trân Thanh Phong đem sữa chua đào cho cô bé, nói: "Con đừng để cho bản thân bị người khác lừa gạt chỉ vì một chút đồ ăn ngon thôi nhé."
Cô bé ôm sữa chua đào đi đến bên cạnh Bà Trần rồi ngồi vào lòng bà, đưa sữa chua đào cho bà, nũng nịu nói: "Bà cổ, Nha Nha muốn ăn ạ.
Bà Trân ngẩng đầu, nói: "Nha Nha không biết lừa gạt người khác đã là ngoan lắm rồi, còn có thể bị người khác lừa nữa sao? Giống hệt như cha mẹ của nó, ranh mãnh hết biết. Bởi vì chúng ta ở đây nên con bé mới lợi lỏng cảnh giác, cho cái gì cũng ăn. Chứ nếu như là người ngoài dụ dỗ, có van xin con bé cũng không bị lừa đâu!"
Con bé Nha Nha này luôn vô cùng cảnh giác.
Vợ chồng Trần Thanh Phong nhìn Nha Nha rồi nở nụ cười vui vẻ.
Đôi mắt Nha Nha cong cong, vui vẻ nói: "Con thích nhất là đồ ăn ngon, càng nhiều món ngon càng thích ạ" Khương Điềm Điềm bị sự dễ thương này câu dẫn: "Thật đáng yêu quá đi."
Trân Thanh Phong nghe được lời này, anh nghiêng mắt nhìn Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm vừa quay đầu cười. sang liền mắt đối mắt với anh. Hai người nhìn nhau Nha Nha ở lại bên này, cha mẹ của cô bé rất yên tâm. Có điều Nha Nha tuy rằng ở tại bên này, đều là nhờ có Bà Trần chăm sóc, cho nên cũng không làm ảnh hưởng hay gây phiên phức gì đến vợ chồng Khương Điềm Điềm.
Buổi tối Khương Điềm Điềm tắm rửa xong ra ngồi ở trước bàn trang điểm chăm sóc dưỡng làn da. Trân Thanh Phong từ phía sau ôm chặt cô, Khương Điềm Điềm nghiêng mặt nghỉ hoặc nói: “Anh làm sao vậy?”
Trân Thanh Phong thấp giọng dựa vào bên tai cô hỏi: "Có phải hôm nay em có tư tưởng muốn sinh một đứa con gái đáng yêu khả ái đúng không?"
Khương Điềm Điềm thuận thế nắm lấy anh tay: "Anh nhìn ra được sao?"
Trân Thanh Phong nhìn cô trong gương, môi hồng răng trắng, tinh tế kiều mỹ, cô vẫn giống hệt như thời điểm hai người bọn họ mới vừa kết hôn.
Anh thấp giọng nói: "Đương nhiên là anh nhìn ra được chứ. Em suy nghĩ cái gì trong đầu, anh đều biết cả.
Khương Điềm Điềm bật cười, cô đương nhiên tin tưởng Trần Thanh Phong, cô lôi kéo tay Trân Thanh Phong để anh vòng qua người mình, Trần Thanh Phong chậm rãi bước theo, đứng ở trước mặt Khương Điềm Điềm. Hai người đều nhìn thẳng mặt đối phương.
Cũng chỉ mới có vài giây, Khương Điêm Điềm liền bật cười một tiếng, ánh mắt cô hiện lên một tia nghi ngờ, hỏi: “Anh nhìn cái gì mà chăm chú vậy?"
Trân Thanh Phong cũng nở nụ cười: "Bị hớp hồn bởi nét đẹp của em cũng không được sao? Cô vợ nhỏ của anh thật sự quá là xinh đẹp rồi.
Vừa nghe được mấy lời này, khóe miệng của Khương Điềm Điềm liền giương cao lên, cười tươi hơn cả đóa hoa được chăm sóc tỉ mỉ.
Cô nắm chặt tay Trân Thanh Phong chân thành nói: "Nếu đẹp đến như vậy thì anh hãy nhìn thêm một lát đi!"
Trân Thanh Phong giương khóe miệng cười, nãy giờ cười đủ rồi, anh nói: "Lời vừa rồi anh mới nói cùng em..."
Khương Điềm Điềm nhướng mày: "Con gái ấy hả?"
Trân Thanh Phong tươi cười lộ ra vẻ nghiêm túc: "Nếu em muốn có con gái thì chúng ta cũng có thể sinh thêm một đứa, nói không chừng lại có thể sinh ra một đứa bé gái vừa đáng yêu, vừa lanh lợi.
Anh nhìn ra được Điềm Điềm rất thích Nha Nha.
Chẳng qua Khương Điềm Điềm lại lắc đầu ngoe nguẩy.
Trân Thanh Phong nhướng mày thắc mắc: "Không phải em rất thích có con sao?"
Khương Điềm Điềm gật đầu, đúng lý hợp tình giải thích: "Em đương nhiên là rất thích rồi, nhưng thời buổi hiện tại không cho mang thai lần thứ hai đấy! Anh quên rằng lúc chúng ta mới đi làm có một người dẫn chương trình mang thai lần thứ hai thì ngay lập tức bị khai trừ đó sao?
Trân Thanh Phong nghĩ đến lúc ấy, trong lòng liên dâng lên cảm giác khó chịu, lúc ấy chính sách mới vừa ban xuống, cũng là thời điểm nghiêm khắc nhất. Cô gái ấy cũng coi như vật hy sinh, đem đầu đưa vào họng súng. Nhưng hiện tại thời thế lại thay đổi rồi.
Anh nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy hiện tại so mấy năm trước vẫn tốt hơn một chút. Chưa kể đến việc chúng ta có thể đi nước ngoài sinh con mà Bọn họ cũng từng được nghe nói qua rằng có rất nhiều người có tiên đều làm như vậy, đợi đến lúc sắp sinh thì đi ra nước ngoài, sau khi sinh xong lại ôm con quay vê.
Lúc ấy hai người bọn họ cảm thấy những người kia là vì rảnh rỗi quá nên sanh nông nỗi, đến nỗi phải liều mạng để sinh một đứa con, chẳng khác nào sinh ra một đống phiền phức và đeo bám cải
Lời họ thốt ra đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai, mà hôm nay họ lại bị chính lời của mình vả vào mặt.
Anh nhìn thấy Khương Điềm Điềm yêu thích con gái như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc cũng nghĩ ra cách này.
Mặc cho anh đã rất nhiệt tình thuyết phục, nhưng dường như Khương Điềm Điềm hoàn toàn không có hứng thú, cô quyết đoán lắc đầu. Khương Điềm Điềm khó chịu nói: "Em cũng không cần Cô nghiêm túc hơn: "Anh Tiểu Phong, anh đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì! Em kỳ thật không nghĩ đến việc sẽ sinh con, thời điểm mang thai thì vô cùng vất vả, sau khi sinh ra lại phải chăm sóc. Lúc ấy vợ chồng mình còn có cha mẹ, anh chị giúp đỡ, còn bây giờ thì sao? Dựa hết vào chúng ta ư? Em thấy không khả thi cho lắm.
Mắt thấy Trân Thanh Phong đang định nói chuyện, cô liền đánh gãy lời anh, tiếp tục nói: "Em biết chắc anh đang định nói là sẽ mướn người để giúp đỡ, nhưng người ngoài sao có thể so sánh với người trong nhà được chứ."
Khi cô còn nhỏ đã trải nghiệm qua rồi, thật sự là vô cùng khác biệt.
Chưa kể đến việc tuy cô thích trẻ con thật, nhưng thật tâm không có nghĩ đến việc sẽ lại tiếp tục sinh con lần nữa.
"Chúng ta nhìn con gái của nhà người khác, đương nhiên sẽ cảm thấy cô bé vừa ngoan ngoãn, vừa đáng yêu. Bởi vì thời điểm bọn chúng nghịch ngợm thì chỉ có cha mẹ của bọn chúng mới có thể cảm nhận được! Là người ngoài thì chúng ta chỉ có thể nhìn thấy được một mặt tốt đẹp của bọn chúng. Những cái trò nghịch ngợm, chúng ta đều không thể nào biết hết được. Cho nên em mới không cần sinh thêm một đứa con nữa! Đau đớn đến chết đi sống lại, mà còn phải chăm sóc cho con nữa, em cự tuyệt! Vả lại chỉ cần Tiểu Thất của chúng ta thôi đã là tốt lắm rồi, em không nghĩ đến việc sẽ sinh thêm một đứa nữa. Ngộ nhỡ, Tiểu Thất sau khi về quê thấy cảnh tượng đó, rồi nhận ra mình chỉ là đồ vứt bỏ, chẳng phải sẽ hận chúng ta đến chết sao?"
Khương Điềm Điềm dùng tất cả đạo lý để nói chuyện với anh. Quả nhiên Trân Thanh Phong cũng đã nhìn ra, Khương Điềm Điềm nói tất cả những lời ở trên đều là lời thật lòng, không hề có một chút giả dối, dù khá tiếc nhưng cũng khiến anh thở dài một hơi.
Dù cho việc có sinh tiếp một đứa con nữa hay không thì đối với anh cũng không có vấn đề gì. Sinh cũng được, không sinh cũng chẳng sao.
Anh nhìn thấy Khương Điêm Điềm thích Nha Nha nên mới đưa ra ý định mang thai thêm một đứa nữa. Nếu Khương Điềm Điềm không nghĩ đến thì khẳng định là anh cũng sẽ không nghĩ nữa.
Nhưng nếu thật sự muốn có thêm một đứa con thì bọn họ không thể không tranh thủ làm chuyện vợ chồng được.
Trong lòng Trân Thanh Phong vừa nghe được tiếng trẻ em, anh lôi kéo Khương Điềm Điềm lại rồi nói: "Vợ à, chúng ta vừa nghe thấy được tiếng gì đó thì phải?"
Khương Điềm Điềm giương mắt nhìn vê phía Trân Thanh Phong, không cần nhiều lời, chỉ cần vừa nhìn thôi liền biết ngay người này đang nghĩ cái gì trong đầu rồi.
Sắc mặt cô hơi hơi hồng, sau đó để cho anh tùy ý lôi kéo mình trở lại giường, đèn cũng được tắt tối om, không khí ái muội ngay lập tức tràn ngập cả căn phòng...
Mùa hè chính là như vậy, chỉ cân hơi chuyển động cơ thể một chút thì trên người đều sẽ đổ mồ hôi ướt sũng, Trân Thanh Phong cũng không dám giảm nhiệt độ điều hoà xuống quá thấp, sợ Khương Điềm Điềm sẽ bị cảm lạnh, bên ngoài thì nóng, bên trong thì lạnh, như vậy rất dễ bị cảm mạo.
Mắt thấy cô ngủ rồi, Trân Thanh Phong mặc áo ngủ rồi ra khỏi phòng, phòng khách ở lầu hai cũng chỉ đặt một cái tủ lạnh ở đó mà thôi, anh tiến tới đó, mở ra lấy một lon bia mát lạnh ra uống vài hớp.
Cả cơ thể đều cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Anh đi ra ban công nhìn xung quanh, ở đây chính là nơi mà ba người bọn họ thường xuyên cùng nhau ra đây ngồi để xem mặt trời mọc.
Trần Thanh Phong lại tiến tới cầm chai bia lên uống vài hớp, cảm nhận từng cơn gió nhẹ nhàng giữa màn đêm tăm tối. "Cha?"
Trân Thanh Phong quay đầu lại, nói: "Sao giờ này mà con còn chưa ngủ vậy hả?"
Tiểu Thất đi về phía cha mình, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh, thoải mái nói: "Tất nhiên là do con khát nước nên đi tìm nước uống rồi ạ?
Hai cha con ngồi cùng nhau, gió đêm phảng phất nhà nhẹ, không hê cảm thấy lạnh lẽo tí nào.
"Mấy ngày nay con cũng mệt mỏi lắm nhỉ? Buổi tối không tranh thủ ngủ nhiều một chút đi, ngày mai làm sao mà có tinh thân dậy sớm được" Trần Thanh Phong lải nhải mãi một câu.
Tiểu Thất cười ha hả: "Con còn khoẻ lắm ạ, con cùng với đại gia đình mỗi ngày đều không cần thức dậy quá sớm, chín giờ rưỡi mới bắt đầu phải tập hợp mà ạ?
Cậu thật sự đã xem việc dẫn cả gia đình đi du lịch là công việc của mình, cũng bắt đầu hứng thú nên đang định làm việc nghiêm túc.
Tiểu Thất tiếp tục nói: "Cậu bạn mập mạp đang thương lượng cùng anh ba của cậu ấy, nói là muốn mở một cái công ty tổ chức tour du lịch.
Trân Thanh Phong cười như không cười: "Con nói việc này cho cha là có ý gì?"
Tiểu Thất xoa xoa tay, khuôn mặt lộ ra nụ cười ranh mãnh, cậu ấp úng nói: "Cái kia... cái này... Thật ra... con cũng có ý định gia nhập ạ.”
Trần Thanh Phong nhướng mày, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, anh nhìn chằm chằm con trai, mỉm cười: "Con đừng nói với cha là mới vừa nảy sinh ý định đấy nhé?"
Tiểu Thất lập tức nhấc tay lên thề: "Con đảm bao với cha là cái ý tưởng này được nảy sinh ra là từ sau khi dẫn đại gia đình đi khắp nơi. Mấy ngày nay không phải là con đã giúp đại gia đình mình làm hướng dẫn viên du lịch bất đắc dĩ sao ạ? Mập Mạp không có việc gì nên cũng lại đây hỗ trợ, lúc này hai chúng con mới chính thức được tiếp xúc với phương diện này. Còn được ở một số nơi tham quan, gặp được một số đoàn du lịch, chúng con đều cảm thấy cái ngành dịch vụ du lịch này hẳn là không đến nỗi tệ cho lắm. Ít nhất thì hiện tại nếu gia nhập ngành này, mức độ cạnh tranh cũng chưa cao. Cho nên sau khi chúng con bàn bạc với nhau thì cậu ấy nói sẽ đến gặp anh ba để xin đầu tư. Con cũng nhanh chóng suy tính một chút, ngành du lịch này đang là ánh dương sáng rọi, cũng không thể để cậu ấy một mình đảm đương được. Thế nên con mới có ý định đến tìm cha để xin giúp đỡ.
Tiểu Thất lại bổ sung: "Cha à! Cha yên tâm đi, con sẽ lên một bảng kế hoạch chi tiết hoạt động của công ty cho cha, để khi cha đầu tư cho công ty của chúng con sẽ không phải lo lắng quá nhiều."
Từ nhỏ đến lớn, chuyện thương lượng tài chính với cha và mẹ, cậu đã làm rất nhiều lần rồi. Đâm ra cũng hiểu rõ được đạo lý, muốn nhận được tiền từ người khác thì phải để cho họ xuất tiên ra một cách dứt khoát, không đắn đo, chỉ cần họ hơi nghỉ hoặc thì việc này sẽ coi như là thất bại.
Bởi vì tiền của ai cũng đều do lao động cực khổ đổi lại, chứ không phải do gió to thổi tới.
Cha mẹ cậu là kiểu cha mẹ duy nhất mà cậu nhìn thấy, ủng hộ con cái mình tự do xử lý tài chánh, đây cũng coi như là một điều vô cùng quý báu trong cuộc đời cậu, mà bản thân cậu phải vô cùng trân trọng Tiểu Thất: "Cha ơi, cha mau xem nè..."
Trân Thanh Phong nhìn cậu một lúc lâu, chậm rãi nói: "Con đem bảng kế hoạch đến đây đi rồi sau đó chúng ta sẽ bàn bạc tiếp.
Tiểu Thất lập tức vui vẻ ra mặt: "Dạ được! Cha chính là người cha tốt nhất ở trên thế giới này."
Trần Thanh Phong cười lạnh: "Đừng mơ tưởng sẽ mê hoặc cha bằng mấy cái lời nói ngu ngốc đấy. Cha cũng nói trước, nếu như bản kế hoạch của con làm không tốt, không khiến cho cha nhìn thấy tính khả thi thì một đồng cha cũng không đầu tư.
Tiểu Thất búng tay một cái, cậu hưng phấn nói: "Việc này cha cứ yên tâm đi. Con biết rất rõ mà."
Trần Thanh Phong cảm khái: "Con đấy, đêm hôm khuya khoắt rồi mà còn không chịu ngủ, cha cảm thấy chắc không phải do khát nước, mà là đang suy tính chuyện này đúng không?”
Trần Thanh Phong vừa dứt lời, Tiểu Thất cũng chẳng biện minh, còn nở nụ cười ranh mãnh với anh nữa chứ.
Rốt cuộc thì cậu mới chỉ là một cậu thiếu niên cấp hai, tuổi tác cũng còn rất nhỏ, mà cậu đã nghĩ được đến chuyện này thì cũng coi như là có tâm nhìn rồi.
Trần Thanh Phong không yêu cầu con trai của mình quá nhiều, cũng chẳng mong muốn con trai kiếm được nhiều tiên mang về nhà, anh nhẹ giọng nhắc nhở: "Con vội vàng muốn khởi nghiệp, cha cũng chẳng quan tâm lắm. Nhưng đó đều là chuyện của tương lai, chuyện quan trọng nhất đối với con bây giờ là cái gì? Chắc là con biết rõ chứ nhỉ?"
Tiểu Thất lập tức nghiêm túc gật đầu: "Tất nhiên là con biết rất rõ. Cha yên tâm đi, con chắc chắn sẽ đem những việc này xử lý một cách thỏa đáng để cả nhà cùng vui ạ.
Nói tới đây, cậu lại nói: "Tối mai vợ chồng bác năm sẽ đến đây, con dự định sẽ khiến cho bọn họ trở thành khách hàng đầu tiên của chúng con. Cha nghĩ thử xem, gia đình bọn họ ở nơi nào là phù hợp nhất ạ?"
Nếu đã là khách hàng đầu tiên, chắc chắn phải có sự đãi ngộ đặc biệt.
Nếu không nhanh chóng đón tiếp họ thì tại nhà ga làm sao có đủ bốn phòng cho gia đình bác năm ngủ. Mặc dù hai anh chị họ là sinh đôi nhưng cũng đã trưởng thành rồi, nam nữ khác biệt sao có thể ngủ chung một phòng.
Trần Thanh Phong: "Con cứ trực tiếp hỏi bác năm gái của con đi, kiểu gì bác ấy cũng có dự tính cho riêng mình thôi."
Tiểu Thất gật gật đầu: "Cha nói cũng đúng."
Mọi chuyện đều đã bàn xong, nhớ đến hai anh chị họ của mình, cậu cũng cao hứng nở nụ cười: "Con rất nhớ anh năm, còn có chị họ nữa ạ.
Nhà họ Trân chỉ có Tô Tiểu Mạch là sinh được cặp song sinh trai gái, hơn nữa Lục Hổ con của dấu ba Trần lại nhỏ tuổi hơn Tiểu Thất rất nhiều.
Mà hai đứa con của Tô Tiểu Mạch thì lớn hơn Tiểu Thất một chút cho nên cũng chơi với cậu nhiều hơn, Tiểu Thất cũng yêu mến hai người anh, người chị này của mình nhiều hơn những anh chị họ còn lại trong gia đình.
"Anh năm đã từng nói là lần này gặp nhau, anh ấy sẽ cùng với con tỷ thí một chút, không biết anh ấy đã luyện được đến trình độ nào rồi.
Bọn họ đều có học Taekwondo, cho dù không có việc gì thì cũng ở bên nhau bàn luận một chút.
Trân Thanh Phong: "Con hãy luôn tự tin rằng bản thân mình có thể đánh bại thằng nhóc đó."
Tiểu Thất lập tức nâng cao tinh thần lên, cao hứng hỏi lại: "Cha thật sự nghĩ như vậy sao ạ? Con không ngờ cha lại tin tưởng con đến như vậy."
Trần Thanh Phong liếc cậu một cái, thể hiện sự ghét bỏ, nói: "Bởi vì thời gian con học so với anh năm con thì hơn rất nhiều."
Tiểu Thất: "..."
Mỗi tuần thời gian học Tiểu Thất có thể nhỉnh hơn Ngũ Hổ rất nhiều, đứa nhỏ này còn phải đi học lớp học bổ túc. Tiểu Thất thì không có chương trình học bổ túc này nên thời gian học võ cũng nhiều hơn.
Cậu nhăn mặt nói: “Cha lúc nào cũng nói bừa thành nói thật. Nói tới đây, cậu lê dép lê, nện từng bước thật nhanh về phòng. Trân Thanh Phong bật cười thành tiếng, sau đó lắc lắc đâu.
Năng xuất làm việc của Tiểu Thất quả nhiên vô cùng nhanh nhẹn, trời vừa chạng vạng thì cậu đã đón được gia đình của Tô Tiểu Mạch, bốn người bọn họ cũng đã đặt trước khách sạn rồi, cũng coi như không khiến cho Tiểu Thất nhọc lòng.
Sau ngần ấy năm Trần Thanh Phong phát triển công việc làm ăn của nhà mình, nhà Tô Tiểu Mạch ở bên kia cũng không hề kém cạnh.
Hiện tại cô đang thực hiện một hạng mục khai phá đất đai, mà Khương Điềm Điềm có hai mươi phần trăm cổ phần như cũ.
Ba người hàn huyên vấn đề công việc trong chốc lát, rốt cuộc thì cuối cùng cũng nói đến việc vợ chông Khương Điềm Điềm tổ chức lễ kỷ niệm ngày cưới.
Sau bao nhiêu năm, tính cách của Tô Tiểu Mạch cũng trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều, nhu hoà đi không ít.
Cô mỉm cười dỗi Trân Thanh Bắc, nói: "Anh nhìn kìa, vợ chồng của Tiểu Lục đều đã tổ chức kỷ niệm ngày kết hôn. Em và anh kết hôn lâu đến như vậy, em còn chưa có nghe anh nói đến việc muốn tổ chức một ngày kỷ niệm cho em."
Trân Thanh Phong cũng giải vây cho anh mình: "Chị nói vậy cũng không đúng, đâu phải người đàn ông nào cũng sẽ giống như em mà ôn nhu chăm sóc vợ con mình."
Trân Thanh Bắc giơ chân đá Trần Thanh Phong một cái: "Em đừng có mà đi châm ngòi ly gián vợ chồng người khác nữa."
Trần Thanh Phong cười tươi roi rói nói: "Vậy anh cũng tổ chức một bữa tiệc kỷ niệm đi. Đá em làm được ích lợi gì chứ?”
Trần Thanh Bắc: "Sao em biết là anh chị sẽ không làm? Anh chị đợi đến 30 năm sẽ làm, 40 năm cũng làm, mà 50 năm cũng làm cho em xem."
Lời này thốt ra từ miệng hắn lại khiến cho ai nghe được cũng thấy ấm áp. Có điều Trần Thanh Phong lại mở miệng phá đám: "Nói vậy là anh bắt chị năm đợi đến bảy năm nữa mới được tổ chức à?"
Trần Thanh Bắc: "... Em có phải là thiếu đòn rồi hay không? Cái thằng quỷ này, bao nhiêu năm rồi mà tính cách vẫn không thay đổi.
Đứa em trai này của hắn đã vài thập niên trôi qua rồi mà vẫn như ngày xưa, khiến cho ai gặp cũng muốn đánh.
Hắn hơi hơi híp mắt, nói: "Em không có việc gì thì tốt nhất nên câm miệng lại cho anh, bằng không anh cũng sẽ không khách khí với em đâu."
Trân Thanh Phong quyết đoán làm một cái động tác khoá miệng, nói: "Anh yên tâm! Em sẽ im miệng ngay!"
Trân Thanh Bắc: "..."
Bà Trần vừa bước đến liền nhìn thấy bọn họ nháo nhào, bà lên giọng nói: "Con cái cũng đã lớn hết rồi, mà mấy đứa các con cứ hệt như mấy con khỉ nhỏ nhảy nhót, thật là ôn ào quá đi."
Hai người con trai "khỉ nhỏ" của bà lập tức "ngoan ngoãn' trở lại.
Trân Thanh Phong cười nói: "Đúng rồi! Gia đình anh đã đặt khách sạn nào vậy?"
Trần Thanh Bắc: "Tiểu Mạch đặt phòng đó."
Tô Tiểu Mạch: "Chị đặt cách đây hai ngày, khoảng cách đến đây cũng không quá xa. Sau ngày kỷ niệm, cả nhà chúng ta đều sẽ đi du lịch đúng không? Cho nên gia đình anh chị dự định sau khi kết thúc sẽ lập tức quay về Bắc Kinh. Bởi vì bên ấy không thể thiếu anh chị quá lâu được" Nói tới điều này, cô đột nhiên nghĩ đến, cất giọng hỏi: "Tiểu Thất nhà em có phải là sắp xuất ngoại rồi không?"
Khương Điềm Điềm gật đầu: 'Là sinh hoạt hè cho bọn trẻ do nhà trường tổ chức, dành cho những học sinh khá giỏi, nghe nói là đi năm quốc gia ở Châu Âu."
"Em cũng coi như cho thằng bé đi du lịch thôi, biết thêm nhiều kiến thức một chút thì cũng tốt, để sau này ra đời không trở thành kẻ vô dụng cho xã hội là được. Tô Tiểu Mạch gật đầu tán thành: "Chị cũng thấy vậy, em giúp chị hỏi thăm một chút, xem hiện tại báo danh có còn kịp không. Chị cũng muốn cho Tiện Minh cùng Tiện Nguyệt tham gia."
Khương Điềm Điềm: "Dạ được! Em sẽ lập tức hỏi giúp chị."
Tô Tiểu Mạch mỉm cười: "Cảm ơn em."
Khương Điềm Điềm xua xua tay: "Chuyện nhỏ thôi, chị khách sáo quá.
Hiện tại loại hoạt động như thế này cũng không nhiều, cho nên Tô Tiểu Mạch cũng muốn cho con của mình đi ra ngoài nhiều một chút để mở mang tầm nhìn.
"Đúng rồi Điềm Điềm, chị có mang đến cho em một ít quần áo. Em thử một chút xem có thích hay không?”
Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ vui sướng: "Quả thật chị đã tìm được một nghệ nhân, tay nghề thêu thùa phải nói là xuất thần. Lần này chị mang đến cho em loại váy theo phong cách Trung Quốc được thêu thủ công. Cô ấy còn nói đã từng nghe qua thanh danh của bà ngoại em, thế cho nên mới đồng ý hợp tác với chị đó!"
Quả nhiên Khương Điềm Điềm đúng thật là ngôi sao may mắn của cô.
Khương Điềm Điềm vui sướng reo lên: "Wow... thật vậy sao ạ? Chị mau lấy ra cho em xem đi ạ!" Tuy rằng cô cũng biết mẹ cô và bà ngoại cô đều là những bậc thây về thêu thùa, nhưng cô thì không học được cái gì cả. Nhắc đến chuyện này cũng khiến cho người ngoài không dám tin.
Những năm đó ai lại dám lưu lại thứ gì bên mình. Chưa kể đến việc rước lấy phiền toái, nhà bọn họ đã rất vất vả mới thoát khỏi, tất nhiên là không dám dấn thân quá sâu rồi, sợ sẽ đưa tới hậu hoạn.
Tuy rằng cô chưa từng gặp qua người nhà này, đến cả một tấm ảnh chụp cũng không có. Nhưng là từ các ký ức vụn vặt, Khương Điềm Điềm đối với những người trong gia đình đều có chút mơ hồ, nhưng chỉ cần nhắc đến cha cô hay mẹ cô, ông bà nội hay ngoại thì đều sẽ có một chuỗi ký ức lớn xuất hiện trong đầu cô. "Bà ngoại em năm đó chắc hẳn là rất lợi hại. Chỉ tiếc là nhà em chẳng cất giữ lại được cái gì.'
Tô Tiểu Mạch: "Đừng nghĩ đến những chuyện không vui, mọi chuyện cũng đã qua rồi. Hơn nữa cũng không phải không có để lại cái gì, năm đó bà ngoại em có thêm một bức tranh trường canh, nó đang được trưng bày ở trong viện bảo tàng kìa."
Khương Điêm Điềm: "!II"
Tô Tiểu Mạch: "Chị cũng là sau khi làm việc với người nghệ nhân thêu thùa này thì mới biết được chuyện đấy đấy. Chị mới đi dò hỏi một chút thì mới biết chuyện này là thật, cũng đã đi quan sát thử rồi! Đợi khi nào em có thời gian đến thủ đô, chị sẽ đưa em đi xeml"
Khương Điềm Điềm nhanh chóng gật đầu nói: 'Vậy thì tốt quá rồi ạ!"
Cô kiên định nói thêm: "Em rất muốn đi!"
Cô nghiêm túc nói tiếp: "Em rất muốn nhìn thấy tác phẩm thêu thùa của bà ngoại em."
Tác phẩm thêu thùa này vốn phải mang đến cho cả nhà sự vinh quang, nhưng cuối cùng nó lại mang đến một tấm bi kịch.
Trân Thanh Phong cảm giác được cảm xúc của Khương Điềm Điềm đang dao động, anh liền ôm lấy bả vai cô.
Khương Điềm Điêm nhẹ giọng cười một chút, nói: "Em không sao đâu, đã sớm chẳng còn chút tổn thương nào nữa rồi. Em chỉ là đơn thuần muốn nhìn nó một chút mà thôi!"
Trần Thanh Phong gật đầu: "Được rồi, để anh đưa em đi."
Khương Điềm Điềm dạ thật mạnh một tiếng.
Trân Thanh Phong bật cười, anh duỗi tay giữ chặt tay của Khương Điềm Điềm trong lòng bàn tay mình, giúp cô thả lỏng trạng thái. Chuyện này đối với nhà bọn họ không phải là chuyện gì tốt, Trần Thanh Phong sớm đã hiểu rõ.
Khương Điềm Điềm không nghĩ nhiều như vậy, cô cảm nhận được độ ẩm trên tay của Trân Thanh Phong, cô trở tay gãi gãi lòng bàn tay anh vài cái.
Trân Thanh Phong nhướng mày bật cười.
Miễn cô vợ nhỏ này của anh không có áp lực gì thì anh đã cảm thấy nhẹ nhõm biết bao nhiêu rồi.
Khương Điềm Điềm của anh luôn là người rộng lượng, chưa từng làm điều gì ngược đãi chính mình, hay khiến bản thân khó chịu, chỉ cần cô luôn vui vẻ là tốt rồi.
Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm: "Em thật sự không có sao đâu mà."
Trần Thanh Phong gật đầu, anh cũng ừ một tiếng.
Việc chuẩn bị cho lễ kỷ niệm ngày cưới đều đã hoàn tất, mọi sự sắp xếp đều đã vào quỹ đạo cả, chỉ còn sót lại vài chuyện linh tinh, lặt vặt, nhiêu đó cũng đủ khiến Trân Thanh Phong lao đao vài hôm để lo liệu cho xong.
Cũng may là bởi vì Tô Tiểu Mạch đã đến, có thêm trợ thủ, bọn họ cũng nhẹ nhàng hơn.
Tuy rằng tính cách của Tô Tiểu Mạch khá dịu dàng, nhưng nhiều năm làm kinh doanh buôn bán đã tạo cho cô khí chất quyết liệt.
Mọi việc đều được dàn xếp một cách nhanh chóng nhất, mọi việc lớn nhỏ còn lại cô đều ôm vào người, tất cả mọi chuyện đã được cô sắp xếp an bài một cách tỉ mỉ, điều này khiến cho vợ chồng Khương Điêm Điềm nhẹ nhõm được phần nào.
Thời gian trôi qua cũng quá nhanh, mới đó đã đến ngày bọn họ tổ chức kỷ niệm ngày cưới. Trước đó một ngày, Tiểu Thất đã đứa cả gia đình của mình đến khu du lịch để tham quan.
Bọn họ sau khi ăn cơm trưa xong xuôi mới đến, chỉ có Bà Trần buổi sáng đã đến rồi. Còn Tô Tiểu Mạch tuy rằng đặt khách sạn ổn thỏa rồi, nhưng mà lúc mọi người đi khu du lịch, cô lại không đi mà đã ở bên này hỗ trợ chuẩn bị cả đêm.
Cô kinh doanh nhiều năm như vậy, đâm ra đã hình thành tính cách là khi làm việc một khi đã tốt thì phải là tốt nhất, dù đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi, nhưng trước khi diễn ra buổi lễ, cô vẫn không thể nào chợp mắt nổi!
Cho dù là như vậy thì trông cô vẫn vô cùng phấn chấn chứ không phải dạng sa sút vì thiếu ngủ.
Những người từ dưới quê mới đến, cô cũng đã tiếp nhận họ, an bài chỗ nghỉ ngơi chu đáo cho từng người.
Hai vợ chồng Trần Thanh Phong không có ở đây, việc trong hay việc ngoài, cô lo liệu chu đáo và thành thục hơn Kiến Dân rất nhiều.
Dù sao thì nhà họ Trần cũng đã quen cảnh tượng này rồi, chẳng biết là từ khi nào, tất cả mọi người trong nhà đều xem Tô Tiểu Mạch chính là người dẫn đầu trong nhà họ Trần, cô độc lập, tính tình thì mạnh mẽ, cả gia đình đi theo cổ làm ăn, cô chẳng hề khiến cho ai thất vọng.
Đúng vậy! Người nhà họ Trần là những người đơn thuần như thế.
Ngay cả những chị em dâu trong nhà, hay những đứa con được sinh ra đều vô cùng hòa thuận, không hề có tâm tư đen tối ở trong lòng.
Có một người thân mạnh mẽ, lại còn quyết đoán như vậy, điều này khiến cho tất cả những người khác đều phải ngoan ngoãn nghe lời.
Tô Tiểu Mạch cũng thích kiểu phong cách làm việc này nhất, như vậy sẽ ít khi xảy ra vấn đề. Chỉ cần người lãnh đạo bảo làm gì, cấp dưới cứ nghe theo làm y như thế thì khả năng thành công sẽ rất cao.
Bởi vì Tô Tiểu Mạch có khả năng, Khương Điềm Điềm cũng cảm thấy cô không còn chuyện gì để làm nữa, mấy ngày nay cô cùng với Trần Thanh Phong ra ngoài đi thử mấy bộ trang phục, sửa sang lại hết thảy mọi thứ, tâm trạng cũng dần dần khẩn trương lên.
Con người sao lại có thể kỳ lạ đến như vậy! Ngày kết hôn thì khẩn trương, hiện tại kỷ niệm ngày cưới cũng lại khiến cô khẩn trương thêm một lần nữa!
Tóm lại là vô cùng khẩn trương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận