Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 52
Sáng sớm hai mươi ba tháng chạp, ngày đưa ông táo về trời thì mọi người trong nhà họ Trần ai nấy cũng cực kỳ bận rộn.
Tuy rằng chỉ là đưa ông táo về trời thôi, nhưng mà cũng cần phải chuẩn bị mọi thứ chỉn chu một chút! Sáng sớm Tô Tiểu Mạch và chị dâu hai Trân đã bận rộn ở trong bếp, mấy đứa nhỏ đều mắt to mắt nhỏ trông mong, hết đứng ở cửa thì lại chạy vòng vòng trước cửa bếp để chờ ăn cơm.
Khương Điềm Điềm cũng giống mấy đứa nhỏ, hết ra lại vô nhà bếp trông mong đồ ăn mau xong nhanh lên chứ cô thèm ăn quá rồi.
Một đống mấy cái đầu cứ nhấp nha nhấp nhô ngoài cửa nhìn rất đáng sợ.
Chị dâu hai Trân nhịn không được mà cất giọng nói: 'Mấy đứa đi vào nhà đi, đừng đứng ở đó nhìn nữa."
Khương Điềm Điềm ây da một tiếng, cô đứng lên đi ra chỗ giường đất trước sân ngồi.
Chị dâu hai Trần cười cười, cô đi vào buồng trong nhìn chằm chằm mấy đứa nhỏ, ánh mắt cứ hướng về phía đang bốc khói nghi ngút, cô nói: "Tụi con không được làm phiền mấy thím làm việc đâu nhé!"
Mấy đứa nhỏ dù rất muốn xem xét tình hình như thế nào nhưng chúng vẫn kiềm chế được, nghe nói như vậy đều đồng loạt gật đầu.
Trên giường đất có một cái bàn vuông nhỏ, trên bàn là giấy bút, Khương Điềm Điềm tiến lại ngôi ngay ngắn bắt đầu tiếp tục công tác của cô.
Đúng vậy thì ra là công tác!
Thật ra dù mỗi ngày đều là ngày đông lạnh giá nhưng những người trong thôn không phải ai cũng không làm việc. Nhà mỗi người đều có việc ví như sửa chữa lại đồ làm việc, không thì làm thêm một ít giỏ để sang năm có cái đựng đồ trồng trọt, còn nếu muốn làm việc kiếm tiền thì có việc như là gói dây lạy.
Chú thích: Gói dây lạt: dây lạt thường được gói thành từng bó, dùng để gói bánh chưng.
Công xã mỗi năm sẽ phân bố một số việc xuống phía bên dưới cho nên các đại đội đều sẽ có phần, gói được năm bó lạt sẽ được một phân tiên, nhìn chung thì sẽ thấy không có bao nhiêu tiền.
Nhưng mà ở thời điểm mà buôn bán khó khăn mùa màng thất bát thì ai nấy cũng trân trọng đồng tiên nên nhiêu người trong thôn cũng đã đi lên đại đội để đăng ký làm.
Nhà họ Trần của họ cũng giống như vậy, nhà bọn họ lên lãnh một ít việc đem về nhà làm.
Mấy loại việc này không phân biệt nam hay nữ. Năm rồi mấy cô con dâu trong nhà này cũng tranh nhau làm để kiếm thêm một ít, nhưng mà năm nay thì không giống như năm rồi.
Năm nay trong nhà họ có một nghề mới là làm xà phòng, cho nên công việc lãnh từ đại đội liên giao cho anh hai Trần và anh ba Trần hai người cùng nhau làm.
Chị dâu hai Trần tính tình quá hấp tấp nên lần nào làm xà phòng cũng thất bại, nhưng anh tư Trần lại là người rất tinh tế thành ra làm xà phòng đổi qua để cho anh tư Trần phụ trách. Còn chị dâu hai Trần phụ trách làm việc khác lâu lâu lại đứng lên xem xét bên ngoài coi có ai dòm ngó nhà họ hay không rồi lại đến việc cho gà ăn gì đó.
Còn Khương Điềm Điềm ôm trong mình một trọng trách cực kỳ lớn đó là sao chép văn bản.
Từ lần trước cô chủ động hỗ trợ cho mọi người trong thôn đăng ký đổi công điểm lấy tiền, đại đội trưởng đã phát hiện ra Khương Điềm Điềm làm việc rất tốt, chữ viết rất là ngay ngắn sạch đẹp thế là ông liên để ý tới cô. Mà hiện tại các loại công văn nhiều đếm không hết mà người để làm việc thì lại rất ít.
Ngoài ra còn phải làm một bảng điều luật những quy định người dân cần biết để cho mỗi nhà một quyển nữa, thường thì mấy cái này không quan trọng và cũng không cần thiết, mà trong đại đội cũng không nghiêm khắc tới nỗi áp dụng chặt chẽ theo quy định.
Người ta ăn còn không no, làm thì việc làm không hết rảnh đâu mà đọc hay đi làm ba chuyện phạm pháp. Nhưng mà dù sao nhà nào cũng phải có dự phòng trường hợp lãnh đạo ở trên xuống kiểm tra thì có cái mà đưa cho họ xem. Thành ra thứ này không thể thiếu được.
Hơn nữa mùa thu là thời điểm bên ngoài rất là lộn xộn hoặc vào những ngày lễ tết hay các hội họp cũng vậy, nên lãnh đạo ở trên sẽ cực kỳ nhạy cảm tới lúc đó cho dù chuyện nhỏ cũng sẽ bị xé thành to.
Mà đợi đại đội trưởng tóm tắt thông báo cho mọi người thì lại sợ mọi người nghe không nổi hoặc nghe rồi lại quên, như vậy chỉ khiến ông càng thêm mệt mỏi thôi.
Cho nên ông mới nghĩ ra làm một quyển để cho mỗi nhà và mọi người cũng không cần đi hay viết ra. Tại vì đi bán thì không biết lúc nào họ sẽ mua, còn viết lại thì sợ họ viết không nổi, nhiều nhà còn không có một ai viết chữ thành thạo nữa.
Mà để đại đội họ đi mua thì muốn mua cũng không phải mua là có.
Nên quay qua quay lại không có cách giải quyết nào là tốt nhất, nhu cầu của mọi người trong thành quá cao cho nên muốn mua một quyển còn khó, nói chỉ mua nhiều quyển, thành ra mỗi năm đều đau đầu về vụ này!
Cho nên đại đội trưởng liên quyết định trực tiếp mua giấy bút, tìm người trong thôn sao chép. Đại đội trưởng lúc đầu nhìn trúng Trân Thanh Phong, tuy rằng anh chỉ tốt nghiệp trung học phổ thông thôi, nhưng mà dù sao anh cũng học hết rồi chỉ là không thi lên đại học thôi nhưng mọi người trong thôn vẫn rất xem trọng anh. Phải biết rằng trong mấy vùng nông thôn này tìm được một người học cao tới vậy là chuyện không hề dễ dàng.
Chẳng qua Trần Thanh Phong lúc đó thiếu may mắn nên mới bỏ lỡ kỳ thi đại học chứ không anh cũng đã học đại học rồi.
Cho nên đại đội trưởng lúc đầu muốn cho Trần Thanh Phong làm việc cao cả này, nhưng sau đó ông nghĩ lại Trần Thanh Phong là người thiếu kiên nhẫn. Hơn nữa so với anh thì cô vợ của anh nhìn có vẻ kiên nhẫn hơn anh nhiều, cho nên ông hỏi thăm ý kiến của kế toán Trần rồi tìm tới Khương Điềm Điềm.
Viết một quyển sẽ được một mao tiền. Khương Điềm Điềm biết lúc này bên ngoài tương đối lộn xộn, nhưng mà việc này được kế toán Trần bảo đảm sẽ không dẫn tới phiên phức gì cho cô. Hơn nữa kiếm được tiền cũng là việc tốt nên Khương Điềm Điềm cũng đồng ý làm.
Rốt cuộc thì kế toán Trần ở đại đội này làm kế toán, ngày thường có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, cho nên người khác cũng không rảnh mà đi soi mói ông hay nhà của ông.
Mặc kệ là thời điểm nhạy cảm hay như thế nào thì ông cũng là một lão kế toán có vị trí vững chắc ở đại đội rồi nên cũng không ai dám đi kiếm chuyện với ông làm gì.
Khương Điềm Điềm cảm thấy sức lao động của cô ở thời điểm này không đáng giá xíu nào. Nhưng đó là suy nghĩ của cô còn người khác thì ngược lại, mọi người ai nấy đều cực kỳ hâm mộ cô.
Dù sao việc đó không phải người bình thường nào cũng có thể làm được, chưa nói tới viết chữ thì làm sao mà mệt chứ! Dù có mệt nhưng vẫn đỡ hơn mỗi ngày đều gói dây giống họ. Tính ra viết chữ vẫn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Gói hai mươi lăm dây lạt thì được năm phần tiên, Khương Điềm Điềm viết một ngày cũng có thể được năm phần tiền hoặc hơn, dưới tình huống như thế thì ai mà không hâm mộ cô cơ chứ. Khương Điềm Điềm: "..." Trăm triệu lần không nghĩ tới có một ngày cô phải dựa vào việc viết chữ để kiếm tiền.
Công việc này cô đã làm gần một tháng rồi, hai ngày cô sẽ viết xong một quyển, công việc cứ thế mà làm, tốc độ cũng cứ vậy mà phát huy thôi.
Mặc kệ thời điểm gì đi nữa, dù hiện tại mọi thứ đều rối loạn thì mọi người sẽ luôn dành ra vài phần tôn kính với những người biết đọc biết viết.
Giống như chị dâu hai Trần vẫn luôn dặn dò mấy đứa con của mình có làm gì cũng không được quậy phá trong lúc viết chữ hoặc trong lúc ai đó viết chữ cũng vậy, chỉ cần viết sai một chữ thì xem như trang giấy đó coi như bỏ.
Giấy đối với họ là một vật vô cùng quý giá.
Thời điểm Khương Điềm Điềm mới bắt đầu viết, cô sẽ lâu lâu viết sai, có điều trải qua vài lần dần quen với công việc cô cũng không còn viết sai hay xảy ra sai sót gì nữa.
Đối với kế toán Trần và Bà Trần thì không cần biết là xoa dây hay là sao chép văn bản, chỉ cần làm việc có tiền, tránh rảnh rỗi kiếm chuyện sinh sự là được, thường tiền họ sẽ giữ lại một còn tiền lời thì bản thân người nào làm là của người đó.
Cho nên khi nghe thấy mẹ chồng mình bảo vậy thì chị dâu tư Trần khá là sốt ruột bởi vì chỉ có nhà cô là không có làm việc nhiều nên không có khoản thu nhập này.
Thật ra còn có Tô Tiểu Mạch cũng giống nhà cô không có khoản đó, nhưng mà chị dâu tư Trần cảm thấy nhà cô với Tô Tiểu Mạch không giống nhau bởi vì nhà cô còn có hai đứa con nhỏ nữa.
Có điều chị dâu tư Trần cũng chỉ sốt ruột có hai ngày thôi, bởi vì cô phát hiện ra một điều là chồng của cô làm xà phòng nhiều hơn những người khác. Giống như vì bù vào khoảng dầu tư Trần không làm mấy việc khác được, cho nên những lúc làm xà phòng có việc khác cần làm thì Bà Trần cũng chỉ sai chị dâu hai Trần hoặc chị dâu ba Trần làm chứ không sai anh tư Trần làm.
Bọn họ dựa theo số lượng xà phòng làm được để tính tiền, thành ra sau một thời gian làm việc thì tới lúc kết toán mới nhận ra số lượng xà phòng của anh tư Trần vượt xa những người khác. Cho nên chị dâu tư Trần cũng dần yên tâm lại rồi.
Mọi người đều cảm thấy mọi người trong nhà họ Trần cuộc sống hằng ngày trôi qua rất tốt, nhưng họ lại không biết để có cuộc sống tốt như họ thấy thì ai nấy trong nhà họ Trần đều phải cố gắng làm lụng rất nhiều.
Ai nấy trong nhà từ trên xuống dưới, từ nhỏ tới lớn đều làm việc không quan tâm trời đông lạnh lẽo.
Thật ra nhà bọn họ tính từ lương thực chính hay lương thực phụ đều có rất nhiều! Lâu lâu trong đại đội sẽ phân thêm một chút đồ dùng từ các nhà máy trên công xã xuống cho nhà họ nữa. Thành ra với những gì họ có được thì cũng không cần làm gì thêm, ở nhà nằm vẫn còn dư đồ ăn tới năm sau.
Chỉ cần chăm chỉ một chút, không cần làm quá nhiều vẫn dư dả, còn nếu không làm gì đồ ăn vẫn có, cùng lắm là khó khăn một tí thôi chứ không đến mức quá đói khổ.
Chưa nói tết nhất ăn nhiêu thêm một chút thì cũng đủ cho họ trôi qua mùa đông này. Chỉ là họ đã quen với việc tính toán từ xa rồi, cho nên dư được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu thôi.
Nhà họ Trân chuẩn bị khá nhiều đồ ăn ngon cho đêm ba mươi tết, trong nhà thống nhất chưng một ít bánh bột ngô, bánh bột ngô này so với bánh bột ngô ngày thường thì ngon hơn thuộc loại bột ngô tốt. Món chính đã rất ngon rồi đã vậy còn có thêm dưa chua hầm với thịt, cá mặn chưng cách thủy, nấm xào, miến cải trắng ăn kèm thêm. Đồ ăn cực kì phong phú.
Khương Điềm Điêm ngồi ở bên ngoài sao chép văn bản mà ngửi được hương thơm ngào ngạt từ mấy món ăn truyền tới khiến cô hít lấy hít để.
Lúc này Tô Tiểu Mạch đang làm canh, Tô Tiểu Mạch là người ở Sơn Thành, thói quen nấu ăn của cô là bỏ ớt khô cho nên khi nấu canh cũng vậy.
Khương Điềm Điềm ngồi ở ngoài ngửi mùi thơm của đồ ăn khiến cô không tập trung nổi, một chữ cô cũng không có hứng viết, cô suy nghĩ một hồi liên đem giấy viết đi cất.
Đại Nữu đang chơi cùng mấy em gái ở ngay đó thấy cô đem đồ vật đi cất liền tò mò mở to hai mắt nhìn cô chằm chằm.
Khương Điêm Điềm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói: "Trong đầu thím lúc này chỉ còn mùi thơm của thức ăn nên không thể nào tập trung viết được."
Cô vừa nói xong mấy đứa trẻ đều rất thông cảm mà gật đầu, đừng nhìn bọn trẻ đang chơi vui vẻ như vậy, thật ra đầu óc đều suy nghĩ về bàn cơm sắp được ăn.
Dù sao bọn trẻ cũng lâu lắm rồi không được ăn đồ gì ngon. Tuy rằng mấy món hay ăn cũng rất là ngon nhưng làm sao mà so được với thịt cơ chứ!
So sánh tất cả đồ ăn với thịt thì thịt vẫn là muôn năm.
"Con không viết nữa à?" Bà Trân đang vui sướng ôm một cái tay nải đi vào thấy cô dọn dẹp đồ nên thuận tiện hỏi luôn.
Khương Điềm Điềm rầu rĩ nói: "Con không tập trung được, mùi đồ ăn thơm quá đi, nên con nghĩ cứ ngồi viết mắc công sai lại phí giấy, không bằng để ăn xong rồi hãy viết."
Bà Trần gật đầu đáp: "Con nói cũng đúng."
Sau đó bà đem tay nải mở ra, bên trong là năm đội giày da dê còn có thêm một cặp bao tay nữa, Khương Điềm Điềm nhìn thoáng qua, cô chắc chắn trong số mấy đôi đó có đôi của cô. Thế là cô lại vui vẻ nhếch môi cười. Bà Trân vẫy tay gọi Khương Điềm Điềm lại nói: "Con mau lại đây mang thử xem nào."
Quả nhiên Bà Trân đem một đôi giày nhỏ đưa cho Khương Điềm Điềm, cô vui vẻ ra mặt chạy tới cầm lấy. Đôi giày được chế tác thủ công đương nhiên so sánh với những thứ bán ở ngoài làm bằng máy móc sẽ không giống nhau. Mà những thứ được làm bằng thủ công lại mang giá một giá trị rất cao từ giá trị vật chất cho tới giá trị thẩm mỹ.
Bây giờ người ta thường thích đồ được làm từ máy móc hơn là đồ được làm thủ công.
Nhưng mà Khương Điềm Điềm lại hiểu được chừng vài thập niên sau, những món đồ được làm thủ công lại có giá trị rất cao.
Cô cúi xuống bắt đầu mang thử đôi giày, cô mang vào thì có cảm giác giày hơi rộng một chút, Bà Trần cúi xuống sờ sờ thử rồi nói: "Bên đây còn có một miếng lót nữa, nhét vào nữa thì vừa chân luôn.”
Khương Điềm Điềm duỗi tay sờ soạng một chút, nói: "Nếu mà có thêm miếng lót vào nữa thì sẽ rất ấm đấy."
Bà Trần gật đầu đáp: "Đó là đương nhiên rồi mẹ đã sớm tính toán qua rồi."
Thân giày cũng không quá cao, chừng khoảng vài centimet nên khi Khương Điềm Điềm bước đi vài bước đã cảm thấy cực kì thoải mái rồi.
Phải công nhận mùa đông ở Đông Bắc không bằng một góc mùa đông ở Bắc Kinh của họ, sau này mọi thứ dần hoàn thiện, thiết bị sưởi ấm cũng có rồi, chưa nói còn có điều hòa nữa, nhưng mà hiện tại thì cái gì cũng không có nên có đôi giày như thế này là rất tốt rồi. Giống như hiện tại đã giữa mùa đông rồi nên hiện tại rất lạnh, do không có nhiệt kế không thể đo được chính xác bao nhiêu độ thôi chứ cô đảm bảo thời tiết hiện tại chắc cũng phải âm hai mươi mấy độ.
Chứ nếu âm mười mấy độ sẽ không lạnh như thế này đâu.
Thời tiết như thế này mà ban ngày bắt người ta ra khỏi cửa chả khác nào bắt người ta đi chết ấy chứ.
Khương Điềm Điềm mang đôi giày da đi tới đi lui, làm cho mấy đứa trẻ trong nhà hôm mộ cực kỳ, đôi mắt như có ngọn lửa đốt cháy hừng hực, đứa nào cũng suy nghĩ không biết đến bao giờ mấy đứa trẻ mình mới có được một đôi giày da đẹp như vậy để mang.
Mấy cô con dâu trong nhà ai nấy cũng đều nhìn thấy được, đôi mắt ghen ty nhìn chằm chằm vào đôi giày không rời mắt.
Bà Trân nhìn thấy một đám như vậy liền nói thâm một câu: 'Đúng là không biết kiêm chế cảm xúc.
Giữa trưa ngày đông, hai cái bàn được để sát nhau, mọi người đều ngồi lại với nhau, người nhà họ Trần đông đúc nên lúc này chen chúc nhau ngồi sát lại để có đủ chỗ ngôi.
Bà Trần liếc mắt một cái nói: "Bây giờ bà có chuyện muốn nói với người lớn. Đại Nữu, con dẫn mấy em trai em gái sang phòng kế bên chơi một lát đi."
Mấy đứa trẻ đều quen với việc này nên nhanh chân đi theo sau lưng Đại Nữu sang phòng bên cạnh.
Mấy người còn lại ai nấy lập tức ngồi thẳng lưng lại không dám lộn xộn, yên lặng chờ Bà Trần mở miệng.
Có mấy người ánh mắt lại liếc sang mấy đôi giày da được đặt ở đầu tủ, ai cũng thắc mắc không biết mấy đôi này được làm cho ai. Trong lòng ai cũng tha thiết chờ đợi, ai cũng cảm thấy có thể có đôi dành cho bản thân mình.
Chắc là làm cho mình đúng không nhỉ?
Dù chưa biết là cho ai nhưng mà ánh mắt mọi người đều sáng lấp lánh.
Bà Trân lúc này mới cất giọng nói: "Trước đó vài ngày mẹ có tìm đến ông Lý nhờ ông ấy làm giùm một số đồ."
Nói đến việc này Bà Trần có chút đắc ý, đừng nhìn ông Lý là người nhát gan nhưng ông ấy cũng rất thông minh, ông ấy thông minh cũng không bằng bà biết ăn nói bà nói từ một thành hai với ống luôn.
Tuy rằng phải đổi nhiều lương thực mới có được nhưng mà Bà Trân vẫn cảm thấy đáng giá. Bà nhìn quét qua một vòng mọi người trong phòng, vừa nhìn tới ai thì người đó liền trở nên hưng phấn: "Vì đổi một ít da này mà mẹ cũng phải đổi hơi nhiều lương thực, cho nên giờ mẹ cũng không nói nhiều làm gì, các con cũng không cần biết là bao nhiêu. Hai tấm da này làm được năm đôi giày da và một đôi bao tay. Nên giờ mẹ sẽ nói giày này là dành cho ai."
Bà Trân nói tới đây cũng không lòng vòng, bà tiếp tục nói: "Năm đôi giày này, cha tụi con, thẳng hai, Tiểu Lục, Tiểu Mạch, và Điềm Điềm mỗi người một đôi. Các con đừng cảm thấy mẹ làm vậy là bất công, mẹ chia như thế này là vì lí do gì? Cha các con, Tiểu Lục còn có Tiểu Mạch ba người này mẹ không nói nhiều tụi con cũng tự hiểu rồi, còn nếu không hiểu được thì đúng là quá vô tình rồi. Tự các con suy nghĩ nếu bản thân đứa nào trừ ba người họ giữa trời đông giá lạnh như thế này mà dám đi ra đường bán đồ thì mẹ cũng sẽ cho đứa đó một đôi. Còn thằng hai thì mọi thứ trong nhà từ lớn tới nhỏ đều là anh hai các con làm, chưa nói anh hai các con cũng thường xuyên làm chân chạy vặt cho cha các con, cho nên nếu xét trong tất cả các con thì chỉ có anh hai các con là cần đến nó nhất. Cho nên thằng hai, con được giày mới nên mấy việc trong nhà con càng phải chăm chỉ làm."
Anh hai Trần cực kỳ kích động, anh xoa hai tay lại với nhau, dùng sức gật đầu: "Dạ vâng. Mẹ cứ yên tâm!"
Tuy rằng trong lòng có khát khao, nhưng mà bản thân anh cũng không nghĩ tới bản thân mình lại có phần, cảm giác được mấy người em mình đang nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ, anh hai Trần càng hưng phấn thêm da này làm được năm đôi giày da và một đôi bao tay. Nên giờ mẹ sẽ nói giày này là dành cho ai."
Bà Trân nói tới đây cũng không lòng vòng, bà tiếp tục nói: "Năm đôi giày này, cha tụi con, thẳng hai, Tiểu Lục, Tiểu Mạch, và Điềm Điềm mỗi người một đôi. Các con đừng cảm thấy mẹ làm vậy là bất công, mẹ chia như thế này là vì lí do gì? Cha các con, Tiểu Lục còn có Tiểu Mạch ba người này mẹ không nói nhiều tụi con cũng tự hiểu rồi, còn nếu không hiểu được thì đúng là quá vô tình rồi. Tự các con suy nghĩ nếu bản thân đứa nào trừ ba người họ giữa trời đông giá lạnh như thế này mà dám đi ra đường bán đồ thì mẹ cũng sẽ cho đứa đó một đôi. Còn thằng hai thì mọi thứ trong nhà từ lớn tới nhỏ đều là anh hai các con làm, chưa nói anh hai các con cũng thường xuyên làm chân chạy vặt cho cha các con, cho nên nếu xét trong tất cả các con thì chỉ có anh hai các con là cần đến nó nhất. Cho nên thằng hai, con được giày mới nên mấy việc trong nhà con càng phải chăm chỉ làm."
Anh hai Trần cực kỳ kích động, anh xoa hai tay lại với nhau, dùng sức gật đầu: "Dạ vâng. Mẹ cứ yên tâm!"
Tuy rằng trong lòng có khát khao, nhưng mà bản thân anh cũng không nghĩ tới bản thân mình lại có phần, cảm giác được mấy người em mình đang nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ, anh hai Trân càng hưng phấn thêm. "Cuối cùng là nói tới Điềm Điềm, các con cũng đừng vì mẹ cho con bé mà ghen ty. Không phải nói chứ chỉ cho Điềm Điềm một đôi giày mẹ còn thấy chưa đủ, đơn giản vì để có được hai tấm da này, nếu không nhờ Tiểu Lục năn nỉ hết lời thì chưa chắc nhà chúng ta có được nó đâu. Mà thằng bé hết năn nỉ ông Lý rồi sang năn nỉ mẹ cũng chỉ vì muốn may cho Điêm Điềm một đôi giày và một cái áo khoác da thôi. Nhưng mà hiện tại không có áo khoác da dê cho Điềm Điềm vì phải để da dê may thêm giày cho tụi con, cho nên tụi con còn phải nên là phải cảm ơn Điềm Điềm đấy."
Mọi người: "22?"..."À"
Bà Trần lại nói tiếp: "Các con cũng không cần cảm thấy mẹ chồng này của các con đối xử không công bằng. Các con cũng đừng vì nhìn thấy mẹ cho ai thứ gì rồi lại thái độ, trước khi các con thái độ thì nên nghĩ thật kỹ sao bản thân không có mà người đó có. Hãy nhìn lại chính bản thân mình đã làm được như người được nhận đồ đó chưa đã. Các con cái gì cũng không làm, cái gì cũng không trả giá mà muốn được như người hay muốn dược đối xử công bằng thì đừng trách mẹ đây cho các con xách quần áo rồi đi vê nhà mẹ đẻ của mình nhét"
Bà Trần thái độ nghiêm túc nói ai nấy cũng đều không dám nghĩ bậy nữa.
"Có chuyện này mẹ vẫn chưa nói tới." Bà quay sang nhìn kế toán Trân một cái, kế toán Trần gật gật đầu. Bà Trần lúc này mới nói: "Thật ra thường ngày không có gì sẽ vào thành làm chút chuyện...
Mọi người trong nhà: "22222"
Ai nấy đều ngạc nhiên ngây người ngồi nhìn Bà Trần, trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu được rốt cuộc bà đang nói đến chuyện gì.
Bà Trần tiếp tục nói: "Thật ra thời gian trước có lén lút làm vài chuyện, đó là Tiểu Mạch mỗi ngày sẽ vào trong thành bán một chút đồ vật."
Mọi người trong nhà: "1!" Đầu... đầu cơ trục lợi?
"Trước đó không nói cho các con biết là vì sợ các con sẽ đem chuyện này ra ngoài nói lung tung. Nhưng mà bây giờ các con đều đã bắt đầu làm xà phòng rồi, cho nên bây giờ chúng ta cũng đã chính thức lên cùng một con thuyền rồi. Nên có chuyện gì thì các con cũng không thoát khỏi liên quan đâu! Cho nên nếu ai nói lung tung thì tất cả đều xong đời! Cho nên thừa dịp năm cũ bước sang năm mới nên mẹ cũng thẳng thắn với tụi con luôn.
Mọi người trong nhà: "!II"
Mẹ của bọn họ quá là lợi hại rồi!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ trừng lớn mắt, há to miệng, quả thực tin này giống như sét đánh ngang tai với họ vậy.
Bọn họ thật sự không nghĩ tới, trong nhà mình lại cất giấu một bí mật động trời như vậy, tưởng tượng đến cảnh Tô Tiểu Mạch suốt ba tháng trời ngày ngày đi vào thành bán đồi! Nội việc nghĩ tới thôi là cả người run rẩy rồi.
Đúng là không ngờ Tô Tiểu Mạch lại gan dạ như vậy.
Đúng là dọa chết người ta cũng được mà. Sau đó lại quay sang nhìn Tô Tiểu Mạch, ai nấy cũng cảm thán một câu: Đúng là chó cắn là chó không sủa.
Ai mà có ngờ một người phụ nữ mềm yếu như vậy lại lợi hại hơn cả đàn ông nữa. "Tiểu Mạch của chúng ta đi lại bán buôn trong thành cũng ba tháng hơn và kiếm lời được mấy trăm đồng tiền." Sở dĩ Bà Trần nói ra chuyện này cho bọn họ biết là để họ hiểu rằng những gì Tô Tiểu Mạch đã cống hiến cho nhà này là rất lớn.
"Tuy rằng con bé có thiếu ba tháng công, nhưng mấy trăm đồng tiền này, Tiểu Lục đều đổi thành lương thực. Cho nên nhờ như vậy mà lúc này đây, nhà chúng ta mới có thể có lương thực để đổi da dê. Cho nên lương thực dùng để đổi mấy cái da dê cũng không phải từ công điểm của tụi con. Thằng hai, thằng ba, thẳng tư, nhà các con đều có con nhỏ nên có thể hiểu được. Nên các con cứ cố gắng chăm chỉ, đợi tới lúc chúng ta tách riêng ra rồi thì ăn uống cũng sẽ không giống như bây giờ thì đồ của tụi con vẫn là của tụi con thôi."
Mấy đứa con trai nghe vậy đều cất tiếng nói: "Chúng con biết rồi ạ."
Lúc này mọi người vẫn còn đang khiếp sợ về mấy trăm đồng mà Bà Trần nói lúc nãy.
Bà Trần lại tiếp tục: "Nhưng mà con cũng đừng cảm thấy trong nhà mình lương thực nhiều hơn nhà người khác thì liền chạy vê nhà mẹ đẻ nói này nói nọ. Mẹ nói trước cho các con biết luôn, cho dù là thân thích của ai tới mượn lương thực, mẹ cũng sẽ không cho mượn đâu nhé. Nhà chúng ta dù nhiều lương thực hơn nhà người khác một chút, nhưng tự các con cũng hiểu lương thực bên ngoài lúc này bán giá như thế nào rồi đúng không? Nên nếu lỡ đâu cho nhà nào đó mượn rồi không đủ ăn đến lúc đấy bỏ bao nhiêu tiền mới đủ mua trả lại chứ! Nên nhiều thì cũng chỉ nhiều hơn nhà người ta nhưng cũng chỉ đủ ăn cho nhà mình thôi."
Nói đến việc giúp đỡ nhà mẹ đẻ thì Bà Trần trực tiếp nhìn thẳng vào chị dâu hai Trần, chị dâu ba Trần và chị dâu tư Trần.
"Các con cũng đừng nghĩ tới việc bản thân mình biết làm xà phòng rồi liên chạy về nhà mẹ đẻ to nhỏ kể cho họ biết, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, dù chỉ một chút thôi thì các con đừng mơ bước chân vào nhà này thêm một lần nào nữa!" Bà Trân hung hăng liếc nhìn ba cô con dâu một vòng, giọng nói cực kỳ nghiêm túc. "Mẹ, chúng con sẽ không...' Vài người đều cất giọng lên nói.
Dù sao chuyện này cũng không liên quan tới Khương Điềm Điềm vì suy cho cùng cô cũng là người đưa ra phương thuốc.
Khương Điềm Điềm ngồi ở đó cực kì yên lặng lắng nghe, sống lưng thẳng tắp ngay ngắn.
Riêng bản thân cô cảm thấy dù sao làm người thì ai cũng có khuyết điểm, chỉ cần... Cô còn chưa nghĩ xong liên nghe Tô Tiểu Mạch đột nhiên mở miệng.
Cô nở nụ cười nhợt nhạt ngẩng đầu, nói: "Con dám đi vào trong huyện đầu cơ trục lợi mà không hề sợ hãi gì cả. Ở cái thời buổi này luôn là người chết vì tiền, chim chết vì mồi, nếu ai mang đến cho cái nhà này rắc rối gì đó không đáng có thì đừng hỏi sao con sẽ kiếm rắc rối đến cho người đó."
Tạm dừng một chút, cô lại cất giọng càng nhỏ nhẹ hơn nói: "Tóm lại là tất cả đều cùng đầu cơ trục lợi, cùng một chiến tuyến, nên có chết con cũng sẽ kéo thêm người chết cùng! Nên ai mà muốn kiếm thêm rắc rối thì con sẽ cùng chết chung với người đó."
Câu nói chốt hạ của Tô Tiểu Mạch khiến ai nấy cũng đều phải rùng mình.
Cô cảm thấy chưa đủ đáng sợ còn cười một tiếng nói: "Thật ra giết người cũng không phải là chuyện gì khó! Chỉ cân mua một liều thuốc chuột thì có thể lập tức tiễn người đó về thế giới bên kia rồi. Còn không thì cứ cho một ngọn lửa đốt sạch nhà mẹ đẻ của người đó..."
Mấy cô con dâu trong nhà ai nấy đều hoảng sợ run bần bật, nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mạch.
Nếu như bình thường Tô Tiểu Mạch mà nói mấy lời này chưa chắc bọn họ sẽ sợ hãi đâu.
Nhưng mà hôm nay lại là chuyện khác rồi.
Bọn họ vừa rồi mới biết được cái người phụ nữ này đã lẻn vào trong huyện đầu cơ trục lợi suốt ba tháng trời mà không bị phát hiện, ai nấy cũng hiểu cô ghê gớm như thế nào rồi. Thử nghĩ xem những lời cô nói lúc nấy dễ gì mà cô không làm được, hỏi sao không đáng sợ chứ?
Đừng nói là bọn họ, đến ngay cả hai người lớn tuổi nhất trong nhà họ Trần nghe thấy vậy còn cảm thấy lạnh người nữa là.
Buông lời độc ác không đáng sợ, mà đáng sợ chính là những lời như vậy mà có thể nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ. Nhẹ nhàng giống như chỉ đang bàn với nhau hôm nay ăn món gì, chính vì vậy mới khiến người ta sợ hãi.
"Khu, khụ khụ, được rồi, những gì nên nói cũng đã nói rồi. Mỗi người một lát về phòng riêng mình cũng nhớ dặn dò bọn nhỏ một chút, đừng để bọn trẻ ra ngoài nói bậy."
"Dạ vâng, tụi con biết rồi ạ." Lần này ai cũng nhanh nhẹn trả lời cực kỳ rõ ràng.
"Được rồi, mau ăn cơm đi." Lúc này kế toán Trân mới gõ gõ mặt bàn nói.
Mấy đứa trẻ đều đã sớm sốt ruột, vừa nghe người lớn gọi là nhanh chân chạy lẹ lại bàn leo lên ngồi ngay ngắn. Tuy rằng những lời nói của Bà Trân khiến người ta sợ hãi, hay những lời của Tô Tiểu Mạch làm người ta hoảng sợ. Nhưng mà ăn cơm thì vẫn phải ăn thôi.
Vừa thấy bàn cơm đầy ắp những món ăn ngon thì liền khiến cho những khẩn trương lo lắng lúc nãy của mọi người biến mất không còn thấy đâu nữa.
Kế toán Trần gắp một miếng đồ ăn giống như chuông khởi động cho tất cả mọi người cùng cầm đũa vậy, ai nấy cũng bận rộn gắp ăn rồi lại gắp ăn.
Khương Điêm Điềm: '..."
Cô gắp không tới rồi.
Cũng may cô có Trân Thanh Phong, Trần Thanh Phong thấy cô với không tới liền nhanh tay gắp cho Khương Điềm Điềm một cục thịt nạc, anh biết rõ Điềm Điềm rất thích ăn thịt. Chân tay vụng về không gắp được thức ăn cũng không sao vì vẫn còn có chồng cô mà.
Cô gắp thịt bỏ vào trong miệng mắt hơi hơi híp lại, cảm giác thật là tuyệt vời, đã một tháng rồi cô không được ăn mặn đấy! Cả tháng cô cứ cảm giác như thân thể mình cực kì trống rỗng, không hề có sức sống.
Quả nhiên vừa ăn được một cục thịt, cô giống như được hồi sinh vậy, thế là cô lại tiếp tục ăn tiếp cục thịt thứ hai.
Quả thật lúc này ai nấy cũng bận rộn ăn cơm nên đâu ai thèm quan tâm tới cô. Khương Điềm Điềm nhanh chóng gặp một lúc hai cục thịt, cuộc sống thật là tuyệt VỜI.
Sau đó cô lại lia đũa tới dĩa cá mặn, cô đến bây giờ mới nhận ra, không biết từ khi nào ăn cá mặn cũng khiến bản thân mình thỏa mãn như vậy.
Khương Điềm Điềm cảm thấy, con người đúng là rất dễ thích nghi với mọi hoàn cảnh.
Cô giống như con hamster nhỏ háu ăn vậy, lúc này cô đưa tâm mắt nhìn đến những người xung quanh. Mọi người đều tập trung vào việc ăn uống của mình rồi, cuộc nói chuyện kinh khủng lúc nãy dường như không hề tôn tại vậy.
Bữa ăn hôm nay ai nấy cũng ăn căng cả bụng.
Khương Điềm Điềm bình thường ít khi để bụng đói quá nhiều nên thường ăn cơm sẽ rất nhanh no, nhưng mà hôm nay cô ăn nhiều hơn ngày thường.
Bây giờ cô phải ngồi ôm cái bụng như có em bé của mình vỗ vỗ cho thức ăn mau tiêu. Dù sao giờ cũng đang rảnh rỗi mà bản thân không muốn đi đứng cho tiêu nên cô cứ ngồi đó cùng với đôi mắt tròn xoe nhìn ngó xung quanh.
Giờ cô mới phát hiện ra, đó chính là đừng nhìn Bà Trần nói chuyện đã thông tư tưởng cho mọi người vậy chứ chỉ cần Tô Tiểu Mạch nói vài câu là có tác dụng hơn hẳn luôn. Quả nhiên có đôi khi mềm sợ ngạnh, ngạnh sợ hoành, hoành sợ không muốn sống.
Chú thích: Mềm sợ ngạnh, ngạnh sợ hoành, hoành sợ không muốn sống: khó đối phó nhất chính là không biết xấu hổ không muốn sống lưu manh.
Mấy tháng trước khi mọi người nhắc tới Tô Tiểu Mạch vẫn có đôi khi xem nhẹ cô. Nhưng mà hiện tại thì hoàn toàn khác rồi, giờ đến cả một ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng cô thì nói gì đến việc xem nhẹ Tô Tiểu Mạch chứ.
Có thể thấy đôi khi làm người phải hung hăng một chút thì như vậy mới sống nhẹ nhàng được.
"Làm sao vậy? Em ăn nhiều nên giờ khó chịu à? Hay để anh giúp em xoa bụng một tí." Trân Thanh Phong thấy cô cứ xoa bụng mình nên chạy lại hỏi thăm.
Bà Trần nghe thấy vậy muốn đấm cho con trai mình mấy phát, bà nghiêm túc nói: "Hai đứa tụi con chú ý cho mẹ một chút, mấy đứa nhỏ vẫn còn đang ở đây đấy."
Trần Thanh Phong đáp: 'Ây da mẹ ơi, đây là vợ của con mà, vả lại con cũng có làm gì xấu đâu."
Bà Trần: "Đi, đi, đi hai người các con muốn làm bậy làm bạ gì đi vào phòng của mình mà làm."
Trân Thanh Phong khuôn mặt vô tội nói: "Mẹ có cho tụi con nhóm lửa trong phòng đâu, giờ vô đó lạnh lám."
Bà Trần hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy nhóm lửa đi, dù sao bây giờ ở đây đông người ảnh hưởng Điềm Điêm không tập trung sao chép được nên thôi hai đứa các con đi vào phòng đi, có sao chép thì trong phòng không ồn ào dễ tập trung làm việc hơn."
Trân Thanh Phong khuôn mặt ngỡ ngàng nói: "Mẹ thật giống như Hoàng Thế Nhân vậy, tụi con mới vừa cơm nước xong đã bắt tụi con làm việc rồi." Bà Trần thản nhiên đáp: "Thế bây giờ có đi hay không?"
Trần Thanh Phong vội vã đáp: "Dại Đi đi đi."
Trân Thanh Phong nhanh chân chạy đi lấy hai đôi giày, cũng không thèm quan tâm đôi kia có vừa với anh không, sau đó liền nắm tay Khương Điềm Điềm chạy nhanh vào phòng.
Trong phòng lúc này không có nhóm lửa nên rất là lạnh, Khương Điềm Điềm liên lấy chăn lại đắp cho cô rồi nói: "Anh mau chăm lửa vào bếp lò đi."
Trân Thanh Phong vội đáp: "Đây đây... sắp xong rồi."
Khương Điềm Điềm cũng không có leo lên giường đất ngồi mà cô lại trùm chăn đi ra phía ngoài ngồi bên cạnh Trân thanh Phong, cô ngồi sát lại bên người Trần Thanh Phong nói: "Chuyện hôm nay anh thấy sao? Em không nghĩ là mẹ lại đem chuyện này nói cho mọi người biết luôn ấy."
Trần Thanh Phong bình tĩnh đáp: "Nói ra không phải tốt hơn sao? Nhờ mẹ nói ra chuyện đấy thì đâu còn ai để ý chuyện hai vợ chồng mình có hẳn hai đôi giày da đâu.'
Khương Điềm Điềm: "2?2"
Trân Thanh Phong tiếp tục nói: "Lại nói chị năm đã quen với việc buôn bán này, thêm nữa chị ấy cũng tiếc nếu bỏ không làm việc này nữa, phải biết việc này kiếm được biết bao nhiêu là lợi nhuận. Chưa kể chị năm cũng muốn chuyện này được nói ra để mọi người biết được giá trị của chị ấy chứ."
Khương Điềm Điềm hỏi: "Vậy là anh đã sớm biết mẹ sẽ nói chuyện này rồi à?2"
Trân Thanh Phong cười đáp: "Anh tuy rằng bình thường làm việc tay chân không giỏi, nhưng mà đầu óc của anh cũng không đến nỗi nào! Em nghĩ đi, tại sao hôm nay mẹ lại tiết lộ chuyện của chị năm cho mọi người chứ? Và em nghĩ đi vì sao chị năm lại nói mấy lời đó chứ?"
Khương Điềm Điềm đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía Trần Thanh Phong nói: "Anh khuyến khích hai người nói sao?"
Trần Thanh Phong thản nhiên đáp: "Sao em lại nói là khuyến khích chứ, anh chỉ nhắc nhở bọn họ thôi, dù sao anh năm cũng sắp về tới rồi."
Khương Điềm Điềm: '..."
Cô đột nhiên duỗi tay phía Trân Thanh Phong nhéo lỗ tai của anh nói: "Anh sao lại nhiều chiêu trò như vậy cơ chứ!"
Trần Thanh Phong la oai oái nói: "Tuy rằng bình thường anh không thèm để ý tới mấy người họ làm gì nhưng ai bảo họ chọc cho em khó chịu làm gì, dù sao chị năm cũng mong muốn có một ngày mọi người đều biết chuyện này, nên chuyện này không sớm thì muộn mọi người cũng sẽ biết thôi, cho nên hôm nay nói luôn cũng có gì là không tốt đâu chứ!"
Khương Điềm Điềm buồn bực gãi gãi đầu, nói: "Chị năm bình thường cũng rất khôn khéo mà sao hôm nay lại để anh dụ dỗ vậy ta? Thật kỳ lạ quá đi."
Trân Thanh Phong vui vẻ nói: "Anh đã nói rồi, này đâu phải là anh khuyến khích hay dụ dỗ gì đâu! Anh chỉ trực tiếp đến gặp chị ấy rồi đề nghị chị ấy thôi, chị ấy đồng ý luôn mà thì như vậy đâu gọi là dụ dỗ đâu đúng không? Sớm hay muộn gì chị ấy cũng phải đem chuyện này ra nói thôi. Cho nên bây giờ nói luôn cho tiện. Mà phải công nhận hôm nay nói chuyện này, anh thấy hiệu quả rất cao đấy."
Trần Thanh Phong mỉm cười nói tiếp: "Công nhận là phải hung hăng một chút thì mới có tác dụng cao hơn rất nhiều."
Khương Điềm Điềm chọc bờ vai của anh, cô chọc chọc nói: "Anh thật đúng là..."
Trần Thanh Phong vỗ võ tay cô nói: 'Chuyện này không phải rất tốt sao? Hôm nay là thời điểm thích hợp nhất, tuy có chút hù dọa khiến mọi người sợ hãi, nhưng mà hù dọa xong rồi mọi người vẫn ăn uống bình thường mà, xem như là đền bù cho mọi người thôi. Nếu là ngày thường, hù dọa mọi người xong xuôi cũng không có thêm đồ ăn gì ngon, vẫn chỉ ăn đồ ăn thường ngày thì anh cảm thấy lúc đó còn thảm hơn bây giờ nhiều, anh là vì tâm trạng của mọi người mà suy nghĩ cho mọi người nên mới đề nghị hôm nay nói chuyện này đấy. Chưa nói anh còn phải trả giá là trời tuyết lớn như vậy còn phải ra ngoài kiếm da dê cho mọi người nữa mà."
Khương Điềm Điềm thản nhiên nói: "Anh nói lúc nào cũng đúng hết á."
Trân Thanh Phong gật đầu đáp: "Đó là điều đương nhiên rồi."
Cô nhìn xung quanh không có ai, cũng không quan tâm bản thân đang bọc chăn kín mít, cô ló đầu ra lấy cằm của mình gác lên trên vai của Trân Thanh Phong nói: "Anh Tiểu Phong này, em sao chép văn bản đó mệt quá à, anh giúp em sao chép trong chốc lát được không?"
Trân Thanh Phong nghiêng mắt, đụng tới khuôn mặt của cô một cách nhẹ nhàng.
Khương Điềm Điềm lại năn nỉ: "Anh Tiểu Phong..."
Trân Thanh Phong khóe miệng nở một nụ cười nói: "Được rồi."
Khương Điềm Điềm nhận được đáp án mà bản thân mình mong muốn thì liền đứng dậy chạy nhanh vào bên trong, cô vừa chạy vừa nói: "Vậy em đi ngủ trưa đây."
Trần Thanh Phong nghiến răng: "... Đúng là cái đồ không có lương tâm này."
Anh nhìn ra bên ngoài thời tiết đang âm u, anh lẩm bẩm làu bàu: "Mình cũng phải đi ngủ cái đã, ngủ dậy rồi viết cũng được."
Trần Thanh Phong đốt bếp lò xong xuôi rồi trực tiếp đi về phía giường đất: "Vợ của anh, chúng ta cùng nhau đi ngủ nào."
Mà lúc này Bà Trân đang ở nhà chính làm việc tư tưởng với mấy cô con dâu của bà: "Đó các con nhìn đi, các con ăn uống no nê xong còn được ngôi đây nghỉ ngơi, còn con bé Điềm Điềm phải trở về phòng làm việc. Mà không lẽ con bé làm việc kiếm tiền cho bản thân ư? Còn không phải là vì cái nhà này sao? Còn không phải vì kiếm tiền cho mấy đứa nhỏ sau này có thể đọc sách sao?"
Bà Trần nhìn về phía mấy đứa cháu nhỏ của bà, cất giọng nói thấm thía dặn dò tụi nhỏ: "Các con sau này lớn lên phải biết hiếu thuận báo đáp công ơn của mấy thím đã làm vì tụi con, đã biết chưa hả?"
"Dạ tụi con biết rồi ạ."
Tô Tiểu Mạch nhìn mẹ chồng của mình nói chuyện mà nước miếng bay tứ tung, trong lòng yên lặng nói thâm: Đảm bảo hai cái đứa nhỏ đó đi ngủ trưa rồi...
Có điều cô cũng sẽ không vì biết như vậy mà chen miệng vào phá đám đâu, dù sao mấy chuyện này cũng không liên quan gì tới cô.
"Mẹ à, còn vài ngày nữa Thanh Bắc trở về rồi. Con muốn ở nhà chờ anh ấy về, nên chắc mấy ngày này sẽ không vào thành bán đồ đâu, mẹ để cho Tiểu Lục đi bán thôi có được không ạ?" Nghĩ đến chồng của mình, Tô Tiểu Mạch cả người toát lên bộ dạng nhẹ nhàng nhu hòa hơn bình thường.
Nhưng mà hiện giờ mấy người trong nhà họ Trần đã có cái nhìn khác vê Tô Tiểu Mạch, tự nhiên thấy cô nói chuyện nhu hòa hơn bình thường, lại khiến mấy người bọn họ cảm thấy sợ hãi. Bà Trần: "Được rồi."
Bà xoa xoa cánh tay của mình rồi nói tiếp: "Thật ra năm trước không vào thành bán thì xã phòng ở đây cũng rất có giá rồi."
Tô Tiểu Mạch lại nói tiếp: "Ý con không phải là bán xà phòng."
Cô dứt khoát nói: "Con muốn lần này đem bánh kem vào trong đó bán."
Bà Trân: "Hả?"
Tô Tiểu Mạch lập tức nói: "Tuy nói hiện tại lương thực khá là quý, nhưng mà chỉ cần là đồ tốt thì chắc chắn sẽ có người muốn mua thôi. Không phải sắp tới mọi người cũng cần phải ăn tết mà đúng không ạ? Cho nên con nghĩ vẫn sẽ có người tình nguyện bỏ tiên để mua vài món đồ quý giá cho tết sắp tới."
Bà Trần: "Bởi vì bây giờ lương thực khó mua, hơn nữa..."
Tô Tiểu Mạch nói tiếp: "Lương thực tuy khó mua, nhưng vẫn có thể mua được ạ, hơn nữa làm bánh kem cũng không cần quá nhiều bột mì đâu ạ. Chúng ta cũng không phải bán cho toàn công xã nên cũng không cần nhiều. Chỉ cần phí hao tổn cao thì giá bán cũng sẽ cao là chuyện ai cũng biết. Vậy nên bán giá cao kiếm lời để lấy tiền năm sau đổi lương thực. Theo con suy nghĩ khoảng chừng vài năm nữa thì giá lương thực sẽ dần hạ xuống thôi a.
Bà Trần: "..."
Kế toán Trần lúc này mới mở miệng nói: "Cứ nghe lời con bé nói đi."
Bà Trần quay đầu lại nhìn thoáng qua chồng mình, sau đó bà nói: "Vậy thì làm theo ý con đi." Tô Tiểu Mạch mỉm cười quay qua nhìn mấy cô con dâu còn trong nhà họ Trần nói: "Mấy chị sẽ là người hỗ trợ cho em làm."
Cô nói giọng nhẹ nhàng tiếp tục nói thêm: "Em sẽ dạy các chị làm bánh keml"
Mấy cô con dâu trong nhà họ Trân nghe thấy vậy ai nấy cũng co rúm người lại: "..." Theo lý thuyết thì được dạy làm cái gì mới thì người có lợi là bọn họ, nhưng mà món lợi lần này họ lại không có cảm giác như là có lợi! Nói chung họ cứ cảm thấy thấp thỏm thế nào ấy.
Chị dâu hai Trân: "Cái này..."
"Chị hai không cần lo lắng, em nguyện hướng dẫn mọi người làm bánh."
Chị dâu hai Trần: "...' Cô thật sự không dám học, biết đâu để Tô Tiểu Mạch dạy học lỡ có chuyện gì họ sẽ bị cô giết người diệt khẩu thì sao?
"Chúng ta đều là người một nhà nên các chị không cần phải khách sáo!" Tô Tiểu Mạch đứng dậy: "Không bằng chúng ta bắt đầu làm từ hôm nay luôn đi."
Bà Trân: "Cũng được, con chờ một chút để mẹ đi lấy bột mì."
Tô Tiểu Mạch nói với theo: "Còn có đường, bánh quả hồng và trứng gà nữa ạ."
Nhìn thấy bộ dạng lòng đau như cắt của Bà Trần, Tô Tiểu Mạch cất giọng an ủi: "Mẹ ạ, mẹ không cần phải quá đau lòng đâu. Dù mẹ không tin tưởng tay nghề của con thì mẹ cũng phải tin tưởng vào tài năng bán hàng của Tiểu Lục chứ, cái gì đến tay Tiểu Lục mà chả bán được." Bà Trần: "..." Lời này nghe qua không thấy giống an ủi người khác một chút nào.
Tô Tiểu Mạch sau đó quay sang mấy người kia nói: "Được rồi chúng ta bắt đầu phân chia nhiệm vụ ra làm, chị hai thì cắt bánh hồng ra đều với nhau, chị ba thì đánh trứng gà, chị tư... Chị tư quá hậu đậu nên thôi chị chỉ cần hỗ trợ làm việc vặt là được."
Thật ra Tô Tiểu Mạch thích tự mình làm hơn.
Cô đã có thói quen làm mọi thứ một mình rồi vì cô cảm thấy cái gì để cô tự mình làm thì cô sẽ thấy an tâm hơn.
Nhưng mà cô muốn kéo mấy chị em trong nhà họ Trần này xuống nước chung với mình, chứ nếu để ai đó trong nhà này đem chuyện trong nhà ra ngoài nói cho người khác thì mọi thứ sẽ rất là nguy hiểm. Phải để tất cả ở chung một thuyền rồi thì sẽ không có ai có tư tưởng muốn làm bậy nữa.
Đâu có ai muốn chết chung với cô đâu nên phải am phận mà làm việc của bản thân thôi.
"Mọi người nhìn em làm rồi để ý nhé."
Tô Tiểu Mạch mang theo ba chị em dâu ra đằng trước hướng dẫn làm việc, anh hai Trần im lặng nửa ngày lúc này mới thấp giọng nói: "Cô năm hình như so với trước kia có chút khác lạ."
Anh ba Trân nhỏ giọng nói: "Anh nói em mới để ý đấy... đúng là khác thật, hay đây mới chính là con người thật của em ấy? Phụ nữ em thấy thường hay ngụy trang lắm."
Nói xong anh ta suy nghĩ một hồi có chút buồn bã: "Tứ Nữu nhà em cũng hay như vậy, cứ mắc tiểu là sẽ giả vờ khóc lên."
Kế toán Trần: "..."
Ông nhìn thằng con thứ ba của mình như kẻ ngốc vậy, quay sang lại thấy vẻ mặt học tập kiến thức của đứa con trai thứ tư của mình, ông nhấp môi nói: "Mấy con dâu đều bắt đầu làm việc rồi, mấy đứa tụi con còn ngồi đây làm gì nữa?"
Mấy người con trai nghe vậy liền lập tức đứng dậy: "Con đi gói dây đây ạ."
"Để anh lên trên rừng dạo vài vòng xem có con vật nào không." Anh hai Trân hăng hái chủ động làm việc khó, nhưng thật tế là anh mới có giày mới nên muốn đi ra ngoài khoe khoang một chút, đâu phải lúc nào cũng được may mắn đâu nên anh phải tận dụng thời điểm này mới được.
Kế toán Trân cũng không thèm để ý mấy đứa con trai mình nói gì, nhưng ông cũng chủ động thay giày trước bao nhiêu ánh mắt hâm hộ của mấy đứa con trai, còn đeo thêm cặp bao tay, ông nói: 'Cha cũng phải đi qua đại đội một chuyến."
Bước chân của ông hôm nay so với bình thường nhanh hơn vài phần.
Anh tư Trần nhỏ giọng nói: "Anh khẳng định là cha qua bên đó khoe khoang chứ không phải làm việc đâu."
Anh hai Trần khuôn mặt đỏ bừng qua sang trách cứ cậu em: "Em nói năng gì bậy bạ vậy, không có chuyện đó đâu."
Nói xong anh cũng nhanh chóng mang giày lên rồi chạy cái vèo ra cửa.
Bước chân của hai người này nhanh như nhau. Anh tư Trần: "... Anh hai chắc chắn cũng đi ra ngoài khoe khoang rồi."
Anh ba Trần nhỏ giọng nói: "Chúng ta vẫn nên tập trung làm việc đi."
Anh tư Trần gật đầu nói: "Anh nói cũng đúng. Biết đâu bây giờ chúng ta cố gắng làm việc năm sau chúng ta cũng sẽ có giày da mà mang.”
Cả hai người đều có khát khao tốt đẹp cho năm sau. Anh ba Trần ngẩng đầu nhìn cái rèm cửa, nói: 'Nếu hôm nay mấy người họ làm tốt vậy thì ngày mai cậu sáu phải vào công xã bán đồ à?"
"Đó là việc đương nhiên rồi, mấy chuyện này đâu thể để lâu được đâu."
Bọn họ rất ít khi đi công xã, hai người ngồi đây tưởng tượng nếu Tiểu Lục vào công xã bán đồ mà bán không được thì có thể sẽ phải vào trong huyện bán đồ.
Nghĩ tới vậy rồi hai anh bất giác co rúm người lại. Thật sự nếu như cầm một đôi giày mà phải chạy đi chạy lại từ công xã tới huyện rồi về nhà trong cái thời tiết này... thì bọn họ tình nguyện không lấy đôi giày đó đâu.
Chuyện đầu cơ trục lợi đó không phải người bình thường nào cũng có khả năng làm được đâu. Tiểu Lục làm việc cũng không hề nhẹ nhàng nhỉ?"
"Đúng vậy đó, mà vợ của Tiểu Lục cũng vậy nhỉ, phải ngồi cả ngày để sao chép mấy cuốn sách đó..." Hai người đều đồng thanh thở dài một cái.
"Thôi chúng ta cũng không cần phải khao khát được như bọn họ làm gì, họ làm việc cũng đâu có dễ dàng gì đâu. Chúng ta có điều cũng chỉ làm việc bình, mấy người họ không chạy ra ngoài trời tuyết thì cũng ngồi viết cả ngày. Anh thà làm việc tay chân còn hơn là ngồi viết từng chữ nhức hết cả đầu."
Bà Trân không thể nhịn được nữa, vén rèm lên đi vào nói: "Hai đứa các con làm việc gì thì tranh thủ đi làm đi, chứ ngồi đây nói hết chuyện này tới chuyện kia làm gì? Không thấy nhức đầu à? Lải nhải tối ngày làm phiền người khác làm việc quá rồi đấy." Bà nghe nãy giờ phiền chết đi được.
Hai anh em họ nghe vậy lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Bà Trần quay đầu nhìn chị dâu ba Trần nãy giờ vẫn đang đánh trứng, răn dạy: "Nãy giờ có mấy cái trứng gà mà đánh hoài không xong, con làm việc gì mà chậm chạp quá vậy? Đúng là cho mấy người tụi con ăn ngon xong là không đứa nào có sức làm việc hết mà."
Chị dâu ba Trần: "..." Bà Trân quay sang một đám người đang làm việc nói: 'Mấy đứa tụi con làm việc nhanh nhẹn lên cho mẹ. Không nhìn thấy con bé vợ của Tiểu Lục à, con bé tập trung làm việc kiếm tiên đâu cân ai nhắc nhớ đâu. Còn mấy người tụi con có đánh mấy cái trứng cũng chậm chạp nữa."
Vài trận gió lớn dần dần nổi lên, bông tuyết lại bắt đầu rơi, vèo một cái không khí lại lạnh thêm, Bà Trần liền đi đóng các cửa sổ lại, bà thì thầm: "Sao hôm nay trời lại lạnh nữa rồi?"
Bên đây Khương Điềm Điêm cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo đó, khuôn mặt nhỏ của cô đang ngủ cũng bị lạnh đỏ lên, cô mơ màng dùng sức mình trườn về phía lòng ngực của Trần Thanh Phong ngọ nguậy, tìm được vị trí ấm áp thích hợp cô lại tiếp tục ngủ...
Gió bắc thổi tới mang theo một nam thanh niên cao gầy đang xách theo một đóng hành lý, anh chân thấp chân cao đạp lên tuyết đi từng bước về phía đại đội Tiền Tiến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận