Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 71
Kỳ thi đại học cũng như vậy mà kết thúc, nhưng mọi thứ đã kết thúc thật rồi sao?
Đương nhiên là chưa rồi!
Còn phải chấm điểm, ghi danh vào trường đại học và đợi kết quả, đủ mọi loại cảm giác hồi hộp của sự chờ đợi ở thời điểm hiện tại.
Thời điểm mà mọi người ôn tập để thi thì ít ra mọi người còn có mục tiêu để mà phấn đấu, cố gắng mà vươn về phía trước. Nhưng mà lúc này đây là cái thời điểm hành hạ con người nhất.
Bọn họ lúc này chỉ có thể nôn nóng chờ đợi kết quả mà không thể làm gì được.
Đương nhiên đối với hai vợ chồng mang trong mình tâm trạng ăn chắc thì coi đó không là chuyện gì cả...
Hai người thì vẫn còn tốt cho nên cứ tự tin mà khoác lác thôi không có gì phải sợ hãi cả. Hiện tại tất cả mọi người trong thôn đều hiểu được, hai người họ lúc đi thi làm bài rất tốt, vậy nên khả năng đậu là rất cao. Tình huống như vậy thì những người trong nhà họ Trần lại có chút lo sợ.
Tuy rằng xác thật là bọn họ cũng rất tin tưởng vào thực lực của hai vợ chồng, nhưng mà thi đại học thì làm gì dễ dàng như vậy được! Hơn nữa đều là người trong nhà, ai cũng hiểu rõ cái tính hay nói phét của hai vợ chồng này đã là bản chất rồi!
Tóm lại giống như người ta hay nói: Hoàng đế không vội mà thái giám đã vội rồi.
Nói chung là người nhà họ Trần hiện tại đang rất sợ nhà họ bị lật thuyên, nếu mà thật sự thi rớt rôi chắc chỉ có nước bỏ xứ mà đi, chứ sao mà chịu nổi sự chê cười của người ta kia chứ.
Cho nên tâm trạng ai trong nhà cũng có chút bất ổn. Có điều đối với bản thân Khương Điềm Điềm cũng cảm nhận được điều đó, tuy bản thân cô cũng có chút khoác lác, nhưng mà về phần bài thi thì ít nhiều gì cô cũng rất tự tin bản thân mình làm tốt.
Chỉ cần tới thời điểm cô ghi danh chọn trường đại học, nếu như bản thân chọn trường hợp lý thì cô vẫn có khả năng được xét tuyển vào trường đại học đó.
Nếu điểm tốt thật sự thì nói không chừng còn có thể đậu trường cao ấy chứ!
"Điềm Điềm, con đang nghĩ cái gì vậy?"
Khương Điềm Điềm thuận miệng đáp: "Con đang suy nghĩ bây giờ nên ghi danh trường Thanh Hoa hay Bắc Đại đó ạ."
Cái lời nói khoác lác trắng trợn vậy mà cô cũng có thể nói đơn giản đến thế thì đúng là hay thật.
Bà Trần: "..."
Tô Tiểu Mạch đứng bên cạnh lại quay sang hỏi một câu: "Không phải hai người tụi em muốn tới Thượng Hải học hay sao?"
Khương Điềm Điềm gật đầu nói, cô bày ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, còn cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Thế cho nên em cũng chỉ có thể chịu đựng sự đau khổ mà từ bỏ Thanh Hoa và Bắc Đại thôi ạ."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Khi con người ta không còn gì để nói thì cách tốt nhất là không nên nói gì.
Khương Điềm Điềm lại quay sang hỏi Tô Tiểu Mạch: "Chị năm này, chị tính ghi danh trường ở đâu ạ?"
Tô Tiểu Mạch thẳng thắn nói: "Chị tính toán sẽ đi thủ đô, dù sao bên đó cũng là vùng kinh tế trọng điểm trong nước, còn có nền văn hóa hiện đại khá tốt, cho nên chị muốn qua bên đó học thử xem sao."
Nói đến vấn đề này thì trong lòng Bà Trân vẫn có chút suy nghĩ. Thật ra bà cũng không có ý kiến gì vê quyết định của Tô Tiểu Mạch, nhưng riêng bà cảm thấy một lúc ba người đi thi đại học, nhưng cuối cùng lại không chọn chung một chỗ học, người trời nam người lại biển bắc, không biết sau này phải làm sao bây giờ.
Nghĩ sâu thêm một chút, Bà Trần lại lo lắng cho vợ chồng của Tiểu Ngũ hơn.
Trong mấy gia đình con trai bà thì bà lo lắng nhất vẫn là cái gia đình này. Hai vợ chồng cưới nhau cũng mười năm rồi, nhưng mà đến giờ vẫn chia cắt mỗi người một nơi, mỗi năm cũng chỉ có thể gặp nhau một lần vào ngày tết, cứ như vậy thì làm sao mà được cơ chúr!
Nếu sau này Tô Tiểu Mạch thật sự đi thủ đô, như vậy sẽ càng xa Tiểu Ngũ ở đây hơn. Cơ bản bản thân Tiểu Mạch là một cô thôn nữ, ở đây ít ra cũng là địa bàn của bọn họ, cô đi xa nhất cũng chỉ là vào trong huyện. Nhưng mà sau này thì sao? Chờ con bé sau này đi học, kiến thức nhiều rồi có khi nào có suy nghĩ muốn vứt bỏ Tiểu Ngũ nhà bà không nữa?
Tóm lại Bà Trân rất lo lắng cho hai vợ chồng nhà này, vì quá lo lắng mà bao nhiêu cảm xúc cũng bày hết trên khuôn mặt của bà.
Tô Tiểu Mạch thấy mẹ chồng mình trầm tư như vậy liền quay sang bảo bà: "Mẹ ơi, qua đây với con một chút, con có chuyện muốn nói với mẹ."
Hai người cùng nhau đi ra cửa, mắt thấy bọn họ vừa ra khỏi cửa, Khương Điềm Điềm cũng không đi theo, cô ghé vào khung cửa nhón người ra ngoài, Bà Trân cảm giác được liền quay đầu lại nói: "Con đừng có mà nhìn lén hay nghe lén nhé."
Khương Điềm Điềm cũng không có ngượng ngùng khi bị Bà Trần bắt quả tang, cô cũng chỉ cười hì hì nói: "Con làm gì có như vậy đâu ạ."
Tuy rằng Khương Điềm Điềm đã hai mươi bốn tuổi rồi, nhưng tính tình vẫn luôn như vậy, vẫn hoạt bát đáng yêu, không hề có một chút trưởng thành nào của người lớn cả.
"Mẹ ơi!" Tiểu Thất vào cửa, chân không biết chạy tới đâu mà miệng đã kêu 'quác quác" không khác gì một chú chim cánh cụt. Thời tiết hiện nay đã rất lạnh rồi nên Khương Điềm Điềm chỉ muốn ở trong phòng chơi với con trai mình thôi, nhưng mà nhóc con nhà cô lại không như vậy, cứ lâu lâu lại chạy ra ngoài chơiI
Cậu bé giơ que hồ lô ngào đường lên nói: "Chúng ta cùng nhau ăn đi mẹ ạI"
Khương Điêềm Điềm vui vẻ nói: "Ai u đúng là con trai ngoan của mẹt!"
Cô nhanh nhẹn ôm con trai lên giường, nhanh chóng cởi áo khoác nặng nề bên ngoài ra cho cu cậu, sau đó lại đem khăng quàng cổ và mũ lấy xuống. Cậu bé với khuôn mặt trắng nõn ngồi ngay ngắn trên giường đất nói: "Mẹ ăn đi này."
Khương Điềm Điềm cúi đầu cắn một cái, cái lạnh lẽo của vỏ bên ngoài hòa quyện với vị chua chua ngọt ngọt của hồ lô, phải nói là ăn rất ngon.
Khương Điềm Điềm hơi hơi híp mắt gật đầu nói: "Cái này ăn ngon thật đấy!"
Tiểu Thất khẽ bật cười, cậu bé cũng cúi đầu cắn một cái, bé con thân mình nho nhỏ, bản thân cũng không thể cắn một cái liền ăn hết được một viên hồ lô, nhưng cu cậu vẫn cố học theo mẹ, gương mặt nhíu lại cũng vui vẻ nói: 'Ăn ngon thật đó ạ!"
Khương Điềm Điềm lúc này mới nhớ ra nhìn con trai mình, cô hỏi: "Đúng rồi, cái này con lấy ở đâu ra vậy?"
Tiểu Thất vừa ăn vừa trả lời: "Cha mua cho con đấy."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Ô thế cha con đã về rồi sao?"
"Dạ vâng, cha về rồi." Bé con gật gật cái đầu nhỏ của mình, còn nói thêm: "Cha đang ở trong sân ạ."
Thế là mẹ con hai người mặc kệ người ta làm gì thì làm, hai người họ cứ mẹ một cái con một cái, đang ăn đột nhiên Khương Điềm Điềm nhớ ra vấn đề liên nói: "Chúng ta nhớ chừa cho cha một ít nhét"
Tiểu Thất vui vẻ gật đầu: "Đồng ý ạt!" Tuy rằng Tiểu Thất là một đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng cậu bé lại là một đứa trẻ nghịch ngợm rất hiểu chuyện. Giống như khi có đồ ăn ngon, cậu bé sẽ biết bản thân mình không thể nào ăn một mình được, phải cùng nhau chia sẻ cho cha và mẹ của mình, cho nên nhà họ không quan tâm gia đình khác như thế nào, nhà bọn họ cho dù có cái gì ăn thì cũng sẽ chia cho nhau ăn cùng.
Tất cả người trong nhà cùng nhau ăn!
Người mới nhắc lúc nãy thì bây giờ đã xuất hiện rồi, Trần Thanh Phong vừa vào cửa, anh liền xoa xoa tay, hỏi hai mẹ con: "Thế nào? Ăn có ngon không?"
Hai mẹ con đồng thời híp mắt lại, hai gương mặt tươi cười nói: 'Ăn ngon lắm ạI"
Trần Thanh Phong cũng cắn một cái, gật đầu nói: "Hương vị đúng là ngon thật."
Khương Điềm Điềm tò mò hỏi: "Cái này mua ở đâu vậy anh?"
Mấy loại đồ ăn này bình thường ở đây không có ai bán thì phải.
Trân Thanh Phong nghe vậy thì đáp: 'Hôm nay anh vào trong huyện đưa đồ, Vương Hoa Thụ dẫn anh đi mua đấy. Anh mua bảy cây, ở công xã anh tặng cho chị cả một cây, dư lại đem về nhà cho mỗi nhà một cây."
Khương Điềm Điềm mở to hai mắt, hạ giọng nói: "Bây giờ còn có người dám bán mấy thứ này sao ạ?"
Trần Thanh Phong bày ra khuôn mặt đầy ẩn ý nói: 'Làm gì mà bây giờ có người không dám bán đồ này chứ? Phú quý càng nhiều thì nguy hiểm càng cao thôi." Bọn họ ở đây cũng dám bán đồ vật này nọ thì người khác đương nhiên cũng sẽ dám bán thôi.
Anh lại ăn thêm một viên nữa rồi nói: "Mùi vị chua ngọt vừa phải, đúng là ăn rất ngon. Mua cái này về đúng là sáng suốt mà."
Cả nhà ba người ngôi với nhau cùng ăn hồ lô ngào đường, ba cái đầu chụm sát lại với nhau.
Khương Điềm Điềm đem đầu dựa vào bả vai Trần Thanh Phong, cô nói: "Em có chọn lọc một số trường chuyên, anh lại đây xem một chút xem coi trường nào thích hợp với hai người chúng ta."
Trân Thanh Phong vui vẻ nói: "Được rồi, để anh xeml"
Hai người bọn họ trình độ không quá chênh lệch với nhau bao nhiêu, đừng nhìn Trần Thanh Phong nghỉ học hơn mười năm, nhưng mà mấy năm nay anh vẫn ôn luyện cùng với Khương Điềm Điềm rất chăm chỉ.
Tuy rằng không phải lúc nào cũng cùng nhau ôn tập, nhưng mà ít nhiều gì cũng đã có sẵn kiến thức, kiến thức mới được bổ kiến thức cũ được củng cố. sung, Tiếng Anh của anh cũng được Khương Điềm Điềm dạy phụ đạo nên cũng có chút thành quả.
Có thể nói Trần Thanh Phong giỏi môn toán hơn Khương Điềm Điềm.
Nhưng mà Khương Điềm Điềm lại giỏi tiếng Anh hơn Trân Thanh Phong.
Cho nên thành tích của bọn họ thật ra cũng không quá kém cạnh nhau. Hai người sau khi tự đánh giá về điểm số của bản thân, Khương Điêm Điềm cảm thấy cô và Trân Thanh Phong chênh nhau chừng khoảng bảy điểm. Bảy điểm này nói nhiều không nhiều, mà nói ít cũng không ít.
Có điều dù sao đi nữa thì bởi vì tính toán điểm bài làm của họ sẽ không quá thấp, cho nên hai người vẫn có khuynh hướng đủ khả năng học cùng một trường đại học. Cũng có thể chọn được một trường đại học chuyên tốt.
Nếu như vậy thì lựa chọn trường học cũng có chút khó khăn. Bởi vì cũng rất khó để chọn một trường đại học tốt mà có thể có chuyên ngành của cả hai người, mấy trường như vậy tính ra cũng khá ít.
Cũng may hai người có thêm một ưu thế là thi Tiếng Anh.
"Cho nên với tình hình của hai chúng ta anh cảm thấy hiện tại trường Phục Đán là ổn nhất vì có cả khoa Tiếng Anh và Tin tức, em nghĩ sao?"
Trân Thanh Phong liếc mắt một cái nhìn vê phía Khương Điềm Điềm, thật ra anh cũng hiểu được đây là lựa chọn tốt nhất rồi.
Khương Điềm Điềm thấy anh nhìn mình cô cũng gật đầu nói: "Được ạ, chủ yếu là chúng ta đậu vào chung trường đó là được rồi, nhưng nếu chọn trường thấp hơn một chút thì càng ổn hơn. Dù sao thấp hơn mức điểm của chúng ta thì khả năng đậu sẽ cao hơn, nhưng mà trong lòng em cũng muốn đánh cược một lân! Để xem rốt cuộc thì thành tích của chúng ta có đủ tốt để đậu vào trường đó hay không!"
Bản thân cô hoàn toàn cũng không có ý nhất quyết phải đánh cược, nhưng mà bản thân cô cũng nhớ mang máng, tuy rằng số người đăng ký dự thi lần này rất nhiều, nhưng mà thành tích của tất cả cũng không quá cao như tưởng tượng.
Hơn nữa cô còn chọn mấy trường chuyên này vì có yêu cầu thêm môn Tiếng Anh để tạo lợi thế cho cả cô và anh, cho nên chắc khả năng người đăng ký mấy trường này sẽ ít hơn những trường khác rất nhiều.
Trân Thanh Phong lúc này liền quyết định ghi tên của anh và Khương Điềm Điềm xuống giấy ghi danh luôn mà không cần chần chờ thêm giây phút nào.
Khương Điềm Điềm tiếp tục nói: "Ngành Tin tức em thấy so với ngành Tiếng Anh thích hợp hơn với hai chúng ta."
Trân Thanh Phong rà soát một lúc cuối cùng ngừng lại, anh mỉm cười nói: "Nếu đã như vậy thì chúng ta chọn ngành này."
Khương Điềm Điềm: "!!!" Cô chớp to mắt hỏi anh: "Chưa gì mà anh đã quyết định luôn rồi sao?"
Cô cũng chỉ mới nói quan điểm của mình mà chưa gì anh đã quyết định luôn rồi.
Thấy anh như vậy, cô cũng vui vẻ nói: "Mà thôi chúng ta cũng không cần nghĩ nhiều như vậy làm gì, nếu không đậu thì sang năm chúng ta thi lại thôi! Cho nên cứ quyết định vậy đi ạ!"
Khương Điềm Điềm cũng là một người có tính cách hiện ngang, cô không phải người dễ chần chừ và phân vân trong mọi việc, vậy nên khi Trần Thanh Phong vừa nói ra cô cũng không có ý kiến gì quá nhiều hay thắc mắc gì cả, cứ như vậy mà đồng ý thôi. Hai người cứ như thế mà quyết định mọi thứ rất nhanh.
Trân Thanh Phong trêu chọc cô: "Lúc nãy không phải em còn đang do dự lựa chọn giữa Thanh Hoa và Bắc Đại sao? Đây mới là trường Phục Đán mà chưa gì đã sợ chúng ta rớt rồi!"
Khương Điềm Điềm thản nhiên trả lời: "Em chỉ khoác lác cho vui thôi! Vả lại với năng lực của em mà vào trường Thanh Hoa hay Bắc Đại cũng chỉ thiếu có nửa điểm thôi!"
Trần Thanh Phong lại hỏi: "Em chỉ thiếu có nửa điểm thôi à?"
Khương Điềm Điềm e hèm nói lại: "Thì... thì thiếu một điểm thôi, nhưng cũng chỉ thiếu một chút thôi. Mà bây giờ nếu thiếu nửa điểm cũng rớt mà thiếu một điểm cũng rớt thôi, không phải cả hai đều giống nhau sao ạ?"
Trần Thanh Phong nhìn cô cười ẩn ý nói: "Ô vậy sao!?"
Cô lao tới đánh cho Trần Thanh Phong một cái, vẻ mặt giận dỗi nói: "Anh đây là đang nghi ngờ năng lực của em à? Anh hay lắm dám nghi ngờ eml"
Trần Thanh Phong né tránh cười: "Sai rồi, anh sai rồi, anh xin lỗi vợ yêu! Anh sai rồi!"
Hai người nháy mắt liên choảng nhau, Tiểu Thất thấy vậy liên nhanh chóng lao tới hỗ trợ mẹ mình, cậu hét lên: 'Cha không được ăn hiếp mẹ của conl"
Trần Thanh Phong oa oa kêu lên: "Con trai à, sao con lại bất công như vậy chứ!? Rõ ràng là mẹ con ăn hiếp cha mài"
"Cái đó cũng là do cha hư hỏng đấy thôi! Mắt con sáng như tuyết cho nên là thấy rõ lắm nhé ạ!" Tiểu Thất lớn tiếng nói.
Trần Thanh Phong: "... Ai u... Nhìn xem con trai nhà này đi, thật đúng là bất công quá mài" Bé con "hô hổ” quát to, mắt thấy cu cậu lại sắp sử dụng tuyệt chiêu ngồi lên mặt Trân Thanh Phong. Anh liên nhanh chóng la lên: "Con mà dám ngồi lên mặt cha, cha sẽ đấm cho con một cái đấy nhé!"
"Mẹ ơi! Cha ăn hiếp con kìal"
"Cha làm gì có! Con đang mơ à!"
Ba người cứ như vậy mà lăn qua lộn lại, Bà Trân vừa đi vào cửa liên đỡ trán nói: "Ba người các con tính đem cái nóc nhà này dở lên hay sao à?”
Bà bất đắc dĩ nói: 'Ba người các con mau đàng hoàng lại một chút cho mẹ đi!"
Ba khuôn mặt ngẩng lên vô tội nhìn bà.
Bà Trần: "..."
Đúng là con người lớn lên đẹp một chút đúng là có lợi mà, chỉ cân nhìn gương mặt vô tội của ba người họ liên cho bà cảm giác bà mới là người làm sai.
Bà đứng đó nói thầm thì: "Đúng là đạp phải cứt chó nên mới gặp phải vận may này mà."
Mùa đông cả nhà Trần Thanh Phong đều muốn ngồi bên giường đất ấm áp, Khương Điềm Điêm nghe thấy mẹ chồng nói vậy liền nhanh tay chạy tới ôm lấy lỗ tai và mắt của Tiểu Thất che lại rồi nói: "Tụi con không thấy không nghe gì cả nhé!"
Bà Trần bật cười, nói: "Tiểu Thất của chúng ta nghe xong cũng sẽ không ra ngoài kể cho ai biết đúng không nào?”
Đứa trẻ khác thì Bà Trần còn có chút lo lắng này nọ! Nhưng mà với Tiểu Thất thì bà lại có một sự tin tưởng tuyệt đối với cậu bé này Thật ra về khoản này cậu bé rất giống cha của mình, đều là người rất thông minhI
Tiểu Thất nghe bà nội mình nói vậy liên nhanh nhẹn gật đầu: "Đương nhiên con không phải là người như vậy rồi ạ!"
Bộ dạng nghiêm túc này của cậu bé đã chọc cười mọi người, Bà Trần thấy vậy cũng tan chảy cả người, bà đi lại ôm lấy cậu bé rồi xoa xoa lấy đầu cậu hỏi tiếp: "Hai đứa tụi con quyết định sẽ đi Thượng Hải sao? Đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Trân Thanh Phong gật đầu đáp: "Nghĩ kỹ rồi."
Bà Trần giật giật khóe miệng, bà cũng không nói nhiều chỉ có thể nói: "Được rồi, các con nếu thi đậu thì cứ đi tới đó học đi."
Mọi người cũng rất nhanh đã nộp hồ sơ giấy ghi danh đến trường học rồi, chỉ cần đợi mà thôi.
Mắt thấy thời tiết đang ngày càng lạnh hơn và kết quả cũng theo đó mà thổi tới các nơi trên cả nước. Phải nói là phong thư mang hy vọng của rất nhiều người.
Từ thời điểm có người trúng tuyển thì mọi người trong đại đội Tiên Tiến cũng bắt đầu bối rối. Những người tham gia cuộc thi cũng bắt đầu sốt ruột, mà những người không tham gia thi cũng sốt ruột không kém.
Náo nhiệt như vậy ai mà không muốn tham gia kia Chứ!
Nhà họ Trần có ba người tham gia thi cử, là nhà có nhiều người đi thi nhất, cho nên lâu lâu sẽ có người tới nhà họ hỏi thăm. Cứ qua lại mấy lần như vậy, thật sự khiến cho nhà họ Trần có chút phiền phức, dù sao thì bên trong nhà họ còn phải trồng giá đỗ và làm xà phòng nữa.
Tóm lại người người tới lui như vậy sẽ không an toàn chút nào.
Mà Bà Trần nói tới nói lui đều không được, liền nói ngắn gọn một câu: "Nếu nhà tôi có người thi đậu sẽ mời mọi người tới ăn một bữa."
Lời nói tưởng như đơn giản nhưng lại khiến cho mọi người không đến hỏi nữa. Nhưng mà có nhiều người cũng lý giải ra, dù sao bây giờ chưa có kết quả nên tâm tình họ cũng có chút nôn nóng, vậy nên sợ là không có tâm tình nào mà tiếp chuyện hết người này tới người khác.
Dù sao nhà bọn họ cũng khoác lác rất nhiều, nếu lần này không đậu đúng là mất mặt, cho nên nôn nóng khó chịu là đúng rồi. Có điều mọi người cũng không chờ đợi quá lâu, rất nhanh chỉ sau một cơn tuyết lớn, đại đội trưởng đi dự cuộc họp lớn ở công xã, lúc trở về đã đem tới rất nhiều tin tức tốt lành.
Ông ấy khi về cũng không phải là đi một mình ông, ông còn dẫn theo một người đưa thư từ công xã về, hai người vừa vào thôn đã không trở về đại đội, cứ như vậy đi thẳng tới nhà họ Trần.
Trong thôn có người đang quét tuyết thấy vậy liên tò mò hỏi: "Đại đội trưởng có chuyện gì gấp à?"
Đại đội trưởng tâm tình vui vẻ đáp lại: 'Nhà họ Trần có người thi đậu!" "Cái gì!? Có người thi đậu thật sao?"
Đại đội trưởng còn vui vẻ nói thêm: "Cũng không phải chỉ có một người đậu đâu!"
Ông dẫn người đưa thư đi tới nhà họ Trần gõ cửa gọi: "Ông Trần, ông Trần ơi"
Bà Trần chạy nhanh ra ngoài mở cửa nói: "Ông Trần đang ở đại đội!"
Đại đội trưởng sửng sốt sau đó liền vỗ đầu nói: "Xem đầu óc của tôi này, đúng là vui quá mà quên mất, đây là người phát thư ở công xã, lần này tới đây là đưa thư thông báo trúng tuyển."
Bọn họ gặp nhau lúc trên đường về thôn cho nên đại đội trưởng liền nhanh chóng dẫn người tới đây luôn.
Ông vui vẻ nói: "Thông báo từ trường của Tiểu Lục và vợ của thằng bé gửi tới!"
Đại đội trưởng từ trong thôn đi tới nhà họ Trần đều vui vẻ phấn chấn nói lớn tiếng, cũng vì vậy mà dẫn tới không ít người chạy tới đây xem, mọi người đang đứng nghe vậy thì bất ngờ không nghĩ tới, trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao, mà Bà Trần nghe vậy cũng khiếp sợ vô cùng. Có điều rất nhanh bà liền vui mừng như điên.
"Vào đi, vào đi, mọi người mau vào trong này đi.' Bà mời mọi người vào trong nhà, sau đó lại gân cổ lên kêu to: "Tiểu Lục, Điềm Điềm mau ra đây, có giấy thông báo trúng tuyển tới đây này!" Khương Điềm Điềm nghe thấy thì lao nhanh ra nói: "..."
"A... đâu đâu ạ? Để con xem xeml"
Ai mà có thể nghĩ đến, thời điểm cô ở hiện đại còn chưa thi đại học bao giờ, vậy mà khi đến thời đại này thì cô lại là nhóm sinh viên đầu tiên trong kỳ thi khôi phục đại học.
Gương mặt Khương Điềm Điềm bởi vì kích động mà đỏ bừng lên, cô từ trên tay người phát thư nhận lá thư trúng tuyển, nhìn thấy trên mặt cái tên "Khương Điềm Điềm' to đùng, cô vui vẻ mà nhảy cẩng lên.
"Con đậu rồi, vậy mà đậu thật rồi!"
Khương Điềm Điềm nhảy lên ôm lấy cổ Trân Thanh Phong mà nói: "Anh Tiểu Phong ơi, em đậu rồi nè. Anh mau xem thư của anh đi, mau lên xem đi anh!"
Trần Thanh Phong cũng rất nhanh mở thư báo trúng tuyển của mình ra, thư của anh cũng giống như đúc lá thư của Khương Điềm Điềm, cả hai đều là giấy thông báo trúng tuyển.
Hai người bọn họ đều được trường Phục Đán tuyển chọn rồi.
Trân Thanh Phong trong nháy mắt đỏ cả mắt, anh năm đó cố gắng học tập rất nhiều, bản thân cũng không ngừng đọc sách, phải nói là nỗ lực hết tất cả khả năng mà mình có, nhưng thời điểm đó hiện thực lại không cho phép anh đi thi.
Vậy mà không nghĩ tới nhiều năm như vậy, bản thân cơ bản đã không ôm quá nhiều hy vọng, ngày thường cùng nhau học tập với Khương Điềm Điềm cho cô vui, chứ thật ra trong thâm tâm anh cũng không quá tin tưởng về việc thi đại học sẽ có khả năng trúng tuyển.
Đúng là không nghĩ tới thật sự sẽ có một ngày bản thân sẽ cầm tớ giấy báo trúng tuyển.
Khương Điềm Điềm chọt chọt vào mặt Trần Thanh Phong rồi nói: “Ai u, anh Tiểu Phong đang cảm động phát khóc rồi sao?"
Trần Thanh Phong nghe vậy thì chối bay chối biến: 'Làm gì có chứ, anh làm sao mà vì ba cái chuyện này mà khóc được chứt”
"Nhưng mà mắt anh đỏ lên rồi này!" Khương Điềm Điềm lại chỉ ra vấn đề.
Trân Thanh Phong cố chấp nói: "Là bụi bay vào mắt anh đó!"
Mọi người có mặt ở đó cũng vì lí do vớ vẩn của anh mà bật cười, họ cũng rất vui vẻ thay cho hai người họ, vậy nên khi thấy mấy cái hành động thân mật của hai người này người ta cũng vui lây. Rốt cuộc thì mấy chuyện như vậy không phải ai cũng trải qua.
Hơn nửa ngày sau Khương Điêềm Điêềm mới hỏi: "Cũng chỉ có của chúng tôi thôi sao ạ?" quay lại Người phát thư gật đầu đáp: "Lần này chỉ có của hai người thôi, công xã chúng tôi tới đây chỉ phát cho năm người thôi."
Bà Trần lo lắng nhìn Tô Tiểu Mạch, có điều bà cũng không nói gì, dù sao trong lòng thấy như vậy cũng là may mắn rồi.
Khương Điềm Điềm nghĩ một hồi rồi nói: "Đảm bảo sẽ còn tới nữa thôi ạ, mỗi trường đại học đều có tốc độ xét duyệt khác nhau, cũng không phải xét cùng một lúc. Con nghĩ rất nhanh sẽ có người tới nữa thôi ạ!"
Những gì cô nói cũng không hề sai, mấy ngày kế tiếp lại có một đám người nhận được thư thông báo trúng tuyển, thư từ liên tục không ngừng được gửi đến.
Lâu lâu liền có người nhận được thư thông báo, tuy rằng ngày tuyết giá lạnh nhưng cũng không dập tắt được không khí nhiệt tình của mọi người.
Mỗi ngày cứ có tin ở đại đội này có thanh niên trí thức đậu rồi, rồi đại đội khác cũng lại có thông báo nhà có người đậu... Hoặc đại loại có một số tin nhà đó có thanh niên trí thức thi đậu, bây giờ lại muốn ly hôn.
Bởi vì trở về thành phố nên muốn ly hôn, bởi vì phải đi ghi danh nên cũng muốn ly hôn, bởi vì sau này sẽ thay đổi nơi ở nên muốn ly hôn... Tuy rằng đại hội của bọn họ tính ra vẫn còn ổn, nhưng mà cũng có vài trường hợp đó xảy ra. Mà càng ở trong đại đội thì càng có nhiều trường hợp như vậy. Cả công xã có mười mấy cái đại đội, mặc dù người thi đậu hiện tại như rồng bay giữa trời, nhưng mà số người đậu cũng không có nhiều.
Nếu tính hết tất cả các sinh viên được xét đậu vào trường đại học thì cũng chỉ có mười lăm mười sáu người thôi. Nhưng xem ra ở mỗi đại đội đều có trường hợp như thế xảy ra.
Lúc này mọi người ở đại đội Tiền Tiến cực kỳ hâm mộ gia đình kế toán Trân có con trai và con dâu đều đậu đại học. Mọi người đều bàn tán với nhau, không hiểu sao nhà bọn họ lại may mắn như vậy chứ!
Nhưng suy đi nghĩ lại thì vợ chồng nhà này đúng là không giống người bình thường, kết hôn nhiều năm như vậy rồi mà hai người vẫn còn rất ngọt ngào và tình tứ, không khác gì mấy người trẻ tuổi lúc mới yêu, cho nên việc họ đồng cam cộng khổ, giúp đỡ nhau trong việc ôn thi, để rồi cả hai cùng đậu đại học thì cũng có thể chấp nhận được.
Đến tận thời điểm sắp tới Tết Nguyên Đán thì Tô Tiểu Mạch mới nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Bắc Kinh.
Lúc này đây Trần gia vốn đã náo nhiệt, bây giờ lại càng thêm náo nhiệt.
Vốn dĩ mọi người trong nhà đều cảm thấy Tô Tiểu Mạch chắc đã rớt rồi, vì thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà không thấy ai tới báo tin. Nhưng mà không nghĩ tới cuối cùng cô cũng thi đậu luôn rồi.
Dù bất ngờ những người trong nhà đều cảm thấy thành tích này của cô là xứng đáng, vì suốt nhiều năm qua, hễ có thời gian rảnh là cô sẽ lại lôi bài vở ra học. Có thể nói đây là kết quả xứng đáng cho những gì cô bỏ ra.
Năm nay ăn tết tương đối sớm, mới hai mươi tháng một đã bắt đầu ăn tết rồi, mặc dù vậy Tô Tiểu Mạch cũng gửi một lá thư thông báo tin vui đến chồng của mình, muốn nói cho anh biết là cô đậu đại học rồi. Thời điểm đang tháng một, Tô Tiểu Mạch đang quét sân, liền nhìn thấy chồng của mình vác ba lô to trở về.
Trân Thanh Bắc trở về, Trần gia tết năm nay lại đầy đủ các thành viên.
Tô Tiểu Mạch thấy hắn liền dâng trào cảm xúc, cô trực tiếp chạy về phía Trần Thanh Bắc, hô to: "Thanh Bắc!"
Trân Thanh Bắc bị cô lao nhanh về phía mình nên có hơi chao đảo lùi vê sau vài bước, Tô Tiểu Mạch phát hiện hắn có điều gì đó bất thường liền hỏi: "Anh bị làm sao vậy?"
Cô thừa biết chồng mình không thể nào bị ngã bởi vì hành động như vậy của cô. Tô Tiểu Mạch cẩn thận đưa mắt đánh giá chông mình một lượt, nhìn thấy sắc mặt của anh trắng bệch, trong lòng cô liền hốt hoảng hỏi: "Anh có phải bị thương rồi đúng không?”
Trần Thanh Bắc bật cười đáp: "Đúng là không có gì có thể qua mặt được em."
Tô Tiểu Mạch nhanh chóng đỡ hắn vào trong, vừa đi vừa nói: "Mau vào trong nhà đi."
Hai vợ chồng già họ Trần cũng không nghĩ tới, mới sáng sớm đã nhìn thấy con trai thứ năm của mình mới tâm này đã về rồi, Bà Trần lo lắng nhất là mấy chuyện bất ngờ như này, bà biết trong quân ngũ rất chuẩn chỉnh, tự nhiên thay đổi chắc chắn có lí do, bà nhanh chóng chạy tới hỏi: "Tiểu Ngũ sao mới nay mà con đã trở về rồi?"
Cả gia đình chưa đầy vài phút đã tụ tập ở nhà chính rồi.
Trần Thanh Bắc vui vẻ nói: "Vợ à, em trai, em dâu chúc mừng ba người đã đậu đại học."
Hắn thật không nghĩ tới nhà bọn họ lại may mắn tới như vậy, cùng lúc có tới ba người đậu đại học, đây là chuyện cực kỳ lớn. Đúng là chuyện vui không phải nhà nào cũng có. Trân Thanh Phong cười ha hả đáp: "Em thông minh từ đó tới giờ rồi, đây là chuyện đương nhiên rồi không phải sao?"
Trân Thanh Bắc không nhịn được liền cười nói: "Em đúng là mặc kệ lúc nào cũng vậy không hề thay đổi tính cách của mình."
Hắn đang suy nghĩ gì đó, đang chuẩn bị nói gì thì Tô Tiểu Mạch không nhịn được nữa liền hỏi: 'Không cần nói chuyện của tụi em đâu, anh nói chuyện của anh đi, anh nói rõ ra xem là anh bị gì?" Cô nhìn thẳng Trần Thanh Bắc từ nãy tới giờ một phút cũng không thả lỏng.
Bà Trần lo lắng hỏi: "Chuyện gì xảy ra với Tiểu Ngũ sao?"
Tô Tiểu Mạch nghe vậy hốc mắt cũng đỏ lên nói: "Anh ấy bị thương."
Khó có thể nhìn thấy Tô Tiểu Mạch yếu đuối như vậy, nên Bà Trần cũng bị dọa sợ, bà quay sang gọi con trai: "Tiểu Ngũ!"
Trần Thanh Bắc bất đắc dĩ nói: "Con thật sự không có sao đâu ạ."
Ánh mắt của mọi người đều không hề đồng tình với những gì hắn nói, hắn thở dài kể: "Hồi đầu năm lúc con trở về có đi làm nhiệm vụ, có điều bởi vì gặp một ít khó khăn nên bị thương. Bởi vậy nên vẫn luôn ở bệnh viện quân y để dưỡng thương. Cũng bởi vì nhận được thư báo của Tiểu Mạch biết mọi người đều đã thi đậu đại học. Con nghĩ dù sao thân thể bây giờ cũng tốt hơn rất nhiều, cho nên cũng cố gắng gượng vê nhà luôn."
Hắn tránh nặng tìm nhẹ, có điều mọi người nghe xong cũng rất lo lắng, đó giờ hắn có bao giờ bị thương đâu, bây giờ còn dưỡng thương lâu như vậy, liền có thể thấy là bị thương nguy hiểm tới cỡ nào.
Tô Tiểu Mạch cắn môi, hỏi: "Anh ở bệnh viện bao lâu?"
Trân Thanh Bắc sờ sờ cái mũi, Bà Trân quát lớn: "Nhanh nói đi"
Trân Thanh Bắc ậm ừ trả lời: "Khoảng chừng bảy tháng ạ."
Bà Trần nghe vậy liên đấm vào bờ vai của hắn một cái, tức giận mắng: "Cái thằng ranh con này, không bao giờ làm người ta yên tâm một chút nào."
Trần Thanh Bắc giả vờ đau đớn la lên: "Ai, đau... đau... đau!"
Bà Trân thấy vậy thì hoảng sợ chạy nhanh lại kiểm tra, bà lo lắng hỏi: "Con làm sao vậy? Có phải đánh trúng vết thương của con rồi không?"
Trần Thanh Bắc cười đáp: "Không có ạ! Con bây giờ ổn rồi không khác trước là mấy, hù mẹ một chút thôi." Bà Trần lại giơ tay muốn đánh, rốt cuộc cũng nhịn xuống nói: "Cái thằng nhãi con này!"
Tô Tiểu Mạch từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm Trần Thanh Bắc, Trần Thanh Bắc thấy vậy thì nhẹ giọng an ủi cô: "Anh thật sự không có việc gì cả, mọi người không cần lo lắng nhiều đâu. Hơn nữa con cũng muốn nói một điều, năm nay con sẽ đổi nghề."
"Cái gì
Tất cả mọi người không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm Trần Thanh Bắc, Trần Thanh Bắc bật cười: "Mọi người không cần phải khẩn trương như vậy đâu.'
Bà Trần lo lắng hỏi: "Đổi nghề sao? Con trình bày mọi thứ rõ ràng ra cho mẹ biết xem."
Trân Thanh Bắc cười nói: 'Lần này do con làm nhiệm vụ bị thương nên thân thể cũng không thích hợp cho việc chấp hành nhiệm vụ nữa, mà chỗ làm việc của con... Nói chung tóm lại là lần này con sẽ đổi đơn vị công tác làm việc."
Tô Tiểu Mạch cắn môi nói: "Anh lần này bị nặng như vậy cũng không thèm nói cho mọi người trong nhà một tiếng nào, anh thật là, thật là..."
Trong lúc nhất thời bản thân đang khó chịu, cô cũng không biết nên nói cái gì mới hợp lý.
Trân Thanh Bắc nhanh chóng an ủi vợ mình: "Được rồi, được rồi. Không phải anh đã ổn rồi sao? Sao em lại khóc chứ!" Tô Tiểu Mạch khó chịu nói: "Anh nếu tốt như lời anh nói vậy thì em sẽ khóc sao hả?"
Hai vợ chồng cứ như vậy người dỗ người mắng.
Có điều mặc kệ là ai trong nhà cũng đều hiểu được, Tô Tiểu Mạch là quá lo lắng cho chồng mình nên mới thành ra như vậy.
Trân Thanh Phong nãy giờ lắng nghe, với xem tình trạng anh mình như vậy liên hỏi: "Thế anh muốn chuyển công tác tới chỗ nào?"
Trân Thanh Bắc nhìn em trai mình nói: "Anh nhập ngũ nhiều năm như vậy vẫn chỉ làm ở hai cái xứ đó thôi, hiện giờ anh muốn chuyển đổi công tác. Tổ chức cũng có hỗ trợ, giúp đỡ anh, họ muốn anh chuyển về quê làm để đoàn tụ với vợ con, gia đình. Lúc đầu tính là sẽ làm ở thành phố, nhưng mà cũng chưa làm thủ tục giấy tờ gì cả đã nhận được thư báo của vợ anh rồi. Tiểu Mạch nói muốn đem con đến thủ đô đi học, mà bây giờ nếu vậy cũng chỉ còn có một mình anh thôi. Mọi người trong đội biết vậy muốn giúp đỡ hỗ trợ cho anh, để anh cũng sẽ được phân đến thủ đô công tác. Có điều cũng có chút khó khăn. Nhưng mà anh ở đây vẫn tin tưởng có thể được, nên sẽ đợi bên đó trả lời, chắc tầm khoảng năm sau. Nhưng mà mặc dù có được hay không thì anh cũng sẽ cảm ơn tổ chức đã nhớ đến anh."
Tô Tiểu Mạch giữ chặt tay Trần Thanh Bắc hỏi: "Có thể không ạ? Anh có thể cũng sẽ được chuyển qua bên đó làm sao?”
Cô có chút sốt ruột nên cứ dùng sức lôi kéo Trân Thanh Bắc phải nhanh trả lời: "Anh mau nói đi!"
Trân Thanh Bắc bật cười đáp: "Cái này còn chưa quyết định được đâu! Mà cho dù nếu không được ở bên nhau cũng có sao đâu, chúng ta đã như vậy nhiêu năm rồi mà, bây giờ nếu không được thì ráng chịu thêm thời gian mấy năm nữa là ổn thôi mà.”
Tô Tiểu Mạch lại nghiêm túc nói: "Nhưng mà bản thân em lại không muốn sống vắng anh nữa." Trân Thanh Phong lúc này lại xua tay nói: "Đi... đi... đi, hai người vợ chồng với nhau muốn nói gì thì về phòng mà nói, đừng có đứng ở đây nữa ạ."
Anh là một người rất tinh tế, nhìn là biết hai vợ chồng này sắp tâm sự nữa rồi, vậy nên thôi tiên hai người này đi cho nhanh.
Hai vợ chồng cùng nhau về phòng nghỉ ngơi, Bà Trân nhìn thấy bộ dạng của hai đứa con mình thì thấp giọng nói: "Tiểu Ngũ nếu lần này được đi thủ đô thì chúng ta cũng yên tâm hơn rồi."
Dù thế nào đi nữa hai vợ chồng cũng không thể nào tách rời nhau hoài được.
Khương Điềm Điềm nghe bà nói vậy thì quay sang an ủi Bà Trần: "Con cảm thấy khả năng cao sẽ thành công đấy ạ, mẹ nghĩ đi, nếu không làm được thì chắc chắn lãnh đạo cũng sẽ không nói ra cho anh năm biết trước đâu. Nói ra mà làm không được thì chỉ có lãnh đạo bị xấu hổ thôi."
Bà Trần cảm thấy Khương Điềm Điềm nói đúng: "Đúng đúng đúng, con nói rất hợp lý."
Khương Điềm Điềm tiếp tục nói: "Dù sao mấy năm nay anh năm cũng vất vả nhiều rồi ạ."
Cho dù bản thân cô không biết quá rõ bên trong quân đội Trần Thanh Bắc phải làm những việc gì, nhưng mà Khương Điềm Điềm cũng hiểu được, mặc kệ là chuyện gì thì thủ đô không phải là nơi muốn đến là đến muốn đi thì đi.
Cho nên bây giờ lãnh đạo của anh ấy hứa hẹn như vậy chứng tỏ Trần Thanh Bắc đã lập công gì đó rất lớn nên mới nhận được lời hứa hẹn như vậy.
Cô cầm tay Trần Thanh Phong nói: "Dù khó khăn em vẫn luôn chấp nhận, em không mong anh phải lập được công trạng gì lớn cả, chỉ mong anh có thể bình an mà ở bên cạnh em thôi." Trần Thanh Phong trở ngược tay nắm lấy tay của Khương Điềm Điềm nói: "Đương nhiên rồi, chúng ta vẫn mãi ở bên cạnh nhau mà."
Mặc dù lời này hai người chỉ nói với nhau thôi, nhưng người nói vô tình người nghe lại có ý.
Bà Trần nghĩ đến Tiểu Ngũ nhà mình mấy năm nay gian nan cực khổ, lại nghĩ đến vợ của hắn cũng cực khổ ở nhà phụ giúp kiếm tiền, bà chỉ cảm thấy bản thân gia đình này đã bạc đãi hai người này quá nhiều rồi.
Suy nghĩ hơn nửa ngày, Bà Trần hình như đã đưa ra một quyết định gì đó rồi, bà yên lặng quay sang nhìn chồng mình một cái, ra hiệu cho ông đi vào bàn bạc với mình.
Có đôi khi một sự quyết định không cần quá nhiều thời gian để đưa ra.
Trải qua mấy ngày thì nhà họ Trần được triệu tập đầy đủ để họp gia đình. Dựa theo thường lệ thì mấy đứa trẻ nhỏ sẽ không được tham gia. Hiện tại cũng đang trong mùa tết Nguyên Đán nên trong nhà đứa cháu lớn nhất chính là Đại Nữu và Nhị Nữu đã được mười sáu tuổi rồi.
Mặc dù vậy thì ở trong mắt mọi người trong nhà thì mấy đứa trẻ này vẫn còn rất nhỏ.
Đại Nữu năm nay đã thi đậu trung học cho nên lúc này cô bé rất hiểu chuyện, cô nhóc nhanh chóng ôm mấy đứa em của mình đi ra ngoài chơi.
Như vậy hiện tại tất cả người lớn trong nhà đã có mặt đầy đủ ở nhà chính. Kế toán Trần nhìn qua hết thảy mọi người một vòng rồi nói: "Lần này mở cuộc họp gia đình là để nói tới việc phát triển tiếp theo của nhà chúng ta."
Mọi người trong nhà cũng không nói gì cả, đang tiếp tục đợi kế toán Trần nói tiếp. Kế toán Trần cũng không dài dòng nữa, ông đi vào vấn đề: "Mấy ngày nay cha cùng với mẹ các con đã bàn bạc với nhau rất nhiều chuyện, mấu chốt vấn đề chính là có nên để các con ra riêng hay không."
Ông vừa dứt lời, mấy người con trai liền lập tức la lên: "Cha ơi, nhà chúng ta sẽ không ra riêng đâu."
Kế toán Trần xua xua tay nói: 'Cha hiểu được các con như vậy đều có ý tốt, nhưng mà cây to còn có nhiều cành mà, vậy nên có một số việc tranh thủ lúc còn sớm nên làm rõ ra thì mọi chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều."
Ông lại nói tiếp: "Sau này vợ chồng Tiểu Ngũ thì đi thủ đô, vợ chồng Tiểu Lục thì đi Thượng Hải. Chẳng lẽ tụi con còn cột một chỗ với nhau được nữa sao? Cột bằng cách nào? Chưa nói đến việc đợi sau này mấy đứa con của các con lớn lên một chút nữa, các con cũng không vì tương lai tụi nhỏ mà suy nghĩ à? Cho nên chúng ta vẫn nên tách ra riêng, dù sao cũng vẫn là người một nhà, ra riêng rồi chẳng lẽ không phải người một nhà sao? Chữ Trân dùng bút khác viết thì biến thành chữ khác được ư? Bây giờ sớm ra riêng một chút, đợi thời gian nữa mấy đứa trẻ lớn một chút cũng có thể xem mắt được. Nhà chúng ta cũng không thể như vầy mãi được."
Đừng nhìn nhà bọn họ điều kiện tốt như vậy, nhưng trên thực tế thì nhà hiện tại của bọn họ quá nhỏ, căn bản không đủ sức chứa hết cả nhà họ Trần này rồi.
Kế toán Trân không dừng lại quá lâu, ông nói tiếp: "Tình huống nhà chúng ta các con cũng đều hiểu được, có một số việc không thể tiếc lộ cho người ngoài được. Cho nên lân này cũng không thể nào tìm người lớn trong thôn ra làm chứng giúp chúng ta, không thôi có chuyện gì thắc mắc nhà chúng ta cũng không thể nào giải thích rõ ràng được."
"Dạ mọi thứ đều nghe theo ý cha." Tất cả mọi người cũng nhất trí đồng ý vấn đề này.
Kế toán Trần gật đầu nói tiếp: "Nếu các con nói vậy thì tốt rồi, có điều nếu không có nhân chứng thì cũng không được, đợi bàn luận nhà chúng ta xong xuôi cha sẽ nói chuyện với đại đội trưởng, sau đó nhờ ông ấy qua làm chứng giúp nhà chúng ta."
Nói xong ông nhìn về phía Bà Trân, bà nhận được tín hiệu liên nói tiếp: "Được rồi bây giờ chúng ta bàn tới vấn đề phân chia một chút."
Hai vợ chồng già nói tới vấn đề phân chia như vậy nhưng thật ra đã tính toán hết rồi.
"Nhà chúng ta từ lúc bắt đầu làm buôn bán, mỗi lần buôn bán đều kiếm được không ít tiền, mà mỗi lân bán buôn như vậy trong nhà chúng ta đều có ghi chép sổ sách đàng hoàng. Sổ sách này bất kỳ ai cũng có thể xem được! Còn bây giờ thì để mẹ tóm tắt một chút.
Hiện tại trong tay chúng ta có ba ngàn chín đồng tiền."
Tất cả mọi người nghe tới con số Bà Trần nói lên liên lắp bắp kinh hãi, mở to hai mắt nhìn.
Bà Trần vẫn bình thản nói: "Nhà chúng ta ngần ấy năm kiếm được nhiều tiền, nhưng mà ăn cũng rất ngon, dùng cũng nhiều nữa. Mấy năm trước còn bỏ tiền ra mua nhân sâm nữa, cũng tốn khá là nhiều tiên. Nếu bây giờ ra riêng chúng ta chia chính là chia số tiền này. Mẹ và cha các con, hai người già chúng ta sẽ ở cùng với vợ chồng thẳng hai."
Anh hai Trân nghe vậy thì lập tức nói: "Mẹ à, tụi con là con lớn, cho nên ở đây là chuyện đương nhiên rồi."
Ở nông thôn, cha mẹ nào mà không sống cùng với con trai lớn chứ, còn nếu không có mới bị mang tiếng đấy.
"Tất cả tiền dành dùm này nọ cộng lại sẽ được chia ra làm năm, mỗi nhà được bảy trăm đồng tiền. Đây là ba nghìn năm trăm đồng chia đều cho năm nhà, như vậy sẽ dư ra bốn trăm đồng tiên, mẹ và cha các con có suy nghĩ, số tiền dư lại này sẽ dùng để cho mấy đứa trẻ mua sách vở học tập. Cha và mẹ hứa sẽ mua sách vở cho con của tụi con khi bọn chúng tới tuổi đi học, đứa nào đi học thì tính đứa đó, cha mẹ sẽ mua cho đến khi đứa đó học hết trung học. Còn học lên trên nữa thì với bổn phận là cha mẹ thì các con phải tự lo! Các con thấy sao?"
"Dạ được ạI"
Mọi người ở đây không nghĩ tới, tuy rằng ra riêng nhưng mà bản thân còn được hưởng chuyện tốt như vậy nữa, mấy cô con dâu ai cũng vui vẻ ra mặt. Kế toán Trần nói tiếp vào: "Cha mẹ sẽ căn cứ vào học phí cũng như chỉ tiêu học tập của Đại Nữu mà đưa tiền! Ngoại trừ Đại Nữu và Đại Hổ thì những đứa khác đều được tiền như vậy, đợi đến khi nào ra riêng, tự động cha mẹ sẽ tự đưa tiền cho bọn trẻ, các con tự bảo quản hay như thế nào cũng được. Nhưng nếu để cha mẹ biết được các con dùng tiền đó làm việc khác mà không cho bọn trẻ đi học, vậy thì cha mẹ sẽ đuổi người đó ra khỏi nhà họ Trần."
"Cha yên tâm, tụi con không làm như vậy được đâu."
Người ngoài không biết đọc sách quan trọng cỡ nào chứ nhà bọn họ rất hiểu tầm quan trọng của việc học lớn như thế nào mài
Kế toán Trần lại nói tiếp: "Việc này coi như đã bàn xong rồi, bây giờ còn chưa tới hai mươi đồng. Còn bao nhiêu đây tiền mấy người tụi con cũng không cần đụng tới làm gì, tiền này sẽ cho chị của các con."
"Dạ vâng, cha cứ quyết định, tụi con không ý kiến..."
Kế toán Trần xua xua tay nói: "Được rồi bây giờ chúng ta bàn tới chuyện chia phòng."
Nói tới chuyện chia phòng ở, tuy rằng mọi người lúc đầu không nghĩ tới chuyện ra riêng, nhưng giờ mọi chuyện đã vậy rồi thì vẫn nên vực dậy tinh thân thôi, vì chuyện này rất là quan trọng. Đối với họ việc chia phòng cũng rất là quan trọng, lí do đơn giản vì có phòng mới được coi là có nhà.
Kế toán Trần nói ra những gì ông và vợ mình bàn bạc mấy hôm nay: "Có lễ tụi con đều hiểu được trong thôn mình, vào tháng ba vừa rồi có bà Trương là người lớn tuổi ở đây, bởi vì không có người thân cho nên phòng đã bị người của đại đội tịch thu rồi.
Tầm năm nay thì đại đội sẽ để cho thanh niên trí thức đến đó ở, như vậy thì nhà chúng ta sẽ dư ra được mấy phòng."
Mấy cô con dâu nghe vậy thì ngồi thẳng dậy hồi hộp vô cùng, không biết hai cái phòng đó sẽ chia cho ai. Trong đầu cũng hình thành một chút xíu tâm tư gì đó.
Kế toán Trần và Bà Trần đều nhìn thấy được, Bà Trần lúc này lại không nói cái phòng đó nữa mà bàn về chuyện khác: "Các con hiện tại ở phòng nào thì sẽ chia phòng đó cho các con! Cha và mẹ con ở một phòng, mà bởi vì cha và mẹ sẽ ở cùng với thằng hai cho nên căn phòng ở đó cũng sẽ thuộc về thằng hai."
Bà Trân cũng nhanh chóng bổ sung: "Các con cũng đừng nghĩ anh hai mình được ưu ái hơn. Cha mẹ đây thân thể vẫn còn tốt lắm cho nên hai mươi ba mươi năm nữa vẫn không chết được đâu."
"Phụt!" Thời điểm bầu không khí đang nghiêm túc, tự nhiên nghe Bà Trần nói như vậy, mọi người nhịn không được mà bật cười, không khí cũng vì vậy mà hạ nhiệt một chút.
Anh Hai Trần bật cười nói: 'Mẹ à, mẹ yên tâm, mẹ và cha sẽ sống lâu trăm tuổi."
Bà Trần hừ một tiếng đáp: "Đó là đương nhiên rồi, còn phải nói thêm làm gì!"
Chị dâu ba Trần lúc này liền cẩn thận nói: "Vậy còn một căn nữa thì sao ạ... !2"
Kế toán Trần mỉm cười nói: "Còn cái phòng còn lại, ai muốn lấy cũng được, không phân biệt người lấy, các con nếu ai muốn lấy thì đưa cho cha mẹ hai trăm đồng tiền, chỉ cần như vậy thì phòng đó là của người đó!
Tiên đó khi đưa cha mẹ rồi sẽ là tiền riêng của hai cha mẹ! Các con tối vê suy nghĩ cẩn thận đi, nếu muốn mua phòng đó thì sáng mai tới nói với cha mẹ một tiếng rồi đưa tiền. Đương nhiên nếu các con muốn góp tiền mua chung với nhau thì vẫn được."
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, thật không thể tưởng tượng được, hai vợ chồng già này lại có suy nghĩ táo bạo như vậy, đúng là rất biết cách kiếm tiền.
Bà Trần lại nói tiếp: "Trong nhà vẫn có nồi niêu, chén bát các kiểu, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, cứ tùy tiện chia là được."
Mọi người trong nhà: ”..." Đúng là mẹ của bọn họ khi xưa không còn nữa rồi, bây giờ quá là ghê gớm rồi.
Kế toán Trần mỉm cười nói: "Thật ra các con cũng nên hiểu một chút, nhà của chúng ta quan trọng nhất không phải là phòng ở hay là tiền bạc. Mà là tay nghề, cái tay nghề này mới là thứ đáng giá nhất."
Lúc này mọi người như được thức tỉnh.
Đúng vậy, đây mới là thứ quan trọng nhất.
Mặc kệ là tiền mặt hay là phòng ở gì đi nữa, chúng đều là thứ cố định, chỉ có tay nghề mới là thứ đẻ ra hai thứ kia.
Kế toán Trần tiếp tục nói: "Sau này mặc kệ là trồng rau hay làm gì thì quan trọng nhất vẫn là làm xà phòng! Công việc này các con cứ việc đảm nhận làm! Kiếm tiền nhiều hay ít là phụ thuộc vào các conl
Các con muốn tự mình làm hay muốn đem dạy cho nhà mẹ đẻ thì hai vợ chồng già chúng ta cũng mặc kệ, căn bản là không quan tâm. Tuy nói các con gả vào nhà này thì đã là người của nhà này.
Nhưng mà rốt cuộc thì các con cũng không phải là cục đá nhảy ra từ dưới đất. Phàm là con người đều được cha mẹ nuôi dưỡng mà lớn lên thì đều sẽ có tình cảm với cha mẹ, đây là việc chúng ta hiểu được. Cho nên nếu các con muốn giúp đỡ nhà mẹ đẻ mình, vậy thì hai vợ chồng già này cũng không có ý kiến.
Ông đột nhiên dừng lại một lát, sau đó lại tiếp lời: "Nhưng mà nhiều người biết đến thì khả năng đi bán buôn cũng sẽ giảm xuống, khi đó cũng là nằm ở lựa chọn của các con thôi, nếu bị thua lỗ chị em dâu kiện tụng lẫn nhau thì hai cha mẹ không xen vào giúp đỡ lẫn ai cả."
"Nếu thật sự muốn chia sẻ giúp đỡ nhà mẹ đẻ thì cũng phải biết chừa đường cho anh em mình làm ăn. Nếu không cắn nhau thì muốn giúp ai thì giúp. Còn nếu để bị lộ ra ngoài, để người ngoài đồn lung tung thì coi như chúng ta xong đời, vậy nên phải cẩn thận khi quyết định muốn cho ai biết! Các con có hiểu không?” "Tụi con hiểu ạ! Tụi con đều hiểu! Chúng con cũng sẽ không vì mọi thứ mà hãm hại nhau đâu ạ!" Mấy người con đều đồng thanh trả lời.
Mấy đứa con trai thì nói như vậy, còn mấy cô con dâu lúc này đã cảm động đến nước mắt lưng tròng rồi, bọn họ đúng là không ngờ tới cha chồng của bọn họ lại nói như vậy, hỏi thử xem ai làm con dâu mà gặp nhà chồng như vầy mà không cảm động cho được kia chứ.
Trên đời này dễ gì tìm được nhà chồng nào có thể không phòng bị con dâu. Sẵn sàng để con dâu đi đem bí quyết trong nhà ra hỗ trợ nhà mẹ đẻ chứ, cái đó giống như mò kim đáy biển.
Mấy cô con dâu lúc này ai cũng ngồi thi nhau lau nước mắt.
Ai cũng đều biết Tô Tiểu Mạch cùng với nhà mẹ đẻ của cô ấy đã cắt đứt liên hệ với nhau, mà Khương Điềm Điềm thì không có nhà mẹ đẻ, cho nên mấy việc này rõ ràng là vì các cô mà suy nghĩ! Kế toán Trần lại nói: "Thôi được rồi, đừng khóc nữa, những việc này cứ như vậy mà quyết định đi. Tuy rằng Tiểu Phong cũng sắp đi rồi, nhưng mà những mối làm ăn cũng vẫn còn ở đó. Còn có thể bỏ sỉ bán cho người ta, vậy nên mấy cái này các con không cần lo lắng! Có điều nếu các con sợ nguy hiểm thì cẩn thận làm ít ăn ít thôi, còn nếu đem dạy cho nhà mẹ đẻ thì cha mẹ mặc kệ! Mối làm ăn thì tự đi kiếm không liên quan tới nhà chúng ta!"
"Dạ vâng tụi con hiểu rồi thưa cha!"
"Còn có một chuyện quan trọng nữa mà cha muốn nói tới, mùa đông bán giá đỗ là sáng kiến của Tiểu Mạch, mà xà phòng được làm ra là do sáng kiến của Điềm Điềm, hai đứa đều đã đồng ý đưa hai công thức làm này cho Đại Nha! Đại Nha mấy năm qua cũng đã giúp đỡ nhà chúng ta rất nhiều rồi, không có công lao cũng có khổ lao, cho nên cha mẹ cũng rất đồng ý với vấn đề này! Cái này thật ra cha mẹ nói ra không phải để trưng cầu ý kiến của tụi con mà chính là thông báo cho các con biết thôi!"
Anh hai Trần nghiêm túc nói: "Cha ơi, chuyện này chúng con cũng không hiểu hết được, cho nên cũng sẽ không ý kiến nhiều. Nhưng chúng con biết rõ chị cả đối xử với chúng con như thế nào, chúng con hiểu rất rõ."
Kế toán Trần gật đầu nói: "Vậy thì được rồi! Nhà chúng ta cũng không còn cái gì để phân hay nói nữa, thế nên cuộc họp dừng lại tại đây!"
Nhà họ Trần tách ra ở riêng là chuyện quan trọng mà cứ như vậy đã giải quyết xong rồi, mọi thứ nhanh như một cơn gió vậy.
Thời điểm Trân Thanh Phong trở về phòng, anh nhỏ giọng nói thầm với Khương Điềm Điềm: "Em thấy cha anh làm việc có phải quyết liệt quá không?”
Khương Điềm Điềm tự đáy lòng cảm thán: "Đúng vậy, quyết liệt... quá quyết liệt luôn ấy ạ! Cha đúng là cáo già mài"
Không nói tới tất cả mọi chuyện, Khương Điềm Điềm từ trước tới giờ đọc biết bao nhiêu là truyện văn phong như thế này rồi, nhưng mà từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy cảnh tách ra riêng nào giống như nhà họ Trần cả. Càng đừng nói người trình bày mọi thứ có trước sau như cha chồng kế toán Trần của cô.
Không nghĩ lại thì thôi, chứ nghĩ lại thì cẩn thận suy nghĩ một chút, bản thân cô cảm thấy thật vi diệu vô cùng! Mọi thứ được ông sắp xếp chuẩn bị vô cùng rõ ràng trình tự!
Thậm chí còn có vài thứ cô không nghĩ tới, vậy mà hai vợ chồng già đã bàn tới, đặc biệt là chuyện hỗ trợ nhà mẹ đẻ. Việc này giống như đã vẽ sẵn kịch bản vậy!
Khương Điêm Điềm cảm thấy nếu mà là mấy chị dâu của mình thì cũng sẽ bị hai người làm cảm động phát khóc ấy chứ!
Cô lôi kéo tay Trân Thanh Phong đi vào cửa, tặc lưỡi xuýt xoa không thôi, Khương Điềm Điềm thì thâm nói: "Cha của anh nếu mà ở thời cổ đại còn triêu đình thì đảm bảo chính là một cao thủ chơi tâm kế rất cao tay đấy!"
Trân Thanh Phong ngạc nhiên mà "phụt" một cái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận