Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 39

Ngày hè, khi ánh mặt trời đang từ từ ló dạng cũng là lúc Khương Điềm Điềm vừa đi vào giấc ngủ.

Hai người trẻ tuổi tân hôn vỗ tay hát xướng cả đêm, sáng sớm mệt đến mức không dậy nổi.

Bà Trần đã lớn tuổi, ngủ ngày càng ít, trời vừa sáng đã tỉnh giấc, Tô Tiểu mạch cũng đã thức dậy đi ra ngoài lặng lẽ bắt đầu làm bữa sáng.

Dưới mắt Tô Tiểu Mạch có quầng thâm, Bà Trần thấy vậy ân cần thăm hỏi: "Tiểu Mạch, sao con không ngủ thêm một lúc nữa?"

Tô Tiểu Mạch lắc đầu: "Không sao, trời sáng rồi con cũng không ngủ được."

Bà Trần thấy dưới mắt cô có một vệt quầng thâm lớn, nói: "Đêm qua con ngủ không ngon à..."

Nói được một nửa bà đột nhiên im bặt, Phòng ngủ của Tô Tiểu Mạch đối diện với phòng của hai vợ chồng lão Lục, Bà Trần như hiểu ra điều gì đó, hạ giọng nói: "Chờ mẹ tìm cho con một ít bông gòn, con chịu khó nhét vào lỗ tai, mấy ngày nay có lẽ bọn nó chắc phải lăn lộn không ít đâu!"

Cả bà và Tô Tiểu Mạch đều đã kết hôn, chuyện này hai người đều hiểu rõ.

Nhưng mà Bà Trần cũng không ở lại phụ Tô Tiểu Mạch nấu ăn, bà đi ra ngoài nhặt trứng gà, nhân tiện cho gà ăn.

"Gà của thím út toàn được ăn sâu."

Đêm qua, năm người nhà Trần Hồng đều ở lại, bọn họ ở nhà cũ của Khương Điềm Điềm, trước đây mỗi lần bọn họ muốn ở lại nhà đều phải chen chúc ở cùng phòng với những thành viên khác, nhưng hiện tại đã ổn rồi, cuối cùng cả nhà họ cũng có một nơi để trú chân.

Bà cầm hai quả trứng trên tay, hai quả lớn nhỏ khác biệt rất rõ ràng.

Tối hôm qua cô không còn cách nào khác, đành phải trùm chăn che kín đầu, bây giờ đã gần giữa tháng bảy, cô lấy cái chăn bông thật dày trùm kín qua đầu, làm mình suýt nữa thì ngất xỉu, thật quá thê thảm mà!

Bà Trần: "Đập bốn quả trứng gà này vào nồi canh đi." Tô Tiểu Mạch: "Được, con sẽ cho vào thêm vài lá bắp cải nữa."

Đây là nắng hạn lâu năm gặp mưa rào!

Bà Trần gật đầu: "Đứa nhỏ này rất nghe lời."

"Mẹ, để con làm cho, mẹ đi qua xem thử nhà chị cả đã dậy chưa đi."

Tô Tiểu Mạch lập tức gật đầu: "Cám ơn mẹ."

Trứng gà có bốn quả, Bà Trần nói: "Điềm Nha đầu thật đúng là biết nuôi gà, con xem trứng gà nhà con bé rồi nhìn trứng gà nhà mình xem, nhìn như cha với con vậy, đúng là kém xa vạn dặm."

Bà lẩm bẩm: "Người ta nói càng nhiều con càng có phúc, nhưng nhà đông người cũng có chỗ khó, nhà mình ăn một ngày bằng nhà người ta ít người ăn năm sáu ngày.

Bà Trần: "Không cần, khi nào chúng nó dậy sẽ đi sang đây."

Tô Tiểu Mạch gật đầu: "Cũng phải."

Bà nói tốt nhất nên cho gà ăn sâu, thế là cô nghe lời toàn cho ăn sâu, gà nhà người khác làm gì được ăn ngon như vậy chứ! Nhưng mà đúng thật là kết quả thấy rõ sự khác biệt, cứ nhìn mấy quả trứng gà này xem.

Thật ra Bà Trần cũng tiếc mấy quả trứng gà lắm! Nhưng nghĩ lại đây là ngày đầu tiên con dâu mới về nhà chồng, con gái bà cũng ở nhà, dù sao cũng không nên quá hà khắc.

Tóm lại, mấy ngày sau trận mưa lớn, mọi người trong thôn dầm mưa đi thu hoạch hoa màu, vì dầm mưa nên đã có rất nhiều người bị bệnh. Nhưng ngay cả như vậy cũng chẳng thu hoạch được bao nhiêu. Thôn này của bọn họ còn đỡ, bên này trồng rất nhiều ngô, bọn họ nhặt nhạnh thu góp và phơi những chỗ chưa bị ngâm nước miễn cưỡng cũng thu được một chút lương thực, hôm nay cũng xem như là thu hoạch đủ định mức nộp thuế, nhưng nếu nộp hết lên trên thì sẽ có rất nhiều người sẽ phải chịu đói.

Từ xuân đến hè cũng không mưa được mấy trận, vốn dĩ hoa màu không được tốt lắm, ai ngờ được chỉ còn nửa tháng nữa là thu hoạch vụ thu lại mưa lớn liên tục mấy ngày liền, hai ngày đầu còn có cả mưa đá. Hoa màu đã bị hư hại không ít.

Ở đời trước, cuối năm nay Tô Tiểu Mạch phải đi bộ đội không ở nhà. Nhưng cô cũng biết tình hình ở quê qua lời kể của Trần Thanh Bắc rằng năm sau tình hình ở quê càng tệ hơn. Dựa theo thời gian mà tính thì phải đến năm sau nữa tình hình mới có chuyển biến tốt hơn, nhưng mà trải qua hai năm mùa màng không tốt, cũng làm cho mọi người khổ cực hơn rất nhiều rồi.

Tô Tiểu Mạch trầm mặc một hồi, mới nói: "Dù sao tích trữ lương thực nhiều thêm chút cũng không sai."

Tô Tiểu Mạch nói: "Không biết vì sao lại nghĩ đến nạn đói mấy năm trước con cứ thấy lo lo. Mẹ, đột nhiên trong lòng con cảm thấy hốt hoảng lắm."

Bà Trần: "Năm nay nước mưa không nhiều, không biết thu hoạch vụ thu sẽ như thế nào."

Bà Trần cũng bị lời nói của cô làm cho hoảng sợ, bà đánh nhẹ cô một cái nói: "Con đừng nói nhảm, sao lại đến mức đó chứ, chắc không đến nỗi nào đâu!"

Tuy cô biết trước điều gì sẽ xảy ra, nhưng cô lại không biết làm thế nào để tránh nó. Nếu là nhân hoạ thì còn có thể nghĩ cách, nhưng thiên tai làm sao có thê!

Tô Tiểu Mạch thấp giọng thở dài.

Thu hoạch vụ thu năm nay không được tốt.

Tuy rằng dân làng cũng không đến mức chết đói, nhưng cũng phải trải qua vạn phần khổ cực gian nan.

"Con sao thế? Đang nghĩ gì vậy?"

Bà Trần thấy Tô Tiểu Mạch ngây người liền hôi.

Mưa to bảy tám ngày mới hết, nhưng tình hình cũng không tốt hơn được là bao, bởi vì sau đó suốt năm sáu ngày liền trời lại mưa nhỏ rả rích không ngừng.

Nhưng bọn họ cũng không ngờ tới một điều, đó là năm sau tình hình còn không bằng năm nay.

Đại đội còn cử ra người có chuyên môn viết giấy nợ giao lại cho công xã, năm sau sẽ bổ sung phần lương thực còn thiếu của năm nay.

Thấy vậy đại đội trưởng và kế toán Trần phải báo cáo lên công xã, cuối cùng cả đội thống nhất chỉ đóng một nửa số lương thực định mức, nửa còn lại chia lại cho mọi người sống qua ngày.

Nói thì nói vậy, nhưng Bà Trần cũng cảm thấy chột dạ, nói: " Lúc trước Tiểu Lục đi thành phố mua lương thực, cũng gặp một xí nghiệp từ phía nam tới đây mua lương thực. Người đó nói năm nay tình hình thu hoạch ở phương nam cũng không tốt."

Tô Tiểu Mạch cả kinh nói: "Ai cũng nói phương nam là vùng đất tốt, thế mà năm nay cũng bị mất mùa sao?"

Tô Tiểu Mạch càng thêm căng thẳng nói: "Mẹ, chúng ta trữ lương thực nhiều thêm chút nữa đi."

Bà Trần khẽ cắn môi gật đầu: "Con nói đúng, phải tích trữ thêm."

"Mẹ, Tiểu Lục cũng đã đi ra ngoài rất nhiều lần rồi. Nếu lần này phải đi nữa thì để con đi! Tuy rằng lần nào chú út đi cũng cẩn thận cải trang, nhưng cũng khó bảo đảm đi nhiều lần sẽ không bị người khác theo dõi."

"Con ư? Nhưng con chỉ là một cô gái."

Dường như bà chợt nhớ ra một cô gái như Tô Tiểu Mạch còn rất có khả năng, cô còn có thể đi lên huyện bán đồ đấy con gì, vì vậy bà liền nói: "Cũng đúng."

Tô Tiểu Mạch: "Con giả làm con trai."

Bà Trần: "Được đấy."

"Con sao thế? Đang nghĩ gì vậy?"

Tuy rằng dân làng cũng không đến mức chết đói, nhưng cũng phải trải qua vạn phần khổ cực gian nan.

Ở đời trước, cuối năm nay Tô Tiểu Mạch phải đi bộ đội không ở nhà. Nhưng cô cũng biết tình hình ở quê qua lời kể của Trần Thanh Bắc rằng năm sau tình hình ở quê càng tệ hơn. Dựa theo thời gian mà tính thì phải đến năm sau nữa tình hình mới có chuyển biến tốt hơn, nhưng mà trải qua hai năm mùa màng không tốt, cũng làm cho mọi người khổ cực hơn rất nhiều rồi.

Nhưng bọn họ cũng không ngờ tới một điều, đó là năm sau tình hình còn không bằng năm nay.

Đại đội còn cử ra người có chuyên môn viết giấy nợ giao lại cho công xã, năm sau sẽ bổ sung phần lương thực còn thiếu của năm nay.

Thấy vậy đại đội trưởng và kế toán Trần phải báo cáo lên công xã, cuối cùng cả đội thống nhất chỉ đóng một nửa số lương thực định mức, nửa còn lại chia lại cho mọi người sống qua ngày.

Thật ra Bà Trần cũng tiếc mấy quả trứng gà lắm! Nhưng nghĩ lại đây là ngày đầu tiên con dâu mới về nhà chồng, con gái bà cũng ở nhà, dù sao cũng không nên quá hà khắc.

Bà lẩm bẩm: "Người ta nói càng nhiều con càng có phúc, nhưng nhà đông người cũng có chỗ khó, nhà mình ăn một ngày bằng nhà người ta ít người ăn năm sáu ngày.

Tô Tiểu Mạch gật đầu: "Cũng phải."

Bà Trần: "Năm nay nước mưa không nhiều, không biết thu hoạch vụ thu sẽ như thế nào."

Tô Tiểu Mạch trầm mặc một hồi, mới nói: "Dù sao tích trữ lương thực nhiều thêm chút cũng không sai."

Thu hoạch vụ thu năm nay không được tốt.

Từ xuân đến hè cũng không mưa được mấy trận, vốn dĩ hoa màu không được tốt lắm, ai ngờ được chỉ còn nửa tháng nữa là thu hoạch vụ thu lại mưa lớn liên tục mấy ngày liền, hai ngày đầu còn có cả mưa đá. Hoa màu đã bị hư hại không ít.

Mưa to bảy tám ngày mới hết, nhưng tình hình cũng không tốt hơn được là bao, bởi vì sau đó suốt năm sáu ngày liền trời lại mưa nhỏ rả rích không ngừng.

Tóm lại, mấy ngày sau trận mưa lớn, mọi người trong thôn dầm mưa đi thu hoạch hoa màu, vì dầm mưa nên đã có rất nhiều người bị bệnh. Nhưng ngay cả như vậy cũng chẳng thu hoạch được bao nhiêu. Thôn này của bọn họ còn đỡ, bên này trồng rất nhiều ngô, bọn họ nhặt nhạnh thu góp và phơi những chỗ chưa bị ngâm nước miễn cưỡng cũng thu được một chút lương thực, hôm nay cũng xem như là thu hoạch đủ định mức nộp thuế, nhưng nếu nộp hết lên trên thì sẽ có rất nhiều người sẽ phải chịu đói.

Bà Trần: "Đập bốn quả trứng gà này vào nồi canh đi." Tô Tiểu Mạch: "Được, con sẽ cho vào thêm vài lá bắp cải nữa."

Bà nói tốt nhất nên cho gà ăn sâu, thế là cô nghe lời toàn cho ăn sâu, gà nhà người khác làm gì được ăn ngon như vậy chứ! Nhưng mà đúng thật là kết quả thấy rõ sự khác biệt, cứ nhìn mấy quả trứng gà này xem.

Bà Trần gật đầu: "Đứa nhỏ này rất nghe lời."

"Gà của thím út toàn được ăn sâu."

Thấy Tô Tiểu Mạch đã làm xong bữa sáng, nhưng Bà cầm hai quả trứng trên tay, hai quả lớn nhỏ khác biệt rất rõ ràng.

Thời tiết ấm áp, Bà Trần muốn ăn cơm bên ngoài, vừa sáng sủa vừa rộng rãi, trong nhà quá nhỏ rất chật chội.

Bà Trần thấy Tô Tiểu Mạch ngây người liền hôi.

Tô Tiểu Mạch nói: "Không biết vì sao lại nghĩ đến nạn đói mấy năm trước con cứ thấy lo lo. Mẹ, đột nhiên trong lòng con cảm thấy hốt hoảng lắm."

Tô Tiểu Mạch thấp giọng thở dài.

Tuy cô biết trước điều gì sẽ xảy ra, nhưng cô lại không biết làm thế nào để tránh nó. Nếu là nhân hoạ thì còn có thể nghĩ cách, nhưng thiên tai làm sao có thê!

Bà Trần cũng bị lời nói của cô làm cho hoảng sợ, bà đánh nhẹ cô một cái nói: "Con đừng nói nhảm, sao lại đến mức đó chứ, chắc không đến nỗi nào đâu!"

Nói thì nói vậy, nhưng Bà Trần cũng cảm thấy chột dạ, nói: " Lúc trước Tiểu Lục đi thành phố mua lương thực, cũng gặp một xí nghiệp từ phía nam tới đây mua lương thực. Người đó nói năm nay tình hình thu hoạch ở phương nam cũng không tốt."

Tô Tiểu Mạch cả kinh nói: "Ai cũng nói phương nam là vùng đất tốt, thế mà năm nay cũng bị mất mùa sao?"

Tô Tiểu Mạch càng thêm căng thẳng nói: "Mẹ, chúng ta trữ lương thực nhiều thêm chút nữa đi."

Bà Trần khẽ cắn môi gật đầu: "Con nói đúng, phải tích trữ thêm."

"Mẹ, Tiểu Lục cũng đã đi ra ngoài rất nhiều lần rồi. Nếu lần này phải đi nữa thì để con đi! Tuy rằng lần nào chú út đi cũng cẩn thận cải trang, nhưng cũng khó bảo đảm đi nhiều lần sẽ không bị người khác theo dõi."

"Con ư? Nhưng con chỉ là một cô gái."

Dường như bà chợt nhớ ra một cô gái như Tô Tiểu Mạch còn rất có khả năng, cô còn có thể đi lên huyện bán đồ đấy con gì, vì vậy bà liền nói: "Cũng đúng."

Tô Tiểu Mạch: "Con giả làm con trai."

Bà Trần: "Được đấy."

Thời tiết ấm áp, Bà Trần muốn ăn cơm bên ngoài, vừa sáng sủa vừa rộng rãi, trong nhà quá nhỏ rất chật chội.

Thấy Tô Tiểu Mạch đã làm xong bữa sáng, nhưng mấy người kia vẫn chưa chịu dậy, bà liền tối sầm mặt rồi hô lớn: "Cha sấp nhỏ, ra ăn cơm!"

Bà gọi một tiếng nhưng cả sân viện đều có thể nghe thấy, quả nhiên rất nhanh mọi người đều nhanh chóng đứng dậy. Trong phòng truyền ra tiếng cửa mở.

Bà Trần lẩm bẩm: "Chắc là nó đã uống bát canh của kia rồi. Buổi tối không biết làm bậy nhiều hay ít mà cả đám đều không chịu dậy."

Bà nhìn đứa cháu trai đang đi ra, nói: "Qua bên kia gọi cô của cháu dậy."

"Dạ!"

Đại Hổ còn chưa kịp ra cửa thì đã nhìn thấy cả nhà Trần Hồng năm người đang đi đến đây.

Khác với mấy chị dâu ngượng ngùng vì dậy muộn, Trần Hồng trái lại không có gì phải ngại, đây là sự khác biệt giữa làm con gái và làm con dâu.

Cô ấy nói: "Mẹ, còn gì nữa không? Để con phụ một tay."

Bà Trần: "Không cần, xong hết rồi, Tiểu Mạch đã dậy làm từ sáng sớm."

Lần này trở về Trần Hồng cũng phát hiện mẹ cô trước kia rất chướng mắt vợ chú năm, nhưng bây giờ hình như không còn ghét nữa, mà tính cách của vợ chú năm hình như cũng thay đổi, so với lúc trước dường như mạnh mẽ hơn nhiều.

Trần Hồng thấy sự thay đổi của Tô Tiểu Mạch thì rất vui mừng, tính cách trước kia của vợ chú năm quá mềm yếu, tự mình không ngẩng đầu lên được, làm sao có thể khiến người khác xem trọng được chứ? Như bây giờ rất tốt.

"Tay nghề nấu ăn của vợ chú năm không tồi, con phải ăn nhiều chút mới được."

Bà Trần: "Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết có ăn, cũng may là con đang ở nhà mẹ đẻ, nếu ở nhà chồng nói mấy lời này người khác không phải sẽ chê cười con là đồ tham ăn sao!"

Trần Hồng: "Ai dám nói con như vậy đâu!"

Cô quay sang nhìn chồng hờn dỗi: "Anh nói đúng không?" Ông xã Trần Hồng tốt tính, nghe thế chỉ cười cười không nói lại.

Bà Trần thấy mấy cô con dâu đang bày bát đũa ngoài sân, thì thầm nói với con gái: "Hôm qua mẹ đã nói với con rồi, con đừng coi nhẹ. Mấy lão nông có kinh nghiệm trong thôn đều thở ngắn than dài, ngay cả người phương nam cũng đều phải đến đây mua lương thực, chúng ta không thể làm như không có chuyện gì, phải lo tích trữ ít lương thực đi."

Trần Hồng gật đầu đáp: "Con biết rồi mẹ.

Cả nhà nhanh chóng ngồi xuống, nhìn lại thì thấy hai vợ chồng chú sáu vẫn chưa chịu dậy.

Bà Trần liếc nhìn rồi nói: "Được rồi, chúng ta ăn trước đi, để lại cho hai người họ mỗi người một chén canh và một cái bánh bột ngô là được rồi."

Ai cũng không ngờ sáng nay lại có cả canh rau chân vịt nấu với trứng.

Mọi người đều vui mừng ra mặt, bởi vì bữa sáng như vậy bọn họ cũng không thường xuyên được ăn.

Bà Trần liếc mắt, nói: "Các người là đang ăn ké con gái của tôi đấy. Nếu không phải con gái tôi về thăm nhà, mọi người cũng sẽ không có canh trứng gà để ăn đâu."

Mấy cô con dâu nhà họ Trần bật cười. Không cần biết là vì lý do gì, tóm lại có canh trứng ăn là tốt rồi.

Vốn dĩ bọn họ cũng không mong mẹ chồng đối xử tốt với mình như với con gái ruột của bà, dù sao năm ngón tay cũng có dài có ngắn.

Trần Hồng không nói gì, nhưng khoé miệng lại khẽ nhếch lên.

Người một nhà ăn xong bữa sáng, cả nhà Trần Hồng cũng định rời đi.

Cô liếc nhìn qua cửa phòng vợ chồng em út, thấy hai người còn chưa có dấu hiệu thức dậy, nói: "Hai người đó còn định ngủ đến khi nào chứ?"

Bà Trần: "Kệ đi, dù sao chúng nó cũng vừa mới kết hôn."

Trần Hồng gật đầu: "Cũng đúng, vậy được rồi, mẹ, con về trước đây."

Bà Trần đưa cho cô một tay nải nhỏ nói: "Con cầm cái này về đi."

Trần Hồng: "Được ạ."

Cả nhà năm người không ngồi hết lên xe đạp, họ vừa dắt xe ra khỏi thôn, cặp song sinh liền hỏi: "Mẹ ơi, bà cho mẹ cái gì vậy?".

Trần Hồng: "Con hỏi làm gì?"

"Me!"

Ngay cả ông xã của cô cũng nhìn sang với ánh mắt đầy tò mò.

Trần Hồng suy nghĩ, mở nó ra thì thấy một túi hạnh nhân nhỏ, một túi táo lớn, ngoài ra còn có một túi nhỏ thịt khô nướng.

"Quả nhiên bà ngoại đối tốt với mẹ nhất." Con trai nhỏ của Trần Hồng tên Kiến Tân cảm thán tự đáy lòng.

Trần Hồng: "Im miệng cho mẹ."

Cô bao lại chiếc tay nải nói: "Ba người đạp xe đi trước đi".

Anh trai sinh đôi Kiến Minh nói ngay: "Con muốn chở em trai."

Ba người ngay lập tức lên xe đạp phóng vụt đi.

Trần Hồng thấy bọn họ đạp xe đi xa liền gọi với theo: "Cẩn thận một chút."

Khi hai vợ chồng Trần Hồng ở riêng với nhau, Trần Hồng đem những gì mẹ cô lén lút nói cho mình nghe kể hết lại với chồng.

Chồng cô nhỏ giọng hỏi: "Em chị dâu năm của em bán đồ vật ư?"

Thật là không ngờ gan cô ấy lại lớn như vậy.

Trần Hồng: "Anh biết là được, đừng nói ra ngoài, trong nhà ngoại trừ hai vợ chồng chú sáu, người khác đều không biết. Mẹ tin tưởng em nên mới nói cho em biết đấy."

"Anh hiểu rồi."

Bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cô còn không tin được anh sao?

"Anh nên chú tâm vào trọng điểm, vấn đề chính yếu ở đây là mua lương thực." Chồng của Trần Hồng từ nhỏ lớn lên ở trong thị trấn, anh không hiểu về hoa màu, tuy vậy anh vẫn biết nghe thương lượng.

"Em nói đúng. Hôm nay khi trở về, anh sẽ lén lút đi chợ đen xem thử một chút."

Trần Hồng: "Vâng."

"Nói mới nhớ, gần đây báo chí đưa tin miền nam năm nay thiếu lúc biết tin này em cũng không quá để mura, tâm. Không ngờ bọn họ đã chật vật đến mức phải đến phương bắc mua lương thực rồi! Nếu cả nước đều bị thiếu lương thực vậy thì là chuyện lớn rồi."

"Chuyện này là đương nhiên!"

"Chúng ta phải tích trữ lương thực nhiều hơn một chút." Bọn họ đều là thân phận những người cùng khổ, lại không phải là trẻ con, có ai là chưa từng trải qua nạn đói chứ?

Ai nấy đều hiểu tầm quan trọng của lương thực. Chuyện này không cần phải bàn nhiều, nhất định phải nhanh chóng làm luôn.

Đồng thời Tô Tiểu Mạch cũng có ý này, cô dự định thừa dịp đi mua lương thực giả trang làm người phương nam tới nhập hàng, chỉ cần đem tin tức phương nam thiếu lương thực lan truyền ra ngoài, mọi người cũng sẽ tích trữ lương thực, như vậy bọn họ sẽ có cơ may vượt qua cửa ải khó khăn.

Tô Tiểu Mạch không phải loại người có thứ tình cảm to lớn trách trời thương dân.

Chỉ là cô biết rằng nếu từng nhà đều nghèo đói cơm không đủ ăn, người gầy đến nỗi da bọc xương, nhưng chỉ có nhà bọn họ vẫn ổn thì ai chả biết nhà mình có lương thực dự trữ. Có đôi khi người đói bị dồn vào bước đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Cô nhớ rất rõ nạn đói nhiều năm trước dù khi ấy cô vẫn còn nhỏ.

Khi ấy có một gia đình chạy nạn tới thôn của cô, lúc đó nghe nói nhà này còn dự trữ được chút lương thực, kết quả là mấy chục người trong thôn cũ của họ vây lại cướp đoạt lương thực một nhà, không còn cách nào cả nhà bọn họ đành phải bỏ xứ chạy nạn đến nơi khác mới mong bảo toàn mạng sống, nhưng trên người đã nghèo rớt mùng tơi rồi, nhà họ phải bán con gái cho Đại Trụ trong thôn làm vợ để đổi lấy hai cân bắp.

Cuối cùng định cư lại trong thôn của cô.

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, cô lại phải nghiến răng nghiến lợi chửi bậy một tiếng, chửi những người đồng hương không có lương tâm kia.

Chuyện xảy ra đã lâu nhưng Tô Tiểu Mạch vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Tuy rằng trong thôn bọn họ xem ra không có người như vậy, nhưng lòng người là khó đề phòng nhất, có thế nào cũng không bằng thiếu lương thực.

Tin đồn bị lan truyền ra ngoài, nhà nào có lương thực cũng có thể tích trữ lại, sẽ không đến nỗi vì sắp đến thu hoạch vụ thu mà đem lương thực đi bán. Gia đình nào điều kiện tốt một chút cũng có thể bắt đầu tích trữ lương thực từ bây giờ.

Bởi vì Tô Tiểu Mạch mới bị ong đốt mấy ngày trước, nên mấy ngày nay nhìn mặt cô rất khó coi. Cô dự định lần này ra ngoài che mặt đi chỉ để lộ đôi mắt, cũng không nhất định sẽ nhìn ra là mới bị ong mật đốt.

Đợi qua một thời gian diện mạo cô khôi phục lại rồi, mọi người lại càng không nhận ra được cô.

Tô Tiểu Mạch đã tính toán tốt, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.

Mặc dù hôm qua trong nhà có đám cưới nhưng hôm nay mọi người vẫn đi ra ruộng.

Chỉ có hai vợ chồng mới cưới là ngủ tới gần trưa mới dậy, Khương Điềm Điềm dậy sớm hơn Trần Thanh Phong một chút, lười biếng ngáp một cái, thấy Trần Thanh Phong đang ngủ yên ổn, cô đưa mặt đến gần mặt anh, sau đó nhìn chăm chú.

Da dẻ Trần Thanh Phong trắng nõn, nhìn không thấy lỗ chân lông, lông mi đen mảnh, lại còn rất dài.

Người này nhìn thật đẹp mắt.

Cho nên mới nói, tìm chồng phải tìm người đẹp như thế này, cho dù không làm gì chỉ nhìn thôi cũng thấy thoải mái.

Khương Điềm Điềm quan sát một lúc, thấy anh còn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, cô duỗi tay che miệng véo mũi anh.

Trần Thanh Phong: "A..."

Anh rất nhanh bị nghẹn mà tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười và tinh nghịch của cô.

Anh duỗi tay lật Khương Điềm Điềm ngã xuống giường.

Nhìn cô giãy giụa giống y như con rùa đen nhỏ, muốn nhào lên đối phó lại anh, Trần Thanh Phong không khách sáo nhìn cô cười đùa. Hai người đùa giỡn một lúc đến khi cảm thấy đói bụng mới rời giường.

Khương Điềm Điềm kéo rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, trời lúc này đã sáng rõ.

Thời đại này vẫn chưa có rèm vải, vải quý giá như vậy làm sao có thể dùng làm mành cửa chứ. Mọi người đa số đều dùng mành cỏ, tuy rằng dùng thứ này đôi khi sẽ bị rớt vài cọng cỏ, nhưng xét ra thì cũng có cái lợi, ví dụ như có thể dùng nó để che nắng.

Đúng thật là không tồi.

Khương Điềm Điềm: "Cũng không biết là mấy giờ rồi nữa!"

Trần Thanh Phong: "Không sao, dù sao em mới vào cửa, không có việc gì."

Anh nói: "Anh múc nước cho em rửa mặt."

Mùa hè không cần dùng nước ấm, hai người cùng nhau rửa mặt, Khương Điềm Điềm tỉ mỉ thoa kem dưỡng da, lại thoa dầu dưỡng làm từ vỏ sò lên bàn tay.

Trần Thanh Phong ngồi bên cạnh nhìn cô, hứng thú bừng bừng nói: "Chẳng trách Điềm Điềm của nhà ta thơm ngào ngạt như thế, thì ra là thoa kem dưỡng da."

Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Đúng vậy!"

Cô quay đầu hỏi anh: "Anh muốn bôi không?" Trần Thanh Phong cười: "Thôi bỏ đi!"

Khương Điềm Điềm bĩu môi nói: "Không biết để phần cơm sáng cho chúng ta không nữa." mę Có Trong nguyên tác thời đại này, mẹ chồng thường không để phần cơm sáng cho con dâu.

A! Mẹ có để phần.

Quả nhiên mẹ chồng cô không phải loại mẹ chồng cay nghiệt trong niên đại của tiểu thuyết này.

Trần Thanh Phong: "Chúng ta hâm lại một chút nhé!" Điềm Điềm lắc đầu: "Không cần phiền toái như vậy, ăn như này vẫn tốt."

Mùa hè ăn như này cũng được.

"Không sao, không phiền toái."

Trần Thanh Phong biết cô không thích ăn đồ ăn nguội lạnh, anh đã cưới cô về làm vợ, đương nhiên muốn đối xử tốt với cô.

Hai người ngồi trong sân ăn bánh bột ngô, không biết có phải do dậy muộn qua cơn đói bụng hay không. Khương Điềm Điềm nuốt không trôi, chỉ ăn được nửa cái, còn nửa cái dư lại cho Trần Thanh Phong, anh hỏi: "Không muốn ăn sao?"

Khương Điềm Điềm gật đầu ừ một tiếng.

"Vậy đợi lát nữa đói bụng thì rang chút đậu phộng ăn, mỗi ngày ăn một chút rất tốt cho dạ dày." Trần Thanh Phong biết đậu phộng là đồ tốt, không những có thể ăn sống, còn có thể nấu lên làm đồ ăn vặt, còn có thể ép lấy dầu. Có thể có một chút dầu đậu phộng bỏ vào đồ ăn nấu lên cũng coi như có chất.

Khương Điềm Điềm cười: "Được, lát nữa anh cũng ăn một chút."

Trần Thanh Phong ừ một tiếng, Khương Điềm Điềm nhìn anh, Trần Thanh Phong cũng nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô, suy nghĩ có lẽ tối hôm qua cô quá mệt mỏi.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Chờ lát nữa ăn cơm trưa xong, em vào ngủ trưa thêm một lát nữa đi."

Khương Điềm Điềm bật cười, nói: "Đã một ngày nay em không làm việc rồi."

Trần Thanh Phong: "Làm gì chứ? Việc làm đến khi nào mới hết? Cứ từ từ làm cũng được."

Anh từ từ tới gần cô nhẹ nhàng hỏi: "Có phải em không khoẻ hay không?"

Khương Điềm Điềm ngẩng đầu méo mặt nói không nên lời Có một số việc rất khó mở lời cho dù là nói với Trần Thanh Phong cũng vậy.

Khương Điềm Điềm mếu máo không nói thành lời.

Nhưng Trần Thanh Phong hình như hiểu được, anh cầm tay nhỏ của cô nói: "Em cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ đi, mọi việc cứ để anh."

Anh ngó trái ngó phải nói: "Anh trộm cho em một cái trứng gà ăn nhé!"

Khương Điềm Điềm nghe Trần Thanh Phong nói vậy liền bật cười: "Không cần đâu!"

Cô chỉ chỉ vào một góc phòng: "Em có mà, cần gì phải lén lút trộm chứ!"

Thời gian trước cô thường xuyên ăn bánh bao, nên để dành được không ít trứng gà, ít nhất phải đến bảy tám chục quả.

Khương Điềm Điềm lặng im không một tiếng động giấu trong ngăn tủ không lấy ra, cô định coi số trứng này là vốn riêng của cô.

Khương Điềm Điềm: "Lại nói, em cũng không muốn ăn lắm, không cần ăn thêm gì cả, có lẽ là đói quá nên mới thế."

Trần Thanh Phong: "Sau này buổi tối chuẩn bị sẵn một ít đậu phộng đặt ở ngăn tủ đầu giường, nếu buổi sáng em đói bụng thì lấy mà ăn, đừng để mình bị đói lå."

Nói đến mới nhớ, Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Phong, thật ra cô không cảm thấy gì, nhưng lại cảm thấy hình như Trần Thanh Phong ăn uống không được tốt lắm. Dù ăn nhiều hay ăn ít đều không no, người còn rất gầy, đây là dấu hiệu của hệ tiêu hoá không được tốt.

"Anh cũng đừng chỉ lo cho em, ngược lại em còn thấy lo cho anh đấy, chúng ta đều phải thật khoẻ mạnh mới được."

Cô làm nũng, lười biếng gối đầu luôn lên đùi anh.

"Được, em nói gì cũng được." Khoé miệng Trần Thanh Phong nhếch lên, nhẹ nhàng vỗ đầu cô hỏi: "Vậy em muốn ăn gì không?"

Vợ không buồn ăn uống, Trần Thanh Phong cũng cảm thấy mình rất vô dụng, thế này còn ra dáng đàn ông gì chứ! Anh nói: "Em nói đi, anh cho em suy nghĩ."

Khương Điềm Điềm không thèm ăn gì, chỉ là đói quá không muốn ăn nữa. Nhưng cô nhìn thấy bộ dáng hận không thể đối tốt với cô hơn nữa, cô quyết định cho anh cơ hội thể hiện một chút.

Đàn ông con trai phải làm cho họ đối với con gái tốt hơn một chút.

Cái này cũng không cần, cái kia cũng không cần, sau này bọn họ sẽ quen thói, không biết phải đối xử thật tốt với con gái.

Giống như mẹ của cô kiếp trước, chỉ biết đối xử tốt với đàn ông mà không cần báo đáp, như vậy làm sao có thể để đàn ông đem mình đặt ở trong lòng.

Kết quả cuối cùng là để người kia ăn hiếp. Khương Điềm Điềm đối với chuyện kiếp trước cũng không có gì phải lưu luyến, cô cẩn thận suy nghĩ một chút nói: "Thật ra em muốn ăn hải sản. Nhưng mà ở đây một con cá còn không có..."

Lại nói, con người thật sự rất kỳ lạ Càng là thứ hiếm có lại càng muốn ăn.

Khương Điềm Điềm cảm thấy trên đời này người như vậy nhất định không chỉ có một mình cô.

Tối hôm qua lăn lộn cả một đêm, Khương Điềm Điềm đúng là có hơi mệt, cô yếu ớt dựa vào Trần Thanh Phong, nói: "Thật ra, thì cũng không muốn ăn lắm, nếu không có thì thôi..."

Trần Thanh Phong lập tức nói ngay: "Sao lại không có? Nhất định sẽ có! Em chờ đấy, anh sẽ nghĩ cách nấu cá cho em ăn!"

Khương Điềm Điềm nghĩ lại hành động của anh chiều ngày hôm qua, yên lặng che mặt.

"Em không tin anh sao? Anh thật sự rất lợi hại đấy!" Tuy Trần Thanh Phong không biết làm cá, nhưng anh có thể nghĩ cách."

Trần Thanh Phong cảm thấy chỉ cần không phải người ngu, nhất định sẽ nghĩ ra được cách.

Khương Điềm Điềm cất lời khen ngợi: "Quả nhiên anh Tiểu Phong là lợi hại nhất."

Trần Thanh Phong: "Đương nhiên, dù sao anh cũng là người có học mà."

Anh ghé vào tai Khương Điềm Điềm nói nhỏ: "Cả đời này anh sẽ đối xử với em thật tốt."

"Anh đừng chỉ biết nói suông."

Trần Thanh Phong: "Đương nhiên, em cứ chờ xem, anh sẽ làm cho em thấy."

Khương Điềm Điềm bật cười khanh khách: "Vậy thì em muốn ăn cá đấy nhé!" Trần Thanh Phong: "Yên tâm, anh nhất định sẽ làm cho em tâm phục khẩu phục."

"Em còn muốn ăn tôm" Khương Điềm Điềm làm ra vẻ đáng thương, không được ăn hải sản thật là khó chịu. Đáng lẽ ban đầu cô chỉ khó chịu một chút, nhưng vừa than thở với Trần Thanh Phong mấy câu, bây giờ lại cảm thấy vô cùng khó chịu rồi.

Đúng thật là cảm thấy rất thèm.

"Được, em cứ chờ xem, anh sẽ cho em thấy mình không phải là người vô dụng!"

Trần Thanh Phong: "Để anh suy nghĩ làm một cái giỏ bắt tôm với cá." Khương Điềm Điềm ngẩng đầu: "Anh còn biết làm giỏ để bắt tôm cá ư?"

Trần Thanh Phong: "Anh không biết làm, nhưng mà anh có thể học, anh còn nhớ trong thôn chúng ta có nhà họ Lâm vốn là người chạy nạn từ bờ biển tới, em đợi anh đi qua nhờ vả họ chút, chắc sẽ không thành vấn đề."

Khương Điềm Điềm: "Được!"

Cô nhìn xung quanh không thấy ai mới hôn nhẹ lên má Trần Thanh Phong, cười tủm tỉm nói: "Sao anh lại lợi hại như vậy chứ! Em thật sùng bái anh quá đi mất!"

Trần Thanh Phong nhướng mày đắc ý: "Đương nhiên rồi, em cũng không nghĩ xem anh là ai cơ chứ!"

Hai người mải trò chuyện nên không phát hiện từ lúc nói về chuyện bắt cá, ngoài cửa đã có hai gián điệp nghe lén.

Đại Hổ và Nhị Hổ ngồi xổm góc tường nghe hai người ở trong sân nói chuyện, chúng nó liếc nhìn nhau một cái rồi xoa xoa cánh tay, tức tốc chạy ra ngoài ruộng đến bên cạnh Bà Trần thở hổn hển. Bà Trần: "Chú thím út của cháu dậy rồi hả?"

Hai đứa nhóc nghe bà nội hỏi liền gật đầu đáp: "Dậy rồi ạ."

Bà Trần: "Ừ, hai người họ đang làm gì thế?"

Bà Trần thề bà chỉ là thuận miệng hỏi, thật tình không phải muốn nhìn trộm hay muốn biết gì đó. Nhưng nhìn vẻ mặt của hai đứa nhóc đúng kiểu một lời khó nói hết.

Bà Trần???

Bà nghi hoặc hỏi: "Sao thế?" Bà có chút lo lắng vợ chồng trẻ không hiểu chuyện, làm gì đó để bọn nhóc thấy được.

Trái tim Bà Trần đập thình thịch, bà đang định nói gì đó thì nghe Đại Hổ khó khăn mở miệng: "Chú út đang ở nhà nói khoác đấy!"

Bà Trần: "..."

Nhị Hổ gật đầu phụ hoạ: "Chú còn nói chú phải cho thím út được ăn tôm, ăn cá."

Bà Trần: "..."

Nhị Hổ: "Chú út còn nói..." Bà Trần: "Dừng lại, không cần nói nữa!"

Không phải chỉ toàn là nói khoác thôi sao? Suy nghĩ kỹ một chút sẽ biết ngay ranh con kia lại khua môi múa mép cái gì.

Bà Trần rất bất đắc dĩ nói: "Chú út của cháu rất biết nói ngọt."

Đại Hổ: "Không phải, chú út nói muốn đi tìm nhà họ Lâm học đan giỏ." Bà Trần liền cười nhạo: "Nó muốn học thì người ta sẽ dạy cho nó chắc? Nó làm gì có mặt mũi lớn như thế chứ!"

Nhị Hổ thật thà nói: "Chú út nói chỉ cần da mặt dày là được."

Bà Trần: "..."

Khoé miệng bà giật giật nói: "Mấy đứa không được truyền lung tung ra ngoài nghe rõ chưa!"

Hai thằng nhỏ gật đầu cái rụp, không dám nói thêm câu nào.

Nhưng mà bọn chúng cảm thấy rất nhàm chán.

Trước kia mỗi ngày đều rất bận rộn kiếm củi là đã có thể đến chỗ thím út đổi kẹo ăn. Nhưng bây giờ thím út đã kết hôn rồi, cô không cần phải kiếm củi nữa, hai đứa bé suy nghĩ một chút liền ảo não cúi đầu.

Cùng cúi đầu với bọn họ còn có mấy đứa Tam Nữu Nhi nhà chú hai, bọn chúng cũng không cần phải đi bắt sâu hay đào đồ ăn nữa.

Chú út và thím út sao lại kết hôn nhanh như thế chứ!

Mấy đứa nhỏ âm thầm thở dài.

Rốt cuộc con nít vẫn là con nít, buồn qua mấy ngày đã nhanh chóng thích ứng, rất nhanh đã chạy nhảy chơi đùa khắp núi đồi, đương nhiên trẻ con lớn rồi cũng phải giúp trong nhà làm việc, bắt sâu hay nhặt củi là chuyện đương nhiên.

Không cần phải đi nhặt củi cho thím út nữa, bọn chúng có thêm nhiều thời gian rảnh hơn.

Không có đứa con nít nào là không thích nước, cho dù chúng nó không dám ra chỗ nước sâu thì cũng thường chơi ở mép nước gần bờ.

Vậy mà lại tiện nghin cho Trần Thanh Phong, quả nhiên anh đã học được cách đan giỏ.

Bởi vì nhà họ còn phải làm việc, nên đem việc này giao cho mấy đứa nhỏ, anh mang theo giỏ bắt cá, mấy đứa nhỏ thì chơi ở gần đấy cũng nhân tiện trông chừng.

Mặc dù mấy ngày liền cũng không bắt được, nhưng mấy đứa nhóc đều không nản chí.

Sông này của bọn họ vốn dĩ có rất ít cá, vô cùng khó bát.

Chú út nói rất đúng, nhất định sẽ bắt được.

Nhưng bọn nó cũng không biết phải làm sao mới bắt được.

Dù sao chỉ cần bọn nó chịu nghe lời làm việc thì chú út cũng sẽ thưởng cho chúng vài ba trái dưa, trái táo.

Nhà chúng nó cũng chỉ có chú út mặt dày mới có thể xin được đồ ăn của bà nội! Nếu đổi lại là bọn nhóc chúng nó đi xin cha mẹ... Haizz, mấy đứa bé lắc đầu thở dài một tiếng, cha mẹ ruột không đáng tin cậy.

"Điềm Điềm."

Trần Thanh Phong từ lúc kết hôn tan tầm mỗi ngày đều tới đón Khương Điềm Điềm cùng nhau về nhà, tìn cảm hai người càng ngày càng gắn bó.

Trong thôn năm ngoái cũng có vài cặp vợ chồng trẻ mới cưới, nhưng cũng không có cặp nào cảm tình gắn bó keo sơn được như vợ chồng bọn họ.

Có người hâm mộ, có người nói xấu.

Mặc kệ nói thế nào cũng không dám nói trước mặt người nhà họ Trần.

Lại càng không dám nói trước mặt Trần Thanh Phong. Đường đường là nam nhi lại đi cãi nhau với phụ nữ, chuyện này cũng chỉ có Trần Thanh Phong mới làm được.

Đừng mong Trần Thanh Phong biết cái gì gọi là chú ý thể diện.

Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm không về thẳng nhà mà đi ra bờ sông , mấy ngày liền không thu hoạch được gì, Khương Điềm Điềm trêu anh: "Anh đoán xem hôm nay có cá hay không?"

Trần Thanh Phong: "Có"

Khương Điềm Điềm nhướng mày: "Thế à!"

Cô kéo dài giọng nói: "Hôm qua anh cũng nói có, hôm trước cũng vậy, hôm kia cũng thế..."

Trần Thanh Phong không đỏ mặt nói: "Cho nên làm người phải có hy vọng!"

Khương Điềm Điềm: "Hứ!"

Trần Thanh Phong: "Em cấu kết với mẹ anh học hư rồi."

Khương Điềm Điềm: "Ai cần anh lo."

Trần Thanh Phong giữ chặt tay cô: "Anh phải lo cho em chứ! Nếu anh không lo cho em thì ai lo cho em."

Anh nhẹ nhàng cào cào vào lòng bàn tay của cô, Khương Điềm Điềm dịu dàng lườm anh một cái, Trần Thanh Phong cảm thấy tim mình trong nháy mắt đập nhanh hơn.

Quả nhiên là đàn ông, chỉ cần được nếm mùi qua chuyện đó một lần thì thời thời khắc khắc đều nghĩ đến: "Đợi về nhà anh sẽ đối với em không khách sáo."

Khương Điềm Điềm hừ một tiếng: "Em mới không thèm sợ anh đâu."

Cái người này bản tính vốn là như vậy.

Hai người lỗi lôi kéo kéo cuối cùng cũng tới bờ sông, quả nhiên nhìn thấy đám nhóc trong nhà đang ở đây đào đồ ăn.

"Chú út, chú tới rồi"

Trần Thanh Phong: "Anh đi xem thử."

Anh xắn cao quần rồi lội đến chỗ nước sâu, năm nay ít mưa cho nên mọi người đều phải gánh nước từ trong sông để tưới ruộng, bởi vậy nước sông đã bị vơi đi không ít, Trần Thanh Phong phải lội ra rất xa mới tìm được cái giỏ của mình.

Anh đã phải vã bọt mép nịnh nọt, lại phải tốn hết số táo của riêng mới có thể học được kỹ thuật đan giỏ này.

Không biết có phải lão Lâm chơi anh hay không, đã mấy ngày rồi cũng không bắt được con nào.

Trần Thanh Phong cảm thấy với khả năng của anh, cho dù không bắt được mười con thì cũng phải có đến bảy tám con mới đúng.

Anh vừa nhấc cái giỏ lên liền cảm giác được trọng lượng hình như không đúng.

Vì đề phòng cái giỏ bị trôi đi mất, anh đã thả cục đá vào bên trong để đè lại, nhưng hôm nay rõ ràng không chỉ có một cục đá. Trần Thanh Phong nhấc cái giỏ lên vui vẻ ra mặt.

Anh quay đầu lại hướng về phía bờ hô to: "Hôm nay có thu hoạch rồi."

Bên bờ nghe thấy thế liền vang lên tiếng hoan hô.

Trần Thanh Phong lấy cục đá trong giỏ ra ném đi, cái giỏ nhẹ hơn rất nhiều, nhưng vẫn có thể thấy được bên trong có hai con cá trắm cỏ dài chừng hai mươi phân.

Trần Thanh Phong xách giỏ lên bờ, mấy đứa nhóc lập tức xúm lại, ríu rít nói: "Chú út, cho cháu xem với! Đúng thật là cá! Cá lớn ghê!"

"Đúng thật hai con cá này không hề nhỏ!"

Bọn nhỏ vui vẻ chạy vòng tròn xung quanh. Trần Thanh Phong: "Đi, về nhà, hôm nay chúng ta nướng cá ăn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận