Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 26

Giáo viên môn Văn hồi cấp ba của Khương Điềm Điềm tên là Trì Hiểu Hồng.

Nên dù Khương Điềm Điềm có thể quên tình tiết, song không thể quên được nữ phụ Trì Hiểu Hồng này, trùng cả tên lẫn họ luôn khiến người ta có ấn tượng sâu. Trì Hiểu Hồng chính là tình địch lớn nhất của Tô Tiểu Mạch ở nửa đầu truyện.

Trước khi đến thôn, cô ta từng bị một tên giặc cỏ trêu ghẹo, may có Trần Thanh Bắc giải cứu.

Sau khi tới nông thôn, cô ta thường ỷ mình đẹp mà để mấy đứa mê gái làm việc hộ, và vì có người làm việc thay nên cô ta bảo dưỡng rất tốt, chớ nói là bông hoa của đại đội Bội Thu, bảo là bông hoa của cả công xã Tiến Lên cũng không ngoa.

Mà chỉ có tết Trần Thanh Bắc mới về quê thăm người thân, hai người vô tình gặp nhau, Trì Hiểu Hồng có ý quấn lấy Trần Thanh Bắc. Cô ta rất xem thường Tô Tiểu Mạch không học xong tiểu học. Lần này Tô Tiểu Mạch không nhập ngũ theo đoàn quân nên không xoi mói bắt lỗi. Đương nhiên, Tô Tiểu Mạch ghét cô ta nhất không phải vì cô ta tình địch của mình, mà là vì, cô ta là em họ của kẻ thù.

Trì Hiểu Hồng chính là em họ xa của cái đồ vong ơn bội nghĩa mà Tô Tiểu Mạch từng cứu năm xưa.

Khương Điềm Điềm hít sâu một hơi, nhìn Trần Thanh Phong nghiêm túc nói: "Em không quan tâm cô ta bắt ai làm việc cho mình, nhưng em cấm anh đi."

Không thể dính dáng gì tới kẻ thù cộng tình địch của Tô Tiểu Mạch được, Tô Tiểu Mạch trông tẩm ngẩm tầm ngầm thế thôi chứ đấm ra voi đấy.

Trần Thanh Phong ôm lấy mặt cô, nói: "Được được được, em không có! Nhưng mà Điềm nè, không phải em hiểu rõ anh nhất ư? Em không biết anh là ai sao? Bảo anh phụ việc người ta, nằm mơ nhé."

Nói như thế, Trần Thanh Phong lại không phục.

Trần Thanh Phong "ồ" một tiếng dài ơi là dài.

Khương Điềm Điềm suy nghĩ, đúng là có lý này thật, cô phì cười, nói: "Nghe cũng đúng ha. Mà sao anh không học được đức tính đạo đức của cha anh vậy."

Trần Thanh Phong nhoẻn miệng, nói: "Em ghen à?"

Cái người này đúng là nhìn thấu bản chất thông qua bề ngoài.

Chị hai này mà đã nổi trận lôi đình là xảy ra án mạng luôn cho coi.

Anh bảo: "Cha anh chỉ được cái miệng thôi, em thấy ông ấy nói dễ nghe vậy đó, chứ em thử bảo ổng xuống ruộng coi! Ông ấy làm kế toán, suốt ngày ngồi văn phòng, đương nhiên không biết những công việc này vất vả thế nào. Ông ấy chỉ làm có chút xíu đó nên mới thấy chuyện dễ. Có giỏi thì bảo ông ấy làm mỗi ngày xem! Làm rồi mới biết thế nào. Xét cho cùng thì anh biết cha anh tốt, nhưng ông ấy lại không biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, không chịu nghĩ cho người ta."

Mặt Khương Điềm Điềm phiếm hồng, phản bác: "Còn lâu nhé."

Khương Điềm Điềm rất kiên quyết: "Không cho phép anh đi!"

Việc của chính anh còn làm chưa đâu vào đâu, nếu không phải vì miếng ăn thì anh không muốn đi làm tẹo nào. Cũng đành chịu thôi.

Trần Thanh Phong hùng hồn: "Anh nói rồi đó, nhưng mà bị đánh."

Khương Điềm Điềm cười hì hì, quở: "Em không có đâu."

Anh ai oán: "Hồi nhỏ anh vẫn còn ngây thơ lắm."

Khương Điềm Điềm: "..."

"Sao anh không nói thế trước mặt cha anh í."

Tuy Trần Thanh Phong thường hay làm biếng nhưng lại không thể không đi làm. Nếu ngày nào cũng không đi thì lấy đâu ra điểm công, đó là nguồn lương thực đấy. Nên chiều nay Khương Điềm Điềm không cần lên núi, còn Trần Thanh Phong vẫn "ngoan ngoãn" đi làm.

Nói rồi, cô chạy bình bịch ra sân.

Đại Hổ: "Nếu đem về thì nội không nỡ cho bọn cháu ăn đâu, chắc chắn lại tích trữ cho coi. Đến Tết mới thỉnh thoảng ăn có xíu, còn nếu đưa thím thì bọn cháu sẽ được ăn trứng gà."

Trần Thanh Phong ỷ có gan chó, nghiêng đầu nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, cười rất đắc chí.

Tụi nhỏ vui vẻ nói: "Lần sau chúng ta trao đổi nữa nha."

Khương Điềm Điềm phì cười, cô dùng sức véo mặt Trần Thanh Phong,"Anh ấy."

Khương Điềm Điềm vẫn loanh quanh chỗ cũ tìm rau củ dại.

Khương Điềm Điềm đặt đồ ngoài phòng, mặc kệ mùi tôm, vội vàng dọn dẹp rồi đi làm ngay. Nói là đi làm, chứ ở chuồng heo cũng hay lắm, cô cũng có thể làm chuyện của mình đó. Như chị Vương không hạn, chị đang bện sọt.

Khương Điềm Điềm: "Được luôn."

Khương Điềm Điềm đỏ bừng mặt: "Phạt anh phải làm việc cho em."

Khương Điềm Điềm: "..."

Cô vốn dĩ cảm thấy bản thân còn đang lợi dụng tụi nhỏ. Không ngờ mấy đứa này cũng tinh ranh lắm.

"Thím út, chúng cháu đi đây."

Trần Thanh Phong cúi đầu nhìn tôm, lại nhìn cô có vẻ áy náy đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ. Cuộc sống thế này tốt biết bao.

Khương Điềm Điềm rất tò mò: "Sao mấy đứa không đem về nhà? Như vậy cũng có thể cải thiện được bữa ăn cho trong nhà mà."

Khương Điềm Điềm đổi cho chúng sáu quả trứng gà, tụi nó mừng tới độ múa tay múa chân.

Tụi nhỏ cũng rất chăm chỉ, buổi sáng bắt được ba giỏ tôm, buổi chiều lại bắt thêm ba giỏ nữa.

Chị Vương thấy cô bận tới bận lui thì hỏi: "Điềm Điềm, nghe nói chị dâu em làm thay em hả?"

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Vâng ạ, nhà các chị ấy toàn người tốt thôi."

Tuy chị Vương cho rằng lời đồn chưa chắc là giả, nhưng nghe cô nói vậy, chị vẫn thấy mơ hồ, dâu hai Trần thật sự chăm chỉ tốt bụng tới thế à?

"Em nhớ để ý đó, đừng để bị bẫy. Vì sao cô ta không giúp mấy chị em khác mà lại giúp mỗi em?"

"Vì em không làm được á, còn các chị kia đều lợi hại rồi, đương nhiên không cần giúp nữa, còn như em không biết làm gì hết trơn nên chị ấy mới giúp em."

Khương Điềm Điềm lại cảm thấy không cần phải nghĩ nhiều làm gì, người ta cũng đã phụ giúp mình rồi, việc gì còn phải suy đoán ác ý nữa.

Không thể đâu nha.

Cô nói: "Em nói với chị nè..."

"Chị Vương ơi." Bỗng một giọng nữ vang lên, Khương Điềm Điềm và chị Vương đồng thời ngẩng đầu, thấy một cô gái tóc bím mặc áo dân công màu xanh lam.

"Nếu không có chuyện gì thì thanh niên Trì đừng tới chuồng heo nữa, chứ lỡ chuồng heo xảy ra chuyện, đến lúc đó lại chả biết là trách nhiệm của ai."

Đừng hòng bắt nạt Điềm Điềm ngây thơ của bọn họ!

Đồ thứ phụ nữ rác rưởi!

Còn khi Trần Thanh Phong nó không để ý đến cô ta, thì cô ta lại đến đây gây chuyện!

Tưởng chị không biết hả! Cô ta chỉ ước toàn bộ trai tráng trong cái thôn này đều thích mình giúp mình.

Đúng là đồ không biết xấu hổ!

Khi cô quan sát Trì Hiểu Hồng thì Trì Hiểu Hồng cũng đang tự cho là kín đáo quan sát cô. Tuy thời gian tới thôn không bao lâu, nhưng Trì Hiểu Hồng đã nghe rất nhiều chuyện về nhà bọn họ. Mà Khương Điềm Điềm này còn là trung tâm câu chuyện sáng hôm nay.

Trì Hiểu Hồng vẫn luôn cho rằng ở phương diện nào bản thân cũng rất tốt, không ai hơn được mình, nhưng nghe nói có người thích Khương Điềm Điềm như nào ra sao, cô ta lại rất muốn đến xem Khương Điềm Điềm trông thế nào.

Dẫu gì thì Trần Thanh Phong cũng được xem là trai đẹp duy nhất trong thôn mà.

Tuy cô ta không thích Trần Thanh Phong, nhưng khi anh ta không đếm xỉa gì tới mình thì Trì Hiểu Hồng lại thấy cụt hứng.

Cô ta quan sát Khương Điềm Điềm, thấy cô trông cũng ưa nhìn đấy, nhưng cũng chỉ là một cô gái thôn quê bình thường, cùng lắm là da trắng, trông khá bắt mắt. Nhưng nếu nói đẹp thì còn lâu nhé.

Không biết có phải Trần Thanh Phong bị mù không nữa, không nhận ra được vẻ đẹp ở người đẹp là cô đây, trái lại đi chọn thanh trúc khô quắt khô queo này.

"Thanh niên Trì*, cô có chuyện gì hả?" Chị Vương mở lời.

(*Rút gọn từ cách gọi thanh niên tri thức họ Trì. )

Trì Hiểu Hồng tự cho là mình nhìn rất kín đáo, nhưng rõ ràng cô ta đâu phải đối thủ khi đứng trước đôi mắt hõa nhãn kim tinh của chị Vương. Chị Vương chỉ cần nhìn lướt qua là đã thấy cô ta quan sát Khương Điềm Điềm với thái độ thù địch.

Cô nhìn Trì Hiểu Hồng đã đủ, lại cúi đầu tiếp tục làm việc.

Song với thẩm mỹ của "người đi trước" là Khương Điềm Điềm mà nói, kiểu như thế cũng không đẹp đẽ gì cho cam.

Nhưng người thời này lại thấy như vậy là đẹp.

Cô cẩn thận quan sát Trì Hiểu Hồng thắt tóm bím, theo cô thấy, Trì Hiểu Hồng trông kém hơn hẳn Tô Tiểu Mạch, Tô Tiểu Mạch có vẻ mong manh nhẹ nhàng như nước, còn người này mặt to như cái mâm, mắt to mày rậm mũi cao.

Khương Điềm Điềm không khỏi thở dài, đúng là không nhắc thì thôi, nhắc một cái là xuất hiện ngay, hồi trưa mới nói đến cô ta, buổi chiều đã gặp được rồi.

Chính là Trì Hiểu Hồng.

Chị Vương cũng không ưa nữ thanh niên này cho lắm, ai không biết cô ta đã xoay mòng mòng đám con trai chưa vợ trong thôn. Đừng nói tới Lôi Đại Lôi Nhị ẩu đả nhau hồi trưa, mà ngay cả chú em nhà chị cũng đang tơ tưởng nữ thanh niên này đây.

Mấy chị em dâu bọn họ rất không ưng nổi cô gái này.

Thấy chị Vương có vẻ không hảo cảm, Trì Hiểu Hồng lập tức sắc giọng đốp: "Sao có thể là trách nhiệm của tôi được? Số người tới chuồng heo này còn ít à? Mấy chị đừng coi tôi là người ngoài mà bắt nạt, ăn nói lung tung. Tôi biết còn có nhiều người tới chuồng heo lắm đấy nhé."

Chị Vương cười nhạt: "Người ta đến chuồng heo là để giúp đỡ một hai, hơn nữa đều là người trong thôn, từ nhỏ đã quen với mấy thứ này, đương nhiên biết rõ đặc tính của mấy con heo, sẽ không gây ra chuyện. Nhưng cô vốn dĩ lớn lên ở thành phố. Cô có dám nói chuyện gì mình cũng biết hết không? Lỡ cô cho heo ăn lung tung, xảy ra chuyện thì tính sao? Tôi không có ý nói thanh niên tri thức không tốt, mọi người ai cũng tốt hết. Mỗi người tự làm việc của mình, cô nói xem đúng không? Hơn nữa cô tới cũng không nói là chuyện gì, còn tôi đây quản lý chuồng heo, dĩ nhiên phải lo rồi."

Trì Hiểu Hồng cắn môi, hậm hực trợn mắt nhìn chị Vương, mấy bà chị già này toàn ghen tị cô cả.

Cô ta tức tối giậm chân: "Chị dám ức hiếp tôi."

Chị Vương: "..."

Không nói lại nổi nên giở trò này đó hả?

Khương Điềm Điềm cũng không ngờ Trì Hiểu Hồng lại như thế, có điều cũng không ngạc nhiên.

Ở trong truyện, không phải cô ta cũng quấn lấy Trần Thanh Bắc, liên tục nhắm vào Tô Tiểu Mạch, nghe không hiểu tiếng người đấy sao?

Hơn nữa lúc cô ta xuất hiện là đang trong thời kỳ cơ cực, người ở vùng gặp nạn đến cơm còn không đủ ăn, thế mà cô ta còn dụ dỗ người trộm lương thực trong nhà đem cho mình. Suýt nữa hại người lớn nhà kia chết đói.

Có thể thấy nhân phẩm của người này... Khoan!!!

Khương Điềm Điềm đang nghĩ về Trì Hiểu Hồng thì bỗng nhiên, cô sực nhớ tới một chuyện rất chi là đáng sợ!

Gặp nạn!

Đúng rồi, năm đầu tiên Tô Tiểu Mạch sống lại, trong vùng có nạn!

Nghe nói mùa màng năm thứ hai cũng không được khá khẩm, mãi tới năm thứ ba mới đỡ.

Khương Điềm Điềm đột ngột choáng váng, ra là còn có thời điểm thảm hại hơn nữa!

Nhận thức này lập tức ập tới não bộ của cô.

Trong phút chốc, mặt Khương Điềm Điềm trắng bệch như giấy.

"Nữ thanh niên này, rốt cuộc là cô có chuyện gì không? Cô không có chuyện gì lại mò tới đây làm gì? Đang yên đang lành lại dọa Điềm Điềm nhà chúng tôi." Chị Vương vừa ngoái đầu thì thấy Khương Điềm Điềm tái mặt, tức khắc chửi kháy Trì Hiểu Hồng.

Trì Hiểu Hồng đúng là bị chọc giận điên rồi, cô ta tức tối nói: "Ai biết nó bị bệnh gì, sao lại đổ lỗi do tôi?"

Nhưng lại nhìn Khương Điềm Điềm, đúng là sắc mặt bỗng thoắt trắng.

Đừng nói là có bệnh kín không ai biết nhé?

Nghĩ tới đây, Trì Hiểu Hồng vội lùi về sau một bước, rất sợ đám người này lừa cô.

Đám dân quê này toàn mưu đồ đen tối không! Không một ai tốt đẹp! Đám phụ nữ này toàn ghen tị với cô! Cô phải cẩn thận mới được!

"Em không sao em không sao, vẫn tốt chán, cơ thể em khỏe thế này, làm sao lại do chị được! Thanh niên Trì, em biết chị là một người tốt." Khương Điềm Điềm đứng bật dậy, nắm chặt tay Trì Hiểu Hồng, cười tít cả mắt: "Chị tới đây có chuyện gì không?"

Trì Hiểu Hồng: "!!!"

Khương Điềm Điềm cười nói: "Thật ra chị Vương của chúng em miệng dao găm chứ bụng nam mô lắm, phụ nữ trong thôn tụi em đều thế cả à, có chuyện gì cũng không nói đâu, nhưng bụng dạ siêu tốt! Chị ấy nói vậy cũng chỉ vì sợ chị bị xông thối thôi. Chị tưởng làm việc ở chuồng heo dễ lắm à! Ở đây một ngày là cả người toàn mùi phân heo. Em còn chưa vào chuồng heo mà cũng đã cảm nhận được rồi nè. Chớ nói gì là chị Vương! Chị ấy bị thiệt nhất đó. Người trong thôn đều tưởng việc ở chuồng heo đơn giản, nhưng nào có! Chỉ có khi làm mấy ngày rồi mới biết, thứ mùi nặng như vậy, bọn em đã phải trả giá bao nhiêu! Nhưng dù trả giá bao nhiêu, bọn em cũng là vì để mọi người có thể ăn thịt theo, cũng có nhiều tí điểm công để sống qua ngày. À đúng rồi, chị xem em kia kìa càng nói càng liên thiên, chúng ta đang nói chị Vương mà, chị Vương đang sợ chị bị ám mùi phân heo, chị là con gái từ thành phố đến, lại đẹp thế này, tự dưng lại dính mùi phân heo. Thế thì người cùng đến thôn như chị sao cần chị nữa! Không qua chị ấy cũng muốn tốt cho chị thôi, chị đừng hiểu nhầm chị ấy."

Trì Hiểu Hồng: "..."

Cô ta kinh ngạc đến nỗi ngây như phỗng nhìn Khương Điềm Điềm, quên rút cả tay.

Còn chị Vương ngồi bên lại cảm động tới mức ầng ậng nước mắt, còn không phải ư, ai cũng bảo việc của chị nhẹ nhàng, nhưng cái khổ cái mệt của chị nào ai hiểu thấu!

Khương Điềm Điềm:"À đúng rồi thanh niên Trì nè, lần này chị đến có chuyện gì hông?"

Cuối cùng Trì Hiểu Hồng cũng hồi hồn, cô ta rất muốn rút tay ra nhưng Khương Điềm Điềm lại nắm quá chặt.

Trì Hiểu Hồng: "..."

Cô ta hít thật sâu, nói: "Đại đội trưởng gọi chị Vương đến ủy ban đại đội một chuyến."

Cô ta tới chuyển lời chứ không phải khơi khơi mà tới. Đang định châm chọc vài câu thì nghe thấy Khương Điềm Điềm nói: "Thì ra là vầy, cám ơn thanh niên Trì nha. Em biết mà, người đẹp như chị chắc chắn tâm hồn cũng đẹp lắm. Mà đúng rồi, sao lại là chị đến chuyển lời? Trong thôn cũng thật là, làm trì hoãn thời gian làm việc chị. Các chị xuống thôn là để lập nghiệp, xây dựng nông thôn, chứ đâu phải đi chuyển lời! Em..."

Trì Hiểu Hồng hít sâu một hơi, cuối cùng không nhịn được ngắt lời: "Tôi phải về làm việc đây."

Cô ta dùng sức rút, cuối cùng cũng đã rút được tay mình ta, lại nhìn xuống đôi tay, mặt cô ta thoắt tối sầm. Trên tay Khương Điềm Điềm dính toàn đất đai rồi màu xanh xám của rau cỏ dại, quẹt hết vào tay cô ta, đúng là khó coi. Không biết rửa có sạch không nữa!

Cô ta trợn mắt nhìn Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm: "Thanh niên Trì đến thì cũng đã đến rồi, chi bằng giúp em..."

"Tôi đi đây!"

Trì Hiểu Hồng biết Khương Điềm Điềm này lười muốn chết, việc của nó toàn người khác giúp. Nghĩ đến đây, Trì Hiểu Hồng cảm thấy mình đã nhìn thấu mục đích của Khương Điềm Điềm. Nhất định là nó muốn nịnh mình rồi dỗ mình làm việc cho nó!

Đúng thế đúng thế, chắc chắn là thế rồi!

Trì Hiểu Hồng thấy mình đã đoán đúng, lập tức chạy trốn.

Cô ta nhất quyết không để con bé này được như ý.

Đừng hòng nhá!

Trì Hiểu Hồng chạy rất nhanh, chị Vương: "..."

Khương Điềm Điềm ủ rũ: "Sao chị ấy lại đi mất rồi! Em còn định rủ chị ấy nhổ rau cùng."

Chị Vương phì cười, nói: "Em ấy, bớt dây vào con hồ ly đó đi!"

Nói xong, chị nhanh chóng tới ủy ban đại đội.

Khương Điềm Điềm ấm ức nhìn theo bóng lưng của họ, cảm thấy những người này không hiểu cô tẹo nào.

Cô thật sự rất biết ơn Trì Hiểu Hồng nên mới muốn bày tỏ nhiệt tình đó chớ! Nếu không có Trì Hiểu Hồng đột nhiên xuất hiện thì sao cô co thể nhớ ra chuyện năm nay gặp họa đây? Mấy chuyện khác chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đây mới thật là chuyện lớn đó!

Cô cũng thật sự cảm kích đó!

Nhưng có vẻ bọn họ không hiểu cô rồi.

Hức hức!

Giờ Khương Điềm Điềm không nhổ rau nữa, cô ngồi phịch xuống một tảng đá, thẫn thờ đờ đẫn, chuyện, có thể không đờ đẫn được sao! Gặp nạn là đại sự đấy!

Khương Điềm Điềm cảm thấy mình đột nhiên biết một chuyện lớn như vậy, thật là buồn muốn khóc.

Cô cũng khó khăn quá đi.

Bỗng bất chợt, Khương Điềm Điềm nghĩ ngay tới Tô Tiểu Mạch.

Đúng rồi.

Còn có nữ chính mà!

Có nữ chính ở đây thì cô lo làm gì nữa!

Chuyện lớn như vậy, cô là người ngoài có thể quên, nhưng Tô Tiểu Mạch thân đã trải qua chắc chắn sẽ không! Với tính cách của Tô Tiểu Mạch thì kiểu gì cũng sẽ không ngồi yên. Cô lại nghĩ, có lẽ Tô Tiểu Mạch gấp gáp muốn kiếm tiền như vậy, có khi nào là để... dự trữ lương thực?

Khương Điềm Điềm thấy mình đã lờ mờ đoán được chân tướng rồi.

Nếu, nếu nữ chính đã trữ lương, thì sao cô không dự trữ theo?

Trong chớp mắt, Khương Điềm Điềm bùng lên ngọn lửa chiến đấu!

Quả nhiên, bất kể thời nào thì trữ lương cũng luôn xếp hạng một.

Trong tay cô có tiền đây, càng vào lúc này, Khương Điềm Điềm càng cám ơn cha mẹ ruột của cơ thể này, nếu bọn họ không tích cóp cho cô thì cô cũng không được ung dung như vậy đâu.

Cho nên, cô thật sự rất cám ơn cả nhà nọ.

Khương Điềm Điềm đang nghĩ ngợi thì thấy chị Vương quay về, nom sắc mặt nặng nề, Khương Điềm Điềm lập tức đứng dậy hỏi: "Sao vậy chị?"

Tuy xưa nay chị Vương vẫn hay xụ mặt, nhưng bây giờ lại không như thế.

Chị Vương thở dài một hơi, nói: "Có chuyện rồi."

Khương Điềm Điềm: "!!!"

Thì ra đúng là có chuyện thật.

Nghe nói đã xuất hiện bệnh dịch trên đàn heo ở công xã bên cạnh, chết liền ba con. Tình hình cụ thể ra sao thì giờ vẫn chưa rõ, nhưng có thể chắc chắn một điều, vấn đề là ở đàn heo. Tuy công xã bọn họ vẫn chưa có dịch, nhưng chết liền ba con, lại còn ở ngay công xã sát nách.

Sao có thể không lo được.

Nên đại đội của bọn họ nhất thiết phải cực kỳ cẩn thận, phải làm tốt công tác phòng dịch cho heo, không được để xảy ra chuyện. Đại đội bọn họ có hai mươi con heo, là mạng sống của bọn họ đấy.

Thân là quân chủ lực ở chuồng heo, chị Vương là thành phần quan trọng nhất.

Mà chị Vương cũng đang rất căng thẳng.

Chị mím môi, nghiêm túc nói: "Điềm Điềm à, thời khắc khảo nghiệm chúng ta đã đến rồi."

Khương Điềm Điềm nặng nề gật đầu, đáp: "Không sao hết!"

Cô cắn môi, nói: "Chị cứ nói đi, chị nói làm gì thì làm nấy, em nghe theo chị tất."

Chị Vương gật đầu: "Được."

Tuy chị không chắc lắm, nhưng thấy Khương Điềm Điềm nhìn mình chằm chằm đầy tin cậy như thế, chị vẫn nói: "Chắc chắn chúng ta phải giữ được mạng của chúng! Bảo vệ chuồng heo bảo vệ heo, chúng ta làm được!"

Khương Điềm Điềm cũng hô to khẩu hiểu, vung nắm đấm nhỏ: "Chúng ta làm được."

Hai chị em lại bàn bạc với nhau một lúc, tuy trong lòng rất lo lắng, nhưng chị Vương vẫn cố ra vẻ mình đã có dự tính, nếu chị cũng sợ hãi thì Khương Điềm Điềm biết làm sao đây? Dẫu gì Khương Điềm Điềm cũng tin tưởng chị như vậy, hiểu chị đến thế kia mà!

Cô nói: "Điềm Điềm yên tâm, chị sẽ dẫn em vượt qua ải khó này."

Khương Điềm Điềm đáp lanh lảnh: "Dạ vâng!"

Hai mắt cô long lanh: "Chị Vương, em biết ngay chị là nhất mà, dù người khác không làm được thì chắc chắn chị sẽ làm được, nhất định chúng ta sẽ làm được! Nếu như không được thì cũng không phải do chị, mà hẳn là tình hình đã đến lúc rất khẩn cấp. Là chuyện mà thần tiên cũng không thể xoay chuyển được!"

Chị Vương gật đầu thật mạnh: "Em nói đúng. Nhà chị làm nghề này từ thời tổ tiên, lúc đó người ta còn thắt bím tóc kia mà! Cha chị truyền hết tay nghề cho chị, nếu chị không không làm được thì người khác cũng khỏi luôn."

Khương Điềm Điềm: "Thì ra tổ tiên nhà chị đã nuôi heo rồi, lợi hại quá! Vậy càng chứng tỏ không phải vấn đề trình độ rồi. Chúng ta đã cố hết sức mình, tuân theo ý trời thôi."

Chị Vương: "Ừ!"

Chị nắm tay Khương Điềm Điềm, nói: "Tuy cô bé nhà em không được việc, nhưng cũng là đứa trẻ thành thật, toàn nói thật không! Chị biết em là tốt nhất."

Khương Điềm Điềm xấu hổ cười,"Tuy đúng là em không biết làm nhưng mà mắt em tinh lắm."

Chị Vương: "Đúng!" Rồi chị nói,"Thế này đi, giờ chị sẽ quét dọn chuồng heo, chuyện trong chuồng em chớ cần nhúng tay, dù gì em cũng không biết làm. Em cứ phụ trách thức ăn cho heo, có điều nhớ chuẩn bị thêm nhiều củi giúp chị."

Khương Điềm Điềm: "Vâng!"

Cô không chút mất hứng vì việc nhiều lên, mà trái lại còn rất nghiêm túc: "Chị yên tâm, em bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Mặc dù trong ấn tượng của cô không biết gì về heo, nhưng Khương Điềm Điềm rất công nhận trình độ của chị Vương. Nhà người ta bao đời nuôi không được heo, không lẽ những người nhảy ra giữa chừng có thể nuôi được ư? Chắc chắn là không rồi!

Nên Khương Điềm Điềm cảm thấy, cô phải tin tưởng chị Vương vô điều kiện.

Trong cái nhìn đầy kiên định và tin tưởng của Khương Điềm Điềm, chị Vương cũng xốc lên dũng khí, đúng vậy, đến chị mà nuôi không được thì con ai nuôi được nữa?

Dù chiều nay không cắt cỏ heo nữa nhưng cô vẫn nhặt được rất nhiều củi, khi về nhà, khuôn mặt nhỏ mệt mỏi lấm tấm mồ hôi. Trần Thanh Phong ngày nào cũng sẽ đợi cô trên đường tan làm rồi hai đứa cùng về.

Thấy cô như thế, anh lập tức nhíu mày, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Em làm gì thế?"

Khương Điềm Điềm vội nói lại chuyện dịch lợn, cô thở dài thườn thượt, bảo: "Nếu heo mà chết hết thì chúng ta không còn thịt heo để ăn đâu."

Trần Thanh Phong: "Giờ mới tháng tư, ai biết được chuyện này còn kéo dài bao lâu, bọn em cứ mệt mỏi như thế nữa cũng không phải là cách."

Tuy cô vợ nhỏ của anh mới chỉ làm việc một ngày thôi, nhưng Trần Thanh Phong đã đau lòng lắm luôn rồi.

Khương Điềm Điềm hỏi ngay: "Anh có ý gì hay không?"

Trần Thanh Phong: "Trong đội có không ít con nít suốt ngày lông bông, mấy chuyện như nhặt củi đó có thể để chúng làm! Chia cho xíu điểm công, anh tin nhất định rất nhiều người lớn sẵn sàng để con cháu nhà mình làm việc."

Khương Điềm Điềm chớp mắt.

Trần Thanh Phong: "Em bảo chị Vương đề nghị với đại đội như vậy đi, không lẽ việc tăng lên là hai người phải gánh vác hết à? Bỏ ra ít điểm công, anh tin đại đội không tới mức keo vậy đâu."

Khương Điềm Điềm: "Được, nghe anh hết."

Nghĩ tới đây, Khương Điềm Điềm cảm thấy mọi thứ đã dễ dàng.

Cô hì hì nói: "Anh Tiểu Phong, anh tốt tốt quá đi."

Trần Thanh Phong cười: "Đương nhiên."

Hai người sóng vai bước đi, Khương Điềm Điềm nói: "À anh Tiểu Phong, còn một chuyện nữa, em muốn bàn bạc với anh."

Trần Thanh Phong: "Em cứ nói."

Cô thấp giọng hỏi: "Không phải chúng ta có phiếu may vá à? Thêm mấy phiếu linh tinh khác không dùng đến. Em muốn bán đi, anh thấy được không?"

Cô nói tiếp: "Phiếu nào dùng được thì ta dùng, còn không dùng thì bán đi đổi lấy tiền, cộng thêm số tiền em đang có, mua hết lương thực dự trữ."

Trần Thanh Phong ngạc nhiên nhìn cô, nhưng vẫn nhanh chóng hỏi: "Sao em lại muốn mua lương thực dự trữ?"

Khương Điềm Điềm bỗng đổi đề tài: "Anh thấy con người chị dâu năm như thế nào?"

Trần Thanh Phong đáp khách quan: "Cũng bình thường, hồi mới tới anh còn thấy chị ấy hơi ngốc, là cái ngốc vì quá hiền, nhà họ Tô làm gì chị ấy, chị ấy cũng không tránh, còn không phải ngốc à? Nhưng sau chuyện giả mang thai giả sinh non lần trước với chuyện kinh doanh bây giờ, anh lại thấy không hiểu chị ấy lắm. Nhưng nếu đã đi theo hướng đó thì anh cảm thấy chị ấy có đầu óc rồi, là một người khôn khéo."

Khương Điềm Điềm nửa thật nửa giả nói: "Anh cũng cảm thấy chị ấy có đầu óc hả? Thế nếu chị dâu năm cũng muốn góp tiền trữ lương, không phải chứng minh làm vậy là chính xác à?"

Trần Thanh Phong im lặng, không nói chuyện khác, chuyện Khương Điềm Điềm nói, anh đúng là có biết.

Ai bảo anh suốt ngày rảnh rỗi toàn nghe lén chớ.

Nên anh cũng loáng thoáng nghe được chuyện này.

Khương Điềm Điềm lại nói: "Chị dâu năm nhà anh đã khác với trước đây. Hồi trước chị ấy suốt ngày ở nông thôn, có thể không có tầm nhìn xa, cho dù có chút thông minh, những chuyện chưa gặp dĩ nhiên sẽ không biết, nên có thể chị ấy cũng không có nhiều kiến thức đâu. Nhưng nay đã khác rồi, ngày nào chị ấy cũng lên thành phố. Tuy thời gian không dài nhưng tầm nhìn đã khác, cho nên chắc chắn sẽ trưởng thành rất nhanh chóng. Hơn nữa chị ấy còn buôn bán nhỏ, thứ chị ấy bán không phải đồ rẻ tiền, mà là bánh bao thịt cũng khá mắc đó. Người như thế nào sẽ mua bánh bao thịt đây, chắc chắn là người có điều kiện tốt rồi. Anh không biết chị ấy có thể tiếp xúc với người nào, nghe ngóng được tin tức nào đâu. Nên em cảm thấy nhá, chúng ta suốt ngày ở quê, không hiểu gì hết, cũng không biết tình hình bên ngoài, nhưng dù không hiểu thì chúng ta có thể bắt chước theo! Bắt chước mấy người thông minh kia. Người ta ăn thịt, chúng ta cũng có thể uống canh."

Khương Điềm Điềm khép mở cái miệng nhỏ, sau một tràng đạo lý, Trần Thanh Phong không nhịn được bật ngón cái.

Anh cười nói: "Sao em lại thông minh thế nhỉ!"

Khương Điềm Điềm hì hì: "Đương nhiên, vì em có khôn vặt mà!"

Trần Thanh Phong dịu dàng nhìn cô, anh nói: "Em nói chí phải, chúng ta suốt ngày ở trong thôn, không giống người bôn ba bên ngoài. Nếu chị dâu năm cảm thấy cần tích trữ, vậy chúng ta cũng tích trữ thôi."

Khương Điềm Điềm chúm chím gật đầu: "Thế, phải làm phiền anh rồi!"

Dù là bán phiếu hay trữ lương, chuyện gì cũng cần Trần Thanh Phong ra tay.

Cô làm không được rồi.

Trần Thanh Phong: "Chúng ta là người nhà, nói mấy thứ đó làm gì."

Khương Điềm Điềm nhướn cao, cười tít cả mắt: "Ai là người một nhà với anh!"

Trần Thanh Phong: "Sao không phải là người nhà? chúng ta là người nhà đó!"

Nhân lúc trong sân không bóng người, anh nắm tay Khương Điềm Điềm, nói: "Chúng ta chính là người nhà, em không được bỏ anh!"

Khương Điềm Điềm bật cười, nói: "Nếu anh không tốt với em thì em sẽ đạp anh, đạp anh bay luôn."

Trần Thanh Phong vòng tay ôm cô, nói: "Thế thì anh sẽ ôm chặt em, em không đạp bay được! Dù là lúc nào, anh cũng muốn ôm em thật chặt."

Khương Điềm Điềm: "Em..."

"Khụ khụ!" Một tràng tiếng ho.

Hai người nhanh chóng tách ra, bà Trần giật giật khóe miệng nhìn hai đứa, lòng buồn ơi là buồn!

Bà phóng mắt nhìn con trai, nói: "Cái thằng xấu xa này..."

Nhìn trái nhìn phải, bà không dám mắng lớn tiếng, sợ ai nghe được lại hỏng thanh danh của Khương Điềm Điềm.

Bà đi vào sân, trợn trừng mắt với Trần Thanh Phong, quát nhỏ: "Mày chú ý hộ mẹ cái."

Trần Thanh Phong: "Vâng vâng vâng."

Anh cợt nhã nói: "Mẹ à, bọn con có làm gì đâu."

Bà Trần: "Mày còn muốn làm gì nữa!"

Trần Thanh Phong tự nhủ, muốn làm nhiều lắm. Nhưng giờ anh không dám nói gì với mẹ, không thấy mẹ anh đã đang đứng bên bờ vực nổi xung rồi sao?

Anh hít sâu một hơi, nói: "Mẹ đừng nghĩ nhiều, tình cảm của bọn con cực kỳ trong sáng."

Bà Trần: "Ầy ầy!"

Không được không được, vẫn phải bàn lại với ông nhà mới được, phải cho chúng kết hôn sớm thôi. Nếu không bị ai đó bắt gặp, danh tiếng coi như hỏng. Người ngoài có thể không nghĩ cho Khương Điềm Điềm, nhưng bà không thể không nghĩ!

Con bé tốt thế này, không thể để con trai nhà bà gài bẫy được.

Tuy rồi hai đứa nó cũng sẽ kết hôn, nhưng có một số việc vẫn luôn rất khó nghe.

Bà tin Khương Điềm Điềm, nhưng không tin nổi thằng con ngu đần nhà mình!

Không biết kiếp trước thằng con út nhà bà đã thắp hương gì mà được nhân duyên tốt thế này.

Bà nhìn thằng con, đúng là trông kiểu gì cũng không vừa mắt nổi.

Trần Thanh Phong bị mẹ nhìn mũi không phải mũi, mắt không ra mắt, một lúc sau, anh tằng hắng nói: "Mẹ đến đây làm gì vậy? Sao hằm hằm như muốn ăn thịt người thế?"

Bà Trần nổi xung: "Không thấy mày thì việc gì mẹ muốn ăn thịt người?!"

Trần Thanh Phong: "..."

Quả đúng là mẹ ruột!

Bà Trần nói: "Đúng là thằng ăn hại."

Trần Thanh Phong: "..."

Anh thật lòng hỏi: "Mẹ, mẹ qua đây là để mắng con à?"

Không phải chứ?

Bà Trần nghe nhắc như vậy thì mới nhớ ra chính sự, bà trách: "Mày đúng là đứa rắc rối, làm mẹ quên khuấy chuyện chính luôn rồi đây này."

Trần Thanh Phong đúng là oan thị mầu quá, anh ấm ức nhìn cô vợ nhà mình, rất muốn ôm một cái để an ủi.

Em nhìn đi, đây là mẹ ruột của anh đó.

Khương Điềm Điềm bật cười lui ra, giả vờ như không thấy gì, tiếp tục băm rau cho gà.

Bà Trần: "Con bé này, đây đây để thím tranh thủ giúp con."

Bà Trần vội nhận lấy việc, không để Khương Điềm Điềm phải làm.

Khương Điềm Điềm: Oa oa, mẹ chồng tương lai của mình đúng là người tốt.

Bà Trần: "Tiểu Lục, mai mày theo anh Thanh Tài đến công xã một chuyến, nó bắt được một con thỏ rừng, muốn đem cho chị mày."

Bà Trần lại lẩm bẩm: "Thằng bé này cũng thật là, dám lên núi bắt thỏ mà không dám đến công xã, tao đúng là bị nó làm tức chết."

Trần Thanh Phong: "Vâng, ngày mai con đi với ảnh." Vừa hay bán luôn số phiếu trong tay.

Bà Trần: "Mày đi thì nhớ nhân tiện hỏi chị mày, chuyện mẹ nhờ nó sao rồi? Có quên rồi không? Nếu dám quên thì mẹ sẽ đánh gãy chân chó của nó."

Trần Thanh Phong bật cười: "Mẹ, mẹ nói sảng gì vậy, suốt ngày toàn nghe mẹ nói đánh gãy chân chó người này người kia, nhưng có thấy làm đâu."

Bà Trần lần nữa phóng mắt nhìn sang Trần Thanh Phong, nhưng cũng rất nhanh, bà cau mũi nói: "Mùi gì vậy?"

Khương Điềm Điềm: "À, trong nhà cháu có tôm á."

Bà Trần: "!!!"

Bà tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại: "Cái gì?"

Khương Điềm Điềm: "Trong nhà cháu có tôm."

Cô cũng không giấu diếm bà Trần, dù gì tối nay bà cũng sẽ thấy thôi.

Nên Khương Điềm Điềm cũng không cất công che giấu.

Bởi nếu nói dối một lần thì phải nói vô số lần để cho tròn chuyện, mệt lắm.

Bà Trần lật đật đứng dậy, vội vã đóng cửa sân lại, thấp giọng nói: "Cái con bé này, nói to như thế, để ai nghe được là không xong đâu."

Bà cẩn thận dặn dò: "Chuyện như vậy cháu phải cẩn thận, người bây giờ ấy, nhiều kẻ tham ăn biếng làm lắm."

Khương Điềm Điềm cười: "Vâng ạ."

Cô đã nhìn ra được tấm lòng tốt của bà Trần rồi.

Cô khéo léo đáp: "Chúng cháu cất kỹ lắm, do có thím nên cháu mới không để ý nhiều vậy đó."

Bà Trần bật cười, nói: "Thím biết cháu rất thân với thím mà."

Rồi bà quay qua trợn mắt với thằng con: "Thím không nhờ vả được gì thằng con này."

Trần Thanh Phong: "... Oan quá, đáng thương quá."

Bà Trần: "Bớt đùa đi."

Trần Thanh Phong: "..."

"Thím vào nhà ăn chút đi, rồi tối mang về nhà ăn."

Khương Điềm Điềm chính là người thế đấy, người khác tốt với cô thì cô cũng sẽ tốt với người đó.

Suy cho cùng, chính cách tương tác giữa mọi người với nhau mà mối quan hệ sẽ tốt đẹp hơn.

Bà Trần quả quyết lắc đầu: "Không được, lượng ít thế này, cháu cứ giữ lại mà ăn, con bé nhà cháu đúng là vô tâm, chuyện gì cũng không đề phòng người khác, cháu không nghĩ xem, chút như vậy..."

Bà nói đến đây thì bỗng dừng lại.

Chút như vậy, không hề.

Thực tế là rất nhiều.

Bà khó tin nhìn Khương Điềm Điềm, hỏi nhỏ: "Cháu lấy đâu ra nhiều thế?"

Bà không cảm thấy chỗ tôm này là Khương Điềm Điềm hoặc thằng con út nhà bà bắt được ở đâu đó! Đừng nói Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong mỗi ngày đều đi làm, dù không đi làm thì cũng không bắt được nhiều như vậy đâu!

Khương Điềm Điềm cũng học dáng vẻ của bà Trần, lén lút tiến tới bên tai bà, nói nhỏ: "Cháu trao đổi với người khác."

Bà Trần bừng tỉnh hiểu ra, nghĩ như vậy thì mọi thứ thông rồi.

Tuy bây giờ không cho mua bán, nhưng vẫn có vài hộ gia đình sẽ trao đổi đồ. Dù sao những thứ như vậy giá trị cũng không đủ ăn, nếu có thể đổi thì còn gì bằng.

Nhưng đổi lương thực đúng là bất tiện.

Nên nhiều người vẫn chọn tiền hơn là trao đổi.

Mà một khi liên quan đến tiền bạc thì đã là chuyện khác, và nó sẽ khiến mọi người cẩn thận hơn.

Bà Trần cho rằng mình rất hiểu, bà nói: "Được, chuyện này thím không hỏi thêm nữa, cháu tự cẩn thận đấy."

Khương Điềm Điềm thận trọng gật đầu: "Vâng vâng."

Cô cười nói: "Thím đem một ít về ăn đi."

Bà Trần rất kiên quyết: "Không được, là cháu dùng tiền đổi, thím sao có thể lấy được. Điềm Điềm à, thím biết cháu là đứa ngây thơ tốt bụng. Nhưng cháu vẫn chưa qua cửa. Nhà họ Trần thím không thể chấm mút gì của cháu được. Làm người ai làm thế."

Khương Điềm Điềm: "Ồ."

Nhưng là cháu chấm mút của nhà thím đó! Là mấy đứa cháu nội của thím đi bắt tôm mà!

Í í!

Không nói được!

Bà Trần cười: "Con bé nhà cháu, cháu còn nhỏ mà."

Khương Điềm Điềm cười híp mắt: "Thế cũng tốt ạ."

Tầm mắt của cô chạm vào Trần Thanh Phong, Trần Thanh Phong cũng cười tít mắt.

Khương Điềm Điềm: Í!

Bà Trần rất kiên quyết, nhất quyết không lấy một tí nào của Khương Điềm Điềm, khiến Khương Điềm Điềm còn thấy xấu hổ.

Bà Trần thấy nhiều tôm như vậy thì nói: "Nhưng Điềm à, cháu đổi nhiều như vậy thì sao ăn hết được!"

Thứ này để lâu là dễ hỏng lắm!

Khương Điềm Điềm cũng không thấy có gì xấu hổ, cô xoa tay nói: "Cháu muốn nhờ chị dâu năm giúp cháu làm thành mắm tôm."

Cô nghiêm túc: "Cháu sẽ không để chị ấy làm không công đâu, cháu sẽ trả thù lao."

Nhiều thế này chính cô ăn cũng không hết, không biết sẽ làm ra bao nhiêu mắm tôm đây. Nghĩ đến mắm tôm, Khương Điềm Điềm cảm thấy, nước dãi chảy tong tong.

Cuộc sống này đúng là ngày một tốt đẹp hơn!

Khương Điềm Điềm cảm thấy cực vui!

Bà Trần: "Làm thành mắm tôm? Đó là gì vậy? Chị dâu năm của cháu biết à?"

Bà Trần hồ nghi, bà không biết, sao con dâu bà lại biết?

Khương Điềm Điềm nói ngay: "Cháu cảm thấy chắc chắn chị dâu năm biết, chị ấy thường xuyên vào huyện, nhất định sẽ biết nhiều hơn chúng ta."

Nghe nói thế, bà Trần cũng gật đầu: "Có lý!"

Khương Điềm Điềm cười tươi: "Thím à, thím không lấy tôm thật hả, thím xem cháu có nhiều vậy mà! Thím cứ đem một ít về ăn đi. Tới lúc đó cháu nhờ chị dâu năm làm thành mắm tôm, cũng sẽ đem cho thím một ít. Tới khi ấy thím bảo chị ấy giảm bớt phí chế biến cho cháu nhé."

Cô cười hi hi: "Cháu thông minh quá!"

Bà Trần dở khóc dở cười, chỉ vào con bé nói: "Cháu thông minh gì đâu không biết! Đúng là con bé không có đầu óc."

Bà nói: "Người trong nhà, cần gì phí chế biến, để thím nói nó làm cho cháu!"

Khương Điềm Điềm: "Í í! Cám ơn thím."

Bà Trần: "Cùng là người nhà, lấy tiền làm đách gì! Cháu cho nó ở nhờ, còn để nó dùng củi đốt, không phải cũng là tiền cả sao? Cháu cũng có so đó gì với nó đâu!"

Khương Điềm Điềm: Í, nhưng mỗi ngày cháu ăn hai cái bánh bao á!

Nhưng rõ ràng bà Trần không nhớ được chi tiết này.

Bà Trần nói: "Chuyện này cứ giao cả cho thím! Thím sẽ xử lý hết! Cùng là người nhà, không cần vòi tiền!"

Khương Điềm Điềm: "Vâng!"

Lại chấm mút của người ta rồi!

Quả nhiên bỏ ra tất có hồi báo mà!

Vui quá đi!

Mà tối hôm đó, Tô Tiểu Mạch về muộn thấy có tôm, không kịp đợi mọi người nói gì, hai mắt cô sáng bừng, nói ngay: "Điềm Điềm, em mua được tôm ở đâu vậy? Bán cho chị đi!"

Khương Điềm Điềm: "???"

Cái gì vậy chời?

Bà Trần và Khương Điềm Điềm nhìn nhau, Tô Tiểu Mạch nói luôn: "Chúng ta có thể bán bánh bao nhân tôm đó!"

Rồi cô ấy nói tiếp: "Sủi cảo tôm cũng được! Chị cảm thấy chắc chắn sẽ bán đắt."

Một lúc sau, Khương Điềm Điềm mới phản ứng kịp: "Chị muốn bán???"

Cô cũng muốn ăn á.

Nhưng mà, nếu một mình thì hình như ăn không hết được!

Hai mắt cô sáng lên: "Chị dâu năm, chị nói đi!"

Quả nhiên đi theo nữ chính là không sai tẹo nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận