Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 38

Đám cưới nhà họ Trần thật là náo nhiệt.

Nếu muốn so sánh, cũng chỉ có đám cưới mấy năm trước của con trai út nhà đại đội trưởng mới có thể "được coi là đối thủ".

Có điều thực đơn thì không giống nhau. Chỉ cần nhắc tới mâm cỗ nhà họ Trần, 10/10 người đều phải giơ ngón tay cái lên tán thưởng, không ít người còn cảm thấy món quà mình tặng "quá nhẹ cân".

Ai mà ngờ được thức ăn nhà họ Trần lại ngon đến vậy chứ!

Hai món thịt, đây chính là điều chưa từng có.

Đặc biệt là món thịt hầm cải trắng, bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy mùi thơm của thịt tràn ngập trong miệng.

"Tôi được ăn ba miếng thịt."

"Tôi ăn bốn miếng." Một người khác cảm thấy đắc ý dào dạt, vẫn là hắn nhanh tay!

"Các chị cũng thấy đấy, bà Trần thực sự rất vui vẻ, trên mặt chỉ có nụ cười tươi rói. Bà ấy rất coi trọng cô con dâu út này, cho nên mới lấy làm hãnh diện, khoe cho mọi người thấy."

Nhiều dưỡng chất như vậy, mọi người đều cảm thấy có thêm năng lượng để làm việc.

Những món đơn giản như vậy làm gì có ai chưa thử qua? Nhưng mà sau khi bỏ thêm thịt, mùi vị lập tức liền thay đổi!

Sau bữa tiệc, một vài cô con dâu chăm ngoan, khéo léo chủ động ở lại giúp đỡ. Còn những người khác vừa ra về vừa bàn luận sôi nổi. Nhưng dù thế nào đi nữa, mọi người đều rất hài lòng với bữa tiệc này.

"Hương vị của món thịt hầm cũng thật là khác lạ, cải trắng thực sự rất ngon, không hề giống với món thịt hầm nhà tôi hay nấu."

Nhiều gia đình khá giả đều nghĩ đến chuyện đó, khi kết hôn bất luận thế nào cũng phải chụp một tấm ảnh làm kỉ niệm.

"Hình như thịt thái hơi mỏng." Cũng có người nhìn ra được.

Phải biết rằng, hiện tại đang là thời điểm thiếu lương thực, số lương thực các gia đình lưu trữ lại không còn nhiều. Hơn ba tháng nữa mới đến vụ thu hoạch mùa thu, nhà ai cũng rất dè sẻn trong việc ăn uống. Cho nên, bữa ăn này thực sự quá thoải mái.

"Chị nghĩ gì vậy! Nhà chị trực tiếp hầm cải trắng khô, một giọt dầu cũng không có, nhưng nhà người ta còn cho thêm rất nhiều thịt vào hầm cùng đấy. Nhiều thịt như vậy, chẳng lẽ còn không ngon."

"Nhưng cũng không ảnh hưởng gì mấy, dù sao chẳng có nhà ai bày nhiều thịt vào đĩa như vậy đâu." Cứ tưởng một đĩa phải có đến mấy chục miếng thịt, ban đầu còn cảm thấy thật là đẹp mắt, không nghĩ rằng bên dưới thực ra cũng chỉ đủ ăn.

"Đúng đúng đúng!"

Ảnh chụp thật sự quá đẹp.

"Nói nhà họ Trần là nhất cũng không sai." Người nọ nói xong liền giơ ngón tay cái lên.

Cũng không biết Khương Điềm Điềm gặp được vận may quái gì mà có thể gả vào nhà chồng tốt như vậy.

Những người lớn tuổi đều bàn luận về món ăn, còn những cô gái nhỏ đều nghĩ về quần áo đẹp và ảnh chụp.

Cái gì có thể thiếu, nhưng cái này thì không thể.

Bà Trần: "Cảm ơn mọi người."

Vất vả thu dọn xong xuôi hết thảy cũng đã 3,4 giờ chiều, mọi người lại cùng ngồi xuống uống ngụm nước.

À, không phải bà đang nói nhà họ Tô đâu! Không ai trong nhà họ Tô tham gia tiệc cưới lần này.

Mấy nàng dâu giúp đỡ người nhà họ Trần rửa nồi rửa bát rồi lại giúp họ đem xoong nồi bát đĩa trả về từng nhà.

Bà Trần không nhìn thấy đám người đáng ghét kia thì vui mừng còn không kịp. Bà xua xua tay, hai cô con dâu lập tức bưng từ trong nhà ra hai chiếc rổ, Bà Trần phân phát từng cái: "Mọi người tới giúp đỡ, đây chỉ là một chút tấm lòng."

Bọn họ nghĩ như nào thì những người ở lại giúp đỡ nhà họ Trần cũng nghĩ như thế. Đồ ăn của bữa trưa thực sự không còn dư lại một chút nào, ngay cả nước canh cũng hết sạch, cho nên chẳng ai có cơ hội mang thức ăn thừa về nhà.

Cho nên bất kể nhà ai làm đám cưới, đều sẽ đưa cho những người đã hỗ trợ nhà mình một chút quà đáp lễ, dù nhiều hay ít thì cũng là tấm lòng cảm ơn chân thành.

Người ta đi làm, một ngày cũng có ít nhất sáu, bảy công điểm. Chỉ giúp đỡ một chút thôi, cũng đã cho gia chủ mặt mũi lắm rồi.

Bất kể nhà ai tổ chức đám cưới, cũng không thể để những người đã hỗ trợ ra về tay trắng.

Ở nông thôn, mỗi khi mở tiệc đãi khách, bọn họ đều đi mượn bát đĩa khắp nơi.

Đương nhiên, dựa theo thông lệ của nhà họ Tô, nhất định phải tới ăn ké! Nhưng ngay từ đầu Bà Trần đã hùng hồn tuyên bố với cả thôn, nếu người nhà họ Tô dám vác mặt tới, bà cũng dám đánh đuổi bọn họ ra ngoài. Mặc kệ có phải tiệc cưới hay không.

Chính vì lý do đó mà người nhà họ Tô đã bỏ cuộc sau nhiều lần cân nhắc kỹ lưỡng.

Nhưng nhà họ Tô lại nghĩ, không cần tặng quà cũng là chuyện tốt.

Nhìn qua thì tưởng rằng rất bận rộn, nhưng đều là dân quê, mọi người đều cảm thấy chẳng có gì nặng nhọc, nói chung là cũng không thấm vào đâu so với công việc đồng áng vất vả.

Thân quen gắn bó với nhau, nếu không làm điều này, chắc chắn sẽ bị đâm vào xương sống.

Nhà mẹ đẻ của chị dâu hai Trần và chị dâu ba Trần đều không phải người trong thôn, nhưng vì có mối quan hệ thân thiết nên vẫn tham gia lễ cưới, có điều khi họ tới thì đã là giữa trưa, cũng chẳng giúp được nhiều. Còn nhà ngoại của chị dâu tư Trần ở cùng thôn nên đã tới từ sáng sớm.

"Chị đang nói gì vậy, bà con làng xóm giúp đỡ nhau là điều đương nhiên." Người vừa nói là người cùng thôn, cũng là mẹ đẻ của chị dâu tư Trần, bà ta và con gái cả ở đây để giúp đỡ.

Mọi người đều nhận quà, không ai lên tiếng từ chối. Chị dâu hai Trần cũng phát cho mẹ mình một món quà, bà thấp thỏm nhìn Bà Trần, Bà Trần liền cười: "Cầm đi, mau cầm đi, mọi người đều nhận quà. Chỉ là một chút đồ ăn thôi, nếm thử xem có ngon không."

Không phải chỉ là ăn thử món mới thôi sao?

Mỗi người sẽ nhận được hai món quà, sáu miếng mứt mơ và một chiếc bánh hình vuông to bằng lòng bàn tay của phụ nữ.

Lúc này cũng chẳng có gì phải xấu hổ, mọi người đều bỏ qua ngượng ngùng khách sáo, trực tiếp mở ra xem, vừa nhìn thấy liền thốt lên: "Ôi, bà Trần, những thứ này quý hiếm quá."

Ai cũng biết, quả mơ thì chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng lượng đường trắng được dùng để làm mứt mơ thì rất đáng giá. Còn những chiếc bánh hình vuông kia thì chỉ có Cung Tiêu Xã mới bán.

Bà Trần chỉ hận không thể cong đuôi lên, nhưng vẫn cố gắng hành động đúng mực, đành ra vẻ rụt rè cười nói: "Đây cũng là đứa con cuối cùng của tôi, sau này, không biết đến bao giờ mới có cơ hội tổ chức hôn lễ như này, tụi trẻ con vẫn còn quá nhỏ."

Tất cả đều cười phá lên, nhưng không có ai ăn bánh, thay vào đó họ gói kỹ lại rồi cất đi chuẩn bị mang về nhà. Đồ ăn ngon và quý như vậy, bọn họ không dám ăn! Ở nhà còn có mấy đứa nhỏ nữa.

Mọi người ngồi chơi thêm một lúc rồi tốp năm tốp ba rời đi.

Đối với mấy nhà thông gia, Bà Trần đều biếu thêm một miếng thịt, không lớn, chỉ tầm một, hai lạng, nhưng cũng đủ thể diện cho cả hai bên.

Tô Tiểu Mạch đang hái rau, chuẩn bị thức ăn cho bữa tối, nghe thấy mẹ gọi liền đi vào.

Bà hướng về phía cửa sổ, gọi to: "Vợ thằng năm?"

Bà Trần: "Vợ thằng năm đâu?"

Thực ra chị dâu hai Trần không hề ghen tỵ với Khương Điềm Điềm, nhưng cô rất tò mò! Vừa nghe được lời này, cô lập tức phải tay bước vào cửa, hai người còn lại cũng không nhường một tấc.

Chị dâu ba Trần nhìn thấy Khương Điềm Điềm đi qua, lập tức ném cho chị dâu hai và chị dâu tư một ánh mắt, ba người còn chưa kịp chạm mắt đã nghe thấy Bà Trần gọi: "Vợ thằng hai, mấy đứa cũng vào đây đi."

Trần Hồng và Khương Điềm Điềm cùng nhau bước vào cửa, Bà Trần còn chưa sắp xếp xong mọi thứ.

Trần Hồng: "Vâng"

Khương Điềm Điềm đã ăn xong trứng ốp la, bây giờ đang nằm ngủ trưa bên cạnh Trần Thanh Phong.

Dù sao thì cô cũng là cô dâu mới, hôm nay lười nhác một chút chắc cũng không sao. Khương Điềm Điềm cứ như vậy mà tha thứ cho sự lười biếng của mình một cách nhanh chóng.

Khi Trần Hồng bước vào phòng thì thấy cô vừa tỉnh lại, ngồi ở trên giường đất, mơ mơ màng màng dụi mắt, còn Trần Thanh Phong vẫn đang ngủ say."Em dâu sáu, mẹ gọi em sang phòng mẹ đấy."

Khương Điềm Điềm 'dạ' một tiếng, mông lung xỏ giày, Trần Hồng thấy cả người cô lảo đảo như sắp ngã, nhanh chóng đưa tay ra giúp đỡ. Khương Điềm Điềm ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào: "Cảm ơn chị cả." יי Trần Hồng: "Đi thôi."

Trần Hồng thấy em dâu út lôi thôi lếch thếch, nhịn không được liền nói: "Em sửa sang lại tóc tai một chút, chỉnh mép váy cho phẳng phiu. Nhìn chẳng có sức sống gì cả!"

Khương Điềm Điềm: "Vâng!"

"Buộc lại dây giày nữa!" Trần Hồng cảm thấy cô em dâu út này chẳng khác gì mấy đứa con trai của mình, lúc nào cũng khiến người ta phải bận tâm.

Từ khi còn nhỏ cô đã là đứa trẻ lớn nhất trong nhà. Ba mẹ cô sinh một đám em trai, lít nha lít nhít. Cô là chị cả, tất nhiên phải chăm sóc các em, dần dần đã hình thành tính cách nghiêm túc nhưng cũng vô cùng chu đáo.

Sửa sang lại chỉn chu mọi thứ, bà bảo: "Con đi gọi em dâu con tới đây."

Thời buổi này chẳng ai đưa tiền mặt, mọi người đều tặng đồ vật. Tuy rằng Bà Trần không biết chữ nhưng bà vẫn có biện pháp riêng của mình, mỗi món quà đều dùng ký hiệu để thay thế, vừa nhìn liền hiểu.

Bà Trần cũng không thèm ngẩng đầu lên, đáp: "Chuyện này mà con còn phải nói sao? Mẹ tự hiểu được."

Trần Hồng là con gái nhưng cũng không vội quay về, cả nhà cô muốn ở lại đây một đêm. Cô thấy mẹ mình đang ghi ghi chép chép, liền nói: "Mẹ ơi, mẹ chồng con muốn tặng quà trực tiếp cho vợ của Tiểu Lục."

Khi tất cả mọi người về hết rồi, Bà Trần mới bắt đầu kiểm kê số quà tặng hôm nay nhận được.

Dù thế nào đi nữa, đám cưới lần này đều khiến mọi người vui vẻ.

Bà Trần nhìn lướt qua năm cô con dâu, chậm rãi nói: "Đám cưới ngày hôm nay gia đình chúng ta nhận được rất nhiều lễ vật, nhưng cả nhà mình sống chung với nhau, những món quà này tương lai cũng phải trả lại cho người ta khi họ kết hôn. Cho nên, coi như đây chỉ là quà cưới trao đổi, không liên quan gì đến mấy đứa."

Mấy cô con dâu gật đầu, những nhà khác đều như vậy, bọn họ không có gì để nói.

Bà Trần nhìn biểu tình của cả đám, xem như còn có chút chân thành, liền gật đầu: "Tuy nhiên, có một món quà tặng riêng cho vợ thằng sáu."

Bà tạm dừng một chút, không thấy mấy cô con dâu đưa ra thắc mắc, trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm, xem ra mấy đứa ngốc này vẫn còn biết điều. Bà lấy ra một cái túi nhung nhỏ màu đỏ, đưa cho Khương Điềm Điềm, nói: "Đây là quà tặng của mẹ chồng Đại Nha, đặc biệt giao phó cho nó đem tặng cho con, chúc con trăm năm hạnh phúc."

Khương Điềm Điềm: "Đại Nha là ai thế ạ?"

Trong nháy mắt, xung quanh trở nên yên tĩnh. Khoé miệng Trần Hồng khẽ giật giật, trả lời: "Là chị đây!"

Khương Điềm Điềm như chợt bừng tỉnh: "Ôi chao, hoá ra biệt danh của chị cả là Đại Nha!"

Cô cười hì hì, khoé miệng của Trần Hồng lại càng run rẩy mãnh liệt.

Bà Trần nhìn biểu cảm khác nhau của mấy cô con dâu, nói: "Các chị cũng đừng quá tham lam, chuyện gì cũng có hai mặt của nó. Điềm Điềm tâm địa lương thiện, con bé nhận được phần thưởng này cũng là điều xứng đáng. Có đôi lời mẹ chồng tôi đây phải nói cho thật rõ ràng, để tránh việc các chị trách móc tôi bất công. Lúc trước mẹ chồng của Đại Nha bị bệnh, chính Điềm Điềm đã đem linh chi gia truyền của nhà họ Khương đưa tận tay cho Đại Nha. Con bé tặng cho người ta một món quà quý hiếm, không nhắc đến tiền bạc, cũng không cần đến hồi đáp. Chúng tôi đã sống đến ngần này tuổi, ai là dạng người gì, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu. Tôi nhận ra Điềm Điềm là một cô gái tốt bụng, tất nhiên thông gia của tôi cũng nhận ra điều đó. Tuy rằng bây giờ bà thông gia vẫn đang phải nằm viện, không tiện tới tham gia lễ cưới, nhưng cũng không phải là người tham lam, nhận được thảo dược quý của Điềm Điềm liền phủi mông bỏ đi. Vì thế, bà ấy tặng món quà này cho riêng Điềm nha đầu! Bà thông gia đã nhắc đi nhắc lại, tiền mừng đám cưới là tiền mừng đám cưới, còn quà tặng cho Điềm Điềm thì chỉ thuộc về Điềm Điềm, không thể đánh đồng với nhau được."

Bà chỉ vào phích nước nóng đặt trên bàn, nói: "Đây cũng là quà cưới mà mẹ chồng Đại Nha đưa tới. Nhưng tôi đã quyết định giữ lại chiếc phích này để dùng."

Mấy cô con dâu nhìn chằm chằm phích nước nóng. Tuy rằng mùa hè không cần dùng đến, nhưng vào mùa đông thì phích nước lại là thứ siêu cần thiết. Có điều, chiếc phích nước này không hề rẻ, không phải người bình thường nào cũng có thể mua được.

Bọn họ đều biết điều kiện gia đình của nhà chồng chị cả không tồi, nhưng mỗi một lần được tặng món đồ gì đó vẫn không tránh khỏi khiếp sợ.

Ông xã nhà mình tại sao lại không biết bám lấy chị cả chúr!

"Mẹ, chuyện này chúng con hiểu mà." Tô Tiểu Mạch lên tiếng đầu tiên.

Chị dâu hai Trần lập tức tiếp lời: "Đúng đúng đúng, là quà của em dâu sáu, chúng con tuyệt đối sẽ không ghen tỵ."

Nếu nói Khương Điềm Điềm tặng đồ cho người khác, chị dâu hai Trần sẽ là người đầu tiên tin chuyện này. Trước đây, rõ ràng là hai người họ cùng nhặt được một cục xà bông rất thơm, không phải Điềm Điềm không muốn lấy, nhưng con bé vẫn nhường cho cô. Hơn nữa sau này cũng chưa từng nhắc lại thêm một lần nào. Cho nên tặng quà một cách hào phóng như vậy, cô tin Khương Điềm Điềm có thể làm được.

Chị dâu tư Trần: "Em dâu sáu tặng linh chi cho bà thông gia, không thể phủ nhận chuyện này. Mẹ cứ yên tâm, con sẽ không vì một món quà mà gây chuyện phiền phức. Mặc dù không được đọc nhiều sách, nhưng con vẫn hiểu điều này."

Cô cũng chẳng mảy may nghi ngờ lời nói này. Lúc trước cô đã lỡ miệng nói ra chuyện cây anh đào, không phải vợ của Tiểu Lục vẫn chưa từng đề cập tới sao? Hơn nữa cũng không có trộm, cho nên chị dâu tư Trần khá tin tưởng nhân phẩm của vợ Tiêu Luc.

Cô gái này gả cho Tiểu Lục thật là uổng phí.

Tự sâu trong đáy lòng, đây chính là cảm nghĩ của chị dâu tư Trần.

Mấy người bọn họ đều phản ứng như vậy, làm chị dâu ba Trần không còn lời nào để nói.

Cô ta muốn hét lên là ai biết những điều mẹ chồng mới nói là thật hay giả! Cũng rất muốn hỏi lý do tại sao! Nhưng mà chị dâu hai không lên tiếng, sao cô ta dám mở miệng! Chị dâu ba Trần chỉ cảm thấy mẹ chồng chính là một bà già lập dị bất công, mấy chị em dâu cũng là đám người nịnh nọt. Chỉ khổ thân mình cô ta.

Bởi vì sao? Còn không phải bởi vì cô ta không có con trai sao?

Chị dâu ba Trần buồn rầu nhìn Bà Trần, Bà Trần bị ánh mắt của cô ta làm cho bực bội, quát lớn: "Chị bày ra cái vẻ mặt đau khổ đó cho ai xem! Sao hả?! Chị còn không phục sao? Điềm Điềm cái gì cũng có thể bỏ ra, còn chị thì cái gì cũng lén lút mang về nhà mẹ đẻ! Đây là quà đáp lễ vì Điềm Điềm đã tặng linh chi cho bà thông gia. Nếu không thì sao người ta phải tặng cho chị một món đồ quý giá như phích nước nóng? Chị có biết cái phích này đáng giá bao nhiêu phiếu, bao nhiêu tiền không? Đây không phải là thứ đồ chơi! Tôi thực sự rất khó chịu khi nhìn thấy chị! Tôi nói cho chị biết, đừng có mà trách móc tôi bất công, cho dù có bất công thì các chị cũng tự ngẫm lại xem vì sao tôi lại thiên vị như thế! Bản thân không làm được chuyện gì tốt đẹp thì cũng đừng trưng cái vẻ mặt khổ sở ra trước mắt tôi. Chịu được thì được, không chịu được thì cút đi! Tôi cũng không tin con trai nhà họ Trần sau khi ly hôn sẽ không tìm được VỢ mới!"

Bà Trần hung hăng mắng chửi, chị dâu ba Trần lập tức bị dọa sợ chết khiếp.

Cô ta rụt người lại như con chim cút nhỏ, ngập ngừng nói: "Con không. Mẹ, con không có ý đó."

Nước mắt của dầu ba Trần sắp rơi xuống.

Thầm nghĩ số phận của mình thật là khổ.

Bà Trần: "Chị cố gắng mà chịu đựng, nếu ngày nào đó còn dám khóc than oán trách, chị liền cút đi cho khuất mắt tôi."

Chị dâu ba Trần sợ hãi run rẩy, dùng sức muốn nuốt nước mắt vào trong. Nhưng hình như cô ta càng kìm nén thì nước mắt chảy ra càng nhiều.

Chị dâu ba Trần giơ tay che mặt, dùng sức lau nước mắt.

Khương Điềm Điềm: "..."

Bà chị này, chị đang âm mưu điều gì vậy!

Khương Điềm Điềm hiểu được thái độ ghen ghét và đau khổ của chị ta. Nhưng thật ra cô lại cảm thấy chuyện này cần phải làm đến mức như vậy sao?

Quả nhiên, vẫn là khác biệt rõ rệt giữa các thời đại!

Cô ho khan một tiếng, nói: "Con có thể mở ra xem không?"

Bà Trần: "Nếu đã cho con thì con mau mở ra đi."

Trần Hồng cũng thăm dò: "Con cũng chưa xem qua."

Khương Điềm Điềm mở cái túi nhỏ ra, lập tức sửng sốt!

Hoá ra là một chiếc lắc tay bằng vàng ròng trông rất tinh tế.

Mặc dù khoảng cách thời đại rất sâu sắc, nhưng Khương Điềm Điềm cũng biết vàng ròng ở thời này quý giá thế nào.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Hồng, hỏi: "Cái này... Cho em?"

Trần Hồng cũng hoảng hốt thốt lên: "Trời ơi!" Cô nói: "Chị cũng có biết gì đâu. Không ngờ mẹ chồng chị còn cất giấu 'hàng hiếm"!"

Khương Điềm Điềm phì cười: "Chị cả, chị không biết bên trong có cái gì thật sao?!"

Trần Hồng: "Đương nhiên là không biết, mẹ chồng dặn phải đưa tận tay cho em, sao chị có thể mở ra xem trước được?"

Không thể phủ nhận, tính cách của Trần Hồng thực sự rất ngay thẳng. Khương Điềm Điềm cảm thấy Trần Hồng có chút giống với giáo viên chủ nhiệm hồi cấp hai của mình.

Chẳng có cô gái nào lại không yêu thích nữ trang, không nói đến phương diện khác, nhưng trang sức cũng tượng trưng cho tiền bạc! Món đồ quý giá như vậy, một gia đình công nhân trong thành phố cũng chưa chắc đã có được.

Khương Điềm Điềm: "Để em đeo thử xem."

Lắc tay tinh tế, thậm chí còn mỏng hơn que diêm, người Khương Điềm Điềm lại khá gầy, đeo vào cổ tay có hơi rộng. Nhưng nếu thay thành cổ tay của mấy người đang đứng trong phòng thì có lẽ sẽ vừa hơn. Tuy rằng ai cũng gầy gò, nhưng những ai phải làm nhiều việc thì xương tay sẽ thô hơn.

Cổ tay trắng nõn của Khương Điềm Điềm kết hợp với vòng vàng sáng bóng, quả thực đẹp đến bất ngờ.

Bà Trần cảm động vuốt tới vuốt lui, thấp giọng nói: "Thật là đẹp!"

Cả đời này bà chưa từng sở hữu một miếng vàng nào. Trang sức duy nhất là chiếc vòng bạc được mẹ chồng tặng trong đêm tân hôn, nhưng chiếc vòng ấy đã bị bán đi khi cả nhà không có gì để ăn.

Kể từ đó bà chẳng còn món trang sức nào.

Trần Hồng cười: "Thật sự rất đẹp, nhưng em nên cất đi, đừng đeo nó rồi chạy lung tung khắp nơi, kẻo người ta lại nói nhà mình ham hư vinh, thích hưởng lạc của chủ nghĩa tư bản."

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Vâng, em biết rồi."

Lác tay mỏng manh như vậy, cô cũng không dám đeo, lỡ như bị đứt thì biết tìm đâu ra."Mẹ ơi, mẹ cất giúp con."

Tạm dừng một chút, cô lại nói: "À... từ từ đã, mẹ chờ con một lát."

Cô vội vàng chạy ra cửa, nhanh đến nỗi mọi người chỉ kịp nhìn thấy làn váy màu đỏ chót.

Khương Điềm Điềm nhanh chóng trở về phòng mình, nhìn thấy Trần Thanh Phong đang ngồi trên giường đất cười ngây ngô, Khương Điềm Điềm liền chạy vọt tới trước mặt anh, vươn bàn tay nhỏ bé ra, đắc ý nói: "Đẹp không?"

Hai mắt của Trần Thanh Phong sáng lên, gật đầu nói: "Đẹp lắm!"

Anh ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô: "Ở đâu ra thế?"

Khương Điềm Điềm: "Mẹ chồng của chị cả tặng cho em."

Cô vui vẻ nói: "Anh đã xem xong chưa? Xong rồi thì em đi đây. Em chỉ mang về cho anh nhìn qua một chút thôi."

Trần Thanh Phong túm chặt lấy cô không cho cô đi, hai người dựa vào nhau như người không xương, cứ thế lười biếng dựa vào nhau, Khương Điềm Điềm: "Em định để chiếc lắc tay này bên chỗ mẹ."

Trần Thanh Phong: "!!!"

Anh kinh ngạc nhìn Khương Điềm Điềm.

Ánh mắt của Khương Điềm Điềm lóe lên, cười nói: "Các chị dâu của anh đều có mặt trong phòng! Nếu em trực tiếp nhận lấy thì tất cả mọi người đều biết em có một chiếc lắc tay bằng vàng. Không phải em nói xấu các chị dâu, nhưng nếu như ai đó lỡ miệng làm lộ chuyện này thì sao? Em không muốn dụ dỗ mấy tên trộm 'ghé thăm đâu."

Khương Điềm Điềm vỗ nhẹ lên mu bàn tay Trần Thanh Phong, nhỏ giọng thì thầm.

Trần Thanh Phong chần chờ một chút, nói: "Nhưng đây là quà tặng cho em."

Anh cảm thấy Điềm Điềm đeo chiếc vòng tay này thật sự rất đẹp.

Trần Thanh Phong nhẹ giọng: "Anh chỉ nghĩ rằng, em không nên lúc nào cũng nhượng bộ..."

Khương Điềm Điềm bật cười: "Đây đâu phải là nhượng bộ. Vả lại, anh chưa từng nghe câu 'lấy lui làm tiến' sao?"

Trần Thanh Phong nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói: "Anh biết em làm như vậy là vì anh!" Khương Điềm Điềm cười giòn tan: "Anh biết em đối xử tốt với anh, yêu thích anh, vậy thì anh càng phải đối xử tốt với em hơn, yêu thích em hơn! Còn nữa, ở thời điểm hiện tại có lẽ chiếc vòng vàng này là món đồ rất quý giá, nhưng tương lai thì chưa chắc!"

Khương Điềm Điềm ngồi thẳng dậy, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh, nói: "Em đang chờ chồng em mua cho em."

Trần Thanh Phong nhìn cô chăm chú, Khương Điềm Điềm nghiêng người, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn như mèo con lên, làm nũng: "Anh có thể kiếm tiền mua cho em không?"

Trần Thanh Phong cúi đầu hôn chụt một cái, nhẹ giọng đáp: "Mua cho em."

Vừa rồi Khương Điềm Điềm đột nhiên chạy đi, mọi người đều cảm thấy hoang mang, nhưng vẫn ở trong phòng khách chờ cô.

Cũng không biết tại sao thời gian lại trôi qua chậm như vậy, nhưng may là khi mọi người chuẩn bị mất hết kiên nhẫn, Khương Điềm Điềm rốt cuộc cũng trở lại.

Cô ngọt ngào nắm tay Trần Thanh Phong."Mẹ, con đã quay lại."

Bà Trần: "Sao vậy?"

Khương Điềm Điềm cười hì hì duỗi tay ra, nói: "Mẹ tháo xuống giúp con với."

Bà Trần chưa bao giờ được chạm vào vàng, bà cúi đầu xuống cẩn thận tháo vòng cho Khương Điềm Điềm, dường như hai bàn tay đều phát run.

Vừa tháo xong, Khương Điềm Điềm liền nói: "Mẹ, món đồ này quý giá như vậy, đừng để ở chỗ con, mẹ giữ lấy đi."

Bà Trần: "Hả? Cái gì!!!"

Bà khiếp sợ nhìn Khương Điềm Điềm.

Những người khác cũng mở hai mắt ra thật to.

Khương Điềm Điềm: "Tính tình con hấp tấp bộp chộp, lỡ như bất cẩn làm mất thì đau lòng lắm! Còn mẹ thì ngược lại, lúc nào cũng cẩn thận kỹ càng, mẹ cứ giữ lấy!"

Cô lay lay cánh tay Trần Thanh Phong, dành sự ưu ái cho người đàn ông của mình: "Anh Tiểu Phong nói, mẹ chưa bao giờ được đeo vàng. Mẹ đã vất vả nửa đời người rồi, nên để cho mẹ đeo. Chúng con vẫn còn trẻ, còn nhiều thời gian và cơ hội để đeo vòng. Con đã suy nghĩ kỹ rồi, chuyện này rất hợp lý! Mặc dù không thể đeo vào ban ngày, nhưng buổi tối mẹ có thể đeo chơi cho vui."

Đeo... Chơi?

Lời này, tại sao lại kỳ lạ như vậy?

Khương Điềm Điềm: "Được rồi, lắc tay vàng dành cho mẹ, con và anh Tiểu Phong ra ngoài đi dạo đây."

Hai người không dừng lại, càng không chờ Bà Trần và những người khác kịp phản ứng, ngay lập tức dắt nhau ra ngoài.

Ra! Ngoài!!

Bà Trần: "..."

Trần Hồng: "..."

Mấy cô con dâu nhà họ Trần: "..."

Một lúc lâu sau Trần Hồng mới nghiêm túc nhìn Bà Trần, hỏi: "Mẹ nói thử xem, ngày còn đi học, rốt cuộc Tiểu Lục đã học được những gì?"

Bà Trần: "Hả?"

Trần Hồng: "Con cảm thấy hình như nó biết 'cúi đầu rồi!"

Bà Trần sửng sốt, sau đó nói: "Cái con bé này, nói bừa cái gì thế."

Con trai của bà sẽ bỏ qua chiếc vòng này thật sao?

Đúng là khiến người phải hoài nghi! Như vậy sẽ thiệt thòi cho cô gái nhỏ kia rồi!

Bà Trần cúi đầu nhìn chiếc vòng vàng trên tay, nhất thời không biết phải nói gì.

Trong khi đó, mấy cô con dâu nhà họ Trần cũng đang suy nghĩ, tên Tiểu Lục ngáo ngơ này làm thế nào mà lừa được con gái nhà người ta!

Bọn họ còn nghĩ may mà ngày xưa mình không có ý tưởng kết thân với hắn, nếu không thì nhà mẹ đẻ đã sớm bị thằng nhóc này vét sạch của cải rồi.

Mặc kệ mọi người suy nghĩ như thế nào, Trần Thanh Phong còn đang bận nắm tay Khương Điềm Điềm cùng nhau đi dạo.

Trần Thanh Phong: "Em có buồn không?"

Khương Điềm Điềm: "Tại sao em phải buồn?"

Chiếc vòng vàng mẹ để lại cho cô dày hơn hai đốt ngón tay, chẳng lẽ cô còn phải đau buồn tiếc nuối vì một chiếc lắc tay mỏng hơn que diêm sao?

Nếu không vì sợ thu hút ánh mắt của kẻ trộm thì cô đã đem ra khoe cho cả thế giới biết rồi, làm gì có chuyện cô từ chối nhận quà.

"À đúng rồi, thực ra em thấy hơi thắc mắc. Mẹ anh chẳng có của cải gì, vậy tại sao anh lại có một sợi dây chuyền ngọc bội đắt giá như vậy?"

Người ngoài ngành trang sức cũng có thể nhìn ra nó quý như thế nào.

Dù sao thời đại bây giờ cũng chẳng mấy ai hiểu rõ về chuyện này.

Trần Thanh Phong: "Mọi người đều biết, ông bà nội của anh làm giúp việc trong thành phố. Một người làm chân sai vặt, một người làm nữ đầu bếp. Nhưng thực tế chẳng ai biết họ làm việc ở nơi nào."

Khương Điềm Điềm: "Nơi làm việc?"

Trần Thanh Phong cong khóe miệng: "Bọn họ làm chân sai vặt và nữ đầu bếp, không sai! Nhưng họ không làm việc trong một gia đình giàu có, mà làm ở sòng bạc. Đừng nghĩ rằng ông nội anh chỉ là một chân sai vặt tầm thường, thực ra ông rất khôn khéo, khi làm việc vẫn khéo léo đưa đẩy, vì thế thường nhặt được một số chiến lợi phẩm."

Khương Điềm Điềm: "Phốc!"

Trần Thanh Phong: "Những người đó đánh cược đỏ cả mắt, đừng nói là dây chuyền, ngọc bội hay nhẫn vàng, ngay cả vợ bọn họ cũng có thể bán. Bộ dáng chẳng khác gì ma quỷ."

Khương Điềm Điềm: "..."

"Sau khi giải phóng, hai người họ liền dẫn theo con cái về quê. Hồi trước anh không dám nói cho em biết. Em cũng hiểu đấy, những chuyện này... khó mà nói." Tuy rằng nhất kiến chung tình, nhưng lúc ấy vẫn chưa phải người một nhà, nên hắn mới không nói với cô.

Khương Điềm Điềm: "Tâm cơ quỷ quyệt."

Trần Thanh Phong cười, nắm chặt tay Khương Điềm Điềm: "Em đừng trách anh!"

Khương Điềm Điềm: "Trách móc gì chứ! Con người muốn tự bảo vệ bản thân mình là chuyện quá bình thường. Vả lại anh cũng đâu làm chuyện gì xấu xa."

Hai người tay trong tay, cùng nhau bước đi.

"Ông bà của anh rất lợi hại."

"Đúng thế! Ông bà anh thường nói, bác cả và ba của anh đều không quá nhanh nhạy. Anh chính là người thông minh nhất trong nhà." Trần Thanh Phong mỉm cười nói.

Khương Điềm Điềm: "Anh đừng phổng mũi nữa! 80% là ông bà anh đều nói như vậy với các cháu, họ chỉ muốn dỗ dành đám trẻ con ngốc nghếch mà thôi."

Trần Thanh Phong đáp: "Chính xác! Ông bà anh đều nói như vậy với mấy đứa cháu. Từ nhà bác cả đến nhà anh, các anh trai và chị gái đều cho rằng mình chính là đứa cháu mà ông bà yêu thương nhất. Nhưng mà anh biết rõ, hai người họ đối xử với anh tốt nhất."

Khương Điềm Điềm: "... Ha ha."

Trần Thanh Phong: "Thật đấy. Từ khi còn nhỏ, ông bà đã dạy anh cách để làm nũng các anh các chị..."

Khương Điềm Điềm liếc anh: "Chẳng trách, vừa nhìn liền biết anh không phải người tốt."

Trần Thanh Phong ai oán: "Này này, em nói như vậy anh tổn thương lắm đấy! Anh thích em nhiều nhất mà!"

Khương Điềm Điềm: "Cắt..."

"Đồ xấu xa, anh thấy em mới là đồ xấu xa."

Khương Điềm Điềm đang định phản bác thì thấy có người đi tới, lập tức buông tay Trần Thanh Phong ra, dù sao bây giờ xã hội vẫn chưa quá cởi mở, dù có là vợ chồng thì cũng không thể dính chặt lấy nhau như vậy. Hai người nhanh chóng buông tay nhau ra, lén lút như ăn trộm.

Trần Thanh Phong: "Anh dẫn em ra bờ sông bắt cá."

Khương Điềm Điềm: "Gì cơ?"

Cô hỏi: "Dưới sông có cá sao? Bắt có dễ không?"

Mấy hôm trước đám trẻ con trong nhà cũng kéo nhau ra bờ sông bắt cá, kết quả chẳng thu hoạch được gì.

"Đi xem nhé?"

Hai người đi bộ tới bờ sông, trên đường gặp qua một số người, ai cũng cười đùa trêu chọc: "Cô dâu chú rể đi đâu thế?"

Khương Điềm Điềm 'oai phong lẫm liệt, khí phách hiện ngang" đáp: "Anh Tiểu Phong muốn dẫn em đi bắt cá."

"Phốc!" Nghe cô trả lời như vậy, mọi người cười ầm lên.

Ai mà không biết, Trần Thanh Phong thật sự không giỏi trong chuyện này!

Nhưng chẳng ai quá đáng đến mức đi phá đám trong ngày trọng đại của người ta. Tất cả đều cười hi hi ha ha.

Trần Thanh Phong: "Đi thôi!"

Hai người nhanh chóng đi đến bờ sông. Trong thôn có tới một trăm hộ gia đình, bảy - tám trăm người, nhưng chỉ có duy nhất một con sông. Bởi vì năm nay ít mưa, dòng chảy không quá mạnh, nước sông cũng không quá nhiều.

Trời liên tục không có mưa, dường như lòng sông đã bị hẹp lại một chút.

Nơi đây là khu vực đất liền, không có nhiều hải sản giống như khu vực ven biển, tôm cá dưới sông ít đến đáng thương. Ai có thể bắt được một con đã là may mắn lắm rồi. Nhưng Trần Thanh Phong thì chẳng bao giờ có được vận may này.

Không phải là không bao giờ nhìn thấy cá, nhưng dù cá có xuất hiện thì anh cũng không bắt được.

Cho nên mới nói, vận may chỉ là một phần, còn lại phải dựa vào khả năng.

Trần Thanh Phong kể cho Khương Điềm Điềm nghe chuyện hồi nhỏ không bắt được cá, sau khi thua cuộc còn chìm nghỉm xuống nước để kêu cứu, cô thích thú cười nắc nẻ như một chú vịt con.

Trần Thanh Phong hơi híp mắt: "Em cười nhạo anh sao?"

Khương Điềm Điềm che miệng, nói: "Đúng vậy."

Trần Thanh Phong nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau mới nở nụ cười thần bí, chậm rãi nói: " chờ đấy, đêm nay anh sẽ xử lý em." Cứ Trong nháy mắt, khuôn mặt của Khương Điềm Điềm đỏ bừng lên.

Cô bối rối liếc nhìn xung quanh, may là không có người nào.

Khương Điềm Điềm trừng mắt nhìn Trần Thanh Phong, nói: "Anh còn không mau bắt cá đi. Không bắt được cá thì đừng hòng ngủ trên giường đất!"

Trần Thanh Phong cười tươi roi rói: "Vậy anh sẽ kéo em xuống gầm giường ngủ cùng."

"Anh nằm mơ đi!"

Khương Điềm Điềm đẩy anh: "Mau đi đi."

Trần Thanh Phong xắn cao ống quần rồi lội xuống sông bắt cá. Có điều, chỉ một lúc sau, sự hào hứng của Khương Điềm Điềm đã bay đi hết.

Quả nhiên Trần Thanh Phong không bắt được cá. Thỉnh thoảng có một con cá to gấp rưỡi ngón tay xuất hiện, anh lảo đảo đuổi theo, nhưng vẫn không tóm được.

Khương Điềm Điềm ném một cục đá xuống sông, những bọt nước nho nhỏ liền bắn lên.

Cô lẩm bẩm: "Đúng là đại ngốc."

Trần Thanh Phong: "Có bản lĩnh thì em xuống đây di!"

"Xuống thì xuống!"

Còn chưa kịp di chuyển thì cô đã bị Trần Thanh Phong giữ chặt lại, anh nói: "Em cứ đứng trên bờ chờ anh, con gái đừng nên xuống sông, nước quá lạnh sẽ không tốt cho cơ thể."

Khương Điềm Điềm nhướng mày: "Sao anh biết?" Trần Thanh Phong tự hào nói: "Khi còn đi học, anh nghe thấy giáo viên nói như vậy với các bạn nữ." Khương Điềm Điềm: "..."

Đã nghe lén người ta mà anh còn đắc ý như vậy.

Hai người giằng co bên bờ sông một lúc lâu, có người đi ngang qua liền trêu chọc: "Chú rể, còn chưa bắt được cá sao!"

Trần Thanh Phong: "Hôm nay cá đi vắng hết rồi, chẳng có con nào ở nhà. Không phải do tôi kém cỏi đâu."

"Phốc!" Mọi người đều bị chọc cười.

Cô quay đầu lại, bộ dáng như ăn phải ớt cay: "Anh Tiểu Phong nhà em giỏi lắm đó! Mọi người không nghe anh ấy nói sao? Hôm nay cá đi vắng hết rồi, nếu bọn chúng ở nhà, anh Tiểu Phong chỉ cần duỗi tay là bắt được một con, bước thêm bước nữa là bắt được một đôi."

"Phốc!" Mọi người càng cười to hơn.

Trần Thanh Phong: "Mấy người này còn chê cười anh!"

Khương Điềm Điềm lập tức an ủi: "Em thương anh mà! Chỉ có em mới có thể chê cười anh, những người khác đều không thể."

Trần Thanh Phong: "... Đúng là vợ của anh."

"Chờ anh bắt... Ủa, mẹ nó! Sao lại có cả rùa thế này!"

Trần Thanh Phong đột nhiên kêu lên, động tác nhanh lẹ, cả người giống như một chú chó đuổi theo con mồi.

Khương Điềm Điềm sốt sắng: "Sao vậy, anh làm sao thế? Có con gì sao?" Lúc này đây, Trần Thanh Phong đã không gây thất vọng!

Dùng sức của hai hổ chín trâu, thiếu chút nữa té ngã xuống nước, cuối cùng anh cũng chật vật đứng vững lại, trong tay cầm một con vật đang giãy giụa – một con rùa.

Khương Điềm Điềm: "Phốc!"

Trên mặt Trần Thanh Phong là một nụ cười xán lạn: "Ai nói anh không biết bắt? Mặc dù không phải là cá, nhưng bắt những con khác thì anh đâu có tồi!"

Đuôi lông mày của anh đều là sự vui sướng phấn khởi, đắc ý tự hào.

"Anh muốn đem con rùa này đi một vòng quanh thôn, xem người nào còn dám nói anh không bắt được cá nữa."

Trần Thanh Phong đắc ý đến mức cái đuôi như sắp vểnh lên, chân tay vô cùng phấn khích. Khương Điềm Điềm cong mắt cười: "Nhưng nó không phải cá."

"Nó còn giá trị hơn cả cá."

Trần Thanh Phong lại càng đắc ý.

"Anh bắt được nó, cho nên anh mới là người giỏi hơn."

Khương Điềm Điềm: "Anh Tiểu Phong đương nhiên là giỏi nhất."

Hai người họ lại bắt đầu khen ngợi nhau như mọi ngày. Bất kể người nào đi qua cũng đều cảm thấy lông tơ của mình đã dựng đứng lên rồi. Vốn dĩ đang định trêu chọc đôi ba câu, nhưng lúc này, tất cả đều vội vàng bỏ đi.

Không thể chịu nổi!

Cứ như vậy, Trần Thanh Phong 'dắt' con rùa đi tới đi lui vài vòng, cuối cùng cũng về nhà.

Bữa tối nay là do Tô Tiểu Mạch 'cầm muỗng', vừa thấy hai người đi vào liền nói: "Cứ để đấy cho chị."

Chị dâu năm Trần một chút kinh ngạc cũng không có, Khương Điềm Điềm tò mò: "Chị dâu năm, em thấy chị đúng là sinh ra để làm việc lớn, lúc nào cũng có thể bình tĩnh."

Trên mặt Tô Tiểu Mạch có ý cười, cô nói: "Hai đứa đem con rùa đi diễu hành nửa thôn, chị đã nghe nói rồi."

Khương Điềm Điềm: "..."

Không ngờ rằng ở thời đại 'loa mồm' này, tin tức lại được truyền đi nhanh như vậy.

Tô Tiểu Mạch lại nói: "Mẹ đã dặn tối nay sẽ hầm con rùa này."

Khương Điềm Điềm nhìn thoáng qua, yên lặng lui về phía sau.

Tuy biết rằng con vật này rất bổ dưỡng, nhưng trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ.

"Em xin phép ra ngoài trước, em không dám nhìn."

Khương Điềm Điềm vội vàng rời khỏi phòng bếp.

Nói thế nào nhỉ? Là một người chuyển kiếp, về mặt tinh thần, mỗi khi Khương Điềm Điềm nhìn thấy tất cả thịt, trứng, thậm chí là một số món ăn hiếm lạ, cô cũng không mấy bận tâm. Nhưng cho dù tinh thần không thèm ăn, không có nghĩa là cơ thể cô cũng như thế.

Mặc dù trong đầu cô không muốn ăn, nhưng chỉ cần nhìn thấy thứ gì đó đã lâu không ăn, nước miếng sẽ chảy ra theo bản năng của cơ thể, hai mắt cũng nóng lên.

Nhưng đối với chuyện này, cô hoàn toàn không dám nhìn. Thật ra cô chưa từng ăn thử những món ăn kỳ lạ, ngoại trừ heo dê bò, gà vịt ngỗng, thì những món khác như thịt thỏ, thịt chó và một vài món nữa cô đều không ăn.

Có điều đó là ở thời hiện đại.

Từ khi xuyên vào thời cận đại, ngoài cái nghèo thì còn có cái đói.

Cô không thể giữ vững được lập trường.

Vô số các sự thật đã chứng minh một chân lý, con người sinh ra tính kén ăn là do cuộc sống quá tốt đẹp.

Có thể nói, dù muốn ăn nhưng lại không cần quan tâm đến cách làm, bịt tai trộm chuông, chính là sở trường của Khương Điềm Điềm.

Chưa kể con rùa... À không, con ba ba này đã chiếm được 'tình yêu' của cả nhà.

Đám trẻ con trong nhà đều xếp hàng ngồi xổm trước cửa bếp, mỏi mắt chờ đợi món ăn.

Ngay cả ba đứa con của Trần Hồng cũng thế. Đứa lớn nhất cũng đã mười một tuổi, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sức quyến rũ của thịt.

Mặc dù sống trên phố, điều kiện gia đình chúng cũng tốt hơn những người bình thường rất nhiều, nhưng không phải cứ thích là được ăn thịt. Thịt ba ba chúng chưa bao giờ được nếm thử, cho nên cả ba đều tò mò nhìn động tác của Tô Tiểu Mạch.

Về phía Bà Trần, bà đang thậm thụt nói với chồng mình: "Tôi đã nói mà, hai đứa chúng nó đúng là có duyên phận. Ông thử nhìn con ba ba này xem. Sớm không bắt được, muộn không bắt được, thế quái nào lại bắt được đúng vào ngày hôm nay. Ai mà không biết, đàn ông uống thứ đó vào sẽ rất tốt."

Rất tốt ở đây cụ thể là: Bổ thận - Tráng dương – Tăng cường sinh lực.

Kế toán Trần: "Được rồi, trong lòng bà hiểu rõ là được, đừng có mà nói bừa ra bên ngoài. Hiện nay tuyên truyền những điều mê tín thời phong kiến là không tốt."

Bà Trần: "Đương nhiên là tôi biết điều này."

Ông thật sự là một cái chày gỗ sao?

Bà nói: "Tôi đi tìm vợ thằng sáu."

Bà Trần vừa bước đến cửa phòng liền nghe thấy Trần Thanh Phong đang chơi đùa ầm ĩ cùng Khương Điềm Điềm, gương mặt của bà mẹ già đỏ lên, nhưng cũng không giấu nổi sự vui mừng.

Bà cũng không phải là người hay soi mói con trai và con dâu, đành hắng giọng một tiếng. Trần Thanh Phong: "Mẹ, sao mẹ lại nghe lén bọn con?" Bà Trần: "..."

Cơn tức giận liền dâng trào: "Cái thằng ranh này, muốn kiếm chuyện đúng không?" Bà đẩy cửa bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Điềm Điềm đỏ bừng vì cười nhiều.

Bà Trần thầm nghĩ, cô gái này quá ngoan ngoãn, nhưng lại bị con trai mình lừa gạt. Bà quét mắt nhìn Trần Thanh Phong một cái, ánh mắt ghét bỏ.

"Con giữ lại cái này đi, đừng để người khác nhìn thấy."

Chính là chiếc lắc tay bằng vàng.

Khương Điềm Điềm: "Con không..."

Bà Trần mạnh mẽ cầm lấy nhét vào tay Khương Điềm Điềm.

Khương Điềm Điềm: "Ai ui..."

Đau quá!

Cảm giác như tay mình bị giấy ráp nắm lấy.

Bà Trần: "Nếu người ta đã tặng cho con thì con hãy tự mình giữ lấy đi, nhưng đừng nói cho ai biết, cứ để bọn họ nghĩ chiếc vòng đang ở chỗ mẹ. Cái con bé này, sao lại thành thật như thế chứ! Cũng may là con gặp được một bà mẹ chồng không tra tấn con dâu như mẹ, nếu đổi thành người khác, họ có thể lọc xương ; hút tuỷ của con đấy, có biết không hả?" Khương Điềm Điềm ra sức gật đầu.

Bà Trần dặn dò: "Được rồi, nhớ kỹ là đừng để cho người ngoài phát hiện ra.

Nói xong bà liền chạy nhanh ra cửa.

Cuộc gặp mặt này giống như một cuộc họp bí mật.

Khương Điềm Điềm: "..."

Cô lắc lắc chiếc vòng vàng trong tay, nói: "Mẹ anh lại trả lại cho em."

Trần Thanh Phong: "Vậy em cứ giữ lấy đi, các chị dâu cũng đâu có biết chuyện này."

Khương Điềm Điềm ngẫm nghĩ rồi ừ một tiếng, bắt đầu lẻn đến giường đất chuẩn bị đào hầm. Trần Thanh Phong túm cổ áo cô kéo lại.

Khương Điềm Điềm: "Ôi chao!"

Bị người ta túm gáy kiểm soát số phận. Trần Thanh Phong kéo cô ra xa: "Để anh."

Anh bảo: "Không cần đào hầm, chỗ này có một viên gạch có thể di chuyển."

Nói xong Trần Thanh Phong cất lắc tay vào trong rồi nói: "Có thể cất một số thứ vào đây, lấy ra lấy vào cũng tiện."

Khương Điềm Điềm ồ lên một tiếng, tò mò nhìn ngó, cảm thán: "Không ngờ anh lại có chỗ giấu đồ đặc biệt như vậy."

Nói rồi cô đem toàn bộ số tiền mình có nhét vào đó, cười vui vẻ: "Sau này lấy ra cũng tiện."

Cô cất đồ xong, quay đầu lại, vô tình lướt qua mặt anh. Hai người đều ngây ngẩn vì tai nạn nhỏ này, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười ngọt ngào.

Trần Thanh Phong ấn cái trán của cô, thấp giọng nói: "Chúng ta... Khụ khụ."

Khương Điềm Điềm khẽ chớp đôi mắt to, không biết Trần Thanh Phong muốn nói điều gì, đôi mắt to tròn đen nhánh sáng lấp lánh.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy âm thanh hạnh phúc của Trần Thanh Phong: "Chúng ta đã kết hôn rồi."

Đôi mắt của Khương Điềm Điềm nhẹ nhàng cong lên: "Đúng thế."

"Tiểu Lục, em dâu sáu, ăn cơm thôi."

Trong sân đột nhiên truyền đến tiếng gọi, Khương Điềm Điềm lập tức nắm chặt tay Trần Thanh Phong, nói: "Đi mau đi mau, đừng chậm trễ."

Ăn cơm mà không tích cực thì chắc chắn tư duy có vấn đề.

Trần Thanh Phong cười gật đầu: "Đi thôi."

Vợ chồng son cùng nhau đi vào nhà chính. Giữa phòng có bày một bàn ăn, trên giường đất của hai vợ chồng già còn có một chiếc bàn nữa. Quá đông người, hai bàn ăn vẫn còn hơi chật chội.

Bữa tối là do Tô Tiểu Mạch làm, mâm cơm có thịt heo rừng tẩm ướp, Tô Tiểu Mạch còn đặc biệt xào thêm một đĩa thịt thái lát với tỏi non, ngay cả món chính của ngày hôm nay cũng là bánh bột ngô hai lớp.

Cả gia đình từ lớn đến bé đều ngồi trước bàn ăn, chờ đợi để bắt đầu.

Bà Trần: "Ông nói mấy câu đi?"

Kế toán Trần ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Trong nhà có thêm thành viên mới, từ nay về sau cả nhà chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, cố gắng chung sống với nhau thật hoà thuận. Chúng ta phải xứng đáng với danh hiệu "Gia đình năm tốt treo trên tường kia. Cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt đẹp."

"Ngày càng tốt đẹp!" Mấy đứa trẻ con đồng thanh nhắc lại. Kế toán Trần mỉm cười: "Được rồi, không cần phải nói những lời dư thừa, mau ăn đi."

Cả nhà vừa nghe lời này, lập tức vươn cánh tay vung đũa, bay lượn như gió cuốn mây tan.

Bà Trần: "Mọi người nhớ chừa bụng lại để ăn canh rùa hầm đó."

Trần Hồng không nhịn được, nói: "Mẹ, đó là con ba ba."

Bà Trần trừng mắt: "Tôi làm sao phân biệt được, còn không phải là rùa sao. יי Mặc dù sau bữa ăn còn còn canh ba ba, nhưng bát canh đó có thể thấm vào đâu?! Mọi người vẫn điên cuồng vươn tay ra, Khương Điềm Điềm giành được rất ít đồ ăn so với cả nhà, cảm giác hình như mình không thể theo kịp. Nhưng cũng may là cô còn có Trần Thanh Phong. Trần Thanh Phong không ngồi ở bàn đàn ông mà dứt khoát ngồi bên cạnh vợ mình, quả nhiên rất hữu dụng.

Hầm canh ba ba không hề đơn giản như mình nghĩ. Vừa tốn thời gian lại vừa tốn công sức. Tối nay mọi người đều cảm thấy vui vẻ, đi ngủ cũng muộn. Đến tận khi ánh trăng lên tới đầu cành liễu thì nồi canh mới xong.

Bà Trần: "Vợ chồng Tiểu Lục mỗi người hai miếng thịt và một chén canh, còn những người khác một miếng thịt và một chén canh."

Trần Thanh Phong: "O de, mẹ vẫn còn quan tâm đến con nhất."

Bà Trần ném cho anh một ánh nhìn sâu xa thần bí, nói: "Mẹ cho phép mày uống thêm một chén canh."

Trần Thanh Phong: "Hả?"

Anh nhướng mày: "Mẹ, đột nhiên mẹ lại không giống như bình thường, làm con thấy hơi hoảng"

Bà Trần: "Ha ha!"

Hiện trường đều là nam nữ đã trưởng thành, trong lòng ít nhiều cũng hiểu ra chuyện gì. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt 'thèm thuồng' của Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm chỉ biết có ăn, ngoài ra không nghĩ đến điều gì khác, mọi người đều khẽ cười, sâu xa thâm thuý.

Trần Thanh Phong: "Ai cũng không phải người tốt."

Anh thấp giọng nói thầm một câu.

Khương Điềm Điềm khoác cánh tay anh, nói: "Có sao đâu anh."

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nắm lấy áo sơ mi của anh, nói: "Em chỉ uống canh thôi, thịt của em đều cho anh ăn."

Có lẽ cô thật sự đã ăn no, thức ăn hôm nay cũng khá ngon, Khương Điềm Điềm lại không quá yêu thương nồng nhiệt đối với con ba ba này.

Uống canh thì còn được, chứ ăn thịt thì cô vẫn cảm thấy... Mình ra vẻ đạo đức giả!

Quả nhiên, cô gái nhỏ hay giả bộ vẫn không hề thay đổi từ trong xương tuỷ.

Nếu bị đói đến hoa cả mắt, cô cũng sẽ không nói ra.

Nếu ngay cả một chút dinh dưỡng cũng không có, cô cũng sẽ chẳng nói gì.

Nhưng từ khi xuyên tới đây, cái gì cô cũng có thể ăn! Lúc trước Tô Tiểu Mạch bán bánh bao, trong ba tháng liên tiếp cô đã được ăn bánh bao nhân thịt, không thể đủ dưỡng chất hơn.

Ban đầu còn cho rằng mình có thể nuốt trôi, nhưng khi liếc mắt nhìn thoáng qua, cô liền cảm thấy không được, đành phải đưa cho anh Tiểu Phong ăn.

Đúng lúc anh Tiểu Phong cũng đang cần bổ thit.

sung thêm Cô dứt khoát nói: "Hai miếng thịt của em, đều cho anh."

Trần Thanh Phong: "Không cần đâu. Em..."

"Em nguyện ý mà!" Cô trấn định: "Em không thích ăn thịt ba ba."

Chẳng ai tin chuyện "không thích ăn" này, trên đời này làm gì có người nào không thích ăn thịt. Sẽ không có, tuyệt đối không, sẽ không bao giờ có.

Khương Điềm Điềm: "Nhìn chẳng ngon gì cả, hai miếng thịt của em đều cho anh, được không?"

Trần Thanh Phong nhìn cô chăm chú, Khương Điềm Điềm tiếp tục nói: "Em thật sự không thích ăn, anh Tiểu Phong giúp em đi! Anh ăn hộ em đi."

Cô lay lay cánh tay Trần Thanh Phong làm nũng. Vốn dĩ cô có một khuôn mặt xinh xắn, thần thái ngời ngời khiến người ta không thể rời mắt, chỉ hận không thể hái sao hái trăng xuống tặng cho cô.

Trần Thanh Phong cong khóe miệng, nói: "Được, anh sẽ giúp em!"

Khương Điềm Điềm: "Anh Tiểu Phong là tốt nhất." "Điềm Điềm cũng tốt nhất, cô vợ nhỏ tốt nhất tốt nhất.

Thương em nhất."

Hai người lại một lần nữa tiến vào trạng thái khen ngợi lẫn nhau.

Cô không ăn, có thể không nhận, nói như vậy chẳng qua là hướng về Trần Thanh Phong mà thôi.

Cũng không còn cách nào khác, bọn họ là vợ chồng son tương thân tương ái mà.

Nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy. Mọi người nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm, mấy anh con trai nhà họ Trần đều nhìn về phía vợ mình, ngay cả con rể nhà họ Trần cũng nhìn về phía Trần Hồng. Bọn họ cũng hy vọng vợ mình có thể yêu thương mình hơn một chút.

Mấy người phụ nữ cùng nhìn vào mắt chồng mình.

Trần Hồng lập tức trừng mắt trở lại.

Còn những người khác đều làm bộ như không thấy, không cho không cho, đánh chết cũng không cho!

Là thịt đó!

Một năm chỉ được ăn thịt có vài ba lần, muốn chúng tôi nhường sao, mơ đi!

Lại nhìn đến Khương Điềm Điềm, bọn họ lại một lần nữa rơi vào nghi ngờ sâu xa. Chú em út này nhà mình thật sự không làm loạn sao.

Tất cả không hẹn mà đều có chung một suy nghĩ: Sao có thể khiến cho Khương Điềm Điềm đối xử với nó tốt như vậy!

Đúng là nước chát còn điểm thêm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận