Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 66
Sau một thời gian ổn định thai nhi thì Khương Điêm Điềm cũng không dám chậm trễ công việc.
Có chị dâu ba Trần lâu lâu xin nghỉ không làm việc, nhưng mặc dù là xin nghỉ cũng chỉ vài ngày chứ không nghỉ quá nhiều.
So với trước kia Tô Tiểu Mạch mang thai lại không giống nhau, nên nhiều người bên ngoài không biết còn nghị luận, cùng là con dâu với nhau nhưng mà đối xử lại có chút không công bằng.
Có điều dù là Khương Điềm Điềm hay là chị dâu ba Trần cũng không thèm để ý hay nói thêm cái gì, ai nói gì mặc ai.
Chỉ có người trong cuộc mới biết rõ mọi thứ! Người ngoài thì làm gì có khả năng nhìn nhận rõ vấn đề được, chỉ cần người trong nhà bọn họ hiểu rõ vấn đề là được.
Thời điểm Tô Tiểu Mạch mang thai mà còn là song bảo thai, bụng chỉ mới mấy tháng đã rất to rồi, nhìn thấy rất rõ ràng, tính ra so với bà bầu bình thường bụng to hơn rất nhiều, nên bản thân cô sẽ khó chịu hơn mẹ bầu bình thường.
Vả lại tuy rằng bản thân Tô Tiểu Mạch lúc đó ở trong nhà, nhưng mà năm đó cũng là năm khô hạn, thu hoạch hoa màu có chút khó khăn, không tốt được như bây giờ, mọi người ai nấy cũng tranh thủ lên núi kiếm đồ ăn, hận không thể tích góp được nhiều rau dại cho nhà để ăn dần.
Bởi vậy nên mỗi ngày sau khi tan tâm mọi người đều sẽ lên hái rau dại đem về nhà, mà mấy cái rau dại này đều một mình Tô Tiểu Mạch vác bụng to ra xử lý.
Hoặc là làm thành rau khô, không thì sẽ thái nhỏ ra ngâm muối, cô còn làm rất nhiều cách khác nhau để chuẩn bị cho mọi thứ rất nhiều.
Hơn nữa lúc ấy cơm nước trong nhà cũng là do Tô Tiểu Mạch đảm đương, cô là người làm nhiều nhất.
Cái này là không nói tới việc dọn dẹp nhà cửa, quét tước cho gà ăn hay các việc linh tinh khác. Tổng kết lại một lần thì thật sự không ít việc đâu.
Rất nhiều người luôn cho rằng chỉ cần ai đó ở nhà thì chắc chắn là không làm việc mà chỉ chơi mà thôi, cho dù làm việc thì cũng không làm được bao nhiêu cả.
Nhưng trên thực tế, chỉ những người trong nhà mới biết ở nhà có bao nhiêu việc để làm. Tuy so với làm nông thì những lúc vất vả sẽ không giống nhau nhưng tóm lại là không hê nhẹ nhàng.
Khương Điềm Điềm tuy rằng mang thai, nhưng nhẹ một chỗ là cô ăn cái gì cũng ngon, bản thân bình thường làm việc cũng chỉ ghi công điểm cho người trong đại đội, căn bản là không hề có chút mệt mỏi nào, cô còn có thể đi bộ khắp nơi rèn luyện bản thân một chút.
Dù sao thai phụ cũng cần phải rèn luyện thân thể, cô lúc này cũng hiểu rất rõ tương lai sinh em bé khó khăn cỡ nào, nhiều người nói sinh con giống như đặt một chân vào quỷ môn quan vậy, cho nên hiện tại bây giờ rèn luyện thân thể là việc cần thiết.
Khương Điềm Điềm còn lâu mới nằm ở nhà đợi chết.
Thật ra chị dâu ba Trân cũng muốn khi cô có thai thì cũng thích ở nhà nghỉ ngơi, bởi những lần thai trước mang cô thật sự bị ốm nghén rất mệt, nhưng mà cô cũng không dám nghĩ ngợi nhiều, đến cô còn biết giới hạn bản thân mình ở đâu thì sao Khương Điềm Điềm dám đề nghị gì với Bà Trần, chẳng hạn như là cho chị dâu ba Trân không phải làm việc.
Đến ngay cả Khương Điềm Điềm là do ăn được uống được khỏe mạnh, còn được mẹ chồng nuông chiều nhưng cô cũng không dám yêu cầu quá mức.
Vậy nên Khương Điêm Điềm chỉ dưỡng thai và làm việc nhẹ nhẹ, mặc dù xét theo sự yêu thương của Bà Trần dành cho cô thì cô có thể không cần đi làm. Nhưng mà phải thừa nhận một điều, cô không phải là người có khả năng tài giỏi giống như Tô Tiểu Mạch, đã mang thai, thân thể mệt mỏi mà con có thể làm hết tất cả các việc trong nhà nếu như không ra ngoài đi làm.
Cô vừa ngửi được mùi khói hay mùi gia vị là cả người cảm thấy buồn nôn tới nơi rồi, cho nên cô thấy vẫn là đi ghi công điểm sẽ tốt hơn.
Ít nhất ghi công điểm không có mùi vị gì cả, bản thân cũng sẽ không vì vậy mà buồn nôn, nhưng do bởi vì bản thân là thai phụ cho nên kế toán Trần đã đổi cho cô một công việc thoải mái khác, tuy rằng công điểm không nhiều nhưng mà việc tương đối nhẹ nhàng. Cứ như vậy mà hai chị em dâu mang thai và mang hai số phận khác nhau làm việc qua ngày tháng.
Mắt thấy sắp bắt đầu thu hoạch vụ mùa rồi, mà dự tính ngày sinh của Khương Điềm Điềm cũng sắp tới.
Khương Điềm Điềm vì là lần đầu tiên sinh con nên cũng không hiểu gì nhiều, nhưng có điều cô vẫn nghe lời dặn của bác sĩ và tuân theo rất tốt.
Lúc đầu cô còn nghĩ phải mang thai đúng mười tháng, sau mười tháng đứa trẻ sẽ được sinh ra, nhưng mà thực tế lúc này cô mới hiểu được đó chỉ là trên lý thuyết thôi, nhiều khi sự thật chưa hẳn đã là như vậy.
Bác sĩ tính dự sinh của cô là vào khoảng giữa tháng chín, thời điểm đó là đúng lúc đại đội bắt đầu những ngày thu hoạch.
Mà càng tới ngày dự sinh, Trân Thanh Phong càng không dám để cho Khương Điềm Điêm đặt chân xuống đất di chuyển, tuy rằng bản thân cô chỉ cần làm công việc nhẹ, nhưng mà hiện tại cô là một thai phụ sắp sinh, cho nên lúc này rất dễ xảy ra nguy hiểm.
Đã nhiều ngày Trân Thanh Phong đảm nhiệm công việc giúp cho Khương Điềm Điềm, cũng chỉ để cô có thể ở nhà không cần phải ra ngoài nguy hiểm.
Tuy rằng ở nhà nhưng Khương Điềm Điềm mỗi ngày đều sẽ đi dạo vài vòng ở sân trước. Tô Tiểu Mạch nhìn thấy Khương Điềm Điềm bày ra bộ dạng "vững vàng" thì vô cùng hâm nộ, thời điểm lúc bản thân Tô Tiểu Mạch mang thai thì cô không khoẻ được giống như Khương Điềm Điềm.
Có điều Tô Tiểu Mạch cũng nắm được dự tính ngày sinh của Khương Điềm Điềm là mấy ngày sắp tới, nên cô đi tới hỏi: "Em có muốn đi đến bệnh viện trong công xã nằm trước mấy ngày hay không?”
Khương Điềm Điềm lắc đầu đáp: "Không cần đâu ạ!" Cô vừa tản bộ vừa nói: "Em hiện tại một chút cảm giác sắp sinh cũng không có, cho nên cũng không cần phải đi bệnh viện làm gì đâu ạ. Đang trong thời kỳ thu hoạch vụ mùa, mọi người khẳng định đang rất bận rộn không cần phải phí thời gian để chăm sóc em, hiện tại thì em vẫn đang rất ổn."
Tuy nói ngày thường Tô Tiểu Mạch không có ra ngoài ruộng làm việc, nhưng mà thời điểm thu hoạch vụ mùa mặc kệ là ai thì cũng không thể tùy tiện muốn xin nghỉ là nghỉ được.
Đây đã là quy định từ trước tới giờ rồi, trong khoảng thời gian này thì Tô Tiểu Mạch cũng phải ra ngoài làm như bao người khác thôi. Có điều cô so với người khác thì vê sớm hơn một chút mà thôi.
Bởi vì mấy ngày nay tương đối vất vả, cho nên Bà Trần để cho Tô Tiểu Mạch chịu trách nhiệm nấu cơm, cô từ trước tới nay là người nấu ăn ngon nhất nhà nên việc này xem như là bồi bổ cho mọi người trong nhà.
Bà Trần cũng có thể tự mình làm việc đó, nhưng mà rốt cuộc trong lòng bà cũng có chút không nỡ, ít nhiều gì tính cách tiết kiệm của bà đã theo bà mấy chục năm rồi nên khó mà bỏ được.
Mà một khi đã như vậy thì thôi cứ để cho Tô Tiểu Mạch làm vậy, mắt không thấy thì tim sẽ không đau.
Tô Tiểu Mạch lo lắng nhìn Khương Điêềm Điêm cất giọng khuyên bảo cô: "Nhưng mà dù sao ở bệnh viện có nhiêu phương tiện tốt cho em hơn." Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm đáp: "Giờ em ở nhà không thoải mái thì còn có thể gọi mọi người chứ vào đó không có ai cả em sẽ rất chán."
Tô Tiểu Mạch lúc này nhìn nhận ra một điều rằng Khương Điềm Điềm và bọn họ không giống nhau.
Nói như thế nào đây? Thật ra trong lòng của một số người trong nhà có ý muốn tách ra ở riêng rồi.
Giống như cô cũng vậy, thời điểm lúc cô mới trọng sinh trở vê trong lòng cô cảm thấy rất là xấu hổ với người nhà họ Trần, cô nợ họ quá nhiều, cô nguyện ý dùng cả đời để tạ tội.
Một phần cũng có thể do đời trước của cô quá thể thảm, nên cô mới không có ý định ra ngoài ở riêng. Mà đến bây giờ sau khi sinh con rồi thì trong lòng của cô cũng có chút thay đổi.
Vì dù sao sau khi sinh con rồi sẽ phát sinh ra một số chuyện vụn vặt khác cần phải suy nghĩ thêm cho tương lai, bởi vì giờ không chỉ có một mình cô và chồng mình mà còn có hai đứa con của họ nữa.
Mà mặt khác mấy phòng còn lại cũng có suy nghĩ giống cô, dù sao cũng là chị em dâu với nhau nên cũng hiểu đôi chút vê đối phương. Nhưng duy nhất chỉ có Khương Điềm Điềm là người thích náo nhiệt sôi nổi.
Không biết có phải hay không do cô và trẻ con tính cách giống nhau, nên Khương Điềm Điềm đối với những trò náo nhiệt đều khá là thích thú và khát khao.
Tô Tiểu Mạch nhìn Khương Điềm Điềm một cái thật lâu rồi nói: "Nếu đã như vậy thì có chuyện gì không thoải mái trong người thì em nhớ nói với mọi người, không được cố chịu đựng nhé!"
Khương Điềm Điềm vui vẻ gật đầu: "Em biết rồi chị yên tâm." Khương Điềm Điềm đi được một lát thì dựa người vào cửa hỏi: "Chị năm, hôm nay chị nấu gì ngon hay sao vậy ạ?” Nhà bọn họ gần đây thường nấu rất nhiều món ngon, khuôn mặt của Khương Điềm Điềm sau gần nửa năm được bồi bổ, đã to tròn mũm mỉm hơn rất nhiều, đã vậy cũng ngày càng mượt mà hơn trước nữa.
Mà Khương Điềm Điêm cũng có một niềm đam mê bất tận với đồ ăn, nhất là những gì Tô Tiểu Mạch làm, cô cười tươi hớn hở hỏi Tô Tiểu Mạch: "Mùi rất thơm hình như còn có cả thịt nữa." Khương Điềm Điềm hít hít cái mũi, sau đó nói ra phán đoán của bản thân.
Tô Tiểu Mạch cười đáp: "Chị làm cá hường với thịt."
Khương Điềm Điềm cười hì hì đáp: "Tốt quá rồi ạt"
Tô Tiểu Mạch cười nhạt bảo: "Chờ một lát thức ăn chín chị sẽ trộm cho em ăn vụng một ít."
Khương Điềm Điềm dùng sức gật đầu. Đấy xem đi, người đáng yêu mặc kệ như thế nào cũng sẽ gặp được người tốt.
Hai người đứng nói chuyện với nhau một lúc, liền nghe được bên ngoài truyền đến một hồi ầm ï, hai người đều khó hiểu nhìn vê phía cổng lớn hỏi: "Đây là đang có chuyện gì vậy?”
Vừa mới nói xong liên nhìn thấy Bà Trân chạy nhanh vào trong, giọng nói gấp gáp: "Chị dâu ba Trần bị té ngã ở ngoài, cha các con cùng đại đội trưởng đi mượn máy kéo đưa con bé đến bệnh viện ở bên công xã rồi."
Bà nhanh chóng vọt vào trong phòng, cầm tiền chạy nhanh ra cửa, lúc đi ngang qua Khương Điềm Điềm liền dừng lại nói: "Điềm Điềm này, con thấy như thế nào rồi?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu, nói: "Con hiện tại đang rất ổn ạ! Tuy rằng bác sĩ nói mấy ngày nay sẽ sắp sinh, nhưng có điều con... A a a..."
Khương Điềm Điềm đột nhiên cảm giác được một cơn đau ập tới, cô liên ngay lập tức nắm lấy cánh tay của Bà Trần. Bà Trần: "II"
Tô Tiểu Mạch lo lắng nói: "Con thấy có vẻ như Điềm Điêềm chắc cũng sắp sinh rồi mẹ ạ."
Cô nhanh chóng lao đến nói: "Mẹ, mẹ mau đỡ Điềm Điềm lên xe đi ạ, con đi vào trong lấy đồ đem theo."
So với chị dâu ba Trân còn phải hai tháng mới sinh nên chưa chuẩn bị gì, Khương Điềm Điềm thì ngược lại đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ đặt ở giường đất, đó là cô lo xa nên đã chuẩn bị trước.
Dù sao thì dự sinh cũng nằm trong khoảng vài ngày này nên so với chị dâu ba Trần sẽ không giống nhau.
"Anh Tiểu Phong, anh Tiểu Phong..." Khương Điềm Điềm tuy rằng đau nhưng mà vẫn không quên gọi tên Trân Thanh Phong.
Bà Trần chỉ huy Tiểu Ngũ vẫn còn chưa đi học: "Cháu mau đi xuống ruộng gọi chú của cháu về đây, nói với chú nhỏ là thím nhỏ sắp sinh rồi. Để chú nhỏ đem xe tới đây."
Sau đó bà lại bổ sung thêm: "Cháu cũng gọi bác hai về đây làm cơm thay đi nhé."
Quay đầu lại bà nói với Tô Tiểu Mạch: "Tiểu Mạch con đi theo mẹ."
Tô Tiểu Mạch nhanh chóng nói: "Vâng ạI"
Cô trước khi đi quay đầu lại nhìn hai đứa trẻ nói: "Hai đứa ở nhà cẩn thận đợi mọi người về nhé." Hai bé con nghe mẹ dặn dò rất ngoan ngoãn gật đầu.
Một phen gà bay chó sủa, Bà Trân cùng Tô Tiểu Mạch với hai cặp vợ chồng, sáu con người đều nhanh chóng chạy nhanh về phía bệnh viện ở công xã. Chị dâu ba Trần lúc đầu tỉnh bản thân sẽ sinh ở nhà.
Từ trước tới giờ cô cũng chưa lần nào sinh ở bệnh viện nên cảm giác có chút không quen. Nhưng bản thân cứ định ninh chuyện sinh con còn đến tận một hai tháng nữa nên không vội, nào ngờ bản thân lại ngã thì đừng nói đến chuyện nhớ được cái gì, chỉ có thể nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Mấy vụ việc như thế này không phải đơn giản nhờ bà đỡ xử lý là được đâu.
Cô bên này sắc mặt tái nhợt, từng cơn đau ập tới khiến bản thân đau đớn khó chịu vô cùng. Mà Khương Điềm Điềm ở bên đây thì ngược lại rất ổn.
Có điều bây giờ Khương Điềm Điêềm không còn đau nữa nhưng mà cũng khiến cho Trần Thanh Phong lo lắng không nguôi.
Trân Thanh Phong đem Khương Điềm Điềm ôm vào trong ngực, thấp giọng nói: "Điềm Điềm đừng sợ, không có sao hết, có anh ở đây rồi! Anh Tiểu Phong sẽ luôn ở bên cạnh em. Cho nên em không cần phải sợ hãi hay lo lắng gì cả."
Khương Điềm Điềm lúc này lại cảm giác bản thân đã không còn đau như lúc nãy nữa, giống như cơn đau thình lình xảy ra lúc nãy đều là giả vậy.
Trân Thanh Phong nhẹ nhàng nhéo bàn tay nhỏ bé của cô, tiếp tục trấn an cô nói: "Em xem, em mỗi ngày đều đi bộ rèn luyện thân thể, nên chắc chắn tới lúc sinh con sẽ không gặp vấn đề gì khó khăn đâu."
Khương Điềm Điềm gật đầu, cô dựa người vào trong lòng của Trân Thanh Phong nói: "Em biết, em biết em sẽ không sao mà... em nghe người ta nói, sinh em bé giống như đau bụng mà thôi."
Những người khác: "...
Khương Điềm Điềm mắt to sáng lấp lánh, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Dì Lý có nói với em như vầy, cứ xem như bản thân bị đau bụng mà không tìm được nhà vệ sinh, cho nên phải cố gắng nhịn. Nhưng mà không cần dùng sức nhiều làm gì, ngàn vạn lần không thể dùng sức lúc này, phải cố gắng chịu đựng chỉ cần chịu đựng đến lúc nào tìm được nhà vệ sinh. Tới đó thì hãy dùng sức."
Trân Thanh Phong cũng coi như là người có kiến thức, năm đó chị dâu thứ tư của anh ngay thời điểm sinh em bé phải tốn hết hai ngày mới sinh xong, trong lúc sinh còn nghe chị ấy hét chói tai hết lần này tới lần khác.
Cho nên trong lòng anh khá là lo lắng, đúng hơn là vô cùng lo lắng, nhưng mà anh lại không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Không thể để cho Điêềm Điềm nhìn thấy rồi cũng áp lực theo, cho nên bản thân cũng chỉ biết cố gắng bình tĩnh thôi.
“Anh không có sinh em bé bao giờ, nhưng mà nghe em nói thì anh nghĩ dì Lý nói cũng có chút hợp lý."
Đừng nhìn Trần Thanh Phong ra vẻ bình tĩnh, nhưng mà nội tâm của anh hiện tại như sóng cuộn mênh mông, thật sự vô cùng luống cuống. Nếu là bình thường cũng sẽ nói rất nhiều nhưng mà bây giờ không biết nên nói sao cho đúng.
Khương Điềm Điềm nhẹ nhàng bật cười, nói: "Anh Tiểu Phong cũng không cần phải sợ đâu, sinh em bé rất đơn giản."
Đây mặc dù là cô nói cho Trân Thanh Phong nghe, nhưng cũng là đang nói cho chính mình nghe. Cô còn đầu nhìn chị dâu ba Trần nói: "Chị ba, bây quay giờ chị không cần phải kêu đau, chị vẫn nên giữ sức lực một lát vào phòng giải phẫu rồi kêu cũng được."
Chị dâu ba Trân đã sinh được ba lần rồi, so với Khương Điềm Điềm thì cô có kinh nghiệm hơn rất nhiều, mà lần này là do bản thân bị té ngã nên mới rên đau vậy thôi, giờ nghe Khương Điềm Điềm nói vậy cô vừa cố gắng thở vừa gật đầu nói: "Chị sẽ cố gắng chịu đựng, chịu đựng thêm một chút, để đến đó còn có sức sinh đứa trẻ ra, em bé ra đời sẽ được an toàn."
Khương Điêềm Điềm gật đầu xác nhận: "Đúng vậy em bé sẽ ra đời an toàn mà."
Cô lúc này cũng lẩm bẩm trong miệng mình: "Em cũng sẽ như vậy, sẽ thuận lợi sinh em bét! Bởi vì em là một người cực kỳ lợi hại mà."
Tất cả mọi người đã nhìn ra, kỳ thật Khương Điềm Điềm cũng có sợ hãi, cô hiện tại nói nhiều như vậy, hết an ủi người này lại quay sang an ủi người kia, mà thật sự ra những gì cô nói là để tự an ủi chính bản thân cô.
"Sinh em bé là đơn giản nhất, giống như bị tiêu chảy thôi, nhất định là không thành vấn đề rồi ạ" Khương Điềm Điềm tới giờ vân còn nỉ non nói thâm trong miệng.
Tô Tiểu Mạch cầm tay Khương Điềm Điềm, mỉm cười nhìn cô mà nói: "Em nói đúng, sinh con thật sự rất đơn giản."
Giọng nói Tô Tiểu Mạch nhỏ nhẹ dịu dàng mà tỉnh tế đi vào lòng người khác, cô lại nói thêm: "Chị cũng đã sinh em bé một lần rồi, cho nên cũng thấy khá là đơn giản."
Lời này rõ ràng là giả, nhưng mà lúc này Khương Điêềm Điềm lại tin, cô gật đầu "dạ" một tiếng thật mạnh, sau đó lại nói bổ sung thêm: "Nhất định là rất đơn giản ạ.
"Thế còn chị, chị thì sao? Tiểu Mạch này, có phải chị cũng sẽ thuận lợi sinh em bé đúng không? Đúng vậy mà nhỉ?" Chị dâu ba Trần lúc này cũng lo lắng nắm lấy tay Tô Tiểu Mạch.
Tô Tiểu Mạch hơi hơi híp mắt, gật đầu nói: "Chị ba đương nhiên cũng sẽ như vậy rồi, hai người đều sẽ như vậy ạ."
Nhận được câu trả lời khẳng định như vậy thì lúc này dấu ba Trần mới thở phào nhẹ nhõm, bản thân cô cũng an tâm không ít.
Tô Tiểu Mạch bởi vì đời trước có gặp một chút chuyện nên có hơi chán ghét chị dâu ba Trần, nhưng mà có điều đời trước với đời này chung quy lại không giống nhau.
Đừng nhìn bình thường chị dâu ba Trần hay ngại người lạ, nhưng mà cô cũng là người nói ít làm nhiều, giờ cũng không làm chuyện gì xấu nữa. Cho nên ở thời điểm mấu chốt, Tô Tiểu Mạch cũng nguyện ý an ủi cô ấy một lần. "Vợ của Tiểu Lục này em an tâm đi, chúng ta đều sẽ bình an sinh con." Chị dâu ba Trần lúc này quay sang nói với Khương Điềm Điềm để cổ vũ cô.
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Đúng. đúng vậy đó ạ, chúng ta đều có thể làm được."
Hai thai phụ ở trên xe động viên an ủi nhau khiến cho thời gian trôi qua khá nhanh, không khí trên xe cũng khá rôm rả, làm cho mọi người cũng giảm đi phần nào áp lực.
Đoàn người bọn họ nhanh chóng đi đến bệnh viện ở công xã, chị dâu ba Trần bởi vì bản thân bị té ngã tương đối nghiêm trọng, thành ra vừa tới đã bị đẩy vào phòng giải phẫu, nhưng mà Khương Điềm Điềm khi tới bệnh viện rồi thì lại không còn cảm thấy đau nữa.
Cô có chút ngại ngùng nói: 'Con không biết sao nhưng mà... không còn thấy đau nữa."
Bà Trần vỗ vỗ tay Khương Điềm Điềm an ủi cô: "Sinh con chính là như vậy đấy, mọi chuyện cũng không thể nào theo ý con được, em bé trong bụng muốn thế nào mới là điều quan trọng. Thành ra không phải lỗi do con. Giờ cứ để Tiểu Lục đi làm giấy tờ thủ tục nhập viện cho con, con cứ ở bệnh viện kiểm tra. Mẹ thấy con chắc cũng trong hôm nay sẽ sinh thôi, vậy nên chúng ta không cần phải đi lại nhiều cứ ở đây luôn cho tiện. Chứ giờ mà con ở nhà lỡ đến lúc sinh dọc đường đi có chuyện gì xảy ra lại hù chết mọi người nữa."
Khương Điềm Điêm lân này không phản bác, cô ngoan ngoãn gật đầu nói: "Dạ cứ nghe theo ý mẹ, con cũng cảm thấy mẹ nói đúng!"
Từ lúc mang thai tới giờ, cô trước nay đều rất thoải mái dễ chịu, chỉ là hôm nay cô tự nhiên thấy không được khỏe, cho nên Khương Điềm Điềm cũng cảm thấy có lẽ đây là tín hiệu bé con gửi thông báo đến cho cô.
Có điều cô lại nói thêm: "Giờ cũng không cần làm thủ tục gấp đâu ạ, trước tiên chúng ta cứ đi qua xem chị ba như thế nào, đợi một lát nữa rồi quay lại làm cũng được ạ."
Bà Trân thấy cô lúc này đã ổn rồi nên cũng gật đầu nói: "Được rồi cứ làm vậy đi."
Anh ba Trần hiện tại xoay như chong chóng, vừa nhìn thấy Trân Thanh Phong thì giữ chặt lấy anh không buông rồi nói: "Tiểu Lục à, bây giờ phải làm sao đây?"
Trần Thanh Phong nhìn anh rồi nói: "Anh thì làm gì được mà làm! Anh cứ bình tĩnh mà ngồi ở đây chờ đi, không làm phiền người khác là việc anh có thể làm lúc này đấy!"
Anh ba Trần: "... Nhưng mà... Nhưng mà vợ anh bị té ngã đấy."
"Dù vậy thì anh cũng không phải là bác sĩ."
Trân Thanh Phong an ủi nói: "Anh ba à, lúc này anh nên bình tĩnh một chút đi, hiện tại cứ nghỉ ngơi dưỡng sức. Chờ một lát nữa em bé sinh ra tới đó anh lại bận rộn cho xem."
Anh ba Trần cũng không thể nghĩ được gì, chỉ có thể hoảng loạn gật đầu.
Bà Trần nhìn phòng giải phẫu trong lòng bà cũng có chút lo lắng, cái thai của con dâu thứ ba này của bà so với với thai của Khương Điềm Điêm nhỏ hơn hai tháng, nhưng mà so với Khương Điềm Điềm lại có dấu hiệu sinh sớm hơn, đây khẳng định là phải sinh non mà sinh non hơn hai tháng thì sao người ta không lo lắng được chứ!
Bà Trần trong lòng bất an. Bà cứ nói mãi: "Mong rằng thuận lợi bình an... thuận lợi bình an."
Quay sang lại nhìn thấy con trai cũng lo lắng đầu đổ đầy mồ hôi, lúc này bà mới nói: "Con cũng không cần ở đây chờ đâu, con cứ đem máy kéo trở vê nhà đi."
Anh ba Trần: "1!!!"
Bà Trần lại nói tiếp: "Lúc ấy mẹ đi gấp quá, cũng chưa có chuẩn bị đồ gì cho vợ của con, mà cũng không biết vợ con bỏ đồ ở đâu. Nên con cứ đi theo xe trở về soạn đồ đi, chuẩn bị xong hết rồi quay lại đây. Con cũng yên tâm đi, sinh em bé không nhanh tới vậy đâu. Đến lúc con quay lại đây chưa chắc vợ con đã sinh đâu."
Đem máy kéo trở về cũng phải mất ba mươi phút, hắn trở vê nếu sửa soạn này kia mau lẹ cũng phải mất hai tiếng, còn nếu gặp sự cố này nọ cũng có khi là mất tới ba tiếng lận.
"Con chuẩn bị đồ dùng cẩn thận một chút, càng đầy đủ bao nhiêu thì vợ của con càng đỡ phải lo bấy nhiêu. Mặt khác con cũng nói với chị hai của con một tiếng, đi ra ngoài bắt con gà chuẩn bị làm thịt đi, đợi Điềm Điềm sinh xong thì cho con bé ăn tẩm bổ."
Anh ba Trần nghe vậy thì lập tức nói: "Dạ con biết rồi, con đi ngay đây!"
Tuy rằng bản thân hắn rất muốn ở lại, nhưng mà hắn cũng cảm thấy mấy lời mẹ mình nói rất có lý. Cho nên vẫn là nghe theo lời mẹ vậy.
Anh ba Trần rất nhanh cùng Lý Hướng Dương rời đi, lúc này Trần Thanh Phong mới nói: "Cuối cùng cũng thoải mái đầu óc được một tí rồi."
"Anh ba cũng là lo lắng cho vợ mình mà thôi."
Trân Thanh Phong lại quay sang Khương Điềm Điềm hỏi: "Con cũng lo lắng nữa. Điềm Điềm này, em có chỗ nào không thoải mái không?"
Khương Điềm Điềm xoa bụng, ngẩng đầu xem Trần Thanh Phong, cất giọng vô cùng đáng thương nói: "Dạ có."
Trần Thanh Phong lập tức khẩn trương lên hỏi: 'Sao? Chỗ nào không thoải mái đâu? Để anh đi gọi bác sĩ..."
Khương Điềm Điềm lại nói: "Là do em bị đói bụng!"
Cô có chút ngại ngùng, tay nhỏ nắm lấy góc áo thấp giọng nói: "Em chỉ là đang muốn ăn một chút gì đó." Không thể trách cô đói được vì vốn dĩ bây giờ đã là giữa trưa rồi.
Tô Tiểu Mạch lập tức nói: "Mọi người cứ ở đây đợi đi, để con đi Cung Tiêu Xã mua chút đồ ăn.
Tô Tiểu Mạch có thói quen hay mang tiên theo bên mình, cho nên cô không đợi Bà Trần đưa tiền, nói xong cô liền xoay người đi thẳng ra ngoài.
Tô Tiểu Mạch tuy rằng đối xử với mọi người nhà họ Trần đều rất tốt, nhưng mà ít nhiều vẫn có chút khoảng cách, dù là không quá rõ ràng. Người khác có thể không cảm giác được, nhưng vợ chồng già trong nhà đã lớn bao nhiêu tuổi rồi, người ta đều nói người lớn đều sẽ có cái giác quan của người lớn, cái này không chỉ đơn giản là nói suông đâu.
Bà cùng với chồng mình ít nhiều đều cảm giác được khoảng cách của Tô Tiểu Mạch đối với người trong nhà.
Mặc dù vậy thì Tô Tiểu Mạch lại đối xử với vợ chồng Tiểu Lục rất khác, dường như không có khoảng cách gì cả.
Bà Trần cảm thán nói: "Chị năm của tụi con đối xử với tụi con khá là tốt đấy. Chứ không giống như đối xử với nhưng anh chị khác trong nhà đâu."
Khương Điềm Điềm đắc ý dào dạt nói: 'Mọi người trong nhà đối xử với con đều rất tốt mà ạ! Con đáng yêu như vậy thì làm gì có ai không thích con cơ chứ!"
Bà Trân nghe vậy thì bật cười.
Đúng là một cô gái tự tin có thừa mà.
Có điều sự tự tin này của cô là đúng, cũng bởi vì sự ngọt ngào này nên mọi người mới yêu thương cô.
Quả nhiên Khương Điềm Điềm vừa nói xong đã nghe.
Trân Thanh Phong nói thêm vào: "Đó là việc đương nhiên rồi, Điềm Điêm của chúng ta vừa thông minh lại xinh đẹp, đã thế còn rất biết chăm sóc mọi người, là người nhiệt tình quan tâm người khác, ai không thích Điềm Điềm nhà chúng ta chính là bị thiểu năng trí tuệ."
Khương Điềm Điềm khóe miệng nâng cao, cô nói: "Tuy rằng đây là lời nói thật, nhưng không cần anh phải nói thẳng ra như vậy đâu ạ."
Trần Thanh Phong bày ra khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc nói: "Nếu đã là lời nói thật thì nhất định phải nói ra rồi, không nói thì làm sao người khác biết nghĩ suy của em như thế nào chứt Lời nói thật thì nói ít không đủ đâu, cho nên càng phải nói nhiều ra."
Bà Trần khóe miệng run rẩy có hơi một chút.
Thời điểm Tô Tiểu Mạch quay về liền nhìn thấy Trân Thanh Phong đang ngồi ca tụng vợ mình như một thánh nhân, khen Khương Điềm Điềm không một góc chết nào cả, mấy nữ hộ lý đi ngang qua nghe thấy đều cảm thấy khá là ngại ngùng, đúng là quê chết đi được.
Cũng bởi vì vậy nên Trân Thanh Phong cũng không để ý thấy Tô Tiểu Mạch đang tới gần.
Cô lúc này họ một cái, chậm rãi nói: "Lúc nãy đi trên đường chị mới nhớ là chúng ta không đem theo hộp cơm, nên chị đi qua chỗ chị cả hỏi mượn. Hôm nay bên Cung Tiêu Xã làm thịt kho tàu, Điềm Điềm mau tới đây ăn đi, tranh thủ ăn lúc còn nóng để nguội ăn không ngon."
Cô đặt hai hộp cơm thịt kho tàu xuống rồi nói: "Bên chỗ chị cả không có hộp nào to cả, thành ra con cũng không chia đều cho bốn người được. Nên mẹ với Điềm Điềm ăn trước đi ạ."
Bà Trần nghe vậy thì nói: "Điềm Điêm ăn trước đi, còn dư lại thì ba chúng ta ăn, dù sao bây giờ mẹ cũng không đói bụng."
"Ục ục" Bà Trần xấu hổ ôm bụng.
Tô Tiểu Mạch cười nói: 'Mẹ cũng mau ăn đi ạ, ăn cùng với con đây này."
Trân Thanh Phong cũng nói: "Nhà chúng ta bây giờ có tới hai thai phụ cần được chăm sóc, mẹ cũng cần phải bồi bổ sức khỏe mới có sức mà lăn lộn. Mẹ tranh thủ ăn đi ạ! Có mẹ là hay bận rộn chứ tụi con chịu được ăn sau cũng không sao." Anh - đầu lại nói với Khương Điềm Điềm: "Điềm quay Điềm em cứ ăn đi, bây giờ em là thai phụ, thai phụ sẽ được ưu tiên."
Khương Điềm Điềm đôi mắt ngân ngấn nước nhìn mọi người, cô cắn cắn môi nói: "Vậy con ăn, con thật sự đói quá rồi."
Từ lúc mang thai cô ăn uống rất nhiều cho nên mọi người đều rất là thông cảm, Bà Trân cũng nói: "Con mau ăn đi."
Tô Tiểu Mạch là một người chu đáo, cô hiểu được Khương Điềm Điềm rất thích ăn cơm, cho nên cô để một hộp đầy ắp toàn là cơm. Còn hộp còn lại là thịt kho tàu cũng khá nhiều Khương Điềm Điềm không thích ăn thịt mỡ, nên chỉ ăn mỗi thịt nạc còn thịt mỡ thì để lại đó. Cô hiện tại là thai phụ nên có thể muốn làm gì làm, ăn gì ăn, miễn cô thích là được.
Còn đừng nói tới việc bản thân cô cũng rất có sức ăn, ăn được hẳn một chén cơm lớn, cảm thấy bản thân ăn đã đủ no rồi. Đồ ăn còn thừa trong chén, tất cả đều là thịt mỡ nên lúc này cô mới nói: "Anh Tiểu Phong à, em không thích ăn thịt này."
Trần Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Không có sao đâu, cứ để đó anh ăn."
Bà Trân cười lạnh một tiếng, nói: "Con bé đưa đồ ăn ngon cho ăn như vậy còn tự nhiên nhận lấy nữa, đúng là mặt dày mà."
Khương Điêm Điềm: "??"
Cô đúng thật là không thích ăn thịt mỡ mà.
Trân Thanh Phong: "??2"
Điềm Điềm thật sự không thích ăn mà! Cũng không phải tại anh, bộ bình thường mọi người không thích ăn thịt nạt à?
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt ngập tràn sự khinh bỉ của Bà Trần, cả hai lựa chọn im lặng.
Bà Trần lại nói tiếp: "Cái con bé Điềm Điềm này đúng là con người lương thiện, con nói xem sao lại chiều chồng mình nhiều như vậy làm gì!" Khương Điềm Điềm cười hì hì ôm lấy cánh tay Trần Thanh Phong nói: "Con nguyện ý mà."
Trân Thanh Phong thuận tay xoa bóp khuôn mặt của cô, phải công nhận khuôn mặt nhỏ này của cô đã mũm mỉm hơn trước rất nhiều rồi, nhưng mà như vậy lại rất hợp ý anh.
Khương Điềm Điềm chụp lấy tay anh nói: "Bàn tay anh hãy thành thật một chút cho eml"
Mọi người ngồi ở đây một lát thì Trân Thanh Phong nhìn thấy Khương Điềm Điềm đã có chút mệt mỏi trong người liên nói: "Để anh đi làm thủ tục nhập viện cho em, có như vậy thì em mới có chỗ nghỉ ngơi."
Khương Điêm Điềm từ trước tới giờ đều có thói quen ngủ trưa.
Nên khi nghe anh nói vậy Khương Điềm Điềm cũng gật đầu đáp: "Vâng ạ!"
Sau đó cô cũng đứng lên nói: "Em cùng đi với anh..."
Không thể không nói, Khương Điềm Điềm là một người thai phụ mà nhiều người ngưỡng mộ, lúc đầu ở hành lang ăn thịt kho tàu, những người ở đây đều ra ra vào vào nhìn thấy được điều đó, rồi bây giờ lại đi ngủ trưa, thật ai mà nghĩ là đang đi bệnh viện kia chứ.
Mọi người nghĩ đi, được đãi ngộ như vậy còn không khiến người ta hâm mộ thì là gì nữa đây ạ?
Những người nhà bình thường để được vào bệnh viện sinh đã là không dễ dàng gì rồi, càng đừng nói đến việc ở trong đây lâu.
Có điều người ngoài suy nghĩ gì cũng là chuyện của họ, không quan trọng đối với nhà họ Trần, bản thân Trần Thanh Phong vẫn luôn ngồi ở mép giường trông chừng Khương Điềm Điềm.
Nhìn thấy Khương Điềm Điềm rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, trong mắt anh ánh lên sự lo lắng rõ ràng.
Thời điểm Tô Tiểu Mạch đi vào trong nhìn thấy bộ dáng của Trần Thanh Phong như vậy, cô liền mở miệng nói: "Em đừng ở trước mặt con bé biểu hiện như vậy, con bé sẽ sợ hãi đấy."
Trân Thanh Phong nghe thấy cô nói, cũng không quay lại nhìn cô nhưng miệng vẫn đáp: "Em biết mà."
Tô Tiểu Mạch lại nói tiếp: 'Đó giờ chị vẫn luôn tin một điều, Điềm Điềm là người có phúc. Bởi vậy nên chắc chắn con bé sẽ không có chuyện gì đâu."
Trân Thanh Phong kiên định nói: "Em ấy chắc chắn sẽ không có chuyện gì ạ."
Trân Thanh Phong nhẹ nhàng sờ lấy khuôn mặt của Khương Điềm Điềm, mà Khương Điềm Điềm một chút cảm giác cũng không có, xem ra đã ngủ khá là sâu rồi.
Trân Thanh Phong cười nói: "Em chỉ là đau lòng khi Điềm Điềm phải mang thai vất vả thôi."
Tô Tiểu Mạch khóe miệng run rẩy một cái, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Trân Thanh Phong, cô cảm thấy bản thân đi an ủi cái tên này đúng là quá ngốc rồi.
Đừng nói mọi người trong thôn, mà chắc có lẽ nhiều năm về sau sẽ không có ai mang thai mà được đãi ngộ như Khương Điềm Điềm, được ăn sung sướng hết món ngon này tới món khác! ngon Hiện tại cô khá là nghi ngờ có phải Trân Thanh Phong đang khoe khoang về vợ mình hay không nữa.
"Điềm Điềm chỉ là trời sinh lạc quan mà thôi, nhưng mà mang thai thì làm gì mà không vất vả cho được.' Trần Thanh Phong thấp giọng nói.
Tô Tiểu Mạch "ừ" một tiếng, bản thân cũng không nói tiếp. Đột nhiên cô có chút nhận ra rằng, bản thân cô và Khương Điềm Điềm vốn dĩ không giống nhau. Ở trong mắt Trần Thanh Phong, Khương Điềm Điềm vác bụng lớn đi làm việc đã là vất vả lắm rồi.
Còn đối với trong lòng của cô, ăn không được, đụng cái gì là nôn cái nấy, chân bị chuột rút, nhiều khi lại bị sưng vù, còn phải thường xuyên ra vào nhà vệ sinh thì đó mới được coi là vất vả.
Có thể nói định nghĩa về sự vất vả của cô và Trần Thanh Phong không giống nhau.
Nghĩ như vậy, Tô Tiểu Mạch mới nhẹ nhàng nói: "Chị biết em đau lòng cho Điềm Điềm, em đó giờ vẫn luôn mong em ấy phải luôn vui vẻ thoải mái mà."
Trân Thanh Phong gật đầu nói: 'Đó là đương nhiên rồi chị."
Dừng một chút, anh lại nói tiếp: "Thật ra em vẫn luôn có chút khó hiểu, không biết tại sao bình thường tính tình chị năm khá là lạnh nhạt nhưng sao lại thích Điềm Điềm như vậy? Đương nhiên bản thân em cũng hiểu rõ Điềm Điềm là một cô gái tốt, nhưng mà xét theo tính cách của chị thì chị không phải là một người sẽ quá nhiệt tình với người khác chỉ vì họ tốt. Chưa kể chị với Điềm Điềm trên cơ bản không cùng tính cách với nhau, mà chị lại nguyện ý tiếp xúc với em ấy. Có đôi khi nhìn lại khiến người ta khó hiểu đến buồn buc."
Tô Tiểu Mạch cất giọng nhàn nhạt nói: "Càng là người lạnh nhạt thì lại càng thích người tràn đầy nhiệt huyết như em ấy thôi."
Nói xong thì cô xoay người đi ra cửa.
Trần Thanh Phong quay đầu lại nhìn một cái, tuy rằng Tô Tiểu Mạch đi rồi, nhưng mà chính anh lại nói phụ họa thêm vào: "Nhưng mà phải công nhận Điềm Điềm nhà chúng ta chính là người vô cùng nhiệt tình đấy ạ.
Anh để ý thấy chung quanh bốn bề vắng lặng, Trân Thanh Phong liên cả gan tiến tới hôn chụt vào má Khương Điềm Điềm một cái.
"HH"
Khương Điềm Điềm từ từ tỉnh giấc.
Trần Thanh Phong thấy vậy liền hỏi: 'Làm sao vậy? Làm em giật mình rồi sao?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu, đuôi lông mày của cô nhăn tít lại, giọng nói mềm mại vừa mới ngủ dậy của cô một lần nữa cất lên: "Em lại đau bụng nữa rồi..." Trần Thanh Phong lập tức nói: 'Để anh đi gọi bác sĩ tới."
Khương Điêm Điềm gật đầu đáp: "Dạ vâng!"
Lúc này đây, Khương Điềm Điềm thật đúng là không có nói bậy, cả người cô lúc này đều rất là uể oải, khuôn mặt dịu dàng lúc này của cô nhăn lại như trái khổ qua.
Đại khái bản thân vẫn còn nhớ cái vụ "Tiêu chảy" lúc nãy đã bàn cho nên lúc này Khương Điềm Điềm không ngừng hít thở để bản thân bình tĩnh trở lại, cô cố gắng khiến bản thân mình bình ổn nhất có thể. Hạn chế phát ra tiếng hết mức có thể.
Thời điểm bác sĩ đi tới nơi, khuôn mặt của Khương Điềm Điềm đã trắng bệt không thôi, mồ hôi đã đua nhau túa ra không ngừng, bác sĩ dù sao cũng là người có kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái đã nhận ra liền nói: 'Đây là sắp sinh rồi, mọi người chuẩn bị đưa bệnh nhân vào phòng giải phẫu."
Vừa dứt lời các y tá và hộ lý động tác mau lẹ đưa Khương Điềm Điềm vào phòng phẫu thuật, Khương Điềm Điềm rất nhanh được đưa lên giường rồi bị đẩy đi, mọi người trong nhà họ Trần lúc này lại nháo nhào đi theo.
Có điều tuy Khương Điềm Điềm bị đẩy đến phòng bệnh dù bản thân đã đau chết đi sống lại, nhưng lại không dám kêu ra tiếng, lúc này cô không ngừng hút thở thật đều.
"Cô làm vậy rất tốt. Đúng là nên làm như vậy đấy."
Khương Điềm Điềm lúc này khuôn mặt mới lộ ra một nụ cười tươi rói: "Tôi lúc này không thể làm gì quá sức, tôi để dành sức lực để lát nữa còn có sức sinh em bé nữa ạ."
Bác sĩ nghe vậy thì gật đầu nói: "Đúng vậy đó."
Người đang nói là một bác sĩ nữ, bà đang không ngừng trấn an cô: "Tuy rằng cô đây là lần đầu tiên mang thai, nhưng mà so với số tuổi hiện tại của cô thì cô vẫn có chút lớn, cho nên sẽ không giống người bình thường."
"Vậy nên sẽ có chút khó khăn đấy. Thành ra cô chỉ cần nghe theo sự hướng dẫn của chúng tôi, khẳng định sẽ thuận lợi sinh ra đứa bé." Bác sĩ nói.
Lúc này Khương Điềm Điềm lại nói: "... Tôi tuổi còn nhỏ mà ạ."
Cô năm nay tuổi trong là hai mươi mốt tuổi, tuổi ngoài là hai mươi hai, chỉ nhiêu đó tuổi mà đã già rồi sao?
Bác sĩ kinh ngạc nhìn cô, lúc này bà cũng chỉ có thể thuận theo Khương Điềm Điềm nên đành nói: "Đúng vậy, cô còn khá trẻ không có lớn tuổi."
"Chị dâu của cô đang sinh ở phòng đối diện sao?" Bác sĩ liếc nhìn một cái, liền thấy tầng sinh môn của Khương Điềm Điềm chỉ mới mở có hai phân, có vẻ vẫn còn phải đợi khá lâu.
Thành ra đành phải kiếm chuyện gì đó phân tán sự chú ý của Khương Điềm Điềm, để cho cô giảm thiểu sự lo lắng.
Khương Điềm Điềm nhẹ nhàng nói: "Đúng rồi ạ, hiện tại là mấy giờ rồi vậy bác s2
"Bây giờ là bốn giờ rưỡi."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Vậy là chị ấy đã nằm trong đó được bốn tiếng rồi ạ-"
Cô nghiêm túc hỏi bác sĩ: "Sinh em bé lúc nào cũng lâu như vậy sao bác sĩ?"
Bác sĩ nghe vậy thì nói: "Thật ra cũng không tính là lâu đâu, bốn tiếng nói thì lâu chứ nhoáng một chút liền trôi qua thôi."
Khương Điềm Điềm chu chu đôi môi của mình lên nói: "Tôi... con của tôi so với con của chị ấy lớn hơn hai tháng, đáng lẽ ra phải hai tháng sau chị ấy mới sinh. Vốn dĩ có thể làm chị em với nhau, nhưng mà hiện tại đúng là không biết ai phải sinh trước đây...'
Nếu là người bình thường, đau như thế này sẽ không có tâm tình để nói chuyện đâu, nhưng mà Khương Điềm Điềm thì ngược lại, cô lại có thể thoải mái để cùng bác sĩ tám chuyện trên trời dưới đất. Bác sĩ tò mò nhìn cô hỏi: "Cô làm sao biết cái thai sắp sinh của mình là con gái chứ?"
Khương Điềm Điềm thản nhiên nói: "Bởi vì tôi đẹp hơn đó ạ!" Cô dùng biểu cảm như điều cô vừa nói là lẽ dĩ nhiên mà nói với bác sĩ: 'Chẳng phải người ta nói thai phụ mà càng ngày càng đẹp thì đều sẽ sinh con gái sao ạ?"
Bác sĩ nghe vậy thì bật cười đáp: "Cái này không phải lúc nào cũng chuẩn được đâu."
Bà nhìn thấy Khương Điềm Điềm không hề lo lắng bản thân sẽ sinh phải con gái, nên cũng có chút lạ lẫm, thường thì những người lựa chọn bệnh viện làm nơi sinh con, mà sinh con trai hay sinh con gái thì đãi ngộ sẽ không giống nhau, nên chỉ cần nghĩ bản thân sinh con gái liền không muốn sinh nữa.
"Cô thích sinh con gái à?”
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Đối với tôi con trai hay con gái đều giống nhau ạ, chính bản thân mình mang thai em bé lâu như vậy thì sao lại không thích được chứ ạ? Giờ đến ngay cả nuôi cún còn có cảm tình thì nói chỉ là..."
Bác sĩ nghe ví dụ của Khương Điêm Điềm thì can lời, mãi lúc sau mới cất giọng nói: Cái so sánh này của cô có chút không thích hợp thì phải."
Nếu là bình thường chắc Khương Điêm Điềm cũng sẽ không so sánh như vậy đâu. Có điều hiện tại cô đau đến chết đi sống lại, đầu óc cũng không còn tỉnh táo được nữa rồi, bản thân đã có chút đau đầu mọi thứ liền trở nên lộn xộn với cô.
Nhưng mà chỉ là so sánh thôi nên cũng không quan trọng lắm đâu. Lúc này Khương Điềm Điềm cảm thấy sự đau đớn, bây giờ cô phải trải qua đau hơn những nỗi đau mà từ trước tới giờ cô đã trải rồi. qua "Có điều anh Tiểu Phong nhà tôi, chính là đàn ông đấy nên anh ấy hy vọng tôi sinh được một bé gái..."
Khương Điềm Điềm vẫn tiếp tục nằm trên giường nói chuyện, cô cảm giác nói chuyện như vầy sẽ giúp cô bớt đau hơn. Nhưng mà ngược lại lời cô vừa nói ra lại khiến cho bác sĩ cùng với hai hộ lý ở đây trở nên tò mò, một người trong số họ nhịn không được liền hỏi: "Thời buổi này còn có người đàn ông thích sinh con gái sao?”
Khương Điềm Điềm nghe câu nói đó liên rất ngạc nhiên, cô nói: "Anh Tiểu Phong nhà tôi rất thích ấy chứ! Anh Tiểu Phong nói sinh con trai không bằng sinh con gái cho sướng."
"Sinh con gái để cho con bé ăn ngon mặc đẹp rồi được đi học, mỗi người ai cũng hiểu được trên đời này phải có cha mẹ nhưng lại hiếm có cha mẹ tốt với con thật sự dù con là trai hay gái. Nếu là sinh con trai thì việc đó là lẽ đương nhiên. Cha mẹ chăm con trai nhiều hay ít người ta đều cảm thấy việc đó là nên làm, dù sao sinh con trai cũng có thể nối dõi tông đường."
Thật ra mấy chuyện như thế này dù vẫn có xảy ra, nhưng họ chưa bao giờ nghe ai nói qua nên vẫn có chút lạ lãm.
"Nhưng mọi người đều muốn nối dõi tông đường."
Một tiểu hộ sĩ nhịn không được liền nói.
Khương Điềm Điềm kiên nhãn giải thích: "Chính vì điều đó nên nhiều người mới đối xử với bé trai rất tốt! Trong nhà anh Tiểu Phong còn có tới bốn anh trai nữa đây này. Bọn họ đều sinh con trai. Nhưng đều là người một nhà cũng đâu ai muốn phân biệt đối xử với nhau! Hơn nữa... cô nghĩ xem, trong nhà cũng đâu có ngôi vị hoàng đế để kế thừa đâu, vậy thì nối dõi tông đường cũng đâu cần phải quan trọng hóa còn hơn là lập ngôi vua nữa."
"Phụt!" Một tiểu hộ lý nghe cô so sánh như vậy thì nhịn không được liên bật cười ra tiếng.
Vị bác sĩ lớn tuổi nhất ở trong đó cũng không nhịn được mà cười nói: "Mọi người trong nhà biết suy nghĩ này của cô không vậy?"
Khương Điềm Điềm thản nhiên nói: "Toàn bộ mọi người trong đại đội chúng tôi đều biết đó ạ!" Cô bày ra vẻ mặt kiêu ngạo nói tiếp: 'Chúng tôi đây là không sợ người khác biết suy nghĩ đó đâu. Chúng tôi nói chuyện hợp lý mà."
Nữ bác sĩ nhìn thấy tình huống hiện tại của Khương Điềm Điềm, vẫn chưa thể sinh được liền tiếp tục nói chuyện với cô để phân tán sự chú ý, nữ bác sĩ lúc này mới nói: "Người khác cũng có suy nghĩ như vậy hay sao?”
"Bọn họ nghĩ gì tôi làm sao biết được ạ! Với lại họ nghĩ gì cũng không liên quan tới tôi! Có điều mọi người trong thôn đều rất thích tôi. Tôi là người rất hay nói, hay nói vê chuyện về cuộc sống mọi người xung quanh, nên mọi người rất thích nói chuyện với tôi." Khương Điềm Điềm nói tới vấn đề này lại có chút tự hào.
Một hộ lý nữ trong số đó còn chưa lập gia đình nghe vậy thì ngưỡng mộ nói: "Lúc nãy nhìn thấy cô là biết cô rất tốt số rồi, mọi người trong nhà chồng cô đối xử với cô rất tốt, điều đó rất khó có được, hai cô con dâu đều được đưa tới bệnh viện sinh là thấy ưu ái tới cỡ nào rồi."
Những người làm nông hiện tại ít ai làm được điều đó đâu, nói đúng ra là rất hiếm.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì vui vẻ nói: "Đó là việc đương nhiên rồi ạ, mẹ chồng của tôi đối xử với tôi rất tốt! Mà chị dâu của tôi cũng đối xử với tôi rất tốt, thời điểm lúc giữa trưa này tôi rất đói bụng, chị dâu của tôi liền lập tức đi ra ngoài mua thịt kho tàu...
Khương Điềm Điềm lúc này lâm vào thế giới riêng của cô nói chuyện không ngừng nghỉ, bắt đầu công cuộc nâng nhà chồng của mình lên mây, từ cha mẹ chồng của cô, rồi đến mấy chị em dâu của cô, sau lại nói tới mấy đứa cháu nhỏ rất hiểu chuyện, trong nhà có người nào thì liền nói tới người đó, không bỏ sót một ai, cô khen ngợi một cách triệt để.
Nghe những lời cô nói nãy giờ, ai cũng biết cô có một gia đình chồng tốt cực kỳ, không ai có thể vượt qua họ được.
Nữ bác sĩ và hai nữ hộ lý nghe vô cùng si mê, hận bản thân sao không phải là cô cơ chứ, mà bản thân cũng muốn sau này sẽ tìm được nhà chồng giống như nhà chồng của Khương Điềm Điềm.
Nói chuyện nãy giờ bác sĩ mới lại kiểm tra Khương Điềm Điềm lại một lần nữa thì phát hiện Khương Điềm Điềm đã nở được năm phân rồi, đối với người bình thường thì tốc độ này tương đối nhanh. Mà cái cô gái này nói chuyện vẫn còn đang rất hưng phấn.
Càng không hề có dấu hiệu của một thai phụ sắp sinh hay thét chói tai giống như giết heo.
Theo sau những lời khoác lác của Khương Điềm Điềm, sắc trời cũng dần dần tối xuống
Lúc này không chỉ có nữ bác sĩ mà hai nữ hộ lý cũng vô cùng cảm thán, vị thai phụ này giọng nói rất thánh thót, đã vậy nói chuyện dù rất lâu nhưng lại vẫn rất lưu loát. Không có dấu hiệu của việc mệt mỏi phải ngừng lại.
Bọn họ đương nhiên sẽ không cho rằng Khương Điềm Điềm không đau bụng, thai phụ mà sao lại không đau cho được cơ chứ.
Tất cả mọi người đều khẳng định Khương Điềm Điềm đang rất đau bụng, mà đến chính cô cũng tự công nhận điều đó. Có điều vì để phân tán sự đau đớn, không tập trung vào nó nữa nên mới nói luyên thuyên không ngừng nghỉ.
Tuy rằng mọi người đều nói chuyện, bản thân Khương Điềm Điềm cũng có lúc sẽ ngưng nói, nhưng mà tóm lại mọi người vẫn nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Cũng không biết qua bao lâu, bác sĩ mới đột nhiên nói: "Chuẩn bị một chút đi, chờ thêm mười phút nữa cô liên bắt đầu dùng lực nhé."
Khương Điềm Điềm lập tức mở to hai mắt hỏi: "Vậy là tôi chuẩn bị sinh rồi sao ạ?
Kỳ thật cô đã đau tới đầu óc mơ hồ rồi, nhưng mà bởi vì như thế cô vẫn cố gắng nói chuyện để dời đi sự chú ý, giảm đau được lúc nào hay lúc đó.
Có thể việc này đối với người khác không có tác dụng cao, nhưng với riêng Khương Điềm Điềm nhờ nói chuyện như vậy mà có tác dụng không ít.
"Đúng vậy, sắp sinh rồi."
Khương Điềm Điềm nhẹ giọng hỏi: "Hiện tại là mấy giờ rồi ạ?"
Bản thân cô từ lúc vào đây không biết được bây giờ là bao nhiêu giờ nữa rồi.
"Chắc cũng tâm mười giờ rồi."
Sau đó liền nghe nữ bác sĩ nói: "Được rồi, cô chuẩn bị di!"
Phòng sinh yên ắng từ rất nhiều tiếng đồng hồ, đột nhiên lại truyên tới âm thanh la hét đầy đau đớn, kiểu đau đớn này giống như xuyên thấu qua phòng sinh truyền trực tiếp vào tại Trân Thanh Phong.
Trân Thanh Phong nghe thấy tiếng la liền vô cùng lo lắng, anh lập tức đứng thẳng dậy, mắt thấy con trai đang hướng thẳng tới cánh cửa phòng sinh định mở ra, Bà Trần đã nhanh tay kéo anh trở lại.
"Con đi đâu đấy, yên lặng đứng ở đây đi, đừng có làm phiền người khác."
Trân Thanh Phong lắp bắp nói: "Điềm Điềm...' Lời vừa nói ra đôi mắt đã đỏ hoe lên.
Bà Trần nắm chặt tay anh lại nói: "Con bình tĩnh lại chút đi, vậy mà không bằng anh ba của mình nữa, ồn ào cái gì chứ!"
Trân Thanh Phong mang theo giọng nói có chút run rẩy đáp: "Nhưng mà Điềm Điềm, em ấy kêu thảm thiết như vậy..."
"Sinh con thì kêu la là đúng rồi! Điềm Điềm yên lặng lâu như vậy cho nên bây giờ bắt đầu sinh là đúng rồi! Con bình tĩnh một chút đi!" Bà Trân nắm chặt tay của Trân Thanh Phong nói tiếp: "Con bây giờ không làm phiền người khác chính là làm điều tốt cho Điềm Điềm rồi."
Trần Thanh Phong nắm chặt nắm tay lẩm bẩm: "Con biết ngay mà, sinh con là chuyện rất khủng bố..." Bà Trần nhìn thấy bộ dạng lo lắng của con trai, bà dùng sức vuốt phía sau lưng con trai nói: "Con cứ bình tĩnh ngồi ở đây đợi đi, Điềm Điềm tốt số như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Trân Thanh Phong: "... Dạ."
"Con bé so với con hiểu chuyện hơn nhiều đấy, nên con cũng không thể nào làm ảnh hưởng tới con bé được."
Trân Thanh Phong: "... Dạ."
"Con lần đầu tiên làm cha nên có chút ngây thơ không hiểu được, cho nên qua mà học hỏi anh ba con kìal"
Trân Thanh Phong: "... Dạ."
Bà Trân thật vất vả trấn an Trần Thanh Phong, liên nghe thấy phòng bên kia truyền tới âm thanh hét chói tai, lúc này hai bên đều là con dâu của bà, Bà Trần lúc này vô cùng lo lắng!
Bản thân bà tin tưởng Khương Điềm Điềm nhất định sẽ thuận lợi sinh ra đứa bé, chỉ là chị dâu ba Trần vào đó đã được mười tiếng rồi! Lại còn bị té ngã nữa làm sao mà người khác không lo lắng được chứ!
Bà buồn râu nhìn sang bên kia, đúng lúc này đột nhiên không nghe được tiếng hét của chị dâu ba Trần nữa, bà nhanh chóng chạy qua xem xét, không đầy một phút sau bác sĩ đẩy cửa ra vui vẻ nói: "Chúc mừng là con trai nhé!"
Anh ba Trần nghe vậy thì ngơ ngác, cả người dựa vào trên ghế chưa kịp định thân lại, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Bà Trần nghe thấy vậy thì vui vẻ nhận lấy đứa bé ôm vào lòng nói: "Tới đây để bà nhìn một cái nào!"
"Bác ơi! Bác cẩn thận một chút nhé, em bé lần này là sinh non hẳn hai tháng nên còn khá yếu cần phải chăm sóc thật kỹ."
"Tôi... tôi... tôi... tôi có con trai rồi..." Bà Trần quay đầu lại, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn con trai mình rồi nói: "Con nói chuyện nhỏ nhỏ lại chút đi!"
Theo sau đó là tiếng vỗ nhẹ nhàng của bà: "Đúng thật là đáng yêu quá!"
Đang nói chuyện thì chị dâu ba Trần cũng được đẩy ra, Bà Trần thấy cô thì nói: "Con mau tranh thủ đi nghỉ ngơi đi nhé!"
Bên này có động tĩnh gì Trân Thanh Phong cũng không hề nghe lọt tai, một lòng chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật vợ mình đang ở trong đó. Cũng không biết phải qua tới bao lâu, anh liền nghe được một âm thanh khác vang lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận