Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 65

Chương 65Chương 65
Tính đến nay Khương Điềm Điềm đã xuyên tới đây đã đầu năm thứ sáu rồi, đúng hơn là được hơn năm năm rồi.
Thời điểm cô xuyên qua cũng đang học trung học đến bây giờ đã hai mươi hai tuổi rổi, nói đúng hơn là hai mươi mốt tuổi. Ở nông thôn thì sẽ lùi tuổi lại một số, cho nên so với thực tế thì lớn hơn một tuổi.
Có điều dựa theo chính quy thì hai mươi mốt tuổi không chênh lệch bao nhiêu.
Tuy ở độ tuổi này đã được xem là trưởng thành rồi, nhưng bởi vì mọi người trong nhà họ Trần đối xử với cô rất tốt, cho nên cô vẫn mãi vô tư không lo sự đời.
Phải nói thế nào nhỉ? Một người mà trưởng thành đúng độ tuổi hoặc hơn thì thật ra là một thiệt thòi, bởi vì họ phải đối diện với nhiều thứ khiến họ bắt buộc phải lớn lên.
Giống như một trái nho xanh bị ép chín, vị sẽ không ngon như trái nho chín đúng thời điểm.
Phàm chỉ cần mình hài lòng với cuộc sống thì mọi thứ sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Tóm lại Khương Điêm Điềm vẫn là một người vô tư đáng yêu không lo sự đời, mà vẻ ngoài cũng không có gì thay đổi cho lắm.
Từ ngày cô có em bé thì ở nhà càng được đãi ngộ tốt hơn nữa, nhìn cô với gấu trúc không khác nhau là máy.
Đến ngay cả chị dâu ba Trần lúc xem mạch cho Khương Điềm Điềm biết cô ấy có thai cũng rất trông mong bản thân cũng sẽ có thai giống như vậy.
Có điều đến lúc bắt mạch cho cô thì không có, mà sự thật là do cô ăn quá nhiều nên bị trướng bụng. Chị dâu ba Trần cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Tuy là vậy nhưng Khương Điềm Điềm vẫn quay sang an ủi chị dâu ba Trần vài câu: "Chị ba này, có thể là do em bé cảm thấy lúc này mà đến bụng chị sẽ bị tủi thân nên mới không tới đấy ạ."
Chị dâu ba Trần: "?"
Quả nhiên Khương Điềm Điềm tốt nhất vẫn không nên nói chuyện, cô ấy có thật là đang an ủi người ta không vậy?
Khương Điềm Điềm lại thản nhiên nói tiếp: "Các vị lãnh đạo đã nói qua rồi đấy ạ, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời. Nếu như chị cũng nghĩ như vậy thì sinh nam hay nữ cũng giống như nhau thôi, mà chị lại nhất quyết muốn sinh bé trai!"
Chị dâu ba Trân muốn phản bác, nhưng mà Khương Điềm Điềm đã ngăn lại không cho cô nói, bản thân tiếp tục nói: "Em bé khẳng định là không biết được bản thân mình là nam hay nữ. Mà bé con biết chị hay phân biệt giới tính chỉ thích mỗi bé nam thôi, nên em bé mới không dám tới đó ạI
Chị nghĩ đi nếu em bé trong bụng là bé gái, tới lúc sinh ra mà chị không thích em bé thì bé con có phải sẽ rất đau lòng hay không? Nếu là bé trai thì em bé này cũng rất là thông minh, bé con biết khi sinh ra chị sẽ rất thích bé con mà không thương mấy chị của mình nữa. Thành ra em bé sẽ bị mấy chị mình ghét bỏ không thích nữa, bé con cũng không muốn đến luôn.
Nếu là người bình thường bịa chuyện, có thể người ta sẽ không tin những gì người đó nói, nhưng đây lại là Khương Điềm Điềm vợ của Trần Thanh Phong.
Hai vợ chồng nổi tiếng là nói gì cũng làm người khác cảm thấy hợp lý.
Nghe Khương Điềm Điềm nói như vậy chị dâu ba Trân nghe xong cũng đắn đo suy nghĩ, cô quay sang hỏi Khương Điềm Điềm: "Còn có chuyện như thế à?"
Khương Điềm Điềm suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Em cũng không biết nữa, chỉ là tự em đoán như vậy thôi! Nhưng mà em nghĩ như thế này, mặc kệ thời điểm như thế nào thì cũng phải đối xử với con mình một cách tốt nhất mới được, thuận theo tự nhiên thôi ạ. Nói không chừng em bé của chị cảm giác được sự chờ mong của chị đối với mình thì em bé cũng sẽ đến sớm thôi." Chị dâu ba Trần: "Hả?"
Khương Điềm Điềm nhìn chị dâu ba Trân nói tiếp: "Cho dù trong lòng chị rất muốn sinh bé trai, nhưng cũng muốn đối xử công bằng với cả con trai và gái. Bé con cũng sẽ cảm nhận được sự khao khát của chị, nói không chừng sẽ vì vậy mà đến! Nhưng nếu đó chỉ là diễn nhất thời để bé con cảm nhận rồi tới thì chị có chắc sẽ diễn được trong bao lâu không ạ?"
Nếu thật sự đối xử với cả trai và gái đồng nhất như nhau, vậy thì có thể diễn mà diễn cả đời thì đối với đứa trẻ như vậy cũng rất tốt.
"Chị có thể diễn mà diễn được cả đời thì đó có thể xem là bản lĩnh của chị! Một hai đều phải diễn bộ mặt yêu thương tất cả các đứa con ra bên ngoài cho bọn trẻ nhìn thấy thì tốt đấy! Nhưng nếu để con mình biết được thì như vậy sẽ dọa bọn trẻ đó ạ. Nhưng mà nếu được như vậy thì em không nói còn nếu chị chỉ diễn một lát mà em bé cảm nhận được, thì cũng sẽ dọa cho em bé sợ không dám đến với chị nữa đâu!"
Khương Điềm Điềm chớp đôi mắt to long lanh nhìn chị dâu ba Trần, cô lúc này lắp ba lắp bắp nói: "Còn còn còn... Còn có thể như vậy được sao?"
Khương Điềm Điềm ngạc nhiên nói: "Chuyện này sao có thể không thể như vậy được chứ ạ? Chị chỉ cần đối xử với con của mình thật tốt sau đó lại đối xử với chính mình tốt một chút, nói không chừng mấy ngày sau lại có tin vui thì sao ạ? Giống như em này tự nhiên lại có hì hì!"
Dấu ba Trần lẩm bẩm nói: "... Nghe em nói cũng có chút hợp lý."
Khương Điềm Điềm ưỡn ngực nói: "Đương nhiên là hợp lý rồi ạ."
Cô nhớ mang máng thời điểm lúc cô đọc truyện này có phân khúc nhắc tới chị dâu ba Trần sinh được một bé trai, nhưng mà thời gian cụ thể vào lúc nào thì cô cũng không nhớ rõ.
Tuy rằng không nhớ được thời gian cụ thể, nhưng mà cô cũng không ngại nói thêm mấy lời này cho cô ấy. Đơn giản vì nếu dựa vào tính cách của chị dâu ba Trần thì chắc chắn sẽ trọng nam khinh nữ. Nếu thật sự cô ấy sinh con trai, chắc chắn cô ấy sẽ đối xử với ba cô con gái của mình càng kém hơn thôi!
Cho nên bây giờ cho cô ấy một vài lời khuyên như thế này để cô ấy có chút thay đổi tư tưởng, biết đâu sau này lại có lợi cho cô ấy.
"Chị nghe em thì không có sai được đâu ạ, chị không cần cả ngày cứ la mắng Nhị Nữu, Tam Nữu và Tứ Nữu nữa đâu, chị xem đi, chị hai có bao giờ la mắng Đại Nữu đâu chỉ có chị suốt ngày la mắng ba cô bé.
Bây giờ chị đối xử với ba cô con gái của mình tốt một chút, nói không chừng duyên tới lúc nào không hay ấy. Mà nói không chừng đến lúc chị có em bé đứa trẻ lại là người hiểu chuyện thích chăm sóc mấy chị gái của mình thì sao ạ?
Nếu bé con biết trước đó chị đối xử không tốt với chị gái của bé con thì sao đây ạ? Như vậy sẽ làm rạn nứt tình cảm của chị và đứa bé đấy ạ!"
Khương Điềm Điềm cảm thấy việc tẩy não cho chị dâu ba Trần là một chuyện tương đối dễ dàng.
Quả nhiên dẫu ba Trần nghe cô nói như vậy thì liên tục gật đầu nói: "Đúng đúng... em nói rất hợp lý."
Nếu thật sự do cô mà đứa trẻ không tới thật, giống như vợ của Tiểu Lục nói, đứa trẻ là người rất hiểu chuyện nên nhìn thấy cô đối xử với mấy chị gái của mình như vậy nên mới không dám tới.
Lúc này chị dâu ba Trân cực kỳ nghiêm túc tiếp thu lời của Khương Điềm Điềm, cô còn cảm thản nói: "Chị bây giờ phải đối xử với con gái của mình tốt một chút mới được."
Khương Điềm Điềm gật đầu ủng hộ nói: "Đúng rồi đó chị."
Bà Trần đang ngồi kế bên: ..."
Bà là người thế nào mà lại kiếm được một cô vợ ngu ngốc như vậy cho thằng ba con của bà được nhỉ? Mới nói như vậy mà nó đã tin sái cổ được, nhìn chung đúng là người không có đầu óc rồi.
Bà phiên muộn nghĩ vẫn là không nên cho bọn chúng ra riêng, bằng không thằng ba con bà sẽ không còn gì để ăn nữa quái!
Đảm bảo sẽ bị người ta lừa sạch sành sanhI
Chị dâu ba Trân ở bên này hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của mẹ chồng cô, cô còn đang liên tiếp vỗ đùi cảm thán: "Em nói quá đúng luôn!"
Sau đó cô nhanh chóng gọi con gái của mình: "Nhị Nữu, Nhị Nữu ơi!"
Nhị Nữu nghe mẹ gọi tên thì cảm thấy kỳ lạ, ánh mắt dò xét nhìn mẹ mình đáp: "Mẹ à, có chuyện gì vậy ạ?" Chị dâu ba Trân lấy ra ba phần tiền nói: "Cái này cho con và hai em gái mỗi người một phân."
Nhi Nưru: "!!!222"
Năm nay cô bé đã mười hai tuổi, tính ra cũng là một cô gái lớn rồi, tự nhiên cô bé cũng hiểu được mẹ mình là người như thế nào, mẹ cô bé từ đó tới giờ là người trọng nam khinh nữ, muốn moi được một phân tiền từ tay mẹ cô bé thì phải nói là khó hơn leo tám ngọn núi ấy chứ!
Mẹ cô nhóc đối xử với mấy chị em cô bé còn không tốt bằng anh họ của mấy tụi cô nữa.
Mà may mắn là nhà họ cách nhà anh họ của cô bé khá là xa với cũng không thường xuyên gặp mặt nhau, cho nên cũng ít phải chịu cảnh tổn thương như vậy.
Vậy mà tự nhiên hôm nay mẹ cô bé lại cho tụi nhóc tiền, đúng là dọa chết cô rồi.
Nhị Nữu run rẩy môi, có chút khó tin nhìn mẹ mình hỏi: "Vì... vì sao lại cho tụi con tiền ạ?"
Chị dâu ba Trân thản nhiên nói: "Cho mấy đứa con tiền tiêu vặt thôi, mấy đứa tụi con dù sao cũng đã lớn rồi, trong người không thể không có tiền được. Về sau mỗi tháng mẹ sẽ cho ba đứa tụi con một phân tiền dùng để tiêu vặt."
Khương Điêm Điềm: '..."
Một tháng... một phân tiền.
Cô thật là rất hào phóng luôn rồi đó!
Lời này được nói ra từ miệng một người keo kiệt bao năm khiến cho Nhị Nữu vô cùng ngạc nhiên, mỗi tháng cho một phân tiền. Như vậy một năm mấy bọn nhóc sẽ có một mao nhị!
Bọn chúng có ba người thì sẽ có tới ba mao tiên!
Nhị Nữu từ trước tới nay trong người không bao giờ có nổi một phân tiền, tính toán trong đầu bản thân sắp tới sẽ có nhiều tiền như vậy, cô bé liên đứng dại ra nhìn mẹ mình, cô bé cả người choáng váng không biết có phải hôm nay mẹ mình bị trúng gió không nữa.
Đối với Khương Điềm Điềm thì việc mỗi tháng chỉ cho một phân tiền thì khá là keo kiệt. Nhưng ở đây người cho tiền là chị dâu ba Trần thì việc này đã ngoài sức tưởng tượng của cô rồi, như vậy đã được xem là cực kỳ hào phóng rồi.
Phải biết rằng trước kia chị dâu ba Trần được gả đến đây trong tay từ trước đã không có một phân tiền nào rồi.
Tuy rằng Bà Trần không câu nệ việc để con dâu chu cấp cho nhà mẹ đẻ, nhưng mà mấy năm nay trong tay cô cũng không có bao nhiêu tiền cả.
Khoảng mấy năm đổ lại đây mới tôn được mấy đồng tiền, mỗi lần trợ cấp cho nhà mẹ đẻ cũng không hề cho tiền.
Cho nên bây giờ cô nguyện ý cho mấy đứa con gái của mình tiền tiêu vặt thì như vậy đã là rất tốt rồi.
Hiện tại trong tay chị dâu ba Trân có một trăm khối tiền, số tiền này phải tích góp trong ba năm mới có được, vậy nên bình thường có chết cô cũng không động tới! "Mẹ, mẹ... Sao vậy ạ?" Nhị Nữu vẫn là không thể tin được mà hỏi mẹ của mình.
Chị dâu ba Trân khó chịu nói: "Cho tụi con tiền còn không vui là sao, tiên đó cứ cầm xài đi không cần trả lại cho mẹ làm gì."
"Khu khụ khụ!" Khương Điềm Điềm đột nhiên họ khan.
Chị dâu ba Trần lập tức thanh tỉnh lại, cười nói: "Các con cứ cầm tiền này đi, sau này trong tay mẹ có nhiều tiền hơn, lúc đó cũng sẽ cho các con nhiều hơn một chút."
Khương Điềm Điềm nhỏ giọng bổ sung thêm: "Con gái ở trong người nên có chút tiền, phải có tiền trong người nếu lỡ như có chuyện gì cũng có tiền mà xử lý. Có như vậy thì mới không bị mấy tên nhóc khác dùng tiền để lừa gạt, hay là cũng bởi vì có một cây đậu đã bị gả qua nhà người ta rồi."
Chị dâu ba Trân vừa nghe mấy lời này cũng gật đầu liên tục nói: "Đúng đúng đúng! Mấy lời này em nói ra là rất đúng."
Thật ra chuyện này đã xảy ra trong thôn của họ, một cô bé có tên là Sơn Hạnh, cũng bởi vì chuyện Khương Điềm Điềm nói qua cũng giống với tình cảnh của cô bé ấy. Bởi vì trong thôn có thằng nhóc tên Nhị Cẩu đã cho cô bé đó một cây đậu, mà cứ như vậy cô bé liên vê nhà một hai đòi gả cho thằng nhóc Nhị Cẩu đó.
Nhị Cẩu thời còn trẻ đã đầu cơ trục lợi, trong nhà cũng không phải dạng nghèo không có gì ăn, nhưng mà trong nhà có hai người lớn tuổi và một cô em gái ở chung với nhau không được hòa thuận cho lắm. Người trong thôn nhà có điều kiện tốt một chút cũng không muốn gả vào nhà đó. Vậy mà Sơn Hạnh vì muốn gả vào nhà đó mà về nhà mình làm rùm ben mọi thứ lên.
Đến nỗi cô bé cũng không cần một phân tiền hỏi cưới gì cả, tự mình đem theo đồ đạc đến nhà Nhị Cẩu ở luôn.
Đối với Khương Điêm Điềm việc này không có gì là không tốt cả, chuyện cưới hỏi này nọ cũng giống như việc một người uống nước thôi. Ấm lạnh thì cũng chỉ có người uống mới biết được thôi. Hơn nữa cô cảm thấy tên Nhị Cẩu này tuy rằng cả ngày đánh nhau với Trần Thanh Phong là như vậy, nhưng tính tình cũng khá là tốt và không quá tệ bạc.
Nhưng tuy rằng tính tình người ta không xấu, nhưng mà có thể dùng chuyện này để nhắc nhở người khác cũng được.
Đặc biệt là đối với người có tính cách như chị dâu ba Trần.
Quả nhiên chị dâu ba Trần nghe cô nói xong đã nhanh chóng cất giọng nói tiếp: "Đúng đúng đúng, tụi con có thiếu cái gì đi nữa, mặc kệ là đắt hay như thế nào, có thể nói với người trong nhà, trực tiếp nói với mẹ cũng được. Nhưng không thể nào nhận đồ vật của người ngoài được. Ai mà biết được mục đích người ta cho là có ý gì chứt
Nhị Nữu ngơ ngác đáp: ”...'
ẢI Vâng." Chị dâu ba Trần thấy bản thân cũng đã làm tốt lắm rồi nên quay sang con gái nói: "Được rồi, con đem tiền qua cho hai em gái của con đi." Lúc này Nhị Nữu đờ đẫn xoay người chuẩn vị rời đi thì đột nhiên chị dâu ba Trần gọi lại: 'Chờ một chút." Lúc này nội tâm Nhị Nữu kêu gào: Đấy tới rồi, tiền lại phải trở về tay khổ chủ rồi.
Chị dâu ba Trân lúc này móc ra thêm ba phân tiền nói: "Lại cho tụi con thêm ba phân tiền nè, hiện tại đã là tháng hai rồi, tiền này là cho bù vào tháng trước không cho tụi con. Bây giờ bù lại cho tụi con đấy!"
Nhị Nữu: "II"
Cô bé cầm sáu phân tiền trên tay mà không tin vào mắt mình, cô bé có cảm giác chuyện này giống như bản thân đang mơ chứ không phải là thật vậy.
Chị dâu ba Trần lại bổ sung thêm: "Về sau mỗi tháng cứ đến gặp mẹ lấy tiền tiêu vặt cho mấy chị em."
Nhị Nữu đáp một cách mông lung: "Dạ con biết rồi!" Nói xong cô bé đầu đi trong vô thức. quay Chị dâu ba Trần thấy vậy thì thở dài một cái sau đó lại nhíu mày thấp giọng nói: "Cái con bé người ta cho mà còn không biết cảm ơn nữa."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Con bé chắc là còn ngạc nhiên chưa tỉnh lại đấy ạ, ai mà nghĩ tới được chứ! Đây là do vui mừng quá mức rồi, thường con người khi vui quá sẽ có chút dại ra đó ạ! Chị xem đi, con bé lúc nấy nhìn chả khác gì người ngốc đúng không ạ?"
Chị dâu ba Trần lúc này nhớ lại cũng xác nhận nói: "Em nói chị mới để ý đúng là giống thật."
Khương Điềm Điềm nghe vậy liền cười một cái.
Đại khái là bởi vì bản thân đã tiêu mất sáu phân tiền, nên chị dâu ba Trân cũng không dám chậm trễ nữa, lập tức đứng lên đi làm việc, hận không thể nhanh tay nhanh chân kiếm thêm sáu phần tiền để bù vào lại. Bà Trần nhìn thấy bộ dạng hùng hùng hổ hỗ của con dâu ngốc của mình thì bất đắc dĩ thở dài nói: "Cái đầu óc của con bé này không khác gì cục đá cả."
Khương Điêm Điềm cười khanh khách nói: "Con người mà mẹ, hy vọng một chút thì tốt cho bản thân chứ sao, vả lại đối xử với con gái mình tốt một chút cũng xem như đối xử với bản thân chị ấy tốt thêm một chút."
Đêều là người một nhà với nhau thì hà cớ gì phải có sự phân biệt đối xử như vậy chứI
Bà Trân nhìn Khương Điềm Điềm nói: 'Đứa nhỏ này, con cũng quá mức lương thiện rồi đó."
Khương Điềm Điềm vô tư nói: "Con thấy người một nhà với nhau đối xử tốt là điều nên làm thôi ạ. Giờ tính như chị ấy không thật tâm đối xử tốt với bọn trẻ, chỉ đơn giản giả vờ đối xử tốt thì như vậy cũng có lợi cho bọn trẻ. Đấy dù sao cũng được xem là chuyện tốt rồi."
Bà Trần thở dài nói: "Thôi coi như là bù đắp cho ba đứa nhỏ." Sau đó bà nhìn xung quanh mắt thấy trong phòng không có ai, Bà Trần trộm lấy ra một khối bánh táo đưa cho Khương Điềm Điềm, bà nhỏ giọng nói: "Lén ăn đi, con đừng để người khác thấy nghe chưa!"
Khương Điềm Điềm thấy vậy liền nhanh tay lấy khối bánh bỏ vào trong tay áo, gật gật đầu học theo Bà Trần nhỏ giọng nói: 'Dạ vâng."
Người ta đều nói ăn chua là nam ăn cay là nữ, nhưng mà Khương Điềm Điềm chua cay gì cô cũng thích ăn, đặc biệt là món mì chua cay!
Cho nên bây giờ muốn đoán là nam hay nữ cũng không đoán được!
Có điều cũng không phải hoàn toàn không có một chút dấu hiệu nào, người ta còn đồn với nhau là nếu thai nhi là bé trai thì ngoại hình người mẹ sẽ dần xấu đi một chút, còn nếu thai nhi là bé gái thì người mẹ sẽ ngày càng xinh đẹp hơn.
Mà Khương Điềm Điềm là vế sau ngày càng nảy nở đẹp hơn trước.
Cho nên tuy rằng bụng của cô mới có hai tháng thôi, nhưng người trong nhà đều nói thầm với nhau khả năng lớn có lẽ Khương Điềm Điềm mang thai bé gái rồi.
Đương nhiên bởi vì Trần Thanh Phong cũng tự mình liên tưởng tới cảnh vợ của anh sinh con gái, mà anh cũng thích vợ mình sinh con gái.
Cho nên mọi người trong nhà cũng không hề kiêng ky gì cả, cả nhà cùng nhau thảo luận cực kỳ sôi nổi.
Bà Trần còn nhanh chóng dặn dò Trần Hồng, để cho cô chuẩn bị tốt vải hoa các kiểu, dù sao thì bé gái dùng vải hoa là đẹp nhất, và cũng rất thích hợp với con của Khương Điềm Điềm, bởi vì mẹ xinh như vậy, con gái chắc chắn cũng xinh, dùng vải hoa là thích hợp nhất.
Mà hiện tại muốn chuẩn bị mấy cái đó không phải mua là có liền, chho nên dù sao bây giờ chuẩn bị sớm một chút tới đó sẽ không bị luống cuống tay chân.
Khương Điềm Điềm có thai là vào ngay ngày mùng một bắt mạch mà ra. Nhưng mà nhà bọn họ cũng không nói với bên ngoài làm gì, để ra giêng thai nhi được đầy ba tháng thì người trong thôn cũng tự khắc hiểu được, nhà họ Trần có cô con dâu Khương Điềm Điềm cuối cùng cũng có thai.
Mà thôn này mấy thông tin như vậy nhanh nhạy lắm nên nhà họ cũng không nói thêm vào làm gì.
Vì dù sao kết hôn nhiêu năm mà không sinh con cũng là một chuyện tương đối ít.
Nếu không phải Trân Thanh Phong mới vừa kết hôn, lúc nào ra ngoài cũng nói phải đợi thêm bốn năm năm nữa mới muốn có em bé. Sợ là sau lưng người ta đã đồn thành cái gì luôn rồi.
Dù sao cũng sẽ có người nói vào tai nhau có phải là Trần Thanh Phong không được nên mới nói như vậy hay không.
Bà Trân cũng nhiều lần nghe đồn mấy lời như vậy rồi, nhưng mà người ta cũng không có đến trước mặt bà nói, thành ra bà cũng không thể nào đến nhà người ta gây chuyện được. Chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Có điều lâu lâu bà cũng muốn nhắc nhở con trai mình một chút.
Và lẽ đương nhiên là có nhắc nhở cũng vô dụng. Rốt cuộc Trần Thanh Phong giống như lợn chết không sợ nước sôi vậy.
Nhưng hiện tại bọn họ đã có con rồi, Bà Trân đúng là người vui mừng nhất trong nhà.
Bà cảm thấy hiện tại bản thân đến đi đường thôi cũng giống như đang bay vậy.
Đến tháng ba, thời điểm chị dâu ba Trần đang ăn cơm vui vẻ đột nhiên liền nôn ra hết, dọa cho mọi người trong nhà hốt hoảng, phải gọi bác sĩ đến kiểm tra một chút, vậy mà lại phát hiện cô có thai rồi.
Cái thai không tới hai tháng! Nói cách khác, thật ra thời điểm tết thì cô cũng đã có thai rồi, nhưng mà lúc ấy chưa tới một tháng, nhiều lắm là mới hai tuân cho nên bắt mạch không ra được. Cô cùng với Khương Điềm Điêm kém nhau hai tháng.
Chị dâu ba Trân không thể nào nghĩ được, chính bản thân cô chỉ mới đối xử tốt với mấy cô con gái mình một thời gian, vậy mà bản thân đã có thai rồi, có thể thấy được, đứa nhỏ trong bụng cô là một đứa bé hiểu chuyện.
Trong lúc nhất thời, chị dâu ba Trần cảm thấy bản thân trước kia làm việc hay cư xử với con mình quá sai lâm rồi.
Nếu như cô trước kia đối xử tốt với con gái mình thì biết đâu bản thân cô đã có thai sớm rồi cũng nên.
Cô lôi kéo tay của Khương Điềm Điềm nói: "Vợ của Tiểu Lục này, cũng nhờ có em chỉ điểm cho chị. Nếu không có em chị cũng không biết mình sai như vậy đâu. Sớm biết như thế thì chị sẽ không làm như vậy nữa đâu. Chị không nghĩ tới đứa bé này lại là một đứa hiểu chuyện như vậy! Nhà chị giờ lại có một đứa bé hiểu chuyện như thế rồi thì chị sẽ cố gắng thay đổi không giống như trước kia nữa! Không nghĩ tới nhà chị lại có phước như vậy, sắp tới sẽ có một đứa con hiểu chuyện."
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: 'Cho nên em mới nói, chị càng đối xử tốt với con gái mình bao nhiêu, đứa trẻ trong bụng cảm nhận được, mặc kệ là trai hay gái thì đứa trẻ này cũng là một đứa trẻ tốt. Chị cũng hãy đối xử bình đẳng với đứa bé nếu không phải là con trai nhé ạ."
Chị dâu ba Trân nghe vậy thì nói: "Đây là việc nên làm mà."
Khương Điềm Điềm nói rất đúng, nếu mà có diễn thì cũng phải diễn cả đời.
Đứa nhỏ này hiểu chuyện như vậy, nhất định là con trai rồi!
Hai ba bốn đứa trẻ đang đợi mẹ mình trở mặt đây này, nhưng ngược lại với suy nghĩ của bọn trẻ. Mẹ của chúng không những không cáu gắt mà lại càng trở nên dịu dàng hơn với bọn chúng.
Mấy cô con gái đều có chút không hiểu nổi mình mẹ nữa rồi, bọn chúng đều đã quen với ánh mắt coi thường của mẹ mình rồi, đột nhiên bây giờ lại đối xử tốt với bọn chúng, bọn chúng đúng là không quen với cách cư xử này của mẹ mình.
Vậy là thật sự đối xử tốt với chúng sao?
Thật là hù dọa người ta quá đi!
Chả biết mẹ bọn chúng trúng bệnh gì nữal
Có điều mặc kệ có ra sao đi nữa, nhà họ Trần vẫn cứ tiếp tục làm việc sống qua ngày thôi! Chị dâu ba Trần cứ ngày một đối xử với mấy đứa con gái mình tốt hơn.
Còn để nói là có chuyện gì khó khăn hay không, thì nhất định phải nhắc tới cái thai trong bụng chị dâu ba Trần, đứa nhỏ trong bụng này có chút quấy phá mẹ của mình!
Đối với thai phụ thì đều giống nhau, cần được bồi bổ một chút, nhưng dấu ba Trần bên này thì không được khoẻ cho lắm, ăn gì nôn nấy, cả người đều cực kỳ uể Oai.
Mặc dầu đều là thai phụ, nhưng mà cô so với Khương Điềm Điềm thì như trên trời dưới đất vậy.
Có thể nói chị dâu ba Trần thì xấu còn Khương Điềm Điềm lại ngày càng đẹp lên.
Tuy có thể nói sự đối lập này khiến lòng người chua xót, nhưng có điều trong lòng chị dâu ba Trần vẫn rất là vui vẻ.
Ai cũng nói sanh em bé mà da dẻ xấu một tí đợi thời gian sau lớn lên trẻ con thay da thì sẽ khác, cho nên nếu như nói bây giờ cô khổ một chút nhưng mà trong lòng vẫn khá là vui mừng.
Cô cảm thấy bây giờ cực một chút nhưng con sinh ra sẽ rất tốt và khoẻ mạnh, như vậy là đủ xứng đáng rồi.
Nhưng mà nói tới nói lui Khương Điềm Điềm đúng là không giống người bình thường, nhà họ Trần có mấy cô con dâu mặc kệ là sinh con trai hay sinh con gái, khi mang thai vào người trông rất đáng thương, đến ngay cả Tô Tiểu Mạch thời điểm mang thai cũng phải lăn lộn bị hành cực khổ.
Chỉ có duy nhất Khương Điềm Điềm đẹp như một bông hoa, ăn uống rất tốt, ăn cái gì cũng được cả.
Thế cho nên người trong nhà ai cũng cảm thán vô cùng.
Bởi vì chị dâu ba Trân căn bản ăn uống không vô, nên Bà Trần cũng không có giấu diếm gì cả, bà đem hết đồ ăn cho cả hai thai phụ cùng ăn, bọn họ ăn không vô thì bà cũng đành bó tay nhưng có cái ăn vẫn tốt hơn là không ăn gì.
Đừng nhìn thấy Khương Điềm Điềm ăn nhiều mà chỉ có một mình Bà Trần cho cô ăn ngon không đâu. Đến ngay cả Trần Thanh Phong còn trộm mua thêm đồ ăn vặt cho cô nữa.
Thậm chí còn có Tô Tiểu Mạch lâu lâu làm một ít đồ ăn ngon cho Khương Điềm Điềm ăn nữa.
Cứ như vậy mà người này ăn bao nhiêu cũng không hề béo lên chút nào, mặc kệ ăn nhiều hay ăn ít vẫn giữ nguyên thân hình đó.
Trong nhà hai cô con dâu mang thai nhưng lại đối lập nhau, nhưng mà nhờ vậy lại khiến cho mọi người trong nhà sôi nổi hơn. Dù như thế nào cũng không có ai nói Bà Trân không công bằng.
Mà có nói cũng nói như thế nào được chứ! Ai cũng thấy chị dâu ba Trần ăn gì là nôn đó nên bọn họ chỉ có thể nói một câu là do chị dâu ba Trần không được hưởng phúc mà thôi!
Có điều mọi người đều hoài nghi có thể cái thai lần này của Khương Điềm Điềm là sinh con gái rồi.
Bằng không thì người này làm sao lại đẹp và lợi hại như vậy chứ!
Có điều mọi người cũng chỉ bàn luận được vài ngày thì sự chú ý đã bị dời sang chuyện khác. Nghe nói ở đại đội Dương Liễu có đoàn làm phim chuyên đi lừa đảo người khác cuối cùng cũng bị bắt. Lúc bị bắt người cũng không ở lại đây mà trực tiếp bị đem lên thành phố rồi.
Tin này vừa loan ra, Trân Thanh Phong liên hiểu được anh có thể bắt đầu làm việc lại được rồi.
Cũng chính là ngay lúc này lại có thêm một sự kiện mới nữa.
Cô con gái thứ ba của nhà họ Tô, Tô Tiểu Đường bị đuổi khỏi nhà bây giờ đã trở lại... mà sở dĩ cô ta bị đuổi đi nguyên là do có mối quan hệ không rõ ràng với người trong nhà.
Chuyện này không chỉ liên lụy đến một mình cô ta, mà còn liên lụy đến phó chủ nhiệm Cách Ủy Hội, tóm lại mọi việc vô cùng khó coi.
Theo thực tế, chuyện này vẫn còn bị làm lớn hơn nữa, vì dù sao ở thời điểm nào loại chuyện như thế này cũng rất được nhiều người quan tâm.
Có điều hiện tại mọi người đang bận nhìn chằm chằm vào chuyện nhóm người lừa đảo, mà chưa nói vị phó chủ nhiệm này là một người rất có năng lực làm việc. Cho nên chuyện dù lớn cũng hóa thành chuyện nhỏ mà thôi.
Phải biết rằng Tô Tiểu Đường ở trong huyện công tác đã được ba năm, cũng được như xem là lâu rồi. Nhưng mà kệ nhà chồng Tô Tiểu Đường như có thế nào thì ở đây cũng vẫn là nhà mẹ đẻ.
Thêm tính tình cô ta không được tốt, chọc cho mấy người trong thôn chướng mắt rất nhiều. Lúc này chuyện vỡ lỡ như vậy chỉ khiến người ta mất mặt xấu hổ mà thôi.
Tô Tiểu Đường ở nhà chồng quậy đến gà bay chó sủa, càng khiến cho chồng của cô phải ra tay xử lý, bình thường chồng cô ta vốn dĩ đã không thích cô ta rồi.
Trước kia là do muốn nương nhờ cô ta một chút, nhưng hiện tại không có gì để dựa vào nữa, đã vậy còn bị cắm cho chiếc sừng dài thì thử hỏi chuyện này sao không làm cho um sùm lên cho được chứ.
Vậy nên gà bay chó sủa là chuyện bình thường thôi. Nhưng phải công nhận Tô Tiểu Đường đúng là một người ngu ngốc, đang đi theo Dương Thạch Đầu, có được bao nhiêu chỗ tốt đã vậy còn được nhà mẹ đẻ hỗ trợ, bên kia được nhà chồng hỗ trợ.
Muốn gió được gió muốn mưa được mưa không thiếu thốn gì cả.
Cũng là do lúc sau Dương Thạch Đầu thất bại, tính khí của của cô ta cũng không tốt lên nên chồng của cô ta mới không thèm khách sáo nữa.
Rốt cuộc thì không phải ai cũng chịu đựng được cái tính cách đó của cô ta, chưa kể cô ta còn là loại người sống vì tiên nữa.
Rồi sau này lại theo sát nịnh bợ hai người là Tưởng Thiếu Tuấn và Lữ Kỳ.
Lúc này bản thân cô ta cũng không chịu suy nghĩ cho kỹ, cứ ngựa quen đường cũ, lại cứ kiểu lên mặt dạy đời người khác, khoe mẽ các thứ, nói một là một hai là hai. Sau đó chưa gì đã trợ cấp tiên cho nhà mẹ đẻ và nhà chồng.
Nếu nói cô ta một lúc nịnh bợ ba nhà đó thì cũng không có gì sai cả.
Nhưng thực tế làm gì dễ dàng như vậy được chứ!
Do lần trước xảy ra chuyện rồi nên Lữ Kỳ cũng đã có chút chán ghét cô ta. Giờ lại xảy ra chuyện nữa nên càng không thèm nể mặt chút nào mà bỏ mặc cô ta luôn.
Thành ra Tô Tiểu Đường đang ở trên mây liền lập tức bị đánh cho rơi xuống mặt đất, mà nhà chồng cũng thấy vậy nên không thèm để ý cô ta làm gì nữa, cũng là lợi dụng lẫn nhau nếu không còn gì lợi dụng nữa thì bỏ thôi.
Tóm lại là nhà chồng họ Uồng của Tô Tiểu Đường cũng không chút lưu tình nào với cô ta nữa rồi, nên Tô Tiểu Đường tất nhiên là muốn tìm đến nhà mẹ đẻ để nhờ giúp đỡ.
Chẳng qua là nhà mẹ đẻ cô ta cũng có phải dạng tốt lành gì đâu. Lấy chỗ tốt so với nhà khác thì có cái tốt hơn đấy, nhưng mà gặp chuyện thì so với nhà khác chạy trốn cũng rất nhanh. Dù sao thì nhờ vậy mà trong thôn lại có thêm chuyện để bàn.
Nhà họ Trần nghe vậy cũng chỉ mặc kệ, cho dù có um sùm lên như thế nào đi nữa, nhà họ Trân cũng chỉ cảm thấy vô cùng hả giận!
Nhà bọn họ vẫn không quên chuyện mà Tô Tiểu Đường đã làm lần trước đâu.
Giờ không bàn tới vụ Tô Tiểu Đường lần trước đi báo án nữa, nhà họ Trần với nhà họ Tô vốn dĩ đã gây nhau biết bao nhiêu chuyện rồi, đã vậy nhà bên kia còn chửi bới nhà bọn họ rất nhiều, cho nên đã sớm kết thù với nhau rồi.
Kẻ thù gặp xui xẻo thì sao lại không vui cho được!
Có điều chuyện có xảy ra đến đâu hay ồn ào như thế nào thì Trân Thanh Phong cũng sẽ lại phải bắt đầu công việc đi buôn bán của mình rồi.
Anh không chỉ bán bánh không thôi đâu mà nhiều khi ra ngoài cũng sẽ bán sỉ một ít xà phòng, tuy rằng như vậy lợi nhuận không được nhiều cho lắm, nhưng mà mặc kệ, có nguy hiểm một chút mà vẫn được dư khá nhiều thời gian, chỉ cần như vậy thôi anh cũng cảm thấy đủ và vui vẻ rồi.
Bởi vì lợi nhuận thu về sẽ thuộc quyền sở hữu của anh cho nên anh muốn bán thế nào người trong nhà cũng mặc kệ không quan tâm.
Mắt thấy thời tiết dân ấm áp lên, mà mùa đông chăn mền các thứ không thể giặt được vì sẽ rất lâu khô và rất lạnh, cho nên chỉ cần thời tiết ấm lên người ta tự khắc muốn đem mớ chăn mền ra ao hồ giặt.
Thời điểm này bán xà phòng là thích hợp nhất. Trân Thanh Phong đem xà phòng đi bán rất nhanh đã hết, mà đem bỏ sỉ lại càng nhanh hết hơn.
Người nhà họ Trần tốn cả một mùa đông để tích góp làm xà phòng. Nhưng chỉ vỏn vẹn chừng nửa tháng đã đem bán gân hết số xà phòng họ làm trong mấy tháng.
Bà Trần cầm tiền, trong lòng rất phiên muộn nói: "Con nói đi, cái nghề đầu cơ trục lợi này sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?" Bà Trần đang nói mà trên tay bà đang cầm một ngàn tám đồng!
Kỳ thật muốn làm kiếm thêm thì khẳng định sẽ còn nhiều hơn bây giờ nữa.
ở trong nhà bọn họ từ ăn uống tới quần áo mặc đều phải kiếm tiền để mua, còn chưa kể trong nhà có thêm năm đứa trẻ đang tuổi đi học nữa.
Chỉ cần bên Trân Hồng có vải dệt là bà muốn mua ngay. Tuy có hơi tốn nhiều tiền nhưng dù sao đó cũng là chỉ tiêu cần thiết. Cho nên mỗi năm bỏ tiền may quần áo hay mua vải tốn cũng không ít tiền đâu.
Đã ba năm rồi nhà bọn họ từ trên xuống dưới, mỗi người ai cũng có cho mình một bộ quần áo mới.
Cứ như vậy mà tới giờ bà vẫn còn thừa một ngàn tám đồng, có thể thấy được nhà bọn họ đã kiếm được rất nhiều tiền.
Trần Thanh Phong thấy bộ dạng ưu tư của mẹ mình, người ngoài không biết còn tưởng bà đang lo nhà hết tiên, anh thản nhiên nói: "Thật là chưa thấy ai cầm tiền trên tay mà giống như mẹ."
Bà Trần trừng mắt liếc anh một cái, sau đó liên nhanh tay đem tiền bỏ vào ngăn †ủ khóa lại.
Bà vừa làm vừa nói: "Con mau đi chỗ khác chơi đi."
Hai người vừa ra khỏi cửa, đúng lúc gặp phải Tam Nữu, mắt thấy sắc mặt của bà nội thay đổi, Tam Nữu nhanh chóng lấy tay che lỗ tai mình lại rồi nói: "Con không nghe thấy gì đâu ạ."
Người trong thôn bận rộn xem chuyện vui nhà người khác, còn nhà bọn họ thì bận rộn kiếm tiền. Giống như cô bé còn có Đại Nữu, Nhị Nữu, có cả Đại Hổ, mấy đứa nhóc bọn chúng đều đã lớn rồi không còn nhỏ giống trước kia, nên trong lòng cũng đã hiểu được trong nhà mình làm ăn như thế nào, mà mấy chuyện này không thể nào nói ra bên ngoài được, nếu để ai đó biết được thì nhà bọn họ toi đời.
Mấy đứa trẻ bọn chúng hiện tại có thể sống vui vẻ và tốt đẹp, không mấy cực khổ như thế này, tất cả đều dựa vào cái nghề này.
Có thể là do trước kia còn nhỏ, ở trong thôn bọn chúng cũng không biết nhiều được như vậy, nhưng mà đến khi được đi học thì mới hiểu được nhà mình đang làm gì, nhưng mấy đứa trẻ này cũng hiểu được cái gì nên nói thì nói, không nên nói thì giữ làm bí mật gia đình. Mà gia đình nào mà chả có bí mật kia chứ.
Cho nên không cần ai trong nhà nhắc nhở quá nhiều thì bọn nhỏ cũng tự khắc hiểu được là phải làm gì.
Bà Trân nghiêm mặt hỏi: "Thế con chạy đến đây làm gì?"
Tam Nữu nghe vậy thì nhanh chóng nói: "Dạ dì và anh họ tới nhà mình ạ.”
Cô bé tới đây là để báo tin thôi chứ không có ý nghe lén đâu!
Tam Nữu từ trước tới giờ đã được giao cho chức vụ là "bồ câu đưa tin" cho nhà mình rồi, cho đến hiện tại vẫn không thay đổi.
Bà Trân vừa nghe thấy vậy liên hỏi dồn: "Sao tự dưng không nói gì mà đã về rồi?"
Nói chuyện là vậy nhưng bà cũng không cần nghe câu trả lời đã trực tiếp chạy thẳng ra cửa đi ra sân ngoài, vừa ra đã nhìn thấy Trần Hồng cùng hai đứa con trai của cô, bà chạy lại nói: "Mau vào trong đi."
Trân Hồng đem thịt mà cô mua được đưa cho Bà Trần rồi nói: 'Con mua được một ký thịt, mẹ đem cất để nhà mình ăn dần đi ạ."
Bà Trần thấy vậy thì nói: "Ái chà tới là được rồi, sao lại mua thêm mấy cái này làm gì nữa!"
Nói là nói vậy nhưng bà rất nhanh tiếp lấy thịt từ tay con gái mình.
Sau đó bà lại bật cười nói: "Để giữa trưa mẹ hầm thịt cho tụi con ăn."
Bà nhìn nhìn ra bên ngoài hỏi thăm con gái mình: "..."
"Con rể không cùng con trở về à?" Trân Hồng lắc đầu đáp: "Anh ấy còn phải đi làm nữa ạ, làm gì đã có thời gian nghỉ đâu."
Trân Hồng lại nói tiếp: "Lần này con trở về là muốn thông báo với nhà mình là hai đứa nhóc này phải chuẩn bị nhận ca nữa."
Kế toán Trần và Bà Trần nghe vậy đều dừng lại kinh ngạc nhìn về phía Trần Hồng hỏi: 'Hai đứa nhỏ muốn nhận ca à?”
Trần Hồng xác nhận nói: "Cũng không hẳn là vậy ạ, nhưng còn hơn một tháng nữa là tốt nghiệp rồi. Mà từ trước tới giờ thân thể bọn trẻ đã không được tốt lắm, chỉ cố gắng học tới đây thôi, cho nên con cũng chỉ để cho bọn trẻ học tới đây là được rồi ạ."
"Được rồi, cứ vậy đi, có thể nhận ca thì cũng xem như là một chuyện tốt." Bà Trần cũng biết hiện tại làm công nhân cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trân Thanh Phong dựa lưng trên cửa hỏi: "Không cho bọn trẻ thi đại học hả chị?"
Trần Hồng lắc đầu đáp: "Ừ! Bọn chúng không thi."
Cô ngẩng đầu nhìn em trai mình một cái rồi nói: "Em cũng hiểu được hai đứa nhóc này học tập chỉ ở mức trung bình, mông còn không ngồi chắc được ở trường thì thi cũng không cần thiết, bây giờ nếu thi thì cũng chắc chắn là không đậu rồi, chỉ bằng tranh thủ lấy bằng tốt nghiệp rồi nhận ca thôi. Chị đã hỏi qua rồi, nếu không tham gia thi đại học thì hiện tại có thể không thi vẫn được, chỉ cân một tháng sau đi lấy bằng tốt nghiệp là được."
Trần Thanh Phong liếc mắt nhìn về phía hai đứa cháu ngoại của mình, hai đứa nhóc thấy vậy thì cười hi hi ha ha nói: "Cậu nhỏ à, đúng là tụi cháu không giỏi trong việc học tập cho lắm."
Trân Thanh Phong cũng hiểu được, bọn nhóc nếu mà muốn thi đại học học thì chỉ sợ là thi không đậu, nên lựa chọn bây giờ đối với bọn trẻ có khi lại là lựa chọn tốt nhất. Anh cười cười nói: "Mới mười bốn tuổi còn nhỏ xíu đã phải đi làm, thật đúng là... Nhưng mà cậu nói cho hai đứa con biết, đi làm thì đi làm nhưng mà tuổi hai đứa vẫn còn nhỏ! Thân thể vẫn là cái quan trọng nhất nên đừng có làm gì quá sức khiến bản thân mình mệt chết đi sống lại, coi chừng làm ảnh hưởng sức khỏe không thể phát triển tốt được. Vậy nên lười biếng được thì cứ lười biếng đi..."
"Cái thằng này, con im miệng lại cho mẹ." Hai người phụ nữ trong nhà cùng lúc hét lên với Trân Thanh Phong: "Bản thân mình lười biếng một mình được rồi sao còn dạy hư bọn nhỏ nữa chứ!"
Trân Thanh Phong vô tội nói: "Con nói thời thật lòng như vậy mà mọi người không chịu tin con."
Anh lười biếng nói tiếp: "Thật sự nếu lớn lên thân hình sắc vóc tốt một chút đi ra đường các cô gái nhìn thấy liền thích vậy mới đúng. Thử nếu hai đứa bị lùn đi thì sau này muốn tìm một cô vợ xinh đẹp là chuyện không thể nào đâu nhé! Mà nếu cưới được vợ đẹp thì chắc chắn nhà vợ sẽ là nhà có điều kiện tốt. Có như vậy hai người mới xứng đôi vừa lứa với nhau được chứ! Cho nên làm việc thì cứ làm, có điều cũng phải ăn uống tốt vào cho thân hình phát triển cao ráo đẹp trai, như vậy cũng là tạo thể diện cho bản thân mình. Rồi nhờ vậy mà sau này mới tìm được một người vợ tốt được chứ! Rốt cuộc thì không phải ai cũng giống cậu đây được đâu, nhờ thông minh chăm chút từ nhỏ nên mới cưới được mợ xinh đẹp như vậy đấy!"
Hai đứa cháu ngoại trong nhà:
Bọn chúng đều đã mười bốn tuổi, vậy cho nên cũng cần phải biết mấy chuyện này.
Nhưng vốn dĩ mấy chuyện như thế này mỗi lần nói tới sẽ làm cho bọn họ vô cùng ngại ngùng. Mặc dù không biết vì sao mấy lời này từ miệng cậu nhỏ của bọn chúng nói ra, khiến bọn chúng có cảm giác kỳ quái thế nào ấy chứ không phải là ngại ngùng.
Thật sự là không thấy ngại, hoàn toàn không thấy ngại một chút nào! Trân Hồng khó chịu nói: "Nói chuyện thì nói được rồi, đừng có lâu lâu lại tự khen bản thân mình như thế nữa."
Trần Thanh Phong khuôn mặt vô tội nói: "Ủa em nói có lý đến cỡ vậy luôn rồi. Ít ra cũng phải có dẫn chứng cho bọn trẻ thấy được chứ ạ."
Trần Hồng nghe vậy thì nói: "Có lý hay không người ta nghe được là biết rồi, em tối ngày toàn nói ba chuyện gì đâu. Chưa kể bọn trẻ là đi công tác, việc nhẹ không phải làm trong phân xưởng, làm gì mà mệt được chứ? Bây giờ không cố gắng phấn đấu thì còn chờ đến khi nào nữa đây hả?"
Trần Thanh Phong nhướng mày hỏi: "Trực tiếp để bọn trẻ đi công tác luôn sao? Xem ra cảm tình của mấy người đó với nhà chị cũng khá tốt đấy ạ."
Rất nhiều người nhận ca, tuy rằng là ở trong nhà đều là những người lớn công tác. Nhưng phần lớn sẽ bắt đầu khởi công từ các cơ sở phân xưởng chính là làm công nhân.
Còn có thể trực tiếp lên làm văn phòng thì đó là chuyện rất khó, trừ khi thật sự có mối quan hệ tốt. Cho nên sẽ không có khả năng cha của mình làm xưởng trưởng thì khi nhận ca, mình sẽ trực tiếp được làm xưởng trưởng đâu!
Tất cả đều phải từ công nhân đi lên.
Cho nên Trần Thanh Phong còn khá là kinh ngạc khi nghe chị gái mình nói nhận ca sẽ không quá cực khổ.
Mà nói đến chuyện này Trân Hồng cũng khá là đắc ý.
"Hai đứa con trai này của chị là tốt nghiệp, mà cha mẹ chồng của chị cũng có thể xem là tương đối luồn cúi, cho nên lần này hai đứa trẻ nhận ca sẽ tương đối dễ dàng hơn so với người khác. Người chịu trách nhiệm chỗ làm của chị là cha chồng chị, cha chông chọn một đứa để phân việc, đã đem thằng bé đến vị trí làm ở công hội. Sau đó là mẹ chồng chị cũng là người có vị trí quan trọng, là làm chủ nhiệm bên xưởng dệt để đứa còn lại qua bên xưởng phụ công tác. Tuy nói ở đó đa số là phụ nữ con trai làm việc cũng có chút kì cục, nhưng mà tóm lại thì công việc ở đó cũng khá tốt nên không sao cả."
Đứa con thứ hai của Trân Hồng nghe vậy thì nói thầm: “..."
"Nhưng mà tóm lại vẫn có chút xấu hổ."
Trần Thanh Phong nghe vậy thì lập tức vỗ vào người cậu bé một cái rồi nói: "Xấu hổ cái gì mà xấu hổ, có phúc mà không biết hưởng mới là kẻ ngốc đấy. Cháu không chịu nghĩ xa một tí à, ở bên đó cái gì là nhiêu nhất, chính là phụ nữ đó! Mà đa số chỉ cần ở đấy có các cô lớn tuổi đều sẽ giới thiệu đối tượng tốt cho cháu! Mà chưa nói mấy cô đó còn hiểu rõ gia cảnh mấy cô bé trong đấy. Cháu chỉ cần miệng nói ngọt một chút. Còn nếu bản thân không biết phải ngọt như thế nào thì đi qua nhìn mợ sáu của cháu nói chuyện với người lớn như thế nào thì học theo y như vậy, nói chuyện ngọt một chút, làm cho người lớn xung quanh vui vẻ một chút. Bảo đảm sẽ có chỗ tốt cho cháu. Chắc chắn là từ đó cái gì cháu cũng sẽ biết rõ ràng mòn một qua miệng của mấy cô ở đấy. Cháu không chỉ tìm được đối tượng tốt mà còn có nhiều lợi thế khác nữa! Mấy người phụ nữ lớn tuổi ở trong đó sinh hoạt thường ngày nhiều, chắc chắn sẽ rất thông minh, mà tin tức cũng sẽ rất nhanh nhạy. Trạm cung ứng ngày nào cung cấp đồ dùng, hay Cung Tiêu Xã ngày nào sẽ ra đồ vật gì mới. Bọn họ chắc chắn sẽ biết! Nói một câu dễ nghe hơn là ở chỗ nào có chợ đen hay mua được đồ vật phi pháp, cũng như chỗ bán được đồ vật hút hàng, bọn họ chắc chắn đều sẽ biết được rõ ràng. Cháu đi theo mấy người đó tạo mối quan hệ tốt một chút, chắc chắn sau này sẽ có lợi cho bản thân."
Mọi người trong nhà họ Trần: "II!"
Trân Hồng: "..."
Bà Trần cảm thán nói: 'Không hổ là con mẹ, suy nghĩ lúc nào cũng nhanh nhạy."
Trân Thanh Phong thản nhiên đáp: "Đó là đương nhiên rồi ạ, con đi làm mấy năm nay đâu phải cái gì cũng không biết đâu."
Nói tới đây, Trân Hồng và Bà Trần cũng rất đồng tình với những gì Trân Thanh Phong nói: "Mặc kệ là trai hay là gái đi chăng nữa thì ai cũng đều rất thích nghe mấy lời hay ý đẹp, các cháu chỉ cần ăn nói ngon ngọt một chút, tuyệt đối sẽ không bị thiệt thòi đâu.
Có điều đứa lớn sẽ không có chỗ tốt bằng em trai của mình. Cho nên cháu hãy cố gắng đi theo cấp trên ăn nói ngon ngọt, ít nhiều cũng sẽ có lợi ích cho sau này.
Còn em trai cháu có cơ hội nhiều hơn thì không cần phải lo lắng nhiều. Nhà ai có đồ vật gì hay nhà ai có con gái ra làm sao, hoặc nhà ai gây gổ có thể chỗ khác không biết nhưng ở đó chắc chắn sẽ biết nhiều khi còn biết rất rõ nữa, tin tức rất nhanh nhạy nên phải biết nắm bắt...
Nói xong anh còn nhìn hai đứa trẻ bằng ánh mắt ẩn ý, rồi lại nói tiếp: "Còn những cái khúc sau thì mấy đứa tự hiểu nhé."
"Cậu nhỏ này, những gì cậu nói có vẻ rất hợp lý đó."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì đáp: "Sao lại là có vẻ được chứ, đây là rất hợp lý luôn ấy chứ, kinh nghiệm ăn nói ngon ngọt bao năm đúc kết mà sao không hợp lý cho được!"
Hai đứa trẻ nghe vậy liền nhanh chóng gật đầu, Trân Hồng cũng rơi vào trạng thái suy tư cái gì đó.
Bà Trần: "..."
Cái hình ảnh này... sao bà lại thấy quen thuộc như vậy nhi?
Hình như rất giống với hình ảnh Khương Điềm Điềm trước kia tẩy não chị dâu ba Trân cũng là như thế này.
Tiểu Lục hiện tại là đang tẩy não hai đứa cháu ngoại của bà à?
Nhìn thử mà xem, nhà này từ chồng cho tới vợ đều ăn nói tốt như vậy, làm sao người khác có thể không bị lừa được cơ chứ!
Có điều Bà Trân cũng cảm thấy, tuy rằng hai vợ chồng này bình thường nói chuyện có chút dụ dỗ lừa gạt người khác, nhưng mà những lời hai người họ nói ra lại rất hợp lý, không tìm được chỗ nào sai cả. Nghe thì giống như lừa gạt người khác mà kết quả lại rất thực tế. Có thể thấy được tuy rằng nhìn hai người họ không đáng tin nhưng lời nói ra vẫn khiến người nghe tin sái cổ.
Đến bây giờ Bà Trần vẫn cảm thán vụ Khương Điêm Điềm phán đoán chị dâu ba Trân sẽ có thai, đúng là nói chuẩn không cần chỉnh.
Có điều dù sao đó giờ con bé Khương Điêm Điêm là người phúc đức làm gì cũng đem lại may mắn cho người khác. Bà Trần cảm thấy nhà bọn họ có được cô con dâu như Khương Điềm Điềm đúng là vô cùng may mán.
Khương Điềm Điềm kết hôn với Tiểu Lục là không chỉ nhà bà đi lên rồi, mà bản thân Tiểu Lục cũng thay đổi rất nhiều.
Bà Trân lúc này mới hỏi: "Con bé Điềm Điềm đâu rồi?"
Bà Trần lấy từ trong túi đồ mà Trần Hồng đem về ra một túi đường đưa cho Trân Thanh Phong rồi nói: "Con mang cho con bé ăn đi."
Trân Thanh Phong không chút khách sáo tiếp nhận nói: "Vâng, để con đưa cho em ấy."
Trân Thanh Phong đi rồi, lúc này Bà Trần mới quay sang Trân Hồng nhỏ giọng nói: 'Mấy lời Tiểu Lục nói không phải là không có đạo lý."
Trân Hồng trong lòng xúc động gật đầu đáp: "Con cũng công nhận điều đó." Sau đó cô nhìn về phía đứa con trai lớn của mình nói: "..."
"Con như vậy tính ra có chút thiệt thòi rồi."
Cậu con trai cả: "..."
Thật ra cậu tình nguyện thiệt thòi chứ bản thân cũng không muốn đến chỗ đó đâu!"Con nguyện ý đi công hội mài!" Cậu nói ra để mẹ mình không phải dùng ánh mắt đáng thương đó nhìn mình nữa.
Trân Hồng lúc này mới cảm thán nói: "Mẹ biết lúc này trong lòng con rất là buồn rầu." "Không đâu ạ, con không hề buồn rầu, con rất vui khi được đi mà”
Trân Hồng lại đau lòng nhìn cậu nói: "Đừng có làm bộ với mẹ làm gì."
Cậu con trai cả: "..."
Trân Hồng sau bình tĩnh lại quay sang nhìn mẹ mình hỏi: "Cậu ba cùng với vợ cậu ấy dạo này vẫn tốt chứ?"
Bà Trần lắc đầu nói: "Ăn một miếng thì nôn một lần, không ăn được bất kỳ thứ gì.
Trân Hồng: "..."
Bà Trần cảm thán nói: "Con đợi tới giữa trưa thấy thì sẽ biết thôi."
Trần Hồng: "..."
Quả nhiên thời điểm giữa trưa, Trần Hồng nhìn thấy chị dâu ba Trần thịt cũng không thèm ăn, chỉ húp mỗi cháo kèm theo một chút dưa chua cho có vị, mỗi lần chỉ ăn một miếng không dám ăn nhiều. Mà bên kia Khương Điềm Điềm lại đang ăn thịt, còn ăn rất ngon lành.
Trân Hồng: "..."
Đúng là đều mang thai mà sao khác biệt quá đi!
Trân Hồng nhìn thấy Khương Điềm Điềm như vậy thì cảm thán nói: "Điềm Điềm nhà chúng ta thật là người may mắn, mấy thai phụ trong nhà không có ai hưởng được cái hạnh phúc vui vẻ khi mang thai giống như em đâu."
Mà cô thì là con gái gả ra ngoài nên cái này không được tính.
Cô nhìn thấy mấy người em dâu của mình mỗi lần mang thai đều gặp rất nhiều khổ sở không nhiều cũng ít.
Trên cơ bản là ai cũng sẽ tương đối giống chị dâu ba Trần hiện tại, chỉ cần mang thai thì ít nhiều gì cũng sẽ ăn không ngon ngủ không yên, cho nên cũng vì vậy mà mấy cô con dâu nhà họ Trần đều phải ở cữ đủ một tháng mới được ra cữ. Mà chuyện này ở trong thôn không xảy ra chỉ duy nhất trong nhà họ Trần.
Trước đó có người biết được cũng đồn thổi nói này nói nọ, thời điểm lúc cô còn ở đây liền trực tiếp lấy cả cái băng ghế dài ngồi ngay trước cửa nhà để chửi bậy. Phải biết rằng cô chính là thiên hạ đệ nhất mêm miệng, không ai có thể nói lại cô.
Rốt cuộc thì bản thân cũng trải qua biết bao nhiêu chuyện rồi, mấy việc cãi nhau cỏn con này cô lo được.
Bước ra cửa đi đánh bạc thì làm gì cần lý trí nữa, đến lúc thua bị chọc cho tức giận, những lời nói khó nghe nào mà chả nói ra được.
Nên cô học được công phu chửi nhau này vô cùng giỏi.
Mà cô còn là cô gái phương bắc đúng chuẩn, lưng hùm vai gấu, mặc kệ là từ giọng nói khi chửi hay là hình thể lúc đó thì đều có tính áp chế người khác. Vậy nên trong lúc nhất thời đến cả thở mạnh cũng không dám thở. Mà mẹ cô cũng không khác cô là mấy.
Thật ra nhà cô không chỉ đơn giản cãi nhau với người khác về vấn đề này cho vui, mà họ cảm thấy việc ở cữ đúng tháng là tốt chứ không xấu.
Phụ nữ ở cữ càng kỹ thì càng tốt, trong thời điểm ở cữ còn chăm sóc tốt bản thân không chỉ giúp cho sữa về tốt để có sữa cho con mình bú. Mà nhờ vậy sữa chất lượng kéo theo đứa trẻ cũng rắn chắc hơn, mà bản thân sau này cũng không có phát sinh thêm bệnh gì cả.
Bản thân chỉ cần ở cữ một tháng là có thể mang lại được nhiều lợi ích như vậy thì việc này có gì là không đáng đâu? Đây là chuyện vô cùng thích hợp cho mấy người phụ nữ mới sanh ấy chứ!
Cho nên tất cả các con dâu trong nhà họ Trần, bao gôm cả Trần Hồng được gả ra ngoài chỉ cần sinh em bé thì đều phải ở cữ thật tốt.
Không chỉ có riêng Bà Trần bên này cảm thấy vậy mà anh trai của kế toán Trần, những người bên nhà bên đó cũng làm y như vậy! Hai chị em dâu của nhà họ Trần là Bà Trần và vợ của anh trai kế toán Trấn đều cảm nhận được cái tốt của việc ở cữ là như thế nào, cho nên cũng không hề khắt khe với con dâu khi ở cữ.
Rốt cuộc thì nếu như ở cữ không tốt, sau này bị bệnh thì chẳng phải phí tiền thêm hay sao?
Ở điểm này người họ Trần rất rõ ràng."Hồng này con ngồi nghĩ cái gì vậy?"
Bà Trân thấy con gái không gắp đồ ăn liền quay sang hỏi.
Trân Hồng hoàn hồn, cười cười nói: "Không có gì đâu ạ, con đang nghĩ tới việc ở cữ đấy mà. Hai em dâu nếu có yêu cầu gì mẹ nhớ nói trước với con, để con còn biết đường tích góp cho hai em ấy đến lúc cần dùng."
Bà Trân gật đầu nói: "Cái này mẹ biết mà con không cần nghĩ nhiều đâu."
Khương Điềm Điềm vuốt bụng một cái rồi nói: "Con ăn no rồi."
Sau đó cô vừa võ về bụng vừa nói: "Anh Tiểu Phong ơi, em muốn ăn đào khô."
Đào khô này là do mấy ngày trước Tô Tiểu Mạch đem đi phơi khô, sau khi khô rồi thì đào thu nhỏ lại rất nhiều, sau đó sẽ chế biến thêm một chút thành mứt đào khô.
Mùi vị chua chua ngọt ngọt rất bắt miệng. Tô Tiểu Mạch có cho Khương Điềm Điềm một ít, Khương Điềm Điềm rất thích vị của đào khô này nên cô ăn cực kỳ vui vẻ.
Trân Hồng buồn bực nói: 'Không phải vừa nãy em còn nói đã ăn no rồi sao?"
Cô không phải lo chuyện bao đồng mà là sợ Khương Điềm Điềm ăn nhiều quá lại ráng ăn thêm sẽ không tốt.
Khương Điềm Điềm không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Trân Hồng, lông mi cô dài dài chớp động nhìn Trân Hồng nói: "Nhưng cái này là đồ ăn vặt không thể so với món chính được đâu ạ, hai thứ này khác nhau mà.” Trân Hồng: "???"
"Món chính và đồ ăn vặt không giống nhau."
Khương Điềm Điềm lại khẳng định nói: "Ăn món chính no rồi nhưng vẫn có thể ăn thêm đồ ăn vặt vì đồ ăn vặt chưa ăn ạ."
Trần Hồng: "..."
Trần Thanh Phong cười nói: "Được rồi để anh đi lấy cho em." Trần Thanh Phong còn nói phụ họa vào: "Vợ của anh nói chỉ có đúng chứ không sai."
Trân Hồng: "..."
Vợ của cậu nói thì không bao giờ là sai chứ gì, bây giờ có nói con mèo thành con chó thì thằng nhóc con như cậu cũng cho là đúng cho mà xeml
Bạn cần đăng nhập để bình luận