Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 99: Kết Phiên Ngoại
Bầu không khí trong phòng phát sóng rất náo nhiệt và bận rộn.
Mọi người đều đang vội vàng chuẩn bị cho ánh sáng, âm thanh được trang hoàng khắp nơi.
Đây là kênh giải trí tổng hợp của thủ đô, cũng là chương trình talk show có lượt ratings cao nhất của đài truyền hình.
Ngày hôm nay mời đến đây không phải là diễn viên nổi tiếng gì, mà là cặp nghệ sĩ quốc dân nổi tiếng đến nỗi chạm vào là bỏng tay, cũng là người dẫn chương trình truyền hình.
Tuy rằng họ cũng chẳng phải diễn viên nổi tiếng gì, nhưng cũng khiến cho vô số người ngồi trước màn hình chờ đợi đến thời điểm phát sóng!
Số lượng fan hâm mộ của họ cũng nhiều đến nỗi không thể so sánh được, càng đếm thì chỉ có càng thêm nhiều lên.
Họ căn bản chính là mẫu hình nghệ sĩ mà người người, nhà nhà đều nhận biết đấy.
Đúng vậy, cũng chẳng phải là ai khác mà chính là Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm!
Tấm ảnh chụp ngọt ngào của hai vợ chồng được treo ở vị trí bắt mắt nhất.
Ánh đèn chợt sáng lên, MC nữ trẻ tuổi mỉm cười: "Chào mọi người, hoan nghênh mọi người đã đến với chương trình talk show của chúng tôi, tôi là người dẫn chương trình - Đồng Mộng. Tiết mục ngày hôm nay so với trước kia không quá giống nhau. Bởi vì hôm nay chúng tôi mời đến không phải là một vị khách quý, cũng không phải diễn viên nổi tiếng trong giới giải trí. Lân này chúng tôi mời đến đây là một đôi vợ chông dẫn chương trình nổi tiếng, họ được mệnh danh là cặp đôi vàng trong làng dẫn chương trình đời đầu, mà người người nhà nhà đều biết đến bọn họ. Xin được phép mời thần tượng của tôi, Trần Thanh Phong cùng với Khương Điêềm Điềm Trần Thanh Phong và Khương Điêm Điềm mặc một trang phục tình nhân, tay trong tay bước lên sân khấu.
Người dẫn chương trình tiến lên, cúi đầu bắt tay hai người bọn họ, thân thiện mời: "Xin mời hai vị ngồi.
Hai người họ cười đáp lễ rôi ngồi xuống phía đối diện.
Động tác nhỏ như vậy cũng được mọi người đặt ở trong mắt, khiến cho họ gào thét không thôi, đôi vợ chồng này nhiều năm như vậy vẫn cứ như thế ngọt ngào.
Người dẫn chương trình: "Hoan nghênh anh Thanh Phong và chị Điềm Điêm đến tham gia chương trình Cô lộ ra nét tươi cười, nói: "Thật sự mà nói chương trình này lúc vừa mới phát sóng em đã muốn mời chị Điềm Điềm đến tham gia, nhưng chị lại từ chối em, rốt cuộc đến tận hôm nay chị mới nhận lời góp mặt."
Khương Điềm Điềm bật cười: "Chị nghĩ mọi người đều thích nhìn thấy những diễn viên, ca sĩ trẻ trung xinh đẹp, làm gì có ai có hứng thú xem chị đâu chứ!"
Người dẫn chương trình liền phản đối: "Không phải như vậy đâu ạ, chúng em đều rất thích gặp gỡ chị đấy!" Người xem dưới đài điên cuồng kêu lên: "Đúng vậy!"
Khương Điềm Điềm cười tươi hơn: "Khán giả ở dưới không phải là bên tổ tiết mục bỏ tiền ra thuê để lừa gạt chị đấy chứ?"
Người dẫn chương trình quay sang nói: "Tổ tiết mục làm sao có tiền mướn mọi người cơ chứ, mọi người thấy có đúng không ạ?"
Mọi người ngồi trong khán đài đều lập tức vui vẻ mà võ tay, , thanh âm vang vang khắp khán phòng.
Người dẫn chương trình: "Thời điểm em học cấp ba thì đã rất thích chị Điềm Điềm, cho nên mới ghi danh vào cùng trường và chuyên ngành của chị đó. Sau đó ở giai đoạn chọn nghề nghiệp em cũng lựa chọn cùng công việc với chị. Không chỉ có mình em thôi đâu, mà còn có rất nhiều bạn khác nữa. Có thể nói năm đó tiết mục của anh chị đã thật sự ảnh hưởng đến rất nhiều người. Mà em cảm thấy may mắn nhất đó chính là bản thân em cũng nhận được sự ảnh hưởng tích cực này. Em còn từng tham gia qua chương trình của anh chị dẫn dắt nữa đó! Chị có nhớ đến em không?”
Khương Điềm Điềm mỉm cười: "Chị tất nhiên là nhớ rất rõ rồi, em năm đó đứng hạng nhất, thành tích vô cùng xuất sắc khiến cho chị ấn tượng rất sâu đậm!"
Người dẫn chương trình thấy cô còn nhớ rõ về mình, gương mặt ngại ngùng đến đỏ ửng, nụ cười trên môi lại tươi tắn hơn.
Ai cũng dễ dàng nhận ra cô thật sự rất thích Khương Điềm Điềm, cả cơ thể đều vô cùng kích động.
Trân Thanh Phong mỉm cười: "Cho nên cái chương trình này chỉ muốn mời vợ tôi đi thôi có đúng không, tôi chỉ là tiện thể đi theo thôi sao?"
Tất cả mọi người lại nở nụ cười.
Người dẫn chương trình lắc đầu nguâầy nguậy: "Đương nhiên không phải rồi, cả hai người đều là thần tượng của em, chỉ là em lại thích chị Điềm Điềm hơn thôi! Cho nên cũng hưng phấn khi thấy chị Điềm Điềm có thể tới tham gia tiết mục của chúng em, nhưng cũng càng vui hơn khi nhìn thấy anh rể cũng đến đây tham dự chương trình."
Trần Thanh Phong bật cười nói: "Anh cảm thấy vinh hạnh khi được gọi hai tiếng anh rể này, anh thích cách xưng hô này lắm."
Anh nghiêng mắt nhìn về phía Khương Điềm Điềm, ngọt ngào nói: "Có thể cùng với vợ của mình tham gia một chương trình, ấy là vinh dự của anh."
Người dẫn chương trình cảm động nói: "Hoan nghênh hai anh chị đã đến, anh chị đã từng xem qua tiết mục của chúng em chưa ạ?”
Tuy rằng là cùng một thể loại TV show, nhưng họ khác đài truyền hình nên càng khác về nội dung và khâu tổ chức. Khương Điềm Điềm gật đầu: "Đương nhiên chị phải xem qua vài số phát sóng rồi, nếu như chưa từng xem thì sao chị dám đến chứ! Ngộ nhỡ bị rơi vào tình huống khó xử thì làm sao bây giờ."
Trân Thanh Phong ôm lấy cô, tươi cười: "Yên tâm, còn có chồng của em ở đây, anh sẽ không để cho ai khi dễ em đâu."
Người dẫn chương trình bị bọn họ nhét cho một ngụm cơm chó, cũng may là làm fan trung thành của Khương Điềm đã lâu, cô cũng hiểu biết rất rõ hai vợ chồng này là có phong cách riêng gì.
Cô mỉm cười: "Thế nên mọi sự luyện tập trước đó của anh chị đều trở nên vô dụng đó!"
Cô cười cười, nói tiếp: "Bởi vì lần này là mời đến hai vị khách quý cho nên sẽ có nhiều sự thay đổi vê nội dung."
Cô đưa tay ra hiệu, ngay lập tức liền có người mang hai cái bảng trắng bước lên.
Người dẫn chương trình liền nghiêm túc phổ biến: "Tất cả chúng ta đều biết rằng chị Điềm Điềm cùng anh Thanh Phong là một cặp đôi nổi tiếng là tình cảm sâu đậm. Cho nên ngay bây giờ chúng ta sẽ cùng thử nghiệm xem mức độ hiểu biết của họ về nhau như thế nào nhé!"
Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm liếc mắt nhìn nhau, Khương Điềm Điềm cũng nhét cái kịch bản trong tay mình sang một bên, khẽ bật cười: "Được thôi!"
Người dẫn chương trình tươi cười: "Đáp sai sẽ có trừng phạt đó."
Trân Thanh Phong nhướng mày làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Nếu như anh trả lời sai thì phạt anh ôm vợ anh, còn nếu vợ anh trả lời sai thì phạt cô ấy hôn anh được chứ?" Khương Điềm Điềm gật đầu tán thành: "Hình phạt này được nè."
Người dẫn chương trình lắc đầu ngao ngán nói: "... Sao anh chị có thể suy nghĩ ra chuyện tốt như vậy được chứ? Hình phạt khi đáp sai đó chính là... Mười cái hít đất."
Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm bật cười: "Được thôi."
Hai người đều tràn trề tự tin: "Dù sao chúng tôi khẳng định sẽ không bao giờ trả lời sail"
Người dẫn chương trình nhắc nhở: "Không được nhìn lén đáp án của đối phương nhé ạ.
Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm nhíu mày giải thích: "Tụi anh đâu phải là loại người như thế đâu!"
Hai người nghiêm trang ngồi vào vị trí.
Người dẫn chương trình: "Ngày hai người kết hôn là ngày nào?"
Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm không có một chút chần chờ, lập tức viết trên tấm bảng trắng một cái ngày, sau đó đồng thời giơ bảng lên... Kết quả giống nhau như đúc.
Khương Điêm Điềm mỉm cười: "Tụi chị sẽ không nhớ sai ngày này đâu.
Người dẫn chương trình tươi cười: "Câu đầu tiên thì tương đối dễ, trả lời đúng cũng là chuyện bình thường thôi, chúng ta đến câu thứ hai. Câu này khó lắm đói Chuyện lãng mạn nhất mà hai người cùng làm là gì?"
Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm căn bản không cần nhìn nhau một cái, khóe môi mỉm cười, trực tiếp viết trên bảng trắng.
"Làm một trăm chuyện yêu đương của tình nhân."
Lại là câu trả lời giống nhau như đúc.
Người dẫn chương trình tò mò hỏi: 'Một trăm chuyện yêu đương của tình nhân là làm cái gì vậy ạ?”
Trân Thanh Phong nhìn Khương Điềm Điêm, ấm áp cười: "Cái tên nói lên tất cả đấy, hai người yêu nhau cùng nhau làm một trăm chuyện ngọt ngào. Trong đó bao gồm cùng nhau đi bộ, cùng nhau xem pháo hoa, hai người cùng nhau xem mặt trời mọc, cùng nhau đắp người tuyết, ngồi bánh xe quay, mặc trang phục đôi đi dạo phố... Còn nhiều việc khác nữa."
Khương Điềm Điềm bổ sung: "Cùng nhau đi xe leo núi, cùng nhau thả đèn Khổng Minh, cùng nhau bước chầm chậm dưới mưa, cùng nhau ngắm biển, còn có cùng nhau nấu cơm, cùng nhau làm sủi cảo... Còn có ở nhà ga hôn môi nữa..."
Người dẫn chương trình ngạc nhiên hỏi: "Tất cả những chuyện này hai người đều đã làm rồi sao?"
Lông mi Khương Điềm Điềm run lên như cánh bướm, gương mặt tươi cười đến yêu kiều: "Tất nhiên rồi, chị và anh Thanh Phong là một đôi vợ chồng già! Tất nhiên đều đã làm hết rồi."
Mọi người đều wow một tiếng vang dội.
Khương Điềm Điềm mỉm cười: "Nói thật ra thì cũng chỉ là một chút việc nhỏ nhặt thôi, nhưng nếu yêu nhau mà đến việc nhỏ cũng không cùng nhau làm, vậy thì làm sao tình cảm có được sự lãng mạn, sao có thể tiến tới hôn nhân được chứ? Ai có thể bảo đảm được việc trước khi kết hôn đến cả một hành động lãng mạn, ngọt ngào cũng không có, thế thì sau khi kết hôn có thể gắn bó, keo sơn hơn được sao?
Chờ sau khi kết hôn, sẽ lại phát sinh thêm rất nhiều chuyện phức tạp, sẽ lại càng khó thực hiện, thêm nữa những cái chuyện này đều chẳng phải chuyện gì khó khăn, thừa dịp tuổi còn trẻ thì nên cho mình thêm một chút lãng mạn! Chờ đến lúc lớn tuổi rồi thì cũng có thể giống như vợ chồng anh chị ngồi ở cạnh nhau hồi ức lại quá khứ tươi đẹp."
Trân Thanh Phong cũng phụ họa: "Lúc anh chị còn trẻ, cuộc sống tương đối khó khăn, hay nói đúng hơn là thời điểm khó khăn nhất. Nhưng ngay cả lúc ấy, anh cũng biết bản thân mình phải đối tốt với vợ mình! Thời điểm khó khăn thì cứ lãng mạn theo kiểu khó khăn, khi đầy đủ sẽ làm tất cả để cô ấy hạnh phúc. Cho nên dù ở bất kỳ thời điểm nào, anh cũng sẽ luôn cố gắng tạo ra cho cô ấy thật nhiều sự lãng mạn và vui vẻ. Tuy rằng mọi người đang xem đài có khả năng sẽ bị buồn nôn, nhưng mà chúng tôi ân ái cũng không phải để người khác xem, mà là để chính mình được hạnh phúc."
"Chúng tôi cũng cảm thấy hiện tại ở thời điểm trung niên làm những chuyện như vậy không hợp! Lúc ấy lại cảm thấy thời niên thiếu thật bồng bột, cho nên làm vào lúc nào cũng đều không có việc hợp hay không hợp, chỉ là có muốn làm hay không thôi. Mỗi một ngày đều phải lưu lại những hồi ức tốt đẹp cho tương lai, để khi về già còn có cái để hồi ức.
Người dẫn chương trình bị lời nói của anh làm cho xúc động, liên tục gật đầu: "Quả nhiên là thần tượng của em, mọi lời nói đều vô cùng có ý nghĩa. Vậy bây giờ chúng ta cùng đến với câu số ba đi. Vậy định ước của hai người là gì?"
Khương Điềm Điềm mỉm cười: "Câu hỏi của mọi người đều dễ đến như vậy saol?"
Hai người dựng bảng trắng lên, bên trên đều viết hai chữ "Ngọc bội".
Người dẫn chương trình cười khổ nói: "Em cảm thấy những câu hỏi trong tay em đều không đáng một đồng. Em cảm giác như không có câu hỏi nào có thể làm khó được anh chị.
Khương Điềm Điềm mỉm cười: "Vậy thì chúng ta cứ thử từ trên xuống dưới một lần đi, nói không chừng sẽ xuất hiện câu hỏi khó. Chỉ là chị cảm thấy xác xuất này thật sự quá thấp!"
Loại tự tin đáng yêu này của cô khiến cho mọi người đều vui vẻ.
Người dẫn chương trình: "Bộ quần áo đầu tiên Trần Thanh Phong tặng cho Khương Điềm Điềm có màu gì?"
Hai người: "Màu vàng.”
Khương Điềm Điềm: "Lần đầu tiên anh ấy tặng quà cho chị chính là một chiếc áo sơ mi màu vàng được may bằng sợi tơ tổng hợp."
Người dẫn chương trình: "Thời điểm hai người lần đầu tiên gặp mặt là tóc dài hay là tóc ngắn?"
Hai người: "Tóc dài."
Tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, vì chưa từng có người nhìn thấy bộ dạng tóc dài của Khương Điềm Điềm, từ xưa đến nay, mái tóc của cô đã luôn ngắn như vậy.
Người dẫn chương trình: "Chị Điềm Điềm thích ăn nhất là cái gì?"
"Nấm tím."
Người dẫn chương trình: 'Như vậy chúng ta đổi qua phương thức khác đi, để xem chị Điềm Điềm hiểu biết bao nhiêu về anh Thanh Phong nhé. Anh Thanh Phong thích nhất cái gì?"
Khương Điềm Điềm: "Chị" Cô bật cười, chân thành nói: "Trần Thanh Phong thích nhất là chị Bảng trắng của Trần Thanh Phong cũng được đưa lên, bên trên viết ba chữ cái to "Khương Điềm Điềm'.
Lại thêm một ngụm cơm chó trực tiếp nhét vào dạ dày của bọn họ.
Hai người không ngừng hỏi qua, đáp lại, đã hơn ba mươi câu hỏi, nhưng chưa từng có câu hỏi nào làm khó được họ.
Khương Điềm Điềm mệt mỏi nói: "Chị cảm thấy chúng ta không cần trả lời câu hỏi như vậy nữa đâu, vì anh chị thật sự không có cái gì về đối phương mà anh chị không biết. Thậm chí chị còn cảm thấy anh Tiểu Phong còn hiểu rõ chị hơn cả bản thân chị nữa kìa.
Trân Thanh Phong cũng mỉm cười: "Anh cũng nghĩ vậy! Anh tự tin và chắc chắn rằng nếu nói có một người hiểu anh nhất trên đời này cũng không phải là anh, mà là người vợ anh yêu nhất trên đời này: Khương Điềm Điềm Trần Thanh Phong hạ cái bảng trắng xuống, nở nụ cười nhìn vợ của mình, ôn nhu nói: "Những vấn đề như thế này cho dù có bao nhiêu thì câu vợ chồng anh cũng sẽ không trả lời sai. Bởi vì sẽ không thể nào có chuyện anh không hiểu hết vê người mà anh yêu nhất. Tuy nhiên sẽ có một vấn đề là nếu em đặt câu hỏi thì anh và vợ anh sẽ có đáp án khác nhau."
Người dẫn chương trình tò mò hỏi: "Là câu gì ạ?"
Không chỉ có mỗi cô tò mò, những người khác cũng đều tò mò nhìn về phía Trân Thanh Phong.
Trân Thanh Phong nở nụ cười nói: "Em có thể hỏi một trong hai người tụi chị là ai động tâm với ai trước?'".
Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm khẽ liếc nhìn nhau, tươi cười xán lạn, sự ấm áp có thể hòa tan tuyết trắng trên đỉnh băng sơn, hai người trăm miệng một lời: “Anh/Emil"
Trân Thanh Phong nói trước: "Ở trong lòng anh, anh là người động tâm trước, cũng là người yêu cô ấy trước."
Khương Điềm Điềm lập tức phản bác: "Nhưng ở trong lòng em, em mới là người động tâm yêu anh trước."
Dừng một chút, cô bật cười, nói: "Mặc kệ là ai yêu ai trước đều không quan trọng. Bởi vì trong tình yêu thì chẳng ai đi so đo chuyện ấy cả. Chỉ cần yêu nhau thật sự là tốt rồi. Là ai bắt đầu, như thế nào bắt đầu không quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể cả đời ở bên nhau, cả đời đều yêu nhau như vậy! Tuy rằng chị còn trẻ, nhưng chị có lòng tin tưởng rằng chính mình có thể làm được.
Trần Thanh Phong cười: "Tất nhiên là anh có thể làm được!"
Anh duỗi tay xoa nhẹ mái tóc Khương Điềm Điềm, âu yếm nói: "Anh đã có em xinh đẹp hơn tiên nữ bên cạnh, nếu anh còn đi thích người khác thì mới là ngu ngốc đấy."
Khương Điềm Điềm nhíu mày nhìn anh: "Anh sắp phá hư kiểu tóc của em rồi đó."
Trân Thanh Phong cười dựa lưng vào sô pha, tùy ý coi như đầu giường nhà mình.
Người dẫn chương trình hâm mộ nhìn hai người bọn họ, gật đầu nói: "Đúng vậy, em nghĩ đây cũng là lý do mà tất cả mọi người đều vô cùng hâm mộ anh chị, tình cảm đã vài thập niên mà cứ hệt như mới một ngày. Bởi vì nhất thời động tâm rất đơn giản, nhưng là cả đời bên nhau thì rất khó."
Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đều nhìn về phía người dẫn chương trình, rôi nhìn về phía người xem ở dưới khán đài, nghiêm túc nói: 'Kỳ thật là không khói"
Khương Điềm Điềm hỏi lại: 'Nếu như thật sự yêu nhau thì có cái gì là khó chứ?" Thật sự yêu một người thì ở bên người ấy cả đời chỉ là chuyện đơn giản mà thôi.
Nhưng thật ra thì tình cảm là thứ khó nói nhất, cũng khó chạm đến nhất trên đời!
Người dẫn chương trình gật đầu nói: 'Đúng vậy! Nhưng ở thời buổi hiện tại thì chân ái khó tìm lắm chị, cho nên với tình cảm chân thành của anh chị mới khiến cho người người ngưỡng mộ là vậy đó."
Cô hâm mộ nhìn hai người, lại hỏi thêm: "Vậy thì anh Thanh Phong có thể nói cho mọi người biết là lần đầu tiên anh nhìn thấy chị Điềm Điềm là bộ dạng gì được không?”
Trân Thanh Phong cầm tay Khương Điềm Điềm, nghiêm túc nói: "Kỳ thật mọi người đều biết rằng chúng tôi đều là người lớn lên từ một cái thôn nhỏ ở phương bắc! Dầu là như vậy, nhưng từ nhỏ đến lớn chúng tôi cũng chưa từng khi nào gặp được nhau. Lúc ấy cô ấy rất ít khi ra khỏi nhà. Chưa bao giờ có bạn bè để chơi cùng như anh, cho nên anh cũng căn bản không quen biết cô ấy. Nhưng có một ngày Sau cơn mưa, anh không có việc gì làm nên đi hái trộm trái cây, vừa đúng lúc gặp được cô ấy. Cô ấy nắm chặt tay áo, ánh mắt long lanh, thập thò đi về phía trước, trông y hệt như một con chuột nhỏ, lúc ấy anh liền cảm thấy cô ấy thật đáng yêu! Sau đó thì tất cả mọi người đều biết là khi ấy miệng mồm anh không có được chín chắn cho lắm, lời nói ra đều giống hệt như trẻ con. Lúc ấy cha anh còn đánh anh nữa, mọi người đừng nghe vậy mà bật cười. Tính cách của anh thật sự rất giống trẻ con, cha của anh dù là người đọc sách nho nhã thì vẫn phải cầm gậy đến đánh anh! Cô ấy vốn dĩ không quen biết anh, vậy mà làm mỹ nữ cứu anh hùng, coi có ngốc hay không chứ. Chỉ cần như vậy thôi thì đã đủ để chinh phục trái tim anh rồi!
Trân Thanh Phong ngừng một lát rồi lại nói tiếp: "Sau đó anh cùng cô ấy ở bên nhau, anh mới chính thức hiểu được một điều đó là ở trên đời này sớm muộn gì cũng sẽ có một người phù hợp với anh, chỉ cần nhìn thấy cô thì dù là mùa đông khắc nghiệt, anh cũng sẽ có cảm giác là trên trời lập tức nở hoa xuân. Vợ của anh chính là người như vậy, anh thật biết ơn ông trời đã mang cô ấy đến bên đời anh. Cũng biết ơn cô ấy vì đã chấp nhận yêu anh."
Trân Thanh Phong và cô đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Đôi mắt Khương Điềm Điềm sáng lấp lánh: "Em cũng thật cảm tạ ông trời đã cho em gặp được anh."
Hai người không chút do dự mà lại ân ái nhau trên sóng truyền hình.
Khương Điềm Điềm nhẹ nhàng dựa đầu vào bả vai Trân Thanh Phong, mỉm cười: "Em yêu anh nhất trên đời!"
Ánh mắt Trần Thanh Phong thâm thúy, anh nhẹ nhàng cào cào lòng bàn tay cô một chút, mỉm cười nói: "Anh cũng vậy!"
Người dẫn chương trình lập tức chen lời: "Vậy thì chị Điềm Điềm thì sao? Lần đầu tiên chị nhìn thấy anh Thanh Phong là bộ dạng gì vậy ạ? Cũng là trực tiếp bị rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên sao ạ? Rồi sau đó yêu đến không thể kiểm soát ư?”
Những chuyện thú vị như vậy, ai ai cũng tò mò muốn nghe.
Khương Điềm Điềm cười rạng rỡ: "Đúng vậy! Lần đầu tiên chị thấy anh ấy là ở đại đội ủy, hiện tại thì được gọi là Thôn Ủy Hội. Lúc ấy chị chỉ cảm thấy anh ấy rất tuấn tú! Thật sự là chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể cảm nhận được người này vô cùng đẹp trai!"
"Anh Tiểu Phong của chị có một loại khí chất thanh xuân tươi trẻ, mà loại khí chất này vô cùng hấp dẫn chị, mặc dù đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, mà chị vẫn chưa từng nhìn thấy ai có thể so sánh được với anh ấy về độ đẹp trai, đối với chị anh ấy là đẹp trai nhất!"
Cô ôn nhu nói thêm: "Hơn nữa anh ấy đối xử với chị rất tốt, còn trộm cho chị bánh hạnh đào! Lúc ấy chị liền biết rằng anh ấy đối với chị tám chín phần là có tình ý rồi.
"Em thử suy nghĩ xem, năm ấy là năm 1969. thời điểm nghèo đói như vậy mà anh ấy trộm bánh hạnh đào cho chị, không phải có tình ý thì là cái gì? Cho nên chị quyết định sẽ cùng anh ấy ở bên nhau. Người như vậy thích chị, chị đương nhiên phải cho anh ấy một cơ hội rồi. Nếu đã có tình cảm với nhau, không phải nên mỗi người một bước tiến đến với nhau sao!"
Cô nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng khiến cho mọi người đều vui vẻ nở nụ cười.
Trần Thanh Phong cũng dâng tràn hạnh phúc trong lòng, có điều anh vẫn rất cẩn thận thở dài một tiếng, ra vẻ sủng nịnh nói: "Vợ của anh thật ngốc, chuyện như vậy mà có thể nói trên truyên hình sao?"
Khương Điềm Điềm nháy mắt, lông mi run lên, đột nhiên bật cười thành tiếng.
Trần Thanh Phong quay sang nói với người dẫn chương trình: "Phân đoạn vừa rồi nhớ cắt bỏ nhé, mẹ anh mà thấy lại mắng anh đấy!"
Người dẫn chương trình bật cười: "Tiết mục của chúng em là phát sóng trực tiếp ạ. Trần Thanh Phong: "... Xong đời! Anh về nhà sẽ phải bị đánh gãy chân!"
Tiếng cười trong trường quay càng thêm vang dội, mọi người đều bị sự hài hước của Trân Thanh Phong làm cho cười đến ngoặt ngoèo.
Mà lúc này ở trong một thôn nhỏ phồn hoa náo nhiệt ở vùng Đông Bắc, ngay tại nhà họ Trần, cả nhà đều xem chương trình qua truyền hình, ai cũng cười nói vui vẻ, Bà Trần chỉ tay vào truyền hình mắng: "Thằng nhãi ranh này, lúc ấy rõ ràng là mẹ biết là nó trộm bánh của mẹ để đi lừa con gái nhà người ta. Lúc đấy đánh nó còn nhẹ tay đấy chứ!"
Kế toán Trần giương mắt nhìn bà: "Bà cứ coi như không có chuyện gì đi, chỉ với một cái bánh hạnh đào đã có thể lừa được một cô con dâu tốt như thế, bà còn muốn gì nữa?"
Bà Trân tạm dừng một chút, đột nhiên cười như nở hoa, chân thành nói: "Đúng thật là như vậy, ông nói chẳng có gì sai."
Thật đúng là quá may mán!
Cả nhà lại tiếp tục xem truyền hình.
Hai vợ chồng son tươi cười càng thêm ấm áp, ngọt ngào!
Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm tay trong tay, ngồi đối diện với nhau, trong mắt đều tràn đầy là tình yêu!
Cuối cùng cũng đến phần cuối của tiết mục.
Trần Thanh Phong chậm rãi nhìn vào máy quay rồi nói: "Thật ra chúng tôi vẫn luôn cảm thấy chúng tôi cũng chỉ là người bình thường, không có cái gì để mọi người hâm mộ cả. Nhưng nếu các người muốn hâm mộ thì vợ chồng tôi cũng không từ chối! Bởi vì tôi may mắn có được người vợ tốt như vậy, vợ tôi cũng may mắn có được một người chồng tốt như tôi. Chúng tôi hạnh phúc như vậy cũng coi như đáng giá để mọi người hâm mội"
Anh lay lay cánh tay Khương Điêm Điềm một chút, nói: "Vợ của tôi là người vợ tốt nhất trên đời này, tôi không chỉ ngọt ngào với cô ấy ở trên truyên hình mà ở trước mặt người thân, hay bạn bè tôi cũng đều đối tốt với cô ấy. Cả đời này tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy đến khi tóc bạc hay răng long. Cho dù có một ngày nào đó tôi qua đời, tôi cũng sẽ qua đời sau cô ấy một ngày.
Anh ôm lấy Khương Điềm Điềm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Bởi vì Điềm Điềm nhà chúng tôi có trái tim rất mong manh, nếu tôi chết trước cô ấy, sợ là cô ấy sẽ chịu không nổi. Cho nên tôi muốn sống lâu hơn cô ấy một ngày, để thay cô ấy đón nhận sự thống khổ này."
Đôi mắt Khương Điêm Điềm ướt đẫm nhìn anh, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, liếc nhìn anh một cái rồi hờn dỗi nói: "Anh thôi đi, em vĩnh viễn chỉ là cô gái mười tám tuổi mà thôi!"
Trần Thanh Phong cũng bật cười: "Anh cũng vĩnh viễn mười tám tuổi như em vậy đó, chúng ta là trời sinh một đôi."
Khương Điềm Điềm và anh bốn mắt nhìn nhau, ngọt ngào đến nỗi muốn tràn cả ra ngoài. Về mặt hai người tươi cười nhìn máy ảnh.
Tách! Buổi phỏng vấn chính thức kết thúc...
[Toàn Văn Hoàn]
Bạn cần đăng nhập để bình luận