Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 24
Không có đám người cực phẩm đó, không trị cho đám cặn bã đó một trận ra ngô ra khoai thì không thể chứng tỏ được mình là nữ chính.
Khương Điềm Điềm cảm thấy bản thân không như thế, cô chỉ là người qua đường, sống thư thái là đủ rồi. Sống ngày nào lo ngày đó, hí hí!
Nếu bảo cô cố gắng phấn đấu, mạnh mẽ toàn diện như Tô Tiểu Mạch thì... Khương Điềm Điềm cảm thấy đó không phải là mạnh mẽ mà là đòi mạng! Nên cô tuyệt đối không đố kỵ với Tô Tiểu Mạch, lòng rất thư thái.
Cô cũng không quan tâm xíu xiu nào về việc Tô Tiểu Mạch kiếm được bao nhiêu tiền đâu.
Không phải à, Tô Tiểu Mạch và bà Trần ngồi trong phòng tính sổ sách, Khương Điềm Điềm chủ động ra sân cho gà ăn, giao lại sân làm chủ cho mẹ con họ.
So với việc nghĩ xem Tô Tiểu Mạch kiếm được bao nhiêu tiền, cô cảm thấy cho gà ăn quan trọng hơn.
Vừa nhìn thấy Khương Điềm Điềm, hai con gà mái đã kêu "quác quác quác", Khương Điềm Điềm chân thành bộc bạch: "Bọn mi xem, có gà nhà nào được may mắn như tụi mi không? Bữa nào cũng có giun để ăn! Đừng nói là gà, ngay cả con người bọn tao cũng không được ăn thịt mỗi ngày đâu!"
Tới khi cô quay trở lại vào phòng thì thấy mẹ chồng nàng dâu nhà Tô Tiểu Mạch vui sướng không thôi, xem chừng làm ăn khá khẩm lắm đây.
Bà Trần: "Chuyện là như thế này, ngày mai chị dâu năm của cháu muốn làm thêm một mẻ nữa, nhưng một mình nó không lo xuể. Thím mới nghĩ, mấy ngày tới thím muốn chuyển sang ở, cháu thấy được không?"
Khương Điềm Điềm: "Bọn mày hiểu là tốt."
Khương Điềm Điềm: "Thím nói đi ạ."
Khương Điềm Điềm xúm lại cười nói: "Phải để trứng cho tao đấy, biết chưa? Nếu không thì, há há! Tao sẽ ăn thịt gà đó!"
Thấy Khương Điềm Điềm hào phóng như vậy, bà Trần lấy làm hứng chí, nói: "Mấy ngày tới làm phiền cháu rồi."
"Quác quác quác!"
Khương Điềm Điềm: "Ô được chứ, cứ tùy mọi người thôi."
"Quác quác quác!"
Khương Điềm Điềm lấy chiếc túi rách ra giũ mấy phát, đám giun cứ thế rơi xuống, hai con gà mái như "gà bay" lập tức ào lên một phát, nhanh chóng mổ giun ăn.
"Điềm Điềm." Bà Trần nói,"Thím có chuyện này muốn bàn với cháu."
Câu này cũng không phải nói dối, bọn họ làm việc ở bên ngoài, còn cô rửa mặt xong là đã ngủ lăn quay.
Nói đoạn, cô xoay đầu rời đi.
"Đúng rồi, còn Đại Hổ với Nhị Hổ..."
Cô nào phải là người thích so đo.
"Nào có, có gì làm phiền đâu ạ, cháu ngủ sâu giấc lắm, người khác không ảnh hưởng đến cháu đâu."
Có điều chúng cũng khá hiểu chuyện, có đôi khi tìm được thứ gì tốt thì sẽ đem tới cho Khương Điềm Điềm đầu tiên, hỏi cô xem có thể trao đổi được không. Người thời đại này đúng là có đam mê mạnh mẽ với đường á.
Nếu thím Trần đã nắm chắc thì Khương Điềm Điềm cũng yên tâm.
Nó mới 5 tuổi, làm việc nào lẹ làng thế, nhưng ngày nào cũng có thể đem giun và rau dại tới. Tám chín phần mười là các chị em của con bé phụ một tay.
Bà Trần: "Đương nhiên là không, sao có thể để lộ chuyện này."
Cô đang bồi dưỡng khả năng để chúng tự lực cánh sinh.
Cô nhìn đồ đạc ở gian ngoài, nói: "Có để tụi nó qua nữa không ạ?"
Sáng sớm, Khương Điềm Điềm ăn hai chiếc bánh bao nhân thịt, sáng nào cũng có bánh bao để ăn, bước chân đi làm cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Chíp chíp chíp!"
Vả lại, thân là thím út tương lai, cô đã làm tốt lắm rồi, cô lấy đường trao đổi với giun, ai hiểu chuyện đều sẽ thấy cô thật à nha! Con người cô siêu – cấp – tốt!
Bà Trần cười tươi rói: "Cháu yên tâm, thím có tính toán rồi."
Ba đứa Nhị Nữu Tam Nữu Tứ Nữu đều là con gái phòng ba, chị dâu ba Trần Hoàng Mỹ Linh đối xử với ba đứa con gái như nhau, bình thường không ngó ngàng không mặn nồng, nên tình cảm của ba đứa nhỏ rất khắng khít, và trái lại cũng không gần gũi với mẹ nó. Nếu nói ba chị em nó cùng làm việc để đổi đường ăn, Khương Điềm Điềm thấy còn hợp lý hơn. Nhưng những chuyện này, cô tuyệt đối không hỏi nhiều.
Làm mẹ còn không quản nổi con gái mình thì thím út như cô quản làm gì!
Bọn họ "trao đổi" có qua có lại, Khương Điềm Điềm cảm thấy ấy là công việc tốt.
Quả nhiên từ khi bà Trần chuyển vào, Đại Hổ Nhị Hổ đã về nhà ngủ, thực ra hai thằng bé này có ngủ ở đâu cũng như nhau, đâu để ý đến những chuyện ấy. Bọn chúng đã đổi được mấy cục đường từ Khương Điềm Điềm, nhưng nấm thì luôn có hạn, không có nấm, tụi nhỏ đành tiu nghỉu từ bỏ.
Tần suất tụi nó trao đổi rất không cố định. Trái lại "công việc" nhổ rau bắt giun của Tam Nữu rất ổn định nên ngày nào cũng đổi được một cục đường. Nhưng chính Khương Điềm Điềm cũng nhận thấy, công việc của tam Nữu tuyệt đối không phải chuyện một mình nó có thể làm được.
Tụi nhỏ thường đem đồ đến trao đổi, Khương Điềm Điềm cũng vui vẻ trao đổi với chúng.
Khương Điềm Điềm không phải là người hảo ngọt nên không cách nào hiểu nổi!
"Chíp chíp chíp!"
Khương Điềm Điềm đưa mắt dò quanh, thấy Đại Hổ đứng sau thân cây cách đó không xa nháy mắt với cô, Khương Điềm Điềm: "???"
Nhưng dựa vào việc hai người thường xuyên "trao đổi" mua bán, Khương Điềm Điềm lập tức đi tới, hỏi: "Gì thế?"
Vì bà Trần đang ở chỗ Khương Điềm Điềm nên mỗi lần muốn trao đổi gì, mấy đứa Đại Hổ Nhị Hổ Tam Hổ sẽ tập kích Khương Điềm Điềm trên đường đi làm tan làm.
"Mấy đứa có gì hay ho hả?"
Đại Hổ lắc đầu cười, nói: "Thím út ơi, thím lấy tôm nhỏ không?"
Khương Điềm Điềm: "Cái gì?"
Đại Hổ giơ tay so: "Tôm nhỏ bằng ngón tay cháu nè."
Trẻ con thời này khá suy dinh dưỡng nên người cứ choắt choắt, thằng bé lại mới 7 tuổi, với cỡ đó, ngón cái cũng sẽ ngắn hơn.
"1 giỏ tôm nhỏ đổi 3 cục đường hoặc 1 quả trứng gà. Tự cháu quyết đi." Khương Điềm Điềm nói rất rõ.
"Vâng!"
Nếu 1 quả 3 xu thì cô có thể mua được mấy quả từ chỗ bà Vương nhà bên.
Đại Hổ cúi gằm đầu, Khương Điềm Điềm thấy nó như vậy, nghĩ một lúc rồi nói: "Thế này đi, thím sẽ đi đổi ít trứng với người khác. Tới khi ấy lại đổi cho mấy đứa, sao?"
Khương Điềm Điềm: "Nhưng, thím không định đổi trứng gà cho cháu."
Chỉ là có điều, Khương Điềm Điềm chưa từng nghĩ tới việc bán trứng gà nhà mình, chính tay cô "vất vả khổ cực" cho gà ăn, nên trứng gà phải tự mình ăn chứ! Sao có thể để người khác xơ múi được!
Khương Điềm Điềm gật đầu liên tục: "Cháu nói có lý lắm."
Rồi cô lại hỏi: "Có nhiều không?"
Tiểu Hổ đáp: "Cháu cũng không rõ, chắc chắn không đầy giỏ to, nhưng nếu là giỏ nhỏ thì có khi bắt được mấy giỏ."
Khương Điềm Điềm biết giỏ lớn giỏ nhỏ có kích thước ra sao, cô nói ngay: "Vậy một giỏ nhỏ bằng ba cục đường, cháu thấy sao?"
Tiểu Hổ: "!!!!!"
Thằng bé kích động tới mức khoa tay múa chân, lập tức đáp: "Được ạ được ạ!"
Nhưng rồi nó sực nhớ đến chuyện gì đó, nó bé giọng thì thầm: "Thế, thế bọn cháu có được đổi sang trứng gà không?"
Nó ngước mắt nhìn Khương Điềm Điềm, hỏi: "Nếu chúng cháu muốn đổi thành trứng gà thì đổi như thế nào?"
Trứng trong thôn sẽ được bán cho cửa hàng nông sản và thực phẩm, quả to 4 mao, quả nhỏ 3 mao. Đấy là mức giá cố định. Như trứng gà của Khương Điềm Điềm thì có thể đổi được chừng 4 mao.
"Nếu không đợi tới mấy hôm nữa là lại có nhiều người đến bắt, đến lúc đó thì không còn đâu."
Thằng bé vẫn hiểu chuyện lắm nha.
Khương Điềm Điềm hớn hở ra mặt, Đại Hổ cũng hớn hở ra trò, nhóc nói: "Trong con suối trên núi có đó thím, bọn cháu thấy có, chỉ là loại tôm đó không có nhiều thịt, bọn cháu định đợi nó to thêm rồi mới bắt. Nhưng nếu thím muốn thì bọn cháu đi bắt liền."
Không có khách, đồ ăn của nhà họ Trần rất bình thường, tuy Khương Điềm Điềm lấy làm vui vì có thể ăn chùa mà không cần động tay chân, nhưng thỉnh thoảng cũng rất muốn cải thiện chút á.
Huyện nhỏ như bọn họ không phải duyên hải, là nơi sâu trong đất liền, Khương Điềm Điềm không ngờ lại còn có cả tôm nhỏ! Cô nói ngay: "Nếu mấy đứa có thì thím cần!"
Song dù rất nhỏ nhưng hai mắt Khương Điềm Điềm vẫn phát sáng, cô lên tinh thần: "Chỗ các cháu có tôm hở?"
Đại Hổ: "Đổi trứng đổi trứng!"
Nhóc con rất kiên quyết: "Chúng cháu muốn đổi trứng."
1 giỏ đã đổi được 1 quả trứng, vậy nếu như chúng bắt được 4 giỏ tôm nhỏ, như vậy cả bốn chị em tụi nó có thể được ăn trứng gà rồi. Đại Hổ cực kỳ kích động, đáp ngay: "Cháu đi liền đây."
Khương Điềm Điềm: "Nhớ cẩn thận đó nha."
"Tụi cháu biết rồi ạ!"
Ngay khi Đại Hổ chạy đi thì đúng lúc bắt gặp mấy nàng dâu nhà họ Trần sắp sửa đi làm, chị dâu ba Trần chanh chua nói: "Ôi ôi chị hai, mấy thằng cu nhà chị thân thiết với cô vợ trẻ của chú sáu ha?"
Làm gì có chuyện chị dâu hai Trần không hiểu ý khích bác, chị cười ha ha, khách khí nói: "Đúng thế, nhưng tụi nhỏ nhà tôi thân với vợ chú sáu cũng đâu bằng mấy đứa nhà cô. Mỗi khi vợ chú sáu sang ăn cơm, mấy đứa con gái nhà cô toàn xúm quanh con bé gọi thím út thím út còn gì. Người không biết còn tưởng đó mới là mẹ đẻ."
Chị dâu ba Trần cứng mặt, chị cắn môi nói: "Mấy đứa nhà tôi là con gái, dĩ nhiên không đáng tin."
Không có con trai đúng là không được.
Nhớ đến chuyện này, chị dâu ba Trần tái cả mặt.
Sao con trai còn chưa đến với nhà bọn họ! Vợ chồng họ đã cố gắng lắm rồi!
"Các chị đừng nói nữa, tụi nhỏ còn nhỏ, đâu hiểu được nhiều?" Dâu tư Trần lấy làm đắc ý, hai đứa nhà chị không một ai gần gũi với Khương Điềm Điềm. Vẫn là chị dạy dỗ tốt hơn! Nên mới nói, đấy mà là chuyện của đám nhỏ chắc! Là người làm mẹ ngu dốt thì có! Đến con cái nhà mình còn trị không được thì làm mẹ gì nữa?
Nghĩ tới đây, dâu tư Trần càng thêm khoái chí.
Nhưng vui nhiều thì chị cũng sinh lo, đoạn thở dài một hơi.
"Sao vậy? Đang yên đang lành tự dưng thở ngắn thở dài? Mấy thằng con nhà cô là ngoan nhất rồi đấy." Chị dâu hai Trần có phần tị nạnh.
Chị dâu tư Trần nhìn trái phải, thấy chung quanh không người thì mới thấp giọng: "Các chị có cảm thấy mẹ rất tốt với vợ chú năm và Khương Điềm Điềm không?"
Chị dâu hai ba Trần gật đầu cái rụp, gật gật liên tục.
Bọn họ có ngốc đâu, dĩ nhiên là nhận ra!
Chị dâu hai Trần nói với vẻ ghen tị: "Ai bảo Khương Điềm Điềm khéo ăn khéo nói, tôi thấy mẹ càng ngày càng tốt với con bé."
Nhưng ngẫm nghĩ lại, chị dâu hai Trần tự lấy lại cân bằng: "Cũng không trách được mẹ tốt với nó, nó chịu đưa cả nhà cho mẹ mà! Hôm trước khi đem lương thực qua, tôi cũng thấy rồi, đúng là con bé mua hai túi hạt ngô."
Ý chị muốn nói, tuy con bé Khương Điềm Điềm dẻo miệng, thích lợi dụng nhưng vốn dĩ không thông minh, đồ đang yên đang lành lại cứ vậy dâng cho người ta, sáng suốt chỗ nào?
"Con bé nói cho thì là cho chắc? Vẫn chưa sang tên mà? Lại nói cho nhà đi, tương lai rồi con cái của nó cũng dùng thôi." Giọng chị dâu ba Trần rất nhẹ nhàng song cũng rất có sức mạnh châm ngòi.
Vì dù có cho nhà hay không thì cũng không phải cho chị!
Nhưng câu ấy nào có hiệu quả, chị dâu hai Trần cười nói: "Không thể nói như vậy được, rồi con bé cũng vào nhà ta thôi. Không đưa nhà thì mẹ có tha cho nó nổi không? Hơn nữa nó mới bao nhiêu tuổi! Đợi con cái nó lớn thì cũng là chuyện còn lâu."
Con trai đầu của chị đã 7 tuổi, đợi 10 năm nữa là có thể bàn chuyện cưới hỏi.
Nhà ai rồi cũng như ai cả thôi, trước sau gì cũng sẽ phải mở rộng, nào có đạo lý để nhà trống rồi để con trai kết hôn phải chen chúc với họ? Nghĩ thế nào cũng thấy không thể. Hơn nữa ngẫm thử xem, mẹ chồng tốt với tụi Đại Hổ nhất.
Dẫu gì cũng là cháu đích tôn mà.
Nên chị dâu hai Trần không đả động gì, chị dâu ba Trần không có con trai muốn khiêu khích, đừng có mơ nhé! Còn lâu chị mới mắc mưu.
Chị dâu hai Trần không mắc mưu, chị dâu tư Trần cũng không mắc mưu, dù chị không nghĩ thoáng như chị dâu hai Trần, nhưng chị biết, nếu nhà này đưa cho phòng hai thì chắc chắn trong nhà này sẽ rộng rãi hơn chút, đến lúc đó không phải sẽ đến lượt con trai chị sao? Không có lý nào đồ đạc đều giao cả cho phòng hai.
Tuy người bên ngoài không mấy tin tưởng chú sáu, nhưng năm xưa em trai chị là bạn cùng lớp cấp 2 với chú sáu, cũng tiếp xúc nhiều. Nếu tính ra thì chị hiểu chú sáu hơn các chị em dâu khác. Cái chú này nói gì khác thì chưa chắc là thật, nhưng nếu nói làm lười và đục lợi thì chắc chắn là thật.
Nếu chú ta nói muốn tối nay sinh con vậy thì rất có thể là thật. Sợ con trai tranh của ăn là chuyện chú sáu có thể làm đấy;
Nếu chú ta nói muốn sinh con gái thì cũng rất có thể là thật. Đến khi đó trực tiếp xơ múi con rể cũng là chuyện chú sáu có thể làm.
Nếu đã vậy thì, về phía chú sáu, thật ra cũng không đáng lo lắm.
Chị trầm giọng nói: "Tôi cảm thấy, chúng ta không cần lo Khương Điềm Điềm đâu, một đứa con nít như nó chỉ dẻo miệng tí thôi, không phải người có tâm cơ. Nhưng còn vợ chú năm ấy... Từ khi cô ta bắt đầu vào thành phố đi làm, không phải mẹ rất tốt với cô ta sao?"
Chuyện này chính là thế đó, ngay từ khi Khương Điềm Điềm bắt đầu xuất hiện, bà Trần đã đối xử không tệ với cô, vì Khương Điềm Điềm mà cả hai từng bị bà Trần trách móc, nên trái lại bọn họ có cảm giác... lẽ dĩ nhiên.
Vì thế Khương Điềm Điềm được coi trọng ngay từ đầu đã không khiến bọn họ ghen ghét. Nhưng Tô Tiểu Mạch mới đầu không được đãi ngộ tốt lại đột nhiên được bà Trần nhìn với ánh mắt khác, cho nên hai người mới ghét.
Trong lòng càng cảm thấy, dựa vào đâu hả!
Dựa vào đâu mà nó lại đột nhiên được bà ấy quý!
Tóm lại, các cô con dâu không vui vẻ gì cho cam.
Chị dâu hai Trần nói: "Cũng không biết cô ta làm thay một tháng thì được bao nhiêu tiền, thái độ của mẹ thay đổi hoàn toàn."
"Tôi đoán chắc cũng không ít đâu. Nếu ít thì làm gì có chuyện mẹ thay đổi cái nhìn nhanh như vậy?" Chị dâu ba Trần rất không hài lòng, vốn dĩ cô con dâu không được yêu thích nhất trong nhà này là Tô Tiểu Mạch, nhưng giờ ngay đến Tô Tiểu Mạch cũng được coi trọng, như thế lại thành ra chị mới là người không được coi trọng nhất.
Hoàng Mỹ Linh tức đến lạnh lòng.
"Tô Tiểu Mạch này cũng ghê gớm thật, Đại Hổ Nhị Hổ đang yên lành ở bên đấy, cần gì mẹ phải sang nữa? Tôi thấy rõ là cô ta cố ý. Mỗi tối chuyện trò tâm sự, tình cảm gia tăng đó!"
Mánh khóe nhỏ như thế, chị thấy cả: "Tôi thấy khéo hai người họ muốn bắt tay."
"Ôi, không được đâu." Chị dâu tư Trần vốn chỉ lo lắng, nhưng vừa nói thế thì càng lo hơn.
"Liệu có vấn đề gì không? Hai người bọn bắt tay, tuy vợ chú năm không biết ăn nói, nhưng mấy ngày qua kiếm được tiền, nếu nó giữ lại một ít, sau lại cho vợ chú sáu hưởng lợi. Vợ chú sáu nhìn là biết ngốc nghếch thiển cận. Nếu được lợi, còn không phải sẽ dốc sức nói tốt cho vợ chú năm sao? Với cái miệng của vợ chú sáu thì đủ biết liên thiên sao rồi đấy."
Hoàng Mỹ Linh càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn là có chuyện như vậy, nếu cô có thể kiếm tiền thì cũng sẽ để dành một ít làm của riêng.
"Hẳn là vậy rồi."
"Thế làm sao bây giờ?"
Ba người trố mắt nhìn nhau, buồn phiền không thôi.
Không thể cứ tiếp tục như vậy được.
"Tôi cảm thấy..." Chị dâu tư Trần nghiêm túc,"Chúng ta phải chia rẽ họ."
"Đúng, nhất định phải như vậy. Nhưng tôi nên làm gì đây?" Chị dâu ba Trần chỉ muốn lợi chứ không định động não,"Trong tay tôi không có tiền, lương thực trong nhà cũng không ở chỗ chúng tôi."
"Tôi thấy chưa chắc đã là chuyện tiền nong. Cô xem vợ chú năm nghèo xơ nghèo xác, đào đâu ra tiền. Hơn nữa dù mẹ có thích nó thì cũng không có chuyện để nó giấu tiền riêng đâu."
Chị dâu hai Trần cảm thấy mình nói rất có lý,"Bọn họ ở chung với nhau, tình cảm sẽ dần tốt đẹp hơn. Nhưng các cô nghĩ thử coi, ngày nào vợ chú năm cũng phải vào huyện. Dù ở chung thì cũng chỉ có tối về trao đổi vài câu là xong. Nghĩ kỹ mà xem, chúng ta có cơ hội xen vào giữa đấy. Có lẽ, chúng ta có thể bắt đầu từ vợ chú sáu. Bọn họ có thể bắt tay thì chúng ta cũng đoàn kết lại. Chỉ có đoàn kết mới được nhiều thứ hơn."
"Đúng đúng đúng, ba chúng ta cũng đoàn kết, cố gắng lôi kéo vợ chú sáu. Nói không chừng sau này mẹ và vợ chú năm nói gì, chúng ta cũng sẽ biết được."
Ba người bàn bạc với nhau, chị dâu hai Trần nói: "Tôi thấy chúng ta có thể làm ít việc giúp con bé."
Hai mắt chị dâu ba dâu tư Trần sáng lên: "Có lý!"
"Nhìn là biết nó không phải đứa chịu khó!"
"Đúng đúng đúng."
Nói đến đây, bọn họ cảm thấy rất có lý, thực ra chuyện nào có gì phức tạp!
"Vậy ba người chúng ta nếu ai rảnh thì qua giúp việc cho con bé. Trước mắt nghĩ cách lôi kéo nó đã, rồi từ từ chia rẽ bọn họ!" Chị dâu hai Trần cũng coi như dâu cả, dứt khoát lập chiến lược, đây là phương châm hành động chung của bọn họ.
"Được!"
Nhưng tuy nói vậy, chị dâu ba và dâu tư Trần đảo mắt lui tới, không có ý định đi.
Bọn họ làm việc của mình thôi đã mệt muốn chết, giờ còn phải làm giúp người khác? Còn không phải muốn chết à? Nếu có ai khác đi, mình được "hưởng sái" thì còn gì tốt bằng.
Chị dâu hai Trần nhìn là biết ngay bọn họ không nhờ vả được gì.
Chị cười lạnh, nói: "Nếu nói ai rảnh thì cũng không hay. Nếu hai cô đều không đi thì không phải tôi là đồ ngốc à."
Chị dâu ba dâu tư Trần vội phân bua: "Nào có chuyện đó!"
Chị dâu hai Trần: "Một người một ngày, tôi là dâu cả, hôm nay bắt đầu từ tôi! Có điều, đi thì đi! Nhưng chúng ta phải giao hẹn, không thể đi uổng công, ít nhiều gì cũng phải đem tin tức về, nếu không, ba chúng ta đừng mơ liên minh nữa. Ai tự lo thân nấy, tóm lại tôi không sợ, tôi có nhiều con trai!"
Chị dâu hai Trần cảm thấy mình không như bọn họ, bản thân chị có chỗ dựa nhất.
Chị như thế khiến hai người kia trợn mắt nhìn nhau, chị dâu ba Trần sợ bị bỏ lại nhất, chị nào có con trai! Nếu anh hai và chú tư liên minh, chú năm và chú sáu bắt tay, thế không phải chị lẻ loi một mình à?
Chị dâu ba Trần: "Chị cứ yên tâm, em vẫn luôn làm theo chị, chắc chắn sẽ không khiến chị thất vọng! Hôm nay chị đi, ngày mai em đi, nhất định em sẽ không làm biếng đâu! Nếu ai làm biếng thì người đó sẽ bị đánh ngũ lôi!"
Chị dâu hai Trần hài lòng gật đầu.
Chịâu tư Trần nhìn lại, ơ nè, các chị muốn bỏ rơi tôi hả?
Chị hấp tấp nói: "Em cũng thế, em ngày mốt, chị hai yên tâm, em chỉ đứng về phía chị thôi! Ba chúng ta có con, không giống bọn họ."
Ba chị em dâu bàn bạc xong, chị dâu hai Trần hứng khởi nói: "Vậy hôm nay để tôi đi!"
"Được!"
"Còn nữa, nếu có rảnh chúng ta cũng phải phụ mẹ việc nhà, phải để mẹ biết ai mới là tấm áo bông nhỏ sưởi ấm lòng." Chị dâu hai Trần cảm thấy mình là cô con dâu thông minh nhất trong cái nhà này.
"Có lý."
Ba người càng bàn càng hăng, có cảm giác hưng phấn như cả thế giới đều nằm trong tay.
Khương Điềm Điềm cũng không biết bọn họ đang tính toán về mình, cô dậy sớm đi tới chuồng heo, thấy chị Vương đã bắt đầu quét dọn chuồng, vì điểm công mà người ta cũng siêng thật đấy!
Nhưng nếu bảo Khương Điềm Điềm làm chuyện này thì... cô thà đói bụng không lấy điểm công còn hơn. Cái thứ mùi khó che giấu này đập thẳng vào mặt, não như muốn logn ra.
Cô vội đeo gùi nhỏ vào, nói: "Chị Vương, em lên núi cắt cỏ cho heo đã nha."
Mấy ngày nay ở rừng cây bên kia đã gần hết rau cỏ dại, e phải một thời gian nữa mới mọc dài. Khương Điềm Điềm không phải là dạng cố cắt lông dê cho tới trụi. Địa điểm mục tiêu hôm nay của cô là sau núi.
Tuy cô và chỗ này có vẻ "không có duyên" lắm, nhưng cô vẫn quyết định liều thử một phen.
Dù gì thì một lần hai lần rồi cũng sẽ quen thôi.
"Hôm nay em định lên núi à?"
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Vâng ạ, chứ ở bên rừng e không có nhiều."
Rồi cô than thở,"Kiếm điểm công cũng vất vả quá."
Chị Vương tức cành hông: "Như em là kiếm dễ lắm rồi đấy, em nhìn xung quanh đi, toàn người việc nặng hơn em."
Khương Điềm Điềm đáp rất hùng hồn: "Thì họ lấy nhiều điểm nên làm nhiều, em làm ít nên lấy ít điểm! Em thà điểm ít còn hơn làm nhiều."
Khóe miệng chị Vương giật giật rồi lại không nói gì, thôi thì, mỗi người có chí riêng!
"Em coi, em kiếm ít điểm công như vậy, đợi mai này kết hôn, mấy bà chị dâu của em có chịu tha cho em không?" Thật ra chị Vương cũng rất lo lắng cho Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm xoe tròn đôi mắt đầy ngây ngô: "Em chả thấy có gì to tát cả, người nhà họ Trần siêu tốt, thím tốt như thế thì con dâu thím ấy nhìn trúng sao có thể không tốt được?"
Chị Vương: "..."
Đâu ra con bé ngốc này vậy!
"Điềm Điềm ơi-"
Đúng lúc này lại có một giọng nữ vang lên, Khương Điềm Điềm nghe quen tai, ngoái đầu lại thì thấy là chị dâu hai nhà họ Trần, cô hồ nghi nhướn mày: "Chị hai?"
Chị dâu hai Trần rón rén đi tới, nói: "Em định đi cắt cỏ cho heo hả?"
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Vâng, em tính ra sau núi."
Chị dâu hai Trần nhanh nhảu: "Thế đi thôi, chị đi với em."
Khương Điềm Điềm: "???"
Chị dâu hai Trần thấm thía nói: "Con gái như em đi một mình chị không yên tâm. Là chị dâu thật không nỡ nhìn em làm nhiều việc như vậy. Có câu dâu cả cũng như mẹ, chị phải giúp em chứ!"
Chị dâu hai Trần cảm thấy mình đã diễn xuất đạt tiêu chuẩn rồi.
Khương Điềm Điềm: "???"
Mình biết ngay mà, nhà họ Trần là gia đình đoàn kết hòa thuận nè.
Chị Vương: "???"
Chị dâu hai Trần muốn làm cá rán cho mèo mù vớ ư? Sao tự dưng lại muốn phụ Khương Điềm Điềm?
Chị dâu hai Trần: "Nào nào, đưa cho chị một cái gùi đi, chị đi với em, hai người sẽ làm nhanh hơn! Như thế chiều em không cần phải đi thêm chuyến nữa."
Khương Điềm Điềm gật đầu liên tục: "Vâng ạ."
Hai người nhanh nhẹn đeo gùi vào lưng, lạch bà lạch bạch cùng rời đi.
Chị Vương: "..."
Không lẽ chị đã xem thường dâu hai Trần rồi? Không ngờ cô ta cũng rộng rãi thật.
Đúng là chị đã nhìn nhầm người.
Nhưng không lẽ cô ta không cần đi làm?
Chị Vương rơi vào mớ bòng bong, còn lúc này, dâu hai Trần rất "điềm nhiên" nói: "Điềm Điềm à, mấy ngày trước hai thằng cu nhà chị đều ở nhà em, có gây rắc rối gì cho em không?"
Hai đứa tốt như thế, sao có thể gây thêm rắc rối được.
Khương Điềm Điềm cười cười: "Không có đâu chị, hai cháu ngoan lắm, tối nào cũng nấu nước cho em."
Dâu hai Trần: "!!!"
Chị nhìn Khương Điềm Điềm: "Nấu nước cho em?"
Khương Điềm Điềm: "Vâng, em vẫn cho rằng bảy tám tuổi chó cũng ghét, con nít tầm tuổi này sẽ phiền lắm, ai dè không phải, Đại Hổ Nhị Hổ ngoan lắm cơ! Có hai đứa ở đó, em không cần phải lo chuyện nấu nước nữa, hì hì."
Tuy cô cũng có trao đổi, nhưng mà, cô vẫn rất hiểu chuyện đối nhân xử thế lắm nha. Đối mặt với mẹ ruột người ta, đương nhiên phải khen ngợi rồi.
Khương Điềm Điềm lại nói: "Em lớn đầu thế này mà cũng không biết làm gì cả."
Chị dâu hai Trần: "..."
Bỗng chị không biết nên giận con trai mình khôn nhà dại chợ; hay nên mắng Khương Điềm Điềm đã chừng này tuổi rồi mà không biết làm lụng.
"Chị hai nè, em thấy chị đúng là cừ."
Dâu hai Trần nhướn mày: "Sao lại nói vậy?"
Khương Điềm Điềm: "Nhà chị có bốn đứa con mà!"
Mới ba mươi tuổi đã toẹt toẹt toẹt sinh liền bốn đứa, cô biết thời đại này không có chuyện ở cữ đâu, cũng không dễ điều dưỡng, chớ đừng nói chuyện mấy đứa con nhà họ Trần tuổi sàn sàn nhau, nên phần nhiều chỉ có thể tự lo liệu.
Vừa đi làm còn phải vừa chăm con, ôi sao khó quá.
"Không phải có câu một lần sinh con là một lần dạo quanh quỷ môn quan à, nếu là em thì em sợ chết mất. Vậy mà chị sinh liền bốn đứa, còn phải vất vả chăm sóc, nên mới nói chị cừ á!" Khương Điềm Điềm cảm thán: "Em thấy bình thường chị bận rộn chuyện nhà, anh hai cũng không đỡ đần một tay, đúng là không dễ gì."
Chị dâu hai Trần: "Đúng thế! Hồi chị sinh Đại Nữu thì còn có bà vú, bà ấy chăm sóc giúp chị nhiều, nhưng khi đó bà cũng đã yếu rồi. Tới lượt Đại Hổ thì không giúp được nữa, nhưng nói gì cũng là cháu trai đầu tiên trong nhà, phải thành, nên có bà vú với cả mẹ chồng giúp một tay. Về sau thì vú qua đời, vợ chú ba cũng sinh con, chị cũng sinh con. Mẹ chồng bận lui bận tới, nào chăm sóc được một mình chị, chị mệt lắm! Nhị Hổ đã đủ mệt với chị, đến Tam Hổ lại còn khó khăn hơn. Ai cũng nói chị sinh quen rồi, chớ lo quá, nhưng có ai biết, Tam Hổ nhà chị rất thích khóc đêm! Tối nào cũng khóc cũng quấy, cha thằng bé mệt cả ngày, hết chịu nổi thì rồi cũng thảy sang cả cho chị. Chị mệt quá đi..."
Chị dâu hai Trần thấy không một ai hiểu được những nhọc nhằn của chị!
Khương Điềm Điềm thông cảm nhìn chị, nói: "Đúng là khó cho chị quá."
Chị dâu hai Trần siết chặt tay Khương Điềm Điềm: "Còn không phải ư? Nào ai hiểu được khó khăn của chị! Nhà ngoại chị cứ nói chị là dâu cả, lại có ba đứa con trai, chắc chắn có mặt mũi nhất trong nhà. Nhưng em nói coi, nhà chúng ta là như vậy sao? Mẹ chồng nghiêm khắc cực! Chị có bốn đứa, mệt lả tới nơi nhưng vẫn phải lo việc nhà, chị khổ quá!"
Khương Điềm Điềm vỗ lên tay chị, nói: "Thím là người ngoài lạnh trong nóng, thật ra thím ưng chị lắm. Có điều không nói ra được thôi. Nói gì thì cũng lớn tuổi rồi, sống nội tâm, không giống như em."
Chị dâu hai Trần sáng mắt: "Mẹ thích chị?"
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Đúng, làm gì có chuyện không thích chị chứ! Chắc chắn là thích chị nhất."
Cô nhớ mang máng trong tiểu thuyết có nói, chị ấy là dâu cả, cũng là cô con dâu bà Trần ưng ý nhất.
"Chị là dâu cả thím đãi cát tìm vàng mới ra, đương nhiên khác rồi."
Trong tiểu thuyết nói vậy á.
Chị dâu hai Trần: "!!!"
Chị mừng ra mặt, nói: "Ôi ôi, ôi chao ôi chao."
Khương Điềm Điềm: "?"
Lúc bấy giờ dâu hai Trần và Khương Điềm Điềm đã lên tới núi, chị nói: "Cái này này này này..."
Không ngờ mình lại quan trọng với mẹ chồng như thế.
Chị khua lưỡi hái trên tay đầy phấn khởi!
"Không ngờ mẹ lại nghĩ như vậy."
Khương Điềm Điềm nhìn động tác nhanh như gió của chị, thật lòng nói: "Chị giỏi vậy mà, sao mẹ chồng lại không thích được!"
"Đúng đúng đúng, chắc chắn bà ấy thích chị, là chị hiểu lầm." Dâu hai Trần tiếp lời.
Khương Điềm Điềm: "Tất nhiên là thím Trần thích chị á, chỉ là càng lớn tuổi thì càng sống nội tâm, khó nói ra lắm. Nhưng e cảm thấy cũng không khó để nhìn thấu, thật ra có những khi không thể chỉ nghe người ta nói gì, mà phải xem người ta làm gì! Chị nói đúng không."
"Đúng đúng đúng."
Chị dâu hai Trần ngẫm nghĩ, không phải là đạo lý như vậy sao? Thế mà ngày trước chị lại không nghĩ ra, cảm thấy mẹ chồng đối xử với con dâu ai cũng như ai. Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như cũng không phải? Hình như mẹ tốt với chị hơn chút?
Như Tết năm ngoái không hạn, chị ăn trúng cái sủi cảo có 1 xu bên trong, không lẽ, là mẹ chồng cố ý cho chị?
Rồi như năm nay mua gà, chị nói đại đội bên nhà ngoại mình có, mẹ chồng lập tức đi ngay. Đấy là thân thích nhà chị, không lẽ mẹ chồng cố ý giữ thể diện cho chị?
Lại như năm ngoái mổ lợn, chị được miếng thịt ngon nhất, không nhẽ cũng là mẹ chồng cố ý?
Đúng đúng đúng, chắc chắn là vậy rồi.
Không ngờ đấy, thật sự không ngờ.
Thì ra chị đã hiểu lầm.
Chị dâu hai Trần nhanh nhảu nói: "Lại đây. Điềm Điềm ngồi nghỉ một lát đi, chuyện bên này để chị!"
Khương Điềm Điềm: "Vâng vâng vâng."
Chị dâu hai Trần giành làm việc, Khương Điềm Điềm thấy hạnh phúc quá!
Quả nhiên, đã nói nhà họ Trần toàn người tốt mà!
Cô siêu cấp may mắn luôn á!
Khương Điềm Điềm ngồi trên phiên đá lớn, nói: "Chị hai ơi, sao chị lại giỏi đến vậy! Ngày trước em cứ tưởng chị năm là giỏi lắm rồi, nhưng không ngờ chị cũng giống thế. So với bọn chị, em thật kém quá đi!"
Dừng một lúc, Khương Điềm Điềm nói tiếp: "Chị đúng là tài giỏi!"
Chị dâu hai Trần hừ một tiếng, nói: "Tô Tiểu Mạch có chỗ nào so được với chị! Cô ta tay chân khẳng khiu, làm việc yếu xìu xìu. Em nhìn chị đi, nhìn cái lưỡi hái này của chị đi! Sao nào? Thấy chưa? Mạnh mẽ lắm đúng không!"
Khương Điềm Điềm gật đầu như giã tỏi: "Mạnh lắm luôn í!"
Cô nhìn chị dâu hai Trần đầy sùng bái: "Chị hay quá! Trong số những người phụ nữ lợi hại nhất mà em đã gặp, không ai làm ruộng nhanh hơn chị cả."
Chị dâu hai Trần đắc ý hất cằm, bảo: "Lúc chưa lấy chồng là chị đã tháo vát rồi. Khi ấy mẹ chồng nhắm trúng điểm này nên mới đến hỏi cưới chị. Không phải chị nói quá đâu, chứ hồi đấy nhiều nhà đến hỏi cưới chị lắm."
Khương Điềm Điềm bừng tỉnh, cô nói: "Thế thì anh hai may quá rồi còn gì! Anh ấy làm cách gì mà 'đột phá vòng vây', cướp được trái tim thiếu nữ của chị vậy?"
Khương Điềm Điềm tò mò hỏi.
Chị dâu hai Trần đỏ mặt, bảo: "Nào, nào có cướp trái tim thiếu nữ chứ."
Khương Điềm Điềm: "Hí hí. Chị đừng giả vờ nữa, em nhận ra rồi nha. Nhưng nói gì thì hai anh chị cũng là một đôi trai tài gái sắc."
Chị dâu hai Trần càng đỏ mặt hơn, xoay lưỡi hái: "Con bé này, nói gì vậy hả! Toàn chuyện vô vị không hà."
Khương Điềm Điềm: "Gì chứ, em lại thấy rất hay mà. Ai mà không hâm mộ chân tình!"
Chị dâu hai Trần: "..."
Khóe môi chị nhoẻn cao, không thể hạ xuống.
Tuy Khương Điềm Điềm rất thích làm biếng nhưng không tiện để người khác giúp mình, trong khi mình ngồi không. Cô nhanh nhảu bắt tay làm việc với dâu hai Trần, nhưng không thể so với dâu hai Trần, họa hoằn lắm mới bằng được một phần mười "công lực" của chị là khá lắm rồi.
Khương Điềm Điềm chân thành nói: "Nếu em mà là đàn ông thì em cũng muốn cưới chị, tại chị giỏi quá."
Có một cô vợ như thế, đỡ được biết bao nhiêu là sức lực.
Chị dâu hai Trần: "Cái con bé nhà em, chỉ giỏi nói thật không hà."
Khương Điềm Điềm: "Hì hì, đúng đó á."
Cô nói: "Em phát hiện ra, nếu muốn sống chung nhất định không thể nhìn bề ngoài. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì em còn thấy chị hai dữ đó. Nhưng thì ra không hề, chị vừa dịu dàng lại nhiệt tình thôi rồi. Đúng là không thể trông mặt bắt hình dong! Em đúng là đứa mắt mờ."
Cô sâu sắc kiểm điểm mình, cảm thấy quả nhiên mình vẫn bị tiểu thuyết và mặt mày làm ảnh hưởng.
Chị hai đây là người lấy giúp người làm niềm vui á!
Cô đọc tiểu thuyết thấy các chị em dâu liên tục ngáng chân Tô Tiểu Mạch, còn tưởng chị này cũng vậy.
Quả nhiên tiểu thuyết đã che mắt mình!
Khương Điềm Điềm: "Nếu em mà là thím, chắc chắn em cũng hy vọng tìm được một cô con dâu cả như chị."
Chị dâu hai Trần: "Chị, chị nào có tốt như em nói."
Khương Điềm Điềm: "Dĩ nhiên là có! Phải có! Chị đừng khiêm tốn như thế, chị thật sự có tốt đó! Em cảm thấy, dù nói chị là công nhân gương mẫu trong đại đội thì em cũng tin!"
Chị dâu hai Trần chấn động: "Chị tốt đến vậy thật sao?"
Khương Điềm Điềm: "Thật mà! Còn thật hơn trân châu nữa!"
Chị dâu hai Trần hí hửng tới nỗi cười tít mắt, vợ chú sáu nói đúng, làm người không thể mờ mắt được. Ngày trước chị đã hiểu nhầm vợ chú sáu rồi! Nhìn đi, nhìn cho rõ đi. Con bé tốt biết mấy!
Sao hồi trước chị lại nghĩ xấu con bé chứ.
Đúng là không nên.
Không phải con bé chỉ thích nói thật thôi sao?
Sao chị có thể thấy em nó nịnh nọt được, chắc chắn không! Không thể nào! Nhất định không có!
Chị dâu hai Trần quơ lưỡi hái...
Khương Điềm Điềm: "Ớ?"
Bỗng cô la lên: "Chị hai, bên kia có gì vậy?"
Hai người đưa mắt nhìn sang, thấy ở gần đó có một hộp vuông to bằng nắm đấm. Khương Điềm Điềm lập tức kéo dâu hai Trần tới, cúi đầu nhìn, bên trên viết: Xà phòng thơm Thượng Hải.
Khương Điềm Điềm: "Xà phòng thơm?"
Chị dâu hai Trần: "Ôi?"
Chị hấp tấp cúi người nhặt lên: "Đây là... xà phòng thơm?"
Nhà bọn họ không dùng thứ đồ này nhưng chị vẫn nhận ra, vì chị chồng từng cho mẹ chồng một cục.
Đồ này siêu tốt, rửa mặt xong thơm ngát hương.
Chị lắp bắp: "Sao sao sao, sao trong núi lại có thứ này?"
Khương Điềm Điềm chớp mắt nói,"Chắc là... ai đánh rơi?"
Dâu hai Trần khó hiểu: "Sao thứ này lại rơi ở đây được?"
Chị nhìn Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm ngơ ngác nhìn chị, nói: "Em vẫn là con nít mà, em đâu có biết."
Chị dâu hai Trần: "Đúng đúng đúng."
Chị giữ chặt cục xà phòng trong tay, không có ý định bỏ.
Chị dâu hai Trần thận trọng nhìn Khương Điềm Điềm, có vẻ muốn nói nhưng thôi.
Trong bụng Khương Điềm Điềm: Chị dâu hai Trần tính ăn mảnh đó à?
Mãi lâu sau, cuối cùng dâu hai Trần cũng lên tiếng: "Điềm Điềm à, chị hai muốn bàn bạc với em chuyện này."
Khương Điềm Điềm: "Chị nói đi."
Đến rồi đến rồi!
Chị dâu hai Trần lấy hết dũng khí, nói: "Em xem, cái này, chúng ta đừng giao nộp có được không? Thứ này vô chủ, ai biết là của ai! Hai chúng ta chia đôi, mỗi người một nửa, cũng không nói với người ngoài. Được không?"
Chị dè dặt nói hết câu, căng thẳng nhìn Khương Điềm Điềm chằm chằm.
Khương Điềm Điềm: "..."
Quả nhiên cô đã hiểu nhầm phẩm chất của con người thời đại này rồi.
Người ta đâu phải tính ăn mảnh, chẳng qua không muốn giao nộp thôi!
Cô vẫn nên có tư tưởng "giao nộp" mới được, nên biết cô chưa từng nghĩ đến hai chữ ấy đâu.
Khương Điềm Điềm: "Khụ khụ." Rồi cô nhìn thẳng vào dâu hai Trần, đáp: "Vâng! Nghe chị cả."
Chị dâu hai Trần hớn hở ra mặt, nói: "Điềm Điềm ngoan quá, chị thấy..."
"Chị dâu." Khương Điềm Điềm nháy mắt, nói: "Chị dâu nè, em thấy cũng đừng mỗi người một nửa làm gì, đồ tốt thế này, cắt ra thành xấu."
Cô cũng không chờ dâu hai Trần lên tiếng mà nói luôn: "Con người em không giỏi làm việc, một mình lên núi vẫn rất sợ, nếu chị có thời gian rảnh thì đi chung với em đi. Chị thấy được không? Coi như báo đáp, em không lấy xà phòng thơm này đâu."
Chị dâu hai Trần: "!!!!!"
Chị chấn động nhìn Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm: "Thật á."
Tuy không rõ vì sao chị dâu hai Trần lại tự dưng đến phụ cô làm việc, nhưng cô cũng không biết chuyện này có thể kéo dài bao lâu, cô chủ động nhường xà phòng thơm, chí ít cũng có thể giảm làm được kha khá ha? Dù sao cô cũng không cần cục xà phòng không rõ lai lịch này đâu.
Khương Điềm Điềm thấy bao bì sơ sài dính nhiều bùn, hộp hơi mềm, xem ra không phải mới đánh rơi. Không hiểu sao lại bỗng dưng nhớ đến chuyện ngày nào đó, tuy đã ba bốn ngày trôi qua nhưng Khương Điềm Điềm vẫn rất ấn tượng.
Tuy không có bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ, nhưng Khương Điềm Điềm có trực giác, có lẽ là hai người lén lút hẹn hò ấy đã vô tình đánh rơi.
Còn lâu cô mới cần!
Chị dâu hai Trần: "Chị chị, chị sao nỡ chiếm lợi của em?"
Khương Điềm Điềm hùng hồn nói: "Chiếm lợi gì đâu? Em đồng ý chị đồng ý, không có gì gọi là chiếm lợi cả! Nếu chuyện gì mọi người cũng phải phân chia rõ ràng thì mệt mỏi quá! Chị nói xem có đúng không?"
Chị dâu hai Trần: "Đúng đúng đúng."
Chị vui tới nỗi lại ngượng ngùng, nói: "Thế... chị dâu cũng không khách, khách khí với em nữa..."
Khương Điềm Điềm: "Không cần khách khí! Đây là đồ của chị mà! Là bí mật nhỏ của chúng ta, không nói cho người khác biết, em cũng không kể lại với thím hay anh Tiểu Phong đâu!"
Cô gãi đầu nói: "Thật ra em cũng muốn bớt làm ít việc, như thế đôi bên đều cùng vui, chị thấy có được không?"
Chị dâu hai Trần vui vẻ ra mặt: "Quá được ấy chứ lị! Chúng ta không nói với ai hết, chị cũng không kể với anh hai ngốc nhà em! Đây là bí mật của hai ta! Điềm Điềm em cứ yên tâm, việc ở đây đã có chị! Về sau chị chính là chị ruột của em!"
Khương Điềm Điềm: "Ôi!"
Chị sâu hai Trần kéo tay Khương Điềm Điềm, nói: "Điềm Điềm lại đây, em cứ ngồi ở đây nhìn là được! Việc vàng cứ để chị!"
Khương Điềm Điềm: "Chị dâu, chị tốt quá đi!"
Chị dâu hai Trần: "Điềm của chị cũng là cô bé tốt nhất, mấy đứa con gái khác trong đại đội ta còn thua xa em. Em đúng là đứa bé tốt! Cực kỳ tốt!"
Chị kéo tay Khương Điềm Điềm mãi mãi: "Chị còn nói sao đứa như chú sáu lại chỉ thích em, nhắm trúng không buông! Vẫn là chú ấy thông minh. Cô gái tốt thế này, có ai mà không thích! Chị chỉ tiếc Đại Hổ nhà chị còn quá nhỏ, nếu không chị đã để nó cưới em rồi."
Khương Điềm Điềm: "... Không cần thế đâu, em chỉ thích anh Tiểu Phong thôi."
"Đúng đúng đúng, em và chú sáu là hợp nhất, siêu hợp! Trai tài gái sắc."
Khương Điềm Điềm bật cười: "Đúng á, bọn em xứng đôi lắm!"
Chị dâu hai Trần: "Khéo trong thôn này cũng chưa có ai thích hợp bằng hai đứa đâu..."
Hai người say sưa "chuyện trò", tới khi xuống núi thì đã tay nắm tay như chị em ruột.
Cả hai thân thiết như thế đã khiến người khác suýt nữa há hốc mồm.
Rốt cuộc đã có chuyện gì với mấy cô con dâu nhà lão Trần vậy?
Quan hệ của bọn họ sao thân thiết thế!
Đúng là đáng ghen tị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận