Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 23

Khương Điềm Điềm nấu nước, có điều dù đang làm việc nhưng lỗ tai vẫn vểnh lên.

Bấy giờ Trần Thanh Phong đang báo cáo tiền nong với mẹ và chị năm: "Chị dâu năm đưa con 45 đồng, một xu cũng không thừa."

Mẹ Trần trừng lớn con ngươi: "Tiêu hết rồi á???"

Đó chính là, 45 đồng đấy!

Những 5 tờ đại đoàn viên!

Thế mà... tiêu sạch rồi?

Trần Thanh Phong: "Chứ không nhẽ ngày nào con cũng qua đó?! Thấy phù hợp thì tranh thủ mua cho nhiều, lỡ có chuyện gì xấu thì sao, đi một chuyến là tiêu mạng con đó. Mẹ không thể vừa muốn cơm ăn lại còn chê nó nguội được."

Trần Thanh Phong rất hùng hồn, nếu đã nhờ anh giúp trong trò này thì đương nhiên anh phải làm sao cho mình được lợi nhất.

Tô Tiểu Mạch gật đầu: "Đúng đó mẹ, là con muốn mua."

Bà nhìn một đống thịt heo rừng lớn này, rầu rĩ bảo: "Thịt vầy để qua 2 hôm là coi như hỏng."

Trần Thanh Phong nhanh nhảu: "Mẹ, mẹ nói thế thì oan con quá. Mẹ hỏi chị dâu năm xem, có phải toàn chị bảo mua không, có phải không!!!"

Mẹ Trần nhìn về phía Tô Tiểu Mạch, sắc mặt thoáng vẻ rầu rĩ, một lúc sau bà mới nói: "Vợ thằng năm, con thấy có hy vọng thật à?"

Trần Thanh Phong lại khá bình tĩnh: "Không bán được thì tự ăn thôi? Bột mì với thịt đều là thứ siêu siêu tốt đó."

Mẹ Trần nhìn sâu vào mắt Tô Tiểu Mạch, thở dài, vẫn còn hơi băn khoăn.

Chùy sắt của mẹ Trần lại không hề do dự nện lên thằng con mình!

Tô Tiểu Mạch nghiêm túc: "Mẹ, con cảm thấy không thành vấn đề đâu, trước hết chúng ta cứ chia thịt này thành hai khúc, một nửa dùng làm bánh bao thịt tươi. Con phỏng chừng để 10 ngày cũng không sao. Còn thừa thì chúng ta lại làm bánh bao thịt muối, ăn cũng rất ngon."

"Mẹ thấy mày cố ý mua đống này cho nhiều, muốn tự ăn thì có!"

"Cái thằng oắt này! Nếu cái này bán không được, lãng phí đồ ăn thì làm sao đây hả?" Mẹ Trần thật kích động.

Ban nãy cô đã định nói rồi, nhưng hai mẹ con họ nói chuyện cô không thể chen được một lời vào.

Cô chớp đôi mắt to tròn, tiếp tục: "Hơn nữa thím nghĩ mà xem, chị dâu năm của cháu làm bánh bao ngon đến chừng nào! Dù chỉ là bánh bao nấm không nhân thịt mà cũng làm ngon hết xẩy. Nếu bỏ thịt vào thật thì còn phải hỏi nữa sao? Chắc chắn mọi người sẽ như xác... Như ruồi ngửi phân vậy, lập tức nhào tới luôn cho coi! Mối làm ăn này, có thể đó!"

Còn lâu Trần Thanh Phong mới chịu gánh tội oan thay kẻ khác nhé! Muốn anh vác oan? Đừng mơ.

Cô định nói là xác chết cơ, nhưng nghĩ tới chuyện Tô Tiểu Mạch sống lại nên phanh lại kịp thời, thay đổi ví von. Có điều đổi ví dụ này khiến người ta càng nghĩ càng mắc ói quá đi, đúng là không thể chấp nhận được.

Bọn họ ở phương Bắc, dù bây giờ đã sắp đến tiết Thanh minh nhưng những ngày tháng Tư quả thật không nóng.

Khương Điềm Điềm đang nấu nước chuẩn bị rửa mặt, cô nhìn người này rồi người kia, đứng lên khoác tay bà Trần, cười tít mắt: "Thím, sao mà thím còn buồn thế! Chúng ta không thể như vậy được, lúc nào cũng thở dài rất dễ bị già đó. Mình phải lên tinh thần, trưng bộ mặt phấn chấn và khí thế nhất ra! Thím phải bảo với bản thân, chị năm có thể!!!"

Trần Thanh Phong cảm thấy mình sắp bị bàn tay bà đập ngã tới nơi: "Mẹ chớ có tùy tiện đánh người ta bằng Thiết Sa chưởng nữa được không?"

Tô Tiểu Mạch thầm nhủ, quả nhiên lời người xưa nói không sai, làm trăm ngàn việc cũng không bằng nịnh nọt đâu!

Trần Thanh Phong: "..."

Nhưng mà kể ra thì đúng là bà Trần không còn căng thẳng nữa.

Đau lòng quá!

Mắt thường cũng có thể thấy khóe miệng bà Trần và Tô Tiểu Mạch hơi giật giật.

Trần Thanh Phong đáp ngay: "Số con hên, đúng dịp gặp được người vừa săn được một con lợn rừng, đem đi bán thịt heo rừng. Con bao hết số còn lại, người ta giảm cho còn 7 mao 1 cân thôi. Nếu mua 1 cân là mất những 8 mao, nên con mới lấy hết, tổng cộng 42 cân. Số tiền còn lại thì con cầm đi mua bột mì."

Còn không mau nói chuyện chính đi.

Mẹ Trần: "Thịt được bao nhiêu cân đấy?"

Bà nhìn cô bằng ánh mắt hiền hậu, bảo: "Điềm Điềm thật là một cô gái tốt lại còn hiểu chuyện."

Trần Thanh Phong nghẹn: "Mẹ, mẹ làm thế con ghen tị đấy. Con có còn là đứa út mẹ yêu nhất nữa không?"

Mẹ Trần: "Xí, mày trước giờ chưa từng phải nghe chưa!"

Trần Thanh Phong: "..."

Mẹ Trần đập bả vai con trai cái *đốp*, bảo: "Sau này con phải đối xử thật tốt với Điềm Điềm đấy, nếu con không tốt với con bé, mẹ sẽ là người đầu tiên không tha."

Tô Tiểu Mạch: "..."

"Thím, thím đừng đánh anh Tiểu Phong mà." Khương Điềm Điềm nũng nịu lắc cánh tay bà, mẹ Trần đã bao giờ được con gái làm nũng như thế, lập tức nói: "Được được được."

Mẹ Trần híp mắt, Trần Thanh Phong vội cảnh giác lùi ra sau vài bước.

Mẹ Trần đau lòng nhức hết cả răng, có điều vẫn gật đầu.

Thịt heo rừng 7 mao 1 cân cũng là mức giá tương đối phù hợp.

Dù một năm không mua thịt được mấy bận, nhưng ít ra bà cũng có đứa con gái đang làm nhân viên bán hàng trong công xã, nên mẹ Trần vẫn biết giá thịt trong cửa hàng thực phẩm phụ. Heo nhà nuôi hợp tiêu chuẩn, có phiếu là 8 mao 1 cân, không có phiếu là 9 mao.

Dù không chênh lệch bao nhiêu nhưng buổi sáng cung cấp cho người có phiếu trước, chỉ có buổi chiều mới bắt đầu bán cho người không có phiếu thịt. Dù ai cũng muốn mua 1 cân thịt với giá 9 mao không cần phiếu, nhưng điều mình hy vọng chưa chắc đã có người chịu phối hợp. Toàn bộ công xã gồm 12 đại đội, cũng phải mấy hôm mới cung ứng được một con heo.

Cho nên không ai dám đánh cược hết, bởi vốn dĩ không đợi nổi đến lúc bán với giá 9 mao không cần phiếu. Thỉnh thoảng có thể mua được ít xương không cần phiếu là đã muốn la lên may mắn quá rồi. Nghe đâu thịt heo ở chợ đen lại mắc tận 1 đồng không cần phiếu.

Mà thịt heo rừng hương vị không bằng heo nhà nhưng cũng đòi hơn 8 mao.

Mẹ Trần: "Trong chuyện này thì con cũng nhạy bén đấy."

Trần Thanh Phong: "À ha, không phải mẹ mới mắng con à."

Mẹ Trần nghiến răng, sao lại muốn đánh thằng ranh con này nữa rồi.

Mẹ Trần: "Tiểu Mạch, không thì con đi gọi Điềm Điềm vào nhà đi."

Mẹ Trần liếc mắt trông ra cửa sân, hai đứa nó vẫn đang nhìn nhau đắm đuối; lại liếc mắt cái nữa, vẫn y xì đúc.

Hai người đứng trước cổng, bốn con mắt dính vào nhau, tay trong tay không hề tách rời.

Trần Thanh Phong lại càng vểnh khóe miệng lên cao, anh cười: "Điềm Điềm cũng là em gái tốt."

Khương Điềm Điềm không hề do dự, đong đưa tay anh cười híp mắt: "Anh trai tốt."

Trần Thanh Phong vểnh khóe miệng, câu kéo bàn tay nhỏ của cô bảo: "Vậy em gọi anh một tiếng anh trai tốt đi."

Dường như nghĩ tới chuyện gì, anh nhỏ giọng bảo: "Em không cần giúp đỡ chị dâu năm anh đâu."

Khương Điềm Điềm: "..."

Trần Thanh Phong phán hùng hồn: "Bình thường anh còn không nỡ để em làm việc, tại sao phải giúp chị ấy! Hơn nữa, bọn mình cũng giúp quá nhiều rồi, cùng lắm chúng mình chỉ vì 2 cái bánh bao. Tiền lại không cho chúng ta."

Khương Điềm Điềm nghĩ ngợi, hiếm khi nói được một câu hợp lý: "Nhà anh chưa ở riêng, tiền là của tất cả mọi người. Cũng đâu phải chị dâu năm anh chỉ nghĩ cho riêng mình."

"Bé ngây thơ ơi, anh đương nhiên biết tiền chị năm không chỉ để lại cho bản thân, chị ấy cũng thật lòng muốn tốt cho cả nhà. Nhưng dưới cái tiền đề là tốt cho cả nhà này thì đầu tiên vẫn phải tốt cho bản thân cái đã. Nếu chị ấy có thể thành công, như vậy quyền phát biểu trong nhà này cũng cao hơn đúng không? Em đừng nghĩ nó không quan trọng, đây là điều chị ấy muốn, rất quan trọng. Hơn nữa chỉ cũng nhắc tới chuyện có con trong tương lai. Không cần nói nhiều thì giờ anh cũng hiểu một điều, nếu chị dâu có thai thật, chắc chắc chị ấy sẽ muốn tĩnh dưỡng. Mấy chị dâu khác hồi mang thai vẫn luôn ra đồng làm việc cho đến trước khi sinh mấy hôm. Nếu chỉ mới có thai mà đã nghỉ, không làm gì hết, nghĩ xem mấy người kia có chịu để yên không? Mẹ anh lại không bảo vệ chị ấy. Thế nên hiện tại điều chị dâu làm cũng là để tương lai của mình được tốt hơn. Giờ chị ấy kiếm tiền nhiều, tích góp nhiều, nỗ lực hơn nhiều vì gia đình, cha mẹ anh cũng không phải già cả hồ đồ, họ hiểu chuyện lắm. Cho nên chắc chắn chị dâu năm anh có thể đạt được điều mình muốn."

Trần Thanh Phong phân tích một hồi, Khương Điềm Điềm trợn mắt há mồm.

"Đương nhiên anh không có ý nói chị dâu năm không tốt. Anh chỉ muốn bảo rằng chị năm không phải cọng cải thìa nhẫn nhục chịu khó. Chỉ bằng lòng làm là bởi bản thân thấy mình có thể đạt được điều mong muốn. Bất luận việc này có quan trọng hay không thì cũng là tự mình chọn. Cũng như lựa chọn của chúng ta chính là mèo, có chút đồ ăn thức uống là được rồi. Lựa chọn của chị ấy là kiếm tiền, lời nói có trọng lượng. Chính là vậy đó. Đường do bản thân chọn, thì tự mình đi!"

Khương Điềm Điềm: "... Ồ."

Ánh mắt cô hấp háy nhìn Trần Thanh Phong, nói: "Anh Tiểu Phong, sao mà anh thông minh thế cơ chứ! Em thật là ngưỡng mộ anh quá đi."

Trần Thanh Phong: "Vậy là em vẫn ăn còn chưa đủ nhiều rồi."

Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Em ăn nhiều hơn cũng chả thêm được lạng thịt nào đâu."

Trần Thanh Phong bóp mặt cô: "Ăn nhiều chút nha, nhìn em gầy thế nào kìa, trên mặt không có chút thịt nào."

Vì hôm nay mẹ Trần đến ở nên Đại Hổ Nhị Hổ không qua nữa. Khương Điềm Điềm kéo cánh tay Trần Thanh Phong, cười tủm tỉm: "Sáng mai em có bánh bao thịt ngon lành rồi."

Trần Thanh Phong nhìn Khương Điềm Điềm, cô lập tức nói: "Cháu tiễn anh Tiểu Phong đi ạ, chị năm trông lửa giúp em một tý nha."

Bà xua tay bảo: "Được rồi, con về đi."

Cứ thế rồi để người ta nhìn phải làm sao?

Tô Tiểu Mạch: "..."

Cô ấy thoáng chần chừ, có điều vẫn nghe lời mẹ chồng ra cổng. Cô ấy không đến gần hai đứa chúng mà đứng cách một khoảng, nói: "Trời không còn sớm nữa, Điềm Điềm vào nghỉ thôi."

Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm cùng nhìn Tô Tiểu Mạch, ánh mắt rất lên án!

Cứ như cô ấy là đồ phạm tội ác tày trời chuyên môn chia rẽ các cặp đôi tình nhân vậy.

Tô Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, nói: "Nước sắp nguội rồi."

Cuối cùng Khương Điềm Điềm cũng lên tiếng trước: "Vậy, anh Tiểu Phong cũng về sớm chút đi nha."

Cô cười thật tươi, nói: "Mai gặp anh nha."

Trần Thanh Phong gật đầu, đúng lúc này Khương Điềm Điềm bỗng dựa lại gần anh, nhón chân lên ghé vào tai anh bảo: "Em để lại cho anh một cái bánh bao."

Trần Thanh Phong cảm thấy, hình như chỉ cần mình cúi đầu thấp xuống tý nữa thôi là cũng có thể đụng vào khuôn mặt cô.

Nếu chị dâu năm không có ở đây là tốt quá rồi.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tiểu Mạch, trừng mắt mất hứng, sau đó lại như tắc kè hoa nhanh chóng chuyển sang bộ mặt mỉm cười dịu dàng: "Được rồi, ngày mai anh sang kiếm em."

Khương Điềm Điềm nở nụ cười xán lạn, vẫy tay.

Hai đứa khó khăn chia lìa, Tô nữ sĩ "Ác long" phá đám công chúa và hoàng tử hạnh phúc bên nhau mặt lạnh đi vào. Sau này cô ấy thật sự không muốn làm chuyện như vậy nữa đâu. Cô ấy thà làm việc, làm thật nhiều còn tốt hơn là đi làm kỳ đà.

Tô Tiểu Mạch vào nhà, nhanh chóng bắt tay bận rộn.

Khương Điềm Điềm tò mò hỏi: "Chị dâu, bây giờ mà chị đã bắt đầu chuẩn bị rồi à?"

Tô Tiểu Mạch gật đầu: "Chị sợ sáng sớm làm không kịp, dẫu sao hôm đầu tiên cũng phải chuẩn bị trước một ít."

Khương Điềm Điềm rửa mặt rửa chân một bên, hỏi: "Vậy chị muốn bán bao nhiêu một cái?"

Tô Tiểu Mạch: "Giống tiệm cơm quốc doanh ấy, bán 1 mao rưỡi, có điều không cần phiếu."

Khương Điềm Điềm: "Thế lần này chị định đem bán bao nhiêu cái?"

Tô Tiểu Mạch: "Chị tính 60 cái."

Khương Điềm Điềm: "!!!"

Cô cảm thán: "Nhiều dữ vậy, chị cầm nổi không?"

Tô Tiểu Mạch cười: "Không thành vấn đề."

Cô liếc mắt nhìn cái nồi nhà mình: "Nếu chị muốn gói 60 cái, một nồi chắc chắn hấp không được đâu."

Tô Tiểu Mạch: "Bánh bao của chị không quá lớn, xấp xỉ 3 nồi thôi. Chị muốn bán một ngày xem thử, dựa vào việc có bán được hay không mà điều chỉnh."

Khương Điềm Điềm nhìn chị đang rửa nấm, tiếp tục hỏi: "Chị còn bỏ nấm vào à."

Tô Tiểu Mạch: "Bỏ ít nấm thì chúng ta bớt được chút thịt, nhưng chị chỉ cho ít thôi, bỏ nhiều hương vị cũng ảnh hưởng. Có điều hành gừng phải cho nhiều, vị thịt heo rừng không bằng thịt heo nhà, liều lượng nhiều chút mới có thể che lấp được."

Cô bận bên này bận bên kia, lại bắt đầu lấy sống dao gõ thịt heo rừng.

Khương Điềm Điềm: "Ôi, đây là làm sao nữa?"

"Thế này để làm mềm thịt, tăng vị thịt heo rừng."

Tô Tiểu Mạch tiếp tục bận rộn, Khương Điềm Điềm ngồi ngâm chân, như một đứa bé tò mò hỏi này nọ lung tung.

Mẹ Trần đang phụ sửa soạn hành gừng, bà bảo: "Điềm ơi, cháu đi ngủ sớm chút đi, không cần để ý đến bọn thím."

Khương Điềm Điềm: "Cháu nói chuyện phiếm với mọi người nè, làm việc không thôi thì buồn tẻ lắm."

Mẹ Trần cười: "Không cần đâu."

Bà bảo: "Trông việc cũng không nhiều nhặn gì."

Khương Điềm Điềm nghĩ, cũng cảm thấy mình nói nhiều lại ầm ĩ, hình như cũng không ổn lắm.

Cô nhỏ giọng: "Vậy cháu không quấy rầy hai người nữa."

Người đúng là loài động vật kỳ lạ nhất. Trước đây khi cô còn chưa xuyên qua, ngày nào tan tiết tự học buổi tối xong, trở về ký túc xá cũng gần 10 giờ, rửa mặt xong lại học hành một tẹo, lướt điện thoại một lúc mà chưa gì đã quá 12 giờ.

Cứ như nếu sớm quá là cô không ngủ được.

Nhưng từ lúc xuyên qua, đồng hồ cũng không có, không biết được thời gian. Trời mới tối cô đã cảm thấy buồn ngủ mở mắt không nổi, hận không thể lập tức lên giường, nằm vào chăn ấm đi gặp Chu Công. Cô gà gật, cũng không xem họ như người ngoài, quay về leo thẳng lên giường đi ngủ.

Chưa được bao lâu đã nghe có tiếng thở đều đều truyền ra, hình như cô bé đã ngủ.

Mẹ Trần: "... Tụi nhỏ đúng là dễ ngủ."

Tô Tiểu Mạch cười đáp: "Mẹ cũng đi nghỉ đi. Cũng không còn việc gì, để con làm nốt."

Mẹ Trần gật đầu: "Được, đi ngủ sớm chút nhé, còn lại để sáng mai lại làm."

Tô Tiểu Mạch: "Dạ."

Khương Điềm Điềm không biết bọn họ chuẩn bị gì, nhưng đêm nay là một đêm mộng đẹp của cô! Vô số bánh bao thịt trắng vây quanh cô xoay tròn xoay tròn, cả đám tròn vo bé xíu tay nắm tay, xoay quanh cô gọi: "Đến ăn tôi đi."

Khương Điềm Điềm mỗi tay một cái, mở miệng ăn quên cả trời đất.

Đang vui vẻ thế thì bất thình lình một tiếng động rất lớn vang lên, khiến cô bừng tỉnh.

Khương Điềm Điềm dụi mắt ngồi dậy, ngoài cửa sổ trời đã ửng sáng, cô lại lau khóe miệng cho sạch nước miếng.

Bánh bao trong mơ của cô, cứ thế mà bay đi thật xa.

Khương Điềm Điềm nhìn sang bên cạnh, không thấy ai cả, hai người này đúng là ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà. Cô mặc quần áo vào đi ra, thấy mẹ Trần đã đi đâu mất, Tô Tiểu Mạch nhìn Khương Điềm Điềm bảo: "Chị đánh thức em à?"

Khương Điềm Điềm không biết tiếng động này là ảo giác trong giấc mộng hay do Tô Tiểu Mạch làm nữa, chỉ thành thật đáp: "Em mơ thấy có tiếng động lớn quá."

Tô Tiểu Mạch áy náy cười: "Chắc là do vừa nãy một khúc gỗ có hơi ẩm, thành thử hơi nổ."

Nhưng đâu đến mức là tiếng động lớn.

Khương Điềm Điềm cũng không để ý: "Có nước nóng không chị?"

Từ lúc Tô Tiểu Mạch vào ở đến bây giờ, buổi sáng cô rửa mặt đều không cần tự nấu nước nóng nữa!

Tô Tiểu Mạch: "Em chờ chút, nồi này sắp sôi rồi."

Bên trên chưng bánh bao, bên dưới là nước nóng, bây giờ nhà ai cũng làm thế cả.

Khương Điềm Điềm ồ một tiếng, vào phòng quấn chăn mền quanh lòng bàn chân.

Còn chuyện xếp chăn gì đó, không có đâu.

Dù sao cũng là nhà mình mà, xếp rồi cũng phải mở ra! Không cần làm vậy á! Phiền phức.

Người là phải phóng túng không gò bó, yêu tự do mới có thể sống vui vẻ hơn.

Khương Điềm Điềm nhìn chiếc chăn nhỏ bên cạnh chồng lên cứ như là miếng đậu hũ, lắc đầu tự nói: "Cũng là xếp chăn mềm mà cần gì khuôn phép thế. Cuộc đời mà sống phép tắc quá thì mệt mỏi lắm."

Nói xong thì ra gian ngoài, đúng lúc này Tô Tiểu Mạch đã lấy bánh bao ra khỏi nồi.

Khương Điềm Điềm nhìn bánh bao nhỏ trắng mập, lập tức nghĩ tới giấc mơ tối hôm qua, cô nuốt nước bọt, vội rửa mặt rồi nhanh chóng xuất hiện bên Tô Tiểu Mạch, hai tay đặt lên đầu gối như chú chim sẻ nhỏ đang chờ ném đồ ăn.

Tô Tiểu Mạch: "Tới nếm thử tay nghề của chị nè."

Khương Điềm Điềm nhận lấy ngay, bánh bao nóng hổi tỏa mùi thơm nồng nặc, không cần nếm Khương Điềm Điềm cũng có thể xác định được, đây là một cái bánh bao cực kỳ khác biệt đó.

Nó chính là chiếc bánh bao hoàn mỹ đã được tay nghề bếp núc siêu cấp vô địch của nữ chính gia cố.

Khương Điềm Điềm hửi mùi hương một hơi, sau đó cắn một cái.

Ôi!!!

Vị thịt mềm mại phả vào mặt, cô cảm thấy, cũng có hơi giống với bánh bao Cẩu Bất Lý* cô từng ăn.

(*Cẩu Bất Lý (Gou Bu Li) có nghĩa là "bánh bao chó cũng không thèm" được xếp vào một trong Thiên Tân tam tuyệt – ba món ăn ngon và nổi tiếng nhất ở Thiên Tân. Sở dĩ có tên đó là vì ông tổ của bánh bao này có tên cúng cơm là Cẩu Tử, về sau vì việc kinh doanh phát đạt khiến anh phải làm việc luôn chân tay, bận tới nỗi không thể tiếp khách. Vì vậy, mọi người trêu anh là "Cẩu Tử mải bán bánh bao, chằng thèm quan tâm đến khách hàng", cứ thế gọi tắt thành Cẩu Bất Lý. )

Không, còn ngon hơn chiếc bánh bao đó nhiều!

Cô lập tức tăng tốc độ, hai ba miếng xực xực đã ăn sạch, xong bữa, nuốt nước bọt rồi lại đưa ray ra.

Tô Tiểu Mạch đưa cô thêm một cái, Khương Điềm Điềm không khách sáo chút nào, nháy mắt lại xử sạch. Thật ra nhìn kỹ thì chiếc bánh bao này cũng không nhỏ, thế mà ăn quá ngon cơ, đến độ xử hết hai cái Khương Điềm Điềm vẫn cảm thấy mình có thể ăn thêm hai cái nữa.

Cô nhìn bánh bao trong nồi chằm chằm, trước khi Tô Tiểu Mạch mở miệng, cấp tốc lẻn vào phòng.

Tô Tiểu Mạch: "???"

Còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Khương Điềm Điềm xuất hiện trở lại, mở lòng bàn tay ra, vô cùng phóng khoáng: "Cho em thêm 4 bánh nữa đi."

Đây vừa đúng 6 mao.

Tô Tiểu Mạch: "..."

Trong giây lát, Tô Tiểu Mạch cảm thấy cạn lời không thể tìm được từ nào để diễn tả.

Cô dịu giọng nói: "Không cần đâu. Em muốn ăn thì chị cho em thêm 4 cái."

Khương Điềm Điềm nhất quyết lắc đầu: "Không được! Chị đang làm ăn, nếu ăn ngon cứ đòi thì chị phải lỗ tới chừng nào? Buôn bán không thể như vậy, việc nào ra việc đấy! Chúng mình đã nói 2 cái thì là 2 cái, không đủ ăn, tự em có thể mua!"

Cô nói: "Mau nhận tiền đi! Khởi đầu tốt đẹp!"

Tô Tiểu Mạch sững sờ, sau đó ngước khuôn mặt tươi cười lên, chân thành nói: "Cám ơn em."

Khương Điềm Điềm: "???"

Cô chỉ muốn mua 4 cái bánh bao, sao đang yên lành lại bắt đầu cám ơn làm gì?

Tô Tiểu Mạch nghiêm túc: "Chị biết em muốn động viên chị, cám ơn em."

Khương Điềm Điềm: "???"

Nữ chính nghĩ nhiều quá đi, cô hoàn toàn không nghĩ vậy đâu!

Có điều người ta muốn coi cô như tiên nữ thì cũng, cũng không phải là không thể nha.

Khương Điềm Điềm cười tít mắt: "Khai trương thuận lợi!"

Tô Tiểu Mạch cười càng thêm rực rỡ: "Khai trương thuận lợi!"

Cô ấy nghiêm túc nhận tiền của Khương Điềm Điềm, thối lại hai mao ra nói: "Cho em giá ưu đãi, một mao một cái!"

Khương Điềm Điềm: "Nhưng chị buôn bán mà..."

Tô Tiểu Mạch: "Chị không lỗ!"

Khương Điềm Điềm nghĩ ngợi, hình như đúng là như thế, cô bảo: "Vậy em cảm ơn chị năm."

Tô Tiểu Mạch cười dịu dàng.

Khương Điềm Điềm che mặt như bị bắn trúng tim: "Mẹ ơi, chị dâu năm, chị cười thật là đẹp quá đi. Cứ như là nàng tiên ấy."

Tô Tiểu Mạch càng cười xán lạn hơn, bảo: "Được rồi, mau ăn đồ đi."

Khương Điềm Điềm: "Được!"

Cô cảm thán thật lòng: "Tài nấu nướng của chị hay quá, em nghe nói thịt heo rừng khô lắm, nhưng chiếc bánh này thì hoàn toàn không! Thậm chí ăn rất ngon, hơn đồ tiệm cơm quốc doanh bán nhiều! Hừ, em cảm thấy lần trước mua bánh bao bị lỗ rồi! Cũng tiền như thế, rõ ràng em có thể mua thứ ăn ngon hơn! Lỗ nặng lỗ nặng, em đúng là lỗ quá đi." Khương Điềm Điềm lại ăn một cái bánh bao, thỏa mãn sờ bụng mình nói: "Ăn ngon ghê."

Thật ra cô còn có thể ăn nữa, có điều lại cảm thấy no quá cũng không tốt.

Cô đi pha cho mình một chén nước đường đỏ, uống hết ừng ực, cảm thấy cả người sảng khoái làm sao.

"Ăn hết rồi à?"

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Dạ!"

Cô nói: "Chị năm, chị gói tổng cộng được bao nhiêu bánh vậy!"

Tô Tiểu Mạch: "70 bánh, vì là ngày đầu tiên nên chị chuẩn bị thêm 10 bánh. Nồi đầu tiên chị với mẹ mỗi người nếm 1 bánh, còn cho cha 1 bánh dùng thử. Em có 2 bánh, còn mua thêm 4 bánh, bây giờ còn lại 61 bánh."

Khương Điềm Điềm: "Ồ."

Hai người đang nói chuyện thì thấy mẹ Trần đi vào, bà xách một cái bao cha nhỏ nói: "Đây là nấm con cần."

Tô Tiểu Mạch dạ một tiếng.

Khương Điềm Điềm cũng không hỏi nhiều thêm, cô chủ động ra sân cho gà ăn,"Ôi... !"

Khương Điềm Điềm bất thình lình kêu, mẹ Trần vội chạy ra hỏi: "Làm sao thế?"

Khương Điềm Điềm hớn hở nói năng cũng lộn xộn: "Gà gà gà, gà nhà cháu đẻ trứng rồi!"

Hai con gà này mới về nhà ngày thứ ba thôi, vậy mà đã bắt đầu đẻ trứng rồi!

Khương Điềm Điềm phấn khích khoa tay múa chân: "Gà ơi, chúng mày thật sự hiểu chuyện quá đi, hí hí! Cũng không uổng công ta đút cho các ngươi đồ ăn ngon."

Mẹ Trần cũng không ngờ gà nhà Khương Điềm Điềm lại mau đẻ trứng vậy, bà cứ tưởng phải 6,7 hôm nữa cơ. Dù gì thì đổi sang nơi khác thường là như vậy mà. Thế mà không ngờ mấy con gà này lại vô cùng "hiểu chuyện".

Mẹ Trần vui mừng nhìn Khương Điềm Điềm, nói: "Thím biết con là bé ngoan chăm chỉ mà."

Khương Điềm Điềm ưỡn ngực: "Dạ đương nhiên!"

Cô lượm hai trái trứng gà về, dù có dính phân nhưng Khương Điềm Điềm vẫn chịu đựng được!

Cô đúng là bé ngoan mà!

Tô Tiểu Mạch nhanh chóng sửa soạn xong hết thảy, mang 2 cái bọc ra khỏi nhà, cô ấy còn phải đi một đoạn đường núi rất xa. Mà Tô Tiểu Mạch vừa đi thì mẹ Trần cũng không ở lại đây lâu nữa. Không hay có phải đạp lên bước chân của Tô Tiểu Mạch và mẹ Trần không, bọn họ vừa đi thì Trần Thanh Phong lập tức chạy đến.

Khương Điềm Điềm vui vẻ dâng của quý: "Anh Tiểu Phong, anh coi em đối xử tốt với anh thế nào nè. Em mua cho anh 3 cái bánh bao đó."

Cô đưa ba cái bánh bao thịt trắng trẻo béo ú ra cho Trần Thanh Phong: "Lấy từ nồi thứ ba đó, vẫn còn nóng hổi, anh ăn mau."

Trần Thanh Phong: "Em ăn chưa?"

"Đương nhiên rồi, em cũng ăn 3 cái. Em ăn 2 mà mua 4 đó." Khương Điềm Điềm mơ hồ nghĩ: "Chị dâu năm cảm ơn em, chị ấy cảm thấy em khai trương giúp chỉ, một cái bánh bao ưu đãi 5 xu nhiều lắm á. Chắc chắn là giá vốn."

Trần Thanh Phong nở nụ cười, anh cắn bánh bao gật đầu: "Ăn ngon thật."

Khương Điềm Điềm: "Đúng thế."

Cô sáp lại gần Trần Thanh Phong nói: "Nếu sáng nào chúng ta cũng có thể ăn bánh bao thì hay quá."

Trần Thanh Phong nhanh chóng xử hết 3 cái bánh bao vào bụng, dù buổi sáng đã ăn cơm, nhưng với đàn ông trưởng thành thì thêm 3 cái bánh bao này cũng không thấm vào đâu. Cái thứ này, thật ra chỉ xem như là đồ nhấm nháp "lót dạ" thôi. Nếu muốn ăn cho no thì biết bao nhiêu cho đủ!

Không thể nào.

Trần Thanh Phong nói: "Sáng mai không cần mua cho anh."

Khương Điềm Điềm: "Nhưng..."

Trần Thanh Phong cười đưa tay lên khuôn miệng nhỏ nhắn của cô bảo: "Anh đã bảo, tiền của em đều mua lương thực đi. Thỉnh thoảng mua bánh bao một lần là được. Nếu lúc nào cũng mua thì không phải ai cũng biết em có tiền à. Người trong nhà cũng chưa cần lộ ra nữa."

Khương Điềm Điềm vỗ đầu: "À đúng rồi, hôm qua anh còn bảo em đổi tiền hết thành lương thực."

Ngoảnh lại đã vả mặt.

Trần Thanh Phong: "Em nói mình một xu tiền cũng không có thì bọn họ không tin đâu. Cho nên có chút chút cũng không làm sao, không hề gì. Nhưng không thể mua hoài được nhé. Hơn nữa còn mắc quá."

Khương Điềm Điềm: "Chị có tiền!"

Trần Thanh Phong nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, bất chợt nghiêng người về phía trước, thơm một phát!

Khương Điềm Điềm: "!!!"

Cô ngạc nhiên mở to hai mắt, đôi mắt to xoe tròn kinh ngạc, ngập nước long lanh chăm chú nhìn anh: "Anh anh anh, anh làm gì đấy!"

Trần Thanh Phong cũng không ngờ mình lại bỗng to gan đến thế, anh đỏ mặt nhìn xung quanh, lại nhanh chóng thì thầm nho nhỏ: "Anh, anh thấy trên mặt em có con sâu."

Khương Điềm Điềm: "Hả??? Hả???"

Trần Thanh Phong tiếp tục đỏ mặt: "Anh là con chim gõ kiến mổ sâu!"

Khương Điềm Điềm: "..."

Một hồi lâu sau, cô chăm chú nhìn Trần Thanh Phong, ôm mặt bảo: "Anh thấy em là đứa ngốc à?"

Trần Thanh Phong tai thính giần giật, lắc đầu: "Em không phải đứa ngốc, em là đứa cực đáng yêu."

Anh chăm chú nhìn cô, cười: "Thích em."

Khương Điềm Điềm cũng đỏ bừng mặt, cô hừ một tiếng, xoay mặt sang chỗ khác bảo: "Miệng anh ngọt thế, cũng cho anh một chén nước đường đỏ vậy."

Trần Thanh Phong giữ chặt một ngón tay cô nói: "Không cần đâu. Anh không uống."

Anh bảo: "Anh cùng đi làm việc với em nha?"

Khương Điềm Điềm: "Vâng."

Cô hỏi: "Anh lại không đi làm à!"

Trần Thanh Phong nói: "Ai bảo thế, hôm qua anh không đi, hôm nay vẫn phải đi một chút đấy. Nhưng anh tiễn em trước cái đã. Em không phải làm việc chăm chỉ quá đâu, đợi anh làm sơ qua cái rồi sang giúp em."

Khương Điềm Điềm: "Được."

Tô Tiểu Mạch không phải đi làm nữa, đây chính là chủ đề được mọi người vô cùng hưởng ứng. Ai mà ngờ được Tô Tiểu Mạch lại may mắn vậy. Chút chuyện vô cùng đơn giản, chính là cứu người được báo đáp như thế, càng hỏi thêm thì cũng không thể nói được gì.

Mà Tô Tiểu Mạch cũng không ở đây, cho nên lòng hiếu kỳ của mọi người càng tăng cao, nhưng cũng chỉ là suy đoán chứ không có chút xác thực nào của người trong cuộc.

Nếu nói người ngoài hâm mộ vì chuyện Tô Tiểu Mạch có thể làm hộ một thời gian, thì người nhà họ Tô đang rất rất phiền muộn và hối hận. Hối hận vì đã gây gổ Tô Tiểu Mạch. Người nhà họ Tô nghĩ rằng, nếu không có chuyện từ mặt nhau thì có khi Tô Tiểu Mạch sẽ nhường công việc làm thay tạm thời này cho con trai mình đấy!

Nghĩ đến đây lại khó chịu biết mấy.

Cũng không biết Tô Tiểu Mạch làm thay được bao nhiêu tiền nhỉ.

Mối quan hệ của bà thím nhà họ Tô cũng không tốt, nếu đặt ở thời hiện đại thì kiểu gì cũng bị mấy bà cả thôn xưng là thảo mai thảo mốt rồi. Nhưng người thời đại này không mắng chửi người khác như thế, nhưng vì lúc nào bà cũng giả vờ yếu đuối đào lợi từ lòng xót của người ta, nên các thím trong thôn có tuổi tác xấp xỉ bà Tô đều cực kỳ ghét bà.

Thật hiếm lắm mới có cơ hội chống lại bà ấy, đương nhiên sẽ không tha. Ban đầu bà Tô mất một con gà, lại bồi thường một con gà cho nhà họ Trần. Trước kia vốn rất tức giận với Tô Tiểu Mạch, nhưng giờ vì bị cười chuyện này nên bà rất chi là bực bội khó chịu.

Một đến hai đi, khuôn mặt khóc lóc cứ như mọi người đang ức hiếp bà.

Chuyện giữa các thím, Trần Thanh Phong chưa bao giờ xen vào, xem trò vui cũng không nên đứng gầ quá. Phải biết là mấy thím này đều rất dữ, không cẩn thận bị cuốn vào thì không phải mình chịu thiệt thòi à?

Đây cũng không phải cá tính của Trần Thanh Phong.

Cho nên anh không đến gần bọn họ.

Nhưng dù thế, Trần Thanh Phong vẫn góp ý với mẹ đôi câu.

Tuy chị dâu năm đã cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ, nhưng người nhà họ Tô da mặt dày không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, thất đức đến độ mồ mả tổ tiên cũng bốc khói, cái loại gia đình như thế không đáng tin cậy chút nào. Nói không chừng bọn họ sắp làm trò mờ ám gì đấy!

Dù Trần Thanh Phong cảm thấy sức chiến đấu của chị năm hẳn không đến nỗi mềm lòng, nhưng phòng tránh họa trước luôn không bao giờ sai.

Cũng bởi thế mà anh chủ động nhắc nhở mẹ Trần.

Mẹ Trần vốn còn đang lo lắng, mất tập trung, chỉ sợ Tô Tiểu Mạch buôn bán không được. Nhưng vừa được nhắc nhở, bà lập tức thổi bùng sức chiến đấu. Dùng toàn bộ tinh thần đặt lên chuyện đề phòng nhà họ Tô.

Bà không chỉ tự đề phòng, mà còn gọi 3 đứa con dâu vào cùng bàn bạc.

Đại để chính là nếu nhà họ Tô muốn gây chuyện, chúng ta sẽ cho nhà bọn họ xảy ra chuyện ngay!

Dứt khoát phải đối xử với bọn chúng như là kẻ thù, tàn nhẫn như gió thu quét lá vàng đi!

Ba người con dâu nhà họ Trần mới làm mất lòng mẹ chồng hôm qua, bây giờ chỉ muốn nịnh nọt lấy lòng lại, thế là lập tức tuân lệnh, mắt quét bốn phương tám hướng nâng cao mọi cảnh giác.

Trần Thanh Phong thấy người trong nhà làm vậy thì cũng yên tâm.

Có những khi đông người mới có lợi.

Bạn xem, bớt được biết bao nhiêu là việc.

Trần Thanh Phong thừa lúc không ai để ý, lặng lẽ... chuồn đi.

Anh đi nhanh tới khu rừng nhỏ, quả nhiên trông thấy Khương Điềm Điềm đang cắt cỏ heo, nói thật ra thì chị Vương cũng suy nghĩ cho cô lắm rồi, khu rừng nhỏ chắc chắn thoải mái hơn so với trên núi. Cho nên lần nào chị cũng chủ động đi lên núi, còn bên đây thì nhường cho Khương Điềm Điềm.

Nhưng mà cả vùng lớn như vậy, chỗ này còn chưa cắt được mấy hôm đã lại giống Cát Ưu* rồi.

(*Cát Ưu: diễn viên bị hói. )

Khương Điềm Điềm cả thấy bên đây sắp trụ không được mấy ngày, kiểu gì cũng phải lên núi.

"Điềm Điềm."

Anh đến gần hỏi: "Em mới nghĩ gì linh tinh đấy?"

Khương Điềm Điềm: "Anh coi, bên đây cỏ cho heo cũng không nhiều, em thấy chắc ít bữa nữa em sẽ phải lên núi. Anh nói coi, thằng cha ở đại đội Dương Liễu kế bên có còn đi loanh quanh trên núi nữa không?"

Chuyện cũng đã qua mấy hôm rồi.

Trần Thanh Phong: "Không sao đâu, em chớ lo. Hắn ta xui xẻo lắm á, vừa đúng lúc gặp phải trời mưa, hai ngày trước có rất nhiều người đi lên núi hái nấm, đông như kiến. Dù có bị người ta tìm được thì hắn cũng chịu. Chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi."

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Vậy cũng đúng ha."

Trần Thanh Phong: "Vậy cái gì, đi, anh đi lên núi cắt cỏ heo với em."

Bên này không nhiều lắm, có thể chừa lại cho lúc nào đó Điềm Điềm tới, đúng lúc anh ở đây, hoàn toàn có thể đi lên núi.

Khương Điềm Điềm thì cũng thấy không hề gì, cô cho rằng mình là "hộ ngoại lai", không hiểu biết nhiều được như anh Trần Thanh Phong, nên anh quyết định thế nào thì thế đó, cô rất ít khi phản đối. Cô rất hiểu một điều, chuyện trên đời này không sợ bạn không hiểu, chỉ sợ bạn ra vẻ hiểu biết. Phải dũng cảm nghe lời đề nghị của người khác mới là điều người thông minh nên làm.

Còn cô, Khương Điềm Điềm, thông minh chói sáng luôn!

Bởi thế cô đành nghe lời thôi.

Hai người đeo giỏ trúc nhỏ, cùng nhau đi lên núi, Khương Điềm Điềm cười nói: "May mà có anh, nếu không em sợ lên núi lắm. Không phải vì chuyện lần trước vô tình nhặt được đồ đâu, mà là cảm thấy đi lên núi một mình rất đáng sợ."

Trần Thanh Phong: "Có anh đây!"

Hai người sóng vai bên nhau, Trần Thanh Phong nói: "Nếu em không dám đi một mình thì gọi anh, anh là người yêu của em mà, chuyện này mà không giúp được thì còn làm gì nữa?"

Khương Điềm Điềm: "Cũng đúng ha."

Hai đứa tung tăng vào núi, hôm nay người lên núi cũng không nhiều.

Dù sao cũng mới mưa năm sáu ngày, có nhiều nấm đến mấy cũng bị người ta nhổ hết rồi, hiện tại ngày càng ít người tới. Như hôm nay vậy, cực kỳ im ắng.

Khương Điềm Điềm nói: "Sao mà cả con nít cũng không có."

Bình thường có rất nhiều bọn nhóc choai choai chạy lên núi.

Trần Thanh Phong cười: "Tụi nó đi tuốt lá du hết rồi."

Khương Điềm Điềm chớp chớp mắt, không hiểu lắm, có điều nghĩ nghĩ lại thì trẻ con dưới nông thôn bây giờ thật không dễ gì, ngày nào cũng hấp tấp làm cái này làm cái kia!

Trần Thanh Phong: "Đợi mấy đứa trong nhà tuốt xong thì sẽ đưa cho em một ít."

Khương Điềm Điềm: "Dạ."

Đôi trẻ đi lên núi, xuân về hoa nở, dù đất bây giờ vẫn còn cưng cứng nhưng trên núi nhìn rất đẹp, từng khóm từng khóm hoa dại, nụ hoa chớm nở, như thể chỉ một chốc nữa thôi sẽ bung cánh nử rộ. Cũng có vài hoa trổ bông tương đối sớm, đong đưa giữa gió xuân, hương thơm thoang thoảng.

"Thật ra nếu có thể đi lên núi với anh, chắc chắn em sẽ không lo gì nữa." Khương Điềm Điềm đúng là người cũng như tên, không chỉ có cái tên ngọt mà miệng cũng ngọt chả kém.

Trần Thanh Phong phấn khích kéo tay cô, hai đứa cứ như trộm nhìn trái nhìn phải, khẳng định không có người mới tay cầm tay, cùng vung qua vung lại đi lên núi.

Trần Thanh Phong: "Em ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, để anh."

Khương Điềm Điềm: "Chúng ta cùng làm việc mà anh."

Thật ra việc của cô hoàn toàn không mệt, nhưng 5 điểm công, cũng là số công điểm thấp nhất ngoại trừ đám choai choai trong thôn ra.

"Chúng mình cùng đi!"

Hai người cùng xắn tay vào làm, từ từ đi vào núi: "Em cảm hấy..."

"Hừ hừ..." Bỗng có âm thanh kỳ lạ vọng tới.

Câu nói của Khương Điềm Điềm bị chặn ngay họng, cô ngơ ngác nhìn Trần Thanh Phong, tầm mắt hai người chạm vào nhau, mang theo nỗi nghi ngờ.

Khương Điềm Điềm thấp giọng nói: "Trong núi có bẫy à? Có phải có ai bị thương không?"

Tuy ngoài miệng hỏi thế nhưng Khương Điềm Điềm lại cho rằng, hình như có gì đó không ổn, nên bất giác nhỏ giọng nói chuyện.

Trần Thanh Phong lắc đầu, ngay lúc này âm thanh kia lại vang lên hồi nữa, còn lồng thêm tình ý quấn quít, giờ không càn nói cũng biết đó là âm thanh gì, Trần Thanh Phong lập tức biến sắc.

Anh vội giơ tay che kín hai tai Khương Điềm Điềm.

Khương Điềm Điềm: "???"

Mắc gì che tai cô vậy?

Cô biết rồi nha, có người đang á hự á hự trong núi, cô có phải đồ ngốc đâu.

Nhưng Trần Thanh Phong vẫn rất cương quyết, anh làm động tác tay với Khương Điềm Điềm, hai người vô cùng ăn ý, anh vừa buông tay là Khương Điềm Điềm lập tức che ngay. Tuy tò mò thật, nhưng cô vẫn rón rén đi xuống núi.

Còn Trần Thanh Phong khom lưng đi theo hướng ngược lại, tiến tới gần nơi phát ra tiếng động. Một chốc sau, anh nhanh chóng ngồi xổm xuống, sau đó lại chạy vụt trở về, bước chân anh rất lớn, không mấy chốc đã đuổi kịp Khương Điềm Điềm, hai người tay nắm tay rảo bước nhanh hơn.

Một lát sau, cả hai đã xuống núi.

Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm trố mắt nhìn nhau.

Khương Điềm Điềm hắng giọng, nghiêm túc nói: "Em cho rằng mình với quả núi này e có nghiệt duyên."

Trần Thanh Phong: "..."

Khương Điềm Điềm nghiêm túc xong thì lập tức biến hình, thần bí tiến tới gần Trần Thanh Phong, nhỏ giọng hỏi: "Có phải có cặp nào tằng tịu không? Là ai?"

Cô tò mò mở to đôi mắt.

Trần Thanh Phong vẫn cứ im lặng.

Khương Điềm Điềm lắc tay anh: "Nói đi! Anh không được có bí mật đâu đó."

Trần Thanh Phong lau mắt, nói nhỏ: "Đúng là nghiệt duyên, là Dương Thạch Đầu."

Khương Điềm Điềm: "???"

Không phải là gã lần trước à?

Ngay lập tức cô đã hiểu ra, càng thần bí nói: "Hắn có qua lại với người của đại đội các anh? Không trách hôm đó có người đuổi theo hắn, hắn lại chạy qua đây giấu đồ. Thì ra là chốn quen."

Khương? Nhanh trí? Điềm Điềm lập tức phân tích ra ngay.

"Anh có thấy gì không? Người kia là ai ở đại đội anh thế?"

Cô tò mò muốn chết rồi đây.

Thời đại này mà cũng có phụ nữ to gan vậy á!

Trần Thanh Phong lại lau mặt, trầm giọng nói,"Là chị ba của chị dâu năm."

Khương Điềm Điềm: "Cái gì???"

Cô khó tin nhìn Khương Điềm Điềm, một lúc sau mới phản ứng được: "Chị ba của Tô Tiểu Mạch?"

Trần Thanh Phong gật đầu: "Chỉ hy vọng bọn họ cẩn thật chút, nếu chuyện vỡ lỡ ra, chị dâu năm cũng mất mặt."

Khương Điềm Điềm: "..."

Nữ chính này đúng là có bối cảnh của nữ chính. Không có nhà chồng cực phẩm thì kiểu gì cũng có nhà ngoại cực phẩm. Giờ nhìn xem, đúng là thế rồi. Đúng là cái loại người nhà chuyên kéo chân sau. Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài thật, cùng là con gái nhà họ Tô, kiểu gì cũng có người chỉ trỏ sau lưng chị ấy cho coi.

Khương Điềm Điềm: "Chị dâu năm xui xẻo quá."

Trần Thanh Phong: "Em cứ vờ không biết gì đi, anh sẽ tìm cơ hội nói chuyện với chị ấy."

Khương Điềm Điềm gật đầu cái rụp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận