Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 31
Ai mà biết được, đang yên đang lành tự nhiên huyện trưởng lại ghé thăm!
Huyện trưởng đó! Thời ngày xưa gọi là huyện lệnh!
Người dân bọn họ có thể không hiểu Hình Bộ thượng thư, Lễ Bộ thượng thư, nhưng chắc chắn họ hiểu huyện lệnh là gì!
Huyện lệnh chính là chức quan lớn nhất ở đây.
Huyện trưởng tương đương với huyện lệnh. Nói thử xem, điều này có đáng sợ không!
Nhưng sau bất ngờ đó, tất cả mọi người đều vỗ đùi bất bình, cảm thấy mình thật là xui xẻo! Một cơ hội được tận mắt nhìn thấy huyện trưởng, cứ thế bị lãng phí! Nghe nói, mẹ chồng nàng dâu nhà họ Trần còn được trò chuyện cùng huyện trưởng vài câu.
May mắn này đúng là không tầm thường.
Thời tiết đã nóng lên, đại đội trưởng cưỡi xe đạp, phi như bay vào trong thôn. Hôm nay, ông vừa phải đi tới công xã tham dự một cuộc họp.
Trong văn phòng chỉ có ba người, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía đại đội trưởng. Sắc mặt đại đội trưởng hồng hào, trong lòng rất phấn khởi: "Chúc mừng! Cả nhà ông được bình chọn là gia đình năm tốt của năm nay đấy!"
Blah blah, thế này thế kia.
Kế toán Trần: "Bình tĩnh một chút, chuyện gì thế?"
Kể từ khi biết người mà mình đã trả lời chính là huyện trưởng, cô liền rơi vào trạng thái mông lung mơ màng. Loại cảm giác này, người khác không thể hiểu được.
Kế toán Trần không thể kìm nén sự vui sướng, trong lòng lâng lâng khó tả, lắp bắp nói: "Ông, ông, ông nói cái gì? Gia đình tiêu biểu? Lão Vương, ông không gạt tôi chứ?"
Mọi người đều nhìn nhà họ Trần bằng ánh mắt hâm mộ, cảm thấy gia đình này thật sự quá may mán.
"Cái gì?"
Chẳng qua, đám người kéo nhau tới hỏi thăm về chuyện này ngày càng đông, chị dâu hai Trần cũng bình tĩnh lại một cách kỳ lạ, thổi bùng lên nói: "Lúc đó tôi đã nói, 'mau tránh ra, đừng làm chậm trễ công việc của tôi'! Trời ơi, tôi đâu biết người ta chính là lãnh đạo! Cứ tưởng mấy người đàn ông đó là người của đại đội khác, nên tôi không muốn làm mất mặt đại đội của chúng ta..."
Chị dâu hai Trần lại càng không thể tin được, lúc ấy mình còn vểnh miệng lên nói chuyện với huyện trưởng Truong!
Đại đội trưởng gấp gáp đạp xe, mồ hôi nhễ nhại đầy đầu. Vừa về đến văn phòng đại đội, ngay cả chiếc xe đạp bảo bối cũng bị bỏ rơi, ông lao thẳng vào trong phòng, hô lớn: "Lão Trần, có chuyện vui!"
Đại đội trưởng: "Tôi còn có thể nói dối sao? Là ông, không ai khác, chính là gia đình ông!"
Tóm lại là khí thế ngất trời.
Kế toán Trần bật khóc, kích động xoay tròn, miệng liên tục lặp đi lặp lại một câu: "Gia đình năm tốt, gia đình năm tốt của huyện! Gia đình tiêu biểu nhất huyện!"
Kế toán Trần đứng bật dậy, sổ sách trên bàn lập tức leng keng rơi xuống đất.
Cả người của kế toán Trần đều run lên, quả thực không thể tin được, còn có chuyện tốt như vậy.
Ôi chúa ơi!
Ông xúc động rơi lệ đầy mặt, quá vinh dự rồi!
Đại đội trưởng cũng không phải người có tính lề mề, chậm chạp.
Phải biết rằng, hàng năm uỷ ban huyện bình chọn gia đình năm tốt, mỗi công xã chỉ có một gia đình. Thế nhưng, từ trước đến giờ, đừng nói đến gia đình bọn họ, mà trong mười hai đại đội của công xã, danh hiệu này chưa một lần nào thuộc về đại đội Phong Thu của bọn họ!
Dương Quế Hoa vuốt ve ấm trà trắng tinh, xúc động nói: "Mỗi người chúng ta đều được tặng một chiếc thật sao?"
Thật sự là nghĩ cũng không dám nghĩ đến mà.
Đó là nguyên nhân vì sao mọi chuyện đều được giấu kín. Mọi người chờ đợi mãi chẳng thấy tin tức gì, còn tưởng rằng năm nay sẽ không bình chọn. Ai ngờ huyện trưởng Trương lại tranh thủ ngày Quốc Tế Lao Động để ghé thăm nông thôn.
Những năm trước, báo chí bắt đầu đưa tin từ đầu tháng tư, đến ngày Quốc tế Lao Động sẽ tiến hành đánh giá, bình chọn và công bố! Nhưng năm nay, huyện trưởng Trương đột nhiên nảy sinh ý tưởng, cảm thấy không thể dựa dẫm tất cả vào báo chí. Ai biết được thông tin có chuẩn xác hay không? Vì vậy, lần này ông quyết định đi thực tế và quan sát tình hình của nhân dân.
Đại đội trưởng bật cười: "Chứ còn sao nữa! Người nào cũng có phần."
Kế toán Trần thực sự không dám tin, bọn họ lại có chuyện tốt như vậy!
Ông nhanh chóng lấy đồ vật ra, trên mặt tràn ngập ý cười, nói: "Năm nay, đại đội chúng ta được bình chọn là đại đội tiên tiến của công xã. Thư ký Tô nói, công tác của chúng ta là nền tảng vững chắc, là đóng góp nhiệt tình, là dũng cảm phấn đấu. Bốn người chúng ta, cũng là những cán bộ xuất sắc! Toàn thể công xã khen thưởng cho chúng ta bộ ấm trà tráng men."
Ông lấy phần thưởng ra, bốn chiếc ấm trà màu trắng, trên ấm còn in một dòng chữ to màu đỏ rực: Toàn tâm toàn ý, vì nhân dân phục vụ.
Lúc này, Lý Hướng Dương và Dương Quế Hoa lại càng thêm kích động. Tuy nhà họ Trần được bình chọn là gia đình năm tốt, nhưng cũng đâu liên quan gì đến bọn họ. Thế nhưng chuyện này thì khác, đây là vinh dự chung của bọn họ!
Đại đội trưởng, Lý Hướng Dương và Dương Quế Hoa không hề cảm thấy mất mặt khi nhìn kế toán Trần khóc lóc như mưa! Nếu nhà bọn họ có được vinh dự này, chắc chắn bọn họ cũng khóc cho mà xem! Đây chính là chuyện vui thấu trời!
"À đúng rồi!" Đại đội trưởng bất chợt nghĩ tới điều gì đó, hưng phấn mở chiếc túi vải màu xanh quân đội đang đeo trên người ra, sự chú ý của mọi người liền đổ dồn vào chiếc túi vải căng phồng của ông.
Buổi sáng hôm đó, chắc chắn là có Hỉ Thước đi dạo trên mái nhà nhà bọn họ.
Hương khói nhà họ Trần linh thiêng thật đấy!
Hiện tại, đại đội trưởng cảm thấy, đúng là không có chuyện gì tốt hơn chuyện này! Nếu huyện trưởng Trương không đích thân xuống nông thôn thị sát, thì năm nay đại đội bọn họ cũng không được bình chọn là đại đội tiên tiến! Chứ đừng nói đến danh hiệu gia đình năm tốt của huyện!
Nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Đại đội tiên tiến của công xã, bọn họ đã được vinh danh ít nhất hai lần.
Nhưng gia đình năm tốt của huyện, thật sự chưa từng có!
Rõ ràng điều này giúp cho danh dự của tập thể trở nên tốt đẹp hơn, nhưng đây là lần đầu tiên đại đội trưởng đề cập tới gia đình năm tốt.
Bởi vì danh hiệu này thật sự rất khó để có được.
Mọi người trong thôn vẫn chưa ai biết chuyện gì. Tuy rằng kế toán Trần cứng đầu đến mức không chịu về nhà thông báo tin tức tốt, nhưng Lý Hướng Dương và Dương Quế Hoa đều tìm cớ để đi ra ngoài.
Không được, không thể giữ mồm giữ miệng được!
Chỉ một lát sau, toàn bộ đại đội Phong Thu đều sôi sùng sục!
Những thành viên khác trong nhà họ Trần cũng mơ màng đi theo.
Anh cũng đang run lên vì phấn khích!
Bà kích động đỏ bừng cả mặt: "Chúng ta thật sự gặp được một vị lãnh đạo tốt! Ông nói xem, sao lãnh đạo lại có đôi mắt tinh tường thế chứ! Vừa gặp mặt đã có thể lập tức phát hiện ra nhà chúng ta hòa thuận lại cần mẫn! Tốt quá, thật là tốt quá!" Bà Trần được anh hai Trần đỡ ra ngoài. Anh hai Trần tay trái đỡ mẹ, tay phải dìu vợ.
Bà Trần: "Thật tốt quá, đúng là tuyệt vời!"
Kế toán Trần: "Vẫn đang trong giờ làm việc, mọi người chạy tới đây làm gì? Mau trở về làm việc đi. Những chuyện này để về nhà rồi nói tiếp. Danh hiệu cũng đã đến tay rồi, nó chẳng chạy đi đâu được."
Lời này vừa nói ra, Bà Trần liền lảo đảo đứng không vững, anh hai Trần ở gần nhất nhanh tay đỡ lấy mẹ. Vừa mới giúp mẹ đứng thẳng, anh lại thấy vợ mình ngo ngẩn lắc lư.
Tóm lại, hiện tại cả thôn đang sôi sục.
Khi Bà Trần nghe nói nhà mình được bình chọn là gia đình năm tốt của huyện, cũng kinh ngạc đến mơ màng.
Bà không tin vào tai mình, hỏi ba câu liên tiếp "Có thật không?".
Đến khi xác định được đây là sự thật, liền nhấc chân chạy thẳng đến văn phòng đại đội. Những người khác trong nhà họ Trần cũng lập tức chạy theo.
Có lẽ, bởi vì cả nhà họ Trần đều chạy tới đại đội, cho nên những người khác cũng vội vàng đuổi theo, cho dù là tới xem náo nhiệt cũng được!
Kế toán Trần vô cùng xúc động, bàn tay cầm ấm trà run lẩy bẩy, nhìn thấy bà nhà mình cuống quít xông vào, đôi mắt đã khóc sưng lên như bóng đèn của ông lập tức xuất hiện trong mắt mọi người.
Mọi người: "..."
Bà Trần thở hồng hộc, hỏi: "Ba chúng nó, nhà ta, là gia đình năm tốt, thật, thật chứ?" Bởi vì quá xúc động nên bà ấy không ngừng nói lắp bắp.
Kế toán Trần ra vẻ bình tĩnh, gật đầu: "Ừ, đúng rồi."
Trời đất ơi, ma xui quỷ khiến thế nào mà ngày hôm đó bọn họ lại xin nghỉ làm cơ chứ!
Đúng thật là, càng nghĩ càng hối hận!
Nói thử xem, tại sao lúc ấy bọn họ lại không ở cánh đồng chứ! Nếu bọn họ cũng ở đó, thì danh hiệu gia đình năm tốt cũng có thể thuộc về họ rồi đúng không?
Nếu nói mọi người buồn bã năm phần vì không được gặp mặt huyện trưởng, thì bây giờ mức độ rầu rĩ đã lên tới mười phần!
Nghe nói, gia đình kế toán Trần nhận được danh hiệu gia đình năm tốt của huyện.
Nghe nói, năm nay đại đội bọn họ nhận được danh hiệu đại đội tiên tiến.
Chuyện tốt đẹp như vậy đột nhiên từ trên trời rớt xuống, ai mà không choáng váng cho được!
Mắt thấy chân đã đi đến đầu bờ ruộng, Bà Trần bỗng nhiên nói: "Điềm nha đầu đúng là một ngôi sao may mán!"
Nếu Điềm nha đầu không vô tình phát hiện ra có người trong huyện tới, bọn họ sao có thể nắm được cơ hội này? Không lười biếng bị tóm gọn đã là lám may rồi!
Do đã được cô báo trước, bọn họ tích cực làm việc chăm chỉ, nỗ lực phấn đấu, cho nên mới nhận được phần thưởng giá trị ngàn vàng như vậy! Lại nghĩ tới chuyện Điềm nha đầu và Tiểu Lục sắp nên duyên vợ chồng, đúng là chuyện tốt nối tiếp chuyện vui!
Vợ thằng năm cũng bắt đầu kiếm được nhiều tiền.
Gia đình họ còn nhận được một niềm vinh dự to lớn.
Bà Trần cảm thấy, Điềm Điềm nhà mình, đúng là một người đem lại may mắn. Vô cùng may mắn là đằng khác!
Còn chưa chính thức gả vào mà đã mang đến nhiều chuyện tốt như vậy cho gia đình.
Bà Trần lẩm bẩm, người khác chẳng nghe thấy gì và tất nhiên Bà Trần cũng sẽ không nhiều lời. Hiện tại chưa có nhiều người nhận ra điều này, nhưng bà rất vui sướng.
"Tuyệt vời, đúng là quá tuyệt vời!"
Là người nhà họ Trần, nhưng Trần Thanh Phong là người cuối cùng biết được chuyện này.
Anh cùng Khương Điềm Điềm lên núi cắt cỏ heo, đến khi quay về mới bị vài người kéo lại, bộ bộ kể chuyện, lúc này mới hiểu rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Bản thân Trần Thanh Phong cũng thấy không thể tin được, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh lại: "Cả nhà chúng tôi êm ấm hoà thuận như vậy, cho dù không nhận được vinh dự này thì vẫn là một gia đình năm tốt đúng nghĩa."
Da mặt quá dày, mọi người thấy thế là đủ rồi.
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Trần Thanh Phong cũng rất kích động.
Bất kể là lúc nào thì chuyện tốt đẹp như vậy luôn khiến người ta phải vui sướng. Mọi người cảm thấy tán gẫu với hắn thật là bực bội, cho nên cũng kéo nhau đi hết.
Trần Thanh Phong lập tức giữ chặt tay Khương Điềm Điềm, nói: "Mau nhéo anh đi, mau nhéo đi, sao anh lại cảm thấy như mình đang nằm mơ thế này!"
Khương Điềm Điềm duỗi tay dùng sức nhéo thật mạnh, xoay một vòng kim đồng hồ.
"Ai ui! Đau quá đi mất!"
Trần Thanh Phong ai oán nhìn cô, nói: "Vợ ơi, sao em nỡ xuống tay với anh như thế."
Khương Điềm Điềm vô tội đáp lại: "Là anh bảo em làm vậy mà."
Đúng, không sai!
Trần Thanh Phong: "Xem ra không phải nằm mơ. Anh vui vẻ cười tươi: "Vận khí của nhà anh đúng là không tồi!"
Dừng lại một chút, anh ghé sát vào Khương Điềm Điềm, nhỏ giọng hỏi: "Em đoán xem, danh hiệu gia đình năm tốt này, có thể nhận được phần thưởng gì?"
Khương Điềm Điềm: Trần Thanh Phong: "Nếu không thưởng cái gì, chỉ kiếm được mỗi cái danh dự, thì cũng vô nghĩa."
Khương Điềm Điềm: "..."
Có lẽ Khương Điềm Điềm đã thực sự cạn lời. Trần Thanh Phong còn đúng lý hợp tình nói: "Em nghĩ xem, thanh danh tên tuổi thì có lợi ích gì, không thể ăn, cũng không thể uống."
Nói như vậy cũng không sai.
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Thật ra anh nói cũng đúng. Em nghĩ, chắc hẳn phải có phần thưởng chứ? Nếu không thì có khác tự vả mặt đâu? Đường đường là cả một huyện thành, đến danh hiệu gia đình năm tốt cũng không khen thưởng, nói ra có mất mặt hay không? Các huyện khác sẽ nghĩ thế nào? Chẳng lẽ huyện mình không thấy xấu hổ sao?"
Trần Thanh Phong: "Đúng đúng!"
Anh vui vẻ nói tiếp: "Dù có vinh dự thế nào thì cũng không quan trọng bằng một cân lương thực."
Khương Điềm Điềm: "Đúng thế đúng thế!"
Hai người nhìn nhau cười, Trần Thanh Phong ngắm nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp của cô, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi: "Điềm Điềm, mấy hôm trước em bảo muốn mua một ít đậu phộng đúng không? Thế mua luôn bây giờ hay chờ một thời gian nữa?"
Anh nghiêm túc nói: "Bây giờ là tháng năm, hình như đến tận giữa tháng 9 mới bắt đầu thu hoạch đậu phộng. Đậu phộng mới tuy là ăn ngon hơn, nhưng cần phải cất công phơi khô, như vậy không tiện cho chúng ta."
Khương Điềm Điềm: "Vậy bây giờ mua luôn đi."
Khương Điềm Điềm xoa xoa tay: "Đến lúc có đậu phộng mới, chúng ta sẽ mua thêm một ít nữa."
Trần Thanh Phong gật đầu đáp: "Cũng được. Thế em định mua bao nhiêu?"
Khương Điềm Điềm suy nghĩ, lúc trước Bà Trần đã mua hộ cô một ít, giá ba hào sáu một cân, nhưng đó là do Bà Trần trực tiếp đi mua chứ không mua qua tay mấy người lái buôn. Nghe nói nếu mua ở chợ đen thì sẽ phải trả ba hào tám, ba hào chín một cân.
Đậu phộng năm nay đắt hơn năm ngoái một chút.
Khương Điềm Điềm nói: "Chúng ta cứ mua nhiều nhiều vào. Khéo còn được giảm giá đấy."
Trần Thanh Phong: "Được!"
"Mua 500 cân được không anh?" Khương Điềm Điềm chớp mắt, tuy rằng cô không biết 500 cân cụ thể bằng nào, nhưng đã là lương thực thì tích trữ bao nhiêu cũng không ngại nhiều!
Cô thật sự không ngờ rằng sẽ có ngày mình sống như một chú chuột hamster nhỏ.
Khương Điềm Điềm: "Mua đậu phộng xong sẽ mua đường, sau đó nhờ chị dâu năm làm đậu phộng rang đường giúp chúng ta."
Trần Thanh Phong: "Hả? Chị ấy biết làm ư?"
Khương Điềm Điềm đắc ý: "Tại sao không? Món gì chị ấy cũng biết làm, thật là lợi hại!"
Trần Thanh Phong bật cười nhìn Khương Điềm Điềm, nói: "Anh phát hiện, chị dâu năm rất tốt với em đó, có chuyện gì chị ấy cũng tâm sự cho em nghe."
Khương Điềm Điềm rất tự tin: "Bởi vì em đáng yêu."
Trần Thanh Phong mỉm cười: "Đúng thế, siêu đáng yêu luôn."
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh nghĩ, thực ra nên để hai tháng nữa hằng thu mua, lúc đó đậu phộng mới đã được bán hết, chỉ còn lại đậu phộng năm ngoái, chắc sẽ bán rẻ hơn."
Lương thực thì mỗi ngày một giá. Anh có thể hiểu được, bởi vì lương thực rất thiếu thốn, nhưng lại không biết được, có thể mua đủ 500 cân hay không!
Trần Thanh Phong lại nói tiếp: "Nhưng mua bây giờ vẫn tốt hơn. 500 cân thì không thể mua hết một lúc được. Chúng ta có thể chia thành nhiều đợt."
Những việc này, Khương Điềm Điềm hoàn toàn hiểu gì.
Chỉ biết giao phó toàn bộ cho Trần Thanh Phong.
Khương Điềm Điềm đưa cho Trần Thanh Phong 200 đồng, trong tay cô còn hơn 30 đồng. Nếu ở thời hiện đại, mấy đồng lẻ này quả thật chẳng đáng bao nhiêu, nhưng vào thời điểm này thì đó thực sự là một số tiền rất lớn.
Trần Thanh Phong cười hì hì: "Vợ ơi, em yên tâm về anh thế sao, không sợ anh cầm tiền bỏ chạy mất à?"
Khương Điềm Điềm: "Em rất tin tưởng nhân phẩm của anh Tiểu Phong"
Trần Thanh Phong cảm thấy, Điềm Điềm nhà mình ngọt ngào giống hệt như một cô ngốc bạch ngọt.
Vậy mà Khương 'ngốc bạch ngọt' Điềm Điềm lại còn nghĩ rằng: Nếu mình chỉ cần dùng 200 đồng đã có thể nhìn thấu một người, như vậy thật là quá may mán.
Trần Thanh Phong cầm tiền nhưng không hành động ngay. Nhà họ Trần vừa mới được nhận danh hiệu gia đình năm tốt, đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, anh cũng chẳng phải thằng ngu mà tự thiêu thân mình. Cho nên, hai ngày nay anh vẫn an phận đi làm như bình thường.
Có điều, tuy nói là an phận làm việc, nhưng Trần Thanh Phong vẫn náu nung suy nghĩ của riêng mình.
Mấy ngày nay, anh luôn trăn trở một vấn đề rất trọng, đó là làm thế nào để kiếm tiền. quan Kết hôn sinh con, ăn ngon mặc đẹp.
Điều kiện gia đình Trần Thanh Phong vốn dĩ không tồi, cho nên anh chẳng cần phải nỗ lực. Không cần vất vả mà vẫn được ăn no tới bảy, tám phần, cũng tạm chấp nhận được. Chỉ cần da mặt dày một chút, cuộc sống cũng tương đối nhẹ nhàng. Nhưng mà, bây giờ anh không phải chỉ có một mình.
Bởi vì anh sắp phải cưới vợ rồi, không thể ăn bám vợ mình mãi được.
Mặc dù tình cảm của hai người rất sâu đậm, cũng chẳng ai so đo từng chút một, nhưng Trần Thanh Phong vẫn cảm thấy, tuy rằng cơm dẻo có thể ăn ngon, nhưng nội tâm thì không thể chịu nổi tra tấn. Suy nghĩ, vẫn cần phải suy nghĩ!
Trần Thanh Phong ngày nào cũng đi làm đúng giờ, tuy rằng vẫn chậm chạp uể oải như cũ, nhưng dù sao cũng từng được khen là "chất lượng tốt", cho nên mọi người cũng không quá ngứa mắt đối với anh.
Mỗi ngày Trần Thanh Phong đều mượn cớ đi bón phân để lặng lẽ đi giúp Khương Điềm Điềm một lát, chẳng có ai phát hiện ra chuyện này.
Đương nhiên, cũng là vì biểu hiện của những người khác quá kém, có thêm anh phá đám nữa cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Đám thanh niên trí thức Trì Hiểu Hồng không phải đội thanh niên trí thức đầu tiên về thôn, nhưng lại là đội thanh niên trí thức phiền phức nhất. Chắc là do Trì Hiểu Hồng không có một cái đầu nhanh nhạy, cho nên đám người này đều có chút lười nhác, bọn họ chẳng biết làm gì cả.
Rõ ràng là họ không thể làm việc, nhưng những nữ thanh niên trí thức này lại thi nhau đòi điểm cao. Điều này thực sự nực cười chết người. Họ làm những công việc ở mức 5 điểm, cho dù kết quả không tốt một chút nào, nhưng lại đòi tận 10 điểm. Ai mà chịu nổi?
Đương nhiên, chính bản thân họ cũng biết rằng mình không thể chịu đựng được, nhưng mà, không phải vẫn còn những kẻ ngu ngốc dại khờ sao?
Ba, bốn nữ thanh niên trí thức cầm trong tay mười điểm công việc cao chót vót, nhưng lại câu chặt lấy đám thanh niên mới lớn trong thôn, bắt bọn hắn làm việc thay mình.
Mười điểm công việc, lấy đâu ra mà dễ dàng như vậy? Để đạt được điểm số ấy thì phải làm rất rất nhiều việc, không thể nào so sánh với những công việc ở mức 5 điểm. Trên cơ bản là phải làm việc chăm chỉ cả ngày, làm việc cho người khác cả ngày. Vậy... thời gian đâu để kiếm công điểm cho bản thân mình nữa?
Trì Hiểu Hồng lại càng thần kỳ, ỷ vào ngoại hình xinh đẹp cuốn hút của mình, câu chặt lấy bốn, năm thanh niên một lúc!
Cho nên, hiện tại tất cả thanh niên trong thôn đều không làm tốt công việc của mình, Trần Thanh Phong lập tức trở thành gương mặt tươi trẻ và tinh anh nhất trong đám.
Đương nhiên, cũng là vì những thanh niên này không có kinh nghiệm lười biếng, khi trốn việc toàn trốn vào ban ngày, người ta chấm công cho bọn hắn mới là lạ.
Trần Thanh Phong tuy rằng lười biếng, nhưng trước giờ đều lười theo hình thức gián tiếp, nếu để ý kĩ thì mới có thể phát hiện ra anh trốn việc. Còn không thì Trần Thanh Phong vẫn sẽ trót lọt thông qua mà không gặp vấn đề gì!
Hơn nữa, từ trước đến giờ, mỗi khi lười biếng anh đều chủ động tính một nửa công điểm của ngày hôm đó, cho nên yêu cầu của mọi người đối với anh cũng không quá khắt khe.
Mọi chuyện chính là như vậy, 'lãng tử quay đầu", biểu hiện ra năm phần chăm chỉ, cũng có rất nhiều người khen anh giỏi.
Nhưng mà, những người vốn dĩ đang có biểu hiện mười phần siêng năng, đột nhiên biến thành năm phần ngang bằng với lãng tử quay đầu, mọi người đều cảm thấy, đám thanh niên này thật là kỳ cục, tại sao lại thi nhau lười biếng thế này.
Đây là nhận định chung.
Vì vậy, giữa một đám thanh niên lười làm thì biểu hiện của Trần Thanh Phong cũng không quá kém.
Trần Thanh Phong biết mình đang được mọi người đánh giá, tạm thời không nói gì.
Thật ra, anh nên cảm ơn Trì Hiểu Hồng và những nữ thanh niên trí thức kia. Nếu không nhờ những chiêu trò của bọn họ, thì Trần Thanh Phong sao có thể lập tức trở thành đồng chí tốt trong mắt mọi người!
Đúng là thời tới cản không kịp!
Phải nói là, mùa xuân năm nay đại đội Phong Thu vừa cuồng nhiệt lại vừa táo bạo, đủ loại cảm xúc đan xen, tất cả đều tràn ngập trong không khí, nồng đậm đến mức tán không phai. Dưới luồng dao động này, hai vợ chồng già kế toán Trần thay mặt nhà họ Trần lên huyện tham dự đại hội.
Đây là đại hội lao động của toàn huyện, bọn họ tham gia hội nghị với tư cách là gia đình năm tốt.
Kế toán Trần và Bà Trần thật sự chưa từng gặp được chuyện như này! Hai người háo hức đến mức cả đêm không ngủ. Chỉ là vài lời phát biểu cũng bỏ ra mấy đêm liền để ghi nhớ, cũng không quan tâm có lãng phí đèn dầu hay không.
Đây chính là chuyện lớn.
Cũng may, Bà Trần còn có cô con dâu út! Khương Điềm Điềm cảm thấy, không phải chỉ là một bài phát biểu thôi sao?
Cô có thể làm được!
Chỉ là vuốt mông ngựa một cái, có gì khó đâu! Khương Điềm Điềm đọc bản thảo mà bố chồng tương lai đã viết, chủ động sửa lại vài chỗ, còn bổ thêm sung một số nội dung, nói: "Bác à, bác ngàn vạn lần đừng lo lắng. Lúc hai người phát biểu, bên dưới sẽ có mấy vị lãnh đạo, cứ coi bọn họ như mấy củ cải ngoài ruộng là được. Một củ cải, hai củ cải, ba củ cải, ... Hai người nghĩ xem, chỉ là củ cải thôi mà, có gì phải sợ chứ!"
Bà Trần: "Nhưng mà bọn họ không phải củ cai!"
"Sau này bác có gặp lại những người đó nữa đâu, cần gì phải lo lắng! Bọn họ chính là củ cải! Còn nữa, cháu giúp bác sửa lại mấy chỗ, bác nói lại với bác trai nhé. Không phải cháu muốn sửa bản thảo của bác trai, mà bản thảo này quá khô khan. Đó không phải tâng bốc!"
Bà Trần chép miệng: "Lão già này, lời khách sáo thì ít mà lời thẳng thắn thì nhiều, cứ làm theo cháu đi."
Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm: "Phải nói thật dễ nghe, thật êm tai, sau này có việc gì lãnh đạo mới nhớ tới chúng ta! Bác xem, cả một bài phát biểu không có câu nào đề cập tới lãnh đạo công xã, lãnh đạo công xã sẽ buồn thế nào? Quan huyện cũng không bằng cấp trên đâu!"
Bà Trần: "Điềm Điềm của bác giỏi ghê, cháu thật là tinh ý."
Khương Điềm Điềm: "Hì hì."
Kế toán Trần cảm thấy, mặc dù bản thảo sau khi Khương Điềm Điềm đã sửa lại buồn nôn không chịu nổi, nhưng trong lòng ông cũng loáng thoáng hiểu được, văn phong của nó đã thoải mái hơn rất nhiều. Tuy rằng thật sự quá buồn nôn.
Quả nhiên, hai người phối hợp diễn thuyết, được nhóm lãnh đạo nhất trí khen ngợi.
Cả lãnh đạo huyện và lãnh đạo công xã đều cảm thấy mát lòng mát dạ.
Làm gì có ai không thích được nịnh nọt chứ!
Có điều, quá thẳng thắn thì không tốt, quá uyển chuyển cũng không tốt. Chính cách nói mang theo lòng biết ơn chân thành mới khiến họ thoải mái! Đúng là một đồng chí nông dân chất phác.
Kế toán Trần và Bà Trần đã để lại một làn sóng thiện chí cho cả đại hội. Cuối cùng, lãnh đạo huyện trao bằng khen gia đình năm tốt cho hai người bọn họ.
Không ngờ cái danh hiệu gia đình năm tốt này thực sự có phần thưởng.
Năm cân gạo, năm cân bột mì trắng, hai mươi cân bột bắp, hai mươi cân bánh mì, còn có một cân thịt và một con cá nữa.
Sáu món quà này đều rất có giá trị.
Bà Trần vui mừng đến nỗi không khép miệng lại được, tuy vẫn có chút căng thẳng, nhưng Bà Trần lại nhớ tới lời dặn dò của con dâu, dù phấn khích thế nào cũng phải chủ động lên tiếng.
Kế toán Trần: "???"
Bà Trần cười tươi như một đoá hoa cúc dại, chủ động bước lên giữa bục phát biểu, nói: "Cảm ơn các vị lãnh đạo, cảm ơn rất nhiều. Chúng tôi đều là nông dân, không biết tới những thứ xa hoa sang trọng. Quần áo tuy không nhiều, nhưng có cái để mặc lên người là tốt rồi, nếu thiếu thốn, chúng tôi có thể tự mình may vá. Chúng tôi là người nhà quê, cũng chẳng ai để ý tới những thứ này! Nhưng mà, mọi người đều biết, lương thực chính là quan trọng nhất. Các vị lãnh đạo đều là người tốt, các ngài hiểu được nhu cầu thiết yếu của nông dân chúng tôi, hiểu được lòng dân nghĩ gì. Nông dân chúng tôi chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong được ăn cơm no. Những phần thưởng này là lời khen ngợi chân thành nhất đối với chúng tôi. Tôi có một lời thật lòng muốn nói, dân chúng ở những huyện khác chắn chắn sẽ không hạnh phúc bằng chúng tôi! Bởi vì chỉ có lãnh đạo huyện mình mới trực tiếp đến gần nhân dân, không làm những chuyện tham lam gian dối, chỉ có sự chân thành, toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ!"
Kế toán Trần: "..."
Bà nhà mình, lại còn biết tạo thêm điểm nhấn cho bản thân!
Sao ông không biết, bà nhà mình đã chuẩn bị những lời này từ khi nào nhỉ? Những người đạt danh hiệu gia đình năm tốt khác: Bà già này từ đâu chạy ra thế? Nịnh nọt như vậy có lố quá không?
Mà bên dưới khán đài, tất cả lãnh đạo đều tự hào ưỡn ngực, dường như Bà Trần đã nói ra hết tâm gan của bọn họ. Đúng là một người phụ nữ vừa lương thiện lại nhiệt tình!
Nhờ điều này mà huyện trưởng Trương lại càng khen ngợi ý thức của đại đội Phong Thu. Đều là con người, hãy nhìn ý thức của người ta mà học hỏi!
Tóm lại, sau khi đại hội bế mạc, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ. Cán bộ trong huyện cảm thấy, lần này huyện trưởng Trương ghé thăm nông thôn đúng là không uổng công. Nghĩ đến những lời Bà Trần vừa nói, lại càng cảm thấy cực kì vinh dự. Huyện của bọn họ mạnh hơn những huyện bên!
Mắt nhìn của dân chúng đúng là sáng như sao!
Kế toán Trần cùng Bà Trần mang theo danh dự về nhà. Bởi vì trên người mang theo không ít lương thực, cho nên hai người chẳng dám chậm trễ, một giây cũng không muốn ở lại. Trở lại công xã liền nhanh chóng đi tới Cung Tiêu Xã tìm con gái.
Con rể ông có một chiếc xe đạp, cực kỳ thuận tiện.
Vài ngày trước, Trần Hồng đã nghe nói nhà họ Trần nhận được danh hiệu gia đình năm tốt của huyện, hận không thể lập tức về nhà. Có điều, không ngờ rằng mấy ngày nay công việc thật sự quá bề bộn, cô không thể xin nghỉ được, nhưng ba mẹ lại tới đây.
Trần Hồng nhìn thấy ba mẹ đang tiến vào, vội vàng chạy ra đón: "Ba mẹ, sao hai người lại tới đây?"
Bà Trần lật tung túi xách, giả bộ bình tĩnh, nhưng vẻ mặt không giấu được tự hào: "Mẹ cùng ba con đi dự đại hội khen thưởng trên huyện về, nhận được một ít phần thưởng, nên mới tới đây mượn xe đạp của con rể."
Trần Hồng: "Được, ba mẹ chờ một chút, con đi tìm anh ấy mang xe đạp tới cho hai người."
Nhà họ Trần được bình chọn là gia đình năm tốt, Trần Hồng cũng thấy rất vinh dự. Cô cũng là người nhà họ Trần mà! Đối với chuyện này, cô đã không ít lần nhắc đến khi ở Cung Tiêu Xã.
Sao có thể không khoe với mọi người chứ?
Chuyện lớn như vậy, tốt đẹp như vậy, nếu không nói ra thì người khác đâu biết được.
Điều gì cần nói thì phải nói!
Trần Hồng: "Ba mẹ, giấy khen của nhà mình đâu? Cho con xem một chút."
Cô muốn cho tất cả mọi người đều thấy, không phải là cô nói dối rồi khoác lác đâu!
Kế toán Trần: "Con xem làm gì?"
Miệng thì nói như vậy, nhưng hai tay của ông lại nhanh chóng lấy giấy khen ra: "À đúng rồi, con làm việc ở đây, nhìn xung quanh xem có mua được cái khung tranh nào không, ba muốn đóng khung rồi treo lên tường. Nếu dán trực tiếp giấy khen lên tường thì nhanh hỏng lắm."
Trần Hồng hiếm khi được ngắm nhìn giấy khen, cô chưa từng nhìn thấy giấy khen kiểu này bao giờ.
Nhưng khi nhìn thấy con dấu đỏ rực của huyện ủy bên dưới giấy khen, cô mừng rỡ không biết nói gì cho phải.
"Ba mẹ chờ một chút, con mua bánh ngọt cho hai người mang về."
Hai ông bà vội vàng nói không cần, Bà Trần còn thấp giọng, nói: "Nhà mình được thưởng một ít lương thực, còn có cả thịt nữa. Ba con bảo mẹ đưa cho con một ít tinh bột, với lại một miếng thịt."
Trần Hồng nghe xong thì cảm động đỏ vành mắt, sau đó lập tức nói: "Không cần đâu, mẹ, nhà mình nhiều nhân khẩu, ba mẹ cứ giữ lại mà ăn."
Trước đó vài ngày, em trai cô đã phụng mệnh đưa mấy chiếc bánh bao bột mì trắng cỡ lớn, ông anh họ còn tặng một con thỏ rừng, điều này đã khiến mọi người ở đây vô cùng ghen tỵ. Nhìn bọn họ sáng sủa hào quang thế thôi, nhưng không phải ai cũng có thịt mà ăn, chẳng được mấy người đâu.
Bánh bao nhân thịt thơm ngon như thế, đúng là thèm chết bọn họ rồi.
Mặc dù mọi người đều biết nhà ngoại cô là ở nông thôn, cũng có chút xem thường gái quê. Nhưng Trần Hồng lại hiểu rõ, ba mẹ đối với mình thật sự rất tốt. Con gái nhà người ta có ai được đọc sách nhiều bằng cô? Nếu không được đi học cao trung, thì sao cô có thể gặp được chồng mình?
Đừng nói là một chút trợ cấp, cho dù có nhiều nữa, thì cô cũng cảm thấy đáng giá. Hơn nữa, ba mẹ cô không phải là kiểu người chỉ biết lợi dụng chiếm tiện nghi.
Ngay cả ba mẹ chồng cô cũng không nói như vậy!
Thân thích ruột thịt, người ngoài không nhìn thấy được, nhưng trong nhà lại hiểu rất rõ. Nhà họ Trần tuy đông người, nhưng chẳng bao giờ có chuyện trọng nam khinh nữ, coi thường con gái.
"Ba mẹ, hai người chờ chút, con đi xin nghỉ nửa ngày, chúng ta cùng về nhà một chuyến. Không phải lúc trước hai người bảo con chuẩn bị lễ vật cho Tiểu Lục sao? Con đã chuẩn bị xong rồi này." Trần Hồng chuyển giao quầy hàng cho người khác rồi dẫn ba mẹ về nhà.
Ngày Quốc Tế Lao Động có nhập về một đợt hàng mới. Cô cũng khá may mắn, chọn được khá nhiều đồ tốt.
Hiện tại đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.
Nếu có một ngày nghỉ thì cô đã sớm về nhà.
Trần Hồng dẫn ba mẹ về nhà mình, nói: "Mấy đứa trẻ con vẫn chưa tan học."
Bà Trần: "Mau lên mau lên, đưa đồ cho mẹ xem mau lên."
Đúng là Trần Hồng đã chuẩn bị đầy đủ hết, một khối vải dệt màu đỏ sậm, tuy rằng không phải màu đỏ tươi, nhưng nhìn cũng khá bắt mắt.
Trần Hồng đắc ý tươi cười, nói: "Mẹ thấy thế nào? Không tồi chứ?"
Bà Trần cẩn thận vuốt ve vải dệt, luyến tiếc không muốn buông tay, thật sự là đồ tốt! Chỉ cần chạm nhẹ thôi đã thấy mềm mại. Bà thấp giọng khen: "Tuyệt, thật là tuyệt vời."
Trần Hồng gật đầu: "Đương nhiên rồi. Thực ra cái này không được bày bán ngoài quầy đâu. Hàng vừa đến nơi, nhân viên trong Cung Tiêu Xã chúng con đã tranh nhau phân phát! May mà hàng ngày con làm việc chăm chỉ, cho nên lãnh đạo mới cho con nhiều vải hơn! Mẹ biết không, vì cái này mà con phải dùng hết tất cả phiếu vải đã dành dụm bấy lâu nay, thậm chí còn sử dụng thêm mấy phiếu của mẹ chồng nữa."
Cô nói ra những lời này không phải để oán giận, mà là tranh công: "Khối vải này không thể may thành một bộ hoàn chỉnh, nhưng vẫn có thể làm thành hai chiếc áo. Mẹ đưa cho vợ của Tiểu Lục một chiếc, còn một chiếc thì giữ lại mà mặc."
Trần Hồng là một cô con gái hiếu thảo.
Bà Trần không lên tiếng, vẫn tiếp tục vuốt ve tấm vải, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: "Không may được bộ quần áo, thì may cho em dâu con một chiếc váy áo. Hai đứa nó sẽ tổ chức đám cưới vào mùa hè, cũng thích hợp để mặc váy."
Trần Hồng sửng sốt: "Váy áo ư!"
Bà Trần gật đầu đáp: "Đẹp lắm đó!"
Trần Hồng nghiêm túc nhìn mẹ mình, thật sự không nhìn ra chút không vui nào trên mặt bà, bộ dáng này chắc là nói thật rồi.
Trần Hồng lắp bắp nói: "Mẹ, nhưng, nhưng mà, váy áo thì không thực dụng." Trong trấn của bọn họ, không có nhiều váy áo vào mùa hè.
Năm ngoái, khi Bà Trần đến đây tặng cho cô một món quà, thấy con gái của giám đốc mặc một bộ váy màu xám, bà đã nhìn chằm chằm và nói cô ấy thật táo bạo!
Đến giờ còn chưa được một năm!
Mẹ, quan điểm của mẹ thay đổi thật nhanh chóng!"Ra đồng làm việc, không thể mặc."
Bà Trần trợn mắt, nói: "Sao lại không thể mặc? Làm gì có nhà ai lại mặc quần áo cưới ra đồng làm việc? Cả đời con gái chỉ kết hôn có một lần, phải ăn mặc thật xinh đẹp! Cứ quyết định như vậy đi. Chờ mẹ quay về thảo luận thêm với con bé rồi sẽ đi may váy ngay.
Trần Hồng: "..."
Mẹ mình thật là lợi hại.
Thật không ngờ rằng, mẹ lại yêu thích Khương Điềm Điềm đến vậy! Cô ấy mới chính là con gái ruột của mẹ đúng không?
"Còn gì nữa?"
"Còn có hai cái vỏ gối, long phượng trình tường, mẹ thấy sao? Mẹ nhìn xem, con công này thêu có đẹp không? Cái này không bán ở Cung Tiêu Xã, mà do họ hàng của một công nhân trong nhà máy của chồng con tự tay thêu. Mọi người tin tưởng lẫn nhau, cho nên con mới đặt hàng."
Cô lại tiếp tục nói: "Con còn mua một chiếc chậu rửa mặt màu đỏ cho vợ chồng Tiểu Lục nữa, cái này hiếm lắm đấy."
Nếu cô không làm việc ở Cung Tiêu Xã, thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
"Con giỏi lắm!"
Bà Trần thật lòng khen ngợi con gái nhà mình, bà nói: "Hôn sự của em trai con, coi như đã xong."
"À đúng rồi, không phải Khương Điềm Điềm còn muốn có một đôi giày sao? Mẹ nhìn đi, đây chính là nhãn hiệu Warrior đó. Để tranh được đôi giày này, con suýt nữa đã cãi nhau với người ta. Đây, một đôi Warrior, một đôi giày vải bình thường. Con đã chuẩn bị cho em ấy hai đôi giày."
Ban đầu, Trần Hồng chỉ định mua một đôi giày thôi. Nhưng sau khi ăn bánh bao nhân thịt, cô liền cảm thấy, đối phương có thể bao dung được 'đức hạnh của em trai mình, thì người làm chị cả như cô cũng nên đối xử với em dâu tốt hơn một chút.
"Đôi giày Warrior này, coi như con tặng hai đứa chúng nó, con trả tiền. Mẹ đừng..."
"Con có trả hết được không? Tuy rằng hai vợ chồng con đều là công nhân, nhưng trong nhà lại phải nuôi ba đứa con, có chỗ nào mà không cần dùng đến tiền chứ? Mẹ có tiền rồi."
Trần Hồng: "..."
Bà Trần xoa đi xoa lại tấm vải, hỏi: "Con đã tiêu hết tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Trần Hồng còn chưa kịp trả lời, Bà Trần đã nhắc nhở: "Con phải nói thật đấy. Mẹ bảo con mua đồ, thì tất nhiên sẽ đưa tiền cho con! Con hiếu thảo với ba mẹ là chuyện tốt, nhưng đây là hai chuyện khác nhau hoàn toàn! Mẹ mà không đưa phiếu cho con, thì chỉ có con là người thiệt thòi."
Trần Hồng: "Con..."
"Giày Warrior cũng là mẹ mua. Con nói mau, bao nhiêu tiền hả?"
Trần Hồng bật cười: "Mẹ, người có cho con cơ hội mở miệng đâu? Mấy thứ này đều là đồ tốt, cũng không phải hàng gia công, cho nên giá cả cũng không rẻ. Con tiêu hết tổng cộng 72 đồng."
Tuy biết rằng giá tiền sẽ không rẻ, nhưng Bà Trần vẫn phải hít vào một hơi thật sâu.
Ngay sau đó, bà lập tức nói: "Ngày mai mẹ đem xe đạp tới đây, tiện thể đưa tiền cho con."
Trần Hồng: "Tuy mẹ quyết định!"
Bà Trần dứt khoát: "Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Bây giờ mẹ sẽ mang những thứ này về luôn! À đúng rồi, con đi lấy cái dao phay lại đây."
Trần Hồng: "Thôi."
Bà Trần: "Đừng nhiều lời nữa! Nhanh lên!"
Trần Hồng: "Nếu mọi người trong nhà biết thì sẽ không hay đâu."
Bà Trần: "Phi! Mấy đứa chúng nó mà dám vác mặt đi so sánh với con sao? Mẹ không cho chúng nó ăn hay là không cho chúng nó mặc? Con mau đi lấy dao lại đây."
Bà Trần cũng không quá khoa tay múa chân, bà cắt ra khoảng 1/3 miếng thịt, sau đó lại xúc thêm hai bát bột mì và hai bát gạo.
Cá có thể không cần, nhưng bột bắp và bánh mì thì đều múc năm bát: "Nhà con nhiều trẻ nhỏ, người ta thường nói trẻ con ăn hết của người lớn, lúc nào cũng phải cho chúng ăn no. Bà ngoại cũng chẳng có thứ gì ngon để bồi bổ cho mấy đứa chúng nó, cái này coi như tấm lòng vậy."
Bà Trần vừa dứt lời, liền thấy con gái cảm động nước mắt lưng tròng.
Bà Trần: "Được rồi, còn chuyện này nữa, con để ý cho mẹ một ít vải bông nhé."
Trần Hồng: "Mẹ, áo bông của mẹ không mặc được nữa sao?"
Bà Trần: "Mẹ may cho em dâu sáu của con một chiếc."
Trần Hồng: "..."
Cô yên lặng nhìn lên bầu trời, cảm thấy em dâu sáu mới đúng là con ruột của mẹ thì phải.
"Vậy Tiểu Lục thì sao hả mẹ?"
"Nó tùy tiện mặc cái gì cũng được! Đàn ông con trai ăn diện như vậy làm gì, để mời gọi con gái nhà người ta sao? Không cần thiết!"
Trần Hồng: "Vâng."
Quyền lực của chủ nhà thực sự rất lớn.
Bà Trần liếc nhìn cô một cái, liền nói: "Con đừng có mà ghen tỵ với em dâu sáu. Nếu không có con bé, nhà chúng ta cũng không được bình chọn là gia đình năm tốt đâu. Nếu Điềm Điềm không khéo léo nhắc nhở mẹ rằng lãnh đạo đang đi tới, thì cũng chẳng ai biết mà thể hiện cho tốt."
Trần Hồng: "..."
Thảo nào, trách không được thằng em mình tự nhiên lại nghiêm túc làm việc như thế.
Cô liền thắc mắc, cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai, hoá ra là đã sớm chuẩn bị từ trước!
"Mặc dù em dâu con không giỏi làm việc, nhưng nó lại rất tinh ý."
Trần Hồng: Cô không hề nhìn ra luôn đó! Nếu em ấy thật sự tinh ý thì sao lại lựa chọn Tiểu Lục được chứ?"Thật đấy!" Bà Trần nghiêm giọng, còn thật hơn cả ngọc trai và trân châu.
Bà Trần rất nghiêm túc nói: "Mẹ và ba con đều rất coi trọng vợ của Tiểu Lục! Mẹ không quan tâm ai nghĩ gì! Mẹ thích Điềm Điềm, thì tất cả mọi người trong nhà cũng phải thích con bé!"
Trần Hồng: "..."
Ôi chao, mẹ của tôi, thật đúng là càng ngày càng lợi hai!
Cô lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn sang ba mình một cái.
Kế toán Trần đang ngồi bên kia, an tĩnh uống trà, nhẹ nhàng vuốt ve giấy khen, bộ dạng cực kì vui vẻ!!!
Trời ơi, ba tôi vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng của "gia đình năm tốt", không thể tự thoát ra được!
Cô cười nói: "Mẹ hiếm khi nhìn thấy vải bông, nhưng con thì khác! Hơn nữa, cô ấy cũng chưa từng nói chuyện với con. Mẹ cứ yên tâm đi! Nếu mẹ đã lên tiếng thì con nhất định sẽ để ý giúp mẹ! Khi nào bông tới, con sẽ giữ lại cho mẹ một ít."
Mà ngay lúc này, Khương Điềm Điềm lại liên tiếp hắt xì vài cái, cô xoa xoa chóp mũi, nói: "Khó chịu quá đi!"
Mặc dù mấy ngày nay Khương Điềm Điềm vẫn luôn có người hỗ trợ, cỏ heo đã cắt được không ít, nhưng bởi vì có quá nhiều heo, cho nên công việc cũng rất nhiều.
Cô đeo sọt đi lên núi, đến nửa đường thì gặp Trì Hiểu Hồng.
Trì Hiểu Hồng mặc trên người một bộ quần áo vải cotton màu xanh nước biển, khác biệt một trời một vực so với những cô gái nông thôn.
Phải nói rằng, Khương Điềm Điềm chỉ là một cô thôn nữ ăn mặc bình thường, thực sự không thể so sánh được với những cô gái trong thành phố.
Nhưng mà Khương Điềm Điềm vẫn ra vẻ không bao giờ nhận thua!
Chị đây không dựa vào quần áo, mà dựa vào khuôn mặt!
Là khuôn mặt đấy!
Hơn nữa, chị đây cũng từng mặc trên người những bộ đồ Dior, Chanel đắt đỏ, đâu có giống như cưng.
Thật ra, Khương Điềm Điềm cảm thấy có lẽ bản thân mình không hợp với Trì Hiểu Hồng cho lắm, nhưng cô nghĩ Trì Hiểu Hồng vẫn còn dùng được! Ví dụ như lần trước, nếu không có Trì Hiểu Hồng thì làm sao cô có thể nhớ tới những chuyện cũ đó!
Cho nên, Khương Điềm Điềm nở nụ cười tươi rói với Trì Hiểu Hồng: "Chị Tiểu Hồng, chị lại đi dạo tới đây hả? Hôm nay vẫn xinh đẹp như cũ!"
Trì Hiểu Hồng khẽ rùng mình một cái: "Con mẹ nó, đây là phương thức chào hỏi gì thế!
Con nhỏ kia nói chuyện y hệt như bà hàng xóm nhà mình, tôi đi loanh quanh đấy thì sao!
Tuy rằng nó khen mình xinh đẹp, cũng không có gì sai!
Nhưng mà cái con nhỏ này nhìn nhà quê muốn chết, thật là ngứa mắt quá đi!
Cô ta hừ lạnh một tiếng, đi lướt qua Khương Điềm Điềm, môi đỏ khẽ mở, phun ra một câu: "Đồ nhà quê!"
Khương Điềm Điềm chớp mắt, cảm thấy chị gái này thật là vô sĩ, chó chê mèo lắm lông hả? Hay là quạ cười heo đen? Rõ ràng đều cùng một cấp bậc mà nghĩ mình hơn ai "Nhìn cái gì mà nhìn!" Trì Hiểu Hồng nhìn đôi mắt to tròn sáng lấp lánh của cô, tâm trạng cực kì khó chịu. Khương Điềm Điềm thuận miệng khen: "Kẹp tóc của chị rất đẹp."
Trì Hiểu Hồng hừ một tiếng, nói: "Một con nhóc quê mùa thì có bao giờ được nhìn thấy những chiếc kẹp tóc đẹp thế này, phải lên thành phố mới có thể mua được!
Khương Điềm Điềm nhìn kỹ hơn một chút, nghiêm túc nói: "Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng mà nhìn giống đồ kém chất lượng quá!"
Cô cũng không phải một cô gái hiền dịu như nước.
Quả nhiên, câu nói này đã chọc thẳng vào cơn tức giận của Trì Hiểu Hồng chỉ trong một giây.
Không thể phủ nhận, mặc dù Khương Điềm Điềm rất giỏi nịnh nọt người khác, nhưng trong việc khiêu khích người ta thì cô còn giỏi hơn nhiều.
Nhưng mà, loại người này cũng biết chọc đến chiếc gai nhọn của đối phương!
Trì Hiểu Hồng dậm chân bình bịch: "Cái gì hả, hàng kém chất lượng ở chỗ nào! Tôi nói cho cô biết! Tôi mua cái này ở Cung Tiêu Xã trong thành phố đó! Cô có biết Cung Tiêu Xã thành phố là gì không?!"
Khương Điềm Điềm nhếch mép: "Đại đội chúng ta có người đi lên thành phố sao?"
Trì Hiểu Hồng tức sôi máu: "Cô cô cô! Tôi cũng chưa nói là người của đại đội Phong Thu. Là người của đại đội Dương Liễu bên cạnh, Dương Thạch Đầu của đại đội Dương Liễu, là hắn đưa cho tôi!"
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Người này thì cô biết!
Là "người có quan hệ không bình thường" với chị ba của Tô Tiểu Mạch!
Là ông chủ một sòng bạc của đại đội Dương Liễu! Là... một kẻ coi tiền như rác!
Cô tiếp tục nhẹ nhàng bâng quơ: "Có thể hắn ta đã lừa chị!"
Trì Hiểu Hồng: "Tôi nhất định phải chứng minh, nhất định phải chứng minh đây là kẹp tóc mua trên thành phố!"
Nói xong, cô ta liền bình bịch chạy đi mất.
Khương Điềm Điềm: "... Quả nhiên, phụ nữ dù kiêu ngạo cỡ nào cũng có giới hạn để bùng nổ."
Vả lại, cô cũng đâu có nói sai, chất lượng thật sự rất bình thường.
Nhưng mà, Dương Thạch Đầu đúng là một nhân tài. Không phải hắn ta đang gian díu với chị gái của Tô Tiểu Mạch sao? Tại sao còn theo đuổi Trì Hiểu Hồng? Thật là, đừng nghĩ rằng tên của người này giống một cục đá, nhưng đầu óc của hắn thì không giống cục đá chút nào. Một cái đầu rất chi là gian xảo dối trá thì có! Dương Thạch Đầu, Dương Thạch Đầu... Cái tên thật sự rát quen thuộc.
Hắn... A!
Khương Điềm Điềm đột nhiên liền dừng bước, hét lên một tiếng!
Cô nhớ rõ Dương Thạch Đầu!
Năm đó người này đã cứu nữ chính và giết chết cán bộ nhỏ. Bởi vì hắn ta biết được bí mật của nữ chính nên đã trở thành Dương đội phó! Chính là tên Dương Thạch Đầu này!
Khương Điềm Điềm cảm thấy, dường như mình đã biết được một chuyện rất ghê gớm.
Cán bộ nhỏ kia là bạn học của Trì Hiểu Hồng.
Dương Thạch Đầu đang theo đuổi cô ta.
Dương Thạch Đầu gian díu với chị ba Tô.
Chị ba Tô là chị ruột của Tô Tiểu Mạch.
Dương Thạch Đầu cứu mạng Tô Tiểu Mạch.
Trời đất, mối quan hệ này tuy rằng hỗn loạn, nhưng cũng không có gì bất hợp lý!
Những người này, quả thực có thể tạo thành một vòng tròn.
Giống hệt như kiểu một con bọ ngựa đang muốn bắt ve, nhưng chim sẻ lại núp sau tính kế! Nhưng mà, nhiều người dây dưa với nhau thế này, cũng không hẳn là thích hợp.
Có phải hay không...
Dương Thạch Đầu phát hiện ra cán bộ nhỏ sẽ có mưu đồ gây rối với Tô Tiểu Mạch, nên mới cố tình anh hùng cứu mỹ nhân?
Má ơi, Khương Điềm Điềm cảm thấy, thế mà cái đầu của mình cũng có thể vẽ ra được một âm mưu lớn!
Cô chợt quay đầu lại, nhìn theo hướng Trì Hiểu Hồng đã chạy đi, trong lòng có chút bối rối.
Chẳng lẽ, Trì Hiểu Hồng thật sự là trợ thủ của mình? Cô ta tới đây để giúp đỡ mình? đê Vì sao mỗi lần cô ta xuất hiện, đều có thể kích thích mình nhớ ra một số chuyện quan trọng? Khương Điềm Điềm suy nghĩ sâu xa!
Xem ra, mình phải đối xử với Trì Hiểu Hồng tốt một chút.
Không thể nói kẹp tóc của người ta là hàng dởm nữa! Nhưng mà, hiện tại nếu đã biết được bí mật như vậy, Khương Điềm Điềm quyết định phải nhắc nhở Tô Tiểu Mạch một chút.
Bản thân Khương Điềm Điềm không gánh được, vác cũng không vác nổi tấm thân yếu đuối này, cho nên chỉ có thể dựa vào chút tâm cơ để lừa ăn lừa uống từ nữ chính.
Chị Tiểu Mạch cũng đã nói, hai ngày nữa sẽ xây một cái lò trong sân, sau đó sẽ hun thịt khô và sấy khoai lang.
Cho dù không bán được, vẫn có thể làm đồ ăn vặt.
Khương Điềm Điềm cảm thấy, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng muốn chảy nước miếng!
Để được ăn uống, cô nhất định sẽ là chiếc áo bông nhỏ thân thiết nhất của chị Tiểu Mạch.
Chị Tiểu Mạch, chị thử nghĩ xem, một người bạn tri kỷ như em có đáng để có được đồ ăn ngon hay không?
Khương Điềm Điềm hạ quyết tâm, tối nay cô nhất định phải nói vài câu với Tô Tiểu Mạch! Đúng thật là, nếu không có tài diễn xuất thì chắc chắn sẽ xấu hổ vô cùng!
Cuộc sống cũng giống như một vở kịch, tất cả đều phụ thuộc vào diễn xuất!
Trai qua lớp luyện tập thực tế này, sau khi quay trở lại thời hiện đại, đến kỳ thi tuyển sinh đại học, cô có thể trực tiếp đăng ký vào trường Bắc Ảnh Kinh kịch Trung Quốc! Cho dù không cần học thì cô vẫn có thâm niên về kỹ thuật diễn xuất!
Tính ra thì cô cũng có chút tài năng đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận