Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 47
Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm tranh thủ tới bờ sông sớm là một quyết định đúng đắn.
Tốn thời gian cả buổi trưa hai người họ bắt được hơn mười mấy con cá. Thật ra Trần Thanh Phong không giống như những người đàn ông mình đầy cơ bắp trong thôn, cứ tới bờ sông là trực tiếp nhảy xuống sông dùng tay bắt cá, mà anh chỉ đơn giản làm mấy cái giỏ bằng tre để ở mé sông, cá cứ thế hết con này đến con khác bơi vào giỏ của anh. Phải nói so với người khác, anh làm việc vừa hiệu quả mà lại còn nhanh nhẹn nữa.
Trần Thanh Phong cất giọng nói: "Mùa thu nước lạnh như đá vậy, em ở trong nước lâu dễ bị cảm lạnh lắm, việc gì phải vì mấy con cá mà khiến cơ thể bị bệnh cơ chứ. Em nhìn xem này, mình dùng cái giỏ này bắt có phải tiện lợi hơn không đã vậy còn gọn gàng, nhẹ nhàng nữa.
Khương Điềm Điềm liếc anh một cái, quả quyết nói thẳng ra: "Cái này rõ ràng là do anh không biết bắt cá nên mới nghĩ ra biện pháp này ấy chứ!"
Trần Thanh Phong xấu hổ đưa tay sờ cái mũi của chính mình, sau đó đi theo sau lưng cô vừa cười vừa nói: "Dù sao em cũng phát hiện ra rồi, để che giấu bí mật này anh sẽ bắt em về làm cô vợ nhỏ của anh."
Khương Điềm Điềm nghe vậy bật cười, đưa tay lên chống nạnh nói: "Anh mau tới đây đi, còn chưa biết cuối cùng là ai bắt ai đâu nha!"
Trần Thanh Phong bật cười thành tiếng: "Anh..."
Trần Thanh Phong nói: "Con cá này to như vậy, hay là chúng ta mang qua đưa cho bác Lý đi."
Khương Điềm Điềm tươi cười ngọt ngào, cô duỗi tay nhéo một cái vào má Trần Thanh Phong, sau lại cất giọng nói: "Anh không cần phải làm vậy đâu, thật ra em cũng không cần phải có đôi ủng da dê đó làm gì, cũng không cần thiết lắm đâu."
Đôi mắt long lanh của Khương Điềm Điềm ánh lên sự vui vẻ: "Chúng ta hôm nay lời to rồi!"
Trần Thanh Phong nói tiếp: "Anh nhất định cố gắng kiếm nhiều đồ tốt để đem qua bên đó đổi lấy đôi ủng da dê cho em."
Nói có cá to, quả thật có một con cá rất to trong giỏ, con cá này hình dáng lạ lẫm dài hơn 40cm. Chắc là một loại cá hiếm gặp nào đó.
Khương Điềm Điềm gật đầu nói: "Vâng, anh đi đi, em ở đây đợi anh."
"Ây da... , anh mau đi qua đó xem đi kìa, em thấy cái giỏ nó chuyển động mạnh lắm." Khương Điềm Điềm vừa quay sang đã phát hiện cái giỏ đằng kia có vấn đề, liền nhanh tay đẩy Trần Thanh Phong qua đó để anh xem xét tình hình bên trong.
Trần Thanh Phong lắc đầu nguầy nguậy: "Làm sao mà không cần được cơ chứ! Anh đã nói với em về nó mà em thì lại không biết nó như thế nào, chưa thấy qua hình dáng đôi ủng đó ra sao. Bây giờ anh lấy về cho em xem, cái loại ủng được làm bằng da dê đó em mà mang lên núi làm việc rất tốt, lại vô cùng ấm áp. Nói chung là em cứ để đó cho anh tính."
Trần Thanh Phong cảm thán nói: "Quá đã! Con cá này thật sự quá lớn rồi!"
Trần Thanh Phong nghe vậy lập tức chạy lại kiểm tra cái giỏ, vừa cầm lên đã cảm thấy vô cùng nặng, anh phải dùng sức kéo một lúc lâu mới mang được cái giỏ lên, thở ra một cái anh nhìn vào bên trong giỏ nói to: "Em lại đây xem này, anh chắc chắn là có cá lớn bên trong nên mới nặng như vậy."
Khương Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt.
Trần Thanh Phong vốn dĩ là người thích ăn nhưng lười làm, bình thường chỉ cần mệt nhọc một chút anh cũng thà bỏ ăn chứ không động vào một ngón tay, nhưng có vợ rồi, anh lại là một người đàn ông rất chuẩn Nhất quyết không để cô phải cực khổ. murc.
Bình thường họ hay lui tới con sông này nên thừa biết không phải lúc nào cũng bắt được nhiều cá, nói chi là mấy con cá to như thế này. Cũng may là do mấy ngày trước trời đổ mưa liên tục, nên cá mới từ thượng nguồn bơi xuống đây, rồi rơi vào tay hai người bọn họ.
Có thể thấy được hai người nhờ vào việc "biết trước tương lai" mà bắt được cá. Trên thực tế nếu như có nhiều người đến đây bắt cá thì giỏ cá của mấy người kia chưa chắc đã được nhiều như của hai người họ.
Trần Thanh Phong lại xách thêm hai con cá nhỏ đưa lên nói: "Tiện đường, nên anh cũng muốn mang hai con cá nhỏ này qua cho ông Lâm, nếu không phải do ông ấy hướng dẫn anh làm cái giỏ này thì anh cũng không bắt được nhiều cá như vậy."
Khương Điềm Điềm dù đi cùng anh ra bờ sông, nhưng cô cũng chưa hề xuống nước, chỉ đứng trên bờ hết nói chuyện với anh rồi lại chỉ đông chỉ tây, nhìn anh làm hết tất cả.
"Điềm Điềm?" Từ xa truyền tới một giọng nữ cực kỳ quen thuộc. Khương Điềm Điềm quay đầu lại thì ra là Tô Tiểu Mạch, Tô Tiểu Mạch nhìn thấy cô thì thở ra một hơi, nói: "Chị biết ngay thế nào mấy đứa cũng ở đây mà!"
Nhờ vậy mà hai người họ có thể vô cùng thoải mái mà bắt cá. Cho nên Khương Điềm Điềm hy vọng hai người họ có thể bắt được nhiều cá một tí! Họ có thể làm được cá kho, cá chua ngọt, cá hấp, cá chiên, nấu cháo cá, vân vân...
Khương Điềm Điềm vừa đi vừa nói: "Bên đây nè chị!"
Mà cũng chính vì có quá nhiều người tụm lại cùng làm một việc, không những không làm cho việc đó nhanh hơn mà lại còn khiến nó chậm chạp hơn.
Vì sao cô lại nói như vậy à?
Buổi sáng mưa đã tạnh, mọi người đều tập trung đi gánh nước, còn không thì cũng đi lượm mấy cành cây nhỏ để nhóm củi.
Tô Tiểu Mạch lôi mấy con cá trong giỏ ra, cô ấy tranh thủ làm sạch cá ở bờ sông luôn. Mặc dù trời có hơi tối, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tốc độ làm việc như vũ bão của cô ấy.
Mà Tô Tiểu Mạch chỉ cần xuống nước kéo một cái giỏ lên thôi, cá trong giỏ cũng nhiều không khác gì hai người họ làm cả buổi trưa rồi.
Cô cùng với Trần Thanh Phong hai người bắt cả buổi trưa được tầm mười mấy con.
Mấy cái giếng nước trong thôn mọi người đều xếp hàng dài để đợi lấy nước. Mà nếu không có ở giếng nước thì số còn lại không đi lượm củi thì chắc chắn đi ra ruộng.
Tô Tiểu Mạch bước đến bên chiếc giỏ gần nhất: "Ở bên đây à?"
Khương Điềm Điềm chạy nhanh đến mấy cái giỏ chỉ cho Tô Tiểu Mạch, sau đó hai người hì hục kéo lên.
Khương Điềm Điềm nhìn Tô Tiểu Mạch lần lượt kéo năm cái giỏ cá lên. Cô yên lặng cảm thán đúng là nữ chính có khác.
Khương Điềm Điềm nhìn giỏ cá của mình mà chảy nước miếng, cô thèm ăn cá quá rồi.
Tô Tiểu Mạch "ừ" một tiếng, cũng không hỏi Trần Thanh Phong đi đâu. Cô ấy cởi giày ra săn ống quần lên nói: "Giỏ cá ở đâu để chị xách lên cho."
Khương Điềm Điềm nói: "Chờ một chút ạ, anh Tiểu Phong còn chưa quay lại nữa."
Ngay sau đó cô ấy lại nói: "Mẹ kêu chị ra tìm hai đứa xem như thế nào, sắp tới giờ làm cơm chiều rồi."
"Ủa?" Tô Tiểu Mạch đột nhiên bất ngờ la lên, cô ấy giơ cánh tay đang bắt con gì đó lên cười nói: "Không ngờ con sông này cũng có cua đồng nữa nè!"
Khương Điềm Điềm kích động nói: "Ồ! Cua đồng kia!!!"
Tô Tiểu Mạch tiếp lời: "Con này ăn ngon lắm, em đợi đi để chị làm sạch đã."
Khương Điềm Điềm phấn khích hô lớn: "Thật là tốt quá đi."
Yeah!!! cuối cùng cũng có ngày cô được ăn cua đồng rồi. nghĩ đến thôi cô đã thấy hạnh phúc ngập tràn!
Khương Điềm Điềm đứng ở bờ sông hưng phấn nhảy nhót, thật sự mà nói ở thời đại bây giờ cái này cũng không có, cái kia cũng không có, nên khi có cái gì đó xuất hiện cô liền cảm thấy cực kì vui vẻ.
"Thật tốt quá!" Khương Điềm Điềm phấn khích đi loanh quanh một hồi, sau đó cô mới sực nhớ ra quay lại nói: "Chị năm, chị đi lên đi! Đừng bắt nữa làm gì, nước sông lạnh lắm chị ở lâu trong đó không tốt cho cơ thể đâu!"
Tô Tiểu Mạch cũng đang vui vẻ không để ý, nghe được Khương Điềm Điềm nói mới ngẩn người một lúc.
Khương Điềm Điềm nói tiếp: "Chúng ta để mấy cái giỏ xuống lại rồi ngày mai đến xem như thế nào, chứ nước sông lạnh lắm chị mau lên đi."
Khương Điềm Điềm lấm lét hỏi: "Hay là chúng ta trộm một vài con đem cất đi?"
"Mấy con cá này mà đưa cho mẹ làm thì chắc chắn mẹ sẽ làm cá mặn phơi khô cho xem." Trần Thanh Phong đột nhiên mở miệng nói.
Khương Điềm Điềm gật đầu, ngày mai cô cũng muốn bắt đầu làm việc.
Dù sao cũng đã nghỉ mấy ngày rồi, ngày mai ai mà xin nghỉ thêm nữa, kiểu gì cũng sẽ bị đại đội trưởng mắng cho té tát.
Hết mưa rồi, ngày mai mọi người sẽ làm việc lại như bình thường, chắc chắn sẽ có rất nhiều người ra ruộng làm việc.
Dù sao cũng là chuyện cũ nên Trần Thanh Phong cũng không nghĩ nhiều làm gì. Bây giờ bận vui vẻ vì bắt được nhiều cá rồi nên thôi bỏ qua mấy chuyện không vui vẻ đó qua một bên, anh cười nói: "Đêm nay trở về, anh sẽ làm thêm mấy cái giỏ cá nữa để ngày mai đem quăng xuống dưới bắt thêm nhiều cá đem về."
Trần Thanh Phong một tay cầm đồ một tay nắm tay Khương Điềm Điềm, hai người không quan tâm có ai ở xung quanh cứ ân ái suốt chặng đường về nhà.
Trần Thanh Phong vừa đi vừa nói: "Anh biết ngay Điềm Điềm của chúng ta là một "bé may mắn" chính hiệu mà, chỉ cần nơi nào có em anh liền cảm thấy bản thân sẽ cực kỳ, cực kỳ may mắn! Anh từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ bắt được nhiều cá như vậy đấy!"
Trần Thanh Phong so với mấy người nam cùng tuổi với anh có chút không giống nhau, anh khi còn nhỏ phải đi qua trấn khác học, mỗi ngày đều phải trèo đèo lội suối, đi sớm về trễ. Nên anh không có nhiều thời gian để vui chơi với bạn bè.
Tuy rằng mấy đứa trẻ trong thôn cũng hay đi chơi chung với anh, nhưng không phải ai đối với anh cũng thân thiết!
Lại thêm anh cũng không phải dạng quá khỏe mạnh, thành ra con nhà người khác xuống sông bắt cá hay trèo cây phá tổ chim, chỉ có riêng anh là không chơi được mấy trò đó, chỉ có thể đứng nhìn bọn trẻ cùng lứa khác nói cười với nhau.
Cho nên ở trong thôn anh không có thân thiết với ai quá mức, anh cũng không có nhóm bạn chí cốt, anh chỉ có một người bạn được xem là thân nhất.
Đó là em trai của chị dâu thứ tư trong nhà, nhưng mà kể từ lúc em của chị dâu tư gặp chút chuyện đã không còn ở trong thôn mà vào trong huyện ở, cũng không thấy quay về. mà anh ta cũng cắt đứt liên lạc với các bạn học khác luôn.
Mặc dù vậy cũng có thời điểm Trần Thanh Phong chủ động đi tìm anh ta, chỉ là đến tìm nhưng không gặp được.
Những lúc trong nhà có chuyện kêu Trần Thanh Phong đi lên huyện thì anh sẽ tranh thủ ghé qua tìm anh ta, mà anh ta cứ trốn tránh không muốn gặp, lâu dần cũng thôi, thành ra tình cảm của hai người cũng dần dần nhạt nhẽo.
Trần Thanh Phong cười nói: "Để anh đem mấy cái giỏ này bỏ lại chỗ đó, ngày mai chúng ta lại đi bắt tiếp!" Khương Điềm Điềm gật gật đầu: "Dạ vâng!"
"Cua đồng ăn ngon lắm đấy!" Khương Điềm Điềm cứ nói mãi một câu.
Trừ mấy con cá này ra còn có thêm ba bốn con cua nhỏ nữa.
Bởi vì có thêm Tô Tiểu Mạch giúp đỡ nên tính ra ba người bọn họ bắt được hai mươi bốn con cá.
Tô Tiểu Mạch nghĩ nghĩ, gật đầu đáp: "Được rồi! Để chị lên!"
Lúc này Trần Thanh Phong cũng quay lại, nhìn thấy Tô Tiểu Mạch đứng dưới nước anh cũng nói theo: "Chị năm, chị lên đi! Nước sông lạnh lắm, em là đàn ông còn không dám ở dưới lâu như vậy nữa. Chị ở dưới lâu quá lỡ bị bệnh thì sao!"
Nhưng chỉ vừa nói xong cô lại đưa tay lên gãi đầu nói tiếp: "Quên mất, mấy con này có cất lại, mình cũng đâu biết cất ở đâu, cũng không có chỗ thả cho chúng nó bơi."
Tô Tiểu Mạch đi sau lưng hai người này, nghe bọn họ thảo luận với nhau. Lòng cô ấy dâng lên cảm xúc vi diệu, không nghĩ đến bọn nhỏ lại tin tưởng cô ấy như vậy! Dám trước mặt cô ấy mà bàn bạc chuyện xấu nữa chú!
Khương Điềm Điềm đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Chị năm, chị nghĩ giúp em với, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Tô Tiểu Mạch đột nhiên bị hỏi cũng bất ngờ chưa kịp phản ứng.
Lúc sau cô ấy mới bắt đầu nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Cá này mình có thể làm thành cá phiến, nhưng mà nếu để vài ngày sau mới làm sợ là con cá nó sẽ bị sinh. Còn nếu đem nướng ở trong sân cũng sẽ bị phát hiện."
Khương Điềm Điềm nghe thấy vậy trong đáy mắt không giấu nỗi thất vọng, cô khẽ thở dài: "Haizzz!"
Tô Tiểu Mạch cười cười an ủi nói: "Lần này không được, thì còn có lần sau mà."
Khương Điềm Điềm lại tiếp tục thở dài: "Haizzz!"
Thật ra cô cũng không nghĩ gì nhiều, nếu không ăn được thì thôi vậy, chỉ là cô hơi tiếc một chút thôi.
Cả một buổi chiều, Bà Trần không nhìn thấy Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm nên bà đã khá tức giận rồi. Đương nhiên bà sao có thể nổi giận với Khương Điềm Điềm được chứ, chỉ có thể trút hết sự tức giận lên đầu đứa con trai của mình.
Mưa hết rồi nhưng hậu quả để lại là cây cối cùng đồ ăn dự trữ đều bị hư hết, cũng không biết ngày mai lại sẽ có mưa nữa hay không, đúng là làm cho người ta lo lắng đến bực bội mà. Năm thiếu lương thực rồi mà còn gặp tình trạng nay này nữa không biết mọi người phải sống sao đây.
Không phải chỉ riêng một mình bà lo lắng mà tất cả mọi người trong thôn đều có cùng suy nghĩ giống bà. Ai nấy đều mang tâm trạng áp lực mà sống qua năm nay.
Bà Trần lẩm bẩm: "Mấy cái đứa này sao tới giờ còn chưa trở về nữa, để Tiểu Mạch đi tìm tụi nhỏ xong giờ cũng mất tiêu luôn, con bé này thật là không đáng tin chút nào, tôi..."
Còn chưa nói xong bà đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng cười nói rôm rả, bà xụ mặt đi ra cửa, vừa gặp đã nói: "Mấy đứa rốt cuộc đã đi đâu vậy? Thấy trời tối như vậy rồi còn không tranh thủ về nhà. Sao mà lớn cả rồi, mà tới giờ cơm còn phải đợi gọi về mới chiu à?"
Trần Thanh Phong khẽ đáp: "Mẹ à! Sao chưa gì mà mẹ đã la mắng tụi con rồi! Con với Điềm Điềm cũng vì kiếm đồ ăn cho nhà mình nên mới về trễ thôi mà! Mẹ lớn tiếng như thế thật khiến con tổn thương quá đi! Tụi con kiếm đồ ăn cả buổi chiều mệt muốn chết đi sống lại đây này. Chân con bị lạnh đông cứng luôn rồi, mà mẹ còn nói những lời như vậy nữa, thật là đau khổ quá mà!" Trần Thanh Phong mè nheo nói hết cái này tới cái kia.
"Mẹ mắng tụi con nhiều như vậy chắc con phải đem mấy con cá này giấu ăn một mình thôi. À không! Thêm cả chị năm nữa, ba người chúng con cùng nhau ăn. Mẹ đừng có ăn đó nha!"
Vừa nói Bà Trần vừa cho thằng con trai của mình mấy cái đánh, sau đó bà trực tiếp cướp luôn cái giỏ cá trên tay Trần Thanh Phong, vừa nhìn thấy đám cá trong giỏ, bà vui mừng cất giọng nói: "Ôi được nhiều như thế này cơ à!"
Trần Thanh Phong kiêu ngạo đáp: "Đương nhiên rồi!"
Anh đắc ý nhìn Bà Trần nói tiếp: "Sau này chưa hiểu rõ vẫn đề mẹ không được la mắng tụi con đấy, chứ chưa gì đã lớn tiếng như thế rồi làm con đau lòng quá đi!"
Bà Trần lại đánh con trai mình một cái rồi nói thêm: "Được rồi, anh là nhất đấy! Tính ra mùa đông năm nay mà có mấy con cá này cũng được xem như là tốt lắm rồi."
Mấy người trong nhà nghe nói bắt được nhiều cá nên cũng vui vẻ ra mặt.
Anh hai Trần vội nói: "Đợi một chút để con đi ra bờ sông xem sao. Có gì bắt thêm một ít cá về!"
Anh ba Trần cũng chen vào nói: "Em cũng đi!"
Bà Trần tiếp lời: "Đi, mẹ đi chung với mấy đứa, chúng ta..."
Còn chưa nói xong, đã bị kế toán Trần ngắt lời: "Trời tối rồi, đi cái gì mà đi! Mấy người các bà nên biết đủ đi chứ! Mưa to vừa mới dứt, nước sông lại chảy xiết mà trời lại tối nữa, mấy người bị điên à! Còn chưa nói trời tối nước sông lạnh lẽo, một đám người lớn già đầu rồi mà không suy nghĩ gì hết!"
Bà Trần lớn tuổi nhất bị chồng nói một hồi không biết phải nói gì.
Trần Thanh Phong thấy vậy, liền mở miệng hòa giải: "Con đã tính toán hết rồi, cũng có để mấy cái giỏ ở ngoài sông cho cá tự chui vào rồi mắc câu thôi. Chiều nay tụi con cũng làm vậy để bắt cá. Tuy nói không phải trực tiếp bắt cá nhưng nó khỏe hơn nhiều, mà giờ trời tối mọi người có ra đó cũng có thấy được mấy cái giỏ đâu mà kéo lên."
"Như vậy cũng tốt!" Kế toán Trần gật đầu nói tiếp: "Sáng kiến này đúng là tốt đấy, đây là lần đầu tiên thấy thằng nhóc như con bắt được nhiều cá như vậy đấy."
Trần Thanh Phong: "..."
Khương Điềm Điềm bật cười, nói: "Mấy con cá này hơn một nửa là con với chị năm bắt đấy ạ!"
Mấy người trong nhà họ Trần: "..."
Không bất ngờ mấy, mấy người họ hoàn toàn không hề bất ngờ dù sao năng lực của Trần Thanh Phong đó giờ ai cũng hiểu được.
Mặc dù vậy thì kế toán Trần vẫn nói: "Mặc dù nói hơn một nửa là hai đứa con bắt thì tính ra đây cũng là lần đầu tiên thằng nhóc Tiểu Lục này bắt được nhiều cá như vậy."
Trần Thanh Phong gãi gãi đầu: "Cha nói mấy lời này nghe qua không giống khen tí nào!"
"Ha ha". Mấy người trong nhà nhịn không được bật cười.
Trong lúc nhất thời bầu không khí trong nhà cũng trở nên vô cùng ấm áp. Đại khái nhờ có Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm hai người nói thêm vào để chọc cười mọi người, khiến cho đại gia đình họ tăng được bầu không khí ấm áp hơn.
Chứ hiện tại mấy người con trong nhà bây giờ đều nhìn xem sắc mặt của cha mẹ họ mà sống, phải nói là mấy đứa trẻ trong gia đình nghèo khó đã sớm trưởng thành biết nhìn mặt đoán ý, ai cũng biết năm nay mùa màng thất bát, mấy đứa nhỏ bọn họ cứ thấp thỏm sợ không đủ ăn, ai nấy cũng đều trầm mặc ít nói, trong lòng luôn có chút run sợ.
Nhưng mà bây giờ thì khác. Cha mẹ ông bà của họ vui vẻ thì tâm trạng của mấy người làm con như họ cũng được thoải mái chút xíu.
Đại Hổ chủ động nói: "Ngày mai để con đi ra sông bắt cá!"
"Con đi cái gì mà đi! Nước sông lạnh muốn chết, chú đây là người lớn còn cảm thấy không chịu nổi đây này. Một đứa con nít mà đi xuống sông cho bị bệnh à! Nếu không cẩn thận để bị cảm lạnh, bỏ tiền mua thuốc uống nhiều khi còn nhiều tiền hơn là bỏ tiền ra mua cá đấy, thằng nhóc như con có tiền mua không mà đòi đi."
Trần Thanh Phong liếc mắt nhìn cháu trai mình một cái, tiếp tục nói: "Ngày mai mấy đứa tụ tập với nhau đi theo thím sáu lên trên núi cắt cỏ cho heo là được rồi."
Trần Thanh Phong trực tiếp chỉ huy phân việc cho mấy đứa nhỏ: "Mặc kệ là làm nhiều hay làm ít cứ đi theo thím sáu của mấy đứa lên trên núi đi, chứ không để lính trong thôn chúng ta bắt được đưa đi làm việc lấy công điểm thì lại khóc!"
Làm việc ở trong nhà nó không giống như làm việc trong đội, làm việc trong nhà thì còn đỡ chứ làm việc trong đội là không thể nào lười biếng được, nếu so với sức mấy đứa trẻ để bọn nhỏ làm cho đội sẽ rất là mệt mỏi.
Trần Thanh Phong dù sao lúc còn nhỏ cũng đã trải qua rồi, nên rất hiểu cảm giác làm việc trong đội nó mệt mỏi đến mức độ nào.
"Chúng con biết rồi ạ!" Mấy đứa nhỏ đưa mắt qua nhìn cha mẹ ông bà của chúng, thấy họ không phản đối nên vội vàng đồng ý.
Con nít thì con nít vậy chứ bọn nhỏ cũng không ngu ngốc đâu.
Bọn trẻ đương nhiên biết đi theo thím sáu của mình giúp việc dù sao vẫn nhẹ nhàng hơn là đi làm việc trong đội. Nhưng bởi vì có công điểm, nên đa số mọi người trong nhà đều muốn có! Vì có công điểm cũng có thể đổi được lương thực, chưa nói trong tình huống như năm nay thì công điểm cũng tương đối cần thiết.
Giống như những gì Trần Thanh Phong nói ai cũng biết anh nói đúng, nên mấy người anh trong nhà đều liếc mắt qua cảm ơn đứa em này của mình, anh hai Trần nói: "Đợi mai anh với chú đi qua đó bắt cá."
"Em cũng đi." Anh ba Trần và anh tư Trần cũng nhanh chóng mở miệng nói muốn đi.
Mấy người bọn họ rất là thương mấy đứa con của mình, tính ra cha mẹ nhà nào mà chả thương và xót cho con mình cơ chứ!
Nhà họ dù sao cũng đủ công điểm rồi nên cũng không muốn để con mình đi làm việc cực khổ lấy thêm công điểm làm gì.
Nhưng mà mấy người họ cũng không tiện nói thẳng ra, cũng may có Tiểu Lục nói ra tiếng lòng của mấy ông anh trong nhà này.
"Tối đem nướng hai con cá đi để cho nhà mình có nay một bữa ăn ngon chút." Kế toán Trần quay ra nói với Đừng thấy Bà Trần bình thường nóng tính vậy chứ bà rất nghe lời chồng mình. Nghe chồng nói vậy bà cũng đáp: "Được, để bây giờ tôi vào làm luôn."
Kế toán Trần quay qua nói với mấy đứa con của mình: "Hôm nay, nhà mình có chuyện tốt là vậy, nhưng mà thôi cha thấy sáng mai đại đội trưởng chắc sẽ tổ chức một cuộc họp trong thôn nghe đâu là bàn luận chuyện thu hoạch."
Kế toán Trần vừa nói ra, nhưng mọi người đều đã mơ hồ đoán trước được. Tình hình khó khăn bên ngoài ai cũng thấy được, sau mấy ngày mưa lớn này mọi người đã ra ruộng kiểm tra rồi, lương thực đều bị gãy đổ.
Nên bây giờ không thu hoạch cũng không được.
Buổi tối trở lại phòng Khương Điềm Điềm ghé vào người Trần Thanh Phong nói: "Trồng vội mà gặt cũng vội, nhưng dù sao làm việc gì cũng chỉ vì kiếm công điểm lo cho bản thân nên thân thể quan trọng lắm. Anh phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận đấy."
Thật ra nếu Điềm Điềm không nói thì Trần Thanh Phong cũng biết mà cẩn thận, nhưng mà được vợ của mình quan tâm lo lắng trong lòng anh cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Anh nói: "Em yên tâm anh làm sao lại để bản thân mình làm việc mệt mỏi được chứ, anh còn phải lo cho em nữa mà."
Anh nói xong liền đứng dậy bưng chậu nước ấm tới trước mặt Điềm Điềm nói: "Nào ngâm chân thôi.
Hai người bốn chân cùng nhau bỏ vào trong chậu nước, Khương Điềm Điềm muốn dọc nước một tí cứ nhích qua nhích lại bị Trần Thanh Phong dùng chân mình đè lên nói: "Không được nhúc nhích."
"Em càng thích nhúc nhích đấy!" Khương Điềm Điềm cười khúc khích nói.
Đơn giản chỉ là rửa chân thôi mà hai người chơi đùa cả một buổi lâu.
Vui đủ rồi, hai người mới chịu trèo lại vào giường nằm, Khương Điềm Điềm lăn qua chỗ Trần Thanh Phong chui sát vào người anh, thì thầm: "Sau này anh nhớ chui vào mền sớm một chút cho nó có hơi ấm, để em còn nằm vô nữa, chứ cái mền này lạnh quá đi."
Trần Thanh Phong mặt mày tươi rói nói: "Đương nhiên là không rồi, anh phải để em chịu chung cảm giác lạnh lẽo với anh mới được."
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu lên, dùng tay bóp lấy mặt của Trần Thanh Phong, cô ra sức trừng mắt với anh, cái tên này bị chiều riết nên hư rồi!
Trần Thanh Phong nhìn thấy cô trừng như muốn lòi con mắt ra luôn, anh không nhịn được bật cười, âu yếm nói: "Em thật là đáng yêu."
Khương Điềm Điềm: "..."
Trần Thanh Phong ôm chặt cô nói tiếp: "Lại đây anh sưởi ấm cho em nè, ôm chặt vào."
Nói xong, anh nói tiếp: "Mai em cứ kiếm việc gì đó cho mấy đứa nhóc làm, không cần nuông chiều bọn nhỏ làm gì."
Khương Điềm Điềm đáp: "Em đương nhiên là biết rồi! Anh cứ yên tâm đi!"
Đừng thấy bình thường họ lười biếng, nhưng mà Khương Điềm Điềm rất rõ ràng. Anh Tiểu Phong của cô nói rất đúng, thật ra tính toán kỹ càng hai người bọn họ cũng lao động làm việc đủ cho hai người, vì dù sao họ cũng đâu có con đâu.
Nên cái nào ra cái đó thôi, không chiều hư bọn trẻ cũng không bóc lột quá làm gì. Như vậy mới đúng theo tính cách của hai người họ. Cho nên để người khác làm việc cùng thì cô cũng không có khách sáo đâu!
Đương nhiên, Khương Điềm Điềm cũng đã phân tích rành mạch rồi, bọn trẻ cũng không lười biếng mà cũng không giúp được gì quá nhiều. Nên tính ra cô giúp mọi người trong nhà rất nhiều đấy, thành ra Bà Trần vẫn hay lén lút cho cô một chút đồ tốt đó nha! Hì hì!
Muốn nói người được lợi nhiều nhất chính là mấy đứa nhỏ bên nhà anh ba ấy chứ! Tuy rằng nhà bên đó cần cù làm việc, nhưng tính ra nhà có trẻ con mà còn có nhiều đứa nữa, mà mấy đứa nhỏ đó ăn thì được nhưng lại không làm kiếm công điểm được.
Mà người chịu thiệt thòi nhiều phải nói đến chính là ba người kế toán Trần, Bà Trần và Tô Tiểu Mạch. Mà nếu tính kỹ nữa thì lại có thêm Trần Hồng.
Tuy nói rằng Bà Trần cũng rất thương con gái ruột của bà, nhưng mà Trần Hồng cũng đã trợ cấp cho nhà mẹ đẻ của mình rất nhiều.
Nói tóm lại hiện tại cô và Trần Thanh Phong cũng được xem như có chút dư giả, thoải mái rồi. Nhưng mà phải công nhận là nếu có con thì cuộc sống cũng khá vất vả.
Khương Điềm Điềm dựa vào trong lòng ngực của Trần Thanh Phong, nói: "Chúng ta từ từ hãy sinh con nha anh."
Trần Thanh Phong đáp: "Việc đó là đương nhiên rồi!"
Anh cảm thán nói tiếp: "Sinh con sớm quá đối với thân thể của em không tốt. Còn chưa kể nhà chúng ta cũng không giàu có gì mấy, nên chưa có khả năng để em đi bệnh viện sinh em bé, mà sinh con ở nhà thì anh thấy không an toàn cho lắm!"
Khương Điềm Điềm nghiêng người qua nhìn Trần Thanh Phong, cảm thấy Trần Thanh Phong quả nhiên là người có ăn học nên kiến thức rất tốt.
Hiện tại ở nơi này người ta luôn nghĩ kết hôn bắt buộc phải sinh con đẻ cái, sinh hết đứa này tới đứa kia, sinh con gái thì không vui mà sinh con trai thì hạnh phúc.
Nhưng mà không ai nghĩ sinh con ra rồi có đảm bảo cho nó có được cuộc sống tốt hay không? Người một nhà nghèo khổ không có gì ăn đây này ở đó mà suy nghĩ đến việc sinh con nối dõi tông đường.
Thật là, không thể hiểu nổi suy nghĩ của những người ở đây.
Khương Điềm Điềm ôm lấy Trần Thanh Phong, ngọt ngào nói: "Em quả nhiên không có nhìn lầm người, đời này em đã chọn đúng chồng rồi."
Trần Thanh Phong nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa đầu cô vợ nhỏ của mình, âu yếm nói: "Đương nhiên rồi, anh cũng không phải là người không có đầu óc. Dù muốn sinh con cũng phải đợi thêm vài năm nữa, chưa nói sinh con ra chúng ta còn phải chăm sóc cho nó nữa, cực kỳ phiền phức nha! Anh còn ăn chưa đủ no, giờ thêm một đứa con nữa thì nhịn đói à?"
Khương Điềm Điềm chu cái miệng nhỏ phản đối: "Anh gần đây ăn uống vô cùng phủ phê luôn."
Bọn họ có trữ đồ ăn lại, nên Trần Thanh Phong chỉ cần đói sẽ về phòng ăn thêm cơm. Vậy mà lại bảo bản thân ăn không no, đúng là đồ lừa đảo mà.
"Anh ăn còn nhiều hơn em ăn nữa!" Khương Điềm Điềm chọc chọc vào mặt anh nói tiếp: "Vậy mà dám nói bản thân ăn không đủ no."
Trần Thanh Phong nghiêm túc nhưng vẫn lộ ra một chút ý cười nói: "Thật sự anh không có cảm giác no chứ bộ."
Khương Điềm Điềm mắng yêu: "Anh đúng là cái thùng cơm di động!"
Trần Thanh Phong hơi hơi híp mắt đáp: "Em dám khiêu khích anh à! Em không biết anh là đại ma đầu hay sao?"
"Ây da!"...
Quả nhiên, ngày hôm sau mọi người đều lao vào tình trạng trồng vội, mà gặt còn vội hơn.
Năm rồi trồng vội gặt vội, mà năm nay so với năm rồi còn sớm hơn nữa. Cũng may mọi người trải qua đợt mưa lớn vừa rồi, dù vẫn còn đau lòng cho vụ mùa nhưng cũng rất nhanh vực dậy tinh thần khôi phục trạng thái bắt đầu vào làm việc.
Mấy ngày nay thời tiết vẫn luôn âm u, thế cho nên người trong thôn đều vô cùng lo lắng. Hiện tại mọi người bắt đầu làm việc rồi nhưng nếu có mưa to ập đến thì không biết sẽ tồi tệ như thế nào nữa.
Mọi người trong thôn khí thế hừng hực vì sợ trời sẽ đổ mưa, nên ai nấy cũng làm việc mau lẹ không dám chậm trễ phút giây nào.
Khương Điềm Điềm cũng vậy, đáng lẽ nhiệm vụ của cô chỉ là chặt cỏ heo, nhưng mà cô còn muốn phụ nấu cơm cho gia đình nữa.
Nhưng hiển nhiên là cô lại bị Bà Trần từ chối, bà ấy một mực không cho cô làm. Bà bảo cứ làm xong việc là được rồi không cần làm thêm gì nữa đâu.
Bởi vì trồng vội gặt vội, nên giữa trưa về nhà, người nhà họ Trần ăn uống rất nhiều.
Khương Điềm Điềm mỗi ngày đều đúng hạn đem Đại Hổ, Nhị Hổ cùng Đại Nữu, Nhị Nữu lên núi, Tam Nữu, Tứ Nữu cùng Tam Hổ thì dẫn đi ra bờ sông đào giun sẵn canh chừng mấy cái giỏ cá để tránh cho người ta trộm cá của họ.
Con cháu bên nhà anh tư Trần có Ngũ Nữu và Tứ Hổ còn khá nhỏ thì phụ trách giữ nhà.
Thời điểm này nhìn thấy mấy người trong nhà họ Trần ai ai cũng vô cùng mộ, bởi vì giờ mỗi người trong nhà họ việc thì nhiều mà người thì ít. Trong khi đó nhà họ Trần thì ngược lại, con cháu đông đúc, người cũng nhiều. Trước kia đông người thì có chút khó khăn nhưng mà giờ nhìn lại không phải đã được nhờ rồi sao.
Vương đại nương quay qua nói với Bà Trần: "Nhà bà có nhiều người sướng thật đấy."
Bà Trần hiểu được ở thời điểm này không thể tỏ ra là mình giàu có, bây giờ mỗi nhà đều trải qua cuộc sống khó khăn, nếu người ta biết được gia đình mình sống tốt quá thì thế nào cũng có chuyện.
Đều là những người sống trong thời kỳ cực khổ, nên sống trong cái khổ tự nhiên có mấy phần thông minh sáng suốt.
Bà thở dài một tiếng, nói: "Bà chỉ nhìn thấy mấy đứa nhỏ nó làm việc vậy đó, chứ bà không thấy cảnh tại nhỏ ăn cơm đâu! Mọi người đều nhìn thấy mấy người nhà họ Trần chúng tôi sống rất tốt mà quên nhà tôi đông người như vậy công đều cũng không đổi đủ. Bà chỉ cần suy nghĩ một chút thấy nhà tôi bao nhiêu người rồi một ngày ăn biết bao nhiêu là đồ ăn. Người lớn nhiều như vậy mà làm việc nhiều thì sẽ mệt, mỗi lần ăn đều phải ăn cho no mới có sức làm. Mà con nít thì phải ăn nhiều mới có sức lớn nên cũng không dám để tụi nhỏ nhịn đói. Tính ra nhà tôi mỗi ngày ăn đồ ăn nhiều hơn nhà khác gấp mấy lần."
Mỗi lần nói là mỗi lần Bà Trần đưa ngón tay ra tính, Vương đại nương nghe thấy cũng cực kỳ hoảng sợ.
Sau đó nghĩ lại nhà bà cũng chỉ có sáu người lớn mà mỗi ngày ăn cơm cũng đã nhiều như vậy rồi. Mà nhà Bà Trần trên dưới cũng tầm hai người tính cả lớn lẫn bé, thành ra những gì Bà Trần vừa nói quả thật không phải nói suông.
"Đúng là mỗi nhà chúng ta đều sống không quá tốt mà."
"Đó là điều đương nhiên rồi!"
Tuy rằng những người khác không ngồi cùng với hai bà nói chuyện nhưng mà họ vẫn đưa tai lên nghe ngóng tình hình bên này. Vừa nhìn thấy Bà Trần khoa tay múa chân chữ được chữ mất cũng hiểu được bà đang nói gì, ai nấy cũng chỉ biết im lặng mà cảm thán.
Phải công nhận nhà đông dân số thì cũng có nhiều công điểm, nhưng mà nhà nào cũng phải ăn cơm theo số lượng thành viên trong nhà thôi.
"Ngày thường còn đỡ nhé, nhưng mà chỉ cần vô mấy ngày trồng vội gặt vội bà nghĩ tôi vui vẻ sao? Nhà tôi sức ăn phải nói là tăng hơn những ngày thường gấp mấy lần đấy!" Bà Trần tiếp tục thở dài nói: "Cũng không biết năm nay có được phân thêm cải trắng hay không nữa?"
Bà chuyển sang chủ đề khác mấy người xung quanh cũng vì vậy mà nghĩ đến chuyện khác. Thế là bắt đầu bàn tán xôn xao không biết năm nay phân phát lương thực như thế nào?
Mấy người lớn tuổi trong thôn có nhiều kinh nghiệm đoán rằng lương thực năm nay có thể nhiều hơn năm trước một ít.
Hiện tại, mọi người ai nấy đều u sầu! Giờ mà nộp lương thực lên trên không biết có được phân lương thực về nhà họ nhiều hơn một tí không nữa.
Lúc này, có không ít người nghĩ đến chuyện đồn đãi trước đó, cho nên những nhà có điều kiện một chút đã suy nghĩ phải làm gì đó rồi.
Tính ra điều kiện mỗi nhà cũng ngang nhau, nhưng mà nếu được thì cố gắng giữ lương thực lại không bán ra, ai biết đâu được lỡ bán ra rồi gặp chuyện gì lại không có cái mà ăn.
"Cũng không biết sao nữa, nếu chúng ta không có đủ lương thực thì phải làm cái gì bây giờ?" Có người vừa nói vừa thở dài.
Bà Trần nhướng mí mắt xốc lại tinh thần nói: "Đợi vụ mùa này thu hoạch xong rồi thì chúng ta nhanh chóng tranh thủ thời gian chạy lên núi hái một chút rau dại về dự trữ, nói không chừng lại có ích cho chúng ta trong lúc thiếu thốn."
"Đúng đúng đúng! Bà nói đúng đấy! Chúng ta cứ vậy mà làm đi." Vài người đồng thanh nói.
Mấy hôm trước trời đổ mưa là thời điểm thích hợp giúp nấm mọc nhanh, người nào người nấy lại bắt đầu nôn nóng muốn lên núi xem xét tình hình.
Chỉ là giờ có muốn thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm gì, chỉ cần nói xin nghỉ lên núi lượm nấm đảm bảo sẽ bị đại đội trưởng đánh cho nhừ xương. Dù sao họ còn phân biệt được nặng nhẹ nên đành nén lại vậy.
Mà cho dù bây giờ có lượm được nấm thì cũng chả biết phải làm gì với chúng nữa. Nhưng mà có một số người lại không nghĩ như vậy, một số người đó là ai? Chính là những người trong nhà họ Trần.
Khương Điềm Điềm đem bốn đứa nhóc lên trên núi, làm thím của bọn nhỏ nên cô trực tiếp phân chia công việc cho từng đứa: "Đại Hổ, Nhị Hổ hai đứa chịu trách nhiệm giúp thím cắt cỏ heo, Đại Nữu, Nhị Nữu hai đứa chịu trách nhiệm hái nấm nhưng mà đừng đi xa quá. Chỉ hái gần gần đây thôi, mấy đứa làm được không?"
"Dạ được ạ!" Mấy đứa nhỏ cất giọng oang oang lên đáp.
Khương Điềm Điềm gật đầu nói: "Tốt lắm! Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu làm việc thôi."
Cô không đi hái nấm vì cơ bản bản thân cô không phân biệt được đâu là nấm ăn được và đâu là nấm độc, thành ra cô thấy bản thân vẫn nên đi cắt cỏ heo thôi.
"Nếu có chuyện gì thì kêu to lên cho thím, mấy đứa biết chưa?" Khương Điềm Điềm cũng không biết sau cơn mưa sẽ có rắn rết hay bò cạp gì hay không, nên cô nghiêm túc dặn dò mấy đứa cháu của mình.
"Con không sợ!" Đại Nữu cất cao giọng kiêu ngạo nói: "Vẫn mong có con rắn nào bò tới, chúng ta đánh chết nó đem về nấu thịt ăn."
Đại Hổ, Nhị Hổ ánh mắt sáng lên cũng nhất trí gật đầu nói theo: "Đúng vậy, rắn đâu? Có giỏi thì bò tới đi."
Khương Điềm Điềm: "..."
Mấy đứa này có cần lợi hại như vậy không chứ? Thật không ngờ mấy lời này lại để mấy đứa con nít nói!
Đừng nói Đại Nữu hay Nhị Nữu mà ngay cả Đại Hổ, Nhị Hổ so với Khương Điềm Điềm đều cực kỳ quen thuộc với mọi ngóc ngách trên núi, nên làm gì cũng cực kỳ thành thạo.
"Thím ơi, trưa hôm nay chúng ta được ăn đồ ăn ngon không ạ?"
Khương Điềm Điềm gật đầu nói: "Thím nghe nói trưa nay có thể chúng ta được ăn thịt đấy." Cũng bởi cô nghe nói hôm nay ở nhà sẽ nấu món thịt xào cải trắng, cho nên liền đáp lại rất nhanh."
Mấy đứa nhỏ nghe vậy mắt đứa nào đứa nấy đều sáng lên, cực kỳ vui vẻ mà chép chép cái miệng, có đứa hộ to: "Vậy thì chúng ta phải làm việc nghiêm túc rồi!"
Mấy ngày nay, đứa nào cũng đều được ăn đồ ăn ngon! Giữa trưa ngày hôm qua được ăn thịt gà, giữa trưa hôm trước thì được ăn cá...
Nói tóm lại toàn là đồ ăn ngon, thật tốt quá đi! Được ăn ngon nên bọn trẻ cũng có tinh thần sức lực hơn rất nhiều.
"Thím ơi, tụi con sẽ làm việc thật nghiêm túc."
Khương Điềm Điềm nở nụ cười đáp: "Thím biết rồi, mấy con cứ làm việc tốt vào, làm việc tốt đợi qua mấy ngày thím sẽ khen thưởng cho mấy đứa."
Khương Điềm Điềm vừa chặt cỏ vừa thần bí nói: "Khen thưởng cá nhân nên không thể tiết lộ cho mấy đứa biết trước được."
Bọn trẻ háo hức reo lên: "Wow... Thím khen thưởng cái gì vậy ạ?"
Khương Điềm Điềm nhướng mày đáp: "Bây giờ không thể nói được, đợi tới lúc đó mấy đứa sẽ biết thôi."
Đúng là chỉ cần treo giải thưởng ở phía trước thì ai nấy cũng cực kỳ nhiệt tình mà làm việc. Khương Điềm Điềm với bọn trẻ ở bên chuồng heo làm việc rất tốt, tính ra nhờ có dịch heo mọi thứ cũng không quá khó khăn.
Bởi vì dịch heo mấy người trong đại đội sợ lây bệnh nên tranh thủ xây sửa chuồng heo rồi lót thêm đồ vào chuồng.
Vậy mà không nghĩ tới trời lại đổ mưa ngay thời điểm vừa làm xong, cũng nhờ vậy mà đỡ phải dọn dẹp nhiều.
Tuy nói sau mấy ngày mưa thì chuồng heo giống như vừa được rửa sạch cuốn bay nhiều thứ và bị dột một số chỗ. Nhưng tính ra vẫn còn tạm được, thành ra bây giờ Khương Điềm Điềm và chị Vương phải bắt tay vào việc sửa lại chuồng. sang Mặc dù nhìn sơ qua có chút mệt mỏi nhưng mà mọi thứ cũng dần dần hoàn thiện.
Mấy ngày áp dụng biện pháp trồng vội gặt vội ai nấy cũng phải ra ra vào vào để làm cho xong, thành ra trông ai cũng cực kỳ mệt mỏi và vất vả.
Có điều cũng may trải qua sáu ngày bận rộn, cuối cùng mọi người cũng đã thu hoạch mọi thứ xong xuôi hết rồi.
Còn bước cuối cùng là đem bắp tách ra từng hột rồi phơi khô nữa là xong. Còn mấy bộ phận khác của trái bắp thì gom lại để nhóm lửa.
Mà bây giờ bầu trời lại bắt đầu có nhiều mây, mọi người cũng mặc kệ dù sao cũng phải phơi khô bắp mới được, mưa to gió lớn gì thì mình tính sau.
Đại đội trưởng thường xuyên đi xuống công xã xem xét mọi việc xem thử xem đã tiến triển đến đâu, năm nay không giống như năm rồi thành ra phải theo dõi tiến độ cho kỹ lưỡng. Mà đại đội trưởng đi xem xét công xã thì chắc hẳn kế toán Trần cũng phải đi cùng.
Bởi vì kế toán Trần công tác ở đại đội, nên tin tức gì ở đại đội người nhà họ Trần đều nắm được thông tin rất nhanh.
Cứ mỗi ngày ăn xong cơm trưa hay cơm chiều là mọi người đều túm tụm lại hỏi thăm tình huống đại đội như thế nào? Có gì mới không?
"Thật ra chỉ khi nào thấy khổ thì mọi người mới chạy đến công xưởng cần mẫn làm việc thôi, nên nhà chúng ta như thế này tính ra là được đại đội ưu ái rất nhiều rồi. Chứ ở đại đội khác thì khó nói lắm." Bà Trần lắp bắp kinh hãi nói: "Chúng ta như vậy mà cũng được gọi là đã ưu ái rồi sao?"
Kế toán Trần liếc liếc nhìn bà một cái, hỏi lại: "Không ưu ái chứ là gì? Bà nghĩ mấy đại đội khác được như đại đội chúng ta à? Chúng ta tuy rằng bắp phơi không kịp khô, vẫn còn ướt. Nhưng mà chỉ cần phơi vài hôm thì vẫn được một ít lương thực. Còn chưa nói mấy cái lương thực khác chúng ta cũng đã thu hoạch được một ít rồi. Cho nên nhìn chung thì năm nay khó khăn nhưng so với mấy đại đội khác thì đại đội chúng ta là mạnh nhất. Đại đội Liên Hoa bên đó họ còn chưa thu hoạch lương thực nữa kìa."
Lời kế toán Trần vừa nói ra ai nấy cũng cực kì kinh ngạc.
Anh hai Trần vừa châm nước vừa cảm thán nói: "Cha nói cũng đúng, đại đội của chúng ta ở trong huyện trừ bỏ bắp chưa làm xong thì mấy thứ khác đa số đã thu hoạch xong hết rồi."
"Dù sao cũng có cái để bán buôn trao đổi, tính ra cũng không quá khổ rồi đúng không?"
"Không biết bây giờ người ta có hỗ trợ cung cấp lương thực không ạ?" Khương Điềm Điềm quay sang hỏi.
Mọi người nghe cô hỏi đều đồng loạt quay sang nhìn cô, trông cô chả khác nào một cô học trò ngoan ngoãn đang đặt ra vấn đề.
Kế toán Trần lắc đầu đáp: "Tới giờ vẫn chưa nghe ở trên nói gì cả, dù sao hiện tại có quá nhiều nơi gặp khủng hoảng nghiêm trọng."
Khương Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt, nói: "Ý cha là ở mấy đại đội khác có chuyện ạ?"
Kế toán Trần nhâm nhi ly nước trà nói: "Cũng không phải, vì lần này mưa to trên cả nước, chúng ta ở bên này vẫn còn tốt! Chỉ có một đêm đến khoảng chừng nửa đêm mới bắt đầu có mưa đá. Còn những nơi khác mưa đá đến tận hai ngày liền. Các con cũng thừa biết mưa đá liên tục như vậy có khi cây cối còn không chịu được thì nói gì đến lương thực trồng trọt. Nên cha nghe đâu ở công xã nói không chỉ đại đội mà chính công xã của chúng ta thậm chí là huyện của chúng ta rất khó nhận được trợ cấp lương thực."
Mọi người ai nấy nghe xong đều há hốc mồm. Trong lúc nhất thời, ai nấy đều im lặng mà suy nghĩ, không nói nên lời.
Trần Thanh Phong nhìn thấy mỗi người đều ngẩn người, anh lại nâng cao khóe miệng nói: "Mọi người làm gì mà ngây ngốc hết vậy? Việc này không phải ai cũng đã từng nghĩ đến rồi sao! Năm rồi ở đại đội chúng ta cũng có khác gì năm nay đâu. Năm nào mấy chỗ khác cũng đều gặp tình trạng nặng hơn chỗ chúng ta, nên khẳng định chắc chắn chỗ chúng ta sẽ không được ưu tiên hỗ trợ lương thực rồi. con biết thừa sẽ như vậy nên cũng không có gì ngạc nhiên cả."
Mà cho dù ở trên muốn hỗ trợ lương thực thì chắc chắn cũng sẽ chọn đại đội hay địa phương nào bị nghiêm trọng nhất thôi. Mặc kệ ai làm lãnh đạo thì cũng sẽ làm như vậy.
"Vậy bây giờ nhà chúng ta phải làm sao bây giờ đây ạ?" Mấy cô con dâu lo lắng sốt ruột hỏi.
Bà Trần liếc mắt một cái, nói: "Sao trăng cái gì chứ? Có gì mà sốt ruột, mấy việc này mấy con không cần phải bận tâm làm gì. Nhiệm vụ của mấy con là làm xong chuyện của mình là được rồi, mấy cái khác không cần phải quan tâm."
Bà Trần vừa nói xong, mấy cô con dâu nhà họ Trần liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, mẹ chồng họ nói vậy chứng tỏ là nhà họ có cách giải quyết rồi.
Đừng nhìn mấy người họ ngày thường ai nấy cũng muốn làm chủ nhà, nhưng chỉ cần đến thời điểm quan trọng thì ai nấy cũng sợ hãi. Lúc đó ai đứng ra chỉ đạo thì họ theo người đó thôi chứ cũng chả biết làm gì.
Chỉ có hai người Tô Tiểu Mạch và Khương Điềm Điềm là ngoại lệ. Tô Tiểu Mạch trọng sinh một lần rồi nên cô cũng cứng cỏi hơn ít nhiều.
Mà Khương Điềm Điềm lại là một người có tâm lý cực kì mạnh mẽ, hai người đều là nữ chính thì giống như được trời cao giúp sức rồi.
Tuy nói được trời cao giúp sức nhưng cô cũng không tin vào hào quang của Tô Tiểu Mạch cho lắm.
Vì dù sao tiểu thuyết vẫn là tiểu thuyết mà hiện thực là hiện thực.
Mà hiện thực sẽ luôn bởi vì những tình huống phát sinh bất ngờ mà làm thay đổi cốt truyện. Đơn giản vì bọn họ có hào quang nữ chính cũng chỉ có thể chuẩn bị trước mọi thứ thôi, mà đến cả biết trước mọi thứ còn không vượt qua được thì phải nói là xui không tả nổi. Cho nên lúc này Khương Điềm Điềm vẫn rất nhẹ nhàng.
Cô bày ra thái độ cực kỳ chắc chắn nói: "Mẹ à, có mẹ dẫn đầu con tin nhà chúng ta sẽ thuận lợi vượt qua cá." tát Bà Trần nghe Khương Điềm Điềm khen ngợi bà thì thích vô cùng, bà mỉm cười nói: "Cái con bé này nha! Sao lại nói như vậy chứ, không chỉ có mẹ mà còn có cha mấy đứa nữa. Nói tóm lại sẽ không để nhà chúng ta rơi vào cảnh khó khăn thiếu thốn gì đâu."
"Chúng con sẽ cùng mẹ vượt qua!" Khương Điềm Điềm nắm chặt hai tay giơ lên cao làm động tác cổ vũ.
Trần Thanh Phong thấy cô như vậy thì mỉm cười híp mắt nói theo: "Điềm Điềm nhà chúng ta thật tràn đầy sức sống."
Khương Điềm Điềm nghiêng mắt, để mắt đối mắt với Trần Thanh Phong, cô mỉm cười ngọt ngào đáp: "Anh Tiểu Phong của em cũng vậy mà."
Cô lấy miếng thịt trong chén của mình gắp bỏ vào trong chén của Trần Thanh Phong rồi nói: "Cho anh ăn để có sức làm việc nè." Cô dương dương tự đắc hất cằm, nói tiếp: "Anh thấy em đối xử với anh tốt không?"
Trần Thanh Phong lập tức tiếp lời: "Anh đương nhiên biết là em đối xử với anh rất tốt mà, anh cũng đối xử với em tốt không kém đâu."
Hai người này không quan tâm ở xung quanh có người không. Cứ thế người hát kẻ xướng khen nhau nứt mũi, khoe ân ái đầy trời.
Phải công nhận lúc này hai người như hai tia lửa điện đánh vào nhau mà bắn ra pháo hoa bốn phía! Làm cho mấy người còn lại đều cảm thấy bản thân sẽ sớm bị điện giật chết nếu còn phải nghe thêm bất cứ lời nào của hai con người này, ai nấy đều lắc đầu ngao ngán. Mấy đứa nhỏ lớn một chút cũng đã dần hiểu chuyện rồi nên đỏ mặt ngồi nhìn chú thím mình hát xướng với nhau.
Trần Thanh Phong quay sang nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chuyện gia đình của chú mấy đứa nhóc các con nhìn cái gì chứ?"
Bọn trẻ: "!!!"
Đại Hổ cất giọng nói: "Chúng con cũng có phải con nít nữa đâu chứ!"
"Thì sao chứ, lớn rồi nhưng vẫn còn độc thân đó thôi, người độc thân thì không được nhìn vào chuyện của người có gia đình biết chưa? Mấy nhóc con kia!" Trần Thanh Phong lại bắt đầu giở giọng văn vở.
Mấy đứa nhỏ nghe vậy suy nghĩ một hồi lại cảm thấy mấy lời của chú mình nói thật hợp lý không biết phản bác thế nào luôn!
Haiz!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận