Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 76
Tô Tiểu Mạch đến trường của bọn họ.
Việc này khiến cho Khương Điềm Điêm vô cùng kinh ngạc, một nhà ba người các cô đi nhanh tới cửa lớp học, vừa tới đã nhìn thấy Tô Tiểu Mạch.
Khương Điềm Điềm nhanh chân chạy về phía Tô Tiểu Mạch ôm chầm lấy cô, cô ôm lấy Tô Tiểu Mạch hỏi thăm: "Chị Mạch, sao chị lại tới đây vậy? Cũng không nói trước cho tụi em một tiếng nữa chứ!"
Sau lưng Tô Tiểu Mạch xuất hiện cặp song sinh long phượng, Khương Điềm Điềm thấy vậy liền cúi xuống ôm cả hai rồi hỏi: "Có nhớ thím hay không nào? Có phải là siêu nhớ thím đúng không?”
Cặp song sinh bây giờ so với trước kia cũng không còn quá giống nhau nữa. Tuy nói ở nhà giáo dục hai đứa trẻ cũng khá tốt, nhưng khi đến lên tới thành phố rồi thì môi trường cũng như giáo dục sẽ không giống như ở quê nhà nữa. Thành ra tinh thần và diện mạo cũng khác rất nhiều.
Hai cô cậu bé đều nở nụ cười xán lạn cất giọng thanh thúy nói: "Dạ có ạ!"
Lúc hai đứa trẻ ở nhà còn không có cảm thấy gì đặc biệt, đến khi rời quê nhà đi rồi mới cảm thấy thiếu chú nhỏ, thím nhỏ và Tiểu Thất thì mọi thứ xung quanh dường như rất đỗi yên tĩnh.
Đang suy nghĩ vu vơ thì Tiểu Thất cũng nhanh chóng xông tới chỗ bốn người đang đứng. Cu cậu bổ nhào lên người anh trai và chị gái lâu ngày không gặp, Tiểu Thất hét lên: "Anh năm, chị sáu em nhớ hai người lám!"
Tiểu Thất nhảy lên sung sướng nói: "Em mỗi ngày đều nhớ hai người! Em ở đây mỗi ngày đều phải đi học rất sớm, em."
Blah blah... cu cậu hoài niệm những chuyện dạo gần đây cứ vậy mà kể miên man. Khương Điềm Điềm nhìn thấy con trai như vậy thì cười nói: "Chị tới đây chắc chắn là vẫn chưa ăn cơm gì rồi đúng không? Đi với em qua đây chúng ta ăn thử cơm của nhà ăn trường em này!"
Khương Điêm Điềm ai oán nói: "Từ lúc chúng ta tách ra, không có chị nấu ăn cho em, em cảm thấy nhân sinh vô cùng chán nản! Đầu bếp của nhà ăn trường em tay nghề không ngon bằng chị đâu!"
Đám người Bạch Phi Phi nghe thấy Khương Điềm Điềm ăn to nói lớn thì vô cùng nể phục, cô nói mấy lời này to rõ như vậy không sợ bị người ta đánh à?
Nếu là chị em ruột thịt thân như thế này thì họ cũng không nói! Nhưng hai người này là chị em dâu mà, Khương Điềm Điềm dám trông cậy người ta sẽ nấu cơm cho mình sao?
Nhưng mọi thứ lại ngoài dự đoán của mọi người, Tô Tiểu Mạch nghe thấy Khương Điêm Điềm nói vậy thì cũng vui vẻ trả lời: "Tối nay chị sẽ bộc lộ tài năng nấu ăn cho các em! Đúng rồi, anh trai của em cũng tới đây nữa đấy!"
Tô Tiểu Mạch nhìn về phía Trân Thanh Phong nói cho anh biết, Trân Thanh Phong nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng, anh cảm thấy kỳ quái liên quay sang hỏi: "Anh năm cũng tới đây ạ? Vậy rồi anh ấy đâu chị?"
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì đáp: "Anh ấy đến đây công tác, khoảng buổi chiều sẽ trực tiếp đi đến chỗ của hai em ở luôn."
Thật ra hai người họ lúc đầu đã đi đến chỗ ở của Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm, nhưng mà khi đến đó thì không tìm được hai người họ nên mới đi đến trường học.
Khương Điềm Điềm suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Chị năm này, sao chị có thể đến đây được vậy? Trường học chỗ chị hôm nay có ngày nghỉ à?"
Tô Tiểu Mạch cười đáp: "Trường học chỗ chị so với trường ở đây của em học sớm hơn một chút, cho nên cũng thi khá sớm, cũng vừa lúc anh của các em phải tới đây đi công tác, chị liền suy nghĩ vừa lúc không có gì để làm thôi thì cả nhà cùng nhau đi đến đây thăm ba người luôn. Dù sao thì chị cũng chưa từng tới Thượng Hải bao giờ, thành ra tới đây ở vài ngày rồi sẵn tiện chúng ta rủ nhau về quê luôn một thể. Đi càng đông thì càng thêm vui thôi!"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì cười nói: "Đúng đấy em cũng thấy vậy rất vuil"
Cô lại nói tiếp: "Chị không biết đâu, em ở đây mỗi ngày đều phải ăn uống ở căn tin, mà ăn uống cũng rất khó khăn. Cho nên giờ chiều nay tụi em đi mua đồ ăn về cho chị năm nấu ăn nhé?"
Tô Tiểu Mạch cười đáp: "Được thôi!"
Tiểu Thất nghe hai người nói chuyện thì vui vẻ reo lên: "Con muốn ăn cơm rồi! Chiều nay sẽ được ăn đồ ngon rồi!"
"Đi đi đi, chúng ta đi ăn trưa trước đi!" Khương Điềm Điềm lôi kéo tay Tô Tiểu Mạch, tay còn lại cũng không quên lôi kéo mấy cô cậu bé đi cùng. Nhìn vào rất là hăng hái."
Bây giờ là buổi trưa nên dù sao cũng phải ăn trưa trước rồi tính tới buổi ăn chiều. Nhóm người nhanh chóng di chuyển đến nhà ăn, sau đó cùng nhau đi vê chỗ ở của gia đình ba người Khương Điềm Điềm.
Về tới nơi Khương Điềm Điềm đã cất giọng nói: "Ở đây tụi em thuê hai phòng nên mấy ngày này hai anh chị cứ ở phòng bên cạnh đi không cần phải ngại ngùng."
Dù sao chủ nhà của tụi em ở đây tính tình cũng rất tốt. Trong mấy ngày này nếu em đang đi học mà có gì không biết chị cứ hỏi chủ nhà ở đây nhé!"
Tô Tiểu Mạch nghe xong thì nói: "Thật ra chị cảm thấy các em nên mua một căn nhà để ở đi!"
Khương Điềm Điềm nghe Tô Tiểu Mạch nói vậy thì cười đáp: "Vấn đề này em cũng có suy nghĩ qua rồi, nhưng mà với tụi em hiện tại cũng không cần phải mua gấp quá, gấp gáp quá cũng không được gì, vì dù sao nhà ở không phải muốn mua thì sẽ mua được liền, cần có thời gian để tìm hiểu kỹ càng rồi mới quyết định nên mua căn nào, ở đâu cho thích hợp."
Những gì Khương Điềm Điềm nói thật ra cũng rất đúng, cũng là do Tô Tiểu Mạch hơi xúc động, bản thân cô biết mua nhà ở đây sẽ có giá trị cho sau này, cho nên vừa mới tới thủ đô thì cô đã bắt đầu hỏi thăm tìm hiểu để mua nhà rồi.
Nhưng mà đến tận bây giờ cũng chưa tìm được căn nào như ý, thứ nhất là không có ai rao bán và thứ hai cũng là do giá cả khá là xa xỉ.
Lúc đầu cô còn cảm thấy bản thân mình rất có tiên, nhưng mà đến khi đi ra mua nhà riêng cho bản thân rồi thì có nhiêu chuyện để suy nghĩ tính toán hơn rất nhiều.
Ngoài ra còn có một nguyên nhân là Tô Tiểu Mạch mới tới nơi đất khách quê người cho nên cũng không dám tỏ vẻ gia đình họ quá giàu có làm gì.
Gia đình họ là một gia đình nông thôn bình thường vào thủ đô, ai dám nghĩ tới sẽ có tiền mua được ngay một căn tứ hợp viện được chứt
Mà cô thì thật ra không có vấn đề gì cả, chỉ là có chút lo lắng cho Trân Thanh Bắc mà thôi.
Thành ra cuối cùng hiện tại và tưởng tượng chênh lệch với nhau quá, điều này cũng khiến cho cô đắn đo không thôi.
"Công nhận là bây giờ khó mà mua được một căn nhà tốt! Chị cũng mất khá nhiều thời gian hỏi thăm tìm kiếm nhưng cũng chỉ mới mua mua được phòng ở nhỏ mà thôi!"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì kinh ngạc nói: "Wow! Chị năm này, chị đã mua phòng rôi sao? Đúng là tuyệt đỉnh quá đi!"
Khương Điềm Điềm còn giơ một ngón tay cái lên chĩa về phía Tô Tiểu Mạch bày tỏ sự ngưỡng mộ.
Tô Tiểu Mạch bật cười, cô đính chính lại: "Chỉ là một căn phòng nhỏ mà thôi! Không lớn lắm đâu." Thật sự ra vợ chông Tô Tiểu Mạch chuyển tới thủ đô thì tiện hơn vợ chông của Khương Điềm Điềm rất nhiều, vì dù sao trên cơ sở cũng có sự hỗ trợ từ phía những người ở chỗ làm trước kia của Trần Thanh Bắc.
Họ vừa tới đã được giúp đỡ dẫn tới ký túc xá nơi làm việc của chồng cô ở rồi. Hai vợ chồng ở đó được một tháng thì cũng được chia cho một phòng nhỏ mới để ở, quanh đó có năm mươi căn và một sảnh lớn.
Không quá rộng rãi nhưng vẫn đủ cho gia đình của họ dùng.
Tô Tiểu Mạch cũng khá thích ở chỗ đó vì đơn giản ở đó khá gần Cục Công An, có thể đảm bảo an toàn cho cả gia đình.
Nhưng dù sao đó cũng chỉ là phòng phân cho những người đến đó làm việc, cũng không phải chính họ đứng tên, cho nên cũng rất hay đi hỏi thăm tìm nhà, mà bây giờ cũng đã mua được một phòng ở không tính là nhà nhưng có thể gọi là đầy đủ.
"Hiện tại anh chị đang thuê một căn nhà dân, tốn hết một ngàn đồng tiền. Trước mắt thì ở vậy thôi, đợi sau này nếu kinh tế ổn định thêm một chút nữa thì sẽ làm thành một cửa hàng."
Tô Tiểu Mạch bày tỏ tâm sự tận đáy lòng của mình cho Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong nghe: "Hai em bây giờ nghe lời chị, chị nói là để hai người có thể có thêm nhiều thời gian để chuẩn bị một chút. Chị biết trong tay các em có tiền, nên nếu có thể được thì tranh thủ mua sớm một chút, nếu sau này có một ngày nào đó việc mua bán được hợp thức hoá, vậy thì các em nghĩ đi, bây giờ các em và chị có thể nghĩ đến sau này mọi thứ dễ dàng hơn thì người khác cũng sẽ nghĩ được chuyện như vậy, mà nếu tới lúc đó mới chịu đi mua nhà thì đảm bảo giá nhà sẽ tăng lên rất cao cho xeml"
Khương Điềm Điềm nghe Tô Tiểu Mạch nói vậy nên cũng không thắc mắc gì chỉ nhanh chóng gật đầu nói: '..."
"Dạ vâng, tụi em biết rồi." Cô cũng thấp giọng thì thầm: "Thật ra em với anh Tiểu Phong cũng có suy nghĩ tới vấn đề mà chị nói rồi, nhưng mà cũng là suy nghĩ thôi còn sau này như thế nào thì tụi em cũng không rõ nữa!"
Tô Tiểu Mạch cười nói: "Cái này thì em không cần phải lo lắng làm gì, Tiểu Lục nhà em đối với mấy chuyện này đã là thiên phú rồi, đã vậy còn nhanh nhạy hơn người khác rất nhiều, cho nên chuyện gì thì chuyện, vẫn có thể kiếm tiền được thôi! Mà em còn là người cực kỳ may mắn nữa, các em sau này làm gì cũng đều được hết. Không cần lol
Khương Điềm Điềm bật cười: "Chị năm, chị cũng quá xem trọng em rồi đấy!"
Tô Tiểu Mạch cười đáp: "Đó là chuyện đương nhiên thôi mài"
Cô hạ giọng xuống thấp rồi nói: "Nếu mà bây giờ tụi em không biết phải làm gì thì chúng ta có thể cùng nhau hợp tác làm việc."
Tô Tiểu Mạch chẳng ngại ngùng gì mà cứ nói trắng ra: "Chị từ trước tới giờ đều tin tưởng bản thân em là một người vô cùng may mắn, nếu bây giờ cùng nhau buôn bán. Chị cảm thấy bản thân không có gì phải lo lắng hay mệt mỏi cả.
Khương Điềm Điềm: '..."
Trân Thanh Phong: "..."
Khương Điêm Điềm nuốt nước miếng một cái rồi nói: "Chị năm, có phải chị bị sốt rồi đúng không?"
Cô duỗi tay ra sờ vào trán của Tô Tiểu Mạch, Tô Tiểu Mạch thấy vậy thì chụp lấy tay của Khương Điềm Điềm tiếp tục nói: "Sốt cái gì mà sốt chứ? Những lời chị nói đều là sự thật." Khương Điềm Điềm: Chị cảm thấy em giống như mèo thần tài ạ?"
Tô Tiểu Mạch nghe Khương Điềm Điềm nói vậy thì sửng sốt, ngay sau đó lại vỗ tay nói: "Em so sánh như vậy rất hợp lý!"
Cô gật đầu nói tiếp: 'Đúng vậy! Em chính là mèo thần tài! Là một cô mèo thân tài siêu cấp thần tài!" Khương Điềm Điềm cười trừ hai cái rồi lại nói tiếp: "..." "... Chị năm này, bình thường văn học của chị cũng rất tốt mà sao chị có thể miêu tả một thiếu nữ như em bằng con mèo được chứ?"
Tô Tiểu Mạch thản nhiên nói: "Chị cũng đã nói em là cô mèo chứ có phải con mèo đâu, đã vậy còn là thần tài nữa, như vậy còn không tốt à?"
Khương Điềm Điềm cười hì hì đáp: "Dạ tốt, tốt lắm chỉ ạ."
Sau đó cô quay đầu lại ghé vào tai của Trần Thanh Phong nói nhỏ với anh: "Chiều nay anh đi mua đồ ăn nhớ tìm chỗ nào mua một ít rau, với cả tốt nhất là nên mua thêm một ít thịt nữa...
Trần Thanh Phong nhanh nhẹn đáp: "Được, anh biết rồi."
Tô Tiểu Mạch đi theo Khương Điềm Điềm về chỗ ở của gia đình họ, cô dạo một vòng nhìn mọi thứ xung quanh, cuối cùng mới gật đầu nói: "Nơi này cũng khá tốt đấy."
Khương Điêm Điềm cười hì hì nói: "Đó là điều khỏi phải nói rồi ạ! Tuy bọn em chỉ thuê nhà mà thôi, nhưng mà bọn em vẫn luôn tìm hiểu rất kỹ càng mọi thứ trước khi thuê. Căn nhà này là chỗ thuê tụi em thấy tốt nhất rồi. Nếu mà chọn chỗ ở không tốt thì cũng ảnh hưởng tới tâm trạng của con người lắm ạ. Hoàn cảnh và hàng xóm cũng là yếu tố rất quan trọng khi dọn đến một nơi nào đó để sống ạ."
Lúc này ba đứa trẻ lâu ngày không gặp đã đi qua phòng kế bên cùng nhau chơi rồi, còn Trân Thanh Phong cũng đã đi ra ngoài mua đồ ăn rồi.
Thành ra lúc này chỉ có Tô Tiểu Mạch và Khương Điêm Điềm ngôi lại với nhau tám chuyện mà thôi, Tô Tiểu Mạch nói: 'Lúc chị còn ở thủ đô có nghe được một số tin tức, nghe người ta nói không chừng là khoảng sang năm nữa thôi là việc buôn bán sẽ được nới lỏng, nhà nước sẽ cho một số bộ phận những người ở ngoài được phép buôn bán các mặt hàng! Em ở bên đây cũng sớm tranh thủ thời gian lúc này mà chuẩn bị đi!"
Sự thật là bên thủ đô cũng đã tuồn ra một ít thông tin như vậy, nhưng mà Tô Tiểu Mạch nói mấy chuyện này và vấn đề nhà cửa trước đó là do bản thân cô ở quá khứ biết trước được.
Cho nên lúc này cô mới càng khẳng định mọi chuyện mà nhắc nhở vợ chồng Khương Điềm Điềm sớm chuẩn bị mọi thứ.
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Tụi em sẽ tranh thủ chuẩn bị ạt"
Thật ra bản thân Khương Điềm Điềm so với Tô Tiểu Mạch còn biết nhiều hơn thế nữa cơ, nhưng mà bản thân cô thì không dám đánh cược!
Dù sao thì ai mà có thể biết được thế giới có thay đổi gì hay không, dù sao thì trước đó cũng có một số thay đổi không được đề cập trong truyện nhưng vẫn xảy ra, điều đó khiến cô có chút lo lắng.
Cô nghĩ có lẽ vẫn còn một không gian song song gì đó, mà bản thân Khương Điêm Điềm cảm nhận được điều này thì đảm bảo Tô Tiểu Mạch chắc chắn cũng cảm nhận được, mà so với cô nhiều khi còn chính xác hơn.
Vậy nên mọi thứ cứ phải để Tô Tiểu Mạch là nữ chính làm trước, nói trước thì cô mới dám làm theo.
Mà sự thật chứng minh nhưng suy nghĩ của Khương Điềm Điềm cũng không hề sai một chút nào cả! Cô nhớ mang máng thời điểm lúc cô còn đọc quyển tiểu thuyết thì vào thời điểm thị trường buôn bán được thông thoáng là ngay thời điểm này, nhưng mà ngay thời điểm này cũng chưa có gì xảy ra.
Mọi thứ cũng phải qua Tết Âm Lịch thì tin tức mới dần được tung ra và triển khail
Đương nhiên đây là chuyện của sau này!
"Dù sao chị cũng đã nói như vậy rồi thì em cũng sẽ cẩn thận chuẩn bị mọi thứ, tranh thủ thời gian sớm ngày đi mua nhà thôi!"
Hai người lại ngồi nói chuyện với nhau một số thứ linh tinh khác như là chuyện sinh hoạt và học hành.
Tô Tiểu Mạch lại nói tiếp: "Lần này chị đi đến đây chủ yếu là muốn mang bọn trẻ nhà chị đi đây đi đó nhìn biết mọi thứ một chút, để cho bọn trẻ có thêm kiến thức vê mọi thứ xung quanh. Cái nhìn của trẻ nhỏ rất là quan trọng! Mà Thượng Hải và thủ đô là hai nơi không hề giống nhau. Mà bây giờ đi tới đây rồi chị cũng suy nghĩ tính toán sẽ đi Hoài Quốc Cựu xem một chút..."
Thật ra chủ yếu là để muốn xem thương trường làm việc và kinh doanh của Thượng Hải như thế nào, chứ ở thủ đô bọn họ cũng có Hoài Quốc Cựu.
Nhưng mà đại bộ phận nơi bán hàng hóa cũ thì đúng là chỉ có bán những đồ vật cũ thôi, cũng không có gì đặc biệt, so với những đồ vật mới tinh tươm không có chút tỳ vết thì vẫn khác xa nhaul
Cho nên nơi này suy cho cùng chính là một nơi đặc biệt độc nhất!
"Chị suy nghĩ sẽ mua một ít đồ đem về bán, chị cũng không cần mua nhiều, chủ yếu lần này mua về bán ra được một ít là chị đã thỏa mãn rồi."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Chị nhìn xem đồ trên người em hôm nay mặc là mua ở đó đấy!"
Tô Tiểu Mạch cười nói: 'Em mặc rất đẹp!"
Không nhìn ra có lỗi lâm hay có gì khó coi cả! Lúc nãy cô nhìn thấy Khương Điềm Điểm mặc bộ đồ này thì hai mắt đã sáng lên rồi!
"Nếu muốn đi đến đó, hay là chị đợi một chút rồi cùng đi với tụi em luôn, chị thấy sao ạ?"
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Tại vì ngày mai em phải đi học cả ngày rồi, ngày kia thì lại chuẩn bị thi rồi nên không có nhiều thời gian cho lắm ạ."
Tô Tiểu Mạch gật đầu đáp: "Được thôi, vậy thì đợi tụi em cùng đi luôn!"
Cô cảm thán nói: "Anh chị tới thời điểm ngay lúc hai em phải thi như thế này không biết có làm ảnh hưởng tới việc ôn tập của hai em không?"
Khương Điềm Điềm nở nụ cười: "Đương nhiên là không rồi ạ, chuyện học tập cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, em ngày thường đều nghiêm túc học tập nên mấy ngày gần thi cũng chỉ học như bình thường thôi!"
Mấy lời này của cô là sự thật, cô cùng với Trần Thanh Phong là người rất nỗ lực trong chuyện học tập. Không nỗ lực thì làm sao mà có tiên đây?
Bọn họ còn muốn cố gắng học kỳ tới sẽ giành lấy học bổng về phía họ nữa mà.
Tự đáy lòng Tô Tiểu Mạch cảm thán nói: "Em đúng là người không bao giờ u buồn trong mọi hoàn cảnh luôn ay!" Khương Điềm Điềm thản nhiên nói: "Buồn thì cũng làm được gì đâu ạI"
Cô cười tủm tỉm nói tiếp: "Chị cũng biết đó, buồn thì ngày nó cũng trôi qua thôi, sao chúng ta không vui vẻ tận hưởng để mỗi ngày trôi qua thoải mái hơn chứ ạ!"
Khương Điềm Điềm dẫn theo Tô Tiểu Mạch đi đến Hoài Quốc Cựu, Tô Tiểu Mạch giống như con chuột rơi vào trong lu gạo vậy, cô bày ra bộ mặt hưng phấn vô cùng. Mặc kệ là bản thân mua bán có phải vì muốn đầu cơ trục lợi hay không. Tô Tiểu Mạch chỉ cần được mua đồ thôi là cô sẽ cảm thấy sảng khoái vô cùng Hai người xách túi lớn túi nhỏ trở về, vừa về nhìn thấy Trân Thanh Phong đi mua đồ ăn đã trở lại, bên cạnh anh chính là Trần Thanh Bắc.
Hai người đàn ông đang ngồi ở băng ghế trước cửa nhà nói chuyện, Khương Điềm Điềm vừa vào liên thấy nên cất giọng chào hỏi: "Em chào anh năm!"
Trân Thanh Bắc là người ít nói, mà quanh năm đi làm không hay ở nhà, Khương Điềm Điềm cũng không có tiếp xúc với hắn là bao, cho nên cũng không có gì để nói.
Cô quay đầu lại nói với Trân Thanh Phong: "Anh mua đồ ăn về rồi sao?"
Trần Thanh Phong gật đầu đáp: "Anh đã mua hết rồi, em đi tới kiểm tra đi."
Anh vui vẻ hớn hở lôi kéo vợ của mình vào trong, kệ bếp cũng ở kế bên nên Khương Điềm Điềm vừa đi tới đã nhìn thấy miếng xương sườn đang nằm chễm chệ một bên, cô kinh ngạc hét lên: "ÔiIII"
Trân Thanh Phong đắc ý dào dạt nói: "Sao vậy? Em thấy thế nào? Em thấy anh có hay hay không?”
Khương Điềm Điềm nhảy cẵng lên ôm lấy cổ của anh nói: "Sao anh có thể lợi hại được như vậy chứ? Anh mua cái này ở đâu vậy?"
Trần Thanh Phong cười đáp: "Cái này không phải em muốn mua là mua được đâu! Anh còn mua được một ít đồ ăn khác nữa đấy, đêm nay chúng ta có nhiều đồ ăn ngon lắm."
Khương Điềm Điềm dùng sức gật đầu nói: "Đúng rồi ạ.
Hai vợ chồng Tô Tiểu Mạch và Trần Thanh Bắc xem hai người này không coi ai ra gì cả, hết chịu nổi rồi mới họ khan một cái, Khương Điềm Điềm nghe thấy thì cười: "Hì hì."
Trân Thanh Phong bĩu môi nói: "Hai người này đúng là bóng đèn mài"
Vợ chồng Tô Tiểu Mạch: "..."
Bọn họ trở về thì cũng đã khá trễ rồi, Tô Tiểu Mạch lúc này cũng chen vào bếp bắt đầu nấu cơm, mấy cái chuyện nấu cơm nấu nước này thì ngàn lân không thể nào trông cậy vào Khương Điềm Điềm được.
Ngay cả cuối tuân cả nhà này còn rủ nhau đi qua nhà ăn ăn cơm thì có thể biết được cuộc sống hằng ngày cái bếp này phải lạnh lẽo tới cỡ nào.
Nghe thấy Tô Tiểu Mạch cảm thán sự nguội lạnh của cái bếp nhà mình, Khương Điềm Điềm lại không cho là đúng, cô nói vào: "Nhà của tụi em lúc nào cũng ấm cúng nhé ạ! Buổi sáng tụi em ăn cơm sáng vẫn phải xuống bếp nấu ăn đấy thôi!"
Đó là bởi vì buổi sáng họ ngủ dậy trễ nên không kịp đến nhà ăn ăn cơm.
Tô Tiểu Mạch khinh bỉ nói: 'Cơm sáng của tụi em chắc chắn chỉ có thể là trứng gà mà thôi."
Khương Điềm Điềm: '..."
Cô bị Tô Tiểu Mạch đoán trúng rồi. Có điều cô lại gào to lên: "Cũng có món khác nữa mà ạ, em lâu lâu cũng sẽ làm món ăn khác.
Tô Tiểu Mạch không thèm ngừng việc đang làm trong tay lại, cô vô cùng tự nhiên nói chen vào: "Bánh rán được làm với bột mỳ, bên trong có thêm một cái trứng gà?
Điêm Điềm: "..."
Lần này Tô Tiểu Mạch lại đoán trúng nữa rồi.
Cô làm bộ ngó trái ngó phải, bày ra bộ mặt nghiêm trang nói với Tô Tiểu Mạch: "Thật ra em nghi ngờ chị có một cặp mắt thiên lý nhãn đang cất giấu.
Trân Thanh Bắc bất ngờ hỏi: "Vợ này, em đoán trúng hết thật à?"
Tô Tiểu Mạch cười nói: "Bởi vì em quá hiểu hai con người này rồi."
Hai vợ chồng Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm là tiêu biểu của sự tự do thoải mái, nằm được thì sẽ nằm. Nếu không phải lâm vào trường hợp bất đắc dĩ, có bắt hai người này chịu khổ kiếm tiền là điều không có khả năng xảy ra.
Hơn nữa hai người này rất thích mỹ vị, sáng uống chiều say xỉn là chuyện bình thường.
Giống như trước kia vậy đó, Tiểu Lục không biết cách kiếm tiền sao?
Không hề!
Thực chất là có nhưng mà tại vì anh lười, bởi vì cuộc sống không khốn khó, mỗi ngày trải qua đều ổn nên anh cũng không muốn suy nghĩ gì nhiều.
Sau này vì sau anh lại đi làm? Còn không phải là bởi vì vợ của anh sao, tại vì muốn nuôi vợ nên mới chịu làm thôi!
Mà ngay cả Khương Điềm Điềm cũng có tư tưởng giống vậy luôn, cô đồng ý nhường lại phòng cho mọi người, chủ yếu là vì cuộc sống sinh hoạt nhẹ nhàng vui sướng nên không muốn lo nghĩ làm gì. Cô là người đơn giản như vậy đấy. Nhưng mà Tô Tiểu Mạch thì không phải là người như vậy, đời trước cô trải qua mọi thứ quá khổ sở rồi, cái gì cũng phải lao lực mà làm, bản thân hận không thể kiếm thật nhiều tiền, mong muốn bản thân phải đứng ở đỉnh cao nhất. Phải nói là cố gắng đi lên rất nhiều.
Tô Tiểu Mạch ngẩng đầu, hỏi: "Miếng sườn này em làm nhiều hay ít?"
Khương Điềm Điềm: "2?2"
Tô Tiểu Mạch lại hỏi một lần nữa: "Em muốn chị làm nhiều hay ít? Hiện tại nhà cũng đang có bảy người em muốn chị làm hết luôn hay để lại một ít?"
Mấy món thịt này dù làm hết một lần cũng không sao, dù sao cũng tiện không cần phải nấu nướng thêm bao nhiều.
Khương Điêm Điềm nghe thấy Tô Tiểu Mạch nói giờ mới hiểu rõ ý của cô liền gật đầu nói: 'Dạ chị cứ làm hết đi!"
Tô Tiểu Mạch gật đầu đáp: "Được thôi."
Tô Tiểu Mạch tiếp tục làm việc, sau đó lại vừa làm vừa cảm thán: "Nhà bếp này của em cũng không có nhiều gia vị cho lắm."
Khương Điềm Điêm cười hì hì: "Chúng ta ăn thanh đạm cũng được chị ạ, không cần nêm gia vị gì nhiêu đâu ạ!"
Tô Tiểu Mạch liếc nhìn Khương Điềm Điềm một cái rồi nói: "Được rồi, em đi ra ngoài cửa đợi đi!"
Khương Điềm Điềm lắc đầu nói: "Không sao đâu ạ, chị để em ở đây phụ chị đi!"
Ai lại để cho khách đến nhà toàn quyền nấu cơm như vậy mà bản thân lại đi ra ngoài nghỉ ngơi chứ?
Cái này đúng là không hợp lý lẽ bình thường.
Khương Điềm Điềm cười hì hì nói tiếp: "Để em ở đây phụ giúp chị cho, nhà chúng em lâu lâu mới nấu ăn, mà bình thường người nấu là anh Tiểu Phong còn em cũng sẽ đứng bên cạnh hỗ trợ. Vậy nên bây giờ em có nhiều kinh nghiệm lắm!"
Tô Tiểu Mạch: "..."
Nghe Khương Điềm Điềm nói như thế, cô không thể nào tưởng tượng được.
Tô Tiểu Mạch tay nghề từ trước tới giờ đều rất tốt, mặc dù trong nhà không có nhiều gia vị cho lắm, nhưng mà xương sườn làm ra vẫn có mùi thơm ngào ngạt.
Dù chưa chính thức bày đồ ăn ra mà ba cô cậu nhóc nhỏ đã đứng ở cửa chờ rồi, mà đừng nói trong nhà, mùi thơm còn lan ra cả ngoài sân nữa.
Người ở ngoài đi ngang qua đều phải hít mũi mấy lần bởi vì cái mùi thơm này.
Tô Tiểu Mạch làm xương sườn xong sau đó sẽ xào thêm ba món mặn nữa, xong xuôi hết thảy mọi người cũng bắt đầu dọn cơm lên ăn.
Khương Điềm Điềm cảm thán: "Chúng em ở đây mấy tháng rồi, đến tận bây giờ mới chính thức được ăn những món ăn ngon như vầy đó ạ."
Tô Tiểu Mạch cười nói: "Bây giờ các em còn có cơ hội đến nhà ăn ở trường học ăn cơm, nhưng sau này phải làm sao bây giờ?"
Khương Điêm Điềm thản nhiên đáp: "Chuyện sau này chúng ta cứ để sau này nói đi ạ. Hì hì.'
Tô Tiểu Mạch lại nói: "Nhưng mà thật ra..."
Hai người đàn ông cùng với ba đứa nhỏ mặc kệ hai người phụ nữ này vừa ăn vừa nói chuyện, còn mấy người họ thì cứ tập trung ăn cơm.
Đừng nhìn Tiểu Thất tuổi còn nhỏ không ăn được bao nhiều, nhưng cu cậu hiện tại đang cầm một miếng xương sườn cắn gặm rất hăng hái.
Mà gia đình của Tô Tiểu Mạch cho dù hiện tại ở thủ đô, ngày thường ăn uống cũng rất tốt, nhưng những món ăn như thế này không phải lúc nào cũng có để ăn thường xuyên đầu.
Trân Thanh Bắc lại là người khó ăn uống hơn Trần Thanh Phong nhiều, tuy rằng bình thường sức ăn của anh rất lớn. Nhưng mà anh vẫn có món ăn thích ăn và không thích ăn.
Trân Thanh Bắc ngẩng đầu nói: "Các em ở chỗ này đồ ăn hay các vật dụng đều khá là phong phú, còn gia đình anh ở thủ đô muốn mua xương sườn nhiều như thế này cũng không phải là chuyện dễ đâu."
Trân Thanh Phong nhướng mày hỏi: "Anh năm này, anh đừng nói với em là anh nghĩ em mua mấy thứ này ở trạm bán thức ăn à? Anh đừng giỡn chứ!"
Bản thân Trần Thanh Phong cảm thấy nếu như anh năm của mình mà không có chị năm thì chắc chắn sẽ là một người một thân thế tục.
Có khả năng chinh chiến buôn bán trên mọi mặt trận, vậy thì chắc anh trai này của mình sẽ giống thầy tu quanh năm không nhiễm khói lửa phàm tục mất.
Trân Thanh Phong bắt chéo chân lại nói: "Cái này là em đi đến chợ đen mua về đấy!"
Trần Thanh Bắc liếc mắt nhìn em trai mình một cái, sau đó lại liếc nhìn ba đứa trẻ rồi nói: "Đừng có nói mấy lời này trước mặt bọn trẻ chứt"
Trân Thanh Phong thản nhiên nói: "Con trai của em là một thằng nhóc đã thành tỉnh rồi, nhóc con này sẽ không đi ra ngoài ăn nói bậy bạ đâu ạ, nếu mà ra ngoài nói lung tung, về sau không được ăn nữa thì cũng tự chính nhóc con này phải khóc chết thôi, vậy nên con trai em không dám đâu ạ."
Tiểu Thất nghe nhắc tới mình cũng nhanh nhảu khẳng định lại những gì cha nói vê mình là chính xác: "Con sẽ không nói gì đâu ạ! Mà con cũng sẽ không cho phép người khác nói gì cả ạt"
Cu cậu dịch dịch cái mông nhỏ của mình lại sát cánh tay của cha cậu rồi nói: "Con còn muốn sau này sẽ được ăn thêm xương sườn một lần nữa, xương sườn này so với thịt thì ăn ngon hơn nhiều.
Trần Thanh Phong chỉ chỉ vào cái trán của con trai rồi nói: "Nuôi con là tốn tiền nhất đấy!"
Anh buồn bã nói: "Anh năm này, anh xem đi, anh thấy em nói đúng không, sinh con trai nuôi tốn tiên quá đi. Sức ăn của con trai so với con gái nhiều hơn rất nhiều lần!"
Tiểu Thất nuốt hết thức ăn trong miệng, đôi mắt tròn xoe nói: "Nuôi con không hề uổng tiền nhé ạ, con so với chị gái ăn ít hơn rất nhiều."
Trân Thanh Phong hừ một cái rồi nói: "Chị gái của con so với con lớn hơn tới ba tuổi lận! Cho nên tính ra ăn nhiều hơn con có một chút thôi, mà con nhìn con đi. Mới nhiều đây tuổi đã ăn lắm như vậy rồi!"
Tiểu Thất cười tươi một cái, thân mình nghiên về phía người của Trần Thanh Phong, ưỡn ẹo một cái đã nằm hẳn trên người cha của cậu, cu cậu vui vẻ nói: "Con chỉ là muốn ăn nhiều để bản thân cao thêm một chút thôi mài”
Trân Thanh Bắc không nhịn được, liền ôm cháu trai của mình qua, hắn đặt cậu nhóc lên trên đùi rồi nói: "Em lớn như vậy rồi không cần phải ăn hiếp con trai mình đâu! Tiểu Thất là ngoan nhất rồi có đúng không nào?"
Hai đứa con của hắn khi còn nhỏ thì lúc ấy hắn đang ở trong quân đội, không có thời gian cùng con trưởng thành.
Mà hiện tại hai đứa con của hắn cũng đã dần lớn lên rồi, mà chưa kể hai đứa con của hắn cũng tương đối hiểu chuyện, đúng hơn là rất hiểu chuyện và cũng rất ít khi làm nũng.
Cho nên bây giờ nhìn thấy cháu trai của mình bày ra bộ dạng làm nũng đáng yêu như vậy, cái con người rắn rỏi như Trần Thanh Bắc thấy vậy liền bị cu cậu hạ gục.
"Em lớn như thế này rồi cũng không bằng Tiểu Thất nhà chúng ta, Tiểu Thất hiểu chuyện như vậy cho nên em mới là cái người không biết hiểu chuyện đấy" Trần Thanh Bắc thản nhiên chỉ trích em trai, hắn sẵn sàng bênh vực cháu trai. Trân Thanh Phong: '..."
Cái người anh trai phá đám này bây giờ đá anh ấy ra khỏi đây có còn kịp không nhỉ?
Anh cười ha hả một tiếng rồi nói: '"Chừng nào thì anh đi vậy ạ?"
Trân Thanh Bắc sẽ không giống với Tô Tiểu Mạch rồi, Tô Tiểu Mạch là đem hai đứa nhỏ tới đây để chơi, nhưng mà Trân Thanh Bắc tới đây để đi công tác, cho nên khả năng cao là khoảng vài ngày sẽ phải rời đi thôi.
Trân Thanh Bắc liếc em trai mình một cái rồi nói: 'Làm sao hả? Thế nào? Muốn anh đây đi càng sớm càng tốt à?"
Trân Thanh Phong thản nhiên nói: "Đúng vậy đó nhìn anh là thấy phiền rồi!"
Tình nghĩa anh em có chắc bên lâu!
Trân Thanh Bắc trừng mắt liếc em trai mình một cái rồi nói: "Em đây là muốn kiếm chuyện cho bị đánh đấy à?"
Trần Thanh Phong gương mặt bình tĩnh nói: "Ai đâu lại đi muốn mấy cái chuyện như vậy xảy ra trên người mình cơ chứ. Anh đúng là buồn cười quá đi!"
"Phụt!" Khương Điềm Điềm không nhịn được liền bật cười, cô ôm lấy đầu gối của mình, đầu cũng gác lên trên gối lười biếng nói: "Anh Tiểu Phong cố lên!"
Cô ra ngồi đây xem anh em nhà này kiếm chuyện với nhau cũng khá là vui.
Trân Thanh Phong nhìn vợ mình cười nói: "Đúng là chỉ có vợ của anh là tốt nhất. Cũng chỉ có vợ của anh là đáng tin cậy nhất thôi!"
Trần Thanh Bắc nhịn không được mà trợn trắng mắt, hắn nhìn chằm chằm vào em trai của mình, đúng là chỉ có Trân Thanh Phong là người không đáng tin cậy nhất thôi.
Chứ bản thân hắn thấy ai cũng đáng tin cậy ngoại trừ em trai này của mình.
Lúc này Tô Tiểu Mạch liền mở miệng ra nói: "Chị tính ngày mai sẽ đem hai đưa nhỏ ra ngoài đi dạo một chút, Tiểu Thất có muốn đi cùng với anh trai và chị gái không?”
Hai vợ chông Khương Điêm Điềm ngày mai đều phải đi học, cho nên đương nhiên sẽ không thể nào đi cùng được.
Tiểu Thất nghe vậy thì lập tức gật đầu nói: "Dạ con muốn ạ."
Cậu nhóc vui vẻ ngồi dậy nói: "Con biết đường đi ở đây, con sẽ dẫn mọi người đi ạt"
Khương Điềm Điêm cũng có chút do dự mà nói: "Chị năm, chị đem theo ba đứa nhỏ đi như vậy có ổn không ạ?"
Cô căn bản không phải là sợ con trai nhà mình đem đến phiền phức cho người ta, bản thân cô từ trước tới giờ không có loại tự giác trong suy nghĩ con trai mình là người hay gây rắc rối đâu, mặc dù cu cậu nhà này cũng không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn hay là không thích nghịch ngợm.
Nhưng mà chỉ là Khương Điêềm Điêm không yên tâm để một mình Tô Tiểu Mạch mang ba đứa nhỏ ra đường thôi. Đơn giản bởi vì ở đây khá là lỏng lẻo, dù sao bọn buôn người lúc nào cũng có thể xuất hiện.
Tô Tiểu Mạch cười nói: "Việc này em cứ yên tâm, chị có thể chăm sóc được ba đứa trẻ."
Khương Điềm Điềm quay sang nhìn con trai của mình, cu cậu vừa thấy mẹ mình đang nhìn mình thì bày ra ánh mắt to tròn ngập nước mà nhìn lại mẹ mình, cậu nhóc cất giọng chắc nịch nói: "Con ra ngoài không cần người khác ôm đi đâu ạ!"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: 'Con còn muốn để người ta ôm à? Vậy thì càng không thể cho con đi!" Tiểu Thất lại nói: "Con muốn đi mà ạ."
Cậu nhóc đưa ngón tay mềm như bông của mình lên hứa: "Con sẽ thật ngoan, mẹ cứ yên tâm.”
Biểu cảm của cậu nhóc hoàn toàn đánh gục mọi người ở đây, Tô Tiểu Mạch cười nói: 'Cứ cho Tiểu Thất đi với chị đi, chị sẽ chăm sóc tốt cho đứa nhỏ, em cứ yên tâm.
Cô nói xong liền xoa xoa gương mặt đầy thịt của Tiểu Thất nói: "Tiểu Thất là đứa trẻ đáng yêu nhất và ngoan nhất đúng không nào?”
Cứ như vậy, Tô Tiểu Mạch thành công đem theo ba đứa trẻ cùng cô dạo quanh Thượng Hải chơi, Trân Thanh Bắc thì đi công tác vội bốn ngày rồi chạy về thủ đô.
Mà vợ chồng Khương Điềm Điềm cũng phải thi học kỳ tới tận bốn ngày mới xong. Cứ như vậy mà họ đã kết thúc chương trình học của mình.
Tuy rằng ba đứa trẻ mấy ngày nay phải chạy vòng vòng bên ngoài nhưng mà ba đứa trẻ cũng rất là vui vẻ!
Mấy ngày nay, Tô Tiểu Mạch đi dạo chơi Thượng Hải cũng mua được khá nhiều đồ. Làm cái nghề buôn bán này là vậy đấy, tự mình làm một mình mình, muốn lười biếng thì lười biếng, muốn siêng năng thì siêng năng, làm ít ăn ít, làm nhiều ăn nhiều chỉ vậy thôi.
Mà Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm cũng không có rảnh rỗi gì, hai vợ chồng cũng mua một ít đồ để về quê. Nhưng mà mấy món đồ này muốn mua nhiều cũng không phải dễ.
Dù sao người ta cũng không phải kẻ ngốc.
Nếu mua số lượng lớn rất dễ bị người khác để ý theo dõi, cho nên hai vợ chồng mua đồ này nọ cũng rất cẩn thận.
Nhưng mà bọn họ cũng không nghĩ tới, bọn họ cẩn thận như vậy, số lượng hàng nhập về quê cũng không nhiều bao nhiêu, vậy mà vận chuyển về quê một chuyến, trả tiền xe này nọ, vậy mà vẫn còn thừa ra sáu mươi khối tiền.
Tô Tiểu Mạch thì mua nhiều hơn hai vợ chồng của bọn họ một chút, nhưng mà mua nhiều lời nhiều, mua ít lời ít thế thôi.
Dựa theo những gì Tô Tiểu Mạch nói, cô chỉ hy vọng có thể lời ra một chút thôi cũng được, nhìn đống hàng của cô ấy mua thì việc lời ra một ít là chuyện có thể xảy ra.
Gia đình Trân Thanh Phong ở nhà nghỉ ngơi tâm một tháng thì nhà bọn họ cũng trở lại Thượng Hải.
Mà không chỉ riêng vợ chồng nhà anh, ngay cả ba mẹ con của Tô Tiểu Mạch cũng giống nhà anh.
Tô Tiểu Mạch sốt ruột muốn trở về thủ đô là vì muốn kiếm tiền, còn nhà bọn họ trở về sớm một chút là vì muốn nhìn xem phòng ở nhà bọn họ như thế nào rồi.
Thật ra lúc đầu hai vợ chồng cũng khá là bình thản, nhưng mà Khương Điềm Điềm nghe Tô Tiểu Mạch khuyên mãi nên cũng đã suy nghĩ tới chuyện quay về sẽ mua một căn nhà nhỏ.
Chính vì lẽ đó nên cô mới quyết định quay lại Thượng Hải sớm một chút để tìm nhà. Phải công nhận một điều mua nhà khó hơn thuê phòng rất nhiều.
Mọi người ở đây đại đa số đều rất xem trọng chuyện nhà cửa.
Ai cũng suy nghĩ rằng là gia đình phải có nhà có phòng đàng hoàng mới chính thức được gọi là gia đình trọn ven.
Còn nếu không có nhà ở trôi dạt khắp nơi, nhìn rất giống như lục bình, không có rễ bám trụ chỉ có thể để cho nước muốn cuốn trôi đi đâu thì cuốn vậy.
Cho nên bình thường nếu không gặp trường hợp bất đắc dĩ thì người ta sẽ tuyệt đối không bao giờ bán nhà mình đang ở cho người khác đâu.
Thế nên chuyện cho người ta thuê nhà với việc bán nhà cho người ta là hai việc khác nhau hoàn toàn.
Nhưng mà vợ chồng hai người Khương Điềm Điềm và Thanh Phong cũng không phải là không có chuẩn bị, Trân Thanh Phong đã nhờ người nhà của Nhạc Ninh đang ở đây hỗ trợ anh tìm mua nhà, bọn họ bàn bạc với nhau một hồi, sau đó Nhạc Ninh cũng đi qua chỗ bọn họ nói chuyện. "Tôi đã nhờ các cô dì chú bác hỏi thăm giùm hai người rồi, đảm bảo sẽ có tin tức tốt cho mà xem." Nhạc Ninh đắc ý dào dạt nói.
Đừng nhìn Nhạc Ninh là người nhỏ tuổi nhất lớp, nhưng mà thành tích lại cực kỳ tốt, nhìn bề ngoài là một sinh viên chính trực thì sẽ nghĩ cậu là một sinh viên giỏi, ngoài học tập ra thì không biết gì cả.
Trên thực tế Nhạc Ninh là một người giỏi toàn diện, không chỉ giỏi học tập mà những thứ còn lại sẽ không ngu ngốc như người ta tưởng tượng, cậu là một người giỏi, nói trắng ra là cái quái gì cũng biết.
Có thể nói những chuyện về sinh viên hay giảng viên trong trường, hoặc là ở chỗ kia có gà bay chỗ nọ có chuột chạy, chỉ cần nơi nào gió thổi cỏ lay đều không thoát khỏi tâm mắt của cậu được, càng đừng nói tới chuyện bên ngoài các sinh viên giảng viên có chuyện gì bàn tán với nhau, không nhiều thì ít cậu cũng nắm bắt được rất nhanh.
Cho nên với tính cách này của cậu, có thể thấy được chuyện nhà cửa này giao cho Nhạc Ninh thì đảm bảo có kết quả đáng tin cậy.
Quả nhiên không lâu sau, bản thân cậu vác thân xác và vài quyển sách vở đến nói với hai vợ chồng họ: "Mau lại đây, tôi có một ít thông tin muốn nói với hai người này. Tôi thống kê được gân đây có một số nhà muốn bán nhà, cho nên tôi muốn thương lượng cho hai người nghe này.
Đây không phải là do tôi làm màu đâu nhé, mà phải nói với hai người biết là bây giờ nhà nào ở hơn nửa cái Bến Thượng Hải này mà muốn bán nhà thì đều nằm ở trong lòng bàn tay của tôi hết rồi.
Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm: '..."
"Được rồi mau tới đây, chúng ta cùng nhau bàn bạc chọn nhà nào, đầu tiên là nhà ở Hồng Khẩu, thật ra nhà ở đây muốn bán cũng không được nhiều cho lắm, đây là một căn nhà nhỏ."
Nhạc Ninh oang oang nói hết cái này tới cái kia, sau đó liền đi vào vấn đề chính, cung cấp đầy đủ thông tin.
Hết thảy mọi thứ Nhạc Ninh đều hỏi thăm cực kỳ rõ ràng tỉ mỉ, nhà có vị trí ra sao, diện tích thế nào, bao nhiêu, giới thiệu được mấy nhà cho hai người, lúc này cậu mới nói: 'Cái nhà cuối cùng mới là cái tốt nhất này, vị trí diện tích cũng khá lớn, từ nhà này đi đến Bến Thượng Hải, nếu đi bộ thì mất tâm không tới hai mươi phút, chỗ này tôi đã đi tới thử rồi, tôi đi rất nhanh là tới được bến Thượng Hải, cũng chỉ tốn có mười lăm phút mà thôi. Diện tích căn nhà này lên đến năm trăm mét vuông. Nhà có năm tầng, mỗi tầng có thể ở được tới năm hộ gia đình. Chẳng qua khuyết điểm lớn nhất của chỗ này chính là vẫn còn người ở, mà chủ nhân khu này nếu muốn bán thì bán cả khu luôn chứ không bán riêng lẻ một tầng hay một căn nào cả"
Nhạc Ninh nói xong cũng nhe răng, trợn trắng mắt cảm thán: "Hơn nữa giá ở khu này cũng đặc biệt cao.
Khương Điêm Điềm tò mò hỏi: "Cao là bao nhiêu tiên vậy?"
Nhạc Ninh bày ra vẻ mặt thống khổ, nói: "Một vạn tám."
Khương Điềm Điềm: '..."
Trân Thanh Phong hít hà một hơi nói: "Thật đúng là cao quá rồi."
Ở thời này đi làm một tháng kiếm được chừng khoảng ba mươi bốn mươi đồng tiên, mà cái khu này tới một vạn tám, con số quả thực không hề nhỏ.
Tuy rằng Trần Thanh Phong làm ăn buôn bán kiếm tiền bao năm nay, nhưng mà khi nghe đến con số lớn như vậy cũng cực kỳ kinh ngạc, đúng là không thể tưởng tượng được.
Nhạc Ninh lại nói tiếp: 'Khu này giá một vạn tám là rẻ vì còn có một lí do, đó là bởi vì nó không phải khu nhà mặt tiền đường, còn nếu khu ở ngay mặt tiền đường thì giá còn có thể cao hơn nữa đấy. Mặc dù nó không đối diện mặt tiền đường nhưng cũng rất tiện không phải ở trong hẻm cụt. Chỉ cần đi chừng năm mươi mét nữa là có thể đi ra đường đại lộ chính rồi." Nói là nói vậy nhưng bản thân Nhạc Ninh cũng khá là thích khu nhà ở này, tuy thích là thích như vậy nhưng mà bản thân cậu lại không có tiên để mua.
Đối với một sinh viên như cậu một tháng chỉ có mười chín đồng tiền trợ cấp của trường, vậy nên việc mua một căn nhà nhỏ đối với cậu hiện tại là một ước mơ xa xỉ.
Khương Điềm Điềm suy nghĩ một chút, cái khu nhà này giá hiện tại đã cao như vậy rồi, đừng nói đợi qua hai mươi mấy năm nữa để mua, cái này chỉ cần đợi thêm năm sáu năm nữa thì cái giá đảm bảo không chỉ một vạn tám không đâu.
Nhưng mà trong lòng cô cũng hiểu được, dù muốn thì trong nhà cô cũng chỉ có năm nghìn đồng tiền, cái này đã bao gồm tiền riêng của cô trong đó rồi, làm gì mà kiếm được một vạn tám mà mua chứ.
Thế nên cũng chỉ có thể nghĩ đến thôi chứ cũng không biết làm gì.
Khương Điềm Điềm cảm thán nói: "Cũng muốn mua đấy nhưng mà không có đủ tiền."
Nhạc Ninh gật đầu, trong lòng xúc động đáp: "Tôi cũng có suy nghĩ giống như vậy, nhưng cũng chỉ dám suy nghĩ thôi."
Cậu hít một hơi sau đó lại nói tiếp: "Cho nên cái khu này tôi cũng chỉ nói cho hai người biết thôi, hai người không cần phải đi nhìn làm gì, vẫn là nên đi xem mấy căn nhà khác đi cho đỡ tốn thời gian."
Trân Thanh Phong lại nói: "Chúng ta cứ đi nhìn hết một lượt đi, mua không nổi thì mua không nổi, nhưng nhìn một cái cũng không có tốn bao nhiêu thời gian đâu?
Bản thân Trần Thanh Phong tò mò nói: "Thật sự không hiểu người như thế nào mà lại muốn bán cả một khu như vậy, cái này giống như tài sản rồi, không phải để càng lâu thì càng tốt sao?"
Nhạc Ninh nhanh nhảu nói: "Cái này tôi cũng có hỏi thăm qua rồi, cái này cũng là do nhà bọn họ trước đó là thành phần không tốt, gia sản đều bị tịch thu! Sau này tuy rằng đã được xử lại vụ án, minh oan rồi, nhưng chưa gì đã lòi ra một đứa cháu ở đâu đó đến. Chính phủ trước kia thu hồi nhà ở bây giờ trả lại cho anh ta. Anh ta liền đuổi hết tất cả những người đang thuê nhà trong thu đó đi hết, một mình anh ta ở đó, hiện tại cũng lan truyền tin là muốn bán. Nhưng mà mấy năm cũng không bán được cho ail Thật ra tôi nghe nói anh ta làm vậy là vì muốn chiếm lợi cho riêng mình nhằm mục đích gì đó! Nghe đồn anh ta còn là một người khá đáng sợ, bên ngoài còn truyền tai nhau anh ta bị như vậy là do chịu sự kích thích của năm xưa đấy."
Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm đều có chút yên lặng suy nghĩ, nhà bọn họ cũng là thành phần tốt không tốt, xấu không xấu. Căn bản cũng là đầu cơ trục lợi.
Xem thấy hoàn cảnh của người này thì cũng thấy có chút đáng thương, dù sao nhà bọn họ hoàn cảnh hiện tại cũng còn khá tốt.
Khương Điềm Điềm im lặng một hồi rồi nói: "Suy đi tính lại cũng không cần để tâm nhiều mấy chuyện này, vì dù sao khu đó quý giá quá, bản thân chúng ta cũng không mua nổi."
Trân Thanh Phong cũng gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, nói chung bây giờ chúng ta nỗ lực một chút, dù sao cũng không biết sau này ra sao, nếu sau này có thể mua nổi thì đến lúc đó cũng chưa chắc anh ta muốn bán nữa.
Khương Điềm Điềm phụt một tiếng rồi khẽ bật cười, nói: "Được rồi, vậy thì chúng ta cứ hy vọng như thế đi."
Thật ra bản thân Khương Điềm Điềm suy nghĩ gia đình họ ở đâu cũng được, vì dù sao thành phố Thượng Hải này lớn như vậy, sau này nơi nơi ở đâu cũng sẽ là tấc đất tấc vàng, ở đâu cũng sẽ không bị lỗ.
Còn hiện tại bây giờ Khương Điềm Điềm cũng đã có suy nghĩ riêng của chính cô rồi.
Nếu Tô Tiểu Mạch nói mua nhà để mở cửa hàng bán lẻ tốt hơn, vậy thì Khương Điềm Điềm liền quyết định đặt mục tiêu mua nhà để tiện cho việc buôn bán là lí do hàng đầu ngay lúc này.
Cô quả quyết nói: "Chúng ta đi qua bên khu ga tàu hỏa đi, mua nhà ở khu này thì có thể được, vẫn trong khả năng cho phép của chúng ta.
Nhạc Ninh lập tức nói: "Cái này sao? Khu này cũng là một khu khá tốt, có người chào giá bán nhà với mức giá hai ngàn hai, tôi đã hỏi qua cô của tôi rồi, cô tôi nói giá này thì hơi cao, hai người chỉ cần trả giá xuống một ngàn tám là hợp lý rồi, người ta nghe giá đó cũng có thể bán.
Còn việc mặc cả xuống giá đó được hay không còn phải phụ thuộc vào khả năng ăn nói của hai người rồi.
Trần Thanh Phong nghe vậy thì cũng nói: "Vậy thì chúng ta bắt đầu xem nhà ở khu này đi.
Dù sao hết thảy đều là lý luận suông, không xem trực tiếp thì không quyết định được gì cả.
Khương Điềm Điềm và Trân Thanh Phong trực tiếp đi theo Nhạc Ninh đến khu đó xem nhà như thế nào, thật sự mà nói phải công nhận mấy nhà ở gần ga tàu hỏa này đúng là khá tốt.
Nhà ở đây thỏa mãn được nhu cầu bán buôn hay mở cửa hàng của bọn họ. Nhà ở mặt tiền đường thì không nói, phòng ở cũng khá tốt, tuy rằng là nhà dân thường nhưng mà được xây dựng thích hợp cho việc kinh doanh buôn bán.
Cái này hoàn toàn dựa theo cách thức xây cửa hàng mà xây nhà đây mà. Chỉ có khuyết điểm duy nhất chính là mấy căn nhà ở đây được xây khá là lâu rồi, cho nên nhìn chung có chút cũ kỹ, nói đúng hơn là có chút xưa cũ, nhưng mà xưa cũ thì nó cũng có cái đẹp của xưa cũ. Nhìn chung vẫn rất là ổn.
Khương Điềm Điềm bởi vì biết được sau này việc kinh doanh buôn bán sẽ rất là phát triển cho nên khu này đối với cô mà nói rất tốt, rất hợp ý cô.
Chưa kể người khác làm sao mà biết được sau này có chuyện gì xảy ra đúng không? Cho nên cô biết bây giờ phải tranh thủ thời gian nắm bắt trước người ta.
Nhìn đi nhìn lại cái nhà này vừa ở sát đường mà khoảng cách đi tới ga tàu hỏa cũng rất gần.
Khương Điềm Điềm nhìn trúng căn nhà ở đây thì đương nhiên Trân Thanh Phong cũng sẽ nhìn trúng thôi, càng đừng nói tới cái chuyện mặc cả giá nhà, mấy chuyện mặc cả giá này là nằm trong phạm vi làm việc của Trân Thanh Phong.
Khương Điềm Điềm nhìn Trần Thanh Phong đem giá nhà từ hai ngàn đồng mặc cả xuống còn một ngàn bảy, đã vậy còn xưng anh gọi em với người rao bán nhà.
Khương Điềm Điềm: ..."
Nhạc Ninh đi cùng với hai người từ nãy tới giờ, chứng kiến mọi thứ: "..."
Hai bên đều chỉ sợ đêm dài lắm mộng, đối phương muốn thay đổi quyết định thì lại không tốt, cho nên đã nhanh chóng làm thủ tục bán nhà.
Trân Thanh Phong nắm được giấy quyền sở hữu tài sản trong tay thì vuốt ve nó, anh quay sang nói với Khương Điềm Điềm: "Đây là nhà của chúng ta, cuối cùng thì chúng ta cũng có nhà của riêng mình rồi."
Khương Điêm Điềm gật đầu: 'Đây là chuyện đương nhiên rồi ạt"
Tuy rằng mua nhà mới nhưng mà Khương Điềm Điềm cùng với Trần Thanh Phong cũng không muốn lập tức dọn tới chỗ đó ở làm gì.
Mặc dù mỗi tháng sẽ phải tốn tiền trả tiên thuê nhà, dù bản thân đã có nhà của riêng mình rồi, nhưng mà bởi vì ở đây gần với trường học của bọn họ hơn rất nhiều, mà cũng gần với nhà trẻ của Tiểu Thất nữa, cho nên suy cho cùng cũng khá là tiện.
Trần Thanh Phong tạm thời để nhà của họ cho người ta thuê ở, bởi vì người thuê nhà cũng không định được bản thân họ sẽ thuê trong bao lâu, vậy nên cũng chỉ làm hợp đồng cho thuê ngắn hạn thôi, mà cũng bởi vì cho thuê ngắn hạn nên giá nhà cũng không quá cao, khá là có lợi cho người thuê.
Thế nên dù người ta biết bản thân không thể thuê nhà này lâu được nhưng vẫn có người muốn thuê ở.
Bọn họ đem nhà của mình cho ba nhà thuê, mỗi nhà hai khối tiền. Nhiêu đây tiền cho người ta cũng bù lại số tiền hai vợ chông Khương Điềm Điềm phải trả khi thuê nhà ở gần trường, đã vậy còn được thừa ra một khối tiền.
Khương Điềm Điềm cảm thán nói: "... Quả nhiên bất động sản là thứ có thể kiếm ra tiên mà?"
Trân Thanh Phong bật cười, anh gật đầu nói: "Công nhận là em nói đúng!"
Bây giờ đã như vậy rồi thì đảm bảo sau này mọi thứ càng tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì nhà ba người vừa mua được nhà mới, Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong cũng cực kỳ hưng phấn, bọn họ cùng nhau đi tới tiệm cơm quốc doanh để cùng nhau ăn mừng một phen.
Đồng thời nhà bọn họ còn mời Nhạc Ninh tới chung vui cùng. Dù sao thì nếu không có Nhạc Ninh, bọn họ cũng sẽ không mua nhà thuận lợi được như vậy.
Nhạc Ninh là người tận mắt chứng kiến thấy vợ chồng Trần Thanh Phong mua nhà trong chớp mắt, mắt thấy hai người một phát móc ra một ngàn bảy mà không hề trì hoãn gì cả, cả người cậu như rơi vào trong trạng thái mê sảng.
Bản thân cậu cũng có nghĩ tới việc nhà hai người bọn họ không hề nghèo, nếu thật sự nghèo thì sẽ không bao giờ có suy nghĩ muốn mua nhà đầu.
Nhưng mà bản thân cậu nghĩ hai vợ chồng họ không nghèo, nhưng tận mắt chứng kiến thấy hai người móc ra một ngàn bảy đúng là khiến cậu mở mang tâm mắt.
Nhạc Ninh thiếu điều bổ nhào vào người Trân Thanh Phong mà ôm chân anh, nói: "Đại ca à, nhà cậu có tiền như vậy sao lại không tranh thủ mau nhà đi sao còn phải thuê nhà nữa chứ, hai người có thể sống theo kiểu của một người có tiền được hay không?”
Trân Thanh Phong khuôn mặt lạnh nhạt nói: "Thật sự nếu chúng tôi mà là nhà có tiền đã trực tiếp đi mua cái khu nhà giá một vạn tám rồi."
Nhạc Ninh kinh khủng kêu lên: "Cái gì! Cậu còn có ý đồ muốn xuống tay với cái khu nhà một vạn tám đó sao?”
Trân Thanh Phong nhìn Nhạc Ninh với vẻ mặt khinh bỉ nói: "... Cậu không nghe hiểu tiếng người đúng không?"
Nhạc Ninh rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng: "!I!II' Khương Điềm Điềm bình tĩnh nói: "Không biết vì cái gì, tôi có cảm giác sau này vợ chồng chúng tôi có thể mua được cái khu nhà kia."
Cô võ võ bả vai Trân Thanh Phong nói: "Anh Tiểu Phong này, anh phải cố gắng nỗ lực, để sau này chúng ta mua cái khu nhà kia, như vậy thì có thể đem khu nhà đó cho người ta thuê, mỗi tháng chỉ cần đi thu tiền thuê nhà là đủ ăn rồi!
y da, chỉ cần suy nghĩ tới cảnh đó thôi là em đã cảm thấy có chút hưng phấn rồi.
Trân Thanh Phong: '..."
Anh cũng suy nghĩ một hồi liền bày ra khí thế hừng hực rồi nói: "Em cứ chờ đi, anh nhất định có thể làm được!" Khương Điềm Điềm: "Em biết là anh có thể làm được, anh là số một."
Tiểu Thất cũng vui vẻ nói theo: "Ba ba là số một!" Nhạc Ninh nhìn nhà ba người bọn họ, sau đó cậu yên lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời, cậu nhẹ giọng lẩm bẩm làu bàu: "Mình sau này sẽ không thể nào tủy tiện tìm vợ cưới được, haizzzz, mấy bà vợ bây giờ thật là đáng sợi"
Cậu không nghĩ sẽ cưới phải một bà vợ mà dụ dỗ cậu để cậu mua cho vợ một khu nhà một vạn tám đâu.
Đúng là dọa chết người ta mà.
Trần Thanh Phong quả quyết nói: "Về sau anh nhất định sẽ mua được mấy khu nhà đó để cho Điềm Điềm của chúng ta chỉ cần đi thu tiền thuê nhà là được."
Khương Điềm Điềm: "HÌì hì!" Cô cười tủm tỉm nói: "Như vậy thì tốt quá rồi ạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận