Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 44

Gần đây đàn ông trong thôn đều có chút oán giận.

Oán giận này đều sắp biến thành khói đen dày đặc, bao quanh phía nhà họ Trần rồi.

Ban đầu bọn họ thấy vợ của Trần Tiểu Lục là một cô gái trắng trẻo không nóng nảy lại hay cười, liền vô cùng hâm mộ. Nhưng bây giờ hâm mộ này đã hoàn toàn biến mất! Phải nói là biến mất triệt để.

Cô cả ngày lôi kéo một đám phụ nữ khoác lác, nói xong Trần Thanh Phong lại nói tới người già trong nhà, nói xong người già lại nói tới anh trai chị dâu.

Dù sao, không có gì mà cô không nói! Nếu là chỉ là khoác lác, đám phụ nữ này cũng không thích nghe như vậy, mấu chốt là cô còn có thể chọt đến tim đen mấy người đàn ông của bọn họ, đạt được đồng tình của những người phụ nữ này.

Cái gì "Đàn ông không phải không thể để dành tiền riêng. Công bằng mà nói thì cũng có thể, nhưng để dành tiền riêng không phải để anh ra ngoài lêu lổng. Cha mẹ cực khổ nuôi anh lớn như vậy, lúc sinh nhật anh có nên mua món quà nhỏ tặng không? Vợ vì anh chịu thương chịu khó lo liệu cái nhà này, anh có nên tặng món quà nhỏ vào lúc kỷ niệm ngày cưới hay không? Trẻ con trong nhà siêng năng chăm học, ngoan ngoãn làm việc, có nên khen thưởng một viên kẹo vào lúc bọn nhỏ biểu hiện tốt hay không? Quà không quan trọng : đắt hay rẻ, phải xem anh có lòng hay không."

Còn có cái gì "Nếu thật sự không có cách kiếm thêm thu nhập, trong nhà túng quẫn. Vậy có thể nói một câu dễ nghe hay không?"

Tóm lại, ai vì tiền, ai vì quà! Đều không có.

Nhưng bây giờ vợ mình cả ngày luôn nhìn chòng chọc, trong mắt đều là mong đợi. Anh nói có lo hay không!

Dù sao trong lòng bọn họ rất mệt.

Lại nói, đáng giận hơn là Trần Thanh Phong, nếu anh không làm những chuyện kia, bọn họ đâu cần phải đối diện những thứ này? Anh miệng thì luôn tốt, nhưng cũng không thử nghĩ những người khác sống thế nào! Ngay cả mấy anh em nhà họ Trần, nhìn đứa em trai này lòng cũng tràn đầy oán giận.

Bọn họ mệt mỏi một ngày, về nhà còn phải nói lời dễ nghe, khiến người ta khó khăn cỡ nào chứ! Hơn nữa, đàn ông nên có chút khí khái nam tử. Không có việc gì lại đi nói lời dễ nghe, chỉ có đàn bà mới nói!

Lúc trước bao nhiêu người phiền muộn mình không sớm ra tay đi nhà họ Khương cầu hôn cưới Khương Điềm Điềm, thì bây giờ có bấy nhiêu người vui mừng mình không có gặp phải cô vợ như vậy!

Anh em nhà họ Trần: "..."

Vẫn xem anh có tấm lòng đó hay không. Nói ra lời này, khiến đám đàn ông áp lực lớn đến không chịu được.

Như mấy anh em nhà họ Trần, bọn họ cũng ỷ vào là người trong nhà, kéo Trần Thanh Phong đến một góc, nghiêm túc nói: "Em có thể khuyên em dâu một chút hay không? Nếu tiếp tục như vậy, chúng ta thật không có cách nào sống tiếp!"

Cái người này tẩy não bọn họ, kiểu gì bọn họ chả bị xoay quanh lừa dối?

Bọn họ sống cũng quá khó khăn rồi.

Tóm lại, bầu không khí trong nhà những người này rất không ổn.

Anh em nhà họ Trần: "..."

Lời dễ nghe sao có thể nói ra được nhỉ!

Trần Thanh Phong đúng tình hợp lý nói: "Những người phụ nữ đó đi tìm Điềm Điềm nói chuyện phiếm, còn có thể giúp em ấy cắt cỏ heo đó!"

Trần Thanh Phong nhíu mày: "Vợ em nói không sai mà! Các anh vốn nên đối tốt với vợ mình một chút."

Trần Thanh Phong lại nói: "Hơn nữa, em giúp các anh khuyên Điềm Điềm, các anh có thể giúp cô ấy làm việc sao?"

Vừa nói thế, mấy người chợt hiểu ra, nghĩ đến đại khái mười ngày trước công điểm của Khương Điềm Điềm tăng tới bảy rồi.

Hồi lâu sau, anh hai Trần kéo Trần Thanh Phong lại, cà lăm nói: "Em ấy nói những cái đó... là dụ người khác giúp em ấy làm việc sao?"

Trần Thanh Phong hít một hơi thật sâu nói: "Các anh tự mình suy nghĩ đi."

Trần Thanh Phong tiếp tục nói: "Cái gì cũng không biết, sao các anh lại ngây thơ như vậy!"

Nhưng đại đội lại không cho phép!

Anh em nhà họ Trần: "..."

Cho nên cô cũng rất vất vả!

Người khác thấy cô dụ người, không thấy được cô một mình biểu diễn cũng rất mệt! Còn phải tìm đề tài mọi người muốn nghe! Đề tài còn không thể phạm vào kiêng kị. Đồng thời, còn không thể để người ta không hài lòng. Suy cho cùng, chuyện các ông già, bà già trong thôn cũng nhiều.

Cho nên cô chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

Mấy anh em nhà họ Trần sâu trong cơn mơ hồ loáng thoáng như thật sự đã hiểu cái gì.

Ai cũng biết bây giờ có dịch heo, bao nhiêu đại đội cũng đã trúng chiêu. Nhưng rõ ràng đại đội bọn họ nuôi hai mươi con heo, số lượng không phải nhỏ, nhưng lại bình yên vô sự.

Công lao thật sự phải thuộc về chị Vương. Tổ tiên chị Vương nuôi heo đã mấy đời, lời này một chút cũng không phải là giả. Gặp phải chuyện này, cô lại có thể giữ vững được, bất kể là thức ăn cho heo hay vệ sinh, đều làm đến càng tỉ mỉ, cũng rõ ràng đâu ra đấy.

Chẳng qua bên cô tỉ mỉ, cũng không thể tách khỏi việc Khương Điềm Điềm cắt cỏ heo. Việc này hoàn toàn rơi xuống trên người Điềm Điềm. Thật ra Khương Điềm Điềm tình nguyện lấy năm công điểm nhẹ nhàng sống qua ngày cũng không muốn lấy bảy công điểm!

Trần Thanh Phong: "Anh hai, em phải sửa lại ý này của anh. Như thế nào là dụ! Cái gì gọi là dụ người làm việc! Chuyện anh tình tôi nguyện, có thể gọi là dụ sao? Không phải chính bọn họ cũng tự nguyện sao? Vả lại, mỗi ngày Điềm Điềm chúng ta lãng phí bao nhiêu nước miếng! Nếu không phải bọn họ thích nghe, Điềm Điềm chúng ta cũng không muốn nói! Anh nói đều là cùng cha mẹ, tại sao các anh lại không có một phần thông minh như em? Đầu óc không đủ dùng! Các anh cũng không nghĩ thử, vì sao công điểm của Điềm Điềm lại tăng lên bảy điểm rồi?"

Cũng chỉ có anh có đầu óc giống ông bà nội.

"Hiện tại chuồng heo chỉ có một mình Điềm Điềm cắt cỏ heo, một mình cô ấy phải chăm sóc khẩu phần ăn của hai mươi con heo, anh xem cô ấy là làm bằng sắt sao! Khó được có cơ hội người khác giúp đỡ như vậy, sao không cần chứ!" Trần Thanh Phong cảm thấy, chỉ số thông minh mấy người anh trai của mình thật sự giống ba mẹ anh.

Công điểm cao nhất ở trong thôn là mười, thường thì dựa vào sức lao động, giống như mấy anh em nhà họ Trần! Cũng không cần là ngành nghề kỹ thuật, tương tự như chị Vương. Mà công điểm thấp nhất là năm. Như Khương Điềm Điềm, lúc trước cô chỉ có năm điểm. Nhưng bây giờ đã là bảy rồi.

Bởi vì bây giờ Khương Điềm Điềm có bảy công điểm, Bà Trần đã hoàn toàn không làm việc nữa! Đương nhiên, việc của mấy con dâu trong nhà vẫn là của bọn họ. Cũng không phải Bà Trần hành hạ con dâu, mà là bà còn có việc của mình! Mỗi ngày Bà Trần ở nhà lén làm xà phòng.

Bây giờ mỗi lần tích đủ một trăm cái, thì có Tô Tiểu Mạch mang vào trong thành phố bán.

Dù sao công điểm nhà bọn họ cũng đủ.

Thật ra lúc này rất nhiều người mong muốn sinh con trai, cũng không phải trọng nam khinh nữ. Trên thực tế, một nhà có sức lao động nhiều là tương đối được ngưỡng mộ! Như nhà họ Trần, tuy nhà bọn họ không có công nhân. Nhưng dựa vào nhiều con trai, đã thành một gia đình lớn.

Mỗi năm công điểm nhà bọn họ đổi lương thực đều đổi không hết!

Đến bây giờ, đại đội còn thiếu ngược lại nhà bọn họ, ai bảo đều có hạn mức chứ. Tích lũy từng năm, cũng tích lũy khá nhiều! Quỷ mới biết đại đội khi nào mới trả đủ. Nhưng cho dù là vậy, cũng không còn nghề kiếm sống khác, Bà Trần chỉ có thể từng bước một mà làm thôi.

Dù sao cho dù là tích lũy nhiều cũng không phải đồ của bọn họ. Sau này lỡ xảy ra biến cố gì, cũng có thể chống đỡ.

Bây giờ Bà Trần không nghĩ như vậy, tuy bây giờ nhà bọn họ nhiều thêm một người, vậy thì cũng nhiều thêm một sức lao động bình thường. Nhưng sức lao động nhà bọn họ càng nhiều, mỗi năm tích lũy công điểm nhiều như vậy làm gì? Cũng không bằng biến thành tiền thật.

Cho nên Bà Trần quả quyết không làm việc nữa.

Chị dâu ba Trần ngược lại nói một câu "Con gái cần gì phải đi học", kết quả bị kế toán Trần trực tiếp mắng một trận.

Cho nên, đừng thấy bọn họ kiếm trước nửa năm tiền, cũng không phải tích lũy cho hai vợ chồng già. Mà sang năm bọn họ tính đưa bọn trẻ đi học. Trong nhà có tận chín đứa trẻ, còn phải tốn rất nhiều tiền. Kế toán Trần cũng không quyết định đứa nào không được đi học.

Ông là người có đi học qua, biết được lợi ích của việc học. Ông và anh trai ông đều cùng một cha mẹ sinh ra, cũng bởi vì ông được học nhiều, cho nên mới có thể làm kế toán ở trong thôn. Mà anh trai ông chỉ có thể làm việc chân tay. Cho nên kế toán Trần sâu sắc hiểu được tri thức sẽ thay đổi đời người.

Hơn nữa, Bà Trần còn nói tới chuyện khác! Đương nhiên, chuyện này là kế toán Trần nói ra.

Cho nên lần này cha mẹ chồng đặt ra quy củ này, tuy còn phải đợi nửa năm, nhưng mấy phòng thật sự vui mừng! Đây là cơ hội tích lũy tiền khó có được!

Mà tiền này là để dành nhiều năm rồi.

Đại khái quy trình lần này, tuy mấy đứa con trai con dâu trong nhà đều thấy, nhưng Bà Trần cũng không công khai cách điều chế, chỉ treo một miếng bánh bột ngô cho mọi người xem.

Năm nay, bà không tính dạy mấy người khác làm xà phòng. Bà dắt Tô Tiểu Mạch hai người làm việc này trước. Kiếm nửa năm tiền cho nhà. Sau tết sẽ dạy cụ thể cách làm cho mấy đứa con trai con dâu. Sau đó mấy đứa con dâu thay phiên ở nhà làm xà phòng.

Mỗi lần làm ra một miếng, trong nhà sẽ cho năm phân tiền, năm phân tiền này sẽ là tiền riêng mỗi phòng.

Làm ra một miếng, thì cho năm phân tiền, người hiện đại như Khương Điềm Điềm không thấy thích thú. Nhưng những người khác trong nhà kinh ngạc đến sắp hỏng rồi!

Bọn họ thấy cha và mẹ đều nghiêm túc, hoàn toàn không phải hồ đồ. Thoáng cái đã kích động lên.

Có lẽ Bà Trần nói chuyện không giữ lời.

Nhưng là kế toán Trần thì không! Lời ông ấy nói chắc như đinh đóng cột!

Tính như vậy, nếu có thể làm ra một trăm miếng, vậy trong tay đã có năm đồng tiền rồi còn gì.

Mấy người con dâu của họ thật sự cũng không có tích lũy tiền riêng gì. Dù sao Bà Trần keo muốn chết, nếu như gà sắt mà có lông bọn họ cũng sẽ không có cơ hội vặt. Cho nên tiền riêng của mấy phòng, cũng chỉ duy trì ở mấy đồng.

Cho nên lần này, bà cũng suy nghĩ một chút.

Nhưng Bà Trần luôn trong trạng thái đề phòng 24/24.

Đối với chuyện làm xà phòng bán lấy tiền, Bà Trần cũng không giấu diếm như lần trước. Dù sao cũng là người một nhà, muốn giấu thật sự rất khó. Thật ra Bà Trần cũng hiểu, theo lý mà nói, chỉ cần không phải kẻ ngốc, mấy cô con dâu cũng không đến nỗi đi nói ra.

Bà lại không ngốc, đương nhiên biết lựa chọn thế nào là tốt nhất.

Suy cho cùng, xà phòng là có thể đổi thành tiền, tiền cũng có thể đổi thành lương thực. Hơn nữa, tuy Bà Trần không biết tính sổ sách, nhưng người đàn ông của bà thì biết! Bà ở nhà làm xà phòng kiếm tiền có thể đổi lương thực, có thể chống đỡ công việc đi làm.

Bà ở nhà làm xà phòng, thuận tiện giúp mấy phòng giặt quần áo. Phân công như vậy cũng rất tốt.

Kế toán Trần làm chủ một gia đình bình thường thì ít nói, nhưng lời nói vẫn có sức nặng.

"Sao con gái không thể đi học, coi như con không có đầu óc, tự mình nghĩ không thông, cũng phải nghe lời người thông minh! Đi theo người thông minh học! Con gái con được đi học, cho dù học tới trung học, cũng đã khác với những cô gái trong thôn. Đại Nha nhà chúng ta nếu không phải đi công xã học, có thể quen biết con rể sao? Có thể đi làm công nhân trong thành phố sao? Tuy lão lục không phải thứ tốt gì, nhưng có một câu cha tán đồng! Con gái muốn thay đổi địa vị dễ dàng hơn con trai!"

Tuy lời này kế toán Trần không muốn thừa nhận một chút nào. Dù ông cảm thấy con trai quan trọng hơn con gái, nhưng kiến thức ông lại thật sự nói cho ông rằng lời này đúng là không có sai.

Đại khái vì lần này bị Trần Thanh Phong dụ "Động viên đại hội" hội nghị gia đình, cho nên bây giờ nhà họ Trần là một mảnh nhiệt huyết. Một đám quả quyết xông lên xây dựng cuộc sống mới!

Chỉ có điều, những việc này cũng không thể nào thay đổi Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm.

Dù sao hai người bọn họ vẫn chưa có con.

Về phần sinh con, tạm thời còn chưa nghĩ tới.

Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đều không muốn sinh con sớm như vậy, chuyện này người nhà họ Trần đều biết. Chẳng qua bọn họ đều không cảm thấy là bởi vì Khương Điềm Điềm, ngược lại vừa nhắc tới tới chuyện này Trần Thanh Phong đã lập tức trợn mắt.

Bởi vì tên này không muốn để đứa con ra đời giành ăn với mình!

Ngày tháng trôi qua vui vẻ, cuộc sống trong thôn càng ngày càng náo nhiệt hơn. Chẳng qua Khương Điềm Điềm lại càng không an tâm. Cô không biết cụ thể khi nào trời sẽ liên tiếp có mưa to, nhưng cũng đã đầu tháng chín rồi.

Khương Điềm Điềm thật sự biết mưa to sắp đến rồi. Tuy rằng không biết là ngày nào, nhưng là sắp đến.

Cũng may, không phải tất cả lương thực đều chín sau lễ Quốc Khánh, có một ít thứ vẫn có thể thu hoạch sớm một chút. Giống như trong thôn đã quyết định phải thu hoạch khoai lang sớm hơn. Cũng không phải ai biết có mưa to, mà là trồng vội gặt vội thật sự là quá mệt mỏi.

Ngoại trừ những thứ cần xử lý vào thời gian kia, những thứ khác mọi người đều phải chuẩn bị sớm hơn một chút. Cố gắng không gấp cùng lúc. Nếu không thật sự bận không kịp.

Dĩ nhiên, nếu nói kéo dài cũng không phải không thể, nhưng bọn họ chủ yếu là trồng bắp, bắp còn phải phơi nắng, tuốt hạt, kế tiếp còn có không ít việc. Cho nên có thể làm trước, bọn họ đều cố gắng làm trước.

Mắt thấy việc này càng ngày càng nhiều, trong thôn trông coi nghiêm khắc hơn nhiều, nhưng không có ai đến bên Khương Điềm Điềm này.

Chẳng qua Khương Điềm Điềm cảm thấy cũng còn tốt, bởi vì mỗi ngày Bà Trần đều sẽ giúp cô làm một ít.

Bây giờ bà không còn làm việc, nhưng vẫn có thể giúp cô như cũ.

Nhưng lúc trồng vội gặt vội, cho dù bà không làm việc cũng không được.

Lúc đó thiếu người, cũng không thể bỏ quy củ.

Thật ra Khương Điềm Điềm chưa làm qua việc nhà nông, chưa kể cô thuộc thời hiện đại trước khi xuyên qua, cho dù là thế hệ sau 80, thật sự cũng ít ai làm qua việc nhà nông.

Cho nên mặc dù còn chưa tới trồng vội gặt vội, trong thôn một mảnh náo nhiệt, bận rộn hơn trước kia rất nhiều, lúc người trong nhà ăn cơm cũng nhiều hơn, Khương Điềm Điềm vẫn là cảm thấy kinh ngạc.

Bây giờ đã mệt như vậy, không biết lúc trồng vội gặt vội là cái dạng gì.

Trần Thanh Phong làm việc lười biếng trước sau như một, cũng mệt mỏi nhiều hơn trước kia. Những người khác của nhà họ Trần đều là người thành thật, nhìn đã cảm thấy tội. Lúc này Khương Điềm Điềm mới cảm nhận được chỗ tốt của công việc mình.

Không thể không nói, cha cô trước khi chết còn có thể tính giúp cô chuyện này, thật là có dự đoán trước.

"Mẹ, trong nhà có phải còn thịt lợn rừng không?" Sáng mỗi ngày Bà Trần đều giúp Khương Điềm Điềm cắt cỏ heo một lát.

Khi chỉ có hai người, Khương Điềm Điềm cũng không ngại nói thẳng.

Bà Trần gật đầu: "Còn!"

Lần trước sau khi Tô Tiểu Mạch bán bánh bao dư lại thịt heo mặn, tuy lúc Tiểu Lục và Điềm nha đầu kết hôn dùng một chút, ngày thường cũng chỉ ăn một ít. Nhưng là Bà Trần dùng tiết kiệm, còn dư lại hơn bảy cân.

"Trong nhà còn hơn bảy cân." Bà Trần là loại người nếu ai đó cùng bà quanh co lòng vòng, bà sẽ cảm thấy họ không phải người tốt, trong lòng phiền muốn chết. Nhưng nếu nói thẳng, ngược lại còn có thể có được vẻ mặt hòa nhã của bà.

Ngược lại bà sẽ cảm thấy người này rất chân thật.

Khương Điềm Điềm: "Mẹ, nhà chúng ta nấu một chút đi?"

Cô lập tức giơ tay lên bảo đảm: "Không phải con thèm thịt đâu, mà là con thấy mọi người đều rất vất vả! Nếu không ăn một chút thịt, không có một chút chất béo, như vậy thân thể gánh không nổi. Lúc trẻ không để ý, về già thì sẽ biết khổ."

Bà Trần suy nghĩ một lát, lúc này năm ngoái cường độ lao động cũng như vậy. Nhưng năm nay tình trạng trong nhà tốt hơn năm ngoái nhiều. Không nói chuyện có tiền hay không, lương thực cũng không ít đâu.

Năm ngoái không có, nếu năm nay trong nhà có, thật ra vẫn có thể ăn một lần!

Bà nói: "Vậy thì"

Bà Trần suy nghĩ, quả quyết nói: "Ngày mai đi, ngày mai vừa lúc đến phiên chị dâu năm con nấu ǎn."

Nếu phải nấu thịt, nhất định phải để người có tay nghề tốt nhất nấu! Như vậy mới không lãng phí. Khương Điềm Điềm cười híp mắt: "Mẹ, mẹ thật tốt."

Bà Trần thoải mái trong lòng: "Thật ra, mẹ cũng không phải tiếc chút đồ ăn như vậy. Đều là con của mẹ, mẹ có thể không đau lòng sao? Lúc đầu trong nhà thật sự không có, mẹ quen rồi! Con nhắc đúng lắm, sau này nếu có chuyện như vậy con cứ nhắc mẹ!"

Khương Điềm Điềm: "Con biết ngay là mẹ đẹp người đẹp nết mà."

Bà Trần: "Ha ha ha!"

Bà ấy cười như một con gà tây!

"Mấy ngày nay bứng khoai lang, khoai lang bứng xong rồi thì tới đậu phộng. Mẹ biết con thích ăn đậu phộng, đợi đậu phộng chia xong, mẹ đổi cho thêm thêm một ít, con lén lấy làm đồ ăn vặt đi." Bà Trần nói như một tên trộm chuyên nghiệp.

Mắt Khương Điềm Điềm lập tức sáng lên, vui mừng nói: "Cảm ơn mẹ!"

Bà Trần: "Đoán chừng đậu phộng và cải trắng thu hoạch cùng lúc, đợi thu hoạch cải trắng, chúng ta muối dưa chua. Dưa chua hầm thịt ba rọi, đó chính là thứ tốt nhất. Cái này không cần chị dâu năm con làm, tay nghề của mẹ cũng rất đỉnh."

Khương Điềm Điềm cảm thấy nước miếng mình sắp chảy xuống rồi.

Dưa chua hầm thịt ba rọi!

Thịt ba rọi!

Cô biết Bà Trần nói thịt ba rọi, chính là thịt heo mặn lần trước còn dư lại. Nhưng mà là thịt lợn rừng, không bàn tới mùi vị kém xa thịt heo nhà. Thịt heo này để lâu như vậy, mùi vị càng kém hơn nhiều.

Đương nhiên có ăn là tốt rồi. Nhưng Khương Điềm Điềm vẫn có chút chờ mong heo to mập.

Nếu Tô Tiểu Mạch có thể lên núi thì tốt rồi! Giống như mỗi lần cô lên núi, đều sẽ có thu hoạch. Không nói đến nữ chính khác mình, mỗi ngày cô đều lên núi nhưng cái gì cũng không có. Thế mà rõ ràng số lần lên núi của Tô Tiểu Mạch không nhiều lắm, nhưng ít nhiều gì cũng có thu hoạch.

Lần trước là mật ong, cô lén uống mật ngọt mấy ngày liền.

Chỉ là nếu đụng phải lợn rừng, như vậy Khương Điềm Điềm lại hơi kinh hãi.

Nếu so với cái mạng nhỏ quý giá của cô, thịt không đáng giá một đồng!

"Vậy hy vọng thu lương thực nhanh lên, chia nhanh một chút."

Khương Điềm Điềm chắp tay trước ngực, nghiêm túc nói: "Hy vọng nhanh nhanh nhanh!"

Bà Trần vui tươi hớn hở: "Cái này cho con thur."

"Đúng rồi, mẹ, đất phần trăm nhà mình trồng cái gì vậy."

Tuy nói có đất phần trăm, nhưng đất chỉ có một ít, trồng lương thực của một đứa trẻ cũng không đủ nữa.

Khương Điềm Điềm biết nhà mình có đất phần trăm, nhưng thật sự chưa từng đi xem qua. Trong nhà không ai nhắc đến cho nên cô cũng đã quên rồi.

Nếu không phải nói đến lương thực, Khương Điềm Điềm cũng sẽ không nghĩ đến cái này.

Bà Trần: "Năm nay nhà mình trồng là cà tím, ớt, khoai tây."

Đất phần trăm mỗi nhà đều rất nhỏ, ngoại trừ một ít nhà lo lắng lương thực không đủ ăn, trồng bắp hoặc khoai lang. Những người khác vẫn là tương đối có khuynh hướng như nhà họ Trần, trồng một ít cà tím, ớt, khoai tây gì đó, để mùa đông nhiều thêm một món ǎn.

Suy cho cùng, các nhà sẽ chia cải trắng, thứ này chỉ là đồ ăn, cũng không phải món chính. Trong đội trồng cũng không nhiều.

Khương Điềm Điềm: "Vậy mấy thứ đó khi nào mới lớn chứ?"

Bà Trần cười ha ha: "Nha đầu này quả nhiên là không biết thường thức gì, gần đây chúng đều lớn rồi, mẹ đang đợi qua hai ngày rồi thu." יי.

Khương Điềm Điềm: "Mẹ, thế mẹ nhanh thu đi. Bây giờ mẹ ở nhà, còn có thời gian làm cái này. Mấy ngày nữa nếu thật sự trồng vội gặt vội, đâu còn thời gian nữa!"

Bà Trần: "Cái này không sao, trong nhà không phải còn mấy đứa nhỏ à? Chẳng lẽ chỉ ăn cơm không làm việc?"

Khương Điềm Điềm: "!!!"

Cô cũng đã quên, trẻ con bây giờ cũng không phải là công chúa hoàng tử gì. Nhặt củi cho gà ăn, sinh hoạt nấu cơm, không cái nào mà bọn chúng không làm.

"Thế cũng phải, nhưng con nghe nói lúc trồng vội gặt vội trẻ con cũng phải đi hỗ trợ mà!" Khương Điềm Điềm không biết chính xác khi nào có mưa to, nhưng cô vẫn tận lực khuyên Bà Trần.

Bà Trần kỳ lạ nhìn Khương Điềm Điềm một cái, nói: "Có phải chị dâu năm con nói gì với con hay không?"

Khương Điềm Điềm sửng sốt: "Hả?"

Sau đó cô gãi đầu, hóa ra Tô Tiểu Mạch nhắc tới chuyện này rồi sao?

Ánh mắt cô đảo quanh, lời còn chưa thốt ra, Bà Trần đã nói: "Hôm qua nó cũng khuyên mẹ thu lương thực, mẹ đã cự tuyệt rồi. Là nó để con nói với mẹ không?"

Khương Điềm Điềm: "Không có."

Thì ra Tô Tiểu Mạch đã nói ra sao?

Vậy đã chứng minh trận mưa to này gần trong gang tác!

Khương Điềm Điềm cũng không rõ mình có cảm giác gì, nhưng cô cũng hiểu, mình chỉ là người bình thường. Cho dù xuyên qua cũng không phải nữ chính, thực tế cô cũng chỉ là loại người qua đường Giáp muốn ôm đùi nữ chính. Cho nên, cô thật sự không dám lộn xộn.

Mình có thể ăn no cũng không tệ rồi.

"Mẹ, chị dâu năm không nói gì với con. Chỉ là con cảm thấy chúng ta giống trong thôn, tách việc ra một ít, không đến nỗi để mấy ngày đó mình kiệt sức. Nhưng nghe mẹ nói, con cảm thấy nghe chị dâu năm cũng không sai. Chúng ta đều sống ở trong thôn. Không biết được chuyện bên ngoài, chị dâu năm cách một thời gian ngắn thì đi ra ngoài bán đồ một lần. Mẹ nghĩ thử xem, có thể tiêu tiền mua đồ, nào phải nhà người bình thường? Đương nhiên tin tức có được cũng nhiều."

Khương Điềm Điềm vừa nói như vậy, Bà Trần gật đầu: "Chính xác, Tiểu Mạch nói nghe người nhà cục khí tượng nói, qua một thời gian sẽ có mưa to. Nhưng mà ngày này..."

Bà ngẩng đầu nhìn, đều đã lập thu rồi, mặt trời phơi đến đau đầu, hoa mắt, nào giống sẽ mưa?

Tuy nửa năm nay bà vẫn tương đối tin con dâu năm, nhưng Bà Trần lại cảm thấy, mình cũng coi như kinh nghiệm già dặn.

Cho dù không biết xem thiên tượng, nhưng nhiều ít cũng có thể nhìn ra không giống dáng vẻ sắp mưa.

"Tuy bây giờ thu hoạch không bằng mấy ngày nữa thu hoạch sẽ lớn thêm một chút, nhưng mấy ngày như vậy, cũng không lớn thêm bao nhiêu. Chúng ta lo trước phòng hoạ vẫn hơn!" Khương Điềm Điềm thật lòng khuyên Bà Trần.

Bọn họ là người một nhà, đương nhiên là cả nhà tốt mới là thật sự tốt.

Bà Trần suy nghĩ gật đầu: "Vậy được, buổi chiều mẹ dẫn mấy đứa nhỏ đi thu. Nhưng cà tím ớt còn được, khoai tây chưa tới tháng mười, thiếu cả một tháng lận. Cái này vẫn phải đợi thêm."

Khương Điềm Điềm: "Dạ dạ!"

Thu một ít trước thì một ít, dù sao cũng đỡ hơn không thu gì cả.

Tô Tiểu Mạch: "???" Chuyện này là sao?

Bà Trần: "Điềm Điềm nói rất đúng, thà tình nguyện thiệt một chút, cũng phải phòng trước tại họa."

Tô Tiểu Mạch nhìn về phía Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm cười xán lạn về phía cô.

Tô Tiểu Mạch: "..." Đúng là người biết ăn nói vẫn là có chỗ tốt! Quả nhiên, cho dù cô có học thì tài năng cũng không bằng một phần mười bẩm sinh của người ta.

Ngày thường bọn họ đều lấy ăn no là điều kiện tiên quyết, cho nên trồng rau cũng không nhiều lắm. Phương bắc của bọn họ không thể so với phương nam, mùa đông thật đúng là không có rau gì. Cho nên mùa thu đã bắt đầu dự trữ lương thực và rau qua mùa đông.

Đây là việc mà mỗi nhà đều phải làm.

Mà ớt lại càng không thể thiếu, giống như mùa xuân đào tỏi, khí trời rét lạnh, ớt cũng rất hữu dụng. Mùa đông nếu có việc muốn đi ra ngoài, vừa về đến nhà uống một chén canh nóng hổi mang theo vị cay, thoải mái vô cùng.

Nguyên nhân chính là đây, cho nên ớt này rất là quan trọng.

Lúc chiều, Bà Trần dắt theo mấy đứa trẻ trong nhà đi đất phần trăm thu hoạch rau, những người khác làm việc theo thường lệ, Tô Tiểu Mạch luôn thừa dịp "đi vệ sinh", lén lên núi tìm Khương Điềm Điềm. Tuy bây giờ đúng là lúc bận thu khoai lang, nhưng nếu là thật sự muốn lười biếng vẫn có thể.

Tô Tiểu Mạch lặng lẽ đi lên trên, quả nhiên nhìn thấy Khương Điềm Điềm đeo giỏ tre đi từ xa lại.

"Chị dâu năm, sao chị tới vậy?"

Tô Tiểu Mạch: "Chị tới giúp em làm một lát."

Đây cũng là vì sao Khương Điềm Điềm việc nhiều, nhưng cũng không quá mệt. Lúc đầu mỗi ngày cô đều gọi người đi chung, có người đi theo, coi như xem náo nhiệt cũng có thể giúp làm một chút.

Tuy gần đây tình huống này đã không còn, nhưng mà Bà Trần, anh Tiểu Phong còn có Tô Tiểu Mạch, bọn họ ít nhiều đều sẽ bớt thời giờ tới giúp đỡ.

Cho nên cô cảm thấy mình khá tốt.

Hai người cũng không đi lên cao, nói thật lên quá cao, Khương Điềm Điềm cảm thấy không an toàn.

Suy cho cùng uy lực nữ chính của Tô Tiểu Mạch không phải lúc nào cũng có thể phát huy tác dụng, lên cao rồi khó tránh khỏi gặp phải lợn rừng.

"Chúng ta ở đây đi?" Tô Tiểu Mạch chủ động bắt đầu làm việc: "Em đã khuyên mẹ sao?"

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Đúng vậy! Mẹ nói chị muốn thu hoạch sớm một chút."

Khương Điềm Điềm cảm thấy bây giờ mình chính là đứa trẻ chăn dê, miệng đầy lời nói dối.

Ồ không, thật ra lời này cũng không tính sai! Mẹ chồng đúng là có nói lời này. Chỉ có điều, trước hết đừng nhắc tới cô là được.

"Em luôn tin chị sao."

Không biết vì sao, Tô Tiểu Mạch cảm thấy Khương Điềm Điềm đối với cô có loại tín nhiệm cực kì, cô nói cái gì Khương Điềm Điềm đều không chút do dự tán thành. Từ nhỏ Tô Tiểu Mạch chưa được ai khích lệ qua như vậy, đây là loại cảm giác khó có thể miêu tả được.

Chẳng qua, cô tin chắc cảm giác khó có thể miêu tả này gọi là "Mừng thầm".

Cô cũng chỉ là người thường, cũng thích được khen nggi.

"Đó là đương nhiên, cha cũng đã nói, nếu mình không thông minh, thì nên xem người khác làm thế nào! Em biết mình bao nhiêu cân lượng, em nhất định không được! Nhưng chị thì được! Chị cũng dám một mình đi vào huyện bán đồ, dũng cảm bao nhiêu! Em đương nhiên muốn đi theo chị."

Khương Điềm Điềm cười ha ha.

Khóe miệng Tô Tiểu Mạch cong lên.

"Thật ra chị không có lợi hại như vậy đâu."

"Có có, chị nhất định rất lợi hại!" Uy lực của nữ em hiểu!

Khương Điềm Điềm tin chắc Tô Tiểu Mạch có thể. Khóe miệng Tô Tiểu Mạch lại cong lên lần nữa, cô cảm thấy mỗi ngày nói chuyện với Khương Điềm Điềm một lát, thật giống như là nạp điện, để mệt mỏi một ngày biến mất không còn sót lại chút gì. Loại cảm giác này thật là khó tả...

"A?"

Tô Tiểu Mạch đột nhiên giữ chặt tay Khương Điềm Điềm, dùng sức túm cô đến gần mình.

Khương Điềm Điềm: "!!!"

Khương Điềm Điềm thiếu chút nữa đụng vào người Tô Tiểu Mạch!

Đầu óc Khương Điềm Điềm tỉnh táo rất nhanh, cô lập túrc quay đầu nhìn lại: "Mẹ của tôi ơi."

Cô nhìn sang, ngược lại cũng không phải là thứ gì quá khủng bố. Ai bất chợt nhìn thấy một đàn gà rừng cũng bị dọa đến nhảy dựng.

Này mẹ nó, có đến hai ba mươi con!

Bọn họ hoàn toàn không biết, mấy con này từ đâu tới, sao lại xuất hiện tập thể như thế.

Nhưng chỉ trong một giây, Tô Tiểu Mạch và Khương Điềm Điềm đột nhiên đồng loạt ngao một tiếng, trực tiếp chạy qua phía gà rừng. Nếu không bắt! Chẳng phải kẻ ngốc sao?

Tuy Khương Điềm Điềm chưa từng bắt qua gà, nhưng cô không dám đối phó lợn rừng, còn không dám đối phó gà rừng sao?

Đây chính là thịt!!!

Cô đã lâu không ăn được thịt gà, vì vậy liền trực tiếp nhào qua, chỉ là đám gà kia đang tạm dừng một lát, cũng phát hiện bọn họ, chạy trốn rất nhanh. Khương Điềm Điềm trực tiếp vồ hụt. Nhưng cô cũng không hề nhụt chí!

Khương Điềm Điềm không ngừng cố gắng, đám gà rừng kêu "ku ku ku" rồi nhanh chân chạy trốn.

"A!!! Tao không tin mình không bắt được tụi bây." Khương Điềm Điềm gào một cái lại nhào qua lần nữa, tốt rồi! Lại vồ hụt.

Cô đỏ mắt, đầu như muốn bốc hỏa!

Khương Điềm Điềm bay nhanh xông qua, nhiều gà như vậy, cô cũng không bắt được một con sao?"Em đuổi tiếp đi!" Tô Tiểu Mạch kêu.

Khương Điềm Điềm nghiêng đầu, nhìn thấy trong tay Tô Tiểu Mạch cầm mấy cục đá có vết máu, bên cạnh cô ấy là bốn con gà đã đi chầu Diêm Vương!

Khương Điềm Điềm: "..."

"Em đuổi đi!" Tô Tiểu Mạch cảm thấy may là có Khương Điềm Điềm đuổi gà, cho nên đám gà này hoảng hốt chạy bừa, vừa vặn bị cô chọi mỗi con một cục đá: "Mau!"

Khương Điềm Điềm: "Ồ Ồ Ồ!"

Bắt không được nên chỉ có thể giúp đỡ vậy.

Cô chạy tán loạn trong bầy gà, mắt thấy Tô Tiểu Mạch một tay xách một con, máu tươi bay loạn.

Khương Điềm Điềm: "..." Ông trời ơi!

Đây là câu mà Bà Trần thường nói, hiện tại đã bị cô học được.

Tô Tiểu Mạch thực dũng mãnh, một lát sau đánh chết chừng mười con. Chẳng qua, hai người phụ nữ cũng không lợi hại như vậy, những con gà còn dư lại rốt cuộc cũng trốn thoát trong khi hai người đang ngổn ngang giết gà.

Khương Điềm Điềm mệt đến nỗi ngồi phịch xuống đát!

Cô, một con đều không bắt được!

Khương Điềm Điềm buồn bã nhìn gà chết xung quanh Tô Tiểu Mạch, thật sự tương đối oán giận!

Cô thuận tay nắm cái giỏ bên người, ném ra xa: "Mình quá ngốc!"

Cạch!

Ku ku ku!

Khương Điềm Điềm: "!!!"

Tô Tiểu Mạch: "???"

Hai người liếc nhau, Khương Điềm Điềm lập tức đi qua, thì thấy giỏ tre của mình xuyên qua lá cây, bắt giữ hai con gà.

Khương Điềm Điềm: "..."

Con mẹ nó!

Đúng là đời mà!

Cô nhìn tay của mình, lại nhìn sang cái giỏ của mình: "Em... em ném cũng quá chuẩn đi?"

Tô Tiểu Mạch: "

Khương Điềm Điềm lập tức vểnh đuôi, đắc ý: "Em đã nói sao em có thể không bắt được con nào, hoàn toàn không có đạo lý kia! Tuy em trực tiếp bắt thì không thành thạo, nhưng em có thể dùng giỏ chọi. Chị xem, đây không phải bắt được rồi sao? Vận may của em thật sự là quá tốt."

Khoác lác xong, cô ngẩng đầu, cười tủm tỉm: "Em lợi hại không?"

Tô Tiểu Mạch: "... Lợi hại."

Khương Điềm Điềm: "Đương nhiên! Nếu anh Tiểu Phong của em biết, nhất định sẽ nói em lợi hại nhất."

Tô Tiểu Mạch: "...".

"Con người của em, chính là có chút may mắn như vậy, hì hì!" Khương Điềm Điềm còn khoác lác.

Tô Tiểu Mạch chỉ gà trong giỏ hỏi: "Em lấy ra thế nào?"

Khương Điềm Điềm: "!!!"

Quả nhiên, câu hỏi này đã làm khó cô.

Khương Điềm Điềm ngây ngốc nhìn Tô Tiểu Mạch.

Tô Tiểu Mạch: "Để chị."

Khương Điềm Điềm càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn trực tiếp duỗi tay, bắt gà rừng ra, hai con gà rừng vùng vẫy giãy chết! Nhưng lại không đạt được một chút nhân từ.

Ăn cũng không có ăn, ai mà rảnh đi quan tâm sống chết của mấy con gà?

Bọn họ mới không thèm quan tâm.

Hai người giống như tên trộm nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Tô Tiểu Mạch nhanh chóng trói hai con gà lại nói: "Chị phải trở về làm việc, em mang gà về nhà giấu đi. Chị trở về kêu chị dâu hai tới giúp em cắt cỏ heo."

Đây cũng giống như một con dê không thể tự nhổ lông của mình, không thể lười biếng được, một người cũng không thể trộm từ đầu tới đuôi. Mọi người mà nghe tin rồi tụ tập ở đây thì cũng sẽ rất rắc rối.

Vì vậy Khương Điềm Điềm vội vàng gật đầu: "Được."

Hai người chia nhau hành động rất nhanh, đợi Khương Điềm Điềm đưa đồ về giấu kỹ rồi quay lại, thì nhìn thấy chị dâu hai đã cắt một đống cỏ heo lớn, mắt thấy Khương Điềm Điềm trở lại, hưng phấn hỏi: "Có."

Cô lập tức đưa tay lên làm một cái khẩu hình miệng.

Thật có thể nói là mười phần cẩn thận.

Khương Điềm Điềm: "Ừ, có, khoảng mười con!"

Chị dâu hai Trần lập tức vui vẻ ra mặt, cô ấy kéo tay Khương Điềm Điềm, thấp giọng nói: "Em nói em đó, đúng là phúc tinh mà."

Khương Điềm Điềm: "???"

Cô? Phúc tinh?

Chị dâu hai Trần: "Từ lúc em vào nhà, nhà chúng ta càng ngày càng tốt. Ngay cả thím năm mặt cũng không như đưa đám nữa, còn trở nên dũng mạnh hơn."

Khương Điềm Điềm: "??"

Không phải, Tô Tiểu Mạch dũng mãnh lên là bởi vì cô ấy trọng sinh, không liên quan đến mình! Lúc cô còn chưa gả vào, Tô Tiểu Mạch đã dũng mãnh rồi có được không!

Chị dâu hai Trần: "Chị biết rõ em còn khuyên mẹ mình nấu thịt. Chị biết em đều vì chúng ta cả."

Khương Điềm Điềm: "???"

Vì các người đúng là không sai, chẳng qua chủ yếu là đau lòng anh Tiểu Phong của em!

"Không phải, em..."

Chị dâu hai Trần: "Chị đều hiểu được!"

Cô cho Khương Điềm Điềm một ánh mắt "Chị hiểu", vỗ bàn tay nhỏ của cô, đè bả vai Khương Điềm Điềm nói: "Bắt gà chắc mệt lắm? Em ngồi một lát đi, việc này để chị! Chị và chị dâu ba em bàn bạc xong đã, đợi chị trở về. Cô ta đi vệ sinh rồi."

Khương Điềm Điềm: "..."

Chẳng qua có thể không làm việc, cô đương nhiên không muốn làm!

Vừa lúc cô vừa rồi đuổi gà mệt quá, Khương Điềm Điềm ngồi ở trên tảng đá, lấy mấy cục đá chơi: "Chị dâu hai, chị nói xem mẹ có đồng ý tối nay cho chúng ta ăn gà hay không?"

Chị dâu hai Trần thoáng cái xúc động lên: "Đêm nay ăn gà ư?"

Khương Điềm Điềm: "Không phải, em là nói mẹ..."

"Sớm biết thì lúc trưa chị ăn ít đi một chút, đêm nay có gà ăn rồi!" Chị dâu hai Trần cả người cười như hoa mặt trời, động tác trong tay càng nhanh.

Khương Điềm Điềm: "Hi hi."

Chị dâu hai, chị lại không nghe lời người ta nói nữa! Mà lúc này, lưỡi hái trong tay chị dâu hai Trần uy vũ như gió!

Cuộc sống ngày càng tốt đẹp rồi!

Khương Điềm Điềm thấy dáng vẻ hưng phấn của cô ấy, suy nghĩ một chút, rốt cuộc không có sửa đúng lời cô ấy nói. Tùy chị thôi. Dù sao có làm hay không cũng là chuyện của mẹ.

Lại nói đến gà.

Đếm thử cũng mười ba con đó!

Sao có thể không ăn?

Không thể nào!

Nhất định không thể nào.

Khương Điềm Điềm nghĩ một chút nữa hầm thịt gà, gà hầm nấm, đã cảm thấy chảy nước miếng xuống.

Cô rất muốn ăn đó.

Gà gà gà, cô xuyên qua tới nay cũng chưa có ăn qua gà đâu!

Khương Điềm Điềm chống cằm, lẩm bẩm: "Gà hầm nấm, gà xé cay, chân gà sốt, đùi gà nướng..." Cô bắt đầu báo tên món rồi.

Chị dâu hai: "Hồng hộc hồng hộc!"

Càng nghe càng thèm. Nhưng càng thèm lại càng có súc!

Mà lúc này, Trần Thanh Phong làm việc đặc biệt siêng năng, không chỉ siêng năng còn thân thiện, đi theo một người kỹ năng già dặn nịnh nọt ba trăm sáu mươi độ.

"Chú Lý, con đã nói, chú là người lợi hại nhất trong thôn chúng ta, không ai có thể sánh được với..."

"Chú lợi hại quá, quá giỏi!"

"Ai nha má ơi, chú thật đúng là càng già càng dẻo dai..."

Bởi vì anh khoác lác quá mức, mặt đối phương cũng nhanh chóng đỏ lên.

Những người khác: "..."

Quá xấu hổ, chúng ta không muốn nghe!

Cái tên nịnh hót này muốn làm gì vậy chứ, thật không thể hiểu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận