Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 55

Chương 55Chương 55
Trân Thanh Phong cảm thấy ở trong cái gia đình này, người đáng tin cậy nhất là anh năm của anh. Có trị thức nhất nhà cũng chính là anh ấy, làm gì có ai nhận ra anh ấy giỏi giang như thế để huấn luyện chứ, chỉ có thể là do từ nhỏ anh ấy tự nỗ lực mà trưởng thành thôi.
Dấu là như vậy cũng đừng mơ anh sẽ đi tòng quân. Cuộc sống vất vả như vậy, có tiền đồ anh cũng không thèm. Trên đời này thanh niên có lý tưởng và khát vọng cống hiến nhiều vô kể, cũng không phải chỉ có mình anhI
Cuộc sống này ăn nằm ở không mà có tiền thì mới là sung sướng nhất.
Ai sống trên đời mà ôm quá nhiều mộng tưởng, chỉ là tự làm mình thiệt thòi mà thôi.
Đối với Trần Thanh Phong, anh chỉ có một lý tưởng duy nhất là sẽ có thật nhiều tiên, để cho anh có thể cùng với Khương Điềm Điềm mua sắm cho thỏa thích, như vậy mới gọi là cuộc đời mỹ mãn.
Cho nên đối với mấy lời kiến nghị chân thành của Trần Thanh Bắc, Trần Thanh Phong cũng nghe vào chữ được chữ không, lỗ tai này lọt lỗ tai kia rồi theo gió cuốn đi.
Dù cho anh không có ý định nghe theo lời đê nghị của Trần Thanh Bắc, nhưng thật sự trong lòng anh cũng có một chút tán đồng, cùng với một ít vui vẻ.
Mới sáng sớm, Trần Thanh Phong đã ngân nga một ca khúc thiếu nhi khiến cho Khương Điềm Điềm đau đầu nhức óc.
Cô khó chịu hỏi: "Anh Tiểu Phong, anh làm cái gì mà vui vẻ đến nỗi có tâm trạng hát hò như thế?"
Lại còn mang cái vẻ mặt như thể "tôi mới nhặt được tiền" đáng ghét đó nữa chứ. Trần Thanh Phong thần thần bí bí nhỏ giọng nói cùng Khương Điềm Điềm: "Để anh nói cho em nghe, anh năm khuyên anh nên..."
Khương Điềm Điềm lấy vẻ mặt sùng bái nhìn anh, cô nghiêm túc nói: "Anh Tiểu Phong, anh sao lại có thể tài giỏi như vậy chứ? Anh đúng là giỏi nhất trân đời. Trong cái nhà này chẳng có ai mà so sánh với anh được. Người gì đâu mà vừa giỏi văn lại còn giỏi võ nữal"
Trân Thanh Phong gật gật đầu đồng ý: "Em nói cũng đúng đó."
Khương Điềm Điềm lại nịnh nọt nói: "Vậy để em tán thưởng anh thêm chút nữa nhé?"
Trân Thanh Phong cười tủm tỉm: "Được chứt"
Khương Điềm Điềm nhón mũi chân, hôn một cái lên mặt anh, cô nhẹ nhàng đưa tay ôm vòng qua cổ anh, khẽ đung đưa giống hệt như con gấu con: "Em khen anh như thế có phải là hay nhất chưa?"
Trân Thanh Phong cao hứng cười đến cong cong đôi mắt, cả gương mặt đều toát lên sự chân thành đáp: "Hay nhất trên đời!"
Sau đó, anh thấp giọng ngọt ngào nói: "Được ở bên em đó là sự may mắn nhất cuộc đời anh. Anh cảm thấy như giá trị con người anh được tăng cao lên gấp trăm ngàn lần."
Khương Điềm Điềm lại hôn anh thêm hai cái, vui tươi hớn hở nói: "Nụ hôn này là em cổ vũ anh Tiểu Trân Thanh Phong cười tươi nói: "Anh muốn mỗi ngày đều được em cổ vũ như vậy, anh đây mới có thể có sức sống tràn đầy mà làm việc."
Khương Điêm Điềm đưa tay chọt lên gò má anh, cười hì hì: "Được thì cũng được thôi! Nhưng anh ngày nào cũng phải khen em là người đẹp siêu cấp vô địch có được không?”
"Cái đó mà em còn phải hỏi sao? Điềm Điềm của anh vốn dĩ chính là như vậy mà." Bà Trần đi tới cửa, đang định gọi hai vợ chồng trẻ này cùng đi, tay chỉ mới vừa chạm đến cánh cửa, bà đã nghe được mấy lời nói vừa rồi. Bà chậm rãi rút tay về, đứng lặng yên nhìn trời, nhìn đất.
Hai cái đứa này làm người ta nổi hết cả da gà.
Bà vốn dĩ cũng nghe người ta nói đường cát trắng và đường hóa học không giống nhau. Bà đến bây giờ mới chắc chắn một năm một mười là hai cái đứa nhỏ này của bà chính là đường hóa học.
Ngọt đến quắn quéo làm sâu hết hàm răng.
Ngọt đến mức tiểu đường!"Mẹ, mẹ đang làm gì ở trước cửa phòng con vậy?"
Trân Thanh Phong đã đem cửa đẩy ra, anh có chút nghi ngờ nên nhìn chằm chằm Bà Trần, chậm rãi nói: 'Mẹ dù sao cũng là bậc trưởng bối trong nhà, đừng nói là nghe lén vợ chồng con nói chuyện?
Nếu là như vậy, con thấy không được lắm đâu."
Bà Trần: "..."
Chỉ một chút nữa là bà thở không thông rồi, bà rảnh rỗi cỡ nào mà lại đi nghe lén con mình chứ? Mấy cái lời này cũng thật là khó nghe quá đi! Bà là cái loại người này sao? Chắc chắn là không phải rồi!
Bà Trần lạnh nhạt mở miệng: "Mau đi thôi." Bây giờ bà mệt mỏi lắm rồi cho nên một lời dư thừa cũng không muốn nói thêm.
Trân Thanh Phong nhướng nhướng chân mày, cười nói: "Mẹ, mẹ thật sự là đang muốn làm gì vậy ạ?"
Bà Trần: "Hả... hả?" Không để con trai nói thêm, Bà Trần đi vèo vèo ra cửa.
Trân Thanh Phong: "2???"
Khương Điềm Điềm: "??"
Cả hai đều thật tâm không thể hiểu nổi mẹ mình đang suy nghĩ cái gì trong lòng.
"Chúng ta đi thôi, mọi người chắc là đã chuẩn bị xong hết rồi." Hôm nay, cả gia đình họ chính là muốn đi xem người ta đóng phim điện ảnh.
Hai người tay cầm tay cùng nhau ra cửa, quả nhiên đại gia đình đã chờ ở trong sân sẵn rồi. Chỉ có bọn họ là chậm nhất.
Vừa thấy hai người ra tới, Bà Trần liên lớn tiếng nói: "Được rồi, đi thôi!!!"
Không nghĩ đến đi xem người ta đóng phim điện ảnh lại có sức hút lớn như vậy, đến cả một người đã lớn tuổi, tính tình lại trâm ổn như kế toán Trân cũng không giấu được sự hào hứng trên mặt.
Đừng nói là đóng phim điện ảnh, ngay cả xem phim điện ảnh, một năm bọn họ chưa chắc có thể xem được một lần, cũng khó trách mọi người đều đột nhiên có tinh thần hồ hởi đó. Cho nên tất cả người trong thôn nghe đến việc xem đóng phim điện ảnh này, nhiều gia đình tốp năm tốp ba, đứng đen nghịt cả sân.
Quy mô lần này so với việc vận động cả thôn lại gặp mặt cũng chẳng khác gì.
Khương Điềm Điềm vốn dĩ cảm thấy phải đi hơn một giờ đường núi, trời lại lạnh như vậy, đoạn đường này chắc là sẽ vất vả lắm. Nhưng khi đã bắt đầu đi rồi, cô mới cảm thấy một giờ thì có là cái gì!
Có rất nhiều người đi cùng nhau, tràng cảnh vô cùng náo nhiệt, nhà ở phía đông hay ở phía tây đều cùng nhau đi. Hơn một giờ cũng chỉ như mưa bụi mà thôi.
Tuy rằng xung quanh có rất nhiều người, nhưng bởi vì mùa đông họ mặc quần áo dày dặn, lại thêm lớp nọ chùm lên lớp kia, cho nên Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm hai người nắm tay nhau giấu ở dưới lớp áo bông.
Bởi vì mang theo vài phần trốn tránh, vậy nên lại có thêm vài phần lạc thú, cùng với sự kích thích.
"Các người nghe nói chưa? Cái cô Trì Hiểu Hồng, cô ta muốn được điều đến đại đội Dương Liễu để làm nhân viên ghi điểm đó." Không biết là ai nhắc tới Trì Hiểu Hồng, nhưng vừa nói đến người này, cả đoàn người lập tức liền lên tinh thần. Chắc có lẽ do cô gái này ở đại đội của họ, cũng coi như là quạt lên một trận phong ba đó chứ.
Khương Điềm Điềm đối với cô ta, thật ra cũng có chút tò mò, nhớ năm đó thời điểm Trì Hiểu Hồng xuống nông thôn, bọn họ còn đã cùng nhau làm cái xe lừa.
Hơn nữa Trì Hiểu Hồng ở đại đội Tiền Tiến cũng đem lại không ít phiên phức.
Không nghĩ tới rằng cô ta lại chọn ra đi.
"Thanh niên trí thức xuống nông thôn làm việc, còn có thể muốn điều đi đâu thì đi sao?"
"Tôi nghĩ là cũng có thể đó. Tôi nghe người ta kể lại, hôm ấy sau khi xảy ra chút chuyện, cô ấy liền quay về đại đội để xin thư giới thiệu. Đại đội trưởng cũng không dám đưa, nên chỉ nói là phải đợi đám công xã đi làm trở lại. Không có lãnh đạo cấp phép, ai mà dám đồng ý cơ chứ!"
Những người khác sôi nổi gật đầu, mọi người đều cảm thấy, đại đội trưởng xử lý việc cá nhân như vậy cũng khó khăn cho ông quá.
"Mà sao cô ta lại chọn đại đội Dương Liễu là thế nào? Không phải cô ta đã đứng ra tố cáo Dương Thạch Đầu tụ tập đánh bạc sao? Vậy mà còn muốn đi đại đội Dương Liễu, không sợ bị vợ của Dương Thạch Đầu xé xác hay sao?!"
Hai đại đội khoảng cách không quá xa nên có một số chuyện muốn giấu cũng không giấu được.
"Cũng chưa chắc đâu nha! Có điều có người che chở, vợ của Dương Thạch Đầu làm gì dám!" "Che chở ư? Ai vậy?"
"Vậy là các người chưa biết rồi, đại đội trưởng của đại đội Dương Liễu kia, hắn ta đích thị là cái tên mê gái... Khụ khụ... Tôi nghe nói Trì Hiểu Hồng không phải đưa đại đội trưởng bọn họ đi bệnh viện công xã sao? Cô ta ở bệnh viện cùng đại đội trưởng đại đội Dương Liễu nảy sinh tình cảm!" Người trong thôn thảo luận về Trì Hiểu Hồng, một chút kiêng dè cũng không có. Những thanh niên trí thức ở trong thôn họ cũng chẳng phải ai họ cũng bày ra sắc mặt tốt.
Ở trong đoàn người cũng có một số nữ thanh niên trí thức cùng với Trì Hiểu Đồng đến vùng nông thôn này để làm việc, cho nên xem ra họ cũng coi như là đứng cùng một thuyền.
Nên khi nghe những người dân ở đây nói về Trì Hiểu Đồng thì họ cũng có cảm giác như đang gián tiếp cười nhạo bọn họ.
Mặc dù những người dân quê ở đây họ rõ ràng không có ý tứ gì, chỉ đơn giản là buôn chuyện cùng nhau thôi. Nhưng cũng bởi ban đầu họ cũng được Trì Hiểu Đồng đối xử tốt một vài chuyện, vậy nên giờ khi nghe trong lòng cũng thấy khó chịu.
"Chúng ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra? Nên cũng đừng ở đây nói bừa! Các người đừng nghĩ cô ấy sắp đi rồi nên muốn nói cái gì thì nói? Đồng chí Trì Hiểu Hồng chính là không sợ ác bá, cũng không sợ bản thân mình gặp nguy hiểm, xả thân quên mình vì người. Người như vậy là đáng để được tôn kính. Trong huyện ai cũng tuyên dương cô ấy, sao các người có thể nói cô ấy như vậy chứ? Không lẽ các người nghĩ lãnh đạo trong huyện không biết nhìn người?" Một nữ thanh niên trí thức họ Phương mở miệng bênh vực.
Vừa nói xong, một người phụ nữ lớn tuổi cũng không chút do dự liền lớn tiếng chèn ép: “Chúng tôi nói cái gì sai sao? Cô nói thử xem, chúng tôi đã nói cái gì? Cô nói chúng tôi nói mấy lời kia không đúng phải không? Cô thử nói xem! Đúng là nực cười, các cô luôn nghĩ bản thân mình có lý lẽ nhỉ. Bọn tôi chỉ mới nói vài câu đã bị các cô lên án? Nhưng nói thẳng ra nhé, cô miệng mồm như vậy, chỉ càng chứng tỏ lòng cô đầy tâm cơ thôi. Các người ỷ mình là thanh niên trí thức nên liền mang nhiều toan tính trong lòng! Dùng nhan sắc dụ dỗ mấy thằng con trai mới lớn làm việc giúp không nói, lại còn lập mấy cái bàn thờ trinh tiết trên người, ha ha ha! Thật là cười chết tôi rồi!"
Nói về sức chiến đấu võ mồm của các người phụ nữ nông thôn, họ xếp thứ hai không ai dám tự nhận xếp thứ nhất.
Một người phụ nữ khác cũng lớn tiếng nói: "Thôi bà cũng đừng nói nữa, bà mà nói động đến người ta, nói không chừng người ta sẽ nhằm vào gia đình bà mà trả thù đó! Người ta cũng không phải là người bình thường, không đối phó được bà thì sẽ quyến rũ và mê hoặc con trai bà, không chừng quậy đến nhà bà gà bay chó chạy cũng không yên, lúc đó bà biết phải làm sao?!"
"Hahaha... tôi khinh bỉ, tôi sợ cô ta chắc? Thật là nực cười..."
Khương Điềm Điềm đứng ngơ ngác nhìn thấy họ hết chửi lại mắng nhau liên tục, cô chỉ biết chết lặng nhìn trời, thầm cảm thán mấy người này không phải người bình thường mài!
Trình độ chửi người, mắng người của phụ nữ nông thôn đã đến cấp độ thượng thừa rồi, người bình thương làm sao mà so được.
Khương Điềm Điềm ở một bên xem náo nhiệt, cảm thấy xem đủ rồi, cô quay sang hỏi Trần Thanh Phong: "Anh nói thử em đến bao giờ mới đạt được đến trình độ của họ?"
Trân Thanh Phong khinh thường nhìn thoáng qua tràng cảnh hỗn loạn trước mắt, anh vô cùng hy vọng Điềm Điêềm của anh mãi mãi sẽ không trở thành cái dạng chợ búa hung hãn như vậy.
Anh mỉm cười, nói: 'Em như bây giờ, chính là tốt nhất, đừng thay đổi làm gì cả."
Khương Điềm Điềm vui vẻ cười: 'Hì hì."
Trân Thanh Phong xoa xoa đầu cô, nói thêm: "Chúng ta không cần học cái này làm gì."
Khương Điềm Điềm ngoan ngoãn gật đầu như con mèo nhỏ. Cô ghé vào bên tại Trân Thanh Phong, thanh âm thấp thấp, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe, cô hỏi anh: "Chuyện này đừng nói cũng là mưu ma chước quỷ của anh?"
Cô cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mang máng Trần Thanh Phong lúc ấy cùng kế toán Trần nói gì đó, nếu không phải nhờ anh, Trì Hiểu Hồng sao có thể bị đưa đến bệnh viện công xã được chứi
Nên cô mới cảm thấy mọi chuyện có thể không đơn giản như mọi người nghĩ đâu.
Trân Thanh Phong xoa bóp cái mũi nhỏ đang đông cứng vì trời lạnh của cô, thấp giọng nói: "Nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, em có hiểu hay không?"
Khương Điềm Điềm trao cho anh một ánh mắt thấu hiểu, gật gật đầu: "Hiểu chứ ạt"
Trân Thanh Phong bật cười vui vẻ.
Hai người cứ mải mê nói chuyện, tới đại đội Dương Liễu lúc nào cũng không hay. Chưa tới thì chưa biết, nhưng khi tới rôi hai người bọn họ bị dọa cho hết hồn. Không ngờ tới Đại đội Dương Liễu lại nhiều người như vậy.
Chưa nói đến chỉ các hộ gia đình thuộc đại đội Dương Liễu ở đây, ngay cả làng trên xóm dưới cũng đều tụ hội lại, cho nên nhìn biển người tấp nập, thật khiến cho người ta có chút sợ hãi.
Nhớ có năm nào đó, người ta còn tụ họp lại mở ra phiên chợ buôn bán tự do. Mà người còn chưa chắc đông đúc như vậy.
Người nhà họ Trần: "..."
Cố gắng cách mấy cũng không thể chen cho lọt.
Anh tư Trần: "... Làm sao để chen vào?"
Bà Trần cũng lớn tiếng hỏi: "Đông người như vậy làm sao đi vào được chứ?"
Bọn họ làm sao đi vào, nói thật ra thì không ai biết. Nhưng nhìn thấy đông người như vậy, bà cũng có chút lo lắng, liền lên tiếng dặn dò: "Mấy đứa đem con cái theo thì giữ cho tử tế, nếu để lạc mất đứa nào thì đem cái mạng ra đây mà đền."
Anh hai Trân mang theo một đống con cái liền liên tục gật đầu. Nhìn tới nhìn lui một hồi, họ cũng nhanh chóng chen người đi vào đám đông, Trân Thanh Phong lại lui về phía sau, anh đưa mắt nhìn thoáng qua, nói: "Nếu có thể leo lên cây, chúng ta cũng có thể thấy."
Anh ba Trần lập tức xung phong: "Để anh đi lên!"
Nói về leo cây, không ai qua được hắn, hắn ngó trái ngó phải nhắm được một cái cây cao, sau đó liên thoăn thoắt leo lên.
Khi đã thấy rõ tình cảnh hắn liên lớn tiếng báo tin: "Một cô gái trẻ thắt bím tóc hai bên, mặc chiếc áo bông dày màu hồng đang quỳ trên mặt đất." Nhìn một lúc anh lại nói tiếp: 'Bọn họ đều ở biệt viện nhà họ Dương."
Giờ mọi người đều đã hiểu, chẳng trách sao họ lại chọn đại đội Dương Liễu này để đóng phim. Gia chủ của biệt viện Dương gia vốn là đại phú hào giàu có nức vách đổ tường, ở cái vùng quê nghèo nàn này thì từ khắp làng trên xóm dưới có được bao nhiêu nhà giàu có, mà Dương gia là giàu nhất.
Mấy năm nay nhiều việc xảy ra, có nhiều người đã đề nghị phá bỏ căn biệt viện này đi. Nhưng ai cũng nói trong cái biện viện này có gì đó tà ma ngoại đạo, chôn giữ bảo tàng quý giá.
Chỉ cần động tay đông chân vào, bảo đảm sẽ xảy ra chuyện. Khởi công hai lần xảy ra chuyện hết hai lần, cho nên mọi kế hoạch cũng liền bị đóng băng.
Sau này lại xảy ra thêm đủ loại nguyên nhân, cho nên không có ai đề xuất phá dở nó nữa.
Hiện tại ngoại trừ mặt tiền cùng bốn tấm vách thì các phòng ở hầu như đều đã bị dở xuống, cho nên cũng không có nhiều người quan tâm đến cái căn biệt viện này nữa. Vừa lúc lần đóng phim này, lại yêu cầu cần loại nhà cũ Đông Bắc này, bởi vậy nên mới chọn nơi này để quay phim điện ảnh.
Khương Điềm Điềm nghe được những lời này đôi mắt trừng lớn, cô liền hỏi: "Bảo tàng ư? Giá trị rất nhiều tiền sao ạ?” Trân Thanh Phong "phụt" một tiếng rồi khẽ bật cười, anh nói: "Ai biết thật hay giả, chưa kể hết vùng này của chúng ta cũng không phải có vị quan lớn lẫy lừng nào. Ai biết có gì bên trong đâu! Nhưng nếu nói là do gia chủ nhà họ Dương tích góp lưu lại bảo tàng, anh cũng không tin. Người đã bỏ đi, ai lại để tiền tài ở lại chúr."
Khương Điêềm Điềm gật đầu: "Anh nói cũng có lý đó." Cô nhón chân nhưng chẳng nhìn thấy gì, cô liền cảm thán: "Haizz... thật sự là không thấy gì cả."
Trân Thanh Phong nghe vậy liền nói thâm một câu vào tai cô: "Nếu em muốn xem, em giẫm lên bả vai của anh mà xem được chứ?" Khương Điềm Điềm ngớ ngác nhìn anh: ... Em làm sao mà giãm lên được?"
Trần Thanh Phong cười nói: "Anh đứng cạnh gốc cây ngồi xuống, em giẫm lên vai anh, sau đó anh từ từ đứng lên. Em liền bám vào thân cây, như vậy chẳng phải là sẽ xem được một chút rồi sao?"
Khương Điềm Điềm vui vẻ tán dương anh: "Anh đúng là quá thông minh, nhanh lên... nhanh lên anhI"
Chỉ là trong khoảnh khắc, Khương Điềm Điềm nhìn chăm chú bả vai của anh, ủ rũ nói: "Thôi đi! Em không xem nữal"
Cô nói thêm: "Em cho dù có nhẹ cân đi chăng nữa, cũng là một người trưởng thành, anh ốm yếu như vậy, giẫm lên vai anh sẽ khiến em đau lòng lắm."
Trần Thanh Phong nở nụ cười ngọt ngào: "Anh biết em sẽ đau lòng cho anh mà”
"Bởi vì em yêu anh đó thôi."
Hai người lại bắt đầu ngọt ngào, Bà Trần khóe miệng run rẩy một chút, nói: "Đây là ở bên ngoài, các con làm ơn chú ý một chút dùm mẹ.
"Tụi con hiểu rồi... hiểu rồi mà mẹ.
Khương Điềm Điềm cũng không giẫm lên vai Trân Thanh Phong nữa, nhưng bởi anh đề ra sáng kiến này, nên anh hai Trần cùng các anh trai khác đều để cho con cái đạp lên vai mình, mặc dù rất xa nhưng cũng có thể nhìn thấy được một ít.
"Thấy nha! Chúng con đều nhìn thấy!" Vô cùng náo nhiệt giống như ăn tết vậy.
Khương Điềm Điềm nhìn thấy nhiều người như vậy, khó chịu nói: "Bực bội quá đi... một người cũng không chen vào được. Như vậy có phải làm chậm tiến độ quay phim của người ta không?"
Trân Thanh Phong: "Kia lại là ai kìa?"
"Các người thấy không? Hình như là Trì Hiểu Hồng!" "Tôi cũng thấy!"
Tuy rằng trong thôn những người lớn tuổi đều không thích Trì Hiểu Hồng, những người vợ cùng trang lứa với cô cũng rất là bực bội với cô, nhưng đám đàn ông, cùng con trai trẻ tuổi vẫn vô cùng có thiện cảm đối với Trì Hiểu Hồng kia.
Mặc dù ở trong nhà nghe mẹ mình mắng chửi nặng nề cũng không dám phản bác. Nhưng trong lòng vẫn âm thầm xem Trì Hiểu Hồng như đóa hoa sen trắng trên đỉnh núi cao, là nữ thân của lòng mình mà hết lòng ái mộ.
Ở chỗ này trông thấy được Trì Hiểu Hồng, người nào người nấy đột nhiên hưng phấn. Nhìn theo hai chàng trai trẻ nhanh chân đuổi theo Trì Hiểu Hồng.
Khương Điềm Điềm áp sát vào Trần Thanh Phong, nói: "Quả nhiên người trẻ tuổi có khác, mẹ mình trong nhà có nói nhiều như thế nào cũng chỉ là vô dụng."
Trân Thanh Phong nở nụ cười: "Em quan tâm bọn chúng làm cái gì."
Khương Điềm Điềm gật đầu.
Trần Thanh Phong nhìn biển người tấp nập, cảm khái nói: "Em có cảm thấy chúng ta mở một quầy buôn bán nhỏ cũng thật tốt nha! Nhiều người như vậy, chúng ta bán chút đồ ăn là tha hồ mà kiếm tiền."
Mắt Khương Điềm Điềm lấp lánh nhìn Trân Thanh Phong, cô chân thành cảm thấy anh thật là người có đầu óc buôn bán. Cùng rơi vào một hoàn cảnh giống nhau, người khác không thể nghĩ ra được, nhưng Trân Thanh Phong anh lại lập tức có thể suy nghĩ rõ ràng, thật sự rất khó tìm được một người như vậy trên đời. Cô liền sùng bái nói: "Anh Tiểu Phong, đầu óc anh sao lại có thể nhạy bén như vậy chứ!"
Trân Thanh Phong tặc lưỡi tiếc nuối: "Có nhanh cách mấy cũng vô dụng thôi, hiện tại cũng đâu làm được."
Khương Điềm Điềm gật đầu, cô cũng cảm thấy cơ hội tốt như vậy, nhưng chỉ là thời điểm không thích hợp mà thôi.
Nhưng cô cũng không đồng ý hoàn toàn, nên mở miệng nói: "Tuy rằng hiện tại không được, không lẽ vê sau cũng không được sao? Em cảm thấy anh có thể thật nhanh nhạy nghĩ đến, chứng tỏ năng lực tư duy của anh rất cao, có được năng lực này, không phải sau này kiếm tiền lại càng dễ hơn sao?!"
Trân Thanh Phong xoa xoa đầu Khương Điềm Điềm, khóe miệng cao ngạo giương cao.
Bà Trần thật sự nhịn không nổi nữa, bà thật lòng rất muốn chịu đựng. Nhưng cuộc sống này quả thật quá khó khăn, bà lớn tiếng nói: "Bằng không hai đứa con về nhà trước đi?" Bà lại đúng lý hợp tình nói thêm: "Dù sao các con ở chỗ này cũng không xem được gì, ở đây cũng chỉ khen ngợi lẫn nhau, thôi thì vê nhà làm chuyện đó cũng được, ở nhà cũng thoải mái, ấm áp hơn. Thứ hai trong nhà hiện tại không có người, các con có thể tự do muốn làm gì thì làm! Muốn ân ái, ngọt ngào như thế nào thì cứ làm như thế đó. Không ai quản các con cải"
Hơn nữa cũng không cần thay người canh gác, sợ có ai nghe được lại xấu hổ, mất mặt nữa.
Haizz... thật sự mệt mỏi quá đi mà.
Bà Trần nghiêm túc nói: "Các con thấy sao?"
Trân Thanh Phong khó hiểu hỏi lại: "Mẹ, rốt cuộc là mẹ có ý gì?"
Bà Trần bày ra bộ mặt nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn: "Mẹ một chút ý gì cũng không có." Trân Thanh Phong ủy khuất mếu máo, nói với Bà Trần: "Mẹ nói dối."
Chỉ sau một giây, Trân Thanh Phong đã bật cười: "Mẹ xem mẹ kìa, thật là hung dữ quá đi, không có ý gì sao lại đuổi chúng con về nhà? Chúng con cứ ở lại không chịu đi đó! Không đi... không đi... không đi!"
Mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng anh vẫn quay sang hỏi Khương Điềm Điềm: "Em thấy sao? Muốn xem tiếp hay là nghe lời mẹ đi về nhà?"
Khương Điềm Điềm nhảy lên nhảy xuống vài cái, buồn bực nói: "Em nghe lời mẹ, chúng ta về thôi!" Nói cô đưa ngón tay cái về phía Bà Trần: xong,'Mẹ nói cái gì cũng là đúng nhất."
Bộ dạng tri kỷ hiểu chuyện này của cô khiến cho Bà Trần vô cùng vui vẻ. Đứng ở phía xa xa có vài người phụ nữ trung niên, nhìn thấy Điềm Điềm cùng Bà Trần dù là mẹ chồng con dâu, nhưng luôn ngọt ngào và vui tươi hớn hở, bọn họ đều vài phần hâm mộ. mang theo Thời buổi này mấy đứa con dâu trong nhà bọn họ, bề ngoài thì có vẻ nhu thuận nghe lời lắm, nhưng bên trong lại chẳng được như vậy!
Khương Điềm Điềm ngoan ngoãn nói thêm: "Chúng con về nhà sớm một chút, chuẩn bị sẵn cơm tối, để khi mọi người trở về là có thể ăn."
Bà Trân nhanh chóng lên tiếng phản đối: "Không cần đâu!" Bà nghiêm túc nói thêm: "Không cần... không cần! Để mẹ nấu! Con ngàn vạn lần cũng đừng nên nấu cơm!"
Những món ăn sáng tạo của cô, bà thật sự không chấp nhận nổi.
Khương Điềm Điềm đưa tay vò vò vạt áo của mình đến nhăn nheo: "Con không sáng tạo nữa thì cũng không được sao ạ?”
Bà Trần quyết đoán gật đầu: "Không cần đâu! Dù con không sáng tạo cũng đừng nấu!"
Khương Điềm Điềm: Con biết rồi ạ!"
"Mẹ! Hay là để con quay vê nhà nấu cơm cho." Tô Tiểu Mạch tiếp lời, cô nói thêm: "Dù gì cũng không nhìn thấy, chỉ thấy toàn người với người, con vừa rồi thiếu chút nữa là bị người ta dẫm lên người. Chi bằng bây giờ vê nhà, để vợ chồng con cùng vợ chồng Điềm Điềm cùng nhau về trước, sẵn tiện nấu cơm, cả gia đình mình khi trở về cũng có mâm cơm nóng hổi để ăn."
Cô càng nói lại càng khiến cho những người phụ nữ xung quanh đố ky đến đỏ mắt. Các người nhìn xem con dâu nhà của họ Trần người ta kìa, đứa này so với đứa kia càng siêng năng hơn, tranh giành việc để làm.
Hâm mộ quá đi!
Ghen ghét quá đi!
Nên mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Bà Trần, càng nhìn càng thấy không vừa mắt. Bọn họ cũng cùng nhau nhìn chằm chằm con dâu của bà, bà ta như vậy mà lại tốt số có được đứa con dâu tốt!
Bà Trân cảm nhận được ánh mắt của người khác đang chăm chú nhìn mình, bà đắc ý ngẩng cao đầu, dùng thanh âm vừa đủ cho họ nghe, rồi nói: "Thôi được, các con trở vê nhà trước đi!"
Bà cũng dặn dò thêm: "Không cần làm quá nhiều đồ ăn, cứ tùy tiện nấu ba bốn món là được rồi."
Tô Tiểu Mạch gật đầu cười tươi: "Con biết rồi mẹ." Cô nhìn sang chồng mình, nói thêm: "Con thấy như vầy không biết có được không? Chúng con trở về, sau đó sẽ để anh Thanh Bắc lên núi săn bắt một chút, biết đâu bắt được mấy con thỏ hoang, nếu quả thật như vậy, tối nhà chúng ta có thể nấu cà ri thỏ."
Dù trong lòng Bà Trần thừa biết thỏ hoang trên núi ở đâu sẵn cho mà bắt, nhưng vẫn tỏ vẻ đồng ý với lời nói của con dâu: "Tốt lắm, nếu có thể bắt được thì bắt nhiều một chút."
Tô Tiểu Mạch ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ mẹ."
Đối với ai cô không biết, nhưng đối với người đàn ông của cô, cô sẵn sàng dành hết tín nhiệm cho hắn. Hắn cùng những người đàn ông khác không giống nhau, cũng bởi ở trong môi trường quân ngũ, nó cũng giống như một lò luyện người.
Cho nên về nguyên bản Trần Thanh Bắc cũng không thể so sánh xem mình với những người đàn ông trong thôn ai lợi hơn, nhưng bởi trải qua rèn luyện, nay hắn đã khác xưa nhiều rồi!
Tô Tiểu Mạch cũng quay sang khen anh vài tiếng: "Thanh Bắc của em rất lợi hại."
Trân Thanh Bắc ưỡn ngực ngẩng đầu, vô cùng vui vẻ mà nở nụ cười trên môi.
Bà Trần: "..."
Một đám con dâu của bà đều đã bị Điềm Điêm dạy hư hết rồi. Tuy rằng bà cứ hở chút là nhắc nhở hai người bọn họ, nhưng đến chính Bà Trân cũng không phát hiện, những lúc như thế bà luôn nở nụ cười trên môi!!
Con trai cùng con dâu sống hạnh phúc, với tư cách là mẹ của cả hai, bà chắc chắn phải vui vẻ rồi.
Bốn người liền cùng nhau trở vê. Đừng nhìn thấy viễn cảnh một đống người như vậy, mà nghĩ đường về cũng đông, bởi đường họ về vắng hoe, một bóng người cũng không có, chỉ có bốn người bọn họ.
Trân Thanh Phong liếc mắt nhìn anh trai mình cùng chị dâu, chậm rãi nói: "Hai anh chị cũng thật là không biết điều, muốn đi sao không đợi một lát rồi hãy đi! Em còn muốn đi riêng với vợ em, để còn tâm sự chuyện thầm kín của nhau, còn được nắm tay mà không thấy xấu hổ khi đi trên đường nữa mà."
Khương Điềm Điềm có chút lúng túng, định lên tiếng giải thích: "Chính là... là như vây..."
Trân Thanh Bắc tâm mắt dừng ở cảnh tượng hai bàn tay đang giao nhau kia. Rõ ràng hắn và vợ hắn cũng không hề làm ảnh hưởng đến việc hai người bọn họ nắm tay nhau. "Khổ thân cho chị dâu của hai đứa, còn dành phần về nhà nấu cơm cho mọi người, anh thấy chẳng cần nấu làm gì nữa, không thôi lại phải làm lợi cho hai cái đứa sói mắt trắng vô ơn này."
Trân Thanh Bắc quay đầu nói với vợ mình: "Vợ à, em cũng đừng liên quan đến hai đứa tụi nó nữa."
Tô Tiểu Mạch cười ngọt ngào: "Được ạ."
Khương Điềm Điềm lập tức giữ chặt Tô Tiểu Mạch, làm nũng: "Chị năm à! Chị chính là người chị thân thiết nhất của em, đừng để người khác châm ngòi ly gián chị em mình nha! Chị đừng quên những lời chị nói với em, về sau chị sẽ bảo vệ em, nâng em bay cao, bay xa mãi.
"Đương nhiên chị nhớ rồi, việc mang em bay đậu có liên quan đến việc không cho em ăn cơm đâu chứ!" Tô Tiểu Mạch nở nụ cười trêu đùa Khương Điềm Điểm.
Khương Điềm Điềm nũng nịu níu tay áo Tô Tiểu Mạch: "Em không chịu đâu!"
Cô lại làm rộn lên: "Chị năm, có thể đừng ác với em như vậy được không ạ?"
Tô Tiểu Mạch nhịn không được, rốt cuộc cũng cười thành tiếng: "Chịu thua em rồi đó."
Khương Điềm Điềm nở nụ cười ngây ngô: "Chị năm, em dìu chị đi nhé!" Nhưng ngay lập tức, dường như cô nghĩ ra được cái gì đó ái muội, cô cười ranh mãnh nói: "Nhưng mà không được, em không thể dìu chị đi được. Em còn đang dự định để anh Tiểu Phong công em về đấy chứ. Chị Mạch, chị cũng kêu anh năm cũng chị đi! Một người đàn ông đích thực mà đến vợ mình cũng cũng không nổi nữa thì sao còn xứng để được gọi là nam nhân!"
Trân Thanh Bắc: "..."
Trần Thanh Phong: "Tới đây, để anh cõng vợ anh nào."
Khương Điềm Điềm cũng chẳng thèm khách sáo, lập tức chạy đến nhảy lên lưng Trân Thanh Phong, cười nói: "Nhong. nhong... nhong!" Trân Thanh Phong bật cười: "Anh chính là con lừa nhỏ của eml"
Trần Thanh Bắc đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, anh cảm thấy đau đầu vì hai cái đứa trẻ đơn thuần không chịu lớn này.
Trân Thanh Bắc bị kích thích, cũng nghiêm túc nói: "..."
"Vợ ơi! Đến đây, anh cõng em. Anh làm sao có thể thua thằng nhóc Tiểu Lục không nghề nghiệp, không học vấn đó được chứ."
Tô Tiểu Mạch và Trần Thanh Bắc tuy rằng là tự do yêu đương, nhưng cũng chưa từng thân mật như vậy nơi đông người. Đột nhiên như thế, cô cũng có chút ngượng ngùng.
Dẫu vậy thì Tô Tiểu Mạch cũng hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi leo lên lưng của Trần Thanh Bắc. Mặc dù là hơi xấu hổ, nhưng cô cũng muốn cùng Trần Thanh Bắc thân cận một chút.
Hai anh em nhà họ Trần công trên lưng hai cô vợ nhỏ, xuất phát hướng về phía nhà mình.
Cũng may Khương Điềm Điềm chỉ muốn đùa giỡn Trân Thanh Phong, cô cũng không phải thật sự muốn anh cõng cô suốt chặng đường trở về nhà.
Nên chỉ đi được một đoạn, Trần Thanh Phong cũng thả Điêm Điềm xuống dưới. Hai người tay trong tay sánh đôi bước đi.
Trần Thanh Bắc cùng Tô Tiểu Mạch: "..."
Quả nhiên chúng ta già rồi, đã không hiểu nổi tâm tình của người trẻ tuổi.
Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm biết anh chị của mình sẽ không nói thêm cái gì, đã vui lại càng vui hơn, hớn hở đùa giỡn suốt chặng đường.
Trân Thanh Bắc thấp giọng hỏi Tô Tiểu Mạch: "Hai đứa này bình thường cũng như vậy sao?"
Tô Tiểu Mạch nở nụ cười, nói nhỏ bên tại anh: "Cũng không khác gì lắm! Hai đứa này suốt ngày cứ cười nói rôm rả, đồng thời cũng chẳng sầu lo chuyện gì." Trân Thanh Bắc gật đầu: “Anh nhìn ra được điều này."
Trân Thanh Phong quay đầu lại chất vấn: "Anh năm, chị dâu, em nghe hết đó."
Trần Thanh Bắc nhướn một bên chân mày thách thức: "Nghe thấy thì như thế nào! Nhóc dám cùng anh thi đấu sao?"
Trân Thanh Phong chưa đến một giây đã lớn tiếng nói: 'Em không dám!"
Nhưng ngay sau đó, anh lập tức nham hiểm nói: "..."
"Nhưng em có thể mưu mẹo sau lưng anh. Nhà chúng ta không phải còn có hai tòa núi lớn sao? Em có thể ở trước mặt cha mẹ châm ngòi ly gián đó nhai"
Trần Thanh Bắc: "... Có thể đem chuyện đê tiện, vô sỉ như vậy ra nói một cách đúng lý hợp tình, em xếp thứ hai không ai xếp thứ nhất."
Trân Thanh Phong bật cười: "Đó là đương nhiên!"
"Em nói cho anh chị nghe... Á... Á... Á, có một con thỏ hoang!" Khương Điềm Điềm đột nhiên kêu lớn, cô đưa cánh tay chỉ vào con thỏ, sau đó thét chói tai.
Trân Thanh Bắc nhanh chân bước lên phía trước, động tác của hắn vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa xuống tay vô cùng dứt khoát. Chỉ trong vài khoảnh khắc, thỏ hoang liền nằm gọn trong tay hắn.
Trần Thanh Phong võ tay: "Anh năm! Không ngờ anh lợi hại như vậy nha!"
Trân Thanh Bắc cười tươi: "Chút tài năng vặt vãnh ấy mà."
Trân Thanh Phong tuy rằng so vê độ mau lẹ thì chưa chắc thua Trân Thanh Bắc, nhưng anh chỉ nhanh nhẹn trong việc ranh mãnh trộm đồ hay đánh tráo đồ vật.
"Tuy rằng anh không có nhanh bằng em, nhưng anh xuống tay so với em thì ổn định, chuẩn sát và đủ tàn nhẫn hơn nhiều." Trần Thanh Bắc giải thích thêm.
Trân Thanh Phong xua xua tay: "Không dám so cùng với anh đâu, anh là người đàn ông nhanh nhẹn nhất của đại đội Tiền Tiến chúng ta." Trần Thanh Bắc: "...' Lời này nghe như thế nào cũng cứ thấy quái quái kiểu gì.
Vừa thấy ánh mắt của em trai mình, hắn thầm cảm thấy thằng bé này đã sớm không còn nhỏ nữa rồi. Trong lòng cũng có tính toán của riêng mình.
Hắn nhấp môi, đem lời muốn nói nuốt trở vào. Còn có mấy người phụ nữ ở đây, hắn sẽ không cùng thằng nhãi ranh này đấu khẩu nữa đâu.
Trân Thanh Bắc đem thỏ hoang giao cho Tô Tiểu Mạch: "Anh cho vợt Tối nay làm món thỏ xào cay nhé."
Tô Tiểu Mạch không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, vui vẻ nói: "Con thỏ này cũng béo tốt quá đi, thịt ăn chắc là ngon lám."
Có thể được ăn một chút thịt tươi mới, thật là quá tốt đi.
Tiểu Mạch nhẹ giọng khen ngợi: "Thanh Bắc, anh thật là lợi hại."
Tô Tiểu Mạch là người sống nội tâm, cô tuyệt nhiên sẽ không nói những lời như thế này bao giờ. Chắc có lẽ cùng Khương Điềm Điềm ở chung lâu rồi, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi những lời ngọt ngào cô hay nói.
Tuy rằng cũng không có hoàn toàn thắp sáng trong lòng anh, nhưng lại đủ khiến cho Trần Thanh Bắc cao hứng.
Hai vợ chồng bỗng chốc cũng ngọt ngào hơn.
Trần Thanh Phong nắm tay Khương Điềm Điềm, nói: "Bọn họ còn nói chúng ta như trẻ con ngốc nghếch, bọn họ cũng chẳng phải giống như vậy sao? Thôi mặc kệ họ, chúng ta buổi tối lại có đồ ăn ngon, thật là quá tuyệt vời."
Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm: "Đúng vậy."
Hai người đi một mạch trở về nhà, thời điểm đi ngang qua sông nhỏ, Trần Thanh Bắc còn ở dưới sông tìm được hai ba con cá nhỏ, đưa cho Tô Tiểu Mạch: "Giữa trưa em hãy làm canh cá."
Khương Điêm Điềm cùng Trần Thanh Phong đều là hai đứa trẻ ham ăn, căn bản đều đã được nếm qua tay nghề của Tô Tiểu Mạch, ai cũng hào hứng bừng bừng chỉ mong mau mau về nhà.
"Hôm nay thôn của chúng ta vắng vẻ thế nhỉ?"
Đại đa số người trong thôn đều đã đi xem náo nhiệt, bởi vậy nên mới khiến cho cả thôn bị chìm trong bầu không khí yên ắng, tuy vào mùa đông lạnh giá như thế này, mọi người bình thường cũng rất là ít khi ra ngoài, nhưng cũng có một chút không khí của cuộc sống bận rộn. Hôm nay quá là yên tĩnh rồi.
"Cứu... Cứu...' Một thanh âm cầu cứu yếu ớt vang lên.
Trong nháy mắt Khương Điềm Điềm đã bắt được cánh tay Trân Thanh Phong, cô sợ hãi hét lên: 'Á... đừng nói với em là có quỷ?"
"Có người kêu cứu mạng!" Trần Thanh Bắc cất giọng nói. Nghe ngóng thêm một hồi, anh nói thêm: "Chúng ta đi xem."
"Chúng ta cùng nhau đi." Tô Tiểu Mạch không an tâm cho nên nắm tay hắn rồi nói với theo. Mọi người cũng không trì hoãn làm chậm trễ thời gian, nhanh chóng chạy nhanh đến nơi phát ra âm thanh, rất nhanh họ đã nhìn thấy một chiếc xe bị ngã ngang trên đường.
Người kêu cứu mạng là người ngồi ở ghế phụ, bị chiếc xe chèn ép không thoát ra được. Tài xế bên cạnh chắc đã bất tỉnh nhân sự cho nên không nghe thấy động tĩnh gì...
Trân Thanh Bắc gấp gáp nói: "Có người xảy ra chuyện trong xe, mau cứu..."
Lời còn chưa nói xong, hắn đột nhiên bị Tô Tiểu Mạch gắt gao nắm lấy cánh tay, thành khẩn nói: "Anh đừng đi!"
Tô Tiểu Mạch không thể tin vào mắt mình, cô trợn to nhất có thể nhìn chằm chằm vào người đang bị chiếc xe kia đè lên.
Chắc hẳn là người ở quân ngũ mà Trần Thanh Bắc tham gia, hiện tại thế mà lại xuất hiện ở chỗ này, ở đại đội Tiền Tiến của bọn họ. Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Tiểu Mạch lập tức trở nên sắc bén.
Cô hận không thể lập tức qua đó bổ cho hắn một đao, chứ ở đó mà đi cứu người.
"Em làm sao vậy?" Trần Thanh Bắc nhận thấy Tô Tiểu Mạch có chút không thích hợp, anh nhíu chặt chân mày, thấp giọng nói: "Người này đang gặp nguy hiểm, chúng ta không thể mặc kệ."
Đừng nói đến việc hắn là một người lính đang phục vụ trong quân đội, cho dù không phải, hắn cũng không thể trơ mắt đứng nhìn người khác xảy ra chuyện mà mặc kệ.
"Tiểu Mạch?"
Tô Tiểu Mạch bóp chặt cánh tay Trần Thanh Bắc, ánh mắt càng thêm nghiêm trọng.
"Em biết hắn ta sao?" Trân Thanh Bắc mơ hồ nghi ngờ nhìn về phía Tô Tiểu Mạch.
Tô Tiểu Mạch cứng đờ lắc đầu: "Em không quen biết người này."
Khương Điềm Điềm lúc này cũng phát hiện Tô Tiểu Mạch có điểm khác thường, tuy rằng cô cũng nhớ rõ trong tiểu thuyết hai người không phải gặp nhau như vậy. Dù sao đi nữa, cốt truyện chắc cũng sẽ thay đổi ít nhiêu, cho nên không giống nhau là chuyện bình thường.
Cô lập tức giữ chặt tay Trần Thanh Phong, thấp giọng nói: "Em sợ lắm!"
Cô đưa mắt nhìn sang bên đó, mếu máo: "Trong thôn cũng chưa có người nào quay về, đang êm đẹp ở đâu tự dưng ở cửa thôn lại xuất hiện một chiếc xe cơ chứ? Em thấy giống hệt như mấy chuyện ma quái trong Liêu Trai lắm đó anh? Không chừng là ma quỷ dọa người đấy."
Trân Thanh Phong nhướng mày: "Có cái gì mà phải sợ? Anh năm, em cũng không biết hai người này đến đây để làm gì? Hay là chúng ta quay về gọi thêm người đến cứu đi!"
Trần Thanh Bắc lộ ra vẻ mặt không tán đồng nhìn bọn họ, nghiêm túc nói: "Vậy thì phải chờ tới khi nào? Cứu người như cứu hoả, lúc này mọi người đang nói nhảm cái gì vậy?”
Trần Thanh Bắc là người chính trực, nếu không phải do tính cách này thì đời trước anh cũng sẽ không thảm như vậy.
Tô Tiểu Mạch hoàn toàn không muốn cứu tên khốn kiếp này. Bởi vì cô biết, cái tên khốn ở trong xe kia là một kẻ tiểu nhân, đê tiện, mưu mô, xảo quyệt. Không xứng đáng được cứu, cứu hắn thà cứu con chó còn tốt hơn.
Nhưng cô biết chắc chắn một điều, với cá tính chính trực của Trần Thanh Bắc không thể nào mà ép hắn không cứu người cho được. Cô không hề nghĩ đến, sống lại một đời mà cũng có lúc mình lại rơi vào cái tình huống khó xử như vậy.
Cô thật sự rất muốn nhặt lên một cục đá, rồi đập liên tiếp lên đầu tên khốn đó để hắn nhanh chóng quy thiên, nhưng bởi trước mặt còn có Trân Thanh Bắc, cô chỉ có thể nhịn xuống.
Hít sâu một hơi, cô nhanh chóng nói: "Em chỉ là cảm thấy chuyện này có điểm gì đó không thích hợp. Thứ nhất, chúng ta không biết bọn họ là người nào, thứ hai, chúng ta cũng không biết họ đến thôn chúng ta có động cơ gì? Nhưng tóm lại cứu người không thể chậm trễ. Anh và Tiểu Lục trước tiên hãy đem chiếc xe kia ra, em cùng Điêềm Điềm đi vào trong thôn tìm xem còn có người hay không, để nhờ mọi người đến đây hỗ trợ. Còn những chuyện còn lại, chúng ta báo lên đại đội trưởng tới xử lý là được."
"Bắt đầu thôi!"
Tô Tiểu Mạch cuối cùng cũng buông lỏng cánh tay của Trần Thanh Bắc ra, hắn nghiêm túc nhìn cô thật sâu, sau đó liền chạy nhanh đi hỗ trợ người đó.
Trân Thanh Phong cũng lớn tiếng hộ: "Em cũng đi." Anh thấp giọng ghé vào bên tai Khương Điềm Điềm nói: "Hai người đi cẩn thận một chút, cố kéo dài thời gian ra, trong chốc lát đừng quay lại, hoặc là hãy đi về nhà luôn đi."
Khương Điêm Điềm gật đầu đồng ý với lời của anh, thấp giọng đáp: "Em biết rồi."
Hai chị em dâu cùng nhau chạy vào thôn, đi được một đoạn Tô Tiểu Mạch quay sang nói với Khương Điềm Điềm: "Em cầm mấy món đồ này về nhà trước đi, chuyện còn lại không cần phải xen vào."
Khương Điềm Điềm gật đầu: 'Dạ được." Cô lại hỏi: "Vậy còn chị thì sao?"
Tô Tiểu Mạch nghiêm túc nói: "Chị đi gọi người." Cô lại hít sâu một hơi, nở ra một nụ cười nói: "Em yêu tâm đi, sẽ không có việc gì đâu.
Khương Điềm Điềm đáp một tiếng, rồi ngoan ngoãn cầm theo đồ vật trở về nhà, tuy rằng cô cũng rất tò mò không biết đã xảy ra cái chuyện gì, nhưng sau đó cô liền cảm thấy, vẫn là nên nghe lời Tô Tiểu Mạch sẽ tốt hơn.
Bởi vì nếu người này thật sự là khẻ thù của Tô Tiểu Mạch thì cô cũng không dám tin tưởng vào nhân phẩm của hắn ta.
Ngộ nhỡ... hắn để ý cô thì sao? Không được!... Không thể được!!!!
Cho dù thế nào thì cô cũng không có hào quang của nữ chính, Khương Điềm Điềm cũng sẽ không chủ động rước thêm phiền toái về cho mình, cô liền nhanh chóng chạy về nhà.
Trong nhà không có một bóng người, khắp nơi được bao trùm bởi một bầu không khí lạnh lẽo. Khương Điềm Điềm ôm củi bước vào cửa, bắt đầu nhóm lửa lên sưởi ấm, cũng không biết qua bao lâu cô mới bước lên giường đất ngồi, trong đầu từ từ nhớ lại.
Đời trước của Tô Tiểu Mạch trải qua vô cùng thê thảm, nên cô mới nhớ rõ nhiều sự kiện như vậy. Sau khi trọng sinh, Tô Tiểu Mạch mới đi báo thù khắp nơi như thế, cho nên Khương Điêm Điềm đối với mấy thể loại sảng văn, đọc cho nhiều cũng chẳng nhớ được bao nhiêu.
Cho nên cô nhớ mang máng, Tô Tiểu Mạch cũng có gặp người đàn ông này, sau khi cô sống lại, hình như là do Trì Hiểu Hồng sắp đặt. Lúc ấy tên đàn ông này muốn cưỡng hiếp Tô Tiểu Mạch, nhưng cô cũng không phải là đèn cạn dầu, cuối cùng lại khiến cho hắn ta thân bại danh liệt, biến thành người què, còn phải đi tù và bị phán quyết hai ba mươi năm. Nhưng Tô Tiểu Mạch cụ thể là làm những gì, cô thật lòng không nhớ nổi.
Khương Điềm Điềm lâm vào trầm tư, đến cả tiếng mở cửa cô còn chưa nghe, mà đã nghe tiếng có người mở cửa buồng trong của cô, cô lập tức kinh sợ, lớn tiếng hỏi: "Là ai?I"
"Là anh!" Trần Thanh Phong trở lại, vừa trả lời vừa đẩy cửa bước vào.
Khương Điềm Điềm lập tức giang hai cánh tay, giống như một con chim nhỏ sà vào lòng Trần Thanh Phong. Toàn thân anh vẫn còn hơi lạnh của mùa đồng, cô liền ôm anh chặt hơn: "Anh hãy mau tới đây sưởi ấm một chút."
Trần Thanh Phong cởi giày, ngồi xếp ngay ngắn trên giường đất, Khương Điềm Điềm cũng bước lên giường đất ngồi, rồi rúc vào người anh, tò mò hỏi: "Thế nào rồi?"
Trân Thanh Phong mệt mỏi trả lời: “Anh năm cùng vài người khác mang người lên bệnh viên công xã rồi. Anh không muốn đi theo cho nên đi về trước."
Khương Điềm Điềm gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Trần Thanh Phong đưa mắt đánh giá Khương Điềm Điềm từ trên xuống dưới, thấp giọng hỏi: "Em... biết hắn ta là ai phải không?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu: "Không quen biết, em làm sao mà quen biết hắn ta được cơ chứ?”
Trần Thanh Phong cười tươi hỏi lại: "Vậy thì anh nói kiểu khác, em có phải là đã nghe chị năm nói những điều không tốt vê hắn ta không?"
Khương Điềm Điềm cũng quyết đoán lắc đầu: 'Không có." Cô thấp giọng hỏi ngược lại: "Anh rốt cuộc là có ý gì?"
Trân Thanh Phong đưa tay chọt lên trán cô, cười nói: "Chị năm có cái gì đó khác thường, em còn đi giúp chị ấy nữa."
Người khác không hiểu Điềm Điềm, không lẽ đến chính anh cũng không hiểu ư? Vả lại tình huống lúc đó rõ ràng như vậy, từ lúc Tô Tiểu Mạch có chút không thích hợp, Điềm Điềm cũng lập tức bắt đầu "Diễn kịch", không phải muốn giúp Tô Tiểu Mạch thì là gì? Khương Điềm Điềm nghiêm túc nói: "Em thật sự không quen biết người này, chị năm cũng chưa từng nói qua với em, nhưng em biết chị năm là người như thế nào. Từ trước đến nay đều yêu hận rất rõ ràng, anh xem cách chị ấy đối xử với người của nhà chúng ta, với người của nhà họ Tô thì cũng hiểu rõ rồi. Người như vậy mà thời điểm mấu chốt, chị ấy lại không muốn cứu người. Có thể thấy được người này nhất định không phải là một người tốt. Em đương nhiên là đứng về phía chị năm rồi, em giúp chị ấy cũng là chuyện đúng lý hợp tình!"
Khương Điềm Điềm trêu chọc anh: "Chẳng lẽ anh cảm thấy em làm như vậy là không đúng sao?" Trân Thanh Phong bật cười: "Em làm rất đúng nhat Em tin tưởng phán đoán của chị năm, còn anh thì tin tưởng em!"
Anh thấp giọng thì thâm bên tai cô: "Thời điểm mấy người bọn anh cứu người, người đó đã hôn mê. Anh tìm được một tập văn kiện, hắn ta là người thuộc một thành phố ở tình H, người này là một cán bộ ở Cách Uỷ Hội. Đối với bọn họ, anh cũng không có ấn tượng tốt."
Đối với cái nhóm người mà động hay không động, cũng mổ sẻ hết cái này đến cái kia. Anh một chút ấn tượng cũng không có.
Khương Điềm Điềm bật cười khúc khích: "Anh thấy chưa! Chị năm đã nói thì không bao giờ sai! Chỉ hy vọng tên khốn đó sẽ không tạo nên phong ba bão táp gì cho thôn của chúng ta mà thôi." Cô xoa bóp khuôn mặt Trần Thanh Phong, tự đáy lòng cảm khái: "Em cảm thấy một người thích làm người tốt như anh năm, thật khiến cho người ta phiền não mà!"
"Cho nên nói thật thì vẫn là anh Tiểu Phong của em là tốt nhất."
Trân Thanh Phong hôn một cái lên mặt cô, tươi cười nói: "Ở trong lòng em, anh chỗ nào cũng tốt, ở trong lòng anh, em cũng như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận