Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 80
Phải nói rằng làm nghề gì cũng cần phải có duyên với nghề đó mới được.
Nếu như để cho Trần Thanh Phong đi làm nông cày cuốc thì đảm bảo một ngày anh sẽ nghỉ ngơi vô số lần, chủ yếu là lười biếng không chịu làm.
Mà làm thì cũng chả làm được bao nhiêu.
Nhưng mà nếu như để cho anh đi làm mua bán kiếm tiền thì lại hoàn toàn ngược lại, chỉ cần tốn chừng sáu bảy ngày thôi, Trần Thanh Phong đã sắp xếp ổn thỏa cửa hàng để chuẩn bị khai trương rồi.
Bởi vì cái nhà này trên cơ bản là phòng ở cho nên nhìn chung thì đã tiến hành cải tiến khá nhiều chỗ trong nhà.
Cũng may tuy rằng có thay đổi lớn như vậy, nhưng mà cũng không làm tốn quá nhiều thời gian. Dù sao thì bọn họ cũng chỉ sửa chữa đơn giản thôi.
Duy nhất chỉ có một chuyện làm tốn thời gian nhất chính là phải chuẩn bị thêm một số đồ dùng khác cần thiết cho việc buôn bán mà thôi.
Nhưng mà dù sao thì nhiều người làm việc nên mọi thứ cũng đâu lại vào đấy. Cũng có chuyện xảy ra là năm trước mấy nhà ở đây thuê nhà của bọn họ sau đó trả phòng lại, bây giờ quay trở lại đây định thuê tiếp nhằm chiếm tí lợi ích.
Vì dù sao hai vợ chông Trần Thanh Phong cho thuê phòng với giá khá rẻ, kết quả khi tới đây thì không còn nhận ra chỗ này chính là nhà mình đã thuê nửa năm trước vì thay đổi quá nhiều, bọn họ hơi hoang mang mà rời đi.
Trân Thanh Phong đã che kín hết các cửa thông của nhà lại, còn cửa hông tuy nhìn không được đẹp một tí, nhưng lại đối diện với ga tàu hỏa, rất thích hợp cho việc buôn bán. Bây giờ cửa hàng của hai vợ chồng chất đầy đồ nguyên liệu.
Ngoại trừ cái nhà vệ sinh ra thì cũng chỉ còn một cái bếp và một phòng nghỉ thôi, còn lại thì anh đều đập tường rồi đem mọi thứ thông với nhau để trở thành một phòng khác rất to.
Toàn bộ cửa hàng được lấp đầy bằng ba mươi bộ bàn ghế, tuy rằng nhìn có hơi chật chội, nhưng mà nhìn không khác gì một tiệm cơm quốc doanh thứ hai cả.
Trân Thanh Phong thuê Bà Phương cùng với một người khác gọi là dì Lãnh.
Dì Lãnh là bà con xa của Nhạc Ninh, bạn học của hai người bọn họ, trong nhà dì tương đối khó khăn nên vẫn thường hay ra ngoài làm việc vặt giúp người ta.
Nghe nói Trần Thanh Phong đang tuyển người phụ việc, cho nên đã đến tìm Trân Thanh Phong để xin ứng cử cho dì của mình. Việc này giống như buồn ngủ mà có người đưa gối đầu vậy.
Ngoài ra theo như Trần Thanh Phong biết thì dì Lãnh trước kia đã từng làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, cho nên tay nghề của dì cũng khá tốt.
Xét về tài năng nấu nướng thì Trần Thanh Phong vượt trội hơn Khương Điềm Điềm, nhưng cũng chỉ nấu cơm ngon hơn Khương Điềm Điềm mà thôi, mà tay nghề nấu ăn của Khương Điềm Điềm thì tệ hại cỡ nào không cần nói thì ai cũng biết.
Cho nên trình độ của Trần Thanh Phong so với những người như dì Lãnh thì cách xa ngàn thước.
Tuy rằng bản thân anh không giỏi vê vấn đề đó, nhưng mà anh có đầu óc nhé! Tô Tiểu Mạch đã viết cho hai vợ chồng bọn họ một ít công thức nấu ăn, mà Trần Thanh Phong cũng nấu quen những món đó, nhìn chung cũng không phải là món ăn độc lạ hay đặc sắc gì, nhưng bản thân mình có thể tạo nên sự mới lạ trong món ăn mà.
Dù sao thì đời trước Tô Tiểu Mạch nấu ăn có danh tiếng nhiều như vậy cũng không phải là giả.
Chưa kể hiện tại bây giờ thời buổi có chút khó khăn, người ta nấu ăn cũng không ngon, chỉ cần món ăn có cho vào vài lát thịt thì người ta sẽ cảm thấy rất ngon rồi, nói chi tới chuyện nấu món ăn có nhiều thịt mà còn ngon nữa thì càng được nhiều người săn đón hơn.
Cho nên Trần Thanh Phong luôn tin tưởng cửa hàng này của hai vợ chồng anh sẽ làm ăn vô cùng khấm khá, bởi thế để tránh dọn ổ cho người ta đẻ thì Trân Thanh Phong còn làm một bản hợp đồng dài ba năm với những người làm bếp ở đây.
Hai người bọn họ trông vô cùng trịnh trọng khiến cho Bà Phương và dì Lãnh cũng cảm thấy khẩn trương theo.
Còn đối với Kiến Dân thì cậu cũng không quan tâm lắm, dù sao Trần Thanh Phong cũng là cậu của mình, đều là người trong nhà.
Nhưng mà đối với cái hợp đồng này thì mọi người cũng rất vui vẻ mà ký, tuy rằng nói hợp đồng nghe có chút nghiêm trọng, nhưng mà như vậy thì trong vòng ba năm này bọn họ được đảm bảo chắc chắn rằng bản thân sẽ không mất việc.
Ở cửa hàng này bọn họ chủ yếu là làm bánh bao và sủi cảo, ngoại trừ hai món này ra thì còn có cơm thịt xào rau củ, thịt kho tàu và thêm hai món chay khác nữa.
Không cần biết người tới quán cơm của anh mua bất kỳ món gì thì cũng sẽ được kèm theo một chén canh.
Tuy rằng thực đơn của cửa hàng không được đa dạng và phong phú, nhìn chung chỉ có sáu món mà thôi nhưng mà Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm cảm thấy như vậy là ổn lắm rồi. Dù sao thì bọn họ cũng mới bắt đầu kinh doanh, cũng không có nhiều nhân viên cho nên trước tiên hai người họ muốn xem xét tình hình như thế nào trước đã.
Thật ra ngoại trừ Kiến Dân thì còn có Bà Phương và dì Lãnh, bọn họ đều có chút hồi hộp, xen lẫn thấp thỏm trong lòng, không biết việc kinh doanh này có thuận lợi hay không!
Nếu như kinh doanh quán ăn không được tốt thì Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm lỡ đâu cũng không còn tiên để duy trì quán nữa thì sợ là sẽ sớm đóng cửa. Chứ mức lương một tháng ba mươi đồng tiền là số tiền có mơ bọn họ cũng không dám nghĩ tới. Cho nên khi làm việc ở đây ai cũng mang tâm trạng phải làm thật tốt để xứng đáng với số tiền được trả và cũng mong quán ăn kinh doanh thuận lợi.
Ga tàu hỏa là nơi lúc nào cũng có dòng người xô bồ, tấp nập, có người đến và cũng có người đi, ai nấy cũng mang vẻ mặt hối hả, mệt mỏi, nhiều lúc cũng sẽ mong muốn có một nơi để nghỉ chân ăn chút đồ gì đó nóng hổi.
Ga tàu hỏa ở Thượng Hải là nơi tập kết để đi đến tất cả những huyện thành khác nhau trên cả nước, vậy nên lưu lượng khách một ngày phải nói là rất nhiều.
Đặc biệt hiện tại còn là thời điểm kết thúc kỳ nghỉ đông. Người đến người đi ở mọi nơi tụ hội về đây, xa xa có thể nhìn thấy được một biển hiệu đề tên: Tiệm cơm nhỏ Cát Tường.
Nhìn chung quán ăn không được gọi là mới toanh như những quán mới khai trương bình thường, nhưng mà ở bên trong lại rất ngăn nắp sạch sẽ. Đến ngay cả vách tường cũng được sơn sửa sạch đẹp, trắng sáng trông rất thích.
Ngoài ra trên tường còn được chủ quán treo những bức tranh bắt mắt, mà chúng không chỉ đơn thuần chỉ là một bức tranh trang trí cho đẹp, khi đến gần nhìn kỹ vào thì mới biết bên trên đó ghi đầy thực đơn của quán. Mỗi một tấm là một món ăn của quán, phía dưới còn kèm theo giá rất rõ ràng.
Ngày khai trương Trần Thanh Phong còn mua hẳn chuỗi pháo hoa về treo trên quán, âm thanh phát ra bùm bùm vang cả một góc ga tàu hỏal
Trân Thanh Phong không hề có suy nghĩ phải khiêm nhường, cho nên anh khua chiêng gióng trống rất khí thế.
Tiếng pháo hấp dẫn rất nhiều người đến vây xem, một cặp vợ chồng cùng hai đứa nhỏ dừng bước lại xem, người phụ nữ mang nét mặt mệt mỏi, xem ra là vừa mới ở ga tàu hỏa ra tới.
Người phụ nữ nhìn về phía tiệm cơm nhỏ, khẽ nói: "Tiệm cơm nhỏ Cát Tường ư? Đây là quán ăn à? Ở đây có bán đồ ăn nữa sao?"
Cũng không thèm hỏi thêm gì nữa, cả gia đình này lập tức đi vê phía quán cơm, bước vào trong thì có một người con trai chạy nhanh lại hỏi cô ấy: "Cô cần giúp gì?"
Người phụ nữ nghe vậy thì lập tức nói: "Chúng tôi ngồi xe lửa hai ngày trời rồi, trong bụng không có gì cả, hiện tại đang rất đói!"
Người đàn ông đi cùng có chút ngại ngùng nói: "Nhìn quán của họ có vẻ rất sang trọng, không biết gia đình chúng ta có đủ điều kiện để ăn không?"
Người phụ nữ nghe vậy thì nói chen vào: "Vậy thì làm sao chứ? Anh ngại cái gì? Chúng ta còn chưa vào trong đấy nữa mà ngại cái gì? Sao tôi có thể cưới phải cái người thấp cổ bé họng như anh vậy chứ? Lúc ở trên xe lửa, bản thân tôi bị say xe không dám ăn uống gì cả! Mọi người thì cứ ăn uống thản nhiên vô cùng! Bây giờ khó khăn lắm mới tới được tiệm cơm nhỏ này thì anh lại bắt đầu cảm thấy tiếc tiên! Cưới phải một người như anh, anh nói tôi phải sống làm gì nữa hải!"
"Cha ơi, con cũng đói bụng" Cậu con trai cũng hát đệm vào: "Lần ăn cơm gần đây nhất của chúng ta là hôm qua, tới giờ con còn chưa được ăn gì."
Người phụ nữ nghe vậy thì càng khí thế nói tiếp: "Được rồi, anh không ăn thì chúng tôi ăn! Đi thôi, hai đứa tụi con đi theo mẹ đi ăn cơm, để cha con ở đó hít gió Tây Bắc một mình cho no đi!"
Người đàn ông nghe vậy thì khó xử nói: "Anh không có ý đó đâu! Em đừng có tức giận mà!"
Người đàn ông nhanh chân chạy theo vợ và hai người con vào bên trong, vừa vào đã ngạc nhiên nói: "Ủa? Giá ở đây cũng được đấy chứ!"
Người phụ nữ nghe vậy thì liếc chông mình một cái rồi nói: 'Đấy anh xem đi, ở đây có phải sang trọng gì đâu! Ở đây bán giá một dĩa cơm thịt kho tàu chỉ có tám mao thôi! Hơn nữ cơm thêm thì cũng có giá một khối tiền thôi mà! Còn một phần thịt kho tàu thì giá năm mao! Giá như vậy mà mắc cái gì, giá rất ổn nữa là đằng khác." Trân Thanh Phong thấy có người tới lập tức chạy lại hỏi thăm: "Chị gái mau vào trong tìm chỗ ngồi đi, gia đình mình muốn ăn gì đây ạ?" Người phụ nữ dõng dạc nói: 'Một dĩa cơm thịt kho tàu, một dĩa cơm thịt xào rau củ, thêm một phần sủi cảo nữa nhé."
Người đàn ông không nghe thấy vợ gọi món cho mình liền nói: "Vậy anh ăn gì?"
"Anh ăn gì kệ anh, không liên quan tới tôi. Tốt nhất là anh đi hít gió Tây Bắc một mình đi!"
Người đàn ông ngại ngùng nói: "Cho tôi một dĩa cơm khoai tây với giá đỗ đi! Ủa mà khoan, bây giờ vẫn còn có giá đỗ sao?"
Trân Thanh Phong cười ha hả đáp: "Anh nhà cứ yên tâm, đồ ăn ở quán chúng tôi đều là nhập nguyên liệu mới."
Trân Thanh Phong cất giọng lớn tiếng đọc tên món ăn lại một lần nữa, sau đó nói: "Tổng cộng nhà mình hết hai khối Anh chị nhà mình gọi bốn phần đồ ăn nên sẽ có. bốn chén canh, canh hôm nay của quán là canh trứng gà với giá nhé!"
Mới vừa xong bàn bên đây thì lại có thêm một nhà ba người tiến vào, xem ra cũng là một gia đình mới từ nhà ga tàu hỏa tới, nhìn mặt mũi ai nấy cũng khá mệt mỏi.
Mọi người ở đây đều cảm thấy giá đồ ăn ở quán này rất thích hợp để đến ăn. Con người chính là như vậy, nếu để bản thân bọn họ tự mình vào trong thì sẽ không ai dám vào.
Nhưng nếu mắt thấy có nhiều người bước vào trong rồi thì bọn họ cũng sẽ chậm rãi đi vào theo. Thời gian không quá lâu kể từ lúc khai trương thì tiệm cơm nhỏ này đã đông đúc vô cùng rồi.
Quán ăn có tới ba mươi bàn mà giờ phút này đã kín không còn một chỗ nào để ngồi nữa, Trân Thanh Phong mang Khương Điềm Điềm và Kiến Dân ra phía trước đón khách, mà Bà Phương và dì Lãnh thì ở trong bếp bận rộn nấu ăn. Ga tàu hỏa là nơi không thể so với những nơi khác được, xe lửa thì cứ luôn có giờ chạy nên thường không cố định, tới khung giờ cơm trưa mới có người, thành ra qua giờ trưa thì vẫn có người đi vào quán ăn cơm.
Một ngày trôi qua Khương Điềm Điềm cảm thấy cả người đau nhức, quả nhiên công việc kiếm tiên không phải là một việc dễ dàng mà.
Nhưng mà nhìn thấy ngày đầu tiên khai trương mà đã như vậy rồi thì Khương Điềm Điềm cũng vô cùng vui vẻ.
Dù sao mệt thì có mệt nhưng mà có tiền.
Nhưng mà sau đó vài ngày thì cô và Trân Thanh Phong đều phải đi học, thành ra không thể nào đảm đương được nhiều việc ở bên đó, bọn họ cũng không biết phải làm sao.
Trân Thanh Phong cười nói: 'Không có gì phải lo lắng cả, vì là ngày đầu tiên nên anh mới muốn ở đó xem tình hình như thế nào thôi, chủ yếu muốn xem để còn tìm người thích hợp."
Anh đã sớm nhắm tới một người thích hợp giúp đỡ công việc bên đó giúp vợ chồng anh rồi, bọn họ ở bên này đã được một năm, thế nên ít nhiều gì cũng quan sát được vài người, mà tình huống hiện tại anh cũng đã lường trước được, nên từ đầu đã nhắm tới hai đứa nhóc.
Một đứa mười sáu tuổi và một đứa mười bảy tuổi.
Cậu nhóc mười sáu tuổi kia trong nhà có mẹ kế thành ra cũng không thân thiết gì với gia đình, cậu đi theo ông của mình đến đây sống, cậu nhóc với hai người già sống ở khu lều trại ở đây, mỗi ngày trôi qua rất khó khăn.
Còn nói đến cái cậu nhóc mười bảy tuổi kia thì trong nhà không có cha, mẹ thì bị bệnh, em gái thì bởi vì lí do nào đó mà đầu óc không được bình thường.
Nói bọn họ sống ở thành phố này là người nghèo sẽ không sao. Nhưng thật ra nếu ở cái phồn hoa đô hội này mà nghèo thì còn không bằng người dân sống ở dưới nông thôn nữa! Không có công việc làm ở đây thì cuộc sống trôi quá rất khó khăn.
Nhưng mà dù như vậy thì hai người này cũng còn chút may mắn, may mắn là không giống như mấy thanh niên trí thức bị bắt xuống nông thôn công tác, bản thân hai đứa trẻ này còn có người thân, có chỗ để ở.
Nếu hai đứa trẻ này lúc trước đang trong thời buổi loạn lạc mà lớn tuổi một chút thì chắc chắn sẽ bị đưa xuống nông thôn để làm ruộng, mà như vậy thì cuộc đời coi như xong, gánh cũng không ai gánh nổi, mà bản thân vác cũng vác không xong thì lại càng khổ hơn.
Trân Thanh Phong có tiếp xúc qua với hai đứa trẻ này rồi, tính cách của chúng rất được. Trần Thanh Phong đối với hai người này cũng có chút nể phục. Tuy rằng bản thân gặp khó khăn, còn phải đi thuê nhà ở chứ không có nhà, nhưng hai đứa trẻ này đều là sinh viên, chỉ cần là sinh viên đi học thì tương lai chắc chắn sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều.
Thật ra hai nhà bọn họ cũng không có tiếp xúc gì với nhau. Nhưng tại sao Trần Thanh Phong biết đến hai người này chủ yếu là vì Tiểu Thất.
Đừng nhìn Tiểu Thất khi vào Thượng Hải rồi sẽ không còn nghịch ngợm như ở nông thôn, cậu bé chỉ là đỡ hơn thôi chứ bản tính vẫn như xưa không đổi, vẫn luôn đi trêu chó ghẹo mèo nhà người khác.
Hôm đó bản thân cậu bé rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã đi chọc chó dữ nhà người ta, xém chút bị chó cắn. May mắn thay lúc đó có cậu nhóc mười bảy tuổi cứu kịp.
Mặc dù đã giúp Tiểu Thất nhưng cậu ấy cũng không tới tranh công, lúc đó là do Trần Thanh Phong từ xa xa nhìn thấy rồi về nhà hỏi Tiểu Thất thì mới biết được chuyện là như vậy.
Còn nhắc đến cậu nhóc mười sáu tuổi thì Trần Thanh Phong đã để ý cậu vài lần rồi, cũng biết cậu không phải là người xấu! Cho nên sẵn dịp tiệm cơm của anh cần người đến phụ giúp thì liền nhớ đến hai cậu nhóc này, đây cũng không thể coi là anh làm việc này là vì bố thí người ta, chỉ đơn giản do nhu cầu của quán cơm của anh mà thôi.
Anh trả tiền công còn bọn họ trả sức lao động, vậy là công bằng rồi còn gì!
Mà hai cậu nhóc choai choai này cũng không dám nghĩ đến việc Trân Thanh Phong sẽ tới tìm bọn họ để tuyển người làm phục vụ, nhưng mà khi nghĩ tới chuyện sẽ kiếm được tiền thì hai cậu cũng vui vẻ đồng ý ngay lập túc.
Cứ như vậy, tiệm cơm nhỏ có thêm hai người phục vụ nữa. Bởi vì Kiến Dân cũng có đi học qua rồi, bản thân cũng là cháu ngoại trai của chủ quán nên sẽ đảm nhiệm vị trí thu ngân và tính tiền.
Hai cậu nhóc còn lại thì sẽ làm phục vụ, mời khách cũng như làm những việc ở phía trước quán, còn hai người phụ nữ lớn thì chịu trách nhiệm làm việc trong bếp. Tiên công của hai cậu phục vụ mới được trả với giá hai mươi lăm đồng.
Dù vậy thì Trân Thanh Phong cũng đưa ra lời hứa với hai người, chỉ cần hai người làm tốt thì tới tết hoặc ngày lễ đặc biệt gì đó chắc chắn sẽ có thêm tiền thưởng nữa. Nghe tới đó hai cậu nhóc cũng cực kỳ vui vẻ. Nhưng cho dù không có tiên thưởng thì bọn họ cũng sẽ nỗ lực làm tốt nhất công việc của mình!
Dù sao hiện tại muốn tìm được công việc ổn định là một chuyện không hề dễ dàng.
Ở đây được trả tiền công còn được bao ăn, cũng sẽ không thiếu nợ lương, muốn tìm được một việc mà được như thế này đúng là quá khó.
Hơn nữa mọi người trong quán cũng hiểu được rằng mấy chuyện buôn bán như thế này không phải ai cũng có thể làm được!
Ngày đầu tiên có mấy 'vị khách" đến ăn thật ra đều là người quán đóng giả người tứ xứ đến, mà đó là gia đình con trai cả của Bà Phương, bàn thứ hai là gia đình con thứ hai của dì Lãnh tới. Ngoài ra còn có mấy người bạn trong trường học của bọn họ như Nhạc Ninh giả danh khách lạ tới quán. Vậy cho nên nhà có bốn người tiến vào trong quán là gia đình diễn tốt nhất, cũng chính là gia đình con thứ hai của Bà Phương. Bọn họ ăn uống hăng say như vậy vì không phải trả tiền, đúng hơn là đang rút máu của Trần Thanh Phong ấy chứ!
Nhưng anh cũng rất vui vẻ, vì anh nhờ bọn họ giúp đỡ mà hỗ trợ tạo tiếng vang cho quán ăn của anh mài! Cho nên việc kinh doanh buôn bán không phải là chuyện ai cũng có thể làm được đâu.
Quán ăn của Trần Thanh Phong làm ăn kinh doanh thuận lợi được nửa năm, tiệm cơm nhỏ của bọn họ ngày nào cũng chén bát chất thành đống. Đừng nhìn quán ăn của bọn họ nhỏ như vậy nhưng thật ra buôn bán rất tốt!
Việc kinh doanh buôn bán ngày nào cũng tốt, chỉ mất có nửa năm buôn bán thôi mà đến khi Trân Thanh Phong đúc kết lại thì đã thu về cho gia đình ba người năm nghìn đồng tiền.
Phải biết rằng đây là tiền lời đã trừ đi hết thảy các khoảng chỉ phí khác rồi. Đến kì nghỉ hè tiếp theo thì hai vợ chồng cũng không thể nào về quê được, bởi vì thật sự hai vợ chồng bọn họ không có thời gian.
Hai vợ chồng tính toán nhìn lại nhà của mình một chút, rồi lại nhớ đến cái khu nhà giá hai vạn đồng tiền. Tự đáy lòng Trần Thanh Phong cảm thán nói: 'Nếu mua được cái khu nhà đó thì chúng ta có thể làm một dãy hàng quán nhỏ."
Khương Điềm Điềm cho anh một gáo nước lạnh ngay lập tức: "Nói không chừng người ta đã bán đi rồi ấy chứ! Mà cho dù nếu không bán đi thì chúng ta cũng không đủ tiền để mua."
Mấy lời của cô nói ra là sự thật không sai chút nào. Bọn họ tuy rằng đã tích cóp được khá nhiều tiền, nhưng mà để mua được khu nhà kia thì còn một khoảng cách khá xa.
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Thật ra chúng ta cũng không cần phải quá sốt ruột làm gì, dù sao từ từ cũng sẽ tích đủ tiên thôi, cho nên không cần phải vội, không có khu nhà này thì có khu nhà khác Trần Thanh Phong gật đầu nói: "Anh hiểu mài! Nếu đến lúc tích đủ tiền rồi mà không mua được khu đó thì chúng ta đi tìm khu khác cũng được."
Khương Điềm Điềm cười hì hì đáp: "Đúng rồi ạ, thật ra mua ở đâu thì cũng vậy thôi, không sao cả.
Trần Thanh Phong lại vui vẻ nói tiếp: "Em mau tới đây nhìn giúp anh xem, nếu sắp tới chúng ta phải mua nhà thì em nghĩ chúng ta nên mua ở đâu thì tốt?"
Hai người cũng rất nghiêm túc bàn bạc về vấn đề này.
Nhưng mà Khương Điềm Điềm lại cảm thấy thật ra mấy cái này cần gì phải bàn với bạc, dù sao cũng mặc kệ là mua ở đâu thì chắc chắn sẽ không hề lỗ chút nào!
Nhưng không biết có phải đúng là người tốt thì gặp luôn gặp may mắn hay không! Lúc vợ chồng Trần Thanh Phong muốn mua nhà thì liền có người muốn bán nhà.
Sau một thời gian tiệm cơm nhỏ Cát Tường kinh doanh thì doanh thu vô cùng tốt, lượng khách tới đây cũng rất là đông, cũng mới chỉ nửa năm buôn bán mà Trần Thanh Phong lại phải thuê thêm người làm. Mà người lần này anh thuê chính là cô con dâu thứ hai của nhà họ Phương.
Chị dâu hai Phương thật ra đang làm công nhân ở trong nhà máy kia, vốn dĩ cũng không nghĩ tới sẽ đến tiệm cơm nhỏ làm công đâu. Nhưng ai mà có ngờ cái nhà máy mà cô đang làm việc chính sách ngày càng khó khăn, đã vậy còn sa thải một số công nhân trong nhà máy nữa.
Chị dâu hai Phương vì vậy mà rất buồn, kinh tế khó khăn còn gặp mối nguy có thể mất việc bất cứ lúc nào. Tự nhiên nghĩ tới chuyện Khương Điêềm Điềm vẫn hay nhắc cần mướn người làm ở quán cơm, vậy là cô ấy cũng mặt dày mày dạn hỏi xem bản thân có thể đến quán cơm của hai người làm được hay không?
Nhìn chung thì chị dâu hai Phương cũng là một người thích hợp, tay nghề của cô không chỉ tốt mà bình thường ăn nói cũng rất nhanh nhẹn hoạt bát, có một người như vậy thì quán ăn của bọn họ cũng sẽ tốt lên không ít. Bọn họ kinh doanh tốt như vậy, ai nhìn vào mà chả hâm mộ chứ Tiệm cơm nhỏ của bọn họ là từ một căn nhà sửa sang lại thành một quán ăn, người khác nhìn vào thấy vậy liền cảm thán. Cái tiệm cơm nhỏ Cát Tường này mới làm được ba bốn tháng đã đắt khách như vậy nên bản thân cũng phải thử làm mới được.
Chẳng qua bọn họ làm thì làm đấy nhưng thành quả làm ra cũng không giống với tiệm cơm nhỏ bên đây.
Nếu so sánh thì giống như một bên là nhà trọ còn một bên là khách sạn năm sao vậy. Mà đồ ăn giá cả cũng không thích hợp giống như bên tiệm cơm của Trần Thanh Phong nữa.
Cứ như vậy lâu dần thì việc kinh doanh buôn bán của mấy quán đó ngày càng không tốt. Nhất là những quán cơm ở gần với tiệm cơm nhỏ Cát Tường càng không tốt gấp mấy lần.
Giống như có một quán ăn khoảng cách khá gần với tiệm cơm nhỏ Cát Tường, hai nhà phải nói là gấn như là sát nhau, chỉ cách có mấy bước chân mà thôi. Người bên đó muốn bán quán ăn nhưng lại không hề có sửa sang lại, không làm gì cả cứ để như nhà bình thường rồi trực tiếp mở bán.
Tóm lại quán ăn bên đó kinh doanh là kém nhất, còn thua xa những quán kia, nhưng mà chủ quán bên đó cũng không thèm quan tâm để bụng làm gì, ngược lại còn cảm thấy có thể là do... Những nguyên nhân khác gây nên khiến cho việc buôn bán không tốt, điển hình có thể là do phong thủy!
Nghĩ như vậy nên chủ quán bên đó liền đi tìm một thầy phong thủy về để xem phong thủy cho quán của mình. Nhưng không may lại gặp phải thây phong thủy dỏm, là một tên lừa đảo chính hiệu, thấy chủ quán là người có tiền nên bay vào vơ vét một mới
Thầy phong thủy dỏm bảo căn nhà này ngăn cản tài lợi, khiến cho việc làm ăn không tốt, rồi đường này bất lợi đường kia bất lợi.
Nói chung căn nhà này là căn nhà 'đại hung' không ở được. Nếu muốn khắc phục tình trạng xui xẻo cho ngôi nhà này thì phải nhanh chóng nộp tiền cho thầy để thầy làm phép giải hạn.
Vậy mà chủ quán còn nghĩ bản thân đã gặp được cao nhân vô cùng lợi hại, hắn cung phụng hơn cả thần tiên sống.
Cứ nghĩ những gì thầy nói là đúng, nghĩ cái nhà này nếu đã không tốt như vậy không bằng bán luôn cho rồi. Bọn họ cứ nhìn sang tiệm cơm nhỏ Cát Tường cách vách bán buôn tốt như thế là lại tức giận, vì lý do gì lại bán buôn tốt như thế. Nếu như vận đen này dính lên nhà bọn họ bên đó thì tốt biết bao nhiêu.
Bởi vì trong lòng có suy nghĩ u tối như vậy cho nên để người ta thả tiếng gió là sẽ bán nhà, đã vậy còn chủ động đi tìm Trân Thanh Phong.
Trân Thanh Phong:"?2?"
Đương nhiên Trân Thanh Phong cũng không biết bọn họ gặp phải thây phong thủy dỏm, chỉ biết vô duyên vô cớ người anh em hàng xóm này lại muốn bán nhà của mình cho anh, sao anh có thể không nghi ngờ được chứ?
Từ xưa đến nay Trần Thanh Phong vẫn luôn là một người khôn khéo, bê ngoài anh cũng chỉ đáp qua loa lấy lệ. Sau đó liên lập tức về nhà hỏi thăm kỹ càng mọi thứ, không nghĩ tới mới tốn có mấy ngày đã có thể hỏi ra được đầu đuôi sự tình.
Cho nên cả khu phố đều sớm đã biết căn nhà bên đó hình như phong thủy không được tốt.
Trân Thanh Phong: "..."
Anh về nhà nghiêm túc hỏi Khương Điềm Điềm về chuyện này: "Em nhìn thấy anh có giống như người ngốc không?"
Khương Điềm Điềm ôm lấy mặt Trần Thanh Phong nói: 'Đâu để em xem xem."
Sau đó cô lại bật cười nhẹ giọng nói: 'Không giống chút nào hết ấy! Anh giống một soái ca siêu cấp đẹp trai hơn.
Trân Thanh Phong nghe vậy thì lập tức bật cười, anh ôm lấy Khương Điềm Điềm, cười nói: "Nhà đó làm vậy cũng khiến anh cảm thấy hoài nghi chính mình.
Khương Điềm Điềm lại nói trắng ra: "Nhưng mà anh tin tưởng vào mấy chuyện đó sao?"
Nói thật là một đảng viên xuyên không đến thời điểm này, cô cũng rất tin tưởng vào mấy chuyện tâm linh, dù sao thì cái chuyện khó như xuyên không mà còn có thể xảy ra mài! Vậy thì còn có gì là không thể nữa chứ.
Nhưng mà chuyện lần này Khương Điềm Điềm lại không quá tin tưởng, chẳng biết vì lí do gì cứ cảm thấy không đáng tin lắm.
Bởi vì đại sư đâu phải muốn tìm là có mà có thể xuất hiện nhởn nhơ như vậy được.
Hơn nữa nếu như có thể tìm được đại sư giỏi như vậy thì sao lại không gọi đại sư tới giúp? Cao nhân như vậy đâu phải chỉ tốn một hai đồng tiền là có thể thỉnh đến cơ chứ, nếu đơn giản như vậy là có thể mời được đại sư thì chả khác nào sỉ nhục cả giới đại sư phong thủy.
Cho nên Khương Điềm Điềm cũng bắt đầu nghi ngờ, e là nhà bên đó lại gặp phải lừa đảo rồi.
Nếu là người bình thường có chút thâm tình thì chắc chắn Khương Điềm Điềm sẽ đến nhắc nhở họ một chút. Nhưng mà với đối thủ cạnh tranh mà cô đến khuyên nhủ họ mà họ nghe mới là lạ, nhà bên đó rõ ràng không biết bản thân bị lừa đảo, chỉ nghĩ nhà mình phong thủy xấu, vậy mà còn muốn bán cho gia đình cô thì rõ ràng là đang muốn hãm hại vợ chồng cô đây mà. Mấy người như vậy thì không cần tốt với họ làm gì.
Tính tình không tốt mà đầu óc cũng không tốt thì không đáng phải nhắc nhở làm gì. Cho nên bọn họ cứ như vậy mà vui vẻ tiếp nhận cái nhà đó về tay mình.
Khương Điềm Điềm hỏi thêm: "Căn nhà đó bọn họ bán bao nhiêu tiền vậy anh?"
Trân Thanh Phong nghe vợ hỏi thì đáp: "Bọn họ ra giá hai ngàn bốn trăm đồng tiền. Với kinh tế của vợ chồng mình thì số tiền này cũng không thành vấn đề, ngả giá xuống tầm một ngàn tám vẫn được.
Bình tĩnh mà xem xét thì căn nhà đẩy với giá một ngàn bảy một ngàn tám thì cũng coi như là phù hợp.
Khương Điềm Điềm gật đầu nói: "Vậy thì anh định mua với giá bao nhiêu?"
Trân Thanh Phong nhanh nhảu trả lời: "Một ngàn rưỡi đồng tiền. Anh bổ sung thêm: "Với giá này anh còn cảm thấy hơi cao ấy chứ, dù sao thì nhà của bọn họ cũng bị mang tiếng xấu rồi. Nói một câu khó nghe thì những người muốn mua nhà để làm ăn thì chắc chắn sẽ không mua căn này. Trừ phi muốn mua với mục đích để ở, nên với giá đó anh thấy đã cao lắm rồi. Mà nếu lúc đầu bên đó tung tin vịt người ta còn nghi ngờ, nhưng mà tin tức vừa rò rỉ mà bên đó cũng rao bán liên thì cho dù chuyện không phải như vậy họ cũng sẽ tin sái cổ là nhà này đen dũi."
Cho nên cũng không thể trách vợ chồng anh ép giá nhà bọn họ được.
Mấy chuyện như thế này sẽ luôn có hai chiều hướng, nhóm người tin và nhóm người không tin. Nhưng mà thôi lợi cho nhà họ là được rôi còn lại cũng không cần quan tâm lắm. Cái quan trọng là mình phá bỏ được cái sự xui xẻo đó hay không thôi.
"Được rồi anh cứ đến đó thỏa thuận mua nhà đi, có như vậy thì tiệm cơm nhà chúng ta lại có cơ hội mở rộng ra thêm một chút. Khương Điềm Điềm cảm thấy không có ai ghét bản thân có thể kiếm thêm tiên đâu, mà nhà cô cũng vậy.
Trân Thanh Phong lúc này lại nói: "Là một người đi theo chủ nghĩa xã hội tiên tiến, chúng ta cần nghiêm túc nói không với mấy cái chuyện mê tín dị đoan này" Khương Điềm Điềm: "Xuy xuy."
Trân Thanh Phong dùng ánh mắt to tròn lấp lánh của mình, cất giọng bí ẩn nổi: "Đợi ngày khác anh sẽ đi đến nhắc nhở nhà đó là đừng có đi nghe mấy lời nói lung tung của mấy vị đại sư rẻ tiền nữa, mấy lời mê tín dị đoan nhất quyết không thể tin."
Khương Điềm Điềm kinh ngạc nhướng mày, nếu là cô thì còn lâu cô mới đi nhắc nhở bọn họ mấy chuyện đó.
Trân Thanh Phong mỉm cười nói tiếp: 'Nếu giờ mua căn nhà đó anh sẽ gióng trống khua chiêng cho mọi người biết mới được.
Khương Điềm Điềm cười đáp: "Được rồi anh cứ mua đi Quả nhiên buổi chiều ngày hôm sau khi Khương Điềm Điềm đi tới tiệm đã bị chị dâu hai Phương kéo tay lại khuyên: "Bà chủ của tôi ơi, bà mau tới khuyên ông chủ đi, chúng ta sao phải mua căn nhà đó làm gì? Đại sư cũng đã nói nhà đó không phải là nhà tốt rồi kia mài Nếu giờ ông chủ mua không phải là ngốc ngếch lắm sao? Tôi biết hai người là người đọc sách có kiến thức nên sẽ không tin vào mấy cái chuyện đó, nhưng trên đời này thật sự có những chuyện tâm linh không thể đùa được đâu, bà chủ thử khuyên ông chủ đi!"
Khương Điềm Điềm chớp mắt một cái vì không hiểu gì, sau đó rất nhanh cô đã biết được đầu đuôi mọi chuyện.
Chính là trưa nay sau khi tan học thì Trân Thanh Phong đã đi qua nhà hàng xóm cách vách để thảo luận chuyện mua nhà, anh còn khuyên hàng xóm của mình không cần tin vào mấy lời của bọn lừa đảo làm gì.
Dù sao thì anh cứ luyên thuyên nói mãi chúng ta hiện tại sống vào thời buổi khoa học tiến bộ rồi không cần mê tín dị đoan như trước kia nữa.
Trần Thanh Phong không tin nhưng hàng xóm cách vách lại rất tin tưởng.
Lúc ấy mấy người hàng xóm chung quanh cũng vây lại xem bọn họ nói chuyện! Dù sao thì cũng anh một câu tôi một câu, cứ như vậy mà nói mãi.
Mà nhà người ta bởi vì xui xẻo nên chỉ muốn bán nhanh cho nhà bọn họ nên cũng quả quyết nói: "Nếu cậu không tin, vậy thì cứ mua đi! Tôi đem căn nhà này bán cho cậu đấy, cậu có mua hay không đây?"
Trân Thanh Phong cũng rống lên đáp: "Mua thì mua thôi. Tôi còn lâu mới tin vào ba cái chuyện tâm linh phong thủy của ông đấy! Nhưng mà giá này của ông đưa ra †ôi không mua đâu, cái nhà này cũng không tới giá đó.' Lời qua tiếng lại suốt một buổi, Trân Thanh Phong cũng ngã giá được đến giá cả mình mong muốn. Còn bên phía nhà hàng xóm thì khi nghe Trần Thanh Phong bất chợt đồng ý mua nhà, lúc đấy đã ngã giá đến thấp nhất, họ cũng không kịp trở tay.
Chuyện này so với người ngoài thì cũng chỉ là chuyện nhà người ta, họ cũng chỉ xem cho vui thôi. Nhưng dù sao cũng là "Người một nhà" cho nên dấu hai Phương cứ khuyên ngăn mãi thôi, bởi vì nếu căn nhà đấy thật sự phong thủy không tốt thì việc kinh doanh buôn bán của quán họ sau này phải làm sao đây!
Khương Điềm Điềm cười ha hả, nói: "Không có việc gì đâu chị ơi, nhà của chúng em không tin vào mấy chuyện đó đâu ạ. Hơn nữa mẹ chồng em cũng nói tuổi của hai vợ chồng em rất hợp nhau, cho nên làm gì cũng sẽ gặp chuyện tốt. Nếu thật sự lỡ như gặp chuyện không tốt thì chỉ cần đến tay tụi em mua thì cũng sẽ tốt lên thôi Chị dâu hai Phương nghe vậy thì thở dài một hơi rồi nói: "Thôi thì cũng mong là vậy.
Sau đó cô lại lập tức bổ sung thêm: "Em xem mọi người đều biết căn nhà đó được mua với giá một ngàn năm trăm đồng tiền, nếu dựa theo lý thuyết thì giá như vậy cũng rất hợp lý! Nhưng mà em xem đi vậy mà không có ai muốn mua cải Chẳng phải là sợ bị dính xui xẻo sao!" Dấu hai Phương cũng muốn khuyên lần cuối cùng.
"Ây da, chị thật là... Chị không cần phải lo lắng, nếu muốn mua thì tụi em cũng có thể ép giá xuống thấp một chút nữa để mua, nhưng tụi em thấy giá như vậy là hợp lý rồi! Nghe nói về việc căn nhà đó phong thủy không được tốt đã truyền đi xa, ai cũng biết, đến nỗi ông Vương ở cuối góc đường khu nhà chúng ta biết tin cũng muốn mua mà chỉ ra giá có một ngàn đồng, làm cho ông Lý nhà đó tức giận vô cùng! Còn cầm chổi đuổi người ta ra ngoài nữa đấy!"
"Đúng... đúng... đúng, mợ nói rất đúng đấy, cái này con cũng biết. Kiến Dân lúc này lại chen vào nói thêm: "Con còn nghe nói ngoại trừ ông Vương ở góc đường ra còn có nhà họ Lữ nào đó cũng đến xem nhà, sau đó trả giá xuống còn tám trăm đồng, cho nên cậu mình mua với giá đó là cao rồi."
Trước kia hai nhà không có ở cạnh nhau, nhà của Trần Hồng thì ở trong trấn còn nhà bọn họ thì ở trong thôn, cho nên nhìn chung cũng không nắm rõ tính cách các thành viên trong nhà Trân Hồng cho lắm.
Nhưng mà bây giờ lại khác, từ ngày Kiến Dân ở chung với vợ chồng Khương Điềm Điềm thì cô mới phát hiện ra cậu nhóc này chẳng khác gì mấy nhà báo chuyên đi săn tin.
Phải nói là chuyện gì cậu cũng biết, không có chuyện gì là không biết! Mà không chỉ dừng lại ở việc biết không đầu mà còn biết rất rõ nữa là đằng khác.
Khương Điềm Điềm cười một cái rồi nói: "Tuy rằng nhà chúng ta ra giá cao hơn mấy nhà khác, mà cũng dùng nhiều tiên hơn nữa mua căn nhà đó. Nhưng mà cũng đỡ phải tranh với bọn họ. Dù sao thì anh Tiểu Phong cũng đã đồng ý rồi, vậy thì chúng ta cũng không thể nào đổi ý được! Người làm ăn lớn nói chuyện thì nói chung cũng phải biết để chữ tín lên hàng đầu!"
Nhóm người Khương Điềm Điêm đều ở trong tiệm, cho nên khi nói chuyện chắc chắn sẽ truyền ra ngoài, nên cô cố tình nói lớn như vậy cũng như cho Trần Thanh Phong thêm chút thể diện: "Chưa kể mọi người ở đây đều biết như vậy, chả lẽ anh Tiểu Phong không biết sao ạ? Em tin chắc anh Tiểu Phong cũng biết có thể ép giá căn nhà này xuống mức thấp nhất, nhưng mà làm người không cần phải chèn ép người ta như vậy đâu, nên chừa cho người ta một con đường cũng như chừa cho mình một đường lui thôi, giống như mình ăn cơm thì cũng phải để cho người ta húp cháo chứ ạ. Tóm lại làm vậy không có gì là lỗ cả, cho nên mặc kệ có chuyện gì đi nữa thì em vẫn luôn ủng hộ cách giải quyết và làm việc của anh Tiểu Phong. Quyết định mà anh ấy đưa ra em đều sẽ ủng hộ và đồng ý.
Trân Thanh Phong từ trong phòng nhỏ đi ra, nghe cô vợ đáng yêu của mình nói vậy thì cảm động nước mắt lưng tròng, anh đi đến nắm lấy tay của Khương Điềm Điêềm, ngọt ngào nói: "Vợ yêu ơi, em không trách anh tiêu tiền bậy bạ thì anh liên biết em là người vợ tốt nhất trên đời này rồi." Khương Điềm Điềm cười nói: "Đó là chuyện đương nhiên rồi ạ! Em làm sao có thể trách anh được chứt"
Hai người cứ như vậy mà quăng cơm chó qua lại, làm cho mấy người ngồi đây đau hết cả răng. Đám người Kiến Dân lúc này da gà da vịt gì cũng đã nổi lên hết, lặng lễ xoay người rời đi.
Trần Thanh Phong lại nói tiếp: "Vợ yêu ơi, đêm nay ve nhà anh sẽ nấu cơm cho gia đình chúng ta ăn. Em muốn ăn cái gì?"
Khương Điềm Điềm làm bộ nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: "Ăn lẩu đi! Em muốn ăn lẩu có được không nhỉ?"
Trân Thanh Phong gật đầu nói: "Được chứ sao không."
Cậu nhóc mười sáu tuổi nghe vậy thì đẩy tay của Kiến Dân một cái rôi thấp giọng hỏi: "Lẩu là món ăn gì vậy?"
Kiến Dân liếc cậu một cái rồi nói: "Cái này khó nói lắm, có nói anh cũng không hiểu đâu!"
Cậu nhóc mười sáu tuổi:
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Vậy là bây giờ chúng ta đi mua đồ về để nấu đúng không?" Trần Thanh Phong cười nói: "Đúng vậy, bây giờ chúng ta đi thôi!"
Hai người tay trong tay đi mua đồ ăn sẵn tiện đi đón con trai của mình tan học, Trân Thanh Phong quay sang vợ hỏi: "Em cảm thấy kỹ thuật diễn của anh như thế nào?”
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Đáng lẽ ra anh không nên học khoa tin tức truyền thông mà nên đi học Học viện Hí kịch Thượng Hải để ra làm diễn viên đấy. Diễn vô cùng chân thật luôn."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì khoái chí cười: "Ha ha ha!"
Cái giá một ngàn năm trăm đồng là giá khiến cho hàng xóm cách vách vừa lòng nhất, nhưng mà nếu Khương Điềm Điềm nói ra thì mọi người lại biết bọn họ cố tình ra giá đó.
Tóm lại mặc kệ là có nguyên nhân gì đi chăng nữa, bởi vì cách làm của bọn họ mà hàng xóm cách vách cũng sẽ cảm thấy thân thiết với họ hơn một chút. Như vậy thì hai nhà mới nhanh chóng làm thủ tục sang tên các thứ, có như vậy thì bọn họ mới yên tâm.
Chuyện nhà người khác như thế nào thì Trân Thanh Phong mặc kệ không quan tâm, nhưng mà thấy nhà mình nay lại to thêm một chút thành ra anh đang cân nhắc chuẩn bị xây sửa.
Cũng may trong tay bọn họ còn khá nhiều tiền, cho dù là sửa chữa hay mở rộng kinh doanh đều không thành vấn đê.
Vì thế mọi chuyện như ván đã đóng thuyền Trần Thanh Phong bắt đầu tiến hành trùng tu lại căn nhà mới mua của vợ chồng anh, hai căn nhà dù sao cũng sát bên vách kiến trúc cũng vì vậy mà khá giống nhau. Nhưng mà lúc này đây, Trân Thanh Phong lại xây sửa đổi màu sơn cho căn nhà này thành màu xanh chứ không phải màu trắng giống tiệm cơm nhỏ Cát Tường, xa xa không nhìn thấy tiệm cơm nhỏ, nhưng liếc mắt một cái lại có thể thấy được bên này.
Màu xanh này rất nổi bật cho nên chỉ cần người bình thường không bị mù màu thì chắc chắn sẽ thấy được từ xal
Đối với việc xây sửa căn nhà lần này của bản thân thì Trần Thanh Phong cảm thấy vô cùng tự hào. Đẹp là thứ quan trọng nhất sao? Không phải Đẹp không phải là thứ quan trọng nhất! Điểm đặc thù mới là thứ quan trọng nhất! Mà hiện tại bọn anh đã tìm được điểm đặc thù.
Hai bên đều đã được trang hoàng tốt, Trân Thanh Phong để hai bên thông với nhau bằng một cái cửa, nên chỉ cần mở cửa thì bên này có thể đi thẳng qua bên kia và ngược lại. Khúc nhà bên kia còn có một cái cửa nữa cũng được anh mở ra. Nhưng mà anh cũng không có treo biển cho căn bên này, cứ để như vậy thì nhìn chung nó giống như một sảnh phụ cho tiệm cơm nhỏ của bọn họ. Cửa hàng lại một lần nữa được mở rộng, cho nên sẽ lại khai trương và Trần Thanh Phong lại phải thuê thêm sáu người làm nữa.
Trong đó bao gồm mẹ và em gái của cậu nhóc mười bảy, còn có ông và bà của nhóc mười sáu.
Trên lý thuyết thì nếu ở thời điểm hiện đại thuê bọn họ thì đúng là không hợp, nhưng mà hiện tại thì khác, đây cũng là năm đầu tiên buôn bán. Trân Thanh Phong cảm thấy mướn bọn họ làm thuê cho vợ chồng anh so với việc mướn người thân trong nhà thì bọn họ lại càng thích hợp hơn.
Đương nhiên cũng không thể để cho người thân của mình ở quê xa xôi lặn lội lên tới tận đây được.
Hai gia đình này cuộc sống vốn đã khó khăn rồi cho nên lúc này Trần Thanh Phong mướn bọn họ làm giống như đưa than ngày tuyết, để bọn họ được buộc chung với hai vợ chồng anh, điều này cũng là giúp họ rất nhiều!
Thật ra không phải nói vậy là nói bọn họ quan trọng với gia đình anh nhưng mà hiện tại thanh niên trí thức về quê rất là nhiều, chủ yếu là để mướn người ở đó lên làm việc cho bọn họ, nhưng mà như vậy thì làm gì mà hiểu tận gốc rễ người ta là người như thế nào, tính cách ra làm sao.
Cho nên muốn tìm được một người mà họ thật sự tin tưởng và muốn gắn bó lâu dài cũng rất khó.
Bây giờ khó tìm được những người hợp ý mình, may thay ở đây lại có người hợp ý anh. Mà họ còn là người cư ngụ ở đây nữa, như vậy sẽ rất tiện lợi cho việc làm của anh và cũng giúp anh đỡ phải lo lắng nhiều thứ.
Đó chính là 'Mười Sáu cùng với Mười Bảy...
Đương nhiên đây là tuổi tác của hai cậu, nhưng mà Trân Thanh Phong đã quen với việc gọi hai cậu như vậy rồi, mà hai người cũng đã xem đấy là tên thường gọi của mình luôn rồi. Đừng nhìn ông của Mười sáu tuổi đã lớn, nhưng dù sao thì cũng chỉ mới năm mươi tuổi, thân thể vẫn còn khá là khỏe mạnh, cho nên vẫn có thể làm việc được.
Còn bà của Mười sáu lúc gia đình còn giàu có thì bà vẫn thường xuyên được theo học nấu ăn, tay nghề của bà cũng rất là ổn áp. Cha của bà trước kia cũng là một người có tài.
Người nhà của Mười sáu chịu trách nhiệm chủ yếu là dọn dẹp vệ sinh, lau chùi hai căn bếp của hai bên, tính ra công việc cũng không quá nhẹ nhàng.
Mà đến ngay cả mẹ của Mười Bảy cũng chịu trách nhiệm làm việc dưới bếp. Mà em gái của cậu nhóc cũng đi theo mẹ mình làm việc ở dưới đó, em gái của cậu không phải là dạng người ngốc bẩm sinh, mà là do lúc trước bản thân bị sốt, gia đình không chạy chữa kịp thời, bị nóng quá dẫn tới ngốc, cho nên cũng không phải là dạng ngốc rồi thành người điên.
Chỉ có điều chỉ số thông minh của cô bé bị ảnh hưởng, chỉ dừng lại ở độ tuổi bảy tám tuổi.
Gia đình nghèo nên bắt buộc con cái phải chịu cực khổ từ sớm, tuy rằng trí lực của bản thân chỉ dừng lại ở mức bảy - tám tuổi, nhưng cô cũng là một cô gái vô cùng hiểu chuyện, hay giúp đỡ mẹ mình, những việc làm trong nhà cô bé đều có thể làm được.
Vậy nên Trần Thanh Phong cũng để cô ở dưới bếp làm chung với mẹ mình. Nhìn chung ở cái trí lực bảy - tám tuổi là vậy, nhưng cô hỗ trợ mọi người làm việc cũng rất nhanh nhẹn. Hơn nữa do có mẹ ở đây làm cùng nên cũng không sợ hãi mà theo mẹ làm rất chăm chỉ.
Cứ như vậy cái nhà bếp liền trở thành thiên hạ của năm người phụ nữ.
Ngoại trừ bốn người đó ra, Trần Thanh Phong còn thuê thêm hai đứa nhóc làm phục vụ, như vậy thì ở nhà bếp có năm người, ở bên ngoài cũng có năm người là chị dâu hai Phương và bốn đứa nhóc.
Cho nên bây giờ Kiến Dân chỉ chịu trách nhiệm mỗi việc thu ngân và tính sổ sách, còn có tính số lượng hàng nhập và xuất, lâu lâu còn sẽ ra hỗ trợ tiếp khách giúp bốn người kia nữa, công việc khá là nhẹ nhàng.
Toàn bộ cửa hàng có tổng cộng mười hai người.
Trước kia cũng chỉ có mỗi sáu tấm thớt, bây giờ cũng tăng lên thành mười cái rồi.
Cửa hàng sau một thời gian xây sửa ra cho rộng thêm, có rất nhiêu người đang chờ bọn họ gặp chuyện xui xẻo! Dù sao thì ở đây ai cũng biết cái căn nhà bọn họ sửa lại là nhà của ông Lý sát vách, đã được phán là phong thủy không tốt!
Chỉ là ngoài dự đoán của mọi người, sau một thời gian họ phát hiện hình như tiệm cơm nhỏ đó không có xui xẻo gì cải
Tiệm cơm nhỏ Cát Tường vẫn đông đúc như trước kia, tiệm cơm ngày trước sức chứa chỉ có hai trăm người, nhưng mà hiện tại đã lên tới năm trăm người, trông vô cùng đông đúc náo nhiệt.
Cái này nhìn thôi cũng đã biết nhà bọn họ không những không xui xẻo mà còn ăn nên làm ra nữa.
Mấy chuyện của tiệm cơm nhỏ ở bên này phần lớn đều do Trần Thanh Phong đứng ra xử lý, Khương Điềm Điềm đúng là không cần phải quan tâm đến. Giờ cô có quan tâm cũng vô dụng thôi!
Thật sự đối với phương diện kinh doanh làm ăn này thì cô không hiểu biết cho lắm.
Dù vậy thì mọi người ở tiệm cơm cũng không có ai dám coi thường Khương Điềm Điềm cả, tuy rằng bình thường cô không hay tới đây, nhưng mọi người cũng không dám bỏ quên hay lơ là cô đâu.
Cô chỉ cần lâu lâu tới nhắc nhẹ cái gì đó về quán ăn thôi, phải nói là không lâu sau sẽ được thay đổi theo đúng ý cô. Lời nói của cô rất có sức ảnh hưởng. Nói không phải khoe, tất cả những tranh vẽ đồ ăn hay thực đơn đều là do chính tay một mình Khương Điềm Điềm vẽ ra.
Bọn họ không đọc sách quá nhiều, cũng không hiểu được như thế nào là nghệ thuật hay không nghệ thuật, nhưng mà bọn họ cảm thấy tranh cô vẽ khi người khác nhìn vào thì có cảm giác rất thèm ăn. Mà chỉ cần như vậy là tốt rồi.
Khương Điềm Điềm khi còn nhỏ đã từng học qua vẽ tranh, nhạc cụ và có cả múa nữa, nói chung mọi thứ cô đều đã học qua một chút rồi. Vì sao vậy? Bởi vì có tiền đấy cho nên thích học gì thì học thôi!
Cô của Khương Điềm Điềm rất vui khi thấy cô học nhiều bộ môn như vậy, bởi lúc ấy bà nghĩ rằng sau này bà có con thì sẽ để cho Khương Điềm Điềm đứng ra dạy cho bọn nhỏ học!
Vừa không phải tốn tiền học phí mà người nhà dạy thì sao có thể không tận tâm được chứ.
Cho nên bởi vì cô của Khương Điềm Điềm suy nghĩ xa vời tới như vậy nên cũng rất để tâm tới quá trình học tập của Khương Điềm Điềm rất nhiều.
Tuy rằng do nhà bà có tiền nên có thể cho Khương Điêm Điềm đi học văn hóa, học vẽ, học múa... Chỉ là sau khi bà ấy có con thì con của bà lại học tốt hơn Khương Điềm Điềm nhiều!
Mà Khương Điềm Điềm lúc đi học cũng chỉ học được nửa đực nửa cái, không có cái nào là giỏi hay thành thạo câ.
Tuy rằng bản thân cô học không giỏi, cũng không đến nơi đến chốn, nhưng dù sao cũng có thể sử dụng được, nếu mà kêu cô vẽ chân dung ông đại sư lừa đảo thì cô không chắc chắn không có khả năng đó đâu.
Nhưng mà nếu để cô vẽ những thứ đáng yêu nhỏ xinh thì không thành vấn đề.
Tuy gia đình của Khương Điềm Điềm buôn bán đắt khách, nhưng nhà người khác buôn bán cũng không thua kém gì nhà cô cả! Dù sao thì mặc cho quán của bọn họ có lớn thế nào thì sức chứa cũng chỉ có năm trăm người, tính ra cũng chỉ có sáu mươi bàn mà thôi.
Mà ga tàu hỏa này mỗi ngày có biết bao nhiêu người tới người đi là chuyện không cần phải bàn tới rồi! Những người khác nhìn thấy chính sách bây giờ tốt như vậy, tuy bản thân không mở cửa hàng nhưng mà cũng có rất nhiều xe đẩy bày bán đồ ăn các thứ.
Mấy người Kiến Dân thấy vậy thì có chút sốt ruột, sợ người ta bán buôn nhiều như vậy sẽ ảnh hưởng tới nhà mình.
Nhưng mà riêng Trân Thanh Phong cảm thấy đây là chuyện tất nhiên sẽ xảy raI Trên đời này ai cũng có quyền tự mình kinh doanh buôn bán, đây cũng không phải là sân chơi của riêng bọn họ, cho nên việc cạnh tranh như vậy sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra mà thôi!
Nhưng mà điều khiến Trần Thanh Phong cảm thấy buồn cười nhất là ông Lý hàng xóm cách vách trước kia bán nhà lại cho bọn họ, bây giờ lại phải lấy xe đẩy, đẩy đi bán đồ ăn.
Hơn nữa việc buôn bán cũng khá tốt!
Lúc này ông Lý càng thêm tin tưởng rằng trước kia nhà của ông không kiếm tiên được là bởi vì căn nhà đó phong thủy kém!
Tuy rằng hiện tại Trân Thanh Phong buôn bán vẫn rất tốt, nhưng mà ông Lý vẫn cảm thấy là do Trần Thanh Phong vốn liếng mạnh cho nên mới có thể cầm cự nổi.
Khi gặp lại Trân Thanh Phong thì đối xử với anh rất nhiệt tình! Xem anh giống như tri kỷ vậy.
Trân Thanh Phong: '..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận