Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 92

Chương 92Chương 92
Qua năm mới này cả nhà họ Trần đều tê tựu lại với nhau rất sum họp.
Đừng nhìn hai vợ chồng già bày ra bộ mặt nghiêm khắc khó chiều như vậy, nhưng thật ra khi bọn họ trở về đây thì hai ông bà vẫn rất vui vẻ.
Bận rộn trong ngoài, hai người chỉ tiếc bản thân không thể làm hết món ngon đem lên cho con cháu ăn thôi. Dù vậy thì khâu ăn uống đều là do một tay Tô Tiểu Mạch chịu trách nhiệm, trong nhà ai cũng biết cô là người nấu ăn ngon nhất, bây giờ có đi ra ngoài ăn hay là ăn ở khách sạn lớn thì đồ ăn cũng không ngon bằng đồ cô nấu.
Hơn nữa cô cũng rất vui vẻ nấu ăn nên Bà Trần chỉ ở sau lưng hỗ trợ con dâu nấu nướng mà thôi, lâu lâu lại xem coi món đó con dâu nấu như thế nào.
Bà Trần và Tô Tiểu Mạch đều ở dưới nhà bếp, mấy cô con dâu trong nhà không làm gì cũng xuống bếp theo.
Bình thường khi con người ta đang nghèo rồi sau này giàu lên, ít nhiều gì thì người ta cũng sẽ có lúc lười biếng. Nhưng mà bọn họ thì không như vậy, bọn họ muốn học hỏi tay nghề của Tô Tiểu Mạch để lấy một ít kinh nghiệm cho bản thân.
Mà ở khoản này thì Tô Tiểu Mạch cũng rất rộng rãi chỉ dẫn.
Hiện giờ cuộc sống của ai cũng tốt lên, mà tính cách của họ khi tiếp xúc với nhau cũng như vậy, không hề xảy ra mâu thuẫn gì cả.
"Tiểu Mạch này, em nói cái này bên ngoài bán bao nhiêu tiền chứ?"
Giống như hiện tại đây, chị dâu hai Trân nghe thấy những gì Tô Tiểu Mạch nói mà vô cùng ngạc nhiên, cô ấy còn tưởng bản thân mình đã nghe lầm rồi.
Tô Tiểu Mạch cười đáp: "Một mao tiền một cái, đã vậy còn phải tranh thủ mua đấy ạ, nếu đến trễ là sẽ không mua được đâu. Ngũ Hổ và Lục Nữu sáng nào cũng sốt ruột muốn ăn đó ạ." Khương Điềm Điềm ngồi ở một bên cũng gật đầu hưởng ứng: "Em cũng cảm thấy bánh hạt mè đường này ăn rất ngon."
Chị dâu hai Trân nhịn không được liền hỏi: "Bộ em có cảm thấy trên đời này có cái gì ăn không ngon à?”
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì cười nói: "Thì món nào ăn cũng ngon hết ạ, nhưng mà món này ngon thật nên em phải nói!"
Chị dâu hai Trần buôn bã cảm thán: "Em thật đúng là mấy năm nay không hề thay đổi chút gì cả."
Tuy rằng bọn họ một năm gặp nhau được một lần, nhưng không vì vậy mà bọn họ có khoảng cách với nhau, vì sao chứ?
Bởi vì cái con người này vạn năm bất biến.
Dấu hai Trần cảm thấy bản thân cô so với trước kia đã có kiến thức hơn nhiều rồi, cũng dần trở nên khôn khéo hơn, mà sao vợ của Tiểu Lục vẫn mãi như vậy thế nhỉ?
Ngoại trừ một mình cô có suy nghĩ này thì Chị dâu ba Trần và Chị dâu tư Trần cũng có suy nghĩ giống như cô vậy đấy. Làm chị em dấu với nhau, bọn họ đúng là vì Khương Điềm Điềm mà lo nghĩ đấy.
Cô ấy cứ ngây thơ như vậy mà Tiểu Lục cũng ngày càng giỏi giang rồi, lỡ như bị người ta lừa thì phải làm sao bây gio?
Khương Điềm Điềm tốt hơn Tiểu Lục rất nhiều, mấy chị em dâu bọn họ sống với nhau lâu như vậy rồi nên bọn họ không muốn đổi em dâu khác đâu.
Chị dâu hai Trân thở dài một hơi, sau đó lại nghĩ đến chuyện khác, cô nói thâm: "Không biết cái thằng nhóc Tiểu Lục này có học qua bùa chú gì hay không ấy."
Vài người khác cũng đều rất đồng ý với câu nói này của cô mà yên lặng gật đầu, đến ngay cả Bà Trần cũng không ngoại lệ.
Khương Điềm Điềm nghe thấy vậy thì lại bật cười: "Chị hai này, mọi người đừng có nghi oan cho anh Tiểu Phong nhà em chứ, em không phải là người yếu đuối gì đâu, mà anh Tiểu Phong cũng không có học mấy cái bùa phép đó đâu ạI"
Cô vừa nói xong câu này thì mọi người nhìn cô với vẻ mặt không hề tin tí nào.
Chị dâu hai Trần nói thẳng: "Em không cần nói thêm gì nữa đâu."
Dầu ba Trần cũng quả quyết: "Nhìn cái mặt của thằng nhóc Tiểu Lục là biết ngay thôi nên em đừng có bệnh Chị dâu tư Trân cũng nói chen vào: "Em nhớ giữ tiên cho cẩn thận vào.
Tô Tiểu Mạch cũng bổ sung: "Nếu Tiểu Lục mà dám phụ lòng em thì chắc chắn sẽ gặp xui xẻo cho mà xem.
Tô Tiểu Mạch cực kì tin tưởng vào vấn đề này, bởi vì cô biết Khương Điêm Điêm là người mang lại sự may mắn, không có Khương Điềm Điềm thì còn lâu Tiểu Lục mới phất lên nhanh như vậy.
Chị dâu hai Trân, Dầu ba Trần và Dầu tư Trần nghe thấy vậy liên lập tức hỏi: "... Thật ư? Chơi bùa cũng bị quật lại thật à2”
Tô Tiểu Mạch: "..."
Bà Trần: "..."
Khương Điềm Điềm: '..."
Khương Điềm Điềm dở khóc dở cười, phải nói là bây giờ cô có giải thích như thế nào thì mấy chị dâu của cô cũng không hề có ý sẽ thay đổi suy nghĩ ấy.
Hai ba bốn bà chị dâu này của cô đều cảm thấy cô là cô gái ngây thơ đáng yêu như thỏ con, còn Trần Thanh Phong là con sói xám đầy mưu kế.
Mà Tô Tiểu Mạch lại chắc chắn cho rằng cô cũng giống như nữ chính trong phim luôn mang tới nhiều điều may mắn.
Ai mà đối xử với cô không tốt thì đảm bảo sẽ gặp xui xẻo, mà nếu đối xử tốt với cô thì sẽ gặp may mản. Khương Điềm Điềm rất muốn đi đến hét vào tai bọn họ rằng: Khoa học! Văn minh! Hiện đại lên đi!I!I
Nhưng mà cô cũng hết cách rồi, không còn gì để nói được nữa, chỉ nói trong nhà này có một người xuyên không và một người trọng sinh thì làm sao mà sống khổ cực được mãi chứ.
Cô tin vào vấn đề này nhiều hơn là mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của mấy người chị dâu của cô.
Khương Điềm Điềm quyết định bản thân nên đổi đề tài khác đi: "Chị hai à, chị tính bán bánh hạt mè đường à?" Chị dâu hai Trân nghe vậy cũng có chút lưỡng lự nhìn về phía Tô Tiểu Mạch.
Tô Tiểu Mạch cũng hiểu ý nói: "Nếu chị muốn bán thì cũng không cần để ý em làm gì. Cái này cũng không phải món riêng của em, mà làm cũng không khó, nếu chị học được thì nó là của chị rồi! Hơn nữa em cũng không có thời gian để bán mấy thứ này!"
Chị dâu hai Trân nghe vậy liền lập tức nói: 'Cảm ơn em nhé!" Tô Tiểu Mạch cười đáp: "Làm gì mà cảm ơn với không cảm ơn em chứ, tụi em ở thủ đô kiếm tiên cũng đâu có liên quan gì tới việc mọi người ở đây kiếm tiên đâu. Nếu mọi người muốn làm ăn kiếm tiền thì cứ việc làm rồi tự chịu trách nhiệm lời lỗ là được, không cần phải cảm ơn eml"
Chị dâu hai Trần nghe vậy thì lập tức nói: "Nếu không có em giúp đỡ thì tụi chị cũng sẽ không làm được như thế này rồi. Thế nên là vẫn muốn cảm ơn eml"
Cô nói lời thật lòng mình với Tô Tiểu Mạch: "Nếu không có em thì tụi chị sẽ không được như ngày hôm nay Cô cũng quay lại nhìn Khương Điềm Điềm nói tiếp: "Cũng ít nhiều có sự giúp đỡ chỉ dẫn của Tiểu Lục nữa."
Hai người bọn họ không chỉ đem theo cháu mình đi Thượng Hải mà còn hướng dẫn vẽ đường cho bọn họ rất nhiều.
Ngày thường mấy chị em dâu vẫn luôn nhắc mãi những việc làm của hai nhà bọn họ. Tất cả cũng là nhờ bọn họ giúp đỡ mà thành. Mấy người phụ nữ đều ở trong nhà bếp rất lâu mà không ra ngoài, nên Trần Thanh Phong liền đi tới tìm vợ của anh, anh dựa người trên cửa nói: "Vợ ơi, đi ra đây xem TV với anh đi!"
Bà Trân quăng một ánh mắt hình viên đạn bay về phía anh, Trần Thanh Phong không có chút sợ hãi nào mà còn vui tươi hớn hở nói: "Vợ của con ở trong đây cũng đâu có làm gì đâu, con đây không phải là vì sợ mọi người lo chăm cô ấy nên làm trễ việc sao ạ?"
Khương Điềm Điềm lại quay sang nói: "Em ngồi đây nói chuyện với mọi người mà”
Trân Thanh Phong la oai oán nói: "Nhưng mà anh lại muốn em đi với anh cơ. Vợ ƠI...
Cái âm thanh này đúng là làm người ta nổi da gà mà.
Bà Trần không thể chịu được nữa, bà trực tiếp mở miệng: "Điềm Điềm này, con nhanh đi ra ngoài xem TV với cái thằng nhóc không đàng hoàng đó đi, đừng để thằng nhãi này lảng vản trước mắt mẹ nữa, không mẹ lại cho nó một trận bây giờ.
Trân Thanh Phong nghe vậy lại vờ tủi thân nói: "Mẹ à, sao mẹ lại ghét bỏ con như vậy chứ! Mẹ xem con đối xử với mẹ tốt như vậy mà...
Bà Trần đương nhiên biết con trai mình tốt bụng, mấy đứa con trai của bà mặc kệ là khôn khéo hay thành thật thì đều rất là hiếu thuận với vợ chồng già nhà bà.
Nhìn bề ngoài thì Trân Thanh Phong có chút cà lơ phất phơ, nhưng mà thằng nhóc này là người miệng cay đắng nhưng tâm thật thà, rất tốt tính.
Nhưng mà bà không thừa nhận đâu.
"Tốt cái gì mà tốt chứ, nhanh chân chạy đi chỗ khác đi!"
Vừa hung hăng với Trân Thanh Phong xong bà lại quay đầu nói chuyện vui vẻ với Khương Điềm Điềm: "Điềm Điềm này, con đi ra ngoài chơi, không cần ở trong đây ám khói dầu lắm, cẩn thận kẻo bị sặc đấy." Khương Điềm Điềm cũng vui vẻ đáp: "Dạ vâng."
Trân Thanh Phong dắt tay Khương Điềm Điềm đi, hai vợ chồng bọn họ suốt ngày cứ nũng nịu với nhau chả quan tâm tới ai cả. Người nhà họ Trần nhìn riết cũng thành quen.
Trân Thanh Phong đang đi ra lại nhớ gì đó liên quay lại hỏi mẹ mình: "Mẹ này, con muốn chụp một tấm ảnh gia đình với chúng ta, mẹ thấy thế nào ạ?"
Bà Trần khó hiểu nói lại: "Ảnh gia đình ư?"
Trần Thanh Phong gật đầu giải thích: "Cái này cũng là vì để nhà mình xem ảnh đỡ phải nhớ tụi con. Giờ chụp ảnh treo trong nhà thì để sau này lỡ có nhớ tụi con quá thì hai người có thể ngắm nó đỡ, rồi còn có thể ôm nó khóc cũng được ạ.
Bà Trân vừa nghe con trai nói xong liền hét lên: "Cái thằng nhãi con này! Ai mà nhớ con hả? Rồi cái gì mà khóc? Sao mẹ phải khóc chứ? Mắt bà đây đâu có rảnh đâu!"
Trân Thanh Phong cười nói: 'Mẹ không cần phải ngại đâu mà."
Bà Trần trợn trắng mắt hét lên: "Cút đi cút đi!"
Trân Thanh Phong nhanh tay kéo lấy Khương Điểm Điềm, anh vừa định xoay người bỏ chạy thì Bà Trần lại gọi lại: "Chờ một chút.
Trần Thanh Phong quay đầu lại, Bà Trần nhấp môi nói: "Tụi con tính khi nào thì chúng ta sẽ đi chụp hình?”
"Phụt!" Mấy cô con dâu nhịn không được đều bật cười.
Bà Trần liếc mắt một vòng, mấy cô con dâu liền nhanh chóng cúi đầu giả vờ bận rộn.
Trân Thanh Phong lần này cũng không trêu chọc mẹ mình nữa, chọc nữa là mẹ anh lấy chổi rượt anh thật đấy, anh mỉm cười nói: "Khoảng chừng ngày mai ạI"
Bà Trần nghe vậy thì nói: 'Vậy cũng được! Nếu đã muốn chụp ảnh rồi thì mẹ phải chuẩn bị một chút đã."
Trân Thanh Phong thấy vậy liền hỏi: "Mẹ chuẩn bị làm gì chứ ạ? Mẹ muốn đi làm tóc hay sao ạ?”
Trần Thanh Phong vừa nhắc tới vấn đề này, mắt Bà Trần sáng lên liên lập tức nói: "Đúng vậy đấy, mẹ còn phải đi làm tóc nữa.
Chị dâu hai Trân cũng ủng hộ mẹ chồng mình: "Đúng rồi đấy mẹ, mẹ nên sửa soạn lại một chút đi ạ.”
Bà Trần vuốt lại mái tóc hoa râm của mình rồi lại cười nói: "Tóc mẹ giờ cũng đã bạc hết rồi, cũng không biết có còn đẹp hay không nữa.
Khương Điềm Điềm cười cười: "Mẹ có thể nhuộm tóc lại được mài! Mẹ nhuộm lại thành màu đen ấy ạ. Còn nếu mẹ thích thì vẫn có thể nhuộm lại thành màu khác cũng được, màu nâu hạt dẻ này khá đẹp đó ạ!"
Bà Trân mở to mắt ngạc nhiên, sau đó lại bật cười nói: "Cái đó con làm thì được chứ mẹ lớn tuổi rồi nhuộm như vậy người ta cười mất."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Không có đâu ạ! Đối với người chỉ cần mẹ xinh đẹp thì mẹ bao nhiêu tuổi làm cái gì cũng được không sao cả."
Bà Trần: "..."
Bà biết là cô đang muốn khen bà, nhưng mà mấy cái lời này hình như không thích hợp để khen.
Tô Tiểu Mạch cũng cười nói: "Mẹ để ngày mai con dẫn mẹ lên trấn trên đi uốn tóc nhé! Nếu mà có màu nào thích hợp thì chúng ta cùng nhau nhuộm luôn, tiện thể để thay đổi cho mới lạ ạt"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì vội nói: "Chúng ta nói với chị cả một tiếng luôn ạ, để cho nhà chị ấy cũng đến làm chung với chúng ta nữa.
Tuy rằng hiện tại nhiều gia đình cảm thấy con gái cười chồng rồi chính là người ngoài, nhưng mà nhà họ Trần thì không nghĩ vậy. Trân Hồng ở trong lòng của vợ chồng Bà Trần chiếm một vị trí rất quan trọng.
"Được rồi, để chị nói với chị cả.
Bọn họ cứ như vậy mà quyết định xong xuôi, vậy mà Bà Trần lúc này vẫn còn đang hoang mang, bà khẽ cười một tí, không biết bản thân uốn tóc rồi sẽ thay đổi như thế nào, trong lòng có chút vui vẻ cũng có chút hồi hộp.
Bản thân bà không phải là người chưa trải sự đời, thời bà còn trẻ cũng nghe nói mấy cô gái trong thành hay uốn tóc lắm, nhưng mà cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, bà chưa lần nào dám thử cả.
Thời còn trẻ cuộc sống khó khăn không có cơ hội làm giờ già rồi cũng không nghĩ mình sẽ có cơ hội thay đổi bản thân một chút.
Bà Trần lớn như vậy còn vui vẻ hồi hộp thì mấy cô con dâu khác cũng đang có suy nghĩ muốn làm giống mẹ chồng mình.
Khương Điềm Điềm nhìn thấy liền hiểu ngay vấn đề, cô lập tức nói: "Nếu các chị cũng muốn đi vậy thì cùng nhau đi luôn đi!"
Mấy cô con dâu trong nhà này cũng không khác gì mẹ chồng mình cả, cuộc sống của bọn họ suốt ngày phải làm lụng cực khổ để tích tiền mua nhà ở, có nhà rồi thì lại kiếm tiền lo cho chồng cho con, không khi nào trang điểm hay chăm chút bản thân mình.
Bọn họ cảm thấy làm vậy khá là tốn tiền.
Nhưng mà không có người phụ nữ nào mà không yêu cái đẹp cả, cho nên cứ như vậy mà bọn họ cũng có chút đắn đo suy nghĩ.
Khương Điềm Điềm hiểu nỗi lòng của mấy chị dâu mình liên nói: "Các chị lâu lâu mới ra ngoài chăm chút một lần, cái này làm một lần là để được rất lâu đấy ạ, thế nên là không cần phải đắn đo suy nghĩ quá nhiều đâu?
Khương Điềm Điêềm ngưng một chút rồi đánh vào tâm lý: "Đẹp vẫn là thứ quan trọng hơn hết đấy nhé ạI" Khương Điềm Điềm cười bổ sung: 'Lần này chúng ta chụp ảnh gia đình là sẽ chụp ảnh to đó ạ, sau đấy còn đem treo lên tường trưng. Ai mà xấu thì tự buồn đi nha ạ, ai xấu người ta nhìn vào là thấy liền."
Khương Điêm Điềm còn buông lời dụ dỗ: "Con trẻ tuổi mà không thử một lần đến lúc già rồi muốn uốn tóc cũng sẽ không đẹp như lúc còn trẻ nữa ạ. Dù sao thì mỗi thời điểm con người sẽ có những sự thay đổi khác nhau mà."
Mấy lời này của cô nói quả là chính xác, Bà Trân nghe xong cũng gật đầu đồng ý.
"Điềm Điềm nói quá đúng luôn."
Dù sao mặc kệ người ngoài nói gì miễn họ khen là được rôi.
Cứ như vậy Tô Tiểu Mạch liền nhận nhiệm vụ dẫn mấy người phụ nữ trong nhà đi uốn tóc. Còn đối với người sinh ra tóc đã xoăn sẵn như Khương Điềm Điềm thì phải ở nhà giữ nhà.
Cũng bởi vì biết mọi người và Bà Trân hôm nay phải đi uốn tóc nên cũng không có ai đến chơi.
Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm cứ như vậy mà nằm trên giường ngủ cho tới trưa mới tỉnh dậy.
Khương Điềm Điềm lẩm ba lẩm bẩm: "Trời vẫn còn lạnh quá."
Nhà bọn họ vẫn có nhiều bếp lò, nhưng mà cô vẫn thấy lạnh, cô ra sức lui mình vào sâu trong chăn, không muốn nhúc nhích tí nào.
Khương Điềm Điềm cảm thấy cái này không thể trách cô được đâu, tại thời tiết quả là lạnh đó thôi!
Cô giống như cô gái yếu đuối cần người khác đến chở che ngay lúc này vậy, Trân Thanh Phong giữ chặt cô lại nói: "Em xem hở chăn ra rồi kìa."
Khương Điềm Điềm thuận thế liên chui vào người của Trần Thanh Phong nhúc nhích. Trân Thanh Phong cười bất lực nói: "Em ăn vạ anh đấy à?"
Khương Điêm Điềm làm nũng đáp: "Em chỉ chui vào trong ngực anh tìm vị trí thích hợp thôi mà."
Trân Thanh Phong cũng vui vẻ gật đầu nói: "Được rôi em cứ thoải mái đi!"
Khương Điềm Điềm cười ha ha ha, cô ngẩng đầu lên nhìn anh cười nói: "Dạ vâng."
Tiểu Thất nhìn thấy cha mẹ mình suốt ngày chui rúc vào trong chăn với nhau, cậu bất lực vô cùng.
"Tiểu Thất, Trân Tiểu Thất" Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của mấy bạn nhỏ, Tiểu Thất nghe thấy tiếng đồng bọn gọi liền đứng dậy la lên: "Tới ngay đây!"
Tuy rằng thời gian trở về đây khá ngắn ngủi, nhưng mà cu cậu cũng đã hòa mình với các bạn nhỏ ở đây rồi, hiện tại đã thân quen với các bạn trong xóm hết rồi.
Tiểu Thất nhanh nhẹn chạy ra khỏi cửa, không lâu sau cu cậu liền chạy ngược vào trong mặc áo lông vũ, cậu vừa mặc vừa nói: "Mẹ ơi, tụi con đi ra bờ sông chơi một lát."
Khương Điềm Điềm nhìn con trai một cái rồi nghiêm túc nói: "Con nhớ cẩn thận một chút đó, đừng có ngâm chân dưới nước đấy nhé, nguy hiểm lắm đó."
Tiểu Thất lập tức gật đầu, nói: "Con biết rồi ạ.
Mùa đông ở miền bắc tương đối lạnh, phải nói là có thể đóng băng người khác luôn ấy chứ.
Nước sông thì càng lạnh hơn nhưng mà cũng bị đóng băng lại rồi nên Trần Thanh Phong cũng không lo lắng mấy, anh xua xua tay, Tiểu Thất thấy vậy liền vèo một cái chạy nhanh ra ngoài.
Khương Điềm Điềm nhắc mãi: "Đứa nhỏ này đúng là không biết sợ lạnh mà."
So với Khương Điềm Điềm là người khá sợ lạnh thì Tiểu Thất lại là tên nhóc không hề sợ gì cả, mỗi ngày đều rất bận rộn, ngày nào cũng chạy ra ngoài. Không hề có ý định sẽ vê nhà sớm.
Trân Thanh Phong lắc đầu cười: "Mấy đứa nhỏ tuổi này thường tràn đầy sức sống mà."
Khương Điềm Điềm bật cười, chỉ chỉ vào cặp song sinh đang ngồi xem sách đẳng kia nói: "Vậy hai cái đứa nhỏ kia chả khác nào ông cụ non anh nhỉ?"
Tự nhiên ngồi không cũng bị dính đạn, hai đứa trẻ ngẩng đầu khó hiểu, sau đó lại cúi đầu nghiêm túc đọc sách cực kỳ nghiêm túc.
Khương Điềm Điềm lại chỉ tiếp: "ÐĐấy anh xem đi!"
Cô như thể được nhìn thấy một châu lục mới vậy. "Thật sự trên đời này lại có mấy đứa trẻ thích học tập như vậy luôn ấy!"
Lời nói này thật là kì lạ.
Tiện Nguyệt khó hiểu nói: "... Mợ à, tụi con đều có thể nghe được đấy ạ!"
Khương Điểm Điểm cười hì hì đáp: "Mợ cũng đâu có nói cái gì bậy bạ đâu chứ!"
Cô nói đúng mà nhỉ! Nhưng mà chờ một chút đã, có gì đó sai sai.
Tiện Nguyệt lập tức nói: "Mợ nói tụi cháu là ông cụ non."
Khương Điềm Điềm cười ha ha đáp: "Trẻ con tuổi này mà không đi ra ngoài chơi thì không phải là ông cụ non thì là gì hả?"
Hình như cũng đúng!
Hai đứa trẻ nhỏ cảm thấy bản thân không thể nào nói lại mợ của mình cho nên đành phải cam chịu cúi đầu ngoan ngoãn tiếp tục đọc sách, không hề phản bác lại nữa.
Khương Điềm Điềm chống cằm hỏi Trần Thanh Phong: "Em cảm thấy con trai của chúng khá tốt ấy chứ.
Trân Thanh Phong nhướng mày, bật cười hỏi: "Vì sao em nói vậy?" Hai đứa trẻ đang ngồi chăm chú đọc sách nghe thấy vậy cũng nhướng lỗ tai lên nghe, cẩn thận nghe lén để còn tình báo.
Khương Điêềm Điềm nghe vậy thì thản nhiên nói: "Bởi vì thằng bé rất hoạt bát, mỗi ngày đều sẽ chạy ra ngoài chơi, như vậy chúng ta không cần phải lo lắng, bớt được biết bao nhiêu là việc. Chúng ta nếu muốn tạo ra thế giới của riêng hai người mình thì chỉ cần đuổi thằng bé đi là được. Cái này không phải rất tốt sao ạ?"
Sau đó cô lại một lần nữa chỉ chỉ vào hai cháu của mình nói: 'Nếu Tiểu Thất mà giống Tiện Minh và Tiện Nguyệt đều chỉ thích đọc sách, vậy thì không phải là cả ngày sẽ ở trong nhà thôi sao? Nhìn chả khác nào cái bóng đèn vậy. Đó anh nhìn đi, như vậy không phải con của chúng ta tốt hơn sao ạ?"
Trân Thanh Phong suy nghĩ một chút cũng gật đầu nói: "Vợ của anh thật là thông minh quả đi, em nói rất đúng."
Tiện Minh và Tiện Nguyệt nấy giờ ngồi nghe lén: "..."
Hai người bọn họ vì em trai của mình mà rơi nước mắt.
Chỉ là vừa suy nghĩ tới sự thương cảm của em trai mình thì hai người bọn họ lại suy nghĩ lại, em trai của bọn họ làm gì cần sự thương cảm của hai người bọn họ chứ.
Làm gì có con nhà ai giống như thằng nhóc đó chứ! Thiếu điều muốn leo lên nóc nhà luôn rồi, vậy mà cậu mợ của bọn họ còn có thể tự hào nói về cậu nhóc như vậy thì thôi bọn họ đành rút lại sự thương cảm đó thôi.
Phải nói là hai người bọn họ đã chứng kiến khả năng khen người khác lên tới trên mây của cậu mợ nhà bọn họ rồi, mỗi lần nghe xong là đầu óc bọn họ đã tê dại hết cả rôi.
Khương Điềm Điềm tròng áo khoác lông vũ của mình lên người, Trần Thanh Phong thấy vậy liên đứng bật dậy hỗ trợ cô mặc áo, sau đó anh lại kéo cô ôm vào trong ngực, anh thì thâm với cô: "Để anh cùng em đi xem TV. Lúc này trên TV thường chiếu những tiệc liên hoan Tết Âm Lịch, nhưng thời đại này không giống đời sau, không làm gì quá long trọng.
Những người ở nhà đài tuy có làm chương trình nhưng cũng chỉ có những đài trung ương mới làm thôi.
Có đôi khi một người có thể sẽ biểu diễn trên hai tiết mục cũng là chuyện bình thường. Mà mấy ngày Tết Âm Lịch gần đây thì chương trình TV vẫn hay phát đi phát lại mấy tiết mục này lắm.
Mà mấy ngày nay Khương Điềm Điềm xem rất nhiều, dù sao thì hiện tại cũng không còn gì để xem, Khương Điềm Điềm suy nghĩ trong chốc lát lại nói: "Mấy ngày nay em cũng xem nhiều rồi, không còn gì thú vị nữa. Cô đã xem chương trình TV này từ mùng một cho tới hiện tại cũng đã mấy ngày rồi, không có gì là không xem qua.
Trân Thanh Phong nghe vậy thì lại tiếp tục suy nghĩ tìm cái gì đó thú vị cho vợ: "Như vây đi, để anh dẫn em ra ngoài đi dạo, em thấy thế nào?"
Thật ra cái vết thương trên đầu của Khương Điềm Điềm vẫn còn đó nên nghe vậy cô cũng quả quyết lắc đầu, cô không muốn lặp lại sai lầm nữa đâu, đối với cô bị té mà sưng một cục to trên đầu là chuyện nhỏ, nhưng lỡ như lại ngất xỉu rồi mơ thấy giấc mơ giống lần trước thì đúng là cực hình mà.
Không ai muốn bản thân lại trở thành một qua khí cầu nữa đâu.
Mà càng không muốn trở thành linh hồn rồi còn bị phóng phi tiêu cho nổ tung làm gì.
Cho nên Khương Điềm Điềm cảm thấy đi lung tung như vậy không được an toàn cho lắm.
Nhưng mà ở nhà thì đúng là không có gì thú vị cả, cô nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Hay là bây giờ chúng ta vào trong trấn đi, anh thấy sao? Chúng ta đi xem xem mẹ với mọi người đã uốn tóc như thế nào rồi."
Phải nói khi con người ta quá là thảnh thơi thì việc đi xem người khác uốn tóc cũng trở thành một loại thú vui.
Trần Thanh Phong nghe vậy thì bảo: "Đi vào trong trấn với đi ra ngoài đi dạo có gì khác nhau à?”
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì trừng mắt nhìn Trần Thanh Phong, cô cất giọng hung dữ lên nói: "Đương nhiên là không giống nhau rồi, một bên là đi lang thang không có mục đích, còn một bên là xác định được mục đích, tới nơi còn có thể ở trong phòng đó ngồi nghỉ nữa, đương nhiên là khác nhau rõ rệt rồi."
Trân Thanh Phong bật cười: "Cái đó thì có gì mà khác nhau chứ?"
Khương Điềm Điềm nắm lấy bả vai của Trân Thanh Phong lắc mạnh: "Anh đây là có ý gì đây hả? Anh có ý gì đây? Như thế nào? Anh đang nghi ngờ em à?”
Rõ ràng cô đã bày ra bộ dạng vô cùng hung dữ, nhưng mà gương mặt lại bất giác nở nụ cười tươi tắn, thành ra giọng nói cũng vì vậy mà trở nên dịu dàng vô cùng, cuối cùng nhìn Khương Điềm Điềm trông không giống một con hổ hung dữ mà lại trở thành một con mèo con đáng yêu.
Trân Thanh Phong nhịn không được bèn duỗi tay ra nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của cô: "Cô công chúa nhỏ của tôi ơi, anh nào dám nghi ngờ em chứ.
Khương Điềm Điềm khịt mũi: 'Hừ."
Trân Thanh Phong lắc đầu cười: "Em chờ anh một chút, anh vào trong thôn mượn máy kéo đã."
Ở bên này bọn họ không có mua xe, có anh tư Trần là người có nhà rộng nhất trong số bọn họ nên cũng có mua một chiếc xe ba bánh.
Chiếc xe đó dùng dầu diesel để hoạt động, mà loại xe này ở nông thôn cũng được xem là rất giàu có rồi.
Nhưng mà xe ba bánh cũng đã bị nhà bọn họ lấy ra để đưa mấy nữ đồng chí đi làm tóc rồi, cho nên chỉ có thể mượn xe kéo khác thôi.
Trân Thanh Phong thì lại không muốn đi xe đạp, dù sao cũng chạy vào tới trong trấn nên sẽ rất mất thời gian, mà trong đại đội của bọn họ cũng có xe kéo nên chẳng việc gì phải đi xe đạp cả.
Trân Thanh Phong luôn là người không muốn làm khổ bản thân mình.
Anh không phải người như vậy thì Khương Điềm Điềm cũng càng không muốn làm khổ bản thân.
Chờ anh mượn xe trở về, Khương Điềm Điềm cũng đã quấn mình thành một con chim cánh cụt rồi, cô đang ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách đợi, bây giờ Trần Thanh Phong cũng tự mình lái xe được rồi không cần phải nhờ tới Lý Hướng Dương nữa.
Anh đỗ xe ngay ở cửa còn cô thì chạy vào bên trong quấn bản thân lại thật kỹ.
Hai con người ú nu cứ như vậy chạy xe vào trong trấn, đi xe này đương nhiên sẽ nhanh hơn đi xe đạp rất nhiều, hai người đi được một lúc cũng đã chạy được vào bên trong, tuy rằng trời cũng rất là lạnh, nhưng mà do lộ trình đi cũng không có xa lắm, chứ không đảm bảo cả hai sẽ bị đóng băng cho mà xem.
Hiện tại ở công xã có hai tiệm cắt tóc, trong đó có một tiệm khá là thân với Trân Hồng, cho nên Trần Thanh Phong cũng không suy xét gì nhiều mà chạy thẳng đến tiệm làm tóc đó.
Cũng may là do Trần Hồng có thân thiết với tiệm cắt tóc đấy nên lúc này mới có thể đến đó làm tóc được.
Chứ bình thường tết nhất dễ gì nhà người ta còn ở nhà đâu, làm gì nghĩ tới chuyện sẽ khai trương tiệm làm tóc vào thời điểm như thế này chứ.
Vì do có vài người đến làm tóc nên chủ của tiệm cắt tóc này cũng rất là nhanh nhẹn, sửa soạn chuẩn bị rất đầu vào đấy.
Tuy nói hiện tại việc cắt tóc của tiệm bọn họ cũng khá là tốt, nhưng mà ai rồi cũng sẽ cần tiền, mà chưa kể trong trấn của bọn họ còn có một tiệm nữa cạnh tranh việc làm của tiệm họ Tiệm bọn họ phải tranh thủ làm việc chứ. Mấy chuyện uốn tóc như thế này phải làm cho tốt để khách người ta còn muốn quay lại nữa.
Lúc này chủ tiệm cũng rất là vui vẻ, đến nỗi cười không khép được miệng, lúc Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong vừa tới nơi thì nhìn thấy ông chủ tiệm tóc này đang xúm xít khen lấy khen để mấy người phụ nữ trong nhà họ Trần.
"Dì này, dì nhìn xem dì đi, nhìn dì lúc này không còn giống như một người bà nông thôn chút nào nữa đâu, bây giờ nhìn dì vừa hiên lành vừa phúc hậu. Nhìn dì như thế này làm tóc thêm một chút xíu nữa khẳng định sẽ đẹp hơn nữa cho mà xem. Tất cả đều đem lại thể diện rất cao đấy. Con đảm bảo với dì, dì chỉ cần uốn tóc của tiệm thì sau này dì sẽ rất thích cho mà xem. Sau này mỗi năm dì chỉ cần đến chỗ tụi con chỉnh sửa một chút đảm bảo sẽ lại đẹp lên cho mà xem.
Sau đó ông chủ tiệm cũng đi sát phía sau Chị dâu hai Trần khen lấy khen để: "Chị gái này chị xem đi, nhìn vẻ ngoài của chị này người bình thường sao có thể sánh được, em đây đi ra ngoài bao nhiêu năm rồi, thứ nhìn thấy nhiều nhất chính là tóc! Mà phải công nhận tóc của chị mình đây rất là đẹp đẩy nhé. Nhưng mà hơi tiếc một chút là tóc của chị nhà không có dưỡng nhiều! Em nói với chị này, nhà mình có tiên thì nên chú ý một chút. Em đây nếu là chị thì em sẽ chăm sóc tóc mình cho thật tốt mới được, tóc đẹp thì người cũng sáng sủa lên không ít đâu!"
Sau đó lại nhìn về phía Chị dâu ba Trần nói tiếp: "Ôi nhìn này, chị mình ơi, chị xem này sao chị lại cắt tóc ngắn làm gì, vẻ ngoài của chị hiện tại đã dịu dàng lắm rồi, nhìn chị chả khác nào diễn viên phim truyền hình vậy đấy. Tóc ngắn sẽ không hợp với chị đâu. Dù vậy thì tóc ngắn cũng khá là hợp với chị mình đấy, nhìn cũng khá là cá tính đấy chứt"
Đúng là người làm buôn bán, cái gì cũng có thể nói được, nhưng mà khi nhìn lại Chị dâu tư Trần thì lại không biết phải nói gì.
Chị dâu tư Trần trời sinh là nữ nhưng tướng tá lại là nam, khuôn mặt hình chữ điền cho nên muốn khen đẹp cũng khá là khó nói!
Những người khác miễn cưỡng còn có một ít nét đẹp, nhưng mà tới Chị dâu tư Trần thì đúng là làm khó chủ tiệm rôi!
Dù vậy thì cũng không cản bước được những người làm kinh doanh buôn bán như bọn họ.
Ông chủ tiệm tươi cười nói: "Chị mình ơi, chị xem chị này, vẻ ngoài của chị tương đối kiên cường nên uốn tóc này khá là thích hợp. Nhờ vậy sẽ giúp chị trở nên dịu dàng hơn trước, nhìn như thế này trông khá là nữ tính."
Khương Điềm Điềm: "..."
Cô đúng là bội phục vị chủ tiệm này rồi.
Trân Thanh Phong thì bật cười ha hả.
Vị chủ tiệm nghe thấy bên ngoài có tiếng động, liền lập tức xoay người ra tiếp đón: "Mời mọi người..."
Sao hai người này nhìn quen thế nhỉ.
Bà Trần thấy con mình tới thì cất giọng lên nói: "Tiểu Lục với Điềm Điềm sao hai đứa lại tới đây vậy? Này ông chủ ơi ông không cần tiếp đãi bọn họ đâu, bọn họ là con trai với con dâu của tôi tới đây xem thôi."
Chủ tiệm nghe vậy thì gật đầu đáp: "Được được, hai người mau lại đây ngồi đi, hai người nhìn đây này, mấy phụ nữ trong nhà mình được làm tóc rất đẹp đấy nhé."
Ngoài miệng thì ông chủ tiệm nói mấy lời ngon ngọt dễ nghe nhưng mà bên trong lại khóc thét vô cùng. Sao ba người đẹp như thế này lại không làm tóc nhỉ?
Tô Tiểu Mạch ngồi ở ghế phía trước nhìn thấy hai vợ chồng Khương Điềm Điềm tới thì vẫy tay với họ: "Qua bên đây ngồi đi này!"
Khương Điềm Điềm đang tò mò nhìn về phía mọi người và Bà Trân, chỉ thấy trên đầu bọn họ chụp một cái khăn lông trắng, bên đó còn có một cái công cụ gì đó nhìn giống như cái cặp gắp than vậy.
"Điềm Điềm này, sao con lại tới chỗ này làm gì?" Bà Trần đúng là không nghĩ tới hai đứa con này của bà có thể đến đây. Ai mà không biết Khương Điểm Điềm rất sợ trời lạnh chứ!
Khương Điêềm Điềm không hổ danh là biết ăn nói, cô nở nụ cười tươi lên đáp: "Đương nhiên là vì con nhớ mẹ rồi!" Cô đi về phía Bà Trần nhìn ngó một chút: "Mẹ ơi, để con nhìn một chút xem ạI”"
Bà Trần có chút ngượng ngùng, bà nhấp miệng đáp: "Mẹ còn chưa có làm xong đâu... Khương Điềm Điềm quan tâm nói với bà: "Mẹ nhớ cẩn thận một chút nhé, kẻo bị bỏng đó ạ."
Cô duỗi tay sờ vào khăn lông nói thêm: "Còn nóng đây này.
Sau đó cô cũng gật đầu nói: "Cũng may bây giờ là mùa đông, chứ nếu như là mùa hè mà đi uốn tóc thì đúng là khóc thét mà... Mẹ ơi, sao mẹ có thể thông minh sáng suốt như vậy chứ! Có thể nghĩ tới việc uốn tóc vào mùa đông, nếu như không có mẹ tiên phong đi đầu thì mấy chị em tụi con cũng không dám đi đâu!"
Bà Trần kiềm nén cũng không bao lâu đã khế cười rồi: "Mẹ từ trước tới giờ làm gì cũng rất biết đúng sai mà."
Khương Điềm Điềm nghiêm túc gật đầu: "Cái này mẹ nói đúng rồi! Nhà ta ít nhiều gì cũng do mẹ một tay hướng dẫn đi lên, nếu không có mẹ thì chưa chắc đã được như ngày hôm nay đâu."
Bà Trân nghe vậy thì càng vui hơn: "Cái con bé này, nói bậy nói bạ vậy mà đúng đấy!"
Khương Điềm Điềm cười tươi nói tiếp: "Con người của con từ trước tới giờ có đúng một cái ưu điểm là ăn nói thành thật thôi!"
Bà Trần cũng gật đầu đồng ý với quan điểm này của cô: "Cái này mẹ cũng hiểu được, mẹ hiểu được con là người như thế nào mà."
Hai người cứ như vậy mà tâng bốc lẫn nhau.
Ông chủ tiệm ngồi kế bên: "..." Đúng là không thể nào nghĩ tới trên đời này lại có một người biết cách ăn nói thượng thừa như vậy.
Bội phục! Bội phục!
Nhưng mà cái cô gái này đúng là nhìn rất quen mắt.
Ông nhìn chằm chằm vào Khương Điềm Điềm một hồi, lúc này ông mới đột nhiên kêu lên: "Cô cô cô, cô là Khương Điềm Điềm đúng hay không vậy?"
Sao đó ông lại lập tức nhìn về phía Trân Thanh Phong nói: "Vậy cậu chính là Trân Thanh Phong!"
Ông phấn khích ôm lấy trái tim mình: "Thật không thể ngờ được, đúng là không thể nghĩ tới được mài!"
Bà Trân hơi hơi mỉm cười, ra vẻ bình tĩnh nói: "Đương nhiên rồi, con trai với con dâu của tôi, tôi ở đây thì bọn trẻ cũng phải tới rồi..."
Vừa nghe Bà Trần nói như vậy thì ông chủ tiệm mới hoảng hốt nghĩ lại, hình như Trân Hồng đã từng nhắc với ông là nhà của cô có hai đứa em khá là có tài.
Trong đó có hai cặp vợ chồng làm người dẫn chương trình. Lúc đó ông cũng chỉ nghe như vậy thôi nhưng cũng không hề để trong lòng làm gì. Bây giờ không thể nghĩ tới lại là hai người này.
"Đúng là không thể nghĩ tới bản thân có thể nhìn thấy người sống chân thật bên ngoài. Người nhà chúng tôi rất thích hai vợ chồng này đấy!" Ông càng nói càng phấn khích.
Khương Điềm Điêm nghe vậy thì cười nói: "Nếu đã quý vợ chồng chúng em rồi thì phải cố gắng uốn tóc cho tốt một chút với! Mấy chị dâu của tụi em xấu thì không sao nhưng mà mẹ của em thì phải được làm tóc cho đẹp nhất nhé ạI"
Ông chủ tiệm nghe vậy cũng vui vẻ đáp: "Được chứ, được chứt"
Mấy chị em dâu nhà họ Trân nghe vậy thì: '... Sao em có thể nỡ lòng nào mà vô tình như vậy chứt" "Bởi vì nhà chúng ta ai xấu cũng được nhưng mẹ là bộ mặt gia đình mà nên phải đẹp nhất."
Mấy chị dâu ngồi đây: "..."
Vì muốn mẹ vui lòng mà em còn có thể làm được vậy sao?
Đúng là quá đáng quá đi!
Đồ vô tình này!
Em với mẹ vốn dĩ có thể tự khen lẫn nhau là được rồi, sao còn có thể lấy mấy chị dâu làm bàn đạp như vậy chứ! Phải nói thật lòng là mẹ bọn họ xấu nhất, thế mà có thể không hề xấu hổ mà khen đẹp được!
Đúng là quá hay rồi.
Mấy người chị dâu vẫn bày ra vẻ mặt oán trách cô em dấu này của mình, mặt khác thì Khương Điềm Điềm lại vẫn vô tư cười nói tự nhiên.
Cười xong thì cô cũng quay sang bảo: "Em nói giỡn đấy, mấy chị ai cũng xinh đẹp hết!"
Ông chủ tiệm cũng gật đầu phụ họa theo: "Đúng rồi đấy!"
Sau một hồi kích động ngắn ngủi thì ông cũng đã có thể bình tĩnh trở lại rồi, ông càng muốn làm cho thật tốt, phải biết rằng hiện tại ông đang làm tóc cho mẹ và chị dâu của Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đấy.
Chỉ cần có Minh tinh ở đây thôi cũng đủ giúp ông rất nhiều rồi.
"Mọi người cứ yên tâm mà nhìn sự lợi hại của tiệm chúng tôi đi!"
Khương Điềm Điềm cũng gật đầu cười: "Cảm ơn ông chu."
"Không cần cảm ơn đâu, tôi là vì nhân dân phục vụ thôi mà!"
Khương Điêềm Điềm cũng không hề quấy rây ông chủ làm việc, Trân Thanh Phong cũng ngồi kế bên quan sát, cô thấp giọng thì thâm với anh: "Thật sự cái việc uốn tóc này rất tốn thời gian đó anh." Cô nghiêng đầu nhìn về phía Tô Tiểu Mạch đang ngồi yên lặng, tóc dài của Tô Tiểu Mạch được uốn thành những lọn sóng, mặc dù cô đã ở tuổi trung niên nhưng vẫn đẹp như xưa vậy!
Khương Điềm Điềm đắc ý khoe khoang: "Chị năm này, tuy rằng em không đẹp bằng chị nhưng mà mức độ nổi tiếng của em cao lắm đó, hì hì."
Tô Tiểu Mạch dở khóc dở cười: "Em đúng là trẻ con quá đi!"
Ở trong lòng của cô thì cô luôn cảm thấy Khương Điềm Điềm là đẹp nhất!
Nhưng mà có một sự thật rõ ràng là ở trong lòng của Khương Điềm Điềm thì Tô Tiểu Mạch là người đẹp nhất.
Cho nên suy ra thẩm mỹ của mỗi người là khác nhau.
Đương nhiên đối với người trong nhà bọn họ thì Tô Tiểu Mạch vẫn rất đẹp mà Khương Điềm Điềm cũng đẹp không kém, nhưng mà mọi người nếu được chọn thì sẽ chọn Khương Điềm Điềm.
Vì sao?
Nếu để nói mười mấy năm trước thì mọi người khẳng định sẽ lựa chọn Tô Tiểu Mạch. Tô Tiểu Mạch thời điểm đó cũng không phải loại nhan sắc thịnh hành, nhưng đối với mọi người nhan sắc của cô vẫn được gọi là "đẹp" theo đúng định nghĩa của nó.
Mà Khương Điềm Điềm thì lại có chút ngây thơ hơn. Nhưng mà hiện tại thì mọi người khẳng định sẽ chọn Khương Điềm Điềm.
Bởi vì do dạo gần đây tâm tình của Khương Điềm Điềm cũng rất là tốt, bản thân hoàn toàn không hề lo lắng chuyện gì cả, thế nên nhìn cô lại có chút trẻ trung năng động, không hề khác trước kia cho lắm.
Thứ hai, cô cũng nổi tiếng ở mức độ nào đó rồi, cho nên ở trong lòng của mọi người thì Khương Điềm Điềm lại rất đẹp!
Nếu không đẹp thì sao có thể làm MC được? Cho nên cũng vì tính chất công việc đã củng cố cho nhan sắc của cô rất nhiều. Có đôi khi con người chính là như vậy, mọi người đều nói Khương Điềm Điềm đẹp thì những người khác cũng sẽ cảm thấy cô đẹp theo, nếu bản thân người nào đó cảm thấy cô xấu thì chắc chắn người đó có vấn đề chứ không phải là cô.
Nếu không sao người đó lại không giống những người khác chứ.
Ngày rộng tháng dài, cứ như vậy người ta cũng xem việc Khương Điềm Điềm xinh đẹp là điêu chắc chắn.
Giống như Tô Tiểu Mạch vậy, cô luôn có một niềm tin vững chắc là Khương Điềm Điềm là người đẹp nhất, cũng luôn tin tưởng Khương Điềm Điềm là người có vận tài lộc.
"Chị có mang đồ trang điểm về, để ngày mai chị trang điểm cho em, đảm bảo sẽ đẹp vạn phần lấn át các chị còn lại cho mà xem!" Tô Tiểu Mạch trêu chọc người em dấu này của mình.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Em không cần đồ trang điểm vì bình thường em vẫn rất đẹp rồi!"
Chị dâu hai Trần, Chị dâu ba Trần và Chị dâu tư Trân đều thống nhất cùng một suy nghĩ mà nói: "Tiểu Mạch này, chuyện này em không thể nào một bên nặng một bên nhẹ được đâu, tụi chị cũng muốn được trang điểm, tụi chị cũng muốn đẹp!"
Tô Tiểu Mạch mỉm cười: "Em biết rồi ạI"
Tô Tiểu Mạch luôn là người nói được làm được, buổi sáng ngày hôm sau mấy nữ đồng chí trong nhà đã ngồi xếp hàng trước mặt Tô Tiểu Mạch rồi, chờ cô trang điểm cho bản thân.
Phải nói là Tô Tiểu Mạch cũng có khá nhiều đồ trang điểm.
Thật ra ngày thường cô cũng không hay trang điểm cho lắm, cô làm gì mà có thời gian cơ chứ! Nhưng mà có một số thời điểm vẫn cần cô trang điểm khi ra ngoài. Cái việc trang điểm này mục đích không chỉ đơn giản là để đẹp cho bản thân không, có đôi khi cô trang điểm để đi gặp đối tác làm việc của mình, làm vậy cũng xem như là tôn trọng đối tác làm việc.
Mà Tô Tiểu Mạch là người rất có tính tự học cao, chỉ cần mấy chuyên viên trang điểm cho cô vài lần thôi thì cô cũng đã học được một ít rồi.
Hơn nữa cô bị thẩm mỹ của kiếp trước ảnh hưởng, cho nên tay nghề của cô khá là tốt.
Sáng sớm cô sửa soạn tóc tai cho Khương Điềm Điềm, sau đó thì mới bắt đầu trang điểm cho Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm đúng là một người có gương mặt đẹp, trang điểm lên thì lại đẹp hơn Mấy nữ đồng chí trong nhà nhỏ tuổi nhất là Lục Nữu năm nay cũng mười ba mười bốn tuổi, cô bé vẫn đang nghiêm túc xếp hàng đợi tới lượt mình.
Bọn họ muốn bản thân đẹp hơn một chúiI
Tô Tiểu Mạch giúp mấy người bọn họ trang điểm, mấy người bọn họ ai cũng rất vui vẻ không khác gì được thưởng tiên lì xì cả.
Khương Điềm Điềm thấy Tô Tiểu Mạch giúp mọi người trang điểm, cô cũng chủ động nói ra: "Được rồi, để em xem mọi người đem quần áo gì về, em sẽ chọn quần áo cho mọi người mặc."
Bà Trần được trang điểm sớm nhất nên bà cũng lập tức nói: "Điềm Điềm qua đây giúp mẹ chọn đồ đi!"
Khương Điêm Điềm nghe vậy cũng vui vẻ nói: "Dạ vâng."
Trong lúc nhất thời, mấy nữ các đồng chí khác cũng phấn khích hơn rất nhiều.
Trang điểm, chọn quần áo rồi sửa sang lại tóc.
Mấy vị đồng chí nam ngồi cạnh thì ngây ngốc không hiểu gì cả, nhìn thấy mấy đồng chí nữ nhà mình hưng phấn như vậy đúng là có hơi hoang mang.
Cho nên mấy đồng chí nữ ai cũng sẽ thích đẹp sao? Mấy lời này bọn họ cũng không hề nói ra ngoài miệng, bởi vì bọn họ khẳng định chỉ cần hỏi ra thì câu trả lời chắc chắn là: Đương nhiên là đúng rồi!
Mặc kệ là tính cách của các đồng chí nữ như thế nào, mặc kệ là ngày thường như thế nào, nhưng mà lòng yêu cái đẹp thì ai cũng luôn có mài
Ai mà không muốn bản thân mình đẹp hơn chứ, ai mà không muốn bản thân được tỏa sáng.
Cho nên những lúc cần thiết thì phải trang điểm lộng lãy!
Ngày thường nếu muốn trang điểm, bọn họ cũng không tốn bao nhiêu thời gian cả, tuổi càng lớn thì người ta chỉ muốn thức khuya dậy sớm để làm việc thôi, còn tuổi nhỏ thì chỉ muốn dậy sớm để học hành, đọc sách. Mặc kệ bọn họ là già trẻ lớn bé thì ai cũng sẽ bận rộn.
Thế nên là khó có được một cơ hội như lần này, mặc dù bản thân chỉ xinh đẹp trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng không ai là không muốn bản thân đẹp vào lúc đó. Có cơ hội là phải tranh thủ chứ!
Mấy cái tâm tình này mấy người đàn ông không hiểu đâu!
Thế nên nhà họ Trần mới năm giờ sáng đã dậy rồi, vậy mà làm việc bận rộn tới mười giờ vẫn còn chưa xong.
Mấy anh em trong nhà họ Trân chỉ có thể ngồi đợi mòn môi.
Mấy anh em nhà họ Trần nhìn một hồi thì anh hai Trần cất giọng nói: "Nhìn mấy người này sao mà giống họa bì quá vậy?"
Đúng là giống thật!
Nhưng mà nói vậy chả khác nào khoe khoang mấy người đàn ông bọn họ là Liêu Trai à?
Và thế là ngay lập tức bọn họ nhận được vô số ánh mắt hình viên đạn của mấy đồng chí nữ. Khương Điềm Điềm hảo tâm cứu vớt cuộc đời bọn họ như sắp rơi vào chảo dầu: "Các anh nghĩ kỹ chưa, cẩn thận nghĩ đi, cái này có khác gì là đang mắng các anh đâu! Thật sự mọi người làm như vậy cũng là vì các anh thôi, các chị ấy đẹp hơn một chút thì người được lợi là mấy anh chứ ai đâu!"
Mấy chị dâu nghe vậy thì gật đầu sôi nổi, mấy người bọn họ cảm thấy lời này của Khương Điềm Điềm khá là đúng.
Đại Nữu là một cô gái chuẩn bị tốt nghiệp đại học rồi, cô cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm nhưng mà thôi cũng không cần nói!
Dù sao đẹp là được rồi.
"Anh hai, anh ba, anh tư này, các anh ăn ngay nói thật đi, anh thấy mấy chị như vậy có đẹp không?" Khương Điêm Điềm tạo cho bọn họ một cơ hội sống.
Cũng may là mấy người anh này của cô không làm cô thất vọng chút nào.
"Đẹp lắm, chắc chắn là đẹp rồi, đặc biệt đẹp luôn!"
Đây chắc chắn không phải là một lời nói dối, sau khi trang điểm xong thì so với trước kia đương nhiên là khác nhau rồi, vậy thì làm sao mà xấu được!
Mấy lời này của các anh rất được các đồng chí nữ đón nhận hân hoan trong lòng. Khương Điềm Điềm lại cười nói: "Các chị xem đi! Mọi người ai cũng cảm thấy đẹp, cũng không biết dùng từ gì để hình dung cụ thể đâu ạ! Dù sao bọn họ cũng không biết ăn nói giống anh Tiểu Phong nhà em, căn bản là không biết khen người †a làm sao đâu ạI"
Nhóm người Dẫu hai Trần lúc này cũng đã vui vẻ trở lại rồi nên cũng cười đáp: "Thấy người ta đẹp thì chỉ cần khen đẹp là được rồi! Cần gì phải nhiều lời làm gì! Đúng là ngốc nghếch mài!"
Những người khác cũng gật đầu lia lịa.
Khương Điềm Điềm quay người nhìn về phía mấy đồng chí nam trong nhà, cô chỉ có thể yên lặng cảm thán mà thôi, anh Tiểu Phong nhà cô chưa bao giờ phạm vào mấy cái thể loại sai lầm như thế này.
Đúng là đàn ông với nhau nhưng mà khác biệt quá lớn.
Cô quay sang nhìn Trần Thanh Phong cười một cái, Trân Thanh Phong cũng quay sang nhìn cô cười một cái thật tươi, tươi không cần phải tưới.
Nhưng mà anh cũng không còn cười tươi nữa, bởi vì nụ cười này chả khác nào đồng ý với những nhận định của mấy chị dâu nhà mình.
Trần Thanh Phong đứng giữa mấy người anh trai của mình, một bên thì đẹp trai ngời ngời, còn mấy người anh trai thì thô khiển cục mịch, nhìn anh giống như hạc giữa bầy gà, Khương Điềm Điềm nhìn tới nhìn lui rồi nói: "Các anh."
Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: "Trừ anh Tiểu Phong ra. Sau đó cô lại dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Nhìn các anh không hề xứng với các chị dâu nhà em tí nào.
Các anh con trai nhà họ Trần: "222"
Nghe thấy Khương Điềm Điềm nói vậy thì tâm mắt của mấy chị gái và anh trai trong nhà đồng loạt quay sang nhìn nhau.
Nhìn một hồi thì kể cả Bà Trân và các đồng chí nữ cũng đồng loạt gật đầu trước nhận định của Khương Điềm Điềm: "Em nói đúng thật đấy!"
Mấy người đàn ông nhà họ Trần: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận