Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 60

Chương 60Chương 60
Trọng sinh đến thời điểm này thì đây là lần thứ hai Tô Tiểu Mạch nhìn thấy Tưởng Thiếu Tuấn.
So với sự kích động của lần đầu tiền thì lần này cô cũng chỉ hơi căng thẳng một chút mà thôi. Cô cũng không có dừng lại mà tiếp tục đi về phía khoa phụ sản.
Vị bác sĩ nữ trung niên tâm năm mươi tuổi nhìn thấy khuôn mặt cô tái nhợt liên nói: "Ngồi đây đi."
Tô Tiểu Mạch có chút khó chịu trong người. Hơn nữa do bản thân cô suy nghĩ quá nhiều cho nên cơ thể cũng vì vậy mà khó chịu hơn, cũng may em bé không có ảnh hưởng gì mấy!
Vị bác sĩ xem tình trạng của cô liên nhíu chặt mày, cất giọng khuyên nhủ nói: "Thân thể của cô không có gì đáng phải lo ngại, nhưng mà tâm trạng lại không tốt, tinh thần quá khẩn trương áp lực, như vậy không tốt cho em bé lẫn cho cả người mẹ."
"Tôi mong cô khi vê nhà nhớ ăn uống tẩm bổ kỹ lại một chút, không cần phải suy nghĩ quá nhiều."
Nói tới đây tâm mắt của bà lướt đến quần áo trên người của Tô Tiểu Mạch, dừng khoảng chừng là năm giây, thật ra người thành phố thì vẫn là người nhà quê thôi, chỉ cần nhìn quần áo thì vẫn có thể nhìn ra người đó gia cảnh như thế nào rồi.
Cho nên chỉ cần nhìn Tô Tiểu Mạch là biết gia cảnh nhà cô không phải thuộc dạng khá giả rồi.
Hai ngày này, người ở phía công xã đến bệnh viện của họ rất nhiều, vậy nên bác sĩ cũng không chắc cô có thể chỉ được bao nhiêu tiền cho việc tẩm bổ nữa.
Có điều Tô Tiểu Mạch cũng rất thành thật nói: "Tôi biết rồi ạ, bác sĩ xem giúp tôi cần phải chú ý thêm gì nữa không ạ? Buổi sáng ngày hôm qua bụng của tôi có chút trướng đau, sau đó thì đỡ hơn nhiều không còn trướng nữa. Nhưng mà dù sao tôi cũng cảm thấy không an tâm cho lắm."
Bác sĩ nghe vậy thì trả lời: 'Cô chỉ cần suy nghĩ mọi chuyện thoáng hơn một chút, chủ yếu là do cô suy nghĩ quá nhiều nên mới bị ảnh hưởng thôi, nên giờ chỉ cần nghỉ ngơi tốt một chút là được. Không cần bởi vì có chuyện là suy nghĩ tiêu cực không tốt là được, cứ nghĩ đến những chuyện vui chuyện tốt là được. Có như vậy thì tương lai mới sinh được những đứa trẻ ngộ nghĩnh."
Tô Tiểu Mạch gật đầu nói: "Vâng, tôi biết rồi thưa bác si."
Cô đúng là một người bệnh rất biết nghe lời, bác sĩ dặn cái gì cô đều ghi vào trong lòng mình cái đấy.
"Ngoài ra còn có một số vấn đề, cô nên..."
Thân thể Tô Tiểu Mạch tuy không có vấn đề gì lớn, nhưng hiện tại cô chỉ mới có thai được ba tháng mà thôi, thời điểm này thai nhi vẫn còn khá yếu, cho nên bác sĩ dặn dò khá kỹ lưỡng.
Ở bên này bác sĩ lôi kéo Tô Tiểu Mạch dặn dò hết chuyện này tới chuyện khác, ở bên kia Khương Điềm Điềm lúc này mới từ nhà vệ sinh đi ra.
Thời điểm bị đau bụng thì nhà vệ sinh chính là nơi tốt đẹp nhất nhân gian. Tuy rằng mùi hương có hơi nông một chút nhưng mà Khương Điềm Điềm vẫn cam nguyện ở trong đó để giải tỏa.
Cô đi lại vòi nước rửa tay sạch sẽ, đang chuẩn bị đi ra khỏi cửa thì cô nghe được một âm thanh gì đó rất nhỏ, Khương Điềm Điềm lập tức dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng tình hình.
Vậy mà cái tiếng động đó lại truyền tới thêm một lần nữa, mà hiện tại trong nhà vệ sinh lại không có ai. Lúc này lông tơ trên người Khương Điềm Điêm đã dựng lên hết cả rồi.
Cũng may lúc này đang là ban ngày, nếu bây giờ mà là buổi tối, chắc cô đã hét chói tai hô to "có quỷ" rồi.
Khương Điềm Điềm dùng sức vỗ vào mặt của chính mình, cô quả quyết nói với bản thân mình: "Bình tĩnh nào, không có gì phải sợ cả."
Cô một lần nữa quay đầu lại, vẫn không hề có bất cứ ai, nhưng ngược lại Khương Điềm Điềm nghe thấy âm thanh đó phát ra từ phía trước, cô tiến về phía trước được vài bước, đi thẳng tới phía cửa sổ, cô hướng ra phía bên ngoài của cửa sổ nhìn, quả nhiên nhìn thấy được một bà lão đang ngồi bệt ở dưới đất miệng không ngừng than đau.
Âm thanh vừa nãy đúng là phát ra từ miệng của bà lão này rồi.
Khương Điềm Điềm chạy nhanh lại hỏi: "Bác à, bác không có sao đấy chứ?"
Bà cụ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái rồi nói: "Cô mau dìu tôi vào trong đi.
Khương Điêm Điềm: "??"
Rõ ràng cửa chính tại sao không đi vào, mà phải bò vào bằng cửa sổ nhà vệ sinh?
Khương Điềm Điềm liếc nhìn bà cụ thật lâu, sau đó cô cất giọng hỏi: "Tại sao cháu phải dìu bác bằng đường này vậy ạ?"
Tuy nói là một niềm vui và là một phẩm chất đáng quý, nhưng mà hiện tại Khương Điềm Điềm không dám chắc đó là việc tốt hay không, hiện tại đang là thập niên bảy mươi, chưa chắc là sẽ không có chuyện ăn vạ đâu! Lỡ như có rồi xảy ra với cô thì cô biết làm thế nào đây?
Dù sao đi nữa bản thân cô cũng phải phòng bị mới được.
Cô lại quay sang nhìn bà lão nói tiếp: "Hay để cháu gọi bác sĩ đến giúp bà nhé?"
Bà lão nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, bà quát lên: "Gọi cái gì mà gọi!"
Chả ai làm gì bà ấy đã hung hăng lên rồi, Khương Điềm Điềm cảm thấy cực kì khó hiểu, cô nói: "Cháu là một cô gái trẻ tuổi, sức khỏe yếu làm sao mà kéo nổi bà đây! Nếu bây giờ bà không chịu gọi bác sĩ thì bà tự đứng lên đi ạ."
"Cái cô kia, rốt cuộc là bị làm sao vậy? Sao lại yếu đuối như thế cơ chứ, đã vậy còn không biết giúp đỡ người già cả nữa. Nhìn thấy bà lão như tôi té ngã thế này còn không biết nhanh chân chạy tới giúp đỡ, cô... Bà lão vẫn còn muốn mắng thêm vài câu nữa.
Nhưng lúc này lại nhìn thấy Khương Điềm Điềm đã nhanh chóng đi ra khỏi nhà vệ sinh rồi.
Ai rảnh đâu mà đứng trong cái nơi thối hoắc như thế này để xem một bà lão nổi điên chứ!
Cho dù là ai muốn thì người đó chắc chắn không phải là cô rồi.
Có điều tuy bản thân cô đã ra khỏi nhà vệ sinh rồi, nhưng Khương Điềm Điềm cũng không có đi luôn mà đứng ở cửa nhà vệ sinh.
Cô đợi không tới một phút đã nghe thấy trong nhà vệ sinh lại truyền ra âm thanh, mà âm thanh lần này không phải là loại âm thanh của ma quỷ dọa người nữa rồi, để ý kỹ là giọng nói của một người đàn ông: "Bà lão bà cũng hay lắm, bây giờ tôi cho bà chạy đó, xem bà chạy được nữa hay không. Bà chạy thử tôi xem xeml"
"Lãnh đạo à, thực sự xin lỗi, thực sự rất xin lỗi ngài, tôi cũng không dám chạy nữa đâu, tôi là người thành thật mà tôi không chạy nữa đâu.' Vừa rồi bà lão còn hống hách vậy mà lúc này lại ăn nói khách sáo như là nhìn thấy Ngọc Hoàng Đại Đế vậy.
"Thành thật cái đầu bà thì có, dám đầu cơ trục lợi mà bảo là mình thành thật à, chúng tôi để ý bà lâu lắm rồi, đừng có mà qua mặt chúng tôi."
"Lãnh đạo à, tôi nào dám làm vậy chứ!"
"Bà còn ngoan cố nữa à!"
Bên ngoài rất nhanh cũng truyền tới âm thanh ồn ào, có lẽ là do bên đây động tĩnh quá lớn nên kéo đến nhiều người lại vây xem.
Khương Điềm Điềm cũng rất là tò mò, nhưng mà bây giờ cô ở lại xem thì không được, chưa kể là vẫn còn có Tô Tiểu Mạch đang ở khoa phụ sản đợi cô nữa.
Khương Điềm Điềm nhanh chóng đi xuyên qua đại sảnh, cô đi đi lại lại tìm Tô Tiểu Mạch, lúc này mới nhìn thấy cô ấy đang từ phòng khám của khoa phụ sản bước ra, Khương Điềm Điềm bước nhanh lại đỡ lấy Tô Tiểu Mạch.
Tô Tiểu Mạch thấy Khương Điềm Điêm bước lại thì cười nói: "Để chị đi lấy thuốc rồi mình về."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Để em đi lấy cho."
Tô Tiểu Mạch cười đáp: "Vậy thôi chúng ta cùng nhau đi."
Tâm mắt của cô lướt qua khoa chỉnh hình cách vách, sau đó cô cất giọng nói tiếp: "Chúng ta đi thôi."
Bởi vì Tưởng Thiếu Tuấn cũng có mặt tại bệnh biện này, cho nên trong lòng của Tô Tiểu Mạch vẫn có hơi không yên tâm cho lắm, cho nên Tô Tiểu Mạch cũng đi rất nhanh, mà Khương Điềm Điềm tính cách vốn dĩ hoạt bát năng động thành ra cô cũng không nhìn thấy được sự khác lạ của Tô Tiểu Mạch. Hai người cầm thuốc trên tay, lúc này chuẩn bị đi ra ngoài lên đường trở về.
Nhưng mà không biết có phải cái gì càng sợ thì cái đó càng xảy ra hay không.
Hai người đi tới đâu cũng nhìn thấy Tưởng Thiếu Tuấn ở đó, vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy hắn ta đứng gần cửa cách đó không xa, biểu cảm của hắn ta có chút không kiên nhẫn.
"Sao người này nhìn có chút quen mắt vậy ta?" Khương Điêm Điêm nhìn thấy hắn thì cất giọng thắc mắc nói.
Tô Tiểu Mạch nắm chặt tay Khương Điềm Điềm thấp nói: 'Đây là người ngày trước mà nhà chúng ta đã cứu."
Vừa nghe thấy Tô Tiểu Mạch nói như vậy Khương Điềm Điềm nháy mắt vực dậy tinh thần, đây là nam phản diện đấy!
Vai ác Tưởng Thiếu Tuấn trong truyền thuyết.
Khương Điềm Điềm lắp bắp nói: "Tên đó...' Cô còn chưa kịp nói gì thì vừa đúng lúc Tưởng Thiếu Tuấn đầu nhìn lại quay.
Tầm mắt của hắn ta dừng lại trên người của Khương Điềm Điềm, vừa thấy cô thì ánh mắt đó lập tức sáng lên.
Có lẽ biểu hiện của hắn ta không quá rõ ràng nên Khương Điềm Điêm cũng không thấy được gì khác lạ cả. Nhưng ánh mắt đó lại quá quen thuộc với Tô Tiểu Mạch.
Ánh mắt đó có nghĩa là Tưởng Thiếu Tuấn có hứng thú với Khương Điềm Điềm.
Vừa nhìn thấy ánh mắt đó, cô đã dấy lên suy nghĩ như vậy trong lòng.
Cô cầm chặt tay Khương Điềm Điềm nói: "Chúng ta hãy đi từ cửa sau về đi."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì lập tức gật đầu nói: "Dạ được, chúng ta đi đi."
Cô không thể để Tưởng Thiếu Tuấn gặp mặt Khương Điềm Điềm, cô không thể để Khương Điêm Điềm gặp chuyện gì được.
Tưởng Thiếu Tuấn mắt thấy hai người kia đi được một nửa đường lại bất ngờ quay đầu đi về phía ngược lại. Thấy vậy hắn liên nhanh chóng chạy tới đuổi theo hai người.
Mà trong lòng hắn lúc này đang mắng Lữ Kỳ, có một chút việc nhỏ nhờ để làm thôi mà cũng không biết chạy đi đâu mất tiêu rồi, đúng là đáng chết mà.
Tô Tiểu mạch đời trước bị mấy người trong nhà họ Tô bán mình cho Tưởng Thiếu Tuấn, khiến bản thân cô lúc đó phải tự sát, nhưng vì tự sát không thành dẫn tới nhập viện.
Cho nên đối với bệnh viện này cô nhớ rất rõ mọi ngóc ngách ở đây. Tô Tiểu Mạch lôi kéo tay của Khương Điềm Điềm vòng qua hành lang, rồi vòng vào một hành lang nhỏ khác, rốt cuộc cũng tới cửa nhỏ phía sau bệnh viện.
Bệnh viện này trước kia là của người Nhật, cho nên phong cách xây dựng theo xu hướng thiết kế của người Nhật, bốn phía hành lang đều thông với nhau, nếu như không quen thuộc đường đi thì chắc chắn sẽ bị lạc.
Có điều Tô Tiểu mạch lại rất rành đường, bởi vì đời trước cô cũng từng từ chỗ bệnh viện này mà trốn đi. Cô kéo tay Khương Điềm Điềm đi thêm vài vòng nữa là đã ra khỏi bệnh viện.
Lữ Kỳ là dân bản xứ ở đây, nhưng Tưởng Thiếu Tuấn lại không phải, hắn ta chỉ mới tới thành phố này thôi. Cho nên đối với nơi này cũng không quen thuộc cho lắm, dí theo một hồi cũng mất dấu hai người phụ nữ.
Tô Tiểu Mạch vì quá khẩn trương nên trán đã chảy rất nhiều mồ hôi.
Khương Điềm Điềm thấy vậy liền lập tức hỏi: "Chị năm, chị vẫn ổn chứ?"
Tô Tiểu Mạch lắc đầu đáp: "Không sao, chị vẫn ổn." Cô - đầu nhìn thoáng lại rồi nói tiếp: 'Chúng ta đi quay thôi."
Khương Điềm Điềm nhìn thấy Tô Tiểu Mạch như vậy, có chút không yên tâm, tuy rằng Tưởng Thiếu Tuấn rất là đáng sợ, nhưng dù sao cũng không thể nào mặc kệ thân thể của Tô Tiểu Mạch được, cô hiện tại đang là thai phụ nữa.
Khương Điềm Điêm xem xét xung quanh một chút rồi nói: "Chúng ta đi qua mấy cái ghế dài bên kia ngồi nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp ạ."
Vừa hay bên đó cây cối cũng tương đối nhiều nên không ai nhìn rõ được họ.
Tô Tiểu Mạch lắc đầu nói: "Không được đâu... A a a..."
Khương Điềm Điềm thấy cô như vậy thì hít sâu một hơi quả quyết nói: "Chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi, nếu như đi nữa sẽ không tốt cho em bé."
Cô đỡ lấy Tô Tiểu Mạch đi về phía mấy cái ghế dài ngồi xuống, sau đó cô ngồi xổm trước mặt Tô Tiểu Mạch, nói: "Chị có cảm thấy chỗ nào trong người không thoải mái không ạ? Nếu thật sự khó chịu thì chúng ta quay lại kiểm tra lại cho chắc."
Tô Tiểu Mạch lắc đầu nói: "Không cần đâu, chị chỉ cần ngồi nghỉ một lát là được rồi."
Cô nhìn về phía Khương Điềm Điềm, đột nhiên nói: "Sau này em hạn chế vào trong huyện đi."
Khương Điềm Điềm: "2?2"
Sao tự nhiên lại nhắc tới chuyện này chứ? Tô Tiểu Mạch thái độ thành khẩn nói: "Ở những nơi người quỷ lẫn lộn, em lớn lên xinh đẹp như vậy để em đến những nơi như thế này làm chị cảm thấy không yên tâm."
Khương Điềm Điềm: '?22"
Cô có nên xem đây là lời khen hay không nhỉ?
Nhưng mà cũng may, Khương Điềm Điềm vẫn còn đủ tỉnh táo nhìn vào vấn đề mà Tô Tiểu Mạch nói.
Cô đương nhiên biết rõ ý của Tô Tiểu Mạch là do ở đây có hai người Tưởng Thiếu Tuấn và Lữ Kỳ. Nhưng mà chẳng lẽ bản thân cô lại sợ Tưởng Thiếu Tuấn để ý tới mình sao.
Nhưng mà mặc kệ Tưởng Thiếu Tuấn có để ý tới cô hay không thì cô cũng biết đây là ý tốt của Tô Tiểu Mạch dành cho cô.
Khương Điềm Điềm gật đầu mỉm cười đáp: "Em hiểu rồi, chị cứ yên tâm.
Đột nhiên Khương Điềm Điềm dường như ngộ ra điều gì đó, cô nói: "Bây giờ em mới nhớ tại sao lại thấy tên đó quen như vậy. Bởi vì lúc nãy em đi vệ sinh đã đụng phải tên đó!"
Khương Điềm Điềm lúc nãy không có nghĩ tới vấn đề này, nhưng giờ bình tĩnh lại mới nhớ ra! Lúc này nội tâm của cô như có hàng ngàn con ngựa chạy ngang qua. Cô đây là người mang tới vận xui hay sao ý nhỉ? Chỉ cần đi vệ sinh thôi mà cũng gặp được loại người như tên đó nữa.
Thật không còn gì để nói! Xui đến thế là cùng.
Tô Tiểu Mạch nghe vậy cũng hơi bất ngờ, có điều cô suy nghĩ một hồi liền nói: "Chị trước kia vào trong huyện buôn bán, đã từng thiếu chút nữa là bị bắt rồi, chị cũng không chắc bọn họ có nhớ mắt chị nữa hay không, cho nên chị cũng không dám lộ diện ra bên ngoài quá nhiều. Dù sao thì chúng ta vẫn nên để ý một chút. Chị nói cho em nghe, chúng ta không thể nào ngoài mặt mà bắt hình dong được, đừng nhìn tên đó lớn lên khuôn mặt ưa nhìn thì là người tốt nhưng thật ra tên đó lại không giống như vẻ ngoài lịch sự của mình."
Thứ nhất là cô vì Khương Điềm Điềm mà suy nghĩ, thứ hai cũng để giải thích cho lí do tại sao cô phải trốn tránh tên đó.
Khương Điềm Điềm liên tục gật đầu trấn an Tô Tiểu Mạch: "Dạ được em sẽ không đến đây làm gì nữa."
Hai người ở đây ngồi nói chuyện, liền nhìn thấy Tưởng Thiếu Tuấn từ cửa sau xuất hiện đang đi về phía bọn họ, Khương Điềm Điềm lập tức nắm chặt tay Tô Tiểu Mạch, kéo cô tránh vào bên trong mấy cái cây to, cô nhỏ giọng nói: "Chúng ta cẩn thận một chút đi."
Tô Tiểu Mạch gật đầu đáp: "Được."
Có điều mọi chuyện xảy ra luôn không theo suy nghĩ của con người.
Tưởng Thiếu Tuấn vừa đi ra phía trước liên nghe thấy tiếng động lớn phía sau mình, không biết từ đâu xuất hiện một bà lão chạy thẳng về phía hắn, ầm một cái!
Không biết như thế nào mà bà lão ấy lại đâm thẳng vào người Tưởng Thiếu Tuấn, ở cửa sau có mấy cái bậc thang, dù chỉ là bốn năm cái bậc thang ngày thường không ai quan tâm làm gì.
Nhưng mà do Tưởng Thiếu Tuấn bị đụng bất ngờ từ phía sau lưng, chưa kể hắn ta cũng đang bị thương trong người, ngay lúc bản thân đang bị yếu mà còn bị đụng như thế này thì không cần nói nhiều, hắn đã ngay lập ngã thẳng xuống đất.
Chả hiểu sao té ngã như vậy lại khiến thị giác của hắn gia tăng, liếc một cái liền nhìn thấy được hai người Khương Điêm Điềm và Tô Tiểu Mạch.
Tưởng Thiếu Tuấn cất giọng nói: "Cô kia... A a al"
Bà lão vì đụng trúng Tưởng Thiếu Tuấn nên cũng ngã, bà thuận thế ngã thẳng lên trên người hắn, Tưởng Thiếu Tuấn không nói gì nhiều liên lập tức ngất xỉu.
Sau đó lại có thêm vài người khác đuổi tới, nhanh chóng khống chế bà lão lại, sau lưng lại có thêm một người chạy tới nói: "Chạy à? Tôi thách bà chạy nữa đấy!"
Tên đó một tay xách bà lão lên, bà lão cất tiếng la không khác gì con heo bị chọc tiết.
Mà đồng thời Lữ Kỳ sắc mặt trắng bệt la lên một tiếng: "Người đâu mau gọi bác Sĩ tới cứu người, em họ à em mau tỉnh lại đi!!!"
Hiện trường liền trở nên cực kỳ hỗn loạn, bà lão bị hai người khác xách đi còn Tưởng Thiếu Tuấn nhanh chóng được bác sĩ nâng lên trên cáng, hướng về phía bệnh viện chạy thật nhanh.
Cục diện biến hóa nhanh chóng khiến ai cũng kinh ngạc há hốc mồm.
Khương Điềm Điềm: '..."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Hơn nửa ngày, Khương Điềm Điêm mới sực tỉnh nói: "Tên này cũng quá là xui xẻo rồi."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Tô Tiểu Mạch nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: 'Đại khái là chắc do tên đó làm nhiều việc xấu quá, cho nên bị ông trời đối xử như vậy đó ạ.' Khương Điềm Điềm nghe vậy lập tức nói: "Chị nói cũng đúng." Có điều cô càng cảm thấy là do có Tô Tiểu Mạch là nữ chính ở đây nên mới được đãi ngộ như vậy Khương Điềm Điềm thì nghĩ như vậy còn Tô Tiểu Mạch cũng suy nghĩ không khác gì cô.
Cô nhìn Khương Điềm Điềm sau đó chậm rãi nói: "Em có bao giờ cảm thấy bản thân mình có rất nhiều may mắn không?"
Khương Điềm Điềm: "??"
Cô kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Mạch hỏi lại: "Em may mắn sao ạ?"
Cô dùng tay chỉ vào chính mình, phụt một cái rồi bật cười, cô nói: "Em ngược lại còn cảm thấy là chị năm mới là người đem lại may mắn mới đúng! May mắn không ai địch lại nổi luôn."
"Không đâu, chị thì lại nghĩ ngược lại, em mới là người mang lại may mắn ấy chứ!"
Điểm này thì Tô Tiểu Mạch tin tưởng vào suy nghĩ của mình rất nhiều! Cô của đời trước bị tên rắn độc Tưởng Thiếu Tuấn theo dõi, kết quả rơi vào kết cục cực kỳ đau khổ.
Nhưng mà hiện tại lại không giống như đời trước, lần này Tưởng Thiếu Tuấn nhắm trúng Khương Điềm Điềm, nhưng nhìn kết quả lần này đi.
Không hề có chuyện gì xảy ra! Mà bản thân tên đó còn gặp phải xui xẻo.
Ngoài ra lần này Tô Tiểu Mạch càng nhận định rất rõ tên rắn độc Tưởng Thiếu Tuấn là tên tiểu nhân vô sỉ. Hắn đời trước một mực theo đuổi cô không buông bỏ. Căn bản không giống như những gì tên đó nói, xem cô là "chân ái" các kiểu.
Tuy rằng đời trước cô xem mấy lời tên đó nói là lời nói không đáng tin tưởng. Nhưng mà hiện tại cô càng thêm xác nhận! Đừng nói tới cái gì gọi là “chân ái”, tới yêu thích cũng không phải.
Có điều tên đó là do lòng tham muốn chiếm hữu của bản thân cá nhân tên đó mà thôi, là do cầu mà không được nên mới nổi điên theo đuổi tối ngày mà thôi.
Cái gì mà "ơn cứu mạng” hay "tiếng sét ái tình" đều là những lời nói buôn cười. Lúc này đây cô là do đang mang thai nên có nhiều áp lực, thêm đi tàu xe nhiều mệt nhọc, cho nên khí sắc bên ngoài không được tốt, cả người ám mùi hôi rất nhiều.
Đấy nhìn đi, Tưởng Thiếu Tuấn làm gì thèm liếc mắt tới cô.
Thật ra những gì Tô Tiểu Mạch nghĩ là đúng chứ không sai. Đời trước lúc mà cô gặp được Tưởng Thiếu Tuấn là do có chuyện "ơn cứu mạng” tạo cơ sở để hai người tiếp xúc với nhau, hơn nữa lúc đó Tô Tiểu Mạch đã đi gia nhập vào quân đội rồi.
Lúc đó đang ở cùng với Trân Thanh Bắc, đầu óc cô lúc đó cũng rất là thư thái, trạng thái cơ thể rất tốt. Lúc đó Tưởng Thiếu Tuấn xuất hiện nhìn thấy cô như vậy mới dính theo cô.
Nhưng mà đời này, khí sắc của cô không tốt, làm sao mà bằng Khương Điềm Điềm cả người tràn đầy sự tươi trẻ, năng động hoạt bát được chứ.
Có lẽ trong mắt nhiêu người Tô Tiểu Mạch đẹp hơn Khương Điềm Điềm rất nhiều.
Nhưng do Tô Tiểu Mạch đi tàu xe nhiều, trải qua nhiêu mệt mỏi áp lực, trạng thái không được tốt, làm sao mà bằng Khương Điềm Điềm thiếu nữ tuổi trẻ bồng bột được.
Thành ra mới dẫn tới kết quả như thế này.
Phải công nhận những gì Tổ Tiểu Mạch suy đoán gần như là đúng hết tám chín phần. Tô Tiểu Mạch cất giọng nói: "ÐĐiềm Điềm của chị, em đẹp như thế này thật khiến cho người khác lo lắng."
Khương Điềm Điềm nghe vậy liền nói: "Chị năm chị không cần phải lo lắng đâu! Không phải chị đã nói rồi sao? Em là người cực kỳ may mắn mà, nếu em đã may mắn như vậy rồi thì chị không cần phải lo lắng cho em làm gì cả đâu ạ."
Khương Điềm Điềm đôi mắt to tròn duỗi tay ra xoa nhẹ khuôn mặt của Tô Tiểu Mạch, cô nói: "Được rồi, chị của em ơi, chị không cần phải lo lắng u sầu làm gì! Chị cứ thả lòng ra là được rồi! Đừng để bản thân lo lắng quá rồi sinh ra em bé mang khuôn mặt đau khổ đó!"
Tô Tiểu Mạch lập tức bày ra khuôn mặt hung dữ nói: "Em bé nhà mình sinh ra sẽ rất ngoan ngoãn và đáng yêu." Khương Điềm Điềm vội vã đáp: "Đúng đúng đúng...
Em bé sinh ra sẽ siêu cấp đáng yêu!" Cô lại đổi chủ đề nói với Tô Tiểu Mạch: "Bà lão lúc nãy em cũng gặp trong nhà vệ sinh rồi, hình như bà ấy bán."
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì nói: 'Đấy em xem em kìa, chị vừa nói em là người có số may mắn, mặc kệ chuyện gì xảy ra đi nữa đều sẽ không làm ảnh hưởng tới em."
Khương Điêềm Điềm gãi gãi đầu nói: "Em có... sao?"
Tô Tiểu Mạch gật đầu xác nhận nói: 'Đương nhiên là có rồi."
Cô cực kỳ kiên định với suy nghĩ của bản thân mình, cô nhiệt tình nhìn Khương Điềm Điềm nói: "Chị cảm thấy em đúng là siêu cấp may mắn. Em đừng vì bây giờ mọi người hiện đại rồi nên xem mấy cái chị nói là chuyện mê tín dị đoan, nhưng thật ra trên đời này có đôi khi có những chuyện xảy ra ngoài sức tưởng tượng của chúng ta mà khiến ta khó lòng tin được! Nhưng lần này chị tin chắc chắn em là người cực kỳ may mắn."
Khương Điêm Điềm ngại ngùng hỏi lại: "Là thật sao?"
Tô Tiểu Mạch gật đầu đáp: "Đương nhiên rồi."
Khương Điềm Điềm cũng không từ chối mà đáp: "Dạ cứ cho là vậy đi ạ hì hì, em tin tưởng chị mà."
Lời nói của nữ chính mà, chắc chắn đáng tin cậy hơn nhiều.
Khương Điềm Điềm bây giờ là bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn, cô nói: "Chị nói em mới cảm thấy bản thân mình đúng là người rất may mắn! Chị xem đi, chỉ đơn giản thân thiết với mọi người một chút, vậy mà có thể thuận tiện có chồng tốt rồi còn kết hôn nữa. Lúc kết hôn mọi thứ cũng rất tốt, cái gì cũng tốt." Tô Tiểu Mạch: "..."
Quả nhiên cô đã khơi mào cho Khương Điềm Điềm tiếp tục lải nhải: 'Mặc kệ là em làm cái gì, bản thân em không cần phải tính toán quá nhiều mà vẫn thuận buồm xuôi gió, hì hì hì."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Khương Điềm Điềm tiếp tục nói: "Hơn nữa em còn là người mà người khác gặp sẽ rất thích nữa..."
Tô Tiểu Mạch: "..."
Cô sao lại quên Khương Điềm Điềm là dạng người như thế nào cơ chứ!
Cô duõi tay chia vào trán Khương Điềm Điềm mắng yêu: "Tỉnh táo lại đi cô gái, đừng có quên những gì chị dặn."
Khương Điềm Điềm vẻ mặt thản nhiên đáp: "Chị yên tâm đi, sao em có thể quên được chứ! Chẳng lẽ chị cảm thấy em không phải là người may mắn à?"
Tổ Tiểu Mạch nghe vậy thì đáp: . Em đúng là người may mắn thật, nhưng em cũng là người cực kỳ khoác lác chẳng khác gì Tiểu Lục."
Khương Điềm Điềm: '..."
Đại khái là nhìn thấy Tưởng Thiếu Tuấn gặp chuyện xui xẻo như vậy nên tâm trạng của Tô Tiểu Mạch cũng tốt hơn rất nhiều.
Tô Tiểu Mạch vỗ vỗ quần nói: "Được rồi, chị khỏe hơn hẳn rồi, chúng ta đi thôi."
Khương Điêm Điềm: "Dạ được, mình đi thôi ạ."
Tô Tiểu Mạch lại nói tiếp: "Nếu không có việc gì, chúng ta vẫn nên đi từ cửa trước đi, giờ mà vòng lại đi đường vòng thì còn khá xa, mà đường bên này cũng không có thông với đại lộ, nếu chúng ta đi như vậy thì phải mất thêm nửa giờ đồng hồ."
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Vậy cứ theo ý của chị đi ạ." Cô đối với đường xá trong huyện không được quen thuộc cho lắm, vậy nên cô cũng sẽ thuận theo đường đi của Tô Tiểu Mạch thôi.
Thời điểm hai người đi qua cửa chính có rất nhiều người vẫn còn nghị luận sôi nổi về vấn đề lúc nãy. Khương Điềm Điềm dựng lỗ tai lên nghe người ta bàn luận, nhờ những câu nói đứt quãng đó mà cô cũng xấu chuỗi ra được toàn bộ câu chuyện.
Bà lão lúc nãy thì ra là đại địa chủ nổi danh trong cái huyện này, bà ấy chiếm vị trí khá quan trọng ở đây, mà sau lưng bà ấy còn những người rất quan trọng khác. Nhưng mà sau này do địa chủ bị đả đảo, cuối cùng những loại người như bà ấy phải đứng mũi chịu sào, kể ra cũng là một người đáng thương.
Nhưng mà bị như vậy cũng không có sai đâu, nhà nào mà không biết trước kia bọn họ làm những gì chứ, năm đó họ làm chó săn đấy! Chuyên làm mấy chuyện thiếu đạo đức.
Hơn nữa còn ăn không ít tiền bạc. Ngay cả đại địa chủ sau này bị lật đổ thì bọn họ cũng kiếm được không ít tiền rồi, mấy cái đó người ngoài làm sao mà hiểu được họ đã vơ vét được bao nhiêu tiền.
Có điều có một số nhà vẫn còn biết điểm dừng, chưa kể lúc thất thế họ liên trở mặt để bản thân không bị liên luy. Còn mấy người này bị vậy là do mỗi ngày trải qua an lành rảnh rỗi, thêm nữa là không chịu được cực khổ cho nên bắt đầu đi đầu cơ trục lợi tiếp, do đó mới dẫn tới bị bắt.
Thật ra đầu cơ trục lợi đã không ít người làm rồi, nhưng cái nhà của bà lão này làm việc cực kỳ thiếu đạo đức.
Bán đồ cho người khác giá cao ngất ngưỡng, không chỉ có như thế, những ai mua đồ của bà lão này xong, sau khi vê nhà một thời gian sẽ bị trộm ghé thăm. Thành ra có nhiều người nghi ngờ bà lão này giở trò xấu xa gì đó.
Tóm lại bà lão này ở trong huyện rất nổi tiếng, những người ở đây đa số đều nhận ra bà ấy, có thể nói không ai ưa bà ta cả. Mà trong huyện nhiều người biết đến bà ấy thì chắc chắn văn phòng chuyên xử lý những người đầu cơ trục lợi như bà ta cũng biết tới bà. Nên khi thấy bà ấy xuất hiện ở đây đoán chừng là lại bán đồ nên tranh thủ thời gian theo dõi bà ấy.
Mà những người phe bên kia cũng không phải loại tốt đẹp gì, nhìn chằm chằm bà ta để đến khi bắt được rồi, cũng không có làm lớn chuyện lên làm gì. Chỉ phạt bà ấy, phạt tiền hay phạt lương thực rồi thả ra thôi, vòng đi vòng lại có nhiêu đó.
Cũng có thể nói họ xem bà ấy giống như phiếu cơm di động của họ mà thôi. Hôm nay cũng giống như mọi lần, vốn dĩ mấy người này ở phía ngoài cửa sổ nhà vệ sinh bắt được bà ấy rồi, nhưng không biết ở đâu xuất hiện phó chủ nhiệm của Cách Ủy Hội, bà lão liền thừa dịp nịnh nọt người đó một tí, thoát cái vèo lại chạy trốn!
Đừng xem thường bà ta là bà lão già khọm, chứ sức chạy của bà ấy rất nhanh. Thêm cả lại rất thông thạo địa hình, cho nên dù là đàn ông trẻ khỏe cũng không thể bắt được bà ta đâu.
Cho nên chắc chắn là sẽ không bắt được người rồi. Chỉ trách Tưởng Thiếu Tuấn đúng là xúi quẩy thôi.
Khương Điềm Điềm cười nói: "Quả thật là một lời khó nói hết."
Tô Tiểu Mạch cũng cười thêm: "Xem như chó cắn chó thì miệng dính đầy lông thôi!
Khương Điềm Điềm: "..."
Tuy thấy khung cảnh có chút náo nhiệt, nhưng hai người cũng không có ở lại quá lâu. Bởi đâu ai biết Tưởng Thiếu Tuấn đang muốn làm cái gì, cho nên nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này cho an tâm.
Nhưng hai người cũng không có trực tiếp ra bến xe, mà là đón xe đến tiệm cơm quốc doanh.
Không phải bọn họ thèm khát gì một chút cơm mà không chịu tranh thủ trở vê, mà là bởi vì giờ này không có xe.
Mỗi ngày sẽ có hai chuyến xe về lại công xã nhưng đều không rơi vào giữa trưa. Hai người cùng nhau đi vào tiệm cơm quốc doanh, những người sống ở huyện thì hoàn cảnh đều không tệ, ở đây có nhà máy nhiều cho nên người có tiền cũng không ít.
Hai người tuy rằng tới không muộn, nhưng mấy món ăn nổi tiếng của tiệm như thịt kho tàu, cùng một vài món khác đã không còn, chỉ còn sót lại món ăn mặn chính là thịt chiên cùng hành tây xào trứng ngỗng.
Tô Tiểu Mạch nói với Khương Điềm Điềm: "Hai chén cơm, thịt chiên cùng hành tây xào trứng ngỗng, mỗi người một phần nhé."
Khương Điềm Điềm gật gật đầu đáp: "Được đó chị!"
Cô vô cùng hưng phấn nhưng cũng không quên ghé sát vào Tô Tiểu Mạch, hỏi: "Chúng ta có đủ phiếu cơm hay không ạ?"
Tô Tiểu Mạch tìm kiếm một chút phiếu gạo cùng tiên trong túi nhỏ mang theo, chậm rãi nói: "Đủ rồi, chị cả vậy mà cho chúng ta thật nhiều phiếu gạo."
Bởi vì Trân Thanh Bắc trở về săn bắt được khá nhiều thú rừng, nên nhà bọn họ mấy ngày này thức ăn cũng coi như là dư dả. Trong lúc ăn tết cũng được ăn vài bữa thịt, ăn tết xong thì cứ mỗi nửa tháng cũng được ăn thịt một lần.
Người thành phố còn chưa chắc được ăn nhiều như vậy.
Nhưng dù là như vậy, được ăn thịt cũng khiến cho lòng người vui vẻ.
Vả lại cả hai người đều không thể xem là người của niên đại này, Khương Điềm Điềm thì xuyên không đến, Tô Tiểu Mạch thì trọng sinh sống lại, cho nên cả hai không thể nào ăn mấy thức ăn quá nhiều mỡ.
Mà món thịt ở đây đa phần đều là thịt nạc, nhìn sơ thì không có một chút mỡ nào, bởi vì vậy mà khiến cho họ ăn càng ngon miệng hơn!
Tuy rằng ăn thịt mỡ thì còn có nước luộc để húp, nhưng quá mỡ đến phát ngán thì ai mà ăn cho vô được chú.
Món thịt nạc này ăn rất là ngon.
Bởi hai người họ thích ăn thịt nạc cho nên cảm thấy cái món thịt chiên này ngon không gì sánh được, nhưng cái bàn kế bên thì lại không hài lòng, họ cảm thấy thịt này quá nạc, đến cả một chút mỡ cũng không có, bởi thế nên ăn thấy không ngon.
Họ còn khẳng định thịt mỡ đều đã bị phòng bếp trộm để dành lại.
Thời buổi này đa số mọi người đều thích ăn thịt mỡ, càng mỡ ăn càng ngon. So với thịt nạc thì thịt mỡ quý hơn một chút.
Ở Phương bắc bọn họ, ăn khoai mỳ cùng bắp tương đối nhiều, gạo thì ít được sử dụng hơn.
Cũng không phải là do họ thích ăn cái nào hơn, mà là bọn họ vốn dĩ cũng không có gieo trồng gạo, toàn dựa vào nơi khác vận chuyển về, giá cả tất nhiên cũng cao hơn một chút.
Hiện tại người sống ở nông thôn cũng không có giàu có đến như vậy, cho nên người ăn cơm đã ít lại càng ít hơn.
Khương Điềm Điềm đã thèm được ăn cơm từ lâu lắm rồi, so với việc thèm thịt thì cô càng thèm cơm hơn, cô nhanh chóng nuốt xuống một ngụm, tuy rằng cô cảm thấy gạo này không thể nào so sánh được với gạo của vài thập niên sau này, nhưng trong lòng sớm đã thỏa mãn tràn đầy.
Lúc ăn cơm, hai người cũng không có nói chuyện với nhau nhiều, chủ yếu là tập trung hết sức chiến đấu với mâm cơm.
"Chủ nhiệm Lữ, sao ngài lại tới đây?"
Vừa rồi đối với hai người bọn họ còn bày ra bộ dạng người bán hàng lạnh lẽo, lúc này đây thì tươi cười như hoa, biểu cảm nịnh nọt nói: "Ngài mau lên lầu đi ạ”"
Lữ Kỳ phất tay tỏ ý từ chối: "Không cần, cho tôi một phần thịt kho tàu, lại thêm một phần thịt chiên, một cái trứng ngỗng, thêm vài món mặn khác nữa. Sáu chén cơm, lát nữa làm thì xong viện huyện, phòng bệnh 203." mang ngay đến bệnh "Dạ được... dạ được... I”
Vừa rồi còn nói không có thịt kho tàu, Lữ Kỳ vừa mới xuất hiện liên lập tức có thịt kho ngay.
Mấy người khách trong quán cơm đều ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng cúi đầu. Họ làm sao dám bất bình chứ, muốn trách thì trách gia đình họ quá bình thường, thậm chí còn không có thế lực gì.
Lữ Kỳ cảm giác được tâm mắt của người khác đang nhìn mình, hắn đắc ý liếc nhìn xung quanh một chút, ngay sau đó xoay người rời đi, cũng không đề cập tới chuyện tiên nong.
Từ lúc hắn xuất hiện đến tận lúc rời đi, Lữ Kỳ cũng không có chú ý đến Khương Điềm Điêm cùng Tô Tiểu Mạch. Nhưng cho dù hắn không để ý đến hai người bọn họ thì Tô Tiểu Mạch vẫn rất chú ý đến nhất cử nhất động của Lữ Kỳ.
Tuy rằng Tưởng Thiếu Tuấn không phải thứ gì tốt, nhưng hắn lại không có làm việc ở đây. Cho nên rất nhiều loại chuyện thiếu đạo đức đều là Lữ Kỳ làm.
Mặc dù biết rằng là do Tưởng Thiếu Tuấn sai khiến, nhưng Lữ Kỳ căn bản cũng chính là một tên chó săn đáng ghê tởm.
Tô Tiểu Mạch biết rất rõ tên khốn này, suốt ngần ấy năm cũng làm rất nhiều chuyện xấu, cũng không biết là hắn đã hại không biết bao nhiêu người.
Khương Điềm Điềm nhìn thấy Tô Tiểu Mạch nghiến chặt răng vì căm phẫn, cô sốt ruột nói: "Chị năm à! Chị làm sao vậy?"
Tô Tiểu Mạch hít sâu một hơi: "Không có gì đâu!"
Cô cũng hiểu được bản thân cô hiện tại là một phụ nữ có thai, cả ngày tức giận như vậy sẽ không tốt cho đứa bé! Nên từ sáng đến giờ cô đã cố gắng giữ bình tĩnh để tâm trạng thoải mái nhất, thế mà lại gặp kẻ thù không đội trời chung ở đây.
Tô Tiểu Mạch lại hít sâu thêm một hơi: "Chị rất muốn bình tĩnh nhưng mà đời này thật vi diệu, cứ như kích thích cơn nóng giận của chị lên. Dù chị biết như vậy sẽ không tốt cho đứa nhỏ!"
Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng rồi đó ạ."
Cô vừa rồi cũng nhìn thấy tên này gọi Tưởng Thiếu Tuấn là em họ, cô cũng có thể suy đoán ra, tên này chắc là Lữ Kỳ anh họ của Tưởng Thiếu Tuấn.
Cho nên cô ít nhiều cũng hiểu được lý do khiến Tô Tiểu Mạch bỗng dưng tức giận như vậy.
"Em ăn xong rồi, chúng ta mau đi thôi ạ."
Hai cô gái trẻ tuổi lại có thể ăn hết một mâm đồ ăn lớn chừng ấy, mâm cơm so với cái mặt của hai cô còn lớn hơn nhiều, vậy mà cũng có thể ăn hết được, thật là đáng sợ.
Khương Điềm Điềm đưa tay vỗ về cái bụng nhỏ của mình: "Em no quá."
Tô Tiểu Mạch ôn tồn nói: "Đi thôi, chúng ta từ từ đi bộ chậm rãi đến bến xe, nói không chừng vừa đến nơi cũng là lúc xe xuất phát."
Trên đường đi, Khương Điềm Điềm liên kiếm đề tài nói chuyện: "Chị năm, em thấy chị có vẻ như rất là căm ghét bọn người kia. Thật ra những người trong Cách Ủy Hội đó em cũng rất ghét bọn chúng. Cho nên em thấy chúng ta cũng không cần quá lo lắng làm gì, loại người này sống thiếu đạo đức như vậy, sớm muộn gì cũng gặp quả báo thôi! Người bình thường không dám đối đầu với bọn họ thì ông trời cũng sẽ thu phục họ thôi ạ."
Tô Tiểu Mạch ngước mắt nhìn trời: "Vậy thì tại vì sao ông trời đến giờ vẫn còn chưa ra tay vậy nhỉ?"
"Ông trời cũng rất bận mà, từ từ cũng tới thôi ạ! Cho nên ông trời sẽ thu phục một lần là một đám luôn." Khương Điềm Điềm ngây thơ nói.
Tô Tiểu Mạch bật cười vui vẻ, ngay sau đó cô liền nói: 'Cũng không có việc gì quan trọng, nếu ông trời đã quên thì cũng mặc kệ ông ấy. Nếu ông trời không thu thập những người xấu đó thì chị sẽ thu thập bọn chúng!"
Khương Điêm Điềm: "!II"
Tô Tiểu Mạch nhướng mày, nở nụ cười: "Chị nói đùa thôi!"
Khương Điềm Điềm lắc đầu trong lòng: Không phải, chị rõ ràng là không phải nói giốn!
Nhưng cô cũng nở nụ cười xen lẫn chút ý tứ nói: "Một chút tâm tư nhỏ của chị em nhìn ra đói"
Tô Tiểu Mạch cười tươi: "Tốt thôi... Ha ha ha, tâm tư nhỏ... sao?"
Cô thoải mái nhìn xung quanh một lượt, không cố ý lại nhìn thấy một đôi nam nữ ở trong một con hẻm nhỏ, cô gái đó vô cùng tự nhiên dựa vào vai người đàn ông, hai người ở nơi công cộng... chơi trò XXXII
Vừa nhìn thấy, Tô Tiểu Mạch liền xấu hổ đến nỗi mặt mũi tối sâm lại. Khương Điêm Điềm cũng thuận thế nhìn qua, sau đó ngây người ngẩn ngơ: "Cái quái gì vậy!"
Chỉ một chút không cẩn thận mà lại nhìn thấy cái thứ thô tục này.
"Ủa đây không phải chị ba của chị, Tô Tiểu Đường sao ạ?"
Chuyện tỉ tiện như thế này, sao lại có thể xảy ra ở đây chú.
Chỉ trong nháy mắt, Tô Tiểu Mạch cảm thấy như cái đầu óc của cô đã chạy được mấy vạn vòng rồi, giờ cô cũng không biết đang là thật hay mơ nữa.
Khương Điềm Điềm nhanh mắt nhìn thấy người bên kia bắt đầu nhìn qua, cô chạy nhanh lên một chút, lôi kéo Tô Tiểu Mạch bước về phía trước, thấp giọng nói: "Chúng ta đi nhanh đi chị ơi, biết bí mật quá nhiều, coi chừng bị người ta sai người xử lý đó!"
Tô Tiểu Mạch mê man trong một lúc, cũng rất nhanh tỉnh táo trở lại: "Đúng vậy, chúng ta đi nhanh lên."
Cũng may là hai cái người kia ở trong hẻm nhỏ làm "chuyện ấy" trong một lúc mới từ trong ngõ nhỏ bước ra, lúc này Khương Điềm Điềm cùng Tô Tiểu Mạch đã đi khuất mất rồi. Khương Điềm Điềm tặc lưỡi nói: "Thật đúng là không nghĩ tới!"
Tô Tiểu Mạch cũng lắc lắc đầu: "Chị cũng thật là không nghĩ tới nổi."
Khương Điềm Điềm khó hiểu hỏi: "Nha... nha... nha... em hiểu rồi! Công việc thời vụ của Tô Tiểu Đường ở đây có phải là do tên đàn ông lúc nãy tìm giúp đúng không ạ? Ủa? Ủa? Không phải cô ta đã kết hôn rồi sao ạ?"
Khương Điềm Điềm nhớ rất rõ chuyện này!
"Em nhớ rõ lắm, lúc ấy anh năm đi bệnh viện về có nói là nhìn thấy Tô Tiểu Đường đẻ non đang nằm trong bệnh viện. Chẳng lẽ là vào lúc đó cô ta... ? Đúng rồi, người trong thôn cũng có nói, cô ta là ở trong bệnh viện gặp được quý nhân. Em còn tưởng người cô ta gặp gỡ là Tưởng Thiếu Tuấn chứ, ai mà có dè lại là cái tên anh họ Lữ Kỳ kia."
Tô Tiểu Mạch cười lạnh một tiếng: "Ai mà biết được những hành động ghê tởm của bọn chúng cơ chứ."
Cô cũng có chút suy đoán, nhưng lại không theo chiều hướng giống Khương Điềm Điềm nói, chắc do cô bé còn chưa gặp được quá nhiều người đê tiện, nên chưa hiểu được bọn chúng ghê tởm như thế nào.
"Chuyện này em cũng không cần nói khắp nơi làm gì! Chị tự có cách sắp xếp giải quyết của mình."
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp lời: "Tuân lệnh!"
Nói đi cũng phải nói lại, Tô Tiểu Đường cô này cũng rất có chiêu trò, lúc trước thì cùng Dương Thạch Đầu níu kéo mối quan hệ, giờ hắn ta bị hạ bệ, cô ta lại có thể tìm được chỗ dựa khác. Hơn nữa chỗ dựa mỗi lần lại càng vững chắc hơn.
"Cho nên đàn bà mà đã tàn nhẫn với chính mình thì sẽ có đủ mọi cách để bò lên trên, thậm chí có thể bán rẻ thân thể mình." Khương Điềm Điềm bâng quơ nói.
Tô Tiểu Mạch có chút bất ngờ nhìn Khương Điềm Điềm: "Em nhận ra chân lý này rồi sao?"
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Em tất nhiên hiểu được rồi! Nhưng em cảm thấy mấy tên đàn ông này chẳng có tên nào đáng tin. Em thấy với cái đầu óc này của Tô Tiểu Đường, kiểu gì cũng bị người ta hãm hại."
Tô Tiểu Mạch lạnh giọng nói: "Cô ta thì bị hại cái gì? Cũng chẳng có cái gì đáng giá để người khác phải gài bẫy cô ta cả. Thứ có vẻ đáng giá nhất của cô ta chẳng phải là cái thân thể kia sao, nhưng bây giờ cũng dâng lên rồi. Thôi không nói nữa! Chúng ta mau lên xe đi."
Bất thình lình xảy ra một màn kịch hay như thế này, tuy rằng làm cho bọn họ đều rất giật mình, nhưng lại khiến cho Tô Tiểu Mạch rơi vào hàng tá những suy nghĩ về chuyện kiếp trước.
Thật ra ở đời trước có rất nhiều chuyện khiến cho cô cảm thấy khó hiểu, thậm chí còn có một ít điểm mâu thuẫn. Nhưng nếu là đời trước, người chị Tô Tiểu Đường này của cô cũng cùng với Lữ Kỳ cặp kè với nhau, vậy thì việc ngày hôm nay cũng không có gì ngoài ý muốn.
Không phải chỉ mình Tô Tiểu Mạch miên man suy nghĩ đâu, đến cả Khương Điềm Điềm cũng bắt đầu liên tưởng một số thông tin trong đầu.
Không nghĩ tới chị ba của Tô Tiểu Mạch lại đi thông dâm với Lữ Kỳ, cô cũng không có nhớ rõ cốt truyện, không biết cốt truyện có chuyện này không. Nhưng nói ra cũng thật là kích thíchI
Những người đàn ông như thế này cứ hề là phụ nữ thì sẽ lên giường!
Quả nhiên có một số lời nói quả đúng không sai, chuyện dơ bẩn nơi thành thị quá nhiều, cô phải về lại nông thôn của cô đây. Anh Tiểu Phong của cô, đúng thật là người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời!
Khương Điềm Điềm đỡ tay chống cằm, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nói: "Em cảm thấy đàn ông trên đời này đều không đáng tin cậy, vẫn là anh Tiểu Phong của em là tốt nhất." Tô Tiểu Mạch nghiêng mắt nhìn sang, cô thật sự không hiểu, tự dưng đang đề tài này, sao lại chuyển sang Tiểu Lục rồi.
Khương Điềm Điềm đúng lý hợp tình nói tiếp: "Cái tên Lữ Kỳ kia già nua như vậy, vừa nhìn thì đã biết là đã kết hôn rồi! Kết hôn còn làm bừa, quả nhiên cũng không phải là con người gì tốt đẹp! Cho nên tìm đối tượng kết hôn đúng là khó nói được như thế nào.
Có người nói, đàn ông đẹp trai thì sẽ không đáng tin, nhưng anh Tiểu Phong của em lớn lên đẹp trai như vậy, là loại người nhìn vào là sẽ bị nhận định là số đào hoa.
Nhưng ngược lại hoàn toàn, anh Tiểu Phong của em thật tốt! Yêu thương em, chiều chuộng em, quan tâm em, còn đối với những cô gái khác một chút tình ý cũng không có! Quả thực là không có người nào có thể so sánh nổi.
"Rồi chị xem cái tên Lữ Kỳ kia, hắn lớn lên xấu xí như vậy, nếu mà không biết còn tưởng hẳn là quỷ chứ không phải người. Nhưng mà ai dè hắn ta lại cùng một cô gái ở trong hẻm nhỏ chơi trò XXX, chưa nói cả hai còn đều có gia đình rồi! Thật không thể tin nổi!"
Vốn dĩ vấn đề vô cùng nghiêm túc, nhưng qua miệng của Khương Điềm Điềm chuyện lại trở nên khôi hài vô cùng.
Tô Tiểu Mạch giật giật khóe miệng, muốn nói cái gì nhưng cũng không biết nói làm saol
Khương Điềm Điềm cũng không biết Tô Tiểu Đường là người như thế nào, cũng không biết kiếp trước cô ta đã làm những chuyện gì, bất ngờ hay ngạc nhiên như vậy cũng có thể chấp nhận được!
Cô còn nghe thấy giọng hát nhẹ nhàng của Khương Điềm Điềm vang lên, cùng ánh mắt ngọt ngào ấy, như kiểu đắm chìm trong thế giới màu hồng của tình yêu cùng người đàn ông mà cô yêu.
Không biết như thế nào, Tô Tiểu Mạch lại đột nhiên nhớ tới lời bác sĩ dặn dò, bảo cô nên thả lỏng tâm tình, như vậy mới tốt cho đứa con trong bụng của cô. Cũng đúng mài
Cô thì có cái gì mà không vui đâu chứt
Nhìn xem Khương Điềm Điềm cả ngày vui tươi hớn hở, không phải rất tốt hay sao? Cô tự hỏi mình, cô thật sự có chuyện gì mà khiến cho cô trầm tư như vậy!
Cô phải tự hiểu rằng cái tên Tưởng Thiếu Tuấn kia sống thiếu đạo đức, đã gặp tai nạn đến suýt mất mang kia kìa! Cô còn có cái gì mà sầu lo! Vui vẻ lên, cô phải thật sự vui vẻ lên!
"Em nói rất đúng, chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình là được, còn chuyện của người khác chúng ta cũng đừng quá quan tâm”"
Cô suy nghĩ một chút, lại nở miệng châm biếm: "Ông trời chắc chắn cũng sẽ không để cho bọn thất đức đó tươi cười mãi như vậy đâu."
Khương Điềm Điềm ngây ngô nói: "Ông trời sẽ khiến cho bọn họ ăn thịt kho tàu bị tiêu chảy!"
Tô Tiểu Mạch bật cười: "Đúng vậy, sẽ bị tiêu chảy!" Hai người điều chỉnh lại tâm trạng, họ cũng không nghĩ đến mấy chuyện vừa rồi làm gì nữa.
Bọn họ cuối cùng cũng trở lại công xã, cũng không có ý định sẽ về nhà ngay lập tức, bởi vì suốt cả chặng đường ngồi xe cũng mệt mỏi lắm rồi, thân thể Tô Tiểu Mạch sợ là chịu không nổi.
Hai người liền quyết định đi vào Cung Tiêu Xã, chỉ là vừa đến gần đã nhìn thấy Trân Thanh Phong cũng ở đây.
Cả khuôn mặt Khương Điềm Điềm như hoa héo được tưới nước, tươi cười rạng rỡ chạy nhanh đến: "Anh Tiểu Phong, sao anh lại đến đây?"
Trân Thanh Phong nở nụ cười tươi: "Không phải do anh không yên tâm, cho nên muốn tới đón em sao?"
sự có chuyện gì mà khiến cho cô trâm tư như vậy! Cô phải tự hiểu rằng cái tên Tưởng Thiếu Tuấn kia sống thiếu đạo đức, đã gặp tai nạn đến suýt mất mang kia kìa! Cô còn có cái gì mà sầu lo! Vui vẻ lên, cô phải thật sự vui vẻ lên!
"Em nói rất đúng, chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình là được, còn chuyện của người khác chúng ta cũng đừng quá quan tâm."
Cô suy nghĩ một chút, lại mở miệng châm biếm: "Ông trời chắc chắn cũng sẽ không để cho bọn thất đức đó tươi cười mãi như vậy đâu."
Khương Điềm Điềm ngây ngô nói: "Ông trời sẽ khiến cho bọn họ ăn thịt kho tàu bị tiêu chảy!"
Tô Tiểu Mạch bật cười: "Đúng vậy, sẽ bị tiêu chảy!" Hai người điều chỉnh lại tâm trạng, họ cũng không nghĩ đến mấy chuyện vừa rồi làm gì nữa.
Bọn họ cuối cùng cũng trở lại công xã, cũng không có ý định sẽ về nhà ngay lập tức, bởi vì suốt cả chặng đường ngôi xe cũng mệt mỏi lắm rồi, thân thể Tô Tiểu Mạch sợ là chịu không nổi.
Hai người liền quyết định đi vào Cung Tiêu Xã, chỉ là vừa đến gần đã nhìn thấy Trân Thanh Phong cũng ở đây.
Cả khuôn mặt Khương Điềm Điêm như hoa héo được tưới nước, tươi cười rạng rỡ chạy nhanh đến: "Anh Tiểu Phong, sao anh lại đến đây?"
Trân Thanh Phong nở nụ cười tươi: "Không phải do anh không yên tâm, cho nên muốn tới đón em sao?"
Anh đưa tay vuốt tóc cho cô, âu yếm nói: "Có phải rất mệt không?”
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Rất mệt! Về đến nhà anh phải xoa bóp cho em đó.
Trần Thanh Phong gật đầu, cười tươi tắn: 'Không thành vấn đề, bảo đảm anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Hai người thật sự mong xung quanh không có người để có thể nắm tay, nắm chân, rồi ôm ấp một chút.
Một ngày không gặp như cách ba thu.
Trần Hồng nổi hết da gà nói: "Hai vợ chồng trẻ hai em thật khiến cho người ta sởn gai ốc." Tô Tiểu Mạch cười khổ: "Mọi người ở nhà cũng quen rồi chị."
Mới có như thế này thì đã nhằm nhò gì đâu.
Trần Hồng đánh giá Tô Tiểu Mạch từ trên xuống dưới, cười nói: "Chị thấy trạng thái của em hình như tốt hơn rồi đúng không?"
Tô Tiểu Mạch không hiểu nhìn sang, Trân Hồng cũng thật tâm nói: "Ngày hôm qua, chị thấy em còn rất áp lực, hôm nay cả người đều thả lỏng ra không ít. Kỳ thật mang thai cũng không có cái gì đáng sợ như em nghĩ đâu! Lúc trước chị mang thai đứa thứ ba, ngay lúc đó anh rể của các em lại bị thương, chị vừa phải chăm sóc anh ấy lại còn phải chăm hai đứa con nhỏ nữa. Đến chị còn không hiểu nổi sức đâu mình làm nổi, vậy mà vẫn sanh được đứa con trắng trẻo, mập mạp đó thôi. Tuy thể trạng mỗi người mỗi khác, nhưng em cũng đừng có tự tạo áp lực cho mình, cứ nghĩ tích cực lên, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi."
Tô Tiểu Mạch gật đầu đáp: "Cảm ơn chị cả, em hiểu rồi. Có lẽ do em lo nghĩ quá nhiều."
Trần Hồng cũng cười dịu dàng, an ủi cô: 'Không có việc gì đâu, cẩn thận an dưỡng đến lúc sinh đứa bé nhé."
Tô Tiểu Mạch cười: 'Dại"
Đến Tô Tiểu Mạch cũng phải công nhận một điều, Khương Điêm Điềm đích thị là một cô bé đến mang may mắn! Chỉ cần nhìn thấy cô ấy vui vẻ, cô liền nghĩ thông tất cả mọi việc khúc mắc trong lòng.
Nếu cuộc đời cô được làm thành một bộ phim truyền hình thì nữ chính của bộ phim đó chắc chắn là Khương Điềm Điềm chứ không phải cô.
"Chị năm, chị làm gì mà nhìn chằm chằm Điêm Điềm của em thế! Em nói cho chị biết, chị đừng có mơ tưởng cướp Điềm Điềm của em đi." Trân Thanh Phong mở miệng trêu đùa.
Tô Tiểu Mạch đưa mắt nhìn Trân Thanh Phong một cái thật sâu sắc, tuy rằng đời trước anh cũng là bởi vì cô mới xảy ra chuyện, nhưng những lời mà sâu trong lòng cô muốn nói ra thì cô cảm thấy bản thân mình vẫn phải nói: "Chị thấy em thật sự không xứng với Khương Điềm Điềm."
Trân Thanh Phong mờ mịt: "??2"
Tô Tiểu Mạch bật cười: "Điềm Điềm tốt như vậy, có thể xem như là nữ chính trong các bộ truyện ngôn tình. Mà nữ chính chẳng phải đều chỉ xứng với tổng tài bá đạo hay saol"
Trân Thanh Phong: ... Chị năm, chị đừng tưởng chị là phụ nữ mang thai thì em sẽ không dám đánh chị!"
Tô Tiểu Mạch cười thành tiếng: "Chị nói đùa thôi!"
"Không buồn cười một chút nào!" Trân Thanh Phong với Khương Điềm Điềm trăm miệng một lời.
Khương Điềm Điềm nhăn nhó nói: "Chị năm à, ngoại trừ một mình em thì không có ai được nói anh Tiểu Phong không xứng với eml"
Trân Thanh Phong võ ngực nói: "Em cùng Điềm Điềm là trời sinh một cặp đấy, ai mà nói bọn em không xứng đôi, đừng trách tại sao em lại nổi nóng."
Tô Tiểu Mạch mang theo ý cười trên môi, giơ tay đầu hàng: "Chị sai rồi, là chị sai... vê sau chị cũng không dám đùa như thế này nữa." Sau đó cô lấy lại nghiêm túc nói: "Thật lòng nhé, các em rất xứng đôi."
Hai đứa trẻ này nhìn kiểu gì cũng xứng, chỗ nào cũng đẹp đôi.
Ngoại trừ việc Trân Thanh Phong không có thân phận tổng tài bá đạo thôi.
"Em phải nỗ lực nhiều hơn để cuộc sống của Điềm Điềm được thoải mái hơn nhé." Tô Tiểu Mạch đột nhiên nghiêm túc dặn dò. Trân Thanh Phong cũng vô cùng nghiêm túc gật đầu đáp lời: "Đó là đương nhiên rồi! Em hiện tại cũng đang rất nỗ lực đây!"
Anh vốn dĩ chẳng phải là một kẻ lười biếng, ham ăn, lười làm nổi tiếng trong thôn hay sao. Vì Điềm Điêm anh đã cố gắng nhiều như thế nào, ai cũng có thể thấy được, mùa đông trời lạnh như vậy, anh còn lặn lội đi lên huyện bán đồ để kiếm thêm chút tiền để cải thiện cuộc sống cho cô.
"Hiện tại em đang rất nghiêm túc làm việc đấy.' Trân Thanh Phong quay sang Trân Hồng, hỏi: "Chị cả, chị nói xem em có nói sai không?"
Trân Hồng lập tức mở miệng hỏi: "... Hôm nay trong đại đội nghỉ việc sao?"
Trân Thanh Phong lập tức đỏ mặt nhìn lên trời.
Tô Tiểu Mạch không nhịn được mà cười thành tiếng.
Khương Điềm Điềm lại càng vui sướng hơn, cười cũng tươi tắn hơn.
Trân Hồng châm chọc: "Em nỗ lực cái kiểu gì mà hôm nay còn xin nghỉ chứ?"
Trân Thanh Phong liền lớn giọng lấp liếm: "Không phải do em quan tâm đến vợ của em hay sao? Tối hôm + Điềm Điềm không trở về, em lo lắng gần chết!" qua Anh đưa mắt nhìn trái, nhìn phải một chút, liền nắm lấy tay Khương Điềm Điềm thật chặt một cái, rồi lại buông ra ngay. Ủ rủ nói: 'Anh đã ngủ không ngon đấy!"
Trân Hồng lại lên giọng trêu chọc: "Em đừng có mà nói láo nhé."
Trân Thanh Phong nhíu chân mày, anh phản bác: "Em nói thật đấy.' Anh dùng ánh mắt chân thành nhìn Khương Điềm Điềm: "Chị không tin thì thôi, tình cảm của em và Điềm Điềm sâu đậm như thế nào, chị đâu có hiểu được!"
Trần Hồng đưa tay cốc lên đầu Trần Thanh Phong: "Chị không hiểu được sao? Lúc chị kết hôn, em chỉ mới là một đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch đấy!"
Khương Điềm Điêm đứng dậy che chắn cho Trần Thanh Phong: "Chị cả, chị không được ức hiếp anh Tiểu Phong của em." Trần Hồng và Tô Tiểu Mạch: "..."
Tình cảm của hai vợ chồng son thật đúng là ngọt ngào!
Cô còn chưa có kịp nói cái gì đã vội vội vàng vàng bảo vệ nhau, thật khiến cho người khác đố ky quá đi.
Dù là như vậy... hai người bọn họ lại đem đến cho người khác cảm giác tin tưởng vào tình yêu.
Trần Hồng mỉm cười mãn nguyện: 'Hai đứa phải suốt đời yêu thương nhau như vậy nhé."
Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong đồng thanh nói: "Đó là đương nhiên!"
Trân Thanh Phong nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Khương Điềm Điềm, chân thành nói: "Không đối xử tốt với em, anh còn biết đối xử tốt với ai nữa!" Khương Điềm Điềm cười ngọt ngào: "Em cũng sẽ đối tốt với anh."
Hai người lại nhìn nhau âu yếm, sau đó nở nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận