Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 69

Chương 69Chương 69
Lúc này đây Trân Hồng không chỉ về nhà để đưa xe mà còn có chuyện khác để bàn.
Chuyện là có liên quan tới nhà máy làm việc của chồng Trân Hồng, chồng của Trân Hồng làm việc ở nhà máy của chủ nhiệm Lý, mà ông Lý thì đảm nhiệm chức vụ phó xưởng, mà lúc này ở bên xưởng cũng bắt đầu đi nhập hàng mới về.
Thật ra dựa theo thân phận của chủ nhiệm Lý thì có thể phân chia công việc này cho ai tùy ý ông thôi. Nhưng lúc trước việc này do con trai ông đảm nhiệm, ai cũng nhớ rõ cả.
Vậy nên thành ra cũng không có ai tranh làm mấy cái việc này.
Mà phó xưởng Lý cũng muốn phân công cho con trai ông ấy làm chuyện này, bản thân mình té ở đâu thì đứng lên ở đó.
Cho nên cuối cùng bản thân Tiểu Lý đành phải ra quân xuất trận đi ra ngoài nhập hàng vê cho xưởng.
Đây là mong ước của ông Lý nhưng mà bản thân Tiểu Lý lại không muốn như vậy!
Hắn cảm thấy bản thân mình không giỏi trong vấn đề này chút nào. Thật ra nếu không phải đi đến Cát Lâm ở tít bên kia núi thì ít ra hắn còn có hứng thú để đi, nhưng đăng này lại là Cát Lâm xa xôi như vậy, bản thân hắn cũng có chút sợ hãi.
Ai mà không biết càng đi về phía bắc thì càng gặp nhiều con vật to lớn kinh khủng chứ!
Tuy rằng bản thân hắn cũng ở Đông Bắc, nhưng mà bọn họ ở bên này đã là nơi kinh tế tương đối phát triển rồi, so với phía bên kia vẫn còn núi rừng hoang sơ sao mà giống nhau được. Cho nên hỏi sao mà không muốn đi chứ, đợt trước là đi đến nơi phồn hoa đô hội, còn lần này lại đi đến chỗ chim còn không thèm j nữa mà. Nhưng mà cũng vì lần đi này làm Tiểu Lý nhớ tới cái người năm đó đi cùng hắn "khua môi múa mép”, chính là Trân Thanh Phong.
Thật ra sau khi đi mua đồ từ đợt đó về, bản thân hắn có trốn tránh mấy mối quan hệ quen biết cũ, nhưng mà hắn vẫn còn giữ liên hệ với anh rể của Trân Thanh Phong, cả hai vẫn còn rất thân thiết.
Cho nên lần này mới tới nhờ cậy anh rể của Trần Thanh Phong nói giúp một tiếng, mà bản thân làm anh rể biết em vợ mình sau lưng làm việc gì, thành ra cũng không muốn em vợ mình vì chuyện này mà chậm trễ việc kiếm tiền.
Nhưng mà bản thân Tiểu Lý cũng quá là thảm, không còn cách nào khác chỉ có thể nhờ hắn đi hỏi giúp một chút thôi.
Chính vì vậy nên hắn đành để vợ mình Trân Hồng về nhà chuyển lời giúp mình.
Một chuyến đi cũng giống như lần trước thôi, phải mất hơn hai mươi ngày hoặc một tháng, bên kia Tiểu Lý vẫn như cũ bao ăn bao ở và gửi cho ba mươi lăm đồng.
Thật sự mà nói với bản thân Trân Thanh Phong hiện giờ anh cảm thấy ba mươi lăm đồng cũng không gọi là nhiều.
Dù sao bây giờ cũng không còn giống như ngày trước nữa, tuy rằng anh nói bản thân anh sẽ suy nghĩ vê chuyện này, nhưng trong lòng cũng không có ý nghĩ sẽ đi.
Vả lại nếu anh đi chuyến này thì vợ anh phải làm sao bây giờ? Tiểu Thất nhà anh cũng không phải đơn giản một mình vợ anh có thể chăm nổi.
Có điều Tô Tiểu Mạch đứng ra mở miệng nói chuyện lại khiến cho mọi người như người ngủ tỉnh giấc.
"Theo lý thuyết thì em cũng không nên xen vào chuyện này, nhưng mà riêng bản thân chị cảm thấy đi một chuyến này cũng không hẳn không tốt đâu. Người ta đều nói trong rừng núi sâu thẳm thì sẽ luôn có những đồ vật nhiều năm tuổi, nếu chuyến đi này có thể đổi được một ít nhân sâm hay đồ vật linh tinh gì trở vê cũng tốt mà, những thứ đó được thấy vào thời điểm mấu chốt luôn là thứ có thể cứu mạng chúng ta."
Cô cười cười rồi nói tiếp: "Tiền thật ra cũng là thứ tốt, nhưng vào những thời khắc mấu chốt cũng không thể cứu mạng mình được. Hơn nữa mấy cái nhân sâm nhiều năm tuổi mỗi năm mỗi khan hiếm, cứ một năm qua đi lại càng khó tìm hơn năm trước."
Mấy lời này của Tô Tiểu Mạch nói ra đúng là hợp lý.
Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm đều là người thông minh, chỉ cần nghe cô nói như vậy liên hiểu ra vấn đề.
Nhờ vậy mà bản thân Trần Thanh Phong cũng đã chuyển lời, nói là sẽ đồng ý đi, mà sau đó anh cũng thu về cho mình không ít tiền.
Bà Trân cầm hai ngàn đồng tiên đưa cho Trần Thanh Phong, Tô Tiểu Mạch cũng đưa cho anh một ngàn, Trần Thanh Phong hỏi Khương Điềm Điềm: "Nhà chúng ta có bao nhiêu tiền?"
Khương Điềm Điềm suy nghĩ một lát rồi nói: 'Một ngàn mốt ạ."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Vậy thì em lấy đưa cho anh một ngàn đi."
Anh suy nghĩ rồi nói: "Anh nghĩ nếu như lần này có cơ hội thì anh sẽ lấy tiền đem đổi thành nhân sâm đem vê. Anh suy nghĩ kỹ rồi, thật ra những gì chị năm nói rất đúng, nhân sâm là thứ khó mà tìm được, mà chúng ta cũng khó có cơ hội giống như lần này, nếu lần này không nắm bắt thì đúng là không biết đến bao giờ mới có thể có lại được. Hơn nữa nơi đó hoang sơ nhưng mà nhân sâm cũng không có nhiều."
"Chứng tỏ người ta dù khó khăn cũng muốn đến tận mấy nơi như vậy để tìm. Mà cha mẹ chúng ta đều đã lớn tuổi rồi, bây giờ chúng ta tích góp một chút cho Sau này cũng tốt. Mà nếu như mua về vợ chồng mình không dùng được thì đem đi bán cũng rất được giá."
Khương Điêm Điềm gật đầu nói: "Em đều sẽ nghe theo ý anh." Trân Thanh Phong lại nói thêm: "Anh cũng sẽ đem theo một ít xà phòng thơm, biết đâu đến lúc đó lại cần dùng."
Khương Điềm Điềm chỉ lo lắng dặn dò: "Làm gì thì làm nhưng anh cũng phải cẩn thận một chút nhé!"
Trần Thanh Phong cười đáp: "Anh lớn rồi cũng có phải đồ ngốc đâu mà không cẩn thận, em cứ yên tâm đi, anh tự lo được mà."
Khương Điềm Điềm dịch người về phía trước lấy tay kéo cái ót của Trần Thanh Phong lại gần mình, cô lấy trán mình cụng vào trán anh, nhỏ giọng nói: "Em với Tiểu Thất không có anh là không được. Cho nên anh ở bên ngoài không được làm gì bậy bạ, phải hết sức cẩn thận đấy nhé!"
Trân Thanh Phong xoa tóc cô nói: "Anh hiểu rồi."
Khương Điềm Điềm càng dựa vào người Trần Thanh Phong gần hơn một chút.
Trần Thanh Phong cất giọng hỏi: "Có cần anh thề cho em thấy không?"
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Được, anh thề đi, nếu như anh ra ngoài làm chuyện gì có lỗi với em thì sẽ bị sét đánh chết."
Trân Thanh Phong cười như không cười nói: "Vợ của tôi ơi em thật là đồ tàn nhẫn mà."
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nói: "Thế anh không dám thề đúng không?"
Trần Thanh Phong vội nói: "Có chứ!"
"Anh thề, nếu như ở bên ngoài bản thân Trần Thanh Phong này làm điều gì có lỗi với vợ mình thì sẽ bị sét đánh chết."
Khương Điềm Điềm cảm thấy thỏa mãn cười nói: "..."
"Phải vậy mới được chứ."
Cô tỉ tê vào tai anh nói: 'Mặc kệ là thế nào đi nữa, chỉ cân chúng ta còn sống thì cái gì cũng sẽ làm được. Cho nên nếu gặp chuyện gì cũng đừng vì tham quá mà cố anh nhé. Bọn anh mới tới đó nên phải cẩn thận. Có việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định, đừng quên ở nhà còn có cha mẹ và vợ con đang đợi đấy."
Trân Thanh Phong siết chặt cô vào lòng đáp: "Anh biết rồi."
Tuy rằng Khương Điềm Điềm cứ lải nhải không ngừng, nhưng mà Trần Thanh Phong lại cảm thấy giọng nói của cô thật êm dịu.
Anh cứ như vậy mà ôm chặt lấy cô vợ nhỏ của mình không buông: "Vợ yêu của anh ơi, ở nhà đợi anh nhé."
Khương Điềm Điềm dạ một tiếng, nói: "Anh đi tranh thủ về sớm đấy."
Mọi chuyện cứ như vậy mà định đoạt, Trân Thanh Phong cũng đã xin đại đội nghỉ, cùng với Tiểu Lý, hai người đi đến Cát Lâm Trường Bạch, trên người anh mang theo hẳn bốn ngàn đồng tiền, cũng vì vậy mà bản thân cũng không quá khó khăn.
Bà Trần còn chuẩn bị cho anh hai miếng quần lót dày để có thể tùy ý cất giấu tiên bên trong.
Khương Điềm Điềm: '..."
Tiền này có chút không được sạch cho lắm...
Đại khái là cảm giác được cha của mình sẽ phải ra ngoài rất lâu, nên bé con Tiểu Thất cả một ngày cứ oa oa khóc to hết lần này tới lần khác, đứa trẻ này đúng là không phải một bé con ngoan ngoãn.
Có điều khóc tới khóc lui nhưng cuối cùng có thể cảm nhận được là cha già của mình vẫn sẽ phải đi, cho nên bé con cũng thôi không khóc nữa.
Ngay tại lúc này đây, Trần Thanh Phong cũng đi mất một tháng mới trở về.
Thời điểm anh trở về làm tâm lúc buổi chiều, cả người đầy bụi đất mệt mỏi, tóc tai thì lộn xộn như tổ ria thì xôm xoàm, mắt thì thâm quầng rất đậm. qua, râu Nếu không phải do bình thường cả người anh toát lên vẻ sáng sủa đẹp trai, tự nhiên bây giờ lại thấy cả người anh lem luốc là biết phải chịu cực khổ không ít, nhìn trông rất đáng thương. Phải nói hai người họ ngồi trên xe lửa hai mươi ba mươi tiếng đồng hồ, mà trên người cũng đem theo bao nhiêu là đồ quý như vậy, thành ra bản thân cũng không dám ngủ nghỉ quá sâu giấc, bởi vậy nên tất nhiên bộ dạng sẽ thành thế này rồi.
Vừa thấy anh trở vê, Khương Điềm Điềm chạy như bay lại, cả người bổ nhào vào lòng ngực của Trần Thanh Phong hét lên: "Anh Tiểu Phong, em nhớ anh rất nhiều!" Trần Thanh Phong võ vỗ cô vợ bảo bối của mình nói: "..."
"Anh cũng rất nhớ em."
"Cho thằng nhóc này biết bao nhiêu tiên sao không ăn uống tử tế để bản thân biến thành bộ dạng như thế này chứ!" Bà Trần nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của con trai mình thì cũng rất là đau lòng.
Đừng nhìn bình thường bà hay la mắng con trai mình như vậy, nhưng thật ra bản thân bà cũng rất thương con trai.
Trân Thanh Phong vui vẻ nói: "Ai u mẹ của con ơi, đi lần này thôi sau này con cũng không đi nữa đâu! Lần này đi với Tiểu Lý nếu không phải bản thân con nhanh nhạy. Nói không chừng đúng là có chuyện xảy ra rồi."
"Có chuyện gì vậy?" Người một nhà nghe anh nói vậy đều đồng loạt ngừng lại nhìn về phía Trần Thanh Phong.
Trân Thanh Phong lôi kéo Khương Điềm Điềm cùng nhau đi vào cửa, lúc này anh ngồi xuống ổn định rồi nói: "Có thể cho con miếng nước trước được hay không?”
Chị dâu tư Trân nhanh chân chạy đi múc nước đưa qua: em uống đi."
Trân Thanh Phong uống hết một ngụm mới nói: "Chúng con đi trên đường thì gặp cướp.'
"Cái gì? Gặp cướp sao?"
Trân Thanh Phong lại nói tiếp: "Thời điểm chúng con còn ở bên kia núi Trường Bạch thì gặp được bọn cướp ở dọc đường đi. Cũng may tụi con không quá xui xẻo nên chạy thoát được, sau đó lại gặp được một ông thợ săn, nhờ vậy mới tìm được đường ra.
Sau khi ra tới báo án người ta mới nói cho con biết mấy loại chuyện này xảy ra ở đây rất thường xuyên.
"Bên kia nguy hiểm như vậy sao?"
Trần Thanh Phong lắc đầu đáp: "Cũng không hẳn đâu ạ, chỗ nào mà chả như nhau thôi, cả nước chúng ta không chỉ riêng chỗ đó không đâu. Những người lái xe ở đó cũng nói rõ, thường mấy chỗ hoang vu như vậy rất hay gặp cướp đến chặn đường. Bọn họ mỗi lần lái xe kéo chở hàng đều rất cẩn thận. Đi trên đường không dám làm gì quá manh động. Tụi con lần này đi không biết sao lại đụng độ chuyện như thế này."
Mặc kệ Trần Thanh Phong nói như thế nào, bản thân Khương Điềm Điềm biết nó nguy hiểm hơn những gì anh nói nãy giờ, cho nên cô thì thâm bảo: "Sau này chúng ta không bao giờ đi nữa."
Trân Thanh Phong cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, sau này không đi nữa!"
Anh kéo bao đồ to lại nói: "Mẹ, cái này là đồ con mua được đem về, đây là túi quả phi, đừng nhìn thấy nó không đáng giá nhưng mà nó ăn cũng rất ngon. Còn có túi này là nấm. Có nhiều lắm nhưng con chỉ mang nhiêu đây về thôi. Ở bên kia cũng có mà chúng ta bên này cũng có do con thấy giá bên đó khá rẻ nên mới mua về một ít. Hai bao đồ to này tổng cộng bốn mươi đồng tiền."
Bà Trân ừ một tiếng rồi nói tiếp: "Còn gì nữa đấy?"
Bà chỉ chỉ cái tay nải trên mặt đất, lúc này Trân Thanh Phong mới vỗ đầu nói: "Haiz quên mất đúng là đầu óc của con kém quá rồi."
"Đây là lông chồn con mua được, cái này người ta làm rất tốt, tổng cộng là tám tấm, hết bốn trăm đồng tiền. Không phải là cha cứ tới mùa đồng buổi tối sẽ bị lạnh sao ạ? Mẹ lấy tám tấm này làm thành một tấm lớn giống như chăn lót sẽ rất ấm, vừa vặn cho cha nằm. Con nghe nói mùa đông mà đắp cái này sẽ rất ấm áp." Bà Trần mở to hai mắt nhìn con trai mình hỏi: "Con mua cái này làm gì mà nhiều như vậy chứ?"
Trân Thanh Phong lắc đầu nhìn mẹ mình nói: "Ai u mẹ của con ơi, chúng ta mua bên đây tám tấm lông chồn này ở đây không có giá dưới sáu trăm đồng đâu. Vả lại cho dù có nhiều tiền cũng không mua được nhiều như vậy đâu. Lần này mua được nhiều như vậy cũng không thể để bên ngoài biết được ạ!"
Bà Trân trợn trắng mắt, có điều bà cũng rất nhanh mở tay nải ra kiểm tra, vuốt lấy tấm lông chôn mềm mại, phải công nhận mấy tấm lông này nếu đợi đến mùa đông lấy ra dùng đúng là thích thật.
Bà vuốt ve phát nghiền không rời tay ra được, lúc này mới cảm thán nói: "Cái này đúng là tốt thật."
Trân Thanh Phong quay sang nhìn kế toán Trần hỏi: "Cha sờ thử xem sao đi ạ.
Kế toán Trần cũng không nhịn được mà tiến lại sờ thử, không cần nhiều lời, sờ thử qua một lần liền biết đây đúng là đồ tốt.
Ông khẽ gật đầu khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
Sắp già rồi mà ông còn dùng được đồ tốt như vậy nữa, không vui làm sao được.
Bà Trần lại tiếp tục hỏi: "Còn nhân sâm thì sao? Con có mua được không?"
Trân Thanh Phong gật đầu đáp: "Mua được chứ sao không ạ."
Hai vợ chồng già nghe vậy thì vui mừng không thôi, Trân Thanh Phong cũng chỉ nói đơn giản một chút: "Ở đây có hai cây, một cây ba mươi năm, một cây hai mươi năm, tổng cộng hết bảy trăm đồng tiền. Lần này con ra ngoài mẹ đưa cho con hai ngàn đồng tiên. Lông chồn hết bốn trăm đồng, nhân sâm hết bảy trăm đồng, hai bao lúc nãy bốn mươi đồng, tổng cộng hết một ngàn một trăm bốn mươi đồng. Dư lại tám trăm sáu mươi đồng ạ."
Bà Trần chạy nhanh lại mở ra xem nhân sâm bên trong, bọn họ sống bao nhiêu năm rồi vẫn chưa từng nhìn thấy thứ tốt như vậy, nghĩ tới đồ vật giá trị như vậy cũng cảm thấy khó mà có được, không nghĩ tới sẽ có một ngày bà cũng có cơ hội sở hữu nó.
"Cái này là mẹ cùng với cha các con để lại cho nhà ta làm của cải phòng thân, nên mấy đứa tụi con cũng đừng có mong ngóng gì nhiều." Bà Trân chớp lấy bao đồ phủi phủi một chút rồi đem cất luôn, bà còn xua tay bảo: "Đi đi đi, tất cả đều về phòng hết đi."
Trân Thanh Phong đem theo túi nhỏ của mình rồi nói: "Con cũng đi về phòng đây."
Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm hai người trở vê phòng, anh không chút do dự cúi đầu xuống hôn lên mặt vợ mình một cái rồi nói: "Thật là nhớ em quá đi.
Khương Điềm Điềm thấp giọng đáp: "Em cũng vậy mà."
Trần Thanh Phong dùng sức ôm chặt lấy cô, không buông tay còn nói: "Em thật là tốt bụng."
"Nha! Ếch ếch đào đào đào!" Bé con Tiểu Thất lúc này cũng đã tám tháng tuổi đang ngồi ở trên xe nôi phun bong bóng, miệng còn không ngừng nói gì đó.
Trần Thanh Phong quay đầu lại thấy con trai đang ngồi trong xe, tay nhỏ thì dùng sức múa may quay cuồng, bộ dạng đang vô cùng tức giận.
Anh vui tươi hớn hở cười một cái sau đó đứng lên đi tới ôm lấy con trai bảo: "Sao, có nhớ cha không?”
Bé con miệng cứ ê ê a a rồi phun bong bóng.
Trân Thanh Phong lại rất hiểu cái cách truyền đạt của con trai mình, anh cũng ê a vài câu sau đó lại quay đầu về phía Khương Điềm Điềm nói: "Con trai anh bảo mấy ngày nay nó đều đặc biệt nhớ anh đấy!"
Khương Điềm Điềm cười đáp: "Anh đúng là nói dối không chớp mắt."
Trân Thanh Phong nhướng mày nói: "Anh làm gì có nói dối đâu chứ! Bé con còn bảo em cũng đặc biệt nhớ anh này, buổi tối còn trộm khóc một mình đây!"
Khương Điềm Điềm cãi lại: "Hứ! Em làm gì có!" Mặc dù nói như vậy nhưng đôi mắt của cô đã phản bội cô rồi.
Trần Thanh Phong còn rất khẳng định nói: "Còn nói không có. Em rõ ràng có còn chối kia."
Anh dùng sức ôm lấy Khương Điềm Điềm, nói: "Em nhìn đi, con trai đã nói hết cho anh biết rồi."
Khương Điềm Điềm chu miệng phản bác: "Bé con chắc chắn sẽ không mách đâu, chỉ có anh là giỏi đoán mò thôi."
Trân Thanh Phong cười như không cười nói: "Cho là anh đoán mò thì anh cũng đã đoán đúng rồi còn đâu."
Khương Điềm Điềm đánh nhẹ vào lòng ngực Trân Thanh Phong một cái rồi nói: "Anh là cái đồ đáng ghét."
Cô còn lâu mới khóc nhè, chỉ là... Buổi tối thường có hạt cát bay vào mắt cô thôi.
Đúng vậy... chính là hạt cát đấy mà.
"Thế anh đã mua gì vậy?"
Lúc này Trần Thanh Phong lại hạ thấp giọng mình xuống cực thấp: "Anh cũng có mua hai cây nhân sâm cho chúng ta."
Khương Điềm Điềm chớp mắt, Trần Thanh Phong lại thì thâm: "Một cây năm mươi năm, một cây ba mươi năm, tổng cộng hết một ngàn mốt."
Anh lôi kéo Khương Điềm Điềm lại thủ thỉ: "Loại cây này là thứ tốt khó mà cầu được, chúng ta khó lắm mới tìm ra được nó, lần này mà không mua thì đúng là có lỗi với ông trời đã tạo ra cơ hội rồi."
Khương Điềm Điềm thắc mắc hỏi: "Sao anh có đủ tiền mà mua vậy?" Trần Thanh Phong vui vẻ đáp: "Anh mượn của Tiểu Lý một trăm đồng."
Khương Điềm Điềm lại hỏi: "Anh ta biết anh..."
Trân Thanh Phong lắc đầu nói: "Anh ta chỉ biết anh mua có một cây thôi, dù sao anh cũng không phải người ngốc! Cho dù bản thân anh ta không phải người xấu thì anh cũng không để anh ta biết quá nhiều được. Chứ không em nghĩ anh rảnh tới mức độ, đi đến cái nơi xa xôi như vậy cũng chỉ có thể mua nhiêu đó với nấm thôi sao?"
Khương Điềm Điềm xoa xoa khuôn mặt của Trân Thanh Phong nói: "Anh thật là thông minh." !, Trần Thanh Phong lại nói: "Thật ra anh mua tới bảy cây lận, còn có ba cây nữa, hai cây là của chị năm, còn một cây còn lại là của chị cả. Của chị cả thì lúc ở công xã anh đã đưa cho chị ấy rồi. Cây của chị ấy là hai mươi năm hết hai trăm đồng tiền. Lúc đi chị cả đưa cho anh ba trăm đồng anh còn mua cho chị ấy một bao nấm nữa, cái này là đồ ăn mua nhiều cũng không lỗ. Còn của chị năm thì một cây ba mươi năm, một cây mười năm hết ba trăm đồng. Anh đợi một tí chị ấy qua đưa cho chị ấy luôn."
Khương Điềm Điềm cảm thán không thôi: "Chỉ có chúng ta mới có một cây năm mươi năm thôi đó."
Trân Thanh Phong gật đầu đáp: "Đúng vậy, anh suy nghĩ rồi, cái cây nhân sâm này có đưa cho cha mẹ thì cha mẹ cũng không dùng được. Nếu vậy thì chúng ta cứ để đấy cho chúng ta. Nếu có chuyện gì còn có cái mà lấy ra dùng."
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Anh nói vậy cũng đúng."
Hai vợ chồng nằm nói chuyện dông dài, trong chốc lát thì Khương Điềm Điêềm từ những gì anh nói mới dần hiểu ra được. Thật ra không phải là ai đi tới đó thì cũng có thể tìm cách mua được, nếu đem đi đổi, cá nhân người dân ở đó cũng chưa chắc đã có được một cây như vậy.
Trân Thanh Phong để có thể mua được mấy thứ này là do gặp được ông lão thợ săn đã cứu hai người, anh nịnh nọt hết lời mới được ông ấy chỉ điểm. Ông thợ săn đã giới thiệu cho anh đi đến nơi có thể mua được mấy thứ này với số lượng lớn.
Trân Thanh Phong kể lại: "Bọn họ cũng có hẹn là sẽ viết thư qua lại để giữ mối quan hệ với nhau.
Làm quen được với những người như vậy thì chắc chắn có lợi chứ không có hại, Trân Thanh Phong là người thông minh nên lúc nào anh cũng hiểu được mối quan hệ nào cần thiết cho mình trong tương lai.
Anh nói tiếp: "Anh còn đem kỹ thuật trông giá đỗ của nhà chúng ta cho ông ấy."
Khương Điềm Điềm: "Dạ??"
Cô thấp giọng nói: "Anh không sợ chị năm biết được sẽ giận sao?"
Trần Thanh Phong lắc đầu đáp: ... Em nghĩ chị năm là người ngốc sao, đây là do trước khi đi chị năm là người nhắc nhở anh làm vậy đấy.
"Chị ấy nói làm người muốn gì cũng phải biết cho đi trước, có như vậy mới có được thứ mình muốn, anh nghĩ chính chị ấy cũng hiểu rõ mấy thứ này không phải là củ cải mà trên đường hay bán mà muốn mua ở đâu được thì mua, phàm cái gì khó mua thì dùng những thứ sẵn có mà không thiệt hại quá nhiều của bản thân ra đổi lấy cũng xứng đáng.
Vậy nên đến đó có người dân bản xứ dẫn đường thì mình phải bỏ ra một chút lòng thành. Lúc đến đó anh còn chủ động khoe ra và hướng dẫn ông ấy trồng giá đỗ.
Bây giờ đang là mùa hè sẽ không có gì đặc biệt nhưng chờ đến mùa đông thì mọi thứ lại khác. Đến lúc đó sẽ biết được ưu điểm của nó là gì. Ông lão thợ săn là người thông minh nên rất nhanh đã hiểu được lời nói của anh."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Hai người hiểu ý nhau là được rồi."
Cô lại bổ sung: "Nói chung anh cứ xem xét thấy tốt là được, mấy cái này em cũng không hiểu cho lắm." Trân Thanh Phong nở nụ cười, anh chọc chọc vào khuôn mặt béo trắng của con trai rồi nói: "Bé con hôm nay lại không có khóc nhỉ?"
Khương Điềm Điềm bình thản đáp: "Chắc là nhớ anh quá nên thấy anh về liên nể mặt không khóc đấy."
Trân Thanh Phong vui sướng ôm lấy con trai nói: "Con trai ngoan, con nhớ cha lắm đúng không? Chờ một lát nữa hai cha con mình cùng nhau tắm chung nhé! Có được không nào?”
"Phụt phụt... không!"
Trân Thanh Phong: "!II"
Anh ngạc nhiên kèm theo vui mừng nói: "Ái chà, con trai tôi có thể nói được này, bé con còn nghe hiểu được anh nói gì này, còn biết nói không nữa."
Khương Điềm Điềm đi lại gân, chọt chọt vào gương mặt béo của con trai nói: "Con là không đồng ý với cha con à? Có phải hay không?" "Phụt phụt... không!"
Bé con cảm thấy việc này khá là thú vị, cứ lâu lâu lại chu miệng thổi phụt phụt.
Khương Điềm Điềm tối sâm mặt lại, sau đó lại hỏi tiếp: "Con có muốn uống sữa hay không?”
"Phụt phụt... không!"
Đấy anh mau nhìn đi!
Căn bản là không phải lúc nào cũng nghe hiểu người ta nói gì!
Khương Điềm Điềm nhìn vê phía Trần Thanh Phong, nói: "Đây là do anh quá xem trọng con trai anh rồi."
Trần Thanh Phong vẫn cố chấp nói: 'Nhưng mà ít ra con cũng biết nói chuyện đấy thôi, con trai anh biết nói không được kìa, em nói xem sao con trai nhà chúng ta lại thông minh như vậy chứ, đây chắc chắn là giống anh rồi."
Khương Điềm Điềm chống nạnh: "Nói bậy, cái này là giống em!" "Giống anh!"
"Giống em!"
Hai người cứ như vậy mà tranh nhau, Tô Tiểu Mạch cùng với hai đứa con song sinh của mình vừa bước vào sân đã nghe thấy tiếng tranh nhau của hai vợ chồng, hai đứa bé không hiểu có chuyện gì nên chạy nhanh ra sân ngoài cất giọng nói: "Bà ơi, chú nhỏ và thím nhỏ cãi nhau ạ."
Bà Trần khó hiểu hỏi lại: "Cãi nhau sao?"
Hai người này mà cũng có lúc cãi nhau nữa à? Còn lâu bà mới tin vào điều đó.
"Thế cãi nhàu vì lí do gì?"
Anh trai lớn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hai người tranh cãi với nhau xem Tiểu Thất thông minh giống ai."
Mọi người: ”...'
Em gái nhỏ còn bổ sung: "Hai người đều cảm thấy Tiểu Thất thông minh giống chính mình đó ạ.
Không trách được tính cách hai người họ là vậy mà.
Bà Trần đứng lên nói: "Để bà đi xem."
Mới vừa đi tới cửa, liền nghe được Khương Điềm Điêm đã ôm ồm nói: "Cái này là giống anh này."
"Ủa sao vừa rồi em còn nói giống em mài" Trần Thanh Phong cãi lại: "Vợ này, sao em có thể lật mặt nhanh như vậy được?"
Khương Điềm Điềm thản nhiên nói: "Thông minh là giống em còn ¡ thúi là giống anh!" Trần Thanh Phong kêu lên: "Nào như em nói đâu chúr!"
Khương Điềm Điêm khăng khăng bảo: "Cứ như vậy cứ như vậy đi, anh còn muốn thế nào nữa!"
Trần Thanh Phong tủi thân nói: "Ô ô, vợ ơi sao em lại hung hăng như vậy chứ..." Bà Trần khóe miệng run rẩy một chút, xoay người liền đi ra ngoài, bà mà đứng lâu thêm một chút sợ là chịu không nỗi lại mắng chửi người nữa!
Mặc kệ hai người đó đi, bà không quản nữa.
Hai đứa bé thấy bà nội mình đi ra nhanh như vậy liền tò mò hỏi: "Bà nội ơi, bà đã khuyên bảo tốt rồi sao ạ?"
Bà Trần thản nhiên nói: 'Không có, ai rảnh lại đi khuyên bảo hai đứa ngốc đấy làm gì, giờ lại đi tranh xem con mình ¡ giống ail"
Hai đứa trẻ đang định đi tìm em bé chơi một chút nghe vậy liên lập tức dừng bước chân.
Thúi lắm... không chơi với nhau được nữa rồi!
Hai đứa bé lúc này liền quyết đoán thay đổi phương hướng: "Chúng ta đi tìm Lục Hổ chơi thôi."
Mà Lục Hổ lúc này lại bận ngủ rồi.
Cái đứa bé này là người cực kỳ thích ngủ! Cặp song sinh khuôn mặt buồn rầu: "Thật là chán quá đi."
Hai người em này của bọn họ đúng là hai tính cách khác nhau, cứ như trống đánh xuôi kèn thổi ngược vậy!
Bà Trân gọi hai đứa trẻ lại nói: "Lại đây đi bà cho hai đứa các con ăn trứng "ác ác nè."
Hai đứa nhỏ này chẳng biết thế nào trong tư tưởng luôn có nhiều cái rất là thú VỊ.
Với bọn chúng trong miệng con gà mái lúc nào cũng kêu 'ác ác”. Con heo thì lại kêu là "hừ hừ.
Con sơn dương thì kêu 'mị mi.
Còn con trâu thì kêu là mu mu. "Con muốn ăn trứng ác ác!" Hai đứa trẻ nghe được ăn thì vui vẻ chạy theo phía sau lưng của Bà Trần.
Tô Tiểu Mạch nhìn cặp song sinh nhà mình mỉm cười bất đắc dĩ, quay đầu lại thì nhìn thấy có người đang đứng ở cửa ngoắc tay với cô.
Tô Tiểu Mạch liếc mắt một vòng, thấy không có gì cô mới bước chân vào phòng, vừa vào đã nhận được hai cây nhân sâm và một ít tiền thừa.
Khương Điềm Điềm cất giọng nói: "Chị năm này, anh Tiểu Phong còn nói vê sau rất có khả năng sẽ có..."
Tô Tiểu Mạch thấp giọng đáp: "Chị biết rồi, có gì về sau chỉ cần nói chị một tiếng là được."
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Tụi em biết rồi."
Hai người chụm đầu lại một chỗ thì thâm to nhỏ xong liền nhanh chóng lùi ra.
Trân Thanh Phong: '..."
Có cần đến mức như vậy không?
Mặc kệ đến mức như vậy hay không đến như vậy, dù sao bọn họ cũng cần phải thật sự cẩn thận mới được. Chuyến đi xa ra ngoài lần này khiến cho cả người Trần Thanh Phong dính bụi đất từ trên xuống dưới rất mệt mỏi, anh nấu nước tắm bên trong vẫn cất giọng kêu với ra bên ngoài: "Điềm Điềm ơi Điềm Điềm."
Khương Điềm Điềm la to lên: Anh kêu em làm gì đấy?"
Trân Thanh Phong lại la to vọng ra: "Giúp anh cắt tóc với."
Anh nhìn tóc dài của trên đầu mình trông cực kỳ luộm thuộm nên nói lại lần nữa: "Em qua giúp anh cắt tóc đi."
Kể từ khi hai người họ kết hôn, cắt tóc luôn là chuyện của hai vợ chồng họ, chưa từng có ngoại lệ nào. Tiểu Thất ngồi ở trên giường đất, cu cậu nghiêng đầu sang nhìn mẹ của cậu nhóc đang cắt tóc cho cha mình, nhìn thấy vậy đầu của cậu nhóc cũng có chút ngứa ngáy.
Ánh mắt Trần Thanh Phong lâu lâu sẽ nghía qua nhìn con trai một cái, mắt thấy cu cậu như vậy liền cười nói: "Xem ra Tiểu Thất của chúng ta cũng muốn cắt tóc rồi."
Khương Điềm Điềm đang tập trung nhưng cũng không quên trả lời: "Nhưng mà em cũng không dám cắt đâu."
Bé con từ lúc sinh ra chỉ cắt tóc đúng một lần, nhưng lần đó cũng là nhà họ bỏ tiền bé cậu bé ra ngoài cắt.
"A."
Bé con cứ xoay xoay cái đầu của mình, đã vậy còn dùng tay chỉ vào tóc của bản thân mà ê a hai câu.
Khương Điềm Điềm dỗ dành bé con: "Tiểu Thất ngoan ngoãn, đợi mẹ một lát, mẹ cắt tóc cho cha của con xong sẽ qua chơi với con."
Chơi cái gì cơ chứ? Bé con bây giờ trong đầu đã bị hành động cắt tóc của cha mẹ mình làm chiếm trọn cả đầu óc rồi, có còn để tâm tới gì nữa đâu. Cứ ngây ngốc ngồi nhìn, miệng nhỏ cứ ê a mãi không thôi.
Khương Điềm Điềm rất nhanh đã cắt tóc xong cho Trần Thanh Phong, đã nhiều năm như vậy nhưng vẫn rất quen tay, đâu lại vào đấy vẫn rất đẹp.
Trân Thanh Phong lúc này đang tự mình cạo râu, anh vừa làm vừa nói: "Nhìn anh đẹp trai lại rồi nhỉ2"
Khương Điềm Điềm nhìn anh tổng thể từ trước ra sau, không keo kiệt mà khen một câu: "Anh rất là đẹp trai luôn."
Trân Thanh Phong mỉm cười ôm lấy cô nói: "Đúng là vợ của anh, nhớ em quá đi."
"Ê ê ê a a!" Nhóc con Tiểu Thất nhìn thấy cha mẹ không ai quan tâm mình nên liền dùng sức quơ đôi tay nhỏ hướng về phía trước, cậu bé hoàn toàn quên bản thân mình chỉ mới biết bò mà thôi. Cứ hướng về phía trước phát động tổng tiến công.
Nhìn thấy con mình đột nhiên đứng lên đi thẳng về phía trước, Trần Thanh Phong chạy nhanh lại ôm lấy con trai hoảng sợ nói: "Ôi cái thằng bé này quyết liệt vậy conl"
Khương Điềm Điềm cũng bị dọa cho hết hồn, cô chỉ vào chóp mũi của cậu bé giận dữ nói: "Ôi cái đứa con trai đáng ghét này, sao con lại dám làm như vậy, lỡ như bị ngã thì phải làm sao bây giờ?" Tiểu Thất vẫn không hoảng sợ, miệng vẫn không ngừng ê a ra tiếng. Khương Điềm Điềm tiếp tục giáo dục con trai: "Con làm như vậy là không được đâu đó, thật sự rất là nguy hiểm."
Cô nghiêm túc dùng tay đánh nhẹ vào tay con trai, kiên định nói: 'Không được như vậy nữa biết không?" Tiểu Thất thấy vậy liền học theo: "Ê aI"
Cu cậu lấy tay mình bẹp vào tay mẹ một cái.
Khương Điềm Điềm: ..."
Xem ra nhãi con nhà cô còn quá nhỏ để giáo dục rồi, có nói thêm nhóc con này cũng không hiểu.
Cô phồng cả hai má trên khuôn mặt mình lên nói: "Nếu mà để mẹ thấy con làm hành động nguy hiểm này thêm một lần nào nữa thì mẹ sẽ đánh vào mông nhỏ của con đấy!"
Tiểu Thất lông mi run run, không phải là do bản thân đã hiểu, mà mắt thấy gương mặt nghiêm túc của mẹ mình, cu cậu liên bày ra vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, Khương Điềm Điềm nhìn thấy cái gì màu trắng trắng trong miệng của con, có vẻ như là răng nhỏ đang lộ ra bên ngoài thì nói: "Anh Tiểu Phong này bé con hình như mọc răng thì phải."
Trân Thanh Phong nghe vợ mình nói vậy liên tập trung nhìn vào miệng con trai mình rồi đáp: "Hình như đúng là vậy rồi." Cứ như vậy mà hai người đã quên béng mất việc trước đó.
Khương Điêm Điềm cảm thán: "Thật không nghĩ trẻ con lại mọc răng nhanh như vậy."
Trần Thanh Phong cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng mà nếu mọc răng rồi thì có thể ăn được nhiều thứ khác, em cũng vì vậy mà bớt phải cho con bú sura."
Cứ giống như bây giờ thì Khương Điềm Điềm vẫn khá là mệt mỏi.
Khương Điềm Điềm nhớ lại chuyện gì đó rồi nói: "Đúng vậy đấy, chị năm còn nói, chờ đến khi nào Tiểu Thất mọc răng thì sẽ làm bánh chà bông cho bé ăn."
Nói tới cái này cô lại chu môi ra bảo: "Nghe nói vậy thôi là biết bánh sẽ ngon tới cỡ nào rồi."
Tiểu Thất đã lâu không có cha mẹ vây quanh cùng một lúc như thế này, nên lúc này cu cậu cứ đầu quay lại nhìn bên này, sau lại quay đầu nhìn sang bên kia. Cảm giác như rất muốn nhập bọn cùng cha mẹ mình tám chuyện vậy, cứ ê a múa tay nắm tay lung tung các kiểu.
Mà cũng không biết đang nói cái gì mà miệng cứ lải nhải không ngừng còn phun nước bọt văng tung tóe.
"Con trai nhà chúng ta đúng là tinh thần rất tốt." Trần Thanh Phong thấy con trai mình hoạt bát như vậy, tự đáy lòng anh rất cảm thán, có điều ngay sau đó anh lại hớn hở bổ sung thêm một câu: "Rất giống anh."
Khương Điềm Điềm hừ một tiếng, lấy tay bóp lấy mặt Trần Thanh Phong rồi nói: "Phàm cứ cái gì tốt thì đêu giống anh nhỉ. Mà cái gì kém thì lại giống em. Trần Thanh Phong anh là cái đồ đáng ghét."
Trân Thanh Phong oan ức nói: "Được rồi, được rồi về sau cái gì tốt sẽ giống em, còn cái gì kém sẽ giống anh."
Khương Điềm Điềm nghe vậy rốt cuộc cũng nở nụ cười.
Trân Thanh Phong nhìn thấy gương mặt tươi cười của Khương Điềm Điềm, anh bay nhanh lại hôn một cái lên mặt cô, Vợ ơi, em thật là xinh đẹp.”
Khương Điềm Điềm chọc vào người anh bảo: "Con mình còn ở đây đấy."
Trân Thanh Phong không quan tâm nói: "Con nhỏ như vậy thì biết cái gì."
Khương Điềm Điềm phản bác lại: "Con mình thông minh như vậy sao lại không biết chứ!"
Tiểu Thất ánh mắt to tròn sáng lấp lánh nhìn cha mẹ của mình, sau đó cậu bé lại dùng sức hướng về phía mặt của Khương Điềm Điềm hôn một cái, cả biểu cảm như muốn nói là bản thân cũng muốn hôn mẹ một cái.
Khương Điềm Điềm ôm lấy con trai nói: 'Đứa bé này, mẹ đã nói là không được làm gì mạnh như vậy mà cứ lao tới, lỡ như bị gì thì sao đây!!!"
Tiểu Thất kêu lạ: "Bá bá bá bá bá bá!"
Trân Thanh Phong nghe thấy liền vui mừng nhìn con trai: "II!"
Anh vui vẻ mà quơ tay múa chân nói: "Bé con kêu ba ba kia em. ' Tuy rằng bình thường vẫn hay kêu là cha mẹ, nhưng lâu lâu cũng sẽ kêu là ba mẹ, Trần Thanh Phong vui vẻ cực kỳ nói: "Con trai của anh đúng là thông minh, nhỏ như vậy đã biết kêu cha rồi!"
Khương Điềm Điềm nhìn chồng mình như kẻ ngốc nói: "... Anh cảm thấy bé con là đang kêu anh sao?”
Tiểu Thất hai tay cứ không ngừng nắm lại rồi mở ra, nhích tới nhích lui kêu: "Bá bá bá bá bá bái"
Miệng nhỏ bá bá bá rõ ràng như vậy mà không hiểu sao Trần Thanh Phong lại nghe thành ba ba cho được.
Trân Thanh Phong quơ chân múa tay nói: "Anh mặc kệ, dù sao cũng đã kêu rồi, anh cũng đã nghe được rồi."
Khương Điềm Điềm cạn lời: "Anh đúng là đồ ngốc." Trần Thanh Phong ôm lấy con trai mà dùng sức hôn lấy hôn để: "Con trai ngoan của ba, sẽ kêu ba ba nữa đúng không nè!? Ha ha ha ha hai”
Tiểu Thất giấy giụa suy nghĩ, bản thân cu cậu muốn được mẹ ôm lên cao cao rồi hôn hôn cậu bé một cái, nhưng không biết vì cái gì mà cha cậu bé lại vui vẻ ôm cậu rồi còn hôn cậu nhóc nữa, bé con cứ tránh trái tránh phải, ê a tức giận.
Khương Điềm Điềm nhìn hai cha con, một người thì vui vẻ như người ngốc, còn một người thì phản kháng trong vô vọng, nhịn không được cô bật cười nghiêng ngả trên giường đất.
"Hai cha con nhà này là hai tên ngốc hay sao ấy?"
Trân Thanh Phong ôm con trai tung tăng nãy giờ, cũng không biết vì sao vợ mình lại cười như vậy, nhưng cũng rất vui mà cười theo. Tiểu Thất cứ bị cha ôm hôn hoài nhịn không nổi nữa liền oa oa khóc to cực kỳ.
Khương Điềm Điềm ngồi xếp bằng trên giường đất thấy vậy cười càng thêm nhiều hơn...
Có Trân Thanh Phong chơi cùng với con trai, nên hôm nay Tiểu Thất mệt thành ra ngủ tương đối sớm. Bản thân thì có tinh thân đấy nhưng mà thể lực không cho phép cu cậu thức tiếp.
Trân Thanh Phong võ võ cho con trai ngủ, nhìn thấy con trai chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt trắng trẻo dễ thương, anh nhịn không được nói: "Con trai anh thật giống anh, không hề đen một chút nào."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì bảo: "Em ngày thường cũng sẽ không cho con phơi nắng quá lâu."
Tiểu Thất có xe tập đi mà trên xe cũng có đồ che nắng nên cô che chắn cho con rất kỹ. Khương Điềm Điêềm lúc này cũng đã rửa mặt sạch sẽ, liền đi lên giường đất ngồi: 'Mấy ngày nay không có anh ở nhà một mình em làm rất là mệt mỏi."
Trần Thanh Phong nhìn thấy khuôn mặt của cô còn mang theo một ít giọt nước, không nhịn được liền tiến lại thấp giọng nói: "Vậy hôm nay để cho em mệt thêm một chút nữa...'
Lời nói biến thành hư ảo.
Hai người đã lâu không ở bên nhau cho nên mãi tới tờ mờ sáng mới chịu đi ngủ...
Trân Thanh Phong nhìn thấy cành lá sum xuê trong núi, anh cứ như vậy mà không ngừng đi về phía trước, bản thân ngửi được một mùi hương thanh mát, giống như không khí trong núi rất hợp với lòng người đang đi dạo quanh núi ngay lúc này.
Hoa thơm, chim hót, trăm hoa đua nở thật khiến người ta thích thú. Trần Thanh Phong cứ tiếp tục đi về phía trước, đi không được bao xa thì anh thấy một dòng suối nhỏ.
Anh cúi đầu tính rửa mặt một cái, đột nhiên bản thân cảm giác được đất dưới chân mình đang bắt đầu rung chuyển, ầm một cái, một thân cây đang ngã xuống rơi thẳng trên đùi anh.
Có điều mặc dù bị một thân cây rơi thẳng xuống đùi nhưng bản thân cũng không cảm thấy đau đớn gì, chỉ cảm thấy có chút nặng mà thôi.
Lúc này Trân Thanh Phong dùng sức tránh thoát. Thật vất vả lắm anh mới thoát ra được, Trần Thanh Phong phải ngồi nghỉ mệt một lát, sau đó anh mới ý thức được nơi này không an toàn, anh cũng không nán lại lâu mà đi nhanh về phía trước, càng không biết bản thân đi được bao xa lại nhìn thấy một dòng suối nhỏ nữa.
Sao trong ngọn núi này lại có nhiều suối nhỏ như vậy nhỉ?
Trân Thanh Phong lại muốn rửa mặt cho nên anh liên ngồi xổm xuống chuẩn bị múc nước lên rửa.
Đúng lúc này, một cái đầu con gấu từ trên trời rơi giống, ầm một tiếng, ngồi ngay ở trên mặt của anh. Trân Thanh Phong la lên: "Ai ul"
Cuối cùng anh bị cái cảm giác ngạt thở này làm cho tỉnh giấc.
Anh miễn cưỡng mở mắt ra, liền cảm giác được có cái gì đó rất nặng đang đè lên mặt mình.
Trân Thanh Phong: "..."
Anh chọc chọc vào cái nặng trịch trên mặt mình, sau đó lại mờ mịt xen lẫn một chút bi thương đem con trai đang ngồi chễm chệ trên mặt anh kéo xuống.
"Ta nói mới sáng sớm, sao lại có ai tới phá giấc ngủ của mình. Thì không ai khác chính là con trai mình, cái thằng nhóc con này sao con còn dám ngồi trên mặt cha nữa hả."
Trách không được đang êm đẹp sao lại mơ thấy một cái đầu gấu ngồi ở trên mặt mình chứ. Không cần phải nói, vừa rồi cái gì đó ngồi ở trên đùi của anh, không ai khác chính là nhóc con này.
Bé con có khuôn mặt béo tròn y y a a cười tươi, mặc dù bản thân bị phê bình nhưng mà cu cậu vẫn rất là vui vẻ.
Trân Thanh Phong ngồi dậy, lúc này bên ngoài đã sáng rồi. Anh xoay người sang nhìn xem Khương Điềm Điềm thấy cô vẫn còn ngủ rất là Trân say. Thanh Phong cũng không đem bức màn kéo ra, anh sợ ánh sáng làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô.
Dù sao nghỉ ngơi một ngày cũng được không có vấn đề gì cả, anh lại một lần nữa nằm xuống, suy nghĩ muốn ôm cô vợ nhỏ của mình cùng nhau ngủ trong chốc lát nữa.
Chẳng qua lúc này bé con đã nhanh chóng hướng về phía Khương Điềm Điềm mà bò qua, khóe miệng còn chảy nước miếng, thở hồng hộc như vậy hiển nhiên là đói bụng rồi.
Mà đói bụng thì phải tìm lương thực để ăn thôi! Trần Thanh Phong kéo con trai mình lại nói: "Để mẹ con ngủ một lát nữa đi, bây giờ để cha pha sữa bột cho con uống."
Chuyện này mấy ngày trước không có đâu. Mà do mấy hôm trước theo những gì Điềm Điềm nói là được Tô Tiểu Mạch làm cho cô, tuy rằng bé con này đã có "đồ ăn' đầy đủ, nhưng mà Khương Điềm Điềm cũng không phải lúc nào cũng có thể cho con ăn được, đặc biệt là lúc ở ngoài, cho nên sữa bột này xem như là cơm thêm cho con nếu có lỡ thèm mà mẹ không đáp ứng được.
Trân Thanh Phong ngồi dậy, đem con trai ôm vào trong ngực, anh ôm cậu bé không khác gì búp bê, mau chóng đi nhanh xuống giường đất.
Không ngờ lúc sau anh lơ đãng liếc mắt qua liên không nhịn được mà kêu lên một tiếng: "Ai u."
Không biết từ lúc nào mà bé con đã tè dâm rồi.
Miếng khăn nhỏ không chỉ bị ướt mà bé con nghịch ngợm nhún nhảy lung tung làm chho nước tiểu dính trên giường nệm, khiến cho nệm bị ướt một chút.
Trân Thanh Phong bất lực cảm thán: "... Trách không được sao trong mơ ngọn núi đó lại có nhiều dòng suối nhỏ như vậy."
Anh cúi đầu xuống nhìn con trai, chọc vào khuôn mặt cậu bé rồi nói: "Con đúng là không làm được chuyện tốt gì cả mà."
Bé con lúc này sốt ruột miệng thì ê ê a a chỉ vào Khương Điềm Điềm liên tục!
Cu cậu đang rất muốn uống sữa.
Trân Thanh Phong thấy vậy thì vội nói: "Được rồi, được rồi con chờ một chút đi cha sẽ làm sữa bột cho con liền! Để cho mẹ con ngủ một lát đi! Con đúng là đứa bé không có lương tâm mà."
"Oa oal" Bé con không hài lòng, miệng cũng bất đầu cất tiến khóc biểu đạt sự tức giận.
Trần Thanh Phong nhanh chóng dỗ con trai nói: "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa”
Khương Điêm Điềm sáng sớm đang ngủ mơ mơ màng màng, liên nghe được giọng nói của hai cha con, cô dụi dụi mắt mình, giọng nói mang theo chút mêm mại hỏi: "Làm sao vậy?"
Trân Thanh Phong mắt thấy Khương Điềm Điềm tỉnh, cũng không kìm nén con trai mình nữa, Tiểu Thất thoát được sự kiêm kẹp của cha mình, cu cậu liên nhanh chóng bò về phía Khương Điềm Điềm, chui nhanh vào túi ngủ.
Khương Điềm Điềm lúc này mới hiểu, cô thấp giọng nói: "Ai u thì ra là đói bụng rồi."
Cô nhẹ nhàng ôm lấy con trai cảm giác được cái miệng to của con trai uống no say, lúc này cô mới quay sang hỏi Trân Thanh Phong: "Mấy giờ rồi ạ?"
Trân Thanh Phong nhìn trời một lát rồi đáp: "Tâm này chắc gân tám giờ hoặc hơn một tí thôi."
Tuy nói bọn họ không có đồng hồ để xem thời gian, nhưng mà từ nhỏ đến lớn xem bầu trời đã thành thói quen nên cũng có thể ước chừng xấp xỉ thời gian ra sao.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Không còn sớm nữa rồi."
Quả nhiên cả nhà cô rửa mặt xong xuôi ra cửa cũng đã chín giờ rồi.
Khương Điềm Điềm có chút ngượng ngùng nói: 'Xin lỗi mẹ tụi con qua trễ."
Bà Trân cũng là hiểu được vợ chồng trẻ này nên bà cũng không bắt bẻ gì.
Chỉ quay sang nói: 'Lúc nãy không có để cơm sáng cho tụi con, mà một lát nữa cũng tới giờ cơm trưa rồi, tụi con cũng không cần ăn nhiều, mất công tí lại không ăn được. Mẹ cho các con mỗi người một quả trứng ăn lót dạ."
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Con cảm ơn mẹ." Trứng này mà ăn ốp la là siêu ngon luôn!
Phải nói là bản thân Khương Điềm Điềm xuyên đến đây nhiều năm như vậy, mà mệt nhất là miệng của cô, không phải là không có gì để ăn! Mà có quá nhiều thứ để ăn.
Tuy rằng không giống như ở hiện đại muốn ăn gì thì có cái đó, nhưng ở đây so với nhiều nhà thì theo thời gian, buổi ăn của cô dân được nâng cao, ăn được nhiều thứ sạch bổ dưỡng hơn lúc ở hiện đại rất nhiều.
HÌ hìI
Khương Điêm Điềm cùng Trần Thanh Phong mỗi người một quả trứng gà, Bà Trần lấy ra làm trứng ốp la cho hai người, cắn xuống một cái hiện ra sắc đỏ bên trong, trứng lòng đào ăn rất ngon.
Hai vợ chồng không khách sáo chút nào mà trực tiếp tập trung vào ăn.
Tiểu Thất mắt thấy cha mẹ của mình đang ăn cái gì đó mà hơn nửa ngày trời cũng không thấy đút cho cậu ăn một chút, cu cậu liên oa một cái khóc rống lên, khuôn mặt tủi thân cực kỳ.
Khương Điềm Điềm trừng mắt nói: "Có ai làm gì con đâu mà khóc to như vậy làm gì."
Tiểu Thất nghe thấy vậy lại càng khóc to hơn: "Oa oa oal"
Không cho cậu nhóc ăn đã vậy còn hung dữ với cậu nhóc nữa.
"Biết là con cũng muốn ăn, có điều bản thân con vẫn còn rất nhỏ. Nên con không thể ăn cái này được đâu!" Khương Điềm Điềm mắt thấy con trai mình khóc thảm như vậy, bản thân cô cuối cùng cũng có chút đau lòng, cô lại dỗ cậu bé: "Loại này là trứng lòng đào, con không thể ăn được, con đợi một lát mẹ nấu trứng gà chín cho con ăn có được hay không?”
Mặc dù mẹ dỗ vậy nhưng cu cậu cũng không hiểu gì, nhưng đại khái vẫn hiểu được đây là sẽ cho cậu nhóc ăn thì phải.
Bé con đem khuôn mặt trắng nõn bên trên còn có không ít nước mắt, nức nở nhìn chăm chăm Khương Điềm Điềm. Khương Điềm Điềm lại bắt đầu làm nũng: "Mẹ ơi..."
Bà Trân chọc vào trán cô một cái rồi nói: "Con đói"
Nói thì nói như vậy đấy nhưng Bà Trần cũng đã lấy ra hai quả trứng gà, cho thêm một chút nước, bà thuần thục đánh trứng gà, sau đó lại nhỏ một giọt dầu đậu phộng, rồi lại quậy quậy, được một lát rồi đặt vào bên trong nồi.
Đại khái là nghe được âm thanh Bà Trân đang đánh trứng gà, hai anh em song sinh chạy nhào tới, đứng ở cửa nhìn vào trong.
Bà Trần liếc mắt nhìn về phía hai đứa bé rồi nói: "Đi lên trên chờ đi, một lát sẽ chia cho mỗi người một phần."
Hai đứa trẻ nghe vậy thì vui vẻ đáp: "Dạ vâng."
Hai anh em tay cầm tay vui vẻ đi lại băng ghế ngồi đợi. Bà Trần lúc sau đi ra nói: "Mọi người đều có thể ăn là may mắn do nhà chúng ta có điều khiện tốt, nếu nhà mình mà điều kiện không tốt thì xem thử coi mấy đứa tụi con ăn cái gì mà lớn nổi đây."
Khương Điềm Điềm nhanh đi lại ôm lấy cánh tay Bà Trân nói: "Mẹ ơi, con biết mẹ là người tốt nhất trên đời này mà."
Bà Trần liếc cô một cái rồi nói: "Chỉ giỏi nói ngọt thôi."
Khương Điềm Điềm lắc đầu nói: "Con có nói ngọt gì đâu chứ, con là đang nói lời thật lòng thôi!"
Canh trứng rất nhanh đã chín, chưa gì đã toát ra hương thơm mê hoặc lòng người. Tiểu Thất biết trong nồi chính là đồ ăn ngon cho cu cậu, mắt bé con sáng lấp lánh nhìn chằm chằm, cái mũi nhỏ còn không ngừng hít lấy hít để.
Bà Trần thấy vậy thì cười: "Nhìn chẳng khác gì mèo con".
Rất nhanh canh trứng trong nồi đã chín hoàn toàn, Bà Trần liền múc riêng ra chia làm bốn chén nhỏ: "Mau đến đây lấy đi." Hiện tại trong nhà trẻ con thì có cặp song sinh của Tô Tiểu Mạch, cùng với Lục Hổ và Tiểu Thất.
"Hai đứa con ăn cẩn thận đi!"
Bà Trần lại nói: "Bà đi đút cho Lục Hổ."
Lục Hổ ăn uống ít hơn mấy đứa trẻ khác cho nên chén của Tiểu Thất được nhiều hơn một chút.
Trần Thanh Phong ôm lấy con trai, Tiểu Thất biết đây là cha đang muốn đút cho cậu nhóc ăn, thức ăn còn chưa tới miệng cu cậu đã sốt ruột há to miệng ra rồi, vừa há to đợi thức ăn vừa a a không ngừng.
Nhìn chả khác gì một con chim sẻ há miệng chờ thức ăn vậy.
Khương Điềm Điềm thổi thổi canh trứng đợi nguội một lát mới đút cho cậu bé: "Tiểu Thất ngoan, há miệng ra nào."
"A ô." Bé con vừa được mẹ đút cho đã một ngụm nuốt xuống mà ăn rất nhanh, khuôn mặt còn thỏa mãn vô cùng, hai con mắt cứ híp lại, bộ dạng rất là tận hưởng.
Nhìn cách ăn của bé con không khác gì Khương Điềm Điềm cả.
Trân Thanh Phong thấy vậy liên bật cười vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận