Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 54
Những nhà bình thường ăn tết thì họ thường chuẩn bị mọi thứ vào cuối tháng chạp, người nhà họ Trần cũng vậy, mọi người đang dần chuẩn bị để đón năm mới. Còn với Trân Thanh Phong thì anh liên tục ra ngoài đi buôn bán mỗi ngày.
Phải gần cuối tháng chạp thì mới ngưng bán bánh kem, đây cũng xem như anh đã kết thúc năm làm việc của mình rồi.
Anh đi qua chỗ Bà Trần tính tiền đã bán được rồi lại chạy sang chỗ Tô Tiểu Mạch tính tiên công. Hai bên ai nấy đều vui mừng khôn xiết vê thành quả bán buôn cuối năm này.
Trần Thanh Phong cũng thành thật nói với mẹ mình: "Mẹ à, tết năm nay mẹ phải cho con một bao lì xì to đấy nhé, nếu không phải vì kiếm tiên cho nhà chúng ta, thì sao con phải cực khổ mỗi ngày không quản lạnh giá mà chạy đi chạy lại ở công xã chứ, con của mẹ là một người chịu thương chịu khó vì nhà mình đấy."
Bà Trân không thèm quan tâm tới thằng con trai đang lải nhải bên tai mình, bà đếm tiền xong xuôi liền vèo một cái đem tiên cất vào trong buồng ngủ.
Mọi thứ ổn thỏa hết bà mới quay sang Trần Thanh Phong nói: "Cho cái gì mà cho, đợi vài bữa nữa con lấy tiền này đi đổi thành lương thực đi."
Trần Thanh Phong dựa vào trên cửa, lười biếng hỏi: "..."
"Sao lại là con nữa."
Bà Trần: "Tại vì thằng nhóc con là gà tặc, nếu không tìm con để lấy công chuộc tội thì tìm ai? Được rồi đi ra ngoài giường đất sưởi ấm đi."
[Chú thích: Gà tặc: thường được dùng để nói tới những người hay đột nhập để ăn trộm gà. Ở đây ý muốn nói Trần Thanh Phong hay lén ăn cắp vặt trứng trong nhà. ]
Trân Thanh Phong bĩu môi, anh đối với việc bị mẹ nói như vậy rất không vừa lòng, anh làm gì mà gọi anh là gà tặc chứ? Anh chỉ lâu lâu xin một vài cái trứng gà thôi mà.
Trân Thanh Phong quay sang nhìn lướt mấy người anh của mình nói: "Qua năm mấy anh đi làm cái đó đi."
Nói xong anh liên bò lên giường đất nằm jch một cái. Mấy anh em nhà họ Trần:
Trân Thanh Phong lại bồi thêm một câu: "Em quá khổ sở rồi." Anh hai Trân khều khêu chân Trần Thanh Phong hỏi: "Bộ bánh kem này đem vào thành bán tốt như vậy sao?" Cái này là hắn tò mò thật, nếu việc này mà để vào tay hắn đi làm, thì hắn đảm bảo bản thân mình tuyệt đối không thể bán được như vậy đâu.
Trân Thanh Phong lắc đầu, nói: "Muốn nói bán tốt thì có thể nói là bán tốt, nhưng nếu nói bán không tốt thì cũng không có sai. Cái này phải xem anh bán ở chỗ đó như thế nào, rồi phải xem anh chọn đúng đối tượng để bán hay không. Tại vì đơn giản chúng ta phải hiểu được, ở trong thành cũng sẽ có kẻ giàu người nghèo. Nếu anh vào thành nhìn cũng sẽ biết được, thật ra ở trong thành cũng có rất nhiều người nghèo khổ, nhiều khi họ còn nghèo hơn cả chúng ta nữa."
Mấy anh em trong nhà ai nấy cũng đều mở to mắt chăm chú lắng nghe, ai nấy cũng tò mò, đúng là họ không biết được vậy mà trong thành còn có nhưng mặt như vậy, chứ không phải lúc nào cũng hào nhoáng như họ nghĩ.
Trân Thanh Phong lại nói tiếp: "Giống như hôm trước em vào thành bán gặp được một bà già lươn lẹo kia, bà ta giở giọng uy hiếp bắt em phải bán giá rẻ cho bà ấy, đã vậy còn bảo nếu không bán rẻ bà ta sẽ báo quan. Nhưng mà bà ấy nghĩ ai cũng sẽ sợ bà ấy hay sao? Em nghe vậy liền không thèm quan tâm cũng chả cả nể gì bà ấy, nhưng mà do bà ta nói này nọ ồn ào nên em cũng không dám tới đó bán nữa. Dù sao ồn ào vậy rồi lui tới đó sẽ không an toàn."
Nghe thấy mấy chuyện này, mấy anh em ai nấy cũng đều líu lưỡi ngạc nhiên: "Sao trên đời còn có chuyện như vậy nữa chứ?” Trần Thanh Phong cười nhạo: "Mấy loại chuyện như thế này nhiều lắm, mấy thể loại người giống như Khương bà bà hay Vương Hồng Hoa, bọn họ không nhường nhịn chúng ta dù chỉ một ít đâu ạ."
Nhắc tới những người đó, anh lại cười lạnh một tiếng nói: 'Mà chuyện của mấy bà đó có đáng gì đâu, mấy chuyện gần đây còn ghê hơn thế cơ mà."
Mấy anh em họ Trần nghe vậy cũng lập tức hưng phấn, anh tư Trần nói: "Bộ có chuyện gì nữa hả? Gần đây nhất anh chỉ biết mấy người đó hay đánh nhau thôi. À còn có lúc đầu mọi người đều được thu đất theo phần trăm, nhà của vài bà trong thôn cũng muốn tới nhận.
Nhưng mà những bà cụ trong nhà lại không chịu kết quả này là không thu được. Phải công nhận mấy chuyện tranh chấp như vậy thì làm sao mà vui vẻ được, cho nên không kiếm chuyện với nhau mới là lạ đấy. Cũng nhờ vậy mà anh đi hóng chuyện thấy vô cùng náo nhiệt."
Trân Thanh Phong cười lạnh: "Xứng đáng lắm."
"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
Trân Thanh Bắc đem theo một con thỏ hoang vào nhà, mọi người nhìn thấy đều trầm trồ.
Trần Thanh Phong: "Dạ không có gì, anh năm, anh bắt được con đấy hay thết"
Trân Thanh Bắc bật cười, hắn đem thỏ hoang giao cho Bà Trần, nói: 'Kỹ thuật của con cũng không tệ có đúng không ạ?"
"Đó là điều đương nhiên rồi." Bà Trân vui rạo rực nhìn con thỏ hoang, tuy rằng con thỏ này có hơi gây, nhưng mà gầy thì cũng là thỏ thôi, nếu là thịt thì nhỏ hay lớn gì cũng tốt cả, đã là thịt thì bà sẽ không bao giờ chế đâu.
Bà Trần cảm thán nói: "Tính ra từ ngày con tham gia nhập ngũ thì so ra bây giờ mạnh hơn trước kia rất nhiều."
Trân Thanh Bắc tuy rằng không phải người lười biếng, nhưng mà trước kia mấy cái chuyện tốn sức như thế này hắn cũng khó mà làm được.
Có thể nói môi trường quân ngũ là nơi rèn luyện sức khỏe con người rất tốt.
Trân Thanh Bắc cũng kiêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên rồi à." mẹ "Ngày mai cũng là ngày cuối năm rồi, con cũng không cần phải ra ngoài thêm nữa đâu, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi." Lúc này Bà Trần bắt đầu lột da con thỏ một cách lưu loát.
Bà nhìn thấy bộ da lông của con thỏ bị hỏng thì tiếc nuối nói: "Bộ lông của con này bị hỏng rồi, nhưng mà dù sao cũng có thể tận dụng làm cái khác được."
Mấy người làm nông như họ đã quen với việc tiết kiệm rồi, cho nên nhìn thì không được tốt cho lắm, nhưng mà nếu tích góp một thời gian, sau đó đem mấy bộ da may lại với nhau làm áo khoác hay làm đệm gì đó thì vẫn được, dù sao thì da lông của động vật là thứ giữ ấm tốt nhất rồi.
"Anh năm, anh mau tới đây đi."
Trần Thanh Bắc nghe thấy em trai mình gọi mình lại, hắn tò mò hỏi: "Có chuyện gì à?"
Trần thanh Phong cười hì hì nói: "Anh năm dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi không có gì làm, anh kể cho tụi em một số chuyện trong quân đội đi."
Trân Thanh Bắc nghe vậy thì nói: "Trong bộ đội có chuyện gì đâu mà kể, không bằng bây giờ mấy anh em kể cho anh nghe một số chuyện trong thôn đi. Dù sao một năm anh không về nhà giờ cảm thấy trong thôn mình thay đổi rất nhiều."
"Một năm này trong thôn cũng có cái gì thay đổi đâu nhỉ? Tiểu Bắc em có thấy cái gì thay đổi không?"
Mấy anh em họ cứ xúm nhau lại nói hết chuyện này với chuyện kia.
Mà lúc này Khương Điềm Điềm đang bận đếm tiền ở trong phòng của hai vợ chồng cô, mấy ngày nay Trân Thanh Phong đều đi ra ngoài bán bánh kem, anh đi sớm về trễ, bán buôn rất có kết quả. Hai người họ với Tô Tiểu Mạch chia đều với nhau được mỗi bên một trăm bảy mươi đồng tiền. Nhiêu đó là tổng số tiền hai người họ có được trong vòng mấy ngày nay, Khương Điềm Điềm cực kỳ vui vẻ khi cầm được nhiều tiền như vậy trên tay.
Khương Điềm Điềm đếm tới đếm lui sau đó lại chia qua chia lại, cô lôi số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng cô ra đếm.
Tổng số tiền họ có được là ba trăm hai mươi đồng tiền.
Khương Điềm Điềm đột nhiên cảm thấy bản thân thật giàu có!
Khương Điềm Điềm lấy ba trăm đồng tiền để riêng qua một bên, sau đó cô lại vui vẻ tiếp tục đi chép sách. Hôm nay cô mà viết hết mấy chỗ này thì cô có xong thể nghỉ ngơi được mấy ngày rồi, đợi qua năm thì có thêm Trần Thanh Phong giúp cô nữa.
Khương Điềm Điềm lấy từ trong ngăn tủ ra một khối bánh quy, cô ngồi ăn ngon lành, sau đó lại uống thêm một ly nước đường đỏ, tâm trạng vui vẻ tiếp tục chép sách.
Làm được một lúc thì Bà Trần gọi cô ra ăn cơm, vừa vào thì thấy cô đang ngồi chép sách bà liền "ây da' một tiếng.
"Cái con bé này sao lại chăm chỉ như vậy chứ, trời cũng đã tối lắm rồi con ơi, nghỉ tay đi không cần viết nữa. Đừng làm việc nhiều quá sẽ hư mắt đấy, mấy cái này cũng không có cần gấp mà."
Khương Điềm Điềm nghe vậy liền đáp: "Để con viết nốt cho xong luôn ạ, dù sao cũng còn một ít nữa là xong rồi ạ."
Bà Trần nghe cô nói vậy thì lại chuyển sang nói: "Nếu vậy thì con lấy thêm đèn dầu để sáng thêm chút nữa đi, đừng để tối như thế này dễ hư mắt lắm."
Khương Điềm Điềm ngoan ngoãn dạ một tiếng, sau cô lại nói: "Mẹ yên tâm đi con chép sắp xong rồi."
Bà Trần bà rất thích cô con dâu nhỏ này. Tuy nói mấy cô con dâu trước của bà cũng có nhiều điểm tốt, nhưng cô con dâu khiến bà thoải mái nhất thì chính là Điềm Điềm.
Con bé này ngây thơ lại còn thẳng thắn nữa, tiếp xúc với con bé khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Bà ngồi lên giường đất nhỏ giọng thì thâm với Khương Điềm Điềm: "Con cứ làm tốt việc này đi, mẹ sẽ không để con bị thiệt thòi đâu."
Khương Điềm Điềm nhìn bà với ánh mắt biểu cảm "con đã hiểu", cô lại nói: "Con làm việc này để kiếm tiên mà nên chắc chắn sẽ không làm gì gian lận đâu. Mẹ cứ việc yên tâm đi ạ.'
Bà Trần nghe vậy thì lắc đầu nói: "Ý mẹ không phải là vậy."
Bà mang vài phần bí ẩn nói với cô: "Con cứ làm tốt việc này trước đã, đợi tới mùa xuân năm sau mẹ sẽ để cho con làm một việc khác tốt hơn."
Bà vừa nói đến việc này thì thái độ liền vui vẻ hơn: "Con không nhớ năm nay Phương Ninh trong nhà đại đội trưởng phải gả vào trong thành sao? Nên con bé cũng không thể nào xuống đại đội mình làm việc được. Cha của các con đã thương lượng với đại đội trưởng rồi, ông ấy nói để cho con thay Phương Ninh làm việc đó. Ghi công điểm là một công việc rất tốt, tuy rằng chăn nuôi heo cũng là công việc rất tốt, nhưng dù sao làm ở chuồng heo quá là bẩn đi. Còn cái việc ghi công điểm không giống như vậy, con dù sao cũng là người biết viết chữ, vẫn nên làm mấy việc liên quan tới chữ nghĩa. Lúc đầu đại đội trưởng muốn để Tiểu Lục làm việc này, nhưng mà mẹ và cha con lại cảm thấy con thích hợp cho công việc này hơn Tiểu Khương Điêm Điềm ngạc nhiên nói: "Ghi công điểm sao ạ?" Cô mở to đôi mắt tròn xoe của mình hỏi Bà Trần: "Sao con có thể làm được việc này chứ ạ?"
Bà Trân cất giọng trấn an con dâu của bà: "Con cứ yên tâm, công việc không quá khó với sức của con đâu, tuy chuyện này không chắc chắn nhưng mà cha con sẽ cố gắng tranh thủ lấy việc này về tay cho con."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì lập tức vui vẻ, nhưng mà khi nghĩ đến việc người cạnh tranh công việc với cô lại là chông của mình cô lại nói: "Thật ra con cảm thấy làm việc ở chuồng heo cũng rất tốt, con làm việc ở đó cũng được rồi ạ. Mẹ cứ để công việc này cho anh Tiểu Phong làm đi ạ”"
Bà Trần đáp: "Việc này con không cần phải quan tâm làm gì, Tiểu Lục bình thường nó còn hay bỏ bê công việc của mình, cho nên để Tiểu Lục làm công việc này khó trách khỏi việc bị người ta không phục."
Mẹ chồng nàng dâu hai người nói chuyện thêm một lúc, Khương Điềm Điềm cũng đã chép sách xong rồi, xong việc cô nhanh chóng dọn dẹp đồ vật, cô vui vẻ nói: "Cuối cùng cũng đã xong xuôi rồi ạ."
Bà Trần nghe vậy liền nói: "Cái con bé này thật là."
Người một nhà khó có dịp được ngồi lại đông đủ với nhau như thế này, lại còn là dịp tết nữa, mọi người trong nhà tâm trạng rất hưng phấn, không nói đến chuyện có thịt cá, ngoài ra họ còn có thêm rất nhiều đồ ăn ngon khác.
Cho nên tính ra nhà họ trải qua cuộc sống khá là thoải mái.
Bà Trần là một người khá tiết kiệm nhưng mà nghĩ tới năm nay làm việc rất nhiều, mà thu vào cũng không ít thứ cho nên bà cũng rất là thoải mái làm thêm nhiều đồ ăn.
Mùng một tết, cả mâm cơm thịt cá đều có đủ, con cháu đầy đủ đã vậy năm nay còn có thêm con dâu mới, kế toán Trân và Bà Trân khó có dịp vui vẻ nhiều như hôm nay.
Kế toán Trần còn tranh thủ lấy chai rượu quý của mình ra để uống, mấy anh em trong nhà mỗi người một chén nhấm nháp rượu thơm.
"Mừng năm mới, chúc cho cả nhà họ Trần chúng ta phát triển không ngừng và ngày càng tấn tới." Kế toán Trần nâng chén lên nói.
"Phát triển không ngừng và ngày càng tấn tới!" Và thế là năm một chín bảy mươi đã khép lại với bao nhiêu kỉ niệm vui buồn.
Ngày mùng một không khí trong thôn cực kỳ náo nhiệt, nhưng bản thân vốn là một trạch nữ chính thống thì Khương Điêm Điềm không bước ra khỏi cửa nhà dù chỉ một bước.
Tết thì tết nhưng mà bên ngoài cũng rất là lạnh, cô cũng không điên đâu mà đi ra ngoài giữa trời lạnh giá như thế này.
Thành ra bây giờ có đánh chết cô cô cũng nhất quyết không chịu ra ngoài.
Nhưng mà tuy rằng không ra khỏi cửa nhưng mà Khương Điềm Điềm cũng không phải ở không, mấy chị em dâu rủ nhau ở nhà tám chuyện, mỗi người ngồi khoe khoang hết chuyện này tới chuyện kia cũng khá là thú vị!
Trong thôn không có chuyện gì thú vị, đến cả cái ti vi cũng không có mà xem. Cho nên mấy trò giải trí trong nhà cũng khá là nhạt nhẽo.
Khương Điềm Điềm lúc đầu còn nghĩ cô xuyên tới thời điểm này thì đã có tỉ vi rồi, chứ nếu không có thì tết phải làm gì chứ.
Không đợi cô tò mò quá lâu thì cô cũng biết mọi người ở đây tết làm gì rồi. Đó chính là kể chuyện xưa.
Hết người này tới người kia thi nhau kể chuyện xưa, từ chuyện truyền miệng từ người này người nọ cho tới chuyện yêu ma quỷ quái.
Khương Điềm: "..."
Cũng bởi vì Khương Điềm Điềm là cô con dâu mới nhập gia tuỳ tục nên chưa biết gì nhiều, thành ra mấy chị dâu của cô thay phiên nhau kể mấy câu chuyện đẫm máu.
Khương Điềm Điềm: '..."
Cô mà sợ thì chả khác nào cô đang nhận thua. Khương Điềm Điềm cười mỉm chỉ nói: "Mọi người đã nghe qua... Họa bì chưa ạ?"
Cô lại tiếp tục cười nói: "Mọi người đã nghe qua chuyện... Tiểu thiến chưa ạ?"
"Thế còn Lục phán thì sao... Mọi người đã nghe qua chưa ạ?" Cô hỏi một lúc ba câu khiến ai cũng ngơ ngác không biết gì cả.
Chị dâu hai Trần nhịn không được liền hỏi: "Đó là chuyện như thế nào?" Cô đã nghe biết bao nhiêu chuyện xưa rồi nhưng mà cô chưa bao giờ nghe nhắc đến mấy chuyện như thế này.
Khương Điềm Điềm liền cười nói: "Hì hì, mau lại gân đây đi em sẽ kể cho mọi người nghel"
Cũng chỉ là chuyện xưa thôi mà, cô cũng đâu có thiếu chuyện kể đâu! Nếu không phải cô sợ Tô Tiểu Mạch phát hiện, cô còn muốn kể thêm chuyện Kim Dung võ hiệp nữa kìa.
Khương Điềm Điềm vén tay áo, nói: "Bây giờ chúng ta bắt đầu lớp học Khương Điềm Điềm chuyện xưa chưa ai kể."
Mấy cô con dâu trong nhà: '..."
"Anh cũng muốn nghe nữa!" Trần Thanh Phong không giống mấy người anh của mình, trời lạnh mà còn đi ra ngoài dạo chơi. Anh cũng giống cô vợ của mình nhất quyết ở trong nhà tránh rét. Cho nên khi nghe được Điềm Điêm sẽ kể chuyện xưa, anh liền nhanh chân chạy tới bên cạnh cô rồi ngồi xuống.
Hai người như vậy làm cho người ta cảm thán vô cùng, quả nhiên đúng là vợ chồng, không nói về ngoại hình, chỉ cần nói tới tính cách thì đúng là rất giống nhau.
Có đàn ông nào giống như Trân Thanh Phong đâu, chỗ phụ nữ bàn chuyện mà anh vẫn thản nhiên ghé vào ngồi cùng.
Chị dâu hai Trân không nhịn nổi liền nói: "Tiểu Lục này, nếu không có chuyện gì làm thì chú có thể ra ngoài chơi được đấy! Chú đàn ông con trai ngồi cùng mấy người phụ nữ chúng tôi làm gì! Chú nhìn đi cả nhà chỉ có duy nhất một mình chú là đàn ông ngồi ở đây thôi đấy."
Trần Thanh Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn chị dâu hai Trần, anh không thể tưởng tượng được mà duỗi tay chỉ về phía của đứa cháu trai của mình nói: "Chị hai, sao chị lại nói như vậy chứ, chị nhìn mấy đứa này đây không phải đàn ông con trai thì là con gái à?”
Đại Hổ, Nhị Hổ, Tam Hổ bị điểm danh kiểu: "..."
Tứ Hổ ngồi một bên cũng trợn to mắt nói: "Con là nam tử hán đấy ạ."
Chị dâu hai Trần bị nói mà thiếu chút nữa bị nghẹn luôn, cô bảo: "Ý của chị không phải là vậy."
Trân Thanh Phong lại nói: 'Không phải ý đó thì là gì chứ ạ? Rõ ràng ở đây không phải mình em là phái nam mà có tới bốn người nam lận đấy ạ! Thế lý nào mấy tên này lại được nghe vợ của em kể chuyện xưa mà em lại không được nghe chứ? Thật bất công!"
Trân Thanh Phong vừa nói tay còn cầm lấy bàn tay nhỏ của Khương Điêm Điềm bày ra bộ mặt đáng thương.
Khương Điềm Điềm hơi nghiên nghiêng đầu, cô đem đầu mình dựa lên trên vai của Trần Thanh Phong, cô cười tủm tỉm nói: “Anh Tiểu Phong của em đương nhiên có thể ngồi đây nghe được mà."
Cô cười hì hì nói tiếp: "Bây giờ em kể chuyện ma cho mọi người nghe, tối vê em sẽ kể chuyện tình yêu lâm li bi đát cho anh Tiểu Phong nghe."
"Hai cái đứa này! Chú ý một chút cho mẹ coi!" Bà Trần mới từ ngoài cửa bước vào đã nhìn thấy được hai người này lại bắt đầu nữa rồi, bà lại phải rít gào lên.
Khương Điêềm Điềm cười tủm tỉm: "Tụi con đâu có làm gì đâu ạI"
Trân Thanh Phong lại bồi thêm một câu: "Mẹ à, đang tết nhất mẹ không thể tức giận được.'
Bà Trần: "... Đúng là hết nói nổi mà."
Trân Thanh Phong nói thâm: "Chúng con là vợ chồng của nhau, với lại cũng đâu làm chuyện gì xấu xa đâu, mọi người làm gì mà khẩn trương quá vậy? Để em nói cho mọi người hiểu này, vợ chồng với nhau thì phải gắn bó, tuy nói mấy chị không giống vợ chồng tụi em như chim liên cành được. Nhưng mà dù sao cũng phải có chút gì đó thân mật một tí chứ.”
Mấy chị dâu trong nhà ai nấy cũng đều xấu hổ nhìn trời nhìn đất.
Bà Trần không thể nhịn được nữa: "Cái thằng nhóc này con bớt nói lại cho mẹt Ăn nói không đâu không à, nói nữa đừng trách mẹ đây lấy than đốt cái miệng bậy bạ này của con đấy nhé."
Trân Thanh Phong nói: "Mẹ có cần phải độc ác như vậy không chứ?"
Khương Điềm Điềm nắm chặt lấy lòng bàn tay của Trần Thanh Phong nói: "Anh Tiểu Phong, anh cứ yên tâm em sẽ bảo vệ anh."
Trân Thanh Phong cảm động nói: "Điềm Điềm của anh là tốt nhất."
Hai người nắm chặt tay nhau rồi khẽ bật cười.
Dù vậy Bà Trần cũng đi qua giường đất, vừa ngồi xuống bà bảo: "Không phải nói sẽ kể chuyện xưa sao?"
Dù sao bà cũng đã quen rồi, bà biết thừa có nói thế nào thì hai đứa con này của bà cũng xem như gió thổi bên tại mà thôi, bà cũng bất lực rồi nên thôi bỏ đi!
Vẫn là đổi đề tài để bà khỏi phải nghe thằng con trai của bà lải nhải nữa. Dù sao cũng chỉ có thể vậy thôi chứ có làm gì được nữa đâu.
Bà Trần hỏi: "Thế con có kể hay không?"
Khương Điềm Điềm vội nói: "Dạ có chứ!" Cô quay sang chỗ mấy đứa trẻ nói: "Bọn trẻ có thể nghe sao ạ? Con sợ dọa bọn trẻ tối không ngủ được." Mấy đứa trẻ nghe vậy đều cực kì kiên quyết nói: "Tụi con muốn nghe, thím cứ kể đi, đừng đuổi tụi con đi, bây giờ cũng không có gì để chơi cả."
Khương Điềm Điềm giơ cao cằm lên: "Nếu nghe mà tối có gặp ác mộng thì đừng có trách thím đó nha! Thím không chịu trách nhiệm được đâu."
Chị dâu hai Trần: "Bọn trẻ không yếu đuối như vậy đâu, cứ để chúng ngồi đây nghe đi."
Mấy thú vui của trẻ nhỏ nhiều khi còn ít ỏi hơn cả người lớn.
"Được rồi, vậy em sẽ bắt đầu kể..."
Mấy anh em nhà họ Trần từ bên ngoài trở về, liền nghe được trong phòng truyên đến tiếng thét chói tai hết lần này tới lần khác.
Trân Thanh Bắc động tác mau lẹ bước nhanh vào nhà, hắn cất giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?”
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà hắn nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Mạch rất nhợt nhạt.
Tô Tiểu Mạch hít thật sâu một hơi, cô cất giọng lên án nói: 'Khương Điềm Điềm chơi trò hù dọa mọi người à?”
Khương Điềm Điềm bày ra bộ mặt vô tội nói: "Em làm gì có dọa ai đâu, đây là em kể chuyện thôi mà mọi người đâu thể đổ tội cho em được ạ. Tô Tiểu Mạch quát: "Em kể chuyện xưa thì kể bình thường được rồi, cần gì mà bày ra mấy bộ mặt ghê như vậy chứ?"
Bọn họ vốn dĩ đang rất tập trung ngồi nghe cô kể chuyện xưa, họ bị cuốn vào tình tiết câu chuyện nên có chút thấp thỏm, Khương Điềm Điềm kể đến gần cuối thì lại bày ra bộ dạng ghê sợ thì không phải dọa người ta thì là gì chứ?
Cô lúc đầu còn nghĩ bản thân mình là một người có gan lớn, vậy mà không nghĩ bản thân lại bị mấy câu chuyện xưa của Khương Điềm Điềm làm cho sợ hãi.
Khương Điềm Điềm càng thêm vô tội nói: "Không thêm biểu cảm thì làm sao câu chuyện hấp dẫn được chứ ạ?"
Trần Thanh Phong gật đầu phụ họa: "Đúng rồi đấy ạ, vợ của em kể chuyện tốt như vậy mài Không khí khi kể chuyện cực kì rùng rợn mà giọng nói cũng hay, vợ của anh đúng là quá tuyệt vời rồi."
Cái thói quen chuyên phóng đại mọi thứ này của Trần Thanh Phong từ mẹ của anh cho tới mấy người chị dâu, ai nấy cũng quá rành rồi, ánh mắt ai ai cũng lên án hai con người này.
Trần Thanh Phong khó hiểu: "Ánh mắt của mọi người như vậy là sao chứ? Vợ của con kể chuyện rất hay mài!"
Trân Thanh Bắc không chút khách khí chụp một phát vào đầu em trai mình: "Em đừng có mà tự luyến như vậy nữa đi."
Trân Thanh Phong mếu mác: "... Anh năm ức hiếp người quá đáng mà."
Biết mọi người không có chuyện gì, chỉ đơn giản vì nghe kể chuyện mà ồn ào, nên mấy người nam trong nhà cũng không để chuyện đó trong lòng làm gì, dù sao cũng là kể chuyện xưa cũ thôi mà, có cái gì đáng sợ đâu chứ?
"Tại mọi người là phụ nữ, tính cách nhát gan, cũng mới có mấy cái chuyện xưa cũ đó là dọa được mọi người thôi chứ ai đâu mà sợ mấy cái chuyện trẻ con đó làm gì!" Anh hai Trần cảm thán nói.
Anh ba Trần cũng nói thêm vào: "Anh nghe biết bao nhiêu chuyện xưa cũ rồi, nhưng không hề bị mấy chuyện đó dọa cho sợ đây này!"
Ánh mắt mấy người đàn ông ai nấy cũng đều gật đầu đồng ý, trừ Trần Thanh Phong ngôi nghe nãy giờ.
Khương Điềm Điềm nghĩ thâm: Mấy người này thật là ngây thơ quá rồi.
Cô lộ ra nụ cười siêu cấp tươi tắn, hướng về phía mấy anh em nhà họ nói: "Thế mấy anh có muốn nghe chuyện xưa không?"
Những người nãy giờ nghe: ”..."
Không cần phải đợi quá lâu thì đã nghe thấy được tiếng kêu của mấy người nam trong phòng truyền ra rồi: "AIII"
Khương Điềm Điềm cười mỉm nói: "Đúng là đàn ông!"
Không dọa được mấy người sợ thì cô đi đầu dưới đất. Tô Tiểu Mạch biểu cảm khó hiểu hỏi: 'Em tốt nghiệp Học viện nhạc kịch Trương Ương à?”
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì sửng sốt.
Tô Tiểu Mạch lại nói tiếp: "Biểu cảm em trông quá đáng sợ rồi!"
Nghe vậy thì Khương Điềm Điềm lập tức khôi phục lại biểu cảm bình thường, cô cười hì hì nói: “Chị nói cũng có lý, đợi sau này nhà nước khôi phục lại việc cho thi đại học, chắc em sẽ xem xét vào trường đó xem sao! Đến lúc đó em sẽ trở thành người nổi tiếng đó nhai"
"Phụt! Con bé này lại bắt đầu khoác lác rồi đây!" Chị dâu tư Trân nghe vậy thì bật cười trêu cô.
Khương Điềm Điềm ưỡn ngực đáp: "Em nói thật mà, em sẽ nổi tiếng cho mà xeml"
"Quên nữa, lúc nãy tụi anh từ chỗ nhà đại đội trưởng ra thì nghe được một số tin tức hay ho." Anh hai Trần sực nhớ ra chuyện mà lúc nãy tính về kể nhưng do nghe kể chuyện xưa mà giờ mới nhớ lại.
Anh hai Trần đại diện cho mấy anh em lên tiếng nói: "Nghe nói có đoàn phim sắp tới đại đội Dương Liễu kế bên chúng ta để đóng phim đấy!"
"Cái gì!!!" Mọi người nghe vậy đều hỏi. Cực kì ngac nhiên Khương Điềm Điềm: "22"
Anh hai Trần vui vẻ nói: "Nghe nói là nữ minh tinh nổi tiếng có đến nữa đấy, hôm qua người ta đã đến rồi, họ ở lại đại đội Dương Liễu. Sáng nay có mấy người chỗ chúng ta chạy sang bên đại đội Dương Liễu xem náo nhiệt. Không hiểu sao bên đó lại may mắn như vậy nhỉ!"
"Em cũng muốn đi xem." Chị dâu hai Trần nghe vậy liền lập tức lên tinh thần: "Đó là đóng phim đấy, không phải lúc nào cũng đến chỗ thôn quê như chúng ta đâu."
Chuyện này đối với bọn họ giống như rồng đến nhà tôm, dù sao bọn họ cũng không thể nào biết được đóng phim là làm những chuyện gì, càng không biết là họ làm sao biến mất rồi xuất hiện, ăn mặc ra sao... Quả thật là tò mò rất muốn xem thử đây mà.
[Chú thích: Rồng đến nhà tôm: Rồng là con vật huyền thoại được dân gian tôn thờ, từ cá chép hóa thành. Trước kia, rồng cùng sinh sống dưới nước với tôm. Hàm ý: Người cao quý đến thăm kẻ thấp hèn. Lời nói nhún nhường của chủ nhà với khách. ]
"Mẹ ơi con cũng muốn đi xem ạ."
"Con cũng vậy nữal"
Mấy đứa trẻ nghe vậy cũng nhao nhao đòi đi xem.
Bà Trần cất to giọng nói: "Im lặng một chút đi, chả khác gì mấy con vịt lôi nhôi ồn ào. Tất cả đều trật tự lại hết đi, để ngày mai mọi người cùng đi là được rồi."
Bà Trần đưa ra quyết định nhanh chóng.
"Hoan hôI!
Bởi vì được đi xem cho nên tất cả mọi người ai nấy cũng cực kỳ hưng phấn. Cả người tràn đầy sức sống.
Nhưng mà thật ra Khương Điềm Điềm lại không quá để tâm đến chuyện này, nhưng mà xem xét tình hình hiện tại không có gì vui, bản thân cô cũng nên đi đến đó xem xét tìm thú vui mới. Dù sao ở thập niên bảy mươi mà có đoàn phim cũng là một chuyện lớn rồi.
Khương Điềm Điêm cảm thấy nếu được thì nên trải nghiệm một số chuyện, dù sao nếu bỏ lỡ thì biết đâu không còn cơ hội để gặp lại thì sao. Cho nên cô cũng muốn tham dự!
"Nếu có camera thì tốt rồi, nói không chừng chúng ta còn có thể chụp hình chung với nhaul"
Mọi người trong nhà nghe vậy thì mở to mắt nhìn nhau, camera là thứ mọi người không dám nghĩ tới.
Nhưng mà Tô Tiểu Mạch nghe vậy liền nói: "Đợi sau này chúng ta có tiền thì có thể mua cũng được mà."
Khương Điềm Điềm cười gật đầu: "Dạ vâng ạ."
Ba chị em dâu còn lại thì quay sang nhìn nhau, ai nấy cũng nghĩ thầm trong đầu: Hai cái người này suy nghĩ cũng táo bạo quá đi, bọn họ nghĩ còn không dám nghĩ nhà họ sẽ có cửa như vậy nữa mà.
Bà Trần lúc này mới nói: 'Được rồi, nếu đã quyết định ngày mai đi xem thì mọi người chuẩn bị một chút đồ ăn mang theo đi."
"Đúng rồi! Đúng rồi!"
Dù sao họ cũng đâu biết là phải xem tới lúc nào nữa mà.
Tô Tiểu Mạch nói: "Hay là bây giờ để con đi nhồi một ít bột làm bánh bột ngô đem theo, mọi người thấy sao?"
Nếu so với lương khô thì bánh bột ngô là sự lựa chọn tốt nhất rồi!
"Được rồi, con cứ làm đi."
"Vậy là chúng ta phải ăn ở bên ngoài sao ạ?" Khương Điềm Điềm tò mò hỏi.
"Đó là việc đương nhiên rồi, dù sao chúng ta cũng không biết phải xem tới khi nào nữa mà." Bà Trần gật đầu xác nhận, bà lại nói tiếp: "Tiểu Mạch, con vót hai miếng dưa chua lên rồi làm chung với bánh bột ngô đi."
Khương Điềm Điềm lúc này mới nhanh nhảu đáp: "Con có cách này! Có thể làm cho bánh bột ngô không bị lạnh.”
Cô là ai chứ? Cô là cô gái siêu cấp thông minh mà.
"Làm cách nào vậy?”
Khương Điềm Điềm nói: "Mình dùng vôi đấy ạ, chúng ta lấy một ít với bọc bánh lại, tới lúc muốn ăn chúng ta lấy nước đổ vào vôi thì có thể tự sôi lên. Đến lúc đó bánh bột ngô bên trong sẽ nóng lên chúng ta có thể ăn được rồi."
"Vôi à?" Bà Trần ngạc nhiên hỏi: "Cái đó cũng có thể làm được như vậy sao?"
Khương Điềm Điềm gật đầu xác nhận: "Đương nhiên là được ạ."
Nhưng Bà Trần lại nói tiếp: 'Nhưng mà nhà của chúng ta không có vôi! Mặc dù thứ này không phải đồ gì quý hiếm nhưng mà nhà của chúng ta không có chúng."
"Không sao cái này con làm được, chỉ cần nhặt một ít củi rồi chụm lửa đốt đáy nồi là sẽ có thôi ạ." Anh tư Trân hí hửng bày cách.
"Đúng đúng đúng làm vậy cũng được đấy."
Bởi vì tự nhiên có nhiều chuyện mới lạ như vậy nên mọi người trong nhà họ Trần, từ trên xuống dưới ai nấy cũng vui tươi hớn hở.
Nhưng mà không chỉ riêng nhà họ Trần vui vẻ, mà toàn bộ mấy người trong đại đội Tiền Tiến khi biết tin tức có đoàn phim đến cũng đều hưng phấn muốn đi xem.
Thậm chí mấy người ở bên công xã cũng biết chuyện như vậy, ai cũng xem chuyện này là chuyện vô cùng lón.
Ở thập niên bảy mươi này không hề có một hình thức giải trí nào quá đặc sắc, cho nên sự kiện này cũng được xem như một quả bom to lớn rơi xuống với những người dân thôn quê.
Điều này lập tức làm cho các gia đình trước nay thầm lặng mà giờ lại sinh hoạt nhiệt liệt hơn.
Tối đến, Khương Điềm Điềm hưng phấn hơn ngày thường rất nhiều, cô mở toang tủ đồ của mình ra hỏi Trân Thanh Phong: "Anh nghĩ em nên mặc bộ đồ nào bây giờ?"
Cô vui vẻ nói tiếp: "Em muốn mặc đồ dày một chút, bằng không ra ngoài lâu như vậy sẽ rất lạnh."
Trân Thanh Phong nghe cô luyên thuyên nãy giờ, lúc này anh mới nói: "Hmmm, em mặc một bộ đồ ở trên nhưng vẫn phải khoác thêm một cái áo khoác bông bên ngoài nữa. Em ít ra ngoài như vậy, giờ đột nhiên ra ngoài mà còn lâu như thế, trời lạnh không quen chắc chắn sẽ chịu không nổi đâu."
Khương Điềm Điềm chu miệng đáp: "Em đương nhiên là biết việc này rồi."
Cô đi về phía Trân Thanh Phong, bàn tay nhỏ mềm mại của cô đặt lên vai anh nói: "Anh Tiểu Phong này, đại đội Dương Liễu có xa quá không ạ?"
"Đi khoảng chừng một giờ là tới, so với công xã thì gần hơn một chút."
Khương Điềm Điềm nghe vậy liền lập tức nhăn mặt lại nói: "Sao lại xa như vậy cơ chứ!"
Tính ra đi lâu như vậy trong thời tiết lạnh đúng là làm khó cô rồi.
Không nghĩ cô vừa nói xong đã nghe Trân Thanh Phong nói: "Như vậy đã gần lắm rồi đấy."
Khương Điềm Điềm: '..."
Trần Thanh Phong nhìn thấy bộ dạng cau mày của cô, nhịn không được liền bật cười, anh duỗi tay xoa bóp khuôn mặt của Khương Điềm Điềm nói: "Sao vậy? Em không thích đi xa à?”
Khương Điềm Điềm thành thật gật đầu: "Nhưng mà thôi không sao đâu! Có điều xa thì xa nhưng mà em sẽ cố gắng đi!"
Khó lắm mới có chuyện vui như vậy, cô sao có thể không tham gia được chứ.
Trần Thanh Phong lại nói: "Em yên tâm đi, nếu em đi không nổi nữa thì anh sẽ công eml"
Khương Điềm Điềm: "!II"
Trần Thanh Phong làm bộ thở dài nói: "Ai biểu anh là chồng em chỉ nên anh phải đau lòng cho em rồi."
Khương Điêềm Điềm khẽ bật cười thành tiếng, nói: "Anh Tiểu Phong thật là tốt bụng quá đi.'
Trân Thanh Phong nghe vậy liên tranh thủ đòi quyền lợi: "Vậy thì em hôn anh một cái đi.
Khương Điềm Điềm lập tức chụt một cái hôn anh, Trân Thanh Phong liền nhanh chóng ôm ngang người cô lên...
Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đều là hai người cực kỳ ngọt ngào, so với người khác thì chưa chắc đã tình cảm bằng hai người họ.
Không còn người khác ở đây, hai người Tô Tiểu Mạch và Trần Thanh Bắc yên tĩnh ngồi trên giường đất tâm sự với nhau.
Hơn nửa ngày, Trần Thanh Bắc mới cất giọng hỏi: "Em thật sự quyết định như vậy sao?”
Tô Tiểu Mạch gật đầu, cô nhìn khuôn mặt gầy ốm của Trần Thanh Bắc, cô biết là khi hắn nghe tin này sẽ không vui, nhưng mà cô thì lại không có suy nghĩ sẽ thay đổi ý định của bản thân. So với việc vào quân đội thì cô càng muốn ở lại đây hơn, ở lại đại đội Tiền Tiến, ở lại nhà họ Trần.
Tô Tiểu Mạch nắm chặt tay Trân Thanh Bắc, cô tiến lại gần sát hắn nói: "Anh giận em sao?”
Trân Thanh Bắc lắc đầu, hắn đương nhiên sẽ không phải vì chuyện này mà giận dỗi cô. Chỉ là trong lòng hắn có một vài phân mất mát.
Hắn vẫn luôn nỗ lực không ngừng khi ở trong quân đội, chỉ với mong muốn có được một vị trí tốt để cho Tiểu Mạch có thể vào quân đội.
Thật ra thời điểm này của năm trước thì hai người cũng đã thương lượng chuyện này với nhau rồi. Tiểu Mạch vẫn luôn cảm thấy ở nhà quá khó khăn, cô cũng mong ngóng có thể sớm được vào bộ đội.
Bởi vì như vậy cô có thể mỗi ngày đều nhìn thấy Trần Thanh Bắc, đã vậy còn có thể rời khỏi cái đại đội Tiên Tiến đầy đau buồn này của cô. Nhưng hắn lại không nghĩ tới, hắn nỗ lực một năm, cuối cùng cũng đã hoàn thành mong muốn của bản thân.
Nhưng mà Tô Tiểu Mạch lại thay đổi ý định không muốn vào bộ đội nữa.
Tuy việc này sẽ không làm cho Trần Thanh Bắc nổi giận, nhưng mà ít nhiều gì trong lòng hắn vẫn có chút mất mát xen lẫn khổ sở.
Đương nhiên nếu Tô Tiểu Mạch đơn thuần chỉ là thay đổi chủ ý thì Trân Thanh Bắc cũng sẽ không quá mất mát nhiều làm gì.
Chỉ là trong lòng hắn có một nguyên nhân khác khiến trong lòng có chút khó chịu, đó là lần này hắn trở về, hắn cảm nhận rõ ràng rằng Tô Tiểu Mạch có chút thay đổi.
Cô thay đổi không phải theo hướng không tốt, cô trở nên kiên cường hơn, đối với hắn thì việc này cũng rất vui vẻ.
Cái khiến cho hắn khó chịu chính là lúc cô có chuyện gì đó làm cho cô thay đổi mà những lúc như vậy thì không có hắn ở cạnh, hắn cảm thấy khá là cô đơn.
"Anh..." Trân Thanh Bắc là một người không giỏi nói chuyện, nên trong lúc nhất thời hắn không biết phải nói cái gì cho tốt.
Thành ra hai người liền rơi vào im lặng, mà ở phía đối diện lại truyền tới âm thanh cười nói vui vẻ.
Tiếng cười của Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm hòa lẫn vào nhau, hai cái người này lại không biết đang làm bậy cái gì nữa!
Tuy nói đối diện nhưng mà cũng không có quá gân nhau, thành ra cách âm cũng còn khá tốt, ngày thường cũng không nghe được cái gì.
Nhưng mà dù sao hai người họ lúc nào cũng ồn ào, không có việc gì thì sẽ kiếm chuyện ồn ào với nhau, thành ra không còn cái gì gọi là không gian riêng tư của vợ chồng.
Bởi vì ai cũng nghĩ và cả nhận được bọn họ làm hết cái này đến cái kia, nhưng mà người ta vẫn cảm nhận được sự tươi trẻ, bồng bột ở cặp vợ chồng trẻ này.
Muốn nói tình cảm vợ chồng tốt thì mấy cặp đôi vợ chồng của nhà họ Trần, không ai vượt được hai người này.
Phải nói là cực kỳ hạnh phúc.
Trân Thanh Bắc cùng Tô Tiểu Mạch đều im lặng không nói chuyện một lát, nhưng mà không quá lâu thì Trần Thanh Bắc lại hỏi: "Thường ngày hai người bọn họ cũng như vậy à?”
Tô Tiểu Mạch cười: "Dạ! Bọn họ đùa giỡn suốt ngày."
Trân Thanh Bắc cầm tay Tô Tiểu Mạch nói: "Nếu ngày xưa anh cũng ở nhà với em..
Không đợi anh nói xong thì đã bị Tô Tiểu Mạch trở tay cầm lại tay anh, cô nghiêm túc nói: "Thanh Bắc, em rất thích mọi người trong nhà họ Trần của chúng ta.
Trân Thanh Bắc nhìn về phía cô.
Tô Tiểu Mạch cười nhạt, cô nhẹ nhàng nhích người lại gần sát bên hắn, ngã vào bờ vai của Trần Thanh Bắc nói: "Anh có muốn nghe lời nói thật lòng của em không?”
Trần Thanh Bắc gật đầu: "Em nói đi, anh vẫn luôn lắng nghe."
Tô Tiểu Mạch nhẹ nhàng nói: "Thật ra, em đặc biệt muốn ở bên cạnh anh, một phút cũng không muốn xa anh. Một chút cũng không muốn rời anh, em thật sự thích anh, rất rất thích anh."
Trân Thanh Bắc đỏ mặt.
Tô Tiểu Mạch lại nói tiếp: "Em cũng biết, chính mình năm trước còn thương lượng với anh sẽ muốn đi theo anh vào quân đội, nhưng mà hiện tại em lại đổi ý. Thật ra em đúng là hơi vô lý. Nhưng mà em có lý do của em. Anh có muốn nghe em nói không?” Trân Thanh Bắc cười: "Thật ra em cũng không cần phải nói lí do gì đâu, chỉ cần là điều em muốn làm thì với anh mọi thứ đều nghe theo ý em."
"Như vậy cũng đâu có được đâu, chúng ta là người một nhà của nhau, em không thể nào để anh hiểu lâm em được."
Tô Tiểu Mạch nắm chặt tay anh nói: "Em lúc đầu muốn vào quân đội, lí do chủ yếu là bởi vì em muốn mỗi ngày đều được ở bên cạnh anh, còn nguyên nhân phụ là bởi vì em không muốn ở chung với cha mẹ, với bởi vì không thể nào thoát khỏi bàn tay của nhà mẹ đẻ chuyên hút máu. Cho nên em mới luôn muốn trốn tránh rời đi. Nhưng mà cha mẹ của em suốt hù dọa này nọ, vô số lần áp bức uy hiếp em phải làm theo ý họ, dù có cố nhường nhịn họ thì vẫn vô dụng. Cho nên em mới giả bộ là bản thân có thai, chính là muốn cố ý hãm hại bọn họ, em muốn mượn cái lí do này để cắt đứt quan hệ với họ."
Chuyện này lúc vừa trở về anh cũng biết đó là giả.
Có điều bản thân anh cũng cảm thấy vợ của mình làm vậy là không sai, bởi vì tính tình mẹ vợ của anh, anh hiểu rất rõ.
"Chính là sau khi em thoát khỏi sự kiểm soát của nhà mẹ đẻ, không còn quan hệ với họ thì lúc này em mới phát hiện ra, chỉ cân em mạnh mẽ lên một chút, cuộc sống của em sẽ không còn khổ sở như em nghĩ nữa. Mấy người nhà họ Tô cũng không còn đáng sợ nữa. Mà mẹ chồng và mọi người cũng đối xử với em rất tốt. Em trước kia luôn cảm thấy mẹ chồng hình như không thích em, nhưng khi em thoát khỏi cái vòng lấn quẩn trong chính suy nghĩ của mình, em đặt bản thân mình vào vị trí của mẹ chồng thì chính em cũng cảm thấy sẽ có khoảng cách với người con dâu tính cách giống em. Nhưng bởi vì thoát khỏi nhà họ Tô, em dần có suy nghĩ thoáng hơn, dần dần em cảm thấy ở chung với mọi người trong nhà không còn quá khó như trước đây em từng nghĩ. Thật ra nhìn lại thì em mới biết, không ngờ em có thể sống hòa hợp được với mọi người. Hơn nữa mọi người cũng không hề bày tỏ sự xa cách với em.
Tô Tiểu Mạch dừng một lát rồi nói tiếp: 'Em muốn mỗi giây mỗi phút đều được ở bên cạnh anh, nhưng mà em lại cảm thấy thật ra em ở nhà họ Trần càng thích hợp hơn. Anh xem đi, nếu như em vào quân đội, em cũng chưa chắc sẽ có khả năng mỗi ngày đều được gặp anh! Anh luôn có công việc của chính anh. Mà ở bên đó em cũng không có người thân, không quen biết ai, mà còn đến một nơi mới như vậy, em không biết bản thân phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể thích nghỉ được với nơi đó. Hơn nữa em lại là một người phụ nữ nông thôn, qua đó cũng không chắc sẽ làm được gì, thành ra em lại thành gánh nặng cho anh, để anh phải làm một mình, em không nỡ.”
Nói tới đây, Tô Tiểu Mạch tạm dừng để quan sát biểu cảm của chồng mình, sau cô lại tiếp tục nói: 'Nhưng mà ở nhà thì không giống như vậy, em đã quen với việc sống ở đây. Hơn nữa sinh hoạt với mọi người trong nhà cũng rất tốt, không còn khó khăn như trước nữa. Chưa kể em còn có thể làm việc kiếm được một ít tiền. Em cũng muốn vì tương lai con của chúng ta mà suy nghĩ một chút. Chẳng lẽ anh muốn tương lai con của chúng ta phải suốt ngày cực khổ sao? Em làm mẹ sẽ không chịu được khi thấy con mình khổ đâu! Em hiện tại ở đây, ngoại trừ việc có thể tích góp được một chút tiền, mà còn giúp đỡ được mọi người trong nhà nữa. Nếu em đi rồi thì tiền lương của anh chắc chắn sẽ không đủ dùng, cũng sẽ không thể giúp đỡ nhà mình được nhiều. Đồng thời trong nhà cũng mất thêm một người góp lương thực rồi. Như vậy sẽ vất vả rất nhiều. Em là người như nào anh cũng biết mà, người khác mà đối xử không tốt với em thì em sẽ đối xử không tốt với họ gấp đôi. Nhưng nếu như người khác đối xử tốt với em, em nguyện ý trả giá gấp mấy lần để duy trì mối quan hệ đó."
Trân Thanh Bắc im lặng một hồi lâu, sau anh lại thấp giọng: "Em vất vả rồi."
Tô Tiểu Mạch cười đáp: "Em không hề vất vả chút nào cả! Thanh Bắc, em thích anh, cho nên cũng sẽ thích người nhà của anh! Tuy rằng bây giờ em không thể vào quân đội, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi!
Chúng ta sẽ sớm trải qua những ngày tháng tốt đẹp hơn nữa!"
Cô nhẹ giọng nói: "Nếu lần này em có thì sao? Đến một nơi lạ lâm, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu, em sợ là bản thân sẽ áp lực mà có chuyện gì không tốt xảy ra, em sẽ hối hận suốt cuộc đời này mất. Nếu lỡ như lần này em có, mà em ở nhà thì mọi người trong nhà sẽ chăm sóc cho em thật tốt! Như vậy tâm tình em sẽ thoải mái vui vẻ hơn. Tương lai chắc chắn em sẽ sinh ra một đứa bé trắng trẻo và cực kỳ khỏe mạnh đó."
Nói tới đây thì nụ cười của cô càng thêm xán lạn, cô nói: "Anh không biết đâu, em dâu là một người rất hay cười."
Trần Thanh Bắc nhướng mày hỏi lại: "Em dâu sao?”
Hắn cảm thán nói: "Phải công nhận em rất thích em dâu nhỉ!"
Hắn biết quan hệ của Tiểu Mạch với mấy chị dâu của hắn rất là bình thường. Nhưng mà hắn lại nhìn thấy được, cô rất thích vợ của Tiểu Lục.
Tô Tiểu Mạch cười nói: "Đúng rồi ạ, con bé rất thú vị!"
Trần Thanh Bắc nhìn gương mặt tươi cười của Tô Tiểu Mạch, so với biểu cảm đau khổ trước kia thì cô hiện tại nhiệt tình và rộng rãi hơn rất nhiều, cũng mạnh mẽ hơn rất nhiêu. Nghĩ đến đây, Trân Thanh Bắc nói: "Được rồi. Nếu như em đã quyết định thì anh chắc chắn sẽ chiều theo ý em."
Anh xoa xoa đầu Tô Tiểu Mạch nói: "Nếu vậy em ở nhà một mình, nhất định phải cẩn thận, sống tốt một chút. Có chuyện gì thì viết thư cho anh.
Tô Tiểu Mạch cười nói: "Em biết rồi."
Cô lại nói tiếp: "Chúc cho hai ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, cũng sẽ có chộc sống thật hạnh phúc." Trần Thanh Bắc nở nụ cười đáp: "Anh biết."
Đại khái là bởi vì ở đây Tô Tiểu Mạch và Trân Thanh Bắc nói chuyện vui vẻ, cho nên hai người càng thêm khắng thít với nhau hơn trước.
Sáng sớm, vào thời điểm Trần Thanh Phong đi đến múc nước thì nhìn thấy anh năm của mình giờ này mới dậy.
Bộ mặt của Trần Thanh Phong vô cùng khiếp sợ nói: "Anh à, sao mà bây giờ mới chịu rời khỏi giường vậy!"
Gương mặt Trần Thanh Bắc có chút đỏ ửng nói: "Chú giờ cũng mới dậy chả lẽ anh cũng không được vậy à?"
Trần Thanh Phong cực kỳ thản nhiên nói: "Em mỗi ngày đều dậy vào giờ này, em mà dậy sớm mới là chuyện không bình thường đó. Còn anh mỗi ngày đều dậy sớm, cho nên hôm nay dậy trễ mới là chuyện không bình thường đấy. Sao hả? Như thế nào ạ?”
Trân Thanh Phong khuôn mặt đầy ẩn ý cười cười nói: "Tối hôm qua hai người làm cái gì mà tới giờ này mới dậy thế???"
Trần Thanh Bắc giơ một chân đá cậu em của mình nói: "Chú cũng hết chuyện để quản rồi đúng không, nếu rảnh quá không có chuyện gì làm thì sáng sớm ra ngoài quét tuyết đi."
Trân Thanh Phong nhanh tay lẹ mắt kịp thời né tránh: "Đây là thẹn quá hóa giận đó nha anh à!"
Anh lười biếng nói: "Em lười lắm, không rảnh để quét tuyết đâu, chưa kể không phải còn có mấy anh hai sao?"
Trần Thanh Bắc nghe vậy liền nói: "Em cứ ở đó mà lười biếng đi, lười rồi mốt mông mọc nhọt cho xem."
Trân Thanh Phong cợt nhả nói: 'Không sao em chịu được."
Trần Thanh Bắc lại giơ tiếp một chân đá về phía anh, có điều Trân Thanh Phong vẫn né kịp.
Trân Thanh Bắc cảm thán vô cùng nói: "Em xem em đi, cũng không có chút sức lực nào, làm gì cũng không được, nhưng mà lúc né tránh vậy mà lại rất nhanh nhẹn."
Trân Thanh Phong gánh không gánh nổi, vác không vác được, nhưng mà cái miệng suốt ngày cứ đi ra ngoài kiếm chuyện cho nên thường xuyên bị đánh. Bởi vậy thời gian lâu dần đã tập được thói quen chạy trốn rất nhanh. Thật là so với người bình thường chạy nhanh hơn rất nhiều.
Trân Thanh Bắc lúc đầu còn nghĩ bản thân cũng là người có động tác mau lẹ, nhưng mà sau thời gian ở trong quân ngũ hắn mới phát hiện ra, em trai của mình còn mau lẹ hơn, hơn nữa khả năng mau lẹ đó cũng không giống hắn.
Giống như kiểu hắn đã rèn luyện trong quân ngũ hơn hai năm, vậy mà nếu thật sự đánh nhau với em trai của mình thì em trai hắn vẫn có thể tránh được.
Còn nếu so về việc chạy đua với Trân Thanh Phong, đảm bảo hắn sẽ không đuổi kịp em trai mình.
Cho nên Trần Thanh Phong là người có thiên phú tốt, nếu vào trong quân ngũ thì có thể xem như là một nhân tài kiệt xuất.
Trân Thanh Bắc hơi hơi híp mắt, nhìn Trân Thanh Phong nói: "Thật ra anh cảm thấy, nếu như em xin vào bộ đội sẽ rất thích hợp làm lính trinh sát đấy."
Phải công nhận em trai hắn là người có thiên phú rất cao và rất linh động.
Trần Thanh Phong mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nhìn anh năm của mình, anh nhịn không được liền duỗi tay lên sờ vào trán Trần Thanh Bắc nói: "Anh không phải bị sốt rồi chứ? Anh nói khùng nói điên gì đấy?"
Trân Thanh Bắc giơ tay, Trân Thanh Phong đã nhanh chóng tránh sang một bên, né tránh cực kỳ an toàn rồi.
"Nói chuyện thì nói được rồi, động tay động chân cái gì chứ?" Trân Thanh Bắc nghiến răng nói.
Suy nghĩ hơn nửa ngày, hắn lại lân nữa nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy nếu em vào quân ngũ thì em có thể là một hạt giống tốt."
Phải nói là biểu hiện bình thường đã tốt rồi, nếu không phải là hạt giống thì còn là gì nữa chứ? Trân Thanh Phong ngửa đầu, đắc ý dào dạt, cười lớn rồi nói: "Em đương nhiên biết bản thân là hạt giống tốt, nhưng mà anh muốn để em đi bộ là chuyện không có khả năng đâu, đánh chết em cũng không đi đâu! Ai rảnh đâu vào đấy để mà chịu khổ chứ!"
Trân Thanh Bắc tối sâm mặt nói: "Em không thể nào có thể suy nghĩ cao siêu thêm một chút à?”
Trân Thanh Phong kiêu ngạo đáp: "Suy nghĩ cao siêu của em đó chính là cùng Điêm Điềm trải qua những ngày ăn sung mặc sướng, vui vẻ ăn nhậu chơi bời."
Trân Thanh Bắc: '..."
Thật là nói chuyện với người em trai này của hắn chả khác nào đàn gảy tai trâu cải
Bạn cần đăng nhập để bình luận