Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 45
Đó là đương nhiên, ngày ngày cố gắng vì tương lai, có ai mà không nghĩ tới cuộc sống thịnh vượng!
Cuộc sống vui vẻ hà cớ gì phải nghĩ về những đau khổ trước đây. Đây không phải là có bệnh sao? Nhà họ Trần cũng vì lẽ đó mà cảm thấy rất sung sướng.
Bà Trần quyết định thu đất phần trăm, vốn là muốn chờ để thu hoạch khoai tây lần nữa, thế nhưng làm những việc kiểu này mà chờ đợi thì chỉ thêm rườm rà rắc rối.
Dù sao làm ít hay nhiều cũng đều là làm, vì vậy bà ấy dứt khoát huy động mọi người trong nhà cùng nhau thu hoạch.
Mấy ngày nay khá mệt mỏi, thức ăn trong nhà cũng nhiều hơn trước đây.
Mọi người ăn ngon, cảm giác làm việc cũng hăng say hơn.
Bởi vì nhà họ Trần bắt đầu thu đất phần trăm từ sớm, cho nên có mấy nhà cũng học theo bọn họ, nhanh chóng nối gót bắt đầu thu đất phần trăm của nhà mình.
Cái kẻ vô tình vô nghĩa đáng chết ngàn lần, còn có Khương Điềm Điềm, cái con bé chết tiệt kia nên xuống địa ngục!
Bà Tô còn không có quan hệ tốt với hai vị Khương gia kia. Bởi vì "Nhu nhược" "Bất lực" "Điềm đạm đáng yêu", là phương thức lấy lòng đàn ông của bà ta, tuy nói bà ta đã lớn tuổi, vậy mà vài lão già trong thôn, lúc còn trẻ ít nhiều gì đều giúp bà ta vượt qua khó khăn. Bây giờ người theo đuổi cũng không ít đâu.
Ơn sinh thành thế nhưng rất lớn!
Bà Tô thật không nghĩ tới, Tô Tiểu Mạch thật sự nhẫn tâm như vậy, vạch ra ranh giới rõ ràng với bọn họ.
Tuy nói đúng là bà ta đuổi con nuôi Khương lão tam đi. Thế nhưng trong lòng bà ta lại nghĩ mình có thể đòi hỏi, bởi vì bà ta là mẹ nuôi của Khương lão tam cơ mà.
Cho nên mới nói bà Tô không có bạn bè, những người cùng trang lứa lại càng không. Ngay cả những người lớn hơn hay nhỏ hơn bà ta cũng đều không quá thân thiết. Ai nấy đều cảnh giác, bởi vì mọi người đều biết bà ta là người như nào.
Đương nhiên, có người học, dĩ nhiên là có người chê cười.
Sở dĩ bà Tô là kẻ thù chung của mấy bà lão ở trong thôn, bởi vì bất kể người đàn ông nào lúc còn trẻ đều thích bà ta, mà bà ta thì không có thích bất cứ người đàn ông nào trong số đó.
Về phần em dâu bà ta, chính là bà Khương-mẹ ruột của Khương Lão Tam cũng nghĩ như vậy. Tuy nói bà để con trai làm con thừa tự đi ra ngoài, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột thịt. Coi như là cắt đứt liên hệ mẹ con, nhưng sao có thể ôm hận thù được?
Ví dụ như Vương Hồng Hoa, vốn không ưa nổi nhà họ Trần, bà ta nghĩ nếu không phải nhà họ Trần chen vào giữa thì có lẽ mình đã mọi được phòng ở của Khương Điềm Điềm rồi.
Hai nhà này, tuy rằng quan hệ chị em dâu không hợp nhau, thế nhưng lại có cùng kẻ thù là nhà họ Trần. Mà trừ bọn họ ra, còn có người càng thêm căm hận nhà họ Trần, đó chính là nhà lão Tô.
Cho nên cuộc sống của nhà bọn họ cũng không quá kém, nhờ vào việc bán con gái và nhận trợ cấp của con gái cho nhà mẹ đẻ, cuộc sống mới dần trở nên sung túc hơn.
Vậy mà phòng ở của Khương lão tam không đưa cho nhà bọn họ.
Chỉ là cái nha đầu chết tiệt Tô Tiểu Mạch kia vậy mà không biết phụng dưỡng ngược lại.
Những người vợ của bọn họ cực kì chán ghét bà Tô, rất sợ bà ta làm bộ làm tịch, không biết xấu hổ tỏ vẻ đáng thương rồi quyến rũ đàn ông nhà mình.
Bà Tô muốn có cuộc đời an nhàn sung sướng, chỉ có điều bản thân lúc còn trẻ chỉ lo trước mắt, cũng không tìm được cơ hội gì để đổi đời. Mà bây giờ, cũng chỉ có thể dựa vào mấy người con gái. Cũng may lúc còn trẻ vẻ ngoài của bà ta rất đẹp, sinh ra mấy cô con gái chỉ có hơn chứ không kém.
Bà Vương không mặn không nhạt đáp: "Ừ."
Đương nhiên rồi, bọn họ nói chuyện trên trời dưới biển, xong xuôi lại quay sang nói xấu người nhà họ Trần không tốt ra sao.
"Đất phần trăm cùng đồ vật đều của nhà tôi, không phải để mấy người muốn nói gì thì nói. Ngậm cái mồm thối của bà lại! Đúng là nhàn rỗi sinh nông nổi! Thật đê tiện." Bà Vương không dễ bị bắt nạt như vậy.
Bà Tô nghĩ Tô Tiểu Mạch vẫn luôn yếu đuối vô dụng, lúc này đây bỗng dưng bướng bỉnh. Nhất định là Bà Trần dạy hư, cho nên bà ta cũng rất căm hận nhà họ Trần.
Vừa lúc đó, bà Tô nhu hòa yếu ớt lên tiếng, nhẹ giọng nói lời nhỏ nhẹ: "Chị Vương, chị nói lời này cũng không đúng! Chị cả nhà họ Khương cũng là đều vì muốn tốt cho chị! Sao chị lại có thể không biết tốt xấu thé."
Cô không chỉ không chu cấp đồ vật cho nhà mẹ đẻ, còn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà bọn họ, bởi vậy bà Tô làm sao có thể thoải mái.
Tuy nói người này không có thành công. Thế nhưng bà Vương đã cho đối phương là kẻ thù!
Lúc còn trẻ, người này không biết xấu hổ dụ dỗ đàn ông, giả bộ mềm yếu muốn đàn ông dỗ dành, giúp đỡ.
"Tôi khinh. Mồm bà toàn những thứ bẩn thỉu, đừng nói chuyện với tôi!" Bà Vương ghét bỏ lui về phía sau một bước, nói: "Thực sự là vừa mở miệng đã nghe mùi miệng lưỡi hồ ly tinh! Tôi nói cho bà biết, bà cút xa ra cho tôi!"
Đại khái là do đã căm hận nhà họ Trần từ trước, vốn cũng không lui tới, ba người không hợp nhau này lại vẫn có thể thỉnh thoảng ngồi chung một chỗ nói vài lời với nhau.
Tất cả đều là mấy bà thím nông thôn hung hãn, không ai so ai!
"Bà nói ai! Mụ già tú bà kia!"
Bà Vương: "Nói ai cứ việc nói, nhà tôi nói động gì đến bà chưa! Thực sự là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác mà."
"Bà Vương, nghe nói đất phần trăm nhà bà lại tăng rồi hả?" Vương Hồng Hoa nhếch mắt nhọn mà nhìn bà Vương, sau đó hỏi ra một câu.
Bà Vương là hàng xóm của Khương Điềm Điềm, cách nhà họ Trần cũng không xa, nên quan hệ với nhà họ Trần không tệ. Nhưng lại không có lui tới với hai chị em dâu nhà lão Khương này.
Bà Khương: "Không thể như vậy! Nếu như khoai tây có thể để thêm một tháng, đúng là có thể trưởng thành không ít! Cũng không biết có phải là mất trí rồi hay không, hồ đồ quá!"
Vương Hồng Hoa "xuy" một tiếng, giễu cợt bật cười: "Ôi chao, bình thường nhìn bà cũng không giống người khôn khéo. Hoá ra là ngu dốt sao. Người khác không biết suy nghĩ, bà cũng học theo. Thật là sống nên trải qua khổ cực thì mới khôn ra! Bây giờ ở đâu có khoai tây cơ chứ? Hơn nữa cà, ớt, vài ngày nữa sinh trưởng không tốt hơn sao? Thực đúng là đứng núi này trông núi nọ. Tôi đã nói rồi, có vài người đầu óc không tốt, còn làm liên luỵ người khác."
"Hai người các bà cũng đừng ở chỗ này nói xỏ nói xiên tôi, đất nhà chúng tôi, tính thế nào là chuyện của tôi! Ngược lại hai người các bà, cả ngày lăn lộn cùng một chỗ như vậy, tôi nhìn các bà đều đã quên bà ta là hạng người gì. Tôi có chịu mệt hay chịu lỗ gì cũng không liên quan gì tới các bà. Mấy người cùng người như vậy ở chung một chỗ cẩn thận có ngày mất chồng, đến lúc đó xem các ngươi tìm ai khóc đây!" Vương đại nương để lại một câu thâm độc, xoay người liền dời đến một bên khác làm việc.
Thực sự, nhìn thấy bà Tô chỉ nghĩ thôi đã muốn nôn. Bà Tô ủy khuất đỏ con mắt, thấp giọng: "Tôi không có, tôi không phải loại người như vậy! Mấy người đều hiểu lầm tôi rồi."
Nếu là một nàng dâu nhỏ khóc như vậy, thì quả thật là hoa lê đái vũ. Chỉ tiếc đây là một cụ bà, nhìn thế nào cũng thấy làm bộ làm tịch, không thể vừa mắt nổi.
Xung quanh có mấy người đàn ông hơi trẻ tuổi, thấy vậy đều không tiếng động mà từ từ xích ra xa. Mà mấy bà lão trong thôn đều trừng mắt nhìn bà Tô, vẻ mặt trào phúng. Mặc kệ bọn họ bình thường có ân oán gì, nhưng riêng chuyện mọi người cùng chán ghét bà Tô này thì bọn họ luôn cùng một phe.
Bà Tô nhận thấy được tầm mắt của bọn họ, quay đầu làm bộ đáng thương nhìn về phía Vương Hồng Hoa và bà Khương.
Chú thích: Hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
"Tôi hiểu được là mọi người đang hiểu lầm tôi, nhưng tôi mong hai chị sẽ tin tưởng tôi! Tôi thật sự không phải loại người như vậy. Mặc kệ là thế nào đi nữa thì chúng ta cũng là người đứng chung một chiến tuyến mà." Bà Tô cất giọng nói với vẻ tha thiết và thành khân.
Vương Hồng Hoa nghe vậy thì lấy làm kinh ngạc, sau đó cũng cảm thấy bà Tô nói đúng.
"Chị này, chị cứ yên tâm, tôi đây tin tưởng chị."
Nếu hiện tại lương thực không được tốt, không bằng tranh thủ thời gian làm nhiều hơn một chút để có dư. Mùa thu nếu mà có thời gian còn có thể lên đó kiếm chút lương thực dự trữ.
Nhưng mà năm nay lại thiếu thốn hai loại lương thực này rất nhiều.
Mặc dù đại đội của họ không chú trọng vào hai loại lương thực này, nhưng mà mỗi năm cũng sẽ thu hoạch một ít để giao lên trên và phân chia cho mỗi nhà một ít nữa.
Cứ việc xem kết quả lương thực thu hoạch của bọn họ là biết, khoai lang còn đỡ hơn một chút. Chứ đậu phộng, cải trắng đều không tốt bằng năm trước.
Hơn nữa, do năm nay mưa to kéo dài hơn cả một tháng liền làm cho mực nước trên đất tăng cao, khiến ngập úng xảy ra hư hại rất nhiều.
Mùa thu mỗi năm trôi qua rất nhanh. Nếu việc này xảy ra sớm một chút, thì mặc dù khoai tây, cà tím, ớt có hơi nhỏ một chút nhưng cũng sẽ không làm cho mọi người thu hoạch mệt mỏi như vậy.
Bà ta lập tức giữ chặt Vương Hồng Hoa cùng bà Khương thấp giọng nói với hai người họ: "Các bà lại đây tôi nói nè."
Ba người đi vào trong góc nói thầm vài câu, một đám người mắt sáng lung linh khác hẳn với độ tuổi của họ, xem ra là đang có suy tính xấu xa gì đó.
Buổi sáng còn cười nhạo người ta ngu ngốc đi thu đất phần trăm, vậy mà buổi chiều liền đến chỗ của Bà Trần.
Nhìn xem thấy người ta nói cũng có lý, hiện tại tranh thủ thời gian một chút để thu hoạch cho nhà mình, tuy rằng thu hoạch nhỏ nhưng tranh thủ thời gian làm còn phải thực hiện thu vội gặt vội nữa. Dù sao cũng là làm để kiếm công điểm, nên tính ra Bà Trần cũng đã có tính toán hết rồi.
Ba người này chẳng khác gì tắc kè hoa, cứ lâu lâu lại thay đổi cách nói chuyện.
Mặt trời vừa xuống núi, thì toàn bộ người trong thôn đều đã biết, Bà Trần bởi vì mấy ngày trồng vội gặt vội do nhà có người làm nên cũng đã thu sản lượng lương thực đất phần trăm nhà mình luôn rồi.
Đáng lẽ ra mấy chuyện này chỉ có những người thân thích với nhà họ Trần mới biết được, nhưng mà hiện tại thì cả đại đội không ai là không biết.
Đừng nói đây là do có người tung tin giả, thật ra mọi người trong thôn cảm thấy mấy lời này rất hợp lý. Nên không thể không tin mấy lời đó được.
Trồng vội gặt vội cứ như vậy mà trôi qua mười mấy ngày. Lương thực đã được chia đều mỗi nhà trong thôn đủ để họ sinh hoạt qua hết mùa đông.
Nghĩ như vậy bà Tô liền cảm thấy vui vẻ hẳn ra, đúng là không nghĩ bản thân có thể nghĩ được tới như vậy.
Tuy nói, Bà Trần cũng chỉ thu đất phần trăm nhà mình, cũng không có khuyến khích người khác làm. Nhưng mà nếu bọn họ ở đây châm ngòi, thì sớm muộn gì Bà Trần cũng mang họa vào người thôi.
Đơn giản vì hiện tại mọi người đều đi theo Bà Trần học tập, sớm đã học bà ấy thu đất phần trăm, bây giờ bọn họ đều thu hoạch khác so với bà ta. Đợi đến lúc thu hoạch không tốt thì bà ta xem đám người đó có ghét cay ghét đắng nhà họ Trần hay không.
Bà ta không hy vọng tất cả mọi người đi theo học tập nhà họ Trần một chút nào.
"Bà chị ơi, lời này của bà không thể nói như vậy được, người ta bây giờ làm gì chịu nghe mấy lời này của chúng ta đâu mà nói vậy. Nên lời này của bà sao khó nghe quá! Đợi đến lúc thu hoạch ai khổ thì biết thôi." Giọng bà Tô cất lên nhẹ nhàng.
Bà Khương cũng có cùng suy nghĩ với cô em dâu Vương Hồng Hoa: "Theo tôi thấy, mấy người trong nhà họ Trần này là do sống tốt quá nên bây giờ bắt đầu ảo tưởng, cứ nghĩ bản thân mình ghê gớm lắm hay gì. Chính bản thân nhà họ thu hoạch đất phần trăm trước không nói, vậy mà còn lôi kéo cả nhà người khác làm theo nữa! Ai mà không biết hiện tại là thời điểm mà khoai tây phát triển tốt nhất đâu chứ. Có người ngốc mới đi tin tưởng nhà họ! Ha ha!"
Nghĩ tới điều đó mọi người liền nhanh chóng bắt tay vào làm, trong thôn rất nhiều nhà đều bắt chước Bà Trần, bắt đầu thu hoạch sản lượng lương thực trên đất nhà mình.
Đừng nhìn thu hoạch sản lượng lương thực trên đất tuy không nhiều, nhưng mà cũng phải tốn thời gian nửa ngày mới thu hoạch xong. Mà mọi người cũng không muốn xin nghỉ nên chỉ có thể tranh thủ lúc buổi chiều tan làm, cả nhà vận động nhau thu hoạch, cuối cùng phải mất hai buổi chiều mới làm xong.
Người ta thường nói sống chung một nhà dễ bị ảnh hưởng thói quen của nhau, thì ở đây sống chung một thôn cũng không khác mấy.
Một nhà bắt đầu làm, thì hai nhà làm, rồi ba nhà làm... mọi người đều cảm thấy nhà người ta đều làm thì nhà mình cũng phải làm. Chứ người ta làm mà mình không làm thì đúng là ngu ngốc, cho nên cứ vậy mà hết nhà này tới nhà khác làm. Cả đại đội bao trùm một không khí bận rộn.
Chị dâu hai Trần có chút đắn đo, thật ra cô muốn nói với Bà Trần cho cô về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Chị dâu ba Trần cũng muốn về nhà mẹ đẻ, thật ra không có ý gì, nhưng chỉ là lo lắng cho nhà mẹ đẻ, đại đội bọn họ đều bắt đầu thu lương thực rồi, mà cô không cảm thấy nhà mình tạo ra phong trào này là có gì sai, nhà họ cũng không phải cố ý làm rùm beng mà do có người đồn thổi mà thôi. Cho nên cô mới cảm thấy nhà mẹ đẻ mình mà không thu lương thực thì khẳng định sẽ có hại.
Nếu không có lợi thì sao cả đại đội của họ đều bắt đầu làm chứ?
Mọi người đều làm như vậy, mà nhà mẹ đẻ của họ không làm thì không có hại sao được!
Chị dâu hai Trần và cả chị dâu ba Trần đều trở về nhà mẹ đẻ, cũng may là bọn họ không cần phải tốn quá nhiều công sức để thuyết phục nhà mẹ đẻ, bởi vì chuyện đại đội bọn họ thu hoạch sản lượng lương thực trên đất phần trăm đã truyền qua đại đội khác.
Tuy rằng có nhiều người nói đại đội của họ làm việc dư thừa, nhưng cũng có một bộ phận nhỏ cảm thấy đại đội Tiền Tiến bọn họ làm vậy cũng có chút hợp lý.
Thu hoạch năm nay đều không bằng năm trước, nhưng đại khái là mấy thôn khác đều làm như vậy.
Cho nên nhà mẹ đẻ của chị dâu hai Trần và chị dâu ba Trần sau khi nghe con gái mình về nhà nói, tuy nhà bọn họ không phải là xem trọng con gái mình, nhưng bản thân nhà họ cảm thấy nhà họ Trần quá tốt đi, nên luôn cảm thấy nhà họ làm gì cũng đúng.
Nếu nhà họ làm gì cũng đúng thì nhà mình cũng phải học tập theo mới được.
Kỳ thật Tô Tiểu Mạch cũng không biết, bản thân cô ỷ vào việc ký ức kiếp trước của mình còn nhớ rõ mọi chuyện, nên làm ra đủ phán đoán dù không chắc chắn đúng hay không. Nhưng bản thân cô lại cảm thấy, dù hơi mệt một chút thì phòng bệnh vẫn tốt hơn chữa bệnh, người trong thôn có tốt một chút cũng chẳng sao, dù sao cũng mang tiếng tốt là học tập từ nhà họ.
Nhưng mà trước sau có chênh lệch một tháng, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều. Hoa màu vẫn khô hạn không tốt như trong ký ức của cô.
Cho nên trong lòng Tô Tiểu Mạch cũng khá là yên tâm.
Dù sao mặc kệ là đúng hay sai, thì thu hoạch sản lượng lương thực trên đất phần trăm càng ngày càng có nhiều người học làm theo. Thành ra mới có vài ngày trôi qua mà mọi người đều bận rộn rất nhiều, đến cuối cùng chỉ có duy nhất ba nhà không thu hoạch theo nhà họ Trần. Đúng vậy, chính là còn duy nhất ba nhà không làm.
Bọn họ cũng là mấy người lan truyền chuyện nhà họ Trần thu hoạch sản lượng lương thực trên đất phần trăm cho người khác biết, đó chính là hai chị em dâu họ Khương còn có nhà bà Tô nữa.
Bọn họ cảm thấy mấy người này đúng là điên thật rồi, vậy mà dám đi thu hoạch sản lượng lương thực trên đất phần trăm thật.
Bà Tô thấy vậy thì vui vẻ phát điên lên được, nói: "Bọn họ vậy mà đã bị chúng ta lừa, thật là tốt quá đi."
Hai chị em dâu bà Khương cùng với Vương Hồng Hoa cũng vui vẻ, giọng nói run rẩy vì hưng phấn: "Bây giờ chỉ cần chờ khoảng chừng hai mươi ngày nữa, đến lúc đó nhà chúng ta thu hoạch sản lượng lương thực trên đất phần trăm, nhất định sẽ gọi bọn họ tới xem. Bọn họ sẽ tự khắc hiểu được chúng ta thông minh tới cỡ nào."
"Ha ha ha ha!" Đúng là ngồi suy nghĩ thôi đã khiến ba người họ vui như tết.
Ba người đều cảm thấy mọi người sẽ vì việc này mà nghèo chết, chỉ có nhà bọn họ sẽ giàu lên thôi.
Tốt nhất là mọi người đều phải thật nghèo, có như vậy thì mọi người mới hận chết nhà họ Trần đã bày ra chuyện thu hoạch sản lượng lương thực trên đất phần trăm.
Chờ tới lúc ấy, mỗi người đều cầm theo một cái cuốc đi đến tìm mấy người trong nhà họ Trần, để xem nhà bọn họ trốn ở đâu cho thoát.
Thật là tốt quá đi!
Ba người hưng phấn không thôi, hận không thể nhìn thấy nhà họ Trần bị người người kéo đến sỉ vả ngay lúc này. Ai bảo nhà họ sống tốt như vậy! Nên giờ phải để cho bọn họ biết thế nào là lợi hại.
Đúng ra là cho nhà họ biết cuộc đời này còn có nhiều màu sắc khác chứ không phải chỉ có riêng màu hồng không thôi.
"Này mấy bà nghĩ thử xem, nếu như nhà khác đều đến nhà bọn họ quậy phá, thì chúng ta có nên đi hay không?" Bà Tô bắt đầu tưởng tượng ra viễn cảnh lúc ấy. Bà ta ăn thiệt thòi từ nhà họ Trần rất nhiều lần rồi, nên trong lòng bà ta hận cái nhà đó thấu xương.
Nghĩ đến cảnh nhà họ Trần sẽ bị đánh trong tương lai, bà ta liền đỏ mặt hưng phấn nói: "Lúc đó chúng ta có nên đứng ra cản không nhỉ?"
Vương Hồng Hoa nghe vậy thì cười nhạo nói: "Giờ bà còn học đòi làm người tốt làm gì! Còn có suy nghĩ muốn ngăn cản nữa! Thời điểm người ta đánh người, thì chắc chắn sẽ không hề nương tay, bà dám bay vào ngăn cả à?"
Bà Tô nghe vậy thì giả vờ sợ hãi, giọng điệu rụt rè thở dài một hơi rồi nói: "Dù sao tôi cũng không muốn nhà họ bị đánh nặng quá!"
Bà Khương nghe vậy thì khó chịu nói: "Bà bỏ cái suy nghĩ đó cho tôi đi, chúng ta không thể để cho bọn họ sống tốt như vậy được. Tốt nhất phải khiến cho bọn họ bị càng nặng càng tốt, phải làm lớn chuyện lên mới tốt, có như vậy thì tôi mới đem phòng ở của mình lấy lại được."
Con trai của bà ta còn không có phòng để ở đây này, vậy mà phòng của Khương Điềm Điềm lại để trống, làm gì có chuyện như vậy được?
Vương Hồng Hoa nghe thấy vậy thì trợn mắt lên nói to: "Bà đúng là cái đồ không biết xấu hổ mà, cái gì mà phòng của bà? Cho dù có lấy lại được thì đó là đồ chung của chúng ta."
"Sao lại là của chúng ta được chứ, bà đừng có mà..."
Hai người cứ như vậy liền cãi nhau.
Bà Tô nhìn thấy cảnh hai bà già gân cổ lên cãi liền cảm thấy bản thân hai người này đã lớn tuổi rồi mà sao lại không có đầu óc thế nhỉ?
Bà ta thở dài một cái rồi thấp giọng nói: "Chúng ta cũng không thể vì mấy chuyện này mà cãi nhau được! Chúng ta còn phải chờ xem nhà người ta bị chửi kìa, sao chưa gì đã cãi cọ thế này rồi."
Lời bà Tô vừa nói ra, hai người liền lập tức khôi phục lại vẻ mặt hài hòa như chưa có cuộc cãi vã nào vậy. Bây giờ lại vui vui vẻ vẻ bàn luận với nhau để xem đến lúc đó phải châm ngòi thế nào khiến cho nhà họ Trần bị người ta ghét thêm. Thật là chỉ cần suy nghĩ tới lại hưng phấn đến run người.
"Dù sao bọn họ đại bộ phận đều đem việc thu hoạch sản lượng lương thực trên đất phần trăm để kiếm thêm, cũng như là để tích trữ thêm! Chúng ta lúc ấy chỉ cần ngồi chờ là tốt rồi. Chờ đến lúc mọi người đến gây chuyện thôi."
Bà Tô cất giọng nhẹ nhàng, còn cười thêm một cái rồi nói: "Con dâu trong nhà tôi không biết sao lại vô cùng ngu ngốc, còn đem chuyện này đến kể với tôi."
"Nó còn hỏi xem nhà tôi có nên làm giống như vậy hay không. Tôi liền đem chuyện này ra phân tích cho con dâu mình một lát thì lúc này con dâu tôi mới hiểu. Làm dâu ở tuổi này còn khá trẻ và non nớt nên không có tầm nhìn xa giống như những người già như chúng ta." Bà Tô đắc ý nói.
"Người trong nhà tôi cũng hỏi, lúc này tôi liền mắng cho một trận, đầu óc mấy người trong nhà tôi như bị úng nước vậy."
"Nhà tôi cũng vậy."
Mấy người thực hiện được kế hoạch thì tươi cười vui vẻ, nhưng mà họ lại không biết, mọi người trong nhà họ Trần chẳng có ai quan tâm tới việc của ba người họ làm cả.
Nhà bọn họ bây giờ bận đến nỗi đầu tắt mặt tối, thời gian đâu mà để ý mấy chuyện đó.
Tô Tiểu Mạch cùng Khương Điềm Điềm còn bận bắt mười ba con gà đây này! Bọn họ ăn một con, rồi còn đem biếu ba con, cũng không thể không cho Trần Hồng, còn có kế toán Trần và mấy người ở trong đại đội nữa.
Mấy nhà này thì mỗi nhà tặng một con, dư lại thì làm thành khô gà. Không phải bởi vì gà đã chết mà bây giờ cho dù bọn chúng còn sống thì vẫn vậy, bởi vì mấy con gà này kêu to như thế, nhà bọn họ cũng không thể nào nuôi nổi.
Chứ nếu để người ngoài biết được nhà bọn họ nuôi nhiều gà như vậy rồi đi báo lên cấp trên, thì thật sự là ăn không hết gói đem đi.
Trải qua những ngày tháng sống cùng nhau, mọi người trong nhà đều biết tay nghề nấu nướng của Tô Tiểu Mạch rất tốt, cho nên mấy việc liên quan tới chế biến thì cô sẽ là người chịu trách nhiệm chính.
Gà rừng có thể đem đi nướng, nhưng mà nội tạng gà thì cần phải xử lý qua, cho nên mấy ngày nay bọn họ luộc mấy thứ này qua xử lý cũng ổn thỏa. Hai buổi ăn gần đây đều có món lòng gà.
Mắt thấy sắp tới giữa tháng chín, khoai lang cũng như đậu phộng và cải trắng trong thôn cũng dần phải thu hoạch rồi, trong lòng Tô Tiểu Mạch lúc này mới thả lỏng một ít, tuy rằng dư lại khá nhiều đồ vật, nhưng mà bản thân cô cảm thấy, có thể cứu giúp một chút gì đó thì cứ làm thôi.
Cũng không biết đến khi nào mới bắt đầu có mưa to đổ xuống.
Cô đúng là không nhớ rõ nữa.
Tô Tiểu Mạch thở dài một tiếng, vẫn là có chút lo lắng.
Khác với Tô Tiểu Mạch lo lắng như vậy thì Khương Điềm Điềm khá là lạc quan, mỗi ngày cô đều vui vẻ rạo rực đi lên núi.
"Điềm Điềm, sao lại là cô đi lên đây vậy? Anh Tiểu Phong nhà cô đâu rồi?"
Bởi vì Khương Điềm Điềm mỗi ngày cứ phải một câu anh Tiểu Phong, trái lại một câu anh Tiểu Phong, làm cho mỗi người trong thôn mỗi lần nhìn thấy cô đều muốn trêu chọc cô một câu mới chịu được.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Anh Tiểu Phong của tôi đi đốn củi rồi!"
"!!!" Chỉ đơn giản trả lời như vậy thôi đã khiến cho người hỏi vô cùng ngạc nhiên, đối phương liền lắp bắp hỏi lại: "Đốn củi sao?"
Trần Tiểu Lục chủ động đi làm việc à? Đúng là chuyện lạ hiếm có đấy!
Khương Điềm Điềm gật đầu nói: "Đúng rồi, anh ấy nói chú Lý ở có một mình thôi, mà mùa đông lại lạnh quá. Nên tranh thủ thời tiết còn tốt không có việc gì làm liên đến đó giúp chú ấy! Mỗi ngày đốn một ít củi cho chú ấy, đợi đến mùa đông thì sẽ tích góp được kha khá củi. Dù sao mọi người đều là người trong một thôn thì phải biết giúp đỡ lẫn nhau."
"..." Người hỏi nghe vậy thì khuôn mặt bày ra biểu cảm vô cùng ngạc nhiên, khuôn mặt như nói lên mấy lời Khương Điềm Điềm vừa nói không đáng tin chút nào, làm sao mà Trần Thanh Phong có thể tốt như vậy được chứ?
Khương Điềm Điềm còn bồi thêm một câu: "Anh Tiểu Phong nhà tôi là một người cao thượng và cực kỳ nhiệt tình!"
"Cô..."
Đang muốn nói chuyện hai người liền nghe thấy tiếng sấm "Ầm ầm ầm" đột nhiên vang lên.
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu lên nói: "Đây là đang sắp mưa rồi sao?"
Đã hơn ba tháng trời không đổ một cơn mưa nào xuống, mọi người trong thôn chỉ có thể đi đến con sông con thôn gánh nước về tưới cho hoa màu, cho nên nước sông hiện giờ bị hụt hết một phần năm rồi.
Lại nói chỉ dựa vào việc đi gánh nước tưới cho hoa màu, thì cũng không cải thiện được độ tươi tốt của hoa màu tự nhiên giống như nước mưa đem lại.
Cho nên khi tiếng sấm này vang lên, lại làm cho mọi người trong thôn vô cùng bất ngờ, không kịp phản ứng lại.
Mãi một lúc sau mọi người mới chuyển sang vui vẻ hò reo. Đương nhiên cũng có một số người đối với việc thu hoạch hết sản lượng lương thực trên đất phần trăm quá sớm mà có chút tiếc nuối.
Bởi lẽ họ cho rằng trời sẽ không thể nào mưa được!
Bởi vì nếu để một trận mưa tưới xuống thì hoa màu sẽ tốt một chút.
So với ba người làm chuyện xấu thành công đang vui vẻ mừng rỡ, thì những người khác đúng là có chút hối hận. Đương nhiên tuy rằng thu hoạch vội sẽ rất mệt, nhưng mà bây giờ trời mưa rồi cũng coi như là tốt đi.
Cho nên mọi người cũng khá là vui vẻ.
Chỉ là cũng có một số người thì không vui thôi.
Khương Điềm Điềm nhìn thấy mây đen kéo đến dày đặc thì vô cùng luống cuống.
Trong tiểu thuyết có nhắc đến cơn mưa lần này đổ xuống kéo dài tới bảy tám ngày mới kết thúc.
Mây đen giăng đầy, gió rất nhanh liền kéo tới, thời tiết tháng chín lúc này chỉ một cơn gió thổi qua đã có chút lạnh lẽo rồi.
Khương Điềm Điềm liền lập tức nói: "Tôi phải nhanh đem cỏ heo bên kia xử lý mới được."
Lúc này cô cũng không thèm đứng tám chuyện nữa, mà chạy nhanh tới chuồng heo. Bọn họ là con người còn có thể trốn nhưng mà heo thì làm sao trốn được!
Khương Điềm Điềm cảm thấy bản thân mỗi ngày đi cắt cỏ heo cho chúng ăn nên cũng có cảm tình với bầy heo này rồi!
Cô chạy vèo vèo, tăng hết tốc lực, bản thân cảm thấy gió lúc này đã dần lớn lên rồi không nhanh thì không kịp mất.
"Chị Vương ơi chị Vương!"
Khương Điềm Điềm chạy nhanh tới chỗ chị Vương, lúc này cô ấy đang bận sửa sang đồ vật lại nên ngẩng đầu lên hỏi: "Có chuyện gì?"
Khương Điềm Điềm vội nói: "Trời sắp mưa rồi ạ!"
Cô như một con chim nhỏ nói líu lo: "Chúng ta phải làm sao bây giờ? Mấy con heo mình phải xử lý sao cho tốt ạ?"
Chị Vương nghe thấy câu hỏi của Khương Điềm Điềm thì khó hiểu nói: "Xử lý là xử lý sao cơ? Thì cứ để chúng nó ở đó là được rồi! Trời mưa thôi mà, không có gì đâu!"
Lúc này chị Vương cứ nghĩ là do Khương Điềm Điềm chưa từng nuôi heo bao giờ, đột nhiên nghe được tiếng sấm liền sợ mấy con heo giật mình, nhưng thật ra cũng bình thường không sao cả, heo không sợ sấm nên cô ấy còn vui vẻ an ủi cô: "Không có sao đâu, heo không sợ sấm không chết được đâu."
Khương Điềm Điềm: "..."
Cô đang muốn nói gì đó, đột nhiên liền cảm giác được hạt mưa to như viên đậu rơi xuống.
Khương Điềm Điềm la to: "Trời mưa rồi!"
Chị Vương nhanh nhảu nói: "Mau vào trong đi."
Sau đó như nhớ ra gì đó cô ấy liền nói: "Ây da, không đúng, em vào đây làm gì, mau đi gom cỏ heo đem về nhà mau lên đi."
Khương Điềm Điềm vẫn còn ngơ ngác: "Dạ?" Chị Vương liền nói to: "Nhanh lên kẻo không kịp!"
Lúc này Khương Điềm Điềm mới sực nhớ, liền nhanh chóng lao vào làm việc, đảo một chút quần áo liền ước hết.
Khương Điềm Điềm không chút nghĩ ngợi mà tranh thủ làm.
Xong xuôi cô cảm thấy ở đây cũng không còn gì để giúp, mà trộn cám heo thì cô cũng không biết làm. Khương Điềm Điềm biết mưa to sẽ kéo dài đã vậy còn rất lớn, liền nhanh chóng chạy về nhà.
Mặc kệ thế nào đi nữa bây giờ nên về nhà phụ giúp làm gì đó vẫn tốt hơn ở đây không làm gì cả.
Khương Điềm Điềm chạy về, vừa vào trong sân đã nhìn thấy Bà Trần đang ôm bó củi đi vào trong phòng chứa củi, cô liền nhanh chân chạy tới hỗ trợ.
Bà Trần thấy vậy liền nói: "Con mau vào trong nhà đi, đừng để bị cảm lạnh!" Khương Điềm Điềm vừa làm vừa đáp: "Con không sao đâu ạ!" Vừa nói xong thì mọi người trong nhà cũng đang lục đục chạy về tới nơi, ai cũng nhanh chóng chạy qua hỗ trợ ôm củi vào trong.
Tô Tiểu Mạch đứng giữa trời mưa nói: "Để con ôm nhiều một chút, mai mốt còn có củi mà xài, mưa thế này không biết bao giờ mới dứt."
Cô ấy vậy mà quên mất chuyện củi lửa này, chỉ là hiện tại mưa còn không quá lớn thì tranh thủ đem củi bỏ vào trong đủ cho mấy ngày dùng, nên cô liền nhanh tay nhanh chân làm việc.
Bà Trần nghe vậy thì nói: "Không cần ôm quá nhiều đâu, đủ dùng là được rồi."
"Không được, mây đen giăng đầy thế kia không biết sẽ mưa đến bao lâu, nên cứ lấy nhiều một chút cho an tâm ạ.
Tô Tiểu Mạch giọng điệu quả quyết nói: "Mau mau, trời mưa to hơn rồi!"
Bà Trần ngạc nhiên một chút nhưng cũng không hề phản bác, mọi người động tác nhanh gọn làm việc vô cùng hiệu quả.
Cũng may là nhiều người cùng nhau làm cho nên rất nhanh đã xong, mấy gian ngoài cũng đã được chất đầy củi.
Khương Điềm Điềm nhìn xung quanh một lát liền nói: "Sao bây giờ anh Tiểu Phong còn chưa trở lại nữa ạ?"
Bà Trần cũng tức giận nói: "Mưa to thế này không tranh thủ về, muốn chết hay gì không biết."
Khương Điềm Điềm cũng rất là lo lắng nhìn chằm chằm ra ngoài, vừa lúc thấy Trần Thanh Phong chạy nhanh vào trong.
Khương Điềm Điềm sợ Bà Trần sẽ mắng anh nên nhanh tay ôm lấy cánh tay Trần Thanh Phong nói: "Mau lên, vào trong để em nấu nước cho anh."
Bọn họ đều bị ướt đẫm bởi nước mưa, nếu giờ không nấu nước tắm nói không chừng sẽ bị cảm lạnh.
Trần Thanh Phong cả người ướt còn nhiều hơn cả Khương Điềm Điềm, anh nghe vậy thì nói: "Để đó cho anh!"
Anh chạy nhanh đi nấu nước, Khương Điềm Điềm nhìn lu nước thì đột nhiên nói: Trong nhà mình còn bao nhiêu nước nhỉ?"
Lời cô vừa nói xong Trần Thanh Phong liền sực tỉnh, anh nhanh chóng nói: "Em cứ tắm trước đi, tắm xong thì để nước đó cho anh, anh đi ra ngoài một lát rồi trở lai."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì giữ anh lại nói: "Anh Tiểu Phong"
Trần Thanh Phong nhìn cô rồi nói: "Trong nhà nước không nhiều lắm, nên anh phải đi gánh nước."
Đang nói, Tô Tiểu Mạch đã từ trong phòng chạy ra, cô nói: "Chị đi chung với em."
Lúc này cô ấy đã mặc áo mưa đầy đủ.
"Trong nhà cũng chỉ có hai cái thùng gánh nước..." "Lấy cái khác thay thế là được."
Trần Thanh Phong nghe vậy thì cũng không nói nữa, xoay người đi nhanh ra cửa.
Chẳng qua hai người vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy anh hai Trần đã khiêng đòn gánh đi ra ngoài rồi. Tô Tiểu Mạch thấy vậy liền lập tức lấy mấy cái thùng gỗ nhỏ đi nhanh ra cửa.
Tuy rằng bình thường Trần Thanh Phong khá là lười biếng, nhưng mà những lúc cần anh đều sẽ làm việc chăm chỉ, anh biết bản thân cũng không thể lúc nào cũng trông cậy vào mấy người anh của mình được.
Anh vỗ vỗ đầu, làm sao mà bản thân lại hay quên như vậy chứ, chẳng phải Điềm Điềm của anh còn có hai cái thùng nước sao!
Khương Điềm Điềm nhìn người trong nhà khoác áo mưa ở trong sân bận rộn làm việc, rồi lại nhìn ngoài cửa thấy mưa to dần, hạt mưa cứ lạch cạch lạch cạch rơi xuống, không hề có một dấu hiệu nào sẽ dừng lại.
Tự nhiên cô lại hắt xì một cái, nên dừng lại suy nghĩ mà đi nấu nước, mặc kệ chuyện gì tới nhưng trước tiên không thể để cho mình bị bệnh được.
Bằng không mưa to kéo dài thì làm sao đi ra ngoài tìm bác sĩ được!
Lúc Khương Điềm Điềm nấu nước sôi xong xuôi thì ngoài trời đã tối đen rồi. Tuy nói bình thường giờ này cũng đã tối nhưng cũng phải bảy giờ thì trời mới tối hẳn. Mà bây giờ chỉ mới năm giờ hơn chưa tới sáu giờ nữa. Vậy mà trời đã rất tối rồi.
Có điều cũng may nhà họ Trần anh em đông nên làm việc gì cũng rất nhanh, mấy anh em trong nhà rất nhanh đã đem mấy cái lu trong phòng chứa nước lấp đầy rồi.
Nhà họ Trần có ba cửa, mỗi cửa đối diện với hai phòng, mỗi gian ngoài sẽ có một lu nước. Cũng may là do mọi người ngày thường làm việc khá là siêng năng, nên không có để trống một lu nước nào cả, chứ không cũng không biết phải xách nước tới lúc nào nữa.
Trần Thanh Phong mang theo nước mưa vào cửa, mà lúc này Khương Điềm Điềm đã tắm sơ qua rồi, nên cô nhanh chóng lấy nước ấm ra rồi nói: "Anh nhanh đến đây tắm đi."
Trần Thanh Phong gật đầu một cái rồi đóng cửa lại.
Khương Điềm Điềm ngồi xuống chà lưng cho anh, vừa làm vừa nói: "Vai của anh có nguyên một vết hồng luôn rồi này."
Trần Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Vừa nãy phải tranh thủ gánh nước nên thành ra nó bị hằn lên, một lát là hết thôi."
Anh lại cất giọng đắc ý nói: "Cũng may bên ngoài có ít người đi gánh nước, tại lúc nhà chúng ta đi đến thì không có ai cả, nên mới gánh nhanh được như vậy."
Phải biết rằng, đợi mưa lâu một chút thôi thì nước giếng lúc này sẽ không còn tốt nữa đâu.
Cho nên nhà bọn họ chọn đi gánh nước trước, đi như vầy tuy hơi cực nhưng vẫn là lựa chọn thông minh.
"Thùng thùng."
Tiếng đập cửa vang lên, Khương Điềm Điềm cất giọng nói: "Ai vậy ạ?" Bà Trần lên tiếng: "Là mẹ."
Khương Điềm Điềm đi ra ngoài mở hé cửa ra, Bà Trần đem theo ấm nước tới nói: "Con đem chén lại đây mẹ châm cho một chút canh gừng, tranh thủ uống để không bị cảm lạnh."
Khương Điềm Điềm gật đầu nói: "Dạ vâng."
Bà Trần cũng biết con trai mình đang tắm rửa nên không vào trong làm gì.
Tuy bản thân bà cảm thấy bình thường, nhưng mà mắt thấy hai vợ chồng cũng mới gặp lại nhau sau mấy ngày xa cách, nên bà cũng không muốn làm phiền quá lâu, chỉ đứng ngoài đưa canh gừng thôi rồi còn phải trở về nấu cơm nữa.
Mọi người trong nhà họ Trần cứ bận rộn hết chuyện này tới chuyện khác, thật ra nhà người khác cũng vậy không khác gì mấy. Tuy họ cảm thấy mưa cũng sẽ không quá lâu, nhưng mà tóm lại vẫn muốn cứu cánh cho đống củi khô trong nhà, bằng không mấy ngày sau sẽ không có củi khô mà xài. Củi một khi bị ướt rồi rất khó để sử dụng.
Sau lại nhớ đến nước trong nhà liền lập tức bắt tay vào đi gánh nước, công việc lại lu bù lên.
Có thể nói nhà họ Trần hành động sớm, bằng không từng nhà đều đi ra gánh nước, mà trong thôn tổng cộng chỉ có mười ba cái giếng, đến lúc đó không biết gánh đến bao giờ mới xong.
Đương nhiên, cũng có một ít nhà không thèm để ý đến chuyện này, kiểu gì nước chảy xuống thì vẫn đầy lu đấy thôi? Dù sao thì nước nào cũng giống nhau, đều có thể uống được.
Bởi vì mọi người đều bận rộn nên cơm chiều để cho Bà Trần làm, thế là bà liền làm canh hồ cay.
Nói đến cũng là may mắn, nhà bọn họ hôm qua mới đem ớt phơi khô rồi mà đến hôm nay trời mới đổ cơn mưa xuống, chứ trễ một chút là đã không có ớt để ăn rồi.
Khương Điềm Điềm cùng Trần Thanh Phong khoác thêm áo dày một tí đi tới nhà chính để ăn cơm, Khương Điềm Điềm đột nhiên kinh ngạc nói: "Ủa chị dâu năm đâu rồi ạ?" Lời này vừa nói ra mọi người đều kinh ngạc nhìn quanh.
Trần Thanh Phong khó hiểu nói: "Lúc nãy khi đi gánh nước chị ấy cũng có đi cùng anh, chị ấy còn chưa trở về à?"
Khương Điềm Điềm nghe vậy liền đáp: "Chị ấy về rồi ạ, lúc đó em có thấy chị ấy mà! Chả lẽ chị ấy lại đi ra ngoài sao?"
Khương Điềm Điềm lo lắng đứng lên, trông mong nhìn về phía ngoài cửa.
"Đi tìm con bé xem." Bà Trần trực tiếp buông đũa xuống, việc này cũng không phải là việc nhỏ đâu.
Chỉ là cũng may, bà vừa nói xong liền nghe được âm thanh đẩy cửa, Tô Tiểu Mạch mang theo hơi nước đi vào nói: "Con vừa mới tắm xong."
Mọi người lúc này cuối cùng mới thở ra một hơi, trời đang mưa to thế này mà đi ra ngoài tìm người, đúng là một chuyện cực hình.
Bà Trần múc một chén canh hồ cay cho mọi người, đại khái cũng bởi vì mỗi người đều mắc mưa do làm việc, nên bà có bỏ thêm một ít trứng trong canh.
Đừng nói là mấy đứa trẻ, mấy người lớn đều bày ra bộ mặt vui vẻ. Khương Điềm Điềm lúc nãy đã uống một chén canh gừng rồi, mà giờ còn được uống thêm một chén canh hồ cay nữa, nên cảm thấy trong người vô cùng thoải mái.
Chỉ tiếc, canh hồ cay này không có thịt dê.
Bên ngoài tiếng sấm vẫn cứ vang lên inh ỏi, nước mưa vang lên tiếng kêu bùm bùm, mà người một nhà trong đây lại cùng nhau ngồi uống canh hồ cay nóng hầm hập, không khí lúc này cực kỳ ấm áp.
"Một trận mưa như vậy cũng xem như là chuyện tốt rồi." Kế toán Trần vừa nhâm nhi vừa nói: "Đối với hoa màu càng tốt thêm một chút."
Tuy nói mưa lúc này có chút muộn màng, nhưng tóm lại vẫn có chút tác dụng."Nhưng mà tiếc ghê, nhà chúng ta đã thu hoạch khoai tây sớm quá rồi." Anh ba Trần cảm thán một câu.
"Hết thảy đều là ý trời thôi, mặc kệ đã làm gì thì không cần phải hối hận đâu ạ." Khương Điềm Điềm cất giọng mềm mại nói, sau đó cô lại đem một ngụm canh cho vào miệng, liền thỏa mãn nói: "Canh uống thật là ngon quá đi, ấm áp vô cùng."
Lời này giống như tiếng lòng của mọi người đang ngồi ở đây!
"Sao bây giờ mưa lại lớn như vậy nhỉ, để con ra ngoài xem sao." Tô Tiểu Mạch từ nãy tới giờ đều chú ý đến âm thanh của mấy giọt mưa, vừa lúc cô uống xong liền bỏ chén xuống đi ra cửa. Chỉ là vừa đi đến cửa Tô Tiểu Mạch đã kêu lên: "Ôi trời ơi!"
"Có chuyện gì vậy?"
Bà Trần nghe thấy cô ấy kêu lên liền nhanh đứng lên đi ra xem.
Khương Điềm Điềm nháy mắt cũng đi theo phía sau.
"Bên ngoài đang có mưa đá!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đang ở đây liền lập tức thay đổi!
"Sao? Mưa đá ư?"
Mọi người liền ùa ra ngoài cửa nhìn, rốt cuộc là mưa đá ra sao, đến lúc nhìn thấy mới biết mưa đá này có viên to bằng ngón tay cái của người đàn ông trưởng thành.
Khương Điềm Điềm kinh ngạc nhìn về phía Tô Tiểu Mạch, liền nhìn thấy sắc mặt của Tô Tiểu Mạch cũng không tốt. Cả người đều kinh ngạc vô cùng.
Khương Điềm Điềm trong nháy mắt liền hiểu rõ, đời trước Tô Tiểu Mạch trải qua mọi chuyện thì chỉ là mưa to thôi, chứ không phải mưa đá. Cô cũng gãi đầu khó hiểu, lúc cô đọc tiểu thuyết này trong sách cũng ghi là mưa to thôi mà! Vậy sao giờ lại chuyển thành mưa đá nhỉ?
Chả lẽ đã có sự thay đổi rồi!
Cho nên có thể mọi chuyện có lúc sẽ không như trong tiểu thuyết đã ghi.
Quả nhiên không thể nào tin tưởng tuyệt đối vào tiểu thuyết được.
Mưa đá giống như những viên sủi cảo vậy, lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
"Sao lại có mưa đá như vậy chứ, đúng là không lường trước được mà, cứ nghĩ chỉ mưa một chút... Haiz đúng là! Ủa nhưng mà!"
Anh tư Trần đang cảm thán thì dường như nhớ ra gì đó, nói: "Đây đang là giữa tháng chín, nếu mà mưa đá như thế này! Thì hoa màu phải làm sao bây giờ?"
Trong lúc nhất thời, mọi người đều hoảng hốt nói không nên lời.
Vậy mưa đá lần này đúng là không ổn rồi!
Kế toán Trần lo lắng nhìn về phía bầu trời tối đen bên ngoài, đôi chân mày của ông nhăn lại nói: "Chắc không có việc gì đâu, nói không chừng sáng mai liền hết mưa thôi."
"Ầm ầm ầm!"
Ông trời giống như đang đáp trả lại câu nói vừa rồi của ông, lời vừa dứt liền xuất hiện mấy tia chớp và tiếng sấm vang dội, dự là mọi chuyện không đơn giản như những gì ông đã nói.
Bởi vì rõ ràng âm thanh này không giống như đang đồng tình mà là đang phản bác lại.
"Tình hình này thì buổi tối chúng ta cũng không làm gì được rồi! Nên các con cơm nước xong xuôi dọn dẹp rồi về phòng của mình đi!" Kế toán Trần xua tay với mọi người trong nhà bảo giải tán.
Nếu ông đã nói như vậy rồi, thì mọi người cũng chỉ biết mặc áo khoác lên rồi đi về phòng thôi.
Khương Điềm Điềm cùng Trần Thanh Phong vừa vào cửa, liền nhìn thấy gian ngoài có tới mấy bao bắp.
Khương Điềm Điềm: "???"
Trần Thanh Phong: "???
Phản ứng của Trần Thanh Phong rất nhanh nhạy nên anh liền hiểu ra vấn đề, quay sang nhìn Tô Tiểu Mạch đang ở phía sau nói: "Chị năm, công nhận chị thật là mau lẹ! Chị bây giờ so với em còn lợi hại hơn!"
Tô Tiểu Mạch thản nhiên nói: "Cái gì tranh thủ được thì tranh thủ thôi."
Tuy rằng hiện tại bắp còn khá non, nhưng nếu bây giờ không bẻ xuống, đợi thêm mười ngày nữa xem như không còn tác dụng gì nữa rồi.
Mưa to vừa hết thì lại đến mưa nhỏ, phải kéo dài hơn nửa tháng, đây là việc mà Tô Tiểu Mạch nắm rất rõ.
Nhưng mà những lời này cô ấy không thể nói ra được.
Tóm lại Tô Tiểu Mạch không thể nào để người khác biết được bản thân trọng sinh trở lại.
Hơn nữa từ mưa to bây giờ lại biến thành mưa đá cũng khiến cho cô ấy cảm thấy hơi lo lắng cho mọi chuyện sắp tới.
Tô Tiểu Mạch cũng không có hứng thú gì chỉ nhàn nhạt nói: "Đợi chút chị ôm vào trong để người ta không thấy."
Sau đó cô ấy lại nhìn về phía Khương Điềm Điềm rồi nói: "Chiều rảnh chị nấu bắp cho em ăn." nay Khương Điềm Điềm nghe vậy thì vui vẻ nói: "Dạ vậy thì quá tốt rồi!"
Nữ chính đúng là người tốt mà, trong đầu lúc nào cũng suy nghĩ cho cô. Tô Tiểu Mạch cười một chút, lại nói thêm: "Dù sao bỏ cũng phí."
Khương Điềm Điềm: "..."
Ngoài cửa sổ gió cứ ầm ầm đánh tới, tâm tình bọn họ lúc này cũng khó mà diễn tả được, Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm trở về phòng, hai người lấy một chút đậu phộng ra cùng nhau ngồi hưởng thụ cảm giác ấm áp này.
Khương Điềm Điềm nhẹ giọng nói: "Anh Tiểu Phong này, anh nói xem cơn mưa này mất khoảng bao lâu thì dừng lại?"
Trần Thanh Phong lắc đầu đáp: "Anh không biết, chỉ là anh có một cảm giác không mấy khả vè quan mưa này cho lắm." con Khương Điềm Điềm kinh ngạc nhướng mày nhìn Trần Thanh Phong, mỉm cười hỏi: "Sao thế? Sao em không có cảm giác đó được nhỉ?"
Khương Điềm Điềm lại nói: "Nhưng mà anh nói cũng có thể đúng đấy, nhưng sao anh lại cảm thấy không on?"
Trần Thanh Phong thì thầm đáp: "Em nhìn đi, trừ bỏ mùa xuân năm nay có một cơn mưa lớn, thì từ lần đó liền không có một cơn mưa nào cả. Nay mắt thấy sắp tới thu hoạch vụ trồng vội gặt vội thì lại bắt đầu có mưa đá. Em cảm thấy đây có phải là dấu hiệu tốt không?"
Anh nhấp môi nói: "Chỉ mong ngày mai cơn mưa sẽ chấm dứt!"
Khương Điềm Điềm dựa vào vai của Trần Thanh Phong, hai người cứ vậy mà ôm nhau lắng nghe tiếng mưa rơi lạch cạch!
Khương Điềm Điềm thấp giọng nói: "Tự nhiên giờ em cũng cảm thấy không được tốt lắm. Haizz!"
Cảm giác được trong giọng nói của Khương Điềm Điềm có một chút gì đó cô đơn, Trần Thanh Phong liền lập tức nói: "Không có việc gì đâu, dù sao trời có sập thì cũng sẽ có thứ khác cao hơn chống đỡ mà! Nên em cũng đừng nghĩ nhiều quá không tốt đâu!"
Anh duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Khương Điềm Điềm nói thêm: "Không bằng, chúng ta đi ngủ sớm một chút rồi làm chút gì đó, em thấy có được hay không?"
Khương Điềm Điềm chu miệng nhỏ đáp: "Em không hiểu anh nói gì hết!"
Trần Thanh Phong thấp giọng cười, đáp: "Em biết mà!"
"Không biết!"
"Em biết rất rõ!" Trần Thanh Phong nở nụ cười xấu xa nói thêm: "Đêm đen, gió lớn, dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì khác ngoài chuyện đó để làm! Không bằng cứ tranh thủ thời gian mà làm thôi!"
"Anh thật là phiền quá đi..." "Anh biết em đang nghĩ gì đấy nhé..."
Giọng nói hai người cứ như vậy mà dần dần biến mất. Trời mưa ban đêm đối với mọi người mà nói thật ra cũng không khác với mấy đêm trước đó là bao nhiêu.
Rất nhanh hai người đi nghỉ ngơi, Khương Điềm Điềm gối đầu trên tay của Trần Thanh Phong ngủ nhưng lại không ngừng lộn xộn, cũng bởi vì gối đầu trên tay anh rất ấm áp, nên cô cứ nhích tới nhích lui chẹp chẹp miệng nhỏ, dường như khi dựa vào anh ngủ giấc ngủ ngọt ngào hơn.
Đêm hôm khuya khoắt đang lúc mơ mơ màng màng, Trần Thanh Phong liền nghe được âm thanh gõ cửa bên ngoài.
"Kế toán Trần, kế toán Trần ơi!"
Từng đợt âm thanh gõ cửa dồn dập không ngừng vang lên liên hồi...
Trần Thanh Phong nhíu mày lại, ngừng thờ lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Quả nhiên rất nhanh liền nghe được tiếng mở cửa từ phía bên trong, có điều tiếng mưa rơi dường như không có dấu hiệu sẽ ngừng lại.
Bên ngoài cũng truyền tới âm thanh nói chuyện rất là ầm ĩ, nhưng không nghe ra là có chuyện gì.
Trần Thanh Phong không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng mắt thấy Khương Điềm Điềm rầm rì sắp tỉnh lại, anh liền kéo chăn trùm kín đầu hai người lại để giảm tiếng ồn.
Mặc kệ bây giờ bên ngoài có chuyện gì thì Trần Thanh Phong cũng không quan tâm.
Dù sao cũng sẽ không có chuyện gì quá ghê sợ xảy ra đâu.
Lại nói, cho dù có chuyện gì thì cha anh cũng sẽ đến gọi anh thôi.
Trần Thanh Phong đang cố gắng ngủ trở lại thì lại loáng thoáng nghe được, hình như bên chỗ "Thanh niên trí thức bị sập" nói như vậy thì xem ra chuyện khá nghiêm trọng rồi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận