Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 87

Chương 87Chương 87
Khương Điềm Điềm lần này tới thủ đô chủ yếu là vì "giấc mơ".
Hiện tại mọi thứ đã không tồn tại rôi nên cô cũng có thể yên tâm mà rời đi! Hai vợ chồng ở Bắc Kinh cũng khá lâu rồi, cái gì nên chơi thì chơi, cái gì nên ăn thì ăn, tất cả đều không bỏ qua cái gì hết.
Đây là nơi Khương Điềm Điềm đã quá quen thuộc rồi nên lân này đến giống như quay lại một chỗ thân thương mà thôi.
Nhưng mà lần đi này Khương Điềm Điềm cũng cảm thấy cực kỳ thú vị, quả nhiên đi cùng với người mình thương thì chốn quen thuộc cũng không sao cả, cảm giác hoàn toàn khác với việc đi một mình.
Chuyến đi này vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc.
Hai người bọn họ đi chơi vui vẻ nhưng mà những người khác lại có chút hoài nghi.
Chẳng hạn như nhà bốn người Trần Thanh Bắc.
Đặc biệt là cặp song sinh, lúc bọn họ bắt đầu đi học đã không còn xưng tên ở nhà giống như ở quê nữa rồi.
Cái tên Ngũ Hổ hay Lục Nữu nghe thôi đã thấy quá bình thường dân dã rồi. Hiện tại bọn họ toàn được gọi là Tiện Minh và Tiện Nguyệt.
Tiện Minh và Tiện Nguyệt tuy rằng cũng là trẻ con được sinh ra trong gia đình có tiên, nhưng mà Tô Tiểu Mạch thì không phải là loại người sẽ thích cưng chiều con cái quá mức.
Tuy rằng cuộc sống hằng ngày của bọn trẻ rất tốt, mặc kệ là từ ăn mặc hay làm gì cũng đều là những thứ vô cùng tốt.
Nhưng hai đứa trẻ cũng không phải dạng trẻ con sẽ được cô cho rất nhiều tiền, không để cho bọn trẻ cầm tiền rồi điên cuông mua mua sắm sắm hết thứ này tới thứ khác. Cũng có rất nhiều chuyện trong nhà Tô Tiểu Mạch và Trần Thanh Bắc sẽ luôn nói rõ ràng với bọn trẻ.
Nhưng mà từ lúc chú và thím tới đây chơi thì mọi thứ liên trở nên khác biệt.
Hai cái con người Trân Thanh Phong cùng với Khương Điềm Điềm này phải nói cái gì mua được thì sẽ mua, mỗi ngày đều sẽ xách túi lớn túi nhỏ trở về.
Đã vậy nhiều lúc rãnh rỗi không làm gì thì hai đứa nhỏ còn phải đi theo chú thím của mình làm cu li, phải nói là chua xót đến rơi nước mắt, hai đứa trẻ cảm thấy mình thật là thảm quá đi!
Nhưng mà nói về việc hoài nghỉ thì cái này không nói lên chuyện gì cả, chủ yếu hoài nghỉ ở đây là trước nay bọn họ chưa từng thấy qua ai mua đồ nhiều như vậy mà thôi.
Phải nói là chú và thím của hai người bọn họ mua đồ gì cũng không thèm nhìn giá, xuống tay không chút do dự.
Hữu dụng hay vô dụng gì thì hai người đó cũng không quan tâm mà cứ mua một đống lớn như vậy, làm cho hai đứa nhỏ bọn họ đi cùng cảm thấy hoảng hốt thay.
Nhà của hai người bọn họ là từ hai phòng thông nhau nên theo lý thuyết sẽ không hề nhỏ chút nào.
Nhưng mà hiện tại phải nói là không còn chỗ chứa nữa, tất cả đều là đồ của chú thím mua đem về.
Mỗi ngày về nhà đều phải sắp xếp để có chỗ trống chứa đồ mới, đến ngay cả cái kho bên nhà xưởng cũng chưa bao giờ chứa nhiều đồ giống như nhà bọn họ lần này chứa đồ nữa...
Có thể nhìn thấy được hai đứa nhỏ phải chịu sự kích động lớn đến dường nào.
So với sự khiếp sợ của hai đứa con nhà mình thì Tô Tiểu Mạch và Trần Thanh Bắc vẫn tốt hơn một chút, mà cũng chỉ giới hạn trong khoảng tốt hơn một chút thôi.
Tô Tiểu Mạch còn có thể bình thản mà nhìn được, dù sao thì bọn họ cũng đã sống với nhau nhiều năm rồi nên ít nhiều gì cô cũng hiểu được tính cách của hai vợ chồng nhà này.
Giống như trên thực tế thì trước kia hai vợ chồng Khương Điềm Điềm trong tay còn có nhiều tiền hơn cả cô nữa.
Nhưng mà Tô Tiểu Mạch biết nhất định hai người sẽ có ít tiền tiết kiệm hơn cô.
Bởi vì sao?
Còn không phải là bởi vì hai con người này là người kiếm tiên được, đồng thời cũng tiêu tiền rất được hay sao?!
Người khác không hiểu được nhưng cô thì hiểu rất rõ, lúc bọn họ còn ở dưới quê, Tô Tiểu Mạch ở đối diện phòng của hai vợ chồng nhà này, trong lòng cô rõ như gương soi.
Hai cái con người này chỉ cần có tiền thì sẽ mua đồ lung tung rồi ăn uống các kiểu, tới tối hai vợ chông Khương Điềm Điềm không khác gì chuột cả, cứ lén lén lút lút rủ nhau ăn vụng.
Sau khi trở thành gia đình ba người thì bọn họ liền biến thành ba con chuột lén lén lút lút ăn vụng.
Cho nên Tô Tiểu Mạch khá là nắm rõ tính cách của cặp vợ chồng này, nhưng mà Trân Thanh Bắc không có nhiều thời gian ở chung với em trai của mình, phải nói là không nhiều lắm.
Ngần ấy năm đúng hơn là hơn mười năm Trần Thanh Bắc tham gia quân ngũ rồi sau đó cũng chuyển nghề vào thủ đô này sinh sống.
Trước kia còn nhỏ sống chung với em trai thì hắn còn biết tính tình em mình, sau này lớn lên dù không tiếp xúc với nhau nhiều, ít ra hắn cũng biết em trai mình so với trước kia cũng không thay đổi bao nhiêu cả. Bây giờ thời đại thay đổi mà hoàn cảnh sống cũng thay đổi khá nhiều.
Nhưng mà Trần Thanh Bắc cũng không nghĩ tới rằng hai vợ chồng nhà này lại tiêu tiền nhiều như vậy.
Trần Thanh Bắc mỗi ngày đều đắm chìm trong sự kinh khiếp khi phải nhìn thấy hai vợ chồng em trai mình tha đồ về, đến cả buổi tối đi vệ sinh thiếu chút nữa hắn còn bị mấy món đồ vấp vào chân suýt nữa thì té.
Mỗi ngày hai vợ chồng đều sống trong sự kích động, đúng hơn là gia đình bốn người bọn họ đều phải chịu kích động rất lớn. Mà hàng xóm sống chung quanh nhà cũng vậy luôn!
Tuy rằng mọi người ở đây biết Tô Tiểu Mạch làm ăn buôn bán rất có tiền, gia đình cũng không trông cậy vào tiền lương của Trân Thanh Bắc. Nhưng biết là biết như vậy chứ bọn họ cũng không thấy hai vợ chồng mua sắm đồ xả láng bao giờ cả.
Thấy nhà bọn họ mua đồ nhiều như vậy thì đương nhiên sẽ có người tới hỏi thăm.
Ngày thường thì ít ai thấy Tô Tiểu Mạch lắm, vì cô cũng khá bận rộn, nhưng mà có thể thường xuyên nhìn thấy hai vợ chồng Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đi tới đi lui mãi, dù sao thì hai người này cũng khá bình dị gần gũi, mọi người sống ở khu này cũng tương đối quen thuộc với bọn họ rồi.
Lúc này liền có một bà dì đi lại hỏi thăm: "Này, bộ phó sở Trần tính toán muốn sửa nhà hay chuyển nhà gì à? Sao dì thấy mua đồ nhiều dữ vậy?"
Có đôi khi gặp được nhà bọn họ lúc đang mở cửa, liếc ngang một cái có thể nhìn thấy trong phòng có khá nhiều đồ.
Hai vợ chồng Trần Thanh Phong bị ngăn lại hỏi thăm, bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái, lúc này Trân Thanh Phong mới cười ha hả: "Bọn họ không mua đồ vật gì đâu ạ, dì nói mấy món đồ đó hả, đều là của hai chúng cháu mua đấy ạ!"
Dì hàng xóm: "222" Trân Thanh Phong lại nói tiếp: "Dì cũng biết công việc bình thường của chúng cháu cũng khá bận rộn, khó lắm mới có một lần được đi Bắc Kinh, vậy nên chúng cháu phải tranh thủ mua một số đồ chứ ạI"
Khương Điêm Điềm cũng phụ họa thêm: "Anh ấy nói đúng rồi đấy ạ, ở đây có nhiều đồ tốt như vậy, sao có thể không mua được ạ!? Không phải như thế sẽ đáng tiếc lám sao?"
Khương Điềm Điềm cảm thấy thật sự không thể trách bọn họ mua sắm nhiều như vậy được đâu. Không phải mọi người đến Bắc Kinh đều sẽ muốn ăn đặc sản hay sao?
Cũng như đến Trùng Khánh thì sẽ tìm đặc sản thôi, hay là muốn đến Trường Sa rồi du lịch Hải Nam, mấy cái chỗ nổi bật như vậy không phải lần nào đi tới mọi người cũng phải mua đồ về à?
Mà đến đây lại có rất nhiêu đồ của mấy tỉnh đó nữa nên thôi giờ chưa đi tới mấy nơi đó được thì cứ mua đồ ở đây đem về cũng được.
Hiện tại việc đi lại giữa chỗ này với chỗ khác rất khó khăn, muốn đi đâu cũng bất tiện vô cùng vì chưa có nhiều phương tiện cho người ta đi! Cho nên khó lắm mới được tới một lần, sao lại có thể không mua cơ chứ!?
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Tới những chỗ như thế này mà không mua sắm gì cả thì đúng là uổng phí quá rồi đấy ạ!"
Dì hàng xóm: ”..."
Bà mê man nhìn Khương Điềm Điềm, bản thân bà không rõ tại sao không mua sắm gì lại là uổng phí chứ! Đây là định nghĩa ở đâu ra đây?
Trân Thanh Phong cũng vui vẻ mời hàng xóm vào nhà chơi: "Dì vào trong ngồi chơi đi dì."
Dì hàng xóm cũng gật đầu đồng ý: "... Được rồi!"
Bà vừa vào cửa đã suýt chút nữa là té lảo đảo, thật ra lúc đầu bản thân bà cũng chỉ nghĩ đơn giản là mua nhiều thôi, bình thường chỉ liếc mắt qua nhìn một cái. Nhưng mà hôm nay được trực tiếp nhìn thấy mới biết đáng sợ cỡ nào.
Thật là không nghĩ tới trong nhà lại có nhiều đồ như vậy!
"Này, này, tất cả đồ ở đây đều là hai người mua hết sao?"
Trân Thanh Phong thản nhiên đáp: "Đúng vậy đó ạ!"
Anh nhìn thoáng qua chúng rồi nói: 'Chúng cháu còn chưa có mua xong đâu ạ, mà tại vì bây giờ không còn chỗ để chứa nữa nên phải ngưng bớt đó ạt! Trong nhà giờ cũng bị để đầy hết chỗ luôn rồi ạ!"
Dì hàng xóm: ”..."
Khương Điềm Điềm cũng buồn bã nói: "Đúng vậy ạ..."
Còn chưa nói xong, ở trên lầu cũng có một bà hàng xóm nghe thấy âm thanh nên đi xuống xem xét, Khương Điêm Điềm chưa đóng cửa, cô thấy hàng xóm tới liền vây tay nói: 'Bà ơi mau vào trong ngồi chơi đi ạ!"
Bà cụ cũng vui vẻ đồng ý: "Được rồi, bà tới đây!"
Khương Điềm Điềm hỏi dì hàng xóm: "Dì này, dì có biết bưu cục ở đâu không ạ?”"
Khương Điềm Điềm nhìn mấy cái hộp to lớn cao thấp ở trong phòng rồi nói: "Chúng cháu tính sẽ chuyển một ít đồ về trước."
Dì hàng xóm họ Hứa, nghe thấy Khương Điêm Điềm nói vậy thì cũng nhanh nhảu đáp: "Nhìn như thế này tôi cũng có thể hiểu được, bưu điện ở ngoài phố cách đây không xa lắm đâu. Nhưng mà nhìn mấy thứ này có khả năng là sẽ không thể nào đem đi gửi được đâu. Thế nên hai người muốn đem gửi bưu điện thì phải sửa sang gọn gàng lại mới được."
Khương Điềm Điềm: 'À, vậy sao ạ?"
Bà Hứa tiếp tục nói: 'Hơn nữa hai người có nhiều đồ như thế này nếu mà đem gửi bưu điện thì chi phí cũng khá là nhiều đấy." Khương Điềm Điềm nghe vậy thì cười đáp: "Không sao đầu ạ!"
Cô cười tủm tỉm nói tiếp: "Gửi qua bưu điện bớt được khá nhiều việc nên tốn phí nhiều một chút cũng rất đáng giá mà ạ.
Trần Thanh Phong cũng có suy nghĩ giống vợ mình, anh cũng gật đầu nói: "Đúng đấy ạ, giờ gửi qua bưu điện thì chúng cháu không phải tự mình xách về nữa, đúng là tiện hơn rất nhiều. Vả lại chúng cháu còn có một ít đồ chưa mua nữa! Giờ tới lúc chúng cháu về cũng sẽ còn đồ nữa, tới lúc đó sẽ phải xách đồ về rồi còn đồ cá nhân khi tới đây nữa. Thế nên thôi không bằng cứ gửi bưu điện cho rồi ạ. Dì với cụ hỗ trợ hai người tụi cháu với có được không ạ?"
Hôm nay là thứ ba nên Tiện Minh và Tiện Nguyệt chỉ học có nửa ngày mà thôi, thành ra mới giữa trưa là đã tan học rồi, hai người đeo cặp sách về nhà, vừa ở dưới lầu đã nghe được hành lang phía trên truyên tới âm thanh ồn ào rồi.
Hai nhóc đều quay sang nhìn nhau một cái rồi đi nhanh về phía nhà mình.
Vừa đến lầu hai đã nhìn thấy nguồn gốc âm thanh đó là đến từ nhà mình, đồ vật trong nhà bọn họ đều được dọn hết ra ngoài, mấy người hàng xóm xung quanh nhà từ già trẻ lớn bé đều tụ tập lại nhà của hai người giúp đỡ khiêng đồ.
Dì hàng xóm ở sát vách nhà hai vợ chồng Tô Tiểu Mạch ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cặp song sinh nói: "Tiện Minh và Tiện Nguyệt về rồi à!? Buổi chiều hai đứa không đi học sao? Vậy thì mau tới đây phụ một tay đi!
Tiện Minh Tiện Nguyệt: "222"
Khương Điềm Điềm cười dịu dàng nói: "Đồ đạc nhiều quá rồi nên đâm ra cũng chiếm nhiều chỗ trong nhà nữa, thím với chú của hai đứa mới tính sửa soạn đống hết tất cả vào trong bao rồi đem ra bưu điện gửi luôn đây này!"
Tiện Minh và Tiện Nguyệt nghe vậy thì gật đầu đáp: 'Dal"
Hai người giống như hai người gỗ tí hon đi theo sau lưng người lớn phụ việc vậy. "Này cái hộp bánh đường đó thì bỏ vào bao bên này này, đúng rồi đấy! Còn hộp bánh quy đó thì cháu đặt vào cái bao kia đi, đúng rồi đấy!" Trần Thanh Phong giống như người dẫn đầu hướng dẫn mọi người cùng làm.
Dưới lầu có một ông cụ đi lên nói: "Để tôi đi mượn một chiếc xe đẩy nhỏ, chờ mọi người xong xuôi thì chất lên đẩy chúng đi qua bưu điện."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì vui vẻ nói: "Cảm ơn bác nhiều ạ."
Ông cụ mặc trên mình một bộ quần áo quân đội khá cũ kỹ, thấy vậy thì cười sang sảng đáp: "Chuyện nhỏ ấy mà, không có gì đâu!"
Trần Thanh Phong quay sang dặn dò vợ: "Điềm Điềm à, em ở bên đây hỗ trợ mọi người sửa sang đồ đạc đi, anh đi qua bưu cục trước xem xét như nào nhé!"
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Vâng, anh cứ đi đi. Trân Thanh Phong quay sang gọi hai đứa cháu của mình: "Tiện Minh, Tiện Nguyệt đi theo chú qua bưu cục này!"
Bà Hứa cũng đứng lên nói: "Đi, để tôi đi cùng mọi người, tôi dẫn đường đi cho nhanh này!"
Vài người kéo xe ba bánh thở hồng hộc đi vào bưu cục, nhân viên bưu cục cũng không nhiều lắm. Hiện tại đại đa số mọi người thường tới bưu cục chỉ để gửi thư và ít đồ này nọ thôi.
Mấy người bọn họ đem theo nhiều đồ tới đây như vậy là chuyện mà ở đây chưa ai thấy bao giờ. Thành ra một người đi vào làm cho toàn bộ nhân viên công tác trong bưu cục đều vây lại xem xét.
"Doanh nhân' là Trần Thanh Phong đây cũng không hề cảm thấy ngại ngùng gì cả, anh cười ha hả nói: "Tôi qua bên đây điền phiếu gửi hàng đúng không?"
"Đúng vậy ạ.'
Cô gái nhân viên bưu cục đỏ hết cả mặt, nhìn Trân Thanh Phong ở bên ngoài còn đẹp trai hơn trong truyền hình nhiều. Trân Thanh Phong nhìn đống hàng của mình rồi quay sang nói với cháu trai: "Bốn cái bao này thì gửi về quê của chúng ta, Tiện Minh, con qua đây ghi phiếu gửi hàng đi, ghi cái này gửi cho ông bà nội của con. Hai ông bà rất thích khoe khoang, bọn họ mà nhận được mấy bao như thế này đảm bảo sẽ vui hơn là nhận được một trăm đồng tiền nữa."
Tiện Minh: ”...'
Ông bà nội của cậu không phải là người như vậy đâu!
Trân Thanh Phong nhìn thấy biểu cảm của cháu trai thì nói: "Biểu cảm như thế này là sao đây? Cháu không tin lời của người chú này nói à? Mấy lời chú nói đều là sự thật không đấy, cháu không tin thì hãy đợi tới lúc chúng ta về quê ăn tết cháu thử hỏi lại đi. Ngoài miệng hai ông ba nói không muốn, không muốn vậy thôi, nhưng thật tế lại rất muốn đấy nhé! Cho nên nói cha mẹ của cháu bình thường đã không có thói quen lấy lòng người khác. Lâu ngày làm cho hai đứa cháu của chú cũng bị ngây ngốc theo luôn. Hai cháu tranh thủ thời gian chú thím còn ở đây mà học hỏi chú thím nhiều vào một chút điI"
Tiện Minh Tiện Nguyệt: ”...'
Trần Thanh Phong lại quay sang chỉ vào bốn cái bao khác: "Bốn cái bao này thì gửi cho bác cả của hai đứa, Tiện Nguyệt mau tới ghi cải này đi!"
Tốn hết nửa ngày rồi Trân Thanh Phong mới chỉ dẫn mọi người tới đây gửi được một ít thôi.
Trân Thanh Phong ngồi xuống nghỉ ngơi, cùng Bà Hứa nói chuyện với nhau: "Thật ra chị cả của cháu tốt lắm! Trong nhà cháu người đối xử với cháu tốt nhất chính là chị ấy!"
Trước kia nhà họ Trần không được giàu có cho lắm, chỉ có mỗi Trần Hồng là khá giả nhất, không nói về vấn đề tiền tài thì Trân Hồng lần nào ghé qua nhà bọn họ ở quê cũng tiếp tế rất nhiều đồ tốt!
Mà cô cũng thương nhất người em trai Trần Thanh Phong này, dù sao anh cũng là người em trai nhỏ nhất trong nhà! Trần Hồng chăm nom cho Trần Thanh Phong còn nhiều hơn Bà Trân nữa!
Chị cả như mẹ hiền, cô còn hay cho tiền Trân Thanh Phong tiêu xài nữa, mà đồ vật này nọ cô có cũng cho anh nhiều nhất.
Trần Thanh Phong tuy rằng ngoài miệng hay nói lời bông đùa cà lơ phất phơ, nhưng mà anh rất quan tâm tới người chị gái Trân Hồng nhà mình!
"Này này, cháu viết như thế này rồi gửi tới bác lớn ở Cung Tiêu Xã là không được rồi! Bưu điện mà gửi về nhà, ai mà biết chú gửi đồ chứ? Phải để cho bác lớn của cháu biết là bác có một người em trai tốt như thế nào để còn khoe khoang chứ!"
Tiện Nguyệt gật đầu sửa lại: "... Dạ vâng."
"Còn dư lại thì cháu ghi gửi cho bác hai, bác ba với tư mỗi người hai bao đồ đi!"
Trân Thanh Phong ngồi một bên tự cảm thán: "Trên đời này chắc không người em trai nào tốt như mình đâu, đi chơi ngàn dặm xôi nhưng vẫn không quên gửi đồ về cho bọn họ. Cũng tại vì mấy người họ đối xử tốt với Trân Thanh Phong này, chứ không là mặc kệ không quan tâm tới họ rồi."
Bà Hứa cũng không phải người trẻ tuổi, người già rồi nên tất nhiên cũng biết nhìn người, bà nghe thấy Trần Thanh Phong nói vậy thì cười nói: "Cái thằng bé này đúng là miệng bô dao găm mà tâm thánh thiện.
Trân Thanh Phong nghe vậy cũng vui vẻ đồng ý với quan điểm của Bà Hứa: "Đúng là Bà Hứa có khác, dì đúng là hay quá đi, chỉ cần nhìn một cái là đã nhận biết được tính cách của người khác rồi ạ. Thật ra cháu là người như vậy đấy ạ, tính tình cháu khá tốt! Bởi người ta nói gừng càng già càng cay là chuyện đúng chứ không có sai chút nào mà.
Trân Thanh Phong cười hì hì nói tiếp: "Dì nói đâu đúng đó không chê đi đâu được luôn ạI"
"Chú ơi, còn hai bao đồ nữa thì gửi cho ai đây ạ?" Tiện Minh đếm đếm số lượng thì phát hiện dư ra hai bao Trân Thanh Phong nghe vậy thì nói: 'Cứ để ở đó đi chúng ta về nhà kéo thêm một chuyến nữa, dù sao ở nhà vẫn còn mấy bao! Đợi tới đây rồi ghi phiếu luôn một thể."
Tính ra bọn họ đã kéo tới đây hai mươi bốn bao đồ, thế nhưng ở nhà vẫn còn nữa!
Có thể thấy được hai người kia lần này tới đây mua đồ phải nói là rất nhiều.
Chỉ có mỗi bánh quy thôi mà hai vợ chồng nhà này phải đựng trong mười cái bao mới đủ, thế cho nên mấy người hàng xóm tới phụ bọn họ sửa sang đồ cũng bắt đầu có chút hoài nghi rồi.
Thế cho nên tiền của hai vợ chồng này không phải là tiền, mà là giấy đúng không? Bằng không thì sao có thể mua nhiều được như vậy chứ?
Trân Thanh Phong đi về một lượt sau đó lại quay về đem thêm mấy bao đồ, anh đi đến hỏi nhân viên: "Anh này, gửi đồ bên mình đến Thượng Hải thì mất bao nhiêu ngày vậy ạ?”
"Khoảng chừng bảy tám ngày sẽ tới ạ!"
Trân Thanh Phong nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý: "Chúng tôi ở đây thêm vài ngày nữa mới về, mà nói không chừng cũng có thể thêm nữa, thành ra mấy bao đồ này...
Nghĩ đến đây, Trân Thanh Phong lại quyết định: "Thôi cứ gửi đi rôi để thằng con trai nhà tôi đi ra nhận cũng được.
"Phụt!" Tiện Nguyệt nghe vậy thì bị sặc nước bọt.
Cây bút trong tay Tiện Minh cũng xém chút nữa là rơi xuống đất. Trân Thanh Phong căn bản không nhìn thấy mấy thứ đó, còn vui vẻ nói thêm: "Con trai nhà tôi cũng cần phải rèn luyện một chút mới được!"
Tiện Minh cùng Tiện Nguyệt quay sang nhìn mười bao đồ, đúng là không thể tưởng tượng được em trai của mình khi nhận mười bao đồ từ Bắc Kinh này chuyển tới sẽ có cảm giác như thế nào nữa.
Trân Thanh Phong cũng sực nhớ ra nên nói thêm: "Để tôi gửi thư cho con trai thông báo với thằng bé một tiếng để mà thằng bé còn chuẩn bị tinh thần nữa.
Tiện Minh và Tiện Nguyệt nghe vậy thì cố gắng cứu vớt cuộc đời của em trai mình: "Nhiêu đây nhiều đồ lắm đấy chứa."
Nhưng mà Trần Thanh Phong đã tập trung viết thư nên đầu thèm quan tâm.
"Thân gửi bạn học Trần Tiện Cẩn, cha mẹ hiện đang ở Bắc Kinh vui chơi quên trời quên đất rồi, hiện vẫn muốn ở đây chơi thêm vài ngày nữa, nhưng mà cha mẹ sẽ gửi quà về trước. Con nhận mấy bao quà này rồi sau đó tính toán một chút, chia quà ra tặng cho bạn học hay bạn bè rồi đồng nghiệp của cha mẹ nữa nhé! Cố lên con"
Nhân viên bưu cục nhìn thấy nội dung mà Trân Thanh Phong ghi, nhìn nửa ngày trời vẫn đắn đo suy nghĩ.
Cuối cùng anh nhân viên cũng nói: "Dấu chấm câu cũng sẽ được tính vào nên sẽ tốn tiền đấy ạ!"
Làm gì có nhà nào viết thư điện tử mà nhiều kí tự như vầy chứ, ngoài ra còn có khá nhiều từ vô nghĩa cũng như dấu chấm câu như này.
Ngoài ra hãy nhìn cái nội dung thư này đi! Cái gì đây chứ!? Trân Thanh Phong cũng gật đầu nói: 'Không sao đâu, nếu không thêm dấu câu thì tôi sợ con trai tôi đọc không hiểu."
Nhìn thấy vẻ ngoài của Trần Thanh Phong không ai nghĩ anh năm nay đã ba mươi, cùng lắm chỉ khoảng hai mươi hai tuổi mà thôi, cho nên có thể suy ra con trai nhà anh chắc chắn cũng sẽ còn khá nhỏ tuổi, mà sự thật đúng là con trai nhà anh cũng còn nhỏ thật.
Thế nên anh dám để con mình còn nhỏ như vậy mà đi làm một chuyện quan trọng như thế này sao? Tiện Minh rốt cuộc không nhịn được, cậu bé một lần nữa nhắc nhở chú mình: "Chú ơi, năm nay Tiểu Thất mới có tám tuổi thôi ạ!"
Trân Thanh Phong nghe vậy cũng thản nhiên đáp: "Tám tuổi thì làm sao nào? Thêm vài tuổi người ta còn có thể đến đại đội làm việc rồi đấy chứ!"
Tiện Minh lại cố gắng giúp em trai mình: "Thêm vài tuổi là sau này rồi ạ, giờ thì cũng chỉ mới có tám tuổi thôi chú!"
Trân Thanh Phong nhướng mày mỉm cười: "Cho nên chú cũng đâu để thằng bé làm việc gì quá sức đâu, làm việc nặng nhọc quá sẽ không phát triển chiều cao được đâu. Cái này chú cũng biết mà, mà cái này không phải đều là quà sao? Không phải trẻ nhỏ rất thích làm mấy chuyện như này à? Chú đúng là một người cha tốt mà!"
Tiện Minh cùng Tiện Nguyệt lại liếc nhau, yên lặng vì em trai mà chua xót khóc thâm.
Không hề! Bọn họ không thích chút nào!
Mấy bạn nhỏ khác cảm thấy thích thú khi nhận quà từ người khác hay phân chia quà gì đó, nhưng bọn họ chắc chắn không thích việc phải đi phân phát mười bao quà đâu.
Tuy rằng ở đây chỉ có mười bao đồ thôi, nhưng mà cặp song sinh khẳng định, nhà bọn họ vẫn còn đồ nên đảm bảo thế nào cũng sẽ đem tới đây nữa cho mà xem.
Mà lúc này hai cô cậu bé đang suy bụng ta ra bụng người và cảm thấy chắc chắn em trai mình khi thấy mấy thứ này sẽ sốc lắm đây. Mà lúc này Trần Thanh Phong còn đang ở bưu cục cùng Bà Hứa và nhân viên bưu cục, anh khoác lác: "Tôi làm cha nhưng sẽ không giống những người cha bình thường khác, nhà chúng tôi chưa bao giờ để con trai phải phụ thuộc quá nhiều vào cha mẹ. Chuyện gì có thể tự mình giải quyết được, tự mình làm được thì vợ chồng tôi sẽ để cho con trai tự mình đứng ra làm. Thật ra đây là việc vô cùng tốt, dù sao một đứa trẻ con, đặc biệt là con trai thì bắt buộc phải tự mình đứng ra giải quyết vấn đề thể hiện năng lực bản thân từ nhỏ. Đương nhiên là bọn trẻ sẽ không thể nào giải quyết một cách tốt nhất được đầu. Trên đời này làm gì có ai vèo một cái là biết hết mọi thứ chứ? Chắc chắn không có đứa trẻ nào có khả năng như vậy cải! Có thì còn gì là hiện thực cuộc sống chứ. Nếu trong vòng một giây có thể thay đổi được thì cái này không phải gọi là người trưởng thành, mà phải gọi là siêu nhân rồi! Cho nên khi chúng ta làm cha mẹ phải chú ý tới cách dạy con của mình.
Vài người trong nhà có nghe nghe Trần Thanh Phong nói vậy cũng yên lặng gật đầu.
Trân Thanh Phong lại tiếp tục nói: "Xã hội ngày nay đang ngày càng thay đổi, mọi người cứ xem cách đây mấy năm với hiện tại coi có còn giống nhau nữa không? Đương nhiên là không rồi! Xã hội đang phát triển và chắc chắn sau này cũng sẽ càng phát triển hơn, chúng ta không thể nào cứ mãi để trẻ nhỏ sống trong vòng tay bao bọc thoải mái của cha mẹ, như vậy lâu dần sẽ khiến trẻ ngại tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Phải tập cho trẻ học tập tiếp xúc với xã hội nhiều hơn, để trẻ cùng làm với chúng ta nhiều hơn, như vậy hiểu biết của trẻ về thế giới bên ngoài mới rộng hơn được nữa. Có như vậy nếu trong tương lai khi trẻ bước chân ra ngoài xã hội rồi, bản thân cũng sẽ thích ứng rất nhanh mà không bị xã hội loại bỏ vì yếu kém! Mọi người thấy có đúng không ạ?"
“Cậu nói quá đúng.'
Bà Hứa cầm tay Trân Thanh Phong nói: "Phải nói những gì cháu nói rất hợp lý, không thể chê vào đâu được!"
Trần Thanh Phong mỉm cười nói: "Nhưng dù vậy chúng ta cũng không thể để con của chúng ta làm việc quá nhiều, điều này sẽ gây cho trẻ sự mệt mỏi không đúng độ tuổi, bản thân quá mệt mỏi cũng gây chậm phát triển ở trẻ."
"Đúng đúng đúng."
Những người ở đây đã bị Trân Thanh Phong lừa dối, cứ như vậy anh nói tới đâu là gật đầu tới đó, Tiện Minh và Tiện Nguyệt cảm thấy mấy người ở đây đều đã bị lừa hết rôi.
Sao người lớn càng ngày càng ngây thơ thế nhỉ?
Người ngoài không biết nhưng bọn họ đã biết tỏng hết rồi, chú của bọn họ thực tế là vì lười nên mới muốn rèn luyện Tiểu Thất! Cho nên hiện tại nói dễ nghe như vậy đấy. Giống như trên truyên hình cũng nói về việc giáo dục trong gia đình.
Bọn họ đều bị lừa hết rồi! Bởi người lớn không phải ai cũng thông minh để nhận ra những cú lừa.
Hai người yên lặng ở một bên hỗ trợ nhân viên bưu cục đem mấy bao đồ đẩy vào bên trong, cả người cảm thấy sắp bay lên thành tiên rồi, hai đứa trẻ đều không rõ vì cái gì mà chú của bọn họ lại có thể dễ dàng lừa gạt người khác như vậy, vì cái gì hả? Đây là vì cái gì chứ!
"Bên đây chắc cũng ổn rồi nhỉ? Để tôi trở về một chuyến nữa xem coi còn có gì sót lại không!?”
Trân Thanh Phong liên tục di chuyển qua lại hai bên, mà ở bên này Khương Điềm Điềm cũng đã sửa sang gần xong rồi.
Thật ra cô cũng không làm gì nhiều cả, nhưng mà vẫn mệt thở hổn hển, Khương Điềm Điềm nằm liệt người ở trên sô pha nói: "Cháu cảm thấy xương cốt của mình sắp rơi ra thành từng mảnh rồi!"
"Các cháu đều là người trẻ tuổi, ngày thường không chú tâm vào việc rèn luyện thể lực cho nên mới mệt như vậy đấy!" Một dì hàng xóm đến hỗ trợ thấy Khương Điềm Điềm như vậy thì cười ha hả nói.
Khương Điềm Điềm gật đầu đồng ý: "Thật không nghĩ tới chỉ xếp vài bao thôi mà mật tới vậy luôn!"
Thật ra căn bản Khương Điềm Điêm cũng không làm gì cả, cô chỉ đứng chỉ huy mà thôi. Nhưng mà ai lại có ngờ tới chỉ huy thôi cũng mệt như vậy rồi. Hu hu khổ quá đii
"Vợ của Tiểu Lục này, vậy còn cái bao đằng đó làm gì với nó đây?" Dì hàng xóm đến đây hỗ trợ thấy cái bao đồ còn lại thì hỏi.
Thật ra bọn họ với Khương Điềm Điềm cũng không quá thân thuộc, nên không biết phải xưng hô với cô thế nào cho phải. Nhưng mà cũng hay nghe Trần Thanh Bắc kêu em trai mình là Tiểu Lục, vì thế cho nên bọn họ cũng học kêu theo.
Thành ra Khương Điềm Điềm liên kêu thành vợ của Tiểu Lục.
Khương Điềm Điềm nhìn cái bao đó thì nói: "À cái đó bây giờ chúng ta mở ra, bên trong là quà tặng cho mọi người đấy ạ!"
Lời này vừa nói ra, mấy người đến đây hỗ trợ đều kinh ngạc vô cùng.
Rất nhanh có người liền quay sang nhìn cô nói: "Cái này không được đâu, chúng ta tới đây cũng chỉ giúp đỡ..."
Còn chưa nói xong đã bị Khương Điềm Điềm trực tiếp ngăn lại, cô mỉm cười nói: "Mọi người không cần phải khách sáo như vậy đâu ạ, cái này là việc đương nhiên chúng cháu phải làm thôi mà! Mọi người sống ở đây rõ ràng cũng không thân mấy với chúng cháu, tụi cháu là người mới tới mà mọi người cũng đến để giúp hỗ trợ, mà vợ chồng bọn cháu cũng không phải là dạng người có ơn mà không biết báo ơn đâu ạ! Vả lại cái này không phải là thù lao mà là quà cảm ơn ạ! Chẳng lẽ tụi cháu cảm ơn mọi người, mọi người không nhận sao ạ? Vậy là không được đâu!"
Đại khái bản thân hiện tại khá là mệt mỏi cho nên giọng nói của Khương Điềm Điêềm còn mang một chút khàn khàn dịu dàng, càng khiến cho người nghe cảm thấy rất chân thành.
Cô cười ha hả nói tiếp: "Được rồi, chúng ta gặp được nhau thế này cũng coi như là duyên đi ạ, ở chung với những người tốt như vậy, ai cháu cũng thích nên hãy nhận cho tụi cháu vui ạ!"
"Vợ của Tiểu Lục này, cháu nói như vậy... Haiz, chúng ta cũng không biết phải nói sao cho cháu hiểu nữa!"
Khương Điềm Điêm nghe vậy thì cười đáp: "Vậy thôi mọi người cũng không cần nói đâu ạ, dù sao chúng ta đều biết ý tốt của nhau là được rồi ạ!"
Sau đó Khương Điềm Điềm bèn đứng dậy nói: 'Được rồi, mọi người tới đây đi, mọi người xem cháu đã mệt như thế này rồi bây giờ còn phải khui bao này một mình sao ạ? Mọi người thật là vô tình quá đi!"
Nếu là người bình thường nói mấy lời này, người ta sẽ cảm thấy nổi hết cả da gà mà chạy đi trong tích tắc. Nhưng mà Khương Điềm Điềm nhìn bê ngoài tươi trẻ, dễ thương, người lúc nào cũng vui tươi năng động, cô nói mấy lời này người ta nghe vào lại thấy rất đáng yêu. Đã vậy lời nó cũng có sức thuyết phục người ta nữa.
Khương Điềm Điềm đứng dậy đi tới mở bao đồ ra, mấy dì hàng xóm thấy vậy cũng chạy nhanh chóng tới hỗ trợ cô, Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Cháu cũng không có mua đồ gì nhiều, cũng không biết ở thủ đô có những đặc sản gì nên mua một ít đồ này, tặng mỗi người một túi, mọi người cũng đừng chê nhé ạI"
Mọi người nghe vậy đều bật cười có người chen vào nói: "Cái này là đồ tốt đây, tính ra chúng tôi được lời rồi đấy chứ!"
Khương Điềm Điềm thấy vậy thì lắc đầu nói: 'Không có đâu ạ, cháu nhờ mọi người đến giúp đỡ mà, nếu vậy mà nói thì bọn cháu được lợi hơn rồi, hì hì. Thành ra mọi người cũng đừng khách sáo quá, cứ tự nhiên với bọn cháu thôi ạ!"
Khương Điềm Điềm nói chuyện rất bình dị dễ gân nên mọi người cũng cảm thấy vui vẻ thả lỏng rất nhiều. Thật ra mọi người tới đây chỉ đơn giản muốn giúp mà thôi, đâu ai nghĩ sẽ nhận quà của hai vợ chồng cô đâu, hơn nữa nhận quà của hai vợ chồng cô mọi người cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Nhưng mà Khương Điềm Điềm nói đây chỉ là quà cảm ơn, nếu mà mọi người không nhận thì có chút không nể mặt vợ chồng họ rồi! Thế nên cũng chỉ có thể nhận lấy mà thôi.
Rốt cuộc thì mọi người cũng không phải đồ ngốc, ai cũng hiểu nhận quà tặng của người ta cũng không phải là việc làm ăn lời gì, thành ra cũng vui vẻ thả lỏng rất nhiều.
Mà bọn họ không ngốc thì hai vợ chông Khương Điểm Điềm càng không phải là đồ ngốc, cô vui lòng làm điều đó. Đơn giản là vì muốn dùng chút quà để bản thân bớt chút việc thôi!
Rất nhiều lúc những chuyện nào có thể dùng tiền để giải quyết thì đó không phải là chuyện gì quá to tát.
Nếu để hai vợ chồng bọn họ tự mình sửa soạn đống đồ này thì không biết phải làm tới tháng năm nào mới xong nữal
Bản thân chắc chắn sẽ mệt đến lên cơn đau tim luôn!
Nhưng mà do có người đứng ra phụ giúp đỡ, chỉ trong một buổi trưa thôi đã xong xuôi hết rồi, mấy chuyện như thế này, Khương Điềm Điềm vẫn luôn hiểu được phải làm sao cho tốt.
Phải nói là hiện tại không lưu hành mấy dịch vụ thuê người dọn dẹp, thuê người khuân vác, bằng không Khương Điềm Điềm sẽ trực tiếp bỏ tiên ra thuê máy người đó đến làm cho hai vợ chồng cô mà không phiền tới mọi người xung quanh rồi.
Hiện tại mọi người đều chú ý đến chuyện tình cảm xóm làng nên giúp đỡ hàng xóm là chuyện bình thường, mà Khương Điềm Điềm cũng nhập gia thì phải tùy tục thôi.
Tuy rằng người ngoài nhìn vào nghĩ vợ chồng bọn họ vừa mệt vừa tốn công vừa tốn tiền, nhưng mà trong lòng Khương Điêm Điềm cảm thấy bọn cô cũng rất có lời.
Bản thân cô không cần làm gì cả thì đã có người đứng ra giúp đỡ rồi, vậy không lời thì là gì! Mà mọi người cũng vui vẻ, người ta cũng thích cô, không phải đang lời còn lời hơn sao?
"Tiểu Lục này, giờ còn mấy cái vỏ với bao giấy này hai người muốn xử lý nó sao đây?" Khương Điềm Điềm buồn bực nói: "Cháu cũng không biết nữa, thôi thì cứ để đó đi tí mình ghom lại rồi đem bỏ thôi ạt"
Dừng một chút, cô lại lập tức nói: "Nếu mọi người có việc gì cần dùng tới nó thì mọi người cứ tự nhiên lấy đi ạ, chứ bọn cháu cũng chả giữ lại làm gì cải"
Cô vừa nói câu này xong thì nhiều người cũng vui vẻ, ánh mắt sáng lên rất nhiều.
"Vậy mấy cái này cháu cho mọi người đi nhé có được không? Mọi người đem về làm đồ dùng! Khỏi phải vứt phí lắm."
Mọi người ở đây cũng không thể nào trực tiếp xin mấy hộp quà giấy về mà không biết xấu hổ, cũng may cô đã nói như vậy rồi, thêm nữa nhìn chung mấy cái hộp giấy này cũng không có gì quan trọng nên nghe cô nói vậy mọi người mới hỏi xin.
Dù sao mùa đông cũng sắp tới rồi, mọi người ở đây muốn dự trữ một ít cải trắng, mà mấy cái hộp này rất thích hợp để đựng chúng. Mà nhà bọn họ thì không có nhiều hộp như vậy.
Lúc nãy cũng muốn hỏi Khương Điềm Điềm một câu mà vẫn hơi ngại, không nghĩ tới Khương Điềm Điềm lại vui vẻ nói vậy, nhờ thế mà bọn họ cũng có thể mở lời xin.
Khương Điềm Điềm vui tươi hớn hở nói: 'Dạ được chứ, mọi người cứ lấy những cái mọi người muốn đi ạ, lấy hết được thì càng tốt ạ, cháu đỡ phải dọn dẹp hì hì!"
"Ôi trời cái con bé này, không phải cháu cũng muốn sửa soạn đồ sao? Chờ cháu sửa soạn xong thì mọi người lấy cũng được mài"
Mấy dì hàng xóm ở đây bình thường không có làm việc mà chỉ ở nhà nên khá là rảnh rỗi không có việc gì làm, thành ra đợi cô sửa soạn đồ xong rồi xin vẫn được. Bọn họ không hề gấp gáp tí nào.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì vui vẻ nói: "Dạ vâng, như vậy thì tốt quá rồi, cháu thích mọi người lắm ạ!"
Trân Thanh Phong vào cửa liền nghe được câu Khương Điềm Điềm nói, anh lập tức lên tiếng: 'Điềm Điềm này, không phải em nói thích anh nhất sao?"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì bật cười nói: "Thích mọi người với thích anh đâu có giống nhau đâu, nếu nói yêu thì đương nhiên là em yêu anh nhất rồi!"
Mấy ông bà ở đó nghe xong cũng che miệng bật cười.
Trần Thanh Phong nghe được câu nói cần nghe rồi cũng thành thật nói: "Có chỗ nào để nằm tí không em? Anh mệt mỏi quá rồi.
Tiện Minh - Tiện Nguyệt: ”..."
Chú có làm cái gì đâu mà mệt mỏi chứ?
Hai cô cậu nhóc cảm thấy nhân sinh đúng là không còn gì để nói, quá sốc rồi, lúc này cũng chỉ yên lặng ngồi yên một bên thôi.
Bà Hứa nhìn quanh nhà thì nói: "Ôi trời nhìn này, cái cửa sổ này rất lâu rồi không lau đúng không? Dù sao cũng phải đợi lát nữa mới dọn hết được cái này, để tôi về nhà lấy cái giẻ lau, chúng ta cùng nhau lau cho sạch nhé."
Tiện Minh và Tiện Nguyệt: "222"
Dì Vương nghe vậy cũng nói: "Bà nói tôi mới để ý đúng là do thật, thôi để tôi về nhà lấy cái cây lau nhà, làm thì cũng đã làm rồi, chúng ta làm luôn cho xong."
Tiện Minh và Tiện Nguyệt: "222"
Dì Lương nghe thế cũng gật đầu bảo: "Người thân của tôi ở dưới quê có đem lên mấy cây cải trắng, ăn cũng không hết còn thừa nhiều, để tôi đem qua cho nhà này một ít, cùng nhau ăn cho vuil"
Tiện Minh và Tiện Nguyệt: "222"
Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm cười ha hả nói: "Dạ được đấy ạ, có mọi người ở đây đóng góp như vậy thì anh năm và chị năm cũng không cần phải ra ngoài mua đồ ăn rồi ạ, đúng là tiện quá đi. Vả lại nghe đâu cải trắng dưới thôn tươi ngon hơn bình thường rất nhiều đó ạ."
"Đúng đúng đúng, đó là chuyện đương nhiên rồi!"
Bảy tám người từ già trẻ lớn bé cứ như vậy bắt tay vào làm, Trân Thanh Phong nhỏ giọng thì thâm bên tai Khương Điềm Điềm: "Em nói xem hàng xóm nhà chúng ta mà tốt tính như mọi người ở đây thì có phải tốt rồi không. Tiếc là chúng ta ở xa quá."
Dì Vương tai mắt thính nghe được câu nói này, khóe miếng nhếch lên rất cao, chính vì vậy mà hăng say làm việc rất nhiều.
Tiện Minh và Tiện Nguyệt: “...'
Hai đứa trẻ có cảm giác hàng xóm của bọn họ đã bị lừa tới mức không thể cứu vẫn được nữa rồi.
Trân Thanh Phong lại nói thêm: "Mọi người ở đây chơi nhé, hai tụi cháu còn một ít đồ chưa kịp mua nên giờ phải ra ngoài, có Tiện Minh với Tiện Nguyệt ở nhà có cái gì thiếu thì mọi người cứ nói với bọn trẻ nhé ạ."
"Được rồi, hai cháu cứ đi mua đồ đi! Bên này cứ để chúng tôi làm cho, không cần phải lo lắng làm gì."
Lúc này đây hai cô cậu trẻ nhỏ học lớp sáu đã không biết phải nói gì nữa rồi, thôi thì cứ vậy đi!
Trân Thanh Phong giữ chặt tay Khương Điềm Điêm, nói: "Đi thôi, chúng ta đi tới trung tâm thương mại."
Hai người cùng nhau ra ngoài, Khương Điềm Điềm kéo tay Trân Thanh Phong, nói: 'Mấy năm trước em còn không dám kéo tay anh như vậy đâu, mà bây giờ xem đi chả ai thèm để ý nữa.
Trần Thanh Phong cười nói: "Có lẽ qua mấy năm rồi ở trên đường cái gì cũng có thể xảy ra ấy chứ!" Khương Điềm Điềm gật đầu, thật sự những gì anh nói không hề sai chút nào.
Hai người khoác tay cùng nhau đi, Khương Điềm Điêm hỏi: "Bây giờ chúng ta mua gì đây?”
Trần Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Mọi người ở đó hỗ trợ chúng ta làm việc nhiều như vậy, tuy họ không quét tước nhà chúng ta, nhưng cũng là nhà của anh chị chúng ta! Bây giờ đi đến mấy quán ăn xem coi có gì ăn được không, chúng ta mua về cho mọi người ở đó nha anh."
Trân Thanh Phong buồn bã nhìn trời nói: "Anh đúng là một người em trai tốt mà, tới đây một chuyến đã giúp cho anh năm kéo gần khoảng cách với hàng xóm chung quanhI Phải nói rằng hàng xóm của anh ấy vừa là hàng xóm mà cũng vừa là đồng nghiệp. Chúng ta là đang gián tiếp để anh ấy thân thiết với đồng nghiệp của mình hơn. Chúng ta thật tốt quá đi. Anh cảm thấy bản thân anh là một người em trai tuyệt vời nhất trên đời này."
Khương Điềm Điềm cũng gật đầu nói: "Đó là chuyện đương nhiên rồi ạ!"
Đi một lát hai người liền đến trước mấy cửa hàng bán đồ ăn, rất nhanh đã tìm được một quán ăn khá hợp ý.
Hai người mua đồ đem về nhà, Khương Điềm Điềm cảm thán không thôi: "Năm đó chúng ta cũng bán món này này anh! Em cảm thấy món này chắc chắn sẽ không ngon bằng món của quán chúng ta bán đâu!"
Trân Thanh Phong gật đầu nói: "Em nói đúng rồi đó!"
Phải nói rằng nhiều người thì việc xong nhanh, lúc bọn họ quay về tới nơi, mấy người hàng xóm của bọn họ đã làm xong mọi thứ gần như đến chín mươi chín phần trăm rồi.
Mọi người cứ đi tới đi lui xô xô đẩy đẩy đem đồ dị chuyển dọn dẹp tới lui, sau đó mọi người cũng góp hết cái này tới cái kia, gom lại thành một nồi thịt kho to đùng, còn có một số người giờ mới xong nên đang về nhà đem đồ qua góp. Lúc này Tiện Minh cùng Tiện Nguyệt đã chết lặng thật sul
Bởi vì là phó sở trưởng nên Trần Thanh Bắc công việc khá là nhiều, thành ra lắm lúc sẽ không tan tâm đúng giờ được.
Nhưng mà do gần đây em trai và em dâu đều đến nhà hắn ở nên hắn cũng tranh thủ về sớm. Không để cho mọi người ở nhà chờ mình quá lâu.
Cho nên vừa tan tâm liên đi theo mấy người đồng nghiệp đi vê khu nhà của mình, chỗ của bọn họ là ở viện không phải ở trong sở nên trên cơ bản mọi người đều quen lẫn nhau chỉ là thân nhiều hay thân ít mà thôi! biết Trân Thanh Bắc với mấy đồng nghiệp cùng nhau trở về, vừa đi tới cửa lớn của khu nhà liền nhìn thấy cảnh mọi người đang đem đồ ùa tới hướng nhà hắn, gần hắn nhất là ông cụ suốt ngày xụ mặt với mọi người khó có hôm vui vẻ chào hắn, Trần Thanh Bắc cũng ngơ ngác gật đầu chào theo.
Ông cụ còn hỏi thăm: "Tan làm rồi à?"
Trân Thanh Bắc: "??2?"
Các đồng nghiệp đi cùng: "?2?"
Mọi người đều cùng chung một chiến hào sao chỉ có một mình hắn được ông cụ ưu ái vậy?
Chuyện này đúng là không khoa học chút nào!
Nhưng mà chuyện càng không khoa học hơn nữa là mọi người vừa đi tới hiên nhà đã ngửi được một mùi vị vô cùng thơm, một người đồng nghiệp trẻ tuổi trong nhóm bọn họ nói: "Nhà ai làm đồ ăn thơm như vậy nhỉ? Sao lại có mùi thơm phức được hay vậy?!"
Trân Thanh Bắc nghe vậy thì cười nói: 'Không biết có phải là nhà tôi hay không nữa, thời gian gần đây em trai của tôi tới ở nên vợ tôi cũng đổi cách nấu ăn ngon hơn bình thường!"
"Thanh Bắc" Trân Thanh Bắc nói xong đã nghe được tiếng Tô Tiểu Mạch gọi tên mình, Trần Thanh Bắc vừa quay đầu đã nhìn thấy Tô Tiểu Mạch.
"Tiểu Mạch?" Hắn dừng chân lại chờ cô, sau đó cười quay sang cười với mấy đồng nghiệp của mình rồi nói: "Xem ra hương vị đó không phải của nhà tôi rồi.
Tô Tiểu Mạch khó hiểu hỏi: 'Làm sao vậy?"
Trân Thanh Bắc thấy vậy thì kể lại: "Chúng ta đang bàn xem nhà ai nấu ăn mà mùi lại thơm như vậy! Anh vừa nãy còn đang khoe khoang nói chắc có thể là em nấu, vừa nói xong lại quay ra thấy em đi tới!"
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì cười nói: 'Nhà máy của em bên đó hôm nay khá bận nên em cũng về tương đối trễ.
Mọi người cùng nhau lên lầu, trong đó có một người mũi tương đối thính, cất giọng lên khẳng định nói: 'Mùi hương này chắc chắn không phải từ một nhà bay tới đâu.'
Tô Tiểu Mạch ngửi một hồi rồi nói "Tôi cũng cảm thấy như vậy."
Nhà bọn họ thì ở lâu hai nên cô đi nhanh tới mở cửa: "Sao em cảm nhận được mùi hương này hình như từ nhà chúng ta, có phải hay không do Tiểu Lục và Điềm Điềm...
Vừa mở cửa ra Trần Thanh Bắc và Tô Tiểu Mạch: "."
Lúc đầu trong nhà có rất nhiều đồ vậy mà bây giờ lại vô cùng sạch sẽ, phải nói là sáng sủa sạch sẽ mới đúng, ngoài ra còn có một bàn đồ ăn chuẩn bị rất tốt!
Hai người đứng ngây người ngoài cửa, Tiện Minh thấy cha mẹ mình về rồi thì nói: “Cha mẹ mau vào đi ạt"
Hai người có cảm giác hình như đây không phải là nhà của bọn họ, hai người giống như người máy mà đi vào trong, Tô Tiểu Mạch nhìn mọi ngóc ngách trong nhà mình rồi nói: "Đây là nhà chị à?"
Nhà bọn họ mấy ngày nay mỗi ngày đều chất thêm rất nhiều đồ, thành ra bọn họ cũng đã quen rồi. Tự nhiên hôm nay lại sạch sẽ như vậy, đâm ra nhìn có chút không quen.
Hơn nữa mấu chốt ở đây là cửa sổ nhà bọn họ đều sáng sủa sạch sẽ hơn rất nhiều, hình như không có một hạt bụi nào cả.
"Hai em... đang nấu ăn sao?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu nói: 'Làm gì có đâu ạ, một bàn đồ ăn này đều là mọi người chung quanh đem tới không đấy chị, cái này là cá của nhà, còn cái này là gà nấu với ớt của dì Trần đưa qua..."
Trân Thanh Bắc nhìn thấy nhà mình trống trải liền hoang mang hỏi: "Thế còn đồ đâu hết rồi?" Trần Thanh Phong cười hì hì đáp: "Dọn sạch sẽ rồi ạ! Em đem hết qua bưu cục gửi bưu điện rồi, anh thấy thế nào, làm việc nhanh nhẹn quá rồi đúng không?”
Trân Thanh Bắc: "..."
Hơn nửa ngày hai vợ chồng Trần Thanh Bắc và Tô Tiểu Mạch vẫn còn hoang mang khiếp sợ, rốt cuộc Tô Tiểu Mạch mới hỏi: "Là ai giúp hai em làm vậy?"
Cô chắc chắn, khẳng định và đảm bảo một trăm phần trăm không có chuyện hai người này làm đâu.
Tiện Minh nhỏ giọng nói: "Bà Hứa, bà Vương, bà Lý, còn có thêm cả..."
Cậu nhóc đếm hết một lượt cuối cùng tổng kết lại: "Mọi người đều rất vui ạ!"
Tô Tiểu Mạch: "... À."
Bản thân cô đã quá xem nhẹ năng lực của hai con người này rồi.
Tiện Nguyệt nhỏ giọng nói thêm: "Trong nhà bếp còn có hai nồi cải bắc thảo nữa đấy mẹ."
Tô Tiểu Mạch giống như u hồn di chuyển vào trong bếp, thấy nhà bếp của mình cũng được dọn dẹp sạch sẽ, cô kiểu không nói nên lời: "..."
Nhìn xem người với người mà sao khác biệt lớn vậy, đúng là làm cho cô tức chất mài
Bản thân gia đình cô ở đây nhiều năm như vậy cũng không hề nghĩ tới hàng xóm xung quanh sẽ vui vẻ với nhà cô tới mức như thế. Khương Điêm Điềm vui vẻ nói: "Được rồi, mọi người về nhà đông đủ rồi chúng ta mau ăn cơm thôi nào!"
Cô chắp tay trước ngực nói: "Em đói bụng quá rồi ạ. Tô Tiểu Mạch bật cười đáp: "Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi!"
Thật sự bây giờ kêu cô hỏi cô cũng không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu, dù sao hỏi cũng không giúp được gì. Bản thân cũng không thể nào giỏi giao tiếp được như hai con người này.
Tuy rằng trước nay nhà cô làm ăn kinh doanh rất tốt, cuộc sống cũng không hề thiếu thốn gì, nhưng nếu để cô phải sống vui vẻ nhiệt tình với mọi người chung quanh thì chuyện này cô khó mà làm được.
Trân Thanh Bắc cũng cười nói: "Mùi vị không tôi, mau ăn com, ăn cơm đi nào!"
Lúc này cũng không chỉ có nhà bọn họ mà mấy nhà khác cũng cảm giác đồ ăn nhà mình hôm nay ngon quá rồi.
Giống như nhà của chính ủy Lý, hắn ở lầu trên nhà của Trần Thanh Bắc, lúc đầu hắn còn không biết mùi vị đồ ăn thơm như vậy ở đâu ral
Vừa vê đến nhà đã thấy nhà bày ra một dĩa cá hương vị tươi ngon, ngon thết" hắn vui vẻ nói: "Hôm nay là ngày gì mà đồ ăn Vừa nói xong lại nhìn thấy còn có một dĩa nội tạng gà kế bên.
Hắn duỗi tay cầm lấy một miếng gan gà lên ăn, sau đó cũng gật đầu nói: "Món này ăn ngon thật! Cái này nếu mà có thêm rượu nữa là hết sảy!" Hắn vui tươi hớn hở: "Lại quên mất, vừa mới hỏi bộ hôm nay nhà chúng ta có chuyện gì vui à?" Nhà hắn có vợ và ba người con, vẫn còn đang trong độ tuổi đi học, bọn họ học tập cũng khá tốt, mà ở thời điểm này nhà hắn phải tích góp tiên nữa.
Cho nên bình thường cuộc sống có chút khó khăn, trừ những trường hợp có khách tới nhà thì bình thường nhà hắn sẽ không làm đồ ăn mặn.
"Đây là của em trai và em dâu của phó sở Trân biếu chúng ta đấy!"
Chính ủy Lý: "222"
Vợ của chính ủy Lý cười nói: "Lúc chiều này nhà mình có xuống dưới lầu giúp hai vợ chồng em trai của phó sở Trần sửa sang lại đồ vật mà bọn họ mua, hai vợ chồng nhà này cũng khá là rộng rãi, ngoại trừ mấy món này thì còn có một tô thịt kho nữa! Em thấy ăn liên bây giờ thì hơi tiếc nên để ở trong bếp! Dù sao đồ ăn cũng nhiều! Ngoài ra còn có một hộp bánh nữa. Suy nghĩ một hồi em thấy để cái hộp đó tết này mang về nhà làm quà cho cha mẹ của chúng ta cũng tốt.
Chính ủy Lý nghe vậy thì xoay người đến xem là quà gì, vừa nhìn thấy thì nhíu mày nói: "Nhận cái này không phải quá lời rôi sao? Không hợp lý lắm đâu em ạI"
Vợ của chính ủy Lý nghe vậy cũng gật đầu nói: "Anh nói đúng đấy! Nhưng mà mọi người ai cũng cầm một hộp về, thành ra em cũng không tiện từ chối... cho nên...
Sau đó cô cũng đem mọi chuyện chiều giờ kể tỉ mỉ kỹ càng cho chồng mình nghe, xong xuôi cô còn bật cười bổ sung: "Thật sự khi biết hai vợ chồng em trai của phó sở Trần là con út trong nhà, nhìn bọn họ với vợ chồng nhà phó sở Trần đúng là khác biệt rất nhiều. Tính cách hai người họ khá năng động hoạt bát. Nhìn chung là một cặp gia đình sống chung rất tốt Chính ủy Lý nghe xong cũng gật đầu nói: "Được rồi, nếu mọi người ai cũng nhận rồi thì chúng ta cũng nhận đi không cần phải trả lại."
Hắn cũng quay đầu lại nói với mấy đứa con đang ăn cơm: "Dựa theo tính cách của bọn họ thì chắc phải mua thêm đồ về nữa cho xem, có gì thì cứ giúp đỡ nhà người ta một chút. Nhưng mà cũng đừng nhận quà làm gì nữa, nhà người ta cũng không phải quá dư tiền để mua quà cho chúng ta nhận mãi được, mà cũng không thể nhận hoài được đâu em ạI"
Vợ của hắn nghe xong thì gật đầu nói: "Cái này em cũng biết, thật ra mọi người cũng khá ngại ngùng khi nhận mấy cái này! Nhưng mà vợ Tiểu Lục nói chuyện chân thành quát! Mọi người không nhận không được!"
Chính ủy Lý nghe vậy thì cũng chỉ biết cười mà thôi.
Con trai lớn của trong nhà họ cũng lên tiếng: "Vợ chồng của chú Trần đúng là tốt tính lắm ạ, hôm trước lúc con gặp hai cô chú ấy, chú ấy còn cùng con xem sách nữa. Chú ấy còn đặc biệt cổ vũ con cố gắng học tập.
Hiện tại cậu học lớp cũng cao rồi nên lâu lâu sẽ có lúc cảm thấy áp lực và mệt mỏi vô cùng, được trực tiếp người trong truyền hình đứng trước mặt cổ vũ mình, trong lòng thật sự cảm thấy tự tin hơn rất nhiều. Chính ủy Lý cũng gật đầu nói: "Hai người đó đều là người tài giỏi, lời nói chắc chắn sẽ rất hữu ích."
Vợ hắn nghe được cũng nói thêm: "Vả lại nhà bọn họ giáo dục con cái cũng không giống nhà bình thường đâu. Hôm nay chúng ta...
Chuyện như vậy thường không xảy ra ở nhà bọn họ đâu, mà gia đình người khác cũng vậy. Mọi người ngoại trừ cảm thán vợ chồng bọn họ là người hiên lành rộng rãi ra thì cũng cảm thấy cách thức giáo dục con cái nhà bọn họ rất tốt.
Cho nên hiện tại mọi người cũng bắt đầu chú trọng vào việc giáo dục con cái, bọn họ đối với cách giáo dục của vợ chồng nhà Trân Thanh Phong cảm thấy mới lạ vô cùng.
Nhưng dù mới lạ thì nhìn chung vẫn cảm thấy rất hợp lý.
Tất cả mọi người đều thấy hợp lý, chỉ ngoài trừ người nhà họ Trần ra thôi.
Trần Thanh Bắc nghe con trai con gái của mình kể lại chuyện ngày hôm nay, xém chút nữa đã phun hết đồ ăn ra rồi.
Làm anh trai thì sao lại không hiểu em trai của mình chú.
Hắn nhìn Trần Thanh Phong nói: "Bản thân em lười thì không nói đi, sao lại còn đem đồ gửi để cho Tiểu Thất cực khổ xử lý vậy chứ?" Nghe nói tốt vậy thôi chứ thực tế làm sao tốt như vậy được! Trân Thanh Bắc vẫn luôn tỉnh táo nhìn vào hiện thực.
Trân Thanh Phong lại bình thản nói: "Sao anh lại nói như vậy được ạ? Em là đang rèn luyện con trẻ đó.
Trân Thanh Bắc: "Hả hả?!"
Trân Thanh Phong còn nói thêm: "Anh năm này, anh không thể nào dùng ánh mắt người xa lạ mà nhìn em được.
Trân Thanh Bắc: "Ha ha ha! Em đang nói cái gì vậy chứ?!"
Trân Thanh Phong còn không quên bổ sung: 'Không đúng! Anh à, sao anh lại cười cái kiểu đấy! Như vậy đúng là không có thiện cảm tí nào, anh mà cứ như vậy thì em sẽ về nhà mách mọi người cho mà xeml"
Trân Thanh Bắc: "Ha hả ha hả!"
Khương Điềm Điềm chen vào nói: "Anh năm này, anh không thể hiểu lầm nỗi khổ tâm của em với anh Tiểu Phong được đâu ạ, tụi em đều là vì muốn tốt cho Tiểu Thất đấy ạ!"
Trân Thanh Bắc nhìn cặp vợ chồng không đáng tin cậy này, bây giờ hắn chỉ cảm thấy thương xót cho cháu trai mình sắp tới phải gánh chịu đóng hành lý đấy.
Hắn yên lặng hít một hơi thật sâu hỏi: "Hai người tụi em tính khi nào về lại Thượng Hải vậy?"
Trân Thanh Phong nghe thế thì cười nói: "Tụi em không gấp gáp đâu, tụi em xin nghỉ tới nửa tháng lận! Tính ra thì chắc cũng phải ở đây thêm mười ngày nữa! Đến lúc đó sẽ thong thả về! Dù sao thì về trước khi có việc mới là được rồi ạ?
Anh còn vui tươi hớn hở nói: "Vả lại tụi em là đang đợi Tiểu Thất phân hết quả hết đã ạ!"
Đã nói là rèn luyện cho con thì cũng phải đợi con mình làm xong thì mới về chứ! Đâu có ngốc mà về sớm làm gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận