Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 98: Phiên Ngoại
Mưa phùn kéo dài đến tận sáng sớm, sáng sớm nhà của Khương Điềm Điềm lại rất ồn ào náo nhiệt.
Khương Điềm Điềm chạy thịch thịch xuống dưới lầu, sau đó cô liền ném một cái túi lên trên ghế sô pha ở phòng khách, rồi lại tiếp tục chạy nhanh lên lầu.
Cô vòng đi vòng lại mấy lần, sau đó lại không vui vẻ gì mà phồng to má của mình lên, cô vội vàng chạy tới trước cửa phòng của con trai mình, vừa đập cửa vừa la to: "Trần Tiểu Thất, giờ này mà con còn ngủ nướng nữa hả, dậy nhanh lên cho mẹ.”
Mấy ngày nay Tiểu Thất bận rộn vô cùng, ngày hôm qua khó lắm mới dẫn được hết người nhà về quê, cậu còn tính để bản thân thả lỏng hết hôm nay, cho phép mình ngủ nhiều hơn một chút, chưa gì đã bị mẹ mình phá cửa rôi.
Cậu xốc chăn của mình lên, để chân trần đi ra mở cửa, cậu xoa đôi mắt còn đang nhập nhằng của mình hỏi Khương Điềm Điềm: "Mẹ à, mới sáng sớm mà mẹ làm gì vậy?!"
Khương Điềm Điềm tức giận nhìn con trai mình: "Ngủ ngủ ngủ, suốt ngày chỉ biết ngủ! Mau chạy nhanh xuống dưới nhà gom đồ phụ mẹ nhanh lên."
Tiểu Thất buồn bực nhìn mẹ, sau đó lại bày ra bộ mặt khó hiểu hỏi: "Gom đồ gì vậy ạ?"
Cậu gãi gãi đầu của mình, đầu tóc cậu vốn dĩ vì ngủ mà đã lộn xộn lên cả rồi, bây giờ gãi như thế thành ra đã rối giờ trông càng rối thêm.
Khương Điểm Điểm chống nạnh lên nói: 'Đương nhiên là gom đồ để chuẩn bị ra ngoài rồi, con đừng nói với mẹ là con đã quên mất tám giờ tối nay con phải tập hợp để xuất phát cho kỳ trại hè đó?"
Khương Điềm Điềm vừa nói xong, Tiểu Thất cuối cùng cũng đã nhớ ra, cậu vỗ vỗ vào đầu của mình, để đầu óc tỉnh táo lên một chút, mặc dù bản thân đã tỉnh táo lên được chút ít rồi, nhưng cậu vẫn nói một câu: "Con cũng không có quá nhiều đồ cần phải đem theo đâu ạ, thế nên lát nữa chuẩn bị cũng kịp mà ạ?
Cậu là một đứa con trai nên chỉ cần mang theo quần áo cần thiết rồi ít tiền là đủ rồi, mấy cái còn lại không có cũng không sao.
Cho nên cậu cũng không đặc biệt muốn mang theo gì đó.
Tiểu Thất nói chuyện rất hợp lý nhưng mà lại làm cho Khương Điềm Điềm tức giận rồi, cô trực tiếp duỗi tay về phía con trai mình, nhéo cánh tay cậu một cái.
Tiểu Thất la lên thất thanh: "AI"
Tiếng kêu đau thấu tim gan vô cùng thảm thiết.
Khương Điềm Điềm bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, nói: "Nhanh chóng đi gom đồ bỏ vào túi mau lên.
Tiểu Thất tủi thân kèm theo một chút oan ức nhìn mẹ mình, nhưng cậu cũng không dám chọc cho mẹ mình nổi điên lên, cậu xoa xoa cái chỗ bị mẹ mình nhéo, sau đó liền đổi thái độ tươi cười hớn hở nói với mẹ mình: "Được rồi, được rồi con rửa mặt xong sẽ lập tức xuống lầu dọn đồ đây ạ."
Khương Điềm Điềm hừ một tiếng, nói: "Con nhanh cái tay một chút lên cho mẹ" Tiểu Thất dạ một tiếng, đang chuẩn bị vê phòng, hình như lại nghĩ tới cái gì, cậu hỏi: "Mẹ này, anh năm cùng với chị sáu chừng nào sẽ đến đây ạ?"
Hai người bọn họ cũng có đăng ký tham gia trại hè này với cậu, tuy rằng thời gian đăng ký không còn bao nhiêu, nhưng mà cũng may bọn họ vẫn đăng ký kịp.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Giữa trưa này bác của con sẽ dẫn bọn họ tới đây!"
Tiện Minh cùng Tiện Nguyệt tuy rằng đang ở Thượng Hải, nhưng mà bọn họ cũng không có ở khu vực bên này, cho nên lần này đồ vật cần chuẩn bị hơi nhiều.
Cho nên so với Tiểu Thất thì hai người bọn họ còn phiền phức hơn nữa cơ, bởi vì Trân Thanh Bắc bận đi công tác nên đã về thủ đô trước rồi. Chỉ còn có một mình Tô Tiểu Mạch ở lại lo cho hai đứa nhỏ nhà họ.
"Thằng nhóc con mau tranh thủ nhanh lên, đừng có mà chậm chạp quá. Mẹ đây không có nhiều thời gian để quản con đâu, mẹ đây còn bận tranh thủ chuẩn bị đồ của mình nữa đây này."
Khương Điềm Điềm lại than phiền một câu, sau đó cũng nhanh chóng đi xuống lầu.
Tiểu Thất ai oán nhìn mẹ của mình: "Mẹ đúng là máu lạnh vô tình quá đi!"
Khương Điềm Điềm nghe vậy cũng chỉ cười: "Ha ha ha." Cô còn lâu mới để ý tới tên nhóc nhà cô.
Tiểu Thất còn đang diễn nét dáng thương, giơ tay về phía mẹ mình nói: "Mẹ ơi..."
Khương Điềm Điềm quay đầu lại nhìn con trai mình với ánh mắt hình viên đạn: "Con bớt làm trò mèo đi, nhanh chóng đi rửa mặt cho mẹ mau lên."
Tiểu Thất rốt cuộc cũng bình thường trở lại: '... Tuân lệnh."
Khương Điềm Điềm xuống lầu, vừa nhìn thấy đống đồ này lại bắt đầu vò đầu.
Cô xuyên qua cả một thời gian rồi, lâu lắm rồi cô không còn ra ngoài đi du lịch nữa, thời gian trôi lâu như vậy rồi nên bây giờ có không biết phải mang theo cái gì cho đủi
Cô cảm giác cái gì cũng cần phải mang theo. Nhưng mà nếu mang theo tất cả đồ vật thì lại không được tiện cho lắm.
Bà Hoa nhìn thấy Khương Điềm Điềm hết xoay qua bên này lại xoay qua bên kia nhìn cái nọ, rốt cuộc thi chịu không được liền nói: "Tiểu Khương này, hay để dì giúp cháu chuẩn bị cho có được không?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu: "Cháu muốn tự mình chuẩn bị ạ, bằng không thì sau khi ra ngoài cháu sẽ không tìm được đồ cần tìm." Đúng vậy, lúc này đây không chỉ có riêng Tiểu Thất muốn tham gia trại hè. Vợ chồng bọn họ cũng muốn ra ngoài đi hưởng tuần trăng mật.
Vì để chúc mừng kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới của bọn họ, Trân Thanh Phong đã đăng ký đi du lịch Châu Âu hai mươi ngày. Vừa đúng lúc khớp với thời gian bọn họ tham gia trại hè lần này.
Đương nhiên tuy rằng trùng khớp ngày như vậy, nhưng mà lúc đi thì mỗi người một nơi không có ở cùng nhau.
Dù sao thì người lớn với trẻ nhỏ không giống nhau được. Đối với trẻ nhỏ muốn đi là vì muốn nhìn ngó trải nghiệm một chút, còn bọn họ thì không phải như vậy.
Dù sao thì chuyến đi này trên cơ bản là không giống nhau rồi.
Thật ra không phải Trần Thanh Phong không tin tưởng vào Tiểu Thất nên không cho con trai đi cùng, chỉ là bởi vì hiện tại muốn ra nước ngoài không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đời sau muốn đi đâu chỉ cần ra làm thủ tục rồi mua vé máy bay sau đó lên đường, còn bây giờ thì đừng có mà nằm mơi Trên cơ bản hiện tại không có loại khả năng đó.
Hai vợ chồng bọn họ muốn đi du lịch phải báo danh trước vài tháng, đợi cấp trên thống nhất phê chuẩn rồi mới có cơ hội được đi.
Hơn nữa không chỉ đơn giản như vậy đâu, không phải người bình thường nào cũng có thể đi, yêu cầu xét duyệt rất lâu và đòi hỏi nhiều yếu tố.
Giống như Tiện Minh cùng Tiện Nguyệt chỉ cần tốn mười ngày đã có thể có được cơ hội mà nhiều người không có được.
Đây không phải là chuyện dễ dàng, nếu không nhờ Trần Thanh Phong có quen biết.
Là do lần này người ta dẫn học sinh đi ra ngoài xem thí nghiệm thực tế, vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ không có cơ hội được gia nhập những hoạt động nội bộ như thế này đâu.
Nhưng mà cũng bởi vì cái này mà Khương Điêm Điềm mới biết được, Trân Thanh Phong muốn tạo bất ngờ cho cô.
Bất ngờ thì có bất ngờ thật, mà vui vẻ cũng có vui vẻ, nhưng mà sau đó ít nhiều gì cũng có chút luống cuống tay chân.
Nhớ lại năm đó trước khi bản thân xuyên đến đây, Khương Điềm Điêm cũng rất thường xuyên đi ra nước ngoài, nhưng mà lúc ấy kinh tế phát đạt, có thể nói điều kiện hoàn cảnh không hề thiếu cái gì cả, tóm lại cái gì cũng có thể mua.
Nhưng mà hiện tại việc ra ngoài đi đây đó cũng chỉ mới được khởi xướng không bao lâu. Khương Điềm Điềm cũng không biết phải làm gì cho phải, sợ đến nơi du lịch chỗ đó không có quá nhiều đồ để dùng. Thế nên khi chuẩn bị hành lý đúng là khá khó khăn.
Cái này cũng muốn đem theo, cái kia cũng muốn lấy. Không lâu sau cả phòng khách toàn là đồ với đồ, lộn xộn hết cả lên.
Bà Hoa cảm thán nói: "Cũng không biết đến cuối cùng thì ở bên đó sẽ trở nên hình dạng như thế nào đây. Khương Điêm Điêm thuận miệng đáp: "Còn có thể là gì khác nữa đây ạ? Bọn họ phát triển nhanh, chúng ta cũng không hề chậm. Nói chung là mỗi ngày so với mỗi ngày đều tốt hơn rất nhiều."
Ngừng lại một chút cô lại nói tiếp: 'Đúng rồi, đúng rồi, dì vừa nói như vậy tự nhiên cháu lại không còn cảm thấy lo lắng nữa."
Bà Hoa lo lắng nói: "Ý của cháu là như thế nào?" Khương Điềm Điềm cười nói: "Lần này chúng cháu đi ra ngoài, chắc chắn sẽ ăn uống như bình thường! Xong rồi sau đó cũng chưa biết đi đâu, tới lúc đó sẽ nhớ dì, nhớ đồ ăn của dì lắm."
Bà Hoa nghe vậy thì bật cười, nói: "Vậy để dì làm chút đồ ăn cho cháu đem theo ăn."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì lại lắc đầu nói: "Ôi cái này chắc chắn là không được rồi ạ.
Vừa lúc Tô Tiểu Mạch mang theo hai đứa con của mình tới thì nghe được Khương Điêm Điềm đang than vãn sợ bản thân sẽ không được ăn ngon, cô cười nói: "Em có thể mang theo một ít tương, lỡ như đồ ăn có không ngon thì vẫn có chút hương vị thay vào.
Khương Điêm Điềm nghe vậy cũng gật đầu đồng ý. Đúng rồi ha.
Tô Tiểu Mạch lại nói: "Được rồi như vậy đi, chị sẽ giúp em làm một chút nước thịt cay, sau đó em lấy đóng kín lại. Bảo đảm em ăn rồi sẽ còn muốn ăn nữa."
Khương Điềm Điềm thắc mắc hỏi: "Có thể mang đi ra ngoài sao ạ?"
Tô Tiểu Mạch gật đầu đáp: "Chị nghĩ là có thể, nếu không thể thì em lấy ra tặng người ta.
Khương Điêm Điềm gật đầu đồng ý: 'Dạ cứ vậy đi ạ!"
Tô Tiểu Mạch thấy cô như vậy thì nhịn không được, bật cười nói: "Được rồi, cái này em để cho chị làm giúp em, em tiếp tục chuẩn bị đồ đi!"
Cô thấy một đống đồ tràn lan thế này bèn yên lặng đi vào phòng bếp.
Không biết vì cái ¡ mà cô nghĩ tới năm đó Khương Điềm Điềm tới Bắc Kinh chơi, lúc ấy hai vợ chồng bọn họ cũng mua rất nhiều đồ, giờ nhìn lại thấy đống đồ dưới đất cô vẫn có chút ám ảnh.
Tô Tiểu Mạch lập tức nói thêm: "Để chị chuẩn bị dư ra cho em một chút, như vậy thì có thể mang theo ăn uống đầy đủ hơn."
Tiện Minh và Tiện Nguyệt nhìn thấy rõ ràng trong phòng khách nhiều đồ như vậy, cũng nhớ lại sự kiện năm đó, hai người cũng lập tức nói: "Để bọn con tới giúp mẹ.
Khương Điềm Điềm lại bắt đầu nhìn trái nhìn phải, cuối cùng lại ngã xuống ghế sô pha nói: "Mệt quá, để anh Tiểu Phong trở về chuẩn bị thôi." Cô nhìn thoáng qua thời gian nói thầm: "Anh Tiểu Phong sao còn chưa trở về nữa chứ?”
Cô nhịn không được mà cứ nhắc mãi tới anh, vừa mới nói không biết người này sao vẫn chưa về, chuyển mắt một cái đã thấy anh trở lại.
Anh vừa vào cửa, Khương Điềm Điềm liên nhào tới, Trân Thanh Phong lập tức ôm lấy cô, anh nâng khuôn mặt Khương Điềm Điềm lên, nói: "Có chuyện gì vậy?"
Khương Điềm Điềm quay đầu lại chỉ chỉ vào phòng khách đầy đồ vật, nói: 'Mau nhanh chóng tới giúp em đi, em thật sự cảm thấy cái gì cũng muốn mang theo."
Trần Thanh Phong gật đầu đáp: "Để anh tới giúp em một tay."
Anh nhìn một cái, lại nói: 'Con trai mình đâu? Thằng nhãi ranh này sao lại không tới giúp đỡ vậy chứ? Đồ đạc của thằng nhóc đó đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi sao?"
Quả nhiên hai vợ chồng này đúng là tâm đầu ý hợp, hỗ có việc gì trước tiên sẽ lôi con trai vào đổ lỗi trước.
Tiểu Thất đang từ trên lâu đi xuống, vừa nghe cha của mình nói vậy thì buồn bã nhìn trời, cậu cảm thấy bản thân thật là đáng thương. Dù vậy thì cậu cũng chủ động nói: "Không phải con đã xuống rồi đây sao ạ?"
Trân Thanh Phong nghe vậy thì bảo: "Con tự mình chuẩn bị sửa sang lại đồ đạc đi"
Tiểu Thất cũng chỉ có thể gật đầu đáp: "Con biết rồi ạ."
Thế là cậu lại bắt đầu tiến hành vào làm việc, Trân Thanh Phong liếc mắt nhìn con trai của mình, sau đó lại liếc mắt một cái, quay đầu hỏi vợ: "Chị năm tới chưa em?"
Khương Điềm Điềm gật đầu chỉ chỉ về phía nhà bếp: "Ở trong nhà bếp đấy ạ.
Trân Thanh Phong võ vỗ vào người cô nói: "Em đi qua bên chị ấy xem có cần giúp gì không, để đồ ở đây anh làm cho." Khương Điềm Điềm lắc đầu, nói: "Để em cùng soạn đồ với anh."
Bản thân cô cũng không thể nào tệ đến mức không thể giúp đỡ anh soạn đồ chứ nhỉ?
Chỉ là cô nhìn cái này sau đó lại nhìn cái kia, rồi cái nào cô cũng muốn đem đi, chỉ là muốn đem theo nhiều đồ thôi.
Hai vợ chồng ngôi lại với nhau, bàn bạc một số thứ nhưng mà vẫn đem theo rất nhiều đồ.
Khương Điềm Điềm cùng Trần Thanh Phong sửa sang lại rồi bỏ đồ vào vali và túi đếm sơ qua cũng phải hai mươi chín cái.
Tiểu Thất đứng ở một bên, yên lặng cảm thán: "Cha mẹ đem theo khá nhiều đồ rồi đấy ạI"
Khương Điềm Điềm trừng mắt liếc con trai mình, cô còn nhướng người lên vò rối tóc của cậu: "Liên quan gì tới thằng nhóc nhà con chứ, cái đồ ranh con này.
Tiểu Thất buồn bã nói: '... Mình đúng là sống quá khó khăn rồi."
Cậu vừa mới chải chuốt tóc tai gọn gàng, thế là chỉ cần mẹ cậu làm vài thao tác thì mọi thứ giống như chưa bắt đầu vậy.
Khương Điềm Điềm cười ha hả, nói: "Chờ con ra ngoài đi rồi sẽ hiểu thôi, đến lúc đó con sẽ biết mẹ với cha con sáng suốt cỡ nào nhé.
Bởi vì ngồi cùng chuyến bay nên bọn họ cùng nhau đến sân bay, địa điểm tập hợp cũng không xa.
Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm cũng không có gì nhiều để dặn dò con trai, Trân Thanh Phong chỉ đơn giản nói: "Con đi cùng với anh trai chị gái của con ra ngoài là để cho các con cung cấp thêm kiến thức, không phải để các con đi ra ngoài chịu khổ. Thế nên có cái gì cần thiết thì cứ trực tiếp lấy tiên mua đi, cứ tiêu tiền thoải mái đi. Tóm lại là khi trở về thì tiền có thể kiếm lại được, mà để mình chịu cực thì chỉ có chính mình thiệt thời thôi." Tiểu Thất lập tức đáp: "Con hiểu rồi thưa chai"
Chuyện này khi cậu ba tuổi thì cậu đã hiểu rồi. Nhưng mà cậu cũng hiểu được mấy lời này của cha cậu là đang nói cho anh trai với chị gái của cậu nghe, không phải nói cho cậu nghe.
So với mấy nhà khác thì tám mười người đưa tiễn, tha thiết dặn dò, mà ba đứa trẻ bên đây thì không có người lớn dặn dò gì cả.
Cha của cậu nhóc mập mạp đứng từ xa nhìn về phía vợ chồng Trân Thanh Phong, cảm thán nói: "Cha mẹ nhà này đúng là gan lớn quá rồi.
Cha của mập mạp lại nói: "Tiểu Thất so với con thông minh hơn nhiều, đến lúc ra ngoài thì con qua bên đó đi cùng với nhóm Tiểu Thất đi."
Cậu nhóc mập mạp cũng gật đầu đáp: "Dạ con biết rồi."
Nhà của bọn họ cũng có hai anh em, năm đứa trẻ đi cùng với nhau, rất nhanh đã tụ lại thành một nhóm.
Khương Điềm Điềm đã thấy bọn trẻ đi cùng với nhau, cô thấy vậy cũng khá yên lòng, cô cười nói: "Tiểu Thất đi ra ngoài chắc sẽ không có việc gì đâu anh nhỉ?"
Trần Thanh Phong lắc đầu nói: "Làm gì có chuyện không yên tâm được chứ, em yên tâm đi. Hơn nữa..."
Anh lại thấp giọng nói: "Anh có hỏi thăm qua rồi, chúng ta tuy rằng không phải đi chung một xe, cũng không cùng nhau tập hợp, nhưng mà tuyến đi của chúng ta giống nhau, mỗi lần đến khách sạn ở đều ở cùng với gia đình. Tóm lại là chúng ta đều ở cùng với nhau, có cái gì mà phải lo lắng chứ?"
Cho nên không cần phải lo lắng làm gì.
Khương Điềm Điềm cảm thán: "Như thế thì tốt rồi ạ? Lần này đi Châu Âu du lịch, ngoại trừ cái trại hè ở bên ngoài, còn có ba đoàn du lịch khác nữa. Đoàn ở Thủ đô và Thâm Quyến cũng có đi, nhưng mà mọi người đều thống nhất với nhau sẽ cất cánh tại Thượng Hải. Cho nên ở sân bay quốc tế hiện có rất nhiều người. Khương Điềm Điềm ngồi ở trên một cái vali, cô nói chuyện với Trần Thanh Phong: "Đoàn chúng ta lần này đi có bao nhiêu người vậy anh?"
Mặc kệ là đời trước hay là đời này thì đối với Khương Điềm Điềm đây là lần đầu tiên cô đi du lịch theo đoàn, thế cho nên là vẫn có chút hưng phấn.
Cô tò mò nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, thấp giọng nói: "Người ở đây còn rất nhiều, vậy thì đoàn chúng ta chắc hẳn là có ba mươi người anh nhỉ?"
Trân Thanh Phong lắc đầu: "Không có đâu chắc tâm hai mươi người.
Bởi vì anh là người đi đăng ký cho nên các phương diện của chuyến đi này rất rõ ràng: "Mỗi đoàn chỉ có hai mươi người thôi."
Khương Điềm Điềm dạ một tiếng, cô vuốt ve cằm mình nói: "Sao bên đó lại có nhiều người như vậy chứ?”
Trân Thanh Phong bật cười: "Em không yên tâm về con đúng không? Làm gì có cha mẹ nào gan như chúng ta.
Khương Điềm Điềm lắc đầu nói: "Còn có chị năm nữa. Chị ấy đã về Bắc Kinh rồi.
Trần Thanh Phong nhớ lại thì cảm thán nói: "... Sao anh lại quên mất cái người mạnh mẽ như chị ấy nhỉ?"
Khương Điềm Điềm nở nụ cười, công ty địa ốc bên kia của Tô Tiểu Mạch vừa mới bắt đầu đi vào vận chuyển, thế nên cô bận đầu tất mặt tối, căn bản là không thể nào ở đây lâu hơn được nữa.
Không bao lâu sao thì cảnh tượng đông đúc náo nhiệt cũng không còn nữa, mọi người rất nhanh đã bắt đầu thu xếp đồ đạc. Khương Điềm Điềm nhắc mãi: "Anh đã nói qua với bên kia chưa?”
Trân Thanh Phong gật đầu đáp: "Đương nhiên là anh đã nói rồi, em yên tâm đi.
Anh ấn vào vai vợ của mình để an ủi cô: "Đường xa như vậy có thể có được chỗ tốt thì sao anh lại không bỏ tiền ra tiêu được chứ?" Tuy rằng đoàn của bọn họ ngồi ở khoang phổ thông, nhưng mà hai vợ chồng bọn họ đã chủ động muốn xin ngồi khoang tốt một chút, có thể không cần phải chịu cực thì đương nhiên bọn họ sẽ không muốn chịu cực.
Tuy rằng rất muốn mang theo con trai cùng đi, nhưng mà con trai vẫn còn nhỏ. Nói chung là không thể nào đi chung một chỗ với đoàn bọn họ được. Thế nên hai vợ chồng quả quyết bỏ con trai qua một bên, bản thân họ tự mình đi chơi riêng.
Đáng thương cho bảy đứa nhóc con, trơ mắt nhìn cha mẹ mình đi khoang hạng nhất ngồi, còn bọn họ thì phải ngồi ở khoang phổ thông, chỉ có thể tự kêu khổ, ngồi một bên nhìn mặt trời đang ngả về phía tây mang theo một màu đỏ rực.
Tiểu Thất buồn bã nói: "Tuy rằng đây là lần đầu tiên ngồi máy bay, nhưng mà tớ không hề có chút hưng phấn nào.
Cậu nhóc mập mạp ngồi bên cạnh Tiểu Thất vỗ vào bả vai của Tiểu Thất an ủi: "Không phải cậu đã sớm quen với cảnh này rồi hay sao?"
Lời này nói ra đúng là không hề sai chút nào.
Tiểu Thất thở dài ngao ngán: "Haiz."
Tiện Minh lại nói thêm một câu: “Em tự giác ngộ đi.
Tiểu Thất lại một lần nữa: "Haiz haiz... haiz.
Mà lúc này Khương Điềm Điềm cũng không có quá đỗi hiếu kỳ, cả người cô dựa vào bả vai của Trần Thanh Phong, còn chưa kịp làm gì thì cô đã bắt đầu cảm thấy hơi mệt.
Trân Thanh Phong nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ vào bả vai của cô, thấp giọng nói: "Em cảm thấy mệt mỏi trong người sao?"
Khương Điềm Điềm dạ một tiếng, nhẹ nhàng mở miệng: "Hơi mệt một chút."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Vậy chúng ta cùng nhau ngủ một giấc nhé."
Hai vợ chồng dựa vào nhau, Trần Thanh Phong nhẹ nhàng vỗ Khương Điềm Điềm, anh nói từng câu từng chữ: "Ngủ đi, hết thảy mọi thứ đã có anh ở đây lo rồi."
Hai người ngọt ngào thật là làm người khác xem đến ghen ty, khoang hạng nhất lúc này không giống như khoang hạng nhất của vài thập niên sau, chỉ tốt hơn khoang phổ thông một chút thôi.
Cho dù như vậy nhưng mà bởi vì muốn thoải mái hơn một chút nên vẫn sẽ luôn có người đồng ý tiêu tiền.
Có người nhìn thấy vợ chồng Trân Thanh Phong ngồi ở khoang hạng nhất, tự nhiên muốn hỏi thăm một chút, tiêu tiền như vậy cũng được xem như là nhà có điều kiện rôi.
Chỉ là khi máy bay vừa hạ cánh, những người ở khoang hạng nhất đi ra, cả người cứ hoang mang, mơ hồ, thậm chí bọn họ còn cảm thấy lần tiêu tiền này của bọn họ thật ra không đáng giá chút nào.
Rốt cuộc thì cả một hành trình toàn xem vợ chồng nhà người ta phát cơm chó, đúng là sốt ruột quá đi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bầu trời rợp đỏ, Trân Thanh Phong lại bắt đầu lải nhải: 'Không biết vì cái gì mà khi nhìn cảnh trời đỏ ngoài cửa sổ anh liên nhớ tới cái ngày chúng ta kết hôn với nhau. Lúc ấy em mặc một chiếc váy dài. Đừng nói tới làng trên xóm dưới, mà trên đời này không có ai xinh đẹp được như em. Anh cảm thấy bản thân thật quá may mắn rồi. Có thể cưới được một người vợ đẹp như em. Anh cảm thấy bản thân đặc biệt may mắn vì cha mẹ đã sinh ra anh đẹp trai. Nếu như anh không đẹp trai thì làm sao có thể xứng đôi với em được chứ?"
Lúc vừa ngủ một giấc tỉnh dậy, cô đã nghe Trân Thanh Phong lải nhải, anh còn nói tiếp: "Em ngủ có ngon không? Lúc nãy máy lạnh ở trên đó mở thấp quá, anh sợ em bị cảm lạnh nên đắp cho em một cái mềm. Em thấy chồng em có giỏi không? Trên đời này không có ai tốt như anh đâu nhé."
Đến lúc ăn cơm trưa, Trân Thanh Phong lại bắt đầu lãi nhải: 'Em không nên uống cà phê với trà đâu, uống xong thì tỉnh táo quá em sẽ rất khó ngủ đấy! Em uống nước dừa đi được không? Nước dừa ngọt nhưng không quá gắt, chắc chắn em sẽ rất thích. Em cứ uống thử đi nếu không thích có thể đưa lại cho anh Sau đó lại nói sang chuyện khác: "Em cũng đừng ăn quá no, chúng ta ngôi máy bay không nên hoạt động nhiều, ăn nhiêu sẽ không thoải mái. Ngoan ngoãn nghe lời anh nào."
Anh đối xử với Khương Điềm Điềm chẳng khác gì em bé câ.
Khương Điềm Điềm dựa ở trên người của Trần Thanh Phong, cô ôm lấy anh nói: "Anh Tiểu Phong, anh thật sự chăm sóc em quá tốt rồi đấy ạ."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Em là vợ của anh, anh không quan tâm chăm sóc em thì quan tâm chăm sóc ai? Cưới em là vì muốn yêu thương em, nếu mà bản thân không đau lòng cho vợ của mình, vậy thì anh có khác gì cái chày gỗ đâu cơ chứ?"
Khương Điềm Điềm duỗi tay sờ mặt Trần Thanh Phong, cô cười hì hì: "Sao anh có thể vừa đẹp trai vừa tốt bụng vậy ạ?"
Khương Điềm Điềm lại hỏi tiếp: "Anh không ngủ à?"
Trân Thanh Phong cười khổ lắc đầu, nói: "Ngủ rất nhiều rồi nên cũng không ngủ được nữa."
Tuy rằng vừa mới bắt đầu ngồi máy bay, bản thân có chút mới lạ, còn thấy hơi thú vị, nhưng mà bản thân cũng không chịu nổi thời gian ngồi yên quá dài, hiện tại cả người có chút mệt mỏi buồn ngủ.
Nhưng mà ngủ nhiều quá rồi nên cũng không thể ngủ được nữa, thành ra cả người không có chút tinh thần nào.
Khương Điêm Điềm cũng gật đầu nói: "Em cũng như vậy."
Cô giơ tay lên mở cái đèn nhỏ trên đầu mình nói: "Vậy bây giờ em với anh cùng nhau đọc sách nhé?”
Cô ít nhiều gì cũng đã có chuẩn bị từ trước rồi, Khương Điềm Điềm nói tiếp: "Em đem theo một đống sách luôn này." Trân Thanh Phong mặt mày đều vui vẻ, anh cười đáp: "Được thôi, chúng ta cùng nhau đọc sách đi."
Khương Điềm Điềm bắt đầu suy nghĩ: "Như vậy đi, anh muốn nghe công chúa Bạch Tuyết hay là cô bé lọ lem?"
Trần Thanh Phong không nhịn được mà cười ra tiếng, dù vậy thì anh vẫn làm bộ nghĩ nghĩ, nói: "Anh muốn nghe vịt con xấu xí."
Khương Điềm Điêềm cũng gật đầu nói: "Được rồi! Chiêu lòng anh yêu.
Hai người thật là vô cùng ngọt ngào... phải nói là cực kỳ ngọt ngào.
Tuy rằng bọn họ nói chuyện rất nhỏ rất nhỏ, nhưng mà bởi vì bản thân cho mình là khán giả nên mọi người ở bên này đều rất chú ý tới bọn họ.
Hành động của hai con người này đều bị người ta lén "để ý", thà không để ý thì thôi chứ một khi đã để ý rồi thì đồ ăn trước mắt bọn họ đều trở nên rất ghê tởm.
Sao hai con người đó có thể làm được, nói được mấy câu đó ấy nhỉ?
Mãi cho đến khi máy bay đáp xuống, mọi người đã không còn tinh thần gì nữa rồi!
Người khác thì vác đồ mệt mỏi, còn bọn họ thì mệt mỏi từ thể xác lẫn tinh thần, tất cả đều là do hai con người đó tra tấn. Rõ ràng bản thân đã nói không cần phải để ý đến hai người đó, nhưng rồi nhịn không được lại để ý đến bọn họ.
Haizl
Ở bên này so với chỗ của bọn họ có chênh lệch một ít thời gian với nhau, mọi người tới đây ở cũng có thời gian để nghỉ ngơi. Nhưng mà đối với Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm, hai người họ lại không quá để ý đến chuyện chênh lệch múi giờ, hai người vẫn còn có tinh thần rất tốt, thế nên khi vào khách sạn liền đi đến lầu một uống cà phê.
Hai người lựa chọn một vị trí gần cửa sổ, cứ vậy ngồi dựa sát vào nhau. Ở nơi đất khách quê người, bọn họ cứ như vậy mà rúc vào với nhau, nhìn ở bên ngoài cửa sổ người tóc vàng mắt xanh đi qua đi lại, so với phong cách đường phố của đất nước họ hoàn toàn không giống nhau, việc này cũng làm cho hai người bọn họ có chút tò mò.
Nơi này đối với hai người họ là hoàn toàn xa lạ, đâm ra tò mò là chuyện đương nhiên.
Trần Thanh Phong chưa thấy qua phong cảnh nước ngoài bao giờ, mà Khương Điềm Điềm cũng chưa từng nhìn thấy phong cảnh ngoại quốc những năm thập niên chín mươi này.
Trần Thanh Phong nhìn bên ngoài cửa sổ nói: "Trách không được người ta có câu đi một ngày đàng học một sàng khôn, không đi thì đúng là không biết mọi thứ bên ngoài khác với trên TV sách báo nhiều như thế nào."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì cười khanh khách nói: "Tự nhiên anh lại văn thơ như vậy làm em có chút không được quen cho lắm."
Trân Thanh Phong nhéo mặt của cô nói: "Hôm nay lại còn dám chọc anh nữa chứ.
Khương Điềm Điềm thuận thế ôm lấy Trân Thanh Phong nói: "Em làm sao mà dám chọc anh được chứ! Em thích anh như vậy mà!"
Khương Điềm Điềm lẩm bẩm nói: "Anh Tiểu Phong, anh có biết không? Trước kia em nghe người ta nói với nhau trước khi kết hôn thì hai người phải cùng nhau đi du lịch một lần. Đi như vậy để cảm nhận được thói quen sinh hoạt của đối phương, phong cách ứng xử của họ, lúc đó mới biết được hai người có hợp với nhau hay không."
Trần Thanh Phong cẩn thận suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu: "Em nói cũng có lý."
Khương Điềm Điềm vui vẻ nói tiếp: 'Đó là chuyện đương nhiên rồi, khi hai người sống chung với nhau thì bản tính của bọn họ chắc chắn sẽ bộc lộ ra. Tuy rằng chúng ta đã cưới nhau bao nhiêu năm rồi, nhưng mà ngay từ giây phút máy bay lăn bánh, em liền biết được nếu hoàn cảnh có thay đổi hay khuôn mặt thay đổi, nhưng chỉ cần em gặp được anh thì chắc chắn em cũng vẫn sẽ thích anh. Nếu chúng ta có cùng nhau đi du lịch, vậy thì em cũng sẽ lập tức phát hiện ra anh là người đáng để em dựa dẫm vào."
Trân Thanh Phong bị Khương Điềm Điềm khen lên tới tận trời xanh, anh vui vẻ nói: “Đó cũng là chuyện đương nhiên thôi mà, dù sao chúng ta cũng là người được ông trời tác hợp mà Mười ngón tay của bọn họ đan vào nhau, anh nói: 'Điềm Điềm này, nếu có kiếp sau, em có đồng ý lấy anh không?”
Lúc anh nói mấy lời này, giọng nói giống như không hề để ý chút nào, nhưng ánh mắt của anh lại cực kỳ nghiêm túc.
Anh cắn chặt răng của mình lại, nhìn một chút sẽ thấy anh thật sự khẩn trương.
Khương Điềm Điềm nhìn thấy bộ dạng này của anh, nhịn không được lại bật cười, cô bày ra vẻ mặt sâu xa nhìn Trân Thanh Phong chậm rãi nói: "Anh đoán xem?"
Trân Thanh Phong nghiêm túc nhìn cô, bản thân không hề nhúc nhích.
Khương Điềm Điềm phụt một tiếng bật cười, nói: "Em đương nhiên là đồng ý rồi.
Cô cất giọng nghiêm túc nói: 'Không chỉ có kiếp sau, kiếp sau sau nữa, em đều muốn ở bên cạnh anh. Nếu con người thật sự có luân hồi chuyển kiếp, vậy thì em hy vọng mỗi lân em luân hồi chuyển kiếp thì em có thể gặp được anh, đều sẽ thích anh, đều được ở bên cạnh anh, bởi vì anh chính là anh Tiểu Phong tốt nhất trên đời này.
Trân Thanh Phong không nhịn được nữa mà cúi đầu xuống hôn lên trán của cô một cái rồi nói: "Điềm Điềm, em thật là tốt bụng quá đi.
Khương Điềm Điềm làm nũng: "Anh cũng vậy, anh cũng rất tốt."
Trân Thanh Phong nhìn Khương Điềm Điềm, tình cảm của bọn họ sâu đậm ngọt ngào vô cùng.
Rất nhanh anh nhìn thấy được người hướng dẫn viên du lịch trong đoàn đang đi về phía mình, Trân Thanh Phong lập tức vẫy tay: "Hello!"
Anh lại gần họ nói: "Có thể giúp vợ chồng chúng tôi chụp một bức ảnh được không?”
Người hướng dẫn gật đầu đáp: "Đương nhiên là có thể rồi."
Trần Thanh Phong chạy nhanh trở lại vị trí của mình, ôm lấy Khương Điềm Điềm: "Có thể chụp ảnh được rồi đấy."
Anh lại bổ sung: "Chụp nhiều hay ít cũng không sao."
Người hướng dẫn viên nói: "Hai người đều là nam thanh nữ tú, chụp như thế nào cũng đẹp ạ."
Ánh mắt Khương Điềm Điềm sáng lên, gật đầu: "Đúng rồi đấy, anh ấy nói không Sai tí nào.
Trần Thanh Phong lập tức xem người này trở thành anh em tốt của mình: "Ôi má ơi, anh bạn của tôi ơi, anh nói đúng quá đi. Được rôi mau chụp nhiều nhiều một chút nhét"
Trân Thanh Phong chỉ huy: "Anh đi ra ngoài cửa đứng từ phía bên kia của mặt kính chụp xuyên qua đây được không?”
Người hướng dẫn viên: "... Được thôi.
Người hướng dẫn viên dựa theo những gì Trân Thanh Phong nói, rất nhanh chụp hết tấm này đến tấm khác, nhưng hắn vẫn không hề biết bản thân đã đi vào con đường lao lực.
Rất nhanh hắn liền bị Trần Thanh Phong xoay mòng mòng. Thiếu chút nữa là hắn đã trở thành người một dân chuyên quay chụp riêng rồi.
Hai vợ chồng nhà này đúng là đi đến chỗ nào là chụp ảnh chỗ đó, ở đâu cũng có thể thể hiện ân ái.
Mặc kệ là nơi nào, ở đâu, bọn họ đều ngọt ngào như vậy.
Cả một chặn đường mọi người yên lặng nhìn hai vợ chồng nhà này, bị bọn họ phát cơm chó ăn ngập mặt.
Bọn họ là một đoàn, phụ nữ không nhiều lắm, ngoại trừ Khương Điềm Điềm ra còn có một cặp phu thê khác, cho nên cả nhóm chỉ có hai người bọn họ là nữ.
Dù vậy thì người phụ nữ kia lại rất hâm mộ Khương Điềm Điềm, vì được Trân Thanh Phong chăm sóc rất chu đáo.
Có điều là cô ấy thì hâm mộ Khương Điềm Điềm. Nhưng những người khác thì lại hâm mộ Trân Thanh Phong.
Khương Điềm Điềm lớn lên xinh đẹp, miệng cũng rất biết nói lời ngọt ngào, Trần Thanh Phong ở trong miệng của cô là một người đàn ông tốt khó lòng tìm được, là một người đàn ông không hề có khuyết điểm nào cả.
Nhưng mà hâm mộ thì hâm mộ thôi! Mọi người ở đây xem vợ chồng nhà này vẫn có chút buồn bã, ai bảo bọn họ chặn đường chụp ảnh nhiều quá làm gì chứ?
Tuy rằng mọi người đều mang theo máy chụp ảnh, tất cả đều có thể chụp ảnh, nhưng mà làm giống như vợ chồng Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm vui vẻ thân mật chụp ảnh là chuyện không có.
Hai người tay trong tay chạy bộ thôi mà cũng chụp ảnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình cảm sâu sắc cũng muốn chụp ảnh. Hai người em ôm anh, anh cũng em cũng muốn chụp ảnh. Hai người nắm tay nhau xoay vòng vòng vẫn là... muốn chụp ảnh. ...
Người hướng dẫn viên du lịch: "Tôi thật là quá khổ rồi!"
Nhưng mà bởi vì hai con người này ân ái quá đi, mọi người nhìn hoài cũng đã... từ từ quen rồi. Làm sao mà không quen được cơ chứ?
Thế cho nên sau khi kết thúc một ngày, mọi người đã dần quen thuộc với hai vợ chồng này rồi.
Mấy anh trai lôi kéo Trân Thanh Phong cảm thán nói: "Này bình thường thấy hai người thể hiện ân ái suốt, giờ sắp kết thúc rồi, bọn tôi tự nhiên cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Không còn nhìn thấy hai người ngọt ngào với nhau đúng là có chút cô đơn.
Trân Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Sao lại nói là thể hiện ân ái chứ? Mấy người xem mấy người kìa, tôi không thích nghe mấy lời này đâu?
Trân Thanh Phong nhướng mày, cảm thán: "Vợ chồng chúng tôi đây là do tình cảm tốt, mọi người nên học tập vợ chồng chúng tôi đi! Cái này để cho mọi người theo học không tốn học phí của mọi người, vậy mà còn không biết nắm chắc cơ hội nữa.
Khương Điềm Điềm ở một bên nghe thấy được cũng chạy nhanh lại gật đầu: "Đúng rồi đấy, các anh nên học tập anh Tiểu Phong nhà em nhiều một chút, để về nhà còn đối xử với vợ mình tốt một tí. Bản thân vốn dĩ lớn lên không bằng anh Tiểu Phong, mà miệng còn không ngọt, vậy thì có ưu điểm gì nữa chứ?"
"Chúng tôi có tiền đây!"
Không có tiền cũng sẽ không đi du lịch đến Châu Âu này rồi, cái này không chỉ có tiên không đâu mà còn phải có nhiều tiền, hơn nữa còn phải biết tiêu tiền nữa cơ.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Tuy rằng tiền là vạn năng, nhưng mà các anh cũng không thể nào sống mà chỉ có tiền thôi đúng không? Chúng ta bây giờ cũng già rồi, suy nghĩ nhiều dễ bị buồn! Đời này hướng về phía người mình yêu thương vì họ mà vui vẻ mới gọi là hạnh phúc, chứ có tiền không cũng có làm được gì đâu. Các anh thấy có đúng không?"
Mọi người: ”...' Trước đó không hề nghĩ tới chuyện này, nhưng mà khi có người nói như vậy, nghĩ lại đúng là thấy thảm thật.
Nhưng mà rất nhanh mọi người đã đem cái vấn đề này vứt ra sau đầu rồi, bởi vì bọn họ còn gặp chuyện thảm hơn chuyện này.
Cô cầm cái muỗng thổi thổi, sau đó đem muỗng đưa tới bên miệng Trần Thanh Phong, ở trên cái muỗng còn thấy được rõ một ít thịt trên đấy.
"Anh Tiểu Phong anh ăn một miếng đi ạ”"
Trần Thanh Phong cúi đầu ăn một miếng xong, sau đó liền gật đầu: '"Điềm Điềm lúc nào cũng đối xử với anh tốt nhất."
Tuy rằng đồ ăn nước ngoài cũng khá là ổn, sau khi thử một lần rồi họ ăn thấy cũng được, nhưng mà ăn nhiều thì mọi thứ lại khác, ăn nhiều thì thấy đồ ăn ở đây lại không so được với đồ ăn ở quê nhà.
Giống như ngày đầu tiên Khương Điềm Điềm ôm hũ thịt vụn, mọi người lúc đó còn trong ngoài chọc ghẹo cô.
Nhưng mà sau mấy ngày, từng ngày... Mọi người đã hối hận rồi, muốn xin hai vợ chồng này một ít, thế mà Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm cả hai đều kiên quyết không cho.
Khương Điềm Điềm liền đút cho Trần Thanh Phong một muỗng nữa, lúc này lại làm cho người ta thèm, trong số đó có một người béo ôm lấy bụng của mình than vãn: "Cậu Trần này, cậu xem cái bụng này của tôi đã ốm đi vài kí rồi. Ngày mai phải trở về rồi, cậu cho tôi một ít thịt vụn đó đi. Cậu cũng không thể nào để buổi cơm này tra tấn tinh thân mọi người như vậy hoài đúng không nào? Chúng tôi quá là khổ rồi."
Đúng vậy bọn họ quá khổ rồi.
Trần Thanh Phong chính là cố ý, ai mượn mấy người mới bắt đầu đã dám trêu chọc vợ của anh cơ chứ. Anh là một người đặc biệt mang thù, cái này là đang dạy cho bọn họ một bài học. Mỗi bữa cơm, Trần Thanh Phong đều sẽ ăn rất chậm, mọi người ai cũng trông mong nhìn hai vợ chồng bọn họ, thiếu điều muốn rớt cả con người ra.
Bọn họ hết thương lượng rồi lại quay sang dụ dỗ Trần Thanh Phong bao nhiêu ngày, nhưng anh vẫn khống chế không chịu đồng ý.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi.
Mọi người khổ không sao tả được, chỉ có thể trông ngóng nhìn Trần Thanh Phong: "Cậu bạn của tôi ơi, cậu thương tình cho anh đây ăn một ít đi! Cậu mà không cho chúng tôi ăn là chúng tôi chết thật đấy.
Nghĩ đến buổi tối phải trở về ăn cơm ở đây, rồi lên máy bay cũng phải ăn cơm trên máy bay thêm hai ngày nữa, bọn họ cảm thấy cuộc sống này quá là khó khăn rồi.
"Em dâu à, chúng ta đều là người chung một chiến tuyến, em thấy dọc đường đi, chúng ta đều biểu hiện rất tốt đúng không? Còn hỗ trợ để hai người chụp ảnh với nhau nữa mà."
"Chúng tôi quá là thảm rồi, em dâu à... Tất cả là do chúng tôi không có kiến thức! Anh làm gì nghĩ đến chuyện đồ ăn sẽ ghê như vậy chứ, bằng không sao bọn anh lại dám trêu chọc em được!"
Trần Thanh Phong không nói gì cả, mọi người liền nhanh chóng chuyển hướng sang Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm nhìn thấy bộ dạng đau khổ của mọi người, không nhịn được mà bật cười, cô nhìn về phía Trân Thanh Phong, hai vợ chồng nhìn nhau một chút, Trân Thanh Phong nhướng mày của mình lên.
Khương Điềm Điềm lúc này mới nói: "Thôi được rồi để cho mọi người nếm thử vậy."
Trong bình còn dư lại khoảng hơn một nửa, mọi người sợ hai vợ chồng Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đổi ý nên vừa nhận được đã tranh nhau ăn không còn gì.
Mọi người trong đoàn để hướng dẫn viên dẫn bọn họ đi ăn một bữa no nê với đồ ăn vừa xin được từ chỗ của hai vợ chồng Trân Thanh Phong.
Ăn xong rồi, một người đỡ bụng của mình, cảm thán nói: "Ôi đúng là không thể nào ngờ được, chỉ có một ít thịt ăn với cơm mà có thể ăn no căng cả bụng."
Mọi người đều nở nụ cười, trong đó cái người mập mạp lại cảm thán thêm một câu nữa: "Đúng là làm sao có thể nghĩ đến rằng chúng ta chỉ vì tranh nhau một ít thịt vụn cay mà cảm thấy cuộc sống này như vậy là quá thỏa mãn rồi chứ."
"Phải công nhận ở nước ngoài cũng tốt đấy, tuy rằng tốt nhưng đồ ăn thì không ăn được.
"Cũng không hẳn là vậy đâu! Nhìn đồ ăn thì thấy có vẻ cũng được, nhưng ăn nhiều quá thì lại ăn không vô!"
"Đúng rồi chính là như vậy đó."
Mọi người mồm năm miệng mười nghị luận với nhau.
Khương Điềm Điềm cùng Trân Thanh Phong cũng đi theo cười, nhìn mọi người như vậy nhưng mà sau một chặng đường ở với nhau thì nhận ra bọn họ cũng khá tốt.
Mọi người đều tụ tập tám chuyện với nhau, nước ngoài cũng có mà quốc nội cũng có. Luôn có người tới nói chuyện với đoàn bọn họ.
Lúc này ở phía nhà ăn vang lên tiếng âm nhạc, hướng dẫn viên du lịch lại nói: "Ngày cuối cùng mọi người cứ vui vẻ một chút. Nếu mọi người thích khiêu vũ thì có thể đi khiêu vũ nhảy múa thoải mái nhé ạ.
Mọi người đều tò mò đi qua đó xem, có rất nhiều người nước ngoài chủ động đứng lên đi qua đó nhảy nhót, phải nói là vô cùng náo nhiệt sôi nổi.
"Được rồi, chúng tôi đã hiểu, cảm ơn nhiều nhé." Bọn họ làm hướng dẫn viên du lịch là vậy, nhưng sẽ không giống người bản xử ở Trung Quốc, bởi vì bọn họ sống ở nước ngoài khá lâu nên trình độ nói tiếng Trung nhiều khi sẽ không tốt cho lắm.
Tiếng Hán thì phong phú và đa dạng, biến chuyển nhiều mà bọn họ thì không quá lưu loát, cho nên những lúc giao tiếp với các thành viên trong đoàn, hướng dẫn viên bọn họ rất thích nói chuyện với vợ chồng Trân Thanh Phong, đặc biệt là Khương Điềm Điềm.
Cô giao tiếp tiếng anh rất tốt, đối với cô việc nói tiếng Anh là hoàn toàn không có vấn đề, phải công nhận là cô giao tiếp rất lưu loát.
Bình thường khi có cái gì đó quá phức tạp, hoặc muốn đặc biệt dặn dò cái gì, hướng dẫn viên cũng sẽ không bắt bản thân mình nhất định phải nói rõ ra, bọn họ sẽ trực tiếp đi tìm vợ chồng Khương Điềm Điềm nói với bọn họ, và nhờ hai vợ chồng bọn họ truyền đạt lại cho mọi người trong đoàn.
Thật ra đoàn lần này bọn họ dẫn đi trình độ tiếng Anh khá tốt, nhưng mà nếu đem so với Khương Điềm Điềm thì mọi người trong đoàn vẫn kém rất xa.
Tuy rằng hiện tại mới là đầu thập niên chín mươi, tóm lại là mọi người vẫn có chút trọng nam khinh nữ nên mỗi lần xuất ngoại ít nhiều gì cũng sẽ bị người ta xem thường.
Nhưng mà mặc kệ là khi nào, những người nào có tài, có năng lực đều luôn được mọi người trọng dụng.
Hướng dẫn viên du lịch dặn dò mọi người một chút sau đó mỉm cười nhìn vợ chồng Khương Điềm Điềm nói: "Chúc hai vợ chồng chơi vui vẻ nhét"
Hai vợ chồng đồng thời nói lời cảm ơn với hắn. Thật ra cái gọi là dặn dò cũng chỉ là muốn nói hôm nay là buổi tối cuối cùng rồi thôi, mặc dù phải rời đi rồi, nhưng mà đêm nay mọi người cũng hãy thả lỏng một chút, nhưng cũng đừng vì vậy mà tùy ý đi lung tung.
Không phải lúc nào cũng là lúc an toàn đầu. Mọi người nghe xong thì đã hiểu ra vấn đề.
Cho nên bọn họ cũng biết ở nước ngoài trăng chưa chắc đã tròn.
An ninh ở nước ngoài cũng không tốt như bọn họ tưởng tượng.
Nhưng mà bọn họ cũng không có tính toán là sẽ đi ra ngoài làm gì.
Tuổi lớn rồi nên cũng sẽ không khiêu vũ làm gì, mọi người liền quay sang khuyến khích hai vợ chồng Trân Thanh Phong "Hai người còn trẻ mà, mau ra đó khiêu vũ đi!"
Trân Thanh Phong cũng không khách sáo nói: "Được rồi, để hai vợ chồng chúng tôi cho mọi người biết được chúng tôi múa đẹp cỡ nào. Chúng tôi đây là đến từ vườn hoa trên thiên đình đó.
"Ghê vậy sao?" Mọi người đều cười thích thú.
Trân Thanh Phong duỗi tay hướng về phía Khương Điềm Điềm: "Em yêu, chúng ta hãy để cho bọn họ rửa mắt một lần đi nào."
Khương Điềm Điềm cười đáp: "Được thôi!"
Hai vợ chồng bọn họ cái gì cũng đã trải qua rồi, thử nghiệm rồi, cái bộ môn khiêu vũ này đối với bọn họ dễ dàng giống như ăn một bữa sáng vậy.
Âm nhạc nhẹ nhàng vừa vang lên, hai người trực tiếp đứng lên nhảy múa.
Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm khiêu vũ phải nói là thật sự rất chuẩn, thời điểm Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm khiêu vũ nhìn hai người bọn họ giống như đang phát sáng vậy.
Hai vợ chồng họ không cần phải làm gì quá nhiều, chỉ cân đứng đó lắc lư theo nhạc thôi cũng đã sáng chói mắt người ta rồi.
Nam thanh nữ tú khiêu vũ với nhau, vốn dĩ nhìn thấy đã đẹp rồi, mà hai người này còn nhảy đẹp nữa, tất nhiên sẽ có rất nhiều người vỗ tay ủng hộ, hiện trường lập tức sôi nổi hẳn lên. Cuối cùng mọi người cũng mặc kệ bản thân mình có biết khiêu vũ hay không, bọn họ đều cứ như vậy mà nhảy nhót nắm tay nhau khiêu vũ.
Đúng là buổi tối cuối nên vui vẻ cực kỳ.
Mọi người chơi đùa khá trễ mới về phòng, thế nên sang ngày hôm sau mọi người cũng không dậy sớm làm gì.
Chỉ có vợ chồng Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm nắm tay nhau ra ngoài, bọn họ đi bộ trên đường phố, hôm nay là ngày nghỉ ở đây nên người đi trên đường cũng không quá đông.
Ánh nắng mặt trời rọi xuống hết sức tươi sáng.
Khương Điềm Điềm kéo cánh tay của Trần Thanh Phong đi dạo trên đường phố khô mát, đi chưa được bao xa thì hai người bọn họ liền nhìn thấy được một quảng trường nhỏ.
Cái quảng trường nhỏ này không có nhiều người cho lắm, có lẽ là cuối tuân cho nên người lớn thường hay mang theo trẻ nhỏ đến đây chơi đùa. Cũng có người tới đây cho bồ câu ăn.
Hai người tìm một chỗ phía bên kia đường, có một cái ghế dài gần đó, hai người liền ngồi xuống, cùng nhau nhìn ngắm những con bồ câu trắng Có rất nhiều bồ câu trắng bay tới bay lui, Khương Điểm Điềm dựa đầu của mình vào vai của Trần Thanh Phong rồi nói: "Buổi tối chúng ta phải trở về rồi."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì ừ mốt tiếng rồi nói thêm: "Sao nào? Em tiếc nơi này à?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu, cô mỉm cười nói: "Cũng không gì để tiếc cả, em tin tưởng đất nước của chúng ta sẽ phát triển thật nhanh và tốt giống như thế này. Vả lại em cũng không phải là một người thích hâm mộ người khác! Chỉ có người khác hay hâm mộ em thôi, em cần gì phải đi hâm mộ họ chứ?”
Đúng thật là quá tự tin rồi. Trân Thanh Phong nở nụ cười, nghiêm túc gật đầu: "Em nói đúng thật, ai bảo em có anh ở bên cạnh làm gì chứ!"
Khương Điềm Điềm bật cười.
Trân Thanh Phong vươn cánh tay mình ra, sau đó anh xoè lòng bàn tay của mình về phía trước.
Lúc này một con bồ câu rất nhanh đã bay đến đậu trên lòng bàn tay của Trần Thanh Phong.
Khương Điềm Điềm thấy vậy thì hứng thú vô cùng: "Ôi đáng yêu quá đi mất!"
Trân Thanh Phong bật cười, anh nói: "Đúng vậy! Chúng ta vê nhà cũng có thể mua để nuôi chúng."
Khương Điềm Điêm nghĩ nghĩ, sau đó liên gật đầu, cô chép chép miệng của mình, nét tươi cười trên mặt càng thêm xán lạn hơn: "Nếu chúng ta muốn nuôi chim vậy thì chúng ta hãy nuôi vẹt đi ạ, chúng còn có thể nói nữa đó anh."
Trân Thanh Phong nhướng mày: "Cũng được, vậy thì chúng ta nuôi vẹt, thế chúng ta sẽ dạy chúng nói gì đây nhỉ?"
Khương Điềm Điêm suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta sẽ dạy cho chúng nó nói: Khương Điềm Điềm là cô gái xinh đẹp siêu cấp vô địch trên vũ trụ này."
Nói xong, cô lại cười ngả vào bả vai của Trân Thanh Phong, Trân Thanh Phong xoa bóp khuôn mặt của cô nói: "Đồng ý, chúng ta cũng sẽ dạy chúng nó nói: Trần Thanh Phong là người đẹp trai nhất trên đời này.
Khương Điềm Điềm cười ha hả đáp: "Được, em đồng ý!"
Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm nắm tay nhau thật chặt, Trân Thanh Phong cất giọng nói nhẹ nhàng của mình lên nói với cô: "Còn phải dạy cho chúng nó nói thêm là: Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm là trời sinh một cặp."
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn anh, cả người hướng về phía anh: "... Đúng vậy, chúng ta là trời sinh một đôi!" Chụt, đóng dấu xác nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận