Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 58

Chương 58Chương 58
Người nhà họ Trần thật lòng không ai nghĩ tới được, Trân Thanh Phong lại có thể thoải mái cười nói như vậy.
Tuy rằng bình thường anh mặt dày, cũng như chẳng sợ bị điều tiếng, nhưng vừa xuất hiện đã khen ngợi người ta rồi còn nhận quà nữa đây đúng là không thường thấy.
Tưởng Thiếu Tuấn cũng đã gặp qua rất nhiêu người, ai cũng xuất hiện để gây dựng mối quan hệ với hắn ta. Còn người trước mặt này, cứ đem lại cho hắn cảm giác quái quái kiểu gì, so sánh với những người hắn từng tiếp xúc, thật sự có điểm khác xa.
Tưởng Thiếu Tuấn vẫn nở nụ cười lãnh đạm nhìn Trân Thanh Phong. Anh cũng hoàn toàn chẳng hề Tưởng Thiếu Tuấn nghĩ gì, liền bắt lấy tay hắn ta, quan tâm cười nói: "Anh có cảm thấy người cùng người sống trên đời này đều không thoát khỏi hai chữ duyên phận không! Ngày đó tôi đi ở trên đường, cứ kiểu nghe được tiếng định mệnh kêu gọi tôi. Quả nhiên lại có thể gặp được anh đang cầu cứu nữa chứ! Tôi thật cảm thấy chúng ta đúng là rất có duyên phận đấy chứ."
Tưởng Thiếu Tuấn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hắn ta dùng sức rút tay của mình ra, lãnh đạm nói: "Ngoài trời rất lạnh."
Cho nên làm ơn cho người ta vào nhà đi.
Nhưng ngược lại với suy nghĩ của hắn, ở đây đều là những người nông dân không có tri thức nên nghe không hiểu Tưởng Thiếu tuấn đang muốn nói gì.
Trân Thanh Phong cũng giả điên lập tức gật đầu phụ họa, cười nói: 'Cũng đâu có phải là rất lạnh đâu? Anh mặc loại quần áo này cũng không có giữ ấm cho anh hay sao? Chắc có lẽ là do nó mỏng quá đúng không?"
Trân Thanh Phong vừa rồi trên tay còn ôm một bó củi để nhóm lửa, hai bàn tay do kinh khủng, vậy mà anh lại giơ tay sờ sờ áo khoác bằng vải nỉ của Tưởng Thiếu Tuấn.
Tưởng Thiếu Tuấn nhìn chằm chằm vào bàn tay anh, dù không vui nhưng vẫn nén nhịn: "Cũng coi như còn tốt."
Lữ Kỳ vừa nhìn thấy sắc mặt Tưởng Thiếu Tuấn có chút khó coi, liền bước lên trực tiếp đẩy Trần Thanh Phong ra, lớn tiếng nói: "Tay cậu dơ như vậy, sờ cái gì mà sờ! Haizzz chết tiệt, mắt cậu cũng đâu có bị mù mà không nhận ra tay mình dơ bẩn đến cỡ nào mà đi sờ áo của người khác vậy chứ."
Hắn nhìn về phía đại đội trưởng, biểu cảm không vui cho lắm: "Không phải là nói vào nhà hay sao?"
Bị Trần Thanh Phong làm cho đứng ở ngoài trời rất lâu, cả nhóm ai cũng bị lạnh cóng, đến cái mũi cũng đã sớm đỏ hồng. Cũng may là sau khi bước vào nhà thì không còn cảm giác lạnh nữa. Phần nữa vừa nấu cơm xong, nên không gian lại càng ấm áp hơn do nhóm lửa.
Nói thật nhà họ Trân ở trong đại đội Tiền Tiến cũng đã được xếp vào hàng khá giả rồi! Nhưng ở trong mắt Tưởng Thiếu Tuấn cùng Lữ Kỳ, lại chẳng xứng đáng để bọn họ nghía mắt nhìn. Chỉ cảm thấy ở đây nơi nơi đều lộ ra vẻ tồi tàn, rách nát.
Tuy rằng đứng từ bên ngoài xem thì đá xây dựng nhà ở của nhà họ Trần so với mấy nhà khác tốt hơn không ít, nhưng cũng không phải là thứ gì quá tốt hay quý giá.
Càng nhìn càng không thấy có cái gì tốt đẹp.
Lữ Kỳ ghét bỏ rồi bĩu môi, đôi mắt nhỏ như hạt đậu của hắn hết ngó đông lại ngó tây dò xét, hắn cũng làm ở vị trí hiện tại khá lâu rồi, nên biết rất rõ thứ gì hợp quy định, thứ gì không hợp quy định.
Nhưng hắn đã cố nhìn kỹ một vòng, cũng không thấy có cái đồ vật gì vi phạm quy định ở trong cái nhà này.
Nói tóm lại, đây đích thị là một gia đình làm ruộng nghèo hết chỗ nói. Nếu muốn nói có cái điểm gì bắt mắt hay là đáng giá thì chắc có lẽ là tờ giấy khen Gia đình văn hóa, tiêu biểu của huyện được treo ở trên tường. Nhưng loại giấy khen này ở trong mắt bọn họ lại không thể xem như là đồ vật quý!
Lữ Kỳ hướng ánh mắt nhìn Tưởng Thiếu Tuấn, Tưởng Thiếu Tuấn cũng không giống Lữ Kỳ, hắn không thể hiện sự ghét bỏ ra mặt.
"Mau ngồi đi, mọi người mau đến ngồi đi.
Bà Trần vui tươi hớn hở mang thức ăn ra mời: "Mau nếm thử xem tay nghề của gia đình tôi thế nào?"
Trên bàn bày ra bốn món đồ ăn.
Một đĩa nấm xào, một bát dưa chua hầm, một bắp cải trắng hầm miến, còn có một đĩa củ cải điều.
Bốn món đồ ăn này thật sự không có cái gì để khen, nhưng qua miệng Bà Trần lại được tâng bốc lên tận trời: "Mau nếm thử đi, ngon lắm đấy! Tất cả đều là tay nghề của con dâu thứ hai của tôi, con bé nấu ăn phải nói là cực đỉnh! Chưa nói đến cải trắng ở đại đội chúng tôi là ngon nhất, mọi người ăn vào liên biết ngay, vừa thơm ngon lại còn vừa ngọt nước!"
Trân Thanh Phong cười hớn hở, sau đó chêm vào: "Người ở đại đội chúng ta cũng quá là chăm chỉ đi, bọn họ khổ cực ngày đêm trồng ra cải trắng, so với các đại đội khác làm sao mà có được. Bọn họ thì bón phân cho cải trắng, còn chúng ta mọi người có biết bón bằng gì không?”
Anh vừa hỏi xong, đến cả người trong nhà cũng đực mặt ra nhìn anh.
Cải trắng không bón bằng phân thì còn bón bằng cái gì?
Trân Thanh Phong cũng không đợi người khác hỏi, anh lập tức bày ra vẻ mặt chân thành, thấm thía nói: "Cái chúng tôi dùng để bón cho cải trắng đó chính là tình yêu!"
Mọi người: ”..." Trân Thanh Phong anh nói tiếp: "Chúng tôi là dùng chính tình yêu to bự của mình mà trồng nên những búp bắp cải trắng thơm ngon này."
Lữ Kỳ cười nhạo một tiếng, khinh khỉnh nói: "Tính ra cậu mồm miệng cũng thật mau lẹ, so với bọn lừa gạt cũng không thua kém gì!"
Hắn liếc mắt nhìn Tưởng Thiếu Tuấn một cái, tiếp tục nói: "Lần này tôi cùng em họ đến đây để bày tỏ lòng biết ơn cứu mạng. Lần này đến đây, chúng tôi có mang cho mọi người một cái thảm làm quà biếu. Đây là sản phẩm mới của bách hóa thành thị, người ở trong huyện chắc chắn là không mua nổi. Chưa hết còn có hai hai hộp bánh quy, các người cho dù có tiên cũng không dễ gì mua được, hãy mau nếm thử đi ạ."
Tuy mở miệng một tiếng ân tình, hai tiếng nghĩa tình, nhưng lời lẽ cùng nghĩa khí lại cao ngạo và thể hiện bản thân. Đã vậy còn bày ra cái sắc mặt coi thường người khác nữa chứ.
Cũng đúng thôi, với cái biểu hiện hôm nay của Trân Thanh Phong, người bình thường làm sao mà đỡ được.
Lữ Kỳ nhướng mày, lại nói: "Tôi vừa rồi có nhìn qua, cả nhà mọi người không có ai học chữ hay sao? Có lời này tôi thật sự muốn khuyên mọi người, đừng nghĩ mình là người sống ở nông thôn thì xem nhẹ việc học chữ. Đây chính là suy nghĩ sai lầm nhất. Mặc kệ là thành thị hay là ở nông thôn cũng đều phải nghiêm túc học tập, cố gắng để biết đọc, biết viết."
"Có như vậy mới có thể trở thành một thanh niên tốt để cùng nhau xây dựng xã hội chủ nghĩa. Có tư tưởng tiến bộ thì chỉ cần cơ hội đến là chũng ta liền có thể bắt lấy."
Hắn ta nói những lời này, chủ yếu là để xem nhà này có ai có học thức hay không, nếu đúng là cả nhà chẳng ai biết đọc, biết viết thì hắn liền sẽ dẫn người đến Trân Thanh Phong lập tức bày ra vẻ mặt nhiệt tình, anh nhanh như chớp nắm lấy tay Lữ Kỳ, chân thành nói: "Anh trai à, anh nói lời này thật là quá đúng! Tôi sao có thể là người lạc hậu như vậy cơ chứ! Đại đội trưởng đối với phương diện học tập này là vô cùng nghiêm khắc! Chúng tôi không mua nổi sách ở công xã, tất cả đều là phải tự chép tay! Nhưng nó cũng có cái lợi của nó, khi chép như vậy, chúng tôi mới dễ dàng học thuộc lòng tất cả, khó có thể quên được. Anh sẵn đã đến đây, vậy thì giúp tôi kiểm tra với!"
Lữ Kỳ thật ra không có hứng thú với chuyện này, cái hắn muốn là nhìn vẻ mặt sợ hãi của người khác khi không biết chữ, chứ không phải là cái bộ dạng vui tươi hay rạng rỡ khao khát được người khác kiểm tra như thế này. Nếu đã đi học biết chữ rồi, hắn lại cảm thấy chẳng còn gì thú vị cả.
"Cái áo lông này nhìn chất liệu thật là tốt!" Trân Thanh Phong trong nháy mắt lại sờ lên cái áo lông của Lữ Kỳ.
Lữ Kỳ tức giận mắng: "Đừng chạm vào tôi! Cái áo tôi đang mặc chính là màu trắng đó!" Cái gì vậy trời! Tay đã dơ lại còn đi sờ vào áo quần người khác, hắn về nhà còn phải tẩy lại nữa! Đúng là lũ nông dân ngu dốt và thiếu kiến thức mà.
Trân Thanh Phong bị quát lớn, cũng không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại cười nói: "Hai người lần này tới đây là muốn ở lại vài ngày sao? Để tôi sang phòng cha mẹ tôi ở, còn vợ tôi thì sang ở cùng chị dâu, hai người cứ việc ở lại phòng tôi. Tuy phòng của tôi cũng không có đủ ấm bằng nhà chính, nhưng so với các phòng khác trong thôn cũng coi như không tồi."
Lữ Kỳ lập tức nói: "Không cần đâu! Chúng tôi không ở lại!"
"Không sao đâu mà, chúng tôi cũng không có cảm thấy cái gì bất tiện lắm đâu. Mà nghe nói hai người là đi xe xuống đây à? Không biết là có thể chở tôi đi dạo một vòng được không? Tôi từ trước đến giờ cũng chưa có ngồi qua xe hơi lần nào."
Lữ Kỳ lập tức từ chối: "Chúng tôi không có đi xe xuống đây."
Trần Thanh Phong dừng tâm mắt ở trên người Tưởng Thiếu Tuấn, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin: "Anh trai "Ai là anh trai của cậu?!" Lữ Kỳ khó chịu nói: "Cậu nên kêu vị đây là chủ nhiệm Tưởng đi." Trân Thanh Phong lập tức lắc đầu: 'Kêu như thế có phải xa cách quá không?!"
"Cậu đúng là cái đồ... cái đồ cái gì cũng biết chỉ có biết điều là không." Lữ Kỳ từ sớm đã vô cùng chướng mắt Trần Thanh Phong.
Lúc này Tưởng Thiếu Tuấn mới chậm rãi mở miệng: "Anh họ à, cậu em trai này cũng không có quan trọng tiểu tiết, cho nên chúng ta cũng đừng quá câu nệ làm gì. Gọi là gì cũng được, có điều cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi." Hắn mỉm cười nói tiếp: 'Chẳng qua buổi chiều chúng tôi còn có công vụ phải làm, thật sự là không thể chậm trễ thời gian ở lại đây. Chỉ đáng tiếc là làm cho cậu em trai này thất vọng rồi. Thôi thì như thế này, chúng ta hẹn với nhau vào một thời gian khác thích hợp hơn, tôi nhất định sẽ mang cậu đi một vòng nhé."
Trần Thanh Phong gật đầu: "Vậy hai người nhất định phải quay lại đó."
Làn môi mỏng của Tưởng Thiếu Tuấn khẽ mỉm cười: "..."
"Được thôi.
Tưởng Thiếu Tuấn ngẩng đầu liếc nhìn Lữ Kỳ, Lữ Kỳ lập tức hiểu ra, vội vã nói: "Tôi lại sao thế này, mãi mê nói chuyện đến quên cả giờ giấc mất rồi. Chúng ta còn có công vụ cần phải giải quyết, bây giờ chắc là cũng sắp tới lúc rồi, không kịp ở lại ăn cơm đâu. Em họ à, chúng ta mau xuất phát thôi nào!"
Tưởng Thiếu Tuấn gật đầu, từ tốn nói: "Đi thôi."
Bà Trần nói với theo: "Thảm lông này thì sao..."
Tưởng Thiếu Tuấn lãnh đạm, vẫy vẫy tay: "Cái này là tặng cho bác gái đấy ạ."
Trần Thanh Phong cười nói: "Mẹ nhận lấy đi. Mẹ mà không nhận, anh ấy khẳng định sẽ không thoải mái trong lòng. Nếu như nhà chúng ta thành tâm tặng lễ vật, người khác lại không chịu nhận, trong lòng không phải cũng khó chịu hay sao? Suy bụng ta ra bụng người, anh Thiếu Tuấn chắc là cũng khó chịu như vậy đó! Mẹ nhận lấy đi, anh ấy dù sao cũng là người thành phố, cũng đâu có thiếu mấy món đồ này. Đúng rồi, chúng ta hãy lưu phương thức liên hệ đi, để cho dễ thuận tiện thường xuyên qua lại."
Trân Thanh Phong nhìn về phía Lữ Kỳ, nửa đùa nửa thật nói: "Vị anh trai này, anh thấy tôi nói có đúng không?"
Lữ Kỳ nở nụ cười nham hiểm, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ sợ không được tiện cho lắm."
Biểu cảm có thể nói là bên ngoài cười nhưng bên trong không cười.
Trần Thanh Phong lại cứ như trẻ con nói tiếp: "Anh trai này, anh cứ khách sáo làm gì cơ chứ..."
"Thời gian không còn sớm." Tưởng Thiếu Tuấn giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, nghiêm túc nói: "Đã đến lúc chúng tôi thật sự phải đi rồi."
Lữ Kỳ liên tục gật đầu: "Đi đi đi."
Hai người nhanh chân rời khỏi nhà họ Trần, xe của họ đang để ở đại đội. Vừa lên được xe, Tưởng Thiếu Tuấn đã ra lệnh nổ máy xe rời đi ngay.
Lữ Kỳ lập tức bộc lộ sự khó chịu nói: "Thật là làm anh tức chết mà."
Tưởng Thiếu Tuấn dựa vào ghế xe, khóe miệng nở nụ cười trào phúng: "Rốt cuộc cũng chỉ là người nhà quê, không có kiến thức lại ham món lợi nhỏ mà thôi."
"Bởi vậy anh đã nói với em rồi, chúng ta cũng chẳng cần tới làm gì! Em nhìn xem cái đám nhà quê dốt nát đó, thật là chướng mắt anh!" Lữ Kỳ chướng mắt nhất là những người tay lấm chân bùn, nói năng số sàng. Hắn giễu cợt nói: "Nhìn cái nhà đó anh đã thấy tởm rồi, chưa nói đến mấy món đồ ăn đó, khen cái gì mà lố lăng. Nói thật anh thấy chúng ta mang đến mấy món lễ vật đó thật là uổng phí."
"Cái mạng của Tưởng Thiếu Tuấn này cũng không phải là một chút đồ vật có thể so sánh được!" Tưởng Thiếu Tuấn nhìn ra ngoài cửa kính xe, lạnh lùng nói: "Nếu chúng ta cũng đã tặng đồ vật rồi, về sau có gặp lại cũng coi như không quen biết là được!"
Hắn đưa tay phủi phủi bộ quần áo đang mặc, phảng phất như sợ lây dính cái bệnh ôn dịch gì đó, nói: "Nơi chốn khỉ ho cò gáy này cũng chỉ có thể tạo ra mấy thành phần người như thế này mà thôi.
Lữ Kỳ đưa tay làm thủ thế cắt cổ: "Nếu em muốn, chúng ta có thể..."
Tưởng Thiếu Tuấn lắc đầu: 'Không cần đâu! Dù sao họ cũng đã cứu eml"
Tưởng Thiếu Tuấn điểm điểm ngón tay lên cửa kính xe, nói: "Đi thôi, chúng ta đi đại đội Dương Liễu, xem đứa em họ của chúng ta đang sống như thế nào rồi."
Lữ Kỳ lập tức nở nụ cười, hàm ý sâu xa nói: "Nghe nói bên kia còn có minh tinh điện ảnh đang quay phim."
Tưởng Thiếu Tuấn cười lạnh: "Minh tinh điện ảnh thì tính là cái gì."
Lữ Kỳ lập tức bày ra bộ mặt nịnh hót: "Em họ đúng là có kiến thức rộng rãi mà."
Hắn lại nhắc tới: "Đúng rồi, em họ, cái cô Tô Tiểu Đường kia?"
Tưởng Thiếu Tuấn mở miệng lạnh nhạt: "Giữ cô ấy ở trong huyện làm một cái công tác nào đó, tuyệt đối không để cho cô ấy về quê. Tuy rằng cô ấy đã kết hôn rồi, nhưng xem ra vẫn có vài phần thú vị, có chút nhu nhược và đáng thương."
Lữ Kỳ liên tục gật đầu: "Anh biết mình phải làm gì rồi."
Tưởng Thiếu Tuấn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lữ Kỳ, chậm rãi nói: "Em ở thêm mấy ngày nữa sẽ quay lại thành phố Y, nếu anh có sắp xếp cho Tô Tiểu Đường làm công tác gì đó thì cũng đừng có lãng phí. Em sẽ không ngại đề bạt anh..."
Mấy lời còn lại không cần nói cũng biết. Lữ Kỳ bày ra vẻ mặt đáng khinh, bật cười nói: "Anh cảm ơn em họ trước."
Tưởng Thiếu Tuấn cười lạnh: "Đều là anh em trong nhà, anh hà tất gì mà phải nói mấy lời khách sáo này. Dù sao cũng chỉ là một cô gái tự hiến bản thân mà thôi, cũng chẳng có hiếm lạ gì.
Bên này xe chậm rãi rời đi, bên kia người nhà họ Trần đều không thể tưởng tượng nổi ai cũng nhìn chằm chằm Trần Thanh Phong, không ngờ tới anh lại có thể làm ra mấy chuyện như vậy, vừa nịnh nọt còn bợ đỡ, khiến cho ai cũng cảm thấy không thoải mái.
Đến bọn họ là người nhà quê cũng không thể chịu nổi mấy cái lời nói buôn nôn như vậy nữa, huống hồ gì mấy người kia.
Cũng quá là nịnh hót rồi!
Cũng bởi ánh mắt của người trong nhà nhìn Trần Thanh Phong quá rõ ràng, cho nên anh liền lạnh căm nói: "Mọi người thật đúng là không biết đâu là tốt đâu là xấu. Em mà không làm như vậy, cha mẹ có thể không biết xấu hổ mà nhận lấy lễ vật sao? Em không làm như vậy, bọn họ có thể không cần ăn, mà còn cho chút ta một chút thức ăn sao? Nếu em không làm như vậy, bọn họ lâu lâu lại tới, chúng ta có ai cản được không? Những người đó chính là người của Cách Ủy Hội đó! Mọi người đang quên hết cái đám binh lính ở trong thành có hình dạng như thế nào rồi phải không? Hắn ta chính là chỉ huy của cái đám đó đó, mọi người có còn muốn hắn thường xuyên ghé thăm nữa hay không?”
Anh lập tức nói liên hồi khiến cho cả nhà tỉnh táo ra không ít.
Trân Thanh Phong nhìn về phía đại đội trưởng, nói: "..."
"Đại đội trưởng, cháu cũng xem bác như người trong nhà, người nói thử xem cháu làm như vậy có cái gì không đúng không ạ?!"
Đại đội trưởng cũng không biết trả lời như thế nào, cho nên chỉ miễn cưỡng nói: "Cũng không có cái gì là không đúng cả! Chỉ là thanh danh của cháu... s» Trân Thanh Phong lắc đầu, nở nụ cười: "Thanh danh giá trị bằng mấy đồng tiền ạ? Chưa nói đến việc cháu đây là xả thân vì cả nhà. Cái tên họ Lữ kia, vừa nhìn là biết hắn ta là tên chuyên kiếm chuyện ức hiếp người khác, hắn gán cho chúng ta một cái danh hiệu ham hư vinh, một cái thôn nhỏ mê lợi ích, thích nịnh nọt, chủ yếu là bởi hắn nhìn thấy trong thôn chúng ta cũng có thể cấp cho hắn chút lợi ích, lâu lâu dẫn người xuống vơ vét một chút. Nhưng bọn họ hiện tại ghét bỏ cháu, cho nên chắc chắn sẽ không muốn đến đây, sợ là sẽ gặp phải cháu lần nữa."
Đại đội trưởng gật đầu: "Cháu hóa ra cũng tự hiểu lấy chính mình đấy!"
Trân Thanh Phong cười cợt: "Sống làm người nhất định phải cân nhắc chứ ạ."
"Nhưng bác cứ cảm thấy mọi chuyện cũng không cần phải làm quá lên như Tiểu Lục nói đâu, đại đội chúng ta dù sao cũng cứu mạng chủ nhiệm Tưởng kia cơ mà, không lẽ họ lấy oán báo ân chứ?" Đại đội trưởng nói thêm.
"Làm sao bác biết được là không đến mức độ đó? Thời buổi này có cái gì là chắc chắn đâu ạ! Mọi người không thấy ở trong thành phố kia, có biết bao nhiêu người bị người nhà mình bán đứng sao ạ! Thôi thì cứ dọa dẫm những người đó trước đi, chặt đứt hết hệ mới coi như là yên ổn." quan Anh lại sâu kín nhìn đại đội trưởng, nghiêm túc nói: "Cháu là vì ai, cháu là vì chính cháu hay sao ạ? Hay là vì nhà họ Trần? Cháu là vì cả cái đại đội này đấy ạ!"
Đại đội trưởng chỉ có thể gật đầu đáp: "Tốt lắm! Cháu là đứa hiểu chuyện, cháu làm tất cả là vì đại đội!"
Trân Thanh Phong lại thuận thế kiếm chút lợi ích: "Cháu là vì đại đội của mình hy sinh cả danh dự, bác có thể cho cháu chút điểm khen thưởng được không?!"
Đại đội trưởng: "..."
Kế toán Trần cao giọng quát: "Con câm miệng lại ngay cho chai"
Trân Thanh Phong ủ rũ nói: "Thật là uổng công cho con đã quên mình vì người khác."
Bà Trần bất thình lình nhớ tới hai đứa con dâu của mình, lớn giọng hỏi: "À đúng rồi, Tiểu Mạch cùng Điềm Điềm đâu rồi?"
Trần Thanh Phong không thèm để ý đến bộ dạng hiện tại: "Giữa trưa hôm nay hai người họ đã đi đến nhà đại đội trưởng ăn cơm rồi ạ! Nhà ta nhiều khách khứa như vậy, cũng đâu thể nào đủ chỗ cho tất cả ngồi đâu ạ! Chưa kể đến bọn họ đều là phụ nữ trẻ có chồng, cũng không nên gặp khách lạ đâu ạ..." Bà Trần gật gật đầu: "Con nói cũng có lý."
Trân Thanh Phong nở nụ cười nịnh nọt nói: 'Mẹ à, mẹ mở thảm ra cho con xem một chút với, đóng gói kỹ lưỡng như vậy, con còn chưa thấy được cái gì cải"
Bà Trần quát to: 'Không được đâu."
Trần Thanh Phong không cam lòng chỉ hai hộp bánh quy: "Bánh quy kia thì sao ạ?" "Không được." Bà Trần bay nhanh đến cầm hộp bánh quy trong tay, cao giọng nói: "Đồ ăn quý giá như vậy, cho con ăn cái rắm ấy mà chol"
Trân Thanh Phong bày ra bộ mặt buồn bã cùng với sự bất đắc dĩ: "Mọi người hãy nhìn xem, đây mà là mẹ ruột hay sao chứt”
"Con câm miệng cho cha." Kế toán Trần cũng không nhịn nổi nữa, ông đột nhiên quát to.
Ông từ đầu đến giờ cũng đã suýt mấy lần tức giận đến sắp phun trào. Nhưng nghĩ tới việc anh là vì muốn tốt cho cả nhà, nên ông mới chịu đựng, hiện tại thật đúng là nhịn không được nữa mà.
Trân Thanh Phong quay sang hỏi Đại đội trưởng: "Bọn họ lần này lại đây có phải là liền đến nhà họ Trần đúng không ạ? Lúc cháu đưa hắn ta đến bệnh viện công xã còn có vài người khác nữa mà ạI"
Lúc ấy Tô Tiểu Mạch ngoại trừ kêu đại đội trưởng, còn gọi thêm mười mấy người tới giúp.
Đại đội trưởng: "Đầu có cả! Nhà cháu là nhà phát hiện đầu tiên, với lại di chuyển chiếc xe đó ra, cho nên được hai hộp bánh với cả một cái thảm lông. Những người khác chỉ cần là có giúp đỡ vào ngày hôm đó thì đều có một cặp áo gối và một túi điểm tâm. Nhà bác với nhà cháu giống nhau, cả hai đều được hai hộp bánh và một cái thảm."
Đại đội trưởng cũng đã từ chối nhiều lần không muốn nhận, nhưng họ cũng kiên trì lắm, không nhận thì sẽ không chịu buông tha. "Lễ vật của nhà bác nhìn sơ cũng thấy là quý giá, cài này hình như do nghệ nhân nổi tiếng làm ra, không biết là phải mất bao nhiêu tiền để mua nữa!"
Người nhà họ Trân cũng thử tính toán sơ qua, cả nhà đều cảm thấy hốt hoảng.
Đại đội trưởng nhăn nhó nói: "Giờ cũng không biết phải làm như thế nào? Món lễ vật quý trọng như vậy, bác cũng không biết phải làm sao mới vẹn cả đôi đường đây này!"
Bởi vì vị chủ nhiệm Tưởng kia cứ nài nỉ phải nhận, bây giờ ai cũng hoang mang không biết có nên nhận hay không, một phần ông cũng không quá kiên định để từ chối, cuối cùng cũng đã thu rồi, đại đội trưởng cũng ngượng ngùng, ông cảm thấy thực sự rất khó xử.
Trân Thanh Phong đúng lý hợp tình phân trần: "Bác cực khổ liên hệ với mọi người để đưa hắn ta đi bệnh viện, lại đi công xã vay tiền trả viện phí cho hắn, vất vả chật vật như vậy, cháu cảm thấy bác nhận hộp quà này cũng chẳng có gì là không xứng đáng cả. Người khác có thể nói ra nói vào cái gì được chứ ạ? Cháu thấy bác cũng đừng có lo nghĩ nhiều quá."
Đại đội trưởng thở dài một tiếng, nói: "Haizz... bác chính là cảm thấy không ổn cho lắm."
"Không có gì là không ổn cả bác ạ! Dù sao chúng ta đây cũng là danh chính ngôn thuận nhận mà. Chúng ta hết lòng cứu người, không lẽ người ta được cứu, biết ơn người cứu mình, mang lễ vật đến để trả ơn, chúng ta cũng không được nhận hay sao ạ? Cháu thấy bác cùng với cha cháu chính là lo lắng thái quá, căn bản là không cần thiết phải như vậy đâu ạ.
Anh đưa tay cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu dùng bữa: "Thức ăn này ăn cũng được, mà bọn họ lại ghét bỏ. Haizz... thật là lãng phí quá đi mà."
Còn nói cái gì mà có việc với không có việc, rõ ràng là ghét bỏ đồ ăn của nhà họ đây mài
"Được rồi, con mau im miệng đi!" Kế toán Trần lại mở miệng kêu anh yên lặng. "Được thôi, con sẽ im. Cha xem cha đi, hở chút là kêu con im lặng. Con cũng không muốn ở nhà nữa, con đi gọi vợ của con về đây." Trần Thanh Phong lê giày ra cửa, bước đi càng nhanh hơn. Anh nhớ vợ của anh, đúng là một ngày không gặp như cách ba cái mùa thu.
"Bác gái à.' Trần Thanh Phong nhanh chân bước vào cửa, vui tươi hớn hở nói: "Con tới đón vợ của con về nhà ạ."
"Hả? Sao lại nhanh như vậy đã đi rồi à?" Vợ của đại đội trưởng tò mò hỏi.
Trân Thanh Phong cũng kiên nhẫn giải thích: "Vâng họ đi rồi, nói là có việc gấp nên phải rời đi."
Khương Điêm Điềm cũng nhanh như chớp vụt ra, nhanh nhảu nói: "Về nhà thôi!"
Cô quay đầu lại nhìn vê phía Tô Tiểu Mạch, tươi cười nói: "Chị năm à, chúng ta đi thôi!"
Tô Tiểu Mạch: "Được." Cô suy nghĩ một chút, cũng lựa lời hỏi Trân Thanh Phong: "Sao họ lại rời đi nhanh như vậy chứ?"
Ba người đi hướng về phía nhà họ Trần, ngoài trời gió thổi từng cơn khiến cho Khương Điềm Điềm cảm thấy lạnh, cô từ từ rúc vào lòng Trần Thanh Phong, anh đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai mới tự nhiên đưa tay ôm cô vào lòng, rồi mới chậm rãi trả lời Tô Tiểu Mạch: "Bị em chèn ép tức quá nên bỏ đi, ngoài ra có thể là do ghét bỏ thức ăn của nhà chúng ta, đâm ra bọn họ không muốn ăn ạ."
"Em hóa ra cũng tài giỏi như vậy." Tô Tiểu Mạch thật lòng cảm khái một câu.
Khương Điềm Điềm lập tức hất cằm nói: "Anh Tiểu Phong của em rất lợi hại."
Tô Tiểu Mạch bật cười, có điều tươi cười không rạng rỡ cho lắm, ngược lại mang theo một chút hận ý cùng ưu sầu: "Bọn họ về rồi, sau này có còn quay lại không?" Cái cô sợ nhất đó chính là nhà cô cùng bọn khốn đó kết thành thân thích, sau nay sẽ rất là có hại. Cô cũng không thể trốn tránh suốt đời. "Thật ra em cũng không biết chắc được. Nhưng em đoán tỷ lệ bọn họ quay lại không cao lắm, có thể là vì họ ghét bỏ em." Trần Thanh Phong cười ha hả: "Em tự hủy hoại thanh danh của chính mình, mang bọn họ tống cổ đi đó."
Tô Tiểu Mạch nở nụ cười: "Cảm ơn em." Cô tựa hồ nghĩ tới cái gì, anh hỏi thêm: "Lần này là ai tới vậy? Chỉ có một người kia thôi hay sao?"
Trân Thanh Phong lắc đầu: "Không phải đâu ạ, còn có một người đàn ông họ Lữ, đến từ trong huyện, một tài xế và ba tên đàn ông đi theo nữa."
Tô Tiểu Mạch gật đầu: "Chị biết rồi."
Nếu là họ Lữ, Tô Tiểu Mạch chắc chắn tên này chính là Lữ Kỳ.
Lữ Kỳ là anh họ của Tưởng Thiếu Tuấn, tuy nói bọn họ là anh em bà con, nhưng Lữ Kỳ làm sao có thể so sánh được với Tưởng Thiếu Tuấn. Cha của Tưởng Thiếu Tuấn chính là rất có thế lực. Nhà của Lữ Kỳ chỉ là một gia đình bình thường, hiện tại Lữ Kỳ có thể đi đến tình trạng này, tất cả đều là do Tưởng Thiếu Tuấn nể tình người trong nhà dìu dắt hắn.
Cho nên đời trước, Lữ Kỳ là chó săn số một của Tưởng Thiếu Tuấn. Tưởng Thiếu Tuấn thì bày ra một bộ dạng thanh cao lại thâm tình, còn bất kỳ chuyện xấu gì cũng do một tay Lữ Kỳ làm.
Nhưng Tô Tiểu Mạch biết rất rõ, Lữ Kỳ kỳ thật đều là bị Tưởng Thiếu Tuấn sai sử, kẻ để tiện nhất chính là kẻ lòng mang âm mưu mà tỏ ra mình đạo đức.
"Cái người họ Lữ mà em nhắc đến, hẳn là cái tên Lữ Kỳ trong huyện, tính cách tàn nhẫn, thích đấu đá, làm đủ chuyện ác, người trong huyện nhắc đến hắn đều phỉ nhổ, muốn xé xác hắn. Đáng tiếc là trong tay hán có quyền lực." Tô Tiểu Mạch nhàn nhạt nói.
Vốn dĩ cô định sống một cuộc đời an ổn, kiếm tiền và gây dựng sự nghiệp, sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc cùng với chồng mình.
Nhưng bọn khốn này lại tự dưng xuất hiện làm thay đổi kế hoạch của cô. Đừng nhìn thấy cô vẻ ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã mạng hận ý ngút trời.
Tuy rằng những chuyện này xảy ra ở đời trước của cô, đời này vẫn chưa có xảy ra, nhưng bắt cô xem tất cả như chưa có gì xảy ra thì cô thật sự không làm được.
Khương Điềm Điềm lại có chút hiếu kỳ quay sang hỏi: "Nếu anh em bà con dòng họ của họ tài giỏi, lợi hại như vậy, thì vì cái gì mà lại không giúp đỡ Trì Hiểu Hồng để cô ấy phải xuống ở nông thôn như thế này? Bọn họ không phải đều là anh họ của Trì Hiểu Hồng sao?Chẳng lẽ một chút cũng không muốn trợ giúp Trì Hiểu Hồng ư?"
Trân Thanh Phong cũng có chung thắc mắc: "Đúng rồi ha, bọn họ đều lợi hại như vậy! Thì tại sao Trì Hiểu Hồng còn phải xuống nông thôn làm việc nhỉ?"
Vấn đề này Tô Tiểu Mạch cũng không biết, vì đời trước cô căn bản không quen biết Trì Hiểu Hồng.
Mà Khương Điềm Điềm trong lúc đọc tiểu thuyết cũng chỉ biết qua loa là hai nhà có gia cảnh tương đối giống nhau, cho nên cũng không có qua lại giúp đỡ gì.
Nhưng cô càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì đó sai sai! Nếu thật sự chỉ là quan hệ bình thường không thân thiết, vậy thì Tết nhất, Tưởng Thiếu Tuấn kia vì cái gì còn muốn tới đại đội Tiền Tiến để thăm Trì Hiểu Hồng vậy chứ?
Nhưng nếu quan hệ thật sự tốt đẹp, sao hắn lại không biết việc Trì Hiểu Hồng đã được điều đi đại đội Dương Liễu?
Càng nghĩ càng thấy mâu thuẫn.
Khương Điềm Điềm lắc lắc đầu: 'Không thể hiểu được mà."
Trân Thanh Phong xoa xoa đầu Khương Điềm Điềm, nói: "Không hiểu được thì không cần hiểu, dù sao chuyện của bọn họ cũng không liên quan đến chúng ta."
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Anh nói rất đúng."
Tưởng Thiếu Tuấn cùng Lữ Kỳ xuất hiện như một cơn gió lốc lập tức càn quét hết đại đội Tiên Tiến, khiến cho hết người này đến người kia đều hối hận, tại sao ngày đó lại đến đại đội Dương Liễu xem người ta đóng phim làm cái gì, nếu lúc đó họ ở nhà, nói không chừng còn có thể cứu người rồi nhận lễ vật quý giá.
Có một số người càng hối hận đến tự đám bởi hôm đó Tô Tiểu Mạch đi tìm người đến giúp, họ ngực mình, từ chối không giúp, vậy nên cũng không có xuất hiện.
Bây giờ đến quà còn chẳng có. Hiện tại nhìn thấy những người hôm ấy đi giúp đỡ, ai cũng nhận được lễ vật, lòng họ buồn bực gần chết.
Tóm lại chuyện này lập tức nổi lên như cồn, cùng với chuyện đóng phim của đại đội Dương Liễu và án trộm cướp ở đại đội Liên Hoa trở thành những đề tài đứng đầu trong thôn, ai ai cũng biết. Mấy người này xuất hiện trong thôn, tặng nhiều lễ vật, thật khiến cho nhiều người động tâm tư.
Nếu là nhà mình có một người con rể như vậy thì cũng coi như là trúng số độc đắc rồi.
Ai cũng mong họ quay lại càng sớm càng tốt.
Chẳng qua cũng không ai biết được những người này thời điểm nào sẽ lại đến!
Vốn dĩ các thiếu nữ trong thôn đều cảm thấy, người đàn ông tốt phải nên giống Trân Thanh Phong trắng nõn, văn nhã, cao gầy, trên mặt lúc nào cũng mang ý cười tràn đầy.
Nhưng ở hiện tại quan điểm của họ đã thay đổi, bọn họ cảm thấy đàn ông tốt phải giống như vị chủ nhiệm Tưởng kia vậy. Đẹp trai, nam tính, sang trọng lại còn quý phái.
Trên người mặc áo nỉ cùng quần nỉ được may một cách tinh tế, tỉ mỉ, khoác bên ngoài một chiếc áo lông màu trắng chói mắt, mang đôi giày da bóng loáng, còn có chiếc xe hơi riêng vô cùng xa xỉ.
Đây mới là đàn ông đích thực! Người đàn ông như vậy, cùng với những người đàn ông họ đã từng gặp đều vô cùng khác nhau. Quả thực giống như trên trời với dưới đất, cao đến nỗi không thể nào với tới. Tóm lại Tưởng Thiếu Tuấn ở trong thôn thật đúng là tạo nên một cơn phong ba.
Tô Tiểu Mạch nghe được những lời các thiếu nữ kia bàn luận vê Tưởng Thiếu Tuấn, trên mặt còn ửng hồng e thẹn. Cô không kiêm nén được sự khinh bỉ trong lòng, liền cười lạnh một tiếng.
Sống ở đời cũng đừng chỉ tập trung nhìn người qua vẻ bề ngoài, nếu chỉ nhìn bề ngoài chúng ta thật không biết người đối diện mình là người hay là quỷ. Giống như Bạch Cốt Tinh, bên ngoài xinh đẹp, bên trong cũng chỉ là một bộ xương khô.
Tô Tiểu Mạch cũng tương đối tin tưởng Khương Điềm Điềm, cho nên ở trước mặt Khương Điềm Điềm cô đều dành những lời nói chân thành nhất để nói với cô, không dối gat điều gì.
Không nghĩ tới Khương Điềm Điềm lại khuyên ngược lại cô: "Nói tóm lại, em thấy cũng không có gì đâu! Dù sao mọi người đều biết rằng họ sẽ không có khả năng lọt vào mắt của hắn ta. Chỉ là miên man suy nghĩ một chút để thỏa mãn tâm tình thiếu nữ mà thôi ạ. Còn sót lại một câu mà Khương Điềm Điềm chưa nói.
Bởi vì nhìn hình ảnh này giống hệt với thời điểm các thiếu nữ theo đuổi thần tượng ở hiện đại, không đời nào có chuyện người hâm mộ cùng thần tượng yêu nhau rồi ở bên nhau. Chuyện đó chắc chắn là không thể xảy ra rồi, cho nên thôi cứ mặc kệ họ đi.
"Chị có tin hay không, nếu như ngày mai đại đội có tin tức gì mới thì mấy cô gái này sẽ lập tức quên hắn ta ngay."
Quả nhiên không cần đến ngày mai, chỉ vừa mới nhá nhem tối, có một người nhìn thấy Tô Tiểu Mạch, liên lớn tiếng gọi: "Tiểu Mạch!"
Tô Tiểu Mạch dừng bước chân, cô quay sang hỏi: "Thím à có việc gì sao ạ?"
"Nghe nói chị ba của cháu đi vào trong thành phố để làm việc hả? Nghe nói là đang đi làm ở trong một cái xưởng dệt nào đó ở trong huyện!" Mặc dù đang nói nhưng bà thím lớn tuổi vẫn luôn nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Tô Tiểu Mạch: "Hai người là chị em, chắc cháu cũng biết chút gì đó đúng không?” Tô Tiểu Mạch đưa mắt nhìn bà thím lớn tuổi này thật lâu, đến tận lúc bà ấy thấy xấu hổ, cô mới chậm rãi mở miệng nói: "Cháu và nhà họ Tô đã sớm đoạn tuyệt quan hệ không qua lại với nhau lâu rồi ạ! Thím ở trong thôn cũng chưa nghe nói qua hay sao ạ?”
Cô lạnh lùng nhìn người khác, đem đến cho người ta cảm giác cô rất hung dữ.
Bà thím cố giữ lấy bình tĩnh, nở nụ cười: "Chị em ruột thịt mà sao có thể nói kết thúc là kết thúc chứ. Thím cảm thấy...
"Gia đình thím không có rơi vào hoàn cảnh của cháu, cho nên một chút nỗi đau cháu chịu thím cũng không cảm nhận được. Cuộc đời cháu ghét nhất là mấy người cái gì cũng không hiểu lại tỏ ra mình hiểu rõ ràng lắm, rồi nói cái gì mà sống là phải biết tha thứ, ông trời có mắt. Nếu cháu có khả năng thì chắc chắn sẽ cho người đó trải nghiệm những gì mà người khác đã chịu đựng, để xem lúc đó có còn đường hoàng nói mấy lời rỗng tuếch như vậy hay không, nhưng mà thím ơi, cháu không phải là nói thím đâu ạ..."
Thể loại lòng người lúc nóng lúc lạnh này, cô cũng gặp nhiều rồi, Tô Tiểu Mạch cũng là người có hiểu biết, cho nên cô cũng không quá để tâm đến chuyện người khác cư xử vô duyên, cô nở nụ cười nói: "Cháu xin phép đi trước đây ạ."
So với những lời lạnh nhạt của Tô Tiểu Mạch thì nhà họ Trần lại nghe ngóng được nhiều tin tức hơn.
Nghe nói Tô Tiểu Đường trong lúc đẻ non phải nằm viện, vô tình gặp được một nhân vật lớn cũng nằm viện với cô ta, vị kia thấy cô làm một người phụ nữ sống trên đời không dễ dàng gì, liền sắp xếp cho cô một công việc ở trong huyện. Tuy rằng chỉ là làm việc thời vụ nhưng quan trọng là được làm ở công hội.
Cái phân xưởng đó cũng không phải là phân xưởng bình thường để ai muốn vào làm thì vào.
Có nhiều người đến mơ tưởng được vào đó cũng chưa chắc được vào.
Bởi vì chuyện lần này của Tô Tiểu Đường cho nên tất cả mọi người trong các thôn đều cảm thấy con gái nhà họ Tô, người nào người nấy đều may mắn vô cùng!
Tùy tiện là có thể gặp gỡ được người tài giỏi, vốn dĩ họ cảm thấy Tô Tiểu Mạch có thể đi làm thì đã tốt lắm rồi. Không nghĩ tới rằng vận khí của Tô Tiểu Đường lại càng tốt Bởi vì việc này, mặc kệ là nhà chồng của Tô Tiểu Đường hay là nhà mẹ đẻ của cô cũng đều vui vẻ vô cùng.
Bọn họ đi đâu cũng kể, hận không thể phát lên đài phát thanh cho mọi người đều biết.
Mà những người khác trong thôn cũng ngo ngoe rục rịch, nếu như cứ mãi ở trong thôn mà cả đời ngu ngốc thì cũng không được!
Cây dời chỗ thì chết, người dời chỗ thì sống, phải đi nhiều một chút, đi dạo công xã nhiều hơn một chút, như vậy mới có thể có cơ hội nhiều hơn. Hơn nữa cơ hội đều là dành cho người có chuẩn bị.
Mắt thấy sắp chuẩn bị cày bừa cho vụ mùa mới, trong lòng ai cũng nhốn nháo muốn tìm đường phát triển cho chính mình.
Một là tranh thủ đi đại đội Dương Liễu tìm cơ hội đóng phim, hai là chạy về hướng công xã tìm cơ hội có việc làm, trong lúc nhất thời người trong thôn cũng không còn lại nhiều người lắm.
Đại đội trưởng tới cửa nhà họ Trần, cùng kế toán Trân nhắc mãi: 'Mấy ngày này, trong lòng mọi người đều nhốn nháo hết cả lên, bọn họ xôn xao quá!"
Kế toán Trần: "Qua mấy ngày nữa, khi bắt đầu làm việc thì sẽ ổn định lại thôi."
Đại đội trưởng cũng gật đầu: "Chỉ mong được như vậy thôi."
Ông thật tâm cảm thấy nhà họ Trần có Trần Thanh Phong thật là khiến lòng người không yên. Người này cả ngày lười biếng, lúc nào cũng chỉ biết ăn ăn uống uống, chết cũng không biết hối cải mà.
Ông nhìn một vòng mấy thanh niên trẻ trong thôn chẳng có người nào nên hồn, một cô gái như Trì Hiểu Hồng đã có thể khiến một đám thanh niên tranh giành đến sức đầu mẻ trán, xua đuổi nhau như xua vịt, có người còn đòi sống đòi chết.
Có một số việc người khác không thể hiểu nhưng ông lại hiểu rất rõ.
Có vài gia đình xào xáo không đồng ý cưới Trì Hiểu Hồng cho con trai họ, mấy thằng nhóc đó đòi sống độc thân suốt đời, kiên quyết không cưới ai ngoại trừ Trì Hiểu Hồng.
Thử hỏi nói năng như vậy có còn là con người nữa hay không?
Cho nên ông càng hiểu rõ thì lại càng cảm thấy không đáng tin.
Trải qua vài chuyện trong thời gian qua, mặc kệ là Tưởng Thiếu Tuấn đến làm cho thôn náo nhiệt bao nhiêu, nhưng ông cũng phải công nhận tính cách người này vô cùng chững chạc, ổn trọng lại còn quyết đoán.
Đại đội trưởng cảm khái trong lòng, đúng là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, nếu chẳng phải như vậy thì ông cũng thật mong con trai của ông có thể được giống như người ta.
Vốn dĩ ông còn cảm thấy Trần Thanh Phong không ổn, hiện tại mới hiểu được, thanh niên này không phải không được mà là không muốn thể hiện ra mà thôi.
Tuy làm việc có chỗ lười biếng, nhưng khi gặp chuyện gì lớn thì giải quyết đâu đó rõ ràng, một chút hồ đồ cũng không có!
Ở đại đội này có được người như vậy đã quá quý hiếm rồi.
"A a al!" Một giọng nữ thét đến chói tai vang lên, khiến cho người khác phải định tai nhức óc.
Đại đội trưởng cùng kế toán Trần đang ngồi ở trong phòng cũng nghe được rất rõ ràng.
Hai người lập tức đứng thẳng người dậy, chạy nhanh đi ra ngoài: "... Xảy ra chuyện gì vậy hả?"
"Nhà họ Phạm có ăn trộm!" Đại đội trưởng lập tức biến đổi sắc mặt, chạy nhanh xông ra ngoài.
Hôm nay Khương Điềm Điềm vừa lúc đem hết sách tập viết cô vừa viết xong, còn đang sửa sang lại, đây cũng là nguyên do đại đội trưởng đến đây ngày hôm nay, chính là để kiểm tra mấy quyển sách này. Không ngờ tới bên ngoài lại xảy ra chuyện như thế.
Khương Điềm Điềm vội vàng chạy ra, ngơ ngác hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"
"Nghe nói là nhà ai có trộm." Chị dâu hai Trần lên tiếng đáp: "Để chị đi xem."
"AI Sát ngàn đao!" Lại thêm một tiếng la thất thanh kêu lên.
"Này không phải nhà họ Phạm à!"
"Là nhà họ Tùy, nhà hắn hình như cũng xảy ra chuyện đó!"
Lúc này Tô Tiểu Mạch cũng ra tới: "Em cũng đi xem."
Hết nhà này đến nhà khác đều kêu lên, Khương Điềm Điềm đi theo phía sau Tô Tiểu Mạch, cô nói: "Giống như mấy cái nhà này đều đang mời bọn trộm đến hay sao ấy?"
Tô Tiểu Mạch gật đầu: "Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra."
Rất nhanh hai người bọn họ đã đến được nhà họ Phạm, lúc này lão thái thái nhà họ Phạm đang ngồi ở trên mặt đất lăn lộn, khóc lóc nước mắt, nước mũi tèm lem, bà kêu lên oai oái.
Lúc này bà cũng không quan tâm trên mắt đất có lạnh hay không, cứ lăn qua lộn lại trên mặt đất.
Khương Điềm Điềm đứng ở sau lưng Tô Tiểu Mạch, thấp giọng nói: "Đang êm đẹp mà sao còn cod trộm đột nhập chứ ạ."
Những vấn đề như vậy không ai có thể trả lời được. Cũng chẳng ai hiểu được là vì sao?
"Bọn đáng chém ngàn dao, bọn mày sao có thể độc ác, nhẫn tâm như vậy cơ chứ. Đem lương thực nhà tạo tích trữ trộm đi hết!!!" Lão thái thái lăn lộn kịch liệt hơn, khóc cũng dữ dội hơn.
Khương Điềm Điềm nhỏ giọng nói: 'Cũng không biết còn được mấy nhà."
Hai người lại nhìn trong chốc lát, mắt thấy bà ta khóc thê thảm quá, nên bọn họ liền cùng nhau quay về nhà.
Nhà họ Trân lúc này cũng không có ai, mọi người đều ở bên ngoài xem náo nhiệt, Khương Điềm Điềm rầu rĩ nói: "Gần đây chuyện này xảy ra cũng rất nhiều lần."
Thời điểm đại đội Liên Hoa xảy ra chuyện, mỗi gia đình đều nhìn thấy rất rõ ràng, còn đặc biệt cẩn thận bảo quản lương thực mình tích trữ được.
Dạo gân đây đều không thấy trộm cướp xuất hiện nên mọi người lơi lỏng quá thành thói quen, để bây giờ bị bọn cướp lợi dụng sơ hở.
Bà Trần chạng vạng tối mới trở về, lớn tiếng nói: "Đại đội chúng ta tổng cộng có năm gia đình bị trộm, đều là nhà tương đối giàu có trong thôn, trong nhà lại không có người trông coi."
Nói đến đây, Bà Trân thở dài thật mạnh: "Haizz... Lương thực tích trữ đều bị trộm, cũng không biết cuộc sống sẽ khó khăn như thế nào nữa đây!"
Khương Điềm Điềm bước đến sau lưng Bà Trần, xoa bóp cho bà rồi nhẹ nhàng nói: "Mẹ cũng đừng u sầu quá, loại chuyện như thế này chẳng ai mong muốn cả. Chúng ta cũng không có cách nào giúp họ, chỉ có thể nhắc nhở người trong nhà mình tự cẩn thận hơn mà thôi."
Bà Trần cười buồn: "Mẹ cũng hiểu được đạo lý này, chỉ có điều trong lòng cảm thấy hơi khó chịu." Đều là người sống chung trong một cái thôn, ai hơi đâu lại mong muốn gia đình người khác gặp chuyện không may kia chứ?
"Con biết là mẹ tốt bụng, suy nghĩ cho người khác. Nhưng con cảm thấy thời điểm này cũng không phải là lúc để đáng tiếc, mà càng là lúc phải cẩn thận! Trong nhà cũng có một ít người hay lui tới, mà cũng có người từ bên ngoài tới, chúng ta lại càng phải chú ý hơn. Miễn cho nhà chúng ta đừng giẫm lên vết xe đổ của mấy nhà khác là được rồi.
Bà Trần lập tức gật đầu: "Đúng... đúng... đúng, con nói rất đúng ý của mẹ." Bà Trần lập tức nói với cả nhà mình: "Nhà chúng ta cũng coi như là nhà giàu có ở trong thôn, rất dễ dàng bị người ta theo dõi, cho nên bắt đầu từ bây giờ phải luôn luôn cẩn thận!"
Khương Điềm Điêm gật đầu phụ họa: "Đúng rồi đó ạ, nhà chúng ta phải vô cùng cẩn thận."
Khương Điềm Điềm suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Con cảm thấy trong thôn xảy ra chuyện thế này, thật ra cũng có thể áp dụng..."
Tô Tiểu Mạch nhìn Khương Điềm Điềm với vẻ mặt hâm mộ. Có một số chuyện cô tin chắc chỉ có Khương Điềm Điềm làm được, những người khác đều không làm được.
Ví dụ như chuyện của mẹ chồng cô đi! Vừa rồi còn lo lắng sốt ruột đến nổi nóng! Hiện tại liền bắt đầu cùng mọi người thảo luận làm như thế nào để có thể bảo vệ lương thực an toàn.
Khương Điềm Điềm thật đúng là người mán, may .
chính là cục cưng nhỏ của mọi người. Phá lệ làm cho người ta cảm thấy yêu thích "Các con mau nói cho mẹ biết, kể cả chúng ta nữa là có mấy cái đại đội bị trộm rồi nhỉ2" Tô Tiểu Mạch bấm ngón tay tính toán, nói: "Chúng ta là lần thứ ba ạ?"
Bà Trân lắc đầu, nói: "Chính xác là lân thứ tư."
Đại đội Thanh Miêu chỉ có mỗi một nhà bị trộm, cho nên nhiều người cũng không biết đến.
Nếu tính toán như vậy, thật khiến cho người ta phải run sợ mà, chỉ mới từ lúc ăn tết đến bây giờ đã có đến tận bốn đại đội bị trộm rồi.
"Con khẳng định bọn cướp của khắp các đại đội chắc chắn là cùng một đội, chỉ là không biết bọn chúng làm thế nào để xác định mục tiêu thôi ạ?"
Khương Điềm Điềm nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Con khẳng định là có người theo dõi."
"Cũng không biết bọn họ chọn lựa mục tiêu như thế nào để mà xuống tay." Tô Tiểu Mạch nhíu chặt đôi chân mày, cô thấp giọng nói.
Chuyện này ở đời trước của cô cũng không có xuất hiện qua, cho nên cô cũng không biết ai là ăn trộm, hay rốt cuộc chuyện này là chuyện như thế nào. Tuy nhiên cô vẫn là cảm thấy Khương Điềm Điềm nói rất đúng! Nhóm ăn trộm này là cả một tập thể.
Tô Tiểu Mạch ôn tồn nói: "Theo con đánh giá, nếu là một cái đội gây án, vẫn còn đang ở đại đội chúng ta cũng coi như còn tốt. Chúng ta cứ thử để sơ xảy một món đồ vật nào đó thì có thể bắt được bọn chúng rồi."
"Cũng chưa chắc đâu ạ, chúng ở trong tối, còn chúng ta thì ở ngoài sáng!" Khương Điềm Điềm nhắc mãi một câu.
Tô Tiểu Mạch gật gù: "Em nói cũng có ý đúng."
Mẹ chồng nàng dâu đang cùng nhau thảo luận vấn đề này. Một lúc sau, vài người khác cũng lần lượt trở về, mỗi người kể một ít tình huống hiện tại. Nghe nói nghiêm trọng nhất không phải nhà họ Phạm, mà là nhà họ Tùy. Tùy lão thái đang ở nhà buồn bực đến nỗi sống không bằng chết.
Bà Trân ngẫm nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Không có việc gì thì các con cũng đừng đi xem náo nhiệt nữa. Bọn họ cứ như vậy khóc nháo nhào hết cả lên, nói không chừng sẽ tự làm thương chính mình, không khéo cũng làm thương những người vây xem. Như vậy không đáng chút nào."
"Dại"
"Con đi nấu cơm đây ạ." Tô Tiểu Mạch đứng dậy nói.
"Qe... ọe... !" Tô Tiểu Mạch đột nhiên cảm thấy khó chịu và buồn nôn, cô đưa tay vịn vào vách tường rồi đứng thẳng dậy.
Khương Điềm Điềm lập tức tiến lên đỡ cô: "Chị năm, chị có sao không?"
Tô Tiểu Mạch lắc đầu, nói: 'Không có việc gì, chỉ là đột nhiên đứng dậy, chắc máu chưa lưu thông nên thấy đầu óc có hơi choáng váng."
"Ai mà đầu óc choáng váng lại bị buồn nôn kia chứ! Chị năm hay là chị có cái đó rồi ạ?" Khương Điềm Điềm mở to đôi mắt tròn sáng lấp lánh nhìn Tô Tiểu Mạch, trên khuôn mặt đều là ý cười.
Nếu không phải Tô Tiểu Mạch đột nhiên nôn ọe một chút, cô chắc hẳn là đã quên rồi. Theo như tình tiết trong tiểu thuyết Tô Tiểu Mạch chắn hẳn là mang thai.
Cô vừa nói xong, cả nhà bỗng lâm vào khoảng lặng đến lạ thường.
Mấy chị dâu trong nhà đều nhìn thẳng vào bụng Tô Tiểu Mạch, cô nhấp môi, đỡ cái bụng của mình, thấp giọng nói: "Con cũng... Không biết, nhưng hình như con cũng có chút cảm giác không đúng."
Đời trước hình như cô cũng mang thai trong giai đoạn này. Sau đó thì cả cuộc đời cô cũng không thể nào có cảm giác mang thai được nữa. Lần này lại có... cảm giác xúc động bỗng chợt ùa về.
"Tiểu Mạch con chạy nhanh vào nhà ngồi, chuyện ở trong phòng bếp không cần con làm nữa!" Bà Trần lập tức đi đến bên cạnh cô: "Cũng không được, thôi đứng lên đi... đi... đi... mẹ dẫn con đi lên bệnh viện khám."
Khương Điềm Điềm lập tức nói theo: "Đúng... đúng vậy đó ạ... khám sớm một chút, chúng ta cũng sớm biết có phải có em bé hay không để còn biết chuẩn bị sớm hơn ạ."
Bà Trần hưng phấn nói: "Đi nhanh thôi, để mẹ dẫn con đi."
Khương Điềm Điềm vui vẻ chạy đến bên cạnh Tô Tiểu Mạch: "Chị năm để em đỡ chị."
Tô Tiểu Mạch vốn dĩ còn có chút khẩn trương, nhưng nhìn thấy người một nhà còn khẩn trương hơn cả cô, khiến cho tâm tình của cô cũng bình ổn trở lại, cô nở nụ cười tươi tắn nhìn mọi người nói: 'Mẹ và em không cần khẩn trương như vậy đâu ạ"
Bà Trần đưa mắt nhìn cô: "Sao lại có thể không khẩn trương được chứ! Đây là con của Tiểu Ngũ đó!"
Bà nói tiếp: "Tiểu Ngũ vốn nên có con sớm hơn mới đúng."
Chị dâu hai Trần cũng chạy nhanh vào bếp: "Mọi người nhanh đi bệnh viện khám đi, cơm nước để con nấu cho."
Chị dâu ba Trân đưa mắt nhìn Bà Trần cùng hai cô con dâu bước ra khỏi cửa, cô lập tức bĩu môi, thấp giọng nói: 'Làm như có mỗi mình em ấy mang thai sinh con vậy, người khác đều chưa sinh con qua hay sao? Chả có cái gì phải khẩn trương cả"
Chị dâu hai Trần liền mở miệng bênh vực: "Em ấy vào nhà họ Trân cũng lâu rồi, sốt ruột một chút cũng đúng thôi."
Ngừng một lúc, cô nói tiếp: "Với lại vợ của chú năm với con bé Điềm Điềm cũng không giống nhau, Điềm Điềm cùng Tiểu Lục cả hai đều chưa muốn có con. Còn Tiểu Mạch vẫn luôn mong muốn có một đứa con mà. Nếu là lần này thật sự có thì cũng coi như là được như ước nguyện rồi."
"Đâu phải chỉ có mình em ấy được như ước nguyện, đến cả mẹ cũng được như ước nguyện đó! Vốn dĩ mẹ đối xử với em ấy đã rất tốt rồi, hiện tại em ấy lại mang thai, tất nhiên lại càng tốt hơn." Chị dâu tư Trần nói.
Chị dâu ba Trần lại bĩu môi, khinh khỉnh nói: "Lại chuẩn bị tốn tiền nữa rồi, bao nhiêu đồ tốt cũng sẽ dùng để tẩm bổ cho em ấy cho coi."
Chị dâu hai Trân không vui khi nghe chị dâu ba Trần nói nói như vậy, cô ấy lên tiếng trách cứ: "Tự người ta có cách kiếm tiền, được hay không cũng mặc kệ người ta đi! Nếu là chúng ta thì cũng có thể đi bán đồ vật kiếm chút tiên! Tiểu Mạch bán buôn kiếm được nhiều tiền lời, cả nhà được lợi, nhà các người hưởng lợi từ Tiểu Mạch cũng không ít đâu, em cũng đừng có ở sau lưng em ấy mà nói mấy cái chuyện vớ vẩn ấy nữa! Đừng trách chị nói lại cho mẹ, lời này nếu mà để mẹ nghe được thì cả nhà em cũng không có quả ngọt mà ăn đâu."
Chị dâu ba Trần suy nghĩ một chút, lại thở dài một tiếng, ưu sầu ai oán nói: "Chỉ trách là do em không có được đứa con trai...
Chị dâu hai Trần và Chị dâu tư Trần: "..."
Lại bắt đầu than thở đến phát bệnh đây mài
Cứ mặc kệ cô ấy đi!
Người nhà họ Trần thật lòng không ai nghĩ tới được, Trân Thanh Phong lại có thể thoải mái cười nói như vậy.
Tuy rằng bình thường anh mặt dày, cũng như chẳng sợ bị điều tiếng, nhưng vừa xuất hiện đã khen ngợi người ta rồi còn nhận quà nữa đây đúng là không thường thấy.
Tưởng Thiếu Tuấn cũng đã gặp qua rất nhiều người, ai cũng xuất hiện để gây dựng mối quan hệ với hắn ta. Còn người trước mặt này, cứ đem lại cho hắn cảm giác quái quái kiểu gì, so sánh với những người hắn từng tiếp xúc, thật sự có điểm khác xa.
Tưởng Thiếu Tuấn vẫn nở nụ cười lãnh đạm nhìn Trân Thanh Phong. Anh cũng hoàn toàn chẳng hề Tưởng Thiếu Tuấn nghĩ gì, liền bắt lấy tay hắn ta, quan tâm cười nói: "Anh có cảm thấy người cùng người sống trên đời này đều không thoát khỏi hai chữ duyên phận không! Ngày đó tôi đi ở trên đường, cứ kiểu nghe được tiếng định mệnh kêu gọi tôi. Quả nhiên lại có thể gặp được anh đang cầu cứu nữa chứt! Tôi thật cảm thấy chúng ta đúng là rất có duyên phận đấy chứ."
Tưởng Thiếu Tuấn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hắn ta dùng sức rút tay của mình ra, lãnh đạm nói: "Ngoài trời rất lạnh."
Cho nên làm ơn cho người ta vào nhà đi. Nhưng ngược lại với suy nghĩ của hắn, ở đây đều là những người nông dân không có tri thức nên nghe không hiểu Tưởng Thiếu tuấn đang muốn nói gì.
Trân Thanh Phong cũng giả điên lập tức gật đầu phụ họa, cười nói: "Cũng đâu có phải là rất lạnh đâu? Anh mặc loại quần áo này cũng không có giữ ấm cho anh hay sao? Chắc có lẽ là do nó mỏng quá đúng không?"
Trân Thanh Phong vừa rồi trên tay còn ôm một bó củi để nhóm lửa, hai bàn tay do kinh khủng, vậy mà anh lại giơ tay sờ sờ áo khoác bằng vải nỉ của Tưởng Thiếu Tuấn.
Tưởng Thiếu Tuấn nhìn chằm chằm vào bàn tay anh, dù không vui nhưng vẫn nén nhịn: "Cũng coi như còn tốt."
Lữ Kỳ vừa nhìn thấy sắc mặt Tưởng Thiếu Tuấn có chút khó coi, liền bước lên trực tiếp đẩy Trần Thanh Phong ra, lớn tiếng nói: "Tay cậu dơ như vậy, sờ cái gì mà sờ! Haizzz chết tiệt, mắt cậu cũng đâu có bị mù mà không nhận ra tay mình dơ bẩn đến cỡ nào mà đi sờ áo của người khác vậy chứ."
Hắn nhìn về phía đại đội trưởng, biểu cảm không vui cho lắm: "Không phải là nói vào nhà hay sao?”
Bị Trần Thanh Phong làm cho đứng ở ngoài trời rất lâu, cả nhóm ai cũng bị lạnh cóng, đến cái mũi cũng đã sớm đỏ hồng. Cũng may là sau khi bước vào nhà thì không còn cảm giác lạnh nữa. Phần nữa vừa nấu cơm xong, nên không gian lại càng ấm áp hơn do nhóm lửa.
Nói thật nhà họ Trân ở trong đại đội Tiền Tiến cũng đã được xếp vào hàng khá giả rồi! Nhưng ở trong mắt Tưởng Thiếu Tuấn cùng Lữ Kỳ, lại chẳng xứng đáng để bọn họ nghía mắt nhìn. Chỉ cảm thấy ở đây nơi nơi đều lộ ra vẻ tồi tàn, rách nát.
Tuy rằng đứng từ bên ngoài xem thì đá xây dựng nhà ở của nhà họ Trần so với mấy nhà khác tốt hơn không ít, nhưng cũng không phải là thứ gì quá tốt hay quý giá.
Càng nhìn càng không thấy có cái gì tốt đẹp. Lữ Kỳ ghét bỏ rồi bĩu môi, đôi mắt nhỏ như hạt đậu của hắn hết ngó đông lại ngó tây dò xét, hắn cũng làm ở vị trí hiện tại khá lâu rồi, nên biết rất rõ thứ gì hợp quy định, thứ gì không hợp quy định.
Nhưng hắn đã cố nhìn kỹ một vòng, cũng không thấy có cái đồ vật gì vi phạm quy định ở trong cái nhà này.
Nói tóm lại, đây đích thị là một gia đình làm ruộng nghèo hết chỗ nói.
Nếu muốn nói có cái điểm gì bắt mắt hay là đáng giá thì chắc có lẽ là tờ giấy khen Gia đình văn hóa, tiêu biểu của huyện được treo ở trên tường. Nhưng loại giấy khen này ở trong mắt bọn họ lại không thể xem như là đồ vật quý!
Lữ Kỳ hướng ánh mắt nhìn Tưởng Thiếu Tuấn, Tưởng Thiếu Tuấn cũng không giống Lữ Kỳ, hắn không thể hiện sự ghét bỏ ra mặt.
"Mau ngồi đi, mọi người mau đến ngồi đi.
Bà Trần vui tươi hớn hở mang thức ăn ra mời: "Mau nếm thử xem tay nghề của gia đình tôi thế nào?"
Trên bàn bày ra bốn món đồ ăn.
Một đĩa nấm xào, một bát dưa chua hầm, một bắp cải trắng hâm miến, còn có một đĩa củ cải điều.
Bốn món đồ ăn này thật sự không có cái gì để khen, nhưng qua miệng Bà Trần lại được tâng bốc lên tận trời: "Mau nếm thử đi, ngon lắm đấy! Tất cả đều là tay nghề của con dâu thứ hai của tôi, con bé nấu ăn phải nói là cực đỉnh! Chưa nói đến cải trắng ở đại đội chúng tôi là ngon nhất, mọi người ăn vào liền biết ngay, vừa thơm ngon lại còn vừa ngọt nước!"
Trân Thanh Phong cười hớn hở, sau đó chêm vào: "Người ở đại đội chúng ta cũng quá là chăm chỉ đi, bọn họ khổ cực ngày đêm trồng ra cải trắng, so với các đại đội khác làm sao mà có được. Bọn họ thì bón phân cho cải trắng, còn chúng ta mọi người có biết bón bằng gì không?” Anh vừa hỏi xong, đến cả người trong nhà cũng đực mặt ra nhìn anh.
Cải trắng không bón bằng phân thì còn bón bằng cái gì?
Trân Thanh Phong cũng không đợi người khác hỏi, anh lập tức bày ra vẻ mặt chân thành, thấm thía nói: "Cái chúng tôi dùng để bón cho cải trắng đó chính là tình yêu!"
Mọi người: ”..."
Trần Thanh Phong anh nói tiếp: "Chúng tôi là dùng chính tình yêu to bự của mình mà trồng nên những búp bắp cải trắng thơm ngon này."
Lữ Kỳ cười nhạo một tiếng, khinh khỉnh nói: "Tính ra cậu mồm miệng cũng thật mau lẹ, so với bọn lừa gạt cũng không thua kém gì!"
Hắn liếc mắt nhìn Tưởng Thiếu Tuấn một cái, tiếp tục nói: "Lần này tôi cùng em họ đến đây để bày tỏ lòng biết ơn cứu mạng. Lần này đến đây, chúng tôi có mang cho mọi người một cái thảm làm quà biếu. Đây là sản phẩm mới của bách hóa thành thị, người ở trong huyện chắc chắn là không mua nổi. Chưa hết còn có hai hai hộp bánh quy, các người cho dù có tiên cũng không dễ gì mua được, hãy mau nếm thử đi ạ."
Tuy mở miệng một tiếng ân tình, hai tiếng nghĩa tình, nhưng lời lẽ cùng nghĩa khí lại cao ngạo và thể hiện bản thân. Đã vậy còn bày ra cái sắc mặt coi thường người khác nữa chứ.
Cũng đúng thôi, với cái biểu hiện hôm nay của Trân Thanh Phong, người bình thường làm sao mà đỡ được.
Lữ Kỳ nhướng mày, lại nói: "Tôi vừa rồi có nhìn qua, cả nhà mọi người không có ai học chữ hay sao? Có lời này tôi thật sự muốn khuyên mọi người, đừng nghĩ mình là người sống ở nông thôn thì xem nhẹ việc học chữ. Đây chính là suy nghĩ sai lâm nhất. Mặc kệ là thành thị hay là ở nông thôn cũng đều phải nghiêm túc học tập, cố gắng để biết đọc, biết viết." "Có như vậy mới có thể trở thành một thanh niên tốt để cùng nhau xây dựng xã hội chủ nghĩa. Có tư tưởng tiến bộ thì chỉ cần cơ hội đến là chũng ta liên có thể bắt lấy."
Hắn ta nói những lời này, chủ yếu là để xem nhà này có ai có học thức hay không, nếu đúng là cả nhà chẳng ai biết đọc, biết viết thì hắn liền sẽ dẫn người đến Trân Thanh Phong lập tức bày ra vẻ mặt nhiệt tình, anh nhanh như chớp nắm lấy tay Lữ Kỳ, chân thành nói: “Anh trai à, anh nói lời này thật là quá đúng! Tôi sao có thể là người lạc hậu như vậy cơ chứ! Đại đội trưởng đối với phương diện học tập này là vô cùng nghiêm khắc! Chúng tôi không mua nổi sách ở công xã, tất cả đều là phải tự chép tay! Nhưng nó cũng có cái lợi của nó, khi chép như vậy, chúng tôi mới dễ dàng học thuộc lòng tất cả, khó có thể quên được. Anh sẵn đã đến đây, vậy thì giúp tôi kiểm tra với!"
Lữ Kỳ thật ra không có hứng thú với chuyện này, cái hắn muốn là nhìn vẻ mặt sợ hãi của người khác khi không biết chữ, chứ không phải là cái bộ dạng vui tươi hay rạng rỡ khao khát được người khác kiểm tra như thế này. Nếu đã đi học biết chữ rồi, hắn lại cảm thấy chẳng còn gì thú vị cả.
"Cái áo lông này nhìn chất liệu thật là tốt!" Trân Thanh Phong trong nháy mắt lại sờ lên cái áo lông của Lữ Kỳ.
Lữ Kỳ tức giận mắng: "Đừng chạm vào tôi! Cái áo tôi đang mặc chính là màu trắng đó!" Cái gì vậy trời! Tay đã dơ lại còn đi sờ vào áo quần người khác, hắn về nhà còn phải tẩy lại nữa! Đúng là lũ nông dân ngu dết và thiếu kiến thức mà.
Trân Thanh Phong bị quát lớn, cũng không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại cười nói: "Hai người lần này tới đây là muốn ở lại vài ngày sao? Để tôi sang phòng cha mẹ tôi ở, còn vợ tôi thì sang ở cùng chị dâu, hai người cứ việc ở lại phòng tôi. Tuy phòng của tôi cũng không có đủ ấm bằng nhà chính, nhưng so với các phòng khác trong thôn cũng coi như không tồi."
Lữ Kỳ lập tức nói: "Không cần đâu! Chúng tôi không ở lại!" "Không sao đâu mà, chúng tôi cũng không có cảm thấy cái gì bất tiện lắm đâu. Mà nghe nói hai người là đi xe xuống đây à? Không biết là có thể chở tôi đi dạo một vòng được không? Tôi từ trước đến giờ cũng chưa có ngồi qua xe hơi lần nào."
Lữ Kỳ lập tức từ chối: "Chúng tôi không có đi xe xuống đây."
Trần Thanh Phong dừng tâm mắt ở trên người Tưởng Thiếu Tuấn, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin: "Anh trai "Ai là anh trai của cậu?!" Lữ Kỳ khó chịu nói: "Cậu nên kêu vị đây là chủ nhiệm Tưởng đi." Trân Thanh Phong lập tức lắc đầu: "Kêu như thế có phải xa cách quá không?!"
"Cậu đúng là cái đồ... cái đồ cái gì cũng biết chỉ có biết điều là không." Lữ Kỳ từ sớm đã vô cùng chướng mắt Trần Thanh Phong.
Lúc này Tưởng Thiếu Tuấn mới chậm rãi mở miệng: "Anh họ à, cậu em trai này cũng không có quan trọng tiểu tiết, cho nên chúng ta cũng đừng quá câu nệ làm gì. Gọi là gì cũng được, có điều cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi." Hắn mỉm cười nói tiếp: "Chẳng qua buổi chiều chúng tôi còn có công vụ phải làm, thật sự là không thể chậm trễ thời gian ở lại đây. Chỉ đáng tiếc là làm cho cậu em trai này thất vọng rồi. Thôi thì như thế này, chúng ta hẹn với nhau vào một thời gian khác thích hợp hơn, tôi nhất định sẽ mang cậu đi một vòng nhé."
Trân Thanh Phong gật đầu: "Vậy hai người nhất định phải quay lại đó."
Làn môi mỏng của Tưởng Thiếu Tuấn khẽ mỉm cười: "..."
"Được thôi."
Tưởng Thiếu Tuấn ngẩng đầu liếc nhìn Lữ Kỳ, Lữ Kỳ lập tức hiểu ra, vội vã nói: "Tôi lại sao thế này, mãi mê nói chuyện đến quên cả giờ giấc mất rồi. Chúng ta còn có công vụ cần phải giải quyết, bây giờ chắc là cũng sắp tới lúc rồi, không kịp ở lại ăn cơm đâu. Em họ à, chúng ta mau xuất phát thôi nào!"
Tưởng Thiếu Tuấn gật đầu, từ tốn nói: "Đi thôi."
Bà Trần nói với theo: "Thảm lông này thì sao..." Tưởng Thiếu Tuấn lãnh đạm, vẫy vẫy tay: "Cái này là tặng cho bác gái đấy ạ."
Trần Thanh Phong cười nói: "Mẹ nhận lấy đi. Mẹ mà không nhận, anh ấy khẳng định sẽ không thoải mái trong lòng. Nếu như nhà chúng ta thành tâm tặng lễ vật, người khác lại không chịu nhận, trong lòng không phải cũng khó chịu hay sao? Suy bụng ta ra bụng người, anh Thiếu Tuấn chắc là cũng khó chịu như vậy đó! Mẹ nhận lấy đi, anh ấy dù sao cũng là người thành phố, cũng đâu có thiếu mấy món đồ này. Đúng rồi, chúng ta hãy lưu phương thức liên hệ đi, để cho dễ thuận tiện thường xuyên qua lại."
Trân Thanh Phong nhìn về phía Lữ Kỳ, nửa đùa nửa thật nói: "Vị anh trai này, anh thấy tôi nói có đúng không?"
Lữ Kỳ nở nụ cười nham hiểm, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ sợ không được tiện cho lắm."
Biểu cảm có thể nói là bên ngoài cười nhưng bên trong không cười.
Trần Thanh Phong lại cứ như trẻ con nói tiếp: "Anh trai này, anh cứ khách sáo làm gì cơ chứ..."
"Thời gian không còn sớm." Tưởng Thiếu Tuấn giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, nghiêm túc nói: "Đã đến lúc chúng tôi thật sự phải đi rồi."
Lữ Kỳ liên tục gật đầu: "Đi đi đi."
Hai người nhanh chân rời khỏi nhà họ Trần, xe của họ đang để ở đại đội. Vừa lên được xe, Tưởng Thiếu Tuấn đã ra lệnh nổ máy xe rời đi ngay.
Lữ Kỳ lập tức bộc lộ sự khó chịu nói: "Thật là làm anh tức chết mà."
Tưởng Thiếu Tuấn dựa vào ghế xe, khóe miệng nở nụ cười trào phúng: "Rốt cuộc cũng chỉ là người nhà quê, không có kiến thức lại ham món lợi nhỏ mà thôi."
"Bởi vậy anh đã nói với em rồi, chúng ta cũng chẳng cần tới làm gì! Em nhìn xem cái đám nhà quê dốt nát đó, thật là chướng mắt anh!" Lữ Kỳ chướng mắt nhất là những người tay lấm chân bùn, nói năng số sàng. Hắn giễu cợt nói: "Nhìn cái nhà đó anh đã thấy tởm rồi, chưa nói đến mấy món đồ ăn đó, khen cái gì mà lố lăng. Nói thật anh thấy chúng ta mang đến mấy món lễ vật đó thật là uổng phí."
"Cái mạng của Tưởng Thiếu Tuấn này cũng không phải là một chút đồ vật có thể so sánh được!" Tưởng Thiếu Tuấn nhìn ra ngoài cửa kính xe, lạnh lùng nói: "Nếu chúng ta cũng đã tặng đồ vật rồi, về sau có gặp lại cũng coi như không quen biết là được!"
Hắn đưa tay phủi phủi bộ quần áo đang mặc, phảng phất như sợ lây dính cái bệnh ôn dịch gì đó, nói: "Nơi chốn khỉ ho cò gáy này cũng chỉ có thể tạo ra mấy thành phần người như thế này mà thôi.
Lữ Kỳ đưa tay làm thủ thế cắt cổ: "Nếu em muốn, chúng ta có thể..."
Tưởng Thiếu Tuấn lắc đầu: 'Không cần đâu! Dù sao họ cũng đã cứu eml"
Tưởng Thiếu Tuấn điểm điểm ngón tay lên cửa kính xe, nói: "Đi thôi, chúng ta đi đại đội Dương Liễu, xem đứa em họ của chúng ta đang sống như thế nào rồi."
Lữ Kỳ lập tức nở nụ cười, hàm ý sâu xa nói: "Nghe nói bên kia còn có minh tinh điện ảnh đang quay phim."
Tưởng Thiếu Tuấn cười lạnh: "Minh tinh điện ảnh thì tính là cái gì."
Lữ Kỳ lập tức bày ra bộ mặt nịnh hót: "Em họ đúng là có kiến thức rộng rãi mà."
Hắn lại nhắc tới: "Đúng rồi, em họ, cái cô Tô Tiểu Đường kia?"
Tưởng Thiếu Tuấn mở miệng lạnh nhạt: "Giữ cô ấy ở trong huyện làm một cái công tác nào đó, tuyệt đối không để cho cô ấy về quê. Tuy rằng cô ấy đã kết hôn rồi, nhưng xem ra vẫn có vài phần thú vị, có chút nhu nhược và đáng thương."
Lữ Kỳ liên tục gật đầu: "Anh biết mình phải làm gì rồi."
Tưởng Thiếu Tuấn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lữ Kỳ, chậm rãi nói: "Em ở thêm mấy ngày nữa sẽ quay lại thành phố Y, nếu anh có sắp xếp cho Tô Tiểu Đường làm công tác gì đó thì cũng đừng có lãng phí. Em sẽ không ngại đề bạt anh... Mấy lời còn lại không cần nói cũng biết. Lữ Kỳ bày ra vẻ mặt đáng khinh, bật cười nói: "Anh cảm ơn em họ trước."
Tưởng Thiếu Tuấn cười lạnh: "Đều là anh em trong nhà, anh hà tất gì mà phải nói mấy lời khách sáo này. Dù sao cũng chỉ là một cô gái tự hiến bản thân mà thôi, cũng chẳng có hiếm lạ gì.
Bên này xe chậm rãi rời đi, bên kia người nhà họ Trần đều không thể tưởng tượng nổi ai cũng nhìn chằm chằm Trần Thanh Phong, không ngờ tới anh lại có thể làm ra mấy chuyện như vậy, vừa nịnh nọt còn bợ đỡ, khiến cho ai cũng cảm thấy không thoải mái.
Đến bọn họ là người nhà quê cũng không thể chịu nổi mấy cái lời nói buồn nôn như vậy nữa, huống hồ gì mấy người kia.
Cũng quá là nịnh hót rồi!
Cũng bởi ánh mắt của người trong nhà nhìn Trân Thanh Phong quá rõ ràng, cho nên anh liền lạnh căm nói: "Mọi người thật đúng là không biết đâu là tốt đâu là xấu. Em mà không làm như vậy, cha mẹ có thể không biết xấu hổ mà nhận lấy lễ vật sao? Em không làm như vậy, bọn họ có thể không cần ăn, mà còn cho chút ta một chút thức ăn sao? Nếu em không làm như vậy, bọn họ lâu lâu lại tới, chúng ta có ai cản được không? Những người đó chính là người của Cách Ủy Hội đó! Mọi người đang quên hết cái đám binh lính ở trong thành có hình dạng như thế nào rồi phải không? Hắn ta chính là chỉ huy của cái đám đó đó, mọi người có còn muốn hắn thường xuyên ghé thăm nữa hay không?”
Anh lập tức nói liên hồi khiến cho cả nhà tỉnh táo ra không ít.
Trân Thanh Phong nhìn về phía đại đội trưởng, nói: "..."
"Đại đội trưởng, cháu cũng xem bác như người trong nhà, người nói thử xem cháu làm như vậy có cái gì không đúng không ạ?!"
Đại đội trưởng cũng không biết trả lời như thế nào, cho nên chỉ miễn cưỡng nói: "Cũng không có cái gì là không đúng cải! Chỉ là thanh danh của cháu... s› Trần Thanh Phong lắc đầu, nở nụ cười: "Thanh danh giá trị bằng mấy đồng tiền ạ? Chưa nói đến việc cháu đây là xả thân vì cả nhà. Cái tên họ Lữ kia, vừa nhìn là biết hắn ta là tên chuyên kiếm chuyện ức hiếp người khác, hắn gán cho chúng ta một cái danh hiệu ham hư vinh, một cái thôn nhỏ mê lợi ích, thích nịnh nọt, chủ yếu là bởi hắn nhìn thấy trong thôn chúng ta cũng có thể cấp cho hắn chút lợi ích, lâu lâu dẫn người xuống vơ vét một chút. Nhưng bọn họ hiện tại ghét bỏ cháu, cho nên chắc chắn sẽ không muốn đến đây, sợ là sẽ gặp phải cháu lân nữa."
Đại đội trưởng gật đầu: "Cháu hóa ra cũng tự hiểu lấy chính mình đấy!"
Trân Thanh Phong cười cợt: "Sống làm người nhất định phải cân nhắc chứ ạ."
"Nhưng bác cứ cảm thấy mọi chuyện cũng không cần phải làm quá lên như Tiểu Lục nói đâu, đại đội chúng ta dù sao cũng cứu mạng chủ nhiệm Tưởng kia cơ mà, không lẽ họ lấy oán báo ân chứ?" Đại đội trưởng nói thêm.
"Làm sao bác biết được là không đến mức độ đó? Thời buổi này có cái gì là chắc chắn đâu ạ! Mọi người không thấy ở trong thành phố kia, có biết bao nhiêu người bị người nhà mình bán đứng sao ạ! Thôi thì cứ dọa dẫm những người đó trước đi, chặt đứt hết hệ mới coi như là yên ổn." quan Anh lại sâu kín nhìn đại đội trưởng, nghiêm túc nói: "Cháu là vì ai, cháu là vì chính cháu hay sao ạ? Hay là vì nhà họ Trần? Cháu là vì cả cái đại đội này đấy ạ!"
Đại đội trưởng chỉ có thể gật đầu đáp: "Tốt lắm! Cháu là đứa hiểu chuyện, cháu làm tất cả là vì đại đội!"
Trần Thanh Phong lại thuận thế kiếm chút lợi ích: "Cháu là vì đại đội của mình hy sinh cả danh dự, bác có thể cho cháu chút điểm khen thưởng được không?!"
Đại đội trưởng: "..."
Kế toán Trần cao giọng quát: "Con câm miệng lại ngay cho chai"
Trân Thanh Phong ủ rũ nói: "Thật là uổng công cho con đã quên mình vì người khác." Bà Trần bất thình lình nhớ tới hai đứa con dâu của mình, lớn giọng hỏi: "À đúng rồi, Tiểu Mạch cùng Điềm Điềm đâu rồi?"
Trân Thanh Phong không thèm để ý đến bộ dạng hiện tại: "Giữa trưa hôm nay hai người họ đã đi đến nhà đại đội trưởng ăn cơm rồi ạ! Nhà ta nhiều khách khứa như vậy, cũng đâu thể nào đủ chỗ cho tất cả ngồi đâu ạ! Chưa kể đến bọn họ đều là phụ nữ trẻ có chồng, cũng không nên gặp khách lạ đâu ạ..."
Bà Trân gật gật đầu: "Con nói cũng có lý."
Trân Thanh Phong nở nụ cười nịnh nọt nói: 'Mẹ à, mẹ mở thảm ra cho con xem một chút với, đóng gói kỹ lưỡng như vậy, con còn chưa thấy được cái gì cải"
Bà Trần quát to: 'Không được đâu."
Trân Thanh Phong không cam lòng chỉ hai hộp bánh quy: "Bánh quy kia thì sao ạ?' "Không được.' Bà Trần bay nhanh đến cầm hộp bánh quy trong tay, cao giọng nói: "Đồ ăn quý giá như vậy, cho con ăn cái rắm ấy mà chol"
Trân Thanh Phong bày ra bộ mặt buồn bã cùng với sự bất đắc dĩ: "Mọi người hãy nhìn xem, đây mà là mẹ ruột hay sao chứ!”
"Con câm miệng cho cha." Kế toán Trân cũng không nhịn nổi nữa, ông đột nhiên quát to.
Ông từ đầu đến giờ cũng đã suýt mấy lần tức giận đến sắp phun trào. Nhưng nghĩ tới việc anh là vì muốn tốt cho cả nhà, nên ông mới chịu đựng, hiện tại thật đúng là nhịn không được nữa mà.
Trân Thanh Phong quay sang hỏi Đại đội trưởng: "Bọn họ lần này lại đây có phải là liền đến nhà họ Trân đúng không ạ? Lúc cháu đưa hắn ta đến bệnh viện công xã còn có vài người khác nữa mà ạI"
Lúc ấy Tô Tiểu Mạch ngoại trừ kêu đại đội trưởng, còn gọi thêm mười mấy người tới giúp.
Đại đội trưởng: "Đều có cả! Nhà cháu là nhà phát hiện đầu tiên, với lại di chuyển chiếc xe đó ra, cho nên được hai hộp bánh với cả một cái thảm lông. Những người khác chỉ cần là có giúp đỡ vào ngày hôm đó thì đều có một cặp áo gối và một túi điểm tâm. Nhà bác với nhà cháu giống nhau, cả hai đều được hai hộp bánh và một cái thảm."
Đại đội trưởng cũng đã từ chối nhiều lân không muốn nhận, nhưng họ cũng kiên trì lắm, không nhận thì sẽ không chịu buông tha.
"Lễ vật của nhà bác nhìn sơ cũng thấy là quý giá, cài này hình như do nghệ nhân nổi tiếng làm ra, không biết là phải mất bao nhiêu tiền để mua nữa!"
Người nhà họ Trân cũng thử tính toán sơ qua, cả nhà đều cảm thấy hốt hoảng.
Đại đội trưởng nhăn nhó nói: "Giờ cũng không biết phải làm như thế nào? Món lễ vật quý trọng như vậy, bác cũng không biết phải làm sao mới vẹn cả đôi đường đây này!"
Bởi vì vị chủ nhiệm Tưởng kia cứ nài nỉ phải nhận, bây giờ ai cũng hoang mang không biết có nên nhận hay không, một phần ông cũng không quá kiên định để từ chối, cuối cùng cũng đã thu rồi, đại đội trưởng cũng ngượng ngùng, ông cảm thấy thực sự rất khó xử.
Trân Thanh Phong đúng lý hợp tình phân trần: "Bác cực khổ liên hệ với mọi người để đưa hắn ta đi bệnh viện, lại đi công xã vay tiền trả viện phí cho hắn, vất vả chật vật như vậy, cháu cảm thấy bác nhận hộp quà này cũng chẳng có gì là không xứng đáng cả. Người khác có thể nói ra nói vào cái gì được chứ ạ? Cháu thấy bác cũng đừng có lo nghĩ nhiều quá."
Đại đội trưởng thở dài một tiếng, nói: "Haizz... bác chính là cảm thấy không ổn cho lắm."
"Không có gì là không ổn cả bác ạ! Dù sao chúng ta đây cũng là danh chính ngôn thuận nhận mà. Chúng ta hết lòng cứu người, không lẽ người ta được cứu, biết ơn người cứu mình, mang lễ vật đến để trả ơn, chúng ta cũng không được nhận hay sao ạ? Cháu thấy bác cùng với cha cháu chính là lo lắng thái quá, căn bản là không cần thiết phải như vậy đâu ạ.
Anh đưa tay cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu dùng bữa: "Thức ăn này ăn cũng được, mà bọn họ lại ghét bỏ. Haizz... thật là lãng phí quá đi mà."
Còn nói cái gì mà có việc với không có việc, rõ ràng là ghét bỏ đồ ăn của nhà họ đây mài
"Được rồi, con mau im miệng đi!" Kế toán Trần lại mở miệng kêu anh yên lặng.
"Được thôi, con sẽ im. Cha xem cha đi, hở chút là kêu con im lặng. Con cũng không muốn ở nhà nữa, con đi gọi vợ của con về đây." Trần Thanh Phong lê giày ra cửa, bước đi càng nhanh hơn. Anh nhớ vợ của anh, đúng là một ngày không gặp như cách ba cái mùa thu.
"Bác gái à." Trần Thanh Phong nhanh chân bước vào cửa, vui tươi hớn hở nói: "Con tới đón vợ của con về nhà ạ."
"Hả? Sao lại nhanh như vậy đã đi rồi à2" Vợ của đại đội trưởng tò mò hỏi.
Trần Thanh Phong cũng kiên nhẫn giải thích: "Vâng họ đi rồi, nói là có việc gấp nên phải rời đi."
Khương Điêm Điềm cũng nhanh như chớp vụt ra, nhanh nhảu nói: "Về nhà thôi!"
Cô quay đầu lại nhìn về phía Tô Tiểu Mạch, tươi cười nói: "Chị năm à, chúng ta đi thôi!"
Tô Tiểu Mạch: "Được." Cô suy nghĩ một chút, cũng lựa lời hỏi Trân Thanh Phong: "Sao họ lại rời đi nhanh như vậy chứ?"
Ba người đi hướng về phía nhà họ Trần, ngoài trời gió thổi từng cơn khiến cho Khương Điềm Điềm cảm thấy lạnh, cô từ từ rúc vào lòng Trần Thanh Phong, anh đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai mới tự nhiên đưa tay ôm cô vào lòng, rồi mới chậm rãi trả lời Tô Tiểu Mạch: "Bị em chèn ép tức quá nên bỏ đi, ngoài ra có thể là do ghét bỏ thức ăn của nhà chúng ta, đâm ra bọn họ không muốn ăn ạ." "Em hóa ra cũng tài giỏi như vậy." Tô Tiểu Mạch thật lòng cảm khái một câu.
Khương Điềm Điềm lập tức hất cằm nói: "Anh Tiểu Phong của em rất lợi hại."
Tô Tiểu Mạch bật cười, có điều tươi cười không rạng rỡ cho lắm, ngược lại mang theo một chút hận ý cùng ưu sầu: "Bọn họ về rồi, sau này có còn quay lại không?" Cái cô sợ nhất đó chính là nhà cô cùng bọn khốn đó kết thành thân thích, sau nay sẽ rất là có hại. Cô cũng không thể trốn tránh suốt đời.
"Thật ra em cũng không biết chắc được. Nhưng em đoán tỷ lệ bọn họ quay lại không cao lắm, có thể là vì họ ghét bỏ em." Trân Thanh Phong cười ha hả: "Em tự hủy hoại thanh danh của chính mình, mang bọn họ tống cổ đi đó."
Tô Tiểu Mạch nở nụ cười: "Cảm ơn em." Cô tựa hồ nghĩ tới cái gì, anh hỏi thêm: "Lần này là ai tới vậy? Chỉ có một người kia thôi hay sao?"
Trân Thanh Phong lắc đầu: "Không phải đâu ạ, còn có một người đàn ông họ Lữ, đến từ trong huyện, một tài xế và ba tên đàn ông đi theo nữa."
Tô Tiểu Mạch gật đầu: "Chị biết rồi."
Nếu là họ Lữ, Tô Tiểu Mạch chắc chắn tên này chính là Lữ Kỳ.
Lữ Kỳ là anh họ của Tưởng Thiếu Tuấn, tuy nói bọn họ là anh em bà con, nhưng Lữ Kỳ làm sao có thể so sánh được với Tưởng Thiếu Tuấn. Cha của Tưởng Thiếu Tuấn chính là rất có thế lực. Nhà của Lữ Kỳ chỉ là một gia đình bình thường, hiện tại Lữ Kỳ có thể đi đến tình trạng này, tất cả đều là do Tưởng Thiếu Tuấn nể tình người trong nhà dìu dắt hắn.
Cho nên đời trước, Lữ Kỳ là chó săn số một của Tưởng Thiếu Tuấn. Tưởng Thiếu Tuấn thì bày ra một bộ dạng thanh cao lại thâm tình, còn bất kỳ chuyện xấu gì cũng do một tay Lữ Kỳ làm.
Nhưng Tô Tiểu Mạch biết rất rõ, Lữ Kỳ kỳ thật đều là bị Tưởng Thiếu Tuấn sai sử, kẻ để tiện nhất chính là kẻ lòng mang âm mưu mà tỏ ra mình đạo đức.
"Cái người họ Lữ mà em nhắc đến, hẳn là cái tên Lữ Kỳ trong huyện, tính cách tàn nhẫn, thích đấu đá, làm đủ chuyện ác, người trong huyện nhắc đến hắn đều phỉ nhổ, muốn xé xác hắn. Đáng tiếc là trong tay hán có quyền lực." Tô Tiểu Mạch nhàn nhạt nói.
Vốn dĩ cô định sống một cuộc đời an ổn, kiếm tiền và gây dựng sự nghiệp, sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc cùng với chồng mình.
Nhưng bọn khốn này lại tự dưng xuất hiện làm thay đổi kế hoạch của cô. Đừng nhìn thấy cô vẻ ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã mạng hận ý ngút trời.
Tuy rằng những chuyện này xảy ra ở đời trước của cô, đời này vẫn chưa có xảy ra, nhưng bắt cô xem tất cả như chưa có gì xảy ra thì cô thật sự không làm được.
Khương Điềm Điềm lại có chút hiếu kỳ quay sang hỏi: "Nếu anh em bà con dòng họ của họ tài giỏi, lợi hại như vậy, thì vì cái gì mà lại không giúp đỡ Trì Hiểu Hồng để cô ấy phải xuống ở nông thôn như thế này? Bọn họ không phải đều là anh họ của Trì Hiểu Hồng sao?Chẳng lẽ một chút cũng không muốn trợ giúp Trì Hiểu Hồng ư?"
Trân Thanh Phong cũng có chung thắc mắc: "Đúng rồi ha, bọn họ đều lợi hại như vậy! Thì tại sao Trì Hiểu Hồng còn phải xuống nông thôn làm việc nhỉ?"
Vấn đề này Tô Tiểu Mạch cũng không biết, vì đời trước cô căn bản không quen biết Trì Hiểu Hồng.
Mà Khương Điềm Điềm trong lúc đọc tiểu thuyết cũng chỉ biết qua loa là hai nhà có gia cảnh tương đối giống nhau, cho nên cũng không có qua lại giúp đỡ gì.
Nhưng cô càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì đó sai sai! Nếu thật sự chỉ là quan hệ bình thường không thân thiết, vậy thì Tết nhất, Tưởng Thiếu Tuấn kia vì cái gì còn muốn tới đại đội Tiền Tiến để thăm Trì Hiểu Hồng vậy chứ?
Nhưng nếu quan hệ thật sự tốt đẹp, sao hắn lại không biết việc Trì Hiểu Hồng đã được điều đi đại đội Dương Liễu?
Càng nghĩ càng thấy mâu thuẫn.
Khương Điềm Điềm lắc lắc đầu: 'Không thể hiểu được mà." Trần Thanh Phong xoa xoa đầu Khương Điềm Điềm, nói: "Không hiểu được thì không cần hiểu, dù sao chuyện của bọn họ cũng không liên quan đến chúng ta."
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Anh nói rất đúng."
Tưởng Thiếu Tuấn cùng Lữ Kỳ xuất hiện như một cơn gió lốc lập tức càn quét hết đại đội Tiền Tiến, khiến cho hết người này đến người kia đều hối hận, tại sao ngày đó lại đến đại đội Dương Liễu xem người ta đóng phim làm cái gì, nếu lúc đó họ ở nhà, nói không chừng còn có thể cứu người rồi nhận lễ vật quý giá.
Có một số người càng hối hận đến tự đám bởi hôm đó Tô Tiểu Mạch đi tìm người đến giúp, họ ngực mình, từ chối không giúp, vậy nên cũng không có xuất hiện.
Bây giờ đến quà còn chẳng có. Hiện tại nhìn thấy những người hôm ấy đi giúp đỡ, ai cũng nhận được lễ vật, lòng họ buồn bực gần chết.
Tóm lại chuyện này lập tức nổi lên như cồn, cùng với chuyện đóng phim của đại đội Dương Liễu và án trộm cướp ở đại đội Liên Hoa trở thành những đề tài đứng đầu trong thôn, ai ai cũng biết. Mấy người này xuất hiện trong thôn, tặng nhiều lễ vật, thật khiến cho nhiều người động tâm tư.
Nếu là nhà mình có một người con rể như vậy thì cũng coi như là trúng số độc đắc rồi.
Ai cũng mong họ quay lại càng sớm càng tốt.
Chẳng qua cũng không ai biết được những người này thời điểm nào sẽ lại đến!
Vốn dĩ các thiếu nữ trong thôn đều cảm thấy, người đàn ông tốt phải nên giống Trần Thanh Phong trắng nõn, văn nhã, cao gầy, trên mặt lúc nào cũng mang ý cười tràn đầy.
Nhưng ở hiện tại quan điểm của họ đã thay đổi, bọn họ cảm thấy đàn ông tốt phải giống như vị chủ nhiệm Tưởng kia vậy. Đẹp trai, nam tính, sang trọng lại còn quý phái. Trên người mặc áo nỉ cùng quần nỉ được may một cách tinh tế, tỉ mỉ, khoác bên ngoài một chiếc áo lông màu trắng chói mắt, mang đôi giày da bóng loáng, còn có chiếc xe hơi riêng vô cùng xa xỉ.
Đây mới là đàn ông đích thực! Người đàn ông như vậy, cùng với những người đàn ông họ đã từng gặp đều vô cùng khác nhau. Quả thực giống như trên trời với dưới đất, cao đến nỗi không thể nào với tới.
Tóm lại Tưởng Thiếu Tuấn ở trong thôn thật đúng là tạo nên một cơn phong ba.
Tô Tiểu Mạch nghe được những lời các thiếu nữ kia bàn luận về Tưởng Thiếu Tuấn, trên mặt còn ửng hồng e thẹn. Cô không kiềm nén được sự khinh bỉ trong lòng, liền cười lạnh một tiếng.
Sống ở đời cũng đừng chỉ tập trung nhìn người qua vẻ bê ngoài, nếu chỉ nhìn bề ngoài chúng ta thật không biết người đối diện mình là người hay là quỷ. Giống như Bạch Cốt Tinh, bên ngoài xinh đẹp, bên trong cũng chỉ là một bộ xương khô.
Tô Tiểu Mạch cũng tương đối tin tưởng Khương Điềm Điềm, cho nên ở trước mặt Khương Điềm Điềm cô đều dành những lời nói chân thành nhất để nói với cô, không dối gat điều gì.
Không nghĩ tới Khương Điềm Điềm lại khuyên ngược lại cô: "Nói tóm lại, em thấy cũng không có gì đâu! Dù sao mọi người đều biết rằng họ sẽ không có khả năng lọt vào mắt của hắn ta. Chỉ là miên man suy nghĩ một chút để thỏa mãn tâm tình thiếu nữ mà thôi ạ. Còn sót lại một câu mà Khương Điềm Điềm chưa nói.
Bởi vì nhìn hình ảnh này giống hệt với thời điểm các thiếu nữ theo đuổi thân tượng ở hiện đại, không đời nào có chuyện người hâm mộ cùng thần tượng yêu nhau rồi ở bên nhau. Chuyện đó chắc chắn là không thể xảy ra rồi, cho nên thôi cứ mặc kệ họ đi.
"Chị có tin hay không, nếu như ngày mai đại đội có tin tức gì mới thì mấy cô gái này sẽ lập tức quên hắn ta ngay."
Quả nhiên không cần đến ngày mai, chỉ vừa mới nhá nhem tối, có một người nhìn thấy Tô Tiểu Mạch, liền lớn tiếng gọi: "Tiểu Mạch!"
Tô Tiểu Mạch dừng bước chân, cô quay sang hỏi: "Thím à có việc gì sao ạ?"
"Nghe nói chị ba của cháu đi vào trong thành phố để làm việc hả? Nghe nói là đang đi làm ở trong một cái xưởng dệt nào đó ở trong huyện!" Mặc dù đang nói nhưng bà thím lớn tuổi vẫn luôn nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Tô Tiểu Mạch: "Hai người là chị em, chắc cháu cũng biết chút gì đó đúng không?"
Tô Tiểu Mạch đưa mắt nhìn bà thím lớn tuổi này thật lâu, đến tận lúc bà ấy thấy xấu hổ, cô mới chậm rãi mở miệng nói: "Cháu và nhà họ Tô đã sớm đoạn tuyệt quan hệ không qua lại với nhau lâu rồi ạ! Thím ở trong thôn cũng chưa nghe nói qua hay sao ạ?”
Cô lạnh lùng nhìn người khác, đem đến cho người ta cảm giác cô rất hung dữ.
Bà thím cố giữ lấy bình tĩnh, nở nụ cười: "Chị em ruột thịt mà sao có thể nói kết thúc là kết thúc chứ. Thím cảm thấy...
"Gia đình thím không có rơi vào hoàn cảnh của cháu, cho nên một chút nỗi đau cháu chịu thím cũng không cảm nhận được. Cuộc đời cháu ghét nhất là mấy người cái gì cũng không hiểu lại tỏ ra mình hiểu rõ ràng lắm, rồi nói cái gì mà sống là phải biết tha thứ, ông trời có mắt. Nếu cháu có khả năng thì chắc chắn sẽ cho người đó trải nghiệm những gì mà người khác đã chịu đựng, để xem lúc đó có còn đường hoàng nói mấy lời rỗng tuếch như vậy hay không, nhưng mà thím ơi, cháu không phải là nói thím đâu ạ..."
Thể loại lòng người lúc nóng lúc lạnh này, cô cũng gặp nhiều rồi, Tô Tiểu Mạch cũng là người có hiểu biết, cho nên cô cũng không quá để tâm đến chuyện người khác cư xử vô duyên, cô nở nụ cười nói: 'Cháu xin phép đi trước đây ạ."
So với những lời lạnh nhạt của Tô Tiểu Mạch thì nhà họ Trần lại nghe ngóng được nhiều tin tức hơn.
Nghe nói Tô Tiểu Đường trong lúc đẻ non phải nằm viện, vô tình gặp được một nhân vật lớn cũng nằm viện với cô ta, vị kia thấy cô làm một người phụ nữ sống trên đời không dễ dàng gì, liền sắp xếp cho cô một công việc ở trong huyện. Tuy rằng chỉ là làm việc thời vụ nhưng quan trọng là được làm ở công hội.
Cái phân xưởng đó cũng không phải là phân xưởng bình thường để ai muốn vào làm thì vào.
Có nhiều người đến mơ tưởng được vào đó cũng chưa chắc được vào.
Bởi vì chuyện lân này của Tô Tiểu Đường cho nên tất cả mọi người trong các thôn đều cảm thấy con gái nhà họ Tô, người nào người nấy đều may mắn vô cùng!
Tùy tiện là có thể gặp gỡ được người tài giỏi, vốn dĩ họ cảm thấy Tô Tiểu Mạch có thể đi làm thì đã tốt lắm rồi. Không nghĩ tới rằng vận khí của Tô Tiểu Đường lại càng tốt Bởi vì việc này, mặc kệ là nhà chồng của Tô Tiểu Đường hay là nhà mẹ đẻ của cô cũng đều vui vẻ vô cùng.
Bọn họ đi đâu cũng kể, hận không thể phát lên đài phát thanh cho mọi người đều biết.
Mà những người khác trong thôn cũng ngo ngoe rục rịch, nếu như cứ mãi ở trong thôn mà cả đời ngu ngốc thì cũng không được!
Cây dời chỗ thì chết, người dời chỗ thì sống, phải đi nhiều một chút, đi dạo công xã nhiều hơn một chút, như vậy mới có thể có cơ hội nhiều hơn. Hơn nữa cơ hội đều là dành cho người có chuẩn bị.
Mắt thấy sắp chuẩn bị cày bừa cho vụ mùa mới, trong lòng ai cũng nhốn nháo muốn tìm đường phát triển cho chính mình.
Một là tranh thủ đi đại đội Dương Liễu tìm cơ hội đóng phim, hai là chạy về hướng công xã tìm cơ hội có việc làm, trong lúc nhất thời người trong thôn cũng không còn lại nhiêu người lắm.
Đại đội trưởng tới cửa nhà họ Trần, cùng kế toán Trần nhắc mãi: 'Mấy ngày này, trong lòng mọi người đều nhốn nháo hết cả lên, bọn họ xôn xao quái"
Kế toán Trần: "Qua mấy ngày nữa, khi bắt đầu làm việc thì sẽ ổn định lại thôi." Đại đội trưởng cũng gật đầu: "Chỉ mong được như vậy thôi."
Ông thật tâm cảm thấy nhà họ Trần có Trần Thanh Phong thật là khiến lòng người không yên. Người này cả ngày lười biếng, lúc nào cũng chỉ biết ăn ăn uống uống, chết cũng không biết hối cải mà.
Ông nhìn một vòng mấy thanh niên trẻ trong thôn chẳng có người nào nên hồn, một cô gái như Trì Hiểu Hồng đã có thể khiến một đám thanh niên tranh giành đến sức đầu mẻ trán, xua đuổi nhau như xua vịt, có người còn đòi sống đòi chết.
Có một số việc người khác không thể hiểu nhưng ông lại hiểu rất rõ.
Có vài gia đình xào xáo không đồng ý cưới Trì Hiểu Hồng cho con trai họ, mấy thằng nhóc đó đòi sống độc thân suốt đời, kiên quyết không cưới ai ngoại trừ Trì Hiểu Hồng.
Thử hỏi nói năng như vậy có còn là con người nữa hay không?
Cho nên ông càng hiểu rõ thì lại càng cảm thấy không đáng tin.
Trải qua vài chuyện trong thời gian qua, mặc kệ là Tưởng Thiếu Tuấn đến làm cho thôn náo nhiệt bao nhiêu, nhưng ông cũng phải công nhận tính cách người này vô cùng chững chạc, ổn trọng lại còn quyết đoán.
Đại đội trưởng cảm khái trong lòng, đúng là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, nếu chẳng phải như vậy thì ông cũng thật mong con trai của ông có thể được giống như người ta.
Vốn dĩ ông còn cảm thấy Trần Thanh Phong không ổn, hiện tại mới hiểu được, thanh niên này không phải không được mà là không muốn thể hiện ra mà thôi.
Tuy làm việc có chỗ lười biếng, nhưng khi gặp chuyện gì lớn thì giải quyết đâu đó rõ ràng, một chút hồ đồ cũng không cói
Ở đại đội này có được người như vậy đã quá quý hiếm rồi.
"A a al" Một giọng nữ thét đến chói tai vang lên, khiến cho người khác phải đinh tai nhức óc. Đại đội trưởng cùng kế toán Trần đang ngồi ở trong phòng cũng nghe được rất rõ ràng.
Hai người lập tức đứng thẳng người dậy, chạy nhanh đi ra ngoài: "... Xảy ra chuyện gì vậy hả?"
"Nhà họ Phạm có ăn trộm!"
Đại đội trưởng lập tức biến đổi sắc mặt, chạy nhanh xông ra ngoài.
Hôm nay Khương Điềm Điềm vừa lúc đem hết sách tập viết cô vừa viết xong, còn đang sửa sang lại, đây cũng là nguyên do đại đội trưởng đến đây ngày hôm nay, chính là để kiểm tra mấy quyển sách này. Không ngờ tới bên ngoài lại xảy ra chuyện như thế.
Khương Điềm Điềm vội vàng chạy ra, ngơ ngác hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"
"Nghe nói là nhà ai có trộm." Chị dâu hai Trần lên tiếng đáp: "Để chị đi xem."
"AI Sát ngàn đao!" Lại thêm một tiếng la thất thanh kêu lên.
"Này không phải nhà họ Phạm à!"
"Là nhà họ Tùy, nhà hắn hình như cũng xảy ra chuyện đó!"
Lúc này Tô Tiểu Mạch cũng ra tới: "Em cũng đi xem."
Hết nhà này đến nhà khác đều kêu lên, Khương Điềm Điêềm đi theo phía sau Tô Tiểu Mạch, cô nói: "Giống như mấy cái nhà này đều đang mời bọn trộm đến hay sao ấy?"
Tô Tiểu Mạch gật đầu: "Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra."
Rất nhanh hai người bọn họ đã đến được nhà họ Phạm, lúc này lão thái thái nhà họ Phạm đang ngôi ở trên mặt đất lăn lộn, khóc lóc nước mắt, nước mũi tèm lem, bà kêu lên oai oái.
Lúc này bà cũng không quan tâm trên mắt đất có lạnh hay không, cứ lăn qua lộn lại trên mặt đất. Khương Điềm Điềm đứng ở sau lưng Tô Tiểu Mạch, thấp giọng nói: "Đang êm đẹp mà sao còn cod trộm đột nhập chứ ạ.'
Những vấn đề như vậy không ai có thể trả lời được. Cũng chẳng ai hiểu được là vì sao?
"Bọn đáng chém ngàn dao, bọn mày sao có thể độc ác, nhẫn tâm như vậy cơ chứ. Đem lương thực nhà tạo tích trữ trộm đi hết!!!" Lão thái thái lăn lộn kịch liệt hơn, khóc cũng dữ dội hơn.
Khương Điềm Điềm nhỏ giọng nói: 'Cũng không biết còn được mấy nhà."
Hai người lại nhìn trong chốc lát, mắt thấy bà ta khóc thê thảm quá, nên bọn họ liên cùng nhau quay về nhà.
Nhà họ Trân lúc này cũng không có ai, mọi người đều ở bên ngoài xem náo nhiệt, Khương Điềm Điềm rầu rĩ nói: "Gần đây chuyện này xảy ra cũng rất nhiều lần."
Thời điểm đại đội Liên Hoa xảy ra chuyện, mỗi gia đình đều nhìn thấy rất rõ ràng, còn đặc biệt cẩn thận bảo quản lương thực mình tích trữ được.
Dạo gần đây đều không thấy trộm cướp xuất hiện nên mọi người lơi lỏng quá thành thói quen, để bây giờ bị bọn cướp lợi dụng sơ hở.
Bà Trần chạng vạng tối mới trở về, lớn tiếng nói: "Đại đội chúng ta tổng cộng có năm gia đình bị trộm, đều là nhà tương đối giàu có trong thôn, trong nhà lại không có người trông coi.
Nói đến đây, Bà Trần thở dài thật mạnh: "Haizz... Lương thực tích trữ đều bị trộm, cũng không biết cuộc sống sẽ khó khăn như thế nào nữa đây!"
Khương Điềm Điềm bước đến sau lưng Bà Trần, xoa bóp cho bà rồi nhẹ nhàng nói: "Mẹ cũng đừng u sầu quá, loại chuyện như thế này chẳng ai mong muốn cả. Chúng ta cũng không có cách nào giúp họ, chỉ có thể nhắc nhở người trong nhà mình tự cẩn thận hơn mà thôi."
Bà Trần cười buồn: "Mẹ cũng hiểu được đạo lý này, chỉ có điều trong lòng cảm thấy hơi khó chịu." Đều là người sống chung trong một cái thôn, ai hơi đâu lại mong muốn gia đình người khác gặp chuyện không may kia chứ?
"Con biết là mẹ tốt bụng, suy nghĩ cho người khác. Nhưng con cảm thấy thời điểm này cũng không phải là lúc để đáng tiếc, mà càng là lúc phải cẩn thận! Trong nhà cũng có một ít người hay lui tới, mà cũng có người từ bên ngoài tới, chúng †a lại càng phải chú ý hơn. Miễn cho nhà chúng ta đừng giẫm lên vết xe đổ của mấy nhà khác là được rồi.
Bà Trần lập tức gật đầu: "Đúng... đúng... đúng, con nói rất đúng ý của mẹ." Bà Trần lập tức nói với cả nhà mình: "Nhà chúng ta cũng coi như là nhà giàu có ở trong thôn, rất dễ dàng bị người ta theo dõi, cho nên bắt đầu từ bây giờ phải luôn luôn cẩn thận!"
Khương Điêm Điềm gật đầu phụ họa: "Đúng rồi đó ạ, nhà chúng ta phải vô cùng cẩn thận."
Khương Điềm Điềm suy nghĩ một chút rồi lại nói: 'Con cảm thấy trong thôn xảy ra chuyện thế này, thật ra cũng có thể áp dụng..."
Tô Tiểu Mạch nhìn Khương Điềm Điềm với vẻ mặt hâm mộ. Có một số chuyện cô tin chắc chỉ có Khương Điềm Điềm làm được, những người khác đều không làm được.
Ví dụ như chuyện của mẹ chồng cô đi! Vừa rồi còn lo lắng sốt ruột đến nổi nóng! Hiện tại liền bắt đầu cùng mọi người thảo luận làm như thế nào để có thể bảo vệ lương thực an toàn.
Khương Điềm Điềm thật đúng là người mán, may .
chính là cục cưng nhỏ của mọi người. Phá lệ làm cho người ta cảm thấy yêu thích "Các con mau nói cho mẹ biết, kể cả chúng ta nữa là có mấy cái đại đội bị trộm rồi nhỉ2" Tô Tiểu Mạch bấm ngón tay tính toán, nói: "Chúng ta là lần thứ ba ạ?"
Bà Trần lắc đầu, nói: "Chính xác là lần thứ tư." Đại đội Thanh Miêu chỉ có mỗi một nhà bị trộm, cho nên nhiều người cũng không biết đến.
Nếu tính toán như vậy, thật khiến cho người ta phải run sợ mà, chỉ mới từ lúc ăn tết đến bây giờ đã có đến tận bốn đại đội bị trộm rồi.
"Con khẳng định bọn cướp của khắp các đại đội chắc chắn là cùng một đội, chỉ là không biết bọn chúng làm thế nào để xác định mục tiêu thôi ạ?"
Khương Điềm Điềm nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Con khẳng định là có người theo dõi."
"Cũng không biết bọn họ chọn lựa mục tiêu như thế nào để mà xuống tay." Tô Tiểu Mạch nhíu chặt đôi chân mày, cô thấp giọng nói.
Chuyện này ở đời trước của cô cũng không có xuất hiện qua, cho nên cô cũng không biết ai là ăn trộm, hay rốt cuộc chuyện này là chuyện như thế nào. Tuy nhiên cô vẫn là cảm thấy Khương Điềm Điềm nói rất đúng! Nhóm ăn trộm này là cả một tập thể.
Tô Tiểu Mạch ôn tồn nói: "Theo con đánh giá, nếu là một cái đội gây án, vẫn còn đang ở đại đội chúng ta cũng coi như còn tốt. Chúng ta cứ thử để sơ xảy một món đồ vật nào đó thì có thể bắt được bọn chúng rồi."
"Cũng chưa chắc đâu ạ, chúng ở trong tối, còn chúng ta thì ở ngoài sáng!" Khương Điềm Điềm nhắc mãi một câu.
Tô Tiểu Mạch gật gù: "Em nói cũng có ý đúng."
Mẹ chồng nàng dâu đang cùng nhau thảo luận vấn đề này. Một lúc sau, vài người khác cũng lần lượt trở vê, mỗi người kể một ít tình huống hiện tại. Nghe nói nghiêm trọng nhất không phải nhà họ Phạm, mà là nhà họ Tùy. Tùy lão thái đang ở nhà buồn bực đến nỗi sống không bằng chất.
Bà Trần ngẫm nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Không có việc gì thì các con cũng đừng đi xem náo nhiệt nữa. Bọn họ cứ như vậy khóc nháo nhào hết cả lên, nói không chừng sẽ tự làm thương chính mình, không khéo cũng làm thương những người vây xem. Như vậy không đáng chút nào."
"Dại"
"Con đi nấu cơm đây ạ." Tô Tiểu Mạch đứng dậy nói.
"Ọe... ọe... !" Tô Tiểu Mạch đột nhiên cảm thấy khó chịu và buồn nôn, cô đưa tay vịn vào vách tường rồi đứng thẳng dậy.
Khương Điềm Điềm lập tức tiến lên đỡ cô: "Chị năm, chị có sao không?"
Tô Tiểu Mạch lắc đầu, nói: 'Không có việc gì, chỉ là đột nhiên đứng dậy, chắc máu chưa lưu thông nên thấy đầu óc có hơi choáng váng."
"Ai mà đầu óc choáng váng lại bị buồn nôn kia chứ! Chị năm hay là chị có cái đó rồi ạ?" Khương Điềm Điềm mở to đôi mắt tròn sáng lấp lánh nhìn Tô Tiểu Mạch, trên khuôn mặt đều là ý cười.
Nếu không phải Tô Tiểu Mạch đột nhiên nôn ọe một chút, cô chắc hẳn là đã quên rồi. Theo như tình tiết trong tiểu thuyết Tô Tiểu Mạch chắn hẳn là mang thai.
Cô vừa nói xong, cả nhà bỗng lâm vào khoảng lặng đến lạ thường.
Mấy chị dâu trong nhà đều nhìn thẳng vào bụng Tô Tiểu Mạch, cô nhấp môi, đỡ cái bụng của mình, thấp giọng nói: "Con cũng... Không biết, nhưng hình như con cũng có chút cảm giác không đúng."
Đời trước hình như cô cũng mang thai trong giai đoạn này. Sau đó thì cả cuộc đời cô cũng không thể nào có cảm giác mang thai được nữa. Lần này lại có... cảm giác xúc động bỗng chợt ùa về.
"Tiểu Mạch con chạy nhanh vào nhà ngồi, chuyện ở trong phòng bếp không cần con làm nữa!" Bà Trần lập tức đi đến bên cạnh cô: "Cũng không được, thôi đứng lên đi... đi... đi... mẹ dẫn con đi lên bệnh viện khám."
Khương Điềm Điềm lập tức nói theo: "Đúng... đúng vậy đó ạ... khám sớm một chút, chúng ta cũng sớm biết có phải có em bé hay không để còn biết chuẩn bị sớm hơn ạ."
Bà Trân hưng phấn nói: "Đi nhanh thôi, để mẹ dẫn con đi."
Khương Điềm Điềm vui vẻ chạy đến bên cạnh Tô Tiểu Mạch: "Chị năm để em đỡ chị."
Tô Tiểu Mạch vốn dĩ còn có chút khẩn trương, nhưng nhìn thấy người một nhà còn khẩn trương hơn cả cô, khiến cho tâm tình của cô cũng bình ổn trở lại, cô nở nụ cười tươi tắn nhìn mọi người nói: "Mẹ và em không cần khẩn trương như vậy đâu ạ.
Bà Trần đưa mắt nhìn cô: "Sao lại có thể không khẩn trương được chứ! Đây là con của Tiểu Ngũ đó!"
Bà nói tiếp: "Tiểu Ngũ vốn nên có con sớm hơn mới đúng."
Chị dâu hai Trần cũng chạy nhanh vào bếp: "Mọi người nhanh đi bệnh viện khám đi, cơm nước để con nấu cho."
Chị dâu ba Trân đưa mắt nhìn Bà Trần cùng hai cô con dâu bước ra khỏi cửa, cô lập tức bĩu môi, thấp giọng nói: 'Làm như có mỗi mình em ấy mang thai sinh con vậy, người khác đều chưa sinh con qua hay sao? Chả có cái gì phải khẩn trương cả"
Chị dâu hai Trân liên mở miệng bênh vực: "Em ấy vào nhà họ Trân cũng lâu rồi, sốt ruột một chút cũng đúng thôi."
Ngừng một lúc, cô nói tiếp: "Với lại vợ của chú năm với con bé Điềm Điềm cũng không giống nhau, Điềm Điềm cùng Tiểu Lục cả hai đều chưa muốn có con. Còn Tiểu Mạch vẫn luôn mong muốn có một đứa con mà. Nếu là lần này thật sự có thì cũng coi như là được như ước nguyện rồi."
"Đâu phải chỉ có mình em ấy được như ước nguyện, đến cả mẹ cũng được như ước nguyện đói! Vốn dĩ mẹ đối xử với em ấy đã rất tốt rồi, hiện tại em ấy lại mang thai, tất nhiên lại càng tốt hơn." Chị dâu tư Trần nói. Chị dâu ba Trần lại bĩu môi, khinh khỉnh nói: "Lại chuẩn bị tốn tiền nữa rồi, bao nhiêu đồ tốt cũng sẽ dùng để tẩm bổ cho em ấy cho coi."
Chị dâu hai Trân không vui khi nghe chị dâu ba Trần nói nói như vậy, cô ấy lên tiếng trách cứ: "Tự người ta có cách kiếm tiền, được hay không cũng mặc kệ người ta đi! Nếu là chúng ta thì cũng có thể đi bán đồ vật kiếm chút tiên! Tiểu Mạch bán buôn kiếm được nhiều tiền lời, cả nhà được lợi, nhà các người hưởng lợi từ Tiểu Mạch cũng không ít đâu, em cũng đừng có ở sau lưng em ấy mà nói mấy cái chuyện vớ vẩn ấy nữa! Đừng trách chị nói lại cho mẹ, lời này nếu mà để mẹ nghe được thì cả nhà em cũng không có quả ngọt mà ăn đâu."
Chị dâu ba Trần suy nghĩ một chút, lại thở dài một tiếng, ưu sầu ai oán nói: "Chỉ trách là do em không có được đứa con trai...
Chị dâu hai Trần và Chị dâu tư Trần: "..."
Lại bắt đầu than thở đến phát bệnh đây mài
Cứ mặc kệ cô ấy đi
Bạn cần đăng nhập để bình luận