Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 36

Có đôi khi rất khó để nói trước sự may rủi của một người.

Ví dụ như Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm, họ đều là những người thuộc kiểu may mắn. Người khác tới công xã chụp ảnh, nghe nói sẽ phải chờ ít nhất hai tháng mới nhận được ảnh. Nhưng hai người họ chỉ cần chờ ba ngày là có thể lấy, thật sự quá may mán.

Điều này chủ yếu phụ thuộc vào số lượng ảnh đã chụp.

Nếu chụp ảnh vào lúc mới thay cuộn phim mới, nhất định sẽ phải chờ rất lâu. Nhưng vợ chồng Khương Điềm Điềm lại chụp đúng lúc cuộn phim gần hết, nên rất nhanh đã có ảnh. Đương nhiên, ngoài may mắn thì cũng là do bọn họ chụp nhiều. Hai người chụp tổng cộng tám bức ảnh, vừa vặn dùng hết những tấm hình cuối cùng của cuộn phim.

Đến ngày lấy ảnh, Khương Điềm Điềm không đi, chỉ có một mình Trần Thanh Phong đi tới công xã. Lúc quay về, cả người đều vui vẻ thích thú.

Khương Điềm Điềm đã ngồi đợi trong sân ngay từ sớm, không ngừng nhìn ngó xung quanh. Bà Trần cũng ngóng trông không kém. Bà thực sự rất sốt ruột, nóng lòng muốn xem ảnh cưới của con trai và con dâu như thế nào.

Từ xa đã nhìn thấy Trần Thanh Phong đi tới, bà lập tức vẫy tay: "Tiểu Lục."

Trần Thanh Phong bước thật nhanh, anh gọi: "Mẹ..."

Chưa kể, còn có những bức ảnh hai người nắm tay, lại còn ôm nhau.

Khương Điềm Điềm vô cùng vui vẻ nói: "Bác gái, cháu và anh Tiểu Phong đã thống nhất với nhau rồi. Kỷ niệm ngày cưới mỗi năm, chúng cháu đều sẽ đi chụp ảnh. Cháu muốn lưu giữ lại những ngày tháng tươi đẹp của cả hai để làm kỷ niệm. Cho dù tương lai có già đi, cháu vẫn có thể chỉ vào ảnh chụp và nói, ngày xưa bà chính là cô gái đẹp nhất trong làng."

Tám bức ảnh, lần lượt được xếp vào khung gỗ. Năm bức ảnh đôi, ba bức ảnh đơn, bức nào cũng tươi cười vô cùng rạng rỡ.

Bà Trần đơ ra, nói không nên lời. Dường như phải trải qua cả một thế kỷ, bà mới có thể phản ứng lại: "Con dâu ngoan của tôi thật là xinh đẹp!"

Bà Trần trừng mắt lườm con trai một cái, lập tức mở khung ảnh ra. Khương Điềm Điềm cũng vội vàng chạy đến, cô rất mong chờ vào số ảnh này.

"Mẹ, con treo nó vào trong phòng nhé?"

Còn chưa kịp nói gì, ảnh chụp đã bị Bà Trần đoạt đi mất.

Bà Trần bật cười, nói: "Con bé này, mới mấy tuổi đầu đã tính đến ngày làm bà rồi."

"Đẹp quá!" Khương Điềm Điềm kinh ngạc thốt lên, sau đó lại cười: "Em thật là xinh đẹp."

Trần Thanh Phong hờn dỗi: "Sao mẹ lại cướp ảnh của con? Ảnh này để treo ở trong phòng chúng con đấy."

Táo bạo như vậy, khiến người xem phải khiếp sợ!

Trần Thanh Phong: "Mẹ này, nếu thấy thích thì mẹ đi mà rủ ba con chụp ảnh cùng ý, mẹ không thể chiếm đoạt ảnh con chụp với vợ của mình được. Đừng có mơ nhé!"

Bà Trần dán mắt vào ảnh chụp, nhìn đến ngây người, thực sự không thể rời mắt. Mặc dù trước đây bà cũng từng chụp ảnh, nhưng không tự nhiên được như này, lại càng không đẹp bằng. Hai vợ chồng son ngồi cạnh nhau, thật đúng là trai tài gái sắc.

Bà Trần liếc xéo anh một cái, nói: "Cái thằng ranh này, mẹ nhìn một chút thì sao hả? Chẳng lẽ mẹ mày không được xem ảnh cưới của con trai mình sao? Mới xem có một lúc đã bảo là cướp? Mày lắm chuyện như thế, sao không bay lên trời luôn đi!"

Bà ngắm nhìn Khương Điềm Điềm, có hơi luyến tiếc khi phải buông tay, ảnh chụp này thật sự quá đẹp.

Bà Trần mím môi, càng không muốn buông tay.

Bà Trần phát ngốc, đờ đẫn hỏi một câu, Khương Điềm Điềm cũng đau lòng trả lời: "Tổng cộng là 21 đồng, cháu vét hết tiền trong nhà rồi. Hu hu!"

Nhưng hiện tại là... tám bức ảnh, còn có cả khung gỗ nữa.

Khương Điềm Điềm: "Cả đời chỉ kết hôn một lần. Cho nên cháu cảm thấy, cho dù có tốn kém một chút, có tiêu nhiều tiền một chút, thì cũng rất đáng giá."

Không phải bà chỉ đưa cho hai đứa nó có năm đồng thôi sao?

Bà liền gật đầu: "Cháu nói rất đúng?" Khương Điềm Điềm nở nụ cười.

Bà Trần mắng con trai không chút khách khí. Nhưng bỗng dưng bà lại im bặt, dường như vừa nghĩ tới điều gì đó, bà chậm rãi cúi đầu xuống nhìn đống ảnh, kinh hãi nói: "Sao... sao lại nhiều ảnh như này?"

"Đó là bởi vì bọn con đẹp sẵn rồi. Nếu đổi thành những người bình thường, thì chắc chắn ảnh chụp sẽ không xuất sắc như bọn con. Cùng một tư thế, nhưng lại đổi người thực hiện, hiệu quả nhất định sẽ thua xa ngàn dặm." Trần Thanh Phong đắc ý nói.

Bà Trần khoanh tay, ngắm trái ngắm phải nhìn lên nhìn xuống, gật đầu lia lịa: "Không tồi không tồi."

Ba người cùng đi vào nhà, đem ảnh chụp treo lên tường, trông rất đẹp mắt.

Có thể chụp hai bức ảnh, còn có thể mua thêm một ít đồ ăn vặt, chỉ thế mà thôi.

Giọng nói của Khương Điềm Điềm vừa nghiêm túc vừa kiên định, nhưng... cũng rất có lý.

Bà Trần ngẫm nghĩ, lời này cũng chẳng có gì sai.

Cả đời chỉ kết hôn có một lần duy nhất.

Nguyên cái đống này thì hết bao nhiêu tiền chứ?

Bà Trần cúi đầu nhìn ảnh chụp, vẫn không rời được mắt.

"Nhưng mà vẫn đáng giá đúng không bác?" Trong lúc Bà Trần còn đang miên man suy nghĩ, Khương Điềm Điềm chợt mở miệng.

Bà Trần thật sự không ngờ rằng, chỉ là chụp ảnh mà hai đứa nó cũng tiêu hết nhiều tiền như vậy - tận 21 đồng, cho dù vợ thằng năm nhà mình lén lút bán hàng trên thành phố cũng không thể kiếm được bằng ấy tiền trong một ngày. Càng nghĩ bà lại càng thấy đau khổ trong lòng.

Bà Trần không phản bác câu nào, ngược lại còn gật đầu tán thành: "Cũng có lý."

Khương Điềm Điềm cũng tươi cười rạng rỡ."À đúng rồi, chỉ có hai người ở nhà thôi sao?"

Trần Thanh Phong ngó trái ngó phải. Bởi vì dạo này cần phải chuẩn bị cho hôn lễ, nên mấy người phụ nữ trong nhà ít ra đồng làm việc hơn, ở nhà chạy đông chạy tây lo liệu mọi việc. Cho dù bọn họ không ở nhà, thì đám trẻ con vẫn có mặt. Nhưng hôm nay trong nhà lại chẳng có ai.

Bà Trần: "Mẹ tống cổ chúng nó ra sông rồi."

Trần Thanh Phong chợt hiểu ra.

Huyện của bọn họ nằm trong khu vực đất liền, không giáp ranh với biển hồ, thuỷ - hải sản cũng kém phong phú hơn so với vùng ven biển rất nhiều. Tuy rằng như vậy, nhưng thật ra vẫn có một vài con sông. Thỉnh thoảng có mấy con cá nhỏ xuất hiện, chắc chắn sẽ không trốn thoát khỏi tầm mắt của dân làng.

"Nếu có thể bắt được cá nhỏ, cũng coi như thêm một món ăn."

Vừa dứt lời, dường như Bà Trần chợt nghĩ đến điều gì đó, vì vậy bà liền dặn dò: "Hai đứa ở đây chờ mẹ.

Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm mông lung nhìn nhau, thấy Bà Trần rất nhanh đã quay lại, trong tay bà còn cầm một cục tiền nhỏ, nói: "Cháu cầm lấy đi, sao bác có thể bắt cháu trả tiền chụp ảnh được chứ?"

Trần Thanh Phong: "Đây là giấy thoả thuận, Điềm Điềm tặng căn nhà của cô ấy cho mẹ đó!"

Không thể trách bà được, bởi vì bà không biết chữ!

Bà Trần cầm tờ giấy nhìn đi nhìn lại vẫn không hiểu gì, liền hỏi: "Đây là cái gì?"

Trần Thanh Phong: "..."

Bà Trần: "???"

Khương Điềm Điềm: "Bác gái, bác mau cất cái này đi. Đây là của hồi môn của cháu, là của hồi môn của cháu đó."

Có điều, ánh mắt của Trần Thanh Phong bỗng nhiên tối sầm lại, ngẩng đầu lên rồi gượng cười: "Bút máy của anh không có mực.

Khương Điềm Điềm: "Vậy anh đi tới văn phòng đại đội luôn đi, tiện thể mượn giúp em hộp mực để đóng dấu nữa." Bộ dáng này của cô khiến Trần Thanh Phong không tài nào hiểu nổi.

Trần Thanh Phong tò mò: "Rốt cuộc là em muốn làm Khương Điềm Điềm: "Anh mau đi đi."

Trần Thanh Phong: "Được được được."

Trần Thanh Phong lập tức chạy ra ngoài, Bà Trần cũng thấy tò mò: "Điềm nha đầu, cháu muốn làm gì Trời ơi, số tiền mười sáu đồng khổng lồ này!

Bà ấy vội vàng ngẩng đầu lên nhìn khung ảnh, hít từng ngụm không khí rồi quan sát ảnh chụp để làm nguôi ngoai nỗi đau mất tiền.

Khương Điềm Điềm: "Chờ một lát nữa bác sẽ biết."

Trần Thanh Phong không thể làm gì khác ngoài chạy thật nhanh. Anh mau chóng quay về, trong tay nắm chặt một tờ giấy, còn có bút và cả mực đóng dấu: "Em muốn làm gì?"

Khương Điềm Điềm cầm lấy tờ giấy, không chút do dự viết một thoả thuận, soạt soạt soạt, viết liên xong trực tiếp ký tên mình xuống, chữ ký mỹ miều như rồng bay phượng múa, sau đó còn điểm chỉ một dấu vân tay.

Mặc dù Trần Thanh Phong không biết Khương Điềm Điềm muốn làm gì, nhưng vẫn đi tìm cho đồ cô. Trong nhà họ Trần, ngoại trừ ba mẹ thì chỉ có anh mới có giấy bút.

Khương Điềm Điềm: "Đi đi."

Trần Thanh Phong: "Hả?"

Khương Điềm Điềm cúi đầu đếm tiền, vừa tròn mười sáu đồng, cô có hơi do dự. Sau một hồi chần chờ ngắn ngủi, Khương Điềm Điềm phồng má lên, nói: "Anh Tiểu Phong, anh tìm giúp em một tờ giấy và một cái bút với."

Cho dù trong lòng tê rần buồn bã, nhưng khi nghĩ tới những tấm hình kia, ảnh chụp đẹp như vậy, bà liền thấy rất đáng giá!

Bà Trần vừa đau lòng vừa rầu rĩ.

Bà Trần: "Hả!"

Bà run rẩy cầm "thoả thuận" trong tay, cả người cũng phát run theo, không biết phải làm thế nào.

Một lúc lâu sau bà mới có thể ngập ngừng khóe miệng, nói: "Không phải đã nói là, chờ hai đứa đăng ký kết hôn, sẽ giao cho bác sao..."

Giọng bà nhỏ như muỗi kêu.

Bà Trần thật sự rất muốn, nhưng lại cảm thấy việc mình lấy nhà của con dâu như vậy thật quá khó coi.

Nhưng Khương Điềm Điềm lại vô cùng bình thản: "Có sao đâu bác! Sớm hay muộn cũng đều là cho mà. Sau này cháu gả tới đây, mọi việc bên kia đều giao cho bác xử lý, cháu hoàn toàn mặc kệ đó, ha ha."

Bà Trần: "..." Sao lại có đứa nhỏ ngốc như thế chứ!

Bà vô cùng cảm động, vành mắt đỏ hoe, run rẩy siết chặt tờ giấy trong tay! Một tờ giấy mỏng manh, nhưng lại chính là niềm hy vọng to lớn. Đây là một căn nhà! Một căn nhà lận đấy!

Bà Trần: "Cái con bé này..." Khương Điềm Điềm khẽ cười, nói: "Được rồi, bác mau cầm lấy đi."

Bà Trần thật sự không nói nên lời!

Cám dỗ lớn như vậy, thân thể gầy yếu của bà không chịu nổi!

Khương Điềm Điềm chậm rãi nói: "Dù sao ngày này cũng đến, sớm hay muộn cháu cũng không giữ lại thứ gì, giải quyết sớm một chút cũng là chuyện tốt. Cháu đã quyết định cho bác, thì từ nay căn nhà này sẽ là của bác, bác muốn làm gì cũng được."

Một lúc lâu mà Bà Trần vẫn chẳng nói lời nào. Bà thật sự không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy cô gái này chính là người thành thật nhất trên đời.

Trần Thanh Phong cười: "Mẹ, mau nhận lấy đi. Điềm Điềm thật lòng muốn tặng căn nhà cho mẹ đấy. Mẹ cứ nhận đi, con hiểu mà, trong thôn có một số người khua môi múa mép, thực chất là họ ghen tỵ với mẹ, vi mẹ có một cô con dâu vừa tốt bụng lại vừa ngoan ngoãn. Mẹ đừng quá bận tâm. Điềm Điềm không phải là người giả tạo đâu, đây thực sự là tấm lòng chân thành của cô ấy. Nếu mẹ vẫn thấy băn khoăn do dự, thì hãy cho Điềm Điềm của chúng ta ăn nhiều cơm thêm một chút, giao cho cô ấy ít công việc hơn một chút, như vậy là hợp lý nhất."

Trần Thanh Phong cười hì hì.

Bà Trần quắc mắt nói: "Không phải nhà của mày, thì mày mới nói chuyện nhẹ nhàng được như vậy. Mày nói xem, sao mẹ lại đẻ ra một thằng con trai đáng ghét như mày chứ!"

Trần Thanh Phong: "Con thế nào? Con rất có ích mà! Nếu không có con, thì mẹ làm sao có được một nàng dâu tốt như Điềm Điềm! Mẹ phải vui mừng chứ!"

Bà Trần: "Đó là chuyện đúng đắn nhất mày làm được trong đời."

Trần Thanh Phong lẩm bẩm: "Đây là mẹ ruột của mình sao?"

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Bà Trần, anh lập tức tránh ra thật xa: "Mẹ thật là hung dữ quá đi." Bà Trần: "Mày cút ngay cho mẹ!"

Có lẽ là do Trần Thanh Phong trêu chọc nên Bà Trần có thể thả lỏng tâm tình hơn. Bà nhẹ nhàng gấp tờ giấy một cách cẩn thận, sau đó nói: "Điềm Điềm, bác thật sự không biết nên nói gì cho phải, nhưng chúng ta là người một nhà, cũng không cần nói những lời dư thừa. Sau này, mọi chuyện về căn nhà cứ giao cho bác."

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Vâng ạ."

Khương Điềm Điềm: "Bác gái, cháu có thể mượn anh Tiểu Phong được không ?"

Bà Trần bật cười: "Cho cháu hết, còn mượn cái gì mà mượn!"

Trần Thanh Phong: "... Con cứ thế mà bị bán đi sao? Giống như mỹ nhân thời cổ đại vậy?"

Bà Trần nhếch miệng: "Còn coi trọng bản thân mình như vậy hả? Mỹ nhân gì chứ? Mày chính là nô tài đó con!"

Trần Thanh Phong bĩu môi.

Khương Điềm Điềm giải thích: "Cháu định nhờ anh Tiểu Phong kiểm tra từ trong ra ngoài xem nhà cháu còn thứ gì đáng giá không. Trước giờ cháu có thể duy trì cuộc sống, đều nhờ vào số tiền mà ba cháu đã bí mật cất giữ."

Bà Trần: "Được chứ!"

Dường như Bà Trần chợt nghĩ tới điều gì đó, liền hạ giọng nói: "Ba của cháu còn giấu quỹ riêng nữa sao?"

Khương Điềm Điềm nhìn mẹ chồng tương lai, nói lời thấm thía: "Đàn ông mà bác, cũng dễ hiểu thôi."

Bà Trần khẽ híp mắt lại, suy tư trầm ngâm, không biết ông nhà mình có phải người như vậy không.

Khương Điềm Điềm cười: "Nhưng thật ra cháu rất biết ơn 'quỹ riêng' mà ba đã cất giấu. Nếu không có số tiền ấy, cuộc sống những ngày đầu của cháu sẽ rất khó khăn."

Cô đang nói đến thời điểm mình mới xuyên tới đây. Còn Bà Trần lại nghĩ tới thời điểm cô bỏ đi. mẹ kế của Nhưng Khương Điềm Điềm cũng chẳng thấy lo lắng gì cả, ai bảo cảm giác tồn tại của cô gái tên "Khương Điềm Điềm" này cực thấp, thấp đến âm vô cùng.

Thậm chí Khương Điềm Điềm còn sinh ra một loại cảm giác rất kỳ quái, hình như nhân vật này tồn tại để chờ cô xuyên tới.

Một thôn trang rộng lớn như vậy, nhưng dường như chẳng có ai đã từng tiếp xúc qua với cô ấy. Mà bản thân "Khương Điềm Điềm" cũng rất ít khi ra khỏi nhà, lại càng không có người thân họ hàng. Ngoài ra, cô ấy còn có một khoản tiền tiết kiệm để sống qua ngày. Ôi trời, đúng là không thể nào nghĩ về mọi chuyện. Nếu thật sự phải nghĩ lại, có lẽ sẽ thấy rất hoảng sợ!

Khương Điềm Điềm âm thầm lắc đầu, nói: "Anh Tiểu Phong, anh mau tìm một cái xẻng rồi đi theo em."

Bây giờ là thời kỳ luyện sắt nặng, đồ dùng bằng sắt trong thôn cũng chẳng có nhiều, các hộ gia đình hầu như đều không có, Cấp Ủy trong thôn đã thống nhất thu hết các nông cụ sắt.

Bà Trần hoảng hốt nói: "Cháu muốn đào ba thước đất lên thật sao?!"

Khương Điềm Điềm: "Đúng vậy, nhỡ đâu ba cháu thật sự cất giấu thứ gì đó thì sao?"

Bà Trần bật cười, bảo: "Được, vậy hai đứa đi đi."

Bà cũng đã sống ở đó hơn ba tháng nay, trong nhà ngoài ngõ có chỗ nào còn chưa biết rõ. Nhưng Khương Điềm Điềm đã có ý này, bà cũng không nói nhiều, càng không nghĩ rằng hành động này của cô là không đúng.

Mặc dù Điềm Điềm đã tặng căn nhà cho bà, nhưng nếu trong nhà thật sự có thứ gì đó, là một người mẹ chồng, bà cũng không thể chiếm làm của riêng được.

Khương Điềm Điềm nói căn nhà chính là của hồi môn của cô, điều này đã khiến Bà Trần nóng bừng cả mặt.

Khương Điềm Điềm dẫn Trần Thanh Phong về nhà, bắt đầu đào bới như chuột đồng, hy vọng có thể tìm được chút gì đó.

Đương nhiên, chiếc vòng vàng và mặt dây chuyền bằng ngọc đã được cô cất kỹ từ lâu rồi. Còn cuốn sổ tiết kiệm 1000 đồng viết bằng tay nữa...

Sự thật chứng minh, chúng ta chỉ cần đi theo con đường mà người đi trước đã vẽ ra.

Khương Điềm Điềm cũng đã đốt cháy từ lâu rồi.

Chỉ cần cô chứng minh được thân phận thì sau này sẽ không khó để lấy lại tiền. Nếu cô giữ lại cuốn sổ đó, bị người khác nhìn thấy sẽ không tránh khỏi rắc rối. Người ba đã mất của Khương Điềm Điềm chẳng nói gì trước khi ra đi, vậy nên cô cũng sẽ không nói cho Trần Thanh Phong biết.

Hai người đào bới một lúc lâu, kiểm tra đi kiểm tra lại một cách cẩn thận, xác định trong nhà này, một cái kim cũng chẳng có.

Bọn họ mệt mỏi ngồi bên mép giường đất thở hổn hển, nói: "Thật là, cái gì cũng không có!" Khương Điềm Điềm thấy hơi mất mát.

Nhưng Trần Thanh Phong lại bật cười: "Không có cũng không sao, sau này hai chúng ta sẽ tự tích góp." Anh nghiêm túc nói: "Anh sẽ chăm chỉ hơn nữa."

Nghe Trần Thanh Phong nói vậy, Khương Điềm Điềm liền nhìn anh, bảo: "Anh lại gạt em, anh có bao giờ chăm chỉ đâu."

Nếu bảo Trần Thanh Phong động não thì còn có thể. Nhưng nếu bắt anh phải làm mấy công việc thể chất, người này sẽ tìm đủ một trăm cách để thể hiện cho thấy, anh chính là một học giả thư sinh, thực sự không biết làm những công việc đó.

Trần Thanh Phong bị vạch trần nhưng không hề có chút xấu hổ hay quẫn bách, ngược lại còn dựa sát vào người Khương Điềm Điềm, nói: "Vậy anh sẽ chờ em nuôi."

Khương Điềm Điềm trợn trừng mắt: "Tên lưu manh này, hoá ra anh chẳng có kế hoạch hay chí hướng gì lớn lao cả."

Trần Thanh Phong cười: "Được ăn no mặc ấm là tốt rồi. Tham vọng lớn, hoài bão lớn để làm gì? Con người sống trên đời, quan trọng nhất là thấy vui vẻ và hạnh phúc."

Tuy miệng nói như thế, nhưng anh lại nắm lấy tay Khương Điềm Điềm: "Dù vất vả nhưng anh vẫn sẽ cố gắng chăm chỉ. Ít nhất, chúng ta cũng phải ăn ngon mặc đẹp chứ! Nếu không làm được thì anh cưới vợ về làm gì?"

Anh muốn kết hôn với Khương Điềm Điềm, tất nhiên cũng muốn đối xử với cô thật tốt.

Khương Điềm Điềm nhéo mặt Trần Thanh Phong, nói: "Được rồi, em biết rồi!"

Cô cực kỳ thản nhiên nói: "Dù sao trong nhà cũng có đồ ăn thức uống, chúng ta giữ tiền cũng chẳng cần dùng vào việc gì. Có thể tìm được một ít tiền cũng tốt, nhưng không tìm được cũng có sao đâu. Trong tay em còn 44 đồng, chúng ta lại không cần mua thứ gì to tát, vẫn có thể duy trì một thời gian nữa."

Dù sao đi chăng nữa, Khương Điềm Điềm cũng cảm thấy mình có một khoản tiền rất lớn.

Trần Thanh Phong đáp: "Cũng đúng."

Dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, anh liền thấp giọng nói với Khương Điềm Điềm: "Anh luôn cảm thấy chị dâu năm có chút mờ ám."

Khương Điềm Điềm kinh ngạc nhìn anh, hỏi: "Sao co?"

Tô Tiểu Mạch đã trọng sinh, cô biết chuyện này, nhưng không ngờ rằng, ngay cả người nhà họ Tô còn không phát hiện ra điều gì, vậy mà một người em chồng chẳng mấy khi tiếp xúc với chị ấy như Trần Thanh Phong lại nhìn ra điểm khác thường.

Trần Thanh Phong: "Anh cảm thấy tuy rằng chị dâu năm vẫn là chị dâu năm, nhưng lại trở nên quá to gan lớn mật. Hơn nữa, chị ấy đã mua lương thực một cách rất vội vàng."

Khương Điềm Điềm lập tức nói: "Em cũng gấp gáp mà."

Trần Thanh Phong nhìn cô: "Bởi vì em quá tin tưởng chị ấy."

Khương Điềm Điềm: "..."

Em quá tin tưởng chỗ nào chứ, em là người biết cốt truyện được không!

Cô bĩu môi, ánh mắt của Trần Thanh Phong dừng trên đôi môi hồng chúm chím đó, nhưng lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, giọng nói trầm hơn một chút: "Mấy hôm trước anh lên thành phố mua lương thực, có gặp một người đàn ông miền nam đi mua các hạt ngũ cốc."

Khương Điềm Điềm: "Hả?"

Thu mua các loại hạt ngũ cốc, Khương Điềm Điềm cảm thấy khá hiếm lạ.

"Sau đó thì sao?"

Trần Thanh Phong thấp giọng nói: "Anh ta muốn mua lương thực."

Khương Điềm Điềm kinh ngạc nhướng mày, có chút giật mình.

"Anh nghe người đó nói, từ đầu xuân năm nay đến trước khi bọn họ lên đường tới đây, khu vực miền nam không có lấy một trận mưa nào. Mặc dù vẫn có sông hồ mương máng, nhưng sản lượng lương thực bị giảm sút là điều đương nhiên. Vì thế, nhà máy của bọn họ đã sớm lên kế hoạch, phân công một nhóm người đi ra bắc để thu mua. Em nói thử xem, miền nam vốn là khu vực mưa nhiều nhất cả nước, nhưng bây giờ lại không có mưa. Có phải năm nay sẽ không được thuận lợi không?"

Nhưng nếu mùa màng thực sự không tốt, ít nhiều sẽ cũng xuất hiện những điềm báo. Trần Thanh Phong cũng từng trải qua những năm mất mùa. Đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ như in, lúc ấy chỉ có thể uống nước cho đỡ đói, cả ngày nằm một chỗ không dám động đậy, chỉ sợ tiêu hao càng nhiều năng lượng thì cơn đói sẽ càng nhanh đến.

Thời điểm đó các anh trai trong nhà đã bắt đầu phải ra ngoài làm việc, chỉ còn mỗi mình Trần Thanh Phong còn đi học, cho nên anh được ăn ít nhất.

Thực ra cũng chẳng có gì bất công, bởi vì đâu còn cách nào khác, ngay cả kế toán Trần cũng chẳng được bữa nào ra hồn.

Bọn họ đều làm việc cật lực để kiếm lấy những công điểm ít ỏi, sau đó có thể đổi ra một chút lương thực. Nếu không, cả nhà họ Trần thật sự sẽ bị chết đói.

Rất nhiều lần, anh cảm thấy mình không thể tỉnh lại, nhưng cuối cùng vẫn sống sót qua những ngày tháng ấy.

Đại khái thì đó là mấy năm đói tàn nhẫn, cho nên bây giờ chỉ cần có món gì, anh đều vồ vập mà ăn thật nhanh! Thậm chí còn cảm thấy, dạ dày của mình đúng là không đáy.

"Vậy anh nghĩ thế nào? Nếu đã như này, chúng ta vẫn nên nói với ba mẹ vài câu đi anh." Khương Điềm Điềm quyết đoán.

Trần Thanh Phong nhướn mi: "Anh nói chứ, chuyện này anh nào dám không nói, nhà mình đông người như vậy, còn phải tiếp tục sống. Anh còn muốn nhắc đến chị dâu năm... Em nói xem, ngay từ đầu mùa xuân, còn chẳng có một dấu hiệu nào cho thấy sẽ không có mưa, tại sao chị ấy lại hành động kiên định như vậy? Anh suy nghĩ về những chuyện chị dâu năm đã làm, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy mơ hồ."

Khương Điềm Điềm véo tại Trần Thanh Phong, bĩu môi trách móc: "Đáng khen cho Trần Thanh Phong, không có việc gì làm, vậy tại sao anh không nghĩ đến em mà lại nghĩ về chị dâu năm! Đúng là cái đồ xấu xa! Em nói cho anh biết, em đang rất tức giận! Em sẽ bực bội, em sẽ ghen tuông nếu em thấy mất hứng!"

Trần Thanh Phong bị Khương Điềm Điềm mắng té tát.

Nhưng vẫn nhanh chóng giải thích: "Còn không phải bởi vì anh thấy chị ấy thần thần bí bí sao? Anh sai rồi! Ai ui... Anh sai rồi!"

Rốt cuộc Khương Điềm Điềm cũng buông tay, cô chống nạnh, hừ một tiếng, ra lệnh: "Sau này không được nói về người phụ nữ khác trước mặt em."

"Được!" Trần Thanh Phong không dám không nghe.

"Cũng không được nghĩ đến người phụ nữ khác." "Được!" Anh ủy khuất chu mỏ: "Không phải do anh thấy chị ấy khả nghi sao?"

Khương Điềm Điềm lời lẽ chính đáng: "Khả nghi thì cũng chỉ là khả nghi, trên đời này có rất nhiều chuyện đáng nghi ngờ! Chẳng lẽ anh còn muốn biết rõ ràng mọi chuyện sao? Cho dù chị dâu năm có hơi khác so với trước kia, nhưng chị ấy vẫn là Tô Tiểu Mạch! Không chỉ không làm hại chúng ta, mà chị ấy còn cực khổ kiếm tiền nuôi sống cả nhà. Chúng ta không thể nghĩ xấu về chị ấy được! Vả lại, ai mà không có một vài bí mật chứ? Anh phải để người khác giữ bí mật của họ!"

Hơn nữa, Khương Điềm Điềm ở bên cạnh Tô Tiểu Mạch không chỉ vì chị ấy là nữ chính, mà còn vì Tô Tiểu Mạch đã cứu cô!

Lúc bị heo rừng tấn công, nếu chỉ có một mình Tô Tiểu Mạch, chắc chắn chị ấy sẽ mau chóng chạy thoát. Nhưng chị ấy không hề buông tay bỏ rơi cô ở lại!

Đương nhiên, cũng là do bọn họ may mắn, heo rừng đã tự mình đâm vào gốc cây.

Nhưng lúc ấy, Tô Tiểu Mạch cũng không hiểu tại sao heo rừng lại có thể đâm vào gốc cây! Cho nên, cũng coi như là tự cứu chính mình. Theo bản năng, Khương Điềm Điềm vẫn khá tin tưởng Tô Tiểu Mạch.

Mặc kệ tương lai có thế nào, nhưng hiện tại cô vẫn luôn hy vọng sẽ không có khúc nhạc đệm nào xuất hiện.

Nghe Khương Điềm Điềm nói như vậy, Trần Thanh Phong cảm thấy cũng có lý.

Trần Thanh Phong gật đầu: "Được, nghe theo em." Khương Điềm Điềm: "Vậy thì sau này anh không được tiếp xúc nhiều với chị ấy."

Trần Thanh Phong càng tươi cười toe toét: "Đồng ý!"

Cô vợ nhỏ của mình thật sự quá yêu thích mình.

Anh nhìn Khương Điềm Điềm, nói: "Được rồi, anh không nhắc đến chị ấy nữa. Chúng ta đã tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách của căn nhà này rồi mà vẫn chẳng thấy gì, có nên dừng lại không?"

Khương Điềm Điềm ai oán ngã xuống giường đất, đáp: lại thôi!"

Ban đầu cô còn nghĩ, liệu có thể tìm thấy một chút gì đó hay không! Nhưng mà thực sự chẳng có gì cả!

"Xem ra, trong nhà em chẳng còn thứ gì." Khương Điềm Điềm ủ rũ nói một câu, sau đó lại lên dây cót tinh thần: "Thôi quên đi, mọi việc đều phải dựa vào chính mình."

Mặc dù, thật ra cô chẳng muốn dựa vào bản thân chút nào! Nhưng vẫn nên lấy hết can đảm, phải không?

Cô nói: "À đúng rồi, sáng mai em muốn đi thăm mộ ba mẹ em, anh đi với em nhé."

Trần Thanh Phong: "Được!"

Anh cũng thuận thế nằm xuống bên cạnh Khương Điềm Điềm. Mà lúc này, đầu óc của Khương Điềm Điềm lại đang cực kỳ rối bời, không phải bởi vì Trần Thanh Phong nói Tô Tiểu Mạch như thế nào, mà vì cô cảm thấy, rất nhiều chuyện được cho là "đột ngột" thực ra vẫn có dấu hiệu của nó.

Cô biết cốt truyện, biết được mùa thu năm nay sẽ có mưa to nên thu hoạch sẽ không tốt.

Nhưng những người khác lại không biết chuyện này. Mặc dù họ chẳng biết gì cả, tuy nhiên cũng không phải là không có dấu hiệu báo trước.

Thật ra, bất cứ chuyện gì trên đời này cũng có thể đoán được, chẳng qua có chú ý hay không mà thôi.

Dù nhiều hay ít, ngay từ đầu đã có điềm báo.

Bà Trần vừa bước vào liền nhìn thấy hai người đang nằm cạnh nhau trên giường đất, toàn thân phủ đầy bụi, trong lòng Bà Trần cũng nhảy dựng, nói: "Tại sao hai đứa lại nằm...

Đừng có mà làm bậy trước khi kết hôn!

Nhưng khi bà nhìn lại, lập tức liền im miệng.

Trông cả hai đều lôi thôi lếch thếch.

Nếu quan sát kỹ thì không cần nhiều lời cũng có thể đoán được, có lẽ hai đứa nhóc này chẳng tìm được gì, trên mặt chính là vẻ "mất mát vô cùng".

"Không tìm thấy gì à?"

Khương Điềm Điềm rầu rĩ: "Dạ."

Bà Trần không nhịn được cười: "Nhìn bộ dáng của hai đứa kìa, không tìm được gì cũng có sao đâu!"

Bà nói: "Tiểu Lục, nếu không bận việc gì thì con tranh thủ đi lên núi một chuyến nhé, hái một ít trái cây mang về cho chị dâu năm con làm mứt, hoặc là bày ra đĩa cũng được."

Nhà họ Trần hái mơ về làm mứt, cả thôn đều biết chuyện này. Thực ra, cũng có nhiều người lên núi hái quả nhưng lại chẳng mấy ai sấy mứt thành công. Ngoài việc tốn rất nhiều đường, thì còn một lý do nữa, đó là họ không có bếp lò.

Mặc dù cũng có ba, bốn nhà nhanh nhạy học được cách làm mứt, nhưng thành phẩm chỉ là những miếng mơ sấy rất đỗi bình thường.

Trên thực tế, dù là lượng đường hay lượng nhiệt, đều có những yêu cầu cực kỳ chuẩn xác, chứ không hề đơn giản như những gì mình nghĩ.

Trần Thanh Phong gật đầu đáp: "Vâng."

Mấy ngày nay, hai mẹ con Bà Trần và Khương Điềm Điềm đều không đi làm, tuy vẫn có thể vượt qua mức công điểm hỗn hợp, nhưng gần đây đại đội rất khinh thường và ghét bỏ mức điểm này. Vì vậy, họ đứt khoát xin nghỉ. Không nhận được công điểm cũng chẳng sao cả.

Nếu Khương Điềm Điềm xin nghỉ thì chị Vương sẽ bận rộn hơn bình thường, nhưng cũng không phải là không thể lo liệu hết mọi việc. Dù sao ban đầu cũng chỉ có một mình chị ấy.

Trước đây, chỉ có một mình chị Vương làm việc trong trang trại heo, nhưng đại đội cũng không bắt chị ấy phải tự tay chăm sóc nhiều heo như vậy.

Chị Vương sẽ được cung cấp cỏ heo từ đám trẻ con trong thôn, tụi nhỏ đổi cỏ heo để nhận lấy một ít công điểm hỗn hợp. Như vậy cũng coi như là đẹp cả đôi bên.

Sau một thời gian, đại đội cảm thấy mặc dù đám trẻ con nhặt cỏ heo cũng không tồi, nhưng lại không thường xuyên, cho nên họ mới quyết định bổ sung thêm một người. Đương nhiên, cũng nhờ vào mối quan hệ cửa sau với bà vợ của đại đội trưởng. Bà ta nhận quà của ông ba Khương, tất nhiên sẽ đồng ý giúp đỡ gia đình họ.

Về sau, sức khoẻ của ông ba Khương không được tốt lắm, nhưng ông vẫn dặn Từ Thuý Hoa tặng cho vợ của đại đội trưởng thêm một tấm vải đỏ kèm theo lời nhờ vả, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, mong bà ta hãy quan tâm tới Khương Điềm Điềm một chút. Vì vậy, bây giờ Khương Điềm Điềm mới có công việc ổn định ở trang trại heo.

Cũng may, số công điểm của cô rất thấp, nên chẳng có ai cảm thấy nghi ngờ.

Mấy ngày nay Khương Điềm Điềm xin nghỉ, chị Vương liền báo cáo với đại đội. Ban cán bộ của đại đội lại một lần nữa phân công đám trẻ con đi cắt cỏ heo.

Tuy rằng 10 bó cỏ heo chỉ đổi được 5 điểm, nhưng tụi nhỏ vẫn tình nguyện làm việc để có thể "kiếm thêm thu nhập", giúp đỡ gia đình.

Công việc duy nhất mà chị Vương giao cho cô chính là cắt cỏ heo, ngay cả chuyện cho heo ăn, Khương Điềm Điềm cũng không cần phải nhúng tay vào.

Cho nên, việc Khương Điềm Điềm xin nghỉ không ảnh hưởng đến người khác.

Chị Vương còn nói với Khương Điềm Điềm, xin nghỉ nhiều ngày cũng không sao, bởi vì cả đời này chỉ kết hôn một lần duy nhất mà thôi. Khương Điềm Điềm đã nghe theo.

Dưới sự dặn dò của Bà Trần, Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm cùng đeo sọt tre đi lên núi. Đây là lần đầu tiên Khương Điềm Điềm lên núi "bình thường".

Trước giờ cô đều mang theo nhiệm vụ cắt cỏ heo, cho nên cô cảm thấy việc lên núi không hề bình thường chút nào, rõ ràng chỉ đi làm việc.

Lần này, tuy rằng cô "phụng mệnh" mà lên núi, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.

Rốt cuộc thì làm việc cho nhà nước với làm việc cho chính mình có thể giống nhau sao?

Giống làm sao được!

"Tiểu Lục, em dâu sáu." Một giọng nữ vang lên.

Khương Điềm Điềm quay đầu lại, liền nhìn thấy Tô Tiểu Mạch đang đi phía sau.

Khương Điềm Điềm: "???"

Trần Thanh Phong nhướng mày.

Vẻ mặt Tô Tiểu Mạch ngây ngốc: "Thực ra chị cũng không muốn lên núi, nhưng mà mẹ lại bảo chị đi theo hai đứa, tìm xem có loại trái cây nào ngon không."

Cô thực sự không muốn trở thành một cái bóng đèn đâu.

Vốn dĩ cô đang làm việc ngoài đồng, nhưng lại bị mẹ chồng gọi về.

Cô nói: "Đi thôi."

Trần Thanh Phong: "Chị dâu năm, em cứ tưởng sẽ được ở riêng với Điềm Điềm, không ngờ lại bị chị ngáng đường."

Tô Tiểu Mạch: "..." Bộ chú nghĩ tôi thực sự muốn lên núi lắm sao?

Cô đành nói: "Vậy thì hai đứa đi hướng bên trái, chị đi hướng bên phải. Chúng ta sẽ đợi nhau ở chỗ này nhé."

Khương Điềm Điềm liền bật cười: "Không cần đâu, chúng ta cùng nhau lên núi đi. Anh Tiểu Phong, anh đừng trêu chị ấy nữa."

Khương Điềm Điềm ôm lấy cánh tay Tô Tiểu Mạch, nói: "Đi, chúng ta mau lên núi thôi."

Đối với ngọn núi này, Khương Điềm Điềm không quá quen thuộc, nhưng Trần Thanh Phong và Tô Tiểu Mạch đều là dân bản xứ, đều sinh ra và lớn lên trên mảnh đất này, chắc chắn hai người họ sẽ thấy thân thuộc.

Trần Thanh Phong nói: "Cây mơ ở đằng trước đã bị người ta vặt gần hết rồi, chúng ta qua phía bên kia tìm thử xem có còn không."

Đôi khi là như vậy, không thể khẳng định người khác cố ý đến mức nào, nhưng khi nhìn thấy người khác hái mơ, dù biết rằng bản thân mình sẽ không thể làm được mứt, nhưng vẫn cảm thấy nếu không hái thì quá thiệt thòi. Cho nên, cây mơ đó năm ngoái chẳng ai thèm hái quả, nhưng năm nay đã trụi lủi ngay từ đầu mùa.

Thậm chí, rất nhiều người hái mơ về nhà rồi vứt một xó cho đến khi thối rữa. Nhưng mà không hái thì sẽ thiệt.

Tuy nhiên, Tô Tiểu Mạch lại nói: "Tìm những quả khác đi. Lần trước chị đã làm khá nhiều mứt mơ rồi, nếu cứ ăn mãi một loại mứt thì cũng chẳng có gì ngon."

Ba người cùng nhau lên núi, Khương Điềm Điềm hỏi: "Hai người nói xem, thời điểm này quả gì là nhiều nhất?"

"Táo."

Trần Thanh Phong đáp một câu rồi duỗi tay kéo vạt áo Khương Điềm Điềm. Khương Điềm Điềm vừa quay đầu lại, hắn liền nắm lấy tay cô.

Khương Điềm Điềm: "Sao thế?"

Trần Thanh Phong giương cằm, bật cười: "Chúng ta đi cùng nhau đi."

Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Được thôi."

Trần Thanh Phong đắc ý ngắm nhìn Tô Tiểu Mạch.

Vốn dĩ Khương Điềm Điềm đang ôm chặt cánh tay Tô Tiểu Mạch, bây giờ lại còn nắm tay Trần Thanh Phong nữa.

Thấy hành động ấu trĩ của Trần Thanh Phong, khoé miệng của Tô Tiểu Mạch khẽ giật giật.

Gì thế này!

Tô Tiểu Mạch không phải người hay nói, cho dù là trước hay sau khi trọng sinh đều như vậy. Nhưng Khương Điềm Điềm thì hoàn toàn ngược lại, ríu ra ríu rít không ngừng.

Hình như lúc này không chỉ có 3 người bọn họ, mà có tới 30 người đang tập trung ở đây. Cũng không biết đã đi được bao lâu, đột nhiên Tô Tiểu Mạch buột miệng: "Ha?"

Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đồng thời nhìn theo ánh mắt của cô. Khương Điềm Điềm: "Wow!"

Cô thốt lên một tiếng, buông tay Trần Thanh Phong ra, lập tức chạy về phía trước: "Cây táo!"

Cây táo này cành lá cực kì tươi tốt, chắc chắn không loại phải cây nhỏ ba, bốn năm tuổi, nhìn qua, ít nhất cũng phải bảy, tám năm rồi.

Một cây táo to lớn như thế, cũng không nằm ở vị trí khó quan sát, nhưng lại chẳng có ai phát hiện ra, đúng là khiến người ta phải kinh ngạc.

Khương Điềm Điềm phấn khích: "Ôi trời, chắc cây táo này ngọt lắm đấy."

Đỏ mọng như thế, sao có thể không ngọt cho được?

Tô Tiểu Mạch quyết đoán: "Hái hết luôn ngay lập tức."

Táo đã chín đỏ cả rồi, nếu không hái, người khác mà phát hiện ra thì chắc chắn họ cũng không bỏ qua.

Trần Thanh Phong đề nghị: "Bây giờ chúng ta cùng hái. Em hái xong một sọt sẽ mang luôn xuống núi, chị và Điềm Điềm cứ ở lại đây, sau đó em sẽ gọi mẹ lên."

Người càng đông, sức mạnh càng lớn.

"Được!"

Động tác của ba người đều nhanh thoăn thoắt. Để công việc của Tô Tiểu Mạch và Khương Điềm Điềm có thể nhẹ nhàng hơn, Trần Thanh Phong liền tự mình xả thân, anh chủ yếu hái những quả ở trên cao.

Không chỉ thế, trong lúc hái táo anh còn dặn dò: "Điềm Điềm, từ từ thôi, làm việc gì cũng không nên quá vất vả."

Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm: "Em biết rồi."

Ba người cùng thu hoạch, dù có chậm đến mấy cũng không tới nỗi nào. Trần Thanh Phong hái được một sọt táo, liền công xuống núi.

Cũng sắp đến giờ tan tầm, Trần Thanh Phong không muốn chạm mặt với nhiều người, bước chân vô thức nhanh hơn một chút.

Quả nhiên, khi anh vừa về đến nhà, Bà Trần liền sững sờ: "Cái này, cái này... Ở đâu ra mà nhiều táo thế?"

Trần Thanh Phong: "Sao mẹ lại hỏi như vậy, chẳng lẽ là con đi cướp được sao? Mẹ xem, vóc dáng của con thế này, còn có thể cướp được từ tay ai!"

Chỉ có phương diện 'bốc phét' là Trần Thanh Phong rất có thiên phú, được ông trời ưu ái ban cho. Ngoài ra, chẳng được tích sự gì!

Bà Trần đã vui mừng đến mức không biết phải làm sao, thậm chí còn không thèm mắng con trai, vội vàng nói: "Mau đi thôi, mẹ sẽ đi cùng con."

Còn chưa ra khỏi cửa, hai mẹ con đã nhìn thấy những người khác trong nhà đang vác cuốc trở về sau giờ tan tâm. Bà không nói hai lời, lập tức liền phân công: "Vợ thằng ba, hôm nay đến lượt chị nấu cơm, chị ở nhà đi.

Còn những người khác, tất cả đều đeo sọt theo mẹ lên núi."

Mấy người vừa mới bước vào cửa liền ngây ra nhìn Bà Trần.

Bà Trần: "Mấy đứa làm sao thế! Còn không nhanh lên, Tiểu Lục tìm được một cây táo lớn lắm!"

Bà vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người liền sáng rực lên ngay lập tức!

Dù là nhiều hay ít, cũng có thể khiến con người ta cảm thấy vui vẻ.

Chị dâu ba Trần buồn bực nhìn đám người rời đi, thấp giọng lẩm bẩm: "Tại sao lại không cho mình đi, tại sao chứ! Chắc chắn là do mình không có con trai, chắc chắn là như thế..."

Cô ta cứ lầm bầm như vậy, nhưng cũng chẳng ai nghe thấy.

Đoàn người nhà họ Trần một phút cũng không chậm trễ, bước chân dồn dập nhanh chóng rời đi.

Cũng may đã qua giờ làm việc, mặc dù buổi tối trong thôn có rất nhiều người đi tản bộ, nhưng lúc này vừa mới tan tầm, người thì nấu cơm nấu nước, người thì rửa mặt rửa tay, nên cũng chẳng có ai đi ngoài đường!

Lời nói đã định, Trần Thanh Phong xuống núi, Khương Điềm Điềm cũng mệt mỏi.

Cô ngồi bệt xuống mặt đất, nói: "Chị dâu năm, nghỉ ngơi một lát đi."

Tô Tiểu Mạch tính tình thẳng thắn, hơn nữa cô cũng không cảm thấy quá mệt mỏi, bởi vì cường độ làm việc hiện giờ không vất vả bằng khoảng thời gian cô buôn bán trên huyện.

Lúc ấy, ngoài việc phải chạy tới chạy lui mỗi ngày, thì đi đâu cô cũng phải thật cẩn thận, thực sự rất căng thẳng.

"Không sao đâu, chị không mệt."

Khương Điềm Điềm sùng bái nhìn bà chị này, nói: "Chị dâu năm, mặc dù chị rất tài giỏi, nhưng cũng không phải người sắt. Dù sao số táo này cũng không thuộc về riêng chúng ta, chị vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn! Anh Tiểu Phong nhất định sẽ dẫn người tới đây. Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ cùng nhau hái."

Tô Tiểu Mạch đã quen làm việc không lười biếng, vừa nghe lời này thì ngây ra một chút, nhưng lại mau chóng bật cười: "Cũng đúng."

Nhà họ Trần không tách ra ở riêng, đương nhiên đồ vật cũng không thuộc về riêng ai.

Khương Điềm Điềm vẫy tay: "Chị dâu năm, chị ngồi xuống đây đi, chúng ta sẽ chọn ra quả táo đỏ nhất để ǎn."

Tô Tiểu Mạch bật cười một tiếng. Nếu có câu hỏi, người mà cô hâm mộ nhất trong hai kiếp là ai, chắc chắn cô sẽ trả lời là Khương Điềm Điềm.

Thật ra kiếp trước Tô Tiểu Mạch cô cũng gặp được một số người có thân phận hiển hách. Dù sao thì ở thời đại này, có rất ít nhà hàng nhỏ nhưng giá cả lại đắt đỏ, người bình thường cũng vậy, chẳng được mấy ai nổi bật.

Nhưng nếu nói đến hâm mộ, Tô Tiểu Mạch có thể khẳng định, cô rất hâm mộ Khương Điềm Điềm.

Không phải vì điều gì khác, mà chỉ là sự đơn thuần, cô thực sự rất hâm mộ tính cách này.

Điềm nha đầu sống rất cởi mở, vô tư vô lo, và không bao giờ phải khó xử vì tính cách tốt bụng của mình.

Chỉ là mấy chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại rất khó để thực hiện được.

"He he, chị dâu năm, chúng ta ăn trộm mấy quả táo di?"

Tô Tiểu Mạch còn đang chìm trong suy tư, chợt thấy Khương Điềm Điềm lấm la lấm lét tới gần mình, thì thầm một câu.

Tô Tiểu Mạch: "..."

Khương Điềm Điềm đúng lý hợp tình nói: "Nhân lúc bọn họ còn chưa lên đến đây, chúng ta hái mấy quả táo chín đỏ nhất rồi giấu đi, ngày mai sẽ lên núi đem về nhà, ha ha, lén cất giấu rồi để dành ăn dần."

Tô Tiểu Mạch: "..."

Khương Điềm Điềm: "Tuy rằng... nếu chúng ta muốn, bác gái cũng sẽ cho, nhưng đâu thể thoải mái bằng việc mình muốn ăn lúc nào thì ăn, đúng không?"

Tô Tiểu Mạch: "..."

Khương Điềm Điềm: "Được không chị!"

Tô Tiểu Mạch ho khan một tiếng, nhẹ giọng đáp: "... Được."

Hai người nhìn nhau, lập tức hành động. Chỉ một lát sau đã hái được một sọt táo đỏ mọng. Tô Tiểu Mạch: "Chị sẽ giấu đống táo này lên cây, ngày mai chúng ta chia đôi mỗi người một nửa, có được không?"

"Được ạ."

Nhưng ngay sau đó Tô Tiểu Mạch lại nhíu mày: "Như vậy sẽ thiếu một cái sọt."

Khương Điềm Điềm nở nụ cười: "Cứ nói là em không mang sọt lên núi! Thế nhé!"

Cô thực sự rất vui vẻ: "Cảm giác ăn trộm này thật tuyệt."

Tô Tiểu Mạch: "..."

Náo loạn cả nửa ngày, em cảm thấy hành vi này thú vị chỗ nào thế?

Khương Điềm Điềm: "Chị dâu năm, chị tài giỏi như vậy, chỉ có một mình nhưng vẫn kiếm được rất nhiều tiền, tại sao chị không nhắc đến chuyện tách ra ở riêng?"

Động tác trên tay Tô Tiểu Mạch dừng lại một chút, dường như không có việc gì, hỏi: "Em muốn tách ra ở riêng sao?"

Khương Điềm Điềm: "Em đâu có muốn. Em và anh Tiểu Phong đều không biết làm việc gì, sao lại muốn dọn ra ở riêng? Chúng em phải ở lại thì mới có thể hưởng sái được chứ. He he. Vả lại, gia đình đông người vẫn vui hơn nhiều, em mới không muốn ở riêng đâu."

Tô Tiểu Mạch: "..."

Quả nhiên là suy nghĩ của Khương Điềm Điềm, không sai vào đâu được.

Dù quen biết nhau chưa lâu nhưng Tô Tiểu Mạch cảm thấy mình khá hiểu cô gái nhỏ này.

Cô nghiêm túc nói: "Chị cũng không muốn tách ra ở riêng. Tuy rằng số tiền chị kiếm được đều bị "xung vào công quỹ", nhưng nếu đã là người một nhà, chị cũng chẳng để tâm nhiều chuyện như vậy. Hơn nữa, trong thời buổi này, mọi người sống chung với nhau, kết thành một sợi dây thừng rắn chắc, người ngoài mới không dám bắt nạt chúng ta. Tách ra ở riêng, tóm lại vẫn không tốt bằng"

Thật ra, đây đều là những lời nói dối.

Nguyên nhân thực sự là, Tô Tiểu Mạch cảm thấy mình còn thiếu nợ nhà họ Trần quá nhiều. Cho nên cô sẵn sàng hy sinh, nỗ lực hết sức mình, coi như báo đáp ân tình của bọn họ.

Cô không được đọc nhiều sách, cũng không được học về nhiều thứ.

Nhưng cô hiểu được, yêu - hận phải rõ ràng.

Những kẻ đã hại cô, chỉ cần tìm được cơ hội, nhất định cô sẽ không bỏ qua cho loại người độc ác đó. Nhưng đối với những người đã mang đến cho cô hơi ấm, cô sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ bọn họ."Chúng ta giấu sọt táo lên cái cây này nhé?" Tô Tiểu Mạch nhanh chóng lấy lại tinh thần, bắt đầu cân nhắc.

Khương Điềm Điềm: "Vâng, cây này đi!"

Dừng lại một chút: "Đừng đừng, xa hơn một chút được không? Lỡ như lát nữa có người lên đây hái táo nhìn thấy thì phải làm sao?!"

Từ gốc cây táo nhìn về phía cái cây này, hình như rất dễ quan sát.

Tô Tiểu Mạch: "Được, chị đổi sang cây khác."

Cô đi tiếp một đoạn nữa, tìm được một thân cây, cả hai đều cảm thấy không tồi.

Cành lá sum xuê, rất thích hợp để cất giấu.

Tô Tiểu Mạch trèo cây giỏi hơn Khương Điềm Điềm nhiều, động tác của cô rất nhanh, chỉ là, còn chưa lên đến nơi đã phải kêu thất thanh một tiếng: "Mau nằm sấp xuống!"

Khương Điềm Điềm lập tức sững sờ, còn chưa kịp phản ứng đã thấy một đàn ong vò vẽ vo ve bay ra ngoài.

Hoá ra trên cây có một tổ ong.

Khương Điềm Điềm theo bản năng hét lên một tiếng, sau đó lập tức nằm sấp xuống, vùi đầu vào bụi cỏ không quan tâm nửa người phía sau, ôm đầu thật chặt.

Rất xin lỗi chị dâu năm, không phải em bỏ mặc chị, mà em thực sự không biết phải làm gì!

Hai chân mềm nhũn, tim đập loạn xạ, da mặt nóng lên... Em sợ quá!

Khương Điềm Điềm cuộn người lại thành một quả bóng. Tô Tiểu Mạch cũng nhanh chóng trèo xuống.

Cho dù là như vậy, cô vẫn bị ong đốt mấy nốt. Cô che mặt, nhào vào bụi cỏ. Nhưng mà, ong mật vẫn không để yên! Thấy ong cứ bay mãi, Tô Tiểu Mạch đột nhiên đứng dậy.

Ban đầu Tô Tiểu Mạch cũng không nghĩ đến việc chọc rơi tổ ong, có điều đàn ong này nhiều vô kể.

Nếu không phá tổ ong, thì bản thân cô sẽ phải chịu đau đớn vô ích!

Tô Tiểu Mạch mặc kệ những điều đó, cô trực tiếp nhặt cục đá lên, ngắm chuẩn xác vị trí của tổ ong, sau đó vung tay ném...

Khương Điềm Điềm ôm đầu, nghe thấy phía sau có tiếng động.

Bụp!

Kẻ hèn nhát không dám ngẩng đầu nhìn lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận