Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 79
Nói ra người ta liền cảm thấy người nhà họ Trần có chút kỳ lạ.
Mấy hôm trước mỗi ngày Trần Thanh Phong về tới đây đều sẽ đi ra ngoài làm gì đó, mà người ngoài sẽ không một ai có thể biết được.
Còn bây giờ khi Tô Tiểu Mạch đã trở về thì lại thay đổi từ Trần Thanh Phong đến lượt Tô Tiểu Mạch. Chả biết Tô Tiểu Mạch vội cái gì mà cứ đi ra ngoài, đến cả người trong nhà cũng không biết là cô đi đâu hay là làm gì?
Bà Trần lôi kéo tay của Khương Điềm Điềm lại nói: "Con giúp mẹ tìm hiểu một chút xem sao, để còn biết rốt cuộc cuối cùng chị năm của con đang làm gì đấy? Con bé nếu ra ngoài kinh doanh buôn bán thì mẹ còn có chút yên tâm. Chỉ là mẹ sợ con bé lại đi làm cái khác ấy."
Khương Điềm Điềm chớp mắt hồn nhiên nói: "Chị năm ngoài cái đó ra thì làm cái gì nữa ạ?”
Bà Trân cảm thấy rối rắm một chút sau đó lại thấp giọng nói: "Nhưng mà mẹ vẫn cảm thấy hình như con bé muốn làm chuyện gì đó."
Bà thở dài một tiếng, lại mang theo một phần cảm động nói: 'Mẹ trước kia luôn cảm thấy Tô Tiểu Mạch không phải là một cô con dâu lý tưởng, cái đó cũng là trước đây có một số việc xảy ra nên cũng rất là khó nói, con cũng thấy con bé bình thường cũng ít khi biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng mà nhìn kỹ thì tất cả những gì Tiểu Mạch làm cũng là vì muốn tốt cho nhà của chúng ta! Từ cái việc đi làm buôn bán kiếm tiên để hỗ trợ cho nhà chúng ta, đến việc giúp đỡ trong nhà, tất cả mọi thứ mẹ đều để trong lòng. Cũng đừng nhìn bình thường con bé không hé răng nói một lời nào, nhưng mà khi Đại Nha nhà chúng ta gặp chuyện rắc rối con bé cũng rất để tâm tới!"
Nói đến chuyện này thì Bà Trần và kế toán Trân hai người cực kỳ cảm động trước thái độ của Tô Tiểu Mach. Nhưng mà thái độ của Tô Tiểu Mạch những ngày qua lại làm cho bọn họ có chút sợ hãi, bọn họ đều là những người dân sống ở nông thôn bình thường, nếu gặp phải mấy chuyện như thế này thì phản ứng đầu tiên chắc chắn chính là để chuyện này từ lớn hóa nhỏ, rồi từ nhỏ lại hóa thành không.
Nhưng rõ ràng với Tô Tiểu Mạch thì không phải là như vậy, con bé là hận bản thân không thể làm cho bên kia bị dày vò khổ sở càng sớm càng tốt.
Cho nên Bà Trần ít nhiều gì cũng có chút lo lắng sợ Tô Tiểu Mạch làm gì quá trớn.
Hơn nữa Tiểu Lục ở bên này cũng đã nói rõ là sẽ ra tay làm tốt mọi chuyện, vì thế bà mới sợ Tô Tiểu Mạch sẽ làm thêm chuyện gì đó, nếu như vậy chỉ sợ là chuyện không được tốt thôi.
Bà suy nghĩ một chút lại quay sang Khương Điềm Điềm nói: "Điềm Điềm này, con giúp mẹ hỏi thăm một chút xem rốt cuộc là Tiểu Mạch đang làm cái gì vậy, để mẹ còn biết mà không cần phải lo lắng quá."
Khương Điềm Điêm nghĩ nghĩ một chút, rồi cười nói: "Mẹ à, thật ra mẹ cũng không cần phải lo lắng lắm đâu. Chị năm từ trước tới giờ không phải là người ngốc nghếch, chẳng lẽ chị ấy không biết phải làm sao cho tốt hay sao ạ? Mà bây giờ chúng ta lại đi hỏi nhiều cũng không có tác dụng gì đâu ạ! Tóm lại con biết chắc chị ấy sẽ không làm gì ảnh hưởng tới người trong nhà chúng ta đâu!"
Tạm dừng một chút, Khương Điềm Điềm lại tiếp tục nói: "Có lẽ chị năm là đang làm mấy chuyện liên quan tới việc buôn bán mà thôi. Cho nên mẹ à, chúng ta không cần phải để ý nhiều như vậy đâu ạ.
Bà Trần nhìn thấy biểu cảm của Khương Điềm Điềm, sau đó cũng cảm thán không thôi, cái con bé này đúng là người vô tư không thèm lo cái gì cả.
Bà Trần cũng thôi không nói nữa, bà chỉ đáp nhẹ: "Được thôi, mẹ biết rồi."
Khương Điềm Điềm cười hì hì ôm lấy cánh tay của Bà Trần, ngọt ngào nói: "Mẹ ơi, tết này chúng ta chuẩn bị ăn những món gì ngon vậy ạ? Không phải mẹ nói là muốn làm một ít bánh ngọt cho con ăn hay sao?"
Nói tới đây Khương Điềm Điềm lại phấn khởi bừng bừng: "Chúng ta chừng nào mới bắt đầu làm ạ?"
Bà Trần thấy con dâu vui vẻ như vậy thì cũng nở nụ cười, dịu dàng nói: "Được rồi, thôi thì hôm nay chúng ta bắt đầu làm luôn. Đợi một lát mẹ đi hái một chút Sơn Trà cho các con làm hồ lô đường trước.
Khương Điềm Điềm gật đầu thật mạnh: "Dạ vâng!" "Tiểu Lục đâu rồi?" Bà Trân nhìn quanh một vòng, không thấy con trai của mình đâu nên lớn tiếng hỏi.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Anh ấy đi qua nhà của bác Lý rồi ạ!"
Bà Trân nghe vậy thì lại khó hiểu nói: "Cái thằng nhóc đó qua đấy làm gì nữa vậy, đừng có mà lừa gạt người ta nữa đấy."
Khương Điềm Điềm phồng má lên nói: "Mẹ ơi, mẹ không thể nào hiểu lầm anh Tiểu Phong như vậy được, anh Tiểu Phong bình thường tuy rằng có hơi cà lơ phất phơ, nhưng anh ấy lại là một người rất tốt. Hơn nữa anh ấy cũng sẽ không đi lừa dối ai bao giờ đâu ạ."
Bà Trần vẫn luôn cảm thấy con dâu của mình bị con trai mình bỏ bùa rồi, chứ làm sao mà có thể khiến cho con dâu bà tin tưởng cái thằng con trai dở dở ương ương đó của bà đến mức mê muội như vậy cơ chứ?
Mặc dù bà là mẹ của con mình, nhưng bà cũng không thể tin vào con trai của mình là một người tốt như vậy, sẽ không đi lừa gạt người khác sao? Có mỗi cô mới tin như vậy thôi.
"Được rồi, con vui là được."
Rõ ràng có thể thấy được Bà Trần không cùng tư tưởng với Khương Điềm Điềm về vấn đề này rồi.
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Con không quan tâm đâu ạ, mẹ bây giờ phải nói anh Tiểu Phong là đứa con trai tốt nhất! Bằng không thì con sẽ nắm tay mẹ hoài không buông ra đâu!"
Bà Trần: "..."
Con bé còn ăn vạ với bà nữa chứ?
"Mẹ ơi mẹ nói nhanh lên đi..."
Bà Trần cảm thấy não của mình sắp bùng nổ rồi.
Chị dâu hai Trần thấy vậy thì yên lặng xoay người, sau đó chạy nhanh ra cửa, nếu mà mẹ chồng cô mà nói thì đảm bảo Khương Điềm Điềm chắc chắn sẽ lôi kéo cô bắt cô phải nói Trân Thanh Phong là em chồng tốt nhất cho xem.
Chị dâu hai Trần cảm thấy bản thân cô không thể nào nói ra mấy lời dối lòng như vậy.
Khương Điềm Điềm lôi kéo tay Bà Trân làm nũng, quả nhiên Bà Trân một giây sau đã quên mất chuyện của Tô Tiểu Mạch.
Khi mà Trân Thanh Phong trở về, liền nghe Khương Điềm Điềm ríu rít khoe khoang: "Anh Tiểu Phong ơi, lúc nãy mẹ đã nói cho em biết anh là người con trai tốt nhất đấy."
Trân Thanh Phong mỉm cười đáp: "Chuyện này còn phải nói sao? Chuyện này anh đã sớm biết rồi! Anh vừa đẹp trai lại còn có kiến thức, vậy thì đương nhiên anh là người con trai tốt nhất là đúng rồi.
Bà Trần: "..."
Nói về trình độ da mặt dày thì anh mới là người giỏi nhất, còn lại thì...
Bà yên lặng xoay người, nói: "Thằng nhóc con nhanh chóng về nơi mình đáng phải có đi đừng có đứng ở đây làm chướng mắt người ta nữa" Trần Thanh Phong ôm ngực nói: "Thật là vô tình, lạnh lẽo quá đi."
Khương Điềm Điêm bật cười hớn hở, cô nhìn trái ngô phải hỏi: "Con trai của mình đâu anh? Không phải anh dẫn thằng bé đi cùng với anh sao?" Trần Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Đại Hổ dẫn thằng bé đi ra bờ sông xem mọi người bắt cả rồi" Khương Điềm Điềm nghe thấy vậy thì lập tức hưng phấn lên nói: "Có cả sao anh?"
Trân Thanh Phong gật đầu xác nhận: "Có cái gì đâu! Miễn cưỡng lắm thì cũng chỉ bắt được một hai con cá nhỏ là tốt lắm rồi!"
Anh lại nói tiếp: "Mẹ này, hôm qua anh năm đã trở vê rồi đấy. Mẹ không nhanh chuẩn bị đồ ăn ngon cho anh ấy đi!"
Anh nghiêm túc hỏi tiếp: "Mẹ có hầm thịt không ạ?”"
Bà Trần phóng con mắt hình viên đạn về phía con trai rồi nói: "Suốt ngày chỉ biết ăn thịt, nhìn lại con đi chả khác gì cục thịt di động."
Trân Thanh Phong vô tội nhướng mày nói: "Mẹ xem mẹ này... con còn chưa nói xong nữa mà mẹ đã nghĩ oan cho con rồi, thật đúng là làm cho con trai đau lòng quá đi. Mẹ như thế này là không được rồi, con là con trai của mẹ thì không sao cả, chứ nếu là cha của con mà mẹ cũng đối xử như vậy thì cha sẽ chán mẹ đấy."
Bà Trần nổi giận quát: "Ông ta dám sao!" Kế toán Trần vừa đúng lúc ở ngoài cửa đi vào nghe được: ”...'
Ông liếc mắt nhìn chằm chằm Trần Thanh Phong rồi nói nhẹ một câu: "Thằng oắt con kia không có việc gì làm hay sao mà ở đây châm ngòi quan hệ của vợ chồng già này vậy, xem ra con muốn chuốc họa vào người đúng không?"
Trân Thanh Phong thản nhiên nói: "Con vô tội, con không biết gì cả.
Ở trong cái nhà này người vô tội nhất chính là anhI
Đừng nhìn anh bình thường không làm được chuyện gì, nhưng chuyện anh giỏi nhất chính là gây chuyện với người khác.
Kế toán Trần trợn trắng mắt nhìn con trai đáp: "Thiếu chuyện thì cũng đừng có mà kiếm chuyện lây sang ông già này nhé!"
Nói xong ông cũng đi vào trong nhà, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, ông quay lại nói: "Thằng nhóc kia vào trong đây nói chuyện với cha một chút đi!"
Trân Thanh Phong nghe cha gọi cũng gật đầu theo vào trong: "Con tới đây.
Anh chạy nhanh lại chỗ của cha mình, kề sát vai kế toán Trần hỏi: "Cha tìm con để làm gì vậy?"
Kế toán Trần nhỏ giọng nói: "Ở bên ngoài đều bàn nhau về chuyện của Trì Hiểu Hồng, đã vậy lại còn rất sôi nổi nữa. Chuyện này sẽ không có vấn đề gì chứ hả?"
Trần Thanh Phong đi về phía giường đất dựa mình một cách thoải mái, nhìn anh chẳng khác gì một người không xương vậy.
"Đang hỏi thì tranh thủ mà trả lời đi chứ!" Kế toán Trần thấy anh nhởn nhơ như vậy thì lên giọng mắng.
Trân Thanh Phong bình tĩnh nói: "Làm gì có chuyện gì xảy ra được ạ? Đầu trọc thì làm gì sợ bị nắm tóc chứ cha. Bản thân con cảm thấy việc Trì Hiểu Hồng nổi điên làm mấy chuyện như vậy là hết sức bình thường. Cô ta có thể đối phó được với bà nội của cô ta, còn có thể dưới trướng mẹ kế của mình mà bày đủ trò, công nhân làm việc ở xưởng cũng không thoát khỏi tay cô ta, đến ngay cả Dương Thạch Đâu còn bị cô ta chơi một vố nữa mà, cho nên giờ cô ta đã thành kẻ thù của nhiều người rồi, nhưng cũng một phần do mẹ kế của cô ta hãm hại cô ta, cô ta không còn cách nào khác chỉ có thể cưới Dương Thạch Đầu, cứ nghĩ chỉ cần cố gắng học tập đậu kỳ thi đại học thì sẽ rời khỏi chỗ này, mà cô ta cũng có thể cố gắng trở thành một người xuất sắc trong tương lai, nhưng không ngờ lại bị mẹ kế của cô ta cản trở khắp mọi nơi. Mà tính cách của Trì Hiểu Hồng là một người dễ xúc động, dễ nổi điên, mà mọi thứ cứ từng bước từng bước bức ép cô ta. Nếu không bùng nổ trong im lặng thì sẽ bùng nổ cho cả thế giới đều biết, đấy là chuyện hết sức bình thường thôi mà ạ! Cho nên cha cứ nhìn đi, bởi vì mấy cái lí do trên mà bây giờ Trì Hiểu Hồng bùng nổ thì người ngoài ai cũng sẽ cảm thấy bình thường thôi."
Tuy rằng bản thân kế toán Trần không hề thích Trì Hiểu Hồng, nhưng mà khi đã biết rõ cô ta bị cái gì thì cũng khó tránh khỏi thở dài một cái, suy cho cùng Trì Hiểu Hồng cũng là một người đáng thương hơn là đáng trách.
"Thật ra không phải mẹ kế của Trì Hiểu Hồng là người tài giỏi gì, mà bà ta có một người chị em tốt vô cùng tài giỏi lợi hại mà thôi ạ. Mà nói đến người đó thì dù là con hay Trì Hiểu Hồng thì cũng hiểu. Nếu nói mẹ kế của cô ta dựa vào bà ấy thì không phải, nói đúng ra là đang dựa vào nhà họ Tưởng. Trước kia nhà họ Tưởng phát triển mạnh mẽ cho nên đối với cô ta lúc đó nếu mà làm gì thì cũng giống như lấy trứng chọi đá vậy, nhưng mà hiện tại lại không giống như trước kia rồi ạI"
Trân Thanh Phong cười mỉa mai một cái rồi nói tiếp: "Mà bản thân Trì Hiểu Hồng lại là người thân dòng họ với bên đó, vậy nên chỉ cần để ý một chút thì sẽ dễ dàng biết được điểm yếu nội bộ bên trong nhà họ. Hiện tại nhà họ Tưởng người ghê gớm nhất chính là Tưởng Thiếu Tuấn. Nếu như Tưởng Thiếu Tuấn có chuyện gì thì những người mà suốt ngày chỉ biết dựa hơi anh ta suốt ngày, chó cậy chủ cũng sẽ xong đời luôn ạ.'
Ở vấn đề này thì Trân Thanh Phong nghiên cứu rất rõ ràng.
"Nhà bọn họ bên đó...'
"Cha có còn nhớ cái người tên Lữ Kỳ trước kia đã tới nhà chúng ta một lần rồi không ạ? Anh ta là một người anh họ khác nữa của Trì Hiểu Hồng, tên đó của chuyên gia dựa hơi nhà họ Tưởng. Anh ta trước kia cũng làm việc trong huyện ở Cách Ủy Hội, lúc sau mới giải tán không làm nữa, sau đó anh ta được Tưởng Thiếu Tuấn sắp xếp cho một công việc ở nhà máy kia."
"Bởi vì có quan hệ với Trì Hiểu Hồng nên anh ta và Dương Thạch Đầu đều bị liên lụy theo, xong cũng vì như vậy mà cùng nhau hợp tác. Mà chủ yếu là làm lại nghề cũ của Dương Thạch Đầu, lúc này đây đó lại là bàn đạp cho Trì Hiểu Hồng dùng để cắn ngược lại bọn họ. Lữ Kỳ là một tên chó săn trung thực của nhà họ Tưởng, vậy nên anh ta mà quay lại cắn ngược lại nhà đó thì nhà họ Tưởng chả khác nào bị lột da vậy."
"Con có chắc là có tác dụng không?" Kế toán Trần hỏi lại lần nữa. Trần Thanh Phong gật đầu nói: "Dạ có ạ, trong tay Trì Tiểu Hồng còn có bí mật khác của nhà họ Tưởng nữa, cô ta cứ lâu lâu sẽ thả ra một ít chứ không phải thả ra một lần, mục đích chính là muốn tra tấn Tưởng Thiếu Tuấn. Hơn nữa nhà họ Tưởng cậy thế ăn hiếp người khác, thể hiện mình bao nhiêu năm như vậy, thế nên chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ thù. Thế thì như vậy cũng sẽ có nhiều người tới làm trò phá hoại góp thêm với Trì Tiểu Hồng làm đổ nhà họ. Nếu không vì lẽ đó thì Trì Tiểu Hồng sup cũng sẽ không trở về thành đâu ạ. Hôm trước con vào thành hỏi thăm mới biết được, nhà họ Tưởng đúng là làm không ít việc xấu và thiếu đạo đức, có rất nhiều người bị nhà họ Tưởng hãm hại, vậy nên nếu như bây giờ nhà đó bị hại cho không ngóc đầu dậy nổi thì đây cũng coi như là góp một phần bảo vệ và đòi lại công bằng cho những người từng bị nhà bọn họ hãm hại rồi ạ.
Kế toán Trần nghe tới đây mới bắt đầu cảm thấy yên tâm, thật ra lúc đầu Trân Thanh Phong cũng có chút lo lắng, nhưng mà sau khi đi hỏi thăm mọi người xung quanh thì Trân Thanh Phong cũng đã hiểu được nhà họ Tưởng bình thường lộng hành và kiêu ngạo cỡ nào.
Bọn họ chỉ cần một câu nói thôi thì cũng có thể giúp đỡ được Trì Tiểu Hồng rồi, vậy mà đến một câu họ cũng không chịu mở lời giúp đỡ cô ta, cho nên giờ gặp quả báo thì ráng mà chịu thôi, cũng không thể trách ai được.
Mà sở dĩ lần này cái cô Tưởng Quyên gì đó suốt ngày bám theo Tiểu Tam nhà Trần Hồng cũng là vì cô ta đang mang thai, vậy nên muốn tranh thủ tìm một người đổ vỏ giúp.
Nhưng mà do bản thân cô nghĩ mình là người cũng rất cao sang quý phải, nếu như tìm một người đàn ông nào đó gánh vác hậu quả của mình thì cũng phải tìm một người nam có gia giáo cũng như gia cảnh tốt mới tương xứng với cô ta được.
Cho nên mới nhắm đến Tiểu Tam con của Trân Hồng.
Cũng may là Trân Thanh Phong quay về đây kịp thời, bằng không sợ là nhà của Trân Hồng gặp chuyện xui xẻo thật rồi. Mà cũng bởi vì biết cái lì do đó cho nên dù là kế toán Trần hay Trần Thanh Phong cũng không hề làm việc nương tay với nhà bọn họ.
"Nếu con đã xác nhận không có việc gì vậy thì cha cũng yên tâm hơn."
Phải nói bình thường nhìn đứa con trai này của ông không đàng hoàng cho lắm, lúc nào cũng cà lơ phất phơ. Nhưng mà một khi trong nhà có chuyện rồi thì kế toán Trần đều dựa hết vào anh.
Bởi vì trong số mấy người con trai của ông chỉ có duy nhất một mình Trần Thanh Phong là người lanh lẹ, có tâm nhìn cũng như tư duy tốt nhất trong số năm người con của ông.
"Vậy còn chị năm của con ở bên kia..."
Trân Thanh Phong mỉm cười nói: "Chị năm đã có lòng muốn giúp đỡ thì con nghĩ chúng ta cũng nên vui lòng nhận thôi! Dù sao thì trên cơ bản chị ấy cũng không phải là kiểu người phụ nữ nông thôn thiếu kiến thức, bị nhà mẹ đẻ ức hiếp rồi làm chuyện dại dột đâu ạ!"
Kế toán Trần trầm ngâm một chút rồi cũng gật đầu nói: "Con nói cũng đúng."
Sự thật chứng minh những gì hai cha con họ nói không sai chút nào.
Tô Tiểu Mạch ở một bên của quạt gió liên tục thêm củi. Không chỉ có nhà họ Tưởng xong đời, mà ngay cả gia đình của Tưởng Thiếu Tuấn cũng đi toi.
Năm cũ vừa qua được mấy ngày thì vợ chồng Trần Hồng đã nắm tay nhau về nhà họ Trần kể lại chuyện này cho mọi người biết.
Mấy chuyện này đều là do hai vợ chồng đi hỏi thăm mọi người mới biết được.
"Nghe nói hai nhà bọn họ năm xưa đã từng có tham vọng muốn chiếm hữu tài sản của anh em trong nhà mình rồi, chưa kể còn nhiều lần cố ý hãm hại người thân trong dòng họ. Làm cho nhà người ta điêu đứng lên xuống, sau đó mới chiếm đoạt tài sản nhà đối phương, mấy món đồ đó họ cất giấu dưới hầm đã bị người ta tìm thấy! Nghe nói hình như có rất nhiều đồ cổ cùng với tranh cổ chữ vàng và vô số trang sức quý giá, tính ra cũng phải chất đầy hai xe tải ấy.
"Còn cái cô Tưởng Quyên đáng ghét đó bởi vì tác phong không đứng đắn nên đã bị nhà trường đuổi việc rồi!" Nói đến cô ta, Trần Hồng giống như được xả giận vậy.
Bọn họ đều là những người dân bình thường, trước giờ có gặp qua mấy chuyện lớn như thế này bao giờ đâu, trong lòng ngoài sợ hãi ra thì cũng không có nhiều cách để giải quyết.
Trong lòng bọn họ chỉ có thể không ngừng nói đi nói lại, mọi chuyện sớm sẽ qua đi thôi. Nhưng mà vẫn phải sống trong những ngày tháng lo âu thấp thỏm.
Cũng may lân này có em trai của cô ra tay giúp đỡ tính toán, cho nên lúc này mới có thể được trút giận.
Mà Khương Điềm Điềm cũng không nghĩ tới bản thân nhà ba người bọn họ cũng chỉ đơn giản về quê ăn tết mà thôi, vậy mà có thể gặp phải loại chuyện như thế này.
Nhưng ngoài cảm xúc vui vẻ của mọi người thì cảm xúc của Tô Tiểu Mạch có lẽ nhiều hơn mọi người trong nhà một chút.
Dù sao thì đây cũng chính là kẻ thù kiếp trước của cô, tuy rằng đời này không hề kết thù với nhau, nhưng mà những gì bọn họ đối xử với cô ở kiếp trước đã khắc sâu trong lòng cô rồi.
Đến nỗi chỉ cần có chuyện gì phát sinh mà liên quan tới nhà bọn họ, bảo cô không cần phải báo thù, đó là chuyện không thể xảy ra rồi, chỉ cần bất cứ lúc nào có thể giải quyết được bọn họ thì cô sẽ làm mà chẳng cần phải đắn đo suy nghĩ là nhường nhịn hay gì cả.
Hiện tại nhà họ Tưởng đã xong đời rồi, mà nhà của Tưởng Thiếu Tuấn cũng coi như xong luôn, nhờ vậy mà bây giờ Tô Tiểu Mạch mới cảm thấy rốt cuộc đến tận bây giờ cô mới cảm thấy yên tâm về cuộc sống sắp tới, không cần phải thấp thỏm lo lắng việc chưa báo được thù. Dựa theo tình huống hiện tại mà xem xét những người nhà họ Tưởng, bởi vì tiền mà hại chết quá nhiều người, vậy nên bây giờ nhà họ muốn khôi phục lại như trước kia thì cũng phải tốn hai mươi ba mươi năm nữa mới có được lại như bây giờ.
Mà đợi tới hai mươi năm sau để phục hồi lại như cũ thì cũng chẳng được gì. Mỗi ngày đều có những biến đổi khác nhau, đợi hai mươi năm sau thì bọn họ cũng không còn là gì để người ta sợ hãi, bởi vì xã hội thời nay đang ngày một phát triển mạnh mẽ hơn nhiều rồi.
Hơn nữa bản thân cô là người trọng sinh, cho nên Tô Tiểu Mạch cảm thấy mỗi người đều sẽ có số mệnh nhất định và mọi chuyện sẽ giống như trước kia.
Giống như đời trước khi cô quay lại báo thù, cô cũng hỏi thăm chuyện của Tưởng Thiếu Tuấn và nhà của tên đó, mọi người trên phố cũng kể cho cô hay biết mọi chuyện.
Lúc ấy mọi chuyện thật thật giả giả không ai biết được nhưng cũng giống như trước kia, bây giờ cô lại dùng những chuyện đó để quay lại cắn nhà bọn họ.
Mà những cái chuyện "thật thật giả giả" đó hết chín mươi phần trăm là sự thật.
Có thể thấy được chuyện này đều là do ông trời giúp đỡ cô.
Đến nỗi những chuyện khác như...
Đời trước Lữ Kỳ dẫn người đi truy bắt cô cho bằng được, kết quả nhờ có Trân Thanh Phong dẫn dắt bọn họ cô mới tránh được, nhưng vì vậy mà hại Trân Thanh Phong bị ngã xuống vách núi mà chất.
Đến đời này không biết Trân Thanh Phong dựa vào cái gì mà được Trì Tiểu Hồng tin tưởng, nên Trì Tiểu Hồng đã chơi Lữ Kỳ một vố đau điếng, mà tên đó từ trước tới nay đều dựa vào sự giúp đỡ của nhà họ Tưởng, cho nên khi không có sự trợ giúp của nhà họ Tưởng thì dĩ nhiên cũng sẽ bị rớt đài mà thôi.
Tô Tiểu Mạch cảm thấy riêng cái tên này sợ là cả đời cũng không thể ngóc đầu dậy nổi đâu. Cái này cũng coi như gián tiếp báo thù giúp đời trước được rồi nhỉ?
Nhưng mà mấy suy nghĩ này, cô cũng chỉ cất riêng ở trong lòng của mình, mãi mãi sẽ không nói ra cho ai biết được. Nhưng mà mặc kệ, cô vẫn vui cho nên là không sao cả.
Vậy nên dạo gần đây tâm tình của Tô Tiểu Mạch cực kỳ tốt, cô hoàn toàn buông bỏ thù hận trong lòng xuống, thành ra bây giờ chỉ cần tập trung vào chuyện kiếm tiền mà thôi.
Kẻ thù sớm muộn gì cũng gặp quả báo, mà chính sách bây giờ lại ngày càng tốt. Hiện tại mọi thứ đã đi theo chiều hướng tốt rồi.
Tô Tiểu Mạch cũng không quá quan tâm đến kết quả của nhà họ Tưởng nữa, bây giờ cũng đã sang năm mới rồi nên cô chuẩn bị dẫn chồng và con của mình về thủ đô.
Nhưng mà trước khi đi, Tô Tiểu Mạch gọi Khương Điểm Điềm lại nói chuyện với mình, cô cứ dặn dò Khương Điềm Điềm mãi: "Các em về Thượng Hải kiếm tiên như thế nào cũng được, nhưng kiếm được tiền thì nhất định phải đi mua nhà đó biết chưa, mua càng nhiều nhà càng tốt."
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Em biết rồi ạ, chị yên tâm."
"Chị cảm thấy các em không phải là người không biết kiếm tiên, mà chị cũng biết rõ Tiểu Lục là một người giỏi kiếm tiên là đằng khác. Điềm Điềm này, nếu em thật sự để tâm những gì chị nói thì nếu hai em có quyết tâm kiếm tiên, không bằng cứ lấy tiền đó mua nhà đi."
"Có nhiều nhà sẽ không bao giờ gây bất lợi cho các em đâu? Tô Tiểu Mạch cảm thán không thôi.
Khương Điềm Điềm gật đầu cười vui vẻ đáp: "Cảm ơn chị năm đã cho tụi em lời khuyên, em sẽ lưu ý ạ.'
"Cảm ơn cái gì không biết, chị cũng có làm gì được cho mấy đứa đâu." Tô Tiểu Mạch lại nói tiếp: "Chị sau khi về thủ đô sẽ mở cửa hàng bán quần áo, em có muốn hợp tác bán đồ với chị không? Coi như để em kiếm ít tiền riêng."
Nhưng mà nói hết câu, cô cũng cảm thấy có chút ngại ngùng nên bổ sung lại: "Xem chị này, nhà chúng ta cũng có công việc làm ăn riêng, vậy mà hiện tại chị lại nói để em hợp tác làm mấy cái này, tính ra lại có chút thừa thãi rồi, chị thật là..."
"Em cũng muốn như vậy mà ạ. Khương Điềm Điêm mắt sáng lấp lánh nhìn Tô Tiểu Mạch nói: "Em muốn làm giống như chị nói vậy đó, nhưng mà em không có nhiều tiên, không biết có mua hàng được hay không!?"
Vậy mà bây giờ lại tới phiên Tô Tiểu Mạch khó xử, không phải bởi vì Khương Điềm Điềm nói cô có ít tiền, mà bởi vì cô không nghĩ Khương Điềm Điềm lại đồng ý.
"Em chỉ có một ngàn đồng tiền, nhiêu đó có thể hợp tác được không ạ?" Khương Điềm Điềm nói trắng ra luôn, cô lại còn bổ sung thêm: "Đây là tiền riêng của cha cho em, mà tiền này em cũng chưa nói qua cho anh Tiểu Phong biết."
Thật ra Trần Thanh Phong cũng biết Khương Điềm Điềm có một số tiền, dù sao thì hai người cũng đã kết hôn với nhau mười năm rồi, nhiêu đó thì còn có bí mật gì mà không biết nữa chứ!
Nhưng mà đây là tài sản của cha Khương Điềm Điềm để lại lúc mất, cho nên Khương Điềm Điềm cũng không có nói thẳng cho anh biết là bản thân có bao nhiêu tiên, mà Trần Thanh Phong biết thì biết như vậy nhưng anh cũng không có hỏi thăm làm gì.
Tô Tiểu Mạch nghe Khương Điềm Điềm nói vậy lại bất ngờ nói ra: "Một ngàn???"
Khương Điềm Điềm gật đầu lại hỏi: "Nhiều đó có đủ không ạ?”
Tô Tiểu Mạch cười đáp: "Nếu như em tin chị thì cứ đưa cho chị rồi hai người chúng ta sẽ viết một bản hợp đồng làm ăn."
Khương Điêm Điềm nhanh nhảu nói: "Em đương nhiên là tin chị rồi!"
Cô cười tủm tỉm nói: "Em từ trước tới giờ vẫn luôn tin tưởng vào năng lực kiếm tiên của chị mà."
Tô Tiểu Mạch chắp tay trước ngực nói: "Cái này coi như là lời chúc may mắn của em đi!"
Đối với Tô Tiểu Mạch từ trước tới giờ vẫn luôn tin tưởng Khương Điềm Điềm là một người vô cùng may mắn, nói đâu đúng đó, Khương Điềm Điềm đầu tư một ngàn đồng tiền cũng không đáng giá bằng câu "năng lực kiếm tiền tốt" nữa!
Tô Tiểu Mạch lúc này suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vầy đi, em đưa cho chị một ngàn đồng tiền, em sẽ nhận được hai mươi phần trăm tiền lời, chị bỏ ra bốn ngàn đồng tiền nên sẽ nhận tám mươi phần trăm tiền lời. Mấy chuyện khác chị sẽ chịu trách nhiệm hết nên em cứ yên tâm, chị tuyệt đối sẽ không để tiền của em bị lỗ đâu."
Khương Điềm Điêềm nghe vậy thì lắc đầu nói: "Em còn không làm chút nào, thế mà lý nào lại nhận được hai mươi phần trăm chứ ạ, như vậy cũng có chút mặt dày quá rồi, chị năm này, chị làm vậy em ngại lắm đấy, không được đâu ạ..."
Tô Tiểu Mạch nghiêm túc nói: 'Không có gì là không được cả, chị cảm thấy em là người luôn may mắn nên chỉ cần làm với em chắc chắn chị sẽ thành công to cho mà xeml Thế nên như vậy còn không đáng giá cho em nhận hai mươi phần trăm sao? Rõ ràng là chị làm ăn kiếm lời mà nên giờ em phải nghe theo chị!"
Khương Điềm Điềm: '..."
Đúng là không hiểu vì cái gì mà Tô Tiểu Mạch luôn có niềm tin vững chắc vào sự may mắn của cô nữal
Thật sự là nghĩ bao nhiêu lần rồi Khương Điềm Điềm vẫn không thể hiểu được, Tô Tiểu Mạch là người cẩn thận luôn suy nghĩ mọi thứ rất logic chặt chẽ.
Nhưng mà đổi lại với cô thì Tô Tiểu Mạch luôn có một sự tin tưởng bất chấp mà bản thân Khương Điềm Điềm cũng không giải thích được.
Cũng may Khương Điềm Điềm là người không thích suy nghĩ nhiều làm gì, cho nên cuối cùng vẫn đồng ý hợp tác với Tô Tiểu Mạch với mức lợi nhuận hai mươi phần trăm, Khương Điềm Điềm vỗ tay Tô Tiểu Mạch nói: "Cuối cùng thì em cũng có thể trông cậy vào chị để kiếm ít tiền riêng rồi ạ."
Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì nghiêm túc nói: "Việc này thì em cứ yên tâm đi, chị đảm bảo sẽ đem về cho em nhiều tiên riêng cho mà xem. Chắc chắn sẽ để cho em có thể mua được những thứ mình thích."
"Em cứ đợi mà xem, em không cần phải làm gì cả."
Nhớ tới gì đó, Tô Tiểu Mạch lại hỏi tiếp: "Cái nhà ở gần ga tàu hỏa của tụi em ấy, sau này hai em tính kinh doanh gì ở đó?"
Khương Điểm Điểm nghe vậy thì nói: "Anh Tiểu Phong tính là sẽ mở quán nước ở đó, với bán thêm một ít đồ ăn đơn giản thôi ạ!"
Tô Tiểu Mạch suy tư một hồi rồi nói: "Em cũng biết tay nghề của chị mà đúng không?”
Khương Điềm Điêm nghe Tô Tiểu Mạch nói vậy thì hớn hở đáp: "Em đương nhiên là biết rồi ạ."
Sau đó Khương Điềm Điềm cũng không quên bổ sung thêm: "Nhưng mà tiếc là em học hoài cũng không làm ngon được giống chị."
Tô Tiểu Mạch nghe Khương Điêềm Điềm nói vậy thì bật cười đáp: "Em đúng là, chị còn chưa nói xong mài!"
Cô lại nói tiếp: "Chị cũng thừa biết là em không thể nào học được tay nghề của chị rồi, em gọi Tiểu Lục qua bên chỗ chị đi, chị sẽ hướng dẫn cho em ấy vài chiêu. Sau đó chị sẽ viết mấy cách nấu mấy món ăn hay phương thuốc này nọ, đơn giản thôi, nhưng mà có thể giúp hai em bán buôn được. Bảo đảm không khó để làm đâu, lại còn ăn rất ngon nữa. Chị có vài cái bí quyết gia truyền mà không ai biết được đâu! Mau đi gọi Tiểu Lục đi!"
Khương Điêm Điềm; "Hả? Dạ em đi liền!" Thật ra Tô Tiểu Mạch cũng khá là bận rộn, với cũng cần sắp xếp chuẩn bị đồ để vê thủ đô, cũng may Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm cũng khá là nhanh nhạy, tiếp thu kiến thức rất nhanh, luôn hiểu rõ những gì mà Tô Tiểu Mạch hướng dẫn.
Chẳng qua thời gian Tô Tiểu Mạch ở lại cũng không có nhiều, nhưng cũng đã chỉ dẫn hai vợ chồng hết rồi. Lúc đưa gia đình bọn họ trở lại thủ đô có anh hai Trần và anh ba Trần cũng đi theo hỗ trợ đem đồ ra nhà ga, từ huyện trở về thì hai người này lại vô cùng hưng phấn.
Vì sao?
Lý do gì lại vui vẻ tới vậy à?
Đương nhiên là bởi vì năm mới mà khi dẫn người nhà lên huyện lại nhìn thấy cảnh có nhiều người bắt đầu công khai bán buôn rồi!
Tuy rằng chính sách áp dụng xuống mọi người ở đây cũng không lâu lắm, nhưng mà làm người ai cũng có lá gan lớn cả! Nhiều khi bản thân người ta cũng không nắm rõ chính sách nói cụ thể là thế nào, nhưng mà nếu phía trên đã cho phép rồi thì bọn họ cũng nhanh chóng bắt đầu triển khai bán buôn, phải nắm bắt cơ hội mới được.
Mặc dù ít nhiều gì cũng có lén lút buôn bán, nhưng mà bây giờ người ta cũng không còn sợ hãi như trước kia rồi.
Cả hai anh em nhà họ Trần chạy vê nhà thông báo tình hình bên ngoài cho mọi người trong nhà biết.
Anh hai Trần vừa bẻ ngón tay vừa nói: "Tụi con từ chỗ nhà ga chạy thẳng tới bến xe dọc đường đi thì thấy cũng phải có tới năm sáu hàng quán bán đồ đấy ạ. Đúng là không nghĩ tới trong huyện người ta đã bắt đầu buôn bán nhiều đến như vậy rồi.
Từ chỗ ga tàu hỏa đi tới bến xe cũng chỉ mất tâm hai mươi phút, tính ra cũng không quá xa. Khoảng cách ngắn như vậy mà đã có nhiều hàng quán bán đồ rồi, nghĩ tới đó nhà họ Trần ai nấy cũng vui vẻ không thôi!
"Chưa kể mọi người sẽ không biết lúc tụi con đi tới Cung Tiêu Xã tặng đồ cho chị cả thì kế bên Cung Tiêu Xã còn có một cửa hàng to nữa kìa, đúng là vô cùng can đảm mài" Anh ba Trần bổ sung thêm, càng nói thì lại càng cười tươi hơn.
"Vậy thì có là gì đâu cơ chứ!" Trần Thanh Phong nói chen vào: "Các anh chỉ thấy được một phân là bây giờ người ta bán đồ như vậy thôi, đợi một thời gian nữa buôn bán tốt lên rồi lúc đó mới hoảng hốt kia kìa. Nhưng mà mọi người lại quên rằng chính sách càng tốt, càng có nhiều người ra bán thì chắc chắn đồ vật của mình sau này bán ra lại càng mất giá hay sao.
Dừng lại một chút cho mọi người kịp suy nghĩ, anh lại nói tiếp: "Cũng may là nhà chúng kinh doanh hai mặt hàng đều yêu cầu phải có tay nghề, chứ không sau này chưa chắn bán được giá tốt như bây giờ đâu ạ.
Anh hai Trân nghe vậy thì nói: "Vậy Tiểu Lục em nghĩ xem bây giờ nên làm sao?”
Trân Thanh Phong nghe anh trai hỏi vậy thì nói: "Em thì xem cái gì được mà xem, chuyện kinh doanh buôn bán này đâu phải nói một hai câu là có thể hiểu hết được."
"Tiểu Lục này, thật ra bọn chị cũng không cần hiểu nhiều làm gì, chỉ cần dựa theo những gì em nói mà làm là được rồi!"
Thật ra trước kia bọn họ đều cảm thấy bản thân phải cực khổ làm việc mới đúng với những gì có được! Như vậy mới có thể duy trì được một gia đình có đủ cơm ăn áo mặc!
Nhưng mà sau này khi bắt đầu dấn thân vào làm rồi... đúng ra là từ lúc trong nhà bắt đầu lén bán đồ này nọ, ! ọn họ mới dần có cái nhìn khác về công việc, làm việc thật ra không chỉ đơn giản là dùng tay chân không là được.
Có những lúc đầu óc phải thông minh nhanh nhạy một chút mới có ích cho công việc. Nhà bọn họ trước giờ chỉ là cái gì tới thì mới tính thôi, duy nhất chỉ có một mình Tiểu Lục là người khôn khéo nhất, nói đến điều này thì mấy anh trai và cả chị dâu trong nhà đều tin tưởng, bọn họ cũng không hề nghi ngờ gì tới năng lực của Trần Thanh Phong cả.
"Tiểu Lục này, em cũng sắp phải quay lại Thượng Hải rồi, vậy nên bây giờ có gì hướng dẫn bọn anh một chút để biết đường làm việc đi!"
Trân Thanh Phong nhấp miệng "Em muốn ăn xương sườn."
Anh hai Trần: "..."
Cuối cùng vẫn phải nói: "Để tối nay anh nói chị hai em làm cho em ăn nhé."
Trân Thanh Phong bật cười, nói: "Được rồi, quyết định vậy đi ạ!"
Sau đó Trần Thanh Phong mới nghiêm túc nói: "Tuy rằng bây giờ mọi người đều có thể ra ngoài tự do bán buôn, nhưng tóm lại sẽ có người to gan và có người nhát gan, các anh phải nắm lấy điểm này mà chớp thời cơ hành động! Nhà ta chuyên bán xà phòng cho nên cũng không thể nào đi hết hang cùng ngõ hẻm để bán được. Mà cái thứ hai là giá thì lại vô cùng đắt vào mùa lạnh, còn trời bắt đầu chuyển mùa thì lại không còn giá cao nữa. Thế nên chờ khi trời bắt đầu ấm áp lên mọi người không cần ham một chút lợi nhuận nhỏ mà kiên trì bán làm gì! Hai loại này cứ dựa theo cách trước kia mà làm, còn bình thường cứ đặt mục tiêu ở mấy khu vực khác để kinh doanh, ví dụ như ngày thường có thể bán thức ăn."
Dừng lại một chút cho mọi người hiểu kịp, sau đó anh mới nói tiếp: "Ở công xã của chúng ta có nhà máy! Nếu bây giờ các anh đến cửa nhà máy bán đồ chắc chắn sẽ có lời! Nếu như mọi người không sợ đường xá xa xôi thì có thể đi thẳng vào trong huyện, trong huyện thì lại có càng nhiều nhà máy hơn ở đây."
"Tự mình đi bán sao?"
Trân Thanh Phong nhướng mày nói: "Không tự mình đi bán thì kiếm tiền làm sao được ạ? Em nói cho mà biết nhé, chờ sau này càng ngày càng có nhiều người bán đồ, đến lúc đó mọi người sẽ dần phát hiện ý tưởng trước kia của mình sẽ không còn tác dụng nữa đâu! Chính bản thân Vương Hoa Thụ cũng sẽ không tự mình đi bán giúp mọi người nữa đâu! Có lẽ cậu ấy bây giờ còn đang suy nghĩ sắp tới sẽ bày bán cái gì trong huyện ấy chứt"
Anh vừa nói xong câu này thì chị dâu tư Trân cũng có chút ngại ngùng nói: "Lúc tết vê nhà ăn tết thì đúng là chị có nghe em trai nói đến chuyện này, đúng là em ấy có suy nghĩ đó thật!
Trân Thanh Phong cũng không hề cảm thấy bất ngờ, anh nói: "Đấy mọi người thấy đấy!"
Chị dâu tư Trần còn tính giải thích một chút, nhưng mà lại bị Trân Thanh Phong ngăn lại.
Anh nói tiếp: "Đây là chuyện hết sức bình thường ạ, kiếm tiền thì phải như vậy thôi, không thể trách cậu ấy được. Chúng ta cũng vậy, nếu bây giờ không tranh thủ thời gian tự mình đứng ra tự kinh doanh buôn bán, đợi một thời gian sau chắc chắn sẽ bị đào thải, cuối cùng không còn kiếm được tiền nữa, lúc đó thì sẽ phải quay lại nghề trồng trọt cũ cho mà xem, đến khi đó đừng nói em không cảnh báo trước. Nhưng mà nếu mọi người thừa cơ hội này mà tranh thủ làm việc, như vậy ít ra cũng có tiền mà mua được nhà cho bọn trẻ sau này, dù sao bây giờ nỗ lực là thời điểm vàng tốt nhất.
Bà Trần nghe con trai nói đến đây thì cũng nói: 'Năm đó Tiểu Mạch bán bánh bao, mẹ đều đứng một bên giúp đỡ con bé, nên mẹ cũng biết được cách làm mọi thứ rồi, các con nếu mà có ý định muốn bán đồ ăn thì mẹ thấy bán bánh bao cũng là ý kiến tốt! Muốn thì có thể tới chỗ mẹ, mẹ sẽ chỉ tụi con sau đó thì tụi con cứ ra ngoài bán thử xem sao."
Bà Trần đứng ở cầu thang nói, mấy người con nghe vậy cũng gật đầu đáp: "Dạ tụi con biết rồi ạI"
"Con phát hiện mẹ của con nói câu nào là câu đấy đều đúng ý con!" Trần Thanh Phong cảm thán tận đấy lòng, vậy mà đổi lại chỉ là một cái liếc mắt của Bà Trần. Trần Thanh Phong liền quay sang chỗ anh của mình nói tiếp: "Đều là anh em với nhau nên làm cái gì thì làm, anh cũng đừng vì chuyện kiếm tiên mà trở mặt gây xích mích là được rồi ạ."
Trân Thanh Phong nhắc nhở mấy anh của mình một chút.
Vài người nghe vậy thì nói: "Chuyện đó đương nhiên là không thể xảy ra rồi."
Trân Thanh Phong lại thản nhiên đáp: "Chuyện này không ai biết trước được đâu ạ! Bụng người cách một lớp da mà, cho nên em mới nói trước như vậy.'
Mấy người anh trai:
Làm sao bây giờ? Có thể đánh thằng em này của mình một cái được hay không?
"Chưa kể bây giờ các anh không tính sẽ phản bội nhau, nhưng mà còn mấy chị dâu thì sao ạ?!" Mấy chị dâu nghe vậy thì nói: "Tụi chị cũng không phải là người như vậy" Trân Thanh Phong cười nói: "Em vẫn nói câu cũ, không ai biết trước được gì cả! Dù sao bây giờ nói rõ ra vẫn tốt hon!"
Anh tiếp tục nói: "Mọi người không cần phải tranh nhau làm một chốt, chia ra mỗi người một sạp bán, rồi sau đó lại chia nhau ra làm! Trong huyện cũng như trong thành phố có rất nhiều chỗ không phải nhỏ xíu đến nỗi mà không có chỗ để mỗi người tự đi bán buôn!"
"Nếu cảm thấy đi lại nhiều như vậy không tiện thì có thể thuê nhà, được thì để dành một ít tiền mua luôn nhà trên đó, dù sao thì nếu đã là nhà của mình thì cũng sẽ không có ai vì nhìn thấy chúng ta bán buôn tốt mà muốn đuổi nhà chúng ta đi đâu ạt"
Mấy anh em nghe thấy vậy thì cũng gật đầu đồng ý.
"Mấy cái nhà máy lớn là nơi nên nhắm tới để bán buôn, hoặc là đi đến mấy chỗ như bến xe, ga tàu hỏa, đều là những nơi phù hợp cho việc kinh doanh buôn bán đó ạ" "Bọn anh biết rồi!"
Mấy lời Trần Thanh Phong nói đều rất hợp lý, cho nên mỗi người ở đây đều hiểu cần phải làm gì tiếp theo rồi, hiện tại chỉ là chưa có kinh nghiệm mà thôi.
Bây giờ là vậy nhưng lỡ đâu mười năm sau không cho kinh doanh buôn bán nữa thì cũng được thôi, giờ cứ thử làm trước đãi!
Những gì Trân Thanh Phong nói mọi người cũng đã tiếp thu, chỉ cần đi vào thực hiện nữa thôi là được.
Trần Thanh Phong đều đã chỉ điểm cho mấy anh trong nhà nhiều như vậy, cũng coi như cố hết sức giúp đỡ rồi! Còn lại chỉ có thể tự để cho mấy người anh trong nhà làm mà thôi!
Dù sao thì cũng không có ai có thể hoàn toàn đoán biết trước được vấn đề sau này là gì. Hôm nay cứ tính tốt hôm nay trước đi đã.
Khương Điềm Điềm từ nãy giờ ngồi nghe mấy anh em bọn họ nói chuyện, cô cảm thán vô cùng: "Anh Tiểu Phong này, bây giờ em mới phát hiện anh là người khẩu xà tâm phật đấy, là người đàn ông tốt nhất từ trước tới giờ mà em biết."
Trân Thanh Phong cười đáp: "Đó là chuyện đương nhiên rồi!"
Khoác lác một chút rồi Trân Thanh Phong mới quay sang nói với Khương Điềm Điềm: "Thật ra anh hy vọng mọi người trong nhà đều có thể giàu có!"
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: "Em biết mà.
"Mọi người trong nhà đều có tiên thì có như vậy gia đình mới không có mâu thuẫn. Hơn nữa ai cũng có tiền rồi thì cũng không cân người ngoài giúp đỡ chuyện gì cả! Có như vậy thì anh cũng cảm thấy bớt lo, vả lại anh không muốn cực khổ lo tới lo lui đâu. Chăm một đứa con đã mệt mỏi lắm rồi. Bây giờ người trong nhà nghèo khổ chúng ta lại lo thêm, chúng ta hiện tại có một Tiểu Thất rồi anh cũng chưa muốn phải sinh thêm con làm gì, cứ để thằng bé thân với anh chị họ hàng như vậy cũng tốt. Tất cả đều tốt có như vậy mới tự lo cho nhau, vui vẻ sống thoải mái với nhau."
Khương Điềm Điềm cười nói: "... Anh Tiểu Phong thật là lợi hại quá đi!"
Về quê dịp Tết Âm Lịch đã giải quyết được cái người tên Tưởng Thiếu Tuấn đáng ghét đó rồi, tuy rằng chuyện này từ trước tới nay không liên quan hay dính dáng gì tới cô, nhưng mà Khương Điềm Điềm cũng rất là vui mừng.
Bọn họ rõ ràng là người xấu mà! Nếu không gặp quả báo thì sao là người xấu được!
Nhưng mà bản thân Khương Điềm Điềm cũng không biết cô và Tưởng Thiếu Tuấn đã từng gặp nhau thoáng qua. Trước kia khi Tưởng Thiếu Tuấn gặp cô ở bệnh viện đã trúng tiếng sét ái tình với cô, cũng đã từng để Lữ Kỳ nghiêm túc đi tìm cô, tính ra cũng phải tìm hết nửa năm!
Nhưng mà sau một thời gian tìm kiếm không hề có một chút tin tức nào mới chịu từ bỏ không tìm cô nữal
Thêm sau này có nhiều chuyện xảy ra mới dần quên lãng luôn.
Mà đương sự là Khương Điềm Điềm thì hoàn toàn không biết gì cả.
Đương nhiên nhiều năm như vậy rồi, nếu có gặp lại thì chưa chắc Tưởng Thiếu Tuấn đã nhận ra cô.
Nhưng mà Tưởng Thiếu Tuấn cũng không có cơ hội để gặp cô, nhà họ Tưởng vì âm thầm chiếm đoạt tài sản nhà người khác đã vậy còn hãm hại người ta, hại chết rất nhiều người, không chỉ đơn giản là một nhà hay một gia đình không thôi.
Lúc ở nhà bọn họ tìm được từng ấy đồ là người ta đã biết chuyện nhà họ Tưởng làm nghiêm trọng tới cỡ nào rồi.
Chuyện này phải vài tháng sau Khương Điềm Điềm mới biết được, lúc ấy nghe được hậu quả nhà họ phải gánh chịu, cô cảm thán không thôi. Đúng là gieo nhân nào gặt quả đó.
Đương nhiên mấy chuyện này là sau này mới biết được. Khương Điềm Điềm cùng Trần Thanh Phong ở quê đến khoảng tháng hai, mắt thấy sắp tới còn mười ngày nữa thì sẽ khai giảng học kỳ mới, lúc này gia đình ba người bọn họ mới ngồi xe lửa đến Thượng Hải, đi cùng với bọn họ còn có con trai thứ ba của Trần Hồng là Kiến Dân.
Kiến Dân qua năm mới đã được mười lăm tuổi, hiện tại thì vẫn là một đứa trẻ thôi! Nhưng mà ở thời đại này thì mười lăm tuổi cũng đã được cho là trưởng thành rồi.
Thời buổi này người ta không có cái gọi là cho thuê lao động trẻ em, dù sao thì chỉ cần qua mười tuổi thì có thể đi đến đại đội nhập công điểm để làm việc rồi.
Cho nên lúc này Kiến Dân đi theo gia đình ba người bọn họ đến Thượng Hải làm việc.
Tuy nói nhà họ Tưởng đã sụp đổ rồi, mà mấy chuyện này mọi người ai cũng biết, vậy nên cũng nhìn Kiến Dân với con mắt đáng thương mà nói một câu: "Thằng nhóc này cũng quá đáng thương rồi thiếu chút nữa thôi là rước họa về cho gia đình mình, cũng thiếu chút nữa đi nuôi con giúp người ta! Cũng may là ông trời có mắt!"
Ai mà không biết cái cô Tưởng Quyên đó muốn kiếm một người làm cha cho đứa bé trong bụng cô ta.
Mà thật ra mấy lời này cũng không có tí ác ý nào cả, mà Kiến Dân năm nay cũng đã mười lăm tuổi da mặt cũng không quá dày, bị hết người này tới người khác nhìn vào rồi nói tới nói lui nhắc mãi một chuyện.
Vừa lúc cậu nhóc học tập cũng không tốt nữa, cho nên đầu óc suy nghĩ không thông nên cứ như vậy mà thôi học luôn.
Chứ thật ra cũng chỉ còn chừng nửa năm nữa là cậu tốt nghiệp rồi, thế thì như vậy chừng nửa năm sau là có thể đi lấy bằng tốt nghiệp luôn rồi.
Đúng là cuộc đời không nói trước được gì cả. Không còn cách nào khác, thật ra học tập được mà tốt nghiệp ra được cũng là một chuyện rất khó. Nhưng mà nếu có thể lấy được bằng tốt nghiệp cậu nhóc cũng không có suy nghĩ sẽ ở nhà, Kiến Dân đơn giản chỉ muốn đi theo cậu mình tới Thượng Hải mà thôi.
Mà có Kiến Dân đến đây ở cùng Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm cũng bớt lo được phần nào, ít ra cũng có người giúp hai vợ chồng trông chừng Tiểu Thất, chơi cùng với cậu bé những lúc hai người bận rộn.
Hai đứa trẻ nhướng người nhìn ra ngoài cửa sổ. Tò mò quan sát mọi thứ vô cùng vui vẻ.
Tiểu Thất vốn dĩ chính là đứa trẻ nhỏ, cho nên lòng hiếu kỳ vẫn còn khá cao, đã vậy còn rất tò mò vê mọi thứ xung quanh.
Mà Kiến Dân cũng là lần đầu tiên xa nhà, hai đứa trẻ vì vậy mà rất hợp ý nhau. Chờ xe lửa tới trạm rồi, Tiểu Thất giống như đây là sân nhà mình vậy, chạy lung tung chỉ đông chỉ tây.
Bởi vì Kiến Dân đi theo nhà bọn họ lên đây nên Trần Thanh Phong để cậu nhóc ở chung phòng với Tiểu Thất, lúc này hai vợ chông mới cảm thấy may mắn, hên là trước kia bọn họ thuê hai phòng ở, không thì không biết để hai đứa bé này ngủ ở đâu.
Lúc trước tết bọn họ có dọn đồ đạc qua một phòng, lần này quay trở lại thì cũng không thấy có gì thay đổi. Mọi nơi đều ngăn nắp sạch sẽ.
Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đều cảm thấy vô cùng hài lòng, nhưng mà con dâu thứ hai của nhà họ Phương lôi kéo tay của Khương Điềm Điềm lại nhỏ giọng thì thâm gì đó.
Khương Điềm Điềm lúc này mới hiểu được, khi nhà bọn họ đi thì con trai thứ ba của nhà họ Phương có quay lại thấy thì không vui. Còn tính cậy cửa phòng của Khương Điềm Điềm ra để ởI
Nhưng mà bị ông Phương và Bà Phương mắng cho một trận, như vậy mới thôi không làm nữa. Nhưng mà cũng có chút thái độ rồi còn quăng đồ lung tung nữa. Nói đúng ra thì căn phòng này sạch sẽ cũng là do Bà Phương tự mình sắp xếp dọn dẹp, lau chùi sạch sẽ.
Còn nghe nói nữa là con trai thứ ba của Bà Phương trở lại với mục đích là muốn đòi ra riêng, nhà bọn họ bốn người đều dọn đi nơi khác, mà phòng của bọn họ cũng để cho người ngoài thuê, nhưng mà cuối cùng bọn họ cũng không được gì cả mà con cả với con thứ hai trong nhà thì có phòng ở, bọn họ cảm thấy bất công vô cùng.
Vậy nên Tết vừa rồi liền quay vê nhà kiếm chuyện gây rối.
Khương Điềm Điềm líu lưỡi nói: "Vậy tính ra mọi người trong nhà bị nhà đó quay vê kiếm chuyện mà không làm gì sao ạ?"
Chị dâu hai Phương thở dài nói: "Đương nhiên là chúng tôi cũng không để cho nhà cậu ba kiếm chuyện muốn làm gì thì làm rồi. Nhưng mà cha mẹ bên đó tính như thế nào thì chúng tôi cũng không biết nữa!"
Vợ chồng anh cả nhà họ Phương với vợ chồng anh hai nhà họ Phương bình thường không mấy hòa thuận. Ai cũng có suy tính của riêng mình, nhưng mà với chuyện của cậu ba nhà họ Phương lần này thì cả hai đều có suy nghĩ giống nhau.
Nghe nói bởi vì vợ của cậu ba đã được trở thành nhân viên chính thức ở chỗ bọn họ công tác cho nên mới quay sang coi thường hai người chị dâu này của mình.
Mà cũng bởi vì gia cảnh của cô con dâu thứ ba cũng tốt hơn hai chị dâu của mình một chút, thế nên ở trong nhà này trước giờ đều nói một là một, hai là hai, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Không chỉ riêng với hai người chị dâu mà đối với mẹ chồng cũng bày tỏ thái độ xem thường.
Khương Điềm Điềm nghe thấy cái công lao của cái người dâu thứ ba của nhà họ Phương thì cảm thán không thôi. Khương Điềm Điềm cảm thấy bản thân thật là may mắn, vì nhà họ Trân trước giờ không hề có mấy chuyện như thế này xảy ra, mấy chị em dâu trong nhà cũng chung sống với nhau rất tốt Nhưng mà bây giờ người ta đang lúc tâm sự chuyện khó khăn trong nhà họ, Khương Điềm Điềm cũng sẽ không vô duyên đi kể may mắn của nhà mình làm gì, làm vậy chả khác nào ghim một con dao nhỏ vào lòng người tai
Bởi vì tính cách của Khương Điềm Điềm hiểu lòng người như vậy, chị dâu hai Phương tâm sự mỹ mãn rồi mới thư thái rời đi.
Trân Thanh Phong nhìn thấy bóng dáng rời đi của chị dâu hai Phương thì cười nói: "Anh cảm thấy chúng ta nên tích góp nhiều tiền một chút.
Khương Điềm Điềm: "2?2"
Rốt cuộc là chuyện nãy giờ hai người phụ nữ họ nói cũng đầu liên quan tới đề tài này đâu. Sao lại chuyển hướng tới nó rồi?
Trần Thanh Phong chậm rãi nói tiếp: "Nếu như con trai thứ ba nhà này cứ tiếp tục tới kiếm chuyện, đòi nhà họ phải chia tài sản để ra riêng, vậy thì nói không chừng sắp tới chúng ta cũng không thể nào ở đây được! Bởi vì tình huống lúc đó như thế nào làm sao chúng ta nắm rõ được, cho nên chúng ta phải tìm một chỗ ở mới thôi! Thành ra không bằng bây giờ kiếm tiền nhiều một chút có gì mua hẳn nhà mới luôn Khương Điềm Điềm nghĩ nghĩ rồi lại gật đầu nói: "Anh nói cũng có lý đẩy chứ.
Trân Thanh Phong cười đáp: "Đó là đương nhiên rồi.
Anh nhìn về phía Kiến Dân vẫn đang còn vui vẻ ngồi nhiều chuyện nói với cậu nhóc: "Ngày mai con đi theo cậu qua nhà ở bên nhà ga, cậu muốn chúng ta dọn dẹp một chút để chuẩn bị mở cửa hàng nhỏ."
Kiến Dân nghe vậy thì nhanh nhảu nói: "Dạ vâng."
Trân Thanh Phong lại nói tiếp: "Cậu mợ muốn mở cửa hàng trước khi bắt đầu khai giảng, rồi sau đó khi cậu mợ đi học rồi ở bên đó để con một mình làm đấy!" Nghe cậu mình nói vậy, Kiến Dân cũng nhanh chóng gật đầu, cậu nghiêm túc nói: "Cậu cứ yên tâm giao cho con! Con nhất định sẽ làm tốt ạ!"
Lần này tới đây làm cậu nhóc được lãnh một tháng ba mươi đồng tiền, còn được bao ăn ở nữal
Thế nên cậu nhất định phải làm thật tốt mới được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận