Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 62

Chương 62Chương 62
Mùa hè nóng nực.
Trân Thanh Phong đứng ở phía sau bác Lý, cầm cây quạt quạt cho ông ấy: "Bác Lý à, cháu thấy bác nên nghiêm túc suy nghĩ những gì cháu nói đi, cháu cũng không có lừa gạt bác đâu! Bác thử nhớ lại đi, vào mùa đông bắc bán da dê có mệt không?”
Đừng nói là không mệt nhé ạ. Tuy rằng cháu bình thường cũng có nói hơi nhiều một chút, nhưng cháu sẽ không lừa gạt bác đâu."
Bác Lý đưa tầm mắt liếc anh một cái, nói: "Cháu thử nói xem, ở đâu mà cháu lại nhiều chuyện như vậy chứ."
Trần Thanh Phong vui tươi hớn hở nói: "Cháu chẳng phải vì lo nghĩ cho bạn bè nên mới gấp gáp như vậy sao ạ? Cháu vừa có thể giúp bạn bè, còn có thể cứu mạng người, đã thế cháu còn kiếm được một chút tiền. Cháu chẳng phải đã nói với bác rồi đấy ạ! Nếu bác đồng ý bán, sau khi cháu thu được tiền lãi của người ta thì sẽ chia cho bác một nửa. Vấn đề tiền bạc, cháu cũng sẽ rất nhanh thanh toán cho bác, giữa một món đồ vật với có tiền trong người, không phải có tiên sẽ tiện hơn sao ạ? Chưa kể hạn hán như vậy, bác giữ lại cây nhân sâm đó làm cái gì, chẳng thà lấy tiên đổi thức ăn. Bác thử nhớ lại xem, năm ngoái bác trao đổi lương thực với nhà cháu đấy, cũng có cái gì thiệt hại đâu ạ."
Nhắc tới thời tiết, bác Lý thở dài một tiếng, nói: "Haizz... Hạn hán thành ra như thế này, không biết bao giờ mới có mưa."
Câu hỏi này thật ra không có lời giải đáp, ai mà biết được thời tiết sẽ như thế nào.
Trân Thanh Phong cũng nhanh nhạy mở miệng: "Bác Lý à, chuyện thời tiết như thế này khó mà nói trước được lắm ạ, chúng ta cũng đâu thể nào lập đàn cầu mưa giống thời phong kiến? Nói không chừng, chúng ta còn bị xem là mê tín dị đoan, bị bắt lại nhốt vào trong tù. Cho nên chúng ta ngoài nghe ý trời thì còn có thể làm được gì chứ ạ? Vậy nên bác bán củ nhân sâm đó đi, đổi được tiền, đổi được lương thực, thì trời có hạn hán bác cũng chẳng có gì phải lo cả. Cháu cũng đâu phải hạng người không có đạo đức, nếu như củ nhân sâm đó là dùng để cứu mạng của bác thì cháu cũng sẽ không nài nỉ bác bán làm gì đâu ạ. Bác nhìn bác xem, trông bác chẳng khác nào một con sâu rươu, vậy thì bác giữ củ nhân sâm đó làm gì? Bán vào lúc này, nói không chừng còn có chút giá trị hơn đó ạ.”
Bác Lý đưa mắt nhìn anh, trong ánh mắt thoáng suy nghĩ: 'Đâu phải chỉ có mình bác có thôi đâu, sao cháu không đi tìm người khác."
Trân Thanh Phong cười sảng khoái: "Ai biểu trong tay bác giữ nhiều đồ tốt như vậy làm gì ạ, cháu không tìm bác thì tìm ai2"
Kỳ thật Trân Thanh Phong biết một số nhà khác cũng có, nhưng anh lại thích làm ăn cùng bác Lý: "Bác Lý, bác hãy suy nghĩ lại đi ạ."
Bác Lý trừng mắt nhìn Trân Thanh Phong một cái, khẽ thở dài một hơi, cảm khái một tiếng rồi nói: "Chịu thua cháu luôn rồi!"
Trần Thanh Phong bật cười vui vẻ, cũng coi như không uổng công anh thuyết phục đến gãy lưỡi. Bác Lý thấp giọng nói: "Giá cả như thế nào?”
Trân Thanh Phong mỉm cười ranh mãnh: "Bác cứ đưa ra giá mà bác muốn đi ạ."
Bác Lý nhíu chân mày nói với anh: "Bác chưa từng thấy ai lại rãnh mãnh như cháu, giống hệt như mấy con cáo già! Củ nhân sâm này của bác, năm ngoái là bán được tám mươi đồng đấy. Qua năm nay, nó lại thêm một năm nữa rồi, lại càng quý hơn. Cháu cho bác một cái giá đi"
Trần Thanh Phong gật gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu: "Vậy thì cháu tính như thế này, trước tiên cháu sẽ đưa cho bác một trăm, sau đó những đồ vật mà bên người mua giao cho bác, cháu cũng sẽ thay bác mang đến đây. Bác Lý xem có được không? Cháu và bác trước mắt cứ làm giao kèo như thế đi, cháu sẽ lại đi nói chuyện với bên mua, nếu như họ hiểu chuyện trả thêm thì tốt, còn nếu họ không đồng ý thì coi như cháu chịu lỗ vậy. Nếu bên đó họ lật lọng, cháu coi như mình nhìn lầm người, ngã một lần, lần sau tự khắc sẽ khôn hơn ạ."
Bác Lý bật cười thành tiếng: "Ha ha ha, cháu mà còn có thể nhìn lầm người sao? Thằng nhóc thối này, không phải cháu là cái đồ con thỏ rải thức ăn dẫn dụ sao?"
Trần Thanh Phong bày ra bộ mặt bị vu oan: "Bác Lý à, cháu thật sự là người tốt đấy!"
Lý đại thúc lại cười to hơn: "Ha ha ha." Một lúc sau, ông chậm rãi nói tiếp: "Bác cũng không cần đồ vật gì của bên người mua đưa cho cháu đâu. Cháu cứ đưa cho bác một trăm đi! Còn việc cháu đi qua bên người mua bàn bạc như thế nào, thì về nhà chúng ta tính sau, bác cũng không thể lợi dụng một đứa trẻ như cháu được."
Trần Thanh Phong bày ra vẻ mặt biết ơn: "Ô... ô... bác Lý ơi, bác đúng là người bác tốt nhất của cháu."
Bác Lý: ”...'
Thằng nhóc này đến cả lời khen cũng chẳng có tâm.
Quả nhiên năng lực nhìn người của Trần Thanh Phong chắc chắn là không thể nào lầm. Chú Trần nhận được tin tức về nhân sâm của Trần Thanh Phong thì nhanh chóng hồi âm lại, ông ấy cũng cảm thấy món đồ này so với giá tiền kia thì cũng tương đối hợp lý.
Cho nên ông hào phóng trả thêm cho bác Lý, đồng thời còn giấu năm mươi đồng tiền bên trong cái bọc, tiền này cũng có thẻ coi như là phí môi giới của Trần Thanh Phong.
Trân Thanh Phong cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng đưa năm mươi đồng tiên cho vợ của mình.
Hiện tại tốc độ gửi hàng của bưu chính cũng rất nhanh, nhưng cùng với chuyển phát nhanh sau này thì không thể so sánh được.
Cứ lăn lộn như vậy suốt một khoảng thời gian dài thì cũng đến mùa thu hoạch. Năm nay đại đội Tiền Tiến thu hoạch chắc chắn là sản lượng không được cao rồi.
Một trận mưa cũng không có, tất cả đều là dựa vào tưới nước thủ công, vậy thì làm sao vụ mùa tươi tốt được? Thu hoạch thậm chí còn không bằng năm ngoái nữa.
Tất cả mọi người trong thôn ai cũng bày ra bộ mặt sầu não.
Ông trời cũng thật là trêu ngươi mà, năm nay hạn hán không có mưa, cho nên thu hoạch cũng không được bao nhiêu. Năm vừa rồi thì mưa dầm, mưa dề khiến cho cả đại đội đều không được yên ổn, mới có tháng chín đã phải bước vào thu hoạch rồi.
Chẳng ai ngờ được, mọi người vừa mới thu hoạch xong thì trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn.
Trận mưa to này có ích lợi gì đâu?
Đối với lương thực thì chẳng có tác dụng gì, mà mưa thì ngoài tưới cho lương thực thì còn có tác dụng gì khác đâu.
Hơn nữa trận mưa đến muộn làm cho lòng người chua xót, khó tránh khỏi hết người này lại đến người kia oán trời, trách đất.
Có điều mưa to mãi không dứt lại khiến cho lòng người lo lắng. Ám ảnh cơn mưa to năm ngoái, ở trong tâm trí bọn họ vẫn còn in hẳn rất sâu.
Có người lo thì cũng có người không.
Ví dụ như nhà của bà Vương, bà đã có quan niệm rất rõ ràng, nếu như có cái gì mình hoang mang không biết làm sao, vậy thì hãy lựa người khôn ngoan mà làm theo.
Đối với bà thì nhà họ Trần là nhà khôn khéo nhất trong thôn, năm ngoái nhà của bà bắt chước bọn họ thu hoạch sớm hơn một chút, vậy mà liền có thêm một số lượng lương thực không nhỏ.
Có đôi khi chỉ cần nhiêu hơn một chút là có thể cứu mạng người qua cơn đói rồi đấy.
Năm trước làm theo nhà họ đã có lợi ích, năm nay tất nhiên gia đình bà cũng sẽ tiếp tục học theo nhà họ Trần.
Tuy rằng cơn mưa to này dọa cho mọi người hoang mang tột độ, nhưng nhà họ Trần vẫn bình tĩnh không chịu thu hoạch, nhà bà cũng án binh bất động không chịu thu hoạch theo.
Cơn mưa to như trút nước khiến cho mọi người đều lo lắng và đứng ngồi không yên, vậy mà chỉ trong một ngày liên có dấu hiệu suy giảm, ầm ầm suốt một ngày, cho đến khi trời chạng vạng tối thì chuyển dần thành cơn mưa nhỏ.
Ngày hôm sau thì trời lại nắng đẹp như bình thường.
Mưa to sớm đã dừng lại, dù cho rằng người trong thôn cũng rầu rĩ vì cơn mưa đến không đúng thời điểm, nhưng suy đi nghĩ lại còn tới một tháng nữa mới tới kỳ thu hoạch, có cơn mưa này cũng coi như là có thêm chút lợi thế.
Trong thôn cũng có một số hộ gia đình dầm mưa thu lương thực, một trong số đó có hai chị em dâu nhà họ Khương.
Năm trước bọn họ bị chuyện này dọa cho sợ vỡ mật, cho nên năm nay vừa nhìn thấy mưa to là bọn họ liền lao vào thu hoạch sớm.
Có một số người rất muốn làm những việc khác người để thể hiện bản thân.
Hai chị em dâu nhà này chính là người như vậy, lý do thật sự bọn họ thu hoạch hết phần đất của mình là vì bọn họ muốn đi khắp nơi khoe khoang là chính mình biết nắm bắt thời cơ, chèn ép người khác. Cho nên mưa càng to, gió càng mạnh, bọn họ lại càng hưng phấn.
Cơn mưa cũng gần như là chiều ý bọn họ, cho nên mưa lớn ầm ầm nguyên ngày không dứt.
Nhưng mà cơn mưa cũng giống như trêu đùa bọn họ, nói bọn họ là lũ ngu ngốc mà thích thể hiện mình hay ho. Bọn họ mong muốn nhìn thấy cơn mưa này làm cho mọi người xấc bấc xang bang, trời long đất lở, vậy nên lúc cơn mưa dừng lại, bọn họ như rơi vào trong cõi mộng, không thể tin nổi mà nhìn trời, nhìn đất.
Rốt cuộc thì ruộng đất của người ta mới vừa được tưới mát, có thể kéo dài thêm một tháng nữa để nông sản đạt chất lượng tốt nhất. Cứ nhắc đến chuyện này là hai nhà lại muốn phát điên lên.
Trong thôn không có cái bí mật gì có thể giấu kín được, bọn họ nháo nhào, náo loạn ồn ào hết cả lên như vậy, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Thậm chí có vài người còn đến xem náo nhiệt nữa!
Tô Tiểu Mạch: "..."
Cô thật sự cảm thấy Khương Điêm Điềm không phải một người bình thường. Những người này năm trước còn đi tìm Khương Điềm Điềm kiếm chuyện, năm nay liền gặp xui xẻol
Có thể thấy được Khương Điềm Điềm rất là lợi hại... phải nói là vô cùng lợi hại.
"Chị năm, chị ở trong sân làm gì vậy ạ?"
Năm nay trời không có mưa nhiều, cho nên nhiệt độ không khí cũng vô cùng nóng. Một cơn mưa mùa thu, trời liền bắt đầu lạnh, cô chẳng thích chút nào.
Nắng xong rồi mưa, cô còn có thể mặc áo ngắn tay, như vậy mới thoải mái.
Tô Tiểu Mạch nhìn thấy Khương Điêm Điềm bước đến, cười nói: "Chị đi bộ một chút."
Bởi vì cô mang thai sinh đôi nên cái bụng của cô cũng lớn đến kinh khủng. Khương Điềm Điềm cảm thấy sinh con thật là đáng sợ.
Bởi vì Khương Điềm Điềm biểu lộ ra gương mặt quá sợ hãi, Tô Tiểu Mạch cười rồi xoa xoa bụng chính mình, dịu dàng nói: 'Hai đứa trẻ này thật ngoan quá đi."
Khương Điềm Điềm: ..." Tô Tiểu Mạch mang thai song sinh, nếu nói bọn chúng ngoan, cô dám khẳng định là không có chuyện đói
Thời điểm lúc đầu mới mang thai, Tô Tiểu Mạch ăn không vô, uống nước cũng ít. Ốm nghén, nôn mửa nhiều vô cùng, tối thì lăn qua lộn lại không thể ngủ được.
Người trong thôn đều bàn tán không ngừng, nói Tô Tiểu Mạch là phụ nữ mang thai bị ốm nghén nghiêm trọng nhất thôn.
Sau này thì mới có thể thoải mái ăn cơm, dù sao cũng mang trong người hai đứa trẻ con, chắc chắn là vô cùng vất vả, bụng Tô Tiểu Mạch rất lớn, chân cẳng cũng sưng vù lên.
Khương Điềm Điềm thầm nghĩ nếu như đổi lại là chính cô, cô cũng không biết bản thân vượt qua nó như thế nào.
Nhưng Tô Tiểu Mạch thì lại khác, cô vô cùng chờ mong hai đứa nhỏ này chào đời, cho nên có bao nhiêu mệt nhọc hay cực khổ thì cô cũng đều vui vẻ đón nhận.
Khương Điềm Điềm cho dù không thể hoàn toàn đồng cảm với cảm giác mong đợi của Tô Tiểu Mạch, vì cô cũng không hẳn là mẹ của đứa bé, nhưng cô phần nào cũng hiểu được tâm trạng phấn khích này.
Có lẽ có thể có được một đứa con đã sớm trở thành chấp niệm của Tô Tiểu Mạch rồi.
Viếc mất đi đứa con ở đời trước, sau đó lại khiến cô cả đời không thể mang thai, nó giống như nhát dao đâm xuyên trái tim của cô, đau đớn đến tận cùng.
Cho nên cô bằng mọi giá phải sinh được hai đứa con này ra, dù trai hay gái cũng không quan trọng. Còn chị dâu ba Trần lại nghĩ khác, cô nhất quyết cho rằng phải sinh ra một đứa bé trai mới đáng giá, còn sinh đứa bé gái thì không có tương lai.
Bởi thế người với người cũng có nhiều chỗ và suy nghĩ không giống nhau.
Khương Điềm Điềm nãy giờ vẫn luôn nhìn bụng đang ngày một lớn của Tô Tiểu Mạch, cô cũng nhạy bén nhận ra, thấp giọng gọi: "ÐĐiềm Điềm..."
Thanh âm này mang theo một chút không thoải mái. Khương Điềm Điềm giật mình đáp: "Hả???"
Cô lập tức nhìn về phía Tô Tiểu Mạch, thấy sắc mặt của cô ấy đã có chút trắng bệch, Khương Điềm Điềm hoảng sợ, hỏi: "Chị làm sao vậy?”
Không nhận được câu trả lời của Tô Tiểu Mạch, Khương Điêm Điềm lập tức hét lên: "Mẹ! Mẹ ơi...
mau đến đây đi mẹt"
Bà Trân nhanh như chớp từ trong phòng chạy ra: "Có chuyện gì thế?"
Khương Điềm Điềm chạy đến đỡ Tô Tiểu Mạch, cô lo lắng nói: "Chị năm hình như có vấn đề rồi mẹ ạ."
Tô Tiểu Mạch gắng sức nắm lấy tay Bà Trần, nói: "Mẹ à, đột nhiên bụng của con đau quá ạt"
Có thể khiến cho loại người có tính cách trầm ổn như Tô Tiểu Mạch thốt lên "đau quá”, có thể thấy được là cơn đau đớn này thật sự không nhẹ.
Khương Điềm Điềm đứng yên bất động nhìn Bà Trần, Bà Trần lại hỏi cô thêm vài câu, xác nhận được cảm giác đau bụng này của Tô Tiểu Mạch là cảm giác gì, mới nghiêm túc nói: "Mẹ nghĩ là con sắp sinh rồi, thường mang song bào thài ít khi sanh đủ tháng lắm. Con mang thai cũng đã hơn tám tháng rồi, nếu bây giờ sanh cũng coi như là hợp lý."
Bà Trần lớn tiếng kêu: "Thanh Phong... Thanh Phong con đâu rồi!"
Trân Thanh Phong cũng nhanh chóng chạy ra: "Có chuyện gì vậy mẹ?"
Cũng may là hôm qua cơn mưa quá to, cho nên mọi người cũng chưa có bắt đầu làm việc.
Bà Trần lập tức phân phó: "Chị dâu của con sắp sinh rồi, con chạy nhanh đến đại đội mượn xe máy kéo đi."
Trân Thanh Phong nhanh chóng gật đầu: "Con biết rồi!"
Anh cố gắng chạy nhanh nhất có thể, anh năm không có ở nhà, các anh em trong nhà lúc này là lúc phải hết lòng vì nhau. Cho nên anh chạy mỗi lúc một nhanh hơn, có mệt cũng không dám ngừng lại.
Bà Trần cùng Khương Điềm Điềm cũng đã đem Tô Tiểu Mạch vào trong phòng nghỉ ngơi, chỉ mới đi có một chút như vậy thôi, mà toàn thân Tô Tiểu Mạch đã ướt sủng mồ hôi.
Sắc mặt cô tái nhợt, nắm chặt tay Khương Điềm Điềm, căng thẳng nói: "Chị có thể làm được mà đúng không? Chị có thể bình an sinh hai đứa con ra đời đúng không? Điềm Điềm, em thấy chị có thể làm được hay không?"
Khương Điềm Điềm nhanh chóng an ủi cô: "Tất nhiên là có thể rồi, chị chẳng phải đã nói con của chị rất ngoan hay sao, nếu ngoan như vậy thì chắc chắn sẽ thuận lợi chào đời thôi. Chị đừng lo lắng quá!" Lời Khương Điềm Điềm nói giống như là thuốc an thần khiến cho Tô Tiểu Mạch an tâm được phần nào.
Nhưng cơn đau bụng này thật sự quá dữ dội, sắc mặt cô càng lúc càng trắng bệch, chân mày cũng nhíu lại thật chặt, mệt nhọc gắn từng chữ: "Chị có thể bình an sanh hai đứa con của chị ra đời."
Khương Điềm Điềm lên giọng hỏi: "Chị năm, đồ đạc chị chuẩn bị để đi sanh chị để ở đâu?"
Tô Tiểu Mạch khó khăn nói: "Ở trong phòng của chị." Đây đều là những đồ vật cô đã sớm chuẩn bị chu đáo, để lúc cần đi bệnh viện là có thể mang theo.
Khương Điềm Điêm nghiêm túc nói: "Em đi lấy cho chị."
Tô Tiểu Mạch lắc đầu, nắm chặt tay cô lại, căng thẳng nói: "Không... không được, em đừng đi."
Khương Điềm Điềm ở lại bên cạnh cô, cô cũng coi như có thêm một người để tin cậy.
Cũng không phải cô tin tưởng Khương Điềm Điềm có thể làm được gì, nhưng cái Tô Tiểu Mạch tin chính là Khương Điềm Điềm là cô bé luôn mang đến may mắn cho người khác, giữ cô bên người nói không chừng có the đến mang may mắn cho Tiểu Mạch.
"Con ở đây chăm sóc cho chị năm con đi! Chị dâu hai Trần, con mau đến phòng của Tiểu Mạch mang đồ đến đây.' Bà Trần lớn tiếng chỉ bảo.
Cũng may Tô Tiểu Mạch cũng mơ hồ cảm nhận được mình có khả năng sẽ sanh sớm, cho nên cũng đã chuẩn bị từ sớm tất cả.
Thời điểm này không có chuyện các cô gái ở đây được lên bệnh viện để sinh, đến ngày sinh thì chỉ cần tìm một bà đẻ đến đỡ đẻ là được.
Nhưng Tô Tiểu Mạch thật sự rất sợ! Cô sợ nếu lỡ trong quá trinh sinh con sẽ có trục trặc gì xảy ra cho con của cô thì sao? Với lại, cô đang mang song thai, khi sinh sẽ vất vả hơn bình thường rất nhiều.
Cho nên cô thật sự không dám đánh cược, vì dù sao cũng là mạng sống của cả ba mẹ con cô.
Bà Trần rõ ràng không vui khi biết Tô Tiểu Mạch muốn đến bệnh viện để sinh con, thứ nhất là đường đi rất xa, thứ nhì lại phải tốn rất nhiều tiền.
Chưa nói đến việc các cô gái trong thôn này, chẳng phải ai cũng sinh con ở nhà hay sao?
Vậy nên suốt mấy ngày qua, Tô Tiểu Mạch phải làm công tác tư tưởng với Bà Trân. Thêm Khương Điềm Điềm nói chêm vào, Bà Trân mới chậm rãi đáp ứng.
Nhưng nói thật thân thể Tô Tiểu Mạch cũng phải quá tốt để sinh con. Bản thân cô vốn đã có chút suy nhược rồi, thêm nữa bụng càng lớn, cô lại bị ốm nghén so với người khác càng nghiêm trọng hơn.
Bà sống đến từng này tuổi rồi, còn chưa thấy đứa trẻ nào ở trong bụng lại lăn lộn mạnh mẽ như vậy.
Bà trước đây mang thai năm đứa con, cái gì muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống. Lại còn phải xuống ruộng làm việc nữa chứ.
Còn Tô Tiểu Mạch thì vừa ăn vào cái gì đều lập tức nôn ra, không cần biết là món đó có quý giá hay không.
Vả lại trong bụng cô cũng là con cháu nhà họ Trần, cho nên bà mới hạ mình đồng ý cho cô đi bệnh viện. Nếu đã có ý định đưa cô đến bệnh viện thì hiển nhiên cũng phải chuẩn bị cho chu đáo một chút.
Xe máy kéo cũng đã sớm mượn sẵn sàng hết cả rồi, chỉ cần đi lấy nữa thôi.
"Mẹ ơi! Xe máy kéo tới rôi!" Trần Thanh Phong vừa chạy vào nhà vừa nói.
Bà Trân lập tức ra lệnh: "Chị dâu ba Trần, chị dâu tư Trần hai đứa nhanh chóng mang chăn đặt lên trên xe!" Sau đó quay sang nhìn chị dâu hai Trần dặn dò: "Mẹ cũng cùng đi bệnh viện, chuyện lớn nhỏ trong nhà con nhớ để ý cẩn thận cho mẹ."
Chị dâu hai Trần lập tức gật đầu đáp: "Con biết rồi ạI"
Xe máy kéo trong thôn phải đến những lúc khẩn cấp mới được phép dùng, cho nên đây là lần đầu tiên Khương Điềm Điềm được ngôi.
Cô đem chăn đắp lên người Tô Tiểu Mạch.
Nhìn thấy Tô Tiểu Mạch đang thở dốc từng cơn mệt nhọc, Bà Trần nhẹ giọng khích lệ cô: "Không có việc gì đâu, con cố gắng chịu đựng trong chốc lát, đến được bệnh viện thì mọi thứ sẽ ổn thôi."
Tô Tiểu Mạch gật đầu, thều thào nói: "Con... con biết rồi ạ!" Cô nhìn về phía con đường lớn trong thôn, cảm thấy nhớ chồng của mình vô cùng, cô cảm thán nói: "Anh Thanh Bắc à, lần sau Thanh Bắc trở vê, chúng ta đã có con rồi!"
Bà Trân khẽ thở dài một tiếng, nghĩ đến từ lúc con dâu mình mang thai đến nay, con trai của mình đến một lần cũng không có trở về, Tô Tiểu Mạch cũng thật quá đáng thương, bà nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Đúng vậy, các con còn trẻ, sau này sinh nhiều con một chút. Con sẽ nuôi dạy bọn chúng rất tốt đấy."
Tô Tiểu Mạch bật cười, gật đầu: "Dạ, con sẽ tiếp tục sinh con."
Bà Trần gật đầu: "Không cần vội, chúng ta sắp đến rồi, con cố gắng một chút."
Khương Điềm Điềm đưa mắt nhìn Bà Trần, lại quay sang nhìn Tô Tiểu Mạch, cô tinh nghịch nói: "Mẹ, hay là chúng ta thử đoán xem, chị năm sẽ sinh con trai hay là con gái?"
Trân Thanh Phong ngồi ở sau xe kéo, anh cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, anh ngầm hiểu sở dĩ Khương Điềm Điềm nói như vậy là vì muốn giảm bớt tâm trạng khẩn trương cho tất cả mọi người.
Bởi vậy mới nói, Điềm Điềm của anh là cô gái tốt nhất trên trời, bèn lên giọng đáp lời cô: "Nếu muốn đoán, không bằng chúng ta đánh cược đi?"
Bà Trần lên giọng mắng: "Im lặng đi, con sao chẳng thể đứng đắn được một chút nào hết vậy?"
Trân Thanh Phong sững sờ nhìn Bà Trần, anh oan uổng nói: "Điềm Điềm gợi ý mọi người đoán chị năm sinh con trai hay con gái, vậy thì chắc chắn là không có ý gì rồi ạ.
Anh nói thêm: "Cho nên con cũng chẳng có ý gì đâu."
Nhìn thấy ánh mắt của Trân Thanh Phong, Bà Trần cũng đã hiểu ra, là hai người bọn họ đang muốn đánh lạc hướng sự chú ý của Tô Tiểu Mạch.
Bà liền lập tức hùa theo: "Vậy con muốn đánh cược cái gì?"
Trần Thanh Phong lập tức nói: "Vậy thì thế này, tiền cược sẽ là bánh kem của chị cả đang bán ở Cung Tiêu Xã? Người thua phải mua một khối bánh cho người thắng, mẹ có cược không?"
Bà Trần lên giọng nói: "Con nghĩ mẹ sẽ thua sao?"
Trần Thanh Phong nhướng mày: "Ai mà biết được chứ, mẹ cũng đâu phải trên đầu có hào quang mà đánh đâu thắng đó? Với lại chuyện thắng thua, thì so với chuyện mẹ là mẹ của con cũng đâu có liên quan! Cho nên con cảm thấy con có thể thắng đó. Ý mẹ sao? Có cược không ạ?"
Bà Trần đưa mắt nhìn về phía Tô Tiểu Mạch dò xét.
Tô Tiểu Mạch nở nụ cười: "Mẹ cùng với Tiểu Phong đánh cược đi!"
Trần Thanh Phong lập tức tự tin nói: "Con dám khẳng định chị năm sẽ sinh ra hai đứa bé gái!"
Người lái xe đưa bọn họ đi là Lý Hướng Dương, hắn nghe được những lời Trần Thanh Phong nói, may là hắn ta kiềm chế tốt chứ thiếu chút nữa là đã buông lơi tay lái rồi.
Trên đời này có người chú như vậy sao? Có thể lý lẽ hùng hồn nói người ta sinh ra hai đứa con gái! Nếu đổi lại là một người phụ nữ lớn tuổi khác, đã sớm cho Trần Thanh Phong hai bạt tay rồi.
Nhà nào mà không muốn sinh ra con trai cơ chứ!
Nói người ta sinh ra hai đứa con gái, chẳng khác nào là muốn bị ăn đòn!
Trân Thanh Phong quay lên nhắc nhở: "Anh lái xe làm ơn cẩn thận một chút."
Lý Hướng Dương: '...'
Trần Thanh Phong lại lớn tiếng nói: "Con đánh cược chị năm sẽ sinh con gái đấy. Nếu đúng thật sự là hai đứa bé gái thì nhà ta coi như trúng số rồi! Nhà mình cũng không cần chuẩn bị thêm phòng ở, chỉ cần chăm sóc thật cẩn thận hai cô công chúa, khi lớn lên có thể đưa đến thành phố đi làm, đi học. Nếu may mắn có thể kiếm được con rể thành thị thì chỉ có ngồi không hưởng phúc."
Trân Thanh Phong vừa nói xong, Lý Hướng Dương lại một lần nữa loạng choạng tay lái.
Trân Thanh Phong nhíu chân mày nói: "Anh Lý à, anh có biết lái xe không đấy, cẩn thận một chút đi chứ ạI" Lý Hướng Dương: '...'
Hắn vậy mà đã quên, Trần Thanh Phong chính là cái dạng người mong muốn dựa vào con gái mà hưởng phúc đây mà.
Mấy lời nói như thế này, Trân Thanh Phong cũng đi khắp nơi, nói hết người này đến người kia. Nói đến nỗi cha, mẹ của hắn cũng phải đắn đo có nên cho con gái lớn nhà hắn đi học chữ hay không!
Có thể thấy được công lực tẩy não của Trần Thanh Phong lợi hại cỡ nào.
Cho nên tư tưởng của những người trong thôn có người giống, người khác. Trong suy nghĩ của Trần Thanh Phong thì anh cảm thấy sinh con gái là tốt nhất!
Bởi vậy nên những lời vừa rồi anh nói cũng không phải nguyên rủa, mà là chân thành mong ước!
Bà Trần nghiến răng, nghiến lợi thầm mắng, ở nhà anh đã miệng mồm linh ta linh tinh rồi. Không nghĩ tới anh ra đường cũng chẳng khác biệt được chút nào.
Bà đưa ánh mắt hình viên đạn, bay vèo vèo về phía Trân Thanh Phong.
Trân Thanh Phong bắt được ánh mắt đó, lập tức hỏi: "Mẹ thì sao ạ? Mẹ cược cái gì?"
Bà Trần cũng không thèm để ý tới anh, bà quay đầu nhìn về phía Khương Điềm Điềm: "Điềm Điềm con thì sao? Con cược cái gì?"
Khương Điềm Điềm nhanh nhảu mở miệng: "Con cảm thấy đây chính là long phượng thai, con trai sẽ làm anh, con gái sẽ làm em."
Nữ chính luôn xứng đáng nhận được những ưu ái tận trời xanh, chẳng phải các nữ chính trong phim khi mang song thai đều sẽ sinh ra long phượng thai hay sao?
Khương Điêềm Điêềm cảm thấy nếu như Tô Tiểu Mạch là nữ chính của thế giới này, việc cô sinh ra long phượng thai là xác xuất lớn nhất!
Cô tự cảm thấy mình quá thông minh, lanh lợi, nói chỉ có chuẩn! Hì hì.
"Mẹ đoán đi ạI"
Hai đứa bé gài, cùng một trai một gái đều đã được chọn. Bà chỉ có thế chọn hai đứa bé trai thôi.
Đương nhiên trong lòng bà lại càng hy vọng là hai đứa bé trai hơn, nhà ai mà chẳng muốn có con trai! Có duy nhất Trần Thanh Phong đứa con trai trời đánh của bà mới có cái suy nghĩ nhảm nhí như thết
Nhưng bà sợ nếu nói là mình muốn có hai đứa con trai thì con dâu bà sẽ có áp lực rất lớn, bà dù sao cũng đã làm con dâu của người ta, cho nên tự dưng cũng thấu hiểu được.
Nhưng giờ thì thiên thời, địa lợi, nhân hòa, bà có thể nói ra một cách quang minh chính đại những lời trong lòng mà không khiến Tô Tiểu Mạch áp lực.
"Các con chọn hết rồi, mẹ chỉ còn lựa chọn cuối cùng là hai đứa bé trai thôi."
Bà Trần nắm chặt tay Tô Tiểu Mạch, nói: "Tiểu Mạch à, con phải vì mẹ mà cố lên nhé, đừng để mẹ thua."
Khương Điềm Điềm cũng nhanh chóng giữ chặt cánh tay khác của Tô Tiểu Mạch, chân thành nói: "Chị năm, chị đừng nghe lời mẹ, chị nghe em này, hãy cố gắng sinh ra một đôi trai gái. Chỉ cần em thắng cược, mỗi người mua cho em một khối bánh, em sẽ chia cho chị một khối."
Tô Tiểu Mạch dở khóc dở cười, nói: "Chuyện này sao chị có thể quyết định được chứ?"
"Chị năm, chị đẻ hai đứa con gái đi, hai đứa con gái là tuyệt nhất! Em nói thật, chị sinh con gái bảo đảm có lợi, không có hại được đâu!" Trần Thanh Phong đúng thật là kiểu người điếc không sợ súng, anh đột nhiên ồn ào nói.
Hết người này nói lại đến người kia nói, cho nên đoạn đường dài đằng đẳng giống như được rút ngắn. Tô Tiểu Mạch đến lúc này mới cảm thấy bụng của cô đã không còn quá đau đớn như lúc nãy, mở giọng yếu ớt nói: "Chị đồng ý với Điềm Điềm, chị muốn ăn bánh của Điêm Điềm."
Khương Điềm Điềm vỗ ngực nói: "Chắc chắn là như vậy rồi, chị nhìn em từ trên xuống dưới chẳng có gì ngoài việc đáng tin cậy! Long phượng thai... long phượng thai! Chắc chắn là long phượng thai!"
Tô Tiểu Mạch nhìn thấy nét trẻ con của Khương Điềm Điềm, cô bật cười, chậm rãi nói: "Chị cũng cảm thấy Điềm Điềm nói rất đúng!"
Khương Điềm Điềm lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, nở nụ cười vui vẻ!
"Chị năm, vì bánh kem nên chị hãy cố lên!"
Tài xế Lý Hướng Dương: Hắn tự cảm thấy mình thiếu kiến thức, cho nên không hiểu nổi tư tưởng của cái nhà này!
Hắn dừng xe bên lề, quay đầu lại nói: "Đến nơi rồi ạ!" Bà Trần lập tức đỡ Tô Tiểu Mạch xuống xe, Khương Điềm Điềm quay sang nói với Trân Thanh Phong: "Anh Tiểu Phong, anh đi làm thủ tục đi."
Bệnh viện hiện tại cũng không giống như sau này, chỉ cần đăng ký là được vào phòng sinh ngay, muốn được ưu tiên thì tất cả đều phải dựa vào quan hệ, cùng với một ít tiên bạc.
Còn không có chờ đến sắp chết người ta cũng không có quan tâm, nhưng Tô Tiểu Mạch thì khác, vừa làm thủ tục xong, cô liền được đưa vào phòng sinh.
Khương Điềm Điềm suy nghĩ, có đôi khi có nhiều tiền để sử dụng là việc tốt hay là không? Muốn nói là nó tốt, nhưng cũng có rất nhiều điều phiền phức.
Mặc dù hiện tại chỗ nào cũng nghèo mạt rệp, nhưng có một nơi sinh nở tương đối tốt như thế này cũng coi như đủ thỏa mãn rồi.
Nhìn thấy Tô Tiểu Mạch được đưa vào phòng sanh, Khương Điềm Điềm nhẹ nhàng cầm tay Trần Thanh Phong, nói: "Chị năm sẽ mẹ tròn con vuông đúng không anh?"
Trần Thanh Phong nắm ngược lại tay cô: "Chắc chắn là như vậy rồi!"
Trong phòng sinh rất nhanh đã vang lên tiếng la hét đến tê tâm, liệt phế của Tô Tiểu Mạch. Khương Điềm Điềm:
Trân Thanh Phong cảm giác được cô đang rất sợ hãi, dịu dàng nói: "Chúng ta qua bên kia ngồi chờ nhé."
Anh một tay đỡ vợ mình, tay kia thì đỡ mẹ. Bà Trần căn bản cũng không cần anh đỡ, bà liền bước sang một bên, rồi ngồi xuống một cái ghế, bình thản nói: "Đợi phụ nữ sinh con, chắc chắn sẽ rất là lâu rồi."
Ba người ngồi cùng trên một hàng ghế, Khương Điềm Điềm vẫn nghe được tiếng la hét của Tô Tiểu Mạch vang lên.
Khương Điềm Điềm nhăn mặt nói: "Đáng sợ quá."
Cô cũng chỉ được xem sinh con ở trên phim truyền hình thôi, ở ngoài hiện thực cô cũng chưa thấy bao giờ. Hôm nay chứng kiến cảnh tượng đó, lại còn nghe thấy tiếng kêu gào đáng sợ như vậy nữa, làm cô càng thêm sợ hơn.
Trong ba người Bà Trần là bình ổn nhất, một chút sợ hãi cũng không có: "Cái này đã là cái gì cơ chứ, nếu là sinh ở nhà, không cần mở cửa cũng đã ngửi được mùi máu tươi nồng đậm rồi. Trong thôn chúng ta có con dâu nhà họ Diêm, sinh ngay ngoài đường, máu tràn lênh láng bờ ruộng, nghĩ tới đã thấy đáng sợ rồi. Cho nên dù là như thế nào, chúng ta sinh con ở bệnh viện đã an toàn hơn dưới quê nhiều rồi."
Khương Điềm Điềm nghe được những lời này, hít sâu một hơi, cô cảm thán nói: "Làm phụ nữ đúng là thật không dễ dàng gì."
Cô lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh.
Bà Trần thấp giọng nói: "Chuyện này là hiển nhiên rồi, nhưng mà thấy chúng ta cũng không cần lo lắng như vậy, dù sao cũng có bác sĩ ở bên trong, xảy ra chuyện gì cũng có người giải quyết. Vậy nên không cần quá lo lắng đâu."
Nói thì nói như vậy thôi, chứ bà sao mà không lo cho được, bà nãy đến giờ cũng nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh. Con trai bà không có ở nhà, bà phải chịu trách nhiệm tất cả, nói không lo lắng gì là giả.
Cho nên bà mở miệng an ủi Khương Điềm Điềm, thật ra là đang an ủi chính bản thân mình.
Nếu không phải còn có Khương Điềm Điềm bên cạnh trò chuyện, Bà Trân sẽ lại càng lo lắng hơn.
Con người đôi khi thật là quái lạ, ba đứa con dâu trước đều sinh con tại nhà, bà cũng bận rộn chạy tới chạy lui nhưng cũng không có hoảng hốt, bất an như thế này, nhưng Tô Tiểu Mạch cũng đã đưa đến bệnh viện sinh rồi, vốn dĩ bà nên an tâm hơn mới đúng, nhưng có lẽ do rãnh rỗi quá, tâm trạng bà lại bất an hơn.
Bà Trân kéo tay Khương Điềm Điềm rồi nắm chặt lại, Khương Điềm Điêm cũng khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Bà Trần, bà ngượng ngùng nở nụ cười, thấp giọng nói: "Con có cảm thấy sẽ không có chuyện gì không?"
Khương Điềm Điềm gật đầu kiên định nói: "Nhất định là không có gì đâu ạ."
Lúc này không phải là lúc mọi người an ủi lẫn nhau sao?
Trân Thanh Phong cũng nói chen vào: "Mẹ và em cũng đừng lo lắng! Thử nhìn xem cái gương mặt nhăn nhỏ của hai người kia kìa, có giống con khi không? Chị năm là người như thế nào chứ? Chị ấy trước giờ không hề nói đùa, muốn làm gì thì làm cho bằng được."
Trân Thanh Phong thật tâm cảm thấy Tô Tiểu Mạch là một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, cho nên không thể nào gặp vấn đề ở cửa ải sinh con được."Người ta sinh con chẳng có chuyện gì, hai người ở đây tự dọa nhau đến choáng váng đầu óc.' Bà Trần không phục nói: "Mẹ và Điềm Điềm chỉ là quá quan tâm đến Tiểu Mạch thôi." Khương Điềm Điềm gật đầu đồng ý: "Đúng vậy đó!"
Trân Thanh Phong không chút do dự duỗi tay xoa nhẹ đầu Khương Điềm Điềm một chút, trêu chọc nói: "Em còn làm bộ dạng hung hãn này cho ai xem, sao không nhìn lại cái mặt nhăn nhó, sợ sệt của em lúc nãy kìa."
Khương Điềm Điềm lắc đầu nguầy nguậy: "Em không có, anh đừng có mà vu khống em."
Trân Thanh Phong bật cười: "Vậy hai người chuẩn bị tiền cho con mua bánh đi." Anh mỉm cười thật tươi: "Con thắng chắc rồi!"
"Con/Anh có mà đi nằm mơI" Mẹ chồng nàng dâu hai người cùng nhau rống lên.
Bà Trần lên giọng quở trách: "Con đừng tưởng bản thân mình tài giỏi, nói cái gì cũng đúng."
Khương Điềm Điêềm cũng mở miệng phụ họa: "Đúng vậy đấy ạ!"
Trân Thanh Phong lại đưa tay xoa đầu tóc cô: "Em đừng có làm con chim nhỏ học nói tiếng người."
"Con đừng có mà khi dễ Điềm Điềm của mẹ!" Kế sách thì không hề cũ, chỉ cân dùng tốt là được, anh đã thành công đánh lạc hướng của hai người phụ nữ.
Bà Trần đưa mắt nhìn về cửa phòng sanh, buộc miệng nói: "Tiểu Ngũ nhà chúng ta phải có con nối dõi nhé!"
Mấy đứa con của bà, người mà bà lo lắng nhất chính là Trân Thanh Bắc.
Trần Thanh Phong nhíu chân mày, ủy khuất nói: "Mẹ xem mẹ bất công ghê chưa."
Bà Trần hít đầy một hơi không khí, thẳng thắn nói: "Con có nghĩ mẹ có thể đá chết con không?" Dừng một chút, bà nói tiếp: "Thôi, con mau đi đến Cung Tiêu Xã thông báo cho chị con biết một tiếng, nhớ nói là có mẹ đến nữa." Trần Thanh Phong đắn đo một chút, hỏi: "Hai người ở chỗ ở lại đây như vậy có an toàn không ạ?”
Bà Trân hất cằm nói: "Sao? Khinh thường phụ nữ chúng tôi à?"
Khương Điềm Điềm lại gật đầu phụ họa: 'Hừ hừ."
Trần Thanh Phong cười khổ một tiếng: "Con không phải là do không yên tâm về hai người hay sao? Thôi được, hai người ở chỗ này chờ đi ạ, con đi tìm chị cả."
Anh nhìn trời thầm đánh giá thời gian một chút, chậm rãi nói: 'Con đi kiếm cái gì vê cho hai người ăn."
Bà Trần lập tức nói: "Không cần đâu, đừng có lãng phí tiên làm gì. Không cần thiết đâu."
Bà Trần là người tương đối kiên định, chẳng qua bà vừa quay đầu liền nhìn thấy Khương Điềm Điềm, bà thì có thể tiết kiệm không ăn, nhưng bà cũng không thể để cho người khác cũng phải nhịn ăn giống bà.
Thở ra một hơi, bà thấp giọng nói: "Thôi được, con mua một chút gì cho Điềm Điềm ăn đi!"
Khương Điềm Điềm đứng dậy nói: "Để con đưa anh Tiểu Phong ra cổng."
Ở cái bệnh viện này thì làm cái gì cần đưa ra cổng, chẳng qua là tình cảm vợ chồng người ta tốt nên mới muốn đi riêng với nhau một chút.
Khương Điềm Điềm nói: "Anh Tiểu Phong, không cần mua cái gì cho em đâu, em cũng không nuốt trôi." Trân Thanh Phong thương xót cô, âu yếm nói: "Cũng đã qua giờ cơm trưa rồi, không ăn em không thấy đói bụng sao? Chuyện này cũng không phải em lo lắng là được, em nhịn đói như vậy không tốt đâu."
Anh nói không sai.
Kỳ thật Khương Điềm Điêềm cũng không cần phải lo lắng.
Nhưng khi nhìn đến sống chết của một người ở sau cánh cửa, không tự chủ được trái tim đập liên hồi. Nó giống như lý trí nói với cô là không có gì phải sợ hãi, nhưng con tim lại kéo cô vào hoàn cảnh lo âu, hoang mang mà cô không muốn.
"Em biết rồi, anh đi tìm chị cả đi."
Trần Thanh Phong vẫy tay tạm biệt cô rồi sau đó nhanh chóng rời đi.
Một trận gió nhẹ thổi qua, Khương Điềm Điềm hút một hơi thật sâu.
Đang chuẩn bị xoay người, cô dừng lại ngay lập tức, cô dường như nhìn thấy một người rất giống người cô quen- Quản Đồng.
Nói là người quen cũng không đúng, chỉ là lân trước Quản Đồng muốn làm chuyện hãm hại bầy heo của đại đội Tiền Tiến, nhưng do không có bằng chứng cụ thể để chứng minh cô ta là hung thủ, cho nên mọi chuyện đành để cho chìm xuống.
Nhưng mọi người thì không như vậy, quyết bám chặt cô ta không buông. Đến cả đại đội trưởng của đại đội Dương Liễu cũng lửa giận bừng bừng, ông ấy đòi triệt đường sống của cô ta. Thêm nữa Quản Đồng ở trong đại đội cũng không có mối quan hệ tốt với mọi người xung quanh.
Sau này cô ta cùng cái đoàn phim giả đó cũng có qua lại, chưa nói đến còn yêu đương cùng với một người đàn ông trong đoàn làm phim, cho nên có thể giới thiệu cho người dân đóng được mấy vai diễn nhỏ, nhờ vậy mà khách đến nhà cũng đông đúc lên.
Chỉ là Quản Đồng này cuộc đời cũng quá nhọ đi, yên ổn chưa được mấy ngày thì bên đó lại xảy ra chuyện.
Người đàn ông trong đoàn phim nói là muốn mang cô đi, đưa cô cao chạy xa bay. Hắn ta đã sớm bặt vô âm tính. Còn khuyal
Chẳng những chẳng giúp được gì cho cô ta, còn đem đến cho cô ta vô số rắc rối, cái đoàn phim giả đó, thật ra là cái ổ trộm cướp. Mà cô ta lại qua lại thân thiết với ổ trộm cưới đó. Cho nên người của tất cả đại đội đều ghi thù lên người cô ta. Lúc cô còn yêu đương với người đàn ông kia, thường xuyên qua lại ăn cơm cùng nhau, thỉnh thoảng còn về nhà cô ăn cơm nữa. Nói không thân thiết có ma nó mới tỉn.
Cho nên ngày ngày đều có người bất bình tìm đến nhà cô ta kiếm chuyện.
Khương Điềm Điềm dù ở tận bên đại đội Tiền Tiến, nhưng cũng có thể nắm bắt được mấy thông tin này rất rõ ràng.
Cho nên người đời có câu, chuyện tốt không ai biết, chuyện xấu đồn ra ngàn dặm.
Nhưng cô ta vì sao lại ở chỗ này? Quản Đồng giống như đang đợi ai đó, cô ta đứng ở cổng bệnh viện nhìn đông, nhìn tây.
Khương Điềm Điềm cũng không bỏ lỡ cơ hội hóng chuyện, cô nhẹ nhàng bước vào cổng, lại nấp ở một nơi không ai nhìn thấy để nghe ngóng chuyện ở bên ngoài.
Khương Điềm Điềm cảm thấy cô lúc này giống hết như một tên đạo chích nghe lén người khác nói chuyện.
Nhưng Khương Điềm Điềm cũng không phải chờ đợi quá lâu, rất nhanh đã có một chiếc xe dừng lại trước mặt Quản Đồng, cửa xe vừa mở ra, cô ta đã nở nụ cười tươi hơn cả đóa hoa "cứt lợn". Cô ta bày ra bộ mặt nịnh nọt nhìn người ngồi trong xe kia.
Khương Điềm Điềm quá tò mò người trong xe kia là ai, đang định nhón người để nhìn kỹ hơn thì người trong xe thò đầu ra, lộ ra gương mặt khiến Khương Điềm Điềm há hốc miệng.
— anh họ Lữ Kỳ.
Tên khốn Lữ Kỳ.
Khương Điêm Điềm: "Má ơi... !"
Lữ Kỳ không phải ngoại tình cùng Tô Tiểu Đường sao? Quản Đồng lại chính là em họ của Tô Tiểu Đường đó. Chưa dừng lại ở đó, từ trên xe một người phụ nữ chậm rãi bước xuống, bởi vậy nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Người bước xuống không ai khác chính là Tô Tiểu Đường, cô ta kéo Quản Đồng một cái, rồi cả hai cùng nhau lên xe.
Xe nghênh ngang rời đi.
Khương Điềm Điềm: "?2?"
Đây lại là chuyện quái gì vậy chứ? Cô thật sự không thể nào hiểu nổi.
Khương Điềm Điềm không nghĩ tới bản thân lại có thể thấy được cảnh tượng như vậy, cô cũng không nón lại lâu, nhanh chóng quay lại với Bà Trần.
Bà Trần thấy cô, tò mò hỏi: "Sao con lại đi lâu như vậy?"
Khương Điềm Điềm nhìn trái một chút, rồi lại nhìn phải một chút, xác định xung quanh không có ai, liền ghé sát tai Bà Trần kể lại một lần, sau đó cô gãi đầu mình, mặt mờ mịt hỏi: "Mẹ, con thật sự không thể hiểu nổi? Đây là thể loại gì vậy ạ?”
Bà Trần: "..."
Bà Trần hít một hơi thật sâu, mắng: "Cái đám con gái không đàng hoàng."
Khương Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt to nhìn bà.
Bà Trần lấp liếm cho qua chuyện: "Loại chuyện này, mẹ có giải thích dăm ba câu con cũng không hiểu đâu, nói tóm lại con đừng có đem chuyện này đi nói lung tung, sau này cũng đừng có qua lại với loại người đó."
Khương Điềm Điềm ngoan ngoãn đạp: "Mẹ yên tâm đi, sao con lại có thể qua lại với loại người như vậy được chứ ạ?”
Bà Trần xuýt xoa giống như bị đau răng, nói: "Con nói thử xem, sao lại có thể có loại người như vậy được?”
Khương Điềm Điêm ngây ngô đáp: "Con không biết nữa."
Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói không chừng Tô Tiểu Đồng đang định giới thiệu Quản Đồng cho Lữ Kỳ? Nếu thật sự là như vậy thì cũng quá ác độc đi.
Tuy rằng Quản Đồng cũng không phải dạng người tốt đẹp gì, nhưng Tô Tiểu Đường làm như vậy thật thì quá là thiếu đạo đức.
Mặc dù tất cả đều chỉ là do cô suy đoán, nhưng Khương Điềm Điềm lại có một cảm giác đặc biệt là những gì cô đoán đều chính xác. Quả nhiên thân thiết với hạng người rác rưởi thì chỉ có hại mà thôi.
Khương Điềm Điềm từ sâu trong đáy lòng cảm thấy bản thân mình may mắn, xuyên không vào thân thế này cùng với cô ở hiện thực tích cách cũng tương đồng, thêm nữa cha mẹ dù không ở cùng nhưng cũng là những người tốt.
Nhà chồng cũng giống như vậy. Thật là may mắn quá đi! Chỉ cân ngoan ngoãn đi theo nữ chính thì không sợ khó khăn, mặc dù thời buổi này thu hoạch không được tốt, cho nên ăn uống không thoải mái, nhưng mà nhà ai cũng khổ giống nhau, cô cảm thấy mình ăn uống còn ngon hơn người khác một chút.
Lâu lâu còn được ăn một chút thịt, cho nên đầu thai cũng là một loại bản lĩnh.
Lần này Tô Tiểu Mạch sinh ra hai đứa bé, tương lai chắc chắn xán lạn, làm con của nam nữ chính, không thể nào là dạng bình thường được.
Cô đưa mắt nhìn cửa phòng bệnh, hy vọng ngập tràn nói: 'Hai đứa bé này, con cảm thấy chắc cũng sắp ra rồi mẹ ạ.
Đoàn người Khương Điềm Điềm bắt đầu đi lúc trời còn chưa nắng gắt, Tô Tiểu Mạch vào phòng sinh lúc giữa trưa, Khương Điềm Điềm cũng không biết sinh con phải cần bao nhiêu thời gian.
Nhưng sau một tràng dài tiếng la hét thì vào lúc xế chiêu cô nghe phòng sinh vang lên tiếng khóc lánh lót của trẻ con.
Bà Trần vội vàng đứng lên, bà xoa xoa hai cánh tay mình, hưng phấn nói: "Sinh rồi... sinh rôi."
Khương Điềm Điềm cũng vui vẻ gật đầu: "Đúng rồi mẹ ạ." Tuy nói là đã sinh rồi, nhưng bên trong cũng không hề thấy bế đứa bé nào ra. Phải chờ thêm nửa giờ nữa thì bên trong lại vang lên tiếng khóc khác, mà lần này thanh âm so với lần trước mềm mại hơn.
Rất nhanh từ bên trong một người hộ lý bế trên tay một đứa bé bước ra: "Chúc mừng bài"
Bà Trần nhanh chóng chạy đến đón lấy đứa bé trong tay hộ lý, nhanh miệng hỏi: "Con trai hay là con gái vậy thưa cô hộ lý?"
Hộ lý thấy bà căng thẳng như vậy, cũng vui vẻ thông báo: "Chúc mừng bà, là một cặp trai gái. Trai là anh, còn gái là em."
Tuy ở thời điểm hiện tại mọi người đều thích con trai, nhưng để sinh được long phượng thai cũng là một điềm vô cùng may mắn, cho nên không có ai là không thích.
Khương Điềm Điềm: "Hoan hô!" Cô vô cùng hưng phấn, đắc ý vô cùng nói: "Thật sự sinh long phượng thai sao!? Tốt quá rồi!"
Lúc này cô cũng không nghĩ đến việc này, cô quay sang hỏi: "Đúng rồi, chị năm của tôi đâu?" Cô dõi mắt nhìn xung quanh, lo lắng nói: "Chị ấy sẽ không có việc gì đúng không ạ?"
Bác sĩ bật cười, chậm rãi nói: "Cô ấy mất sức quá nhiều, đã ngủ rồi. Ba mẹ con đều bình an."
Khương Điềm Điềm cũng không dám ôm trẻ con, chạy thoát thân: "Con đi chăm sóc cho chị năm đây.
Trân Hồng bước đến đưa tay đón: "Để con bế một đứa."
Trân Thanh Phong cũng tò mò thò đầu lại gân nhìn xem, thấy hai đứa bé đỏ hỏn, làn da nhăn nheo giống hệt như hai con khi nhỏ, anh liền buột miệng nói: "Thật là xấu xí quá đi!"
Mọi người: ”..." Trân Thanh Phong bật cười nói: "Hai đứa nhóc này, mau kêu chú út đi, chú là chú của hai đứa đấy!"
Trân Hồng lớn tiếng quát: "Em cút sang một bên đi!" Trân Thanh Phong nhìn xem đứa này một chút, lại nhìn sang đứa kia, anh cảm thấy mình dần bị mê hoặc, giọng điệu cũng ấm áp hơn: "Hai đứa bé này cũng thật là giống nhau!”
Bà Trần không nhịn được nói: "Hai đứa nó là song sinh, đương nhiên phải giống nhau rồi. Ái chà... hai cục vàng của nội, sao hai đứa con lại xinh đẹp như vậy chứ!"
Trân Thanh Phong liền mở miệng phản bác: "Mẹ, con không ngờ mẹ lại có thể trợn mắt nói dối như thế."
Bà Trần quát to: "Con im miệng đi! Cút sang một bên cho mẹt"
Bà vỗ vỗ tấm lưng đứa bé trên tay, nhẹ giọng nói: "Chú út con không hiểu chuyện, bà nội đã mắng chú ấy rồi! Cục vàng của bà nội là đẹp nhất!"
Trân Thanh Phong: '..."
"Đây là con trai hay là con gái?" Bà Trần hỏi."Bà đang ôm là con gái!" Hộ lý cũng thoải mái nói.
Các bà lão đều thích con trai hơn.
Nhưng lại ngoài dự đoán của mọi người, Bà Trần cũng không có đổi đưa bé cùng Trần Hồng, ngược lại bà nhẹ giọng nói với đứa bé trên tay: "Cháu gái của bà, bà là bà nội của con nè. Cháu sẽ lớn lên thật là xinh đẹp đúng không? Mấy đứa con nhìn này, khuôn miệng nhỏ và chúm chím này thật giống mẹ! Lúc mẹ còn trẻ tuổi, chính là cô gái xinh đẹp nhất làng trên xóm dưới đó!"
Các nhân viên y tế: "...'
Bạn cần đăng nhập để bình luận