Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 83

Chương 83Chương 83
Mấy năm nay nhà họ Trần phát triển năm sau tốt hơn năm trước.
Nhà người khác thì vẫn đi bộ, còn nhà của bọn họ đã có xe đạp rồi. Nhà người khác thấy vậy cũng cố phấn đấu lên được chiếc xe đạp thì nhà bọn họ lại lên tới xe ba bánh, chờ nhà người ta lên được xe ba bánh thì...
Tính tới tính lui, đúng là khó mà theo kịp tốc độ lên đời của nhà họ Trần.
Bây giờ nhà bọn họ đã có nhà mới ở trong thành phố hết rồi, người ngoài nhìn vào ai cũng thèm chảy nước dãi.
Nhà họ Trần có hai gia đình đi ra ngoài lập nghiệp phất lên rất tốt, mà những người còn lại ở nông thôn cũng tốt không kém.
Nhà của anh ba Trần là nhà đầu tiên đứng ra lấy xe đẩy đi ra ngoài bán buôn, nhưng mà phải công nhận cái công việc kinh doanh buôn bán này không hề dễ dàng chút nào.
Mỗi ngày trôi qua khó tránh khỏi sẽ xảy ra một số cọ xát với nhau, anh em ruột thịt trong nhà thì không so đo. Chỉ là chị em dâu với nhau thì đúng là không biết trước được.
Cho nên mấy nhà làm kinh doanh với nhau hai năm, kế toán Trần liên kiến nghị để mỗi nhà tách nhau ra làm riêng, nhà người nào mạnh người đó bán buôn.
Cũng nhờ tách nhau ra như vậy mọi thứ mới dần tốt lên. Mỗi nhà đều tự kinh doanh buôn bán không đụng chạm nhau, cứ như vậy mà tranh nhau phấn đấu không ai nhường ai.
Hiện tại thì mấy anh em trong nhà đều đã có nhà riêng ở trong thành phố rồi.
Thời điểm bây giờ muốn vào thành phố là điều không dễ dàng gì, nói tóm lại mọi người ở ngoài nhìn vào ai nấy cũng hâm mộ người nhà họ Trần. Nhà bọn họ có điều kiện tốt ở đại đội Tiền Tiến, không hiện tại đại đội Tiền Tiến đã được sửa thành thôn Tiền Tiến rồi!
Gia đình của bọn họ ở thôn Tiền Tiến đang là gia đình có điều kiện tốt nhất.
Năm trước nhà họ Trần hùn tiền lại mua một căn nhà to hơn ở thôn Tiền Tiến. Đây là căn nhà khá độc đáo ở trong thôn bọn họ, có tới hai tầng lâu thích hợp cho gia đình có nhiều người ở.
Thật ra người nhà họ Trần không có xây nhà ở trong thôn, dù sao thì mấy người con trai cũng đã có nhà ở trong thành phố rồi. Nhưng mà kế toán Trần và Bà Trần lại không muốn rời khỏi thôn Tiền Tiến, Đối với người khác mà nói có thể vào trong thành phố sinh sống đúng là chuyện rất tốt, nhưng mà cả cuộc đời này của kế toán Trần và Bà Trân đã sống ở cái thôn này rồi, bây giờ để hai người rời khỏi đây đến nơi khác thì hai ông bà lại không nỡ.
Tính ra năm nay kế toán Trần cũng được sáu mươi tuổi rồi, ông đã không còn làm kế toán trong thôn nữa, nhưng mà ông vẫn muốn ngày ngày ở trong thôn đi tới đi lui, còn nếu vào trong thành phố mà đi bộ tới lui thì cảm giác nó lại không giống như ở đây. Quan trọng là ông cũng không muốn!
Người làm kế toán hiện tại trong thôn này là Nhị Hổ, sau khi Nhị Hổ tốt nghiệp trung học cũng không có thi đậu đại học, nhưng cậu chuyển qua chú tâm ôn luyện cái khác, kết quả vậy mà cậu còn tốt nghiệp sớm hơn chị của mình, vừa lúc trong thôn kế toán Trần phải về hưu, vậy là cậu cũng vào làm tiếp công việc của ông nội mình.
Lúc đầu mấy đứa nhỏ trong nhà sau khi tốt nghiệp cũng tập trung ôn thi đại học, có Đại Nữu là thi đậu đại học, ngoài ra Nhị Nữu cũng thi đậu vào một trường đại học chuyên khoa.
Có điều Đại Hổ thì lại rớt, nhưng dù gì cũng không nằm ngoài suy tính của bản thân cậu, bởi vì trước kia khi vào trung học cậu cũng xém chút nữa là thi rớt rồi, cậu cũng biết rõ người mình học hành như thế nào từ trước rồi.
Vậy nên tuy là thi rớt nhưng mà Đại Hổ cũng không thấy có gì đáng buồn cả, ngược lại cậu còn chủ động đi theo cha mẹ của mình ra ngoài buôn bán.
Đại Hổ đọc sách không được tốt nhưng mà buôn bán thì cũng không quá tệ.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, trong số mấy đứa cháu trong nhà họ Trần thì có Đại Hổ và Tam Nữu là hai đứa khôn lỏi nhất.
Tuổi vẫn còn nhỏ mà đã biết làm việc để đổi lấy miếng ăn rồi! Cái này cũng coi như đầu óc không xài được nhưng cơ thể tay chân vẫn khá linh hoạt.
Nhiều người được đi học rồi thì đa số không còn muốn sống ở trong thôn nữa, nhưng mà riêng Nhị Hổ sau khi học xong tốt nghiệp được rồi cũng được phân phó chỗ làm.
Chỉ là cậu tình nguyện vê quê nhà của mình làm việc, điêu này khiến nhiều người kính nể không thôi. Cũng bởi vì lí do đó làm cho mọi người trong thôn được mở mang tâm mắt có cái nhìn khác về người tri thức, mọi người cùng với người trong nhà cũng vì lẽ đó mà đánh giá cậu khá tốt.
Đối với chuyện này, sau khi Trân Thanh Phong biết được cũng nghiêm túc đánh giá cháu trai này của mình: "Nhị Hổ nhỏ tuổi hơn Đại Hổ nên từ nhỏ đã hay đi theo sau lưng Đại Hổ và Đại Nữu rồi, tất cả mọi việc đa số đều có anh trai và chị gái mình đứng ra chống lưng, vậy nên từ xưa tính cách của thằng bé đã tương đối mềm mỏng rồi, bản thân cũng rất ít ra ngoài giao tiếp. Người như thằng bé rất khó để gây chuyện với người khác, nhưng ngược lại cũng sẽ không có tỉnh thần sáng tạo. Tuy rằng sau này rớt đại học cũng có chuyển qua học chuyên ngành khác, nhưng mà thành tích cũng bình thường không có gì đặc biệt. Cho nên nếu được phân phối làm việc cũng sẽ không làm được ở một nơi tốt lắm đâu.
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thường thì nếu như học đại học xong sẽ được phân vào làm việc trong huyện còn với thành tích của thằng bé cũng chỉ có thể làm việc ở trong trấn thôi. So với việc làm ở mấy chỗ đó thì không bằng về làm kế toán ở trong thôn vẫn tốt hơn nhiều. Mọi việc bình thường cũng sẽ có cha mẹ nhìn một cái, như vậy cũng sẽ không bị thiệt hại gì. Thằng bé tính được như vậy cũng tốt rồi, biết người biết ta sẽ luôn tốt cho mình."
Khương Điềm Điềm gật đầu, cô cũng cảm thấy Nhị Hổ là một đứa trẻ hiểu chuyện. Có người đứng ra bảo vệ mình thì tội gì phải đi ra ngoài tranh chiến nữa chứ?
Nhưng mà cũng phải công nhận Nhị Hổ là đứa trẻ đường đời êm xuôi nhất nhà họ Trần, lúc nhỏ thì tự giác học tập, học dở thi rớt cũng biết đăng ký ôn học cái khác có chuyên môn, rồi cũng ở trong thôn làm việc, sau đó lại có được nhiều người thân quen làm thân được nhiều người. Không chỉ có công việc mà sau này cũng có người thương.
Luôn có anh trai chị gái đứng ra hỗ trợ giúp đỡ. Cũng bởi vì cậu là người như vậy, con đường êm xuôi quá thế cho nên cũng có rất nhiều người ghen ghét, chỉ chầu chực cắn cậu một cái.
Nhị Hổ: "..." Cậu cảm thấy thật oan ức quá đi!
Bản thân sống cuộc sống êm xuôi đến vậy rồi mà còn bị người ta ghen ghét nữa.
Đêm hôm trước Tết Âm lịch, nhà họ Trần có một cái truyền hình mới, và nhà họ cũng là nhà đầu tiên trong thôn có truyền hình.
Bây giờ người trong thôn cũng hay có thói quen là trời vừa sáng sẽ tụ tập tới trước cửa thôn. Sáng sớm đã có mấy người ở cửa hàng trong thành phố đem tỉ vi truyền hình cùng đồ đạc vào trong thôn Tiền Tiến.
Vừa lúc mở cửa, Bà Trần có chút hoang mang không biết chuyện gì xảy ra. Chờ người ở trong thành phố đứng ra giải thích rõ ràng thì Bà Trân mới hiểu được, đây là người ta mua cho hai vợ chồng già của bà một cái tỉ vi truyền hình.
Dù vậy nhưng mãi tới lúc thấy mấy nhân viên công tác bận rộn khiêng đồ làm dây thì bà mới phản ứng lại những gì mình nghe được.
Bà Trân nhìn cái tỉ vi truyền hình rồi lắp bắp nói: "Cái này là dành cho nhà chúng tôi thật à?"
Nhân viên lắp đặt nghe vậy thì cười nói: "Dạ đương nhiên là của nhà bác rồi ạ!"
Bà Trần lúc này mới vui vẻ nói: "Thật không thể tin được, nhà này vậy mà cũng có tỉ vi truyền hình rồi!"
Anh nhân viên nghe vậy thì cười nói: "Bác à, tới giờ bác cũng không dám tin mình có tỉ vi truyên hình ạ?"
Bà Trần đương nhiên không thể tin được rồi, thật ra bà cũng biết, con trai với con dâu của mình ở Thượng Hải đã được công tác ở trên đài truyền hình rồi, còn được lên ti vi truyền hình nữa cơ.
Nhưng mà thật ra trong thôn của bọn họ không có người mua tỉ vi truyên hình. Mọi người ở đây đều có thói quen nghe radio đã từ rất lâu rồi, cho nên nhà bình thường cũng không có suy nghĩ sẽ mua tỉ vi truyền hình về làm gì.
"Nhà của bác cũng thật có phúc quá, cái ti vi truyên hình này hiện đang là cái tỉ vi truyền hình có giá mắc nhất và tốt nhất hiện nay đấy ạ! Cả nước không tìm được hãng nào tốt hơn hãng này đâu ạ. Cái truyên hình này là hãng được nhập khẩu từ nước ngoài đẩy, loại này chỉ có trong thành phố bán thôi chứ ở bên ngoài chưa có để bán đầu ạ! Cho nên là cũng không phải chỗ nào muốn mua là có thể mua được đâu ạ! Mà cái này ở thành phố chúng ta cũng chỉ có mười cái mà thôi ạ."
Bà Trần: "Thật vậy sao???"
Anh nhân viên gật đầu đáp: "Đương nhiên là thật rồi ạ!"
Mấy người nhân viên ở bên đây bận rộn lắp đặt, bên kia mấy người trong thôn nghe nói được cũng chạy tới nhà họ Trần vây xem, dù sao tự nhiên có một chiếc xe tải nhỏ ngừng ở ngay cửa nhà họ Trần luôn làm cho người ta tò mò.
Tuy rằng nhà họ Trần chuyển đến căn nhà này ở có hẳn hai lầu mà tường cũng rất cao, dù vậy cũng không làm người ta ngưng tò mò mà đứng trước cửa ngó vào xem. Mà cũng đã bao năm trôi qua cho nên nhà họ Trần cũng đã quá quen rôi!
Có khá nhiều người có mặt từ sớm nên đã nghe được cuộc nói chuyện của Bà Trần với anh nhân viên, bọn họ liền bày ra ánh mắt hâm mộ nói: "Bà chị này, bà thật là có phúc mài"
Nhà ai mà không có con cái chứ! Nhưng làm gì có nhà nào mà may mắn giống như nhà họ Trân chứ! Con cái nhà này ai ai cũng tài giỏi.
Trước kia nhà bọn họ còn hâm mộ nhà họ Trần có đứa con gái đáng đồng tiền bát gạo là Trân Hồng, còn bây giờ bọn họ cũng không biết phải hâm mộ cái gì của nhà này nữa, vì cái gì cũng đáng để hâm nộ.
Nhưng rồi mọi người cũng tìm được lí do chính đáng cho sự tài năng của con cháu nhà họ Trần, cứ nhìn kế toán Trần xem đi, người này đọc sách từ nhỏ, cho nên ông sẽ tương đối biết cách giáo dục con cháu, thành ra mấy đứa nhỏ nhà họ Trần mới giỏi như vậy. Chứ nếu là nhà bình thường thì chắc gì đã được như vậy đâu.
Bà Trân cùng kế toán Trần từ nãy giờ đều đứng cạnh nhân viên lắp đặt xem họ làm, cuối cùng anh nhân viên cũng nói: "Được rồi ạ!"
Kế toán Trần nghe anh nhân viên nói vậy thì mím chặt mỗi nghiêm túc nhìn chằm chằm cái ti vi truyên hình, ông ấn mở nút tỉ vi truyền hình lên, rầm một tiếng liền xuất hiện một người. Người đó mặc một bộ váy màu trắng đang đứng ở đó, kế bên còn có gì đó, cô gái thì nói: "Sắp tới ở khu vực Hoa Đông và Hoa Bắc sẽ nghênh đón một đợt nhiệt độ mới...
"Ôi trời ơi, trong đó có người này!" Bà Trần thấy vậy thì kinh ngạc nói, đúng là cực kì độc lại
"Chị Trần này, cái này nhìn giống như xem phim điện ảnh đúng không?" Bà Vương từ nãy giờ vẫn đứng cạnh Bà Trần, bà cất giọng hỏi.
Bà Trân cứ nhìn chằm chằm cái tỉ vi truyên hình, xem nó như một báu vật vô giá vậy, nghe bạn mình hỏi thì gật đầu nói: "Đúng là nó rồi, không phải sao? Chứ bà nghĩ đi, làm sao mà người này có thể chui vào trong đó được chứ!" Mấy người lớn xung quanh cũng sôi nổi bàn luận với nhau, anh nhân viên lắp đặt đã quen với cảnh này rồi, anh cười nói: "Đúng rồi đấy ạ, bên đây đã xong xuôi ổn thỏa hết rồi thì chúng cháu đi trước đây ạ!"
Kế toán Trần lúc này mới nói: "Để tôi đưa các cậu ra ngoài!"
"Cảm ơn bác trai nhưng mà không cần đâu ạ!”"
Người nhà họ Trần vui vẻ tiễn mấy người lắp đặt đi về, sáng sớm Trần Thanh Phong ngủ dậy đã nghe được bên ngoài vô cùng ồn ào, chẳng biết bên ngoài cãi nhau hay sao mà ồn như vậy làm anh bị tỉnh giấc, Trân Thanh Phong khó chịu ngồi dậy.
Lúc này Khương Điềm Điềm vẫn còn ngủ, khuôn mặt cô đỏ bừng.
Trân Thanh Phong mặc đồ chỉnh tê rồi mới đi xuống lầu.
Nhà anh nhiều người là do bởi vì ai cũng quay về đây ăn tết cho nên mua căn nhà này đúng là hợp lý, phòng của nhà ba người Trần Thanh Phong ở trên lầu hai.
Anh khoác thêm một cái áo khoác xuống lầu, nhìn thấy phòng khách nhà mình rất náo nhiệt đông người, không riêng gì người lớn tuổi còn có mấy người trẻ tuổi nữa, tất cả đều hướng mắt ngồi xem tỉ vi truyền hình với nhau, một cái chớp mắt cũng không dám, không ai rời mắt khỏi cái ti vi cả.
Tứ Nữu ngẩng đầu nhìn thấy chú của mình xuống lầu thì chạy lại nói: "Chú dậy rồi ạ? Để con đi làm trứng ốp la cho chú ăn nha ạI"
Tết nhất cho nên nhà họ Trần ai cũng về đây, mọi thứ đều vô cùng náo nhiệt.
Trần Thanh Phong dụi dụi mắt, nói: "Mấy đứa làm gì dậy sớm vậy? Chẳng khác gì người ta ra chợ buổi sáng bán đồ ăn vậy, không để cho ai ngủ cải!"
Đúng là đi đâu thì con người vẫn vậy, cái tính cách của Trần Thanh Phong không hề thay đổi chút nào, mặc kệ là nói cái gì cũng nói trắng ra không biết xấu hổ, đúng là bạn không ngại thì người ngại sẽ là người đối diện.
Nhưng mà bởi vì anh là người như vậy cho nên người ta càng cảm thấy thân thiết. Mau xem đi cái người này cho dù đi đâu không ở quê thì tính cách vẫn vậy không thay đổi chút nào!
Suy nghĩ một chút, người như vậy thì sẽ luôn để lại cho người ta cảm giác thân thiết từ trước tới giờ. Hơn nữa vì là người trong thôn với nhau không xem nhau là người ngoài thì mới có thể tự nhiên như vậy.
"Chú Trần ơi, ti vi truyên hình của chú mua tới rồi ạ!" Cậu nhóc nhà hàng xóm dùng ánh mắt sùng bái nhìn Trân Thanh Phong nói.
Mấy năm trước người ta còn bảo nhau không thể nào học tập cái tính cách của Trân Thanh Phong được, người gì đâu mà lười quá, sau này chắc chắn sẽ không làm được gì ra hồn đâu. Tương lai lo cho gia đình cũng sẽ rất khó khăn.
Nhưng mà không biết từ khi nào, mấy lời này đã thay đổi đổi thành phải cố gắng học tập từ Trân Thanh Phong nhiều lên! Xem Trần Thanh Phong nhà người ta kìa, dựa vào việc học tập tốt thôi là đã có thể đi thành phố lớn rôi!
Phải nói là cái cậu Trân Thanh Phong này từ nhỏ đầu óc đã mau lẹ rồi, bằng không thì sau này sao có thể được như bây giờ chứ "Thế nào rồi?" Trần Thanh Phong tiến lên nhìn thoáng qua cái ti vi truyên hình rồi gật đầu nói: "Không có vấn đề gì là được."
Bà Trần trừng mắt liếc con trai một cái, bà cất giọng oán trách nói: "Cái này chắc cũng nhiều tiền lắm đúng không? Cần gì phải mua cho tốn kém vậy, ở nhà cha mẹ nghe radio là được rồi!"
Trân Thanh Phong hỏi lại: "Cái radio của mẹ có thể thấy mặt người không?" Sau đó anh lại nói: "Chưa nói đến việc mẹ làm sao có thể lúc nào cũng được nhìn thấy chúng con, chúng con đâu phải lúc nào cũng ở đây! Nhưng mà có tỉ vi truyên hình thì lại khác. Mỗi tuần mẹ đều có thể nhìn thấy vợ chồng chúng con trên truyền hình. Như vậy không phải là luôn biết được hình dạng chúng con ở trên đó ra sao hay sao? Ít ra mẹ còn biết chúng con béo ốm ra sao, sắc mặt thế nào, không phải như thế rất tốt sao? Quá tốt rồi còn gì nữa ạI" Bà Trần nghe con trai nói xong thì cũng cảm thấy hợp lý, thật ra bà chỉ tiếc tiền cho con trai thôi nhưng mà cũng rất đắc ý khi con trai mua truyền hình vê cho mình! Bà nhấp miệng một cái, trong lòng lúc này cũng thỏa mãn rồi. Kiểu cảm giác này người bình thường không thể hiểu được đầu!
Người trong thôn ai cũng biết vợ chồng Trần Tiểu Lục là người dẫn chương trình trên truyên hình, nhưng cụ thể là cái gì thì bọn họ đều không hiểu.
Dù sao thì người bình thường lên truyền hình là chuyện từ trước tới giờ bọn họ chưa từng chứng kiến qua.
Lúc này cũng có người cất giọng lên hỏi: "Vậy là hai người ở trong tỉ vi truyền hình à? Làm sao có thể vào trong đó được vậy?"
Trân Thanh Phong cười nói: "Cũng giống như mọi người làm việc bình thường thôi, hai chúng tôi cũng chỉ đơn thuần là làm việc, sau đó sẽ có người dùng máy móc quay lại cảnh ấy, giống như ảnh chụp chúng ta hay thấy chỉ khác nhau một cái là cái này có thể hành động di chuyển và truyền âm thanh được thôi.
Thật ra giải thích cụ thể thì rất phức tạp, có nói người ta cũng không thể hiểu được. Nói đơn giản như vậy thì trong lòng mọi người suy nghĩ một hồi cũng đã hiểu ra một rồi.
"Cháu trai này, cái ti vi truyên hình này chắc giá cao lắm đúng không?" Trần Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Cái ti vi truyền hình này sao ạ? Giá của nó là một ngàn bảy kèm theo năm mươi phiếu tiền vận chuyển và lắp đặt ạ.
Bà Trần nghe vậy cũng kêu lên: "Ôi trời ơi, hẳn năm mươi phiếu sao?"
Bà mở to hai mắt nhìn con trai không thể tin được mà nói: "Sao lại nhiều tiền dữ vậy? Hỏi sao thái độ của mấy người lúc nãy tốt thế! Nếu như cho mẹ năm mươi phiếu mẹ cũng vui như vậy!" Nói tới đây, Bà Trần lại cảm thán nói: "Cái này đúng là quý giá quá đi!"
Trân Thanh Phong cười nói: "Nhưng mà rất đáng giá đó ạ! Cái này để ở nhà mình xem tốt mà, chúng con cũng không thể ôm nó về làm gì, quan trọng là nhà con cũng không cần tới! Thật ra cái tỉ vi truyền hình này nếu ở thành phố mua giá sẽ rẻ hơn, nhưng ai bảo nhà chúng ta xa thành phố như vậy cơ chứ! Chúng ta đưa tiền cho bọn họ mà bọn họ còn phải mất công vận chuyển tới tận trong đây! Mẹ nghĩ đi mấy cái món đồ dễ hư hỏng như thế này đi trên con đường vào thôn chúng ta dễ dàng vậy sao? Cái này chỉ cần xóc nảy một chút sẽ bị hỏng ngay, nên nếu mà hỏng bọn họ sẽ phải bồi thường cho chúng ta nữa đấy ạ! Vậy nên người ta cũng phải cẩn thận lắm, thành ra cái giá năm mươi phiếu cho vận chuyển cũng xứng đáng mà!"
Nghe Trần Thanh Phong giải thích xong mọi người cũng đã hiểu ra vấn đề. Nhưng mà khi nghĩ tới cái ti vi truyền hình này cũng đã có giá một ngàn bảy liên khiến người nghe cảm thấy muốn bất tỉnh tại chỗ.
Dù thật ra bản thân cũng không phải là người mua, cảm thấy đau lòng thay mà xỉu giùm. Cái giá này đủ để mua được căn nhà ở trong thành phố luôn ấy chứt Vậy mà bây giờ cái căn nhà đó được thay bằng cái ti vi truyền hình này! Mọi người lúc này nhìn Trần Thanh Phong với ánh mắt khác hẳn luôn.
Ai mà có thể nghĩ đến cái tên nhóc này bây giờ lại có thể tài giỏi như vậy chứ.
Năm đó những người không thích Trân Thanh Phong không chịu kết thân với anh bây giờ liền cảm thấy bản thân mình lúc đó sao giống như có đá nhét vào đầu vậy không biết. Đúng là ngu ngốc quá đii
Trân Thanh Phong đang làm ở đài truyền hình, mà hiện tại cũng chỉ có năm sáu kênh truyền hình mà thôi! Rất ít ỏi! Nhưng mà cũng thật khéo, Trân Thanh Phong được phân vào làm ở đài truyền hình Thượng Hải, mà lúc này truyền hình cũng đang phát tiết mục của hai vợ chồng anh.
"AI Đây không phải là Tiểu Lục sao?"
Không biết là ai đã nói câu đó nhưng giọng nói còn mang theo cảm giác không thể tin được.
Bởi vì sắp ăn tết, Trân Thanh Phong trên truyền hình cũng mặc một cái áo sơ mi màu hồng nhạt tươi sáng và một quần tây dài màu xám, chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy vô cùng tươi trẻ, mang theo cảm giác gió xuân phơi phới.
Trân Thanh Phong nhìn thấy vậy thì nói: "Tiết mục của hai vợ chồng chúng tôi phát sóng vào mỗi buổi tối cuối tuần, cái này chắc là chương trình phát lại.
Hiện tại không có nhiều tiết mục cho lắm, vậy nên tần suất tiết mục được phát lại rất cao.
"Đừng nhúc nhích... đừng nhúc nhích!" Bà Trần nhanh nhảu cản Trần Thanh Phong lại nói: 'Chúng ta xem cái này đi."
Bà nhìn con trai mình trên tỉ vi truyền hình, lại quay sang nhìn thằng nhóc tóc tai bù xù lộn xộn như tổ chim, từ trên xuống dưới đều lôi thôi lếch thếch đứng trước mặt bà. Càng nhìn càng cảm thấy, sao không giống như cùng một người vậy chứ? Nhìn chả khác nào người nào đó giống con trai của bà thôi!
Kế toán Trần đẩy Bà Trần sang một bên nói: "Bà đứng sang một bên cho tôi nhìn một cái xem."
Nhưng mà rất nhanh kế toán Trân cũng có suy nghĩ giống với Bà Trân, đúng là ông bà nói không có sai "Phật cần cà sa, người cần mặc đẹp!"
Này nhìn đi, người được sửa sang với người không được sửa sang đúng là khác nhau hoàn toàn mài
Lúc này màn hình ti vi lại chuyển sang MC nữ là Khương Điềm Điềm, hai vợ chồng mặc đồ cặp, cô cũng mặc một cái áo sơ mi hồng nhạt và một chiếc váu màu xám nhạt, đôi chân mang một đôi giày cao gót, nhìn cô trên ti vi vô cùng cao gầy và dễ thương!
"Này!"
Bà Trần nhìn thấy con dâu thì nói: "Ôi trời, đây không phải là con bé Điềm Điềm sao?"
Khương Điềm Điềm đang cầm trong tay microphone, biểu cảm nhẹ nhàng dịu dàng nhưng vẫn lộ ra sự tươi trẻ năng động, cô cất giọng nói: "Phía dưới là một đề văn học, nhìn rõ sẽ thấy là một loại thơ cổ ạ" Tầm mắt của cô nhìn lướt qua thí sinh rồi đọc to: "Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa, đêm đậu Tần Hoài gần tiệm rượu” Sau đó liền hỏi: "Hai câu thơ này được trích ở đâu?"
"Đậu Tần Hoài ạ.
Khương Điềm Điêm cười đáp: "Chúc mừng bạn đây là đáp án đúng, câu này là của nhà thơ Đỗ Mục trong tác phẩm (Đậu Tần Hoài) . Chúng ta đến với đề tiếp theo nhét"
Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm hai người hợp tác cùng nhau dẫn chương trình, em một đề, anh một đề phối hợp rất ăn ý.
Mấy người vây xem đều há hốc mồm kinh ngạc. Mọi người cùng đồng loạt nhìn về phía Trân Thanh Phong, biểu cảm đều mang theo một trăm phần trăm ngưỡng mộ.
Sao lại không ngưỡng mộ được chứ! Hai vợ chồng này đúng là vượt ra ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Bọn họ cũng không biết hai vợ chồng đang nói cái gì! Cũng bởi vì không biết nhưng mà vẫn cảm thấy những gì hai người họ nói đặc biệt vượt ngoài tâm với.
Thật sự là quá tài giỏi rồi.
Lúc đầu mọi người còn bàn luận sôi nổi vô cùng, nhưng mà bầu không khí bây giờ lại an tĩnh đến lạ, mọi thứ trở về trạng thái yên lặng ai ai cũng ngừng thở, lúc này ai cũng tập trung xem xem cuối cùng thì ai sẽ giành được chiến thắng đây!
Trần Thanh Phong lúc này quay sang nói: "Tôi biết ai là người trong số họ giành chiến thắng đấy! Mọi người có muốn biết trước không?"
"Không!"
Tuy rằng Trần Thanh Phong rất muốn đưa ra gợi ý cho mọi người ở đây biết trước, nhưng lại bị bọn họ đồng loạt từ chối, mọi người đều muốn tự mình biết kết quả. Chứ không phải để ai nói trước cho biết, biết trước mọi thứ thì đâu còn gì hay nữa đâu!
Trân Thanh Phong nhìn thấy không ai để ý tới mình, anh cũng đi vào nhà bếp, Tứ Nữu thấy chú mình tới, cô bé vừa đánh trứng vừa nói: "Mợ không xuống đây ăn ạ?
Trần Thanh Phong lắc đầu đáp: "Không! Để chú tự đem lên cho mợ."
Quả nhiên Trân Thanh Phong vừa lên lâu đã nhìn thấy Khương Điêềm Điềm ngồi ở trên giường dụi mắt, anh nhìn cô hỏi: "Sao em dậy sớm vậy? Ngủ không ngon à?”"
Anh không nghĩ tới người ta lại giao ti vi truyên hình sớm như vậy.
Khương Điềm Điềm bò lại mép giường sờ soạng tìm đồng hổ, cô nhìn thoáng qua rồi nói: "Cũng đã chín giờ hơn rồi..."
Giờ này cũng không còn "quá sớm' nữa rồi.
Khương Điềm Điềm xoa bụng mình nói: "Em đói bụng."
Trần Thanh Phong nghe vợ nói vậy thì đáp: "Tử Nữu đang đánh trứng ốp la ở dưới bếp đó."
Tuy rằng hiện tại cuộc sống của hai vợ chồng đã tốt hơn trước kia rất nhiều, nhưng mỗi buổi sáng Khương Điềm Điềm đều thích ăn trứng ốp la, cô cảm thấy sở thích đó của cô cũng tốt không cần phải thay đổi dù cuộc sống có tốt đi chăng nữa!
Trân Thanh Phong đưa cho cô một quả trứng gà, cô ăn hết cả quả trứng nhưng vẫn nói: "Em vẫn còn đói!"
Cô còn bày ra vẻ mặt đáng thương với Trần Thanh Phong, dù vậy Trân Thanh Phong cũng chỉ ôm mặt cô rồi nói: "Bây giờ em ăn nhiều quá thì buổi trưa em sẽ không ăn được bao nhiêu cơm đâu!"
Nhà của bọn họ thường sẽ ăn cơm lúc mười giờ sáng. Khương Điềm Điềm trực tiếp dựa vào người Trần Thanh Phong nói: "Nhưng mà hiện tại em vẫn còn đói lắm! Người ta đói mà không cho người ta ăn là không được. Hay là anh đi lấy cho em một ít bánh quy em ăn đỡ vậy."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì gật đầu đáp: "Được, em đợi anh một lát."
Vợ của anh đúng là không còn gì để nói.
"Thật ra lúc anh ăn cũng ăn chưa được no cho lắm. Vậy là hai vợ chồng ngồi trên giường ăn bánh quy hạt mè, ăn no nê rồi mới vui vẻ xuống lầu.
So với Trần Thanh Phong lôi thôi lếch thếch, Khương Điêềm Điềm vẫn chỉn chu hơn một chút, ít ra cô cũng đã rửa mặt qua rồi.
"Mẹ và mọi người đang xem cái gì vậy ạ?”
Ôi trời sao bây giờ có cả một biển người ở dưới nhà bọn họ rồi vậy?
Bà Trần vừa nghe thấy tiếng của Khương Điêềm Điêm, khuôn mặt liên lập tức nở nụ cười tươi roi rói, bà cất giọng mềm mại nói với con dâu: '"Điềm Điềm con mau tới đây đi, mọi người đang xem con trong đây này! Ôi trời ơi, con của mẹ cũng thật là giỏi quá đi, nhà của chúng ta có tài đức gì mà có được đứa con dâu như con chứ, mau mau đến đây, con mau lại đây ngồi kế bên mẹ này!"
Khương Điềm Điềm đi tới thì nhìn thấy mọi người đang ngồi xem kênh truyên hình, Bà Vương cũng ngồi cạnh Bà Trần, bà thấy cô tới liên lập tức chỉ một chỗ bên cạnh rồi nói: "Mau tới đây ngồi đi cháu!"
Khương Điềm Điềm nhìn ánh mắt lấp lánh của mọi người đang nhìn mình, ánh mắt này cho cô có cảm giác bản thân giống như siêu sao vậy, còn mấy người ở đây là những fanboy - fangirl của cô!
Cô thấy vậy thì bật cười nói: "Mẹ cũng không thể nói vậy được ạ, có thể làm con dâu của mẹ con cũng cảm thấy rất may mắn ấy chứ ạ!" Cô ngồi xuống rồi hỏi Bà Trần: "Mẹ xem tỉ vi truyên hình thấy thế nào ạ?"
Bà Trần cười tươi nói: "Ti vi này hình ảnh rất tốt và rõ nét!" Bọn họ lúc đầu đều nghĩ ti vi truyên hình này sẽ giống mấy loại truyền hình họ biết, chỉ có hai màu trắng và đen thôi, nhưng mà không nghĩ tới ti vi truyền hình này lại có màu sắc rực rỡ như vậy, nhìn hoài vẫn thấy độc lạ quá rồi, càng nhìn càng xem thì càng bị cuốn.
Khương Điềm Điềm nghe mẹ chồng nói vậy thì cười nói: "Mẹ thích là tốt rồi ạ!"
Trước kia khi Khương Điềm Điềm còn ở đây thì ở đại đội Tiền Tiến này, mọi người đều thích có cô con dâu như cô, sau đó cũng nghĩ cô khá là hạnh phúc khi được gả vào nhà họ Trần làm vợ của Tiểu Lục.
Nhưng mà hiện tại xem ra bọn họ càng khẳng định cưới được con dâu như Khương Điềm Điềm đúng là may mắn thật.
Nhưng mà khi nhìn đến hai vợ chồng, bọn họ cũng cảm thấy hai người này rất xứng đôi, đúng là như duyên trời tác hợp vậy!
"Điềm Điềm này, hai đứa vào trong thành phố cũng kiếm được nhiều tiền ghê!" Đến cả cái tỉ vi truyên hình một ngàn bảy đồng tiền còn mua được, vậy thì tất nhiên cũng sẽ khiến người ta vừa hâm mộ vừa tò mò.
"Con nghĩ xem nếu bây giờ chúng ta vào trong thành phố thì có thể làm kiếm tiền được không?"
Ai mà không muốn có tiền chứ! Ai cũng muốn mài
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Cái này không nhất định có thể làm kiếm tiền là mua được đâu ạ! Cái này còn phải dựa vào chính bản thân mọi người nữa, cũng giống như con với anh Tiểu Phong đến đó là do được quốc gia kêu gọi đi học. Sau thời gian ở trên đó thì chính sách mới được ban hành cho phép kinh doanh nhỏ lẻ, mà bởi vì mới mẻ quá nên không ai dám làm gì cả. Mà hai người chúng con vì là sinh viên đầu tiên trong công cuộc khôi phục việc học đại học, chúng con biết được tầm quan trọng của một chính sách nào đó khi mới ban hành ra. Cho nên trong khi người khác đang nghi ngờ do dự không biết có nên đứng ra hành động hay không thì lúc đó chúng con đã nhảy ra mà đi đầu thực hiện rồi ạ. Cô dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Lúc ấy chúng con ở phụ cận ga tàu hỏa bán quán ăn, mọi người cũng hiểu mà, ở ga tàu hỏa lúc nào cũng có người lên lên xuống xuống tấp nập ở đó cho nên lúc chúng con bán ở đấy thì việc làm ăn cũng khá tốt, cũng kiếm được một ít lợi nhuận. Vả lại thì tính ra chúng con cũng xem như khá may mản là do chúng con tiến hành hưởng ứng kêu gọi kinh doanh từ sớm. Lúc chúng con chưa tốt nghiệp, bởi vì đài truyên thiếu người tài nên đã đến tìm chúng con, bọ muốn chúng con cùng làm việc với đài nên cứ đi từng bước làm tới đâu chắc tới đấy. Thế nên mới có được như hôm nay đó ạ.
Thật ra nếu có người hỏi thì Khương Điềm Điềm cũng không hề có ý giấu giếm, mà cô còn tốt tính truyền đạt hết thảy: "Mọi người thật sự muốn ra ngoài làm việc? Riêng bản thân con cảm thấy nếu muốn đi ra ngoài thì cần phải suy nghĩ mọi thứ thật kỹ, phải xem xem bản thân mình có thích hợp cho việc kinh doanh hay không trước đã. Làm cái nghề kinh doanh buôn bán này không phải muốn làm là làm đâu ạ! Bản thân không chỉ đơn giản là biết ăn nói, mà còn phải biết ra vẻ đáng thương, chứ người ta mà có thái độ không tốt với mọi người rôi mọi người có thái độ ngang ngược lại thì chắc chắn sẽ không kinh doanh được đâu ạt! Bản thân ngoài biết ăn nói phải biết nhẫn nhịn đây là hai tiêu chí hàng đầu! Cái tiếp theo là phải biết chịu khổ nữa ạ! Mặc kệ là làm gì mà liên quan tới kiếm tiền thì bắt buộc phải chịu khổ được mới có thể làm được! Cuối cùng thì đầu óc cũng phải linh hoạt một chút nữa ạ, ánh mắt còn phải độc đáo nữa.
Chợt nhận ra mình đang nói quá nhiều một lượt, sợ mọi người không tiếp thu kịp, vậy nên cô đã nói sâu hơn một chút: "Giống như một ví dụ như thế này, nếu ra ngoài bán quần áo, người ta một tháng kiếm được hai trăm đồng tiền, mà mọi người chỉ kiếm được hai mươi đồng tiền thôi, cái đó là vì người khác buôn bán tốt hơn mọi người hay sao ạ? Cái đó là bởi vì mọi người không có mắt nhìn mà thôi! Còn ví dụ nếu như mọi người ra ngoài bán quán ăn đi, vậy thì cái quan trọng chính là tay nghề của mọi người. Có người có thể biển đậu hũ trở thành món ăn cao cấp, cũng có người chế biến đậu hũ nhưng mùi vị lại giống như cơm heo. Nếu mà mấy chuyện này bản thân mọi người không tự nhận thức được thì chắc chắn đi ra ngoài cũng sẽ không thể nào kiếm được tiền đâu ạ, còn bị khổ vì tiền nữa. Thật ra đối với phương diện này con cũng không hiểu được hết hoàn toàn mọi thứ, mọi người cũng có thể đi hỏi những người đã từng làm ăn qua rồi ấy ạ. Nhưng mà cho dù là như thế nào đi chăng nữa, đi làm kiếm được một nghìn hay một vạn thì tiền càng cao tương đương với cực khổ càng nhiều thôi ạI
Tạm dừng một chút, Khương Điêm Điềm nửa thật nửa giả nói: 'Mọi người đều nhìn thấy ở trong thành phố làm kinh doanh kiếm được nhiều tiền là như vậy, nhưng thật ra cũng mệt mỏi lắm ạI
Không nói đâu xa cứ nhìn hai vợ chồng con đi, thời điểm ấy chúng con còn phải đi học nữa mài Vừa đi học vừa phải trông nôm tiệm cơm nhỏ, mỗi ngày anh Tiểu Phong đều làm việc rất mệt mỏi đấy ạI
May mắn lúc đó còn có Kiến Dân ở đó hỗ trợ. Sau này khi chúng con vào trong đài truyên hình làm việc thì cũng không còn kinh doanh nhà hàng nữa, mà đem cửa hàng cho người ta thuê. Tuy rằng thu nhập so với trước kia không nhiều hơn, nhưng lại đỡ mệt mỏi hơn rất nhiều, thu nhập cũng khá là ổn định.
Mọi người ở đây cũng biết mà, hai vợ chồng chúng con đó giờ không giỏi chịu cực, cho nên muốn nói chúng con làm kiếm được nhiều tiền cũng không phải đâu ạ! Bản thân chỉ cần duy trì được thu nhập nhất định thì chúng con cũng vui rồi."
Nói đến chuyện hai vợ chồng nhỏ nhà họ Trần không thể chịu khổ thì đúng là từ già đến trẻ trong thôn Tiền Tiến ai cũng biết. Bọn họ nghe Khương Điềm Điềm nói vậy thì bật cười, đúng là mấy lời cô nói đúng thật.
"Hai vợ chồng chúng con cũng đã có công việc trong đài rồi, không cần phải làm mấy cái đó nữa làm gì!"
Tuy rằng mọi người đều hiểu được đầu cơ trục lợi là kiếm tiên, nhưng mà so với việc làm trong đài truyền hình là hai sự khác nhau rõ rệt.
Mọi người hiện tại ai cũng hy vọng sẽ có được một đơn vị công tác ổn định, mà bọn họ cảm thấy có thể có được một đơn vị công tác ổn định là điều rất đáng tự hào.
Giống như việc làm kinh doanh buôn bán cũng có rất nhiều người làm, nhưng mà đại đa số đều cảm thấy cái đó vẫn có chút mất mặt.
Cái này cũng không thể trách bọn họ nghĩ như vậy được, dù sao đây cũng là quan niệm nhiều năm rồi, muốn người ta lập tức thay đổi suy nghĩ quan niệm đó là chuyện không thể được.
Bọn họ là dân quê còn tốt một chút, cái cảm giác mất mặt đó còn thấy không nhiều bao nhiêu. Nhưng mà có rất nhiều người thành phố thì lại rõ ràng là rất xem thường cái việc kinh doanh buôn bán đó.
Đối với họ "đầu cơ trục lợi" là xấu, bọn họ ít nhiều gì cũng sẽ bày ra vẻ mặt khinh thường thôi. Cho nên việc hai vợ chồng kinh doanh làm ăn ít khi nào nói cho người ngoài biết.
Đương nhiên người trong thôn cũng hiểu được, bọn họ cũng không hề sợ cái sự "khinh thường" của người ta, và đương nhiên đối với Trần Thanh Phong thì càng không, nếu có thì trước kia Trân Thanh Phong đã ở trong đại đội làm việc rồi chứ không phải lười biếng đâu!
Dù sao thì cái công việc kinh doanh buôn bán vẫn nhàn hơn là cày thuê cuốc đất. Quan trọng vẫn là tại vì anh lười mà thôi.
Đừng nhìn hai vợ chồng Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điêm bình thường không có về đây thì sẽ nảy sinh khoảng cách với mọi người, nhưng mà mỗi lần hai vợ chồng quay trở vê đều không hề có khoảng cách nào với mọi người trong thôn, ngược lại còn vô cùng vui vẻ thoải mái, mọi người tụ họp lại với nhau lúc nào cũng nói chuyện rất nhiều.
Kiến Dân khi rảnh rỗi không có việc gì làm thì cũng sẽ về nhà bà ngoại của mình chơi, mỗi lân như vậy cậu điều cảm thán trước khả năng thu hút người khác của cậu mợ nhà mình.
"Kiến Dân, con cũng đã lớn rồi đúng không? Có để ý tới ai chưa?" Kiến Dân đang ngồi xem náo nhiệt, tự nhiên lại nghe người khác nhắc tới mình.
Từ xưa tới nay thì cái đề tài thúc giục sắp nhỏ kết hôn luôn là chuyện muôn thuở. Cậu nghe nhắc tới chuyện của mình cũng vui tươi hớn hở nói: "Cháu chả để ý ai cả! Mà cháu cũng không gấp, hai anh trai của cháu còn đang độc thân mà nên cháu cũng không cần phải gấp ạI"
Quả nhiên lập tức có người hỏi tới: "Bà Trân này, ba đứa cháu lớn nhà bà tính thế nào đây? Dù sao ba đứa tụi nó cũng lớn rồi, sao có thể để độc thân lâu như vậy chứ?"
Một số người trong lòng cũng nảy sinh tâm tư của riêng mình cho nên đều nhìn vê phía Bà Trần.
Nhà họ Trần điều kiện tốt, mà gia đình của Trân Hồng điều kiện cũng rất tốt. Nếu như có thể làm sui gia nhà bọn họ thì đúng là chuyện tốt thật.
"Này cháu nhà bà thích người như thế nào?"
Bà Trần vui tươi hớn hở đáp: "Cái này tôi không xen vào được rồi, bây giờ cũng không giống hồi xưa, bọn nhỏ cũng tự có suy nghĩ riêng của chúng! Hai đứa con trai lớn của Đại Nha bây giờ cũng đang làm công nhân, thành ra cũng quen biết khá nhiều, mà hai đứa nhỏ đó cũng không có ưng ai hết, bà già như tôi càng không dám nói gì! Còn nói đến thằng nhóc Kiến Dân này qua năm cũng muốn đi Thượng Hải tiếp thì tôi cũng càng không thể nào hối cháu nó được. Chứ bây giờ để thằng cháu này của tôi qua lại với con gái nhà người ta xong sau đó lại quay đầu đi Thượng Hải, chẳng phải tội nghiệp con gái nhà người ta sao?"
Bà Trần lúc đầu cũng có suy tính cho mấy đứa cháu của mình, nhưng mấy người ở thế hệ trước đều có suy nghĩ, con gái mà đã cưới chồng thì đã là của nhà người ta rồi.
Tuy nói con bé là do bản thân mình đứt ruột đẻ ra, bản thân cũng không hối hận khi sinh con gái. Nhưng mà chuyện cưới xin của cháu ngoại thì bà luôn cảm thấy có sắp xếp cũng là để nhà chồng của con gái mình sắp xếp mới được coi là hợp lý. Bà chỉ là bên họ ngoại mà thôi, nhiều lắm thì cũng chỉ có thể đưa ra ý kiến, còn được hay không quyết định cái gì bà cũng không dám tự ý làm.
Vả lại càng là bên ngoại thì không thể tự ý quyết định mai mối gì cả.
Năm đó con trai bà còn chưa chắc đã nghe lời của một mình bà, bây giờ lại đi trông cậy cháu trai bà nghe lời sao? Như vậy không phải quá buồn cười rồi sao?
"Con cháu đều có phúc của con cháu, chúng ta quản nhiều làm gì, cuối cùng người mệt cũng là mấy người chúng ta thôi" Trân Thanh Phong ở một bên nói đệm vào.
"Tiểu Lục này, mấy cái chuyện như vây không thể mặc kệ được đâu! Nếu như mặc kệ chúng nó làm bậy thì sao? Nếu không có người lớn đứng ra hướng dẫn thì người trẻ tuổi dễ mắc sai lầm lắm! Vả lại chúng ta phải nói từ sớm thì bọn trẻ nó mới ý thức được. Có một người lớn tuổi cảm thán nói.
Trần Thanh Phong nghe thấy vậy thì đáp lại: "Chúng ta cũng đâu thể nào quy chụp như vậy được, càng lớn thì càng có suy nghĩ tình cảm riêng mà. Còn nếu sai lầm thì cái đó là do mọi người tự làm sai, chứ có phải ai cũng như vậy đâu!"
Ở đây có rất nhiều người trẻ tuổi đang ngồi xem tỉ vi truyền hình nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý.
Tuy rằng lời này có chút thiếu tôn trọng người lớn, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ thì nó đúng.
Kế toán Trần nãy giờ không nói gì lúc này lại ngẩng đầu lên nhìn con trai, Trân Thanh Phong vừa nhìn thấy thái độ của cha mình, anh lập tức nở nụ cười sáng lạn nói: "Thật ra con thấy mọi người nên học tập theo cha mẹ của con ấy, mọi người xem cha mẹ con đi, hai người này chính là hai người già có kiến thức rộng rãi! Mặc kệ là có chuyện gì thì vẫn luôn nắm chắc tình hình, nếu là việc nhỏ mặc kệ không quan tâm. Càng lớn tuổi thì chúng ta cũng biết người đó đã bận rộn cả đời rồi, lớn tuổi rồi thì chỉ cần tập trung hưởng phúc thôi! Không cần lo nghĩ quá nhiều, chuyện hôn nhân của mấy đứa nhỏ hay là chuyện làm ăn, mấy chuyện này đã qua tuổi để hai ông bà lo nghĩ rồi, chỉ cần không sai thì hoàn toàn để cho con cháu tụi cháu tự quyết định thôi! Bản thân hai ông bà chỉ khuyến khích chúng con tự thân vận động, còn hai ông bà mỗi năm sẽ cầm tiền để dưỡng lão, nghỉ ngơi hưởng phúc của mấy đứa con cháu nó hiếu kính, thích ăn thì ăn, thích uống thì uống, không có chuyện gì làm thì xem tỉ vi truyền hình, chán nữa thì tìm bạn bè ngồi buôn dưa lê, bàn bạc chuyện đời, chuyện người, cuộc sống như vậy mới ý nghĩa, mới xứng đáng cho tuổi già chứ ạt"
Kế toán Trần nghe con trai nói thì hỏi: "Thằng nhóc con đang nói xấu người lớn à? Bảo chúng ta ăn không ngồi rồi à?"
Trân Thanh Phong nghe vậy thì vội đáp: "Dạ không có, con đây đâu có nói cha, cha không phải là người như vậy, ý con là mẹ hay vậy đó mài"
Bà Trân nghe vậy thì quát: "Cái thằng nhóc chết tiệt này, dám nói mẹ mình như vậy à? Mẹ đánh chết thằng nhóc conl"
"Ôi mẹ ơi, mẹ cẩn thận kiềm chế một chút đi ạ, con là con trai của mẹ đấy!"
Hiện trường cứ như vậy mà hỗn loạn, Bà Trần cầm lấy cây chổi trên tay lao về phía Trân Thanh Phong, còn Trân Thanh Phong thì nhanh chân né, anh la lên: "Mẹ xem mẹ đi, lớn như vậy rồi mà hở chút là nổi giận!"
Bà Trần la to: "Tại cái thằng nhóc chết tiệt con đấy, lớn già đầu mà không bao giờ ăn nói đàng hoàng."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì biện hộ: "Hôm qua lúc con vừa trở về mẹ còn nói con là con trai tốt của mẹ đấy, tự nhiên qua hôm nay cái thành thằng nhóc chết tiệt! Sao mẹ có thể lật mặt nhanh như vậy chứ?”
Bà Trần hừ lạnh nói: 'Không đánh cái thằng ranh con như con thì tối nay người mẹ này ngủ không ngon!"
Hai mẹ con cứ như vậy một người chạy, một người đuổi, vừa lúc Trân Thanh Bắc và Tô Tiểu Mạch trở vê đã nhìn thấy được cảnh này! Hai vợ chồng: "..."
Trần Thanh Phong chạy ngang thấy hai vợ chồng ai đó giống như anh mình về thì nói: "Ôi, ai đây... Anh năm à?"
Trân Thanh Phong nhìn kỹ thì đúng là Trân Thanh Bắc, Trần Thanh Phong liền lập tức chạy lại chỗ anh mình, đứng sau lưng anh trai nói: "Anh năm, anh xem kìal Anh xem mẹ của chúng ta đi, đã lớn tuổi thế này rồi mà còn đánh con mình. Đúng là hung dữ mài”
Trân Thanh Bắc yên lặng nhìn trời, sau đó lại chậm rãi nói: "Em lại làm gì cho mẹ giận rồi à?"
Trần Thanh Phong vô tội nói: "Em có làm cái gì đâu ạ, cuộc sống này quá khó khăn mài"
Trân Thanh Bắc cười lớn: "Ha ha ha!"
Hắn còn lâu mới tin em trai mình không làm gì, tính lừa hắn mà được à?
Tuy rằng thời đại không giống nhau, tuy rằng bọn họ cũng đã ba mươi tuổi rồi, hoàn toàn không phải là người trẻ tuổi nữa rồi. Nhưng tính cách của Trần Thanh Phong thì không hề thay đổi chút nào, lần nào anh quay về là lần đó trong nhà gà bay chó sủa! Thật đúng là gây chuyện không biết mệt luôn!
Trân Thanh Bắc nắm lấy bả vai của Trân Thanh Phong nói: "Được rồi, đi vào nhà thôi!"
Trân Thanh Bắc tiến đến ôm lấy Bà Trần nói: "Thưa mẹ chúng con mới về."
Vợ chồng bọn họ mỗi năm đều sẽ về quê ăn tết, đối với Tô Tiểu Mạch thì cũng không gì cả, cô về thường xuyên hơn chồng mình. Trân Thanh Bắc do tính chất công việc nên rất bận rộn cũng ít vê thăm nhà.
Nhưng mà dù sao cũng là công việc nên Bà Trần rất thông cảm cho con trai. Con trai của bà giỏi bà còn vui vẻ chứ sao lại trách con được.
Mặt mày bà rạng rỡ như hoa mùa xuân, cất giọng hớn hở nói: "Được rồi hai người các con mau vào nhà đi!"
Trân Thanh Phong thấy vậy thì tủi thân nói: "Đều là con trai cùng một mẹ sinh ra mà sao ưu đãi không giống nhau như vậy chứ ạ?"
Bà Trần nghe vậy thì khinh thường nói: "Tên nhóc con bớt kiếm chuyện đi thì mọi thứ sẽ khác liền!"
Trân Thanh Phong nghe thấy vậy thì mếu máo.
Anh thuận thế ôm lấy cháu trai của mình nói: 'Ngũ Hổ này, chú của con quá đáng thương rồi! Hãy thương xót người chú này nhé, con có đem theo đồ ăn vặt không? Cho chú một ít đi, lúc này chú chỉ có thể hóa đau thương thành ăn uống mới nguôi ngoai được thôi.
Nhóc con mười mấy tuổi chỉ có thể yên lặng cống hiến đồ ăn vặt của mình cho người chú ba mươi tuổi của mình.
Đúng là chú của mình đáng thương quá.
"Anh trai về rồi!" Tiểu Thất ở cửa sổ lầu hai nhìn xuống vẫy tay với anh mình: "Anh trai, chị gái mau lên đây đi ạ!" Cặp sinh đôi nghe vậy thì vui vẻ đáp: "Em đợi một lát nhé."
Tuy rằng chú nhỏ này của bọn trẻ có chút khiến cho bọn trẻ không thể nói thành lời, nhưng mà em họ của bọn họ lại rất đáng yêu.
Cả gia đình vừa bước vào trong thì hoảng sợ vô cùng, ai mà có thể nghĩ tới phòng khách nhà bọn họ lại có tới mấy chục người lận! Đông nghẹt như thế này kia mài
Trân Thanh Bắc nhìn phía trước rồi nói: 'Nhà mình mới mua tỉ vi truyền hình sao ạ?"
Trần Thanh Phong ưỡng ngực nói: "Cái đó là của con trai tốt của mẹ chúng ta mua đấy nhé!"
Trân Thanh Bắc: "..." Thói quen này đúng là không bao giờ chịu bỏ mài So với vợ chồng Trần Thanh Phong bình dị dễ gần thì vợ chồng Trần Thanh Bắc vẫn tạo cho người ta chút khoảng cách.
Lí do cũng bởi vì công việc của Trân Thanh Bắc, cả người hắn lúc nào cũng toát lên khí chất oai hùng lấn át người khác. Đến ngay cả Tô Tiểu Mạch, cô trước kia cũng tiếp xúc rất ít với người ở trong thôn, thêm cả cô cũng khá ít nói nên người ta cũng cảm thấy xa cách. Mà hiện tại lâu rồi không tiếp xúc càng tạo thêm cảm giác xa lại
Phàm là có người nhắc tới Tô Tiểu Mạch thì đều phải cảm thán một tiếng, ai có thể nghĩ đến cái cô gái đáng thương trong nhà họ Tô ngày trước bây giờ đã trở thành bà chủ kinh doanh ở trong thành phố lớn chứ!
Nghe nói Tô Tiểu Mạch chuyên kinh doanh về quần áo, công việc làm ăn rất tốt.
Nhưng mà tuy rằng tốt như thế, mọi người cũng không suy nghĩ muốn kiếm chác lợi lộc gì từ cô, không phải vì cái gì, mà bởi vì mọi người đều có chút sợ hãi Tô Tiểu Mach.
Sợ cô là chuyện đương nhiên rồi, cẩn thận suy nghĩ một chút thì cô làm ăn phát đạt như vậy, mà đến ngay cả nhà mẹ đẻ của cô còn không chiếm được một tí lợi gì. Vậy thì đừng nghĩ người khác sẽ được gì.
Lúc trước Tô Tiểu Mạch thi vào đại học, mấy người trong nhà họ Tô cũng có tìm tới, bọn người đó cảm thấy Tô Tiểu Mạch là con gái của nhà họ Tô nên không thể mặc kệ nhà bọn họ được!
Nhưng mà Tô Tiểu Mạch hoàn toàn không khách sáo! Không hề chừa cho đám người đó chút mặt mũi nào cả. Ngần ấy năm cô không hề quan tâm tới nhà họ Tô, như vậy cũng có thể thấy được cô là người quyết đoán như thế nào rồi!
Bên trong quyết đoán như vậy, dù mọi người cũng hiểu nguyên nhân tại sao cô như vậy, nhưng trong lòng mọi người luôn cảm thấy có chút không thoải mái, dù sao thì việc báo hiếu đã là truyền thống của bọn họ rồi. Nhưng mà nếu nói như vậy rồi mà vẫn cảm thấy Tô Tiểu Mạch nhẫn tâm thì lại không có ai nghĩ như thế. Càng không có ai dám nói gì đó trước mặt Tô Tiểu Mạch!
Lòng người ta đã lạnh lẽo rồi thì bọn người ngoài nói vào thì đừng mơ người ta sẽ khách sáo với họ. Dù sao nhà họ Trần cũng rất chán ghét nhà họ Tô, chuyện này thì người trong thôn ai ai cũng biết nên không ai rảnh mà đi nhiêu chuyện xen vào giả vờ khuyên nhủ làm gì đâu.
Cho nên khi vợ chồng Trần Thanh Bắc đi vào, mọi người cũng khách sáo chào hỏi một câu.
Tô Tiểu Mạch cũng hiểu được người trong thôn có cái nhìn như thế nào với cô, nhưng mà bản thân cô cũng không có sinh hoạt trong thôn nữa nên cô càng không quan tâm.
Cô vừa nhìn thấy Khương Điềm Điềm thì lại bày ra vẻ mặt vui vẻ, đi tới hỏi thăm Khương Điềm Điềm: "Điềm Điềm này, tụi em về sớm thế? Bên chỗ đài truyền hình không bận sao?”
Khương Điềm Điềm cười hì hì đáp: "Bên đó vẫn còn tốt lắm chị! Chị năm này, chị có mang gì về cho em không?"
Khương Điềm Điềm không chút ngại ngùng mà xòe tay xin quà!
Mọi người: "...'
Chúng tôi thật sự phục sự mặt dày của hai vợ chồng nhà này, thật sự rất khâm phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận