Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 95
Gia đình Bà Trần đi xe lửa đến Thượng Hải khoảng chín giờ sáng, sắp xếp mọi thứ lại vừa thích hợp tới giờ ăn cơm trưa.
Mọi người ở khách sạn cũng không có vì vậy mà chậm chạp, sửa soạn đồ đạc cũng không tốn bao nhiêu thời gian, thế nên rất nhanh đã đứng dưới sảnh đợi nhau.
Chờ đầy đủ hết thì mọi người cùng nhau đi ăn lẩu, giờ này cũng mới chỉ mười giờ hơn thôi.
Lúc này đến tiệm cũng không thấy người khách nào cả.
Hai vợ chồng già thấy vậy thì có chút lo lắng, tuy nghe nói việc kinh doanh của hai vợ chồng Tiểu Lục khá là tốt. Nhưng dù vậy bọn họ cũng chưa từng tận mắt chứng kiến mọi thứ, mà bây giờ khi đến đây không nhìn thấy ai cả nên càng khiến người ta lo lắng hơn.
Khương Điềm Điềm lại không nhận ra được những suy nghĩ đó của hai vợ chồng già nên cô nói: "Mọi người đi theo con vào đây nhé, con có để riêng cho chúng ta năm phòng rồi.
"Dạ vâng" Đại Hổ tuy rằng đã kết hôn rồi, nhưng mà tính cách của cậu trước nay cũng không có gì thay đổi cả. Tính cách khá là tự nhiên và thoải mái, so với lúc còn nhỏ vẫn y như vậy.
Sau khi nhìn ngó xung quanh một chút cậu liền hỏi trắng ra: "Thím ơi, chỗ này của thím chưa có ai tới ăn ạ?"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Nhà hàng của thím chưa tới giờ mở cửa, cũng phải tâm mười một giờ rưỡi mới bắt đầu mở bán."
Bên này của bọn họ không có bàn nào quá lớn, bàn lớn nhất cũng chỉ có thể chứa được mười người mà thôi, cho nên mọi người muốn ngồi chung với nhau là chuyện không thể nào được.
Khương Điềm Điềm giới thiệu sơ lược mọi thứ cho mọi người, sau đó để mọi người tự vê chỗ của mình muốn ngồi mà ngồi ăn.
Lúc này mọi người tự động tìm chỗ ngồi thích hợp cho bản thân mình ngồi.
Khương Điêềm Điềm cũng mặc kệ mấy chuyện đó, dù sao mọi người cũng đã ngồi đâu vào đấy rồi, hiện tại bên cái huyện nhỏ bên kia của bọn họ cũng có tiệm lẩu, nhưng mà so với bên này thì đúng là một trời một vực.
Cho dù người ta không hiểu được hương vị của đồ ăn thì người ta vẫn biết được xa hoa là gì.
Bọn họ vừa ngồi xuống xong thì người quản lý liên đi ra, mỉm cười nói: "Mọi người có kiêng ăn cái gì không ạ?”
Nhận được đáp án là không có, người quản lý liền mỉm cười nói: "Tôi để thực đơn ở đây, quý khách yêu cầu cái gì thì cứ nói một tiếng là được nhé ạI"
Mọi người còn đang nói chuyện thì Tiểu Thất liên đi vào, năm nay cậu chỉ mới tốt nghiệp cấp hai mà thôi, nhưng mà cũng đã cao tới một mét bảy rồi, nhưng mà nếu nhìn đến mặt của cậu thì cũng hiểu được cậu chỉ là một cậu nhóc thiếu niên mà thôi.
Tiểu Thất đi đến bên cạnh Đại Hổ, dựa vào người anh trai nói: "Anh cả này, các anh muốn ăn cái gì thì cứ tự nhiên, không cần phải khách sáo đâu ạ, chúng ta đều là người một nhà nên không cần phải để ý làm gì, không là sẽ ăn không đủ no đâu!"
Đại Hổ nghe vậy thì nói: "Yên tâm đi, chúng ta cũng không phải là mấy người hay khách sáo như vậy đâu."
Tiểu Thất cười đáp: "Em cũng biết mà, chỉ là tụi em không biết mọi người thích ăn cái gì, cho nên mọi người cứ tự nhên, cứ xem như đây là nhà của mọi người đi nhé."
Tiểu Thát lại dặn dò thêm một lần nữa mới đứng lên đi qua bàn khác. Mấy tình huống như thế này thì Khương Điềm Điềm đều giao cho con trai mình làm, cô không cần phải làm nữa.
Sau khi đi tới đây, mọi người cũng khá là mệt mỏi, tuy rằng ngồi xe lửa vẫn ăn uống bình thường, nhưng mà sáng nay mọi người thấy bọn họ phải xuống xe nên cũng không muốn ăn gì cả.
Thành ra bây giờ ai cũng đói bụng cồn cào, trong lúc nhất thời mọi người không còn làm cái gì nữa, chỉ tập trung khởi động miệng của mình thôi.
Mặc kệ có chuyện gì đi nữa thì trời đánh tránh bửa ăn, ăn vẫn quan trọng hơn.
Bọn họ ai nấy đều vô cùng đói bụng, cho nên ăn nhiều còn ăn nhanh nữa, mười giờ hơn bọn họ tới đây vậy mà chưa đến mười một giờ đã ăn xong rồi.
Sau khi ăn uống no nê một bữa, mọi người đều ngồi trên ghế nghỉ ngơi, bây giờ ai ai cũng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Lúc này mọi người mới có tâm tình nhìn ngó mọi thứ xung quanh một cái, đúng là không uổng công đi một ngày đàng học một sàn khôn, chỉ đơn giản nhìn ngó xung quanh một chút thôi đã thấy được sự xa hoa ở đây rôi.
"Quán lẩu bây giờ phát triển quá ha!" Chị dâu ba Trần nhìn một lượt rồi cảm thán nói.
"Chị ba, đợi sau này chúng ta về quê rồi chúng ta cũng mở một quán lẩu đi" Chị dâu tư Trần nói đùa với dầu ba Trần.
Chị dâu ba Trần nghe vậy thì lập tức lắc đầu nói: "Em nghĩ chị đây là người ngốc à? Bản thân không có tay nghề tốt như vậy, chị đây cũng không dám làm bậy đâu."
Nhà của bọn họ mở một cửa hàng thực phẩm, bán một ít củi rôi. gao mắm muối hay rau củ linh tinh như vậy là tốt lắm Tuy rằng dấu ba Trần cũng có suy nghĩ một chút nhưng mà mấy năm nay cô ra ngoài lăn lộn nhìn thấy được nhiều thứ. Thấy nhà của người khác chỉ vì trông chung một cây thôi cũng đã lục đục lên xuống. Cho nên cô thấy nhà của bọn họ bây giờ là tốt rồi, bản thân cũng nên biết đủ là được rồi.
"Đại Hổ, con đi qua bên kia xem ông bà nội đã ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi, cũng phải để chỗ cho chú thím của con làm việc nữa. Chị dâu hai Trần chỉ định con trai đi làm việc.
Đại Hổ đứng lên: "Dạ vâng."
Khương Điềm Điềm: "..." Đúng là nhanh thật!
Bà Trần ở bên này cũng đã ăn uống xong xuôi: "An rồi thì chúng ta cũng đi thôi, dù sao mọi người xong cũng cần phải dọn dẹp đón khách mới tới ăn nữa, không thể trì hoãn việc kinh doanh của tụi con được. Mọi người tới nhà của con ngồi là được rồi."
Khương Điềm Điềm mỉm cười đáp: "Dạ vâng ạ."
Bà Trần vén tay áo của mình lên nói: "Để mẹ tới phụ một tay!"
Khương Điềm Điềm nhìn thấy Bà Trần như vậy thì buồn cười không thôi, cô chạy nhanh về phía bà để ngăn hành động của bà lại: "Bên đây có người phục vụ mà mẹ, mẹ không cần phải làm mấy chuyện như vậy đâu!"
Bà Trân nghe vậy thì nói: "Mọi người giúp đỡ tại con một chút không phải sẽ nhanh hơn hay sao?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu nói: 'Không cần đâu, bên này của tụi con đã có phân chia mọi thứ hết rồi, bây giờ mà mẹ đứng ra dọn dẹp cũng sẽ không biết để đồ ở đâu mà. Cho nên mọi người không cần phải giúp đỡ đâu, chỉ có thể tạo thêm vấn đề cho mọi người thôi mà. Thế nên không cần thiết đâu ạ, thật sự không cần thiết!"
Bà Trần nghe vậy thì cảm thấy đúng là có lý thật nên bà cũng gật đầu: "Được rồi, nghe theo con vậy!"
Cha mẹ chồng của Trần Hồng cũng ngồi chung bàn với hai vợ chồng già Bà Trần, thấy hai mẹ con dâu này nói chuyện bọn họ cũng vui vẻ thay cho họ. Phải nói là nhiều năm như vậy rồi mà con bé Điềm Điềm này không hề thay đổi chút nào, tính cách trước sau như một! Nhưng mà nhìn lại thấy hai ông bà thông gia nhà bọn họ vẫn tươi cười ha hả, trên cơ bản là không thèm để ý gì cảiI
Hai người bọn họ trước giờ không hề làm nông, trước kia cũng có ăn học tốt nghiệp đàng hoàng, sau đó một người làm lãnh đạo ở công hội, còn một người thì làm lãnh đạo của một nhà máy, cho nên hai người bọn họ cũng là những người thẳng thắn không thích lòng vòng.
Bọn họ luôn biết một điều rằng nếu ra ngoài xã hội này mà EQ quá thấp, không hiểu chuyện thì sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi. Sớm muộn gì cũng sẽ bị xã hội đánh cho bầm dập, rồi sẽ dần sửa lại tính nết của bản thân.
Nhưng mà đối với nhà họ Trần này, đặc biệt là cô con dâu út trong nhà, là cô gái "không hiểu chuyện nhất".
Cho dù là như vậy thì mọi người vẫn luôn đối xử tốt với cô bé, tốt với cô gái này từ lúc mới bắt đầu cho tới tận bây giờ.
Đó cũng là lí do tại sao tính tình của cô không hề thay đổi.
Hai người già này thật tình vì Khương Điêm Điềm mà vui vẻ, bọn họ rất thích cái cô gái này.
Người với người nhiều khi rất khó để tìm được một người mình ưng ý, bọn họ cảm thấy Khương Điềm Điềm là một người có duyên với mấy người già như bọn họ, cho nên bọn họ hy vọng Khương Điềm Điềm phải sống thật tốt.
"Vậy bây giờ chúng ta đi à2"
Khương Điêm Điềm mỉm cười đáp: "Dạ đúng rồi."
Đoàn người bọn họ kéo nhau đi ra ngoài, thời gian hiện tại bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, thời điểm này đi ra đã nhìn thấy được có vài người đi vào quán ăn rồi, nhưng mà mấy bàn ăn ở đây đều xây dựng theo kiểu phòng riêng cho nên sẽ không nhìn thấy người, nhưng mà nhìn bãi giữ xe thì có thể thấy được rất nhiều xe đang đậu.
Đại Hổ líu lưỡi: "Mấy chiếc này đều là xe xịn không."
Khương Điềm Điềm cười cười, nói: "Chúng ta đi thôi.
Bọn họ đông người nên không thể nào đi xe con được.
Bọn họ đi xe buýt tới thì cũng đi xe buýt về, con trai của Nhị Hổ năm nay đã được bảy tuổi, cu cậu vuốt ve ghế xe buýt mình đang ngồi mà cảm thán: "Cái xe này đúng là đẹp quá đi, so với xe buýt ở quê chúng ta thì đẹp hơn rất nhiều."
Tiểu Thất nghe vậy thì cười nói: 'Đúng vậy, đây là xe đời mới. Chú mới mượn người ta đó, nhà của chúng ta nhiều người, đi mấy xe khác không được thuận tiện cho lắm nên mấy ngày mọi người ở đây thì chúng ta sẽ đi xe này để đi thay vì đi bộ Đại Hổ nghe vậy thì nói: "Ôi trời, Tiểu Thất này, em bây giờ cũng được quá nhỉ! Có thể mượn được đồ quý như vậy luôn!" Tiểu Thất nghe vậy thì cười nói: "Bạn học của nhà em đều làm trong nhà máy."
Nói đến chuyện này Tiểu Thất còn đứng hẳn người lên, giọng nói của cậu thiếu niên Tiểu Thất cũng cao lên một chút: "Mấy ngày này cháu sẽ chịu trách nhiệm là hướng dẫn viên du lịch cho cả nhà chúng ta, mọi người có đồng ý không?”
Cả nhà nghe vậy thì bật cười đáp: "Được chứ sao không Tiểu Thất búng tay một cái, nói: "Vậy thì được rồi ạ, mấy ngày nay cháu sẽ sắp xếp cho cả nhà chúng ta, ở bên đây không có nhiều cảnh đẹp cho lắm cho nên buổi sáng cả nhà mình không cần phải dậy quá sớm làm gì. Nhưng mà khu vực bên ga tàu hỏa là nơi không được an ninh cho lắm. Thế nên các bác ngày thường nhớ để ý bọn trẻ một chút!"
Anh trai và chị gái của cậu đa phần đều đã kết hôn rồi, cho nên trẻ con nhà bọn họ bây giờ còn khá nhỏ, đứa nhỏ nhất cũng chỉ mới hai tuổi, chính là con gái nhỏ của nhà Tam Nữu, cô bé nhỏ được mẹ mình ôm vào trong lòng vậy mà vẫn cố rướn người lên nhìn ngó mọi thứ xung quanh mình.
"Dù sao thì khu vực ga tàu hỏa này người gì cũng có nên tương đối phức tạp, cả nhà chúng ta vẫn nên cẩn thận hơn ạ" Tiểu Thất lại một lần nữa nhắc nhở mọi người.
Mọi người cũng gật đầu hưởng ứng Tiểu Thất quay đầu lại nói với Khương Điềm Điềm: "Mẹ ơi, nếu mà bây giờ về nhà thì chán quá, hay là chúng ta đi qua Bến Thượng Hải đi dạo một chút đi ạ!"
Khương Điềm Điềm nhìn về phía Bà Trần, Bà Trân lập tức nói: 'Lúc nãy ăn cơm trưa nhiều quá bây giờ cũng còn no bụng nên đi bộ để thức ăn tiêu một chút cũng được.
Mọi người nghe vậy cũng gật đầu hưởng ứng, ai cũng ăn no căng cả bụng "Được rồi vậy thì chúng ta đi!"
"Anh sáu, anh có muốn cùng đi với mọi người hay không?"
Tiểu Thất đi về phía ghế ngồi của Tiểu Lục, bản thân Tiểu Thất sinh sau Tiểu Lục một ngày, nói đúng hơn là cậu sinh sau người anh trai này của mình một giờ mà thôi. Mà bọn họ tiếp xúc với nhau cũng không nhiều lắm.
Nhưng mà dù sao thì hai người bọn họ cũng bằng tuổi với nhau, nếu mà so với mấy người anh trai chị gái khác thì lớn tuổi hơn cậu rất nhiều, hai cậu ấy vẫn có chung đề tài để nói chuyện.
Tiểu Lục do dự một chút nhưng vẫn gật đầu.
Tiểu Thất thấy anh trai của mình gật đầu rồi thì nói: "... Anh đó giờ vẫn ít nói, không thay đổi gì cả."
Lục Hổ nghe vậy cũng chỉ cười cười.
Cậu bé này ngay từ khi sinh ra đã không hề giống cha hay giống mẹ của mình, rất yên tĩnh và ít nói.
Nhưng mà cậu ít nói cũng không ảnh hưởng gì cả, dù gì nhà bọn họ cũng nhiều trẻ con nên nghe bọn trẻ nói chuyện rất nhiều! Thành ra mọi người cũng không để ý đến sự ít nói đó của cậu cho lắm.
Tiểu Thất thấy vậy thì lại nói tiếp: "Em sẽ dẫn anh đi xem nơi cất giấu kho báu của em. Em sẽ bộc lộ tài năng của em cho anh xem. Còn làm đồ ăn ngon cho anh ăn nữa."
"Cậu nhỏ ơi!" một giọng nói trong trẻo vang lên, Tiểu Thất nghe thấy nhưng phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, đây là kêu cậu, nhưng mà cậu nghe xong thì lại buồn bã nói: "Đúng là dòng đời xô đẩy, không ngờ bản thân mới tuổi này đã làm cậu người ta rồi.
Cô bé nhỏ là con gái của Tam Nữu, nhìn cô bé rất giống Tam Nữu lúc còn nhỏ, khuôn mặt đáng yêu lại xen lẫn một chút tinh nghịch, cô bé này cũng rất háu ăn, mới hai tuổi đã lừa người ta cho mình ăn đồ ăn ngon rồi.
"Á Nha Nha... Nha cũng muốn xem, cũng muốn ăn. cô bé vươn đôi tay béo múp của mình về phía Tiểu Thất, cô bé muốn nắm lấy tay của cậu.
Tiểu Thất vui sướng nắm lấy tay của cô bé nói: "Được chứ, cháu cũng sẽ được xem nữa."
Khương Điềm Điềm chống cằm ngồi ở phía sau cảm thán: "Đúng là không ngờ tới con của Tam Nữu đã lớn đến chừng này rồi! Cảm giác Tam Nữu trước kia nước mũi lôi thôi ở nhà vẫn còn như ngày hôm qua đây mà."
Tam Nữu: "... Mong thím thương xót đừng nhắc lại lịch sử đen tối trước kial"
Khương Điềm Điềm phụt một tiếng bật cười.
Cô nhìn cô bé Nha Nha lại một lần nữa cảm thán: "Năm đó bản thân thím còn nghĩ mình sẽ phải sinh một cô con gái. Không ngờ tới lại sinh một đứa con trai..."
Khương Điềm Điềm liếc mắt nhìn con trai của mình một cái rồi lại nói tiếp: "Nhưng mà sinh con trai cũng tốt, Tiểu Thất làm việc cũng rất tốt.
Cô vỗ vỗ vào tay con trai mình rồi cười nói: "Tuổi còn nhỏ mà có thể gánh việc nặng nhọc trong nhà rồi."
Tiểu Thất nghe vậy thì cười, cậu giương cao cằm lên nói: "Con giỏi quá đúng không nào?” Khương Điềm Điềm cũng giơ ngón tay cái của mình lên, gật đầu công nhận: "Rất tốt nhé!"
Tiểu Thất nhận được sự công nhận của mẹ mình nên vui tươi hớn hở hẳn lên, cậu vui vẻ nói: "Đó là đương nhiên rồi ạ, con cũng không phải là người bình thường.'
Khương Điêm Điềm nghe vậy thì nói chêm vào: "Cho nên phải may mắn lắm mới được làm mẹ của con đúng không?"
Tiểu Thất cũng thành thật nói: "Đó là đương nhiên rồi ạ, làm gì có nhà nào có con trai tốt như con cơ chứ, nếu mà năm mơ chắc cũng sẽ bị hạnh phúc làm cho tỉnh giấc ấy chứ. Con quá là đa tài đi, nếu như trên truyền hình hay chiếu thì con chính là siêu nhân đấy ạ!"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì cười: "Ha ha ha, này con có cần phải khoác lác nhiều như vậy không chứ?" Tiểu Thất cười hì hì: "Mẹ à, con làm gì khoác lác chứ, con chỉ nói sự thật thôi ạI"
Cậu đi đến ngồi cạnh Khương Điềm Điềm, cậu chỉ đơn giản chọc chọc mẹ mình một chút, Khương Điêm Điêm đã không nhịn được mà bị cậu chọc cười.
Tiểu Thất thấy vậy liên lập tức bày ra bộ mặt đắc ý, sau đó lại bắt đầu tự khoe khoang về bản thân mình.
Không thể không nói rằng Tiểu Thất sinh ra rất giống vợ chồng Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm, không hề biết ngại ngùng là gì, toàn tự biên tự diễn không khác cha mẹ mình chút nào.
Bà Trần không hiểu vì sao cũng cảm thấy đứa cháu này của mình đúng là rất tốt, nên bà ấy cũng gật đầu đồng ý: "Đúng rồi đấy, trong số mấy đứa cháu nhà chúng ta thì Tiểu Thất là đứa trẻ giỏi nhất. Mấy đứa trẻ khác bằng tuổi Tiểu Thất bây giờ cũng chỉ có thể chạy nhảy lung tung mà thôi! Thiếu điều đi chơi bùn đất luôn ấy chứt"
"Phụt!" Đại Hổ nghe thấy bà nội mình nói vậy thì bị sặc nước. Bọn họ làm sao có thể là người mà bà nội nói chứ?
Đại Hổ buồn bã nói: "Bà nội ơi, tụi con đâu có như vậy đâu ạI"
Bà Trần nghe vậy thì đáp: "Thằng nhóc con còn không biết ngại ngùng là gì hay sao mà lên tiếng nữa? Muốn bà đây nhắc tới chiến công của cháu à? Bà đây không quên thằng nhóc cháu chính là cái tên chủ mưu dẫn mấy em trai, em gái của cháu ra ngoài chơi đấy. Con gái phải nên dịu dàng nết na, tất cả đều bởi tên nhóc như cháu mà trở nên hung hăng đấy!"
"Bà nội ơi, tụi con không có phải như vậy đâu ạ. Mấy cô cháu gái nghe nhắc tới tên mình thì la lớn tiếng.
Bà Trần hung hăng nói: "Mấy đứa nhóc tụi con còn dám nói..."
Bản thân có nhiều cháu trai cháu gái nhất trong cái thôn của mình, Bà Trần đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm.
Vừa nhìn thấy ánh mắt này của bà nội mình, tất cả sấp nhỏ đều lập tức biến thành chim cút ngoan ngoãn.
Khương Điềm Điềm không còn ở dưới quê nhiều nữa, thêm nữa ngày thường cũng không có cảm giác đông vui như thế này, cho nên muốn thấy mọi người đông đủ vui vẻ như vậy thì chỉ có thể đợi đến tết vê quê rồi mới cảm nhận được thôi, nhưng mà hiện tại thì thật tốt quá đi, mọi người đều ở đây cả rồi.
Không khí bây giờ làm cô thích thú mãi không thôi.
Cô vui vẻ còn cố tình châm cho lửa lớn lên: "Mẹ ơi, mấy cái tên nhóc này có lịch sử đen tối gì vậy ạ? Mẹ nói tiếp đi mẹ! Tranh thủ dịp này cho đám nhỏ hơn biết một chút. Dù sao bọn chúng cũng chưa trải qua nên giờ nói chúng biết để sau này đỡ bị cha mẹ mình đánh ạ."
Mấy người cháu nghe thím mình nói vậy thì mặt mày liền ủ rũ vô cùng, chỉ có thể yên lặng nhìn trời mà thôi.
Bà Trần cũng vui vẻ gật đầu: "Được rồi, để mẹ kể cho nghe!" Sau đó bà liền liếc nhìn tất cả những người cháu yêu quý của mình một lượt, và bắt đầu kể ra "lịch sử đen tối" của từng đứa, vậy nên cứ lâu lâu thì lại nghe thấy tiếng hoan hổ của những người ngồi trong xe.
Cũng may đoạn đường đi lần này không quá dài, nếu không những người được nhắc tên và sắp được nhắc tên sẽ khóc rống cho xem.
Tài xế cho xe vào bãi đậu xe, Tiểu Thất liên đưa tất cả mọi người xuống.
Phải nói là tâm trạng của mọi người lúc này đều dào dạt hứng thú. Chỗ quê của bọn họ là khu vực núi rừng, sông nước ao hồ gì đó chỉ chiếm diện tích rất nhỏ, kênh rạch hay lạch ngòi cũng rất nhỏ, chưa bao giờ được nhìn thấy con sông lớn thật sự.
Cho nên khi nghe nói được đến đây mọi người vô cùng thích thú.
Khương Điềm Điềm đi ở phía sau để chăm sóc những người lớn tuổi: "Mẹ ơi, lần này mẹ đến chỗ của chúng con ở nhiều ngày chứ ạ?"
Bà Trân lắc đầu: "Không ở được lâu đâu, mẹ sẽ cùng mọi người trở về. Mẹ ở dưới quê bán quầy quà vặt đi nhiều phải đóng cửa, nhưng cũng không thể đóng cửa quá lâu! Con phải biết đóng cửa lâu quá mẹ sẽ mất rất nhiều tiên đấy!"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Không sao đâu ạ, con sẽ bù vào cho mẹ!”
Bà Trần trừng mắt liếc con dâu mình một cái: "Cái con bé ngốc nghếch này, bù cái gì mà bù hả? Chúng ta không phải người một nhà hay sao mà nói vậy? Đúng là ăn nói mê sảng mài"
Khương Điêềm Điềm tươi cười ngọt ngào: "Không phải do con nhớ mẹ nên không muốn mẹ về sớm sao ạ?"
Bà Trân nghe vậy liên nói: "Sức khoẻ của mẹ con đây vẫn còn tốt lắm! Con đợi một thời gian nữa cha với mẹ con không còn sức mà làm, đến lúc đó sẽ qua bên này ở một thời gian. Lúc ấy đừng có mà chê bai hai ông bà già này nhé."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì lắc đầu đáp: "Đó là chuyện không thể xảy ra rồi ạt" Bọn họ cùng nhau đi dạo, Khương Điềm Điềm tò mò hỏi Bà Trần: "Việc làm ăn của cha mẹ ở quê tốt lắm?"
Bà Trân nghe con dâu hỏi tới chuyện làm ăn của hai vợ chồng già nhà bà thì đắc ý vô cùng.
Bà còn ngẩng đầu lên để xem có ai để ý không, khi không thấy ai để ý hai mẹ con bà thì quay sang Khương Điềm Điềm giơ bốn ngón tay lên, sau đó nhỏ giọng thì thâm: "Một tháng thu được nhiêu đấy tiền đó.
Khương Điềm Điềm: "Bốn nghìn đồng tiền ạ?"
Bà Trần nghe vậy thì sửa lại lời con dâu: "Bốn trăm đồng tiền thôi! Cái con bé này ăn nói lung tung gì đấy! Con đúng là biết phóng đại lên mà!"
Khương Điềm Điềm: '..."
Cô không phải cố ý làm to con số lên đầu.
Khương Điềm Điềm gãi gãi đầu mình nói: "Nhiều đó không tính là nhiều lắm ai”
Bà Trân nghe vậy thì ngạc nhiên nói con dâu: "Nhiêu đó mà không gọi là nhiều à? Con thử hỏi chị cả của con làm ở Cung Tiêu Xã mỗi tháng con bé được trả lương làm việc là bao nhiêu đi, ở Cung Tiêu Xã một tháng cũng chỉ có thể được trả lương là ba trăm đồng tiền thôi đó! Cái đó còn do một phần là chỗ bọn họ làm ăn lâu năm rồi cho nên công nhân hay người dân ở đó hay lui tới mua đồ. Số tiền đó so với công cũng nhiều hơn rồi đấy, công nhân làm lương một tháng cũng chỉ có hai trăm đồng mà thôi!"
Khương Điềm Điềm nói thêm: "Nhưng mà nhiêu đó đúng là có chút ít thật mà mẹ."
Thật sự bây giờ Khương Điềm Điềm mới nhận ra một điều là bản thân gia đình của cô kiếm được khá nhiều tiền.
"Con làm ở đài truyền hình tiền lương một tháng là bốn trăm đồng ạ."
Bà Trân nghe Khương Điềm Điềm nói vậy lập tức nhìn cô với ánh mắt hâm mộ, nhưng lại nói: "Con nhìn con xem, mẹ một tháng kiếm tiên bằng với số tiền của mấy người tụi con rồi.
Khương Điềm Điềm: "..."
Cô thấp giọng nói: "Thì tụi con cũng biết việc buôn bán kiếm được nhiều tiền mà ạ!" Nhà của bọn họ chuyên làm ăn nên thu được rất nhiều tiền, tuy rằng hai công việc không giống nhau nhưng mà Khương Điềm Điềm cảm thấy việc kinh doanh buôn bán là việc làm kiếm ra tiền nhanh nhất.
Suy nghĩ một hồi thì cô cũng cảm thấy bản thân mình nghĩ nhiều rồi! Quê của bọn họ dù sao cũng là một địa phương nhỏ, hơn nữa một tháng ở một cái thôn nhỏ mà kiếm được bốn trăm đồng đúng là nhiều thật. Cô không thể nào dùng chuyện kinh doanh của nhà bọn họ ở đây mà so sánh với chuyện kinh doanh ở thôn của họ, đúng là không thể so sánh được.
"So với thôn chúng ta thì nhiêu đó đã là nhiều lắm rồi!" Bà Trần còn nói tiếp: "Mà nhà chúng ta cũng không thể nào mua bán lớn được, dù sao cũng không phải là thành phố lớn nên như vậy đã là tốt lắm rồi.
Khương Điềm Điềm suy nghĩ lại lần nữa rồi cũng gật đầu đồng tình: "Mẹ nói cũng đúng ạ."
Hai người vừa đi vừa tâm sự, nhưng mà đi một hồi cũng tới nơi rồi, mọi người đã tản nhau ra đi dạo hết rồi.
Bà Trần cũng cười nói: 'Hai vợ chồng anh hai của tụi con, tính toán với nhau cuối năm nay sẽ bàn giao lại mọi công việc trong thành cho Đại Hổ làm, hai vợ chồng chúng nó sẽ quay lại thôn. Mẹ nói chuyện đó không cần thiết cho lắm, lúc trước chúng ta ra riêng đã nói sẽ theo nhà hai vợ chồng của anh hai con ở. Nhưng mà thời buổi bây giờ đâu còn giống như trước kia nữa đâu. Sức khoẻ của cha mẹ hiện tại cũng còn khỏe mạnh lắm, ở nhà cũng có vợ chồng Nhị Hổ trong thôn ở cùng chúng ta, không sợ có chuyện gì xảy ra không có ai lo. Nhưng mà hai cái người đó lại không yên tâm, mẹ cũng chả biết có cái gì mà không yên tâm chứ!" Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà Bà Trần cũng rất vui vẻ nhắc tới chuyện này.
Có một sự thật rằng ở độ tuổi về già này thì người lớn ai cũng mong muốn ở nhà con đàn cháu đống, nhà nhà đoàn viên với nhau.
Chẳng qua bởi vì sự nghiệp của con cháu, bà cũng không thể nào nói nguyện vọng đó của mình ra được. Nhưng mà mấy ngày nay, càng ngày càng lớn tuổi, trên thực tế sẽ càng nhớ con nhớ cháu. Nhưng mà bà cũng sẽ không nói tới vấn đề đó.
Từ khi mở quán quà vặt, công việc không hề nặng nhọc chút nào, tinh thân cũng vì thế mà phấn chấn hơn trước nhiều.
Mỗi ngày đều có một bà lão, hay một nhóm bà dì đến tiệm quà vặt của bọn họ ngồi nói chuyện, nhưng dù vậy thì cũng không bằng trong nhà có con cháu của mình, đó là cảm giác của Bà Trần.
Bà Trần cũng cảm thấy cuộc sống này của bà quá là tốt đẹp rồi, cho nên bây giờ có nhớ hay không thì bà thấy bà vẫn có thể chịu được, đã đến lúc để cho con cháu phát triển cuộc sống của mình rồi.
Nhưng dù sao đi nữa con cháu cũng là con cháu nhà mình, mỗi năm cũng phải trở về thôn để thăm người già như bọn họ một lần.
Cuộc sống này đối với hai vợ chồng già bọn họ đã quá là tốt rồi.
Cho nên đối với việc của hai vợ chồng anh hai Trần, trong lòng vừa lo lắng lại vừa vui mừng.
Vui mừng vì thấy bản thân không uổng công bao nhiêu năm nuôi nãng con cái, con trai con dâu đều rất hiểu chuyện.
Lo lắng vì chuyện làm ăn trong nhà của con cái mình vì vậy mà phải bàn giao lại, trong tay sẽ không còn dư dả nữa.
Bây giờ thì còn đỡ một chút nhưng nếu để con mình lớn tuổi hơn nữa thì sẽ gặp khó khăn vì biết bao nhiêu thứ phải lo. Dù sao thì gia đình của vợ chồng con trai thứ hai này của ông bà cũng không phải là dạng thông minh hay có bản lĩnh giống như hai vợ chồng của bà.
"Mẹ cũng có chút lo lắng cho hai đứa chúng nó, và lại..."
Bà Trần hơi bĩu môi một chút rồi nói tiếp: "Lần này bọn họ trở về, anh ba với anh tư nhà con trong lòng suy nghĩ nhiều lắm, sợ cha mẹ đem quầy bán quà vặt giao cho hai vợ chồng của anh hai con. Chả hiểu hai đứa tụi nó suy nghĩ gì, chả lẽ cha mẹ lại đem mấy cái thứ đó ra thử lòng chúng nó sao? Rồi nghĩ cha mẹ dễ dàng như vậy sao?"
Những lời này qua miệng của Bà Trần có vẻ hơi khó nghe, nhưng mà mấy lời này bà nói với con dâu của mình thì không có gì sai cả, Khương Điềm Điềm cũng giống như con gái của bà vậy.
"Trong lòng của mẹ có chút không dễ chịu cho lắm."
Khương Điềm Điềm ngẫm nghĩ những gì mẹ mình nói nãy giờ, chả trách cô cảm thấy tại sao Bà Trần lại không nói mấy chuyện như vầy cho mấy cô con dâu còn lai.
Cô ôm lấy một cánh tay của Bà Trần rồi nói: "Mẹ à, mẹ cần gì phải nghĩ nhiều như vậy chứ ạ? Có lẽ bọn họ cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy đâu ạ.
Bà Trần nghe vậy thì cười nói: "Ha ha ha, mẹ còn không hiểu tính nết của bọn nó sao? Bọn nó chỉ cần liếc một cái thôi là mẹ cũng biết đang nghĩ gì rồi. Ngần ấy năm rồi mẹ chồng nàng dâu với nhau sao còn không hiểu tính nhau nữa? Bản thân con không phải là một người thích tính toán nên mới có suy nghĩ như vậy, chỉ có con mới ngây thơ vậy thôi!"
Bà Trần cảm thấy Điềm Điềm nhà bà quá là ngây thơ trong sáng không biết mưu mô là gì, nhưng một người già như bà vẫn nhìn ra được mọi thứ.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì cười đáp: "Mẹ à, cho dù các anh chị ấy có suy nghĩ như vậy thì sao chứ ạ? Tất cả cũng đều là vì con của các anh chị ấy thôi. Mẹ năm đó cũng tranh nhau với mợ cả lên bờ xuống ruộng đấy thôi ạ. Thật ra đó cũng chỉ là chuyện thường tình thôi mà. Nếu mà mẹ vì mấy chuyện này mà không vui thì là do mẹ tự làm khó bản thân mình rồi. Chúng ta phải luôn mang tâm trạng vui vẻ thì như thế sức khoẻ của chúng ta mới khỏe mạnh được ạ! Mặc kệ chuyện gì xảy ra, mẹ đã hiểu rồi thì đâu cần phải nóng giận như vậy làm gì nữa. Mẹ chính là người già thông minh nhất thôn của chúng ta, không cần vì mấy chuyện nhỏ nhặt như thế mà tức giận đâu ạ."
Cô ngừng một lát rồi lại nói tiếp: "Nếu không thì như vầy đi, mẹ cứ việc nói mọi thứ rõ ràng ra cho mọi người biết đi ạ"
"Làm cái gì, ra sao mẹ cứ nói hết ra cho rồi, như vậy các anh chị ấy sẽ không còn nghĩ nhiều nữa. Vậy thì việc anh hai chị hai có quay về thôn của chúng ta cũng sẽ không bị ai hiểu lâm. Làm như vậy cũng được lắm đấy ạ!"
Cô lại đưa ra thêm một ý nữa để giúp đỡ mẹ chồng mình: "Ai nói quay lại thôn chỉ có thể bán quầy quà vặt chứ ạ? Bọn họ có thể làm chuyện khác mà. Để rảnh rỗi con nói chuyện này với anh Tiểu Phong để anh ấy suy nghĩ một chút, tóm lại là có thể làm rất nhiều việc khác trong thôn ạ."
Bà Trần nghe vậy thì hỏi ngược lại, cứ tưởng bản thân nghe nhầm: "Quay về thôn làm việc khác sao?”
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Tụi con ở trong thôn mở một xưởng nhỏ, sau đấy làm gì đó để đem ra ngoài bán như vậy cũng tốt mà ạ! Con nhớ rõ chị hai làm dưa muối cũng ổn lắm, bây giờ nếu mở xưởng thì chị ấy có thể phát triển việc làm dưa muối của mình. Thêm nữa con thấy anh hai và chị hai cũng không phải quay về mà không có tính toán gì cả, bọn họ quay về thôn, chắc chắn đã có tính toán của mình rồi! Nói không chừng, mẹ thì ở bên đây khó xử, nhưng hai anh chị ấy đã suy nghĩ xong về thôn làm cái gì rồi ấy chứ ạ. Cho nên đến cả chị ba hay chị tư mẹ cũng không cần phải suy nghĩ bọn họ đang tính kế làm gì, đã nhiêu năm như vậy rồi, mọi người đều đã giàu có hơn trước rất nhiều, thế nên so với trước kia sẽ không còn giống nhau nữa đâu ạ. Có lẽ các anh chị ấy tương đối nhiêu chuyện một chút. Nhưng mà nếu nói các chị ấy muốn tính kế hay lập mưu gì thì chưa chắc ạI Phải nói là năm đó chúng ta nghèo thì mọi người mới suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng hiện tại lại không giống như trước. Vậy nên không nhất định là sẽ phải còn suy nghĩ như trước kia. Nhiều khi mấy anh chị ấy lại có suy nghĩ giống như mẹ, chỉ suy nghĩ cho chị hai, sợ chị ấy chịu cực thì sao ạ?!"
Bà Trần suy nghĩ hơn nửa ngày, bà nhướng mắt lên nhìn về phía ba cô con dâu của mình đang đứng ở phía trước, không biết ba người bọn họ tụ lại một chỗ nói cái gì đó mà cười vang cả một góc trời, bà nhướng mày lên nói: "Ừ nhỉ, con nói cũng có lý.
Hai người lại tâm sự thêm một ít chuyện nữa, Bà Trần liền trở vê khuôn mặt vui tươi hớn hở như trước, bà cất giọng chân thành nói: "Vẫn là cái đứa bé như con là tốt nhất thôi."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì cười nói: "Đó là đương nhiên rồi ạ, con vẫn luôn là đứa con dâu mẹ thích nhất còn gì, cái gì cũng có nguyên nhân của nó hết đó mẹ àt"
Cô đúng là quá tự tin vào vấn đề này rồi.
Những gì cô nói, không có ai là không thích cả, cô tốt như vậy nên chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích cô.
Bà Trần nghe thấy thế thì nói: "Con nói đúng mà con nói như vậy bản thân mẹ cũng cảm thấy rất thoải mái ấy chứ!"
Khương Điêm Điềm mỉm cười: "Mặc kệ là có chuyện gì, mẹ không nên giữ lại trong lòng, cái gì cần nói thì phải nói ra, nói ra nó mới thoải mái được ạI"
Bà Trân cũng gật đầu đồng ý với con dâu của mình: "Mẹ biết rồi."
Nhóm người nhà bọn họ đi dạo hết một vòng, sau đó lại cùng nhau đi đến nhà của Khương Điềm Điềm, bọn họ vừa đến liền bất ngờ trước căn biệt thự của hai vợ chồng Trân Thanh Phong.
Không nói tới trong thành mà nông thôn bọn họ cũng chưa từng có biệt thự nào to như vậy, còn có hẳn một sân vườn toàn hoa thơm ngát, hiện tại đang là mùa hè, là lúc mà hoa tươi đua nhau nở.
Bà Hoa vẫn còn làm bảo mẫu ở đây, bà nhìn thấy Bà Trần đến, thiếu chút nữa là chạy lại ôm chầm lấy Bà Trần rồi.
Tiểu Thất dẫn mọi người đi tham quan biệt thự nhà mình một vòng, thật ra riêng bản thân cậu cảm thấy nhà mình không có gì để tham quan cả.
Nhưng mà cuối cùng Tiểu Thất vẫn dẫn mọi người đi xem qua mọi thứ một lần, sau đó liền khoe khoang căn phòng của mình.
Đại Hổ vẫy tay với Tiểu Thất, nói: "Tiểu Thất à, mau tới đây đàn một bài cho mọi người nghe xem."
Bọn họ tất cả đều biết Tiểu Thất từ nhỏ đã học hết cái này đến cái khác.
Tiểu Thất cũng vui vẻ đồng ý với yêu cầu của mọi người, cậu đi đến ngồi xuống cây đàn, hỏi mọi người: "Cả nhà mình muốn nghe bài gì ạ?"
Cô bé Nha Nha chạy nhanh lại giơ tay lên, cô bé chỉ mới hai tuổi nhưng mồm miệng ăn nói rất rõ ràng: "Bài Ngôi sao nhỏ'!"
Tiểu Thất: "..."
Cậu vừa định khoe một ít kỹ thuật của bản thân mình ra nên cầu cho là một bài hát yêu cầu độ khó cao, thế mà cái cô bé này lại đưa ra bài hát đơn giản không còn gì đơn giản hơn với cậu.
Nhưng mà dù vậy cậu cũng không hề từ chối. Bài hát Ngôi sao nhỏ lập tức vang lên dưới ngón tay đang lướt trên phím đàn của Tiểu Thất.
Khương Điềm Điềm cũng không có đi theo mọi người trong nhà tham quan làm gì, vừa đi vào nhà là cô đã lao về phía sô pha ngồi chễm chệ, cô nghe thấy tiếng đàn phát ra từ phòng đồ chơi của con trai mình, cô liền quay sang nói với người lớn: "Thằng bé lại bắt đầu khoe khoang rồi!"
Hai vợ chồng già nhà họ Trần nghe vậy thì đồng thanh nói: "Tiểu Thất nhà chúng ta rất có năng lực mà, giỏi thì phải có quyền khoe khoang một chút chứi" Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Khoe khoang mà còn đàn bài Ngôi sao nhỏ sao ạ?"
Cô cười cười rồi nói tiếp: 'Dì Hoa ơi, dì rửa nho đem lên đây đi ạt"
Bà Hoa nghe vậy cũng gật đầu đáp: "Được rồi. Cả nhà đợi một chút nhé!"
Người nhiều nên đồ ăn sẽ không đủ. Giống như việc nhiều người thì sức ăn càng nhiều.
Bà Trần nhìn trái nhìn phải, bà nhìn thấy ở đây so với trước kia không còn giống nhau nữa.
Bà ngẩng đầu nhìn về phía tường nói: "Cái bức tranh vẽ hoa này đẹp thật đấy! Nhìn vào cảm thấy rất vui mừng. Nhưng mà nhìn qua thấy có chút cũ kỹ!"
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Đúng rồi ạ, đây là đồ cổ đấy ạ. Đồ tốt lắm ạI"
Bà Trân nghe vậy thì ngạc nhiên nói: "Đồ cổ sao? Chỉ là một bức tranh vậy thôi mà là đồ cổ à?"
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Đúng đấy mẹ!"
Bà Trần lại nhìn thoáng qua, đột nhiên cảm thấy bức tranh này thật là thân thánh quá rồi.
"Công nhận là đẹp thật, vừa nhìn là biết không giống như một bức tranh bình thường rồi."
Khương Điềm Điềm phụt một tiếng, cô khẽ bật cười.
Bà Trần quay sang nhìn cô nói: "Con cười mẹ đấy à?"
Khương Điềm Điềm lập tức nói: "Làm gì có chuyện đó chứ ạ, con chính là... Hì hì, con nhịn không được a Mọi người ở dưới quê lên đây đến tâm chiều thì Trần Thanh Phong mới đi làm trở về, cùng anh trở về còn có Kiến Dân, Kiến Dân đã lâu rồi không nhìn thấy cha mẹ của mình, lúc này không chỉ có gia đình ông bà ngoại mà còn có ông bà nội của cậu đến nữa. Cậu đi nhanh vào cửa, người chưa thấy đã nghe thấy tiếng: "Con quá là nhớ mọi người rồi, Trân Thanh Phong cũng cười nói: "... Cháu dám giành câu này của cậu à?”
Mọi người nghe thấy vậy thì cười vang khắp nhà.
Người một nhà khó khăn lắm mới có thể ở cùng một chỗ với nhau, Trần Thanh Phong là người nổi bật nhất toàn trường, anh chính là người chỉ cần có anh ở đâu thì những người khác sẽ bị giảm cảm giác tồn tại lại.
Chỉ có duy nhất một người có thể khác những người khác đó chính là cô vợ thân ái của anh thôi.
Nhưng mà Khương Điềm Điềm hôm nay có chút mệt mỏi cho nên cũng không nói gì nhiều, cô chỉ yên lặng dựa người ở trên ghế sô pha.
Tính cách của Trân Thanh Phong là loại tính cách không phải người bình thường có thể chịu được. Nếu chịu được cái tính cách này của anh thì hồi xưa kế toán Trân cũng không vì vậy cầm gậy rượt anh khắp thôn.
Cho nên có thể thấy được tính cách của anh mạnh mẽ cỡ nào.
Ai cũng biết tính cách của Trần Thanh Phong, người bình thường sẽ không thể nào chịu nổi.
Đối với người trong nhà đã trở thành thói quen rồi, nhưng mà một ít đứa nhỏ trước kia đã kết hôn có gia đình, lân này ra ngoài đem theo một nửa kia của mình, tuy nói tết nhất lễ lạc cũng đã gặp nhau rồi, nhưng mà cũng không hề tiếp xúc với nhau quá nhiều.
Ngày xưa không cảm thấy gì cả, nhưng lần này đến nhà của Trân Thanh Phong mới chính thức nhận biết được sự lợi hại của Trân Thanh Phong.
Hèn chi mỗi lần người lớn trong nhà nhắc tới Trân Thanh Phong đều bày ra vẻ mặt buồn bã phiền muộn vô cùng.
Hiện tại nhìn thấy cảnh này, phải công nhận là mọi người nói đúng, quả nhiên chỉ có người nhà mới hiểu được người nhà.
Tuy rằng ở trong mắt của bọn họ, chú và thím là người trên TV, bản thân cũng tự hào. Nhưng mà với tính cách thật của hai người này thì đúng là có chút độc đáo.
Đúng vậy phải nói là rất độc đáo.
Cứ như vậy mà một ngày đã trôi qua, buổi tối mọi người sẽ trở về khách sạn để ngủ, người một nhà đang ngồi lại bắt đầu sắp xếp quần áo lại cho cẩn thận một chút.
Chồng của Đại Nữu cảm thán không thôi: "Không trách được cậu của em lại có nhiều tiền như vậy, mấy chuyện này người bình thường khó mà làm được. Anh mà là cậu của em làm mấy cái này chắc đau cả não.
Đại Nữu nghe vậy thì cười đáp: "Em đã sớm nói qua rồi, nhà chú năm của em với nhà chú sau không phải những nhà bình thường đơn giản đâu. Đặc biệt là chủ sáu và thím sáu, bọn họ không giống người bình thường chút nào."
Nhớ tới mấy chuyện lúc còn nhỏ, Đại Nữu nở nụ cười nói tiếp: "Năm xưa khi nhà của chúng em có thể sống tốt được đến tận bây giờ, ít nhiều đều nhờ vào sự giúp đỡ của bọn họ."
Chồng của cô là người thành phố, hai người là bạn học đại học của nhau, hai người bình thường không có việc gì làm thì sẽ cùng nhau tâm sự, nói chuyện, đa phần đều là kể về cuộc sống ngày thường của bọn họ.
Cẩn thận suy nghĩ lại thì phát hiện được, tuy nhà bọn họ ở trong thành, nhưng cuộc sống cũng không bằng gia đình của Đại Nữu ở nông thôn nữa.
"Mẹ ơi, cậu nhỏ cho chúng con một túi kẹp, còn có bánh quy nữa ạ!" Cậu bé lấy ra đưa cho cha mẹ mình xem một chút, sau đó còn nói thêm: "Mọi người ai cũng có ạl"
Bạn nhỏ nào cũng có phần.
Đại Nữu nghe xong rồi nói: "Nếu cậu nhỏ đã cho con thì con hãy giữ đi!" Cha của cậu bé cũng cảm thán lần nữa, nói: "Chú và thím của em đúng là biết cách giáo dục con cái, anh thấy Tiểu Thất làm chuyện gì cũng rất rõ ràng. Hôm nay lúc giữa trưa chúng ta ăn cơm xong, anh đã nhìn thấy em ấy tự đi thanh toán tiền luôn."
Nhà người bình thường làm sao có thể giáo dục được đứa con biết điều như vậy được chứ.
Đại Nữu nghe vậy thì cũng nói thêm: "Tiểu Thất khi còn nhỏ đã bắt đầu phải làm việc nhà rồi.
Chồng của cô suy nghĩ đắn đo chần chờ một chút rồi nhỏ giọng hỏi: "Lúc nấy anh Đại Hổ có nhìn sơ qua giá tiền buổi trưa chúng ta ăn ấy!"
Đại Nữu khó hiểu nói: "Có chuyện già?"
Chồng của Đại Nữu nói tiếp: "Giữa trưa hôm nay nhà chúng ta ăn hết một ngàn tám đồng tiền lận đấy."
Đại Nữu nghe vậy thì ngạc nhiên thốt lên: "Ôi trời, thật là con mẹ nó..."
Bản thân vì bất ngờ quá mà không kìm được đã nói lời bậy bạ.
Hai người con của Đại Nữu: "..."
Đại Nữu nhe răng trợn mắt của mình ra nói: "Hèn chi đồ ăn lại ngon như vậy."
Buổi trưa lúc ăn cơm bọn họ cảm thấy đồ ăn rất ngon, mà hiện tại không chỉ đơn giản cảm thấy ngon không thôi đâu, mà là cực kỳ... cực kỳ ngonl
Mỗi một đũa bọn họ ăn vào trong miệng toàn là đồ ngon thôi! Cũng không thể trách bản thân cô ngạc nhiên như vậy, bản thân cô là một sinh viên tốt nghiệp đại học, sau đó cô vào đơn vị công tác, tiền lương một tháng của cô chỉ có hai trăm đồng tiền mà thôi!
Mà chồng của cô lương cũng chỉ hơn cô một chút là hai trăm ba mươi lăm đồng tiên một tháng Chầu ăn cơm này của bọn họ ăn một lần là hết hai tháng tiên lương của hai vợ chồng nhà cô. Thế nên suy nghĩ một chút tự nhiên sẽ cảm thấy đau lòng là đúng rồi.
Chồng của Đại Nữu lại nói nữa: "Dự đoán với tính cách của Đại Hổ thì đảm bảo ngày mai tất cả mọi người đều sẽ biết tin cho mà xem. Không cần nhắc nhở Đại Hổ cũng tự khắc kể tỉ mỉ cho coi."
Đại Nữu nghe vậy thì đáp: "Không có sao đâu, Đại Hổ muốn nói thì cứ việc nói thôi, chú sẽ không để ý mấy chuyện như vậy đâu. Tính cách của chú thím nhà em anh tiếp xúc thêm thời gian nữa là sẽ tự hiểu thôi!"
Chồng của Đại Nữu cũng là một người tinh tế, đâu cần để sau này đâu, bây giờ cậu cũng đã nhận ra rồi.
"Được rồi, chúng ta dọn dẹp một chút đi, hôm nay cũng có hơi mệt mỏi rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm xíu nhé.
"Vậy để em đi nấu nước ấm."
Hai vợ chồng ở bên này nói chuyện phiếm, mà những người khác cũng giống như hai vợ chồng này.
Bên đây thì cô bé con bụ bẫm đáng yêu của Tam Nữu đang bị mẹ mình dụ dỗ: "Nha Nha này, con có thể cho mẹ nếm thử một cái bánh quy được không?"
Bé con nghe vậy thì càng giữ chặt túi bánh trong tay mình hơn nữa, khuôn mặt đáng yêu của cô bé bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Đây là của cậu nhỏ chocon mà!I"Tam Nữu lại tiếp tục dụ dõ: "Mẹ biết là cậu nhỏ cho con, nhưng mà con còn nhỏ như vậy, ăn không hết nhiêu đây đâu!"
Nha nha dễ thương vẫn không hề rung động: "Con có thể ăn được hết ạ!"
Cô bé con nghiêm túc nói thêm: "Con có thể ăn được" Cô bé còn vỗ vỗ vào bụng của mình.
Tam Nữu vẫn không hề bỏ cuộc: "Nhưng mẹ là con đẩy nha" me của Cô lại quay sang kéo lấy tay của chồng mình vờ khóc thút thít: "Anh xem con gái của chúng ta đi, không cho mẹ của nó ăn gì cả." Chồng của cô là một người có tính cách rất tốt, cậu chỉ cười mỉm nói: "Em bao nhiêu tuổi rồi sao còn tranh đồ ăn với con vậy chứ, để anh xuống dưới mua cái khác cho em ăn."
Tam Nữu nghe vậy thì nói: "Anh đừng đi, bây giờ quá trễ rồi mà."
Cô đang nói thì thấy con gái mình duỗi tay đưa một cái bánh quy về phía cô: "Đây ạ." Dù vậy thì cô bé vẫn thấy có chút rối rắm.
Tam Nữu thấy vậy thì cười nói: "Con gái của mẹ thật là ngoan quá đi!"
Cô cầm lấy cái bánh quy trên tay rồi nhìn nhìn, híp mắt nói: "Không thấy một chữ Trung Quốc nào?"
"Anh nghe Đại Hổ hỏi Tiểu Thất đây là gì, thì Tiểu Thất bảo đó là của bạn học của em ấy đem từ nước ngoài về đấy!"
Chồng của Tam Nữu còn cảm thán thêm một câu: "Không biết Tiểu Thất học trường gì nhỉ? Anh có cảm giác tất cả các bạn học của em ấy đều là những người rất giỏi."
"Em cũng không biết nữa, nhưng mà nghe nói trước kia em ấy học qua trường quốc tế gì đấy thì phải. Lúc trước là do Tiểu Thất muốn học trường đó cho nên chú với thím cũng không hề từ chối.
Tam Nữu lại nói tiếp: "Đối với Tiểu Thất thì chỉ cần em ấy thuyết phục được chú và thím, bản thân bọn họ cảm thấy hợp lý thì sẽ đồng ý với những yêu cầu của em ấy ngay thôi."
"Thì ra là vậy? Chồng của Tam Nữu nói cho cô biết: "Anh nghe được học phí của em ãy nên thắc mắc học trường gì mà sao lại quý như vậy, thì ra là trường quốc tế."
Tam Nữu nhướng mày lên hỏi: "Cái này anh nghe Đại Hổ hỏi đấy à? Tính cách của anh Đại Hổ nhà chúng ta khá là hoạt bát! Thường hay hỏi mấy câu người thường chả ai dám hỏi bao giờ."
"Tính anh ấy đó giờ là vậy rồi! Khi còn nhỏ anh Đại Hổ hay làm việc cùng thím để đổi lấy đồ ăn ấy, lúc ấy em cũng có tham gia đổi nữa, hì hì, anh thấy em có thông minh không?”
Chồng của cô nghe vậy thì cười vui vẻ nói: "Em thông minh lắm."
Cậu nhìn vợ của mình như vậy cũng đủ thấy vui rồi.
Nhà cậu nghèo, phải nói là rất nghèo, lúc trước cậu có học trung học chung với Tam Nữu, mà chỉ học chung có một lớp thôi, lúc ấy người cậu hâm mộ nhất chính là Tam Nữu.
Sau này hai người bọn họ cũng hay gặp gỡ nhau, cô thường xuyên hỗ trợ đem đồ ăn cho cậu. Nhờ có cô mà cậu mới biết được ăn no là như thế nào.
Bản thân cậu biết là nhà cô điều kiện tốt nhưng mà Tam Nữu cũng không có nhiều tiền, cô phải tiết kiệm mới có thể có dư mà cho cậu đồ ăn.
Cô là một người rất thích ăn uống, nhưng lại có thể vì cậu mà tiết kiệm không ăn uống gì cả, việc này cậu sẽ mãi mãi không thể nào quên được.
Hiện tại hai người bọn họ đã là vợ chồng, mỗi ngày trôi qua cũng rất tốt cho nên cậu cũng đối xử với cô thật tốt.
"Em muốn ăn..."
Chưa nói được hết câu bọn họ đã nghe được tiếng đạp cửa, cậu đứng dậy chủ động đi ra mở cửa, vừa mở cửa thì nhìn thấy người phục vụ đang đứng bên ngoài.
Người phục vụ gật đầu chào cậu một cái rồi cười nói: "Ông chủ bảo chúng tôi đi hỏi các vị có muốn ăn bữa khuya không ạ?"
Cô đẩy một chiếc xe con tới rồi nói: "Mấy món này đều vừa được làm xong đấy ạ"
Chồng của Tam Nữu thấy vậy thì gật đầu nói: 'Chúng tôi muốn ăn! Cô chờ tôi một chút để tôi đi lấy tiền đã?
Người phục vụ nghe vậy thì cười nói: "Không cần, không cần đâu ạ, ông chủ của chúng tôi đã dặn dò rồi, các vị chỉ cần nhận đồ ăn thôi, không cần phải đưa tiền đâu ạ. Chúng tôi tự tính với ông chủ là được rồi."
Tam Nữu nghe vậy thì nhìn thoáng qua nói: "Được rồi, vậy thì cho chúng tôi một phần đồ chiên và một phần tráng miệng nhé.
Sau khi nhận đồ ăn thì cô cười ha hả nói: "Đúng là quá tuyệt vời rồi."
Hai vợ chồng bọn họ đóng cửa lại thì chông của Tam Nữu lúc này mới hỏi: "Chúng ta làm vậy có ổn lắm không?"
Tam Nữu nghe vậy thì lắc đầu: "Không có sao đâu, em hiểu tính cách của chú, nếu chú đã dặn dò người ta như vậy thì không có việc gì cả, chú ấy chính là như vậy đó, chú ấy vui chú ấy cho thì anh không cần phải từ chối, chú ấy mà không cho thì anh có muốn lấy xài cũng không được đâu! Cho nên chúng ta không cần phải cư xử như người ngoài đâu. Không có gì đâu mà, anh cứ yên tâm đi."
"Anh biết rồi."
Tuy rằng buổi tối vẫn còn cảm giác hơi no, nhưng đột nhiên có người đưa đồ ăn tới, bọn họ cũng không phải ham món lợi nhỏ, nhưng mà nhìn thấy đồ ăn khá ngon nên muốn nếm thử xem sao.
Người phục vụ đi hết ba vòng xe cuối cùng cũng kết thúc.
Đại Hổ ăn uống no say xong cũng giống mọi người ngồi tám chuyện: "Đúng là thành phố lớn ở đây so với chỗ của chúng ta không giống nhau. Buổi tối vẫn luôn phồn hoa náo nhiệt.
Bọn họ ở bên kia cho dù là mùa hè, nhưng chỉ tâm bảy tám giờ thôi ngoài đường đã không còn một ai.
Nhưng mà bên này lại không phải như vậy, đã chín, mười giờ rồi mà vẫn náo nhiệt vô cùng.”
Thật ra do bọn họ không biết thôi, bên khu vực này náo nhiệt như vậy chủ yếu là do chỗ của bọn họ gần với ga tàu hỏa, mà xung quanh khu vực này chỗ nào mà không ồn ào náo nhiệt chứ.
Thế nên ở đâu không biết chứ ở đây chắc chắn sẽ luôn náo nhiệt.
Mọi người đang ở trên lầu ba, xung quanh đều là người thân cho nên khá là tiện lợi, vậy nên mới cảm thấy chỗ này của bọn họ nhộn nhịp hơn so với biệt thự của hai vợ chồng Trần Thanh Phong ở bên kia.
Bên kia tuy rằng an ninh tốt, nơi nơi đều bày ra sự giàu có, làm gì có thể tự do thoải mái được như bên này.
Hơn nữa bên đây nhiều khi bản thân có thể có một phòng riêng cho mình luôn, không cần phải ngủ chung dưới đất với mọi người.
Mọi người cảm thấy không có gì là không tốt cả, ngược lại còn cảm thấy náo nhiệt vui vẻ.
Ngay cả gia đình của Trần Hồng cũng đều ở bên này, không có dọn qua bên nhà bên kia của Kiến Dân.
Mà Kiến Dân cũng đến đây ngủ chung với gia đình mình luôn, cả gia đình có anh trai, chị dâu, anh trai họ, chị gái họ gì đó đều ở bên phòng của cậu. Tất cả đang ngồi nghe cậu kể về những câu chuyện ở thành phố này. Đại Hổ hỏi Kiến Dân: "Kiến Dân này, sao bọn họ lại gọi em là giám đốc vậy?"
Kiến Dân nghe vậy thì nói: "Em trước kia làm giám đốc ở đây, sau đó bên khu suối nước nóng khai trương nên em di qua bên đó làm việc."
Không thể không nói rằng sản nghiệp của chú cậu đúng là quá nhiều, bản thân cậu phải xoay vòng làm việc.
"Vậy hiện tại em ở bên kia à?"
Kiến Dân gật đầu đáp: "Đúng vậy, bên đó khá xa, đi xe tới đó cũng phải tốn hết hai giờ đồng hồ, bình thường em sẽ không về đây mà đều ở bên đó."
"Chiếc xe kia của em đúng là xịn thật đấy! Lúc anh mua chiếc xe của mình cũng đã rất mắc rồi, tâm mười vạn đồng tiền." Những năm gần đây giá cả ngày càng tăng cao.
Kiến Dân làm việc nhiều năm như vậy, tiếp xúc với rất nhiều người, tuy rằng cậu còn khá ngây thơ, nhưng bình thường khi nói chuyện cậu cũng rất biết chừng mực, cậu cười nói: "Xe đó là xe của khu suối nước nóng, không phải xe của em. Xe của khu nghỉ dưỡng cũng không thể nào quá tệ được, nó là bộ mặt bên ngoài đấy ạ."
Mọi người nghe vậy cũng gật đầu lia lịa.
Bên này mấy người trẻ lôi kéo Kiến Dân tám chuyện, bên kia thì vợ chồng Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong đang rúc vào cùng một chỗ, hai người hết làm này thì làm nọ, cả người đổ đầy mồ hôi, Khương Điềm Điềm đá vào chân Trần Thanh Phong một cái rồi nói: "Vẫn còn nóng lắm, anh mở điều hòa thấp xuống hai độ nữa đi!"
Trời nóng thật là phiền phức mài
Trân Thanh Phong mỉm cười đứng dậy chỉnh điều hòa rồi ¡ quay sang hỏi cô: "Như vậy đã được chưa?”
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Được rồi, đợi chút nữa chắc sẽ lạnh hơn được một chút thôi.
Trần Thanh Phong lấy chăn đắp lại cho cô rồi nói: "Đợi một lát là mát rồi, em cũng đừng để bị lạnh."
Khương Điềm Điềm trợn trắng mắt nói: "Sao em có thể lạnh được chứ?"
Trân Thanh Phong ôm cô vào trong lòng của mình, Khương Điềm Điềm liền đẩy anh ra: “Anh định làm gì nữa đây?"
Trân Thanh Phong tủi thân nói: "Anh chỉ muốn ôm vợ một chút thôi mà."
Khương Điềm Điềm cảm thấy cả người cô lúc này vẫn còn nóng lắm, nhưng mà cô cũng không đẩy anh ra nữa.
Ngược lại cô nói tới mấy chuyện trong nhà hôm nay đã làm cho Trần Thanh Phong biết. Nói đến lời cuối cùng thì cô dặn dò anh: "Anh cân nhắc suy nghĩ rồi giúp mẹ một tay, em thấy hình như mẹ cũng đang muốn làm gì đó."
Trần Thanh Phong nghe vậy thì gật đầu đáp: "Anh biết rồi, anh sẽ nói chuyện với mấy anh ấy một chút, thật ra mấy việc này đều là việc nhỏ, không biết bọn họ cả ngày suy nghĩ cái gì nữa. Không có việc gì làm lại kiếm thêm chuyện phiền phức cho anh, đúng là mấy người chuyên thích gây chuyện mài! Anh để cả nhà đến đây dự lễ kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, chứ không phải đến đem chuyện thêm cho anh. Hừt"
Khương Điềm Điềm cười đáp lại: 'Mấy cái đó mọi người cũng đâu quyết định được đâu! Thật ra em cũng không thể hiểu nổi, em chỉ cảm thấy có lẽ là do mẹ nghĩ nhiều quá thôi."
Trân Thanh Phong cười lạnh: "Giờ cũng đâu cần quan tâm mẹ nghĩ nhiều hay không đâu! Đợi anh hỏi bọn họ là biết ngay ấy mà!"
Khương Điêềm Điềm ôm lấy má của Trân Thanh Phong vuốt ve, Trân Thanh Phong la lên: 'Ngứa quá đi!"
Khương Điềm Điềm cười: "Mấy người sợ ngứa là mấy người sợ vợ đó."
Trân Thanh Phong nhướng mày lên nhìn Khương Điêm Điềm đầy ẩn ý: "Anh vốn dĩ sợ em mài Trước giờ anh luôn là một người đàn ông tốt."
Khương Điêm Điềm nghe vậy thì lè lưỡi đáp: 'Ghê quá đi."
Trân Thanh Phong nhìn cô thật lâu, sau đó lại đột nhiên nói: "Nếu em không thừa nhận thì anh sẽ tạo phản đấy."
Nói xong thì Trân Thanh Phong liên kéo chăn che hai người bọn họ lại.
Khương Điềm Điềm cất tiếng hét chói tail A...
Trần Thanh Phong cười hỏi: "Bây giờ em muốn như thế nào đây? Có phục hay không? Em nói xem anh có phải người tốt hay không?”
Khương Điềm Điềm gật đầu lia lịa: "Tốt, tốt, anh chính là người đàn ông tốt nhất trên đời! Người nhà họ Trần tới Thượng Hải, Trân Thanh Phong cũng không có dành quá nhiều thời gian để tiếp đãi họ, mà giao hết mọi việc cho Tiểu Thất.
Tiểu Thất lại dẫn theo người anh em mập mạp của mình đi cùng, hai cậu thiếu niên dẫn cả gia đình đi chơi khắp nơi, thế nhưng lại vô cùng vui vẻ.
Công việc của Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm kỳ thật không được tính là quá bận rộn, nhưng do phải chuẩn bị cho buổi lễ kỷ niệm ngày cưới của hai người họ, cho nên vắt chân lên cổ chạy cũng không kịp.
Quả thật Trân Thanh Phong mong muốn là làm cho Khương Điềm Điềm có một sự bất ngờ lớn nên anh dự định để chính mình lo liệu.
Nhưng Khương Điềm Điềm không muốn như vậy, đối với cô mà nói thì việc hai vợ chồng cùng nhau chuẩn bị cho buổi lễ kỷ niệm ngày cưới thì sẽ mang lại ý nghĩa lớn lao hon.
Từ lúc hai người quen biết nhau cho đến tận bây giờ, không có chuyện gì là không có hai người cùng nhau thương lượng qua cải!
Bạn cần đăng nhập để bình luận