Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 41

Bà Trần cảm thấy, cuối cùng mình cũng tìm được kẻ đầu sỏ.

Chính là thằng nhãi ranh Trần Thanh Phong, nếu không phải tại nó, thì làm sao bọn họ có thể hiểu lầm tài nấu nướng của Khương Điềm Điềm.

Nhưng bây giờ vấn đề không chỉ là đánh giá sai hay không, mà thực sự rất khó để nuốt trôi.

Lúc này, Bà Trần mới hiểu tại sao mấy đứa con trai con dâu đều bày ra bộ dáng như sắp chết tới nơi. Làm việc quần quật cả buổi sáng, tự nhiên bị bắt phải ăn những món này, mọi người đều ngẩn tò te.

Dù sao thì tất cả đều là lỗi của Tiểu Lục.

Bà Trần nhìn chằm chằm Trần Thanh Phong, bùm bùm, tia lửa văng khắp nơi.

Trần Thanh Phong: "Mọi người ngồi xuống ăn cơm đi! Đứng ngây ra đó làm gì? Vui mừng đến mức choáng váng luôn à?"

Vui mừng?!

Khương Điềm Điềm gật đầu, lanh lảnh tiếp lời: "Không phải là con không làm việc đâu đấy nhé."

Lời còn chưa nói xong đã bị Tô Tiểu Mạch cắt ngang: "Chị dâu ba nói như vậy là không đúng rồi. Sao em dâu sáu lại không nấu cơm? Không phải ngày nào cũng luân phiên nhau làm việc sao? Em tự nguyện làm thay em ấy, không thể tính là không làm việc được! Nếu chị dâu tư có thể làm việc giúp chị dâu ba, có phải cũng coi như chị không làm việc đúng không? Hà cớ gì em phải làm việc hai ngày, chẳng phải vì muốn làm thay em dâu sáu một ngày hay sao?"

Tô Tiểu Mạch nhanh chóng nắm lấy tay Khương Điềm Điềm rồi kéo sang một bên, cũng không biết cô nói gì. Mọi người nhìn hai người lẩm bẩm một hồi, rất nhanh đã quay lại.

Ánh mắt của chị dâu ba Trần tối sầm lại, đầu óc xoay vòng, nói: "Nếu em dâu sáu không nấu cơm, vậy những việc khác trong nhà nên giao cho em ấy..."

"Mẹ." Tô Tiểu Mạch đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng nói: "Con có mấy câu muốn nói với em dâu út."

Cô nhìn thẳng vào chị dâu ba Trần, vẻ mặt "Em biết rồi nha", nói: "Chị dâu ba, chị đang ghen tỵ đúng không?

Vui cái đầu mày ấy!

Chị dâu tư Trần sắc bén: "Muốn chị làm việc giúp chị ta sao, nằm mơ đi."

Bà Trần: "????"

Bà Trần: "Mày..."

Tô Tiểu Mạch: "Đúng vậy, là chị ép buộc em phải nhường công việc nấu nướng cho chị!" Người nhà họ Trần: "???"

Người nhà họ Trần: "..."

Tô Tiểu Mạch dứt khoát nói: "Từ hôm nay trở đi, con sẽ đảm nhận việc nấu nướng của Điềm Điềm."

Khương Điềm Điềm nói lời sâu xa: "Như vậy là không được đâu. Đều là người một nhà, không nên ghen tỵ đỏ mắt như thế."

Chị dâu ba Trần: "Vậy em dâu sáu không phải làm gì à?" Khương Điềm Điềm: "Công việc trong nhà đã được phân công rõ ràng, chị dâu năm đồng ý giúp đỡ em, là chuyện riêng của hai người bọn em!"

Ghen ty vì chị dâu năm quá tốt với em?" Khương Điềm Điềm đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.

Thế nhưng, đồ đã rơi xuống đất, chắc chắn Khương Điềm Điềm sẽ không nhặt lên ăn tiếp. Cô lại gắp một miếng cải trắng, ăn xong, ùm...

Bà Trần giải quyết dứt khoát, cả nhà lặng yên không một tiếng động, nhẹ nhàng ngồi xuống. Đối mặt với bữa tối thần kỳ như vậy, mọi người đều tỏ vẻ chúng tôi chỉ muốn ăn món chính. Khương Điềm Điềm nhìn hai món ăn trên bàn, chủ động nhấc đũa: "Con nếm thử xem." Trần Thanh Phong vươn tay muốn ngăn cản, lập tức bị Bà Trần nắm chặt chân, vặn vẹo, Trần Thanh Phong: "Haizzz." Khương Điềm Điềm vừa mới gắp được miếng sơn tra, 'xoạch' một tiếng rớt xuống đất, cô đau lòng nói: "Trời ơi, lãng phí quá."

Bà Trần trầm mặc một chút rồi nói: "Mọi người mau ăn đi, hôm nay sẽ không chia cơm."

Bà Trần chướng mắt cô con dâu thứ ba này nhất, không biết tại sao lúc đầu mình lại chọn thứ người như vậy.

"Hương vị quá tuyệt vời."

Chị dâu ba Trần tức đến nỗi đỏ bừng mặt, muốn mắng mấy câu cho hả dạ, nhưng lại sợ chọc giận cha mẹ chồng, chỉ có thể uỷ khuất hai mắt rưng rưng, lẩm bẩm: "Dựa vào đâu chứ?"

Cả nhà ngồi ăn cơm, yên tĩnh như gà mổ thóc. Tuy có hơi khó ăn nhưng cũng không quá kinh khủng, hương vị mang theo một cảm giác khác lạ. Cũng may, mọi người đều ngồi ăn rất "bình tĩnh".

Chính vì "ông hoàng nịnh nọt này mà bọn họ phải ăn những thứ kỳ lạ như vậy.

Bà Trần: "..." Bà quăng một mắt tử vong về phía con trai nhà mình.

Bà lạnh lùng nói: "Dựa vào đâu? Dựa vào sự tình nguyện của vợ thằng năm! Vừa rồi chị không nghe Tiểu Mạch nói sao? Nếu có người đồng ý làm việc thay thì chị cũng có thể không làm gì. Nhưng nếu không có ai thèm giúp đỡ, thì chị hãy ngoan ngoãn làm việc cho tôi. Đừng để tôi phải xử lý mấy chuyện vô bổ này. Được rồi, tất cả đều ngồi xuống ăn cơm."

Từ trước đến giờ mọi người đều sợ mình bị chia ít cơm, nhưng hôm nay lại sợ mình được chia phần nhiều. Bà Trần cảm thấy như vậy thật sự không ổn, đành bỏ qua việc chia thức ăn: "Nào, cả nhà nếm thử đi."

Trần Thanh Phong chủ động bắt đầu dùng bữa.

Đây chính là món ăn vợ mình nấu, dù không nuốt trôi cũng phải khen ngon.

Thời buổi này cái gì cũng quý hiếm, rớt như vậy thật đáng tiếc!

Khương Điềm Điềm phát biểu cảm nhận: "Con nghĩ rằng, mặc dù không ngon nhức nách nhưng vẫn có thể ăn được."

Tuy nhiên, cũng không quá khó ăn.

Hương vị có hơi kỳ lại.

Ăn xong một bữa cơm, Bà Trần kinh ngạc phát hiện ra, thức ăn thừa từ buổi sáng và buổi trưa đủ cho bữa tối, chỉ cần nấu thêm một món chính nữa là được.

Bà Trần: "..."

Bà nhìn đống thức ăn thừa, lặng lẽ nói: "Nếu sau này thiếu thốn lương thực, mẹ sẽ để cho vợ thằng sáu nấu cơm tiếp."

Người nhà họ Trần: "..."

Cảm giác như đang có người bóp gáy, túm chặt lấy số phận của chúng ta vậy.

Khương Điềm Điềm đã quen với việc ăn cơm trong căn tin của trường học, chẳng biết nấu nướng gì. Mặc dù hương vị không thơm ngon tuyệt vời như cô tưởng tượng, nhưng nếu nói nó khó ăn đến mức không thể nuốt xuống thì thật sự đã quá lời. Cô cảm thấy đó chính là lời chê bai cực kỳ khó nghe.

Chắn chắn không dở tệ đến mức ấy.

Suy cho cùng, ở thời đại thiếu muối, thiếu dầu, thiếu gia vị này, bất kể người nào thì cũng chỉ nấu được một đĩa thức ăn như vậy thôi. Hơn nữa, không phải ai cũng là Tô Tiểu Mạch, sau khi trọng sinh còn có thêm năng lực 'hack' mọi vấn đề.

Còn đối với mấy bà chị dâu khác, Khương Điềm Điềm cảm thấy tài nấu nướng của bọn họ cũng chỉ ở mức bình thường thôi, hương vị cũng chẳng ngon hơn 'món soup tổng hợp của cô là mấy. Có điều, mặc dù suy nghĩ của cô không hề sai, nhưng mọi người lại không nghĩ như vậy. Bọn họ đều cho rằng đồ cô nấu rất khó ăn.

Ai cũng biết xà phòng quý giá như thế nào, nhưng lại không hề biết trong nhà mình có người biết cách làm ra xà phòng. Càng nhìn Khương Điềm Điềm, ánh mắt của cả nhà lại càng ngỡ ngàng.

Tất cả mọi người đều nhìn Khương Điềm Điềm bằng ánh mắt ngây dại. Một lúc lâu sau, ánh mắt ngây dại ấy đã biến thành ngọn lửa nóng rực.

Tô Tiểu Mạch nhướng mày, nói: "Cho nên mới nói, trong chuyện này thì em dâu sáu rất thiệt thòi."

Mọi người đều sửng sốt, mông lung nhìn Tô Tiểu Mach.

"Trời đất ơi!"

"Con mẹ nó! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Tô Tiểu Mạch.

Tô Tiểu Mạch: "Mấy đứa các con mau đi chơi đi."

Cô thực sự không muốn để cho tụi nhỏ nghe được chuyện này. Người lớn còn có thể kiểm soát lời ăn tiếng nói của mình, nhưng trẻ con thì đâu thể phân biệt được chuyện này có nên nói ra khỏi miệng hay không?

Bà Trần: "Đi đi, mau đi đi, ra ngoài nhặt củi cho bà. Nếu bà phát hiện ra đứa nào dám nghe lén thì tối nay đừng có mà ăn cơm."

Tụi nhỏ nhanh như chớp biến mất ở trong sân, bởi vì ăn cơm rất chi là quan trọng, không thể vì một phút nghe lén mà khiến cả đêm phải nhịn đói được.

Tô Tiểu Mạch: "Con không muốn cả nhà hiểu lầm em dâu sáu, nghĩ rằng em ấy lười biếng. Chuyện này thực chất là con chủ động nói ra." יי Bà Trần: "Con nói thử xem."

Hai mắt của Tô Tiểu Mạch chớp loé, cô nói: "Em dâu sáu đồng ý viết cho con công thức làm xà phòng, còn con giúp em ấy nấu cơm." "Cái gì?"

Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt, không thể tin được mà nhìn Tô Tiểu Mạch.

Tô Tiểu Mạch nhẹ giọng hơn một chút: "Điềm Điềm biết cách làm xà phòng, em ấy cho con công thức."

Dừng một chút, cô lại nói: "Không phải vô duyên vô cớ mà con giúp em dâu sáu làm việc. Chúng con có trao đổi."

Tô Tiểu Mạch gật đầu thật mạnh: "Con có thể."

Bà Trần nhìn cô một cái, trả lời: "Các con cứ bàn bạc với nhau thật tốt là được."

"Mẹ, sau này đến phiên của em dâu sáu thì cứ giao cho con." Tô Tiểu Mạch kiên định nói.

Không chỉ không quen với hương vị, mà trong lòng bọn họ còn có cảm giác bài xích. Đây hiển nhiên chính là "tổn thương nhân đôi".

Bọn họ thấy khó ăn, hơn nữa còn cảm thấy kinh hãi, bởi vì họ chưa từng ăn loại soup này, hoàn toàn không quen miệng.

Chị dâu hai Trần và một vài người nhanh chóng phản ứng lại. Nấu cơm ai mà không biết chứ! Dựa vào đâu mà Tô Tiểu Mạch có thể dùng chuyện này để đổi lấy công thức làm xà phòng! Nếu chỉ cần nấu cơm mà biết được công thức thì bọn họ cũng có thể mà!

"Chị..." Vừa mới nói được một chữ đã bị cắt ngang.

Lần này là kế toán Trần mở miệng.

"Công thức làm xà phòng, con thật sự biết sao?" Kế toán Trần nghiêm túc nhìn về phía con dâu út. Mọi chuyện trong gia đình, bình thường đều do Bà Trần quán xuyến, ông rất hiếm khi mở miệng xen vào. Nhưng chuyện lớn như vậy, ông không thể nào mặc kệ được.

Khương Điềm Điềm thành thật đáp: "Con có công thức, nhưng mà con không biết có thể làm ra xà phòng hay không."

Thấy ánh mắt của mọi người có chút mê mang, Khương Điềm Điềm liền giải thích: "Thực ra, ý của con là, quả thật con biết rõ công thức và tỉ lệ, nhưng từ trước đến giờ chưa từng làm thử, nên cũng không biết có thể thành công hay không, thành quả sẽ có hình dáng gì. Con không thể đảm bảo rằng sản phẩm được tạo ra sẽ giống với xà phòng bán ở Cung Tiêu Xã và nó có thể dùng được. Trước khi chạm tới thành công, nhất định sẽ phải trải qua vô số lần thử nghiệm. Hơn nữa, cho dù có thành công thì xà phòng cũng luôn là thứ đáng giá. Con rất ít khi ra ngoài, cũng chưa bao giờ mua xà phòng, cho nên cũng không biết xà phòng tự chế có rẻ hơn được chút nào hay không. Bởi vì các nhà máy xà phòng luôn có nguồn hàng được nhập với quy mô lớn, không giống với nguồn nguyên liệu của con."

Khương Điềm Điềm giải thích rành mạch như vậy, cả nhà liền hiểu.

Kế toán Trần trầm ngâm suy nghĩ, hỏi: "Con thật sự muốn đưa ra công thức sao?"

Khương Điềm Điềm liền gật đầu: "Tại sao lại không muốn? Nhưng mọi người đừng bắt con phải làm."

Kế toán Trần: "..."

Cô gái ngốc nghếch gì thế này!

Kế toán Trần đưa mắt nhìn thẳng con trai út nhà mình, cảm thấy thằng nhóc này cả đời chỉ làm được một chuyện đúng đắn duy nhất, đó chính là cưới được một cô vợ như vậy.

Ông ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Vợ thằng năm, vợ thằng sáu, cha biết vừa rồi các con đã bàn bạc xong, thế nhưng lão già này vẫn mặt dày muốn bàn bạc thêm một chút. Các con xem, chuyện này có thể thực hiện không? Vợ thằng sáu cho mọi người trong nhà biết công thức xà phòng, có được hay không? Đương nhiên, vợ thằng năm không cần phải nấu cơm giúp vợ thẳng sáu. Vẫn là bốn chị em các con luân phiên nhau, vợ thằng sáu không cần nấu cơm."

Khương Điềm Điềm: "Như vậy sao được! Con cũng không..."

"Em không cần nấu!" Mấy cô con dâu nhà họ Trần đồng thanh lên tiếng.

Khương Điềm Điềm: "..."

Các chị ấy có vẻ rất có hứng thú đối với xà phòng thì phải?

Nhưng lại cực kỳ không có hứng thú với việc cô nấu com!

Có phải như thế không? Các chị nói đi!

Khương Điềm Điềm nhìn bọn họ bằng ánh mắt khiển trách.

"Vợ Tiểu Lục, việc nhà không thể so sánh nổi với cách làm xà phòng của con." Bà Trần nói một câu thấm thía, Khương Điềm Điềm đỏ mặt.

Trời đất!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, hỏi: "Vậy nếu không thành công thì sao?"

Kế toán Trần rất quyết đoán: "Không sao cả, cho dù có làm ra thành phẩm hay không, thì quyết định này cũng thay đổi."

Khương Điềm Điềm: "Vậy thì... Con sẽ cho gà ăn, con là cao thủ nuôi gà đấy."

Bà Trần: "..." Con cũng nói con là cao thủ nấu cơm! Kết quả lại ra nông nỗi này. Nhưng nghĩ lại thì hai con gà lúc trước Khương Điềm Điềm nuôi đẻ trứng khá to, bà liền gật đầu: "Được."

Khương Điềm Điềm lập tức cong mắt cười, thật ra cô có thể ngồi chơi xơi nước không làm gì cả.

Có thể lười biếng, ai mà muốn làm việc chứ!

Cũng giống như khi đã có rất nhiều tiền, đâu ai muốn ra ngoài kiếm thêm tiền nữa!

Chẳng lẽ còn vì tình yêu, nhiệt huyết và lý tưởng sao? Ngại quá, chú cá ươn này không có được suy nghĩ đó.

Thế nhưng, cô vẫn là một thành viên trong nhà, nếu lười biếng quá mức thì cũng chẳng có gì hay ho. Cho nên Khương Điềm Điềm liền tìm cho mình một công việc vô cùng nhẹ nhàng đó là cho gà ăn. - Cô có thể làm được!

"Bất kỳ thời điểm nào thì công thức làm xà phòng cũng là bảo bối. Tuy chúng ta đều là người một nhà, nhưng dù sao đây cũng là bí kíp riêng của vợ Tiểu Lục. Nếu con bé không nói ra thì cũng chẳng ai biết được. Còn nếu vợ Tiểu Lục có thể nói ra, thì thật sự rất biết suy nghĩ cho gia đình. Từ nhà ở đến công thức xà phòng, mặc dù con bé là người bước chân vào nhà chúng ta muộn nhất, nhưng lại là người đánh đổi nhiều nhất. Có đôi lời, tuy rằng cha không nói, nhưng trong lòng các con nên hiểu rõ. Trong cuộc sống, người làm anh, làm chị như các con nên giúp đỡ Điềm Điềm nhiều hơn, đừng có mà vô duyên vô cớ bắt nạt con bé. Nếu để cha biết mấy đứa nói này nói kia sau lưng vợ thằng sáu, thì nhà họ Trần chúng ta cũng không cần đến loại con dâu vong ân bội nghĩa như vậy."

Kế toán Trần nói chuyện không giống Bà Trần, lời lẽ sắc bén lại nhanh gọn. Tuy thái độ của ông thong thả ung dung, nhưng khi nói chuyện thì luôn nhìn thẳng vào đối phương, cực kỳ nghiêm túc.

Mấy cô con dâu nhà họ Trần lập tức đáp: "Chúng con hiểu mà."

Kế toán Trần nói tiếp: "Cha nghĩ như này, vợ Tiểu Lục đưa ra công thức, chúng ta sẽ đi mua nguyên liệu, sau đó thí nghiệm qua vài lần. Nếu thật sự có thể làm ra xà phòng, có lẽ sau này sẽ trở thành một kỹ năng để an cư lạc nghiệp. Sau khi thành công làm ra sản phẩm, mỗi nhà các con cử ra một người để học cách làm. Nhưng cha cũng phải dặn trước, chuyện này chỉ có người nhà họ Trần chúng ta được biết. Nếu ai dám để lộ ra bên ngoài dù chỉ một chút tin tức, thì coi như nhà mình không có người này."

Khương Điềm Điềm: "!!!"

Có cần phải nghiêm túc như vậy không?

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, thấy vẻ mặt của mọi người đều là "nghiêm túc và thận trọng", sau đó lại mang theo chút phấn khích và mừng rỡ.

Khương Điềm Điềm: "..."

Nhưng ngay sau đó cô đã nhận ra rằng, có lẽ theo quan điểm của bọn họ thì công thức xà phòng là rất quý hiếm. Có điều đâu ai ngờ rằng, rất nhiều, rất nhiều năm sau, công thức này lại tràn lan trên mạng Internet.

"Tiểu Lục, lát nữa hãy đi mua nguyên liệu về cho vợ con làm thử."

Khương Điềm Điềm giơ tay lên, nhẹ nhàng nói: "Con xin phép được thay đổi người."

Người nhà họ Trần: "Hả?"

Khương Điềm Điềm suy nghĩ một chút rồi nói: "Con có thể làm công tác hỗ trợ, nhưng nếu bảo con làm chính thì con không gánh nổi đâu ạ!" Cô chỉ vào mình: "Con không phải một người khéo tay."

Kế toán Trần: "Vậy để vợ thằng năm làm, con hỗ trợ, được không?"

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Được ạ."

Kế toán Trần liếc nhìn những người khác, nói: "Mấy đứa cũng đừng lo lắng. Chờ đến khi làm thử thành công, mỗi nhà sẽ cử ra một người để học cách làm." "Vâng!"

Bà Trần: "Tiểu Lục, lúc nào đi lên công xã nhớ dặn chị con một tiếng, bảo nó chú ý tới vải bông, nếu có thì phải mua ngay một ít. Mấy nữa đến mùa thu sẽ may áo khoác bông cho vợ con."

Trần Thanh Phong: "Dạ."

Bữa trưa hôm nay, ai cũng mang một tâm tư riêng.

Tuy nhiên dù tâm trạng của mỗi người khác nhau, nhưng có một điểm chung - đó chính là vui vẻ. Không vui sao được! Chuyện này lớn như vậy cơ mà!

Trần Thanh Phong dắt Khương Điềm Điềm vào phòng, nói: "Trước giờ em đâu có ý muốn trao đổi với chị dâu năm."

Khương Điềm Điềm giống như người không xương nằm trên giường đất, đáp: "Đúng thế, chị ấy làm việc thay em, cũng có chút không thích hợp! Nhưng nếu em chỉ nói với chị ấy mà không nói cho mọi người trong nhà biết thì lại càng không thích hợp."

Cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, bảo: "Nào, chúng ta cùng nằm xuống nghỉ ngơi một lát." Trần Thanh Phong cũng không sôi nổi như mọi ngày, ngược lại còn có chút an tĩnh.

Khương Điềm Điềm nghiêng mắt hỏi: "Sao vậy?" Trần Thanh Phong áy náy: "Anh chỉ cảm thấy, từ khi ở bên anh, em luôn phải đánh đổi không ngừng." Anh cúi đầu nhìn cô, nói: "Anh cảm thấy cả nhà đều lợi dụng em."

Khương Điềm Điềm thở dài một tiếng, hỏi: "Anh nghĩ em đang phải chịu thiệt sao?"

Trần Thanh Phong gật đầu: "Đúng vậy, anh cảm thấy em rất thiệt thòi! Anh muốn đối xử thật tốt với em, nhưng rồi lại phát hiện ra dường như mình vẫn luôn lợi dụng của em. Gia đình anh đã nhận quá nhiều từ em."

Anh vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Điềm Điềm, nói: "Sớm biết như vậy, lúc trước anh đến ở rể nhà em cho rồi."

Khương Điềm Điềm ngồi dậy, chọc ngón tay lên mặt chồng mình, hỏi: "Anh đoán xem, điều em muốn là gì?"

Trần Thanh Phong chớp chớp mắt.

Khương Điềm Điềm tiếp tục chọc anh: "Em muốn gì?"

"Muốn anh!" Trần Thanh Phong kiêu ngạo mở miệng.

Khương Điềm Điềm: "Ôi trời!"

Cô chọc mạnh: "Anh đừng tự luyến như vậy nữa, được không?! Nói suy nghĩ của anh đi."

Trần Thanh Phong: "Không cần làm việc, được ăn no bụng."

Khương Điềm Điềm búng tay một cái, cười hì hì: "Chính xác!"

Cô nói: "Mục tiêu của em chính là điều này! Dù sao thì em cũng chẳng dùng đến công thức điều chế xà phòng, chi bằng nói ra cho mọi người cùng biết! Anh chỉ thấy em tiết lộ công thức, nhưng lại không nhìn thấy những lợi ích về sau! Chỉ cần người trong nhà có thể nhuần nhuyễn và thành thạo điều chế ra xà phòng, em tin chị dâu năm sẽ bán được chúng. Chị ấy bán hàng kiếm lời, đồng nghĩa với việc đem tiền về cho cả nhà tiêu xài. Chúng ta có thể ăn ké uống ké của chị Tiểu Mạch, không phải rất tốt sao! Chẳng lẽ anh muốn ngay cả một bữa cơm chúng ta cũng không thể ăn no? Hơn nữa, anh xem, đến cả nấu cơm em cũng không cần làm."

Nói đến chuyện này, cô phồng má lên, hỏi: "Trần Thanh Phong, anh nói xem, cơm em nấu thật sự không thể ăn sao?"

Rõ ràng cũng không đến nỗi mà.

Sao cả nhà lại ghét bỏ như vậy chứ.

Khương Điềm Điềm chu miệng, nói: "Cả nhà đều chê cơm em nấu."

Trần Thanh Phong lập tức an ủi: "Anh đâu có chê! Em ngoan ngoãn tốt bụng như vậy, sao anh có thể ghét bỏ em! Cho dù em đem một cục phân bỏ vào nồi cho anh ăn, nhất định anh sẽ không từ chối! Không phải cả nhà chê em nấu dở, chẳng qua là họ không quen ăn theo kiểu tổng hợp này thôi."

Khương Điềm Điềm mếu máo.

Trần Thanh Phong bắt đầu mắng chửi người trong nhà: "Bọn họ chẳng có chút kiến thức nào cả."

Khương Điềm Điềm bật cười.

Cô lém lỉnh nói: "Anh chờ một chút, em ra mở cửa, sau đó anh nói lớn tiếng hơn nữa nha!"

Trần Thanh Phong vươn tay giữ chặt lấy Khương Điềm Điềm, nói: "Vợ yêu! Em không thể gài bẫy anh như vậy!"

Khương Điềm Điềm lại cười giòn khanh khách.

Cô véo nhẹ tai Trần Thanh Phong, nói: "Như này mới đúng là anh! Đừng có bày ra vẻ mặt thâm trầm trước mặt em! Chẳng giống anh chút nào."

Trần Thanh Phong lúc này mới nhận ra, cũng đúng thôi, không quan trọng là trao đổi đồ vật giá trị thế nào, quan trọng là mình có nhận được thứ mình muốn hay không. Chỉ cần Điềm Điềm của anh cảm thấy phù hợp, thì sẽ chẳng có gì để nói.

Mặc dù người nhà họ Trần đều cho rằng Khương Điềm Điềm là một cô gái có tấm lòng bồ tát.

Nhưng Trần Thanh Phong lại cảm thấy, tâm tư của Điềm Điềm nhà anh rõ ràng như ban ngày.

Khương Điềm Điềm: "Lát nữa em sẽ viết ra những nguyên liệu cần thiết và phương pháp điều chế xà phòng. Nhưng em chưa bao giờ thực hiện công việc này."

Cũng không thể nói là chưa từng làm, thực ra có thể coi như đã làm thử. Trước đây cô đã đi đến phòng thí nghiệm cùng các bạn học, nhưng cô không làm đến bước cuối cùng. Cho nên, cũng có thể coi như chưa từng điều chế.

"À đúng rồi, anh nhớ tìm giấy bút cho em đấy!" Trần Thanh Phong: "Chiều nay anh sẽ đi tới đại đội hút đầy mực vào bút máy cho em."

Anh cười gian xảo: "Có thể chiếm tiện nghi thì phải chiếm ngay lập tức."

Khương Điềm Điềm: "Hì hì, anh thật thông minh."

Quả nhiên, Trần Thanh Phong cầm bút máy đi tới văn phòng đại đội hút đầy mực, kế toán Trần nhìn anh chằm chằm, không thèm nói năng gì.

Trần Thanh Phong vui vẻ rời đi. Từ khi nghỉ học, cho dù trong nhà thiếu tiền để mua đồ ăn thì anh cũng không bán cây bút này đi. Đương nhiên, Trần Thanh Phong cũng chẳng mấy khi dùng đến bút máy.

Nhưng dù như vậy, anh vẫn rất trân quý cây bút máy này.

Cả buổi chiều Khương Điềm Điềm chẳng có việc gì để làm, thấy Trần Thanh Phong trở về liền ngoan ngoãn viết ra những nguyên liệu cần thiết và chi tiết các bước làm.

Bởi vì cô phải vừa nghĩ vừa viết nên cũng không nhanh lắm. Nhưng Bà Trần vẫn khen đi khen lại: "Chữ viết của Điềm Điềm nhà chúng ta chẳng khác gì chữ của Trạng Nguyên đâu."

Một lần, khi Khương Điềm Điềm đưa giấy chuyển nhượng cho bà, Bà Trần đã phát hiện ra, chữ viết của cô bé này thực sự rất đẹp. Bà quen biết rất nhiều người có học, ngay cả chồng bà cũng là người thuộc tầng lớp trí thức, nhưng chữ viết không thể nào đẹp bằng Điềm Điềm.

Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm, hỏi: "Chữ viết của con còn đẹp hơn chữ của anh Tiểu Phong sao ạ?"

Bà Trần trừng mắt: "Đâu chỉ đẹp hơn chữ nó, còn đẹp hơn cả chữ của cha con nữa."

Khương Điềm Điềm bật cười, nói: "Anh Tiểu Phong, anh cần phải học hỏi em." Trần Thanh Phong: "Học học học! Em nói cái gì anh cũng học theo hết!"

Khương Điềm Điềm cười tươi rói: "Được rồi. Anh đi chuẩn bị nguyên liệu đi."

Trần Thanh Phong cúi đầu nhìn lướt qua tờ giấy, lẩm bẩm: "Có một số thứ hình như rất khó tìm.

Bà Trần: "Nếu dễ tìm thì ai cũng có thể làm xà phòng rồi."

Trần Thanh Phong: "Cũng đúng nhỉ."

Thật ra Bà Trần chưa nghĩ đến chuyện kiếm tiền. Việc đầu tiên bà nghĩ đến chính là: Nếu đã biết được cách làm xà phòng thì ngày lễ ngày tết có thể tiết kiệm được đôi chút. Ngoài ra, nếu gặp phải tình huống khó khăn, cũng có thể dựa vào cách này để đổi lấy một ít tiền.

Nhận được công thức, tuy một chữ bẻ đôi cũng không biết nhưng Bà Trần vẫn rất vui vẻ gấp tờ giấy lại một cách thật cẩn thận, cất kỹ vào trong túi.

Bà nói: "Con chờ mẹ một chút."

Bà Trần cũng không dám mang theo công thức bên mình. Ngược lại còn nghiêm túc cất vào trong ngăn tủ rồi khoá lại.

Sau đó, bà lấy ra một bịch bánh gạo nếp, rón rén nhẹ nhàng đi tới phòng của Khương Điềm Điềm, nói nhỏ: "Điềm nha đầu, cho con chút đồ ăn vặt này." Khương Điềm Điềm: "!!!"

Cô mừng rỡ đáp: "Cảm ơn mẹ."

Trái tim của Bà Trần thật sự đau như cắt! Đây chính thứ tốt mà con gái đã lén mang về tặng bà. Nhưng không sao! Đưa cho Điềm Điềm thì rất đáng giá!

Bà dặn dò: "Con khẽ khẽ một chút, đừng để người khác biết được."

Khương Điềm Điềm lập tức gật đầu, đưa tay ra hiệu "khoá miệng", sau đó nhỏ giọng nói: "Con sẽ ăn một cách bí mật."

Bà Trần đột nhiên ném một ánh mắt hình viên đạn lên người Trần Thanh Phong, buông lời cảnh cáo: "Mày đừng có mà giành đồ ăn của Điềm Điềm! Mẹ cho riêng con bé, chứ không phải cho cả hai vợ chồng! Đừng để mẹ phải nóng tính!"

Trần Thanh Phong: "... Vâng!"

Khương Điềm Điềm giống như một chú thỏ con chạy đến bên ngăn tủ, đem bịch bánh gạo nếp giấu vào bên trong: "Hì hì."

Cô sung sướng cười tít cả mắt, vui vẻ nói với Bà Trần: "Mẹ, con biết mẹ luôn thương con nhất mà! Sau này con kiếm được tiền, nhất định sẽ đãi mẹ ăn những thứ nhất!" ngon Bà Trần chỉ có một cô con gái, may mắn là Trần Hồng cũng được mẹ chồng hết mực cưng chiều.

Từ nhỏ bà đã là một người thẳng thắn hiên ngang, trong nhà ngoài ngõ lừng lẫy tiếng tăm, cá tính ương ngạnh. Mấy cô con dâu cũng không xem bà như mẹ ruột mà nhào vào làm nũng.

Đương nhiên, hiện tại cũng chẳng có người nào làm nung.

Cuộc sống vốn đã rất vất vả, công việc hàng ngày bề bộn ngập đầu, nũng nịu để làm gì?

Cho nên, một cô gái mềm yếu như Khương Điềm Điềm, Bà Trần cũng chưa từng tiếp xúc qua! Tuy chưa từng gặp qua nhưng Bà Trần lại rất thích bộ dáng này!

Bà híp mắt, tươi cười nói: "Mẹ đâu cần con phải kiếm tiền. Toàn bộ bí kíp để kiếm tiền đã tiết lộ hết cho nhà họ Trần, cả nhà mình đối xử với con tốt hơn một chút cũng là điều đương nhiên."

Bà Trần: "Tiểu Lục Tử, ngày mai con đi lên trấn nhớ mua cho vợ một ít đồ ăn vặt."

Bà móc ra một đồng tiền, đưa cho Trần Thanh Phong: có mà tham lam."

Trần Thanh Phong đau khổ: "Trời ơi, không phải chứ... Mẹ! Mẹ nghĩ con là người như vậy sao? Rõ ràng con là một thanh niên rất tốt."

Bà Trần: "Hừ, bớt đi mày."

Điều cần nói ở đây là: kế hoạch bỗng nhiên có chút thay đổi. Trần Thanh Phong đang định đi tới chợ đen trong trấn đề tìm kiếm nguyên liệu. Nhưng người còn chưa đi thì chồng của Trần Hồng đã từ trong trấn chạy tới.

Trời sẩm tối hắn mới đến. Lúc này cả nhà họ Trần đã ăn tối xong. Vì chuyện điều chế xà phòng mà trong nhà tràn ngập không khí vui vẻ. Ngay lúc này, chồng của Trần Hồng đạp xe vào sân.

Bà Trần: "Hử? Con rể, sao con lại tới đây?

Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

Bà lập tức cảm thấy lo lắng.

Con gái và con rể đều phải đi làm, ngày thường nếu không có việc gì thì rất ít về ngoại.

Chưa kể, bà thông gia còn đang nằm trong bệnh viện.

Chồng của Trần Hồng rất vội, đạp xe suốt một đoạn đường dài không hề dừng lại, vất vả lắm mới tới nơi, thở dốc một lát rồi đáp: "Trong nhà không có việc gì."

Hắn cầm chén lên, múc một chén nước uống.

Bà Trần: "Này, con mau nói thật đi."

Không có việc gì... sao đang yên đang lành lại phi như bay về nhà?

Con rể Trần uống nước xong, cười nói: "Có thể cho con mượn Tiểu Lục mấy ngày được không?"

"Cái gì?"

Tất cả mọi người đều ngơ ra.

Trần Thanh Phong nhướng mày: "Chuyện gì thế?"

Con rể Trần cười xoà: "Nhà máy của anh đang cần một số người đi công tác ở địa phương khác, muốn tìm người biết viết chữ và biết tính toán, còn phải thông minh, nhanh nhẹn để làm chân chạy việc. Chuyến công tác này tầm nửa tháng, nhiều lắm cũng không quá một tháng. Được bao ăn bao ở, được trả công 30 đồng. Ngay lập tức anh liền nghĩ đến Tiểu Lục, nên mới cấp tốc trở về báo tin. Em thấy thế nào? Có muốn đi không?"

Tuy hỏi câu này nhưng trong lòng hắn biết rõ, nếu mà không đi thật đúng là kẻ ngốc.

Trần Thanh Phong: "Đi đâu thế anh?"

Con rể Trần cũng hiểu rõ tính cẩn thận của cậu em vợ, hắn nói: "Miền nam. Không phải hai tháng nữa sẽ đến Lễ Quốc khánh sao? Hàng năm nhà máy đều muốn tổ chức một hoạt động nhân ái, năm nay cũng không ngoại lệ. Vài ngày trước, người ta đồn rằng miền nam đang gặp hạn hán, phải ra ngoài bắc mua lương thực. Lãnh đạo nhà máy sợ miền nam không mua được gì. Hơn nữa, mọi người đang đổ xô đi mua lương thực trước ngày Quốc khánh, nói không chừng mấy người miền nam còn không mua được hàng chất lượng tốt. Cho nên nhà máy của anh quyết định xuất phát trước."

"Rất có ý nghĩa." Kế toán Trần gật đầu.

"Có 5 người trong bộ phận tiêu thụ của nhà máy, lần này sẽ chia đều đến 5 thành phố. Vốn dĩ đã bàn bạc xong xuôi, nhưng không may chiều hôm qua có một người bị gãy chân do ngã xe, liền thiếu mất một nhân lực. Tổ trưởng Lý của bộ phận tiêu thụ rất khôn ngoan, ông ta lập tức nhận ra đây là một cơ hội tốt, liền nhét con trai mình vào vị trí đó, nói là tạm thời thay thế. Có điều, tuy rằng con trai của ông ta đã học hết sơ trung nhưng lại chưa bao giờ đi xa, thằng nhóc đó rất nhát gan, cả nhà ông ta cũng thấy không yên tâm. Muốn tìm một người thông minh, biết viết chữ, biết tính toán, không muốn bị lừa. Con trai của ông ta đang làm cùng bộ phận an ninh với con, quan hệ của hai bên cũng không tồi. Khi hắn nhắc tới chuyện muộn phiền này, con liền nghĩ ngay đến Tiểu Lục Tu."

"Tiểu Lục, con con trai út. thấy sao?" Kế toán Trần nhìn về phía Tuy rằng đây là một chuyện rất tốt, nhưng kế toán Trần cũng không dám khẳng định con trai mình sẽ đồng ý. Đầu óc của thằng nhỏ này không giống với những người khác.

Trần Thanh Phong: "Con bàn bạc với vợ con một chút đã."

Thực ra anh cũng chẳng muốn giấu giếm gì, liền nói: "..."

"Dù sao cũng vừa mới kết hôn, con không muốn phải rời xa cô ấy."

Kế toán Trần: "Được, hai đứa cứ bàn bạc đi."

Ông lại tán gẫu cùng con rể: "Miền nam không có mưa nên không trồng được lương thực, mọi người trong trấn đều đang đồn thổi chuyện này sao?"

"Không phải đâu! Lương thực ở chợ đen đang leo giá, những thương nhân đều không muốn bán hàng. Nghe người ta nói, có người miền nam muốn mua lương thực. Từng nhóm người rủ nhau ra bắc, con nghĩ trong nam đang thực sự thiếu thốn."

Tô Tiểu Mạch ngồi một bên, mặt không biến sắc. Cô chính là "người mua lương thực" với chất giọng miền nam đó.

"Nếu lần này Tiểu Lục vào nam, nhân tiện cũng có thể quan sát tình hình." Kế toán Trần không muốn sản lượng lương thực của nông dân miền nam bị giảm sút! Mặc dù ông không trồng trọt cấy hái, nhưng từ nhỏ đã sống ở nông thôn, ông biết được nỗi khổ khi năng suất lương thực xuống thấp. Như thế thì cuộc sống sẽ rất khổ sở.

Bà Trần nhìn lướt qua mấy cô con dâu, nói: "Mấy đứa cũng về ngoại nói với cả nhà một câu, tích góp lấy một ít lương thực, người miền nam sẽ tới mua. Mặc dù khu vực của chúng ta ít mưa, nhưng cũng không đến nỗi đói khổ."

"Dạ vâng."

Mấy cô con dâu đều nghiêm túc trả lời.

Chỉ một lát sau, Trần Thanh Phong liền nắm tay Khương Điềm Điềm đi ra, anh nói: "Anh rể, em sẽ đi! Khi nào xuất phát?"

"Ngày kia! Nếu em đồng ý, ngày mai anh sẽ dẫn em tới gặp Tổ trưởng Lý."

Trần Thanh Phong: "Được!"

Bà Trần: "Vậy là tốt rồi. Con rể, đừng quay về nữa, cứ ở lại đây đến sáng mai. Buổi tối đạp xe không an toàn. Nhà máy con đã có người gãy chân rồi, chúng ta không thể bất cẩn được. Sáng mai con tiện thể dẫn Tiểu Lục lên trấn, gặp gỡ người ta."

Con rể Trần: "Vâng!"

Không ít người trong nhà họ Trần nhìn Trần Thanh Phong bằng ánh mắt ghen tỵ, âm thầm cảm thán anh gặp may.

Có điều, công việc này đổi cho người khác cũng chẳng ai đảm nhiệm được. Cho nên bọn họ cũng chỉ ghen tỵ một chút thôi, cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Mặt khác, Trần Thanh Phong vừa mới kết hôn chưa đầy một tháng đã phải đi xa, hơn nữa còn đi lâu như vậy, anh thực sự rất nhung nhớ cô vợ nhỏ bé của mình.

Hai người nằm cạnh nhau, tắt đèn tối thui, cũng không ai ngủ được, đành nói chuyện phiếm.

Trần Thanh Phong: "Anh đi chuyến này, em đưa hết tiền cho anh được không?"

Khương Điềm Điềm ừ một tiếng, đáp: "Được!"

"Địa phương của chúng ta nhỏ bé như vậy, cũng chẳng mua được gì! Anh sẽ xem xem bên ngoài có thứ gì có thể mua về hay không! Mặc dù tiền rất quan trọng, nhưng ở thời buổi này, dù tiền có quan trọng đến đâu thì cũng không có giá trị bằng phiếu. Anh sẽ tới thành phố lớn thử xem. יי Ở thời đại này, cô biết một chuyến đi xa sẽ vất vả cỡ nào, liền dặn dò: "Ra khỏi nhà thì nhớ cẩn thận một chút, mọi việc nên giữ ở trong lòng, đừng làm bậy."

Trần Thanh Phong bật cười: "Em nghĩ anh là thằng ngốc sao! Đương nhiên là anh biết điều này."

Anh thấp giọng: "Cũng không biết bên ngoài như thế nào, nhưng anh nhất định sẽ cẩn thận. Anh đâu nỡ để vợ anh cô đơn một mình."

Khương Điềm Điềm: "Chỉ giỏi mồm mép, tốt nhất là anh nên nhớ rõ những gì mình nói."

Trần Thanh Phong ôm cô: "Đương nhiên phải nhớ rõ."

Đêm nay, không chỉ có hai người bọn họ mất ngủ, mà những người khác cũng vậy. Mỗi phòng đều có suy nghĩ riêng.

Chị dâu hai Trần tràn đầy vui sướng và phấn khởi trong lòng. Cô không sợ gì cả, người khác không nắm chắc, nhưng cô thì luôn chắc chắn. Cô có nhiều con, lại là dâu trưởng, còn sinh được cháu đích tôn, nói thế nào thì cô cũng ngồi ở vị trí đầu tiên trong nhà họ Trần, nhất định sẽ không có chuyện không chỉ cho cô cách điều chế xà phòng.

Nếu cô có thể nắm được cách làm, nói không chừng sau này tay nghề sẽ tốt hơn mỗi ngày.

Cuộc sống tốt lành, chị dâu hai Trần phấn khích vô cùng!

Trái ngược với chị dâu hai Trần, chị dâu ba Trần lại có chút chột dạ thấp thỏm, cô ta giữ chặt lấy chồng mình, nói: "Nhà mình chỉ có ba đứa con gái, anh nói xem, em có được dạy cách làm xà phòng không?"

Thật ra cô ta không ghen tỵ với chuyện đi vào miền nam công tác. So với việc đi vào miền nam thì công thức làm xà phòng vẫn quan trọng hơn.

Hơn nữa, Trần Tiểu Lục đi vào miền nam, 30 đồng tiền công kia sẽ phải nộp vào quỹ chung, không đúng Sao?!

Cô ta chỉ sợ, phòng nhà mình sẽ không được dạy cách điều chế xà phòng.

Anh ba Trần lật người, nói: "Mẹ đã nói mỗi phòng sẽ cử ra một người. Sẽ không có chuyện bỏ qua chúng ta. Em đừng nghĩ nhiều nữa."

Nói xong liền quay người lại ngáy khò khò.

Chị dâu ba Trần: " Chỉ biết ngủ! Bực mình quá đi!"

Tâm trạng của chị dâu hai Trần và chị dâu ba Trần không giống nhau, còn chị dâu tư Trần cũng thiên về phía chị dâu hai Trần. Chỉ cần dạy cô cách làm, thì cô sẽ không hé răng nửa lời. Tuy nhiên, cao hứng thì vẫn là cao hứng. Chẳng ai trong nhà cảm thấy yên giấc đêm nay.

Bởi vì chuyện này còn chưa được quyết định rõ ràng, cho nên người nhà họ Trần cũng không dám công khai lộ liễu, tất cả đều chờ Trần Thanh Phong từ trong trấn trở về.

Ngoài thư giới thiệu của văn phòng đại đội thì còn có thư giới thiệu của con rể nhà họ Trần, điều này chứng tỏ anh là một người rất có uy tín.

Cũng vào lúc này đại đội trưởng mới biết được, nhà họ Trần lại có chuyện vui.

"Đi công tác xa như vậy, sau này có được giữ lại làm việc trong nhà máy không?"

Kế toán Trần lắc đầu: "Sao có thể chứ! Chỉ làm một thời gian ngắn thôi. Thực ra, tôi nghĩ Tiểu Lục ở nhà làm việc thì cũng chẳng có gì khác biệt, chi bằng để nó đi. Dù sao thì sức lao động nhà tôi cũng không thiếu."

Nói như vậy cũng không sai.

Đại đội trưởng và kế toán Trần đã làm việc với nhau trong nhiều năm, không chỉ thân thiết mà còn rất hiểu nhau.

Ông thấp giọng hỏi: "Lần này đi công tác, được trả nhiều không?"

Kế toán Trần giơ ra ba đầu ngón tay: "30, nhìn thì không ít, nhưng người đi xa như vậy, chúng tôi không thể nào không lo lắng. Số tiền này chẳng dễ gì mà kiếm được."

Ban đầu, đại đội trưởng còn giật mình vì con số 30 đồng. Nhưng sau khi nghe kế toán Trần nói liền gật đầu: "Cũng có lý."

"Đúng rồi, ông có biết gì không? Nghe nói người trong nam đều ra đây mua lương thực..." Kế toán Trần đề cập đến chuyện này. Nếu trong trấn đã được đồn thổi khắp nơi, thì bọn họ nói một câu cũng không sao.

Đại đội trưởng: "Tôi có nghe nói loáng thoáng qua.

Tôi đang cân nhắc, chờ thêm hai ngày nữa sẽ khuyên nhủ bà con, đừng tùy tiện bán lương thực. Lương thực một năm vẫn còn tốt chán, vẫn thích hợp để lưu trữ. Nếu người miền nam cứ mãi thiếu thốn, cứ mãi ra mua lương thực của chúng ta, không phải chúng ta cũng sẽ thiếu ăn sao? Vả lại, mùa màng của chúng ta năm nay cũng chẳng ra sao."

Kế toán Trần: "Đúng thế."

Nhắc tới chuyện này, tâm trạng của họ liền nặng nề hơn một chút.

Nhân dân, thiếu thứ gì cũng không thể thiếu thứ này! Thật là khó nghĩ.

Kế toán Trần đang nhọc lòng vì chuyện của đại đội, còn Trần Thanh Phong thì lại suôn sẻ ngoài tầm mong đợi. Vị Tổ trưởng Lý kia vừa tiếp xúc liền biết anh là người khôn khéo, lại còn có người giới thiệu, lập tức liền dặn dò ngày hôm sau khởi hành.

Tổ trưởng Lý là người khôn ngoan, nhưng con trai của ông ta lại là người khá đơn giản. Trần Thanh Phong chỉ cần bắt chuyện vài câu là có thể gây ấn tượng tốt với hắn ta.

Thực chất, tuy Tổ trưởng Lý đang gấp rút tìm người, nhưng không phải ai cũng dám dùng. Ngoài việc được anh rể tiến cử, thì cũng là vì tổ trưởng Lý là người quen cũ với cha chồng của Trần Hồng, quan hệ của hai người còn khá tốt.

Ông ấy đã chủ động đến tìm tổ trưởng Lý, bảo chứng cho Trần Thanh Phong.

Tổ trưởng Lý lúc này mới yên lòng.

Trần Thanh Phong biết ngay chuyện này không thể chỉ dựa vào mấy câu nói đơn giản của anh rể nhà mình mà thành.

Quả nhiên, còn có ông thông gia giúp đỡ.

Sau khi bàn bạc xong, Trần Thanh Phong lập tức trở về nhà chuẩn bị đồ đạc. Anh đi xa một chuyến, chắc chắn không thể đi người không được.

Bởi vì Trần Thanh Phong sắp đi xa, Bà Trần làm cho anh mấy hộp mỳ và hai cái bánh nướng to đùng. Mặc dù đã được bao ăn bao ở, nhưng người làm mẹ như bà vẫn không thể thấy yên tâm! Trần Thanh Phong cũng không khách sáo, mẹ đã cho, tất nhiên anh phải nhận.

Nhưng anh vẫn lén lút tiết lộ cho Khương Điềm Điềm một bí mật: "Tổ trưởng Lý đã đưa trước 30 đồng cho anh.

Khương Điềm Điềm trợn tròn mắt: "Anh không đem nộp sao!"

Trần Thanh Phong: "Trở về nói sau! Nếu gặp được thứ gì hay ho, chẳng lẽ anh lại không mua?"

Khương Điềm Điềm: "Nếu anh tiêu tiền hoang phí, em nghĩ mẹ sẽ không bỏ cho anh đâu...

qua יי Trần Thanh Phong tỏ ra chẳng hề hấn gì: "Có sao đâu. Anh là con trai của mẹ, bà ấy cũng không thể ăn thịt anh."

Đúng là lợn chết không sợ nước sôi.

"Chị cả đưa cho anh một trăm đồng."

Khương Điềm Điềm: "!!!"

Trần Thanh Phong: "Không phải cho anh tiêu! Chị ấy nói nếu trong nam có đồ vật gì hay ho thì mua về giúp chị ấy."

Khương Điềm Điềm: "Ồ!"

Trần Thanh Phong: "Chị dâu năm cho anh 130 đồng."

Khương Điềm Điềm: "!!!"

Trần Thanh Phong lại tiếp tục giải thích: "Chị ấy cũng nói như thế. Nếu có thứ gì tốt thì mua về. Mang về 120 đồng là được, dư lại mười đồng thì cho anh coi như tiền công!"

Khương Điềm Điềm: "..."

"Không ngờ rằng chị dâu năm còn nhiều tiền riêng như thế, chắc là tích góp được lúc đi bán bánh bao."

Khương Điềm Điềm: "Tiền thịt heo rừng cộng thêm 20 đồng mẹ cho chị ấy là hơn 50 đồng. Em đoán 130 đồng là toàn bộ số tiền chị dâu năm có trong tay."

Trần Thanh Phong: "Cho nên mới nói chị ấy rất quyết đoán!"

Dừng một chút, anh lại nói: "Còn nữa, mẹ cũng cho anh một trăm đồng."

Lúc này Khương Điềm Điềm đã không còn lời nào để nói, hoá ra cái gì bọn họ cũng muốn mua!

Khương Điềm Điềm chân thành cảm khái: "Bọn họ tìm gặp anh lúc nào vậy, sao em chẳng biết gì thế?"

Trần Thanh Phong: "Lén lút cả thôi! Không nghĩ tới đúng không?"

Khương Điềm Điềm: "..."

Trần Thanh Phong: "Ha ha, mấy nữa anh chỉ cần lột một tầng da ở giữa ra là chúng ta lại có tiền."

Đúng là xấu xa! Ngay cả người trong nhà cũng không buông tha.

Khương Điềm Điềm chọc tay lên mặt anh, nói: "Như thế là hư đấy!"

Trần Thanh Phong hớn hở: "Nhưng anh vẫn đối tốt với em mà?"

Khương Điềm Điềm: "Vậy em sẽ suy nghĩ lại."

Trần Thanh Phong níu kéo cô không buông: "Anh đối xử với em có tốt không? Em nói xem có tốt không?"

Hai người náo loạn cả lên, không lâu sau đó, liền biến thành 'cuộc chiến khác.

Nghĩ đến chuyện vừa mới kết hôn đã phải đi xa, Trần Thanh Phong lại cảm thấy mình thật sự rất hụt hẫng!

Anh vô cùng buồn bã.

Kiếm một chút "sủng ái", là sai sao?

Không sai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận