Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 74

Chương 74Chương 74
Mùa xuân ở miền nam quả nhiên không giống với mùa xuân ở miền bắc. Thời tiết tháng tư ở miền bắc còn miễn cưỡng ấm áp một chút, mà cũng chỉ một chút thôi. Nhưng mà tháng tư ở Thượng Hải, hơn phân nửa mọi người đều đã mặc váy ra đường được rồi.
Mà sắp tới là đến ngày lễ Quốc Tế Lao Động, là một ngày lễ quan trọng, thêm nữa đây lại là năm đầu tiên khôi phục lại việc học đại học.
Cho nên để chào mừng tân sinh viên, các trường đại học tính toán sẽ tổ chức lễ Quốc Tế Lao Động ở trường cho các sinh viên tham dự, nhằm để cho các tân sinh viên chào hỏi lẫn nhau.
Hai ngày cuối cùng của tháng tư, trường học sẽ triển khai tổ chức đại hội thể thao mừng lễ, mừng xuân.
Tin tức này được thông báo vào tháng tư, mà Trần Thanh Phong làm lớp trưởng nên cũng sẽ đảm nhiệm vận động các bạn tham gia, đây là lần đầu tiên anh được tham gia mấy hoạt động như thế này.
Có điều Trân Thanh Phong cũng không vì vậy mà lúng túng. Ngược lại với suy nghĩ của nhiều người thì bản thân anh lại rất hưng phấn. bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ
Trân Thanh Phong đã lâu rồi chưa được tham gia hoạt động nào ở trường nên không vui làm sao được.
Mặc kệ là thi về trí nhớ hay thi về thể lực thì tất cả đều có thưởng!
Anh rất nhanh đã đi đến chỗ ban tổ chức đăng ký tham gia, các bạn sinh viên đều rất hưng phấn, đại đa số mọi người đều muốn tham gia các hoạt động mới này! Bọn họ rất vui vẻ tham gia, đồng thời cũng rất muốn đem lại vinh quang cho lớp của mình.
Nhưng mà khi nhìn thấy thi chạy nước rút ba nghìn mét đến năm nghìn mét thì bọn họ cũng có chút hoang mang.
Một nghìn năm trăm mét bọn họ còn có thể miễn cưỡng tham gia thi đấu, chứ ba nghìn năm trăm thì chả khác nào giết bọn họ đâu chứ.
Với tư cách là một người lớp trưởng, Trân Thanh Phong đứng ở trên bục giảng cất giọng ủng hộ và tiếp thêm sức mạnh cho các bạn sinh viên, anh mỉm cười nói: "Các bạn sinh viên của chúng ta ơi, chúng ta là nhóm sinh viên đầu tiên trong công cuộc khôi phục lại việc học đại học. Mà lúc này đây sau khi khôi phục việc học đại học thì việc tổ chức đại hội thể thao đầu tiên, không chỉ riêng trường đại học Phục Đán của chúng ta, mà trên dưới cả nước, các trường đại học đều sẽ tổ chức đại hội thể thao trong mấy ngày sắp tới. Mọi người ở các trường đại học đều tranh nhau biểu hiện tinh thân tố chất của bản thân mình. Vậy thì sao chúng ta có thể lạc hậu được đúng không? Đương nhiên là không thể rồi! Chúng ta không cần phải thể hiện khả năng cho toàn thị. Nhưng mà ít nhất chúng ta cũng không thể nản lòng được, nếu để cho mọi người ở ngoài biết sinh viên trường chúng ta chưa gì đã bỏ cuộc thì sao? Đây gọi là ham hư vinh à? Đương nhiên không phải rồi!"
Tạm dừng một chút, anh vừa nghiêm túc lại quả quyết nói: "Chúng ta làm như vậy vì để muốn tất cả mọi người đều biết được, như thế nào gọi là đức trí thể mỹ, tất cả các lãnh vực đó chúng ta đều rất giỏi! Chúng ta có thể thông qua mấy ngàn người để thi đậu đại học, vậy thì ở môi trường đại học này chúng ta sẽ bộc lộ hết thảy tài năng của bản thân mình ra, lớp chúng ta không có đứng nhì, chỉ có thể đứng nhất mà thôi! Chúng ta làm mấy việc này cũng là để làm gương cho các đàn em phía sau chúng ta, chúng ta phải để cho các em ấy biết rằng chúng ta là những bậc đàn anh đàn chị, là nhóm đầu tiên trong những người thi đậu trong việc khôi phục học đại học lần đầu tiên, chính xác là những người tài giỏi như thế nào!"
Anh dùng tay nắm mạnh vào cái bục giảng nói: "Tôi sẽ làm gương cho các bạn, tôi báo danh thi chạy nước rút ba ngàn năm trăm mét, còn có...
Anh cúi đầu xuống nhìn danh sách các bộ môn ngày hôm đó rồi nói tiếp: "Nhảy sào và cả nhảy xa nữal" Đa số anh đều đăng ký tham gia các môn thể thao khó, sau đó còn cười nói: "Có khó khăn gì cứ tới tìm tôi!"
Không khí của lớp học đang căng thẳng bổng chốc như được giải tỏa, tất cả các thành viên trong lớp đều cười, Trần Thanh Phong vui vẻ nói đùa cùng mọi vang, người: "Có gì khó cứ tới tìm tôi, chứ vợ của tôi không chịu nổi đâu, hai vợ chồng tôi cũng không thể nào đều cùng tham gia cái hoạt động này, bằng không lỡ "ngủm củ tỏi" thì ai đến chăm sóc hai chúng tôi cơ chứ!"
"Lớp trưởng này, còn có chúng tôi nữa mà, chúng tôi cũng đâu phải người vô tình đâu, cậu không cần phải lo." Mọi người tranh nhau nói.
Trân Thanh Phong lại nói: "Tôi cũng đâu có nói mọi người vô tình hay như thế nào, cũng chẳng hề nói mọi người sẽ bỏ mặc vợ chồng chúng tôi! Nói vậy là vu oan cho vợ chồng chúng tôi rồi!"
Cười đủ rồi, Trần Thanh Phong nghiêm túc nói: "Tập thể chúng ta cùng nhau tham gia hoạt động, mặc kệ là đăng ký tham gia bộ môn nào cũng được, miễn là có tham gia, bằng không tới lúc đó ai cũng bận rộn, có một mình mình không làm gì hết thì đúng là hơi kì cục đấy, mọi người thấy có đúng không? Còn nếu không tham gia thì cũng đi đến hỗ trợ mọi người! Không làm cái này cũng làm cái khác, vẫn đỡ hơn là chỉ ngồi không từ đầu tới cuối, thà cố gắng hết mình đến cuối cùng vẫn đỡ hơn là bỏ cuộc."
Có bạn học chen vào trêu chọc: "Lớp trưởng, lúc nãy cậu còn nói phải cùng nhau giành giải nhất đấy!"
Trần Thanh Phong nghe vậy thì bình tĩnh nói: "Cùng nhau giành giải nhất là không sai! Nhưng dù sao đó cũng là giả thuyết mà tôi đưa ra thôi! Nhưng nếu thật sự không thể giành giải nhất, cũng không phải do chúng ta không có năng lực, chỉ có thể nói do số chúng ta không được may mắn thế thôi!"
"Ha ha ha!" Mọi người có mặt ở đó đều nở nụ cười.
Trân Thanh Phong nhìn danh sách đăng ký liền nói: "Được rồi, mọi người nhanh chóng đăng ký tham gia đi."
Quả nhiên sau khi được Trân Thanh Phong động viên mọi người liền nâng cao tinh thần vận động, mọi người đều xếp hàng đăng ký tham gia.
Còn lại đám người bên phía Khương Điềm Điềm thì ngồi chống cằm, nhóm người này bày ra vẻ mặt buồn phiền khi nhìn danh sách các môn thi đấu. Bọn họ phát hiện bản thân mình không giỏi lĩnh vực nào cả.
Cô cắn cắn môi nói: "Hay là bây giờ tôi đăng ký chạy một trăm mét nhé!"
"À đúng rồi tôi cũng muốn đăng ký chạy một trăm mét."
Nếu vậy thì số người tham gia chạy cự ly một trăm mét không đủ để mọi người đăng kí.
Khương Điềm Điềm nhìn bạn học Hàn Tuyết ngồi bên cạnh, cô chậm rãi nói: "Thôi cái này nhường cho người khỏe mạnh như Hàn Tuyết thi cũng được! Chứ để tôi tham gia sợ là không thắng nổi đâu!"
Cô lại một lần nữa nhìn vào danh sách các môn thể thao rồi nói: "Vậy tôi sẽ đăng ký thi ném tạ với ném đĩa vậy!"
Hai bộ môn này tính ra có rất ít người đăng ký tham gia.
Hàn Tuyết nghe vậy thì nói: 'Cậu gây như vậy, mà hai môn này đều cần người có cơ bắp và kỹ năng một chút."
Những lời này đều là lời thật lòng.
Khương Điềm Điềm suy nghĩ một chút rồi nói: "Ai nói tôi không có cơ bắp chứ, tôi ngày thường đều ôm con trai mình nên không sao! Ném tạ với ném đĩa thì làm sao nặng bằng con trai tôi được chứ!"
Mọi người nghe vậy thì cười to: "Nhưng mà trên cơ bản bình thường cậu cũng đâu có quăng con trai cậu ra xa đâu."
Khương Điềm Điềm lại nói: "Những lúc tôi ở nhà thì cũng có hay quăng con trai lên giường đất đấy thôi."
Mọi người: "... Tóm lại thì mọi người trong lớp đã thuận lợi đăng ký tham gia các môn thể thao trong đại hội hết rồi, lúc này Trần Thanh Phong mới nói: "Như vầy coi như là thành công bước đầu rồi, bây giờ chúng ta mỗi ngày dậy sớm một chút vận động cơ thể rồi cùng nhau chạy bộ, coi như là rèn luyện cơ thể một chút. Tôi biết thời gian này vẫn nên chú ý học tập thì mới tốt. Nhưng mà làm việc cũng cần kết hợp với nghỉ ngơi nữa, đương nhiên đó cũng là một việc nên làm. Chúng ta rèn luyện để tăng cường sức khỏe cho bản thân thì học tập cũng sẽ có tinh thân hơn! Hơn nữa sức khỏe tốt thì sẽ không sợ bị bệnh, lúc người khác bị bệnh thì chúng ta lại tung tăng nhảy nhót. Bây giờ rèn luyện thân thể không chỉ cho riêng đại hội thể thao sắp tới, cũng là vì cho chúng ta có một thân thể khỏe mạnh để sau này học tập tốt hơn nữal"
Trân Thanh Phong hào hứng nói, mọi người ở dưới cũng giống như được tiếp thêm sức lực, bọn họ không ngừng hưởng ứng lại lời của anh.
Khương Điềm Điềm chăm chú ngây ngốc nhìn ngắm chồng của mình, cô cảm thấy dù những lời anh nói có vô lý đến như thế nào thì nó vẫn có một sức thuyết phục nhất định. Cô thầm nghĩ nếu chồng cô mà đi bán hàng đa cấp thì chắc chắn sẽ có vô số người ào ạt đến để mua. Bởi những lời anh nói đều mang đến năng lực tích cực cho người nghe, đồng thời cũng khiến cho người khác phải hưởng ứng anh.
Có một số người trời sinh đã trở thành dạng người có năng lực truyên cảm hứng cho người khác.
Cứ mải mê ngồi suy nghĩ về năng lực thuyết phục người khác của Trần Thanh Phong. Đến nổi Khương Điềm Điềm cũng đã quên mất bản thân cô cũng có năng lực không khác gì Trân Thanh Phong cả.
Việc dậy sớm chạy bộ là chuyện Trân Thanh Phong nói được và làm được, anh cũng không hê lười biếng chút nào, dù sao thì suy cho cùng việc rèn luyện thân thể là có lợi chứ không hại. Cho nên mỗi buổi sáng cho dù không đi học thì Trần Thanh Phong cũng sẽ dậy sớm để cùng mọi người chạy bộ. Anh còn lôi kéo vợ mình và con trai cùng nhau chạy bộ, làm như vậy khiến cho mọi người xung quanh cũng có hứng thú làm theo.
Trong nháy mắt đã đến đại hội thể thao mùa xuân, sáng sớm Trần Thanh Phong đã hướng dẫn các bạn cùng lớp đem bàn ghế ra sân thể dục sắp xếp, hai ngày diễn ra đại hội thể thao cũng được ông trời giúp đỡ rất nhiều, ánh nắng tươi sáng không có tí mưa gió nào cả.
"Được rồi, cũng sắp tới giờ bắt đầu đại hội rồi, mọi người tranh thủ thời gian đi qua đó xếp hàng đi!" Trần Thanh Phong hô to một câu, sau đó anh lại quay sang nói: "Điềm Điêm này, em ổn chứ?"
Khương Điềm Điềm ra dấu tay "OK", cô bổ sung thêm: "Yên tâm đi em ổn!"
Khương Điềm Điềm phụ trách sắp xếp công tác của mọi người cho ổn thỏa, cô nói: "Xem ra mọi thứ cũng đã ổn định hết rồi đó!" Cô sửa soạn lại quân áo của mình một chút,'Mọi người thấy ổn không vậy?"
Bộ đồ hôm nay cô mặc là bộ váy liền áo mà hôm kết hôn cô mặc, cô tự hào nói: "Bộ trang phục này là lúc trước tôi kết hôn đã mặc đấy, đây là bộ đồ mang lại may mắn cho tôi!"
"Phut!”
Mọi người lúc nấy còn có chút hồi hộp, nhờ Khương Điềm Điềm mà không khí hồi hộp đã bị phá tan.
Ở lớp học, Khương Điềm Điềm rất được mọi người ưu ái, dù cô không sống cùng với mọi người. Hoặc cũng có lẽ đây là lí do cô được yêu thương, bởi không sống cùng nhau cho nên cô cũng chẳng tranh cãi hay va chạm gì với ai.
Các cô gái ở trời nam biển bạc tụ họp vê lại đây, tuy nhìn bê ngoài thì họ sẽ không có ý xấu gì với nhau cả, nhưng tóm lại mọi người cũng là người ở nhiều nơi đến thì thói quen sinh hoạt cũng sẽ không giống nhau. Gia đình có điều kiện tốt với gia đình có điều kiện khó khăn lối sống cũng sẽ khác nhau.
Nói tóm lại khi mới đến thường sẽ gặp nhiều vấn đề lám.
Mà Khương Điềm Điềm bởi vì hoàn cảnh nên cô không ở lại trường, lại không có bất kỳ mâu thuẫn gì với ai. Chưa kể đến việc cô còn là người có tính tình hoạt bát đáng yêu, cho nên mọi người càng đối xử với cô rất tốt.
Cô ở trong lớp thì được xét là nữ sinh viên lớn tuổi, có điều mọi người đều có cùng suy nghĩ với nhau rằng dù Khương Điềm Điềm lớn tuổi nhưng nhìn chung khá là ngây thơ.
Chính vì vậy dù lớn tuổi nhưng mọi người vẫn xem cô là em bé mà chăm sóc.
Hơn nữa mấy sinh viên nữ trong lớp cũng hiểu được, Khương Điêm Điềm lúc nào cũng đi cạnh Trần Thanh Phong, hai người cũng chưa bao giờ giấu giếm mọi người việc họ đã kết hôn, đây cũng là một phần lý do mọi người có thêm vài phần hảo cảm với cả hai. Mọi người đều cảm thấy hai vợ chồng này rất thẳng thắn, đáng để người ta kết bạn.
Phải biết rằng đa số những người khi đậu đại học xong rồi đều lựa chọn vứt bỏ người vợ hoặc người chồng trước đó của mình, còn một số ít người cứ thế mà bỏ đi không nói lời nào cả, mà chuyện này ở đâu cũng có chứ không chỉ giới hạn ở chỗ khu vực của họ.
Tuy rằng chuyện này không liên quan tới bọn họ, nhưng sâu bên trong ai cũng âm thầm khinh bỉ, dù bên ngoài vẫn tỏ ra như không có chuyện gì!
Cho nên khi có ai biết được việc một sinh viên nào đó bỏ vợ, bỏ chồng để đi học thì ít ai dám làm bạn cùng họ.
Bởi vì người chung chăn, chung gối của mình mà họ còn vứt bỏ được. Vậy thì những người chỉ xã giao ngoài xã hội, cùng lắm bạn học chung trường thì có là nghĩa lý gì, ai dám đảm bảo một ngày nào đó họ sẽ không bị loại người như vậy đâm sau lưng chứt Có thể thi đậu vào trường như thế này thì bản thân cũng có chút năng lực, mà mưa dầm thì thấm đất nên có một số việc không cần nói thì người ta cũng tự biết được.
Cho nên đừng nói là dù học chung lớp bề ngoài họ không nói gì, nhưng nếu xét vê mặt đạo đức mà bạn không tốt thì sâu bên trong người ta cũng đã đề phòng rồi. Còn nếu thật sự là người tốt thì người ta càng thêm kính trọng.
Lúc này các sinh viên đều là những người nhiệt tình yêu thích cái tốt đẹp, cho nên cũng sẽ rất xem thường những người như trên.
Vậy nên tình huống giống như Trần Thanh Phong và Khương Điềm đối với mọi người ở đây, ai cũng yêu thích và kính trọng hai người họ.
Tuy rằng hai vợ chồng thi đậu cùng một lúc, sở thích cũng không giống nhau, nhưng sau một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với hai người bọn họ, mọi người đều có thể thẳng thừng khẳng định, cho dù nếu chỉ có một trong hai người thi đậu đại học mà thôi, vậy thì hai vợ chồng bọn họ cũng sẽ không có ý định vứt bỏ người còn lại đâu!
Đây là điều ai cũng tin chắc khi tiếp xúc với hai vợ chồng.
Cho nên có thể thấy được, Trần Thanh Phong cùng Khương Điêm Điềm rất được lòng của mọi người ở trên lớp. Lúc này mọi người đều đã lập đội, đang chờ tới thời gian bắt đầu để vào vị trí.
Mọi người đang đứng chung quanh nói chuyện với nhau thì Trần Thanh Phong nói: "Chờ lát nữa lễ khai mac kết thúc, lúc thi đấu chính thức bắt đầu, ai đó viết băng rôn rồi chạy qua trạm quảng bá đưa cho họ nhé!"
"Viết cái gì thế?" Lớp thi đấu có thể viết băng rôn để quảng bá lớp của mình, mấy lớp khác cũng có, chỉ là mọi người trong lớp bọn họ không biết phải viết cái gì cả, càng không biết viết như thế nào để được nhận, không phải ai đưa qua đó cũng sẽ được nhận để quảng bá.
Khương Điềm Điềm suy nghĩ một chút rồi nói: "Cái này tôi biết nè! Để đó cho tôi, tôi viết mấy cái này cho, mọi người nhìn vào chắc chắn sẽ hiểu."
Cô trước đây là người chuyên chép sách với biết bao nhiêu năm kinh nghiệm hun đúc, cho nên mấy cái này đối với cô mà nói không thành vấn đề.
Khương Điềm Điềm tự tin nói: "Tự bản thân viết ra thì nó sẽ hay hơn nhiều là viết dựa trên sách báo và văn vở. Người ta bình thường cũng thích đọc lời văn tự viết hơn là sao chép máy móc."
Cô truyền đạt kinh nghiệm của bản thân cho mọi người."Đúng... đúng. đúng, Điềm Điềm nói rất đúng!"
"Ngoài ra chúng ta cũng không cần phải viết cái gì mà quá nhiều ý nghĩa ẩn giấu, sâu sắc, giàu cảm xúc. Vì khi người ta xem thi đấu sẽ không ai có thời gian để suy nghĩ ý nghĩa của những câu từ mình viết đâu. Vậy nên chúng ta chỉ cần truyền đạt mong muốn sẽ chiến thắng đại hội thể thao lân này, cũng như truyền năng lượng tích cực cho mọi người ở đây là được! Muốn sâu sắc thì lúc nào thi văn hãy viết. Chứ ở đấu trường thể thao này thì không cần thiết..."
"Đúng... đúng. đúng, Điềm Điềm à, cậu đúng là giỏi quá đi!"
"Chúng ta không cần viết quá dài, viết chục trang nhiều như vậy ai rảnh đâu mà lật ra đọc, ngắn gọn súc tích đúng trọng tâm vấn đề mới là điều quan trọng."
"Đúng... đúng!"
Khương Điềm Điềm thao thao bất tuyệt nói không ngừng, những kiến nghị mà cô đưa ra không cái nào là không hợp lý cả.
Mấy lớp khác đứng gần đó vẫn còn đang lo lắng khẩn trương chờ đợi, quay sang thấy lớp bọn họ náo nhiệt như ăn tết. Ngoại trừ cảm thấy lớp đó sao lại vui đến vậy, còn lại cũng không biết nói gì cả.
Cũng có một số sinh viên lớp khác vì đứng gần nên nghe lỏm được lớp bọn họ đang nói gì, thành ra lén lút đi tình báo cho lớp trưởng của lớp mình để làm theo.
Còn về việc sao phải gửi bài như vậy thì bọn họ hoàn toàn không hiểu được! Bởi vì muốn viết bài để gửi qua bên khoa truyền thông, để quảng bá cho lớp họ thì lớp khác phải vắt óc suy nghĩ cả buổi, cũng không biết viết như vậy có hợp lý hay không.
Căn bản là đó giờ chưa làm chuyện như thế này bao giờ nên không biết làm sao cho phải.
Nhưng mà lúc nghe lén thấy lớp đó nói có vẻ rất hợp lý nên thôi không biết gì thì cứ thử đi
"Lớp trưởng lớp trưởng, mấy người bên lớp tin tức chuyên nghiệp bàn với nhau viết thế này..."
"Cậu đừng có nghe lung tung rồi về đây nói đấy nhé, biết đâu bọn họ cố tình nói vậy để chúng ta nghe rồi làm theo rồi bài viết không đượ chọn thì sao?"
Người nghe lén là một sinh viên nhỏ nhắn nghe bạn học của mình, nghe nói vậy thì ngạc nhiên đáp: "Có cả chuyện như vậy nữa sao?"
"Sao lại không có được chứ? Ở đấu trường ngoại trừ quân ta còn lại đều là đối thủ. Chúng ta cần phải nâng cao tinh thân cảnh giác. Nếu như là cậu, trong tay có bí quyết tốt như vậy cậu có dám nói lớn tiếng lên cho người khác nghe không?"
"Đương nhiên là không rồi!"
"Mấy người này đúng là ghê ghớm quá đi, còn có thể nghĩ ra kế đó nữa!" Sinh viên đi nghe lỏm, nghe bạn mình nói cũng có lý nên cảm thán tại sao bản thân lại ngây thơ quá đi!
Dù vậy thì mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, lớp của bọn họ cứ như vậy mà viết bài rồi gửi bài cho bên khoa truyền thông quảng bá.
Ngay sau đó mọi người ở bên ban tổ chức đã tiến về phía bàn ngồi vào chuẩn bị khai mạc. Lúc này Khương Điềm Điềm bước đi hiện ngang oai vệ, bản thân giơ cao cờ hiệu của lớp họ.
Cô ngẩn đầu ưỡn ngực, hoà theo tiếng nhạc vang từng nhịp bước đi vô cùng mạnh mẽ, dẫn theo các bạn trong lớp đi thẳng về phía trước.
Cả lớp khoa tin tức chuyên nghiệp đi thẳng về vị trí gần khán đái, vừa đi vừa hô to khẩu hiệu của khoa nghe rất oai hùng.
Các vị lãnh đạo và chủ tịch đang ngồi trên đài quay đầu lại nhìn lãnh đạo khoa tin tức chuyên nghiệp, ông cười nói: 'Khẩu hiệu sinh viên khoa này cũng hay đấy, đi lên tranh giải nhất là chuyện có thể xảy ra mài"
Thật ra những lớp khác không thiếu các sinh viên có tiềm năng, nhưng xem ra khoa tin tức chuyên nghiệp khá là đoàn kết, căn bản đã có chuẩn bị kỹ càng rồi. Lãnh đạo khoa cực kỳ bình tính nói: “Có thực lực mới dám tự tin như vậy chứ!"
"Có thực lực - Mới tự tin" là câu khẩu hiệu của khoa này.
Mọi người đều bật cười: "Chúng tôi cũng muốn xem khoa này có thực sự có thực lực hay không!"
Lớp của Trần Thanh Phong cùng Khương Điêm Điềm cũng không nghĩ bản thân lớp họ đã gây được sự chú đến các vị lãnh đạo và chủ tịch ở trên đài, bọn họ cứ như vậy đi qua rồi đứng ngay vị trí đầu được sắp xếp.
Phải nói nếu trải qua mấy thập niên sau thì sợ là cũng khó có khoa nào có thể giống với khoa này!
Nhưng dù sao đây cũng là những tân sinh viên đầu tiên sau đợt khôi phục đại học, mọi người cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, mọi thứ hiện tại náo nhiệt vô cùng khiến cho ai nấy cũng cực kỳ hưng phấn.
Mà hiện tại xem ra mọi thứ thế này cũng rất tốt. Một lớp mạnh mẽ như thế này lại có thể châm ngòi cho các lớp khác nhiệt tình hơn.
Lớp của Trần Thanh Phong đưa ra khẩu hiệu mạnh mẽ kiêu ngạo như vậy không chỉ hấp dẫn các vị đang ngồi ở trên, mà cũng khiến cho các lớp khác chú ý tới, vậy nên mấy lớp đấy liền quyết định sửa lại khẩu hiệu của lớp bọn họ luôn!
Mấy người ở đây đa phần gốc đều đã là người hay đọc sách rồi, nói bọn họ là con nhà có điều kiện cũng đúng. Vậy nên mọi người ở đây đều có chút háo thắng cũng là chuyện bình thường, lớp người khác “Có thực lực - mới tự tin, Dũng mãnh tranh giải", thì lớp bọn họ sao có thể lạc hậu được!
Đây là điều cần thiết phải làm.
Có điều do mọi người sửa lại khẩu hiệu nên lúc đọc khẩu hiệu cũng có chút lập cập.
Đương nhiên rồi, cho dù bây giờ đọc khẩu hiệu có vang dội hay không thì cái quan trọng vấn là thành tích thi đấu mà thôi.
Rốt cuộc thì đây cũng là đại hội thể thao cho nên giờ có khẩu hiệu hay cũng không nói lên được điều gì cả.
Chỉ là rất nhanh mọi người liền biết lớp của Trân Thanh Phong không chỉ đơn giản là có khẩu hiệu hay không thôi, mà thực lực cũng rất là ghê gớm.
Rốt cuộc thì lớp người ta cũng đã luyện tập rất nhiều. Đặc biệt là Trân Thanh Phong, tính ra cũng thật khéo, trận đầu tiên chính là chạy ba nghìn mét, chạy ba nghìn mét mở màn cho đại hội và chạy năm nghìn mét là hạ màn đại hội vào ngày hôm sau.
Trần Thanh Phong đi thay quần áo để chuẩn bị cho chặng đua sắp bắt đầu, Khương Điềm Điềm thấy vậy thì chạy nhanh lại chỗ anh, hai vợ chồng nhỏ đứng gần nhau, Khương Điêm Điềm cảm thán nói: "Em nghe nói trường chúng ta bảo mấy cuộc đua như thế này lúc đầu không được chạy cố quá, nếu không càng về sau sẽ dễ bị đuối và mệt lắm! Đâm ra lúc mới bắt đầu chạy anh không cần phải gấp gáp, em nhìn mấy người này liền biết ngay họ không phải là đối thủ của anh rồi."
Mấy tuyển thủ đứng chung quanh: "..."
Chúng tôi đều đứng ở đây đấy! Hai người có thể nào nói nhỏ một chút được không!? Khương Điềm Điềm tiếp tục nói: "Anh Tiểu Phong của em là thiên hạ đệ nhất vô địch rồi, cho nên người khác cũng không thể nào so sánh được đâu. Anh cứ việc chạy thoải mái, em ở phía bên kia đứng đợi anh!"
Mấy tuyển thủ đứng chung quanh: "..."
Chúng tôi đều nghe thấy hết đấy!
Khương Điềm Điềm còn nói bổ sung: "Anh cứ xem mấy người đấy là hổ già đi, như vậy thì việc anh thắng là bình thường thôi!"
Khương Điềm Điềm mấp máy cái miệng nhỏ thì thầm một lần nữa: "Em thừa biết nếu so với thực lực của anh mà nói thì nhất định không thành vấn đề. Nhưng nếu ngoài ý muốn không thể nào giành giải nhất được thì chúng ta cũng không cần phải nhụt chí làm gì. Cái này không phải do năng lực của anh không được mà là do hướng gió hôm nay không tốt!"
Mấy tuyển thủ xung quanh: "..."
Các trọng tài đứng một bên: ”...'
Nhạc Ninh và các bạn sinh khác đi theo Khương Điềm Điềm đến đây cổ vũ các tuyển thủ thi đấu: "..."
Khương Điềm Điềm lại nói thêm: "Tuy em biết thực lực của anh thừa sức giành giải nhất, nhưng mà mặc kệ là khi nào thì đối với em, anh an toàn mới là điêu quan trọng nhất, hướng gió không tốt ảnh hưởng tới tốc độ chạy của anh, chúng em ở đây cũng không gấp gáp cho nên anh càng phải chú ý an toàn cho bản thân! Nếu lỡ bị té ngã là em sẽ khóc cả dòng sông đấy!"
Trân Thanh Phong nghe thấy vậy thì dịu dàng nhìn cô đáp: "Anh biết rồi!"
"Ở trong lòng của em anh Tiểu Phong luôn là người tốt nhất, mãi mãi là người tốt nhất, mặc kệ là anh như thế nào thì với em anh vẫn là người tốt nhất!"
Khương Điềm Điềm ngọt ngào nói chuyện với Trân Thanh Phong, cô còn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Trần Thanh Phong, lời nói và không khí xung quanh toát lên sự tán thưởng và thoải mái vô cùng.
Khóe miệng Trân Thanh Phong nâng cao, thật sự anh rất muốn ôm chầm lấy vợ của mình ngay lúc này!!! Chỉ là sợ mọi người sẽ lại nói này nọ nên đành phải kìm chất
Thành ra Trần Thanh Phong cảm thấy rất buồn phiền, bây giờ đến ngay cả việc ôm vợ của mình cũng không được nữa!
Anh duỗi tay ra dùng sức xoa nhẹ tóc trên đầu Khương Điêm Điềm, anh vui vẻ nói: "Phần thưởng của người chiến thắng là gì vậy nhỉ?"
Khương Điêm Điềm nhìn về phía trọng tài, trọng tài: "... 222"
Bạn học cùng lớp tên Nhạc Ninh nhanh chân chạy tới nói: "Phần thưởng của người chiến thắng là một chậu rửa mặt hình hoa mẫu đơn."
Trân Thanh Phong búng tay một cái, nói: "Sáng mai sẽ có một cái chậu rửa mặt dành cho eml”
Khương Điềm Điềm cười nói: "Vậy thì thích quá, vậy thì anh Tiểu Phong cũng phải cố lên!"
Khương Điềm Điềm cuối cùng cũng đã nói xong, đến lúc quay lại thì nhìn thấy mọi người ở đây như đang chết lặng vậy. Cô chớp chớp mắt đứng tránh sang một bên, rất có tâm nói: "Cố lên giành giải nhì!"
Mấy lời này là thật tình chúc chứ không phải có ý xấu gì.
Nhưng mà cô cũng có thể không cần có tâm vậy cũng được mài
Sao cô không nói mấy lời này với Trần Thanh Phong đi chứ, nói với chúng tôi làm gì?
Khương Điềm Điềm không trì hoãn thêm nữa, cô quay lại vị trí đứng của mình, sau đó sắp xếp lại mọi thứ rồi nói với các bạn trong lớp: "Giấy với bút đâu rồi nhỉ? Mau lên, các bạn hãy mau lên, sắp bắt đầu cuộc thi rồi, ở vòng thứ nhất này chúng ta phải chứng tỏ cho người khác thấy lớp chúng ta mạnh thế nào. Phải làm cái này để người ta biết lớp chúng ta chuyên nghiệp như thế nào chứ!"
Khương Điềm Điềm rất nhanh đã đặt bút xuống viết, mấy bạn nữ trong lớp hay chơi chung với Khương Điêềm Điêm cũng nhanh chóng chạy lại xem, xem coi cô còn đang muốn làm cái gì nữa!
"Viết như vậy có được không?"
Khương Điềm Điềm gật đầu nói: "Nhanh lên, chắc chắn là được rồi! Chúng ta phải ở cái lúc mà người ta không chú ý mà nắm quyên chủ động về phía mình mới được!"
Khương Điềm Điềm cũng nhanh chóng viết xuống tờ giấy, tuy rằng cô đã xuyên không lâu lắm rồi, nhưng bầu không khí hiện tại cho cô cảm giác bản thân hiện đang học trung học, mọi thứ cứ như trước kia vậy, như chưa hề xuyên không bao giờ.
Hơn nữa cái này là để khích lệ anh Tiểu Phong nên cô càng phải cố gắng!
Đối với cô mà nói bản thân cô có thể khen Trần Thanh Phong hết ba trăm sáu mươi góc độ, không góc nào là không khen được. Đối với cô mà nói Trân Thanh Phong không có góc chết.
"Tranh thủ tìm một người nào biết chạy việc với cả ăn nói ngọt nhanh chóng đem bản thảo đưa qua bên đó đi!"
Nhạc Ninh nghe vậy thì nói: "Đây là đang nói tôi rồi chứ còn ail"
Khương Điềm Điềm nhanh chóng ghi lại hết thảy mấy lời cổ động, mà lúc này lễ chào san cũng kết thúc các tuyển thủ đã di chuyển ra vạch xuất phát, Khương Điềm Điềm thấy vậy thì nhảy lên hét to: "Trân Thanh Phong cố lên, Trân Thanh Phong cố lên!"
Mấy người trong lớp cũng bị sự nhiệt tình của cô lây lan nên cũng hét theo cô, kêu đủ tên người này rồi lại chuyển qua kêu tên của tuyển thủ khác trong lớp.
Các sinh viên lớp khác: “...' Sinh viên lớp các người sao lại giống như gà chọi quá vậy?
Ngay lúc này một tiếng súng vang lên, các tuyển thủ đứng ở vạch xuất phát giống như tên bắn lao nhanh về phía trước, rất nhanh bên chỗ quảng bá đưa đến bản thảo...
"Tiếp theo là đến từ học viện tin tức, và sau đây là bài của khoa tin tức chuyên nghiệp, Thanh Phong..." ', Sau đó lại thêm một bài cổ động nữa: "Vẫn là bài cổ động của tin tức chuyên nghiệp..."
Đại khái là bởi vì nghe được quá nhiều bài quảng bá cổ động của lớp tin tức chuyên nghiệp, rốt cuộc thì mọi người mới nhận ra họ thiếu sót gì rồi.
Chờ đến khi mọi người nhận ra đây là đại hội thể thao, không cần phải gửi những bản thảo quảng bá dông dài sâu sắc nói hết cái này tới cái kia, mà cái mấu chốt chính là để khích lệ những người thi đấu thì các lớp khác liền nhanh chóng chạy tới bổ sung.
Có điều bởi vì trường đại học đã ngưng làm việc nhiều năm rồi, đây lại là năm đầu tiên khôi phục đại học, cho nên nhìn chung còn thiếu sót rất nhiều đồ vật, muốn tìm cái gì chẳng hạn như giấy bút cũng rất khó khăn.
Mà Khương Điềm Điềm ngay từ đầu đã có chuẩn bị nên đối với cô mà nói mấy cái này quá dễ dàng.
Vậy nên mặc dù mấy lớp khác cũng đã kịp hiểu ra vấn đề, nhưng lại không bằng lớp bọn họ có chuẩn bị từ trước rồi.
"Còn một vòng cuối cùng!" Ban tổ chức kêu lên.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì lập tức buông cây bút trong tay xuống rồi nói: "Mau mau lại đây, cậu viết thay tôi đi!"
Cô ngao ngao kêu lên: "Anh Tiểu Phong cố lên, anh Tiểu Phong cố lên!"
Trân Thanh Phong lúc này đã dẫn đầu mấy người khác rất xa rồi, có thể nói anh vẫn luôn cách các tuyển thủ khác rất xa. Tuy rằng lúc nãy Khương Điêềm Điềm cũng đã khuyên lúc mới bắt đầu không cần phải cố gắng phát huy toàn lực, nhưng mà mỗi người đều có thói quen của riêng mình.
Mà thói quen của Trân Thanh Phong là ngay từ đầu và khúc cuối đều phải vận dụng tối đa sức lực để dẫn đầu.
Rốt cuộc thì điều này cũng đã là thói quen của anh rồi.
Từ hồi còn ở trong nhà, bản thân bị mẹ đuổi đánh tối ngày nên anh là người hiểu rõ ngay từ đầu phải chạy nhanh để trốn, còn mấy tuyển thủ này làm gì mà hiểu được.
Trân Thanh Phong dám báo danh ba nghìn năm trăm mét, không phải do anh muốn đương đầu với khó khăn, mà thật ra bởi vì mấy cái chuyện chạy bộ này đối với anh mà nói đó là chuyện như cơm bữa rồi.
Cái này là do trốn không để mẹ đánh tạo thành thói quen rồi.
Hiện tại tuy anh đã thở dốc rất nhiều, nhưng anh vẫn còn đủ sức để chạy thẳng về phía trước, thân thể mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo.
"Đợi anh chiến thắng đem chậu rửa mặt về cho em đây!" Hiện tại vẫn còn đủ sức để nói ra câu này kia mà.
Câu nói này Trân Thanh Phong cũng không nói nhỏ chút nào cho nên mọi người xung quanh nghe vậy thì cười vang lên, tuyển thủ chạy sau lưng Trân Thanh Phong nghe vậy thì suýt chút nữa là bị té ngã rồi!
Những người xung quanh thầm nghĩ: "Chiến thắng này là vinh dự, là vinh dự đó có hiểu hay không? Chứ cậu lấy cái chậu rửa mặt về làm cái gì chứ!"
Nhưng mà mọi người cũng không cảm thấy Trân Thanh Phong thi đấu bởi vì chỉ để nhận cái chậu rửa mặt không đâu. Ngược lại mọi người cho rằng ở thời điểm này còn tỉnh táo nói được câu bông đùa như vậy thì anh đúng là một người tuyệt đỉnh rồi! Nhưng thật ra Khương Điềm Điềm biết Trân Thanh Phong thật sự là muốn lấy chậu rửa mặt cho cô thật!
Cô cũng vì vậy mà dùng sức phất tay về phía anh nói: "..."
"Chậu rửa mặt cố lên!"
"Phụt!" Mọi người có mặt lại được một trận cười vang.
Mắt thấy còn không đến một trăm mét nữa là tới, Trân Thanh Phong bắt đầu lao nhanh tới, trong sân cũng truyền tới tiếng hoan hô nhiệt liệt hơn. Trần Thanh Phong đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, trực tiếp chạy thẳng qua dây đích đến.
Khương Điềm Điềm lúc này cũng chạy tới, cô chạy nhanh lại giữ chặt lấy tay Trân Thanh Phong đỡ người anh hỏi han: "Anh sao rồi, cảm giác thế nào?"
Trân Thanh Phong cười nói: "Anh còn rất khoẻ đó!"
Sắc mặt anh có chút hơi tái nhợt, Trân Thanh Phong vốn dĩ vẻ ngoài đã có chút trắng nõn rồi, mà hiện tại nhìn càng thêm trắng hơn bình thường.
Khương Điềm Điềm duỗõi tay sờ mặt anh nói: "Mặt anh có chút nóng lên rồi nè, anh có muốn đắp khăn cho mát chút không?”
Trân Thanh Phong lắc đầu nói: "Không sao, anh không có sao cả mài"
Anh mỉm cười bổ sung: "Anh nói sẽ đem chậu rửa mặt về cho em thì chắc chắn sẽ làm được, em thấy anh có giỏi không?"
Khương Điềm Điềm gật đầu xác nhận: "Anh Tiểu Phong của em đương nhiên là giỏi nhất rồi!"
Cô nắm lấy tay Trân Thanh Phong không buông, cô nhìn anh thật lâu rồi nói: "Như vậy đi, anh đừng có ngồi xuống nghỉ ngay lập tức, cứ vừa đi vừa nghỉ. Anh chạy nhanh mà lâu từ nãy tới giờ nếu mà lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi thì sợ là sẽ không tốt cho cơ thể đâu." Trọng tài đang đứng một bên giám sát nghe vậy cũng gật đầu nói: "Bạn sinh viên nữ này nói rất đúng, em ấy tính ra cũng rất hiểu biết đấy!" Mặc kệ là thời điểm nào nhưng bản thân khi vừa mới chạy xong, thân thể không thể ngồi xuống nghỉ ngơi liền được. Đơn giản vì như vậy sẽ gây hiện tượng tức lồng ngực, thể nữa. khó thở, nhiều khi còn nguy hiểm tới thân Trân Thanh Phong nghe vậy thì nói: "Vợ ơi, vậy em hỗ trợ dìu anh đi một chút đã nhé!"
Khương Điềm Điềm nắm chặt tay anh đáp: "Dạ được."
Vợ chồng bọn họ có thể nói là cả cái trường Phục Đán này ai cũng biết, bởi vì bình thường không giấu giếm mà hành động cử chỉ cũng không giấu giếm, cho nên những lúc như thế này không ai cảm thấy hành động của hai người là quá đáng cả.
Ngày thường mọi người sẽ tương đối để ý đến, nhưng bây giờ là đại hội thể thao, chưa kể Trần Thanh Phong cũng vừa mới chạy xong chặn đường ba nghìn mét, ai cũng nhìn thấy rõ sắc mặt Trân Thanh Phong trắng bệt như vậy, cho nên bây giờ vợ của anh ấy ở bên hỗ trợ trong chốc lát thì việc này cũng là việc hết sức bình thường mà thôi, căn bản không có gì to tát cả.
Hai người cùng nhau đi, Khương Điềm Điềm thấp giọng hỏi: "Anh cảm giác thế nào?”
Trần Thanh Phong cũng chỉ nói: "Anh còn ổn."
Khương Điềm Điềm có chút lo lắng, nói: "Anh xem mặt mày anh trắng bệt ra rồi, nếu cảm thấy trong người không thoải mái, nhất định phải nói cho em biết, chúng ta đi chỗ y tế nhờ bác sĩ xem một chút, qua y chứ không thể để bản thân như vầy được!"
Trân Thanh Phong cười nói: "Em yên tâm đi, anh đương nhiên biết việc này mà, anh cũng không phải là cái đồ ngốc đâu, em đừng có lo."
Trần Thanh Phong lại mỉm cười hỏi: "Vợ này, lúc nãy em thấy anh có đẹp trai hay không?”
Khương Điềm Điềm càu nhàu nói: "Anh có thể thôi không nói nữa được không!? Anh lúc nào mà chả đẹp trai chứ, bình thường không làm gì cũng đã rất đẹp trai rồi!" Trân Thanh Phong nhếch miệng lên cười, hai người cứ như vậy đi trong chốc lát, Khương Điềm Điềm liền nói: "Đi thôi, chúng ta qua bên lớp chúng ta ngồi!"
Trân Thanh Phong lẩm bẩm: "Anh còn muốn cùng em đi trong chốc lát nữa kìa."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Em đi làm một chút nước đường cho anh uống bổ sung năng lượng."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì lập tức vui vẻ, nhưng mà anh vẫn thích hương vị ngọt ngào ngay lúc này.
"Đang ở loại vận động cường độ cao như thế này thì uống nước đường là lựa chọn tốt nhất. Em có lén chuẩn bị một ít nên chỉ một mình anh uống thôi không cho người khác uống được."
Khương Điềm Điềm lôi kéo Trần Thanh Phong trở lại vị trí của lớp bọn họ, cô lấy cái ba lô của mình đang để ở trên ghế qua, sau đó lội nước đường đỏ từ trong ba lô ra.
Khương Điềm Điềm đưa cho Trân Thanh Phong: "Anh Tiểu Phong của anh nè." Lúc bọn họ mới khai giảng có mua một cái bình giữ nhiệt, tuy rằng không lớn nhưng đủ để mang nước theo bổ sung khi cần.
Mọi người và Nhạc Ninh kéo lại phía họ, ồn ào la lên: "Hai người uống nước có cần phải làm như vậy không chứ!?"
Khương Điềm Điềm bình tĩnh nói: "Cái này là tôi tự mình làm cho anh Tiểu Phong đấy, anh ấy cực như vậy cần phải uống gì đó ngọt một chút. Mọi người đâu giống anh ấy đâu nên đừng có ghen ty với anh ấy!"
Trân Thanh Phong gật đầu, phụ họa nói: "Đúng là ngọt thật."
"Ai u... u" một đám người càng thêm ồn ào.
Trân Thanh Phong còn lâu mới quan tâm tới đám người đó, anh vô tội nói: "Thật sự là rất ngọt mà!" Anh cũng không hề nói láo đâu nhé!
Trân Thanh Phong thong thả ung dung uống từng ngụm nước, anh còn vui vẻ nói: 'Các cậu là người không lập gia đình thì làm sao mà hiểu được cảm giác của tôi lúc này chứt”
Cái loại cơm chó thượng hạng này, đúng là làm người khác chịu không nổi.
"Ái chà má ơi đúng là không cho người ta chút mặt mũi nào cả mài!" Không biết là ai nhưng chịu không nổi nữa đành quay đầu nói một câu rồi bỏ chạy đi.
Trân Thanh Phong vui vẻ nói: "Các cậu đây là ghen tị chứ gì! Tôi đều nhìn thấy được hết đấy!"
"Cái này không có đâu nhé."
Trân Thanh Phong hừ một tiếng, sau đó lại quay sang hỏi Khương Điềm Điềm: "Ném tạ và ném đĩa của em khi nào mới bắt đầu?"
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì đáp: "Buổi chiều lận ạ, hình như là chiều nay thì phải."
Sau đó cô lại vui vẻ nói: "Em cảm thấy bản thân em cũng có thể giành giải thưởng đấy!"
Trân Thanh Phong liền hỏi: "Phần thưởng của chiều nay là gì?"
Nhạc Ninh không biết ở đâu lại chạy nhanh tới nói: "Phần thưởng của người chiến thắng giải nhất là một hộp trà, giải nhì là kem đánh răng và bàn chải đánh răng, giải ba là một cuốn notebook."
Khương Điềm Điềm hưng phấn nói: "Em đây sẽ cố gắng nỗ lực chiến thắng! Hộp trà cứ đợi đó đi, ta tới rồi."
Mấy ngày gần đây cô đều lén ở nhà tập luyện đấy! Trần Thanh Phong cười nói: "Vợ của anh chắc chắn sẽ thắng!"
Khương Điềm Điềm tự tin đáp: "Đó là đương nhiên rồi ạ!"
Đừng nhìn cô lớn lên có chút gây yếu, nhưng mà cô cũng là một người khỏe mạnh đấy nhé! "Ái chà, thật ra em cũng muốn có một cuốn notebook, có nó thì có thể để cho Tiểu Thất vẽ tranh nữa!" Khương Điềm Điềm cảm thấy cả ba phần thường đều rất tốt, cái nào cô cũng muốn.
Trân Thanh Phong nghiêm túc nói: "Hộp trà tương đối có giá trị hơn, cho nên hộp trà vẫn được nhất vợ ạ, còn notebook thì chúng ta có thể tự mình mua được màt"
Khương Điêm Điềm suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh nói cũng có lý."
Hai người cực kỳ hưng phấn, mà mấy bạn sinh viên lúc này chỉ cạn lời mà đi chỗ khác ngồi thôi, đúng là không thể chịu nổi hai người này rồi.
Hai người bọn họ đúng là giỏi thật, nhưng mà không có lúc nào là thôi không khoác lác, thật khiến cho người khác chịu không nổi nữa mà.
Nhạc Ninh không chút do dự mà tiến đến trước mặt hai người, cậu chỉ tay về phía một bạn nữ cường tráng ở phía xa nói: "Cậu có thấy ai đây không? Cậu ấy là đối thủ của cậu đấy! Cậu xác định bản thân có thể giành được giải nhất à?"
Trân Thanh Phong hơi hơi híp mắt, anh do dự không biết có nên quăng cái thằng nhóc đáng ghét này đi không, dám cả gan phá tan bầu không khí hạnh phúc của hai vợ chông anhl
Nhạc Ninh thành thật nói: "Tôi là đang nói sự thật thôi mài”
Khương Điềm Điềm nhìn bạn học đó rồi nói: "Nếu không được giải nhất cũng không sao, giải nhì cũng được mài! Mà giải ba cũng ổn đấy chứ! Không lấy được giải nhất cũng không phải do tôi không có thực lực mà..."
Một bạn sinh viên nữ đứng cạnh nói chen vào: "Lần này cậu định nói là tại gió đúng không?”
Khương Điềm Điềm lắc đầu, nói: "Nói bậy, lần này ý tôi muốn nói là do độ cao không được tốt thôi."
Mọi người cạn lời. Nhưng mà Nhạc Ninh cũng phát hiện quả thật Khương Điềm Điềm quá xuất sắc rồi, lần này cô không cần đổ lỗi do độ cao không tốt hay như thế nào. Bởi vì cô thật sự giành được vị trí quán quân rôi. Khương Điềm Điềm với thân hình mảnh mai đã giành chiến thắng.
Có thể thấy được môn thể thao này không đơn giản chỉ dựa vào sức mạnh, mà còn phải dựa vào kỹ xảo nữa.
Mà Khương Điềm Điềm chính là dựa vào kỹ xảo để giành chiến thắng, cô còn tính toán mọi thứ rất chuẩn xác.
Lúc trước vì bản thân không cần phải xuống sân chạy bộ, cho nên cô giành thời gian để nghiên cứu hạng mục môn thể thao này, thế nên so với mọi người thì cô đã có một ít hiểu biết nhất định rồi.
Mà ngày thường còn chăm chỉ tập luyện. Cho nên đến lúc thi đấu không ai có thể địch nổi cô! Khương Điềm Điềm đăng ký thi đấu hai bộ môn và đều giành giải nhất cho cả hai, cô hưng phấn nhảy cổng lên.
Mấy giáo viên chủ nhiệm đi đến chung vui với các sinh viên trong lớp, giáo viên cũng cảm thán nói một câu: "Hai vợ chồng này đúng là không phải chỉ khoác lác không đâu!"
Trần Thanh Phong cười nói: "Thầy ơi, thầy nói như vậy tụi em tổn thương mất, tụi em làm gì khoác lác đâu ạ. Không có thực lực thì đâu ai dám nói khoác, thầy thấy có đúng không ạ?"
Chủ nhiệm lớp cười bảo: "Được rồi, sau này ráng mà bày tỏ thực lực của em ra nhiều hơn nữa đi nhé!"
Trân Thanh Phong ưỡn ngực nói: "Thầy yên tâm, đó là việc đương nhiên rồi ạ, chỉ cần có phần thưởng tự khắc tụi em sẽ nỗ lực thực hiện! Thầy không biết đâu, bây giờ mua cái gì cũng khó khăn! Mà em với mấy bạn học khác cũng đâu giống nhau, tụi em phải sinh hoạt bên ngoài nên cái gì cũng cần mua, mà không phải cái gì cũng mua được. Tuy rằng bọn họ có thể đi Hoài Quốc Cựu mua vài thứ, nhưng mà mấy món đồ bên đó không phải là nhu yếu phẩm dành cho sinh hoạt thường ngày.
Thật sự là khi ở nhà muốn dùng tới phích nước hay đồ vật linh tinh nhưng căn bản mấy cái đó muốn mua rất khó.
"Vậy thì tụi em nỗ lực nhiều lên đi! Lần sau nếu các em tham gia có giải thưởng thì thây có thể kiến nghị với nhà trường đổi thành đồ dùng cho các em."
Trân Thanh Phong lập tức tranh thủ nắm bắt, anh nói nhanh: "Thầy đã nói thì không được nuốt lời đâu đấy!"
Anh cười ha hả nói to: 'Về sau nếu có chuyện gì thì em sẽ chạy tới tìm thầy trước tiên."
"Em đợi lần sau có giải thưởng rồi hãy tính tiếp đi!"
Trần Thanh Phong võ ngực đáp: "Thầy xem đi, thây không tin tưởng thực lực của em thì thây cũng phải tin tưởng thực lực của vợ em chứ! Vợ của em rất thông minh đấy nhé!"
Mấy giáo viên chủ nhiệm đều yên lặng mà day trán, bọn họ cảm thấy Trần Thanh Phong lại sắp bắt đầu một hồi khoác lác nữa rồi...
Quả nhiên ngay sau đó Trân Thanh Phong lại nói: "Vợ của em là bởi vì còn phải giành thời gian để chăm sóc cho con trai của chúng em thôi, nếu em ấy mà giành toàn bộ thời gian để tập trung học hành, không biết thầy có tin hay không! Em đảm bảo Điềm Điềm sẽ là học sinh giỏi toàn trường cho mà xem. Không ai có thể so được với em ấy, vợ của em thật sự rất lợi hại, Điềm Điềm...
Chủ nhiệm lớp cắt ngang: "Khụ khụ khụ, thây đột nhiên đau bụng nên thầy xin phép đi trước..."
Trần Thanh Phong cảm thán nói: "Là một giáo viên chủ nhiệm lớp, sao thầy ấy nỡ cắt ngang tâm tình của sinh viên lớp mình nhỉ!?"
Không thể không nói, đại hội thể thao lần này, sinh viên khoa tin tức chuyên nghiệp phủ sóng hết cả kênh quảng bá của trường một cách vô cùng tỏa sáng rực rỡ.
Bọn họ không chỉ lợi dụng việc quảng bá của trường để nâng cao sự hiện diện của khoa họ, mà đến thành tích đạt được trong đại hội cũng không kém. Đa số các thành tích đem về đều là giải nhất thôi!
Đúng là không hề khoác lác với cái khẩu hiệu "Phấn đấu giành giải nhất" của khoa tin tức chuyên nghiệp hô to mà.
Suy cho cũng thì khi khoa tin tức chuyên nghiệp biết tin tổ chức đại hội thể thao thì lớp bọn họ đã bắt đầu luyện tập rồi. Cho nên những người luyện tập so với những người không luyện tập sẽ khác nhau rất nhiều.
Nếu không luyện tập mà có thể giành được chiến thắng thì những người luyện tập cần gì phải cố gắng, mà chiến thắng không có nỗ lực luyện tập cũng không có ý nghĩa gì.
Mặc dù bản thân mọi người đã biết rõ là như thế rồi, nhưng mà mọi người vẫn rất hưng phấn. Dù sao đây cũng là công sức cố gắng của lớp họ, cố gắng để giành được giải nhất.
Mà bởi vì lớp bọn họ giành được nhiều giải nhất như vậy nên càng tạo động lực cố gắng cho chính họ bởi vì hơn ai hết, tự bản thân họ hiểu cố gắng sẽ có kết quả.
Mà ngay cả Trần Thanh Phong là người mặt chay mài đá lại là người giành được một cái phích nước nóng, là lớp trưởng của lớp bọn họ, là người giành được không chỉ một giải nhất, mà anh còn khiến cho mọi người tự hào rất nhiều, Khương Điềm Điềm cũng vậy.
Mà cái phích nước nóng Trần Thanh Phong có được khi giành giải nhất, anh dùng để ngay trước trên bục giảng, phân công cho các bạn nào trực nhật thì chia nhau lấy nước để dùng.
Tuy rằng hiện tại thời tiết đã dân ấm lên rồi, mọi người cũng không còn cảm thấy quá lạnh nữa. Nhưng mà vẫn có lúc lạnh, vậy thì những lúc như thế bọn họ cảm thấy cái phích nước nóng này đã phát huy được mặt lợi của nó.
Mà cho dù nếu không còn mùa đông thì các bạn nữ cũng rất vui khi có cái phích nước nóng này. Dù sao mấy bạn nữ mỗi tháng sẽ đến mùa rụng dâu một lần, mà mấy ngày đấy bản thân sẽ không hề thoải mái một chút nào, mà những lúc không thoải mái có thể uống một chút nước nóng thì còn gì bằng nữa.
Có thể nói cái phích nước nóng này không phải là đồ vật của nhà mình, nhưng mà Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đã để lại cho lớp dùng rồi.
Sau mùa đại hội thể thao này hai người thu hoạch được hai cái chậu rửa mặt, còn có bốn hộp trà, có cả một cái notebook.
Các giải đấu đều có giải thưởng giống nhau, giải nhất đều là hộp trà, chỉ có chạy ba nghìn mét đến năm nghìn mét thì yêu câu độ khó cao, cho nên phần thưởng là chậu rửa mặt.
Trừ mấy cái đó ra bọn họ còn tham gia chơi kéo co đoàn thể được một cuốn notebook.
Trân Thanh Phong nhìn vợ mình cảm thán nói: "Mấy đồ vật này được tặng trong mùa thi đấu này, đúng là có càng nhiều càng tốt mà."
Khương Điềm Điềm cũng đang vui sướng nghe Trân Thanh Phong nói chuyện, cô còn nhỏ giọng chia sẻ một tin tức mình biết được cho anh nghe: "Em nghe được một tin từ giáo viên Tiếng Anh, chừng mấy ngày nữa là cả nước sẽ có một buổi thi đấu diễn thuyết bằng tiếng Anh! Hì hì!"
Trần Thanh Phong ánh mắt sáng lên, nói: "Thi đấu diễn thuyết bằng tiếng Anh à?"
Khương Điềm Điềm gật đầu đáp: 'Đúng vậy ạ! Đã vậy mà còn là cuộc thi cả nước nữa, nếu có thể giành giải thưởng, đảm bảo phần thưởng sẽ rất giá trị cho mà xem."
Trần Thanh Phong giữ chặt tay của Khương Điềm Điềm nói: "Nếu vậy thì vợ ơi, em phải nỗ lực thi đấu đấy!"
Khương Điềm Điềm ngửa đầu lên tự tin nói: "Yên tâm đi, em có thể thi được, em khá là tự tin đấy!"
Hai người bọn họ luôn là vậy, luôn tự tin vào mọi thứ, Khương Điềm Điềm vui vẻ nói: "Thi đấu trên cả nước, em không biết chị năm có tham gia hay không nữa!?"
Trân Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh nghĩ chắc là không đâu, chị ấy không có tâm trạng thi mấy cái này đâu!"
Bản thân anh cảm thấy chị năm đi tới thủ đô là để nghỉ ngơi một chút rồi lại làm việc nữa cho coi. Một khi kiếm tiền trở thành thói quen rồi thì người ta rất thích làm việc kiếm tiền, nó giống như là một loại hưởng thụ vậy.
Dù sao thì mỗi người đều có một lối đi khác nhau, không phải mục đích học đại học là vậy như đường đi chưa chắc đã giống.
"Anh đoán chị năm khẳng định là còn bận suy nghĩ sẽ làm gì để kiếm tiền. Vậy nên chắc chắn chị ấy không rảnh để thi mấy cái này đâu."
Khương Điềm Điềm cười hì hì: “Anh nói cũng có lý!"
Trân Thanh Phong nghiêm túc hỏi Khương Điềm Điềm: "Vậy em có hy vọng anh hiện tại sẽ nỗ lực kiếm tiên không?”
Khương Điềm Điềm lắc đầu, cô cũng vô cùng nghiêm túc nhìn anh cười nói: "Em không cần anh phải nỗ lực kiếm tiền đâu, hiện tại chúng ta sinh hoạt vẫn rất tốt. Vậy thì tại sao phải liều sống liều chết mà kiếm tiền chứ? Anh nghĩ đi, khó lắm hai người chúng ta mới thi đậu đại học, vậy thì chúng ta cần phải cùng nhau vui vẻ cảm thụ cái thời gian có thể được đi học chứ, dù sao đi học cũng chỉ có bốn năm thôi. Còn kiếm tiền thì sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian để làm mà. Nhưng quãng thời gian học tập như thế này không phải lúc nào cũng có!"
Trân Thanh Phong bật cười đáp: "Những gì em nói rất đúng!"
Anh duỗi tay ra xoa nhẹ đầu của Khương Điềm Điềm, anh âu yếm nói: "Lời nói của vợ anh đúng là vô cùng hợp lý!"
Khương Điêm Điềm gật đầu xác nhận: 'Đó là đương nhiên rồi ạ."
Trân Thanh Phong bật cười, anh nói: "Chân lý của đồng chí thật đáng khắc ghi, vậy bây giờ chúng ta có thể tiếp tục đi đón bạn nhỏ Tiểu Thất được không?"
"Chúng ta đi thôi!"
Thời tiết ấm lên, bây giờ mọi người đều mặc áo ngắn tay nên hai người họ cũng không thể lén nắm tay nhau nữa rồi.
"Em nghĩ xem, đến khi nào thì hai vợ chông chúng ta mới có thể công khai nắm tay nhau được nhỉ?" Trần Thanh Phong bởi vì không được nắm tay vợ mình mà thở dài nói.
Khương Điềm Điềm cười hì hì đáp: "Anh yên tâm đi, rồi sẽ có một ngày như vậy mà."
Cô mềm mại nói: "Nhất định ngày đó sẽ đến rất nhanh thôi."
Mọi thứ đều sẽ thay đổi, theo cách mà chúng ta không thể ngờ tới được.
Cô cầm tay anh nhéo một cái sau đó lại buông ra, mắt cô nhìn thẳng, nhưng miệng tủm tỉm cười nói: "Nhưng mà như vậy cũng có cái thú vị của nó mài Hì hil"
Trân Thanh Phong hơi hơi híp mắt, anh khẽ bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận