Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 68

Chương 68Chương 68
Bé con mới sinh ra, phần lớn đều sẽ hay ngủ, thời điểm tỉnh giấc khá là ít, đa số đều dành thời gian để ngủ. Mà bé con mới sinh là Tiểu Thất cũng không ngoại lệ.
Có điều chỉ cần mỗi lúc bé con này thức giấc đều tạo ra cảm giác tồn tại rất cao.
Nhóc con từ bệnh viện về tới nhà, tuy rằng trên xe không có nhiều người cho lắm. Nhưng mà cũng đã truyền ra cho hết mọi người trong đại đội biết tin.
Ai nói người nông thôn không yêu thích hóng chuyện chứ? Nếu nói vậy là không đúng rồi nhé!
Bọn họ lại rất thích tám chuyện, đặc biệt là chuyện nhà người khác. Sau khi nghe mọi người ở trên xe vê nhà kể chuyện, nhiều người vẫn không hề tin tưởng chút nào, vậy nên rất nhanh đã lon ton chạy tới muốn xem em bé.
Tuy nói đàn ông tới xem thì có chút kỳ cục, nhưng mà trong thôn này nhóm mấy bà lão thì cũng không ít đâu, vừa lúc hiện tại mùa thu hoạch cũng đã kết thúc, mọi người càng rảnh rỗi không có chuyện gì để làm.
Khương Điềm Điềm chỉ cần thấy có người đến thì sẽ không hề từ chối mà mời vào nhà, bản thân cô còn mong ước cho người ta tới đông đông một chút ấy chúr!
Mọi người đều tới chơi đùa với Tiểu Thất nhà cô thì sao lại không mong cho được. Tiểu Thất ban ngày tinh thần rất phấn chấn, mà ban ngày chơi nhiều một chút thì buổi tối sẽ có sức ngủ nhều và sâu hơn.
Cho nên chủ ý của Khương Điềm Điềm để cho cậu bé ban ngày chơi thật mệt thì ban đêm sẽ không có sức khóc lóc la hét nữa.
Hơn nữa chưa kể là một khi đã đến thăm thai phụ thì không thể nào đi tay không được, trừ khi người đó phải là người mặt dày và keo kiệt kia.
Mặt khác chỉ cần tới đem theo một quả trứng gà thôi Khương Điêm Điềm cũng cảm thấy vui vẻ rồi. Đồ cho mà ai hơi đâu lại chê được chứ.
Có điều Khương Điềm Điềm ở nhà cũng là một người kỹ tính, cô luôn dặn dò mọi người tới đều phải rửa tay, rửa mặt cho kỹ, hơn nữa còn đưa ra quy định: "Xem thì có thể xem nhưng không thể véo má bé con nhé."
"Lời này của cháu cũng dư thừa quá rồi, chúng ta đầu óc bị bệnh mới đi véo má trẻ con mới sinh đấy!"
Chị Vương cũng nằm trong đám người tới xem em bé, tuy rằng chị ấy đã nhiều năm rồi không làm việc chung với Khương Điềm Điềm nữa, nhưng mà quan hệ của hai người vẫn rất tốt.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Em đương nhiên biết chị Vương không phải là người như vậy rồi, nhưng mà lòng người cách nhau một lớp da, có một số người không tốt như chị Vương đâu ạ! Bé con nhà em da trắng nõn đáng yêu, biết đâu gặp được một số người tâm địa xấu xa thấy bé con da dẻ tốt như vậy liền xuống tay, rồi xem thấy em là phụ nữ yếu đuối nên cũng lấn lướt làm tới thì đúng là em trở tay không kịp rồi. Ai nhịn được thì nhịn nhưng mà chúng ta cũng phải nghĩ thử nếu là con cháu mình sao mà nhịn được đúng không ạ? Bởi vậy nên chúng ta cứ trước tiên là nói trước cho mọi người biết rõ thì cũng dễ dàng mà vui vẻ với nhau."
Cái phong cách này của cô đúng là vạn năm bất biến mà.
"Chúng ta trước tiên cứ đem mấy suy nghĩ xấu xa đó quăng đi trước tiên, sau này sẽ không có mấy chuyện như vậy xảy ra nữa, mọi người thấy tôi nói có đúng không?”
Mấy vị phụ nữ ngồi ở đây suy nghĩ một hồi thì nói: "... Cũng đúng đấy."
Khương Điềm Điềm mắt thấy mọi người đều được cô đả thông tư tưởng nên cũng vui vẻ nói thêm vào: "Cũng không được hôn bé con, mọi người hôn bé con rồi tới lượt con hôn bé con, thì như vậy có phải là chúng ta đang gián tiếp hôn nhau đúng không ạ? Suy nghĩ chút thì đúng là hơi kỳ đấy!" Chị Vương chịu không được nữa bèn cất giọng nói: "... Cái con nhỏ này im lặng đi đừng nói nữal"
Khương Điềm Điềm chớp mắt.
Chị Vương quả quyết nói thêm lần nữa: "Nói đủ rồi đấy!"
Khương Điềm Điềm bĩu môi nói: "Chị Vương đúng là dạo này tính tình có chút không được ổn lắm nha ạI"
Chị Vương nghe vậy thì trừng mắt nhìn cô một cái, đúng là không thể nào nhịn được nữa mà.
Bởi vì mọi người trong thôn cũng biết tính tình của Khương Điềm Điềm, cảm thấy cái cô bé này lời nói nhiều khi khá là kì cục, cái gì cũng có thể nghĩ ra, cũng có thể nói được, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì thấy khá là hợp lý.
Dù sao mọi người cũng đã quá quen với cách nói chuyện này của cô, vậy nên nghe xong cũng thôi không chấp nhất làm gì.
Chị Vương cùng với mẹ chồng của chị cùng đi đến đây, bà Vương nhìn thấy bé con trắng nõn sạch sẽ thiệt là đỏ mắt hâm mội
Thời điểm mà Khương Điềm Điềm mang thai, mọi người đều đoán rằng bản thân cô sẽ sinh bé gái, đúng là không ai ngờ tới vậy mà lại sinh bé trai.
Không những sinh bé trai mà còn là một bé trai rất đẹp trai.
Bà Vương không phải là một người trẻ tuổi, bà chính là người đã nhìn thấy Trân Thanh Phong lớn lên. Nhìn thấy đứa bé như thế này mới chỉ sinh ra mấy ngày đã đẹp trai như vậy rồi, đúng là cha con giống nhau.
Quả nhiên người ta hay nói cha con giống nhau, đúng là không sai một chút nào.
"Tôi nhớ rõ thời điểm năm xưa lúc thằng bé Tiểu Lục mới sinh, chúng ta một đám người cũng tới đây vây xem, lúc ấy mấy người ở đây hận không thể cùng nhà họ Trần kết làm sui gia, ai ai lúc đó cũng cảm thấy thằng bé Tiểu Lục quá là đẹp mắt đã vậy còn trắng nôn. Có điều..."
Dừng một chút, bà cười cười.
Sau đó... vậy mà lại không có sau đó.
Bọn họ đều nhớ lại công tích vĩ đại của Trân Thanh Phong.
Khương Điềm Điềm tò mò hỏi: "Có điều như thế nào hả bà?”
Cô trợn tròn hay mắt hỏi thêm nữa: "Là do anh Tiểu Phong quá làm phiền tới mọi người sao ạ?”
Bà Vương nghe vậy thì cười đáp: "Đúng vậy đấy! Thằng bé đó ban ngày cũng quấy mà ban đêm cũng quấy. Mẹ chồng cháu lúc đấy khá là bất lực, mẹ chồng cháu còn bảo nếu nhà ai mà muốn kết sui gia với nhà họ Trần thì đem thằng bé về nhà nuôi mấy ngày đi. Nghe đến đây là hù chết mấy người ở đây rồi, chớp mắt một cái không ai có suy nghĩ đó nữa!"
Khương Điềm Điềm: "II"
Cô lúc này vỗ đầu nói: "Ôi mẹ chồng của cháu đúng là một người thông minh mài Cháu sao lại không nghĩ đến nhỉ? Nếu con trai của cháu..."
"0a oa oalll"
Bé con dường như cảm nhận được mẹ mình ghét bỏ mình nên liên oa một tiếng khóc ầm lên.
"Thằng nhóc bị làm sao vậy?"
Khương Điêm Điềm buồn bã nói: "Lại khóc nữa rồi."
Cô nghiêng mình võ vỗ con trai, xem ra đã mấy ngày trôi qua rồi cô cũng học được cách dỗ dành bé con rồi, có lẽ do bé con khóc nhiều quá nên riết cũng thành quen.
Nhưng xem ra lần này Tiểu Thất không nhân nhượng mà khóc vô cùng to, tiếng sau to hơn tiếng trước, khuôn mặt đáng thương vô cùng nước mắt thì thi nhau chảy dài, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu khiến ai cũng đau lòng, nhưng mà giọng của bé con khóc không hề nhỏ, chọc cho người ta đau cả đầu.
Chị Vương nhịn không được nữa, liền chạy nhanh đến ôm lấy bé con nói: "Đưa đây để chị dỗ thằng bé xem sao." ' Bé con vẫn tiếp tục khóc to không có dấu hiệu sẽ ngừng lại một phút giây nào, dù bản thân chị Vương đã sinh ba đứa con kinh nghiệm đầy mình, nhưng đây cũng là lân đầu tiên nhìn thấy có đứa bé khóc to mà lại khóc nhiều như vậy, không đầy một lát sau trán chị Vương đã túa mồ hôi ra rất nhiều.
Có điều cũng may, có lẽ bản thân đã khóc đã rồi nên Tiểu Thất cũng dừng không khóc nữa.
Chị Vương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Ôi thằng nhóc con, cuối cùng cũng thôi không khóc nữa rồi."
Chị Vương ôm đứa bé đi vòng vòng từ nãy tới giờ, mắt thấy bé con mơ màng sắp ngủ, chị Vương liền nói: "Bé con muốn ngủ rồi này, hay là để chị bỏ..." Lời còn chưa nói ra hết bé con lại một lần nữa gào lên.
Chị Vương: "!II"
Khương Điềm Điềm vô cùng khẳng định nói: "Con trai em rất thích được ôm đi đi lại lại lúc ngủ mất rồi."
Nằm trong tay được người ta lắc lư thì ai mà không thích!
Chị Vương: ”...'
Khương Điềm Điềm lại nói tiếp: "Không có sao đâu ạ, chị chỉ cần ôm trong chốc lát, ôm mệt rồi thì chúng ta đổi người."
"Mọi người nghĩ đi, mọi người không muốn ôm một đứa bé vừa đáng yêu vừa trắng nõn sao ạ? Ôm nhiều một chút nói không chừng bản thân tương lại sẽ có một đứa con hay một đứa cháu đáng yêu như vậy không chừng!"
Bà Trân còn chưa đặt chân vào cửa đã nghe được giọng nói đang gạt người của con dâu mình rồi.
Bà đem canh trứng gà cách thủy vào nhà rồi nói: "Con mau tới đây ăn cơm đi này."
Mọi người: "22?"
Bây giờ không phải giữa trưa cũng không phải buổi tối thì ăn cơm làm gì?
Bà Vương thấy vậy thì nói: "Nhà bà ăn cơm hai bữa à?"
Bà Trần nghe vậy thì nói: "Vẫn là ăn cơm ba bữa như bình thường không có gì thay đổi."
Mấy năm nay không phải mọi người đều đã thoát nghèo rồi sao? Mấy năm nay thu hoạch dù rất tốt nhưng mọi người cũng không có thay đổi thói quen ngày ăn hai bữa cơm.
Bà Vương khó hiểu nói: "Vậy đây là???"
Bà Trần đáp: "Buổi chiều thời gian trôi qua khá dài, Điềm Điềm còn phải cho con bú sữa nữa, vậy nên phải cho con bé ăn nhiêu một chút."
Khương Điêm Điềm lúc này đã bắt đầu ăn, mọi người ở đây liếc mắt một cái thấy bên trong có trứng gà lòng đào, Khương Điềm Điềm cứ như vậy mà cắn từng miếng nuốt xuống, lòng đào óng ánh bên trong làm cho người ta nhìn thấy lại phát thèm.
Toàn bộ những người ở đại đội Tiền Tiến đều biết thai phụ ở nhà họ Trần được chăm sóc và cho ăn uống rất tốt. Phong tục này cũng không phải bắt nguồn từ Bà Trân mà là từ mẹ chồng của Bà Trần đã được hình thành rồi, cho nên mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm.
Tuy nhiên tận mắt chứng kiến cảnh tượng hiếm thấy này, nhìn thấy sự cưng chiều của Bà Trân dành cho Khương Điêm Điềm thì ai trong phòng cũng có chút ngỡ ngàng.
Trong phòng cũng có mấy cô con dâu nhà người khác, thấy mẹ chồng nhà người ta chăm sóc cho con dâu kỹ càng như vậy thì đỏ mắt hâm mộ không thôi.
Bản thân cũng là phận con dâu mà sao số phận của bọn họ lại không giống như Khương Điềm Điềm nhỉ? Một người trên trời còn một người thì dưới đất.
Bà Trần thấy Khương Điềm Điềm đang ăn thì nói: "Được rồi, đợi Điềm Điềm ăn xong rồi thì tôi qua lấy chén bát dọn dẹp. Mọi người cứ ngồi ở đây chơi thoải mái đi! Không cần phải gấp gáp, tôi đi kia lấy hạt dưa đem qua cho mọi người!" qua bên Đây là do hai ngày trước Tam Nữu đi học việc thì thấy được, cô bé cũng là một người thích ăn vặt, liền chạy nhanh về báo cho Tô Tiểu Mạch biết. Tô Tiểu Mạch biết được liền cùng chị dâu hai Trần đi hái trái đem về làm thành hạt dưa cho bọn trẻ ăn luôn. Tính ra trong nhà giờ có tới hơn mười ký hạt dưa.
Đừng nhìn thấy hạt dưa là loại đồ ăn vặt bình thường, ở nông thôn này của bọn họ thì đây được xem là đồ ăn vặt quý hiếm đấy!
Đồ ăn vặt này muốn mua thì phải có phiếu rồi lên công xã mua, bọn họ là người làm nông làm gì có nhiều phiếu để mua mấy thứ này.
Cho nên mấy món này đều phải đợi tới dịp tết mới có thể lấy ra ăn, nhưng đợi tới tết cũng không phải nhà nào cũng có.
Đa số đều là công nhân trong thành mua nhiều chứ nông thôn thì rất ít.
Bà Trần hào phóng như vậy, thật đúng là ngoài sức tưởng tượng của mọi người ở đây.
Bà Trần nói là làm, rất nhanh đã lấy hạt dưa ra, cũng không có nhiều lắm cũng chỉ được một chén nhỏ đựng trong phòng của Khương Điềm Điềm mà thôi.
Nhưng mà so ra với số lượng mọi người trong phòng thì nhiêu đây cũng không được xem là ít đâu.
"Chị của tôi ơi, sao lại quý hóa như thế này làm gì!" Hành động của Bà Trần làm cho mấy người keo kiệt ở đây được mở mang tầm mắt rồi.
Bà Trần vui vẻ nói: "Không có gì đâu, đây cũng là muốn mọi người ngồi lại lâu một chút thôi, ngồi chơi một lát với Điềm Đỉiềm và Tiểu Thất nhà chúng tôi thì có là gì đâu!"
Mọi người: ”..."
Bà Trần thật tình là muốn mọi người ở đây ngồi lâu một chút, tuy rằng bản thân phải trả giá một ít, nhưng mà nhờ vậy nhà họ được thanh tịnh ít nhiều! Người khác không hiểu được loại khổ sở này đâu, cái loại khổ sở này chỉ có một mình Bà Trần là chân thành hiểu được thôi.
Biết sao được, ai mượn cháu của mình lại giống cái tính xấu của con trai mình chứt
"Mọi người cứ ngồi chơi thoải mái đi!" Nói xong bà liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
Bà Trân trở vê nhà chính, lại đi đem đường đỏ và trứng gà qua cho chị dâu ba Trân.
Bởi vì sinh sản lần này mà mẹ đẻ của chị dâu ba Trần cũng đi qua đây thăm con gái, hiện tại cũng chưa có về. Bà Trân cũng ở cùng nói chút chuyện với bà sui gia, lại thêm một hồi diễn thuyết.
Mẹ đẻ của chị dâu ba Trần trong lòng có chút khó chịu nói: "Mẹ chồng của con vội cái gì chứ? Cứ từ từ thôi mà sao đến giờ không thấy mấy người đó qua đây nhỉ?"
Bà nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Sao em dâu con ở bên kia lại có nhiều người tới thăm náo nhiệt như vậy nhỉ. Tới giờ cũng không chịu qua đây luôn?"
Cả hai đều giống nhau sinh con trai, sao bên kia như trẩy hội mà bên chỗ con gái bà lại lạnh lẽo không một bóng người như vậy được!
Mẹ đẻ của chị dâu ba Trần trong lòng cũng có chút bất bình thay cho con gái. Trước kia sinh phải con gái thì không nói gì đi, hiện tại con gái bà cũng như những người khác sinh được con trai, mà sao vẫn không chịu coi trọng con gái bà chứ? "Đây là con sinh được con trai đấy!"
Có thể nói chị dâu ba Trần trọng nam khinh nữ không hề liên quan gì tới vợ chồng kế toán Trần và Bà Trần. Tất cả đều đơn phương một mình cô và nhà mẹ đẻ cô thôi.
Chị dâu ba Trân nghe vậy thì cười nói: "Mẹ à, chuyện này là chuyện trong nhà mẹ không hiểu được đâu."
Mẹ đẻ của chị dâu ba Trần tên là Lam Hồ Điệp. Tên của bà ấy thì khá là đẹp nhưng vẻ ngoài của bà ấy khi lớn lên lại có chút giống quả bí đỏ.
Lam Hồ Điệp nghe vậy thì nói: "Sao lại không hiểu chứ? Mẹ là mẹ của con, còn có thể nghĩ cái gì không tốt cho con à? Mẹ chồng con đây là đối xử bất công với con chứ còn gì nữa!"
Chị dâu ba Trần nhìn ngắm khuôn mặt mềm mại của con trai đang ngủ của mình nói: "Mẹ này, nếu mẹ không tin thì một lát mẹ cứ qua đó ngồi đi, không cần ngồi lâu đâu, ngồi một tiếng là được. Lúc đó tự khác hiểu lí do thôi." mẹ sẽ Lam Hồ Điệp: '?22"
Bà ngừng một chút rồi nói thêm vào: "Nếu không con cứ đến ở cữ cùng với em dâu một phòng đi, nhìn chằm chằm Điềm Điềm là con sẽ hiểu thôi. Nếu mẹ chồng con có đối xử bất công với con hay không thì con sẽ tự thấy. Vả lại bây giờ đem con bé qua đó ở cùng chơi cùng cũng có gì là xấu đâu."
Chị dâu ba Trân nghe vậy thì bày ra vẻ mặt kinh khủng nói: "Thôi không cần đâu ạ! Tuyệt đối không cần đâu mẹ."
Lần trước ở chung phòng bệnh mà tới giờ cô vẫn còn ám ảnh tâm lý, lúc ấy còn thấy đỡ chưa là gì, nhưng mà sau khi về nhà rồi, trải qua những ngày tháng yên bình, cô lúc này mới thắc mắc không biết lúc đó tại sao bản thân mình lại đủ kiên nhẫn mà chịu đựng như vậy nữa.
Từ lúc trở về nhà, cô và Khương Điềm Điềm tách nhau ra thì bé con nhà cô ăn được ngủ được hơn lúc ở bệnh viện rất nhiều, vả lại còn ngoan cực kỳ. Mỗi ngày cô đều được tẩm bổ, mà ban ngày còn được ngủ một lát nữa. Cuộc sống lúc này của cô không còn gì tốt hơn được nữa.
Cô cũng đâu có bị điên! Đang êm đẹp lại đi qua ở cùng một chỗ với mẹ con Khương Điềm Điềm làm gì chứ?
"Không được... không được, kiên quyết không được! Mẹ à, mẹ không cần có suy nghĩ đó đâu. Thôi bây giờ con ngủ một lát đây, mẹ đi qua chỗ Tiểu Lục và Điềm Điềm tự xem đi. Mẹ xem một lát là tự hiểu ngay thôi, đừng kéo con theo làm gì!"
Lam Hồ Điệp vô cùng đau đớn nói: "Con... con... cái con bé này sao bây giờ lại cam chịu như vậy chứ? Không nghe lời người lớn dạy bảo thì sau này chỉ có hại thôi con ơi!”
Chị dâu ba Trân giống như người điếc không thèm quan tâm mẹ mình nói gì cả, cô lần này rất quyết tâm trước những gì mẹ mình nói!
"Mẹ, mẹ cứ đi qua đó đi
Cô nói xong cũng kéo chăn lại chui vào bên đầu ngủ. trong bát Lam Hồ Điệp nhìn thấy bộ dạng quả quyết của con gái mình như vậy cũng không biết phải làm sao! Đúng là con càng lớn càng khó dạy, muốn thông não cho con mà con cũng không muốn hiểu! Tại sao đều cùng nhau sinh con trai mà lại khác nhau như vậy chứ!
Lam Hồ Điệp thôi không nghĩ nữa, bà đứng lên đi qua phòng của Tiểu Lục, bản thân vừa mới bước chân vào cửa đã thấy mọi người ở đây đang ngồi cắn hạt dưa.
Lam Hồ Điệp thấy vậy thì trong lòng liền suy nghĩ "này nhìn đi đãi ngộ đúng là không giống nhau", trong lòng bà liên dâng lên một đống cảm xúc bất mãn, có điều cũng không biểu hiện ra ngoài mặt cho người ta thấy.
Bà bày ra bộ dạng khiêm tốn, cất giọng nói không quá lớn lên bảo: "Con gái và cháu trai tôi đều đi ngủ cả rồi, bản thân tôi không có chuyện gì làm nên qua đây nói chuyện với mọi người một lát cho vui." "Bác ơi, bác mau vào trong đây ngồi đi ạ, cùng cắn hạt dưa với mọi người nè bác.
Lam Hồ Điệp nghe vậy thì cũng cười cười đáp: "Đương nhiên rồi."
Bà bày ra bộ dạng cảm ơn, vừa ngồi xuống đã liếc mắt sang thăm dò, lúc này liền nhìn thấy một đứa bé trắng trẻo mập mạp đang được một người trong số mấy người đang ngồi ở đây ôm vào lòng đi qua đi lại.
Bà lúc này mới hỏi: "Sao không để cho bé con lên giường đất ngủ đi?"
Mọi người nghe vậy thì đồng loạt dùng ánh mắt kì lạ nhìn vê phía bà.
Lam Hồ Điệp: '?2"
Chị Lý là người đang ôm đứa bé, lúc này đã nhanh chân chạy lại nói: "Dì ơi, dì mau rửa tay đi rồi giúp cháu ôm đứa bé với ạ."
Lam Hồ Điệp: '?"
Khương Điềm Điềm thản nhiên nói: "Ngay trước cửa có xà phòng đấy ạ."
Lam Hồ Điệp: '??2"
Lam Hồ Điệp nghe vậy cũng đứng lên làm theo những gì Khương Điềm Điềm nói, tuy là Khương Điềm Điềm để cho mọi người phải rửa tay thật sạch mới được ôm đứa bé, dù làm vậy có tốn xà phòng thật nhưng mọi người cũng không có từ chối hay phản bác.
Rốt cuộc thì đây cũng là xà phòng nhà bọn họ mà. Dùng xà phòng rửa tay thì sẽ sạch hơn rửa tay bằng nước bình thường rất nhiêu. Bọn họ còn cảm thấy bản thân được lợi ấy chứ.
Nhà họ không nói thì thôi, mấy người bọn họ nói làm gì.
Lam Hồ Điệp rửa sạch tay rồi bước vào một lần nữa, dì Lý thấy Lam Hồ Điệp đã rửa tay xong xuôi rồi liền đưa đứa bé qua cho bà, còn không quên nói: 'Dì này, dì không thể đứng cũng không thể ngồi, chỉ có thể đi qua đi lại. Bằng không bé con sẽ khóc đấy ạ."
Lam Hồ Điệp: "..."
Lam Hồ Điệp không tin, Lam Hồ Điệp cực kỳ không tinI
Bà mỉm cười nói: "Tôi đây đã chăm sóc qua rất nhiều đứa bé rồi, thật ra trẻ con..."
Bà mông còn chưa kịp đặt xuống ghế để ngồi xuống, bé con vừa nãy vẫn còn đang nhắm mắt ngủ ngon lành lập tức gào to lên, tiếng khóc dài dai dẳng không có dấu hiệu dừng lại.
Lam Hồ Điệp hoảng sợ liền đứng thẳng dậy đi qua đi lại khắp phòng vừa đi vừa nói: "Bé con à đừng khóc, con đang bị làm sao vậy?”
Khương Điềm Điềm vẻ mặt vô tội nói: "Bé con thích đi vòng quanh nên vậy đấy ạ"
Lam Hồ Điệp: "..."
Tuy rằng Lam Hồ Điệp ôm bé con đi tới đi lui, nhưng bé con cũng không vì vậy mà ngưng khóc liền, phải hơn nửa ngày thì bé con mới bày ra bộ mặt tủi thân ngừng khóc đánh ngáp một cái, đôi mắt hơi híp dường như đang suy nghĩ có nên tiếp tục ngủ hay không.
Lam Hồ Điệp thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Đúng là hoảng hết cả hồn."
Khương Điềm Điềm tốt bụng nhắc nhở bà: "Dì ơi, dì đừng có ngừng lại!"
Thật sự ra Khương Điềm Điềm cảm thấy Tiểu Thất nhà cô vẫn là một đứa bé khá hiểu chuyện, nếu là đứa bé bình thường để người khác ôm nhất định sẽ cựa quậy một chút rồi mới chịu ngoan ngoãn cho người ta bé.
Nhưng mà cô lại phát hiện chỉ cân được đung đưa thì có là ai thì với Tiểu Thất cũng không quan trọng.
Giống như bé con cũng hiểu được chính mình sẽ bị hết người này tới người khác ôm, cho nên cũng không cần khóc nháo với mẹ khiến mẹ mệt mỏi, miễn bản thân lúc này thoải mái là được.
Mà Khương Điềm Điêềm còn có thể làm sao bây giờ đây! Đương nhiên bản thân cô chỉ có thể hy sinh người bế để đáp ứng cho con trai mình mà thôi.
Đúng vậy, cô chính là người cưng chiều con trai như vậy đấy.
Ban ngày là thời điểm có nhiều người, Khương Điềm Điềm vẫn muốn để cho con trai mình được thoải mái một chút thì có như vậy vào buổi tối thì cô cũng được nhẹ hơn tí.
Nếu mà Trần Thanh Phong lúc nhỏ giống như mọi người kể, bất chấp cả ngày lẫn đêm đều khóc quấy như vậy thì đúng là khổ chết người ta rồi.
“Hư... hư... hư.”
Bị lung lay một chút thì bé con đã không thoải mái rồi, rầm rì hai tiếng lại oa một cái khóc lớn.
Lam Hồ Điệp bối rối hỏi: "Sao lại khóc nữa rồi??? Tôi đâu có đứng lại đâu!!I"
Khương Điêm Điềm suy nghĩ nói: "Chắc là đói bụng rồi đó ạ."
Cô đưa tay ôm lấy con, đôi mắt lấp lánh nhìn mọi người xung quanh nói: "Mọi người có thể tránh sang một bên được không ạ? Cháu muốn cho em bé bú một lát!
Mọi người đang ngôi: "..."
Theo thói quen bọn họ liền xoay người!
Lam Hồ Điệp: "22?"
Quả nhiên bé con kêu khóc trong chốc lát thì bản thân cũng đã có chút mệt mỏi rồi, nên liền nhanh chóng muốn 'ăn cơm. Cậu bé ôm lấy ngực của mẹ ăn rất sung sướng, ăn xong rồi lại đánh một cái ngáp dài, miệng thì chép chép.
Khương Điềm Điềm sửa soạn quần áo chỉnh tê rồi mới nói: "Được rồi ạI" Cô cười tủm tỉm nói: "Dì ơi, cháu thấy dì cũng rất thích Tiểu Thất nhà cháu, dì có thể lại ôm một cái đó!"
Lam Hồ Điệp: "!II"
Bà lúc này cảm thấy nhân sinh quan của mình đã có chút mơ màng rồi, bản thân chỉ có thể ngơ ngác ôm lấy đứa bé rồi lắc lư người mà thôi.
Lúc này chị Vương ngồi một bên dặn dò: "Dì này, dì đừng có ngây người ra như vậy chứ ạ, cẩn thận làm ngã đứa bé bây giờ ạ."
Lam Hồ Điệp gật đầu.
Khương Điềm Điềm tò mò hỏi: "Lục Hổ thế nào rồi ạ? Hôm trước còn nói để cho chị ba ôm thằng bé tới đây, hai chị em cháu có thể cùng nhau tám chuyện, mà hai bé con cũng có thể cùng nhau chơi đùa. Vậy mà chị ba không chịu, thật là đáng tiếc quá ạ."
Lam Hồ Điệp: '..."
"Chị dâu nói Lục Hổ sinh non không đủ tháng, nên không thể tùy tiện ôm ra ngoài được, vậy nên cứ để cho bé con ở trong phòng ngủ nhiều một chút."
Lam Hồ Điệp nghe vậy thì gật đầu lia lịa nói: "Đúng... đúng... đúng."
Không thể không nói, thời điểm bà đặt chân tới đây thì Lam Hồ Điệp cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng khi ở đây được một buổi trưa, hiện thực đã dạy cho bà một bài học làm người.
Bà lúc này cũng chỉ có thể im lặng mà chấp nhận số phận, cuối cùng bà cũng tin là con gái nhà bà nói không hề sai chút nào.
Cháu trai của bà tuy rằng nhỏ con một chút, cũng không được trắng trẻo, mập mạp bằng con người ta, nhưng mà ít ra cũng là một đứa bé ngoan.
Lục Hổ mang đậm tính cách của nhà họ Trần, rất ít khóc quấy và rất ngoan.
Nhưng mà Tiểu Thất thì lại không giống như vậy, bé con mang gen đột biến của nhà họ Trần, giống hệt như cha mình là Trân Thanh Phong, là một đứa bé khóc quấy không ngừng.
Cho nên có một số việc đúng là rất khó nói, giống như nhìn Khương Điềm Điềm vậy.
Thời điểm cô mang thai so với các cô con dâu trong nhà đã khác biệt rồi, ăn uống ngon lành, tâm tình thoải mái.
Nhưng mà hiện tại nhìn đứa bé mà Khương Điềm Điềm sinh ra đi. Mấy cô con dâu trong nhà họ Trần, thời điểm mang thai thì bị hành rất tội, nhưng lúc sinh ra em bé lại rất ngoan.
Đúng là từ đầu không giống nhau nên kết quả chắc chắn cũng không giống nhau rồi.
Có điều thời gian cứ như vậy mà trôi qua rất nhanh, mấy người phụ nữ lúc tới đây xem bé con thì vui vẻ háo hức, còn bây giờ khi về thì tinh thần và thể xác đều rất mệt mỏi, bước chân lúc ra về còn có chút không vững vàng nữal
Khương Điềm Điềm vui vẻ chào tạm biệt mọi người, cô còn nói với theo: "Mọi người ngày mai lại đến nhé."
Thiếu chút nữa là cô lấy khăn tay ra vẫy vẫy rồi.
Lam Hồ Điệp đi theo mọi người cùng nhau ra cửa, bà phải đỡ lấy khung cửa mới đứng vững được, một lúc lâu sau, bà mới có thể bình ổn tinh thần, thở dài nói: "Đứa bé này thật khiến người ta mệt mỏi."
Bà Vương nghe vậy thì bổ sung thêm: "Giống cha thằng bé, năm đó cha thằng bé còn kinh khủng hơn rất nhiều."
Lam Hồ Điệp: '..."
Tới đây mới có một ngày mà bản thân về nhà phải nghỉ ngơi tới mấy ngày mới khỏe lại. Có điều cũng may, Khương Điềm Điềm cũng không phải là người làm thịt dê, cạo sạch cả lông dê. Dù sao hiện tại mọi người đến đây là do lòng hiếu kỳ, mà cho dù người này không tới thì sẽ có người kia tới. Mà chỉ cần tới đây một lần là sẽ bỏ chạy không có lần thứ hai.
Không bao lâu thì toàn bộ đại đội Tiền Tiến đều biết nhà họ Trân có đứa bé mới sinh Tiểu Thất, là một đứa trẻ nghịch ngợm.
Nhưng mà phàm nếu ai tới được đây lần thứ hai rồi thì khi ra về cũng sẽ giống như lần đầu, lao lực quá độ, tay chân bủn rủn.
Có điều ở thời điểm lòng hiếu kỳ của mọi người giảm xuống thì Khương Điềm Điềm cũng đã vượt qua thời kỳ ở cữ của mình rồi.
Nhưng mà cũng do bản thân thời kỳ ở cữ quá tốt, quá thoải mái, lại được ăn ngon. Khương Điềm Điềm cũng không hề gây xuống mà bản thân cũng không có dấu hiệu mập lên.
Thời điểm Khương Điềm Điềm kết hôn so với hiện tại cũng không khác nhau bao nhiêu! Bây giờ cổ cao một mét sáu và cân nặng không đến năm mươi ký.
Nhưng ở thời đại này, chú trọng người gầy như que tăm thì cô cũng không được tính là người gầy.
Điều đáng nói ở đây là đứa bé được Khương Điềm Điềm sinh ra đúng rất biết chọn thời điểm, lúc bận rộn nhất là lúc thu hoạch nông sản thì cô lại đi sinh em bé, sau đó trải qua một quảng thời gian dài ở cữ, lúc cô khôi phục bình thường trở lại thì mùa thu hoạch cũng đã kết thúc.
Bằng không thì vào thời điểm quan trọng như vậy, việc ghi công điểm của cô khẳng định sẽ rất bận rộn cho mà xem.
Bởi vì ở cữ cho nên tất cả các loại công việc này đều do tay một mình Trân Thanh Phong làm.
Sản lượng năm nay của bọn họ khá tốt, bởi vì trước kia có hai năm bị khô hạn dẫn tới việc bị thiếu thuế lương, có điều là bây giờ cũng đã là năm năm sau thời điểm đó rồi.
Mọi thứ cũng đã trả xong xuôi cho nên tính mười năm tới thì bình quân mỗi năm đều sẽ không gặp khó khăn gì lớn.
Nếu như lương thực bị giảm sản lượng thì sẽ cảm thấy có chút đáng sợ. Nhưng mà mấy năm nay đều bội thu, thu hoạch rất tốt nên mọi người cũng không lo lắng gì nhiều.
Khương Điềm Điềm cực kỳ hâm mộ Tô Tiểu Mạch, bởi vì bản thân Tô Tiểu Mạch khi ở cữ là sau vụ thu hoạch, cho nên tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, bồi dưỡng thân thể xong là đã tới mùa xuân rồi.
Tiểu Lục Hổ được sinh vào lúc chín tháng mười chín ngày.
Còn Tiểu Thất Hổ thì là chín tháng hai mươi ngày.
Mùa đông này mọi người đã bắt đầu bước vào mùa nghỉ ngơi rồi, tính ra thì có thể nghỉ ngơi tới sáu tháng, chờ tới sang năm lập xuân bảy mươi lăm thì tới lúc đó Tiểu Thất cũng được sáu tháng tuổi rồi.
Sau sáu tháng mấy bé con cũng đã cứng cáp hơn và hoạt bát hơn rất nhiều, cả người luôn mang tỉnh thần phấn chấn, mặc cho ai nhìn vào cũng phải cảm thán đứa bé này quá kháu khỉnh, quá khỏe mạnh rồi.
Tuy rằng Tiểu Thất chỉ kém anh trai mình một ngày, nhưng mà khi nhìn hai cậu bé thì lại có cảm giác Tiểu Thất lớn hơn Lục Hổ tận mấy tháng, đặc biệt là tinh thân rất tốt.
Có điều Lục Hổ lớn lên cũng không kém cạnh gì, mặc dù bản thân sinh non nhưng sau thời gian được chăm sóc nuôi dưỡng thân thể đã tốt hơn rất nhiều.
Ba người chị gái cũng như mẹ của Lục Hổ rất thích cậu bé, cho nên mấy chị em đều giúp đỡ mẹ trông em, thành ra chị dâu ba Trân cũng nhẹ nhàng, thoải mái hơn Khương Điêềm Điềm nhiều.
Sau mấy tháng trôi qua, trong cái nhà họ Trần này thì người thay đổi nhiều nhất chính là chị dâu ba Trần, trước kia bản thân cô mang lại cho người ta cảm giác u uất, suốt ngày cứ suy nghĩ phải làm sao để có con trai, trên người luôn mang một màu sắc tính toán.
Nên từ khi có con trai, tâm nguyện được đền đáp thì cả người cô như thả lỏng ra vậy. Bản thân cũng không còn đối xử bất công với con cái nữa.
Nhị Nữu, Tam Nữu, Tứ Nữu còn tưởng rằng chỉ cần mẹ sinh em trai thì sẽ giống mấy người phụ nữ ở trong thôn, sẽ không còn đối xử tốt với ba chị em nữa.
Nhưng mà mọi chuyện lại không như vậy, mẹ của các cô bé còn đối xử với ba đứa con gái còn tốt hơn trước nữa! Đây là điều trăm triệu lần ba chị em không dám nghĩ tới!
Nên mới đầu mấy cô con gái còn có chút không tin vào mắt mình, ba chị em cứ nghĩ bản thân mình đã hiểu rõ tính cách mẹ mình là người như thế nào rồi.
Nhưng sau khi trải qua tất cả, ba cô bé nhỏ mới nhận ra, tính cách con người thật sự vô cùng phức tạp. Mà bản thân ba cô bé chỉ là ba đứa trẻ nhỏ, chưa trải sự đời thì làm sao hiểu được.
Đừng nói ba đứa nhỏ không hiểu, đến cả người lớn trong nhà cũng chẳng thể hiểu nổi.
Buổi tối Bà Trần cứ trằn trọc trên giường, ngủ không được nên tâm sự với kế toán Trần, bà thì thầm: "Ông nghĩ đi, chị dâu ba Trần nhìn bình thường cũng không phải là đứa ngốc, như thế nào lại đi tin tưởng lời của con bé Điềm Điềm như vậy được nhỉ?"
Kế toán Trần nghe vậy thì bảo: "Dù như thế nào thì nếu đã đối xử với con cái tốt thì chúng ta cũng không cần nghĩ nhiều làm gì, có lẽ chưa chắc dấu ba Trần bởi vì những lời Điềm Điềm nói mà thay đổi, nhưng có thể do bản thân thật sự muốn thay đổi thì sao."
Bà Trần cảm thán nói: "Ông nói cũng đúng, con bé có thể hiểu được đó cũng xem như là chuyện tốt đi." Kỳ thật mọi thứ đúng là không chỉ bởi những gì Khương Điềm Điềm nói mà khiến cho chị dâu ba Trần thay đổi. Mà bởi vì thời điểm đó chị dâu ba Trần đã đạt được tâm nguyện bấy lâu nay của mình rồi, tâm tình cũng buông lỏng hơn, mà chính cô cũng cảm nhận được bản thân chỉ cần làm chuyện tốt thì ông trời sẽ không đối xử bất công với cô đâu.
Nên mới có kết quả là Lục Hổ, thành ra cô tin tưởng vào điều đúng đắn, cũng dần muốn bản thân thay đổi tốt hơn.
Hơn nữa từ khi có con trai, chị dâu ba Trần cũng cảm thấy bản thân hiện không còn thiếu gì cả, trong tay cũng có tiền riêng rồi thì sao bản thân không thể rộng rãi hơn một chút chứ?
Trước kia có rất nhiều lúc cô cũng không muốn so đo hay tính toán gì với ai, nhưng do hoàn cảnh thiếu thốn khiến cho cô mới trở nên keo kiệt như vậy.
Còn bây giờ mọi thứ đã có đủ nên bản thân cô cũng dần rộng rãi và phóng khoáng hơn.
Bây giờ cô có thể không lo gia đình mình khó khăn, lại còn có thể chăm sóc cho con gái tốt hơn một chút.
Mấy chuyện này đều tốt cho gia đình họ mà! Người một nhà cũng vì vậy mà khá là hòa thuận và vui vẻ.
Chưa kể năm nay họ lại kiếm được nhiều hơn năm trước nữa.
Mấy năm trước cứ vào mùa đông Tô Tiểu Mạch đã bắt đầu trồng giá đỗ rồi, cho đến khi mùa đông tới, Trần Thanh Phong lại có thể bán được rất nhiều giá đỗ, Tô Tiểu Mạch cũng đã hướng dẫn cho mấy chị em dấu cách trồng giá đỗ, nhưng trên cơ bản cô cũng chỉ nghĩ trông để cho gia đình mình ăn mà thôi, chứ không có ý định sẽ bán.
Rốt cuộc nhà bọn họ nhiều người, cho dù trồng nhiều cũng không ăn được hất.
Vả lại bọn trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, lại thích ăn mấy món mới mẻ một chút, không thì cũng chỉ thích ăn dưa muối.
Thành ra dư lại rất nhiều nên mọi người trong nhà cũng dần cảm thấy giá đỗ không có giá trị cao để bán làm gì.
Cũng là do một lần Trần Thanh Phong phát hiện trong thành có người trộm bán đồ ăn, anh mới nhớ lại nhà bọn họ có rất nhiều giá đỗ cũng có thể bán thử.
Cứ như vậy nhà họ Trần lại một lân nữa họp mặt gia đình.
Mọi người trong nhà bàn bạc bán giá đỗ mỗi một ký sẽ để cho nhà đó năm phần tiền làm tiền riêng. Mặc kệ là thời điểm nào thì chỉ cần có tiền thì sẽ có động lực hơn rất nhiều.
Cho nên khi đề cập tới vấn đề này, mọi người trong nhà khá là hưng phấn muốn bắt tay vào làm.
Giống như trong thôn cũng có công việc đó là gói dây lạt, mà nhà bọn họ vì để giấu mấy chuyện trong nhà không để người khác phát hiện. Cho nên cũng nhận công việc này về làm giống như nhiều nhà khác.
Vậy mà không nghĩ tới chỉ bán giá đỗ thôi mà mùa đông bội thu không ít tiền.
Mà ngay cả Trần Hồng cũng làm việc này để kiếm lời, đương nhiên là bản thân Trân Hồng không tham gia vào chuyện kinh doanh nhà mẹ đẻ cô.
Cái này là do Trân Thanh Phong lúc ấy chỉ điểm cho cô biết, anh để cô trồng rồi anh sẽ thu bán, đây là việc của riêng Trân Hồng và Trần Thanh Phong cùng nhau hợp tác làm ăn không liên quan gì tới người khác.
Vậy nên hai người cũng rất ăn ý không đề cập tới chuyện này với ai.
Dù sao trong nhà cũng đều cần chút khoảng không gian riêng cho từng cá nhân nếu họ đủ năng lực thực hiện.
Do vậy trong lòng Trân Hồng biết rất rõ bản thân làm mấy việc này cũng có chút không thích hợp cho lắm, chỉ trong một mùa đông thôi mà cô đã kiếm được hơn tám mươi đồng tiền qua việc bán giá đỗ cho Trần Thanh Phong. Cho nên trong lòng cô cũng vì vậy mà có chút ngại ngùng với gia đình mẹ đẻ mình, thành ra cứ mỗi lần về nhà sẽ đem rất nhiều đồ về.
Mọi người trong đại đội Tiền Tiến thấy vậy thì vô cùng hâm mộ, có mấy ai mà con gái cưới chồng rồi mà có thể giống như Trân Hồng được hay không chứi!
Không nói tới việc ăn uống thì nói tới chuyện mỗi năm Trần Hồng đều chuyển về nhà mẹ đẻ rất nhiều vải dệt, đây là điều không phải ai cũng làm được.
Trân Hồng như vậy mà hai cậu con trai của Trân Hồng không khác gì mẹ mình, lâu lâu cũng sẽ mua thịt đem về nhà ngoại, nhìn xem thử hỏi như vậy ai mà không ngưỡng mộ.
Hai đứa cháu ngoại đều đã ở trong nhà có công ăn việc làm, làm cho mọi người trong thôn nhìn thiếu chút nữa ánh mắt toé lửa, giận bản thân không nhanh đi kết sui gia với nhà họ Trần.
Hai cháu ngoại của nhà họ Trần năm nay cũng mười lăm tuổi rồi, tuổi này đã đủ tuổi để cưới xin, thành ra trong thôn cũng có không ít nhà tới hỏi thăm rồi.
Có điều Bà Trân cũng không làm gì cả, dù sao đây cũng chỉ là cháu ngoại của bà, cũng không phải đích tôn hay như thế nào, sao có thể tới lượt bà làm chủ được chứ!
Cho dù tính là đích tôn, nhưng bây giờ trẻ con hiện đại lắm rồi, chỉ cần được đi học có đọc qua sách vở. Tuổi trẻ bây giờ chú trọng tới tự do yêu đương, nên bà cũng không thể nào xen hoàn toàn vào chuyện tình cảm của tụi trẻ được.
Hơn nữa Bà Trần cũng không ưng ý nhà nào ở đại đội của bọn họ cả, trong lòng bà hiểu rất rõ hai đứa cháu ngoại của mình điều kiện tốt như thế nào mà.
Nhìn điều kiện gia đình đã tốt rồi, nên Bà Trần rất chú trọng phải chọn người thật tốt để cháu ngoại mình không thiệt thòi mới được.
Từ lúc nhà có tiền, Bà Trần đã tự tin hơn rất nhiêu. Cho dù bây giờ là người thành phố thì chắc gì trong người họ lại có hơn hai ngàn đồng tiền như họ chúr! Mà hiện tại trong tay Bà Trần có hơn hai ngàn bốn trăm đồng tiền.
Mấy cái này không chỉ tích góp từ việc bán xà phòng không đâu mà còn rất nhiều cái khác, nhưng chủ yếu thu nhập cao nhất vẫn là bán xà phòng.
Mỗi năm cứ đầu xuân người ta sẽ bắt đầu giặt giũ, đó luôn là thời điểm tốt nhất để bán xà phòng. Bà Trần đã tính toán qua, cứ mỗi một đợt như vậy qua đi thì trong tay bà lại có thêm hơn hai trăm đồng tiền.
Bà Trân bên này nghĩ nghĩ tính tính, mấy gia đình khác trong nhà họ Trân cũng không khác là bao.
Từ hồi rẽ qua con đường bán xà phòng, trong tay bọn họ đã có rất nhiều tiền tiết kiệm.
Từ lúc trong nhà bắt đầu làm mấy công việc này thì bọn họ cũng không hay ra ngoài tám chuyện nữa, trong nhà ai cũng mong một ngày có thể dài hơn một chút để có đủ thời gian làm nhiều hơn.
Có như vậy thì mới dư ra được thêm ít tiền.
Cho nên bận rộn như vậy mấy gia đình anh em với nhau cũng không hề xảy ra mâu thuẫn gì cả.
Bởi vì mọi người ai cũng bận rộn, Giống như Khương Điềm Điềm bản thân cô không làm xà phòng cũng không làm giá đỗ.
Anh Tiểu Phong nhà cô chịu hoàn toàn quá trình đem hàng ra ngoài bán, cô bên này đi làm như vậy là đủ rồi, Khương Điềm Điềm cảm thấy vợ chồng cô cũng không cần phải làm gì quá nhiều, đủ sống là vui rồi.
Còn chưa kể nhà cô còn có một đứa con trai nghịch ngợm cần phải chăm sóc nữa.
Cứ như vậy mà nhà họ Trần mỗi ngày trôi qua đều rất tốt, cũng không phải không có người nghi ngờ nhà họ. Nhưng đừng nghĩ nhà họ kiếm nhiều tiền như vậy rồi không cẩn thận, ngược lại nhà họ rất cẩn thận nữa là đằng khác. Hơn nữa bình thường Tô Tiểu Mạch làm bánh không quá nhiều, hương vị cũng sẽ không quá nồng, cho nên công đoạn làm việc nào của họ cũng giấu rất kỹ càng.
Thật sự cho dù có hoài nghi gia đình học lỏm, có điều rất nhỏ, rất rất nhỏ và càng không có khả năng tìm ra chứng cứ.
Khương Điềm Điềm thời điểm ở cữ cũng có người vì vậy mà hay đến thăm nhà họ. Lúc đó chả ai thấy có gì đặc biệt cả, mà bản thân còn bị Khương Điềm Điềm hành hạ thể xác lẫn tinh thần.
Chỉ cần nhớ tới con trai của cô có khả năng gào to như vậy thì có sơ hở gì cũng bị mệt mỏi phủ kín đầu hết rồi.
Hơn nữa bởi vì Khương Điềm Điềm rất hoan nghênh mọi người tới nhà. Vậy nên mọi người cũng bỏ ngay mấy tư tưởng nghỉ ngờ đó.
Rốt cuộc thì nếu thật sự nhà họ làm chuyện gì xấu thì làm gì có can đảm mà mời người khác vào nhà chứ! Một khi bị phát hiện chả khác nào là tiêu tùng cả nhà hay sao?
Giống như trong thôn họ nghi ngờ nhà họ Bắc ở công xã đầu cơ trục lợi, nhà đó rất kín đáo còn không cho người ngoài vào nhà họ nữa cơ.
Còn bên đây nhà họ Trần thì lại nhiệt liệt mở cửa hoan nghênh, đúng là hai bên khác biệt rõ ràng.
Lại chưa nói tới, nhà họ có con gái ở trong thành và một con trai làm bộ đội nữa, mỗi ngày trôi qua tốt như vậy đối với đại đa số người đều có thể chấp nhận được.
Dù sao nhà họ Trần cũng không có ra riêng, họ còn nghe đồn Tiểu Ngũ trong nhà họ tiền lương gửi vê nhà mỗi lần là năm mươi đồng, số tiền nhiêu như vậy cơ mà.
Đây chính là làm việc cho nhà nước mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, mà tiền đó ở nông thôn bọn họ tiêu xài dư sức hỏi sao gia đình không tốt cho được.
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, dù sao Bà Trần cũng cực kỳ cẩn thận, thuyền to thì gió lớn, bà đã từng tuổi này nên hiểu rất rõ.
Rốt cuộc thì bản thân sống bao nhiêu năm trên trái đất, trải qua biết bao nhiêu chua xót nên càng phải cẩn thận tỉ mỉ.
"Mẹ ơi!" Bên ngoài truyền đến tiếng kêu, Bà Trân đi ra mở cửa, nhìn thấy Trân Hồng đang đứng ở sân ngoài.
Nhà họ Trần có tới hai khoảng sân lận, một là để tiện không bị chuyện gì bất ngờ xảy ra trong lúc làm việc, còn cái nữa là thêm tiện cho mấy đứa con cháu trong nhà tê tụ vui chơi.
Bà Trân thấy con gái tự nhiên lại tới, lúc này thì thắc mắc hỏi: "Sao hôm nay con lại tới rồi?"
Trân Hồng chưa trả lời nhưng hỏi ngược lại mẹ mình: "Hôm nay nhà mình không đi làm ạ?”"
Bà Trần chạy nhanh tới đón con gái vào cửa, lúc này bà lại thấy cái gì đó nên liền nói: "Đây là..."
Trần Hồng nhìn nó đáp: "Đây là do Tiểu Lục ở công xã tìm người làm con xe này, con vừa lúc ghé nhà nên sẵn tiện đem về luôn cho Tiểu Lục."
Bà Trần: "..."
Bà nhìn con xe với ánh mắt khó hiểu.
"Nhìn kỳ lạ thật, có điều con cũng không cần phải đem về làm gì, sao không để mấy ngày nữa Tiểu Lục đem về là được, bản thân đem về tới đây có mệt lắm không?”
Trần Hồng cười đáp: 'Không sao đâu ạ, con dù sao cũng đâu phải yếu đuối mà mấy cái này không thể đem về, vả lại đường đi khá đẹp, con chỉ đẩy đi thôi nên cũng không quá mệt." Thời điểm đầu xuân, chị dâu ba Trần liền giao con nhờ Bà Trần chăm giúp, còn bản thân cô thì bắt đầu làm việc, cô nghỉ ngơi nửa năm sức khỏe đã không còn yếu nữa.
Khương Điềm Điềm lúc đầu cũng muốn làm giống như dấu ba Trần, nhưng bản thân nhóc con Tiểu Thất lại không giống anh trai Lục Hổ. Bé con kiên quyết không chịu rời xa mẹ mình nửa bước.
Bà Trần bị cậu bé làm phiền đến mức không chịu nổi nữa, chỉ có thể giao nhóc con lại cho Khương Điềm Điềm để đi theo cô cùng làm việc, nhưng mà bé con mới sáu bảy tháng thì chỉ có thể được người ta chăm sóc chứ làm gì tự chăm mình được, mà Khương Điềm Điềm lại không thể tự mình chăm nổi đứa bé, chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của mọi người trong nhà, lăn qua lộn lại mấy ngày nay luống cuống †ay chân.
Cũng may Khương Điềm Điềm cuối cùng cũng nghĩ ra được biện pháp, đó là nhờ Trân Thanh Phong tìm người làm một cái xe nôi. Quả nhiên con người chỉ cần bị buộc đến đường cùng thì sẽ động não làm ra được nhiều thứ hay ho.
Khương Điềm Điềm cũng chỉ phác họa một chiếc xe nổi đơn giản theo trí nhớ của cô, mà thật ra ở thời điểm này cũng đã có xe nội rồi. Nhưng mà do chỗ họ là nông thôn nên hoàn toàn không có ai sử dụng qua.
Đừng nói không chỉ đại đội Tiên Tiến không có ai sử dụng mà ngay cả công xã cũng không có.
Khương Điềm Điềm ngày thường cũng chỉ xem sơ qua, cụ thể như thế nào cũng không có nghiên cứu, lần này bản thân phải ngồi vắt óc suy nghĩ mới nhớ mang máng một ít.
Cô phải tốn hết ba buổi tối mới vẽ xong được hình thù của nó. Mà sư phụ của chồng Trần Hồng là người có tay nghề rất tốt. Cho nên sau khi vẽ xong đã để Trần Thanh Phong đem lên nhờ vả làm ra.
Tam Nữu đã đi học rồi, trong nhà cũng không còn ai, Bà Trần quay sang hai chị Tứ Nữu và Ngũ Nữu nói: "Hai đứa con chạy ra chỗ thím nhỏ, gọi thím nhỏ về nhà một chuyến đi."
Hai chị nghe vậy thì lập tức chạy nhanh đi báo tin.
Đừng nhìn Tứ Nữu cùng Ngũ Nữu chỉ là chị em họ nhưng thật ra hai đứa chỉ kém nhau có nửa tuổi mà thôi.
Cả ngày cùng nhau chơi bời nên tình cảm của hai chị em có khi còn tốt hơn cả chị em ruột nữa.
Hai cô bé sang năm cũng bắt đầu đi học rồi, vậy nên lúc này tranh thủ thời gian chơi được thì chơi nên rất hay cùng nhau chơi chung.
Hai cô bé chạy đến nơi thì kêu lên: "Thím nhỏ ơi, cô cả đến rồi ạ, bà nội nói gọi thím về nhà một chuyến."
Lại nghĩ nghĩ một lát rồi bổ sung: "Cô cả đem theo cái gì đó đến nữa đấy ạ."
Khương Điềm Điềm: "Thím biết rồi!II
Cô nhanh chóng chạy lại chỗ Trân Thanh Phong, cô ôm lấy con trai nói: "Đi đi thôi, mẹ ôm con về nhà nào."
Trân Thanh Phong hít thật sâu một hơi, nói: "Cuối cùng cũng đi rồi."
Tuy rằng anh cũng rất yêu con trai của mình, nhưng mà trông chừng bé con nghịch ngợm này rất mà mệt mỏi. Bản thân anh cảm thấy trông con còn mệt hơn đi ra ngoài bán đồ vật nữa.
Mọi người xung quanh đều cười vang không ngớt, Trân Thanh Phong xoa xoa cánh tay của mình rồi nói: 'Không được rồi, tôi phải nghỉ ngơi một lát đây, quá là mệt mỏi rồi."
Mọi người: ”..."
Lười biếng thì nói đại ra đi, lí do như vậy làm gì không biết.
Đừng nhìn Khương Điềm Điềm đối với người khác đều không quá so đo, nhưng bản thân cô lại rất so đo với chồng của mình.
Cô rất công tâm trong việc chấm công điểm. Mỗi lần đều phải đợi Khương Điềm Điềm đi rồi, Trần Thanh Phong mới có thể trộm nghỉ ngơi một chút.
Hành động này của anh khiến cho mọi người cười to, chỉ vào anh mà kêu "Tên lươn lẹo'.
Thật sự bọn họ ở đây cũng không hay nói như vậy, trong thôn bọn họ lâu có người tới, người ta chỉ cho cách nói như vậy. Mấy câu này mọi người học xong rồi cũng không thường xuyên nói.
Trong thôn chỉ nói câu "tên lươn lẹo" với duy nhất một mình Trần Thanh Phong.
"Chị cả của cậu lại đem cái gì tới nữa à?" Mọi người vẫn còn nhớ hai cô bé lúc nãy nói cái gì, cho nên bây giờ lại cất giọng hâm mộ hỏi.
Trần Thanh Phong suy nghĩ rồi nói: 'Chắc là xe nội đấy, anh rể của tôi nhờ người làm cho Tiểu Thất một cái xe nôi, để sau này khi vợ của tôi đi làm thì có thể để Tiểu Thất lên đó mà đẩy đi."
Anh lại thở dài nói: "Nhưng mà mẹ tôi lại không muốn cho Tiểu Thất đi theo vì sợ nguy hiểm."
Mọi người nghe vậy thì bật cười, căn bản đều tỏ vẻ: Chúng tôi hiểu được mài
Con trai của Trần Thanh Phong đâu giống mấy đứa bé bình thường.
Có điều là... xe nôi sao?
"Xe nôi là cái gì vậy?”
Trần Thanh Phong thản nhiên nói: 'Không cần sốt ruột đâu, nếu nó hoạt động tốt thì buổi chiêu vợ tôi sẽ đẩy ra đây ngay thôi. Đến lúc đó mọi người cũng đừng quá khiếp sợ mà rớt tròng mắt ra ngoài đấy nhé!"
"Xùy! Đừng có mà khoác lác quá đi!"
Trân Thanh Phong cũng không đôi co làm gì, anh nói: "Tin hay không tùy thích, tới lúc đó tự khắc biết thôi."
Anh đắc ý vô cùng, nghĩ sao đây là thành quả của vợ anh, sao có thể kém được. Mấy người không có kiến thức này làm sao mà hiểu được.
Trên thực tế là Trần Thanh Phong nói hoàn toàn đúng, căn bản không sai chút nào.
Buổi chiều hai vợ chồng cùng nhau đẩy xe nôi ra ngoài.
Quả nhiên là oanh động cả cái thôn!
Xe đẩy được làm bằng gỗ thô sắc, trước sau có gắn bốn cánh bánh xe gõ, bên trong chỗ ngồi có lót một lớp chăn thật dày, bé con ngồi bên trong xe dựa, phía trước còn có một cái bàn nhỏ, mặt trên còn có một cái rèm nhỏ có thể che nắng nữa.
Tính năng rất đầy đủ, tuy rằng có chút thô ráp nhưng mà tính năng đầy đủ bù lại rồi.
Bé con có thể đại khái biết bản thân mình có một chiếc xe nôi đặc biệt, cho nên cả ngày chỉ lười biếng nằm chễm chệ bên trong, lông mày cũng nhếch cao lên mang theo bộ dáng đắc ý vô cùng.
Khương Điềm Điềm đẩy xe nôi nhỏ, cô cũng cảm thấy di chuyển khá là tốt! Đem con đặt vào trong xe khác xa với cảm giác phải bồng ẩm suốt ngày rất nhiều, cô rất thíchl
Trần Thanh Phong đáng thương vô cùng nói: "Vợ ơi, em có thể để anh đẩy trong chốc lát không?"
Dựa trên những gì anh nói thì không đơn giản là như vậy rồi. Khương Điêm Điềm ra điều kiện ngay: "Được, với điều kiện tối nay anh phải chăm conl"
Trân Thanh Phong gật đầu cái rụp: 'Được chứ."
Khương Điềm Điềm đạt được mong muốn cho nên cũng đẩy qua cho anh, Trần Thanh Phong vừa đẩy xe vừa ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn xem anh có khoác lác không này! Anh khoác lác à? Đó là điều không thể nào xảy ra! Mau nhìn đi này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận