Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
Chương 77
Mùa đông ở Thượng Hải không có tuyết, nhưng trời cũng rất là lạnh.
Trời cũng bắt đầu đổ mưa, mà ở miền bắc xem ra cũng không thua kém gì ở miền nam cả, thời tiết vô cùng lạnh.
Cuộc thi cuối kỳ này cứ như vậy mà trải qua theo cái lạnh của mùa đông, mỗi người đi thi xong bước chân ra ngoài phòng thi, tay chân gì cũng lạnh đến run bần bật, mặt cũng trắng đến không còn giọt máu nào cả.
Học sinh của trường Phúc Đán đa số phần lớn đều là người miền nam, tuy nói đây là trường đại học thì các sinh viên sẽ là ở nhiều nơi khác nhau mà đến, nhưng mà chủ yếu là các sinh viên có quê cũng khá gần với trường đại học, dù sao thì như vậy sẽ quen cửa quen nẻo.
Mà trường Phục Đán cũng là một trường đại học có tiếng tăm, cho nên đối với trường học dạng như vầy thì sinh viên dù ở trời nam hay biển bắc đều muốn tề tựu về đây vẫn là chuyện hết sức bình thường.
Tuy rằng người miền bắc không nhiêu bằng người miền nam, nhưng không nhiều không có nghĩa là ít, mà vì là ở miên ngoài chuyển đến đây học nên thường xuyên gặp nhiều khó khăn, thành ra lâu lâu cũng có chút mơ màng, theo không kịp với học sinh có quê quán ở nơi này.
Đừng nghĩ là chỉ riêng người miền bắc như vậy không đâu, mà đến ngay cả người miền nam học tại đây cũng không tốt hơn bao nhiêu cả.
Mấy sinh viên ở lớp học của Khương Điềm Điềm tính ra còn tương đối ổn, mọi người vào mùa đông còn có nước ấm để uống một ngụm.
Tuy rằng tiết trời vẫn lạnh, nhưng có nước ấm trong bụng thì nó lại khác, tốt hơn những sinh viên lớp khác nhiều.
Trải qua một mùa đông vừa rồi, đại đa số các sinh viên đều nhận ra một điều, đó chính là lợi ích của việc chiến thắng đại hội thể thao ở mùa xuân vừa rồi đem lại biết bao nhiêu là lợi thế cho sau này.
Khương Điềm Điềm là một người tương đối sợ lạnh, trời vừa chuyển sang mùa thu, cô đã tranh thủ mua ba túi chườm nóng để giữ nhiệt, ba cái chia đều cho ba người trong nhà.
Cái tiết trời mùa đông này mà có trong người một cái túi chườm nóng thì phải nói là vô cùng sung sướng rồi.
Nói như vậy là bởi vì mang theo túi chườm bên người bản thân Khương Điềm Điềm cảm thấy cả người không còn lạnh lẽo dưới cái thời tiết lạnh cắt da cắt thịt này nữa.
Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong sánh vai đi bên cạnh nhau được một lúc thì anh quay sang hỏi cô: "Khi nào thì chúng ta về quê đây em nhỉ?"
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu lên nhìn thời tiết lại nói tiếp: "Đợi khoảng vài ngày nữa thì em thấy sẽ ổn hơn, hiện tại mọi người cũng đang hăm hở về quê, giờ mà về quê em sợ là sẽ chen chúc mệt mỏi.
Các trường đại học ở Thượng Hải tổ chức kỳ thi trong vòng hai ngày cố định, cho nên vừa thi xong thì các sinh viên đều tranh thủ thời gian để về quê, ai nấy cũng sốt ruột mua vé đi về, nghĩ tới cảnh người ta chen chúc khiến cô ngán ngẩm vô cùng.
Chỉ sợ giờ mà về muốn mua xe có giường nằm cũng là điều vô cùng khó khăn.
Trân Thanh Phong nghe Khương Điềm Điềm nói vậy, anh suy nghĩ thấy hợp lý nên nói: "Em nói cũng đúng, để vài ngày sau về cũng được, tranh thủ thời gian còn ở đây anh sắp đồ đạc một chút cho gọn gàng."
Lần đầu tiên đến đây không có kinh nghiệm, nhưng mà hiện tại thì không giống trước nữa rồi.
Trần Thanh Phong đã tương đối có kinh nghiệm khá phong phú, trải qua một học kỳ, thỉnh thoảng anh cũng sẽ ra ngoài xem xét tình hình một chút.
Đặc biệt là anh rất hay đi đến Hoài Quốc Cựu, anh sẽ xem xem ở đó có gì thích hợp hay không, nếu có thì sẽ tranh thủ mua liên tay đem về nhà.
Thành ra sau một thời gian nằm vùng thì anh cũng đã tích góp được kha khá món đồ rồi.
"Chúng ta hiện tại còn cái nhà ở bên kia nữa, vậy nên anh hãy đi hỏi thăm một chút xem bây giờ phải làm sao với nó khi chúng ta vê quê nhé.
Trần Thanh Phong gật đầu đáp: "Anh biết rồi, anh sẽ tranh thủ sắp xếp cho xong.”
Còn nói đến chuyện phòng của hai vợ chồng họ đang thuê hiện tại thì đúng là không có gì phải lo lắng nhiều.
Dù sao thì trước khi nghỉ hè cũng đã có tiền lệ về quê một lần rồi, cho nên lân này cũng theo vậy mà làm thôi. Cái gì nên bàn giao lại thì bàn giao thôi, điều này cũng không khiến cho người ta khó xử.
Hơn nữa bởi vì bọn họ cũng còn đang đi học, vậy nên bình thường có một số việc hai vợ chồng chưa làm được vì bận học tập, nhà họ Phương cũng sẽ chủ động đứng ra hỗ trợ họ rất nhiều.
Mà hai vợ chồng Khương Điêm Điềm vẫn luôn duy trì thói quen mua củi lửa của nhà họ Phương đúng hạn.
Ba cái củi lửa này là thứ thường rất khó mua được và mua cũng ít người bán, bán cũng không nhiều, mà hai vợ chồng nhà này lại mua củi rất nhiều, cho nên nhà họ Phương cũng dựa vào việc bán củi cho hai vợ chồng mà tích góp được kha khá tiền bạc.
Tóm lại thì hai nhà ở chung đều rất hoà thuận.
Đó là chuyện của vợ chồng nhà anh với gia đình nhà họ Phương luôn suôn sẻ như vậy, nhưng mà đến bên nhà Khương Điềm Điềm với mấy gia đình cho thuê nhà ở bên kia thì không được thuận lợi như vậy.
Cứ mỗi lần Trân Thanh Phong đi qua bên đó thu tiền nhà của ba hộ gia đình thì họ cứ kì kèo mãi, mong được kéo dài thời hạn đóng tiên nhà.
Cũng bởi vì nhìn thấy Trần Thanh Phong là người có chất giọng không phải người địa phương, đã vậy da dẻ còn trắng nõn, gương mặt mang dáng vẻ của thiếu niên dễ ăn hiếp, cho nên bọn họ cũng chần chừ không chịu đóng tiền nhà.
Mà Trân Thanh Phong cũng đâu phải là loại người dễ bị ăn hiếp như vậy chứ, đừng có nhìn vẻ ngoài của anh trẻ trung non nớt rồi nghĩ anh cũng thiếu sự đời không có trải nghiệm như vậy.
Chỉ đơn giản là do ngoại hình và vẻ ngoài của anh tươi trẻ hơn người ta một chút thôi, chứ bản thân anh đi chợ đen chắc còn nhiều hơn những người lớn tuổi hơn anh ấy chứ.
Thế nên đối phó với mấy người như vậy anh thừa sức để làm!
Mấy chuyện đó không làm ảnh hưởng tới tâm trạng của anh chút nào, đơn giản chỉ cần lấy nhà ra hù dọa bọn họ một chút là được.
Lúc mới đầu còn nghĩ anh dễ bắt nạt, nhưng trải qua hai ba tháng thuê nhà rồi bọn họ cũng trở nên biết điều hơn rất nhiều.
Cứ đúng hạn nộp tiền thì sẽ nộp cho anh thôi chứ không còn nhiều lời như trước nữa.
"Anh nghĩ mấy người thuê nhà của chúng ta sẽ trả phòng."
Ngày thường mỗi lân đóng tiên thuê nhà còn mặt nhăn mày nhó, mà sắp tới cũng gần tết rồi nên sẽ về quê một thời gian dài, vậy thì dễ gì chịu lãng phí số tiên thuê nhà khi không ở chứ.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Họ muốn trả phòng thì cứ để họ trả phòng đi, đợi qua tết đến năm mới khi quay lại đây thì chúng ta lại tìm người thuê trọ khác thôi. Nói chung mấy người đó cũng không có gì đặc biệt cho nên không cần bận tâm tới họ làm gì anh ạ.'
Trân Thanh Phong gật đầu đáp: "Được thôi."
Hiện tại những người đi thuê nhà đa phần là người từ nơi khác đến đây, tuy nói bây giờ đã có người bắt đầu chuẩn bị về quê rồi, người ta trả phòng rất nhiều, nhưng mà suy cho cùng nhìn lại mấy hộ gia đình đó cũng chỉ đơn giản là hộ gia đình bình thường mà thôi.
Mấy nhà đó thường ít ai muốn thuê nguyên một căn nhà lắm, đa phần chỉ muốn thuê phòng riêng thôi!
Mà như vậy thì càng tiếc số tiền giữ phòng khi về quê lám.
Thật sự thì họ vẫn sẽ thuê nhà, nhưng mà hiện tại họ không có tiên nên không có cách nào bỏ tiền ra giữ chỗ ở không không được.
Mà bây giờ không có công việc làm công cố định, cũng không được phép buôn bán nữa, cuộc sống kiếm tiền rất hạn hẹp.
Cho nên đại đa số rất nhiều nam thanh niên trí thức ở nông thôn hoặc là vợ của họ đều sẽ lựa chọn trở về quê nhà, thêm nữa là trong quá trình học tập không chịu được áp lực học tập hay áp lực tài chính.
Đã vậy còn không tìm được chỗ ở nên cũng sẽ lựa chọn sống cuộc sống tiết kiệm nhất có thể.
Thành ra lợi thế lúc này lại nghiêng về phía những sinh viên có được sự hỗ trợ của gia đình, đặc biệt là những thanh niên trí thức có trường đại học gân nhà.
Mà người đàn ông thì không nói làm gì, khổ nhất vẫn là các thanh niên trí thức nữ, thi đậu vào trường đại học rồi sau đó lại phải rời xa quê nhà để đi học, nói chung sẽ làm cho người nhà không yên tâm một chút nào.
Có người nhà đi cùng thì còn yên tâm phần nào, mà đi học sinh viên cũng được nhận trợ cấp, nhưng mà sinh viên sinh hoạt cũng vẫn khó khăn.
Tóm lại người nhà ở với nhau lúc nào cũng tốt hơn rất nhiều khi phải ra ngoài sống một mình. Chứ không thì trong nhà nam thanh niên hay nữ thanh niên chỉ cần đi ra ngoài một mình thì dễ bị xã hội bên ngoài cám dỗ đủ thú.
Mấy tình huống như vậy thật sự là xảy ra rất nhiều.
Cho nên cũng có rất nhiều sinh viên có người nhà đi theo sống cùng, điển hình là ba hộ gia đình thuê nhà của Trần Thanh Phong chính là như vậy đấy.
Trong đó có một nhà là có người nữ thi vào đại học, còn hai nhà còn lại thì có người nam thi đậu đại học.
Cái cô gái kia thi đậu đại học, có một người chồng vẻ ngoài tai khỉ mỏ chuột, bề ngoài ăn mặc gọn gàng lịch su.
Nhưng tên đó suốt ngày khuyến khích mấy người thuê chung cùng nhau nợ tiền thuê nhà của anh, vẻ mặt lúc nào cũng có ý chống lại Trân Thanh Phong.
Tên đó cho rằng hiện tại người thuê nhà rất ít, cho nên có thể bắt chẹt được Trần Thanh Phong, nhưng mọi thứ lại không như bản thân hắn ta nghĩ, tên đó không nghĩ rằng Trân Thanh Phong không nói hai lời cứ như vậy mà trực tiếp khiến cho bọn họ bị dọa sợ.
Cũng bởi vì bọn họ có suy nghĩ như vậy và có thân phận như vậy, thế cho nên Trần Thanh Phong mới có đánh giá là thế nào bọn họ cũng sẽ không muốn thuê phòng nữa mà sẽ trả phòng lại thôi.
Dù sao thì nếu về quê ăn tết thì phải ít nhất một tháng bọn họ sẽ không ở đây.
Mà bọn họ nếu như có suy nghĩ muốn vợ chồng anh miễn tiền thuê nhà trong vòng một tháng, đó là chuyện sẽ không xảy ra.
Trân Thanh Phong cũng không hê muốn như vậy.
Anh thà để phòng trống không có ai ở đó mà không có tiền còn hơn làm chuyện miễn phí đó cho mấy người không biết điều.
Loại tình huống này luôn là như vậy, mở đầu tốt đẹp, kết thúc tốt đẹp như thế nào cũng được. Nhưng mà nếu gặp phải loại người muốn tính toán trên đầu người khác thì chắc chắn người ta cũng sẽ tính toán lại với mình mà thôi, mấy việc này từ trước tới nay đều là như vậy rồi.
Mà đúng như những gì anh suy nghĩ, ba hộ gia đình lần này lại quả quyết đoàn kết với nhau như một.
Trần Thanh Phong từ chỗ nhà của hai vợ chồng họ trở về, nhìn thấy Khương Điêm Điềm đang nướng khoai cùng với con trai của mình, anh mỉm cười nhìn hai người hỏi: 'Nướng xong chưa? Có thể cho anh nếm thử trước được không? Mà cái này ở đâu ra vậy?"
Khương Điềm Điềm chỉ chỉ về phía nhà chính, nói: 'Bà Phương đem tới cho chúng ta đó ạ.'
Trân Thanh Phong nhướng mày, hỏi: "Bà ấy có việc gì vậy nhỉ?"
Khương Điềm Điềm nghe thấy câu hỏi của Trần Thanh Phong thì nói: "Bà Phương nói là sắp tới tết này thì người con trai thứ ba của bà sẽ về đây ăn tết, cho nên bà ấy hỏi chúng ta có thể nhường lại cho bà ấy một phòng để cho con trai bà khi vê dùng được hay không. Còn phòng còn lại thì chúng ta cứ để đồ của chúng ta lại, hơn nữa khi chúng ta vê quê thì cũng sẽ không thu tiền phòng của chúng ta, mà đến lúc đó thì con trai của họ cũng đã đi rồi không còn ở Thượng Hải nữa. Cho nên đợi bao giờ chúng ta trở lại đây thì bà sẽ sắp xếp phòng ốc đưa lại cho chúng ta.
Trân Thanh Phong hỏi ngược lại Khương Điềm Điềm: "Em đồng ý rồi sao?"
Khương Điềm Điềm nhanh nhảu trả lời: "Em nói để em bàn bạc mọi thứ lại với anh rồi sẽ trả lời bà ấy sau."
Trân Thanh Phong nghe vậy thì suy nghĩ một hồi rồi nói: "Thôi thì cứ như vậy đi, miễn em thấy tiện là được, dù sao đây cũng là nhà của họ, mình tiện họ tiện, cả hai cùng tiện là được.
Khương Điềm Điêm cười hì hì nói: "Vậy thì nhà của chúng ta ở bên đó thì sao rồi ạ?" Trân Thanh Phong bình tĩnh nói: 'Ba hộ gia đình đó chọn không thuê nữa.
Chuyện này thật ra không nằm ngoài suy tính của hai người họ, sau đó anh lại tiếp tục nói: "Ngày mai bọn họ sẽ đều dọn đi."
Bởi vì không lường trước sẽ ở ngoài cho nên hai vợ chồng cũng không có thảo luận vấn đề chỗ ở quá nhiều, chỉ là đem đồ đạc sửa sang lại một chút mà thôi, còn bây giờ thì lại sắp xếp đem đồ đạc của hai phòng chuyển qua hết một phòng.
Cũng may đồ vật trong nhà không có bao nhiêu, thời điểm mùa hè Tiểu Thất chuyển qua phòng kế bên ở, bây giờ đã là mùa đông chuyển lại phòng này một nhà ba người ngủ cùng nhau cũng rất là ấm áp.
Nhờ vậy mà giờ không cần phải đốt củi sưởi ấm hai cái giường đất nữa.
"Cái tủ của con nữa!"
Cái tủ nhỏ là vật rất quan trọng với Tiểu Thất, cậu nhóc không rời xa nổi, phải để nó trong tâm mắt mới an tâm.
Khương Điềm Điềm cười nói: "Con yên tâm mẹ sẽ đem qua cho con, không quên được đâu."
Cái tủ này cũng là nhờ Trân Thanh Phong chuyên đi chợ đen rồi nhờ người ở đó làm cho Tiểu Thất, cho nên đó cũng là một thứ khá đáng giá.
Nó cũng là thứ mà Tiểu Thất quý trọng vô cùng, bên trong là tất cả những giấy khen của nhà trẻ dành cho cậu nhóc, còn có mấy hòn đá nhỏ đẹp mắt mà cu cậu tìm được hoặc được cha mẹ tặng cho.
Ngoài ra còn có mấy quyển truyện tranh vẽ được mẹ của cậu đưa cho.
"Mẹ ơi, chúng ta có thể mang cái tủ của con theo về quê được không ạ?" Tiểu Thất đặt tay nhỏ của mình lên đầu gối, rồi sau đó cất giọng mềm mại hỏi mẹ mình.
Đừng nhìn thấy cu cậu này ở nhà ra vẻ đáng yêu dễ thương, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn mà bị lừa, ở nhà là vậy nhưng ở bên ngoài cậu nhóc này lại vô cùng hổ báo. Khương Điềm Điềm nghe con trai hỏi thì quả quyết nói: "Chúng ta không thể mang nó theo được, nhà chúng ta đã có ba người rồi, đem theo nó rất bất tiện, cha mẹ chỉ muốn đem theo Tiểu Thất và chăm sóc con thật kỹ thôi. Chứ đem theo nhiều đồ như vậy trở về thì sẽ không thể nào để ý tới con được."
Tiểu Thất suy nghĩ một hồi, rồi lại nhìn đống đồ mà cha mẹ chuẩn bị cuối cùng gật đầu nói: 'Dạ con biết rồi ạ?
Đúng là nhà bọn họ đem về rất nhiêu đồ nếu mà có thêm cái tủ nữa thì bất tiện thật.
Khương Điềm Điềm cười, nói: "Đồ quý giá này của Tiểu Thất nhà chúng ta sẽ được đặt bên này, chờ chúng ta ở quê lên lại thì sẽ xem tiếp tục sử dụng, con thấy có được hay không?”
Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu.
Nhà ba người bọn họ sắp xếp chuẩn bị mọi thứ ở Thượng Hải xong xuôi, cũng đã trôi qua hết bốn năm ngày thì lúc này mới bắt đầu trở về quê nhà, bởi vì bọn họ về trễ nên cũng có thể mua được ghế ở khoang giường nằm trên tàu.
Chứ về quê mất hai ba ngày đường mà không được nằm thì đúng là hành xác người ta quá rồi.
Trân Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm cũng không phải loại người vì tiền mà làm khổ bản thân, bọn họ từ trước tới giờ sẽ không tiết kiệm thái quá vào mấy chuyện sẽ khiến bản thân không thoải mái.
Sau hai ba ngày ở trên tàu cuối cùng ba người cùng xuống xe, Trần Thanh Phong ôm lấy Tiểu Thất thở ra một hơi thật dài rồi nói: "Cuối cùng cũng về tới nhà rồi!"
"Tiểu Lục này ở bên đây? Trần Thanh Phong nghe thấy có người gọi tên anh, men theo tiếng kêu thì nhìn thấy anh hai Trân đang ở phía xa vẫy tay với anh.
Anh hai Trần gương mặt vui vẻ chạy tới chỗ đứa em trai nửa năm rồi không gặp này, đúng là lâu ngày không gặp giờ gặp lại thấy em trai mình đã mang một chút phong thái của người thành phố rồi.
Trân Thanh Phong thấy anh mình tới rồi thì nói: "Anh hai tới rồi à, mau mau tới giúp em một tay với."
Trần Thanh Phong trước khi trở về nhà đã đặc biệt viết một lá thư gửi về nhà để thông báo thời gian gia đình của anh sẽ trở về, đồng thời để tiện cho mọi người trong nhà cử người ra đón.
Anh hai Trân nhanh chóng chạy đến tiếp nhận đồ đạc của em trai mang về, vừa xách đồ hắn vừa nói: "Em cũng thật là không đáng tin cậy chút nào, sắp về quê mà gần tới ngày đi mới chịu viết thư về cho mọi người. Ở nhà tới tận hôm qua mới nhận được thư của em gửi, nếu em mà gửi trễ một ngày nữa chỉ sợ tới hôm nay mới nhận được thư làm sao mà ra đón em cho kịp chứ!”
Trân Thanh Phong bình thản đáp: "Em định được ngày thư đến cho nên mới viết thư như vậy, cái này không phải là tại em viết thư trễ quá mà tại người ta giao thư chậm mà thôi."
Cái người này đúng là cái gì cũng nói được.
Anh hai Trần cũng bỏ qua mà nói chuyện khác: "Được rồi chúng đi đến bến xe đi."
Trần Thanh Phong nghe vậy thì khó hiểu hỏi: 'Không phải xe đi đến công xã phải đợi tới chiều mới có sao anh?"
Anh hai Trần gật đầu đáp: 'Đúng vậy, phải đợi tới buổi chiều nhưng mà bây giờ ở đây cũng bất tiện lắm nên cứ tới nhà ga chờ thôi."
Cái bến xe này so với cái nhà ga thì có chút không bằng, ngoài trừ bên đó có một số chỗ có mái che thì còn lại đều lộ thiên không có gì để che cả.
Phải nói mùa hè thì không cảm thấy cái mái che đó có ý nghĩa gì nhưng mà tới mùa đông thì cảm thấy nó phát huy được rất nhiều công dụng. Nhưng mà Trần Thanh Phong cũng có chút khó hiểu nhìn anh hai của mình, không biết là anh hai của anh có bị gì không nữa.
"Ủa em không đi à?" Anh hai Trần nhìn thấy Trân Thanh Phong đứng bất động không di chuyển thì khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Có vấn đề gì à?"
Trân Thanh Phong thở dài nói: "Anh hai này, trời đang lạnh mà bây giờ chúng ta ở bên ngoài đứng đợi như vậy thì thật sự có một chút khó khăn đó anh."
Anh hai Trần nghe em trai mình nói thì mới sực nhớ ra, hắn cào đầu một cái rồi nói: "Vậy hay là chúng ta tiếp tục ở ga tàu hỏa đợi nhỉ? Đợi thời gian chuyến xe về nhà sắp tới thì chúng ta lại quá đó."
Cẩn thận suy nghĩ những gì mình nói thì anh hai Trần cảm thấy lời này của hắn nói đúng là có lý, tự bản thân hắn cũng cảm thán sao mình có thể suy nghĩ được một phương án tuyệt mỹ đến như vậy.
Trân Thanh Phong: '..."
Anh biết ngay anh hai của mình sẽ không đưa ra được sáng kiến gì đáng tin cậy mà, cho nên Trân Thanh Phong cố gắng nhịn cơn tức giận muốn đánh người của mình xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Thất nói thẳng: "Chúng ta đi tìm Vương Hoa Thụ thôi."
Anh hai Trần nghe vậy thì mới sực nhớ ra ở đây còn có người này liền nhanh nhảu nói: "Đúng rồi, chúng ta có thể đi tìm cậu ta."
Nhưng mà rất nhanh anh hai Trần lại quay sang nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta cứ trực tiếp đi qua đó tìm người à?"
Trần Thanh Phong hỏi lại anh mình: "Vì sao lại không thể trực tiếp đi qua đó tìm cậu ta cơ chứ? Chúng ta là thân thích của nhau, đến đó mượn cái khăn lau cái mặt cũng là chuyện hết sức bình thường thôi ạ. Mà chưa kể mọi người ngày thường không phải luôn trực tiếp gặp nhau giao hàng còn gì ạ?"
Anh hai Trần nghe vậy thì lập tức lắc đầu nói: "Không có chuyện đó đâu, bọn anh lúc nào cũng chuyển nhiều nơi lượn vài vòng mới giao hàng."
Trần Thanh Phong: "... Được thôi, tóm lại là sao cũng được."
Anh yên lặng nhìn trời, nói: “Chúng ta đi thôi."
Trời lạnh như thế này còn lâu anh mới chịu đứng ở ngoài, anh không muốn bản thân bị chết cóng đâu.
Mà cho dù bản thân anh có thể chịu được đi chăng nữa, nhưng mà Tiểu Thất với vợ của anh thì làm sao đây? Sao có thể để hai người họ chịu lạnh được!
"Các anh không cần mỗi lần làm giao dịch cứ thần bí như vậy làm gì, cứ việc làm một cách đàng hoàng là được, có như vậy thì mới càng an toàn.
Nói tới đây Trân Thanh Phong lại lắc đầu nói: "Dù sao có nói rõ thì anh cũng không hiểu được đâu."
Vương Hoa Thụ hiện tại vẫn còn ở trong huyện làm việc thời vụ, nhưng mà bây giờ hắn ta cũng không còn ở ký túc xá nữa mà đã ở cùng một nhà với chị của hắn 1a.
Ba năm trước chị gái của hắn ta đem theo con của mình đi tái hôn, cưới một người chồng ở trong huyện. Nghe nói mối quan hệ của Vương Hoa Thụ và chồng của chị hắn ta khá là thân thiết, hai người cũng làm chung một nhà máy.
Lâu lâu chị của hắn ta cũng sẽ tới xem em trai của mình sống có ổn không, cho nên cũng thường xuyên qua lại.
Hai nhà cùng nhau hợp lực mua nhà ở, hiện tại trong nhà Vương Hoa Thụ gồm có một nhà bốn người của hắn, còn chị của hắn và mẹ chồng chị ấy cùng với cô em chồng nữa, tổng cộng có tới bảy người ở chung một nhà.
Nghe nói Vương Hoa Thụ cũng đã đính hôn với cô em chồng đó rồi, tương lai sắp tới hai người cũng sẽ kết hôn.
Tuy nói hai người họ là "tự do yêu đương" nhưng mà người khác cũng không hề nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, dù sao trường hợp em trai của vợ cưới em gái của chồng cũng thường hay xảy ra.
Tuy là đa số mọi người sẽ khinh thường mối quan hệ như vậy, vì nghĩ chắc chắn là do có sắp xếp, nhưng mà người ngoài cũng sẽ không quá quan tâm nhiều.
Vương Hoa Thụ không nghĩ tới gia đình Trân Thanh Phong sẽ tới nhà của mình, cho nên khi thấy nhóm Trần Thanh Phong tới liền nhanh chóng chạy đến nhà máy xin nghỉ để mang bọn họ về nhà.
Hắn vừa đi vừa nói chuyện: "Tôi hiện tại đã chuyển qua bên này ở rồi, cho nên nếu sau này cậu có về thì cứ đi thẳng qua bên này tìm tôi."
Trân Thanh Phong nhìn trái nhìn phải, ở đây cũng không ồn ào nhộn nhịp giống trong huyện, nhưng mà khoảng cách tới chợ đen cũng không quá xa xôi.
Không biết Vương Hoa Thụ lựa chọn bên này có phải bởi vì tiện cho việc làm ăn hay không nữa.
Trần Thanh Phong cười cười nói: "Nhà cậu nằm ở vị trí này khá tốt đấy."
Vương Hoa Thụ cũng cất giọng đầy ẩn ý nói: "Cái này là ngàn chọn vạn lựa mới có thể tìm ra đấy."
Nhà của Vương Hoa Thụ lúc nào cũng có người, tuy rằng cảm thấy lạ là sao mới giờ này hắn đã trở về, nhưng nhìn thấy có người đi cùng thì biết là khách nên cũng nhiệt tình chạy ra tiếp đón: "Mọi người mau vào trong đi!"
Chị của Vương Hoa Thụ đương nhiên là đã nhận ra đây là anh em nhà họ Trần tới, cô cũng hiểu được nhà của họ được như hiện tại ít nhiều gì cũng là do Vương Hoa Thụ hợp tác làm ăn với Trân Thanh Phong mới có được.
Nếu không có sự hợp tác giúp đỡ của nhà họ Trần thì có lẽ nhà của bọn họ hiện tại cũng chỉ có thể ăn bữa nay lo bữa mai mà thôi.
"Điềm Điềm còn nhớ rõ chị không?”
Khương Điềm Điềm cười ha hả đáp: 'Ha ha, chị Vương à, sao em lại có thể quên chị được chứ!" Chị Vương gật đầu đáp: "Đúng là em vẫn còn nhó!"
Bọn họ cũng đã rất lâu rồi không gặp nhau, cô nhìn Khương Điêm Điêm mà cảm thán không thôi: "Đúng là ở thành phố lớn, khí hậu tốt nuôi mọi người trong nhà ngày một tốt hơn rồi."
Khương Điềm Điềm nghiêm túc đáp lại: "Chị Vương à, chị nói như vậy là không đúng rồi, em không thích như vậy đâu."
Mọi người nghe Khương Điềm Điềm nói vậy thì sửng sốt.
Khương Điềm Điềm ngay sau đó lại cười hì hì nói: 'Em đẹp như vậy, cần gì phải là thành phố lớn có khí hậu tốt mới tốt hơn chứ ạ? Thời điểm chúng ta còn ở dưới thôn không phải em cũng là hoa khôi của thôn đấy sao?"
Vương đại tỷ: "Phụt!"
Vừa rồi nghe cô nói còn có chút khẩn trương, nhiều năm như vậy không gặp nhau vậy mà Điềm Điềm một chút cũng không hề thay đổi một tí nào.
Bởi vì là người ghi điểm cho đại đội, Khương Điềm Điềm đều đã nói chuyện với hầu hết mọi người trong thôn, cho nên nhìn chung cô đều quen biết sơ qua với tất cả mọi người trong thôn rồi.
Chẳng qua là do mấy năm nay không gặp nên mới có chút xa lạ chưa quen thôi.
Nhưng mà lại không nghĩ tới, đến giờ cô vẫn như vậy không hề thay đổi chút nào.
"Mọi người sau này mà có về lại trong huyện này nữa, nếu không có gì gấp gáp thì cứ tới nhà của tôi ở đây đi, không cần phải khách sáo làm gì" Vương Hoa Thụ bởi vì năm xưa chân bị tật mà cả một thời gian dài sống trong cô đơn lủi thủi một mình, cũng bởi vì thời gian dài như vậy nên hắn cũng dần hình thành nên tính cách ít nói, Cho nên bây giờ trong nhà có khách thì hắn cũng không thể nói gì nhiều hơn được nữa.
Lời hắn nói so với chị Vương còn không bằng một nửa. Nhưng mà việc gì nên nói thì hắn vẫn sẽ mở miệng ra nói thôi.
Trân Thanh Phong nghe vậy thì đáp: "Cậu nghĩ tôi sẽ khách sáo sao?"
Chuyện này chắc chắn là không hề xảy ra với Trần Thanh Phong rồi, anh đó giờ làm gì biết khách sáo chứ.
Vương Hoa Thụ nghe vậy cũng đáp lại: 'Cậu lần này trở vê thì ở lại trong bao lâu? Qua năm rồi mới đi nữa hay Sao?"
Trân Thanh Phong nghe bạn hỏi cũng thành thật trả lời: "Tôi cũng chưa tính toán tới chuyện này nữa, nhưng mà nhìn chung thì có lẽ sẽ ở lâu đấy, tôi cũng đem theo vài thứ trở về cùng. Tính toán sẽ bán ra ngoài một ít.
Nói đến vấn đề này thì Vương Hoa Thụ ngay lập tức trở nên tỉnh táo, hắn hỏi tới: “Cậu tính bán cái gì vậy?”
Trần Thanh Phong cũng nói thẳng luôn: "Có một số đồ thấy thích hợp ở đây nên bản thôi. Sao nào? Cậu muốn xem à?"
Vương Hoa Thụ cũng gật đầu nói thẳng: "Qua năm bán được mấy thứ này thì càng tốt thôi."
Cứ mỗi năm gần tới ngày tết thì tiền cứ như vậy mà chảy vào thôi! Người ta mua đồ nhiều mà cũng không hề tiếc tiền!
Cảm giác này đối với mọi người ở đây hay chính cả Trần Thanh Phong cũng hiểu được.
Anh cũng thẳng thắn nói: "Lần này tôi đem đồ về đa số là đồ vật hiếm lạ, sợ là cậu cũng không thích hợp để mua nó về xài đâu.
Vương Hoa Thụ nghiêm túc nói: "Dù sao thì tôi vẫn có thể mua được một ít.
Hắn nhìn Trần Thanh Phong rồi đột nhiên hỏi: "Có phải cậu vẫn... Không nghe nói tới chuyện đó sao?”
Trân Thanh Phong khó hiểu hỏi: "Chuyện đó là chuyện gì?" Vương Hoa Thụ suy nghĩ thời điểm tin tức đó tung ra, hẳn là Trần Thanh Phong vẫn còn đang ở trên xe lửa, cho nên có thể không biết cũng là chuyện đương nhiên rôi.
Hắn có chút hưng phấn mà nói: "Cậu quả nhiên không biết chuyện đó!"
Trân Thanh Phong: "2???"
Vương Hoa Thụ vui vẻ nói: "Hôm nay báo chí có đưa tin về một số bộ phận người giàu có kia được làm gì, ngoài ra còn đưa ra tin tức là sẽ cho tự do buôn bán đối với một số tiểu ngạch nhỏ nữa!"
Trân Thanh Phong nghe vậy thì vô cùng bất ngờ, anh nhìn về phía Khương Điềm Điềm, tâm mắt của hai vợ chông chạm nhau, Khương Điềm Điềm đột nhìn bật cười nói: "Nếu mà như vậy thì thật sự tốt quá rồi."
Thật sự không nghĩ tới chuyện này cuối cùng cũng đến Rồi!
Trân Thanh Phong cũng kích động không thôi, anh lại hỏi lân nữa: "Báo chí mới đưa tin hôm nay sao?”
Vương Hoa Thụ gật đầu, hắn nói: "Đúng vậy, sáng nay tôi ở nhà máy nghe phát thanh thông báo, mọi người nghe xong ai nấy cũng bàn tán rất nhiều, không biết chính sách này đưa ra vì mục đích gì. Nhưng mà cậu cứ yên tâm là tin này vô cùng chính xác."
Trân Thanh Phong trâm ngâm một chút sau đó lại cười cười, ôm lấy bả vai Vương Hoa Thụ nói: “Đi thôi, chúng ta đi qua bên kia nói chuyện một chút."
Tiểu Thất chớp to đôi mắt, nhấp miệng nhỏ không nói được lời nào.
Con trai nhỏ tuổi nhất của anh hai Trần năm nay cũng đã mười ba tuổi rồi, cũng không thể nào mềm mại đáng yêu giống như Tiểu Thất.
Nhìn thấy cháu trai mình đang ngơ ngác, hắn liền nói: "Tiểu Thất tới đây để bác hai ôm con nào.
Tiểu Thất dang cánh tay vui vẻ nói: "Bác hai là người tốt nhất." Anh hai Trần nghe vậy thì vui vẻ lập tức há miệng cười to, tên nhóc này đúng là giỏi nịnh mà.
Cả nhà bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa ở nhà Vương Hoa Thụ, phải nói là nhà ba người Trần Thanh Phong không hề khách sáo một chút nào.
Đến ngay cả anh hai Trần thấy vậy còn có chút ngại ngùng, mấy cái người này ăn uống rồi cười ha hả như nhà của mình vậy, đúng là không biết ngại thật.
Trước lúc nhà bọn họ rời đi, Trần Thanh Phong còn đứng ra nói thẳng: "Anh hai này, anh chỉ cần ôm cái bao kia thôi, còn lại cứ để đó không cần mang vê.
Anh hai Trần: "2?"
Lần này gia đình ba người Trần Thanh Phong về đây đem theo tới bốn bao lớn, bây giờ chỉ cân xách một bao về thôi sao?
Trân Thanh Phong thấy anh mình ngơ ngác thì nói: "Được rồi tranh thủ đi thôi anhl"
Trân Thanh Phong đi qua chào hỏi Vương Hoa Thụ một tiếng sau đó thì ba người bọn họ cùng với anh hai Trần vác bao to cứ như vậy mà ra về.
Trên đường trở về nhà, anh hai Trần vẫn có chút khó hiểu, miệng cứ lẩm bẩm nói: "Đúng là không biết cha con với Tiểu Vương nói cái gì nữa."
Đừng nhìn Tiểu Thất là tên nhóc con không biết gì, cậu nhóc nghe bác của mình nói vậy thì dùng bàn tay nhỏ xíu mềm mại của mình chọc vào người bác hai mình, cu cậu cất giọng thanh thủy nói: "Cha con nói cái gì cũng không quan trọng đâu ạ, nhưng đảm bảo chắc chắn là chỉ có lừa người khác thôi ạ.
Nhóc con còn nhỏ như vậy thế nhưng có thể nói ra được mấy lời này thì hiểu rồi đấy.
Anh hai Trần: "..."
Đúng là không biết nói sao, hắn liếc nhìn cháu trai mình một cách sâu sắc nói: "Con đúng là đứa trẻ hiểu rõ về cha của mình mài!" Đúng vậy, sao hắn chưa gì đã quên mau như vậy được! Đứa em trai này của hắn làm gì làm mấy chuyện có hại cho mình được, em trai hắn không hại người khác đã là may lắm lắm rồi!
Tưởng tượng như vậy, trong nháy mắt thì anh hai Trân cũng đã yên tâm phần nào rồi, đừng nói người ngoài như Vương Hoa Thụ, đến người một nhà bọn hắn còn cảm thấy bị đứa em trai đó lừa lên lừa xuống nữa mà.
Xe cứ như vậy mà chạy một mạch trên đường, rất nhanh thì đã chạy đến công xã rồi, Trần Thanh Phong cũng không có trực tiếp chạy thẳng về nhà, mà ngược lại còn tạt qua bên nhà của Trần Hồng một chuyến.
Tuy rằng lúc này Trân Hồng vẫn chưa có tan làm, nhưng mà nghe tin cũng tranh thủ về sớm, cô vui vẻ kéo tay em trai và em dâu về nhà mình.
Tiểu Thất lại một lân nữa được chuyển qua cho Trân Hồng ôm.
Suốt dọc đường đi, Tiểu Thất chưa một lần nào phải bước xuống đi bộ, cảm giác được hết người này tới người kia ôm đi đúng là vô cùng thú vị.
Cu cậu lắc lư cái chân của mình, vui vẻ nói: "Cô cả ơi, con nhớ cô quái"
Nói xong cậu nhóc còn cọ cọ mặt của mình vào mặt của Trần Hồng, thật khiến cho Trần Hồng vui quá đi thôi, trên mặt cô toàn là nụ cười: "Tiểu Thất của chúng ta đúng là đứa trẻ ngoan mài"
"Chị này, trong nhà mình dạo này thế nào rồi?"
Nếu nói tốt thì nhà của Trân Hồng xem như là tốt nhất rồi, một nhà bảy người, trong đó bốn người đều là công nhân chính thức thì cuộc sống làm gì mà không tốt cho được.
Cô cười vui vẻ nói: "Nhà chị đương nhiên là tốt rồi. Chị tích góp được vài thứ tốt, thêm cả lần này vê nhà sẵn tiện để các em mang về luôn. Năm trước ở bên này đem về nhà không tiện, giờ thì tốt hơn rồi."
Năm trước ở Cung Tiêu Xã bận đến mức giống như đi đánh giặc vậy, làm gì cũng không có thời gian để làm. Mà lần này cũng như vậy.
Cô lại nói tiếp: "Em nhớ nói với cha mẹ một tiếng giúp chị, năm nay chị không về được, chắc cũng phải tới tháng giêng chị mới có thể trở về."
Trần Thanh Phong nghe vậy thì gật đầu đáp: "Em biết rồi!"
"Chị hai này, sao chị không đem chuyện đó nói cho Tiểu Lục biết luôn đi?" Anh hai Trân nhịn không được mà chen vào nói Trân Thanh Phong lập tức hỏi: "Có chuyện gì sao?”
Trân Hồng trừng mắt nhìn em trai thứ hai của mình nói: "Chuyện này cũng là chuyện nhỏ mà thôi, nói với Tiểu Lục làm gì chứ! Thằng bé nửa năm mới về một lần thì bận tâm làm gì?”
Cả nhà đi vào trong nhà rồi Trân Thanh Phong cũng lôi kéo Trần Hồng lại hỏi: "Chị cả, có việc gì chị cứ nói với em đi để em giúp được thì em giúp."
"Chị cũng biết tính em rồi mà, có gì phải nói ra để cùng nhau giải quyết chứ, nhiều người biết cùng giải quyết vẫn tốt hơn là chị làm một mình chứ!"
"Con chào cậu!"
Con trai của Trần Hồng từ trong phòng chạy nhanh ra ngoài, vui vẻ lao vê phía Trân Thanh Phong, chưa gì đã nhanh chóng ôm lấy Tiểu Thất.
"Tiểu Thất ơi, em có nhớ anh không nào?"
Tiểu Thất khanh khách cười, cu cậu vui vẻ đáp: "Dạ có chứ ạI"
Trân Thanh Phong lại quay sang chị mình hỏi: "Cha mẹ chồng của chị đâu rồi?"
Trần Hồng nghe vậy thì đáp: "Bà cô bên nhà chồng chị mất rồi, nên chồng chị đem ba mẹ về bên đó chịu tang rồi."
"Cậu ơi, cậu không biết đâu, con gặp nhiêu chuyện xui xẻo lắm, con đang đi học tốt như vậy, tuy là con học không giỏi cho lắm! Nhưng mà cũng có cố gắng đi học! Vậy mà tự nhiên có cái cô gái đáng ghét kia, một hai đòi con phải cưới cô ta! Con năm nay mới mười bốn tuổi thôi! Con làm gì muốn kết hôn sớm như vậy chứ! Nhắc tới là đã cảm thấy tức điên người!" Con trai của Trân Hồng được dịp nên oang oang kể khổ.
Trân Thanh Phong nhướng mày.
Trần Hồng tiếp lời con trai: "Đó là cháu gái của một lãnh đạo ở thành phố nghỉ hưu về đây, lớn hơn cháu của em tới bảy tuổi lận, năm nay tới huyện này làm giáo viên âm nhạc trong trường học, không biết như thế nào tự nhiên để ý đến thằng bé. Em xem không biết cái cô đó có phải bị bệnh gì rồi hay không ấy chứ! Thông qua quan hệ tìm tới tận đây để hỏi cưới, bị nhà chúng ta từ chối vậy mà vẫn nhất quyết đòi chúng phải cưới cô ta! Nhưng dù sao đi nữa thì chị cũng nhất quyết không đồng ý cho cưới đâu!"
Trân Thanh Phong và Khương Điêm Điềm: '..."
Trân Thanh Phong nhíu mày nói: "Người nhà bên đó hiện đang làm gì vậy ạ?"
Trần Hồng cũng thẳng thắn nói: "Chị có hỏi thăm qua rồi, người nhà bên đó là mấy người ở Cách Ủy Hội, nói chung cũng không phải dạng người tốt lành gì. Sau này khi kết thúc vận động, nhà bọn họ bởi vì không liên can tới việc xấu gì cả cho nên cuối cùng vẫn không bị bắt bỏ tù, nhưng mà vẫn bị cho về hưu sớm. Nhưng mà nói chung chắc chắn có làm gì mờ ám bên trong rồi nên mới bị như vậy. Mà con gái của nhà này cũng là một người có năng lực, cho nên bắt ép nhà chúng ta như vậy chả khác nào đang cậy quyền mà uy hiếp chứ!"
Thật ra vì lẽ đó nên trong lòng cô cũng có chút lo lắng: "Nhà bọn họ đã tìm vài người đến nhà chúng ta nói chuyện rồi, nhưng nhà mình vẫn nhất quyết từ chối! Nhưng mà mấy ngày gần đây bên đó lại bắt đầu chơi trò uy hiếp nhà chúng ta rồi! Ý của bọn họ là nếu không chịu thì sẽ đem chúng ra làm công tác.
Nói tới chuyện này, Trân Hồng lại tức giận vô cùng.
Nhưng mà trong lòng ít nhiều gì cũng có chút lo lắng.
Trân Thanh Phong cười lạnh nói: "Bọn họ nghĩ bọn họ là ai? Còn dám đem việc đó ra uy hiếp chúng ta ư? Bọn họ nghĩ bản thân họ có thể lên trời được à mà sao muốn làm gì thì làm vậy chứ!"
Khương Điềm Điềm đột nhiên hỏi: "Cái người đó tên là gì vậy chị?"
Không biết vì lẽ gì mà sau khi nghe Trần Hồng nói xong cô lại cảm thấy điều này có gì đó quen thuộc với mình.
"Nhà bên đó họ Tưởng, còn cô giáo dạy tên là Tưởng Quyên, cha của cô ta tên là Tưởng Thiếu Vĩ, cô ta có một người chú tên là Tưởng Thiếu Tuấn. Nhà bọn họ người ghê gớm nhất là cái người tên Tưởng Thiếu Tuấn đấy!"
Khương Điềm Điềm nghe tới đây thì đã hiểu, cô cảm thán đúng là thế giới truyện quanh đi quẩn lại vẫn sẽ dính lấy nhau!
Tuy rằng bản thân cô cho rằng mối quan hệ của nhà họ Trần với Tưởng Thiếu Tuấn đã cách nhau rất xa rồi, nhưng mà bằng một thế lực nào đó lại một lần nữa quay lại bên nhau.
Cô nghĩ thâm rốt cuộc không biết nhà họ Trần với nhà họ Tưởng rốt cuộc có mối thù gì mà thế nào cũng dính lấy nhau không thoát ra được nhỉ?
Không biết trong tiểu thuyết thì Tô Tiểu Mạch đã xử lý chuyện này như thế nào nữa? Cô nhớ không lầm mấy chuyện này qua tay Tô Tiểu Mạch đều được cổ xử lý rất là trơn tru.
Tưởng Thiếu Tuấn có anh họ là Lữ Kỳ, ngoài ra còn có mấy người nhà họ Tưởng khác đều bị Tô Tiểu Mạch xử lý gọn gàng.
Chỉ là Tô Tiểu Mạch của hiện tại không còn là Tô Tiểu Mạch quả quyết và có phần độc đoán như trong tiểu thuyết nữa rồi, Khương Điềm Điềm cảm thấy Tô Tiểu Mạch hiện tại đã có chút dịu dàng.
Cho nên cô cũng không biết sau này mọi chuyện sẽ thế nào.
Khương Điềm Điềm thở dài một tiếng, nói: 'Làm sao bây giờ nhỉ?"
Trân Thanh Phong thấy cô như vậy thì an ủi nói: "Em đừng lo lắng quá làm gì, còn có anh ở đây nữa mài Đợi anh suy xét cẩn thận một chút! Anh không tin ông trời không có mắt, cái gì trên đời này cũng có giá của nói"
Dừng một chút, anh đột nhiên lại nhíu mày, hỏi: "Tưởng Thiếu Tuấn sao ạ? Có phải là cái tên mặt trắng lớn lên da dẻ hồng hào không chị?"
Trần Hồng suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Hình như là tên đó đấy!"
Anh nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, nói: "Đáng lẽ ra năm đó chúng ta không nên cứu tên này mới phải."
Trân Hồng: "2?"
Trân Thanh Phong thấy Trân Hồng không hiểu thì giải thích: 'Lúc trước tên đó được chúng ta cứu ở cửa thông tên đó chính là cái tên Tưởng Thiếu Tuấn."
Anh lạnh nhạt cất giọng nói: "Lúc trước chị năm còn không đồng ý để mọi người cứu giúp nữa kìa, đúng là hiện tại hối hận sao trước đây không nghe lời chị ấy!"
Khương Điềm Điềm cũng nói thêm vào: "Theo em thấy nếu bọn họ muốn làm tới thì chúng ta cứ để họ làm tới thôi, cùng lắm nếu như không được nữa thì hiện tại con trai chị học tập cũng không tốt, không bằng cứ để thằng bé theo tụi em đến Thượng Hải, không lẽ đám người đó tay dài tới mức có thể vươn xa như vậy hay sao?"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều vô cùng bất ngờ.
Trân Hồng lắp bắp nói: "Đi... đi đi, đi Thượng Hải sao?"
Đứa con trai ngốc của cô nghe thấy vậy thì cả người ngay lập tức cũng rơi vào trạng thái mơ màng.
Ngay sau đó cậu nhóc liền la lên một tiếng thất thanh: "Chú ơi!"
Cậu cất giọng choai choai lên rồi cũng nhanh chóng chạy tới ôm lấy Trân Thanh Phong nói: "Chú ơi, cầu xin chú hãy thu nạp lấy con!" Trân Thanh Phong: Thằng nhóc con hãy mau biến thành con người lại giúp chú một cái!" Anh chỉ chỉ trán của cháu ngoại trai hỏi: "Con không muốn đi học nữa à?”" "Con học tập vô cùng kém cỏi!"
Nhà của cậu thật sự là không có một ai yêu thích học tập câ.
Cậu cùng với hai người anh trai bên nhà ngoại đều vô cùng giống nhau, không hề có một chút di truyền nào từ nhà bên ngoại, cũng không hề có di truyền nào đến từ mẹ của cậu, hoàn toàn giống cha của mình y đúc, học tập không hề tốt chút nào. Không phải bản thân không cố gắng mà hoàn toàn học không hiểu thật sự.
"Con... con con, con muốn đi Thượng Hải!"
Anh cả với anh hai của cậu đều đi theo ông bà đi làm việc rồi, mà cha mẹ của cậu cũng đã bước sang tuổi tráng niên rồi, căn bản là không thích hợp với lứa tuổi của cậu nên cũng không dạy dỗ kiến thức gì thêm.
Cậu cũng đã tính sơ sơ, học thêm nửa năm nữa cậu sẽ tốt nghiệp, nhưng mà tốt nghiệp xong cũng chưa biết phải làm gì.
Nếu có thể đi thành phố lớn nhìn ngó chỗ này chỗ kia một chút trong lòng cậu cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Trân Thanh Phong cười nói: "Đàn ông lớn rồi gặp chuyện mà chạy thế à?"
"Người ta đều nói cháu ngoại giống cậu nhỏ, cái này đây không phải là con đang học tập chú sao ạ?" Cậu bày ra ánh mắt trông mong nói: "Cậu ơi, cậu... cậu cậu, cậu kết nạp con được mà đúng không?"
Trân Hồng sợ làm cho em trai khó xử nên nhanh chóng tát sau lưng con trai mình một cái rồi nói: "Con bớt nói lại một chút cho mẹ đi, nhà của chúng ta đều ở đây hết rồi, một mình con đi đến đó làm gì, đến để làm phiền cậu con à? Xem ra con muốn tìm đường chết rồi đúng không?"
Trần Thanh Phong nghe chị mình nói vậy thì đáp: "Chị này em có thể dẫn thằng bé đi được mà. Nhưng mà đi là để cho con học hỏi làm việc chứ không phải cho thằng bé đi tới đó để đi chơi. Con nếu như muốn ởđi thì suy nghĩ cho kỹ vào."
"Con biết mà!!!" Cậu bé nghe cậu mình nói vậy thì vô cùng kích động, cậu bày tỏ thái độ của mình: "Tới đó cậu sai con làm gì thì con làm đó, cậu chỉ con đi hướng đông con tuyệt đối sẽ không đi hướng tây. Con rất nghe lời nên cậu à, cậu cứ yên tâm đi!"
Trân Hồng nghe em trai nói vậy thì nhướng mày lên ngập ngừng nói: "Chuyện này thì..."
Trân Thanh Phong lại nói: "Em ở bên đó nhìn chung vẫn ổn, nhưng để thằng bé qua đó ở với em thì chắc chắn sẽ không được ở chơi không rồi, em sẽ có tính toán của riêng em. Không dối gì chị và mọi người em cũng vừa có suy nghĩ đến một vấn đề, lúc ở trong huyện em đã có nghe nói đến chuyện báo chí đã đưa tin cho phép người dân được quyên mua bán các mặt hàng tiểu ngạch. Nếu đã được thông báo như vậy rồi thì khả năng cao khi về tới Thượng Hải tụi em sẽ mở một cửa sạp nhỏ. Lúc nấy Điềm Điềm cũng nói cho Tiểu Tam nhà chị đi theo qua bên đó, khả năng chính là muốn thằng bé qua đó theo em làm việc rồi. Nhưng mà chúng ta đều là người một nhà nên em cũng muốn nói chuyện này rõ ràng một chút cho chị hiểu.
Trân Thanh Phong nói xong mấy lời này thì cười rồi nói tiếp: "Chị à, chị cũng không cần phải quyết định ngay lập tức. Em cũng còn ở lại đây ăn tết nữa mà, cho nên giờ còn sớm. Chị với mọi người trong nhà cứ bàn bạc với nhau trước đi, nếu mọi người trong nhà cảm thấy ổn, đồng ý cho thằng bé đi theo em thì sẽ đi, còn nếu không được thì thôi không có gì cả đâu ạ."
Dù sao bản thân anh cũng đã nghĩ tới chuyện sắp tới sẽ kinh doanh buôn bán, có thằng bé đi theo cũng không cần phải lo đi mướn người làm cùng nữa.
"Mọi người... được phép buôn bán tiểu ngạch rồi sao?" Trân Hồng nghe thấy em trai nói vậy thì ngạc nhiên không thôi.
Trân Thanh Phong gật đầu đáp: 'Đúng vậy, em cũng không có trực tiếp nghe báo chí thông báo, nhưng mà tin này là Vương Hoa Thụ nói cho em biết, cậu ta sẽ không nói bậy bạ mấy chuyện này đâu, chị cứ tìm hiểu báo chí xem thử đi. Mặt khác chị cũng chuẩn bị một số thứ giúp em với, xong xuôi thì mang sang cho em. Còn chuyện có muốn để Tiểu Tam đi với em hay không thì chị với mọi người trong nhà cứ tiếp tục bàn bạc thêm đi."
Trần Hồng: "Hả? Ừ chị biết rồi!"
Cô tiếp nhận nhiều thông tin một lúc như thế này nên cả người có chút lâng lâng.
Trân Thanh Phong mở túi đồ của mình rồi nói: "Chị à, cái này là đồ em đem tới cho chị nè, chị đem cất đi nhé! Tụi em bây giờ còn phải về nhà nữa, giờ mà không đi thì không kịp mất, trời cũng tối rồi!"
Trần Hồng: "Hả? Được, chị biết rồi!!"
Hiện tại cô chỉ biết nói được nhiêu đó thôi, đầu óc lúc này thật sự là không loát kịp.
Chờ đến khi hai người em trai mình cùng với Khương Điềm Điềm và Tiểu Thất đi về rồi, bản thân cô vẫn còn trong trạng thái hoang mang.
Mà trên đường trở về thì lúc này đây anh hai Trân mới bắt đầu phản ứng lại kịp, hắn liền quay sang nói: "Tiểu Lục này, thật sự là nhà nước đã cho phép giao dịch tiểu ngạch rồi sao? Tức là mọi người được quyền buôn bán Sao?"
Trân Thanh Phong thản nhiên đáp: "Đúng vậy!"
Anh dở khóc dở cười nhìn anh trai của mình nói: "Không phải lúc anh ở cùng với tụi em và Vương Hoa Thụ đã nghe cậu ta nói rồi sao?"
Anh hai Trần: ""
Nghe thấy thì đúng là có nghe thấy được rồi, nhưng mà lúc đó hắn không hiểu được!
Trân Thanh Phong lại nói: "Nếu chuyện đúng như những gì chúng ta nghe nói thì chúng ta có thể công khai buôn bán kiếm tiền rồi."
Trân Thanh Phong nhìn về phía anh hai Trần nói tiếp: 'Chuyện này là một chuyện vô cùng tốt." Anh hai Trần: "..."
Thật sự mà nói anh hai Trân như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày bọn họ có thể tùy ý buôn bán. Cả người hắn bây giờ lại vô cùng hoang mang, đúng là không thể tin được.
Nhóm người nhanh chóng đi về nhà, Bà Trần đã sớm đứng ở cửa thôn chờ bọn họ rồi, từ xa nhìn thấy con trai và con dâu, bà đã nhanh chân chạy lại về phía họ hô to: "Tiểu Thất này!"
Đừng nhìn bình thường nhà bọn họ ở nhà không cảm thấy gì cả, nhưng mà đến khi rời xa nhau rồi mới cảm thấy nhớ nhau thật sự.
Bà ôm lấy Tiểu Thất vào trong ngực mình, rồi hôn lấy hôn để cháu trai, sau đó lại quay sang ôm lấy Khương Điềm Điềm nói: "Cái con bé Điềm Điềm này cuối cùng tụi con cũng về rồi.
Ở trong thôn này chỉ có nhà bọn họ là có hai gia đình đi ra ngoài thôn ở, mắt thấy sắp tới tết rồi, hàng ngày nhà người ta đều bận rộn xum họp lại với nhau.
Mà nhà bà thì ngược lại, hai gia đình con trai nhà bà lại chưa thấy ai trở về, bà già rồi nên bà cũng cảm thấy vô cùng sốt ruột! Cho nên vừa nhìn thấy Khương Điềm Điềm liên cực kỳ vui vẻ.
"Về nhà là tốt rồi, về được an toàn là tốt, ở nhà chuẩn bị đồ ăn ngon cho tụi con rồi! Buổi tối chúng ta hầm thịt cùng nhau ăn!"
Trân Thanh Phong cười nói: "Mẹ thật là hào phóng quá đi."
Bà Trần nghe vậy thì nói: 'Chuyện này là chuyện đương nhiên rôi, mà sao từ cái miệng thằng nhóc con nói ra làm người ta cảm thấy không xuôi tại rồi.
Nhưng mà dù sao Trần Thanh Phong vừa trở về nên trong mắt Bà Trần, anh hiện vẫn đang là đứa con trai ngoan hiếu thảo, chưa chọc bà tức giận được.
Bà Trần nắm tay con nói: "Đi đi đi, về nhà ăn cơm cái đã, đồ ăn đều đã chuẩn bị tốt hết rồi, chỉ đợi mỗi tụi con về thôi." Anh hai Trân chen vào nói: "Mẹ ơi để Tiểu Thất con ôm cho."
Bà Trần còn lâu mới đồng ý, bà cười nói: "Không sao, tự mẹ ôm được, mẹ ôm cháu trai ngoan của mẹ được rồi, không cần con chen vào làm gì!"
Bà ôm khư khư lấy Tiểu Thất trong người không buông, lúc Tiểu Thất còn ở nhà, đa số mọi thứ trong nhà đều là tự mình cậu nhóc làm, nhưng lần này trở về cảm giác giống như gió xuân ấm áp thôi tới vậy.
Mỗi người đều tranh nhau muốn ôm cậu bé, ai cũng đều muốn cướp bé ngoan là cậu để ôm trong lòng.
Cu cậu khoái chí vô cùng, hai tay chống nạnh ngẩng cao đầu nói: "Con là người được mọi người yêu thích nhất!"
Bà Trân không biết sao dừng lại một giây: “..."
Tự nhiên ôm cháu trai trong lòng mà lại lạnh run lên, cái câu nói này làm bà nhớ lại trước kia, Tiểu Lục con trai bà con nhỏ cũng đã từng nói một câu giống như vậy đấy! Đúng là cha nào con nấy mà.
Tiểu Thất còn đang mải mê múa may tay chân của mình: "Con là cậu bé siêu cấp đáng yêu đó ạ.
Cu cậu quay đầu lại ôm lấy cổ của Bà Trần nói tiếp: 'Bà nội ơi, có phải bà rất nhớ con đúng không ạ? Lúc con ở Thượng Hải con rất nhớ người."
Bà Trần nghe vậy thì cười tươi nói: "Sao lại không nhớ con được cơ chứ? Bà nội đã mua kẹo đường cho con rồi, đợi con về nhà sẽ lấy cho con ăn."
"Dạ vâng! Tốt quá rồi ạ, con thích kẹo đường nhất!"
Khương Điềm Điềm liếc nhìn con trai rồi nói: "Trẻ nhỏ ăn nhiều kẹo đường quá sẽ bị sâu răng đấy, con phải chia cho mẹ một ít!"
Trân Thanh Phong cũng nói thêm vào: "Cũng phải chia cho cha một ít!"
Bà Trần: "..." Anh hai Trần: "..."
Tiểu Thất gương mặt tủi thân, không bằng lòng nói: "... Dạ được!"
Cu cậu không thể không chia được, nếu cậu mà không chia cho cha mẹ của mình ăn cùng, về sau chắc chắn hai người sẽ lén lút đi ăn một mình không đem cậu theo ăn cùng thì sao.
Tiểu Thất cảm thấy bản thân thật khó khăn khi phải làm một đứa trẻ tốt mài!
Cu cậu lại bổ sung thêm: "Con sẽ chia cho cha, chia cho mẹ và cũng chia cho bà nội nữa."
Sau đó lại nhìn thấy ánh mắt trông ngóng của bác hai nhà mình, cu cậu cũng bình tĩnh mà bổ sung thêm một cũng nữa: "Con cũng sẽ chia cho bác hai nữa."
Quả nhiên mọi người nghe xong thì vô cùng vui vẻ.
Chẳng qua vui là vui như vậy đấy, nhưng mà bản thân Bà Trần dường như cảm thấy loại chuyện này hình như đã từng xảy ra rồi thì phải, bà cảm thấy rất quen thuộc.
Bà hoàn toàn không nhớ rõ, năm đó lúc bản thân bà còn trẻ thì con trai nhỏ của bà cũng đã từng dùng miệng nhỏ của mình mà lừa gạt mọi người trong nhà với cách thức y như Tiểu Thất hiện tại.
Chỉ là hiện tại bà không nhớ rõ nữa thôi.
Nhưng mà bây giờ Tiểu Thất vẫn là đứa trẻ đáng yêu nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận