Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 94

Chương 94Chương 94
Nhà họ Trần sau khi chụp ảnh xong thì ba ngày sau đã có ảnh rồi.
Nhà bọn họ không chỉ đơn giản là chụp một tấm ảnh gia đình với nhau không, mà bọn họ còn không ngừng thay đổi đội hình chụp ảnh, thế nên phải nói là chụp rất nhiều.
Không chỉ chụp ảnh cả gia đình không mà mỗi gia đình nhỏ sẽ chụp riêng với nhau nữa.
Dù sao thì cũng đã trang điểm rồi, nếu không chụp thêm vài tấm nữa thì quá là đáng tiếc rồi.
Mấy người cháu trong nhà bọn họ cũng cùng nhau chụp hình chung, hết kiểu này tới kiểu khác, rôi hết nhóm nữ tới nhóm nam, gom lại thành bốn năm chục tấm ảnh.
Bà Trân chọn ra tấm ảnh chụp cả gia đình lớn đẹp nhất để treo ở trên tường phòng khách. Chỉ cần có người tới nhà bọn họ thì chắc chắn sẽ nhìn thấy được.
Bức ảnh trông cực kì hoành tráng Không thể không nói khi nhà họ Trần từ trong trấn về nhà ở thôn bọn họ đã tạo ra một tiếng vang rất lớn đối với mọi người trong thôn Tiền Tiến.
Mọi người trong thôn ai nấy cũng tranh thủ tới xem nhà bọn họ! Cứ một truyên mười mười truyền trăm, cho nên có rất nhiều người đến xem chuyện nhà bọn họ.
Dù sao thì phụ nữ trang điểm thì còn là chuyện bình thường, nhưng người đàn ông trang điểm thì không phải là chuyện bình thường.
Đến khi xem xét đến mấy người phụ nữ thì mọi người đều thống nhất nói ra bốn chữ: Xinh đẹp ngời ngời.
Nhưng mà đối với những người đàn ông thì một câu khó nói hết nên chỉ có thể tóm lại thành bốn chữ: Không nói nên lời. Cho dù là như thế nào thì cũng không quan trọng. Bởi vì bọn họ cũng nhanh chóng đi rửa sạch lớp trang điểm của mình rồi.
Dù sao họ cũng sợ khi người khác đến đây xem nhiều hơn, bọn họ cũng có phải là khỉ đâu.
Ấy thế mà cái đề tài thú vị này được mọi người trong thôn Tiền Tiến bàn tán rất lâu.
Mãi cho đến khi ảnh chụp gia đình của nhà họ Trần được gửi đến thôn bọn họ.
Khung ảnh khá là to cho nên khi treo lên trên trường nhìn rất nổi bật.
Nhà họ Trân tuy không phải tấm ảnh nào cũng sẽ phóng to lên hết, nhưng mà các loại ảnh to to nhỏ nhỏ gì cũng đều có, từ ảnh gia đình lớn bọn họ được treo trong phòng khách cho tới ảnh gia đình treo trong phòng ngủ.
Còn có ảnh khác được treo trong phòng ngủ của hai vợ chồng già nhà họ Trần, nhưng mà thời buổi này bọn họ cũng không hề khách sáo làm gì, cứ ra ra vào vào khá tự nhiên nên rất dễ nhìn thấy ảnh trong những phòng khác.
Từ lúc nhận được ảnh chụp gia đình của bọn họ thì Bà Trân khá là vui vẻ phấn khởi.
Cho nên bà cũng đã không còn nghe lời người xưa nói cái gì mà đừng để đàn ông trong nhà trang điểm gì đó sẽ không tốt.
Đàn ông mà trang điểm nhìn sẽ giống như quỷ quái gì đó. Nhưng mà đến khi có ai lấy chuyện người xưa ra nói, Bà Trần chỉ cần chỉ vào tấm ảnh gia đình của bà ấy thì bọn họ không ai là không phục nữa.
Ai đến xem ảnh chụp nhà bọn họ đều phải khen ngợi "đẹp trai rạng ngời".
Cho nên có thể nói con người mà, không quan trọng là nam hay nữ thì sửa soạn một chút cũng không có gì là sai cả, sửa soạn rồi trông sẽ khác rất nhiều.
Hơn nữa lúc bọn họ trang điểm nhìn vẫn biết là trang điểm rồi, nếu nhìn gần một chút thì càng thấy rõ ràng hơn nữa, nhưng như vậy cũng không nói lên gì cả, không phải lúc nào bọn họ cũng như vậy.
Cho nên khi trang điểm lên làm thay đổi ngoại hình, nhìn bọn họ tươi mới hơn rất nhiều. Thậm chí nhiều người còn có nét đẹp trai vô cùng nữa ấy chứ.
Mấy người con trai trong nhà họ Trần, muốn nói người đẹp trai nhất chắc có lẽ là Trân Thanh Phong. Anh giống như đột biến gien vậy.
Thế nên bây giờ không tính Trân Thanh Phong vào thì người đẹp trai tiếp theo chính là Tiểu Thất, tuy rằng cậu lớn lên không đẹp trai bằng Trân Thanh Phong, nhưng được cái sức hút của cậu tốt hơn Trần Thanh Phong một chút.
Vẻ ngoài của cậu mang đậm sức hút của người đàn ông trưởng thành, vừa lạnh lùng lại vừa có khí thế mạnh mẽ. Cho nên ngoại trừ hai người bọn họ ra thì vẻ ngoài của mấy người còn lại trong nhà họ Trần tương đối bình thường.
Phải nói là chỉ mang nhan sắc của những người bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt cả.
Cho nên trong mắt mọi người trong thôn về con trai nhà họ Trần chính là như vậy, không có gì ấn tượng cả. Nhưng ở tấm hình chụp gia đình này nhìn ai cũng có vẻ đẹp trai hơn rất nhiều.
Đừng nói người ngoài nhìn như vậy mà ngay cả bọn họ cũng hoang mang vô cùng, không nghĩ rằng người trong ảnh là bản thân mình.
Đúng là không thể nào là bản thân được, quả là khác biệt.
Nhưng có như thế nào đi nữa thì bọn họ cũng biết đó chính là bản thân mình, mà người rõ ràng nhất chính là Đại Hổ, cháu trưởng của nhà họ Trần.
Cậu lớn lên trông rất giống với cha của mình. Mà cậu chính là người cháu có nhan sắc thấp nhất trong dàn cháu của nhà họ Trần, cho nên khi nhìn thấy mình trong hình tuy không quá đẹp trai nhưng lại rất có nét riêng Trước kia cậu thấy đôi mắt nhỏ của mình giống cha nên có chút không được đẹp, nhưng mà khi được vẽ lại xong rồi thì nhìn khác biệt hoàn toàn. Nhìn cậu trong tấm hình cả người oai hùng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt tuy rằng so với người bình thường nhỏ hơn một chút, nhưng mà phải nhìn kỹ mới thấy được điểm ấy, nói chung là so với ngày thường tốt hơn rất nhiều.
Tóc cũng được vuốt keo chỉnh tê ngay ngắn nên trông rất đàn ông và mạnh mẽ.
Nếu mà nói đẹp trai rạng ngời thì đúng là có chút nói quá.
Nhưng mà nếu nói nhìn nam tính mạnh mẽ thì không hề gian dối tí nào.
Có thể nói lần này đi chụp ảnh, mọi người trong nhà họ Trần giống như hai người khác nhau vậy. Mà Đại Hổ là người có nhan sắc thấp nhất, vì lần trang điểm này nên nhìn khác biệt rõ ràng nhất.
Lần đi chụp ảnh gia đình thành công ngoài sức tưởng tượng, Bà Trần phải nói là nếu có cánh sau lưng thì chắc đã bay thẳng lên trời rồi.
Bởi vì quyết định sáng suốt của bà cho nên bà cảm thấy vui sướng mãi không thôi. Sau lần chụp ảnh huy hoàng rực rỡ này thì không ai dám chê trách hay nói xấu gì nhà họ Trần.
Người ta chỉ có thể yên lặng giơ ngón tay cái lên với nhà bọn họ mà thôi.
Anh tư Trân nhìn ảnh chụp của bọn họ, liên tục cảm thán không thôi: "Từ trước tới nay con chỉ cảm thấy bản thân mình là người bình thường, nhưng mà bây giờ lại không phải như vậy nữa rồi. Tất cả đều là do con trước kia không chịu sửa soạn bản thân.
Bà Trần: "Ha ha ha đúng vậy đó.
Đến cả Bà Vương là bạn thân nhiều năm của Bà Trần cũng cảm thán mãi: "Chứ còn gì nữa, bà đây trước kia nhìn mấy người tụi con không thấy có gì đặc biệt, nhưng mà lần này đúng là thấy tụi con thăng hạng lên rất nhiều. Tới lúc này mới chân thành nhận ra nét đẹp của từng người! Có lẽ đều là do mọi người nhìn lâu ngày riết quen nên mới thấy bình thường, nhưng thật ra sự thật lại không phải như vậy. Đúng là phải cẩn thận quan sát những người xung quanh mới được? Bà nói mấy người con trong nhà họ Trần không bình thường không phải là khen giả vờ, mà là bọn họ không bình thường thật.
Nhan sắc của ai cũng có điểm đặc sắc riêng biệt.
Cho nên trong quãng thời gian nhất thời, cả thôn Tiền Tiến đều bàn luận về vấn đề nhan sắc của người nhà họ Trần. Điều đó làm Bà Trần rất thích thú.
Bà cảm thấy mặc kệ là người ta nói thế nào thì ở trong thôn này bà vẫn là người đặc biệt nhất, gia đình bà cũng vậy.
Bây giờ bà đã trở thành bà lão thời thượng nhất cái thôn Tiền Tiến này rồi.
Mọi người trong thôn cứ đi tới đi lui xem ảnh chụp người nhà họ Trần, đến rồi thì hoang mang rời đi, cứ người đến người đi như vậy, Bà Trần vì vậy mà tâm tình cũng rất vui vẻ.
Ngoại trừ vui vì việc có thể khoe khoang gì đó, mặt khác cũng là do đông người tới thì nhà cửa sẽ có không khí vui nhộn hơn. Người già mà, sao lại không thích nhà cửa của mình lúc nào cũng có người đến chơi chứ?
Chẳng qua bây giờ mọi người và Trần Thanh Phong cũng phải nhanh chóng đi thôi.
Bọn họ còn có công việc của mình nên không thể nào ở lại quê quá lâu được.
Nhưng mà trước khi đi, Trần Thanh Phong cũng đã đến tìm mấy người anh trai của mình thương lượng một số việc, rất nhanh mấy anh em trong nhà đã quyết định mở cho hai vợ chồng già nhà bọn họ một cái quầy bán đồ ăn vặt.
Tuổi càng lớn thì người ta càng kiêng ky việc cô đơn, người ta càng thích nhà có nhiều người ở với mình hơn, nhất là người già. Cho nên mấy người con bọn họ kiếm việc vui cho hai cha mẹ nhà mình làm.
Dù sao trong thôn bọn họ hiện tại không có nhà nào bán đồ ăn vặt cả, thế nên bây giờ nhà bọn họ mở một quầy, như vậy sẽ thích hợp cho hai vợ chồng già thích ồn ào. Anh hai Trần chủ động nhận phần việc này, hắn là con trai trưởng, cha mẹ trước giờ đều đi theo hắn.
Hiện tại hắn ở trong huyện bán đồ này nọ cho nên mỗi ngày cũng không thể trở về thôn.
Nhưng hắn vẫn nhớ rõ trách nhiệm của một người con trưởng là như thế nào.
Đều là anh em trong nhà, ai cũng có cuộc sống riêng, ai cũng có trách nhiệm riêng, mà mấy anh em cũng bỏ tiền rồi nên đối với hắn thì đây là việc hắn nên làm.
Anh hai Trần có thể không phải là một người giỏi sáng tạo nhưng hắn lại là một người rất thích hợp làm chủ mọi việc.
Có việc gì cần tới hắn, hắn đều có thể thu xếp làm nhanh chóng. Mà còn rất nhanh nhẹn không hề rề rà.
Khi Trân Thanh Phong vừa trở vê Thượng Hải được nửa tháng thì đã nghe được tin hai vợ chồng già ở dưới quê đã bắt đầu khai trương quầy quà vặt rồi.
Mấy người con trong nhà họ Trần bao gồm cả Trần Hồng, mỗi người bỏ ra hai trăm đồng, bởi vì tiền vốn khá là nhiều cho nên nhìn quây đồ ăn vặt của hai vợ chồng già khá là phong phú.
Nghe nói hôm khai trương kinh doanh cũng rất là ổn.
Mà chuyện như vậy cũng không nằm ngoài dự kiến của nhà bọn họ, rốt cuộc thì giá vẫn giống như vậy, ở ngay gần nhà có bán thì sao phải chịu cực chịu khổ chạy vào trong trấn mua làm gì.
Có xe đạp để đi còn đỡ một chút, không có xe đạp mà muốn vào trong trấn mua cái gì cũng phải đi ít nhất hai giờ đồng hồ.
Cho nên việc kinh doanh của hai vợ chồng già đúng là khá tốt.
Bởi vì Trân Hồng làm việc ở Cung Tiêu Xã, đối với giá cả đồ vật này nọ cô nắm rất rõ, cho nên hai vợ chồng già càng không cần tốn quá nhiều thời gian để đi điều tra, giá cả các thứ đều nắm được rõ ràng. Nhìn thấy được chỉ trong vòng ba tháng mà tiền lời thu vào vượt hơn cả sự mong đợi của mọi người.
Chính vì vậy nên hai vợ chồng già càng thêm vui vẻ rạng ngời, sau đó Trân Hồng và em trai bàn bạc với nhau một chút rồi quyết định vào trong trấn mở cho cha mẹ chồng của mình một quầy bán quà vặt luôn.
Mấy công việc khác người trẻ làm đều rất tốt, mà người già cũng làm khá ổn, nhưng mà hai vợ chồng già tuy vẫn luôn hỗ trợ con trai và con dâu làm việc, có điều công việc có cường độ khá cao. Thế nên để mấy ông bà già bọn họ bán đồ lặt vặt là lựa chọn khá tốt.
Công việc ở quê nhà không còn phải lo lắng gì nhiêu, mà Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm ở bên này công việc càng thuận lợi hơn rất nhiều, không hề lo lắng gì cả.
Việc kinh doanh làm ăn của bọn họ ở bên này cực kỳ ổn định, trung tâm thương mại cũng chỉ cho thuê nên không cần phải suy nghĩ, lo lắng gì mấy.
Đến nỗi khách sạn ở bên kia cũng bởi vì vị trí tốt nên càng không có gì phải lo lắng quá mức về việc kinh doanh.
Chỉ là khá bận rộn mà thôi.
Tuy rằng bên này có Kiến Dân hỗ trợ, nhưng vẫn có khá nhiều chuyện cần Trần Thanh Phong đến tự mình xử lý.
Đặc biệt là mỗi lần cuối tháng thì sẽ rất bận, Trân Thanh Phong ôm lấy Khương Điềm Điềm than thở nói: "Nếu không phải bởi vì tiền thì còn lâu anh mới làm."
Khương Điềm Điềm cười nói: "Chúng ta không phải có kế toán sao ạ?"
Trần Thanh Phong gật đầu đáp: "Đúng là có nhưng mà cuối cùng anh vẫn phải đứng ra xem xét kết quả một lần nữa để kết toán."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: 'Nếu anh muốn lười biếng thì cũng không phải là không được, anh có thể tìm người đến bàn giao công tác của anh cho họi Sau đó anh chỉ cần thông qua trao đổi với người đó để người đó khảo sát xem xét tiến độ công việc, còn anh chỉ cần xem kết quả cuối cùng thôi, không cần phải đối chiếu nữa.
Có đôi khi không cần phải nhìn chằm chằm vào mọi chuyện, nói không chừng như vậy sẽ cho anh dư được nhiều thời gian, vậy thì đến lúc đó anh sẽ có khả năng làm những việc khác.
Trần Thanh Phong im lặng một hồi, ngay sau đó anh liền vui vẻ ôm lấy Khương Điêm Điềm, hôn cô một cái thật mạnh: "Vợ của anh đúng là thông minh quá đi, em nói rất đúng."
Khương Điềm Điềm cũng vui vẻ gật đầu: "Đó là đương nhiên rồi ạ."
Đừng nhìn thấy bọn họ không giống Tô Tiểu Mạch mở một công ty lớn, nhưng mà lượng công việc hằng ngày của bọn họ cũng không thua kém gì lượng công việc của Tô Tiểu Mạch cả.
Hơn nữa công việc của bọn họ chia làm hai đầu nên việc lưu động vốn bằng tiên mặt khá là lớn, đặc biệt là khách sạn ở ga tàu hỏa bên này của bọn họ.
Tuy rằng mỗi bên thu nhập vào cũng không bao nhiêu, nhưng mà số tiên mỗi tháng thu vào nhiều hơn số tiền của một nhà máy làm việc.
"À đúng rồi vợ này, nhà mình gần đây tương đối nhiều tiền rồi ấy, em không muốn mua già?"
Khương Điềm Điêm không thèm để ý mà nói: "Tùy anh thôi, để anh muốn mua gì thì mua đi."
Trần Thanh Phong xoa đầu cô rồi nói: "Sao có thể tùy anh sử dụng được chứ, cái này là anh muốn hỏi ý em thật lòng. Nếu không phải vì anh muốn để em được thoải mái mua sắm những thứ em thích thì sao anh phải vất vả kiếm tiền làm gì? Dù sao thì em vẫn phải ăn ngon mặc đẹp có biết chưa? Rồi muốn mua gì thì em cứ mua di." Cái này cũng có khác gì là nói muốn tiêu pha gì thì tiêu sao?
Khương Điềm Điềm cùng với Trân Thanh Phong dùng đồ có cái nào mà không phải là đồ tốt đâu! Khương Điềm Điềm cũng thành thật nói: "Thời gian gân đây em không có đặc biệt muốn mua gì cả."
Cô bình thường có thiếu cái gì hay mua cái gì thì sẽ mua, còn không thì sẽ không có xu hướng quá muốn mua đồ gì cả. Cho nên suy nghĩ cẩn thận một chút thì bản thân cô đúng là một người sống 'tiết kiệm" mà.
"Em cũng không biết bản thân có muốn mua cái gì hay không, nếu nói về đồ trang sức, em thấy cái nào cũng giống cái nào. Nếu đồng hồ được xem là đồ trang sức thì em cũng đã mua được rồi, em thích đồng hồ nhất, nhưng mà bây giờ mua được rồi nên cũng không còn hứng thú với cái gì khác nữa.
Thật ra Khương Điềm Điềm nói không đúng sự thật cho lắm, cô với Trần Thanh Phong sống với nhau lâu như vậy rồi nên cô thích nhất chính là Trân Thanh Phong.
"Xem xét mặt bằng chung thì ngày thường muốn mua gì cũng đã mua rồi, nếu không thì bây giờ chúng ta lại mua thêm một căn nhà đi, mua nhà cũng có lợi mà."
Trân Thanh Phong vui vẻ nói: "Được thôi, em cứ tới chọn nhà đi rồi chúng ta mua Khương Điềm Điềm lại nói: "Không được, phải là hai chúng ta cùng nhau bàn bạc mới được."
Tuy rằng Khương Điềm Điềm là một người xuyên không nên chắc chắn khả năng lựa chọn sẽ tốt hơn Trân Thanh Phong nhiều, nhưng mà cô cũng không phải là một người quá bảo thủ, thế giới này với thế giới trước kia của cô là hai thế giới song song, cho nên cô cũng sẽ không mù quáng mà tin tưởng vào bản thân của mình quá nhiều.
Vả lại mặc kệ là lúc nào thì chuyện gì mà có hai vợ chồng cùng nhau bàn bạc như vậy mới tốt.
"Vậy nếu bây giờ chúng ta mua nhà thì sẽ làm gì với nó đây anh?" Khương Điềm Điềm dựa vào người Trân Thanh Phong thủ thỉ. Trân Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Em cảm thấy như thế nào nếu như chúng ta mở tiệm lẩu? Anh biết em rất thích ăn lẩu mà."
Khương Điềm Điềm thích ăn lẩu, nhưng mà khẩu vị ở bên này không ưa cay cho lắm, thế nên lẩu được làm ra cũng khá là nhạt.
Còn nếu muốn ăn lẩu theo ý thích thì bắt buộc phải về nhà mình ăn, mà như vậy thì không được tiện cho lắm. Nhưng nếu bây giờ nhà bọn họ mở tiệm lẩu thì Khương Điềm Điềm có thể tự do muốn ăn lúc nào thì ăn rồi.
Suy nghĩ một hồi, nếu làm như vậy không phải rất tiện lợi hay sao?
Trân Thanh Phong càng nghĩ càng vui: "Em cảm thấy thế nào?"
Khương Điềm Điềm cũng vui vẻ gật đầu: "Em thấy được đấy, ý kiến này rất hay.
Trên thế giới này không có người nào là không thích ăn lẩu cải
Không có người nào đâu nhé!
Cô còn nói thêm: "Chúng ta sẽ mở một tiệm lẩu chính thống ngon nhất ở đây luôn!"
Trân Thanh Phong mỉm cười đáp: "Quyết định như vậy di!"
Hai người cứ như vậy mà quyết định mọi thứ rất nhanh nhẹn, bọn họ trước giờ đều như vậy cả, chỉ cần chấm một món đồ gì đó hoặc món đồ đó thích hợp với bọn họ thì sẽ quyết định mua ngay chứ không hề chần chừ do du.
Cho nên dù là mua nhà cũng vậy thôi, bọn họ cũng đều sẽ quyết định nhanh chóng như vậy.
Tuy rằng vị trí không phải là đường phố phồn hoa đô hội, nhưng ở cái khoảng cách so với nhà của bọn họ thì tương đối gần, chỉ cần đi bộ tâm hai mươi phút là đã đến rồi, nếu lái xe thì lại càng nhanh hơn nữa.
Chỉ tốn chừng ba phút mà thôi, mà khu vực bên này lại khá yên tĩnh không thích hợp cho tiệm lẩu cho lắm. Nhưng mà khổ nỗi là Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm là hai con người vô cùng tự tin, bọn họ cảm thấy chỉ cần đồ ăn ngon, hương vị tốt thì không cần phải lo lắng quá nhiều.
Cho dù người khác không biết cách nhìn nhận đồ ăn hay không có gu ẩm thực thì bọn họ cũng không quan tâm làm gì.
Dù sao nhà cũng là bọn họ mua! Mà đến lúc bọn họ mua nhà thì chắc chắn sẽ không còn quá nhiều tiền mặt. Thế là Khương Điềm Điềm quyết định đến gặp Tô Tiểu Mạch vay tiền.
Dù sao hai vợ chồng bọn họ cũng sẽ rất nhanh lại có tiền lại thôi.
Tô Tiểu Mạch nhận được cuộc gọi của Khương Điềm Điềm, cô tò mò hỏi: "Hai em muốn mở tiệm lẩu thật à?"
Khương Điềm Điềm vui vẻ đáp: "Đúng rồi ạ, vì tụi em muốn tiện cho việc ăn lẩu.
Tô Tiểu Mạch: "..."
Đúng là cái đồ tham ăn mà, vì ăn mà bất chấp tất cả.
Tô Tiểu Mạch yên lặng một hồi rồi nói: "Được rồi, em muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói với chị, chị sẽ gửi cho em, các em có suy nghĩ muốn tìm đầu bếp tốt một chút không?”
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì nói: "Em chưa nghĩ tới nữa ạ.
Tô Tiểu Mạch: "..."
Nói chuyện nửa ngày mới biết hai cái con người này cũng chưa có kế hoạch gì cả, mà chỉ đơn giản đi một bước tính một bước mà thôi.
Tô Tiểu Mạch phải công nhận bản thân phục sát đất hai người này luôn.
Cô lại hỏi thăm bọn họ vê vị trí của tiệm lẩu một chút, nghe xong lại càng nể thêm. Lúc Tô Tiểu Mạch đến đó khảo sát qua thì cảm thấy nơi đó không được tốt cho lắm. Sợ là khó lòng kinh doanh. Vị trí đó căn bản không thích hợp để mở tiệm lẩu! Hơn nữa Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm cũng không hề chuẩn bị gì cả.
Nhưng mà nếu là người khác thì Tô Tiểu Mạch sẽ nói thẳng khả năng cao là sẽ bị lỗ. Nhưng lần này người làm lại là Khương Điêm Điềm nên Tô Tiểu Mạch cảm thấy chắc chắn sẽ không lỗ giống như người ta đâu.
Nữ thần may nghếch này mà. mắn luôn luôn ở bên cạnh cái cô gái ngốc Ở trong mắt của Tô Tiểu Mạch, Khương Điềm Điềm vẫn luôn là cô gái ngây thơ trong sáng chưa trải sự đời.
Tô Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu rồi nói: "Để chị đề cử với em một người."
Khương Điềm Điềm nghe vậy cũng sốt sắng gật đầu: "Là ai?"
Tô Tiểu Mạch nhanh chóng giải đáp thắc mắc cho Khương Điềm Điềm: "Người đó tên là Sơn Thành, ông bà xưa của chú ấy là làm đầu bếp ở trong hoàng cung. Phải nói món lẩu của nhà chú ấy nấu là món lẩu chính thống luôn. Nếu như người này chịu hợp tác với em, mặc kệ là em bán buôn ở đâu đi chăng nữa thì đồ ăn cũng sẽ rất ngon, người khác không biết thì thôi nhưng đã biết thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Người chú mà cô nhắc đến chính là người đời trước đã cứu giúp cô.
Trước kia cô nói gia đình mình có gốc là đầu bếp trong hoàng cung, tất cả chỉ là nói dối, nhưng người chủ này thì thật sự là có tổ tiên làm đầu bếp trong cung.
Tài nghệ của chú ấy đặc biệt giỏi, các loại kỹ năng về nấu nướng đều đã học qua. Nhưng mà để nói món ăn chú ấy nấu ngon nhất thì chính là những món cay Tứ Xuyên. Đặc biệt là món lẩu, mùi vị vô cùng độc đáo Đừng ai dại dột mà cảm thấy nấu lẩu thì không cần tay nghề gì cả, để nấu được món lẩu ngon thì nước dùng là thứ rất quan trọng, hương vị càng thơm ngon càng yêu cầu tay nghề người nấu phải thật tốt mới có thể nấu ra một món lẩu hoàn chỉnh.
"Dạ vâng em biết rồi!" Khương Điềm Điềm nghe nói tới đây thì đã biết được Tô Tiểu Mạch nói tới ai rồi, cô vui vẻ nói tiếp: "Em cảm ơn chị năm. Tô Tiểu Mạch nghe vậy thì cười, cô còn đặc biệt dặn dò Khương Điềm Điềm: "Người chú này cũng có một cửa hàng riêng, mà tính tình của chú ấy cũng khá là dễ dãi, em chỉ cần tính toán một chút thì có thể đem chú ấy đi một cách dễ dàng."
Khương Điêm Điềm thấy vậy thì lập tức hỏi: "Chị năm có thể chỉ cho em một chút gì đó được không ạ?”
Tô Tiểu Mạch cười nói: "Người chú này có một khuyết điểm khá là lớn, đó chính là cực kỳ yêu tiền?
Khương Điềm Điềm trong nháy mắt liền hiểu rõ: 'Ý chị là nếu như em mời chú ấy đến làm cho tụi em mà chú ấy không chịu, vậy thì em chỉ cần quăng tiền cho chú ấy càng nhiều, chắc chắn chú ấy sẽ chịu tới ạ?"
Tô Tiểu Mạch bật cười, gật đầu nói: "Chính xác là như vậy đấy."
"Được rồi ạ, em đã hiểu rồi chị cứ yên tâm, em sẽ đem ông ấy về làm cho cửa hàng của chúng em ạ.". Tô Tiểu Mạch đưa cho Khương Điềm Điềm địa chỉ cùng với phương thức liên hệ của Sơn Thành, Trân Thanh Phong cũng đã nhanh chóng đem được chú ấy đến chỗ của bọn họ.
Chú ấy nhanh chóng đem theo bao lớn bao nhỏ đi theo sau lưng Trần Thanh Phong đi tới Thượng Hải. Sau khi đi đến Thượng Hải, dưới sự hỗ trợ của Sơn Thành, quán lẩu của bọn họ nhanh chóng được khai trương.
Ông chú này đúng là một người có năng lực, chỉ cần mấy ngày trôi qua thôi mà tiệm lẩu của bọn họ cũng đã dần đi vào quỹ đạo.
Khương Điềm Điềm biết được kiếp trước tiệm lẩu được vận hành như thế nào, và cô cũng hiểu rõ thứ quan trọng nhất của một tiệm bán đồ ăn đó chính cách phục vụ tốt.
Chính vì hiểu rõ điêu đó nên thành ra bọn họ huấn luyện những người phục vụ trong tiệm rất chỉn chu.
Phải biết rằng là hiện tại đang tiến hành cải cách đất nước, người ta không còn mang khuôn mặt lạnh lùng ra khỏi Cung Tiểu Xã nữa, mà bọn họ chuyển sang tiệm của hai vợ chồng Trân Thanh Phong rồi.
Họ cảm nhận được đến đó thì họ sẽ gặp được những tri kỷ đời mình, cảm giác rất là thỏa mãn.
Cũng bởi vì bọn họ chuẩn bị mọi thứ đều rất là hoành tráng xa hoa, cái gì cũng mới mẻ, lại còn phục vụ rất tốt, dẫn tới tình trạng cửa hàng của bọn họ lúc nào cũng đông khách.
Tuy rằng cửa hàng của bọn họ khá là xa hoa, nhưng những thứ thu vào cũng phải nói là rất nhiều. . Thành ra chuyện làm ăn của bọn họ mỗi ngày lại một thăng hạng hơn...
Đồ ăn của tiệm bọn họ chỉ đơn giản là một bữa cơm bình thường thôi, giống như chỉ có một dĩa rau bình thường không khác gì người ta, mà cũng đã tốn hơn một tháng tiền lương của công nhân bọn họ.
Còn nếu muốn ăn một ít thịt thì ít nhất cũng phải tốn hết hai tháng tiên lương của bọn họ.
Cho nên nếu là người bình thường muốn vào Cung Tiêu Xã ăn uống thì dân thường như bọn họ sẽ không làm vậy đâu!
Dù vậy thì cũng có khá nhiều người dư tiên mà. Chỗ bọn họ bán đồ giá cả cao hơn chỗ khác rất nhiêu, nhưng dù vậy thì cũng có nhiều người thích bầu không khí của tiệm bọn họ.
Mấy năm nay nhà nước cải cách chính sách làm việc, chính sách tốt hơn mà nhiều người có nhiều tiền trong tay hơn. Thế nên sẽ có rất nhiều người dám nghĩ dám làm, càng có nhiều người nhìn thấy được chính sách tốt nên sẽ tích góp được nhiều của, chỉ đợi ngày bung ra thôi.
Có cung thì tất có cầu nên dù thế nào thì bọn họ chịu chi, đảm bảo sẽ có người chịu mua. Cửa hàng của vợ chồng Trần Thanh Phong ngày một phát triển, việc làm ăn ngày càng tốt cho nên rất hay tuyển thêm người làm việc, ai ai nhìn vào tiệm của bọn họ cũng cảm thấy họ thật giỏi và cực kì hâm mộ.
Rất nhiều năm về sau, chỗ của bọn họ vô cùng nổi tiếng, trở thành tiệm lẩu nổi tiếng xa hoa nhất Thượng Hải, hơn nữa cũng không có đối thủ nào sánh kịp.
Hai vợ chồng Trân Thanh Phong không phải là những người vì tiền mà mất ăn mất ngủ giống người ta, nhưng mà có rất nhiều người vẫn luôn nhắc tới hai vợ chồng bọn họ, ai cũng phải công nhận hai người bọn họ rất có óc làm ăn và tư duy kinh doanh nhạy bén.
Người ngoài không biết hai vợ chồng bọn họ phải trải qua như thế nào, nhưng phận làm bạn học của hai người bọn họ thì làm sao mà không biết chứ?
Phải biết rằng bọn họ ngay từ khi mới bắt đầu vào Thượng Hải đã thuê nhà rồi! Sau đó mua nhà, rồi dần lập nghiệp, bọn họ từng bước đi tới ngày hôm nay ai cũng thấy được.
Những người bạn bè tốt của bọn họ đi theo vợ chồng hai người cũng có rất nhiều lợi lộc.
Thật sự là bọn họ không hề có ý muốn lợi dụng gì hai vợ chồng họ cả, nhưng mà chỉ đi theo học tập, như thế không được hay sao?
Dù sao bọn họ cũng đã quen biết hai vợ chồng này từ lúc bọn họ còn chưa tốt nghiệp nữa kìa.
Nhạc Ninh cũng đã từng hỏi qua Khương Điềm Điềm: "Vợ chồng nhà hai người kiếm tiền rồi mua nhà riết bị nghiện à? Mua hoài như vậy không thấy mệt hay sao?"
Người khác có thể không biết nhưng hắn là bạn bè tốt của hai vợ chồng nhà này, hắn cũng biết hai vợ chồng Khương Điềm Điêm đã mua liên tiếp sáu căn nhà ở khu ga tàu hỏa bên kia rồi.
Khương Điềm Điềm nghe thấy Nhạc Ninh nói vậy liền quay sang nhìn hắn như đồ ngốc, cô hỏi ngược lại hắn: "Thời buổi bây giờ, đúng hơn là từ xưa tới nay ai lại không biết bất động sản kiếm được nhiều tiền chứ?"
Nhạc Ninh suy nghĩ một hồi: "... Cũng đúng nhỉ?
Có người kiếm được tiền rồi, bọn họ có tiền thì ngu gì mà không làm. Thế nên cũng bởi vì những gì Khương Điềm Điềm nói nên Nhạc Ninh cũng quả quyết đi theo Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm để học tập. Bản thân hắn không giỏi thì bây giờ có người tài kế bên, ngu gì mà không học theo chứ.
Bởi vì Khương Điềm Điêm nói như vậy, Nhạc Ninh liền quay về thuyết phục gia đình của mình cũng mua một cái cửa hàng nhỏ, nhà bọn họ không giống như nhà của Trần Thanh Phong là có sẵn nguồn vốn dồi dào, chỉ có cố định một ít tiền lương, nhưng mà cũng có một ít của cải trong gia đình.
Bản thân nhà bọn họ không có tiền mua cửa hàng to nên họ sẽ mua cửa hàng nhỏ, mà mua xong nhà bọn họ cũng không làm gì với nó cả, mà chỉ đem chỗ đó cho người ta thuê. Cửa hàng đó được người ta thuê làm cửa hàng bán bánh bao.
Sau đó một khoảng thời gian chừng hai năm, chỗ của bọn họ cũng bị phá bỏ và di dời.
Gia đình Nhạc Ninh: ”...'
Lúc bọn họ mua cửa hàng đó, bọn họ mua với giá hai nghìn đồng tiên, sau hai năm kiến tiền lời thuê nhà, bọn họ thu được bốn nghìn đồng tiền.
Đúng là không thể tưởng tượng được bọn họ có thể thu được nhiều tiền như vậy!
Từ đó về sau Nhạc Ninh đã tâm phục khẩu phục rồi.
Rất nhiều năm sau, trường học cũ của bọn họ kỷ niệm ngày thành lập trường, lớp của bọn họ đứng ra quyền góp mười vạn đồng tiền để cho trường xây sửa lại những nơi cũ kỹ.
Phải biết rằng thời điểm đó đồng lương của một công nhân cũng chỉ mới tâm một trăm đến hai trăm đồng tiền mà thôi, ấy thế mà lớp của bọn họ chỉ mới một lớp mà đã quyên góp một lần được mười vạn đồng tiền, điều đó khiến cho cả trường bùng nổ lên rất nhiều.
Nếu số tiên này để cho cấp trên cấp xuống cho trường học của bọn họ xây sửa cũng là một vấn đề nan giải.
Nhưng mà điều này đối với mấy người trong lớp bọn họ mà nói thật sự không hề lớn lao tí nào! Họ cũng không cảm thấy có gì đó khó khăn cho lắm.
Nhạc Ninh lúc này mới cảm thán: "Thành công đầu tiên trong cuộc đời của tôi đó chính là học theo Trân Thanh Phong đi mua nhà..."
Một bạn học nào đó nghe vậy cũng lên tiếng: "Trùng hợp vậy, tôi cũng vậy nè."
Lại một bạn học nào đó cũng thốt lên: "Tôi lại không giống hai người các cậu, đầu tiên là tôi thuê một quầy hàng ở chỗ trung tâm thương mại của Trần Thanh Phong, sau đó lại phát tài...
Bạn học nào đó nghe vậy cũng nói chen vào: "Ê vậy thì giống tôi rồi, tôi nghe Trân Thanh Phong nói ở gần khu vực ga tàu hỏa người ta buôn bán đồ ăn rất tốt, cho nên tôi cũng đến đó kinh doanh chỗ Trần Thanh Phong. Từ lúc mới là một quầy hàng nhỏ bây giờ đã thành bán trong khách sạn lớn...
Bạn học nào khác không còn biết là người nào nữa rồi: "Còn tôi nghe Khương Điềm Điềm nói bán đồng hồ sẽ kiếm được nhiều tiền, vậy là tôi tranh thủ nhũng lúc nghỉ đông hay dịp nghỉ hè, tôi liền chạy đến Bằng Thành, đó cũng là lần đầu tiên tôi phát tài đấy..."
Một bạn học nào đó nữa: "Tôi cũng học tập Trân Thanh Phong mua nhà đấy.......
Mọi việc cứ như thế.
Tóm lại mấy người ở đây tính nhẩm một hồi thì biết được một nửa trong số họ đi theo hai vợ chồng học mua nhà. Số còn lại thì đi theo hai vợ chồng học tập cách làm ăn...
Tóm lại mọi người ngôi tính toán liên cảm thán vô cùng, hai vợ chông nhà này đúng là có con mắt nhìn đời quá tuyệt vời.
Càng làm cho người ta khiếp sợ hơn đó chính là hai vợ chồng này làm việc không phải vì muốn kiếm nhiều tiền, có đôi khi làm cái này để bớt được ít việc, có đôi khi làm cũng chỉ vì yêu thích mà thôi, còn có đôi khi làm cũng chỉ vì muốn cuộc sống sinh hoạt dễ dàng hơn mà thôi.
Tóm lại thì người ta biết được đúng là cũng sốc vô cùng.
Người ta chỉ suy nghĩ vu vơ như vậy thôi mà cũng có thể kiếm được nhiều tiền rồi.
Hơn nữa còn kéo bọn họ kiếm tiền theo nữa.
Bọn họ là nhóm sinh viên đầu tiên trong việc khôi phục học đại học, các bạn học sau thời gian học tập làm việc đều nảy sinh nhiều tình cảm sâu đậm với nhau. Mà bởi vì vía Thần Tài của hai vợ chồng Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm, mọi người cũng vì vậy mà không hề tách ra, cứ tiếp tục hoạt động một chỗ với nhau.
Cho nên phải nói là cực kỳ đoàn kết.
Mà hai vợ chông Khương Điềm Điềm và Trân Thanh Phong làm việc trên kênh truyền hình tin tức, vậy nên cũng có liên quan ít nhiều tới ngành sản xuất.
Cũng chính vì vậy mà rất nhiều năm sau, tiệm lẩu quý tộc của gia đình Trân Thanh Phong liền trở thành một nơi hội tụ rất nhiều minh tỉnh nổi tiếng, thu hút nhiều người tới ăn, một truyên mười mười truyền trăm.
Nhưng mà mấy chuyện như vậy trong mắt Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm thì cũng không phải việc gì quá to tát cả, đặc biệt là Khương Điềm Điềm, cô không hề để ý tới mấy chuyện đó.
Mấy chuyện kiếm tiên như thế này thì không phải rất là bình thường sao? Có nhiều hơn một chút hay ít hơn một chút cũng không có vấn đề gì.
Trước đây nhà bọn họ nghèo khổ, hiện tại cuộc sống thoải mái rồi thì cũng nên tận hưởng thôi, mấy cái còn lại không quan trọng cho lắm.
Nhìn bọn họ giống như được Thần Tài ưu ái vậy.
Thật ra nhà bọn họ cũng không hề để ý tới mấy chuyện vụn vặt như thế, căn bản là cũng vẫn tiếp tục kiếm tiền như bình thường thôi.
Tuy bọn họ không phải là gia đình có thể kiếm mấy trăm triệu, nhưng chắc chắn bọn họ không phải là một gia đình có tiên bình thường không thôi.
Ai mà không biết gia đình bọn họ tài sản nhiêu như núi chú?
Cho nên phải nói một điều là nếu như lỡ có xuyên tới thập niên thời xưa, vậy thì thay vì cực khổ dốc sức làm ruộng, không bằng tranh thủ mua thiệt nhiều nhà ở.
Mua nhà giống như một lựa chọn khá tốt cho người xuyên không.
Thời gian trôi mau như nước chảy, mỗi ngày trôi qua chưa gì cũng đã qua năm nữa rồi.
Khương Điêm Điềm cẩn thận nhớ lại mọi thứ, một người thì xuyên không còn một người thì trọng sinh, cả hai đều đã nhìn biết được "tương lai", bọn họ tính tình cũng phải nói là trái ngược nhau hoàn toàn.
Cô thì lười biếng không tự lập, mà Tô Tiểu Mạch thì lại chăm chỉ thích tự lập.
Nhưng mà mặc kệ bọn họ là người có tính cách như thế nào, mỗi ngày đều được trải qua cuộc sống của chính mình thật sự rất tốt. Cũng không gặp quá nhiều khó khăn trở ngại gì cả.
Giống như nhà của bọn họ, tuy rằng bọn họ không quá cố gắng nỗ lực, nhưng mà cuộc sống của bọn họ mỗi ngày trải qua vô cùng thoải mái.
Là một gia đình có tiên, có điều kiện.
Mấy năm nay, nhà bọn họ càng ngày càng tốt, năm nay tốt hơn năm trước, cứ như vậy mà đi lên, thế nên nhà bọn họ đã đi ra ngoại ô thành phố chọn mua một khu nhà ở có suối nước nóng để nghỉ dưỡng.
Đương nhiên đây cũng là bởi vì Khương Điềm Điềm thích tắm suối nước nóng. Mọi việc tiến triển vô cùng thuận lợi, nhà bọn họ mỗi năm đều dư dả tiên bạc, chưa kể còn có tiền hoa hồng của Tô Tiểu Mạch ở bên kia gửi vê cho bọn họ nữa. Phải nói là dư giả rất nhiều.
Căn nhà bọn họ mua ở ngoại ô thành phố cũng nằm gần đường xa lộ, di chuyển thuận lợi, Trần Thanh Phong rất tỉ mỉ lựa chọn chỗ nghỉ cho Khương Điềm Điềm.
Vợ của anh thích cái gì đó thì anh phải cố gắng làm hài lòng cô mới được.
Khương Điềm Điềm cũng hiểu được suy nghĩ của anh, nếu đợi thêm ba bốn năm nữa, muốn xin nghỉ phép để đến ngoại ô thành phố tắm suối nước nóng là một việc vô cùng khó nhằn. Nhưng mà hiện tại thì có thể.
Nếu hiện tại có thể thì cô cũng rất vui vẻ tận hưởng.
Rất nhiều người nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ đều vô cùng hâm mộ một cách chân thành, cũng chỉ có Khương Điềm Điêm mới ở cạnh được với Trần Thanh Phong và ngược lại, hai người họ ở bên nhau là một mảnh ghép vừa khít.
Bởi vì chỉ có Trân Thanh Phong sẽ vì Khương Điềm Điềm thích ăn lẩu mà đi tìm đầu bếp nấu lẩu ngon nhất là Sơn Thành đến đất Thượng Hải nấu cho cô ăn mà thôi.
Cũng chỉ có một mình Trần Thanh Phong sẽ vì Khương Điềm Điềm mà đi Nội Mông mua sơn dương tốt nhất cho cô.
Tuy rằng mọi người biết Trân Thanh Phong cưng chiêu Khương Điềm Điềm hết mực, nhưng cũng không có ai ý kiến gì cả. Tất cả đều rất đáng giá!
Mà không đáng cũng không được, bởi vì mục đích là làm cho cô nhưng thu vào cũng rất nhiều, mỗi ngày tiệm của bọn họ đều chật ních người đến, muốn hẹn trước cũng rất khó khăn để có được bàn Mà suối nước nóng ở ngoại ô thành phố của hai vợ chồng bọn họ cũng giống vậy, cũng chỉ vì muốn cô vợ nhỏ của mình có được một khu nhà có suối nước nóng để cô tắm thoải mái, Trần Thanh Phong cũng không hề do dự mà mua liền cho cô. Thương vợ nâng lên tận trời mây như vậy, không cưng vợ là không được, nhưng mà không biết vì cái gì mà mọi người ai cũng nhìn thấy khu suối nước nóng lần này của hai vợ chồng sẽ cực kỳ phát tài cho mà xem.
Phải nói là chỉ cần những cái gì mà Khương Điềm Điềm thích thì đảm bảo nó sẽ hot và thu được lợi nhuận rất cao.
Cho nên mọi người cũng cảm thấy suy nghĩ của bọn họ chắc chắn đúng, không sai đi đâu được.
Sự thật chứng minh cảm giác của bọn họ không hề sai một chút nào. Tuy rằng suối nước nóng nằm ở ngoại ô thành phố, có xa lộ nhưng ở hơi xa trung tâm và đường lớn, vậy mà vẫn giống như những chỗ hai vợ chồng kinh doanh, chật ních người đến.
Nếu không phải do chuyện suối nước nóng lần này bùng nổ như vậy, mọi người cũng không thể ngờ được thành phố của bọn họ có nhiều người giàu có như thế đâu.
Đúng vậy, chính xác là có rất nhiều!
Vì thế nơi này trong nháy mắt liền trở thành nơi mọi người đổ xô nhau bắt đầu đến để kiếm tiền.
Hơn nữa bởi vì thường xuyên ở bên này gặp phải một ít người có tiên có quyên, việc kinh doanh cũng tốt hơn rất nhiều.
Trong lúc nhất thời nơi này có quá nhiều người đến nên Trần Thanh Phong bắt buộc phải xua đuổi bọn họ, tránh gây ồn ào quá mức ở khu nghỉ dưỡng của mình.
Trân Thanh Phong không muốn khu nghỉ dưỡng của bọn họ quá mức ổn áo náo nhiệt, ngoại trừ khu nghỉ dưỡng bọn họ xây dựng nên thì còn có thêm hai khu nhà lớn được xây dựng nữa. Mà anh cũng không cho người khác có cơ hội nghỉ chân ở nhà người dân địa phương.
Ở khu nghỉ dưỡng của bọn họ nếu không đặt phòng ở trước hoặc không có phòng ở thì cũng không được đến ở, suối nước nóng của bọn họ sẽ không tiếp người tự ý đến mà không đặt trước.
Cho nên nếu không có phòng hoặc không có chỗ thì không thể nào tới đó chơi.
Những người nào có quan hệ thân thiết với hai vợ chồng bọn họ liền chạy qua đây tìm Khương Điêm Điềm.
Khương Điềm Điềm thấy vậy thì buồn cười mãi không thôi.
Trân Thanh Phong ở sau lưng vợ mình mà dạy dỗ con trai của anh một số điều: "Con đã thấy rõ chưa? Nhìn mà học tập đi, không phải ai cũng được cha đây dạy dỗ đâu nhé."
Tiểu Thất cũng gật đầu nói: "Con đã hiểu được rồi ạ."
Cu cậu bây giờ đã thành một cậu thiếu niên, trải qua bao nhiêu năm được cha mẹ mình huấn luyện, cho nên hiện tại cậu cực kỳ tinh ý nhìn phát biết ngay.
Trong nhà bọn họ có rất nhiều chuyện, nhiều khi cậu cũng sẽ bị mơ hồ không hiểu rõ, nhưng vẫn có một số chuyện cậu hiểu rất rõ ràng.
Thế nên cậu so với mấy người bạn cùng tuổi thì lại khôn khéo hơn một chút.
Nhưng mà cũng do một phần nằm ở sự giáo dục của gia đình, tuy rằng cậu khôn khéo nhưng cậu vẫn có một chút bồng bột của tuổi trẻ thiếu niên, còn có cả một chút chân thành, chúng trộn lân với nhau rất hòa hợp, rất nhiệt huyết.
Thông minh nhưng lại không tính toán, khéo đưa đẩy nhưng lại vô cùng trong sáng.
"Con với bà nội có nói chuyện với nhau, bà nội nói là ngày mai sẽ đến đây, cha có thời gian để ra nhà ga đón bà không ạ?" Năm nay ngoại trừ việc Tiểu Thất thi tốt nghiệp cấp hai để lên cấp ba, còn một chuyện nữa là kỷ niệm hai mươi kết hôn của Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm.
Trước kia là do điều kiện không cho phép, hơn nữa cũng không có thời gian để làm, nhưng mà hiện tại lại không như vậy, bọn họ muốn làm cái gì thì không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Cho nên mới sáng sớm Trần Thanh Phong đã bàn bạc tốt mọi thứ với Khương Điềm Điềm, anh muốn tổ chức một buổi tiệc rượu mừng kỷ niệm ngày cưới của bọn họ.
Bọn họ sẽ mời người nhà, bạn học cùng như những người bạn thân khác, cả nhóm cùng nhau hội tụ một chỗ.
Bản thân Khương Điềm Điềm là một người thích ồn ào náo nhiệt, đương nhiên sẽ không thể nào từ chối được.
Trân Thanh Phong cũng vui vẻ nói: "Buổi sáng ngày mai cha có một buổi ghi hình, bà nội con mấy giờ tới vậy? Con với anh ba của con đi đón giúp cha đi!"
Tiểu Thất nghe vậy thì bảo: "... Đảm bảo thể nào ông bà nội cũng sẽ mắng người con trai này của mình là nuôi lớn quá uổng phí rồi cho mà xem ạ."
Trân Thanh Phong nghe xong thì khẽ bật cười.
Khương Điềm Điềm đang ngồi xem sách báo, lúc này cũng ngẩng đầu lên nói: "Được rồi chúng ta đi thôi!"
Cô mỉm cười nói tiếp: "Vừa đúng lúc ngày mai em không có việc gì để làm Trần Thanh Phong vừa nghe liền lập tức đi vê phía cô, anh duõi tay ra ôm lấy Khương Điềm Điềm: "Vợ à, em thật tốt bụng quá đi. Em nghĩ xem, sao anh có thể may mắn gặp được một người vợ tốt như em vậy chứ?"
Tiểu Thất đã quá quen với mấy việc làm này của cha mẹ mình rồi, cậu không thèm để ý tới người cha đang nịnh nọt mẹ mình mà nói: "Để con đi cùng với mẹt" Khương Điềm Điềm tươi cười ngọt ngào đáp: "Quyết định vậy đi.
Trần Thanh Phong cảm thấy con của anh thật là đáng ghét, đây chẳng phải là đang muốn tranh giành tình cảm với anh sao?
Anh trợn trừng mắt nhìn con trai của mình nói: "Khu suối nước nóng ở bên kia con đã sắp xếp xong xuôi chưa? Đừng nghĩ bản thân mình rảnh rỗi mà không có gì làm nhát
Tiểu Thất năm nay đã tốt nghiệp cấp hai rồi, vừa đúng thời điểm kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới của hai vợ chồng Trần Thanh Phong.
Bình thường cậu hay bị cha của mình bắt đi làm việc vặt, mà bây giờ thì cha của cậu càng tăng cường bốc lột sức lao động của cậu hơn. Cậu cảm thấy cậu so với cha của mình có khi còn bận hơn nhiều.
Haiz thật là khổ quá đi mài
"Con đương nhiên là làm tốt hết rồi ạ, lần này chưa tới ba ngày đã xong rồi, cha cứ yên tâm đi"
Cha mẹ của cậu năm nay làm kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới, cho nên hai người bọn họ giành ra khá nhiều thời gian để chuẩn bị cho ngày kẻ niệm. Mà cái khu nghỉ dưỡng suối nước nóng nhà bọn họ là nơi thích hợp nhất cho việc tổ chức tiệc kỷ niệm.
Ngừng lại một chút rồi nói: 'Mấy chỗ bên ga tàu hỏa hay khách sạn ở bên kia con cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi ạ. Mấy ngày nay con đã lưu lại toàn bộ mọi thứ, đồng thời cũng sắp xếp êm xuôi rồi, bây giờ chỉ cần đợi người ta ở dưới quê lên thôi, đến lúc đó bọn họ sẽ có chỗ ở đầy đủ.
Trân Thanh Phong gật đầu, con trai của anh khi làm việc từ trước tới giờ vẫn luôn rất ổn thỏa: "Cả gia đình của ông bà nội con, nếu mà mẹ con tự mình lái xe đưa đón cũng không đủ chỗ ngôi đâu, thế nên là con liên hệ xe buýt đi!"
Bây giờ xe minubus cũng không chứa đủ đâu! Người nhà bọn họ quá là đông mài
Tiểu Thất cũng gật đầu đáp: 'Dạ con biết rồi!"
Cậu đứng lên nói: "Vậy để bây giờ con đi làm luôn.
Có thể nói nhà bọn họ đã ở đây được mười mấy năm rồi, nhưng mà người thân của họ ở dưới quê thì chưa lên đây bao giờ.
Từ trước tới nay không hề lên đây lần nào.
Mọi người trong nhà ai cũng có công việc riêng của mình, tất cả đều bận rộn làm gì có thời gian mà đến nhà bọn họ.
Nhưng mà lần này thì có cơ hội lên đây rồi, vừa đúng lúc bản thân cũng có thể được nhìn ngắm đây đó.
"Lần này người già trẻ lớn bé gì cũng có tới ba mươi người lận, em dẫn dắt mọi người giao cho Tiểu Thất làm việc là được rồi. Trân Thanh Phong thật sự không muốn vợ của mình làm gì đó quá mệt mỏi đâu.
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì cười nói: "Anh nghĩ em là người yếu ớt đến như vậy sao?”
Cô cười tươi nói tiếp: 'Anh không cần phải lo lắng nhiều cho em đâu, mấy cái chuyện vụn vặt như thế này em có thể xử lý được mài"
Trân Thanh Phong cũng cười đáp: "Được rồi, cảm ơn em yêu nhiều."
Khương Điềm Điềm vuốt lấy mặt của Trân Thanh Phong nói: "Anh đúng là cái đồ gian dối mà Trần Thanh Phong nghe thấy vậy thì bày ra vẻ mặt tủi thân dựa vào vai cô mỉm cười nói: "Sao em lại nghĩ anh như vậy chứ?"
Trân Thanh Phong cầm lấy tay Khương Điềm Điềm nói: "Anh đối với em mỗi một câu từ đều xuất phát từ sự chân thành, đều phát ra từ trong ruột gan, cả đấy."
Khương Điềm Điềm cười đáp lại: "..."
Cô mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Phong, đột nhiên cô nhướng người về phía Trần Thanh Phong nói: "Được rồi, cái này là khen thưởng cho sự chân thành của anhl"
Chụt!
Trần Thanh Phong nhếch khóe miệng của mình lên... Tiểu Thất lúc này chỉ muốn bản thân mọc thêm hai cái chân để chạy xuống lầu thật nhanh, cậu yên lặng xoay người mình sang một bên.
Hai vợ chồng này thật đúng là hai mươi năm như một đều ngọt ngào như thuở ban đầu mài
Bản thân cậu là người con trai trong cái gia đình này, sống bao nhiêu năm rồi vẫn thấy bọn họ siêu cấp ngọt ngào, không phải nhà nào cũng có thể giống như hai vợ chồng nhà này đâu.
Cậu quả quyết đi vê phía phòng của mình, cậu lại tiếp tục đi làm một số công việc khác nữa, kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới của cha mẹ cậu được diễn ra vào cuối tuần này.
Tuy rằng mọi thứ đã được chuẩn bị rất tốt rồi, nhưng bản thân cậu là con trai trong nhà nên cũng muốn cha mẹ của mình sẽ được trải nghiệm một cảm giác khó quên.
Cậu cũng cố gắng làm mọi thứ phải tốt nhất có thể, phải thật sự để lại dấu ấn khó quên.
Suy nghĩ một chút, cậu mới phát hiện cha mẹ của mình kết hôn từ rất sớm, rõ ràng hai người bọn họ kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới, nhưng ở bên ngoài cha mẹ của cậu cũng còn khá trẻ tuổi.
Tiểu Thất cầm lấy điện thoại, nhanh chóng gọi điện thoại cho ai đó...
Bởi vì Tiểu Thất đã tìm được xe buýt nhận chở nên Khương Điềm Điềm cũng không cần phải tự mình lấy xe tới nữa.
Người nhà bọn họ ngồi cùng một chỗ với nhau vẫn vui hơn người đi xe buýt người đi xe riêng, làm vậy thì còn gì mà vui nữa!
Khương Điềm Điềm cùng với Tiểu Thất mới sáng sớm đã đi đến ga tàu hỏa, hai mẹ con bọn họ đứng ở thêm ga xe lửa đợi người nhà, tiếng xe lửa âm ầm cùng với tiếng ồn của xe lửa hòa lại với nhau.
Khương Điêm Điềm tập trung nhìn ngó mọi nơi xung quanh ga tàu: "Con mau nhìn xem người nhà của chúng ta ở đầu đi."
Tiểu Thất nghe vậy thì nói: "Mọi người đi đông như vậy, đảm bảo sẽ rất dễ nhận ra...
Còn chưa kịp tìm thì đã nhìn thấy một nhóm người đông đảo ùa xuống xe, không phải gia đình ông bà nội của cậu thì còn là ai nữa đây.
Tiểu Thất nhanh chóng chạy tới vẫy tay với mọi người: "Ông bà nội ơi, con ở đây này!"
Khương Điềm Điềm cũng vẫy tay la to: "Mẹ ơi!" Bà Trân sải bước đi nhanh về phía con dâu của mình.
Bà chạy về phía Khương Điềm Điềm rồi ôm lấy người cô, sờ sờ vào đầu của cô, bà vui vẻ nói: "Con bé Điềm Điềm này không hề thay đổi gì cả."
Khương Điềm Điềm cười đáp: "Đó là đương nhiên rồi ạ! Nếu người nào đó tâm tình lúc nào cũng vui vẻ thì chắc chắn sẽ không thể nào già đi được đâu ạ! Con chính là người như vậy đấy mẹ! Ngày thường con sinh hoạt rất tốt, ăn ngon ngủ kỹ, đương nhiên sẽ trẻ mãi không già rồi ạ.
Đúng vậy, cô vẫn luôn tự tin như thế mài
Cô duỗi tay ra ôm lấy Bà Trần, nói: "Mẹ à, mẹ cũng không hề thay đổi một chút nào luôn đấy ạ!"
Mấy lời này của cô cũng không phải là nịnh nọt gì đâu, Bà Trân đúng là không hề thay đổi gì cả, không hề già nua đi chút nào.
Người già bọn họ chỉ cân sống không lo nghĩ, không buồn bã, lúc nào cũng vui vẻ thì chắc chắn sẽ trẻ mãi không già cho coi.
Nghe con dấu của mình nói vậy, Bà Trần cũng hớn hở đáp: "Mẹ ở trong thôn chúng ta là bà già được người người săn đón đấy, mọi người ai cũng học tập mẹ hết!". Bình thường bà mà mặc quần áo gì hay trang điểm kiểu gì thì cũng sẽ có người bắt chước theo bà. Thế nên lúc nào bà cũng tràn đầy tự tin.
Tổ hợp mẹ chồng và nàng dâu tràn đầy tự tin đi với nhau, mà trên cơ bản bọn họ cũng có cái để mà tự tin.
Bà Trần vui vẻ giương cằm khoe mẽ với Khương Điềm Điềm, chọc cho cô tươi cười mãi không thôi, Khương Điềm Điềm nắm lấy tay của Bà Trần, sau đó ngoan ngoãn quay sang chào kế toán Trần: "Cha mới tới!"
Kế toán Trần cũng gật đầu với con dâu một cái, nhìn sơ cũng thấy ông là một người rất có tinh thần.
Người nhà họ Trần số lượng rất đông, mà lần này tới đây cũng rất đầy đủ cho nên nhìn chung thì vô cùng hoành tráng.
Khương Điềm Điềm liếc mắt một cái rồi chào hỏi mọi người một lượt, sau đó cô cũng bắt đầu hướng dẫn người nhà của mình: "Được rồi chúng ta đi thôi ạ, đi đến chỗ nghỉ ngơi thôi.
Nhà của vợ chồng Trân Thanh Phong là một căn biệt thự nhỏ nên chắc chắn không thể nào đủ sức chứa hết tất cả mọi người, còn nếu để mọi người ở chỗ khác thì vợ chồng cô cũng sợ người ta chăm sóc gia đình cô không được chu đáo.
Mà nếu như tới khu nghỉ dưỡng bên kia thì khoảng cách từ đây tới đó cũng mất khoảng hai tiếng đi đường, như thể không được thuận tiện cho lắm. Bởi vậy nên chọn tới chọn lui cuối cùng hai vợ chồng liên chọn nơi này. Đó chính là khu khách sạn nhà bọn họ gần ga tàu hỏa.
Đương nhiên là khách sạn hiện giờ không còn giống như trước kia nữa, nhà của bọn họ cứ qua một thời gian sẽ tân trang lại một lần. Tuy rằng nơi này của bọn họ không phải là nơi xa hoa gì cả, nhưng được ở chỗ này là nơi chịu sự quản lý của hai vợ chồng bọn họ, thành ra cũng đáng tin hơn và quan trọng là đi ra ngoài cũng rất là tiện lợi.
Khương Điềm Điềm cùng Tiểu Thất đem cả gia đình của họ đến khách sạn sắp xếp chỗ ở cho mọi người.
Tuy rằng Trân Thanh Phong dự tính có khoảng ba mươi người tới, nhưng trên thực tế con số lại nhiều hơn những gì anh dự tính.
Khương Điềm Điềm đếm đếm tổng dân số cả nhà cô từ già trẻ lớn bé thì có tới ba mươi tám người.
Không tính hai vợ chồng già thì đúng là có tới ba mươi sáu người thật.
Chính là do mấy đứa cháu của cô đã kết hôn hết cả rồi! Mọi người khó có dịp đến đông đủ được như vậy.
Tuy rằng hiện tại đã tiến hành kế hoạch hóa gia đình, mỗi nhà chỉ sinh một hoặc hai con thôi! Nhưng mà nhiều nhà sinh nhiều con cũng là chuyện bình thường.
Chưa kể gia đình của Trần Hồng còn có cha mẹ chồng của cô nữa.
Cũng may là bọn họ chừa đủ phòng cho mọi người trong nhà cô.
Khương Điềm Điềm quay sang nói với cha mẹ chồng: "Cha mẹ theo chúng con về nhà ở!" Bà Trần cũng gật đầu đáp: 'Được đấy, dù sao mẹ cũng muốn đến thăm Bà Hoa, mẹ cũng nhớ bà ấy."
Năm đó lúc chào tạm biệt bà ấy tới giờ bà vẫn còn nhớ bà ấy.
Khương Điềm Điềm cười đáp: "Bà Hoa cũng rất nhớ mẹ đấy ạI"
Sau đó Khương Điềm Điềm lại quay sang gọi con trai: "Tiểu Thất, con đưa chìa khóa phòng cho mọi người đi nhé!"
Khương Điềm Điềm còn dặn dò kỹ: "Mọi người đều ở trên lầu ba, mẹ để toàn bộ phòng ở lầu ba dành riêng cho nhà chúng ta, sẽ không có ai khác ở trên đó đâu, con nhớ hướng dẫn mọi người. Em để người phục vụ để ý cầu thang lên tâng ba chỗ chúng ta nên mọi người cứ yên tâm đi!"
Khương Điềm Điềm lại giải thích thêm: "Trong nhà của em không có nhiều phòng như vậy, nếu để mọi người tới ngủ dưới đất thì đúng là không được tiện cho lắm. Mà bây giờ mọi người ở đây không có gì bất tiện, cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu ạ. Ngày thường nếu lỡ như tụi em có công việc bận thì mọi người xuống dưới lầu ăn nhé, bên kia đã chuẩn bị đầy đủ rồi ạ, mọi người cứ thoải mái, người ta sẽ tự tính tiền cho tụi em nên không cần phải trả tiền đâu ạ, mọi người không cần lo lắng bất cứ gì cả.
Việc này Khương Điêm Điềm không nói mọi người cũng hiểu, bọn họ đi tới gần bốn mươi người, đúng là đến nhà cô ở thì không tiện thật.
"Vợ Tiểu Lục này, em yên tâm đi mọi người hiểu mà. Sau đó cũng nhanh chóng nói lời cảm ơn hai vợ chồng: "Cảm ơn tụi em nhé!
Khương Điềm Điềm cười đáp: "Dạ vâng, bây giờ mọi người lên phòng sắp xếp đồ đạc chứ nhỉ? Để em đi chuẩn bị xe buýt một lát nữa chở mọi người đi ăn cơm. Cũng tiện thể vào phòng nhìn xem một chút, dù sao cũng phải xem xét coi phòng ốc có được không, không hợp thì nói em, em sẽ sắp xếp lại cho mọi người."
"Được rồi, mọi người đã hiểu rồi."
Khương Điềm Điềm vui tươi hớn hở nói thêm: "Lát nữa em sẽ mang cả nhà chúng ta đi ăn món lẩu ngon nhất ở đây, nay mọi người có kiêng ăn gì không ạ?"
Bà Trân nghe vậy thì nói: "Kiêng ky cái gì chứ? Cái này không ăn cái kia không ăn thì chỉ có mà đói chết đấy."
Khương Điềm Điềm nghe vậy thì bật cười, cô duỗi tay giả vờ làm hướng dẫn viên du lịch chỉ về phía trước: "Được rồi vậy thì chúng ta đi về phòng chuẩn bị xuất phát thôi nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận